1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 74: xin lỗi đụng phải

      Edit: tiểu an nhi


      Bốn mươi phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt tại hội trường tổ chức tiệc cưới.

      Sau khi mười mấy vệ sĩ theo dàn thành hai hàng mở đường, cản tất cả các chướng ngại trước cửa hội trường mới chậm rãi bước xuống xe.

      Trong nhất thời, cả hội trường trở nên hỗn loạn.

      Mà chủ nhân của bữa tiệc cưới này, trưởng tộc đương nhiệm của Lý thị Lý Trường Dũng tất nhiên là phải đích thân ra trước cửa tiếp đón.

      "Đó là ngài Tổng thống phải ? Ngài Tổng thống cũng tới tham dự hôn lễ của trai sao?" Lý Mỹ Ngôn theo xôn xao của mọi người cũng đưa mắt nhìn sang, lập tức kinh ngạc hô lên.

      "Cái . . . . . . cái gì? ngài Tổng thống hả?" Đào Du Du nghe vậy, cũng quay ngoắt lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy lúc này rất nhiều khách quý của tiệc cưới đứng ở đó. Bọn họ cũng rất tự giác chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, tất cả là để nghênh đón vị Tổng thống đại nhân hoa hoa lệ lệ kia.

      Tới khi ánh mắt Đào Du Du rơi gương mặt cùng nụ cười lịch lãm của Vũ Văn Vĩ Thần bất chợt cảm thấy có cơn gió lạnh quét qua đến rùng cả mình.

      Làm sao có thể xuất tại nơi này?

      phải theo lịch trình tối nay có tiệc chiêu đãi sao?

      Có vô vàn những dấu chấm hỏi bay qua lượn lại trong đầu Đào Du Du, khiến trong khoảng thời gian ngắn thể phản ứng kịp.

      "Du Du, mình qua đó chào hỏi. Lát nữa quay về chúng ta tán gẫu tiếp nhé." Lý Mỹ Ngôn xong, nhấc làn váy lên hướng về phía Vũ Văn Vĩ Thần tới.

      "A, được." Đến khi Đào Du Du phục hồi lại tinh thần lên tiếng đồng ý chỉ thấy bóng lưng của Lý Mỹ Ngôn rồi.

      Trong lòng khỏi cảm thán, xem ra thể diện của ngài Tổng thống cũng lớn, vừa xuất trận mọi người ai ai cũng đều muốn vây quanh .

      Yên lặng thở dài cái, Đào Du Du giơ tay lên uống cạn nửa ly rượu đỏ còn lại trong tay, xoay người chuẩn bị đặt ly rượu mặt bàn lại cẩn thận đụng phải bức tường thịt rắn chắc.

      ". . . . . . xin lỗi. . . . . ." Đầu cũng kịp ngẩng lên, ngay lập tức cúi đầu lia lịa xin lỗi.

      "Thân là Đại quản gia của Tổng thống, vậy mà ngài Tổng thống tới đây cũng ra nghênh đón. Lá gan của đúng là rất lớn đấy." Trả lời Đào Du Du phải là câu " sao" như lẽ thường mà là giọng trầm thấp đầy từ tính. Trong giọng đó còn mang theo chút đùa giỡn, dường như cũng chẳng để tâm đến việc vừa mới xảy ra.

      Tiếng này. . . . . .

      Rất quen thuộc!

      Đào Du Du cho là mình nghe nhầm, người đàn ông tại đứng trước mặt sao?

      sao?
      CHƯƠNG 75: Nhìn chằm chằm

      Edit: tiểu an nhi


      Đào Du Du thận trọng ngẩng đầu lên, khi ánh mắt thực rơi khuôn mặt vô cùng tuấn kia trái tim giống như có dòng điện 100V chạy qua, mạnh mẽ đập trong lồng ngực.

      , .

      Thác Ngọc Mộ! ! ! !

      đứng sau lưng từ khi nào mà lại hề hay biết.

      "Lần nào cũng đều nhìn tôi chằm chằm như vậy, cảm thấy thất lễ sao?" Đối với cái nhìn thẳng trực tiếp của Đào Du Du, Thác Ngọc Mộ cũng nhịn được giọng ở bên tai giễu cợt .

      "Hả? Á. . . . . ." Sau khi phản ứng kịp, Đào Du Du lập tức đỏ mặt tới mang tai, thu hồi tầm mắt của mình. Tay chân luống cuống biết nên mở miệng gì mới phải.

      "Xem ra Vĩ Thần cũng sai….." Thác Ngọc Mộ , lui về đằng sau bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người. chỉ nửa, còn nửa sau là, quả nhiên là người phụ nữ ngốc biết cái gì.

      "Ngài Tổng thống? ấy tôi cái gì?" Đào Du Du nghe thấy nhắc tới Vũ Văn Vĩ Thần nhịn được mà mở to mắt, mở miệng hỏi.

      " ấy sắp qua đây rồi, tự hỏi ấy ." Thác Ngọc Mộ cười như cười hất mặt về phía sau Đào Du Du ám chỉ.

      Đào Du Du cũng theo tầm mắt của mà quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần về phía .

      Thôi xong, nhìn bộ dạng này chắc hôm nay bị mắng cho trận rồi.

      Vốn dĩ còn nghĩ quay về ăn cơm mình có thể tranh thủ chuồn ra ngoài lát, ngờ nhanh như vậy bị bắt quả tang tại trận.

      Có hơi chột dạ xoay đầu về, lúc này Đào Du Du rất muốn đọc câu thần chú gì đó có thể giúp mình thân.

      gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh Vũ Văn Vĩ Thần chỉ thẳng vào mũi mà quát mắng, quá bi kịch.

      "Có vẻ như tôi quấy rầy hai người rồi." Chỉ mấy giây sau, Vũ Văn Vĩ Thần tới chỗ của Đào Du Du. Câu đầu tiên mà vừa nghe giống như là lời khách sáo lịch nhưng rơi vào tai ràng nó còn mang theo cả châm chọc.

      tiếp tục cúi đầu xuống dám lên tiếng, trong lòng thầm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dũng hy sinh.

      "Có thể được ngài Tổng thống quấy rầy, đây là vinh hạnh của chúng tôi." Vẻ mặt của Thác Ngọc Mộ thay đổi chút nào, vẫn luôn duy trì nụ cười thản nhiên, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người ở trước mặt.

      "Ngài Tổng thống, bây giờ cách hôn lễ chính thức còn nửa giờ nữa, mời ngài tới phòng khách quý để nghỉ ngơi chút trước vậy." Lúc này, chủ nhân của bữa tiệc Lý Trường Dũng đứng ở sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ tiến lên bước xin chỉ thị.

      "Cũng được." Vũ Văn Vĩ Thần gật đầu, sau đó thâm trầm nhìn Đào Du Du rũ đầu lời nào ở trước mặt cái, rồi xoay người theo Lý Trường Dũng tiến vào gian nội thất mang kiến trúc Châu Âu cổ ở bên trong.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Phát Mưu

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc này, bên trong tòa nhà cổ kính mang phong cách kiến trúc Châu Âu, bên trong căn phòng kính, có người đàn ông nghe điện thoại.

      lại biết, bên trong góc tủ bóng dáng nho núp trong đó.

      “Đúng, dụa theo lời Đổng Trưởng vừa mới phân phó, kéo mấy chậu hoa Mặc Lan đến phòng nghỉ khách quý, ta tuyệt đối phát , tôi phân phó với người bảo vệ bên ngoài sau khi ngài Tổng Thống vào phòng khóa trái cửa lại, đến lúc đó tôi tin tưởng ta trốn thoát được.” Người đàn ông kia vừa xong, trực tiếp cúp điện thoại. gương mặt béo mỡ của ta nở nụ cười tà ác.

      Toàn bộ cuộc đối thoại này bị Đào Dục Huyên trốn trong góc tủ kính nghe được, trong lòng cậu nghĩ Mặc Lan xảy ra chuyện gì?

      Người đàn ông trung niên kia ở trong phòng lâu lắm mới ra ngoài.

      Sau khi đợi ông ta ra khỏi phòng, Đào Dục Huyên từ trong góc tủ chạy ra, leo lên bàn làm việc, mở máy tính ra tìm tài liệu manh mối.

      Sau khi cậu mở tất cả tập tin tài liệu lên, tìm thấy tập tin tài liệu bị khóa mật khẩu.

      Cúi đầu trầm ngâm lúc, cậu nhanh chóng nhập dãy số vào mật khẩu. Chỉ giây sau, màn hình máy tính hiển thị thông báo nhập mật khẩu chính xác. Khóe môi cậu nhếch lên nụ cười châm chọc: “ đúng là nhớ tình bạn cũ, nhiều năm rồi, mật khẩu này vẫn thay đổi.”

      Mở tập tin ra, cậu nhanh chóng tìm thấy tập tin “tin nhắn bí mật”, cậu lập tức trợn to hai mắt.

      Trong đó phải là cái gì khác, đó là tài liệu cụ thể về Vũ Văn Vĩ Thần, trong đó viết rất chứng dị ứng hương thơm hoa Mặc Lan.
      Đầu óc Đào Dục Huyên như bị nện trúng búa, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, muốn đến ngăn cản Vũ Văn Vĩ Thần vào trong phòng nghỉ dành cho khách quý.

      Hoàn cảnh nơi đây cậu rất quen thuộc, quả có thể nhắm mắt cũng có thể tìm đường được.

      xuyên qua hành lang dài, sau đó xuống vài dòng cầu thang, lúc cậu nhìn thấy phòng VIP, thấy vài người đàn ông từ bên trong phòng ra. Mà ở bên hành lang khác, còn có mấy người của Lý thị trốn góc để quan sát.

      Cửa phòng VIP rất nhanh mở ra, Đào Dục Huyên biết mình đến chậm bước, rất hiển nhiên, người mặc âu phục màu đen đứng bên cạnh cửa là vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần, như vậy cách khác, Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng VIP rồi.

      Nếu lúc này cậu vào gọi ông ta ra ngoài, chắc được, những người bảo vệ biết cậu, tuyệt đối để cậu đến gần.

      Làm sao bây giờ?

      Rốt cuộc phải làm sao mới để cho Vũ Văn Vĩ Thần thoát được khỏi nguy hiểm.
      Chương 77: Mùi Hương Trí Mạng

      Editor: Nguyên Nguyên


      Bên trong phòng VIP, Vũ Văn Vũ Thần đứng bên cửa sổ sát đất, im lặng nhìn toàn bộ hội trường trong vườn hoa.

      Ánh mắt của tự chủ nhìn về phía bóng dáng Đào Du Du, phát và Lý Ngôn tán gẫu.

      Xem ra, và Lý Ngôn là bạn bè cũ gặp lại rồi.

      Người phụ nữ ngốc này đem chuyện xảy ra vào đêm năm năm trước cho Lý Ngôn nghe chứ?

      Còn nữa, Đào Dục Huyên cho biết chuyện Đảng dân quyền có cấu kết, làm sao nó biết được?

      Luôn cảm thấy người đứa trẻ này có khí chất phù hợp với đứa trẻ chính chắn đầy kinh nghiệm, mà khí chất này tuyệt đối giống như ông cụ non.

      Có nhiều khi chuyện với cậu bé, tự giác xem cậu như người đàn ông trưởng thành.

      Như vậy, hai đứa trẻ này lớn lên trái ngược nhau nguyên nhân là vì sao?

      Xem ra, sau này phải điều tra xem đằng sau tên tiểu quỷ Đào Dục Huyên rốt cuộc có cất giấu bí mật gì.

      thể chấp nhận được, vào lúc nào đó con trai của mình nhìn qua còn đanh đá chua ngoa hơn cả mình nữa.

      Ở trong phòng ngây người lúc, đột nhiên cảm thấy hương thơm quen thuộc xộc thẳng vào mũi, hương thơm ngày càng dày đặc, làm tim ngày càng đập nhanh, làm cho có cảm giác hít thở thông.

      Mặc Lan…………

      Ánh mắt của đột nhiên mở to, xoay người định bước về phía cửa mở cửa ra, hai chân của yếu dần. Gương mặt bởi vì hít thở khó khăn mà đỏ bừng lên.

      Chết tiệt!

      kéo cà vạt xuống, chỉ muốn giảm bớt cảm giát hít thở thông.

      Nhưng mà mùi hương càng ngày càng dày đặc, mồ hôi túa ra trán ngày càng nhiều.

      Nếu tiếp tục đứng trong căn phòng này, nhất định thể sống được nữa.

      cắn chặt răng, chống đỡ thân thể vô lực đứng lên, từ từ về phía cửa.

      dễ dàng đến cửa, định mở cửa, lại phát tay nắm cửa nhúc nhích được.

      Cánh cửa dày điều kiện cách cũng tương đối tốt, bên trong xảy ra động tĩnh gì bên ngoài cũng nghe được.

      Mà chủ yếu nhất là những vệ sĩ ở bên ngoài lại biết cửa bị khóa trái.

      Trong vườn hoa, Đào Du Du còn chuyện với Lý Ngôn, lâu rồi chưa từng gặp lại người bạn học cũ nào, cho nên tâm tình rất vui vẻ.
      Chương 78: Ám Chỉ

      Editor: Nguyên Nguyên


      Ngay lúc hai người tán gẫu vui vẻ, đột nhiên Đào Dục Huyên xuất trước mặt hai người.

      “Mẹ.” Giọng cậu giòn dã gọi Đào Du Du, mặt luôn nở nụ cười ngây thơ.

      “Dục Huyên, đến đây, mẹ giới thiệu dì xinh đẹp này cho con biết chút, người này là bạn học tốt ở trường của mẹ….. cũng là em của chú rể trong ngày hôm nay đó.” Đào Du Du vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức chớp chớp mắt vẫy tay bảo cậu đến.

      “Cái gì? Du Du…Đây…… Đây là con trai của cậu? Ông trời ơi, con trai cậu lớn như vậy à, bộ dáng đáng nha, hôn dì cái, dì cho con ăn kẹo nha…..” Lý Ngôn sau khi nhìn thấy Đào Dục Huyên, cười vui vẻ ngồi xổm xuống, đem gương mặt đến gần chờ mong cậu nhóc hôn cái.

      Đào Dục Huyên đến gần Lý Ngôn, cậu rất tiêu soái bước đến bên cạnh Đào Du Du, sau đó dùng thanh non nớt với Đào Du Du: “Mẹ, con vừa nhìn thấy chú đem loại cây rất thơm a…….Nghe muốn đem vào phòng khách quý của ngài Tổng thống, nhà chúng ta có thể trồng loại cây đó ? Con rất thích nó………..”

      “Ha ha, Tiểu Dục Huyên nhà chúng ta thích nó, tất nhiên mẹ trồng cho con.” Đào Du Du nghe vậy, liền véo véo gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên.

      Hiếm thấy hôm nay tên xú tiểu tử này ngoan như vậy, miệng bên trái gọi mẹ, bên phải cũng gọi mẹ, làm Đào Du Du vui vẻ.

      Nhưng mà Đào Dục Huyên nghe xong lời , lại nghĩ thầm, cậu ám chỉ như vậy mà nghe hiểu sao? Chẳng lẽ biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi Mặc Lan?

      “Nhưng mà mẹ, mẹ có biết tên của loài cây đó ?’ Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải thử lần, tin rằng lần này Đào Du Du có thể đuổi những tên vệ sĩ đó , cũng chỉ có Thác Ngọc Mộ, nhưng mà Thác Ngọc Mộ bị những người đàn ông kia vây quanh, thể đến gần được. Làm cho cậu thể cứu được Vũ Văn Vĩ Thần, mà còn làm bại lộ thân phận của mình.

      “Hả? Con chút xem nó tên là gì?” Đào Du Du nghe cậu như liền tò mò hỏi.

      “Hình như nghe chú kia là Mặc Lan.” Đào Dục Huyên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp đáng , bày ra bộ dáng chân tướng.

      “A… ra là Mặc Lan, loại hoa này thơm nè, trở về mẹ với bà ngoại đặt vài chậu trước ban công trong phòng ngủ của con.” Đào Du Du vừa nghe đến Mặc Lan, liền nở nụ cười tươi.

      Như mà, tại sao lại nghe quen tai vậy?

      Mặc Lan…..Mặc Lan……..

      Từ từ…..Mặc Lan………

      Như vậy cách khác…………..
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      vì chương 79 là ngoài lề truyện nên mình edit chương đó. Mình làm tiếp chương 80 luôn.

      Chương 80: Mưu Giết Người

      Editor: Nguyên Nguyên


      Đột nhiên nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi hoa Mặc Lan, Đào Du Du lập tức xoay người chạy đến phòng vũ Văn Vĩ Thần.

      “Du Du, cậu đâu vậy?” Lý Ngôn thấy thế, vừa định đuổi theo Đào Du Du liền bị Đào Dục Huyên nắm tay kéo lại : “Dì à, con đói bụng quá, dì có thể đưa con ăn ?”

      “A,a….Được được, dì đưa còn ăn.” Lý Ngôn nghe xong, cười tít mắt với Đào Dục Huyên, sau đó nắm tay cậu về phía bàn tiệc.

      Sau khi Đào Du Du chạy vào trong phòng, nhớ đến Lý Dũng sắp xếp phòng nghỉ khách quý cho Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức nắm lấy người nhân viên lại hỏi: “Làm phiền , xin hỏi phòng nghỉ khách quý ở đâu vậy?”

      hỏi phòng khách quý sao? Lên lầu hai quẹo phải căn phòng thứ ba là đến.” Nhân viên lễ phép chỉ đường cho , sau đó lại : “Nhưng mà tại ngài Tổng thống nghỉ ngơi ở bên trong, cho người khác vào quấy rầy.”

      “Cảm ơn .” Đào Du Du vội vàng cảm ơn, cũng dài dòng, trực tiếp về phía lầu hai.

      Lên lầu, sau khi quẹo phải, nhìn thấy trước cửa phòng thứ ba có bốn vệ sĩ im lặng canh giữ, mà cách đó xa, hành lang mỗi bước đều có vệ sĩ đứng đó. Vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, làm cho người ta dám nhìn thẳng, dám đến gần.

      hít sâu hơi, bước nhanh về phía vệ sĩ đứng trước căn phòng thứ ba, cố gắng bình tĩnh : “Ngài Tổng thống có ở bên trong ?”

      “Đúng vậy, Đào quản gia.” vệ sĩ vừa nhìn thấy người đến là Đào Du Du, liền trả lời.

      “Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài ấy, xin hãy cho tôi vào.” Đào Du Du biết Vũ Văn Vũ Thần cho bất kỳ người nào biết bí mật của mình, cho nên dám ra. Cho dù là người vệ sĩ thân mật nhất cũng thể.

      “Mời ngài vào.” Vệ sĩ nghe vậy, lập tức nhường đường bày ra tư thế mời Đào Du Du vào phòng.

      bước lên hai bước, đưa tay mở cửa, lại phát cửa mở được.

      Chẳng lẽ cửa phòng bị khóa lại rồi sao?

      nghĩ thầm trong lòng.

      Nhưng mà, vệ sĩ đứng ở cửa, Vũ Văn Vĩ Thần có lý do gì lại khóa trái cửa làm gì.

      Nếu vệ sĩ khóa trái bên ngoài lại, lại càng có khả năng, bởi vì nếu bọn họ khóa cửa, để cho tự mở cửa vào.

      Như vậy, căn phòng này có người phân phó khóa trái cửa lại rồi.

      Cố ý bày hoa Mặc Lan đem đến phòng rồi khóa trái cửa lại, tất cả toàn bộ đều cho Đào Du Du biết , đó chính là chuyện này do Lý Dũng sắp đặt.

      Mục đích của ông ta………Chính là muốn giết Vũ Văn Vĩ Thần.

      Nghĩ như vậy, Đào Du Du quay đầu lại giọng với vệ sĩ đứng ở bên: “Có thể ngài Tổng thống ở bên trong xảy ra chuyện gì, cửa phòng mở ra, nhanh chóng nghĩ ra cách mở cửa, đừng làm kinh động đến những người khác.”

      Tên vệ sĩ kia nghe Đào Du Du xong lập tức biến sắc, rất bình tĩnh rút chìa khóa bên hông ra, lúc Đào Du Du cùng vài người vệ sĩ kia che giấu, liền mở cửa ra.

      Đào Du Du phát cách cửa phòng vài mét có vài người đàn ông xa lạ nhìn về phía bên này, hình như là giám sát bên này, cho nên rất bình tĩnh mở cửa ra, sau đó thừa dịp bọn họ chú ý liền lẻn vào phòng, trước tiên cho bọn họ nhìn thấy làm ra vẻ đến đây tìm Vũ Văn Vĩ Thần.

      Nếu Lý Dũng hạ quyết tâm, cần nghĩ cũng biết ông ta sắp xếp rất tốt, có khả năng để cho Vũ Văn Vĩ Thần an toàn rời khỏi chỗ này.

      Nhưng mà Đào Du Du vẫn nghĩ ra, nếu toàn bộ đều do Lý Dũng sắp đặ, vậy tại sao ông ta biết hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần đếm tham dự tiệc cưới.

      Nhưng ông ta để cho người khác chuyển Mặc Lan vào phòng, ông ta nảy ra ý định giết chết Vũ Văn Vĩ Thần.

      đúng hơn, khi ông ta biết Vũ Văn Vĩ Thần vừa đến cửa sắp đặt người giết , còn mình lại ra cửa nghênh đón để kéo dài thời gian, sau đó ở trong phòng chuẩn bị tất cả, lại nhanh nhẹn mời ta lên nghỉ ngơi trước.

      đúng là lão hồ ly có dã tâm kính đáo.

      Tất cả đều trùng hợp khi bị Đào Dục Huyên nhìn thấy, hậu quả biết như thế nào.

      Đào Du Du suy nghĩ, cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

      nhớ lần trước Vũ Văn Vĩ Thần chỉ vào phòng vệ sinh cũng thời gian này té xỉu, mà bây giờ thời gian cũng qua mười phút, ở trong đó vẫn khỏe chứ?

      Tuy rằng lúc trước rất oán hận Vũ Văn Vĩ Thần luôn thô bạo uy hiếp như thế, ép buộc phải về Thương Quốc cùng với , nhưng ta lại làm ra chuyện gì quá đáng với , mà lúc ở trước mặt bọn , cũng giữ mặt mũi cho , có quát lớn, đều này làm cho Đào Du Du cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần phải là người đàn ông vô sỉ đê tiện.

      Huống chi thân phận của ta là Tổng Thống đại nhân, làm sao có thể bị người khác hại chết được chứ?

      thể, tuyệt đối thể.

      Bất luận thế nào cũng phải cứu ra.

      Đào Du Du nôn nóng đến nổi trán chảy mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy hành lang cách đó xa, sợ bọn thuộc hạ của Lý Dũng phát ra bọn họ bí mật mở cửa phòng.

      Thời gian từng phút trôi qua, khoảng 3 phút sau, khóa cửa mở ra thành công, vệ sĩ giọng với Đào Du Du: “Có thể, Ống quản gia, ngài mau vào xem Tổng thống , nếu có xảy ra tình huống gì, trước tiên hãy báo với chúng tôi, chúng tôi phân phó nhóm bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ.

      “Được, tôi thông báo với các người trước, ngàn lần đừng hành động sơ suất.” gật đầu mạnh, sau đó lắc người vào trong phòng.
      Chương 81: Tuyệt Đối Cho Chôn Cùng

      Editor: Nguyên Nguyên


      Sau khi vào phòng, xộc vào mũi là mùi hương Mặc Lan, sau đó tầm mắt Đào Du Du nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần ngất .

      “Ngài Tổng thống……..” Đào Du Du hoảng sợ, lập tức chạy đến ngồi xổm trước mặt , rồi hét to.

      Mà lúc này vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chút máu nào, ngực cũng thở lên xuống.

      đưa ngón tay run rẩy lên mũi nhàng kiểm tra, lại phát chút hơi thở nào.

      Đào Du Du thấy tình hình trước mắt liền hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy ra mở cửa với vệ : “Nhanh chóng gọi xe cứu thương, hình ngài Tổng thống ổn rồi.”

      Sau khi phân phó, xoay người trở vào phòng, đầu tiên cở cúc áo của Vũ Văn Vĩ Thần ra, sau đó quỳ gối trước đầu để làm hô hấp nhân tạo, hy vọng có thể kéo từ tay thần chết trở về.

      Lúc này trong đầu chỉ toàn là hình ảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, té xĩu trong nhà vệ sinh, rồi đến cảnh cứu .

      Nhưng tại lại sợ hãi hơn lúc đó, tại trong lòng câu cực kỳ sợ hãi.

      rất lo lắng cho Vũ Văn Vĩ Thần bị người ta giết chết như vậy, những người đó nếu biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi hoa Mặc Lan, như vậy sau khi hại chết Vũ Văn Vĩ Thần vẫn có thể ra tay giết người diệt khẩu, mà chính là người thứ nhất.

      Cho nên Vũ Văn Vĩ Thần thể chết được, tuyệt đối thể chết được.

      Tay phải nắm mũi , tay trái nhàng nâng cằm lên, hít hơi sâu, sau đó đem đôi môi mềm mại của mình dán lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của , đem tất cả khí vừa mới hít vào thổi vào miệng .

      Lặp lại ba lần như vậy, áp tai vào ngực để nghe tiếng tim đập, nhưng lại rất mỏng manh, giống như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

      Đào Du Du sốt ruột đến chảy mồ hôi trán, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, lại lặp lại hô hấp nhân tạo ba lần, nhưng tình hình lại chút khả quan nào.

      “Vũ Văn Vĩ Thần! tỉnh lại , thể chết được, tỉnh lại nhanh , tôi muốn cho chôn cùng, tôi còn nuôi dưỡng hai đứa nữa, tôi luyến tiếc chúng nó, mau tỉnh lại , tôi van xin mà…….” Tình hình Vũ Văn Vĩ Thần có tiến triển, Đào Du Du sốt ruột khóc nức nở.

      vừa hô hấp nhân tạo cho , vừa lắc lắc người làm cho tỉnh lại.

      Thời gian trôi qua từng chút, mà sắc mặt của Vũ Văn Vĩ Thần ngày càng trắng xanh.

      “Vũ Văn Vĩ Thần, tên đại hỗn đản, ma tỉnh lại, đừng nghĩ chết, sau khi chết tôi chôn củng , cái tên vô sĩ tinh hại người này, nếu tỉnh lại, có tin tôi đến đốt sạch phủ Tổng Thống ?” cố gắng thêm 1 lần nữa, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần có dấu hiệu mở mắt, Đào Du Du thở hổn hển, động tác lay Vũ Văn Vĩ Thần trở thành những cái đánh mạnh.

      Lúc này hoàn toàn thể dựa vào vận may để cứu như lần trước, xem ra chỉ có thể chờ đợi xe cứu thương đến thôi.

      Đào Du Du thầm nghĩ, biết kiếp trước làm sai chuyện gì, mà kiếp này gặp phải chuyện như vậy, nếu Vũ Văn Vĩ Thần chết rồi phải làm sao bây giờ?

      Lý Dũng có thể điều tra ra ?

      Chỉ cần nghĩ đến sau khi Vũ Văn Vĩ Thần chết, Lý Dũng giết mình, Đào Du Du cảm thấy mảnh u ám, vì sao ông trời muốn đùa giỡn với như vậy, kiếp trước tạo ra tội lỗi gì?

      “Phụ nữ ngốc….” Rốt cuộc, ngay lúc Đào Du Du cố gắng đem toàn bộ trách mắng thông qua bàn tay mính áp chặt lên lồng ngực Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng yên tĩnh liền vang lên giọng yếu ớt.

      Đào Du Du cứ tưởng mình nghe nhầm, lập tức đưa tay dụi dụi hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, chờ mong ta mở miệng lần nữa.

      “Đem……..Đem mấy chậu hoa kia để ban công ngoài cửa sổ …..” giây sau, giọng suy yếu lại vang lên, đồng thời chủ nhân của giọng cũng mở mắt.

      …….. tỉnh lại rồi? tỉnh lại rồi?” Đào Du Du vừa vui mừng vừa khóc, phải nằm mơ chứ? Vũ Văn Vĩ Thần tỉnh lại, ta tỉnh lại rồi.

      “Nếu muốn tôi chết, hãy nhanh chóng đem mấy chậu hoa kia để ban công ngoài cửa sổ .” Vũ Văn Vĩ Thần phát vào thời điểm quan trọng người phụ nữ này luôn ngu ngốc như vậy. nhịn được hơi bực bội, tuy rằng giọng vẫn suy yếu, nhưng lại làm cho người ta nghe có cảm xúc.

      “Được, tôi biết rồi, phải cầm cự chút, xe cứu thương sắp đến đây rồi.” Cuối cùng xác nhận người trước mắt tỉnh lại, Đào Du Du lập tức an ủi câu, sau đó xoay người đem giấu mấy chậu Mặc Lan kia.

      “Chờ chút….Du Du, gọi xe cứu thương đến rồi hả? Nhanh chóng cho người chặn xe lại, tuyệt đối để cho xe cứu thương đến Sơn Trang.” Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du gọi xe cứu thương đến, lập tức mở miệng dặn dò.

      “Cái…..Cái gì?” Đào Du Du cho rằng mình nghe nhầm, hiểu quay đầu nhìn vẻ mặt suy yếu của Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Nhanh !” thanh của Vũ Văn Vĩ Thần đề cao thêm mấy decibel, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

      Đào Du Du hoảng sợ, sau đó chạy ra cửa phòng, mở cửa phòng ra, gọi điện thoại cho vệ sĩ giọng : “Ngài Tổng thống tỉnh lại, nhanh chóng cho người ngăn chặn xe cứu thương lại, ngàn lần thể để cho xe cứu thương vào trong phạm vi Sơn Trang này.”

      “Dạ.” Vệ sĩ nghe xong, lập tức đáp ứng.

      Đào Du Du xoay người trở về phòng lục tung tìm góc sáng sủa giấu cây Mặc Lan .

      bao lâu tìm thấy hai cây Mặc Lan trong ngăn tủ, nhanh chóng ôm chúng đem ra ngoài ban công cửa sổ. Sau đó đóng cửa sổ lại, rồi mở bên cửa sổ ra cho thông khí.

      Đợi lúc làm xong việc, Vũ Văn Vĩ Thần tự mình ngồi lên ghế sô pha.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Tuyệt Đối Cho Chôn Cùng

      Editor: Nguyên Nguyên


      Sau khi vào phòng, xộc vào mũi là mùi hương Mặc Lan, sau đó tầm mắt Đào Du Du nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần ngất .

      “Ngài Tổng thống……..” Đào Du Du hoảng sợ, lập tức chạy đến ngồi xổm trước mặt , rồi hét to.

      Mà lúc này vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chút máu nào, ngực cũng thở lên xuống.

      đưa ngón tay run rẩy lên mũi nhàng kiểm tra, lại phát chút hơi thở nào.

      Đào Du Du thấy tình hình trước mắt liền hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy ra mở cửa với vệ : “Nhanh chóng gọi xe cứu thương, hình ngài Tổng thống ổn rồi.”

      Sau khi phân phó, xoay người trở vào phòng, đầu tiên cở cúc áo của Vũ Văn Vĩ Thần ra, sau đó quỳ gối trước đầu để làm hô hấp nhân tạo, hy vọng có thể kéo từ tay thần chết trở về.

      Lúc này trong đầu chỉ toàn là hình ảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, té xĩu trong nhà vệ sinh, rồi đến cảnh cứu .

      Nhưng tại lại sợ hãi hơn lúc đó, tại trong lòng câu cực kỳ sợ hãi.

      rất lo lắng cho Vũ Văn Vĩ Thần bị người ta giết chết như vậy, những người đó nếu biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi hoa Mặc Lan, như vậy sau khi hại chết Vũ Văn Vĩ Thần vẫn có thể ra tay giết người diệt khẩu, mà chính là người thứ nhất.

      Cho nên Vũ Văn Vĩ Thần thể chết được, tuyệt đối thể chết được.

      Tay phải nắm mũi , tay trái nhàng nâng cằm lên, hít hơi sâu, sau đó đem đôi môi mềm mại của mình dán lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của , đem tất cả khí vừa mới hít vào thổi vào miệng .

      Lặp lại ba lần như vậy, áp tai vào ngực để nghe tiếng tim đập, nhưng lại rất mỏng manh, giống như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

      Đào Du Du sốt ruột đến chảy mồ hôi trán, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, lại lặp lại hô hấp nhân tạo ba lần, nhưng tình hình lại chút khả quan nào.

      “Vũ Văn Vĩ Thần! tỉnh lại , thể chết được, tỉnh lại nhanh , tôi muốn cho chôn cùng, tôi còn nuôi dưỡng hai đứa nữa, tôi luyến tiếc chúng nó, mau tỉnh lại , tôi van xin mà…….” Tình hình Vũ Văn Vĩ Thần có tiến triển, Đào Du Du sốt ruột khóc nức nở.

      vừa hô hấp nhân tạo cho , vừa lắc lắc người làm cho tỉnh lại.

      Thời gian trôi qua từng chút, mà sắc mặt của Vũ Văn Vĩ Thần ngày càng trắng xanh.

      “Vũ Văn Vĩ Thần, tên đại hỗn đản, ma tỉnh lại, đừng nghĩ chết, sau khi chết tôi chôn củng , cái tên vô sĩ tinh hại người này, nếu tỉnh lại, có tin tôi đến đốt sạch phủ Tổng Thống ?” cố gắng thêm 1 lần nữa, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần có dấu hiệu mở mắt, Đào Du Du thở hổn hển, động tác lay Vũ Văn Vĩ Thần trở thành những cái đánh mạnh.

      Lúc này hoàn toàn thể dựa vào vận may để cứu như lần trước, xem ra chỉ có thể chờ đợi xe cứu thương đến thôi.

      Đào Du Du thầm nghĩ, biết kiếp trước làm sai chuyện gì, mà kiếp này gặp phải chuyện như vậy, nếu Vũ Văn Vĩ Thần chết rồi phải làm sao bây giờ?

      Lý Dũng có thể điều tra ra ?

      Chỉ cần nghĩ đến sau khi Vũ Văn Vĩ Thần chết, Lý Dũng giết mình, Đào Du Du cảm thấy mảnh u ám, vì sao ông trời muốn đùa giỡn với như vậy, kiếp trước tạo ra tội lỗi gì?

      “Phụ nữ ngốc….” Rốt cuộc, ngay lúc Đào Du Du cố gắng đem toàn bộ trách mắng thông qua bàn tay mính áp chặt lên lồng ngực Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng yên tĩnh liền vang lên giọng yếu ớt.

      Đào Du Du cứ tưởng mình nghe nhầm, lập tức đưa tay dụi dụi hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, chờ mong ta mở miệng lần nữa.

      “Đem……..Đem mấy chậu hoa kia để ban công ngoài cửa sổ …..” giây sau, giọng suy yếu lại vang lên, đồng thời chủ nhân của giọng cũng mở mắt.

      …….. tỉnh lại rồi? tỉnh lại rồi?” Đào Du Du vừa vui mừng vừa khóc, phải nằm mơ chứ? Vũ Văn Vĩ Thần tỉnh lại, ta tỉnh lại rồi.

      “Nếu muốn tôi chết, hãy nhanh chóng đem mấy chậu hoa kia để ban công ngoài cửa sổ .” Vũ Văn Vĩ Thần phát vào thời điểm quan trọng người phụ nữ này luôn ngu ngốc như vậy. nhịn được hơi bực bội, tuy rằng giọng vẫn suy yếu, nhưng lại làm cho người ta nghe có cảm xúc.

      “Được, tôi biết rồi, phải cầm cự chút, xe cứu thương sắp đến đây rồi.” Cuối cùng xác nhận người trước mắt tỉnh lại, Đào Du Du lập tức an ủi câu, sau đó xoay người đem giấu mấy chậu Mặc Lan kia.

      “Chờ chút….Du Du, gọi xe cứu thương đến rồi hả? Nhanh chóng cho người chặn xe lại, tuyệt đối để cho xe cứu thương đến Sơn Trang.” Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du gọi xe cứu thương đến, lập tức mở miệng dặn dò.

      “Cái…..Cái gì?” Đào Du Du cho rằng mình nghe nhầm, hiểu quay đầu nhìn vẻ mặt suy yếu của Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Nhanh !” thanh của Vũ Văn Vĩ Thần đề cao thêm mấy decibel, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

      Đào Du Du hoảng sợ, sau đó chạy ra cửa phòng, mở cửa phòng ra, gọi điện thoại cho vệ sĩ giọng : “Ngài Tổng thống tỉnh lại, nhanh chóng cho người ngăn chặn xe cứu thương lại, ngàn lần thể để cho xe cứu thương vào trong phạm vi Sơn Trang này.”

      “Dạ.” Vệ sĩ nghe xong, lập tức đáp ứng.

      Đào Du Du xoay người trở về phòng lục tung tìm góc sáng sủa giấu cây Mặc Lan .

      bao lâu tìm thấy hai cây Mặc Lan trong ngăn tủ, nhanh chóng ôm chúng đem ra ngoài ban công cửa sổ. Sau đó đóng cửa sổ lại, rồi mở bên cửa sổ ra cho thông khí.

      Đợi lúc làm xong việc, Vũ Văn Vĩ Thần tự mình ngồi lên ghế sô pha.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 82: muốn tự sát?

      Edit: tiểu an nhi


      Đào Du Du ngay lập tức rót chén nước ấm đưa tới cho , sau đó mới hỏi: "Ngài. . . . . . cảm thấy sao rồi? Thực cần gọi xe cứu thương sao?"

      Vũ Văn Vĩ Thần nhận chén nước trong tay , uống hai ngụm rồi : "Tôi sao, hai phút nữa đem mấy chậu Mặc Lan về chỗ cũ ."

      "Cái gì? Tại. . . . . . tại sao? Ngài. . . . . . phải ngài. . . . . ." Đào Du Du đối với lời dặn dò của có chút khó hiểu.

      muốn gọi xe cứu thương, lại còn đưa Mặc Lan đem về vị trí cũ. nghĩ gì vậy?

      Chẳng lẽ muốn tự sát?

      Mà nếu muốn tự sát sao chọn phương thức nào tử tế ấy? Còn định chết ngay trước mặt làm gì?

      Đào Du Du nghĩ mãi mà cũng ra.

      "Lúc này có thời gian để nhiều, cứ làm theo lời tôi là được."

      Hơi thở của Vũ Văn Vĩ Thần giờ có chút hỗn loạn. nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần. Sau khi Đào Du Du mang chậu Mặc Lan ra ngoài ban công, lại mở thêm cửa sổ, tất cả mùi thơm được gió lùa vào nhanh chóng tản .

      Đây cũng là điều thần kỳ nhất của Mặc Lan, tuy rằng rất thơm, nhưng hương thơm lại biến mất cực kỳ nhanh. Vậy nên nó còn có tên gọi khá đặc biệt khác, đó là " thoáng vĩnh hằng".

      Chẳng qua chỉ với thoáng vĩnh hằng này thôi đối với Vũ Văn Vĩ Thần cũng có thể trở thành độc dược trí mạng rồi.

      Trong lúc Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt dưỡng thần, Đào Du Du vẫn yên lặng đứng ở trước mặt , dám quấy rầy.

      Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào lồng ngực khẽ phập phồng kia, dường như chỉ có như vậy, mới có thể xác định được vẫn còn sống.

      Hai phút trôi qua rất nhanh, tại thời điểm Vũ Văn Vĩ Thần mở mắt ra cũng là lúc đồng hồ treo tường hiển thị bốn giờ rưỡi.

      . . . . . . . . . . . .

      Ở lầu dưới, bản nhạc rộn rã của hôn lễ vang lên, mà bên ngoài hành lang, Lý Trường Dũng cũng nhanh chóng vững vàng bước qua bên này.

      Ông ta tới trước cửa phòng khách quý, đầu tiên là lịch hướng về phía hai vệ sĩ đứng ngoài cửa khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới lên tiếng: "Hôn lễ bắt đầu rồi, tôi tới để mời ngài Tổng thống xuống lầu tham dự."

      Hai vệ sĩ nghe xong xoay người mở cửa phòng ra, ra hiệu cho ông ta có thể vào.

      Đối với việc cánh cửa được mở ra thuận lợi như vậy, mặt Lý Trường Dũng thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh ổn định lại cảm xúc, làm như có chuyện gì xảy ra vào trong phòng.

      Sau khi bước vào trong hương Mặc Lan ngay lập tức xông vào mũi, Lý Trường Dũng nhìn qua thấy Vũ Văn Vĩ Thần nhắm nghiền hai mắt nằm ghế sa lon.

      Chỉ có điều ở bên cạnh lại có thêm người phụ nữ. Người phụ nữ này ông ta nhận ra.

      Nhưng điều đó quan trọng, cái quan trọng là tình trạng của Vũ Văn Vĩ Thần giờ, trong lòng ông ta cũng đoán ra được là có chuyện gì rồi.

      Khóe miệng tự chủ khẽ nhếch lên cười có chút quỷ dị, Lý Trường Dũng nhìn về phía Đào Du Du ngồi cạnh Vũ Văn Vĩ Thần mở miệng: "Xin hỏi là ai vậy?"

      "Xin chào, tôi là quản gia của ngài Tổng thống. Khi ngài Tổng thống vào phòng phát ra khóa cửa bị hỏng nên vệ sĩ phá khóa từ bên ngoài. Lúc tôi vào thấy ngài Tổng thống ở ghế salon ngủ thiếp , vậy nên tôi ngồi bên chờ ngài ấy tỉnh lại. Xin hỏi ngài tìm đến ngài Tổng thống có chuyện gì ?" Đào Du Du trấn định với người đàn ông đứng trước mặt.

      "À, ra là vậy. Hôn lễ bắt đầu rồi, tôi tới là để mời ngài Tổng thống cùng xuống lầu tham dự."

      Mặc dù ngoài miệng Lý Trường Dũng như vậy, nhưng trong lòng lại thầm hừ lạnh. Chờ ngài Tổng thống tỉnh lại sao? Chỉ sợ là ta bao giờ tỉnh lại nữa thôi.

      "A, được rồi. Vậy để tôi gọi ngài ấy."

      Đào Du Du lập tức quay đầu sang vỗ vào bả vai của Vũ Văn Vĩ Thần, khẽ gọi:

      "Ngài Tổng thống. Hôn lễ bắt đầu rồi, chúng ta xuống đó tham dự thôi."

      Vũ Văn Vĩ Thần nhàng mở mắt ra, nét mặt vẫn còn ngái ngủ. nhìn Lý Trường Dũng đứng trước mặt ngạc nhiên : "Hả? bắt đầu rồi sao? Vậy mau thôi. Tôi cẩn thận ngủ quên mất, phòng khách quý của gia đình quả thực rất thoải mái."

      ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên tỉnh lại, Lý Trường Dũng hiển nhiên giật mình . Ông ta dám tin vào hai mắt của mình nữa.

      Đây là thực? Chỉ tự nhiên ngủ quên giấc thôi?

      Điều này sao có thể?

      Phát biến hóa mặt Lý Trường Dũng, Vũ Văn Vĩ Thần thầm nhíu mày: " phải muốn tham dự hôn lễ sao? Chúng ta thôi."

      "Á. . . . . . Dạ!" Lý Trường Dũng hoàn hồn, trán đổ từng giọt mồ hôi lạnh. Ông ta xoay người sang chỗ khác nhanh, đưa tay lên lau mồ hôi, sau đó dẫn đầu ra khỏi phòng.

      Lúc này, Vũ Văn Vĩ Thần cũng từ ghế salon đứng lên, nhưng vừa mới nhấc chân cảm thấy cơ thể mất thăng bằng. Bất chợt lảo đảo cái, đụng phải Đào Du Du đứng bên cạnh. Hai người lần nữa cùng ngã nhào xuống ghế salon.

      Đối với tiếng động bất thình lình phía sau, Lý Trường Dũng lập tức quay đầu lại. Đào Du Du trong tình thế cấp bách lập tức lên tiếng: " xin lỗi, ngài Tổng thống. Tôi cố ý đụng phải ngài, chiếc giày tôi hôm nay cao quá. xin lỗi."

      " có việc gì, lần sau chú ý chút." Vũ Văn Vĩ Thần bình thản từ ghế salon đứng lên lần nữa.

      Lý Trường Dũng thấy thế, trong lòng cũng nghi ngờ gì, nhanh chóng bước ra khỏi phòng

      Đợi Lý Trường Dũng rời khỏi, Đào Du Du bước nhanh tới đỡ Vũ Văn Vĩ Thần, giọng hỏi : "Ngài ổn chứ? Liệu có thể cầm cự được ?"

      " sao, ra khỏi phòng là tốt rồi." trán Vũ Văn Vĩ Thần toát ra tầng mồ hôi mỏng, loại cảm giác hít thở thông kia lại bắt đầu bao quanh .

      Đào Du Du dìu Vũ Văn Vĩ Thần, gấp gáp bước ra khỏi phòng. Sau đó, nhờ giúp đỡ của nhóm vệ sĩ, gắng sức bình ổn bước xuống lầu rồi ngồi an vị ghế dành cho khách quý.

      Lúc này hôn lễ bắt đầu, dâu chú rể cùng song song bước vào lễ đường.

      Mà trong phòng khách quý tại lầu hai, ngay sau khi Vũ Văn Vĩ Thần cùng Đào Du Du rời khỏi, người đàn ông trung niên bước vào phòng. Ông ta thẳng tới trước cái tủ màu đỏ cạnh tường, mở cánh cửa tủ ra, ánh mắt rơi hai chậu hoa Mặc Lan xinh đẹp nằm trong đó.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      CHƯƠNG 83: Mẹ, trai mời con khiêu vũ

      Edit: tiểu an nhi


      khí của buổi hôn lễ rất ấm áp và lãng mạn nhưng Đào Du Du có cách nào thả lỏng được. biết đằng sau hôn lễ này che giấu mưu ám sát, điều đó khiến cho tự chủ được mà lạnh cả người.

      rất lo lắng, sợ rằng Lý Trường Dũng đập nồi dìm thuyền* hoặc là như con thiêu thân làm ra những hành động điên rồ gì khác.

      (*: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

      Dù sao có can đảm mưu sát ngài Tổng thống cũng chứng tỏ thế lực sau lưng ông ta lớn tới mức nào.

      Toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, Đào Du Du đều ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Nếu như phải Vũ Văn Vĩ Thần tính toán dặn đem hai chậu Mặc Lan để vào chỗ cũ ngay trước khi Lý Trường Dũng bước vào, cũng dám tưởng tượng ra Lý Trường Dũng làm ra hành động “chó cùng rứt giậu” gì khi biết mưu ám sát bị lộ tẩy.

      Ngay tại lúc này, Đào Du Du thể bội phục bình tĩnh cùng suy nghĩ thấu đáo của . giả bộ như bản thân hề gặp vấn đề gì, cứ như có bất kỳ chuyện hay nào xảy ra, nhưng có lẽ trong lòng bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Lý Trường Dũng rồi.

      biết có phải là cảm nhận được lo lắng mơ hồ trong lòng Đào Du Du hay , Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ở bên cạnh lơ đãng vươn tay ra, nhàng cầm lấy hai bàn tay ngừng xoắn vào nhau của .

      Khi hơi ấm từ bàn tay truyền đến Đào Du Du cảm thấy cả người khẽ run lên, có chút kinh ngạc quay sang nhìn .

      Vũ Văn Vĩ Thần cũng nhìn , mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, giống như thực lòng chúc phúc cho đôi trai tài sắc ở khán đài vậy. Khóe miệng nhàng mở ra câu: "Yên tâm, có tôi ở đây, sao đâu."

      Tiếng của như liều thuốc củng cố tinh thần cho , Đào Du Du nhất thời cảm thấy gánh nặng người ít.

      dâu chú rể cùng trao nhẫn cho nhau, mặt họ là nụ cười hạnh phúc. Đào Du Du nhìn hai người đắm chìm trong những lời chúc phúc của mọi người trong hội trường thầm tự hỏi: biết bọn họ có biết cha của mình trong hôn lễ phạm phải sai lầm trí mạng hay ?

      Khi hôn lễ hoàn tất, Vũ Văn Vĩ Thần được mời làm nhân chứng đọc diễn văn. Đào Du Du có chút lo lắng nhìn .

      biết tại thân thể hoàn toàn hồi phục hay chưa. Hơn nữa cũng rất sợ nhỡ chẳng may trong lúc Vũ Văn Vĩ Thần đọc diễn văn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

      Khi Vũ Văn Vĩ Thần sắp đứng lên Đào Du Du bỗng nhiên đứng bật dậy, giành lên khán đài trước. nhận lấy micro từ người chủ trì rồi bước xuống chỗ ngồi, đưa micro trong tay cho , ý bảo đứng tại chỗ là được rồi, cần lên khán đài nữa.

      Nếu lên khán đài tỷ lệ trở thành mục tiêu là rất cao, còn nếu đứng ở phía dưới, lẫn trong mọi người nguy hiểm giảm bớt đáng kể.

      Tuy rằng chưa thực tận mắt chứng kiến vụ ám sát nào, nhưng khi học lớp huấn luyện quản gia cao cấp, Đào Du Du cũng được đào tạo để có những hành động thích hợp trong những tình huống tương tự như thế này.

      Có ví dụ điển hình như Bá tước nọ đọc diễn văn trong tiệc rượu, bị tay súng bắn tỉa thầm bắn lén tử vong ngay tại chỗ. . . . . .

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du lên khán đài lấy micro về cho mình đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.

      Người phụ nữ nhát gan sợ phiền phức này trong thời điểm mấu chốt lại biết làm thế nào để bảo vệ . Xem ra cũng giấu ít tài năng đâu, thể coi thường được.

      Sau khi nhận lấy micro, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ mấy câu chúc phúc đơn giản. Khi người chủ trì hào hứng tuyên bố "Vũ hội bắt đầu" mặt trời lặng lẽ xuống núi, màn đêm bắt đầu bao phủ khắp nơi rồi.

      Chờ tới khi dâu chú rể kết thúc điệu nhảy đầu tiên tất cả mọi người đều vui vẻ cùng nhau nhảy theo tiếng nhạc du dương.

      "Mẹ, trai mời con khiêu vũ. . . . . ." Khi Đào Du Du ngồi cạnh Vũ Văn Vĩ Thần cẩn thận chăm sóc cho biết Tiểu Nho từ trong góc nào chạy ra, thở phì phò, bộ dạng bất mãn bĩu môi với .

      "Hả. . . . . . vậy trai đâu rồi?" Đào Du Du nghe xong toát mồ hôi, sau đó lại hỏi.

      "Dạ, trai ngồi ở bên kia ạ, biết nghĩ cái gì nữa." Tiểu Nho giơ tay lên chỉ chỉ vào nơi cách đó xa.

      "Chú mời cháu khiêu vũ nhé, được ?" Thấy khuôn mặt nhắn đáng của Tiểu Nho, Vũ Văn Vĩ Thần mỉm cười đưa tay tới trước mặt .

      "A, chú cũng ở đây ạ? Nhìn thấy chú cháu rất vui nha."

      Tiểu Nho khi nãy chỉ lo tức giận, mắt mở to nhìn Đào Du Du cáo trạng, hoàn toàn chú ý đến người ở bên cạnh là ai. Bây giờ phát ra Vũ Văn Vĩ Thần cũng ở đây khuôn mặt hờn dỗi lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

      "Tiểu thư xinh đẹp, nhảy với tôi bản chứ?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa vừa khẽ cúi người, làm ra tư thế mời rất lịch .

      Tiểu Nho hết sức vui vẻ, hai mắt sáng như sao. nhàng nhấc váy, nhún cái rồi : "Rất vinh vạnh."

      Bàn tay mũm mĩm đặt lên tay Vũ Văn Vĩ Thần, hai người cùng nhau về phía sàn nhảy.

      Đào Du Du đứng ở bên thấy hai người xướng họa nhịn được xuất thêm mấy vạch đen ở mặt. Nhưng nhìn khuôn mặt cực kỳ vui vẻ của Tiểu Nho lại thoáng cảm thấy ấm áp trong lòng.

      giờ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hình như cũng còn cảm giác đáng ghét như trước kia nữa.

      Tuy rằng biết mình cứu rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng nếu cứu rồi cũng chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ thôi.

      "Đứng mình ở chỗ này nhìn người khác khiêu vũ cảm thấy nhàm chán sao?"

      Ánh mắt Đào Du Du vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Vũ Văn Vĩ Thần cùng Tiểu Nho đột nhiên lại nghe thấy giọng trầm thấp có chút quen thuộc từ phía sau truyền tới. thoáng giật mình, lập tức quay đầu lại

      Vẫn là Thác Ngọc Mộ Dã với nụ cười thản nhiên bình tĩnh như cũ đứng ở trước mặt . Gọng kính vàng khiến cho người vốn có khí chất lạnh lùng như lại tăng thêm vẻ lịch mà tuấn dật.

      Mỗi lần Đào Du Du gặp đều tự chủ được mà nhìn đăm đăm, đầu óc trống rỗng. có chút nghi hoặc, hai người biết nhau mười năm, là bạn học ba năm, nhưng căn bản cũng chưa từng có bất kỳ liên hệ nào. Hôm nay mới có hai lần gặp mặt ngắn ngủi, vậy mà với mấy câu rồi.

      Sao có thể cảm thấy kích động cơ chứ?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :