CHƯƠNG 95: Hôn
Edit: tiểu an nhi
Đào Du Du trong lòng vô cùng tức giận, mắt to xinh đẹp trừng mắt liếc cái, tự chủ được dùng giọng cực kỳ khinh bỉ phản bác: "Tôi cũng đâu có điên, ngủ ở đây làm gì?"
vốn chỉ tùy ý ra những lời này trong lúc nóng giận, kết quả Vũ Văn Vĩ Thần nghe được, gương mặt lập tức biến sắc, nằm cũng phải bật dậy. Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, chăm chú nhìn hỏi: " vừa mới gì? Lặp lại lần nữa cho tôi nghe."
Nhận thấy bộ dạng sắp nổi bão của , Đào Du Du thoáng giật mình, lập tức cười khan hai tiếng, sau đó rất chân chó mà nịnh nọt: "À. . . . . . cái đó. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi. . . . . . ý của tôi là. . . . . . là. . . . . . có thể ngủ cùng ngài Tổng thống là vinh dự hết sức to lớn. Tôi. . . . . . tôi chỉ là người bình thường, vẫn nên mơ tưởng hão huyền hơn. . . . . ."
Nhưng lời vừa dứt, Đào Du Du lại đột nhiên ý thức được, hình như lời mình có chút kỳ lạ, cứ thấy kỳ quái ở đâu đó?
Quả nhiên, ngài Tổng thống nghe xong sửng sốt chút, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, cố ý mập mờ : " ngờ địa vị của tôi trong lòng Đào quản gia lại cao như vậy, nếu Đào quản gia cảm thấy ngủ cùng tôi là vinh dự hết sức to lớn chi bằng hôm nay tôi thỏa mãn tâm nguyện này cho Đào quản gia , như thế nào?"
Vũ Văn Vĩ Thần xong lập tức vén chăn lên, xuống giường tới trước mặt .
Lần này Đào Du Du thực bị kinh hãi.
cảm thấy lời của mình có chút quái lạ rồi, ngờ. . . . . . ngờ tình lại chuyển biến khó lường thế này. . . . . .
Đào Du Du hận thể tát ngay vào miệng mình vài cái, sao lại ăn suy nghĩ như vậy chứ.
Khi thấy Vũ Văn Vĩ Thần tiến tới gần, nhanh chóng lùi về phía sau bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, Đào Du Du đột nhiên cảm thấy tim của mình nảy mạnh lên đập kịch liệt.
"Ngài. . . . . . Ngài chớ có đùa. . . . . . Tôi. . . . . . tôi chỉ thuận miệng mà thôi . . . . . ." Vì căng thẳng nên lời cũng được mạch lạc, Đào Du Du vẫn lúng túng cười cười, nhưng trong lòng lại khẩn trương suy nghĩ xem
Làm cách nào để nhanh chóng ra khỏ chỗ này.
“Thuận miệng mà thôi? Như vậy. . . . . . .ý là, vốn cảm thấy có thể ngủ cùng tôi là chuyện vô cùng vinh dự?” Đào Du Du muốn chạy trốn, nhưng lại cố tình cho cơ hội, trong lời vẫn tiếp tụ cùng với dây dưa dừng, dường như rất muốn nhìn thấy bọ dạng bấn loạn giờ của .
“ phải. . . . . Tôi có ý đó. . . . . Tôi. . . .”Đào Du Du có cảm giác đúng là tự mua dây buộc mình. có chuyện gì lại ăn lung tung, cẩn thận đắc tội vị đại gia này rồi.
“Vậy , rốt cuộc có ý gì? Hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt nhắn luống cuống lo lắng của .
Đào Du Du ngay tại lúc này có kích động rất muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện.
Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần xấu xa, chỉ biết làm khó mình ở trước mắt, bỗng dưng muốn đứng lên phất cờ khởi nghĩa. Nhưng nghĩ lại, ở trong căn phòng này, ở trong tòa biệt thự này, ở trong quốc gia này, thậm chí ở thế giới này, hoàn toàn có tí cơ hội nào để lật đổ “Bạo quân” này rồi.
Cho nên, dưới tình huống giờ, ngoài xu nịnh lấy lòng ra hình như cũng còn lựa chọn nào khác nữa.
“Ha ha. . . . tôi . . . . ý tôi là. . . . . Ngài Tổng Thống tuấn tiêu sái. . . . phong lưu phóng khoáng thế này. . . . Hơn nữa còn tài hoa xuất chúng cùng bối cảnh cường đại thế kia, là người đàn ông trong mơ của chị em phụ nữ toàn thế giới. Có thể trở thành người phụ nữ của ngài, cùng ngài ngủ cái giường, đó là chuyện mà có nằm mơ cũng muốn được trải qua. . . . .” Gần như đem tất cả những từ ca ngợi hoa lệ nhất nghĩ được trong đầu ra, Đào Du Du xong mà cũng muốn ói luôn. hi vọng Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hài lòng mà bỏ qua cho mình.
Ai ngờ, đối với ca ngợi của Đào Du Du, có vẻ như Vũ Văn Vĩ Thần cũng có quá nhiều cảm xúc. chỉ nhàn nhạt hỏi thêm câu: “ chị em phụ nữ toàn thế giới, trong đó bao gồm cả đúng ?”
“Hả. . . cái gì?” Đào Du Du bị phản kích như vậy nhất thời chưa thể lấy lại được tinh thần.
Cho đến khi hiểu được ý tứ trong lời của khóe miệng khẽ co quắp. gương mặt có hơi vặn vẹo, trong lòng khỏi thầm mắng: đúng là, gây khó dễ cho tôi chết sao?
Vẻ mặt của Đào Du Du khiến Vũ Văn Vĩ Thần có chút thoải mái. tiếp tục ép buộc trả lời nữa, đột nhiên xoay người về giường, vừa vừa : “Cũng phải, người như đâu thể tính là phụ nữ được.”
Sặc!!!
phải là phụ nữ, dám phải là phụ nữ cơ đấy. Rốt cuộc có chỗ nào phải là phụ nữ? hai đứa nhà cũng bốn tuổi rồi đấy!
TMD, chơi sỉ nhục người như vậy nha.
Đào Du Du nổi giận, nghiến răng nghiến lợi hướng về phía bóng lưng Vũ Văn Vĩ Thần thầm: “ Chỗ nào của tôi giống phụ nữ chứ?”
ngờ Đào Du Du phản bác mình, Vũ Văn Vĩ Thần vốn tới bên giường đột nhiên dừng lại, quay người. Tầm mắt của rơi người , rất sâu xa nhìn lên nhìn xuống đánh giá lượt, gì cả, nhưng ánh mắt kia ràng rằng chê bai vóc người của .
Ha, cái ánh mắt gì thế kia? Ý gì hả? Chê bai á?
Đào Du Du bị nhìn chằm chằm cả người được tự nhiên, ánh mắt đó khiến đột nhiên thấy mất hết cả tự tin.
khắc khi ánh mắt dừng lại trước ngực , vì muốn cho ngực mình nhìn qua cao hơn chút, Đào Du Du còn cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
Kết quả. . . .lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên nở nụ cười.
Ôi chết sặc mất. . . vẻ mặt là sao đây? Cười nhạo hử?
Trong đầu còn rối rắm hiểu sao đột nhiên lại nở nụ cười quái dị như vậy bỗng nhiên bước nhanh tới đứng trước mặt mình lần nữa.
Khô còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy mặt mình được dùng tay nâng lên, môi bị bao trùm bởi cảm giác ấm áp
Á. . . . . . . chuyện gì xảy ra thế này?
Đào Du Du chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thể tập trung suy nghĩ được điều gì.
trợn to hai mắt, ngây ngốc để mặc cho dịu dàng kia quyến luyến ở môi. Sau đó hồi lâu, cánh môi chợt lạnh, bên tai truyền tới giọng trầm thấp mà hài hước: “Ừm, vẻ mặt như bây giờ mới giống phụ nữ.”
Last edited by a moderator: 17/9/14
windlove_9693 thích bài này.