1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      [​IMG]

      Tác giả : GYEON

      Thể loại : Fanfiction/ Vườn trường

      VĂN ÁN

      ” Gặp được cậu ở cái tuổi tươi đẹp nhất, cùng cậu theo đuổi ước mơ, cùng cậu cố gắng. Biện Bạch Hiền, cảm ơn cậu vì có mặt trong thanh xuân của tớ… ”

      ” Tớ vì cậu, phá bỏ các qui tắc của mình, nhưng tớ chấp nhận, vì cậu tớ có thể thay đổi, đơn giản vì ở bên cậu, tớ mới là chính mình. Phác Xán Liệt, cảm ơn cậu vì bước vào thanh xuân của tớ…”

      Tình của họ dữ dội, cháy bỏng, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy ghen tỵ. Ghen tỵ với thanh xuân của bọn họ, bởi vì họ có nhau, trong thanh xuân của mỗi người...

      MỤC LỤC
      Chương 1 <3 Chương 2 <3 Chương 3 <3 Chương 4<3 Chương 5<3 Chương 6<3 Chương 7 <3 Chương 8<3 Chương 9<3 Chương 10<3 Chương 11 <3 Chương 12 <3 Chương 13<3 Chương 14<3 Chương 15<3 Chương 16<3 Chương 17<3Chương 18 <3 Chương 19<3 Chương 20<3 Chương 21<3 Chương 22<3 Chương 23 <3 Chương 24<3 Chương 25<3 Chương 26 <3 Chương 27 <3 Chương 28 <3 Chương 29<3 Chương 30<3 Chương 31<3 Chương 32<3 Chương 33


      <3CHÍNH VĂN HOÀN <3
      Last edited: 26/7/18
      duahauhuahuahabang27 thích bài này.

    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      Chương 1

      Tớ theo đuổi ước mơ của mình, chạy đến nơi mà tớ hầu như phấn đấu đến mất cả tính mạng chỉ để được công nhận, tớ lại ngờ, nơi đó có cậu...

      Phán Xán Liệt đứng trước cổng trường Đại học thể thao quốc gia SM, khẽ nuốt nước bọt cái. Đây là nơi cậu thầm mơ ước có thể bước chân vào từ khi còn là cậu nhóc tiểu học, vậy mà giờ gần ngay trước mắt, lại thấy có chút tin được.

      Cậu bước vào trường, kéo thêm cái va li lớn màu xanh biển trơn tru phía sau. Vì là buổi chiều nên sân trường khá vắng vẻ, cậu đưa giấy nhập học cho bác bảo vệ , sẵn tiện hỏi thăm phòng quản lý nhân rồi vào.

      Ngôi trường này so với tưởng tượng của Phác Xán Liệt rộng hơn rất nhiều. Lanh quanh hồi, trán cũng rịn ra lớp mồ hôi mới thấy được phòng mình cần tìm. Cậu gõ cửa, sau khi nghe được tiếng "mời vào" từ trong vọng ra mới đẩy cửa bước vào.

      Căn phòng rộng lắm, kê cái bàn làm việc màu bạc và bộ sô pha màu kem cùng chồng hồ sơ to đùng phía sau coi như vừa vặn. Phác Xán Liệt lễ phép cúi chào người ngồi ghế làm việc, ấn tượng đầu tiên là mái tóc vàng bạch kim được chau chuốt kĩ, khuôn mặt dài và vóc người cao gầy, còn có...người này khá trẻ! Cậu đưa giấy nhập học cho người đối diện.

      " Phác Xán Liệt, 19 tuổi, tốt nghiệp trường trung học SM, cao 1m84, cân nặng 70kg, quê ở thành phố S..."

      Người đó dừng chút, đưa mắt quét Phác Xán Liệt từ xuống dưới rồi lại khẽ nhếch miệng.

      " Thảo nào được tuyển thẳng vào khoa bơi lội, năng lực tồi. "

      Phác Xán Liệt lại nuốt thêm ngụm nước bọt, lòng thầm nghĩ chắc chắn vào nhầm công ty thám tử tư nào đó. Quả , cậu có chút ghen tỵ với giọng trầm khàn của người đối diện, mặc dù bản thân cũng phải người có tiếng trong trẻo gì.

      " Tôi là Ngô Diệc Phàm, quản lý nhân , kiêm bác sĩ ở trường này. Trước mắt, tôi xử lý giấy nhập học của cậu, mời ngồi, rất nhanh thôi. "

      Ngô Diệc Phàm lên tiếng đột ngột làm Phác Xán Liệt khẽ giật mình. Ngồi xuống ghế đối diện, ý thức được nãy giờ bản thân chưa tiếng nào nên khẽ hắng giọng.

      " Cảm ơn, thầy Ngô. "

      Thấy đối phương nhếch miệng cười, cậu biết mình sai điều gì, chỉ biết giương mắt nhìn.

      " cần khách sáo, đây là bổn phận của tôi. Với lại, tôi phải thầy cậu, gọi tiếng Diệc Phàm là được rồi, huống hồ tôi chỉ hơn cậu hai tuổi. "

      Phác Xán Liệt thầm cảm thán, giờ mới thấm được câu ' tuổi trẻ tài cao ' mà mọi người thường nhắc đến. ta hơn mình hai tuổi, lại là quản lý nhân ở trường học nhà nước,lại học y, còn mình chỉ là vận động viên bé...

      " Cậu học khoa bơi lội, môn nhảy cầu? Nếu vậy ở khu ký túc C phía sau khuôn viên. Số phòng 1127. Ngày mai cậu có thể học chính thức."

      Ngô Diệc Phàm vừa vừa bước lại tủ lấy ra 1 chìa khoá đưa tới trước mặt Phác Xán Liệt. Cậu nhận lấy, tiếng cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng vội tìm nơi ở của mình.

      Trường chia làm 2 khu chính, khu để luyện tập, khu là ký túc xá. Khu ký túc lại chia làm 4 khu nhà A, B, C, D với các tổ hợp khác nhau tùy theo khoa mà sinh viên- đúng hơn là vận động viên- học . được chừng 5 phút, Phác Xán Liệt mới bước vào khu ký túc C, chính giữa là khu tập trung rộng rãi, sàn lót thảm, phía trước có cầu thang dẫn lên các tầng phòng.

      Phòng của Phác Xán Liệt nằm tầng 2, căn phòng nằm cuối hành lang chỗ từ chân cầu thang rẽ bên phải. Xác định đúng số phòng, Phác Xán Liệt mở cửa vào ngay mà gõ cửa mấy cái.Giờ chỉ mới 7h tối, chắc vẫn có người thức mà, huống hồ cậu nghĩ trường lại hào phóng cho 1 vận động viên ngủ 1 phòng.

      Đúng như dự đoán, vài giây sau có người ra mở cửa. Người mở cửa là cậu nhóc cao ráo trắng trẻo, khuôn mặt dài, nhìn ra vài nét rất giống Ngô Diệc Phàm nhưng có vẻ non nớt hơn.

      " là... "

      Cậu trai trẻ tuổi ngơ ngác nhìn chằm chằm người con trai cao ráo xách va li xanh trước mắt.

      " Chào cậu, tôi là Phác Xán Liệt, sinh viên mới chuyển vào trường này, tôi được xếp vào phòng 1127, rất vui được làm quen. "

      Phác Xán Liệt nở nụ cười thân thiện. Cậu trai rất nhanh hiểu ra, chừa khoảng trống cho Phác Xán Liệt bước vào rồi mỉm cười lại.

      Kéo chiếc va li nặng trịch vào phòng, Phác Xán Liệt ngửi được mùi nước tẩy trùng quen thuộc có hơi nhàn nhạt, quét mắt cái. Căn phòng rất sạch , có 3 chiếc giường đơn bên tay phải, còn có các đồ vật linh tinh nhưng đều là mỗi thứ 3 cái, xem ra đây là phòng 3 người.

      Chưa kịp nhìn quen mắt, ' cạch' tiếng từ trong phòng tắm góc trái, thanh niên nữa bước ra, tay còn cầm khăn lông xoa xoa mái tóc ướt đẫm.

      " Ai đây? "

      Cậu ta đưa mắt nhìn về phía cửa đầy nghi vấn nhìn người bạn cùng phòng.

      " Người mới, lúc sáng Diệc Phàm có qua rồi đấy. " Cậu nhóc vui vẻ trả lời.

      " Ồ.. Tôi là Trương Nghệ Hưng, sinh viên khoa bơi lội môn nhảy cầu năm ba. Thằng nhóc đó là Ngô Thế Huân, học năm hai. " Trương Nghệ Hưng vừa vừa cười.

      " Chào tiền bối , em là Phác Xán Liệt, mong hai người chiếu cố. "

      " Chắc Diệc Phàm biết, những người cùng phòng trong ký túc vừa là bạn cùng phòng, cũng vừa là bạn học. Khoa bơi lội chúng ta chia làm rất nhiều chuyên môn, trong đó đội nhảy cầu có 29 người , chào mừng , thành viên thứ 30 của đội. " Ngô Thế Huân vừa vừa nháy mắt rồi lại giường.

      " Cái đó... phải tôi nên gọi cậu là '' sao, Ngô Thế Huân? " Phác Xán Liệt vừa tiêu hoá những lời Ngô Thế Huân vừa , vừa lại tủ đồ bắt đầu xếp quần áo vào.

      " Haha, nếu muốn, em cũng rất sẵn lòng. Nhưng biết, tuy học năm hai nhưng em chỉ mới 17 tuổi, còn vì sao chưa tốt nghiệp trung học là sinh viên, đây là bí mật, từ từ tìm hiểu . " Ngô Thế Huân chằm chằm vào cuốn truyện tranh, nãy giờ vẫn ngẩng mặt lên.

      Phác Xán Liệt cảm thán câu rồi bắt đầu chuẩn bị cho mình. Dù là căn phòng khá gọn gẽ nhưng vấn đề là đồ cậu mang theo hơi nhiều ( ra là quá nhiều) nên hơi mất thời gian sắp xếp. Cậu xin lịch học từ Ngô Thế Huân rồi ra ngoài ký túc hóng gió, bây giờ cũng mới hơn 7h, sẵn tiện tham quan vòng. Mặc dù Ngô Thế Huân rất muốn theo nhưng Phác Xán Liệt từ chối, muốn dạo mình.

      Bước ra khỏi ký túc, Phác Xán Liệt thẳng đến khuôn viên phía trước, nơi này có rất nhiều cây, khá rộng lại thoáng. lại chỗ đặt máy bán nước tự động, Phác Xán Liệt mò túi quần, phát vừa rồi ví vẫn còn trong ngăn kéo va li chưa lấy ra, khỏi tự phẫn lúc. lúng túng biết làm sao, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

      Người đến là 1 thanh niên dáng người nhắn, thấp hơn cậu nửa cái đầu. Cậu ta mặc chiếc Áo hoodie xám che kín đầu cùng chiếc quần thể dục đen sọc lai trắng. Bỏ vào chiếc máy bán nước hai đồng tiền xu rồi cúi người lấy từ trong hộc ra hai lon socola sữa. Xoay người lại, mạch đến ghế đá gần đó ngồi xuống, chừa khoảng trống, ý bảo Phác Xán Liệt cùng ngồi.

      Còn ngơ ngơ ngác ngác, Phác Xán Liệt bước lại. Vừa ngồi xuống lại bị cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay làm cho tỉnh táo.

      " Người mới? " Cậu ta hỏi, tháo mũ trùm đầu xuống, quay lại nhìn Phác Xán Liệt.

      Lúc này mới thấy được khuôn mặt của cậu ấy. Phác Xán Liệt cảm giác hơi lúng túng, cũng biết vì cái gì. Chỉ thấy con người bên cạnh có đôi mắt rất thu hút, chung là ngũ quan thanh tú cùng mái tóc vàng kim chẻ ngôi xoã ra hai bên trán. Người này ngồi xuống cư nhiên vẫn thấp hơn mình, trông nhắn, chắc là ở khoa thể dục dụng cụ. Đó là những gì Phác Xán Liệt nghĩ, quên đáp lại câu hỏi của đối phương.

      Thấy có gì đúng, Phác Xán Liệt nghiêng đầu, hỏi .

      " Sao cậu biết? Tớ chưa với cậu, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

      " Phải. Nhưng chẳng sinh viên nào mặc Áo sơ mi trắng quần jeans ở đây cả. " Cậu ta nhếch miệng cười.

      Lúc này Phác Xán Liệt mới nhận ra nãy giờ bản thân vẫn chưa thay đồ, vẫn trong bộ dạng ' xin nhập học' . Cười khổ tiếng, thấy đối phương vẫn trầm mặc, liền chủ động mở lời.

      " Cậu vốn là người tốt bụng vậy sao? "

      " Ý cậu là gì? "

      " Ý tớ là về lon nước.." Phác Xán Liệt vừa trả lời vừa hươ lon socola sữa trong tay.

      " Chỉ là tiện thể thôi. Coi như giúp đỡ người mới? "

      " Nhưng tớ thích socola sữa.." Phác Xán Liệt bình thản đáp trả.

      " Cậu bá đạo." Cậu ta cười, lúc này quay lại nhìn Phác Xán Liệt, đôi con ngươi sáng lấp lánh, dưới ánh đèn vàng của khuôn viên càng thêm chói lọi. " Trễ rồi, ngồi đây nữa cậu làm thức ăn khuya cho họ hàng nhà muỗi đấy, mau về . " rồi phủi mông đứng lên, về hướng khu ký túc B.

      Phác Xán Liệt hơi ngơ ngác, vẫn quên chuyện quan trọng nhất, gọi với theo.

      " Cái đó...tớ tên Phác Xán Liệt còn cậu ? "

      " Biện Bạch Hiền. " Cậu ta vẫn xoay người lại, hươ hươ cánh tay như đáp trả.

      Phác Xán Liệt thoã mãn, bất giác nhoẻn miệng cười, miệng lẩm bẩm lại cái tên vừa nghe được, " Biện Bạch Hiền sao.. "

      duahauhuahuahabang27 thích bài này.

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 2

      Nếu có thể ở nơi thích hợp, vừa theo đuổi đam mê, lại vừa theo đuổi người mình thích, phải rất hạnh phúc sao?


      Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu quá trình tập huấn của Phác Xán Liệt, lại là buổi sáng. Tối qua vì lạ chỗ nên ngủ ngon giấc, lại vì mãi đeo bám Ngô Thế Huân hỏi đủ thứ chuyện đời về trường ( bao gồm cả Biện Bạch Hiền nhưng Ngô Thế Huân lại bảo cậu tự tìm hiểu ) nên giờ hai mắt Phác Xán Liệt chẳng khác gì gấu trúc. Mặc dù vậy, tinh thần vẫn khá là ổn, vì cuối cùng cậu cũng thực được khát vọng của mình : tập luyện ở hồ bơi trường Đại học thể thao SM.

      Bước vào phòng thay đồ, Ngô Thế Huân khỏi cảm thán khi thấy thân trần đầy cơ bắp và rắn chắc của Phác Xán Liệt ( mặc dù cậu ta cũng có).

      " Hình như em chưa với đây là trường Đại học thể thao dành cho nam, của nữ ở cách đây con đường, nên những cơ bắp này của coi như uổng phí rồi. "

      Ngô Thế Huân vừa sờ soạng vừa ra vẻ nuối tiếc. Phác Xán Liệt cười khổ, bất quá mớ thành quả này của cậu vì mục đích câu dẫn phụ nữ .

      Theo đội ra khỏi phòng thay đồ, thấy hai huấn luyện viên đứng đó. Liếc mắt thấy bảng tên ngực trái của họ, Hà Mẫn và Dương Vân, trông khá trẻ, Phác Xán Liệt ngăn được cảm thán ở trong lòng, quả chỉ nhìn thôi cũng đủ biết hai người đứng trước mặt có trình độ chuyên môn cao cỡ nào.

      Dương Vân dời tầm mắt lên người Phác Xán Liệt, vừa nhìn biết người mới.

      " Cậu, sau khi khởi động xong lên đó bắt đầu tập , người đầu tiên. "

      Sửng sốt chút, Phác Xán Liệt biết nguyên do gì mà người mới lại là người đầu tiên ' làm mẫu'. Tuy rằng trước đó được rèn dũa khá kỹ mới bước chân vô được đây, nhưng ngoài cậu ra trong đội ai cũng là năm hai trở lên, chiêu ' múa rìu qua mắt thợ' này cũng coi như quá thảm ?

      Mặc dù cam lòng nhưng vẫn phải cắn răng thực ,ngày tháng sau này còn dài, Phác Xán Liệt thầm nghĩ. Bước chân lên tấm ván phía giữa, Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng phía dưới, lại liếc nhìn đám người nín thở theo dõi mình bên kia, tự trấn an. Cậu trong vài giây ngắn ngủi lục đủ kiểu tư thế và kỹ thuật được bồi dưỡng từ , chọn cái ' có kh koả năng thực được' rồi xoay lưng. Chỉnh lại mũ trùm đầu và kính bơi, Phác Xán Liệt hít hơi dài rồi dùng lực chân đẩy người lên cao, trong tích tắc, thân hình cao gầy bay lên trung, cuộn tròn người lại xoay 3 vòng rồi duỗi tay, đổi tư thế cho đầu hướng xuống dưới, đáp nước.

      " Đẹp lắm~" , " Đáp chuẩn"...Đó là tiếng hét cổ vũ kèm theo tiếng húyt sáo của những cậu trai trong đội. Phác Xán Liệt từ từ bơi lại thành hồ trèo lên, tiếp nhận ánh mắt ôn nhu của 2 vị huấn luyện viên thầm thở phào, có lẽ đến nổi tệ.

      " Tất cả bắt đầu xếp hàng tập luyện cho tôi, lần này tự đếm thời gian, động tác như vừa nãy làm mẫu. "

      Dương Vân thúc giục mọi người rồi dời tầm mắt về Phác Xán Liệt đứng trước mặt, sau đó bỏ về phía đám người hối hả luyện tập.

      " 4s, thời gian chưa tính là tốt, tư thế 'tucked' tạm ổn, động tác xoay người khi tiếp nước cần và dứt khoát chút, còn nữa.." Hà Mẫn tiến tới nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, giọng chắc chắn, như đánh giá lại như truyền đạt, " Thả lỏng chút trước khi nhảy. "

      Phác Xán Liệt trong lòng vui vẻ mà dạ vâng rồi cũng cùng các em luyện tập.

      .

      .

      diễn biến khác, Biện Bạch Hiền vùi đầu trong chăn, an tâm mà chơi cờ với Chu Công. Mãi đến khi bị người bạn cùng phòng đập thẳng cái gối nằm vào người mới chịu cựa quậy.

      " Này, cậu là cú à? 8h sáng rồi còn nằm đống ra đấy, ỷ mình là trò cưng của thầy Manh nên cần dậy sớm chạy bộ, hít đất đúng !? "

      " Khánh Tú, cậu im lặng chút cho tớ ngủ, tối qua ai là người tập luyện từ 10h tối đến 1h sáng cùng thầy Manh hả?? Cậu đến thay tớ rồi cũng được ngủ thôi~"

      Biện Bạch Hiền tức giận trùm chăn kín đầu, quan tâm người kia sắp nổi đoá đến nơi.

      " Ai bảo cậu hiếu thắng, muốn giành suất cắm trại miễn phí từ thầy Manh nên mới chết sống luyện tập cho thắng bằng được Mân Thạc chứ! Tớ chính là cảm thấy tự bỏ tiền ra, đỡ hao tâm tốn sức. "

      " Cậu xem, đường đường là Biện Bạch Hiền khoa võ thuật môn Hapkido như tớ mà lại thua người khác à? Suất miễn phí có là gì chứ, quan trọng là mặt mũi, mặt mũi đó Khánh Tú à.."

      Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng nhịn được mà bò dậy vào nhà vệ sinh, ngủ đến nổi hai mắt cũng hơi sưng rồi.

      " Đầu giờ trưa nay là đấu rồi, cậu lát nữa đừng có mà lén xách mông mua socola sữa uống, đến lúc đó đấu nổi đừng khóc với tớ là có mặt mũi. "

      Độ Khánh Tú lẽo đẽo đến tận nhà vệ sinh, vừa nhìn người đánh răng trước mặt vừa làu bàu, tin nổi đứa trẻ trước mắt là vận động viên võ thuật, lớn bằng này rồi vẫn còn uống socola sữa.

      .

      .

      Cuối cùng cũng xong ngày học đầu tiên. Giờ là 1h trưa, Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân thay đồ xong liền dắt nhau xuống phòng ăn của trường. Dãy phòng ăn khá lớn, nằm tách biệt cùng phía với khu y tế. Vì phòng luyện tập của Phác Xán Liệt nằm ở cuối dãy nên phải vòng lớn qua các khu mới đến được phòng ăn.

      mải trò chuyện với Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt cư nhiên bị tiếng cười quen tai ở khu phòng luyện tập võ thuật bên cạnh làm chú ý. Theo phản xạ quay đầu nhìn vào khung cửa kính, dễ dàng thấy được bên trong rộng rãi, lại có 1 đám người mặc đồng phục võ thuật trắng ngồi thành vòng tròn, xoay quanh hai người thanh niên chiều cao ngang bằng đứng đối đầu nhau ở trung tâm.

      Phác Xán Liệt khựng lại, Ngô Thế Huân cũng tò mò nhìn theo rồi đứng im bên cạnh quan sát tình hình.

      " Tiền bối, đừng nhường em, hai ta cứ đấu với nhau như hai người đàn ông . "

      Biện Bạch Hiền vui vẻ pha trò, nửa đùa nửa mà bẽ khớp cổ, tiện tay xoa xoa cổ tay.

      " Được. "

      Kim Mân Thạc tươi cười lên tiếng, giọng cũng lạc quan kém. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng đây chỉ là màn 'oẳn tù tì' của hai đứa trẻ, ai lại tin rằng đây là cuộc đối đầu của hai vận động viên Hapkido chứ.

      Phác Xán Liệt tròn mắt, xác định nhìn lầm dáng người bé trước mắt, có chút tin được, còn tưởng cậu ta là vận động viên môn thể dục dụng cụ hay gì đó tương tự, tự giễu mình nên 'trông mặt mà bắt hình dong'.

      Cuộc đấu cũng mau chóng bắt đầu, Kim Mân Thạc ra đòn trước, dùng tốc độ 'băng đông' mà ra cước nhắm ngực Biện Bạch Hiền mà đá. Biện Bạch Hiền rất nhanh né người qua bên, lại hứng thêm cú đấm rắn chắc bên phía má phải nhưng cũng rất nhanh né được. Giằng co được khoảng 4 chiêu, Kim Mân Thạc rốt cuộc cũng chảy mồ hôi đầm đìa, Biện Bạch Hiền lúc này mới lấy trọng tâm cuối người xuống đá vào chân trụ của Kim Mân Thạc, trong lúc đối phương cúi người vì chổ chân bị đá Biện Bạch Hiền xoay người đá thẳng vào tầm mặt đối phương cái.

      Cuộc đấu chưa đầy 5' , Kim Mân Thạc mất phương hướng té xuống thảm, Biện Bạch Hiền bước lại, khôi phục vẻ mặt tươi cười đở Kim Mân Thạc dậy.

      " sao chứ, tiền bối? Em chỉ dùng nửa phần công lực."

      Biện Bạch Hiền cười hà hà, lộ ra đôi răng nanh trắng tinh, vừa tinh quái vừa đáng , biết rằng dáng vẻ toé lửa lúc đánh nhau và ánh mắt cún con lúc kết thúc trận đấu, bao gồm cả nụ cười này bị thu vào tầm mắt của ai đó.

      Kim Mân Thạc tươi cười, nhún vai nhận thua rồi hướng huấn luyện viên Manh gật đầu cái, ý bảo suất vé cắm trại đó có chủ nhân. Biện Bạch Hiền hiểu ý, tươi cười ngớt rồi cùng mọi người tiếp tục buổi luyện tập.

      .

      .

      " Cắm trại? Khi nào? "

      Phác Xán Liệt ngây ngô, vừa nhai đồ ăn vừa đưa mắt hỏi Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân ngồi trước mặt.

      " Khoảng hơn 1 tháng nữa. Cậu là người mới dĩ nhiên biết, mỗi mùa đông trường chúng ta đều tổ chức cắm trại, chủ yếu là vui chơi thôi, cách khác là cơ hội làm quen giữa các khoa, tăng tình đoàn kết. "

      Trương Nghệ Hưng thản nhiên trả lời. Quả cậu dám mấy hoạt động 'kỳ lạ' mà mọi người thường tổ chức mọi năm khi cắm trại, sợ doạ chết người mới.

      Phác Xán Liệt gật gù, cảm thấy bản thân may mắn khi vừa vào học được chơi, có chút trông đợi. Huống hồ mùa đông mà cùng nhau cắm trại, cũng coi như là sưởi ấm chút?

      " ra là còn phải trả tiền. " Ngô Thế Huân im lặng nãy giờ mới lên tiếng. " Tuy đắt nhưng đây là lý do mà mỗi khoa đều lấy làm cớ để tạo ra mấy cuộc thi đấu gì đó giành suất miễn phí."

      " Thi đấu? " Phác Xán Liệt lại lần nữa tròn mắt, biết còn bao nhiêu điều mình biết về ngôi trường này.

      " Như cái lúc nãy chúng ta thấy, Biện Bạch Hiền và Kim Mân Thạc khoa võ thuật. " Ngô Thế Huân bổ sung.

      Phác Xán Liệt à tiếng. Ban nãy Biện Bạch Hiền thắng,có vẻ giành được cơ hội này rồi.

      " Đội chúng ta có trò đó? " Phác Xán Liệt hỏi thêm.

      " Bị đội bơi lội nghệ thuật giành trước rồi. " Ngô Thế Huân bình tĩnh đáp.

      Lại à lần nữa, Phác Xán Liệt cảm thấy bản thân có chút ngây ngốc, cái gì cũng biết.

      .

      .

      " đâu vậy? " Khánh Tú nằm giường, giương mắt nhìn Biện Bạch Hiền chuẩn bị ra khỏi cửa.

      " uống socola sữa, cậu có ý kiến? Dù gì trận đấu cũng kết thúc tốt đẹp."

      Biện Bạch Hiền bễu môi. Khánh Tú có trả lời, tiếp tục chuyên tâm lướt điện thoại.

      " Cái đó.." Ngừng chút, Biện Bạch Hiền quay đầu lại nhìn phía Kim Chung Nhân cắm đầu vào màn hình laptop. " Cậu có biết gì về người mới của trường mình ? "

      " Ý là Phác Xán Liệt? ta là người duy nhất được tuyển thẳng vào đây năm nay, nghe Diệc Phàm bảo học khoa bơi lội, môn nhảy cầu, có chút năng lực. "

      Kim Chung Nhân nhìn, trả lời như được chuẩn bị sẵn. Biện Bạch Hiền bất ngờ khi nhận được thông tin từ cậu ta, mọi thông tin về nhân , tin đồn, ngay cả các tin lá cải cũng đều ở chỗ cậu ta- Trưởng ban truyền thông.

      Biện Bạch Hiền bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Khánh Tú và Chung Nhân, quay đầu bước ra khỏi phòng. Có trời mới biết đây là lần đầu tiên Biện Bạch 'tìm người' ở chỗ Chung Nhân, huống hồ trước giờ ai cũng biết cậu có hứng thú với bơi lội, cách khác, cậu biết bơi.

      Tản bộ ra chỗ máy bán nước quen thuộc, Biện Bạch Hiền suy nghĩ 'binh' cái đụng phải cái gì đó mềm mềm, mà lại cứng cứng, chung là khá đàn hồi, lại rộng..Cậu ngẩn đầu lên, phát mình nằm gọn trong lòng đối phương từ lúc nào.

      Bối rối chút, Biện Bạch Hiền theo bản năng lùi lại hai bước. Lúc này mới nhìn mặt đối phương, trong đáy mắt cậu ánh lên tia cười.

      " Chúc mừng cậu giành được suất cắm trại miễn phí." Phác Xán Liệt đưa lon socola sữa nhét vào trong tay Biện Bạch Hiền, rồi lại biết vì cái gì, dơ tay lên xoa tóc cậu cái.

      Nhận ra bầu khí có chút bất thường , cậu rụt tay lại, cười gượng.

      " Sao cậu biết? " Biện Bạch Hiền hơi sửng sốt.

      " Tớ thấy, lúc ăn trưa."

      " À.. Cảm ơn. "

      Biện Bạch Hiền cầm lon socola sữa uống hơi, cảm thấy có hơi lạnh, chắc là gần đông rồi, lại còn uống đồ lạnh, dĩ nhiên đối với người sợ lạnh như cậu theo bản năng mà rụt cổ lại. Đặt lon nước xuống, hà hơi vào lòng bàn tay.

      " Cái đó.. Mọi người tay tớ rất ấm. Nếu cậu ngại? "

      Ý thức được hành động đối phương, cuối tháng 10 mà lại quần Áo phông phanh như thế, lạnh chắc phải người thường. Phác Xán Liệt chìa bàn tay mình ra, xoè rộng trước mặt Biện Bạch Hiền.

      " Sao cơ? " Biện Bạch Hiền chưa hiểu ý nghĩa của câu đó, liền bị cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay làm cho kinh ngạc chút.

      Bàn tay thon dài mảnh khảnh của cậu nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn lại chắc chắn của đối phương, hơi ấm đó làm Biện Bạch Hiền cảm giác tim mình bỗng hẫng mất nhịp.

      " Tớ chờ cậu ở đây. " Phác Xán Liệt lên tiếng, tay vẫn nắm chặt bàn tay bé lạnh toát bên cạnh.

      " Bao lâu? "

      " 30 phút. "

      " Tại sao? "

      " Để chúc mừng. Còn có..để trả nợ cậu. " Phác Xán Liệt cười cười, chỉ lon socola bên cạnh.

      " Tại sao cậu biết tớ đến? "

      " Linh cảm. Cậu hẳn là rất thích uống socola sữa? "

      " Nếu tớ đến sao? "

      " tớ về. "

      " Còn tưởng cậu bảo chờ tớ tới khuya." Biện Bạch Hiền đùa bỡn.

      " Có 1 cách có thể cứu vãn đấy. "

      " Cậu thử xem. "

      " Cho tớ số điện thoại ? " Phác Xán Liệt nhoẻn miệng, tay kia giơ chiếc điện thoại lên.

      Biện Bạch Hiền bật cười, giơ tay giật chiếc điện thoại của người bên cạnh rồi bấm số mình vào. Tất nhiên cậu cho Phác Xán Liệt biết đây là lần đầu tiên cậu cho người khác khoa số điện thoại khi chỉ mới gặp mặt hai lần.

      Thân nhiệt người bên cạnh có vẻ tăng lên đôi chút, Phác Xán Liệt buông tay Biện Bạch Hiền ra, đứng dậy xoay người đối diện với cậu, rồi dùng hai bàn tay to lớn của mình áp lên má đối phương.

      " Quả nhiên, nơi này vẫn còn lạnh như vậy"

      Biện Bạch Hiền nhất thời nên lời, cứ ngồi ngây ngốc ở đó mặc cho người kia sưởi ấm mình.

      " Sau này nếu lạnh, cậu có thể tìm tớ, sưởi ấm cho cậu thu phí. " Phác Xán Liệt buông tay ra, thuận tiện xoa đầu Biện Bạch Hiền cái rồi xoay người bỏ .

      chỉ là khi tớ lạnh, tớ có thể tìm cậu mọi lúc được ? Ý nghĩ đó xoẹt qua trong đầu của Biện Bạch Hiền, cậu rùng mình cái, đứng dậy quay về ký túc.

      Đêm đó, Biện Bạch Hiền dù nhắm mắt vẫn nghe thấy tiếng đập trái tim mình khi Phác Xán Liệt chạm vào cậu, hơi ấm từ tay Phác Xán Liệt vẫn còn cảm nhận được.

      Điện thoại rung lên tin nhắn mới , Biện Bạch Hiền mở ra xem, khoé miệng bất giác cong lên.

      " Chúng ta làm bạn . "

      " Được. "
      duahauhuahuahabang27 thích bài này.

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 3

      Quá trình luôn là bước quan trọng, nó có thể dẫn đến happy ending, cũng có thể bị cho vào quên lãng..

      Kể từ đêm trao đổi số điện thoại, ngày nào Biện Bạch Hiền cũng nhận được các tin nhắn từ Phác Xán Liệt. Nếu hẹn cùng nhau ăn trưa cũng là tản bộ, hoặc đơn giản là ngồi ghế đá uống socola sữa.

      Những lúc cả hai thể gặp mặt do thời gian luyện tập trái buổi, Biện Bạch Hiền cũng tán gẫu với Phác Xán Liệt qua điện thoại.

      Hai người mau chóng trở nên thân thiết, bầu khí cũng bớt căng thẳng và gượng gạo hơn khi gặp nhau, trừ lúc Phác Xán Liệt 'sưởi ấm' cho Biện Bạch Hiền.

      Kết thúc buổi tập buổi sáng cũng đến giờ ăn trưa, Phác Xán Liệt cầm điện thoại, soạn tin nhắn hẹn Biện Bạch Hiền cùng ra ngoài ăn bữa. Chưa đầy 10 giây nhận được tin nhắn trả lời, Phác Xán Liệt tự chủ được khẽ cười cái.

      .

      .

      " đâu? " Khánh Tú trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền Áo thun trắng bỏ thùng cùng quần jeans bó và chiếc giày thể thao trắng đứng soi gương trước mặt.

      " Ra ngoài dùng cơm. Kim Chung Nhân đâu? cùng ăn với cậu à? " Biện Bạch Hiền vẫn nhìn thấy sắc mặt Khánh Tú có chút thay đổi.

      " Cậu ta ở chỗ Diệc Phàm, nghe có sinh viên khoa điền kinh bị bệnh tim, cần thu thập chút tin tức. " Khánh Tú lén lút soạn tin nhắn cho Kim Chung Nhân, quên chú ý tầm mắt của Biện Bạch Hiền.

      Phải rằng quan hệ gần đây của Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt được Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân vô cùng để tâm. Biện Bạch Hiền thay đổi, hay dán mắt vào điện thoại, lại hay ra ngoài dùng cơm, buổi tối lén lút chạy ra khuôn viên uống socola sữa nửa tiếng sau mới trở về, vân vân và mây mây đều được Độ Khánh Tú tường thuật ràng với Kim Chung Nhân. Bắt quá, Kim Chung Nhân tung tin đồn ngay ? Dù sao cũng là bạn cùng phòng, huống hồ Kim Chung Nhân cũng rất hứng thú với mối quan hệ này. Còn Độ Khánh Tú, cậu chỉ đơn giản cảm thấy thán phục người làm cậu bạn từ trung học của mình chưa đầy 1 tháng thay đổi chóng mặt.

      " Cậu dám chắc rằng Phác Xán Liệt phải nữ cải nam? "

      Sau khi Biện Bạch Hiền rời trường, Độ Khánh Tú dùng tốc độ ánh sáng phi thẳng sang phòng y tế tám chuyện cùng Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm.

      " Nữ cải nam cái đầu . có bệnh à? "

      Kim Chung Nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm Độ Khánh Tú ngồi trước mặt.

      " thấy Phác Xán Liệt là người thế nào? " Độ Khánh Tú chuyển đối tượng sang Ngô Diệc Phàm, ánh mắt đầy mong chờ.

      " Cậu ấy...Rất chu đáo? " Ngô Diệc Phàm trầm ngâm lúc, cuối cùng cũng đem những gì mình đánh giá ra.

      " khẳng định? Vì sao? "

      " Cậu ấy thường đến đây lấy thuốc xịt cơ, bảo là bạn cùng phòng hay bị chuột rút buổi đêm. "

      Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú hẹn mà cùng ồ lên tiếng.

      " Diệc Phàm, Phác Xán Liệt quê ở đâu? Cha mẹ thế nào? Gia cảnh? Còn có.. nhà có mấy em? Trước đây có phải quen rất nhiều người ? Em nghe vận động viên bơi lội rất đào hoa..."

      " Cũng đâu phải gả Bạch Hiền , huống hồ hai người bọn họ còn chưa có tiến triển đặc biệt. "

      Độ Khánh Tú chưa hết bị Kim Chung Nhân cắt ngang. , Độ Khánh Tú vô cùng sốt ruột, từ khi cùng Bạch Hiền quen biết đến giờ, cậu dĩ nhiên biết trước đó Biện Bạch Hiền chưa hề có mảnh tình vắt vai, lần này có đối tượng, cậu lại như bà mẹ sắp gả con , nôn nóng thôi. Bắt quá, cậu lại quên mất đối tượng lần này là con trai?

      " Cái đó...Nếu hai chú cừu đứng yên chịu di chuyển, chi bằng đám sói chăn cừu chúng ta giúp tay? " Ngô Diệc Phàm nở nụ cười nhàn nhạt, tay xoay bút, liếc nhìn Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú cái.

      Kim Chung Nhân hiểu ra điều gì, cũng bật cười lại. Huých vai Độ Khánh Tú ngồi bên cạnh cái ra hiệu.

      " có cách? " Độ Khánh Tú nghi ngờ giương mắt nhìn.

      " Các cậu có muốn cùng diễn màn? Thử xem hai con cừu này rốt cuộc đối với nhau như thế nào. Cũng phải mưu gì to tát. " Ngô Diệc Phàm cười khẩy.

      nhóm ba người bọn họ rất nhanh đưa ra được phương án dưới 'cầm đầu' của Ngô Diệc Phàm. Xem ra, phải sắp xếp màn hay rồi?
      habang27duahauhuahua thích bài này.

    5. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 4
      Tớ phải lòng cậu, muốn đem tất cả những gì về cậu khắc ghi trong lòng mình..


      " Lại đến lấy thuốc à? "

      Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt bước vào phòng y tế, bộ đồ ngủ buổi đêm vẫn phông phanh như vậy, thằng nhóc này biết sợ lạnh.

      " Vâng, chai thuốc lần trước cậu ấy dùng hết. "

      Phác Xán Liệt tươi cười lại ngồi xuống ghế đối diện. Nhận thấy khuôn mặt Phác Xán Liệt có gì đó đúng, Ngô Diệc Phàm tặc lưỡi.

      " Cậu..Chắc là chỉ đến để lấy thuốc chứ? "

      Phác Xán Liệt thoáng kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh dịu , thở dài.

      " Cái đó.. Diệc Phàm, thấy em có..thẳng ? "

      'Phụt' tiếng, ngụm nước Ngô Diệc Phàm vừa chuẩn bị nuốt vì câu hỏi vừa rồi của Phác Xán Liệt bay thẳng ra khoan miệng.

      " Xin lỗi, bị ướt chứ? Em ngờ lại phản ứng mạnh như vậy.."

      Phác Xán Liệt rứt tờ khăn giấy bàn lau lên phần hồ sơ bị ướt sơ trước mặt.

      " Coi như em chưa hỏi gì . Diệc Phàm, em về trước. "

      " Cậu thích Biện Bạch Hiền? "

      chuẩn bị rời , Phác Xán Liệt bị câu hỏi của Ngô Diệc Phàm làm cho khựng lại. Quay người lại, thấy ánh mắt ánh lên ý cười của Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt biết mình bị nhìn thấu.

      " Em biết. "

      Phác Xán Liệt quay lại ghế ngồi, cư nhiên mà nhìn thẳng mắt Ngô Diệc Phàm trả lời. lòng chính cậu đúng là biết mình đối với Biện Bạch Hiền là loại tình cảm gì. Chỉ là khi cùng nhắn tin với cậu ấy, cậu vui vẻ; khi nhìn thấy cậu ấy, lại như biết gì; đôi lúc đứng trước con người có tầm vóc nhắn cùng đôi mắt đáng đó, lại muốn ôm vào lòng, bảo vệ chặt.

      Phác Xán Liệt dĩ nhiên biết đó là loại cảm giác gì, vì trước đó quả cậu chưa từng quen ai, cũng chưa từng vì ai mà mặt đỏ tim đập.

      " Cậu sợ Bạch Hiền cùng hướng với cậu? " Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm người trước mặt vắt đầy tâm tình.

      Phác Xán Liệt hiểu Ngô Diệc Phàm về vấn đề gì. Chính cậu cũng thắc mắc rốt cuộc Biện Bạch Hiền khi đối mặt với mình có cảm giác gì, biết đâu là do tự mình đa tình, cậu ấy căn bản chỉ xem mình là bạn.

      " biết những gì về Bạch Hiền? "

      Câu hỏi của Phác Xán Liệt làm cho Ngô Diệc Phàm sửng sốt chút. Phác Xán Liệt từ ngày bước chân vào ngôi trường này đến giờ cũng mới hơn 1 tháng, gần như mỗi ngày đều đụng mặt nhau, quan hệ giữa Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt cũng coi như là thân . Bất quá, còn chưa bằng đám người Kim Chung Nhân.

      Đối với câu hỏi bất ngờ của Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm cảm thấy có chút phân vân. Coi như quan hệ bọn họ đủ gần để , nhưng Ngô Diệc Phàm đối với người trước mặt vẫn chưa nhìn thấu tâm tình cho lắm. Đem tiểu sử Biện Bạch Hiền ra lượt, có tính là ổn thoã ?

      Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt mông lung của Ngô Diệc Phàm , trong lòng có chút chùn xuống, cho là đối phương có ý định kể với mình.

      Vẻ thất vọng này của cậu Ngô Diệc Phàm cư nhiên nhìn , trong lòng khỏi sôi sục chút, đáy mắt lại ánh lên tia khẳng định.

      " Biện Bạch Hiền ấy mà.. thể ăn dưa chuột, rất sợ lạnh, thích uống socola nóng lại còn tính tình cao ngạnh nhưng bản chất rất tốt, lại khá hoà đồng, tuy có đôi lúc hay kén cá chọn canh... "

      Ngô Diệc Phàm thả lỏng tâm tình, đem những hiểu biết về Biện Bạch Hiền kể ra lèo, lại để ý ánh mắt đối phương có chút giễu cợt.

      " Cậu ấy thể ăn dưa chuột vì chịu được mùi của nó, phi thường sợ lạnh nhưng lại ăn mặc phông phanh, cơ thể cũng vì vậy mà rất nhạy cảm, nhất là làn da, mỗi ngày uống socola sữa chiu được. Tất nhiên bản tính rất ngang bướng nhưng là loại ' khẩu xà tâm phật', tuy trước mặt tỏ vẻ thích nhưng tâm tình rất mềm mỏng...còn có.. Cậu ấy rất thích được người khác sưởi ấm. "

      Phác Xán Liệt hơi ra hết những gì cậu biết về Biện Bạch Hiền trong khoảng thời gian ở cạnh cậu ấy. để ý được khoé môi đối phương giương cao, rồi bật cười thành tiếng từ lúc nào.

      " cười cái gì? "

      " Này Phác Xán Liệt, cậu hiểu cậu ấy như thế lại chạy đến nơi này điều tra , cậu chơi à? "

      Ngô Diệc Phàm hất cằm, cố tỏ vẻ nhận thua.

      " biết ý em chỉ có vậy mà? " Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm với ánh mắt đầy chất vấn.

      Cậu dĩ nhiên hiểu , những gì Ngô Diệc Phàm biết về Biện Bạch Hiền đơn giản chỉ có vậy. Cậu cũng muốn lờ trước né tránh cố ý đó.

      Biết mình chạy thoát, Ngô Diệc Phàm đành ngửa bài, rất tự nguyện mà nhìn thẳng mắt Phác Xán Liệt phun ra câu.

      " Vậy cậu nghĩ xem, tại sao phải né tránh? "

      .

      .

      Ngày hôm nay là ngày nghỉ, cả trường đều vắng lặng. Phần vì mọi người ra ngoài chơi, phần còn lại là ở trong ký túc...hẹn hò với Chu Công.

      Biện Bạch Hiền là vận động viên gương mẫu, nhưng ngày nghỉ dĩ nhiên cam tâm tình nguyện mà mới hơn 6h bị thầy Manh lôi đầu dậy luyện thể lực. Trước khi có nhắn cho Phác Xán Liệt câu hẹn sau khi tập xong cùng ăn sáng nhưng thấy hồi , có lẽ vẫn còn say giấc.

      Trong phòng 0506, chỉ còn lại mỗi Kim Chung Nhân. Độ Khánh Tú ra ngoài từ sớm.

      Lúc Kim Chung Nhân thức dậy cũng gần 7h, theo bản năng với tay tìm điện thoại, phát có tin nhắn mới, mở ra mới biết của Ngô Diệc Phàm gửi từ tối hôm trước.

      Vò đầu đứng dậy, thuận tiện gọi cho Độ Khánh Tú, hẹn đối phương khi trở về cùng nhau đến phòng nhân gặp Ngô Diệc Phàm.

      .

      .

      Trong quán ăn cách trường SM 2 con đường, Phác Xán Liệt dựa người vào ghế, lấy tay xoa xoa mi tâm. Tối qua vì suy nghĩ về câu của Ngô Diệc Phàm làm cậu mất ngủ ít.

      Tuy rằng có hỏi qua Ngô Thế Huân về Biện Bạch Hiền và Ngô Diệc Phàm, nhưng hết lần này đến lần khác bị cậu ấy từ chối trả lời vấn đề trọng tâm. Phác Xán Liệt biết vì sao, có lẽ Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền qua lại nên có hứng thú? Ý nghĩ này của Phác Xán Liệt lập tức bị bác bỏ bởi câu sau đó của Ngô Thế Huân : " hỏi về ấy nhiều như vậy để làm gì? "

      Mặc dù cậu và Ngô Thế Huân trở nên thân thiết, nhưng mỗi lần nhắc đến Biện Bạch Hiền, sắc mặt cậu ta lại tốt. Phác Xán Liệt dĩ nhiên nhìn ra điểm này, chỉ là vạch trần, cũng có lý do để vạch trần.

      Mãi chìm trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò, Phác Xán Liệt để ý tới bên ngoài cửa kính quán ăn có người đứng đó nhìn cậu.

      Biện Bạch Hiền tới cũng gần năm phút, cũng thấy Phác Xán Liệt tới ngồi trong quán , nhưng hiểu vì lý do gì mà đứng đó nhìn chằm chằm cậu ta.

      Quả , Phác Xán Liệt rất đẹp trai nha. Vẻ mặt khi tập trung cao độ lại càng cuốn hút. Mái tóc đen ngắn xoã rũ xuống trán, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn cụp xuống trông giống con mèo, đôi môi hồng đầy đặn mím ,nhìn với góc độ của Bạch Hiền, gì để chê.

      Đẩy cửa bước vào quán, Biện Bạch Hiền lại vỗ vào vai Phác Xán Liệt cái rồi ngồi vào phía đối diện.

      " Tới rồi? Có mệt ? Tớ vẫn chưa gọi món, chờ cậu. "

      Phác Xán Liệt lập tức trở nên tỉnh táo khi thấy Biện Bạch Hiền. Thấy sắc mặt đối phương có chút tốt, trong lòng lại dợn sóng.

      " Quen rồi, uống lon socola sữa lập tức khoẻ lại. "

      Biện Bạch Hiền nhìn đối phương cười cười, gọi phục vụ kêu hai tô mì tương đen, lại dặn phần bỏ dưa chuột.

      Hai người rất vui vẻ mà vừa trò chuyện vừa ăn uống. Tâm tình Phác Xán Liệt cũng vì vậy mà tốt lên ít.

      "Bạch Hiền, cậu biết chơi bowling ? " Phác Xán Liệt bất chợt hỏi.

      " Có nghe đến, nhưng chưa từng thử qua. "

      Biện Bạch Hiền biết đối phương có ý gì, suy nghĩ Phác Xán Liệt mở lời muốn cùng cậu chơi bowling, còn dạy cậu. Biện Bạch Hiền trước giờ vẫn mấy quan tâm đến trò này, nhưng là Phác Xán Liệt rủ, cậu rất có tiền đồ mà chấp nhận ngay.

      .

      .

      Lúc này gần 9h sáng, Độ Khánh Tú trở về trường liền ghé thẳng đến phòng nhân gặp bọn người Kim Chung Nhân.

      Bước vào phòng, khí có chút đúng. Kim Chung Nhân nhìn Ngô Diệc Phàm rồi cùng nở nụ cười bí hiểm.

      " Cái đó...Kế hoạch chúng ta bàn hôm nọ ấy, cần thực nữa. "

      Độ Khánh Tú vừa ngồi xuống bị câu của Kim Chung Nhân làm cho xém té ghế. phải giúp hai người bọn họ nối sợi chỉ hồng sao? Vì lý do gì mà tự dưng hủy rồi? Chung thân đại của Tiểu Bạch vừa xán lạn chưa gì ngủm như vậy?

      Thấy được nét mặt đen hơn đít nồi của Độ Khánh Tú , Ngô Diệc Phàm kềm được mà cười ha hả.

      " Cậu nghĩ nhiều rồi, Khánh Tú. phải có ý giúp họ, chỉ là bây giờ họ cần giúp đỡ của chúng ta. "

      Ngô Diệc Phàm đem những gì mình cùng Phác Xán Liệt đêm đó kể ra hết lần nữa. Cảm nhận của Ngô Diệc Phàm là, cứ tưởng hai chú cừu non rất ngơ ngác, vẫn phát diện của tình cảm trong lòng mình, nhưng giờ tốt rồi, có 1 chú cừu chủ động đến chỗ sói chăn cừu thổ lộ tâm tình.

      " Phác Xán Liệt thích Biện Bạch Hiền. " Ngô Diệc Phàm nhàng buông câu.

      " khẳng định? "

      Kim Chung Nhân nãy giờ vẫn ngồi bên im lặng, lên tiếng. ra cậu rất mong hai người đó sớm thành đôi, phần vì muốn Độ Khánh Tú suốt ngày cứ như bảo mẫu dính lấy Biện Bạch Hiền ( còn vì sao mọi người tự hiểu), phần cảm thấy trường SM được phen chấn động vì cặp đôi mới nổi này, đối với Ban truyền thông của cậu mà là món lợi lớn.

      " Mọi chuyện như ý chúng ta....Nhưng vấn đề là ở Bạch Hiền. " Ngô Diệc Phàm nhíu mày, mặt tỏ ra thấu hiểu.

      " có ý gì? " Độ Khánh Tú nén được hoài nghi mà hỏi tới.

      " gì, tùy tiện vậy thôi, cậu đừng quan tâm. "

      Ngô Diệc Phàm cười cười, phẩy tay bảo hai người có thể rời rồi mình ở lại hoàn thành nốt công việc ở phòng nhân .

      .

      .

      Cùng lúc này, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đến chỗ chơi bowling. Vì mới hơn 9h sáng nên chỗ này khá vắng vẻ, ngoài vài thanh niên tập thể dục xong ghé qua cũng chỉ có hai người, khá thoải mái.

      Phác Xán Liệt chơi bowling vài năm gần đây, kỷ lục cũng đạt tới 250 điểm chứ ít. Bất quá trước mặt Biện Bạch Hiền, cậu cũng phô diễn ít.

      Biện Bạch Hiền ngồi bên, lẳng lặng nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt lúc chơi, lại dời tầm mắt từ xuống dưới tấm tắc với thân hình của sinh viên khoa bơi lội, trong lòng có chút kỳ lạ.

      Bất giác bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn mình, Phác Xán Liệt khẽ cười, bước lại kéo cổ tay Bạch Hiền đứng dậy, cầm trái bóng trong tay đưa cậu.

      " Thử chút ? mình tớ chơi cũng có ý nghĩa. " Phác Xán Liệt ôn nhu nhìn Biện Bạch Hiền ngây ngốc .

      Biện Bạch Hiền hiểu ra, đón lấy trái bóng, lại ngờ nặng như vậy. Nhưng vì tập thể lực từ , cậu cũng đến nổi run tay ? Nhưng động tác có chút lúng túng- đây là lần đầu cậu chơi bowling.

      Nhận thức được vẻ mặt hoang mang lại kiên định của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt nhịn cười, lại thấy đáng . Cậu bước lại, áp ngực mình vào sau lưng đối phương, tay trái cậu đỡ lấy bàn tay thon dài bé của Bạch Hiền cầm trái bóng, hai người hẹn mà nghiêng đầu nhìn nhau.

      bên là kinh ngạc, bên là tò mò, muốn xem biểu cảm của đối phương.

      Vì chiều cao chênh lệch nên tầm mắt Biện Bạch Hiền rơi vừa đúng vào đôi môi khép hờ của đối phương, tim cậu bỗng đập theo cường độ phi thường nhanh, lại cảm thấy người mình nóng lên đôi chút, chỗ tiếp xúc ở tay như có dòng điện lướt qua.

      Phác Xán Liệt cúi mắt xuống, vừa vặn mà nhìn thấy đôi mắt và chóp mũi tinh tú của Biện Bạch Hiền. Chưa bao giờ hai người gần nhau đến vậy, mặc dù trước kia có cùng nhau sưởi ấm, nhưng chỉ là đụng chạm , căn bản có rơi vào trường hợp ' nghe thấy nhịp thở đối phương' như vậy, có chút quen, nhưng lại là thích cảm giác này.

      Thấy đối phương sửng sốt, lại cứng ngắc mà giữ nguyên tư thế, Phác Xán Liệt giương khoé miệng, bông đùa câu.

      " Thả lỏng chút, phải dạy cậu sao? Cậu làm như tớ ăn thịt cậu vậy! "

      Biện Bạch Hiền giật mình, cơ thể cũng theo đó mà thả lỏng, mặc dù tim vẫn ngừng chạy loạn trong lồng ngực.

      Hai người phối hợp khá ăn ý, chưa đầy 1 tiếng, kỹ thuật của Biện Bạch Hiền nâng lên rệt. Bất quá, phải duy trì tư thế xấu hổ làm mặt đỏ tim đập đó nữa .

      Lúc hai người về trường cũng trưa. Phác Xán Liệt đưa cậu đến tận ký túc B rồi mới quay về khu ký túc của mình.

      Chưa kịp quay , Phác Xán Liệt quay đầu lại, thấy Biện Bạch Hiền giữ góc áo của mình, mỉm cười.

      " Hôm nay cảm ơn cậu. "

      Phác Xán Liệt cười lại, giơ tay định xoa đầu Bạch Hiền, lại bị câu tiếp theo của cậu làm cho hoá đá vài giây.

      " Còn có..Cậu ăn thịt được tớ! "

      Biện Bạch Hiền xong chạy mạch vào ký túc, thèm ngoái nhìn, căn bản là cậu muốn đối phương thấy cậu ngượng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống.

      Còn Phác Xán Liệt, ngây ngốc đứng đó gần 5' mới nhận thức được vừa nghe cái gì, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ, lại có chút ngọt ngào. Cứ cho là cậu ăn thịt được Bạch Hiền ?
      habang27duahauhuahua thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :