1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 98: Ghen đó hả?

      Edit: tiểu an nhi

      Đến khi Vũ Văn Vĩ Thần thay lại quần áo, sửa soạn xong xuôi rồi xuống lầu, là chín rưỡi sáng rồi.

      nhóm quan chức trọng yếu của quốc gia đều ở trong phòng họp chờ tới.

      còn đủ thời gian để ăn điểm tâm, Vũ Văn Vĩ Thần thẳng tới phòng họp. Đào Du Du thấy vậy đành phải đem bữa ăn sáng được chuẩn bị đến phòng làm việc của , chờ họp xong dùng bữa.

      Lúc từ phòng làm việc ra, đúng lúc nhìn thấy Triệu Nho dẫn Thác Ngọc Mộ Dã từ dưới lầu lên.

      "Đào quản gia, ngài Tổng thống họp xong rồi sao?" Triệu Nho thấy Đào Du Du lên tiếng hỏi.

      "Vẫn chưa xong, Thác Ngọc công tử có chuyện muốn tìm ngài Tổng thống?" Lắc đầu trả lời tiếng, ánh mắt Đào Du Du chuyển sang người Thác Ngọc Mộ Dã đứng sau Triệu Nho hỏi.

      "Đúng vậy, nhưng nếu ngài Tổng thống vẫn còn họp cảm phiền Đào quản gia chuyện với tôi lát, có được ?" Thác Ngọc Mộ Dã xong, liền tới phòng khách gần đó.

      "Chuyện này phải làm phiền Đào quản gia rồi." Triệu Nho nhìn Đào Du Du cái, ý bảo chú ý tiếp đãi Thác Ngọc Mộ Dã.

      Trong lòng Đào Du Du cũng muốn cùng Thác Ngọc Mộ Dã hàn huyên chút, chủ yếu là tương đối lo lắng về tình trạng của Dương Vi Tiếu giờ. Tối hôm qua chồng của Dương Vi Tiếu qua đời, biết tại ấy như thế nào.

      Đào Du Du theo Thác Ngọc Mộ Dã vào phòng tiếp khách, sau khi hai người ngồi xuống bao lâu có nữ giúp việc bưng cà phê vào. Đặt ly cà phê xuống trước mặt hai người rồi nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại

      "Cà phê của phủ Tổng thống vẫn luôn có hương vị rất đặc biệt." Bưng ly cà phê lên nhàn nhạt hớp ngụm, Thác Ngọc Mộ Dã hết sức hưởng thụ .

      "Thác Ngọc tiên sinh rất thích uống cà phê sao?" Đào Du Du thuận miệng hỏi.

      "Tôi thích." Lắc đầu cái, Thác Ngọc Mộ Dã nặng nề đặt ly cà phê xuống tấm lót chén mặt bàn, thấy Đào Du Du có vẻ kinh ngạc lại : "Chẳng qua là vì có Đào quản gia ở đây, nên mới quyết định uống thử chút thôi."

      Nghe được những lời này, Đào Du Du nhất thời cảm thấy mặt có hơi nóng lên.

      . . . . . . Ý của là gì? Chẳng lẽ là vì nể mặt nên mới uống cà phê này hay sao?

      Đào Du Du trầm mặc, biết nên mở miệng tiếp cái gì nữa, nhịp tim cũng khắc chế được mà tăng nhanh. Thời khắc ngồi đối mặt với có người khác quấy rầy như thế này quả thực là quá hiếm. Dường như có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt của nước hoa cao cấp tản mát từ người .

      "Đào quản gia muốn hỏi tôi về tình hình của chị ấy giờ sao?" Thấy Đào Du Du rũ đầu câu nào, Thác Ngọc Mộ Dã ngả lưng ra phía sau tựa vào thành ghế sa lon, tuy rất gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn , nhàn nhạt mở miệng hỏi.

      "À, Vi Tiếu giờ thế nào rồi?" Đào Du Du sực tỉnh, hai mắt lập tức mở lớn, chăm chú nhìn Thác Ngọc Mộ Dã hỏi.

      "Chị ấy sao cả, chỉ là đứa bé trong bụng. . . . . ."

      "Cái gì? Ý là, Vi Tiếu mang thai? Đứa bé có làm sao ?" Thác Ngọc Mộ Dã còn chưa kịp xong, Đào Du Du khẩn trương hỏi dồn dập.

      "Hôm qua có dấu hiệu động thai, cũng may được cấp cứu kịp thời nên bây giờ ổn định rồi. Tình hình của chị ấy giờ thực được tốt, là con dâu của Thác Ngọc gia, bây giờ thành ra như vậy, quả thực là đáng buồn." Trong khi Thác Ngọc Mộ Dã ra những lời này, mặt cũng có biểu đồng cảm gì. Có lẽ những chuyện tương tự như thế được chứng kiến quá nhiều rồi.

      Nghe cái thai của Dương Vi Tiếu ổn định, Đào Du Du thoáng thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó lại có chút lo lắng nhìn Thác Ngọc Mộ Dã hỏi: "Mẹ chồng của Vi Tiếu vẫn tiếp tục gây khó dễ cho ấy sao?"

      "Bà ta rất muốn thế, nhưng cũng đâu có thời gian. giờ bà ta còn tự lo được cho bản thân mình nữa kìa." Thác Ngọc Mộ Dã tới đây, khóe miệng đột nhiên bật ra nụ cười lạnh lùng.

      Đào Du Du nhìn nét mặt này của mà thoáng sửng sốt.

      . . . . . .

      Hai người hàn huyên thêm mấy câu cửa phòng khách bị người bên ngoài đẩy ra.

      Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chút biểu cảm nào nhìn hai người ngồi trong phòng, châm chọc : "Đào quản gia đúng là làm hết phận , cũng biết thay tôi tiếp đãi khách rồi."

      Đào Du Du biết giọng điệu này của cố ý mỉa mai mình, dám ở lại chỗ này nữa, lập tức đứng dậy, rũ đầu câu: "Bữa sáng của ngài tôi đặt ở bàn làm việc rồi." Sau đó rất thức thời chạy ra khỏi phòng tiếp khách.

      Sau khi Đào Du Du rời , Vũ Văn Vĩ Thần mới bước vào phòng, dặn dò Hồ Ứng đứng bên ngoài trông chừng, rồi thuận tiện đóng luôn cửa lại.

      "Ngài Tổng thống ghen sao?" Đợi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống vị trí của Đào Du Du lúc trước, Thác Ngọc Mộ Dã mới nhíu mày, vẻ mặt chế nhạo hỏi.

      "Ghen?" Vũ Văn Vĩ Thần trừng mắt liếc cái rồi : "Trông tôi giống như ghen vì người phụ nữ ngu ngốc kia à?"

      " lý thuyết phải, nhưng vẻ mặt của giờ cho tôi biết, đó đúng là ." Nhún vai cái, Thác Ngọc Mộ Dã hoàn toàn lờ việc Vũ Văn Vĩ Thần có thừa nhận chuyện đó hay .

      "Mới sáng ra cậu tới đây tìm tôi, chỉ để thảo luận về vấn đề ăn dấm hay húp canh hả?" muốn cùng Thác Ngọc Mộ Dã tiếp tục dây dưa về đề tài này, Vũ Văn Vĩ Thần có hơi mất kiên nhẫn liếc mắt quét qua mặt cái.

      "Tất nhiên là , hôm nay tôi nhận được tin tức rất quan trọng. Tôi tin có hứng thú với nó." Thác Ngọc Mộ Dã vừa , vừa lấy ra lá thư từ trong túi áo ngực, đưa tới trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Thác Ngọc Mộ Dã cái, sau đó mới nhận lấy lá thư, mở ra xem. Chân mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng có vẻ gì là giật mình.

      "Xem ra, ngài Tổng thống biết hành động của Lý thị rồi." Phản ứng của Vũ Văn Vĩ Thần quá ràng, khiến Thác Ngọc Mộ Dã phải suy đoán nhiều.

      "Nếu tôi để cậu đem Lý thị nhổ tận gốc, cậu cần bao nhiêu thời gian?" Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã hỏi.

      "Chuyện này. . . . . . dễ thực đâu. Thế lực của Lý thị ở Thương Quốc rất rắc rối phức tạp, hơn nữa, tay chân của Lý thị trong Đảng Dân Quyền vẫn còn tồn tại, chỉ dựa vào lực lượng của Thác Ngọc thị dễ ra tay đâu." Lắc đầu cái, cảm xúc của Thác Ngọc Mộ Dã có chút nặng nề.
      Last edited by a moderator: 23/9/14
      Tiểu yêu tinhwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 99: Quỷ kế

      Edit: tiểu an nhi


      "Những lời này giống những lời có thể thốt ra từ miệng của Thác Ngọc Mộ Dã." Vũ Văn Vĩ Thần xong, tầm mắt di chuyển, rất hứng thú nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, sau đó :

      "Cậu nắm chắc được hành động của Lý thị như vậy, lo tìm được sơ hở của bọn họ. phải Đảng Dân Quyền cố gắng để giành vị trí Phó Tổng thống được bầu cử vào năm tới sao? Mà muốn thực được việc này cần phải có chi phí rất lớn, Lý thị muốn ôm chặt bắp đùi của chúng ta, nhưng lại muốn cống hiến cho Đảng Dân Quyền, “máy in tiền” của bọn họ e là gặp ít vấn đề đâu. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . . Xem ra tại dùng tới những thủ đoạn kia rồi." Thác Ngọc Mộ Dã nghe Vũ Văn Vĩ Thần xong hả hê cười lớn.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nhếch khóe môi, xem thường : "Coi như là tặng quà đại thọ sáu mươi tuổi cho Lý Trường Dũng , cậu có thể chuẩn bị xong “quà tặng” trước lễ mừng thọ của ông ta chứ?"

      "Nếu ngài Tổng thống hạ lệnh tất nhiên tôi dốc hết sức để hoàn thành." Thác Ngọc Mộ Dã xong, đứng dậy chuẩn bị rời , đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần : "Hình như gần đây Đào quản gia gặp lại ít người quen cũ đâu, cũng nên chú ý biết đâu ấy cẩn thận lại làm lộ bí mật lớn nhất của ra ngoài."

      "Chuyện của ấy phải là việc cậu nên quan tâm." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nhắc tới Đào Du Du, có chút vui nhíu mày cái.

      "Ồ, xem ra hôm nay phòng bếp của phủ Tổng thống có đủ dấm để dùng rồi." Thác Ngọc Mộ Dã vừa thấy vẻ mặt kia hết sức tà ác cười tiếng, đợi ánh mắt giết người của Vũ Văn Vĩ Thần quét tới nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ngoại ô thành phố Định Khôn.

      Bên trong biệt thự của Sơn Trang, gian phòng đóng chặt với rèm che cửa sổ dày để lọt chút ánh nắng nào.

      người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trước bàn đọc sách chính là người đứng đầu tập đoàn Lý thị —— Lý Trường Dũng.

      Mà đối diện với Lý Trường Dũng là người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, thần thái trấn định,

      nhưng trán lại mơ hồ phủ tầng mồ hôi mỏng.
      "Xem ra giờ tin tình báo cậu cung cấp cũng thể tin tưởng được nữa rồi." Lý Trường Dũng chân mày hơi nhướn lên, khóe miệng bật ra chút lạnh lẽo.
      "Lý tiên sinh, tôi thấy có vấn đề gì ở đây cả. Tất cả những tư liệu tôi cung cấp cho ngài đều hoàn toàn chính xác." Người đàn ông trẻ tuổi tuy rằng vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng giọng bắt đầu hơi run rẩy.
      "Hả? Vậy sao? Vậy chuyện xảy ra ngày hôm đó giải thích như thế nào đây? người có chứng sợ hãi hương hoa Mặc Lan mà vô tư ngủ trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ. Sau đó lại mặt đổi, khí suyễn trò chuyện vui vẻ với tôi. Chẳng lẽ ý của cậu đó chỉ là ảo giác của tôi thôi sao?" Lý Trường Dũng càng càng nâng cao giọng, nghe có vẻ như vô cùng tức giận.
      "Chuyện này. . . . . ." Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, nhất thời cứng họng biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
      "Nếu phải tôi tự mình tìm tới cậu, tôi thực nghi ngờ cậu đấy. Tài liệu do chuyên gia tình báo cung cấp ràng cũng tránh khỏi có sai lầm." Lý Trường Dũng xong, nở nụ cười châm chọc.
      "Liệu có phải ngài Tổng thống sau khi vào gian phòng kia phát ra hoa Mặc Lan, sau đó mang nó ra ngoài, cho nên mới. . . . . ."
      "Khi tôi bước vào đó, cả gian phòng đều là hương thơm của Mặc Lan, hơn nữa tôi vào hề báo trước, bọn họ thể di chuyển Mặc Lan ngay được. Sau khi rời khỏi đó có người tới kiểm tra vị trí của Mặc Lan, hoàn toàn có dấu vết bị xê dịch. Kha tiên sinh, cậu còn đưa ra được lý do nào nữa ?" Hừ lạnh tiếng, Lý Trường Dũng nhanh chóng cắt đứt lời của vị Kha tiên sinh kia.
      "Tôi. . . . . . Tôi có thể hoàn trả lại toàn bộ số tiền ngài bỏ ra để mua tin tình báo lần này." Kha tiên sinh lập tức .
      "Cậu cũng biết kế hoạch lần này của tôi có bao nhiêu nguy hiểm, nếu bị ngài Tổng thống phát ra sơ hở tôi có kết quả gì, cậu biết ? Cậu cho rằng tôi thiếu tiền sao?" Lý Trường Dũng lạnh lùng hiểm nhìn chằm chằm vị Kha tiên sinh bắt đầu luống cuống tay chân ở trước mặt.
      "Vậy. . . . . . Vậy ngài muốn như thế nào?" Kha tiên sinh cảm giác được hôm nay tới đây hoàn toàn có khả năng dễ dàng quay trở về. ta căng thẳng nhìn Lý Trường Dũng, chỉ hy vọng điều kiện mà ông ta ra nằm trong khả năng ta có thể thực được.
      Lý Trường Dũng thấy ta bị mình dọa cho phát run bật cười ha ha, : "Vì những tin tình báo lúc trước cậu cung cấp rất hữu ích, vậy lần này coi như là sai lầm . Tiền cũng cần trả lại, nhưng có số việc cần cậu thăm dò giúp tôi."
      "Chuyện gì? Chỉ cần ngài dặn dò, tôi nhất định làm được, dù có vào núi đao xuống biển lửa tôi cũng chối từ." Kha tiên sinh thấy việc chuyển biến, chân mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, cũng quan tâm chuyện mà Lý Trường Dũng định là chuyện gì, chỉ liên tục gật đầu đồng ý.
      "Cậu có biết nữ quản gia mới tới phủ Tổng thống ?" Lý Trường Dũng rất thích nhìn bộ dạng “chân chó” này của Kha tiên sinh, gật đầu cái hỏi.
      "Ngài tới Đào quản gia sao?"
      "Đúng thế, cậu có biết lai lịch của ta như thế nào ?" Thấy Kha tiên sinh dường như cũng biết về Đào Du Du, Lý Trường Dũng lập tức mở miệng hỏi.
      "Cũng lắm, tôi chỉ biết ta được ngài Tổng thống dẫn về từ Thành quốc." Kha tiên sinh lắc đầu cái rồi cúi xuống trả lời.
      "Tôi rất tò mò, tại sao ngài Tổng thống của chúng ta lại chọn trẻ như vậy để làm quản gia phủ Tổng thống. Chuyện đó có lẽ phải làm phiền Kha tiên sinh điều tra chút rồi, hi vọng lần này Kha tiên sinh làm ra sai lầm gì nữa. Nếu , tôi cũng đảm bảo lần sau Kha tiên sinh cũng có thể thuận lợi ra khỏi căn phòng này như ngày hôm nay đâu." Lý Trường Dũng xong, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Kha tiên sinh mồ hôi trán chảy ròng ròng.
      "Vâng, lần này tuyệt đối để cho Lý tiên sinh phải thất vọng." Kha tiên sinh lập tức vỗ ngực cam đoan.
      Lý Trường Dũng gật đầu cái, phất tay ý bảo ta ra ngoài. Đúng lúc này, điện thoại bàn đột nhiên vang lên.
      Ông ta nhanh chóng nhấc điện thoại: "Có chuyện gì?"
      "Tổng giám đốc, Mạc tiểu thư. . . . . ."
      "Mạc Lâm làm sao?" Lý Trường Dũng lập tức khẩn trương hỏi lại.
      "Mạc tiểu thư tỉnh rồi."
      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      ------------------------------
      Last edited: 28/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Người Đẹp Thức Tỉnh

      Editor: Nguyên Nguyên

      Trong căn phòng rộng lớn sáng sủa, khoảng hai mươi tuổi sắc mặt hơi tái nhợt ngồi dựa vào giường, ánh mắt hơi dại ra giống như vừa ngủ thời gian dài giờ mới tỉnh lại, hoàn toàn thích ứng được hoàn cảnh tại.

      Lúc cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.

      Thấy Lý Trường Dũng xuất trong phòng, ánh mắt vốn dại ra lập tức xuất gợn sóng, hơi há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng câu đầu tiên sau năm năm: “Doãn Trạch ở đâu?”

      “Mạc Lâm…………………” Lúc Lý Trường Dũng nhìn thấy Mạc Lâm, vẻ mặt rất vui vẻ, nhưng khi nghe được câu đầu tiên, ánh mắt liền ảm đạm xuống.

      “Em mơ thấy ấy……………..” Ánh mắt ngấn nước chớp chớp, hàng lông mi dài hơn run lên, gương mặt hơn mai mươi tuổi mang theo hơi thở của thiếu nữ hồn nhiên chân chất, làm cho người ta luyến tiếc dời mắt. Mà thực tế số tuổi của hơn ba mươi tuổi. Năm năm hôn mê dường như khiến cho nhan sắc của chưa từng già .

      “Doãn Trạch ta………………..Năm năm trước vụ nổ mạnh kia mất xác rồi……………..” Lý Trường Dũng hít hơi sâu, giọng trầm thấp vang lên.

      có khả năng……………….Làm sao có thể…………………” bất lực lắc đầu, gương mặt tuyệt mỹ rơi nước mắt như mưa, giọng của , nhưng ánh mắt lại mở to, nước mắt tùy ý như đê vỡ: “ ấy luôn luôn ở cạnh em, chúng tôi cùng sống đến bạc đầu.”

      “Mạc Lâm, em đừng như vậy, Doãn Trạch rồi, ta thể ở bên cạnh em, sau này, chăm sóc em tốt.” Lý Trường Dũng nhìn thấy Mạc Lâm như vậy, lập tức tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh giường, tay nhàng nắm lấy bờ vai , như muốn ôm vào lòng.

      “Em………….Em rất mệt, em muốn nghỉ ngơi chút…………..” né tránh cái ôm của , Mạc Lâm từ từ nằm xuống, hai mắt mệt mỏi nhắm lại, nước mắt khóe mắt ngày càng chảy nhiều.

      Lý Trường Dũng nhìn thấy như vậy, cũng dám quấy rầy nữa, chỉ dịu dàng kéo chăn lại cho , rồi xoay người ra ngoài.

      Trong chớp mắt khi cửa phòng khép lại, trong phòng yên tĩnh lại, Mạc Lâm vốn nhắm mắt lại nhàng mở mắt ra, hai tay tìm kiếm trước ngực mình, tìm kiếm mặt dây chuyền tinh xảo, nắm chặt mặt dây chuyền tinh xảo kia, trong chớp mắt mặt dây chuyền mở ra hai mặt, bên trong có khắc hình ảnh người đàn ông tuấn tuổi trẻ chụp chung với .

      “Doãn Trạch, có rời bỏ thế giới này? có rời bỏ em đúng ? ta gạt em, ta nhất định gạt em, chờ em, chờ em khỏe mạnh rồi, em tìm , em nhất định tìm được .” thào , khóe mắt nước mắt lại chảy ra.

      ……………………………………………………………….

      Trong phủ Tổng Thống.

      Lúc Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài, Đào Du Du nhận được điện thoại của Đào Tú Quyên gọi đến, bà Tiểu Nho làm ầm lên muốn đến Phủ Tổng Thống chơi với chị xinh đẹp, Đào Du Du đe dọa là khuyên bảo lúc, cuối cùng cũng yên lại.

      vất vả lắm xung quanh mới yên tĩnh lại, ở trong phòng làm việc định chợp mắt chút, nhưng mà còn chưa chợp mắt, cửa phòng bị người khác mở ra.

      “Đào quản gia, tôi muốn ra ngoài mua đồ bơi, ngày mai tôi muốn biển.” Tiêu Nhã Hinh bộ dạng tiểu thư ngồi xuống đối diện Đào Du Du, bàn chân kiêu ngạo vểnh lên.

      “Tiêu tiểu thư, mặc áo size gì, tôi cho người đưa đến cho .” Đào Du Du dám thất lễ với vị thiên kim Tổng Thống này, lập tức nở nụ cười tươi trả lời.

      “Tôi muốn tự mình lựa chọn, có thời gian dạo phố với tôi ?” Tiêu Nhả Hinh khoát tay, tỏ vẻ tin tưởng vào ánh mắt của người khác.

      “Này………………” rất muốn mình muốn ngủ bù, tôi hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại còn thức sớm, bây giờ mệt sắp chết rồi.

      Kết quả, lời chưa ra khỏi miệng, bị Tiêu Nhã Hinh giành : “ có thời gian, vậy gọi điện thoại cho con theo tôi , dù sao tôi nghĩ cũng có ý kiến gì.”

      “Ách…………..” Đào Du Du cho rằng mình nghe lầm, vị thiên kim Tổng Thống này từ lúc nào muốn gặp con Tiểu Nho của rồi? đúng, trước đây phải ấy Tiểu Nho rất phiền sao?

      “Cứ Quyết định như vậy , sắp xếp lái xe chuẩn bị chờ ở cửa, tôi thay đổi quần áo trước, sau đó đón con của , thuận tiện dẫn theo con trai của , bảo vệ cần theo chúng ta, dù sao ở đây cũng có vài người nhận ra tôi. Đúng rồi, hai ấy cũng ra ngoài, vậy chúng ta cần trở về ăn cơm trưa.” Tiêu Nhả Hinh vừa vừa đến trước cửa phòng, hoàn toàn cho Đào Du Du lời cự tuyệt. hổ là thiên kim Tổng Thống, hoàn toàn cho người khác cơ hội cự tuyệt.

      Nhìn theo bóng lưng ta , Đào Du Du thầm thở dài, nhà mình có hai đứa trẻ thịnh vượng, lại có được coi trọng của thiên kim Tổng Thống, thủ đoạn còn cao hơn , đến bây giờ vẫn ngồi yên ở vị trí quản gia, lý được tin tưởng của Vũ Văn Vĩ Thần, bất cứ lúc nào nguy hiểm có thể rơi đầu.

      Sau đó gọi điện thoại đến Ngô Phủ, bảo Đào Tú Quyên chuẩn bị cho Tiểu Nho và Đào Dục Huyên chút, rồi Tiêu Nhã Hinh đến đón bọn trẻ.

      Tiểu Nho nghe thấy chị xinh đẹp muốn tìm bé chưa đùa, bé rất cao hứng, chỉnh lại nụ cười tươi thành nụ cười tươi như hoa nở rộ. Chỉ có Đào Dục Huyên vẫn mặt lạnh, xem như dạo phố có nửa xu hứng thú.

      Cúp điện thoại, Đào Du Du lại gọi cho tổ trưởng tổ bảo an chuẩn bị xe, để bọn họ chờ trước cửa phủ Tổng Thống, chờ Tiêu Nhã Hinh.

      Chuẩn bị xong tất cả, Đào Du Du thở phào hơi, sau đó ngồi dựa vào chiếc ghế ở bàn làm việc, chân gác lên bàn. Chuẩn bị ngủ giấc cho thoải mái.

      Vũ Văn Vĩ Thần ở bên ngoài trở về đúng giữa trưa, vào lầu chính, chuẩn bị đến phòng ăn.

      Ngồi trong phòng ăn khoảng ba phút, phát thấy Đào Du Du xuất trong tầm mắt mình, cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu hỏi trưởng phòng bếp đứng sau lưng mình: “Đào quản gia đâu?”
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 101: Đỏ mặt cái gì?

      Edit: tiểu an nhi

      "Buổi sáng sau khi ngài rời , Đào quản gia vào phòng làm việc cho đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài." Bộ trưởng Ẩm thực dõng dạc báo cáo.

      Nếu Đào Du Du biết chuyện mình núp trong phòng làm việc ngủ nướng lại bị cấp dưới của mình mật báo nhất định sau này ra sức gây khó dễ cho kẻ đó, tiến hành công cuộc trả đũa vô sỉ.

      "Phòng làm việc? ấy ở trong văn phòng làm cái gì?" Vũ Văn Vĩ Thần có hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi.

      "Chuyện này. . . . . . Tôi cũng lắm!" Bộ trưởng Ẩm thực vẻ mặt mờ mịt cúi thấp đầu xuống.

      "Tôi dùng bữa sau." Vũ Văn Vĩ Thần ném lại câu như vậy, rồi đứng dậy ra khỏi phòng ăn, về phía hành lang bên trái của lầu .

      lúc sau, đứng trước cửa "phòng làm việc của Đại quản gia Đào Du Du". nhàng gõ cửa hai cái, bên trong có động tĩnh gì cả, Vũ Văn Vĩ Thần càng thêm nghi hoặc, đưa tay ra vặn nắm cửa mới phát ra cửa khóa, cạch tiếng mở ra.

      màn ra trước mắt Vũ Văn Vĩ Thần lúc này, có nằm mơ cũng bao giờ nghĩ tới.

      Đào Du Du ngủ rất say sưa, đầu ngửa ra tựa vào thành ghế, miệng khẽ nhếch lên, mặt hơi nghiêng sang bên phải, nước miếng trong suốt bên khóe miệng chảy xuống bả vai. Hai tay rất tự nhiên đặt ở bụng, cặp đùi phóng khoáng chồng lên nhau vắt mặt bàn làm việc. Tuy đồng phục được thiết kế là váy ngắn nhưng do góc độ kết hợp với tư thế chân phù hợp nên cũng để lộ ra “cảnh sắc” gì cả.

      Nhìn tướng ngủ của Đào Du Du mà trong nhất thời Vũ Văn Vĩ Thần cũng biết mình có cảm giác gì, thấy buồn cười nhưng lại cười nổi.

      Người phụ nữ này, quả thực là phá vỡ hiểu biết về phụ nữ của từ lúc chào đời tới giờ rồi.

      Sao có thể ngủ trong phòng làm việc với cái tư thế này chứ? Chẳng lẽ lo “cảnh xuân” lộ ra sao?

      nhàng đóng cửa phòng lại, Vũ Văn Vĩ Thần chậm rãi tới trước mặt Đào Du Du, ngồi ở bàn làm việc, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đến gần mặt của chút, muốn nghiên cứu kỹ phen.

      Nước miếng bên khóe miệng vẫn chảy ra rất tự nhiên, hoàn toàn vì lúc này có thêm người vào mà dừng lại.

      Cũng đúng thôi, nước miếng đâu có mắt, chủ nhân của nó muốn nó chảy dĩ nhiên nó phải chảy rồi.

      Đào Du Du giờ trong giấc mộng đẹp, mơ thấy mình và Thác Ngọc Mộ Dã cùng ăn tối bãi cát mênh mông, gió biển dịu dàng thổi vào da mặt , mát mẻ, thoải mái.

      Chỉ có điều cảm giác tốt đẹp này cũng kéo dài được bao lâu. Đột nhiên, hiểu vì sao, cảm thấy có cơn sóng nóng bỏng đập vào mặt mình, mà bóng dáng của Thác Ngọc Mộ Dã ở trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.

      Cái gì thế này?

      Sóng thần sao?

      Thần kinh của chợt căng thẳng, bất chợt mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là phát ra mình mới nằm mơ.

      Mà phản ứng thứ hai chính là hét ầm lên tiếng .

      Về phần nguyên nhân thét chói tai, ngay khi tỉnh ngủ mà thấy khuôn mặt phóng đại gần ngay trong gang tấc dù là ai cũng nhịn được mà thét chói tai thôi.

      Nhất là khi gương mặt kia chẳng phải là khuôn mặt nhắn của cục cưng đáng nhà , mà lại là mặt của người sợ hãi nhất.

      Vì vậy, Đào Du Du hiển nhiên là hét ầm lên, mà rất dễ nhận thấy phải chỉ có mình là bị dọa sợ, chủ nhân của gương mặt làm giật mình kia cũng bị tiếng thét kinh khủng của mà hết hồn.

      người dùng mặt, người còn lại dùng thanh, hai người bọn họ cùng hù chết đối phương, coi như huề nhau.

      "Người phụ nữ ngu ngốc này, định hù chết người đấy à? Làm gì mà hoảng sợ như vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần theo thói quen đánh đòn phủ đầu trước, thể bản thân cực kỳ khó chịu.

      "Cái gì? có lầm hay ? ràng là đúng, sao lại lén chạy đến phòng làm việc của người khác, nhìn lén người ta ngủ, là kẻ biến thái hả?"

      Đào Du Du vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cũng quan tâm đối phương là người nào, chỉ chăm chăm cãi trả lại.

      " dám tôi là kẻ biến thái?" Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời nổi nóng.

      "Chẳng lẽ tôi sai sao? Nếu phải là biến thái nhìn lén người ta ngủ làm gì? Còn sát lại gần như vậy, muốn làm cái gì hả?" Đào Du Du lúc này cũng tức điên rồi, quyết chịu yếu thế hỏi ngược lại.

      Vũ Văn Vĩ Thần ngờ Đào Du Du chất vấn, gây với mình, nhất thời có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh, ánh mắt đảo vòng, lại cực kỳ bá đạo : "Này, bây giờ trong giờ làm việc, hình như được phép ngủ, lại còn dám lớn tiếng chuyện với tôi như thế, có phải chán sống rồi hay ?"

      "Tôi. . . . . ." Đào Du Du nghe xong mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần khí thế hung hăng trước mặt, biết lần này mình lại bị bắt được điểm yếu rồi. Căn cứ vào tính tình biến thái của Vũ Văn Vĩ Thần chỉnh chết mới là lạ.

      "Tôi cái gì mà tôi? Buồn ngủ về phòng mà ngủ, ở văn phòng ngủ trong tư thế này còn ra thể thống gì nữa? Rốt cuộc có phải là phụ nữ đấy? lớn như thế rồi mà ngủ vẫn chảy nước miếng. . . . . ." Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du phản bác lại nữa lập tức bày ra bộ dạng “bà quản gia” mà khiển trách .

      Đào Du Du càng nghe càng đổ mồ hôi lạnh.

      Có phải ngài Tổng thống rảnh rỗi quá rồi ? Lại còn quan tâm đến tư thế ngủ của nữa.

      Nhưng vừa mình ngủ chảy nước miếng, là à? Ối giời ơi, mất mặt quá ! Đào Du Du nghĩ tới đây tự chủ được đưa tay lên lau lau khóe miệng. Quả nhiên sờ thấy ươn ướt, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

      Đào Du Du lời nào, hai má ửng hồng, đôi chân vốn vắt lên mặt bàn làm việc cũng tự giác thả xuống. Lúc này loại kích động rất muốn đào cái lỗ để chui xuống đất.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên Vũ Văn Vĩ Thần giống phụ nữ. Nhưng vì sao lần nào trong bộ dạng thảm hại nhất cũng đều bị nhìn thấy?

      Đổi thành người khác được sao?

      Á. . . . . .

      Mà thế cũng được, nếu bị Thác Ngọc Mộ Dã nhìn thấy còn muốn chết hơn.

      "Sao lại gì nữa? Đỏ mặt cái gì?" Đào Du Du đột nhiên trầm mặc lại khiến Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy quen, nhịn được vỗ xuống bả vai của hỏi.



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Nhân Vật Lớn Tôn Quý Đến

      Editor: Nguyên Nguyên

      …………. quản tôi………………….Tôi nào có đỏ mặt?” Đào Du Du bị làm ầm ĩ như vậy, cả thấy rất kỳ quái, đưa tay vào ngăn kéo lấy ra miếng khăn giấy rồi lau khóe miệng chút, lại chùi bả vai nơi nước miếng chảy ra, sau đó đứng dậy, thèm để ý đến Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ lầm lủi về phía cửa.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng phóng khoáng, nhịn được buồn cười, cụng tức giận vì sao mình có thái độ thân mật với , cũng xoay người ra ngoài.

      Hai người cùng đến phòng ăn, Đào Du Du phân phó trưởng phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên, còn mình đứng bên như bức tượng.

      Sau khi mang thức ăn lên, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu từ từ dùng cơm, bởi vì Đào Du Du trốn trong phòng ngủ nướng nên bỏ lỡ thời gian ăn của nhân viên, lúc này ngửi thấy mùi thơm lừng của món ăn, nước miếng trong miệng ngừng chảy ra, bụng cũng réo in ỏi đòi cơm.

      Đào Du Du cảm thấy rất khó xử, thanh bụng kháng nghị truyền đến tai Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức hơi nhíu mày, ánh mắt thản nhiên lườm Đào Du Du cái, sau đó dùng bữa với tốc độ rất nhanh, bình thường ăn cơm phải cần giờ, hôm nay phá lệ chỉ cần nửa giờ để giải quyết xong vấn đề.

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần cơm no rượu say rời khỏi phòng ăn, Đào Du Du lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lăn xuống bếp tìm thức ăn.

      ………………………………………………..

      Hai giờ chiều, lúc Vũ Văn Vĩ Thần ở trong phòng chợp mắt, chợt nghe Hồ Ứng gõ cửa phòng, có chuyện quan trọng muốn báo cáo.

      Chờ sau khi đến thư phòng, gặp gỡ các Quan chức của Nội Các, sau đó lại ra ngoài.

      Buổi chiều, Đào Du Du đem công việc hàng ngày sắp xếp chút, sau đó vào trong hoa viên chuẩn bị uống tách cà phê, kết quả lại nghe thanh truyền đến trong tai tin “Mẹ của ngài Tổng Thống đến”

      Cái tin này lại dọa đến Đào Du Du, làm cái gì cơ? phải mẹ của Tổng Thông quanh năm đều ở nước ngoài sao? Tại sao đột nhiên lại trở lại? Hơn nữa, lại thông báo trước tiếng, đây là cho ngài Tổng Thống bất ngờ sao? Hay là muốn ta trở tay kịp?

      Trong đầu Đào Du Du đều dấu chấm hỏi, trước khi làm nhân viên Phủ Tổng Thống, từng đọc qua tài liệu và bối cảnh gia tộc Vũ Văn cũng biết chút về phu nhân Ngả Cầm Thị của Tổng Thống đời trước. Biết bà xuất thân nổi tiếng, là tiểu thư khuê các, khí chất đoan trang, bởi vì từ được nhận nền giáo dục nghiêm khắc, cho nên tính cách của bà khá dứt khoát.

      Khi Đào Du Du dẫn các nhân viên chủ quản trưởng phòng đến lầu chính xếp hàng nghênh đón, đoàn xe của Ngả Cầm Thị vào phủ Tổng Thống.

      Xe dừng lại, bảo vệ lập tức tiến lên mở cửa xe cho bà, cửa xe mở ra, hai mắt Đào Du Du nhìn chằm chằm vào cửa xe, khắc cũng dám buông lỏng.

      Vốn nghĩ rằng nhìn thấy Ngả Cầm Thị tuyệt thế giai nhân, thể tưởng tượng, bước xuống xe đầu tiên lại là trẻ xa lạ.

      Quần áo theo mode, mặt trang điểm tinh xảo, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

      Đào Du Du nhớ lại tài liệu trong đầu, hoàn toàn nhớ nổi này là ai.

      Sau khi xuống xe, bên cửa xe khác cũng được mở ra, rốt cuộc Ngả Cầm Thị cũng xuất trong tầm mắt của Đào Du Du.

      Bà tuy rằng ngoài năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua nhiều lắm chỉ ba mươi tuổi.

      Tóc được búi tỉ mỉ đỉnh đầu, dùng đồ trang sức đính trân châu, nhìn qua hết sức đoan trang tao nhã.

      “Chào phu nhân, xin cho phép tôi thay mặt tất cả nhân viên nhiệt liệt hoanh nghên ngài đến.” Thấy Ngả Cầm Thị xuống xe, Đào Du Du lập tức tiến lên bước, chào hỏi bà, hơn nữa bản thân còn bày tỏ tình cảm hoanh nghênh.

      Ngả Cầm Thị hơi liếc mắt nhìn Đào Du Du, để ý đến , thẳng vào trong lầu chính.

      Đào Du Du bị thái độ lạnh nhạt của bà truyền đến, trong lúc nhất thời cảm thấy rất mất mặt.

      dám tỏ ra ý kiến trong lòng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Ngả Cầm Thị, cùng vào lầu chính.

      Ngả Cầm Thị đến phòng khách trong lầu chính, nhìn xung quanh vòng, sau đó lại ngồi ghế sô pha.

      Lúc này người nữ giúp việc bưng trà lên, sau khi để trà xuống trước mặt Ngả Cầm Thị và kia, lập tức nghe tiêng hét của : “Ông trời ơi, chẳng lẽ biết bác dị ứng với hoa hồng sao?”

      Đào Du Du nghe vậy, lập tức nhướng mày, nhớ trong tư liệu có viết Ngả Cầm Thị hơi dị ứng với hoa, lúc nãy nghênh đón hơi vội vàng nên quên thông báo cho người pha trà.

      Có lẽ lâu rồi Ngả Cầm Thị đến phủ Tổng Thống, nếu người nữ giúp việc này làm ở phủ Tổng Thống nửa năm làm sao biết bà bị dị ứng với hoa hồng.

      “Để ấy cầm tiền lương rồi .” Ngả Cầm Thị nhìn thoáng qua ly trà trước mặt, mặt chút thay đổi phân phó.

      Dường như bà những lời này phải đập bể chén cơm của người khác, mà bây giờ rất tức giận.

      “Phu nhân, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi quên đây là điều cấm kỵ của phu nhân, xin đừng sa thải tôi, tôi học trà đạo năm năm, vất vả lắm mới có thể đến phủ Tổng Thống làm việc…………………..” Người nữ giúp việc này vừa nghe đến mình bị đuổi , lập tức “phịch” tiếng quỳ gối trước mặt Ngả Cầm Thị cầu xin.

      “Muốn hầu hạ người khác cả điều cấm kỵ cũng nhớ được, lại học năm năm trà đạo thế nào? Mặc dù trà hoa là món ăn cực phẩm của , nhưng đối với người dị ứng với hoa hồng mà , đây cũng là loại thuốc độc, giống như con người vậy, tôi làm sao có thể yên tâm cho ở lại phủ Tổng Thống chứ?” Ngả Cầm Thị vẻ mặt chút thay đổi, giọng cao thấp, mang theo áp lực làm người khác thở nổi. cho hết lời, ánh mắt bà như có như liếc nhìn Đào Du Du, dương như muốn chuẩn bị trả lời thế nào.

      Đào Du Du tiếp xúc ánh mắt của Ngả Cầm Thị, trong lòng ngẩn ra, lập tức tiến lên bước, đem ly trà trước mặt Ngả Cầm Thị bưng xuống, đưa cho người giúp việc đứng phía sau rồi : “Đổi tra cho phu nhân.”

      Sau đó cúi người xuống đỡ chuyên gia trà đạo đưa quỳ gối trước mặt Ngả Cầm Thị đứng lên, rồi : “ thôi, tôi thông báo cho phòng tài vụ.”

      Chuyên gia trà đạo biết bản thân mình lần này có đường cứu nữa, có chút ai oán liếc nhìn Đào Du Du cái, sau đó lau nước mắt mặt, rồi ra khỏi phòng khách.

      ***

      Chương 103: Công Chúa Daisy

      Editor: Nguyên Nguyên

      Chờ chuyên gia trà đạo khác đổi ly trà khác đến, Ngả Cầm Thị bưng lên uống ngụm, sau đó đặt ly trà lên bàn trà, ánh mắt nhìn Đào Du Du đứng bên.

      “Nghe là do Tổng Thống từ Thành Quốc đưa về?” Giọng của bà nhanh chậm, trong giọng nghe ra cảm xúc.

      “Dạ.” Đào Du Du gật đầu, biết vì sao Ngả Cầm Thị lại hỏi chuyện này.

      “Tuy rằng biết có chỗ nào hơn người, Tổng Thống lại cho đảm nhiên chức vụ đại quản gia, nhưng mà ngài ấy chọn , tôi tin ngài ấy có lý do. Vị này là công chú Daisy đến từ Diệt Quốc, tôi mời vị khách tôn quý, chúng tôi ở lại Thương Quốc vài ngày, hy vọng đừng thất lễ với ấy.”Tuy rằng Ngả Cầm Thị rất lạnh nhạt giới thiệu với Đào Du Du về trẻ kia, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên gương mặt Đào Du Du, muốn xem trong đầu suy nghĩ gì.

      “Dạ, vậy phu nhân, công chúa Daisy, xin mời hai vị theo tôi, phòng của hai vị chuẩn bị xong hết rồi.” Cẩn thận gật đầu, Đào Du Du trực giác với bản thân, mẹ của ngài Tổng Thống là nhân vật dễ chọc.

      Đào Du Du dẫn đầu về phía trước, bao lâu đến lầu chính, bên trái tòa nhà chính là tòa nhà riêng biệt, tòa nhà này ban đầu được dành riêng cho người nhà của ngài Tổng Thống đến đây ở lại, cùng với em Tiêu Thiên Hựu làm khách quý cũng ở trong tòa nhà tương tự như vậy.

      Nghe tin Ngả Cầm Thị vào phủ Tổng Thống, Đào Du Du nhanh chóng phân phó người làm đến tòa nhà này sửa sang lại, vốn là tòa nhà này mỗi ngày đều có người quét dọn, cho nến cần phải sắp xếp quá mức, chỉ đem hoa tươi buổi sáng thay đổi lần nữa, đem thảm đỏ phòng khách lầu lót đường đá ở trước cửa.

      Bởi vì ngày trước Ngả Cầm Thị ở phủ Tổng Thống có phòng cố định, cho nên Đào Du Du cần suy nghĩ liền trược tiếp sắp xếp cho Ngả Cầm Thị ở tại căn phòng lúc đầu của bà, mà đối với vị công chúa Daisy xa lạ kia, bởi vì Ngả Cầm Thị đặc biệt căn dặn, cũng dám thất lễ, sắp xếp cho ta căn phòng khách loại tốt nhất tràn đầy ánh mặt trời để ta ở lại. Sau khi sắp xếp cho hai người xong, vì muốn phục vụ tốt hai người ấy, ngoài ra còn tìm trợ lý bên cạnh hai người, rồi xác định kĩ sở thích của hai người, điều cấm kỵ, cả cẩn thận đến loại hoa thích của hai người, màu sắc ra trải giường rèm cửa sổ, đồ ăn như thế nào vân vân………….

      Đợi đến khi biết hoàn toàn sở thích của hai người, như ngựa ngừng vó chạy đến nhà bếp bàn bạn món ăn cho bữa tối, hơn nữa còn đem món ăn hai người thích nhất liệt kê tỉ mỉ.

      Rất nhanh, thời gian đến bốn giờ rưỡi chiều.

      Vũ Văn Vĩ Thần từ bên ngoài trở về, dường như biết tin Ngả Cầm Thị đến Thương Quốc, cho nên vừa vào lầu chính, nhìn thấy Đào Du Du vội kiểm tra trang trí trong phòng ở và vệ sinh, liền hỏi thẳng: “Mẹ tôi ở đâu?”

      “A, phu nhân và công chúa Daisy uống trà tán gẫu trong vườn hoa. Còn có vài bị bằng hữu của phu nhân cũng đến…………………” Đào Du Du nghe xong, lập tức trả lời.

      “Bà……….. đối với …………………” Vũ Văn Vĩ Thần nữa dừng lại.

      Đào Du Du muốn gì, tò mò nhìn : “Ngài cái gì?”

      có gì, làm việc của .” Phất phất tay, tiếp tục chuyện với nữa, mà xoay người đến vườn hoa.

      Lúc này trong vườn hoa náo nhiệt, đám quý phu nhân vây quanh Ngả Cầm Thị muôn vàn dáng vẻ, cùng trò chuyện về các đề tài xã hội thượng lưu, Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhíu mày, sau đó giãn ra chút làm gương mặt mình dễ nhìn, với Ngả Cầm Thị: “Mẹ, người đến rồi.”

      “Vĩ Thần, về rồi à, đến đây ngồi với mẹ chút.” Ngả Cầm Thị vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, mặt nở nụ cười tao nhã, nâng tay đón tiếp đến bên cạnh mình.

      Những người còn lại vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức đứng dậy chào hỏi.

      Công chúa Daisy ngồi bên cạnh Ngả Cầm Thị vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, mặt nở nụ cười tươi: “Tổng Thống Vũ Văn, chào ngài.”

      “Chào mọi người.” Vũ Văn Vĩ Thần đầu tiên lễ phép chào mọi người tiếng, sau đó ánh mắt dừng người công chúa Daisy, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của , đôi môi xinh đẹp, ánh mắt kiều mỵ nhìn , dường như cái liếc mắt liền hấp dẫn trực giác của .

      “Xin chào.” cũng lễ phép chào lại , gương mặt nở nụ cười máy móc.

      biết ấy chứ? ấy là trưởng nữ công chúa Daisy của Hoàng đế Andrew ở Duyệt Quốc. Lần này mẹ Duyệt Quốc dạo chơi, may mắn được gặp gỡ hoàng hậu Nhược Nhã, hơn nữa còn quen được công chúa Daisy, có vẻ ấy rất ngưỡng mộ tài hoa của con, cho nên mẹ mời đến Thương Quốc làm khách, nhân tiện để con làm quen chút.” Ngả Cầm Thị mỉm cười giới thiệu.

      ra là công chúa điện hạ tôn quý, tôi thay mặt cho người dân Thương Quốc hoanh nghênh ngài, hy vọng ngài có kỷ niệm đẹp khi ở lại Thương Quốc thời gian.” Biết được thân phận của đối phương, Vũ Văn Vĩ Thần dùng cách lễ phép chào hỏi công chúa Daisy.

      “Ngài Tổng Thống quá khách khí, có thể đến Thương Quốc là vinh hạnh của tôi, quả nhiên ngài tác phong Tổng Thống nhìn ti vi à ngoài đời nhìn qua giống nhau như vậy.” Daisy cười tủm tỉm khen ngợi Vũ Văn Vĩ Thần, dùng giọng cực kỳ tao nhã chuyện.

      “Vĩ Thần, Daisy ngưỡng mộ danh tiếng của con nên mới đến đây, bây giờ con trở về phủ, xem ra hôm nay công việc cũng nhiều, thời gian còn sớm, con đưa Daisy thăm quan thủ đô Khôn Thị .” Ngả Cầm Thị nhìn hai người rất tốt, vì thế phân phó với Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Này………….Ngài Tổng Thống mới xửa lý công việc xong, có phải rất mệt mỏi ? Hay là cần làm phiền đến ấy.” Công chúa Daisy nghe vậy, mặt hơi chần chờ. quan tâm từ chối khéo léo.

      “Thân là chủ nhà, sao có thể lấy thân thể mệt mỏi mà thất lễ với khách chứ, huống chi, tôi nghĩ rằng nó cho dù là mệt mỏi cũng phải đưa ngài công chúa dạo, ngài đừng có lo lắng nhiều quá.” Ngả Cầm Thị xong, quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần: “Vĩ Thần con có đúng ?”

      “Đương nhiên, có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho công chúa, là vinh hạnh của tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần thân sĩ trả lời, Hồ Ứng theo phía sau lập tức chuẩn bị xe.

      ………………………………………….



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :