1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 93: Nữa Đường Ném Xuống

      Editor: Nguyên Nguyên


      Thác Ngọc Mộ Dã quay đầu nhìn về phía Đào Du Du: “Tôi đưa .”

      “Ách……..nhưng mà phải còn chuyện muốn xử lý sao?” Đào Du Du sửng sốt, tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng trong nội tâm dâng trào: đưa tôi , đưa tôi , sau đó chúng ta có thể ở cùng chỗ rồi………….

      “Tôi tin rằng bác cho tôi câu trả lời vừa ý? Đúng ?” Lúc Thác Ngọc Mộ Dã những lời này đột nhiêu quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân, sau đó hai tay để vào trong túi quần, rất nhàn nhã ra ngoài.

      Đào Du Du thấy thế, lập tức nhanh chóng đuổi theo.

      Hai người ra đến cổng bệnh viện liền nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron màu đen rất khí phách đậu ở cổng, Thác Ngọc Mộ Dã đến trước bãi cỏ, rất ga lăng mở cửa xe bên ghế lái phụ cho Đào Du Du, rồi mời lên xe.

      Sau đó vòng qua đầu xe mở cửa bên ghế lái chính rồi ngồi vào xe.

      Đột nhiên Đào Du Du cảm thấy hơi kì quái, sao Thác Ngọc Mộ Dã có tài xế riêng, bảo vệ và trợ lý nhỉ?

      Xe khởi động, hai người đều trầm mặc gì, rất nhanh xe liền ra khỏi bệnh viện, lúc này Thác Ngọc Mộ Dã mới lên tiếng: “Tôi đưa về phủ Tổng Thống hay là…”

      “Về phủ Tổng Thống.” Đào Du Du thuận miệng đáp. Tuy rằng ngày mai là chủ nhật, nhưng mà phủ Tổng Thống có hai vị khách bé đến chơi, nên phải chiêu đãi cẩn thận, đừng muốn nghỉ ngơi.

      Sau khi nghe câu trả lời của Đào Du Du, Thác Ngọc Mộ Dã đánh vòng tay lái lại chạy lên cầu vượt, về hướng phủ Tổng Thống.

      Trong xe lại trầm mặc lần nữa, Đào Du Du cảm thấy tim mình đập nhanh, tuy rằng bọn họ chỉ ngồi như vậy, Đào Du Du cảm thấy hơi xấu hổ nên gương mặt hơi đỏ lên.

      “Nóng sao?” Sau khi xe chạy được năm phút, Thác Ngọc Mộ Dã đột nhiên mở miệng hỏi.

      “A, nóng…” vì sao ta lại hỏi chuyện này, Đào Du Du lắc đầu đáp.

      “Nhưng mà làm sao bây giơ? Tôi cảm thấy hơi nóng.” Thác Ngọc Mộ Dã ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giọng rất nhạt nhẽo.

      “Ách…?” Đào Du Du việc, ta mình là muốn thế nào?

      Chẳng lẽ ta muốn cởi quần áo sao?

      Ôi… cần phải hăng hái như vậy, dù sao đối với bọn họ, vẫn còn tính quá quen thuộc đúng ?

      Nhưng nếu ta kiên trì muốn cởi ra, chắc chắn ngăn cản ta, dễ dàng gì có cơ hội nhìn vóc dáng ta, đúng là thể bỏ qua.

      Nội tâm Đào Du Du cảm thấy vô cùng bỉ ổi, trong đầu ra cơ thể đàn ông cường tráng hoàn mỹ.

      Nhưng Đào Du Du còn chưa nghĩ xong, cảm giác đỉnh đầu có cơn gió thổi qua.

      Chờ lúc phản ứng kịp, mới biết được Thác Ngọc Mộ Dã mở mui xe ra.

      Được rồi, tâm tình Đào Du Du vừa muốn xem thân hình mỹ nam liền tan thành mây khói, chỉ còn lại khinh bỉ sâu đậm.

      “Hai đứa con của là sinh đôi sao? Vì sao nhìn khác nhau lớn như vậy?” lúc lâu sau, Thác Ngọc Mộ Dã lại .

      “Ách… Khác nhau lớn lắm sao? Bộ dáng của chúng nó phải giống nhau sao? Lúc bọn chúng còn , tôi còn bị bọn chúng làm cho hồ đồ mà.” Đào Du Du nghiêng đầu .

      “Tôi chỉ… tính cách của chúng nó… con trai của trông có vẻ hiểu chuyện lắm, mà con lại giống như đứa bé bốn tuổi.”

      “À… cái này à, ha ha ha, bản thân tôi cũng luôn nghi ngờ đứa con trai Đào Dục Huyên vì sao lại hiểu chuyện như vậy, dường như nó hiểu biết nhiều hơn tôi, nó và Tiểu Nho lại trái ngược nhau.” đến hai bảo bối của mình, vẻ mặt Đào Du Du tràn đầy hạnh phúc.

      Hai người liền chuyện trời dưới đất, mãi cho đến khi điện thoại Thác Ngọc Mộ Dã vang lên.

      .” ta ấn nút nghe, lỗ tai đeo tai nghe bằng bluetooth dây.

      biết đối phương vừa gì, Thác Ngọc Mộ Dã giẫm phanh lại, sau đó với đầu dây bên kia: “Tôi lập tức đến ngay.”

      Đào Du Du cảm thấy xem ra tối nay phải về nhà mình rồi.

      Trước khi uống trà với Dương Vi Tiếu, Đào Du Du tiếp nhận cú điện thoại bỏ dở.

      giờ Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhận điện thoại cấp bách như vậy, xem ra đêm nay ông trời cố tình gây khó dễ cho tôi rồi.

      Sau khi cúp điện thoại, Thác Ngọc Mộ Dã với Đào Du Du: “Ngại quá, tạm thời tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý.”

      “Ừm, sao, đưa đến đây rồi còn xa lắm, tự tôi có thể bắt xe về làm được. làm việc của , chậm trễ nhiều thời gian quý báu của như vậy, rất có lỗi.” Đào Du Du rất lễ phép , sau đó mở cửa xe chuẩn bị xuống xe.

      “Thác Ngọc Nguyên Tục chết.” Kết quả, còn chưa bước xuống xe, Thác Ngọc Mộ Dã cho nghe tin xấu.

      “Cái… cái gì?” thể tin được vào tai mình, Đào Du Du lập tức há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ.

      Thác Ngọc Nguyên Tục chết, vậy Dương Vi Tiếu làm sao bây giờ?

      ấy có thể chịu đựng đả kích lớn này sao? Sau này làm sao ấy tồn tại trong gia tộc Thác Ngọc được?

      có muốn đến bệnh viện cùng tôi ? Hay là…” hỏi ý kiến .

      … Tôi , tuy rằng lúc này Vi Tiếu rất cần bạn bè ở bên cạnh an ủi, nhưng tôi đến gây phiền phức cho ấy thêm thôi. Hôm khác tôi đến gặp ấy.” Lắc lắc đầu, Đào Du Du từ chối khéo léo.

      “Tốt lắm, tạm biệt.” Tạm thời Đào Du Du nên quay lại bệnh viện, sau khi Thác Ngọc Mộ Dã dừng xe lại cho xuống xe, nhanh chóng quay đầu xe lại, lái xe rời .

      Đào Du Du nhìn vào chiếc xe biến mất lúc này hơi ngây người.

      Đợi lúc Đào Du Du quay về phủ Tổng Thống là 11 giờ rưỡi rồi.

      Sau khi vào lầu chính, đèn trong phòng khách đều tắt hết, chỉ chừa lại đèn chiếu sáng cột, ngang qua đại sảnh lầu chuẩn bị về phòng ngủ của mình, lại bất thình lình nghe thanh truyền đến từ phía sau.
      Last edited: 16/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Đùa Giỡn Với

      Editor: Nguyên Nguyên


      trễ thế này đâu mới về?” biết vì sao lúc này Vũ Văn Vĩ Thần lại xuất trong đại sảnh, trong giọng ta rất khó chịu, ban đêm yên tĩnh, nghe có vẻ đáng sợ.

      Đào Du Du bị giọng của ta dọa run bắn người, sau khi quay đầu lại, thở dài hơi : “Ngài Tổng Thống, ngài có biết làm vậy dọa chết người ?”

      “Tôi hỏi lúc nãy đâu mới về.” Vũ Văn Vĩ Thần để ý đến oán giận của , trực tiếp hỏi lại câu hỏi mình vừa hỏi.

      Ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, lộ ra tia lạnh lẽo làm người ta dám nhìn thẳng.

      “Tôi…………Tôi gặp mặt bạn cũ ở chỗ kia……….Ở………..Cho nên bây giờ mới về trễ.” Đào Du Du dám nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần, lắp bắp trả lời.

      “Tôi lại biết, cùng Thác Ngọc Mộ Dã trước kia đều là bạn thân.” cười lạnh tiếng, sau đó đến trước mặt , nắm lấy cổ tay : “Trong nhà có khách quan trọng, lại tự tiện rời bỏ công việc, có phải muốn làm rồi ?”

      “Cái…….Cái gì?” Đào Du Du nghe

      Những lời , lập tức cảm thấy nên lời, phản bác: “Tôi chờ khách trở về phòng nghỉ ngơi rồi mới , tại là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi có quyền sắp xếp.”

      “Ai có quyền sắp xếp? tại ở phủ Tổng Thống, tất cả đều nghe theo tôi, hiểu chưa? Người phụ nữ ngu ngốc này” Vũ Văn Vĩ Thần xong, nhàng buông cổ tay ra, hai mắt nhìn từ xuống dưới.

      “ . . . . .” tại Đào Du Du có loại cảm xúc muốn bóp chết tên này, vì sao? Vì sao ta lại là Tổng Thống? Vì sao muốn cho gặp phải ta?

      “Đột nhiên tôi muốn uống cà phê, pha chô tôi lu cà phê rồi đem đến phòng ngủ cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt bực tức của Đào Du Du, tức giận lập tức biến mất, tâm tình vui vẻ trở lại, thuận miệng hạ lệnh, sau đó xoay người lên lầu.

      Đào Du Du nhìn bóng lưng của , hay tay nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm có loại kích thích muốn tiến lên bóp chết ta.

      Hòa thượng nửa đêm đòi uống cà phê, đây là muốn ngủ sao?

      . . . . . . . .

      Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta, thể nghe theo.

      Vì vaajyy xoay người, về phía căn phòng pha đồ uống cách đó xa.

      Vốn là muốn tìm gói cà phê hòa tan rồi đem lên báo cáo công việc, đúng lúc vừa mở gói cà phê ra, đau khổ phát bên trong lọ này tất cả đều là cà phê hạt, ngay cả cà phê xay cũng có huống chi là cà phê hòa tan.

      Vũ Văn Vĩ Thần cố ý nửa đêm hành hạ mà, Đào Du Du vừa xay cà phê, vừa suy nghĩ.

      hầu như đem tất cả hạt cà phê này xem là Vũ Văn Vĩ Thần rồi xay nhiễn ra.

      Sau khi bỏ cà phê vào máy pha cà phê hơn mười phút, cà phê nóng hầm hập ra lò, cẩn thận bưng cà phê lên lầu, trong lòng nghĩ đây là lần cuối cùng báo cáo kết quả làm việc rồi.

      Nhưng mà lúc đến phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần, dùng hai tay nâng cà phê lên, hy vọng có thể báo cáo công việc thành công, lại nghe lười biếng : “Cho quá nhiều đường, làm lại ly khác .”

      XXOO , uống cũng chưa uống nhiều đường, ánh mắt của tên hòa thượng này tốt, nhịn được mắng thầm.

      “vậy . . . . cái kia. . . . ngài Tổng Thống, ly này có bỏ đường nè.” Đào Du Du muốn thay đổi suy nghĩ của , ít nhất cho biết, đừng lấy cái cớ thối nát này ra hành hạ .

      “Đúng ? Đột nhiên tôi nhớ đến buổi tối uống cà phê ngủ được, pha ly sữa giúp tôi .” Vũ Văn Vĩ Thần cho là đúng nhíu mày để ý việc đùa giỡn bị vạch trần lại tiếp tục ra lệnh.

      “. . . . . . .”Đào Du Du muốn hỏng mất, tại hiểu, này là đặc biệt để tra tấn , cố tình dậy lúc nửa đêm để xuống cầu thang và ngăn chặn .

      Nhưng mà, làm sao ta biết được đêm nay và Thác Ngọc Mộ Dã gặp mặt?

      Mang theo dấu chấm hỏi trong đầu, Đào Du Du bưng cà phê xuống lầu, trở lại phòng đồ uống, rót ly sữa rồi bưng lên lầu.

      “Tôi muốn uống sữa trong tủ lạnh, tôi muốn uống sữa nóng, pha sữa nóng cho tôi .” lại tiếp tục làm khó dễ.

      Đào Du Du bưng ly sữa xuống lầu đun nóng. . . . . . . .

      Đúng lúc đun nóng ly sữa, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt ở đó, muốn uống nước ép trái cây.

      lặp lặp lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc Đào Du Du thể khiên nhẫn nữa liền bạo phát.

      hung hăng cầm ly nước dừa đặt bàn trà trong phòng ngủ Vũ Văn Vĩ Thần, hai tay chống eo : “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      phải tôi với rồi sao? Tôi muốn uống nước dừa.” Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ghế sô pha, hai chân bắt chéo bàn trà, giọng lười biếng .

      hoàn toàn muốn uống gì cả, vì sao muốn đùa giỡn tôi?” Đào Du Du tức giận hét lớn với Vũ Văn Vĩ Thần.

      bị ta chỉnh sắp điên rồi.

      “Nếu cảm thụ được mùi vị bị người ta đùa giỡn, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu lần sau còn để tôi phát mình hẹn gặp Thác Ngọc Mộ Dã, trừng phạt chỉ có bấy nhiêu đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần xong, dường như cũng mệt mỏi, đứng lên, sau đó duỗi cái lưng dài mệt mỏi ra, xoay người về giường.

      Lúc này Đào Du Du mới hiểu ý tứ của ta.

      mà Thác Ngọc Mộ Dã gặp nhau cản trở việc gì của ta sao? Vì sao ta muốn lấy chuyện này chỉnh ?

      Chẳng lẽ. . . . . . .

      Chẳng lẽ ta thầm mến Thác Ngọc Mộ Dã giống ?

      Ha ha ha ha . . . . . chẳng lẽ, ngài Tổng Thống vĩ đại của Thương quốc là gay?

      Việc này. . . . . có phải quá đáng sợ ?

      còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ngủ trong phòng này sao?” Nhìn thấy Đào Du Du đứng ngây ngốc bên cạnh bàn vẫn nhúc nhích lúc này Vũ Văn Vĩ Thần nằm giường cất giọng trầm ổn hỏi.
      Last edited: 17/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 95: Hôn

      Edit: tiểu an nhi


      Đào Du Du trong lòng vô cùng tức giận, mắt to xinh đẹp trừng mắt liếc cái, tự chủ được dùng giọng cực kỳ khinh bỉ phản bác: "Tôi cũng đâu có điên, ngủ ở đây làm gì?"

      vốn chỉ tùy ý ra những lời này trong lúc nóng giận, kết quả Vũ Văn Vĩ Thần nghe được, gương mặt lập tức biến sắc, nằm cũng phải bật dậy. Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, chăm chú nhìn hỏi: " vừa mới gì? Lặp lại lần nữa cho tôi nghe."

      Nhận thấy bộ dạng sắp nổi bão của , Đào Du Du thoáng giật mình, lập tức cười khan hai tiếng, sau đó rất chân chó mà nịnh nọt: "À. . . . . . cái đó. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi. . . . . . ý của tôi là. . . . . . là. . . . . . có thể ngủ cùng ngài Tổng thống là vinh dự hết sức to lớn. Tôi. . . . . . tôi chỉ là người bình thường, vẫn nên mơ tưởng hão huyền hơn. . . . . ."

      Nhưng lời vừa dứt, Đào Du Du lại đột nhiên ý thức được, hình như lời mình có chút kỳ lạ, cứ thấy kỳ quái ở đâu đó?

      Quả nhiên, ngài Tổng thống nghe xong sửng sốt chút, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, cố ý mập mờ : " ngờ địa vị của tôi trong lòng Đào quản gia lại cao như vậy, nếu Đào quản gia cảm thấy ngủ cùng tôi là vinh dự hết sức to lớn chi bằng hôm nay tôi thỏa mãn tâm nguyện này cho Đào quản gia , như thế nào?"

      Vũ Văn Vĩ Thần xong lập tức vén chăn lên, xuống giường tới trước mặt .

      Lần này Đào Du Du thực bị kinh hãi.

      cảm thấy lời của mình có chút quái lạ rồi, ngờ. . . . . . ngờ tình lại chuyển biến khó lường thế này. . . . . .

      Đào Du Du hận thể tát ngay vào miệng mình vài cái, sao lại ăn suy nghĩ như vậy chứ.

      Khi thấy Vũ Văn Vĩ Thần tiến tới gần, nhanh chóng lùi về phía sau bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, Đào Du Du đột nhiên cảm thấy tim của mình nảy mạnh lên đập kịch liệt.

      "Ngài. . . . . . Ngài chớ có đùa. . . . . . Tôi. . . . . . tôi chỉ thuận miệng mà thôi . . . . . ." Vì căng thẳng nên lời cũng được mạch lạc, Đào Du Du vẫn lúng túng cười cười, nhưng trong lòng lại khẩn trương suy nghĩ xem

      Làm cách nào để nhanh chóng ra khỏ chỗ này.

      “Thuận miệng mà thôi? Như vậy. . . . . . .ý là, vốn cảm thấy có thể ngủ cùng tôi là chuyện vô cùng vinh dự?” Đào Du Du muốn chạy trốn, nhưng lại cố tình cho cơ hội, trong lời vẫn tiếp tụ cùng với dây dưa dừng, dường như rất muốn nhìn thấy bọ dạng bấn loạn giờ của .

      phải. . . . . Tôi có ý đó. . . . . Tôi. . . .”Đào Du Du có cảm giác đúng là tự mua dây buộc mình. có chuyện gì lại ăn lung tung, cẩn thận đắc tội vị đại gia này rồi.

      “Vậy , rốt cuộc có ý gì? Hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt nhắn luống cuống lo lắng của .

      Đào Du Du ngay tại lúc này có kích động rất muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện.

      Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần xấu xa, chỉ biết làm khó mình ở trước mắt, bỗng dưng muốn đứng lên phất cờ khởi nghĩa. Nhưng nghĩ lại, ở trong căn phòng này, ở trong tòa biệt thự này, ở trong quốc gia này, thậm chí ở thế giới này, hoàn toàn tí cơ hội nào để lật đổ “Bạo quân” này rồi.

      Cho nên, dưới tình huống giờ, ngoài xu nịnh lấy lòng ra hình như cũng còn lựa chọn nào khác nữa.

      “Ha ha. . . . tôi . . . . ý tôi là. . . . . Ngài Tổng Thống tuấn tiêu sái. . . . phong lưu phóng khoáng thế này. . . . Hơn nữa còn tài hoa xuất chúng cùng bối cảnh cường đại thế kia, là người đàn ông trong mơ của chị em phụ nữ toàn thế giới. Có thể trở thành người phụ nữ của ngài, cùng ngài ngủ cái giường, đó là chuyện mà có nằm mơ cũng muốn được trải qua. . . . .” Gần như đem tất cả những từ ca ngợi hoa lệ nhất nghĩ được trong đầu ra, Đào Du Du xong mà cũng muốn ói luôn. hi vọng Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hài lòng mà bỏ qua cho mình.

      Ai ngờ, đối với ca ngợi của Đào Du Du, có vẻ như Vũ Văn Vĩ Thần cũng có quá nhiều cảm xúc. chỉ nhàn nhạt hỏi thêm câu: “ chị em phụ nữ toàn thế giới, trong đó bao gồm cả đúng ?”

      “Hả. . . cái gì?” Đào Du Du bị phản kích như vậy nhất thời chưa thể lấy lại được tinh thần.

      Cho đến khi hiểu được ý tứ trong lời của khóe miệng khẽ co quắp. gương mặt có hơi vặn vẹo, trong lòng khỏi thầm mắng: đúng là, gây khó dễ cho tôi chết sao?

      Vẻ mặt của Đào Du Du khiến Vũ Văn Vĩ Thần có chút thoải mái. tiếp tục ép buộc trả lời nữa, đột nhiên xoay người về giường, vừa vừa : “Cũng phải, người như đâu thể tính là phụ nữ được.”

      Sặc!!!

      phải là phụ nữ, dám phải là phụ nữ cơ đấy. Rốt cuộc có chỗ nào phải là phụ nữ? hai đứa nhà cũng bốn tuổi rồi đấy!

      TMD, chơi sỉ nhục người như vậy nha.

      Đào Du Du nổi giận, nghiến răng nghiến lợi hướng về phía bóng lưng Vũ Văn Vĩ Thần thầm: “ Chỗ nào của tôi giống phụ nữ chứ?”

      ngờ Đào Du Du phản bác mình, Vũ Văn Vĩ Thần vốn tới bên giường đột nhiên dừng lại, quay người. Tầm mắt của rơi người , rất sâu xa nhìn lên nhìn xuống đánh giá lượt, gì cả, nhưng ánh mắt kia ràng rằng chê bai vóc người của .

      Ha, cái ánh mắt gì thế kia? Ý gì hả? Chê bai á?

      Đào Du Du bị nhìn chằm chằm cả người được tự nhiên, ánh mắt đó khiến đột nhiên thấy mất hết cả tự tin.

      khắc khi ánh mắt dừng lại trước ngực , vì muốn cho ngực mình nhìn qua cao hơn chút, Đào Du Du còn cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực lên.

      Kết quả. . . .lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên nở nụ cười.

      Ôi chết sặc mất. . . vẻ mặt là sao đây? Cười nhạo hử?

      Trong đầu còn rối rắm hiểu sao đột nhiên lại nở nụ cười quái dị như vậy bỗng nhiên bước nhanh tới đứng trước mặt mình lần nữa.

      Khô còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy mặt mình được dùng tay nâng lên, môi bị bao trùm bởi cảm giác ấm áp

      Á. . . . . . . chuyện gì xảy ra thế này?

      Đào Du Du chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thể tập trung suy nghĩ được điều gì.

      trợn to hai mắt, ngây ngốc để mặc cho dịu dàng kia quyến luyến ở môi. Sau đó hồi lâu, cánh môi chợt lạnh, bên tai truyền tới giọng trầm thấp mà hài hước: “Ừm, vẻ mặt như bây giờ mới giống phụ nữ.”
      Last edited by a moderator: 17/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 96: Hậu quả của việc đắc tội

      Edit:tiểu an nhi


      Bị. . . . . . bị chiếm tiện nghi?

      Nụ hôn đầu. . . . . .của

      Oa. . . . . .

      Đào Du Du ngây ngốc trừng mắt nhìn vẻ mặt như trêu tức của Vũ Văn Vĩ Thần, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua, đầu bốc khói.

      "Khốn kiếp!" đột nhiên vọt nhanh tới, trước khi kịp có phản ứng đập mạnh đầu vào mũi của . Thấy Vũ Văn Vĩ Thần kêu lên tiếng, nhưng Đào Du Du mặc kệ nhanh chóng chạy về phía cửa, dám quay đầu lại, thoát khỏi trường vụ án.

      Vũ Văn Vĩ Thần ngờ Đào Du Du lại có thể làm ra hành động to gan như vậy, dám tấn công . Tới khi ôm chặt lấy mũi, định thần lại, muốn dạy dỗ người phụ nữ ngốc đáng chết kia chút thấy sớm trốn ra khỏi cửa rồi.

      "Người phụ nữ ngu ngốc này. . . . . ." Nhìn về phía cánh cửa mắng to tiếng, đồng thời hai tay cũng ngừng xoa xoa cái mũi, Vũ Văn Vĩ Thần cam lòng mà tới phòng vệ sinh.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đào Du Du hơi chạy thẳng xuống lầu dưới, phi luôn vào phòng của mình. Tới tận khi vào phòng, trái tim vẫn đập mãnh liệt trong lồng ngực.

      Vừa rồi là quá sảng khoái, sau khi chạy ra khỏi phòng còn nghe thấy tiếng gầm gừ cực kỳ tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần nữa, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt.

      Hổ cái phát uy, lại tưởng tôi là mèo bệnh chắc, hừ hừ. . . . . .

      Vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch , sau đó thích ý nằm xuống giường, trong lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng vui vẻ vì trả thù được Vũ Văn Vĩ Thần. Đào Du Du mang theo nụ cười thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.

      Đêm hôm đó, trước khi ngủ tâm tình của cực kỳ khoái trá, chỉ có điều. . . . . . sau khi ngủ lại gặp phải cơn ác mộng.

      mơ thấy Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt u đáng sợ tìm đòi bồi thường thiệt hại, chạy đuổi theo vòng quanh thế giới, làm trốn mệt chết luôn.

      vất vả lắm mới mở mắt ra, Đào Du Du phát trời sáng rồi.

      Liếc nhìn đồng hồ báo thức tủ đầu giường chút, đúng tám giờ sáng.

      Sau khi rửa mặt chải đầu chuẩn bị gọn gàng xong, Đào Du Du tới phòng ăn của nhân viên dùng bữa sáng đơn giản. mang
      Theo đôi mắt gấu trúc ai oán lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường.


      Trong lòng thầm cầu nguyện quên chuyện tối ngày hôm qua, mặc dù căn cứ vào hiểu biết của đối với khả năng này tuyệt đối là thể.


      tới trước cửa phòng chính của lầu ba, Đào Du Du nhàng gõ cửa. Thấy trong phòng hề có động tĩnh gì, rón rén vặn nắm cửa, vừa mới đẩy cửa phòng ra chuẩn bị vào đột nhiên gương mặt tuấn phóng đại bất thình lình xuất ở trước mặt làm giật nảy mình.


      “Ngài…Ngài Tổng thống…..Buổi sáng tốt lành….” Vũ Văn Vĩ Thần biết tới bên cạnh cửa từ lúc nào, cả mặt tối sầm, bộ dáng cực kỳ khó chịu. Đào Du Du thấy vậy, lập tức xuất ra nụ cười nịnh nọt, chỉ hy vọng vì chuyện tối qua mà trả thù .


      Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc cái, biết có phải vẫn tức giận về chuyện đó hay . chẳng thèm nhìn nữa, xoay người bước tới trước gương to trong phòng.


      Đào Du Du rất chân chó vội vàng theo, mặc dù chuyện tối qua là do Vũ Văn Vĩ Thần có lỗi trước, nhưng đúng là phản ứng quá kích động. Trải qua đêm nghĩ lại, bây giờ có chút sợ hãi.


      Phải biết rằng, tuy tối hôm qua xúc động phản kích nhưng tóm lại mạng của vẫn còn nằm trong tay Tổng thống đại nhận. Nếu phải hôm qua thực tức giận tới mức hồ đồ dù có cho trăm lá gan cũng dám ra tay đánh Vũ Văn Vĩ Thần đâu nha.


      Căn cứ vào phản ứng tại của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du hoàn toàn có lý do tin tưởng, quả thực khó chịu vì chuyện đó. Dù sao qua đêm rồi, tức giận gì cũng nên tiêu bớt chút chứ nhỉ?


      Thận trọng di chuyển đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, thấy chuyên chú cài nút áo sơ mi.


      Là áo sơ mi vừa mới mặc, lồng ngực mở rộng, còn chưa kịp cài cái nút nào.


      Khuôn ngực rắn chắc phơi bày trước mắt, khiến trái tim của Đào Du Du nhịn được thầm run rẩy từng đợt. Vóc dáng của người đàn ông này quá mất hồn…


      Quyến rũ, đây tuyệt đối là quyến rũ!!!


      Khuôn mặt của Vũ Văn Vĩ Thần trong gương giống như ăn phải mướp đắng, chân mày nhíu chặt lại chỗ, thần sắc khó chịu.


      Đào Du Du thấy động tác cài nút của có hơi chậm chạp nhịn được tiến lên bước, đứng đối diện với , đưa tay lên cẩn thận cài từng cái nút áo.


      Vũ Văn Vĩ Thần trái lại cũng ngăn cản hành động của , thấy chủ động tới giúp im lặng buông tay của mình xuống, chỉ đứng ở đó để mặc Đào Du Du múa tay ngực mình.


      Sau khi cài nút áo xong xuôi, Đào Du Du lại tiện tay thắt luôn caravat cho . Động tác của tương đối tỉ mỉ, cho nên tốc độc cũng nhanh, mất 5 phút mới thắt được cái nút xinh, căn chỉnh độ dài vừa phải. Đào Du Du hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vỗ bờ vai , sửa sang áo sơ mi cho thỏa đáng, sau đó mới thả tay xuống, xoay người lấy áo khoác ngoài, mở rộng áo chuẩn bị cho xỏ tay.


      Nhưng đúng lúc này Vũ Văn Vĩ Thần lại phối hợp nữa.


      Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt hành động như thể tối qua xảy ra chuyện gì, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.


      “Ngài Tổng thống……Ngài…….” Đào Du Du hiểu Vũ Văn Vĩ Thần làm gì, hơi ngẩn người nhìn dò hỏi.


      “Chẳng lẽ còn chưa hiểu, hậu quả khi đắc tội với tôi thảm như thế nào sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn nét mặt yếu ớt chột dạ của , mắt khẽ nheo lại, vẻ mặt nguy hiểm mở miệng hỏi.j


      Đào Du Du rất sợ bộ mặt này của , chỉ cần nheo mắt lại biết tiếp theo nhất định xảy ra chuyện tuyệt đối muốn biết.


      “À….Cái đó…….Thời gian cũng còn sớm nữa, ngài nên xuống dùng bữa sáng thôi….” Đào Du Du cảm thấy tình hình có vẻ ổn, lập tức xoay người nhấc chân chuẩn bị chạy trốn.


      Nhưng lần này, còn gặp may như lần trước nữa!


      Ha ha…..


      chứng minh, cùng phương thức chạy trốn, ở trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, tuyệt đối thể dùng được hai lần.


      Kết quả bất hạnh, Đào Du Du vừa mới nhấc lên được chân, cả người bị Vũ Văn Vĩ Thần dùng tay ôm chặt lấy, nhấc bổng lên.
      Last edited: 25/9/14
      Miken Hawindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 97: Chết chìm

      Edit: tiểu an nhi


      "Á. . . . . . . . . . . . làm cái gì thế? Thả tôi xuống. . . . . ." Đào Du Du kinh hãi hét ầm lên, vừa giãy giụa vừa hô lớn.

      "Tôi chỉ muốn dạy hiểu chuyện hơn chút mà thôi." Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cười, rồi ôm xoay người rời khỏi phòng, dọc theo hành lang.

      Trong lòng Đào Du Du hết sức bất an, gắng sức vùng vẫy, nhưng chẳng được bao lâu nhận ra mình càng giãy giụa, lực ôm của Vũ Văn Vĩ Thần càng lớn, bộ dạng giống như hận thể vò thành cục rồi vứt vào trong túi.

      được đoạn, bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần dừng lại, về phía cửa phòng khép hờ.

      "Nghe nước vào buổi sáng khá lạnh, mùa hè nóng bức như thế này, nếu được chìm ngập trong nước rất sảng khoái phải ?" Sau khi vào hẳn trong phòng, Đào Du Du mới biết, ra đây là căn phòng có hồ bơi lộ thiên. Nóc nhà bằng pha lê có thể mở ra đóng vào, mà lúc này nó được mở rộng. Vũ Văn Vĩ Thần ôm đứng sát mép bể bơi, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo.

      "Này. . . . . . . . . . . . định làm gì? . . . . . . đừng có làm loạn nha. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . . . ." vô cùng căng thẳng liều mạng ôm chặt lấy bả vai Vũ Văn Vĩ Thần. Nhìn thấy nét mặt giờ của cũng đoán ra được định làm gì tiếp rồi, nhưng đâu có biết bơi. Vậy mà lời còn chưa ra khỏi miệng, Đào Du Du cảm thấy thân thể chợt bẫng, tiếng gió vù vù lướt qua tai, và chờ đón chính là khoảng rộng lớn lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.

      "Ưm. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Đào Du Du bị ném ra giữa hồ bơi, sau khi rơi xuống nước ngừng nổi lên rồi chìm xuống, vừa sặc nước
      vừa gào to.

      Nhưng ở trong phòng lúc này, trừ Vũ Văn Vĩ Thần ra có bất kỳ người nào khác.

      Mà Vũ Văn Vĩ Thần lại chỉ muốn trừng phạt , làm sao có thể cứu đây?

      Cái chính là, Vũ Văn Vĩ Thần đâu có biết người phụ nữ ngốc này biết bơi đâu.

      Đào Du Du uống liên tục mấy ngụm nước, nội tâm bắt đầu dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

      Đúng, có ai tới cứu , Vũ Văn Vĩ Thần, cái tên khốn khiếp này muốn nhìn thấy chết mà…

      Đào Du Du nhắm mắt lại, não thiếu dưỡng khí, từ từ mất ý thức, thân thể cũng còn hơi sức nữa. Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại kia, chỉ kịp thấy khuôn mặt cười gian ác của Vũ Văn Vĩ Thần, giống như ám chỉ: “Đây chính là hậu quả khi đắc tội tôi, hiểu chưa?”

      Đứng ở bên bể bơi, Vũ Văn Vĩ Thần vốn chỉ muốn ném vào trong nước để “tỉnh táo” chút, suy nghĩ lại hành vi ngu xuẩn của mình tối hôm qua, nhưng được bao lâu nhận ra tình huống giờ có chút bất thường.

      Thân thể Đào Du Du chậm rãi chìm xuống, hoàn toàn có dấu hiệu nổi lên.

      Chẳng lẽ… ấy biết bơi?

      Nghĩ đến điều này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chợt biến, hề do dự lập tức nhảy xuống bể bơi, ôm lấy Đào Du Du mất ý thức bơi vào bờ. Sau đó bế lên đặt nằm ngang ở bên cạnh bể.

      “Đào Du Du…” nhàng vỗ vỗ khuôn mặt hơi tái nhợt của , khẽ gọi.

      Nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Đặt tay vào cổ Đào Du Du xem xét, thấy mạch đập rất yếu, Vũ Văn Vĩ Thần biết bị sặc nước, thiếu dưỡng khí mà ngất .

      Sau đó, kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp mở miệng ra, dùng tay bịt mũi rồi tiến hành hô hấp nhân tạo, phối hợp với động tác ấn tim ngoài lồng ngực. Liên tục làm mấy lần, rốt cuộc Đào Du Du cũng phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa hồi.

      Sau khi tỉnh lại, Đào Du Du thấy khuôn mặt phóng đại của Vũ Văn Vĩ Thần ở ngay trước mắt, nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức, giơ tay lên đấm cái vào ngực : “Cái tên khốn kiếp nhà , định mưu sát tôi hả…”

      “Cái người phụ nữ ngốc nghếch này…” Vũ Văn Vĩ Thần ngờ mình cứu mà còn bị đánh, tâm tình vốn lo lắng lập tức trở nên tức giận, đứng lên chuẩn bị dạy dỗ thêm trận lại nghe thấy vừa khóc vừa : “Khốn kiếp, giết chết tôi hai cục cưng nhà tôi phải làm sao đây? Bọn chúng còn như vậy, có cha cũng đáng thương lắm rồi, bây giờ còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả? Rốt cuộc có còn là con người nữa hay ? Là Tổng thống hay lắm sao? Tổng thống có quyền giết người bừa bãi à? Nhân dân cả nước nhất định là mù hết rồi mới bầu lên làm Tổng thống…”

      Đào Du Du khóc lóc, mắng mỏ ầm ĩ, dáng vẻ hết sức thê thảm. Trong nhất thời, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ biết ngây ngẩn cả người.

      Vốn dĩ chỉ muốn có trừng phạt vì hành động vô lễ tối hôm qua của , nhưng ngờ mọi việc lại thành ra như thế này.

      Nhìn khóc đến thương tâm, trái tim của cũng mơ hồ dâng lên cảm giác khó lên lời.

      Nhất là khi nghe thấy , bọn vốn có cha cũng đáng thương lắm rồi, bây giờ còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả?

      ……………

      Đào Du Du ngồi khóc hồi lâu, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc, quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần yên lặng ngồi bên cạnh mình. Lúc này, mới ý thức được dáng vẻ chật vật của mình khi nãy, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm yên.

      vừa mới làm cái gì?

      Ngay trước mặt Tổng thống mà cũng dám bày ra bộ dạng hung ác mà mắng như vậy.

      phải những lời đó thường chỉ được kêu gào trong lòng thôi hay sao?

      “Khóc đủ rồi hả?” Rốt cuộc, sau khi thấy Đào Du Du hoàn toàn tỉnh táo lại, Vũ Văn Vĩ Thần mới mở miệng hỏi.

      “Hả… vâng…” Đào Du Du hơi sững sờ, sau đó mới ý thức được Vũ Văn Vĩ Thần hỏi , chỉ ậm ừ đáp lại.

      xuống lầu thay quần áo, với Hồ Ứng lát nữa tôi xuống.” Vũ Văn Vĩ Thần xác định Đào Du Du khôi phục lại như bình thường chậm rãi đứng dậy, bỏ lại câu rồi xoay người rời khỏi phòng.

      Cả người đều ướt, giày giẫm ở mặt thảm còn để lại chuỗi dấu chân ướt nhẹp.

      Đào Du Du nhìn bóng lưng của mới biết, ra vừa rồi là nhảy xuống bể bơi cứu .

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu.

      phải muốn thấy chết sao? Vì sao còn nhảy xuống nước cứu chứ?
      Last edited: 21/9/14
      Tiểu yêu tinhwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :