1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 84: Ngài Tổng Thống đáng đánh đòn

      Edit: tiểu an nhi


      "Thác Ngọc tiên sinh, tôi có thể mời ngài cùng nhảy bản ?"

      Trong khi Đào Du Du vẫn còn ở xứ sở thần tiên của riêng mình người phụ nữ xinh đẹp, thân hình nóng bỏng đột nhiên bước tới, đứng chen giữa hai người, nhìn Thác Ngọc Mộ Dã dịu dàng hỏi.

      Cái gì? ta mời cùng khiêu vũ?

      Đào Du Du ngay lập tức gọi hồn về, ánh mắt căm tức nhìn lưng người phụ nữ trước mặt.

      TMD, coi là người vô hình à?

      " xin lỗi, tôi mời vị tiểu thư này trước rồi." Thác Ngọc Mộ Dã khẽ cong khóe miệng, mỉm cười thản nhiên, sau đó đưa tay về phía Đào Du Du :

      "Nếu chúng ta vào sàn nhảy ngay bây giờ phải đợi tới bản nhạc sau đấy."

      "Hả? À, được." Đào Du Du lập tức đưa tay đặt vào bàn tay của Thác Ngọc Mộ Dã, để dắt mình vào sàn nhảy.

      ngu như vậy đâu, đợi đến bản nhạc tiếp theo biết đâu lại có thêm người phụ nữ xinh đẹp nào khác chạy ra tranh giành sao?

      Đối phương là Thác Ngọc Mộ Dã đó nha, cho dù chỉ cùng đứng chung chỗ thôi cũng cảm thấy vui sướng rồi, huống chi lại có thể cùng nhau khiêu vũ bản?

      Lúc này Đào Du Du giống như thiếu nữ đắm chìm trong tình , vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ, bộ dạng như mới biết lần đầu.

      "Cùng tôi khiêu vũ khiến căng thẳng vậy à?" tay Thác Ngọc Mộ Dã nhàng nắm lấy tay , tay còn lại khẽ đặt bên eo; hai người duy trì khoảng cách phù hợp. Đào Du Du nghe thấy tiếng của vang lên ở đỉnh đầu.

      "Hả? . . . . . . có. . . . . ." Đào Du Du ngây ngẩn, lập tức ngẩng đầu lên phủ nhận, nhưng mặt lại còn đỏ hơn cả lúc trước.

      "Hình như ngài Tổng thống rất quan tâm đến phải." Thác Ngọc Mộ Dã lên tiếng, ánh mắt như có như nhìn về phía người nào kia sau lưng cách đó xa. Tuy rằng Vũ Văn Vĩ Thần giữ tay cho Tiểu Nho xoay vòng vòng, nhưng ánh mắt lại ngừng nhìn về phía bên này.

      "Cái gì? Làm sao có thể? Ha ha. . . . . ." Đào Du Du trực tiếp phủ nhận, xoay người cái. Ánh mắt cũng quét qua Vũ Văn Vĩ Thần, lại phát ra thực nhìn mình, hơn nữa thái độ vui vẻ chút nào.

      " là, nếu thích khiêu vũ cùng Tiểu Nho còn giả bộ lịch làm cái gì?" Đào Du Du cho rằng cảm thấy khiêu vũ cùng Tiểu Nho rất phiền phức, nên mới giọng lầm bầm oán trách.

      " nói gì thế?” Thác Ngọc Mộ Dã nghe Đào Du Du cái gì, bước chân khẽ tiến lên, khiến khoảng cách của hai người đột nhiên rút ngắn hơn. cúi đầu ghé sát vào bên tai , hỏi .

      Tư thế bất thình lình bị thay đổi, Đào Du Du chưa hề chuẩn bị tâm lý. nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

      Vũ Văn Vĩ Thần ở cách đó xa nhìn tư thế mập mờ này của hai người, tất nhiên là biết bọn họ trao đổi với nhau cái gì, nhưng lại biết tình cảm của Đào Du Du dành cho Thác Ngọc Mộ Dã.

      biết vì sao, nhìn màn trước mắt kia, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. bế Tiểu Nho lên, gương mặt lạnh lẽo tới bên cạnh Đào Du Du cùng Thác Ngọc Mộ Dã, rồi đem Tiểu Nho nhét vào trong ngực Đào Du Du: “Chăm sóc tốt cho con của .”

      Trong khi Đào Du Du còn hiểu Vũ Văn Vĩ Thần ăn nhầm phải cái gì quay đầu nhìn Thác Ngọc Mộ Dã : “ theo tôi, tôi có chuyện muốn với .”

      Cứ như vậy, Đào Du Du còn chưa kịp dụ dỗ Thác Ngọc Mộ Dã bị Vũ Văn Vĩ Thần tay bóp chết từ trong trứng nước.

      hận!!!!!!

      Nếu thời gian có quay trở lại, có thể giả bộ như hiểu Đào Dục Huyên cái gì, sau đó cũng cần cứu , cũng phải lo lắng Lý Trường Dũng gây bất lợi cho mình. Lại càng lo bị quấy rầy đến việc ở cùng với Bạch mã hoàng tử của lòng mình rồi.

      Buổi tiệc cưới đó Đào Du Du cũng nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã nữa. Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần gọi Thác Ngọc Mộ dã hề quay trở lại hội trường. Đào Du Du biết nhất định là Thác Ngọc Mộ Dã bị Vũ Văn Vĩ Thần lừa cho chạy mất rồi.

      Thời gian còn lại cùng Lý Mỹ Ngôn tán gẫu thêm lúc, sau đó tiện thể trao đổi số điện thoại cho nhau, còn hẹn hò sau này nếu rảnh rỗi cùng nhau uống trà chuyện phiếm.

      Khi Lý Mỹ Ngôn thấy Đào Du Du lên khán đài lấy micro cho Vũ Văn Vĩ Thần biết có thân phận đặc biệt rồi. Sau khi biết Đào Du Du là quản gia phủ Tổng thống mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ.

      Nhờ vậy mà Đào Du Du cũng phát ra, có vẻ như Lý Mỹ Ngôn thích Vũ Văn Vĩ Thần phải. Nếu khi Vũ Văn Vĩ Thần xuất tại hội trường tiệc cưới, ấy cũng thể nào bỏ lại bạn bè thân thiết nhiều năm gặp là để nghênh đón được.

      Trong khi chuyện phiếm với Lý Mỹ Ngôn. Đào Du Du cũng phần nào cảm thấy dường như ấy hề biết chuyện mà cha mình làm.

      ra điều đó cũng đúng thôi, dù sao những chuyện liên quan đến chính trị quá phức tạp. Nếu Lý Trường Dũng nắm chắc mọi chuyện trong tay cũng để cho mấy người con của mình biết. Nhất là, Lý Mỹ Ngôn lại là con , chắc chắn ông ta để ấy rơi vào vòng xoáy chính trị rối rắm này.

      Ở Sơn Trang chơi đến chín giờ tối, Tiểu Nho mệt đến mức muốn động tay động chân nữa, muốn về nhà ngủ giấc. Kết quả là vừa mới lên xe ngủ ngon lành ở trong lòng Đào Du Du.

      Mà Đào Dục Huyên trông cũng rất mệt mỏi, lên xe bao lâu liền ngủ thiếp . Chỉ là hình như cậu nhóc gặp phải ác mộng gì đó, ngừng lớn tiếng la hét. Đào Du Du bị dọa phát sợ, nhanh chóng lay lay gọi cậu nhóc dậy. Cả người Đào Dục Huyên ướt đẫm mồ hôi, Đào Du Du lập tức đem Tiểu Nho đưa cho Đào Tú Quyên bế, còn mình ôm chầm lấy Đào Dục Huyên vẫn còn thẫn thờ vội vã :

      “Bảo bối, sao đâu. Mẹ ở đây rồi, phải sợ, phải sợ…”

      Trong khoảnh khắc Đào Dục Huyên được Đào Du Du ôm vào trong lòng kia, tâm trạng nặng nề căng thẳng mới thoáng được thả lỏng. Cậu nhóc nặng nề nhắm mắt lại, thở hơi dài. Khi mở mắt ra lần nữa trong con ngươi xinh đẹp lóe lên ánh sáng khác thường.

      Tác giả có lời muốn : Đến đây có phải mọi người thắc mắc bạn Đào Dục Huyên của chúng ta rất thần bí hay ? Khụ khụ… độc giả xinh đẹp từng nhắc nhắc lại rất nhiều lần là cậu bé này tuyệt đối phải là cậu nhóc mới có bốn tuổi… Nếu vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Đào Dục Huyên đây? Mọi người có thể phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình ha. Đoán trúng có thưởng đó. *Cười gian, xách dẹp chạy trước*………Muahahahahaha…!!!!!!!!!!!
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      Minh nghi la cau be trong sinh

    3. linh49449

      linh49449 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      Minh cung xem truyen nay may tap dau thoi nhung rat hay :yoyo12:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 85: Nhiệm vụ phiền toái

      Edit: tiểu an nhi

      Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Du Du nhàng hôn vào má mấy cục cưng vẫn còn say giấc nồng, rồi đau khổ lăn tới phủ Tổng thống tiếp tục làm việc.

      nhanh tới phủ Tổng thống, chuẩn bị bước lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường lại được nhân viên báo rằng: Hôm nay là Chủ nhật, ngoại trừ buổi chiều ngài Tổng thống tiễn đoàn người của Tổng thống Thành quốc lên máy bay về nước còn công việc nào khác nữa.

      Nghe xong mà Đào Du Du lòng đau như cắt, biết thế ở nhà cùng hai cục cưng lâu thêm chút rồi. . . . . . .

      Khi bị ai quấy rầy, khả năng nằm lỳ giường của Vũ Văn Vĩ Thần quả thực khiến Đào Du Du được mở mang tầm mắt.

      ngủ thoải mái nha, mãi đến hơn mười giờ trưa mới rời giường.

      Đào Du Du lặng lẽ hỏi Triệu Nho đứng ở bên cạnh, rốt cuộc tối hôm qua mấy giờ ngài Tổng thống mới ngủ.

      Cứ nghĩ rằng Triệu Nho khoảng mười , mười hai giờ hay rạng sáng mới ngủ gì đó. Ai dè Triệu Nho mặt biến sắc phun ra câu: "Hình như tám rưỡi tối ngủ phải."

      Sặc! ! ! !

      Tám rưỡi ngủ, vậy mà vẫn có thể ngủ thẳng tới mười giờ trưa ngày hôm sau. . . . . .

      Sao có thể ngủ được nhiều thế nhỉ? Chẳng lẽ định làm người đẹp ngủ trong rừng luôn sao?

      Đào Du Du biết, bởi vì hôm qua khi ở phòng khách quý, hương Mặc Lan khiến thân thể Vũ Văn Vĩ Thần bị tổn thương rất lớn. quay về phủ Tổng thống sớm, uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Dưới tác dụng của thuốc cộng thêm việc cơ thể cần phải có thời gian để hồi phục nên mới phải ngủ hơn mười tiếng đồng hồ.

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu trực tiếp tới phòng ăn. Đào Du Du cũng cho người sắp xếp bố trí thức ăn xong xuôi từ sớm, chỉ đợi đến dùng bữa thôi.

      Dùng bữa trưa xong, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du rồi : " cho người thu dọn lại phòng dành cho khách . Hai đứa bé của Tiêu Tổng thống quyết định ở lại Định Khôn hết mùa hè này, có lẽ về sau học ở đây luôn. Các hoạt động cho bọn chúng trong thời gian tới ở Định Khôn bảo nhân viên lập thành bản kế hoạch chi tiết, rồi xét duyệt. Hai đứa bé đó giao cả cho phụ trách đấy."

      ". . . . . ." Đào Du Du ngờ lại đột nhiên giao cho nhiệm vụ gian khổ như thế này, nhất thời đầu óc choáng váng.

      Tiêu Thiên Hữu cũng mười tám tuổi rồi mà vẫn gọi là đứa bé sao?

      Còn đại tiểu thư Tiêu Nhã Hinh nữa, rất khó hầu hạ nha. giao việc này cho có phải muốn chỉnh chết ?

      Lúc này Đào Du Du chỉ cảm thấy xung quanh mình là mảnh tối tăm!!

      “Sao thế? Đối với sắp xếp của tôi có ý kiến gì à?” Thấy Đào Du Du lên tiếng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ nhíu mày, cao giọng hỏi

      có…. có ý kiến gì hết. Tôi lập tức cho người làm ngay!” Nhận ra giọng điệu của Vũ Văn Vĩ Thần có chút bất thường Đào Du Du lắc đầu như trống bỏi, rất hùng hồn lên tiếng trả lời .

      “Ngày hôm qua tôi nhận lời của Tiểu Nho, chỉ cần đồng ý lúc nào con bé cũng có thể tới Phủ Tổng thống chơi. Sau này, nếu Tiểu Nho với Đào Dục Huyên đến đây nhớ tiếp đón hai đứa cho tốt đấy”. Thấy Đào Du Du nhận lời chắc như đinh đóng cột, Vũ Văn Vĩ Thần tỏ ra rất hài lòng, vậy nên tuyên bố thêm tin tức nữa.

      “…….” Lần này Đào Du Du hoàn toàn đơ luôn rồi

      Rốt cuộc ngài Tổng thống muốn cái gì đây? Vì sao lại đối xử tốt với hai cục cưng nhà như vậy?

      Phủ Tổng thống là vườn rau xanh sao? Người nào cũng có thể tùy ý ra vào chắc

      Hai cục cưng nhà sao lại được hưởng loại đãi ngộ này?

      Cái gì mà muốn “tiếp đón hai đứa tốt” chứ?

      thế có nghĩa là bọn mà đến Phủ Tổng thống, chỉ có thể được tiếp đón với tư cách là người quản gia thôi à?

      Đúng là đầu năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra rồi

      Nhưng nghĩ nghĩ lại thấy, chỉ cần giết diệt khẩu việc bọn đến Phủ Tổng thống chơi cùng với nhiều hơn cũng tệ đâu

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du lại ngây ngốc ờ chin tầng mây nào đó khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra, khóe miệng cũng bất giác cong lên mỉm cười.

      quay đầu về phía sau hỏi Hồ Ứng: “Máy bay chở đoàn người của Tiêu Tổng thống cất cánh lúc mấy giờ?”

      “Dạ, rưỡi chiều. Tôi xác nhận với Bộ trưởng Bộ ngoại giao rồi, tất cả chuẩn bị xong xuôi, máy bay cũng sẵn sàng cất cánh” Hồ Ứng trầm giọng báo cáo.

      tài xế chuẩn bị xe, chúng ta lên đường” Vũ Văn Vĩ Thần cầm khăn khẽ lau miệng rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

      Đào Du Du đợi bọn họ ra ngoài, sau đó mới tiến lên kiểm tra tình hình dung cơm của Vũ Văn Vĩ Thần chút. quay sang với bếp trưởng ở bên cạnh: “ thử xem món ốc sên kiểu Pháp này có gì ổn ? Ngài Tổng thống chỉ ăn có con”

      “Vâng” Bếp trưởng nghe lập lập tức lên tiếng trả lời

      Sau đó mấy nữ nhân viên tới thu đọn thức ăn thừa và sắp xếp lại phòng ăn sạch

      Đào Du Du tối nay có thêm ít nhất hai vị khách quý nữa tới phủ Tổng thống, nên dặn dò bếp trưởng làm thêm vài món ăn đặc trưng của Thành quốc để đón tiếp

      Sau khi dặn dò hoàn tất các việc cần làm, mới rời khỏi phòng ăn.

      ……………………………………………………………

      Hai rưỡi chiều, sau khi xử lý toàn bộ các nhiệm vụ mà Vũ Văn Vĩ Thần giao cho, rốt cuộc Đào Du Du có thời gian nghỉ ngơi chút. Nhưng vừa mới ngồi xuống chưa được nửa phút, mông còn chưa kịp làm ấm chỗ, tiếng chuông điện thoại di động của rộn rã vang lên.

      màn hình gọi đến số điện thoại lạ, chần chừ trong giây lát, nhấn nút trả lời” Alo”

      “Du Du, có đúng là cậu ? ngờ cậu biến mất năm năm, cuối cùng cũng quay trở về rồi. Con bé chết tiệt này, có lương tâm mà. Mấy năm nay chẳng biết cậu ở chỗ nào, nếu phải Mỹ Ngôn mình cũng biết cậu về rồi đâu”

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng quen thuộc, giọng này khiến Đào Du Du có cảm giác quay về thời điểm năm năm trước. Khi đó vẫn là học sinh trung học, mà người ở đầu dây bên kia chính là người bạn tốt nhất ngồi cùng bàn với – Dương Vi Tiếu.

      “Vi Tiếu, lâu gặp cậu rồi, mình rất nhớ cậu đó. xin lỗi, mình…….” Tâm tình của Đào Du Du giờ hết sức kích động, mới vài câu nghẹn ngào thốt nên lời.

      “Được rồi, con bé chết tiệt này, cái gì mà xin lỗi chứ? Bây giờ cậu ở đâu? À nghe cậu là quản gia của Phủ Tổng thống, làm việc đó hà?” Dương Vi Tiếu nghe thấy giọng của Đào Du Du trong long cũng rất xúc động. Nhưng muốn khiến cho Đào Du Du cảm thấy buồn phiền nên rất nhanh cắt ngang rồi hỏi

      CHƯƠNG 86: Người nên xuất

      Edit: tiểu an nhi

      "Ừ, mình làm việc ở phủ Tổng thống. Mấy năm nay cậu có khỏe ?" Đào Du Du quan tâm hỏi han.

      "Rất tốt, mình kết hôn rồi. Tối nay cậu có rảnh ? Mình nhớ cậu quá. Nghe Mỹ Ngôn cậu chẳng khác hồi xưa là mấy, mình rất muốn nhìn thấy gương mặt vạn năm đổi của cậu nha."

      "Tối nay à? Được, cậu muốn gặp nhau ở đâu? Lúc mấy giờ?"

      Đào Du Du suy nghĩ chút, có lẽ thu xếp xong xuôi cho hai bảo bối của Tiêu Tổng thống vẫn còn thời gian ra ngoài rồi nên mới nhận lời với Dương Vi Tiếu.

      "Quyết định thế nhé. Vậy chín giờ tối nay gặp nhau ở quán cafe DI¬ER phố Tây ."

      "Ừ, tối nay gặp. Mà nếu thuận tiện dẫn luôn cả chồng cậu theo để mình gặp mặt nha. biết là người đàn ông như thế nào mới có thể dung túng được người phiền phức khó chiều như cậu đây."

      "Con bé đáng ghét, đợi tới lúc đó xem mình có bóp chết cậu hay ?" Dương Vi Tiếu hung hăng xong rồi cúp máy.

      Đào Du Du nhìn chiếc điện thoại tay, nụ cười mặt lâu cũng biến mất.

      Vi Tiếu, quá lâu rồi gặp nhau. Tuy rằng giờ chưa nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng chỉ qua mấy câu chuyện trò cảm thấy vô cùng thân thiết rồi.

      Quả nhiên so với trước kia, ấy chẳng thay đổi gì cả. Vẫn hùng hùng hổ hổ, to hét lớn như vậy

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đến sáu giờ tối Vũ Văn Vĩ Thần trở về, cùng còn có hai em Tiêu Thiên Hữu và Tiêu Nhã Hinh nữa. Nhưng ngoài dự đoán của Đào Du Du, ngờ còn có cả Tiểu Nho và Đào Dục Huyên về cùng.

      "Mẹ. . . . . ." Tiểu Nho vừa xuống xe nhào ngay vào trong lòng Đào Du Du đứng chờ ở cửa nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần, mặt nở nụ cười rạng rỡ.

      Đào Du Du nhất thời cứng đờ.

      Tại sao lại dẫn theo cả hai tiểu tổ tông này tới đây chứ? Chắc ngài Tổng thống phải “” hai cục cưng nhà nhiều lắm nên mới để bọn ra vào phủ Tổng thống như chợ thế này.

      "Mẹ, chú con có thể đến đây cùng chơi với chị Phiêu Phiêu nha. Chị Phiêu Phiêu là bạn tốt của con đó." Tiểu Nho ôm lấy cổ Đào Du Du hí hửng khoe.

      "Tiểu Nho ngốc." Tiêu Nhã Hinh thấy bộ dạng đắc ý của Tiểu Nho nhịn được hừ tiếng.

      “Lúc em bằng tuổi con bé còn ngốc hơn ấy” Tiêu Thiên Hữu đứng ở bên bất thình lình phun ra câu đả kích em .

      “Ai bảo thế? Lúc còn em rất thông minh á” Tiêu Nhã Hinh mất hứng nghiêng đầu phản bác.

      “Tự lừa gạt bản thân mình như vậy chị thấy rất thoải mái à?”

      Đào Dục Huyên vẫn luôn duy trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng, những lời này rất dễ nhận thấy là ám chỉ Tiêu Nhã Hinh. Chỉ có điều ánh mắt của cậu nhóc lại chỉ lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn ý thức rằng câu vừa rồi của mình khiến cho người nào đó muốn đập chết cậu như thế nào.

      Những người còn lại cúi đầu, cố gắng nhịn cười.

      Tiêu Nhã Hinh nhất thời cảm thấy nóng mặt, lập tức nhíu mày hung ác nhìn Đào Dục Huyên “Tiểu tử thối, cậu có tin tôi đánh nát cái mông của cậu hay ?”

      ra chị còn có loại sở thích này, quả nhiên khẩu vị tương đối nặng. Tôi cũng ngại đâu… dù sao đối với chuyện cái mông của mình được con cảm thấy hứng thú cũng rất vinh hạnh cho tôi” Hoàn toàn để ý đến uy hiếp của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên bình thản tiếp tục .

      Tiêu Nhã Hinh nghe xong tức chịu nổi nhưng cũng phản bác được câu nào.

      Ngược lại Tiêu Thiên Hữu còn cười ha hả, hớn hở : “Tuy rằng người đàn ông tốt so đo với phụ nữ, nhưng thấy bánh put-ding nhà chúng ta bị cho cứng họng, đúng là rất thú vị nha”

      , có tin nửa đêm em vào phòng giết chết ạ” Tiêu Nhã Hinh quay phắt sang uy hiếp trai.

      Vũ Văn Vĩ Thần cùng Đào Du Du vẫn đứng ở bên xem cuộc đối thoại của mấy đứa trẻ, đối với câu của Đào Dục Huyên trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh.

      Vũ Văn Vĩ Thần lại càng them suy nghĩ, cậu con trai này của mình hoàn toàn giống những đứa trẻ khác. Cách chuyện cùng vẻ mặt và lời , còn cả thần thái bình tĩnh kia nữa, những điều này phải là những điều mà đứa trẻ bốn tuổi nên có. Cho dù là thiên tài lớn trước tuổi chăng nữa cũng thể nào tới mức này

      Mà điều khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy nghi hoặc nhất, đó chính là chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền. Trải qua chuyện ngày hôm qua, chứng minh ràng những lời trước đó của Đào Dục Huyên là hoàn toàn chính xác. Nhưng cậu nhóc làm cách nào biết được mưu của Đông Nam Lý thị?

      Chẳng lẽ khi ở nhà Nghị viên Ngô, cậu nhóc vô tình nghe thấy rồi biết được chuyện này, hoặc cũng có thể nhìn được những tài liệu liên quan gì đó?

      Nhưng vô lý , chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền, gần đây mới nghe phong phanh chút, hơn nữa lại toàn là những lời vô căn cứ. Những tin tức kia rất bí mật, hề lộ ra cho những thành viên Quốc Hội biết, như vậy Ngô Định Thiện cũng thể nào biết được. Mà cho dù Ngô Định Thiện có biết, đứa nhóc bốn tuổi như Đào Dục Huyên kể cả có là thiên tài cũng thể nào đem những lời mình vô tình nghe được mà phân tích cặn kẽ chi tiết như thế .

      Mặt khác, Đào Dục Huyên ở Thành Quốc lớn lên, vậy mà lại hiểu tình hình chính trị của Thương Quốc đến vậy

      Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao?

      Đối mặt với việc quỷ dị như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần khỏi suy nghĩ sâu xa.

      _________

      Sau khi dỗ dành đại tiểu thư Tiêu Nhã Hinh tính khí khó chịu giận dỗi bỏ vào trong biệt thự, tất cả mọi người cũng tập trung tại nhà ăn lớn ở lầu dùng bữa

      Thức ăn được chuẩn bị đầy đủ bàn, Tiểu Nho nhìn thấy cảnh này khỏi phải hết sức vui vẻ. Vừa vào phòng ăn cái nhảy ra khỏi lòng Đào Du Du, bò lên cái ghế ngồi an vị, vẻ mặt háo hức.

      những thế còn vô cùng “chân chó” xí chỗ cho Tiêu Nhã Hinh, la hét muốn chị Phiêu Phiêu cùng mình ngồi chung chỗ.

      Vừa mới bị hai cái tên xấu xa chèn ép, lúc này thấy có được fan trung thành ủng hộ mình. Tiêu Nhã Hinh cũng cảm thấy Tiểu Nho cứ bám theo phiền phức nữa. bước tới ngồi cái ghế được chỉ. Tuy mặt vẫn còn chút mất hứng nhưng nhìn nụ cười toe toét của Tiểu Nho cũng nhịn được nhếch khóe miệng cười cái

      ……………………..
      Last edited: 11/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 87: Bí Mật Của Đào Dục Huyên

      Editor: Nguyên Nguyên

      Đợi lúc bọn họ chuẩn bị , Tiểu Nho thấy Đào Du Du vẫn chưa quyết định ngồi vào ghế, bé nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ăn sao?”

      “Ừ, mẹ ăn qua rồi, các con ăn trước .” Đối với đứa con vẫn còn nhớ đến mình, Đào Du Du rất cảm động, này vẫn còn có lương tâm, có thức ăn ngon để trước mặt nhưng vẫn nhớ đến mẹ, rất vui cười híp mắt với con bé.

      “A…….Tiểu Nho muốn đến phía trước, nhìn ngon quá nha…………” Biết Đào Du Du ăn qua, Tiểu Nho dài dòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

      Lúc ăn cơm mọi người rất im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng Tiểu Nho cầm chặt cái muỗng trong tay, cẩn thậm làm rơi xuống mâm phát ra thanh êm tai, ngoài ra tất cả mọi người đều có vẻ lịch tao nhã.

      Đào Du Du cảm thấy Đào Dục Huyên này rất kì lạ, yên lặng quan sát đứa con trai trưởng thành sớm của mình, phát lúc cậu dùng cơm bộ dạng rất tao nhã, giống như Tiểu Nho sử dụng bộ đồ ăn mà trực tiếp cầm tay bốc luôn.

      Đúng 50 phút sau dùng xong bữa tối, cho dù thế nào Tiểu Nho cũng muốn Tiêu Nhã Hinh vào hoa viên chơi trò hoa tiên tử. Tiêu Thiên Hữu mình hơi mệt, muốn về phòng dành
      Cho khách để nghỉ ngơi. Đào Dục Huyên lại bị Vũ Văn Vĩ Thần bắt lên lầu hai để chuyện.

      Trong lòng Đào Du Du vẫn nhớ đến cuộc hẹn đêm nay với Dương Vi Tiếu, nhìn bọn đều muốn rời khỏi, nhất thời lúng túng.

      Chỉ có thể theo Tiểu Nho vào hoa viên, chờ con bé vui chơi mệt mỏi rồi bế nó trở về nhà.

      . . . . . . . . . . . . . .

      Lúc này trong thư phòng ở lầu hai, lớn mắt to mắt trừng đối phương.

      “Thành ra chuyện Đông Nam Lý thị cấu kết với Đảng dân quyền, làm sao con biết được?” lâu sau đó, Vũ Văn Vĩ Thần rốt cuộc cũng hỏi trước.

      “Con thể giấu được sao?” Đào Dục trong ánh mắt của Vũ Văn Vĩ Thần nhìn ra được hôm nay đào được bí mật của cậu rồi.

      ra từ lúc lái xe Phủ Tổng Thống đứng trước cửa biệt thự Ngô phủ, caaju nghĩ đến đây, nhưng Tiểu Nho vừa nghe đến phủ Tổng Thống cực kỳ hưng phấn, cậu lay chuyển được con bé, nguyên nhân chính là, hầu như Đào Tú Quyên cũng rất hy vọng bọn họ thường xuyên đến phủ Tổng Thống hơn, tình thế tại nên cậu phải cam chịu số phận nghe theo.

      Cậu biết hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần nhất định bức cung cậu, nhưng mà cậu nghĩ muốn thú nhận với ta thế nào cho tốt.

      Dù sao chuyện này kỳ lạ như vậy làm người ta vừa nghe hoảng sợ, Vũ Văn Vĩ Thần tin sao?

      “Con cảm thấy, nếu hôm nay con ra, con có thể rời khỏi căn phòng này ?” Vũ Văn Vĩ Thần có khả năng làm, nhưng uy hiếp bức bách là sở trường của , nhớ hôm đó thương xót Đào Du Du hài lòng như vậy mà ép lên thuyền giặc sao?

      “Con đúng là con của cha” Tuy rằng lấy tình thân đánh vào tên cáo già này có tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng phải thử xem dù sao hổ dữ ăn thịt con, lúc này Đào Dục Huyên hồn nhiên nhớ lại.

      “Tôi có con.” cảnh cáo cậu, cậu phải là đứa con duy nhất của , nếu đứa con này ngoan, khách khí.

      “. . . . . . .” Lần này xem như Đào Dục Huyên có đối thủ, chơi xấu, giả hồn nhiên nhất định được.

      Cậu cúi đầu suy nghĩ lúc, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần rồi :

      “Cha. . . . có nghe . . . . . về chuyện linh hồn chưa?”

      chút.” Vũ Văn Vĩ Thần có tính kiên nhẫn để nghe tên nhóc này giả thần giả quỷ.

      “Con sợ chỉ dọa đến người thôi.” Đào Dục Huyên nhún vai, bày ra bộ dạng “Con chỉ muốn tốt cho cha.”

      “Ừm?” Đào Dục Huyên càng bày ra dạng này, Vũ Văn Vĩ Thần ngày càng cảm thấy hứng thú với bí mật người cậu.

      ra. . . . . .” Đào Dục Huyên cố ý đè ép giọng của mình xuống thấp, làm cho Vũ Văn Vĩ Thần đều tập trung nhìn vào mặt cậu, đột nhiên cậu lại nở nụ cười ngây thơ, sau đó lại dùng giọng vang dội : “Ngày đó chú kia ở trong phòng gọi điện thoại cho dượng, sau đó dượng lại ngủ quên trong thư phòng, con nhận điện thoại, người kia liền cho con biết chuyện này.”

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, trán đổ mồ hôi lạnh. . . . .

      ra là thế quả nhiên chỗ Ngô Định Thiện xảy ra vấn đề.

      “Vậy con vừa linh hồn là ý gì?” Đột nhiên Vũ Văn Vĩ Thần mở miệng hỏi.

      “Trong phim hoạt hình phải đều như vậy sao? Lúc công bố kết quả đều rất thần bí, mẹ thế giới này linh hồn rất thần bí, cho nên trước tiên con phải về linh hồn chút. . . .” Cậu tiếp tục cười híp mắt về phía Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này khí chất dày dặn kinh nghiệm người Đào Dục Huyên đều biến mất thấy đâu, chỉ còn lại gương mặt tươi cười ngây thơ.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong câu trả lời của cậu, nhịn được khóe miệng giật giật vài cái. Trong đầu ngừng suy nghĩ, xem ra quá để ý đến hành vi cử chỉ của đứa trẻ này rồi, cho nên mới dẫn đến phán đoán sai lầm của mình. . .. .

      Cậu chỉ là đứa bé mà thôi.

      “Nhưng mà, cha suy nghĩ cho mẹ biết, cha là cha của con sao?” Đào Dục Huyên nghiêng đầu, học bộ dáng khả ái của Tiểu Nho nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần rồi hỏi.

      “Ách. . . . . .” Đột nhiên bị con trai mình hỏi chuyện nafyy, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy được tự nhiên, trong lúc này ngây ngẩn cả người.

      “Xem ra ti vi đều sai, đàn ông phải đều có dũng khí gánh vác tất cả sai lầm của mình làm.” Đào Dục Huyên xong, hơi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

      “Xú tiểu tử, con cũng là đàn ông.” Vũ Văn Vĩ Thần bị cậu như thế, nhịn được nhắc nhở cậu.

      “Đúng vậy, cho nên con quyết định học học theo cha cho tốt.” Rất chấp nhận gật gật đầu, sau đó cậu lại : “Xin hỏi con có thể xuống lầu tìm mẹ chưa?”

      , đêm nay nếu về nhà, với mẹ con ở lại đây .” Khua khua tay, Vũ Văn Vĩ Thần bị Đào Dục Huyên làm cho choáng váng đầu óc rồi.
      Last edited by a moderator: 12/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :