1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Con trai giống cha ?

      Editor: Nguyên Nguyên

      Đào Dục Huyên nghe Vũ Văn Vĩ Thần xong, vốn định chạy ra cửa, nhưng đột nhiên lại dừng bước lại, quay đầu lại với : “Đột nhiên cha đối xử với chúng con nhiệt tình như vậy, cẩn thận mẹ nghi ngờ nha………, tuy rằng bà ngu ngốc, nhưng lòng nghi ngờ của mẹ rất sâu.”

      xong, cậu đưa tay mở cửa phòng ra, ra ngoài.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng Đào Dục Huyên, trong lòng nổi lên suy nghĩ, đứa này có phải bị tâm thần phân liệt ? Lúc là đứa bé, lúc bộ dáng như người lớn, biết Đào Du Du nuôi dưỡng nó như thế nào.

      ………………………

      Trong vườn hoa dưới lầu, Đào Du Du ngồi xích đu thẫn thờ nhìn bé ngừng hái những bông hoa xinh đẹp trong bụi cây. Nghe tiếng cười non nớt trong trẻo vọng đến, chỉ cảm thấy da đầu mình run lên từng đợt.

      Bạn Tiểu Nho thân của nhà , dưới ảnh hưởng của đồng chí Tiêu Nhã Hinh biết sau này lớn lên có đức hạnh gì đây.

      Đào Dục Huyên từ trong lầu chính đến, nhìn thấy Đào Du Du buồn tẻ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cậu nhanh chóng vào trong bụi hoa, tay túm lấy Tiểu Nho ra ngoài: “Về nhà , muốn ngủ.”

      cần, Tiểu Nho muốn chơi với chị Phiêu Phiêu………….” Quả quyết cự tuyệt, Tiểu Nho lớn tiếng hét lên với Đào Dục Huyên.

      “Em chơi với chị ấy như thế nào quan trọng, thể nào phiêu phiêu giống chị ấy được đâu, cho nên đừng lãng phí thời gian, ngoan, theo về nhà ngủ giấc .” Đào Dục Huyên lời này rất tình ý sâu xa, bộ dáng như lão đại ca hiểu đời.

      “Oa… xấu… oa…” Tiểu Nho vừa nghe Đào Dục Huyên mình có làm thế nào cũng xinh đẹp như chị Phiêu Phiêu, bé lập tức dùng tiếng khóc rất to, làm cho phủ Tổng Thống đêm hoàn toàn xôn xao.

      “Hai em các người đúng là ngây thơ như nhau.” Tiêu Nhã Hinh thờ ơ nhìn bọn họ, sau đó ném đóa hoa trong tay xuống, phủi phủi tay, rồi cất bước rời khỏi bụi hoa.

      “Chị Phiêu Phiêu đừng , chơi với Tiểu Nho …” Tiểu Nho vừa thấy Tiêu Nhã Hinh bỏ , lập tức giậm chân, nhanh chóng dùng thân béo ục ịt đuổi theo, kết quả dưới chân có rất nhiều hoa, ngăn cản bước chân bé, “bịch” tiếng ngã lăn xuống đất, khóc càng thê lương hơn.

      Đào Du Du bị tiếng khóc của Tiểu Nho dọa sợ hãi, lập tức chạy đến đỡ Tiểu Nho té lăn đất rồi dỗ dành : “Bảo bối ngoan, đừng khóc, thời gian còn sớm, chị phiêu phiêu cũng cần nghỉ ngơi nha, lần sau chúng ta lại đến chơi với chị phiêu phiêu có được ?”

      “Hu hu hu… Tiểu Nho rất thích chị phiêu phiêu…” Tiểu Nho vừa khóc nức nở vừa nhìn bóng lưng Tiêu Nhã Hinh.

      “Ngoan nào, đừng khóc, mẹ đưa con và trai về nhà bà ngoại ngủ giấc có được ?” Vỗ vỗ lưng bé, Đào Du Du cúi đầu với Đào Dục Huyên đứng bên: “ thôi con trai, chúng ta về nhà .”

      Đào Dục Huyên cũng hé răng, chỉ im lặng theo ra cổng chính.

      Lúc ra đến cổng chính, Đào Du Du nhìn thấy trước cổng có chiếc xe, tất nhiên là xe này bọn họ nhìn thấy lúc ra cửa, ấn nút cửa kính xe xuống: “Đào quản gia, ngài Tổng thống bảo tôi đưa về nhà.”

      Đào Du Du nghe vậy, trán đổ mồ hôi hột, người đàn ông này là, phải với ta cần phải quá nhiệt tình với họ rồi sao? Kết quả để bọn họ ở lại, lại chuẩn bị xe đưa bọn họ về nhà… Đây có gì khác nhau?

      Đào Du Du ngờ bây giờ Vũ Văn Vĩ Thần lại có nhân tính như vậy, chẳng lẽ bởi vì cứu mạng ta hai lần, cho nên ta mới bộc phát tính lương thiện, chiếu cố với sao?

      Lên xe trở về nhà, việc đầu tiên là Đào Du Du đưa Tiểu Nho tắm, bé quấn lấy đòi ngủ, Đào Du Du suy nghĩ đến cuộc hẹn với Dương Vi Tiếu, nhiều năm gặp, nhưng khi về nước lần đầu gặp mặt lại trễ như vậy, vì thế trước tiên gọi điện thoại cho Dương Vi Tiếu, với ấy mình có việc nên đến trễ, có thể trễ nửa giờ, hy vọng đưa thời gian cuộc hẹn muộn chút, Dương Vi Tiếu rất thông cảm thành vấn đề.

      Vì thế, dỗ Tiểu Nho ngủ xong chín giờ rưỡi rồi.

      Vội vội vàng vàng ra ngoài, đến trước cửa quán cà phê DIER kia, đến chỗ hẹn mới biết được, ra quán cà phê này nằm ở tòa cao nhất tòa cao ốc bảy mươi tầng lầu.

      Sau khi nhìn thấy Dương Vi Tiếu mới biết, ra tòa kiến trúc cao ốc Minh Huy này là tài sản của ông xã danh nghĩa của .

      Xem ra bé này câu được con rùa vàng. Đào Du Du nhịn được nghĩ thầm trong lòng.

      Sau khi hai người ngồi xuống trong căn phòng VIP, trước tiên vui vẻ hỏi thăm lẫn nhau, Đào Du Du nhịn được liền hỏi: “ phải cậu đưa ông xã đến sao? Sao thấy người đâu? Chẳng lẽ bộ dáng quá xấu nên muốn cho mình xem sao?”

      ấy đồng ý đến đây, nhưng mà tạm thời có chút chuyện cần xử lý, khoảng chừng nửa tiếng nữa đến, làm gì, nha đầu chết tiệt kia, lâu gặp mình như vậy, cậu chỉ nhớ đến muốn gặp ông xã mình thôi à? Cũng muốn gặp mình.” Dương Vi Tiếu thấy Đào Du Du chỉ tò mò muốn gặp mặt ông xã nên rất bất mãn, gõ gõ bàn kháng nghị .

      “Làm sao mình nhìn cậu? từ lúc vào đây đến giờ mình vẫn nhìn cậu đấy, chỉ kém chút là đem mặt cậu kéo đến đây, chẳng lẽ cậu có cảm giác?” Đào Du Du cười vui vẻ .

      “Hừ… chút cũng cảm giác được.” Cố ý quay đầu giả vờ tức giận, Dương Vi Tiếu lại nhìn : “Vớ vẩn nhỉ, nghe cậu sinh cặp song sinh, thành khai báo, cha của bọn là ai? Nghe Lý Mỹ Ngôn , hai đứa bé kia đều rất xinh đẹp hơn người, cậu xấu như vậy, con cậu nhất định là giống cha nó, cha của hai đứa bé kia nhất định là đại soái ca.”

      “Ách… Cái này… Mình… thể trả lời vấn đề này được ?” Đào Du Du bị uy hiếp, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.

      Nhìn thấy Đào Du Du có chút khó xử, Dương Vi Tiếu biết Đào Du Du muốn nhớ lại chuyện này, nên cũng ép hỏi, chỉ là xấu hổ cười cười, cố ý tránh : “Cậu còn nhớ Thác Ngọc Mộ Dã ?”
      Last edited: 12/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: Nhà Giàu Có Ân Oán

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Ách…………Thác Ngọc Mộ Dã……….Cậu………….Vì sao cậu lại nhắc đến ta?” Đột nhiên bị Dương Vi Tiếu nhắc đến người trong lòng mà mình thần mến, Đào Du Du cảm thấy hơi xấu hổ, ngây ngây ngốc ngốc hỏi.

      “Chậc chậc chậc…………..Nhìn bộ dạng cậu như vậy là biết cậu vẫn còn nhớ đến ta rồi?” Dương Vi Tiếu cố ý liếc mắt nhìn Đào Du Du, cất giọng khinh bỉ .

      Ý tứ như lên án Đào Du Du, chỉ nhớ người đàn ông mình thầm mến mà nhớ đến bạn bè mình.

      …………. thể nào………….Mình và ta quen nhau………….” Đào Du Du chột dạ phủ nhận, liên tục khua tay .

      “Được rồi, cậu cho mình biết phải lúc học trung học người cậu thầm mến là ta à? Còn làm ra vẻ ở trước mặt mình sao?” Tiếp tục di chuyển ánh mắt khinh bỉ, cổ Dương Vi Tiếu là chuỗi viên kim cương bồ câu xinh đẹp khiến Đào Du Du cảm thấy rất chói mắt.

      “Sao………….Làm sao có thể? Cậu………..làm sao cậu biết được?” Đào Du Du bị nhìn thấu tâm tư mặt đỏ bừng lên, còn nhớ năm đó lúc thầm mến Thác Ngọc Mộ Dã, qua với bất kỳ ai, ngay cả bạn bè cũng .

      "Mình chơi chung với cậu nhiều năm rồi ngay cả điều này thể nhìn thấy à?” im lặng chỉ nhìn người phụ nữ có đầu óc đơn giản này, chẳng lẽ biết tuy rằng năm đó ngoài miệng đều có, nhưng trước mắt sớm bán đứng lòng rồi sao?

      “Này………… ra cũng có…………….nhưng vì sao đột nhiên cậu lại nhắc đến ta vậy?” Vịt chết còn cứng mỏ là Đào Du Du trước sau vẫn tác phong xử , dù sao chỉ cần phải thừa

      Cha tổng thống

      Chương 89 (tiếp):

      ...

      nhận chuyện kia, cho dù có xảy ra trước mắt, có chết cũng thừa nhận.

      "Còn có. . . . . Hừ. . . . . " Quá quen thuộc với tính tình của Đào Du du, Dương Vi Tiếu muốn cãi cọ với , liền về chủ đề chính: "Cậu có biết ông xã mình là ai ?"

      Xoa xoa!!!

      Vốn định hỏi có nhớ Thác Ngọc Mộ Dã hay , tiếp tục hỏi có biết ông xã của mình là ai.

      Này thể làm cho người ta liên tưởng đến bi kịch sao.

      Ánh mắt Đào Du Du u ám tia sáng, giống như trơ mắt nhìn người đàn ông mình thương rời khỏi cuộc đời mình, sau này chỉ là người qua đường. . . . .

      "Này, vẻ mặt của cậu là ý gì? Ông xã của mình phải là Thác Ngọc Mộ Dã, cậu hãy yên tâm." Nhìn vẻ mặt đau khổ của Đào Du Du, đoán chắc ấy hiểu lầm, Dương Vi Tiếu lập tức cười vội vàng giải thích.

      " rakhông phải ta, cậu sớm, làm sao mình có thể biết ông xã của cậu. . . . . " Cảm giác mình bị đùa giỡn, Đào Du Du cất giọng oán trách.

      "Cậu xem, biết mới vừa rồi ai dù có chết cũng thừa nhận mình thích Thác Ngọc Mộ Dã vậy?" Đối với Đào Du Du mạnh miệng như hổ giấy, trong đầu Dương Vi Tiếu đều nghĩ những lời khinh bỉ.

      "Cho nên ông xã cậu và Thác Ngọc Mộ Dã có quan hệ gì với nhau?" nghĩ đến bị nắm mũi quay vòng vòng, Đào Diu Du vội vàng hỏi lại.

      Hít hơi sâu, tầm mắt Dương Vi Tiếu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ độ cao bảy mươi tầng lầu đủ để cho quan sát toàn cảnh thành phố, đây là nơi rất cao, tuy rằng tính cách Dương Vi Tiếu vẫn lạc quan rộng rãi, nhưng trong lòng lại lo âu nên lời.

      " ta từng là em họ của ông xã mình." Rốt cuộc Dương Vi Tiếu cũng ra quan hệ giữa nhà họ với Thác Ngọc Mộ Dã, sau khi xong, bưng ly trà ở trước mặt lên uống ngụm.

      " ra ông xã cậu là người của gia tộc Thác Ngọc, khó trách có thể xây dựng tòa cao ốc lớn như vậy. Đúng là người thanh niên đầy hứa hẹn." Biết được thân phận ông xã của Dương Vi Tiếu, rốt cuộc Đào Du Du cũng hiểu được vì sao Dương Vi Tiếu lại hỏi còn nhớ đến Thác Ngọc Mộ Dã.

      Nhưng mà biết vì sao vừa nhìn thấy Dương Vi Tiếu cười tươi trong nháy mắt lại xuất tia đau buồn thế.

      "Nhưng mà tại tòa nhà này rất nhanh tính danh nghĩa của Thác Ngọc Mộ Dã rồi." bao lâu sau, Dương Vi Tiếu cũng ra được nguyên nhân lo lắng rồi.

      "Hả? Đây là. . . . . Vì sao?" Tuy rằng thể khống chế được khi biết chuyện này, nhưng dôid với người bạn mình quan tâm, nhịn được liền hỏi.

      Dương Vi Tiếu thầm thở dài hơi, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhàng xoay xõa tách trà, ánh mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ cất giọng : "Hai năm qua tập đoàn tài chính Thác Ngọc tiến hành điều chỉnh lại cơ cấu, ông xã của mình phải là quan hệ huyết thống, cho nên trong tay có rất nhiều tài liệu bị Thác Ngọc Mộ Dã thu hồi, tòa nhà này là ba năm trước đây ông xã mình xây dựng nên, có thể coi là sản nghiệp quan trọng nhất của ông xã mình, nhưng bởi vì nó có quan hệ với vị trí địa lý, nên cũng bị tính danh nghĩa của Thác Ngọc Mộ Dã, mà ông xã mình sắp ra nước ngoài, phụ trách công việc báo cáo tin tức công việc của tập đoàn Thác Ngọc ở nước ngoài."

      " ra là thế, tuy rằng mình hiểu trong gia tộc này có khúc mắc gì, nhưng mà chuyện này cũng là chủ ý của Thác Ngọc Mộ Dã sao? ta nhìn qua giống như người vì ham muốn cá nhân cướp đoạt thứ của người khác." Tuy rằng việc này là Dương Vi Tiếu ra, phải là , Đào Du Du khoong thể tin được Thác Ngọc Mộ Dã lại là người như vậy.

      "A. . . . . " Dương Vi Tiếu chỉ mỉm cười trả lời câu hỏi của Đào Du Du, lại tiếp: " ra nước ngoià cũng được, dù sao thế giới công viêc thông báo tin tức vẫn là nghề hấp dẫn, tin rằng với ảnh hưởng của tập đoàn tài chính Prison Break quốc tế, muốn lấy quyền quản lý truyền thông của hai nước chắc chắn có vấn đề gì. Đến lúc đó, chồng mình tuyệt đối có thể kiếm được tiền nhiều hơn gấp mấy lần tại. Chỉ là. . . . . "

      "Nghe cậu như vậy, vậy ông xã của cậu nhận công việc này là vì tìm được công việc nhiều tiền, hay là cái gì?" Đào Du Du nghe giải thích công việc xong, biết tại sao ấy lại do dự cái gì.

      "Chỉ là thân thể ông xã mình được khở, thể máy bay. Mình rất lo khi ấy nhận công việc kia, thường xuyên ngồi máy bay, nhất định chịu nổi." Dương Vi Tiếu đột nhiên cúi đầu xuống, trong ánh mắt là tầng nước mắt.

      "Vậy. . . . . Thác Ngọc Mộ Dã có biết chuyện này ?"

      "Tất nhiên là biết."

      "Nếu biết, vì sao ta lại sắp xếp như vậy?" Đào Du Du khó hiểu hỏi lại.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 90: Ông Xã Của Vi Tiếu

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Thôi, việc này nữa. Trái lại mình rất tò mò, sao cậu lại đến phủ Tổng Thống làm quản gia?” đến đây, đột nhiên Dương Vi Tiếu nhếch miệng cười, bỏ qua đoạn uất ức trước, tựa như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.

      “Ừm, lúc đầu mình làm quản gia trong phủ Nghị Trưởng ở Thành Quốc, năm đó sau khi ra nước ngoài mình chọn ngành quản gia cao cấp để học, còn về chuyện vào làm ở phủ Tổng Thống, đơn giản chỉ là cơ hội và duyên phận.” Đào Du Du vừa cười vừa , muốn nguyên nhân bên trong, việc này Dương Vi Tiếu thể biết được.

      Từ ngày hôm qua lúc trong tiệc cưới Vũ Văn Vĩ Thần chịu xe cứu thương cho thấy, nhất định là ta muốn để cho bất kỳ ai biết chuyện này, muốn dùng hành động cho những người có ý đồ muốn giết biết, hoàn toàn sợ mùi hương của hoa Mặc Lan.

      ‘Ngài Tổng Thống của chúng ta đúng là tình nhân trong mơ của bao nhiêu người phụ nữ Thương Quốc, nếu tất cả mọi người đều biết Đại quản gia của ta là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chắc chắn cậu trở thành kẻ thù chung của tất cả những phụ nữ

      Đó”. Dương Vi Tiếu cười trêu ghẹo .

      “Ngày Tổng Thống có gì tốt, tính tình thối tha, phụ nữ à, luôn bị hai mắt che đậy tâm tình”. ở Thành Quốc vài năm như thế, cũng biết lực lượng háo sắc. Nhớ ngày đó, lúc ngài Tổng Thống Thành Quốc cưới vợ giữ chức phu nhân Tổng Thống là Triệu Nhược Nhược (Nguyễn Thảo Mai), thậm chí có vài phần tử ý có định tự sát tại nhà, cũng may bị người nhà phát , mới tránh để cho bi kịch xảy ra.

      thể hiểu được vì sao những người phụ nữ này đối với người đàn ông cách xa hàng nghìn cây số vẫn thương sâu đậm được, thậm chí trả giá cao cho mạng sống mình. Chẳng lẽ trong mắt họ, cuộc sống quan trọng bằng người đàn ông cách nhau qua ti vi sao?

      Tuy rằng tại rất thích Thác Ngọc Mộ Dã, nhưng nếu ngày Thác Ngọc Mộ Dã cưới người con ta thương, lòng chúc phúc ta.

      “Xem ra ngài Tổng Thống bên cạnh cậu ngu ngốc vậy, dám ở sau lưng xấu ta tính tình thối tha, biết khi biết được có vẻ mặt gì?” Dương Vi Tiếu cười , hai mắt nhìn Đào Du Du.

      Khi những lời này, trong đầu Đào Du Du lên hình ảnh vẻ mặt Vũ Văn Vi Thần tức giận, trái tim bé nhịn được nhàng run lên.

      Hai người tiếp tục trò chuyện trời Nam đất Bắc lúc lâu, điện thoại di động của Dương VI Tiếu vang lên, thoáng nhìn số điện thoại màn hình di động, sau đó mới kết nối: “Có chuyện gì vậy?”

      “Phu nhân, Tổng giám đốc vừa té xỉu trong phòng làm việc rồi”. Đầu bên kia điện thoại tuyền đến giọng gấp gáp.

      “Cái gì? Bây giờ đưa đến bệnh viện rồi hả?” Sauk hi nghe xong, sắc mặt Dương Vi Tiếu lập tức biến sắc, vội vàng hỏi lại.

      “Ở bệnh viện Chí Thành, xin hãy đến đây .”

      “Làm sao vậy? Ai ở bệnh viện?” Đào Du Du nhìn sắc mặt tái mét của Dương Vi Tiếu , nhịn được liền hỏi.

      “Là ông xã mình, ấy té xỉu, Du Du, xin lỗi….Mình….Mình phải trước đây, hung ta hẹn gặp lại lần sau được ?” hơi có lỗi nhìn thoáng qua Đào Du Du, sau đó đứng dậy định ra ngoài.

      “Mình cùng với cậu”. Nhìn thân ảnh hơi lảo đảo của Dương Vi Tiếu, Đào Du Du hơi lo lắng, liệu ấy có đến bệnh viện an toàn .

      “Vậy…làm phiền cậu rồi.” Dương Vi Tiếu nhìn Đào Du Du rồi gật đầu đồng ý.

      Hai người nhanh chóng rời khỏi quán café, vào thang máy, ấn nút xuống tầng B1, đến bãi đậu xe dưới lòng đất.

      “Cậu biết lái xe ?” Ra khỏi thang máy, hai người đến bãi đậu xe, Dương Vi Tiếu hỏi Đào Du Du.

      “Ách……Cái này…..Mình biết…” Lúc đầu có hộ chiếu, vẫn có ý định học lái xe.

      “Vậy chúng tar a ngoài bắt xe .” Dương Vi Tiếu cười , rồi dẫn Đào Du Du ra ngoài.

      Đào Du Du nghi hoặc Dương Vi Tiếu vì sao lại lái xe của mình, nhưng lúc tầm mắt nhìn vào tay ấy, phát tay ấy run run.

      “Vi Tiếu…” nhanh chóng đuổi theo hướng Dương Vi Tiếu.

      Dương Vi Tiếu dừng bước lại, quay đầu nhìn Đào Du Du.

      Thấy mặt Đào Du Du nở nụ cười an ủi, sau đó đuổi theo bước chân , tiến lên ôm cổ , cất giọng dịu dàng bên tai : “Yên tâm , ông xã cậu có việc gì đâu, mạnh mẽ chút, mình cùng cậu”.

      “Du Du…..Mình……Mình rất lo lắng……đây phải lần đầu tiên ông xã mình té xỉu, nếu biết như vậy mình nên ở bên cạnh chăm sóc ấy, nên lén lút đến đây gặp cậu, nếu ba mẹ chồng mình biết mình lén lút ra ngoài gặp bạn mà ở bên cạnh ông xã, biết họ làm gì mình.” Dương Vi Tiếu vừa , nước mắt vừa chảy ra.

      Đào Du Du biết phái sau mỉm cười lạc quan lại có chuyện như vậy, xem ra ba mẹ chồng ấy phải là người bình thường. Chẳng trách ấy lại khẩn trương như vậy, tay run run thế này, làm sao lái xe được chứ.

      còn hơi kì quái tại sao Dương VI Tiếu lại có lái xe đưa đến đây, ra là ấy lén lút ra ngoài, cho nên đế lái xe đưa , mà chính là tự lái xe.

      có việc gì, chúng ta nhanh ”. dám chậm trễ thời gian, Đào Du Du lập tức nắm tay Dương Vi Tiếu kéo .

      Hai người nhanh chóng bắt được xe taxi, au khi lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện Chí Thành.

      bao lâu sau, xe ngừng lại ở trước cổng bệnh viện, hai người nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh đến phòng cấp cứu.

      Bệnh viện Chí Thành thực tế thuộc tập đoàn tài chính Thác Ngọc, nhưng giá tiền đắt đỏ, cho nên chỉ có thể đến đây kiểm tra sức khỏe, ngoại trừ những nhà giàu có, còn lại chỉ là chính khách thôi.

      Hai người vô cùng lo lắng, chạy đến phòng cấp cứu, lại nhìn thấy trước phòng cấp cứu đầy người, vẻ mặt mọi người đều rất trầm trọng, áp lực, khí làm cho người ta thể thở nổi.
      Last edited: 15/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 91: Bị Xua Đuổi

      Editor: Nguyên Nguyên


      Dương Vi cười dưới chân có chút ổn, tiêu soái bước vào trong đám người, Đào Du Du chỉ đứng bên mình ấy.

      bao lâu, có vị phu nhân khoảng sáu mươi tuổi mặc quần áo đẹp đến trước mặt Dương Vi Tiếu, bà ta giơ tay lên tát cái mạnh lên mặt .

      Đào Du Du bị cố bất thình lình làm hoảng sợ, quan tâm nhiều vào thời đểm này, đẩy đám người kia ra đến trước mặt vị phu nhân đó: “Tại sao bà có thể đánh người?”

      “Du Du, cậu trở về ………….. mình………mình sao.” Dương Vi Tiếu thấy thế, lập tức giữ chặt Đào Du Du thở phì phò, nghĩ muốn cho ấy bị luyên luỵ.

      là ai? Tại sao lại dám quản vào chuyện Thác gia?” Lão phu nhân nhìn bộ dáng này của Đào Du Du, lập tức nâng cao giọng hỏi ngược lại.

      “Tôi là bạn của Vi Tiếu, bà đúng là Thác Ngọc phu nhân mẹ chồng của Vi Tiếu phải ? Nhưng mà, mặc dù người là trưởng bối, cũng nên ra tay đánh người như thế.” Dương Vi Tiếu sợ bà lão này, lại sợ Đào Du Du.

      “Quả nhiên là vật họp theo loài, giống như bạn của Nhân Giao cũng có giáo dục vậy.” Thác Ngọc phu nhân nhìn vẻ mặt Đào Du Du bất mãn, khinh thường hừ lạnh.

      Đào Du Du lớn đến từng tuổi này chưa từng bị người khác như thế, lần này thất đúng là tức giận ít mà, hiểu nổi lão phu nhân này lại có cảm giác mình hơn hẳn người khác, có thể kiêng nể gì vú lấp miệngem mà giáo huấn người khác.

      Mặc kệ thế nào, nếu đến bệnh viện này rồi, nhất định đến đây vì con trai, tột xấu gì cũng coi là khách , nhưng tại sao bà ta có thể hợp tình hơp lý như vậy, đem người khác để vào mắt à?

      sai, vật hợp theo loài, nhưng mà theo tôi biết được, tại Vi Tiếu và bà là người nhà, cho nên vật hợp theo loài, phải lão phu nhân càng phù hợp với thân phận này sao?" Lưu loát trả lời cách mỉa mai, Đào Du Du mặc kệ nhiều người như vậy, trừng to đôi mắt đẹp, giống bộ dang yếu đuối chút nào.

      "... cái gì? đúng là con nha đầu chết tiệt có giáo dục...." ngờ miệng Đào Du Du lại lợi hại như vậy, Thác Ngọc lão phu nhân tức giận nên lời, chỉ mắng là nha đầu chết tiệt.

      " phải loại người động tí liền ra tay đánh vãn bối như bà mới đúng là người có giáo dục sao? Bất quá tôi chỉ là thấy hành vi của bà vô lễ quá nên phản kích lại thôi. tại con trai của bà vẫn cỏn nằm trong phòng cấp cứu, bà yên tịnh cầu phúc cho ông ta, chờ đợi ông ta bình an vô ra khỏi phòng cấp cứu sao? Vì sao đối với con dâu lại hà khắc như vậy? Trước mặt nhi62u người lại quăng cái tát vào mặt ấy bà cảm thấy như vậy là rất vẻ vang sao?" Lần này Đào Du Du đếm xỉa đến, trong lòng bất mãn lần phát tiết ra hết, chuyện làm mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.

      "Người đâu, đến đem con nha đầu chết tiệt này ném ra ngoài cho tôi, đừng để nó xuất trong bệnh viện này nữa. Còn nữa, đem con tiện nhân này ném luôn , tôi muốn nhìn thấy nó nữa" Thác Ngọc lão phu nhân bị Đào Du Du làm tức muốn hộc máu. vẻ mặt tức giận lớn tiếng ra lệnh, muốn lập tức ném bọn họ văng ra ngoài.

      Lúc này Đào Du Du mới ý thức đươc, chính mình ngăn cản được miệng mình ăn lung tung làm hại Dương Vi Tiếu rơi vào tình cảnh rất khó khăn.

      Lần này tốt rồi, vốn là Dương Vi Tiếu sau khi bị ăn tát xong được ở đây chờ ông xã mình trong phòng cấp cứu, nhưng bởi vì làm liên lụy, tại chỉ có thể bị đuổi ra ngoài rồi.

      Sau khi lão phu nhân ra lệnh, bốn người đàn ông mặc tây trang đứng dậy, thẳng tới trước mặt Đào Du Du, tựa hồ muốn đưa hai người các ra ngoài.

      "Chờ chút, các người có quyền làm như vậy. Bệnh viện này cũng phải do các người xây dựng nên." Dưới tình thế cấp bách, Đào Du Du lớn tiếng phản bác lại.

      Tha thứ cho đứa trẻ này biết tin tức thị trường, biết bệnh viện này là của Thác Ngọc thị.

      "Hừ...đúng lúc cái bệnh viện này là do Thác Ngọc thị xây dựng nên." Lão phu nhân dễ gì nắm được sai lầm của Đào Du Du, lập tức lên mặt lại.

      ách.....

      Lần này Đào Du Du đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, ra nơi đây là địa bàn của bọn họ.

      Nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, lão phu nhân chỉ bệnh viện này là của Thác Ngọc thị, của phải là nhà bọn họ. Thác Ngọc thị là gia tộc lớn như vậy, hầu như tất cả sản nghiệp đều nắm trong tay Thác Ngọc Mộ, vậy bệnh viện này chắc cũng là của ta.

      Mặc kệ, trước tiên hãy bừa lại chút.

      "Cho dù là Thác Ngọc thị bà cũng có lí do gì đuổi tôi , tôi cũng là bạn của Thác Ngọc Mộ Dã." biết lúc này thua người thua trận, cho nên ngẩng đầu giống như gà trống kiêu ngạo, cũng tin lôi Thác Ngọc Mộ ra áp chế được tính hung hăng của lão phu nhân này.

      Quả nhiên, vừa tên Thác Ngọc Mộ ra, tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lão phu nhân, hầu như muốn nhìn xem phản ứng của bà.

      Từ vẻ mặt và phản ứng của mọi người, Đào Du Du hiểu , tuy rằng mọi người ở đây đều kiêng nể Lão phu nhân, nhưng từ trong nội tâm đều tôn trọng bà ta.

      “Hừ…Mộ cũng quen biết con nha đầu chết tiệt như ? đừng ở đây gạt người, các người còn chờ cái gì? Còn mau đem họ ném ra ngoài cho tôi.” Lão phu nhân vốn trầm mặt lúc, sau đó lại cẩn thận đánh giá Đào Du Du, rồi lớn tiếng quát.

      Lần này Đào Du Du đúng là hết cách rồi, có chút hối hận nhìn thoáng qua Dương Vi Tiếu, sau đó với Lão phu nhân: “ cần bà đuổi, tự tôi .”

      xong, nắm tay kéo Dương Vi Tiếu ra ngoài.

      Nhưng mà. Dương Vi Tiếu lại hất tay ra, ‘phịch’ tiếng, ta quỳ gối mặt đất, ôm lấy hai chân lão phu nhân khóc lóc: “Mẹ à, con biết sai rồi… sau này con dám rời khỏi Nguyên Tục nửa bước, mẹ hãy tha lỗi cho con, để cho con ở đây chờ ấy tỉnh lại, con van xin mẹ.”
      Last edited: 21/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 92: Mẹ Chồng Độc Ác Trong Truyền Thuyết

      Editor: Nguyên Nguyên


      Đào Du Du nhìn màn trước mắt liền ngây người.

      thế nào cũng nghĩ tới, trong ấn tượng của Dương Vi Tiếu là người sợ trời sợ đất, tính cách tùy tiện nhưng hôm nay lại có thể dùng cách thức cầu xin người như vậy.

      “Vi Tiếu……..cậu………..” Đào Du Du nhất thời biết nên làm thế nào, ngơ ngác nhìn ta, lúc lâu sau mở miệng .

      “Cút ngay, tôi muốn nhìn thấy gương mặt của , nếu phải vì , con trai tôi biến thành bộ dạng như vậy. Con là con hồ ly tinh hại người, tiện nhân………” Lão phu nhân rất chán ghét đá cước vào Dương Vi Tiếu quỳ dưới chân mình, dùng tất cả từ ngữ độc ác mắng chửi.

      “Thực xin lỗi, mẹ………Con biết sai rồi, xin mẹ hãy tha thứ cho con……..” Lúc này Dương Vi Tiếu ngoại trừ cầu xin cũng biết gì, nước mắt như hạt châu ngừng rơi xuống giống như cắt đứt quan hệ.

      Đào Du Du muốn tiến lên kéo Dương Vi Tiếu , sau đó đưa rời khỏi đây. Nhưng dám manh động, lo lắng cho mình làm trở ngại giúp được gì.

      “Đúng vậy, mẹ à, xin mẹ hãy tha thứ cho chị dâu cả , con tin chị ấy tuyệt đối phải cố ý, dù sao bây giờ cả còn cấp cứu, nếu để cho ấy biết việc này xảy ra, ấy khổ sở thêm thôi.” Lúc này, mặc đầm xanh đến bên cạnh lão phu nhân, giọng khuyên nhủ bên tai bà.

      “Con cũng muốn bị đuổi giống như nó sao?” Lúc này lão phu nhân đúng là láu cá, hông
      đeo cái phốc, bắt người nào là người đó, ánh mắt sắc bén hờn giận liếc ngang người phụ nữ mặc đầm xanh lá cây, giọng lạnh lùng vang lên.

      Người phụ nữ mặc đầm màu xanh kia thấy thế liền dám nhiều lời, yên lặng đứng sang bên.

      Đào Du Du, người phụ nữ này chắc lả chị em bạn dâu với Dương Vi Tiếu, ta đúng là người duy nhất vì Dương Vi Tiếu dám đứng ra chuyện với người của Thác Ngọc gia, làm Đào Du Du khỏi nảy sinh hảo cảm đối với ta.

      "Xem ra tôi đến cũng đúng lúc, bác giận dữ vì chuyện gì vậy?" Ngay lúc mọi người im lặng cùng chờ xem lão phu nhân xử phạt Dương Vi Tiếu, giọng từ ngoài hành lang truyền đến, giọng này Đào Du Du rất quen thuộc, cho nên vẻ mặt đều ngạc nhiên mừng rỡ.

      Quay đầu lại, liền thấy chủ nhân của giọng kia, Thác Ngọc Mộ Dã vô cùng suất khí, mặt bình tĩnh cười, nhìn vào Đào Du Du đứng trong đám người, nét mặt chút giật mình nào.

      "Mộ Dã, sao con lại đến đây?" lão phu nhân nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã cũng xuát ở đây nên rất ngạc nhiên, biểu tình mặt ta hung ác ngoan độc thấy đâu nữa, thay đổi thành vẻ mặt ôn nhu nhã nhặn.

      Xem ra, thái độ của đối với Thác Ngọc Mộ Dã cũng rất bất đồng, lão phu nhân này tác phong cũng hơi quá rồi.

      Đào Du Du trong lòng thầm khinh bỉ.

      "Sao đào quản gia cũng có mặt ở đây? Có phải là biết tôi cũng đến đây, nên đến đây trước chờ tôi phải ?" Thác Ngọc Mộ Dã lúc này như tên ăn chơi trác táng, hoàn toàn giống loại trầm ổn lúc ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, ngữ khí chuyện cũng rất lẳng lơ, bộ dáng giống như tên công tử.

      Đào Du Du nghe lời ta xong, trán đổ mồ hôi lạnh, sao đột nhiên ta lại thích đùa như thế?

      "Tôi và Vi Tiếu là bạn thân, nhiều năm rồi gắp, ngờ hôm nay hẹn mà gặp lại, kết quả lúc chuyện với ấy được lúc ông xã ấy ngất xỉu, vì vậy tôi và ấy đến bệnh viện xem chút." Chỉ đem nguyên nhân mình đến đây giải thích chút, Đào Du Du lại nhìn về phía Dương Vi Tiếu quỳ mặt đất, trong lòng cũng rất đau lòng vì ấy.

      " ra là như vậy, nhưng mà sao chị dâu lại quỳ mặt đất rồi?" Gật gật đầu, Thác Ngọc Mộ Dã khó hiểu quay đầu nhìn lão phu nhân.

      "ách...cái này...." Lúc này lão phu nhân biết nên trả lời thế nào, vì vậy cuối đầu với Dương Vi Tiếu quỳ: "Còn mau đứng lên? Quỳ mặt đất đẹp mắt lắm sao? Nhà chúng ta bị làm mất hết mặt mũi rồi."

      Dương Vi Tiếu nghe vậy, lập tức lau chùi nước mắt rồi nhanh chóng đứng lên.

      "A... đến làm cho mất mặt Thác Ngọc gia, bác , con có chuyện muốn hỏi bác, nếu thân thể họ tốt, sao bác còn kiên trì để ấy ra nước ngoài phụ trách thông tin xây dựng công trình? Chẳng lẽ bác biết chuyện này làm tốt, ngoài việc gia tộc Thác Ngọc của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, thậm chí làm ảnh hưởng cổ phiếu gia tộc của chúng ta ở nước ngoài, đến lúc đó mới mất mặt phải sao?" Thác Ngọc Mộ Dã cười như cười hỏi lão phu nhân.

      "Cái ...cái gì?" Dương Vi Tiếu sau khi nghe xong nhưng lời Thác Ngọc Mộ Dã đều hoảng sợ nên lời.

      mở to hai mắt nhìn lão phu nhân: "Mẹ... ra...để cho Nguyên Tục nước ngoài là chủ ý của người."

      lão phu nhân hung hăng trừng mắt liếc Dương Vi Tiếu, sau đó nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã: "Xin đừng lo lắng, nếu sau khi con trai giành được chuyện này, nhất định nó hoàn thành, nếu con phê duyệt chuyện này, cần thiết phải sửa đổi phải ?"

      "Hôm nay con đến đây là để xác định bệnh tình của họ, con thể đem chuyện quan trọng như vậy giao cho người bệnh làm. Ngoài ra gia tộc bên kia, trước tiên con cần bác giải thích ràng cẩn thận với họ." Thác Ngọc Mộ Dã xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo, ta hề liếc mắt nhìn lão phu nhân cái, ánh mắt lại nhìn vào đèn cấp cứu cánh cửa.

      Lúc này lão phu nhân hoàn toàn có bộ dáng kiêu ngạo hống hánh như trước, sắc mặt bà hơi xám tro ngã ngồi xuống ghế dựa hành lang, trong đầu biết suy nghĩ cái gì.

      Đào Du Du cảm thấy lúc này mình nên ở lại, phải cố ý muốn biết quan hệ nhà người khác, tại xem ra đối với Dương Vi Tiếu, lực bất tòng tâm, dù sao đây là chuyện gia đình ấy, chỉ có thể để cho ấy tự giảu quyết thôi.

      "Cái kia....Thác Ngọc tiên sinh, tôi....Thời gian cũng còn sớm, tôi trước đây, quấy rầy các vị nữa." tiến lên bước nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đứng đưa lưng về phía mình rồi lời chào tạm biệt, nhanh chóng xoay người rời .
      Last edited: 21/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :