1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 224

      Vợ chồng Ngô Định Thiện nghe xong nhìn nhau cái, cuối cùng Đào Tú Quyên bất đắc dĩ : " quan tâm các con, chính các con lo liệu , dù sao Du Du cũng lớn như vậy rồi, có rất nhiều chuyện nhìn vào cũng hiểu được, chuyện tình cảm này, vốn như người uống nước nóng lạnh tự biết."

      "....." Đào Du Du ngờ Đào Tú Quyên lại ngăn cản họ nữa, trong lúc nhất thời hơi ngạc nhiên.

      "Du Du, dượng và cũng hy vọng sau này con được hạnh phúc, nếu Tổng Thống chính là hạnh phúc thuộc về con, với lại chính con cũng xác định, vậy dượng và chỉ biết chúc phúc cho con." Ngô Định Thiện .

      Giờ phút này trong mắt Đào Tú Quyên hàm chứa nước mắt, dường như rất vui mừng, nhưng lại có chút muốn, Ngô Định Thiện liền đưa tay nắm chặt bàn tay của bà.

      Đào Du Du nghe vậy, im lặng đứng lên, cúi đầu sâu với hai người rồi : "Con nhất định rất hạnh phúc."

      Đào Tú Quyên lau nước mắt mặt, sau đó gật đầu, cuối cùng lại nở nụ cười.

      Đúng lúc này, điện thoại tay Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa.

      "Hồ Ứng, thế nào? tìm được địa chỉ rồi sao?" Ấn phím trả lời, Vũ Văn Vĩ Thần lập tức hỏi.

      "Vâng, tìm được rồi, tôi lập tức gửi đến di động của ngài, bên Cục cảnh sát phái lực lượng đến đó, bây giờ tôi đường ." Giọng của Hồ Ứng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, kèm theo vài tiếng còi xe, có thể đoán được ta đường .

      "Được, vậy lập tức gửi qua đây, tôi cũng đuổi theo." Vũ Văn Vĩ Thần xong liền cúp điện thoại, quay đầu với Đào Du Du: " tìm được địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn rồi, chúng ta đến đó ."

      "Có ? nhanh ." Đào Du Du nghe vậy, mặt lộ ra niềm vui bất ngờ, sau đó lập tức đứng lên, kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài.

      Hai người ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô nhận được địa chỉ do Hồ Ứng gửi tới, lần này vẫn là Vũ Văn Vĩ Thần lái xe, Đào Du Du ngồi ở bên ghế lái phụ, theo phía sau là vài chiếc xế hộp, bên trong đều là vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Dựa theo địa chỉ ghi tin nhắn, nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần đến khu biệt thự khác ở ngoại ô thành phố, lúc này cả căn biệt thự bị cảnh sát bao vây xung quanh, vì dám bứt dây động rừng, ngay cả còi báo động bọn họ cũng dám bật lên.

      Hồ Ứng ở bên ngoài khu biệt thự chờ Vũ Văn Vĩ Thần, khi ta nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đến, lập tức ra đón.

      Dừng xe lại, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du nhanh chóng xuống xe, Hồ Ứng đến trước mặt hai người, : "Vào thôi, cảnh sát trưởng Triệu đưa nghi phạm đứng ở trước cửa ngôi biệt thự, có thể nhìn thấy tình hình ở biệt thự đối diện, ông ấy chỉ huy giải cứu dễ dàng hơn."

      Nhanh đưa tôi ." Đào Du Du hơi nông nóng, vừa nghe có thể nhìn thấy Lý Mỹ Ngôn, lập tức .

      Hồ Ứng nhàng gật đầu, xoay người trước dẫn đường.

      Vượt qua tuyến phong tỏa, bên trong có chiếc xe đậu, Hồ Ứng ngồi ghế lái, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du ngồi ở ghế sau.

      Xe chạy vào khu biệt thự khoảng ba phút, dừng lại trong vườn hoa trước tòa nhà lớn.

      "Chính là chỗ này." Hồ Ứng quay đầu với Vũ Văn Vĩ Thần, xong liền xuống xe trước.

      Hai người ngồi phía sau cũng xuống xe, sau đó vào trong vườn hoa , đến tòa nhà Tiểu Dương.

      Hồ Ứng đưa họ thẳng lên lầu hai của tòa nhà Tiểu Dương, sau đó kéo tấm rèm trong phòng ngủ, Đào Du Du nhìn thấy cảnh sát trưởng Triệu cùng với trợ thủ bàn luận làm sao để giải cứu.

      Vũ Văn Vĩ Thần xuất đột ngột cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ, cảnh sát trưởng Triệu lập tức đứng lên cúi chào : "Tổng Thống, Cảnh sát trưởng Trung ương Triệu Khôn kính chào ngài."

      "Cảnh sát trưởng Triệu cực khổ rồi, tình hình bây giờ thế nào? có nắm tình huống bên nghi phạm ?" Vũ Văn Vĩ Thần khoát tay, ý bảo ông cần khách sáo, bắt đầu thẳng vào chuyện chính.

      "Vâng, dựa theo chúng tôi điều tra sơ bộ khu vực này cùng với chủ của căn biệt thự kia là đúng, bây giờ ngôi biệt thự nghi phạm ở là mượn của người bạn, mà theo bộ phận giám sát của căn biệt thự cho thấy, mấy ngày gần đây chỉ có mình nghi phạm ra vào, mãi đến xế chiều hôm nay ta lái xe vào, nhưng vì cửa sổ xe đóng kín, nên thấy có con tin xe hay …” Cảnh sát trưởng Triệu báo cáo với Vũ Văn Vĩ Thần.

      lúc? Sao có thể? Mười giờ rưỡi Tiểu Bồ Đào bị ấy đưa , tại sao lại mới đến đây được lúc?” Đào Du Du vừa nghe ông ta báo cáo thời gian, cảm thấy có chỗ bất thường.

      “Cảnh sát trưởng, nghi phạm đến ban công rồi.” Đúng lúc này, nhân viên do thám cao cấp vẫn luôn nhìn trộm từ ống nhòm lập tức báo cáo tình huống.

      ? Cho tôi xem chút.” Cảnh sát trưởng Triệu nghe vậy, lập tức xoay người đến, nhận lấy ống nhòm tay nhân viên do thám, sau khi nhìn vài giây, lại giao ống nhòm cho đối phương, sau đó vội vàng báo cáo tình hình với Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần: “Nếu dựa theo lời này, từ biệt thự nhà họ Ngô đến đây mất khoảng nửa giờ, vậy cách khác, trong khoảng giờ trống biết nghi phạm đâu.”

      “Ông vừa nhìn về phía đối diện, có thấy Tiểu Bồ Đào ?” Lòng Đào Du Du nóng như lửa đốt trong lòng xuất dự cảm xấu.

      có, phía đối diện chỉ có mình nghi phạm tới lui sân thượng, dường như hơi lo lắng, giống như chờ cái gì đó…..” Lắc lắc đầu, cảnh sát trưởng Triệu cũng biết được tình hình càng phức tạp hơi so với tưởng tượng của ông.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức ra lệnh: “Điều tra toàn bộ camera ở tất cả thành phố Định , nhất định phải điều tra sau khi xe của ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô đâu.”

      “Vâng, Tổng Thống, nhưng….”Cảnh sát trưởng Triệu nghe thế, gấp đến độ bên trái đổ mồ hôi, ông dừng lại chút, sau đó : “Dựa theo chúng tôi điều tra lúc trước, sau khi nghi phạm xuất ở biệt thự nhà họ Ngô, về phía tây thành phố, nhưng khi ngang qua khu dệt lụaa, có đoạn đường gắn camera nên khám sát tới chiếc xe biến mất ở đâu, mà ta lái xe tới chỗ này, vốn phải là chiếc xe sau khi ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô, cách khác, biết ta đổi xe ở đâu, thậm chí….”

      “Thậm chí, ngay cả Tiểu Bồ Đào cũng bị thả xuống ở đó sao?” Chân mày của Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhếch lên, suy đoán .

      , Tiểu Bồ Đào nhất định cùng với ấy, chẳng lẽ quên rồi sao? Hơn bốn mươi phút trước, ấy còn gọi điện thoại cho chúng ta, còn nghe được giọng của Tiểu Bồ Đào mà.” Đào Du Du nghe vậy lập tức ngắt lời , vội vàng .

      Lúc này trong lòng rối tung rối mù, bất kỷ tình huống nào xấu nhất cũng xuất trong đầu khiến thể chịu được.

      “Chúng ta phái người đến phường dệt lụa điều tra lần , nếu chiếc xe biến mất ở chỗ đó, còn những vùng lân cận lại có camera, chúng ta căn cứ vào địa điểm hôm nay chiếc xe xuất sau đó đến khu vực xung quanh phường dệt lụa tìm kiếm, nếu con tin bị ta thả xuống, vậy chúng ta tìm được chiếc xe, có thể tìm được con tin.” Lúc cảnh sát trưởng Triệu biết Đào Du Du sốt ruột muốn chết, vì vậy ông lập tức bố trí cho biết, muốn bình tĩnh lại.

      “Du Du đừng nóng vội, ta nhanh chóng gọi điện thoại lại thôi, đến lúc đó chúng ta nghe giọng của Tiểu Bồ Đào lần nữa để xác định xem Tiểu Bồ Đào có bên cạnh ta hay .” Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vai Đào Du Du, trấn an .

      Đào Du Du lập tức im lặng, biết mình lo lắng thế nào cũng vô dụng, thể tiếp tục tạo áp lực cho Vũ Văn Vĩ Thần nữa, tâm tình bây giờ nhất định cũng lo lắng giống như .

      Ngoan ngoãn gật đầu với , im lặng đến lên ghế sô pha ngồi xuống, cầm điện thoại di động của mình lên, xem ảnh chụp lúc Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên đùa giỡn.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du im lặng, vì vậy bắt đầu bàn luận hành động kế tiếp với Cảnh sát trưởng Triệu và nhân viên do thám.

      Năm phút sau, điện thoại của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa, nhìn dãy số, cũng biết là Lý Mỹ Ngôn gọi đến, chút do dự, ra dấu cho tất cả mọi người im lặng, sau đó nhấn phím trả lời: “Tôi là Vũ Văn Vĩ Thần.”

      “Tổng thống, thời gian giao hẹn của chúng ta sắp đến rồi, bây giờ cha tôi ở đâu?” Giọng của Lý Mỹ Ngôn mang theo tia lo lắng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, giống như phạm nhân chờ đợi xét xử.

      “Cha đưa ra khỏi nhà giam, máy bay và người điều khiển chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn chưa cho tôi biết đưa bọn họ đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa chuyện, vừa đứng lên đến trước cửa sổ dùng tay ra hiệu cho nhân viên do thám đưa ống nhòm cho .
      Last edited: 21/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 225

      Nhận lấy ông nhòm trong tay nhân viên do thám, đứng ở vị trí người nhân viên kia vừa đứng, nhìn thấy Lý Mỹ Ngôn đứng sân thượng gọi điện thoại cho .

      " đưa họ đến bến cảng Thanh Thủy, tôi đến gặp bọn họ, sau khi lên máy bay, thả người ra." Lý Mỹ Ngôn suy nghĩ, .

      "Được, trước tiên, để đảm bảo Tiểu Bồ Đào còn an toàn, tôi muốn nghe giọng của con bé trước." Vũ Văn Vĩ Thần vừa , vừa nhìn chằm chằm vào đối phương ở phía đối diện.

      " chờ chút......." Giọng Lý Mỹ Ngôn hơi kiên nhẫn, hai giây sau, đầu giây bên kia truyền đến giọng của Tiểu Bồ Đào, vẫn là tiếng kêu cứu mạng, còn có tiếng thét chói tai.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy giọng kia, sắc mặt lập tức ảm đạm, nhấn phím cắt đứt cuộc chuyện, để ống nhòm trong tay xuống, xoay người lại, vẻ mặt hơi tái mét, giọng có vẻ rất vô lực: " bắt người , Tiểu Bồ Đào có ở bên cạnh ta."

      "Cái........cái gì?" lúc trước tuy Cảnh sát trưởng Triệu có nghĩ đến chuyện này, nhưng lại có được xác định nhanh như thế, ông ta cảm thấy thể tin được.

      Đào Du Du nghe điện tin này, tâm trạng chợt kích động, từ ghế sô pha đứng lên, vọt đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, nắm lấy tay : "Tại sao có thể như vậy? Tại sao Tiểu Bồ Đào lại ở bên cạnh ấy? Cuối cùng Tiểu Bồ Đào ở đâu? Con bé có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ? tay con bé còn bị thương chưa lành, làm sao bây giờ? Em phải làm sao đây?"

      "Du Du, em bình tĩnh chút.... ......." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần cũng rất đau lòng, nhìn thấy bộ dạng của Đào Du kích động như thế, nhanh chóng với tay ôm chặt lấy người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lắc lắc vai , muốn bình tĩnh lại.

      "Bình tĩnh? Làm sao em bình tĩnh được chứ? Bây giờ con của em còn chưa biết sống chết ra sao, hãy cứu con bé, cứu Tiểu Bồ Đào của em , con bé ngoan như thế, em thể có con bé, thể mất con bé........ được, em muốn hỏi Mỹ Ngôn, hỏi ấy đưa Tiểu Bồ Đào đâu, em muốn đích thân hỏi ấy.... ......" Đào Du Du xong, tâm trạng hơi mất kiểm soát, đẩy tay Vũ Văn Vĩ Thần ra, xoay người muốn chạy ra khỏi phòng tìm Lý Mỹ Ngôn.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, tay bắt được tay , kéo vào lòng mình, ôm chặt lấy, bên tai : "Tin , Tiểu Bồ Đào sao, Lý Mỹ Ngôn có làm hại đến con bé, Tiểu Bồ Đào chỉ là con cờ để dùng để lợi dụng, có lẽ ta lo lắng Tiểu Bồ Đào ở bên cạnh bất tiện, vì vậy để con bé ở chỗ khác, mọi người chia nhau tìm rồi, rất nhanh tìm được, em tuyết đối đừng kích động, bây giờ em đến đó, nếu làm Lý Mỹ Ngôn bực bội, ta chó cùng rứt giậu, em cũng có thể gặp nguy hiểm.... ........"

      "Em mặc kệ, mặc kệ, em phải cứu con của em.... ....." Đào Du Du vừa khóc, vừa hét khàn cả giọng.

      " biết em muốn cứu con bé, bây giờ cảnh sát bắt ta, chờ sau khi cảnh sát bắt được ta, chúng ta cùng đến hỏi ta, được ?" Lúc này tâm tình của Vũ Văn Vĩ Thần cũng sắp sụp đổ, ngừng an ủi mình, Lý Mỹ Ngôn làm chuyện gì bất lợi với Tiểu Bồ Đào, nhưng bây giờ chuyện thành như thế, vượt khỏi suy nghĩ của , Lý Mỹ Ngôn cũng làm theo suy nghĩ của .

      "Tại sao Tiểu Bồ Đào ở bên cạnh ấy? ban đầu chúng ta nghe được giọng của Tiểu Bồ Đào là xảy ra chuyện gì?" Sau khi Đào Du Du ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cuối cùng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

      "Giọng kia là bản ghi của con bé, cho tới nay chúng ta nghe giọng của Tiểu Bồ Đào, đều là bản ghi .... ..." Vũ Văn Vĩ Thần xong, trong đầu lại lên giọng của Tiếu Bào Đào mà nghe trước đó, nhưng hình ảnh Lý Mỹ Ngôn lấy cây bút ghi từ trong túi xách ra.

      "Trong ghi Tiểu Bồ Đào những gì? ấy ghi cái gì? mau cho em biết ......." Đào Du Du vừa nghe đến những thứ ghi kia, lập tức cả người như nổi điên lên, vội vàng hỏi.

      Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần dám cho biết nội dung nghe trong bản ghi .

      Giọng Tiểu Bồ Đào toàn là kêu cứu mạng và gọi mẹ, có cách nào tưởng tưởng nổi Tiểu Bồ Đào giọng như thế dưới tình huống nào, nếu Lý Mỹ Ngôn làm tổn thương đến con bé, làm sao con bé có thể phát ra tiếng kêu cứu như thế?

      Càng nghĩ tiếp , cảm thấy máu trong người muốn đông lại, dự cảm xấu ngày càng tăng.

      Ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ đến làm cách nào để kể lại cho Đào Du Du, trong bộ đàm của Cảnh sát Trưởng truyền đến giọng của đội hành động: “Cảnh sát trưởng, tất cả nhân viên tập hợp đầy đủ, cả ngôi biệt thự bị bao vây, có thể hành động!!”

      “Đối phương chỉ có người, với lại còn là phụ nữ, nên hành động lỗ mẵãng, người ta có vũ khí sát thương, nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống. Hành động!” Cảnh sát trưởng Triệu phân phó vào bộ đàm vài câu, sau đó ra lệnh.

      Mà lúc này Vũ Văn Vĩ Thần kéo cả người Đào Du Du đến trước giường, nhàng vén góc bức rèm lên, để Đào Du Du và mình nhìn tình cảnh của Lý Mỹ Ngôn.

      Quân đội cảnh sát dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tay tràn vào biệt thự, sau đó nhanh chóng đến lầu hai, bắt quả tang Lý Mỹ Ngôn cầm túi xách chuẩn bị đến bến cảnh Thanh Thủy gặp Lý Trường Dũng, trong chớp mắt khống chế được ta.

      ………..

      Trong phòng thẩm vấn Cục cảnh sát.

      Trước mặt Lý Mỹ Ngôn là ba nhân viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, trong bọn họ là chuyên gia tâm lý, người là chuyên gia thẩm vấn, người còn lại là chuyên gia đàm phán.

      Lần này mục đích của bọn họ chỉ có , đó chính là nhất định phải làm cho Lý Mỹ Ngôn ra đưa Tiểu Bồ Đào đâu.

      Cảnh phòng thẩm vấn là phòng quan sát, Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trong phong quan sát nhìn Lý Mỹ Ngôn bị thẩm vấn.

      Trong màn hình sắc mặt của Lý Mỹ Ngôn tái mét, hai mắt vô thần, cả người nhìn qua đều vô cùng thất bại,

      Kế hoạch của ta vốn có trăm ngàn sơ hở, dùng sức của muốn cứu Lý Trường Dũng, chuyện này hoàn toàn thể nào, đến hai người kia chắc chắn nghe theo lệnh lái máy bay đưa họ , tuy họ lên trời nhưng có thể trốn ở đâu? Đất nước nào dám thu nhận họ? Tất cả tài sản của nhà họ Lý bị đóng băng, lúc này đây vì Lý Trường Dũng, tất cả người nhà họ Lý đều gặp nạn, trước mắt đều chấp nhận chờ thẩm tra, căn bản có người nào có khả năng cứu được họ.

      Vì vậy, trừ bỏ trước mặt ta là con đường cùng, cũng chỉ còn lại đường cùng.

      Nhưng Lý Mỹ Ngôn hiểu đạo lý đó, bao nhiêu năm làm thiên kim tiểu thư, năng lực suy xét của ta quá kém. Đối mặt với tình huống trước mắt, dưới hoảng loạn, con đường nên , chỉ cứu được cha ta ra, mà ngay cả ta cũng bị dính vào vụ này

      Nếu ta thông minh chút, hoặc là, nếu bên cạnh ta có người thông minh giúp ta nghĩ ra kế hay, có thể lấy quan hệ giữa ta và Đào Du Du, để Đào Du Du cầu xin Vũ Văn Vĩ Thần giúp ta, tất cả người nhà họ Lý bị diệt trừ, ít ra ta có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa cùng với những chi nhánh khác của nhà họ Lý, hẳn là cũng có thể may mắn bị liên quan đến chuyện này.

      Chỉ là thông minh, làm hành động vô cùng xấu, bắt cóc con của Đào Du Du…..

      Tất nhiên bây giờ tất cả còn kịp, con đường có lối về.

      ……………

      Lý, nếu tiếp tục giữ im lặng chuyện như vậy đến lúc đó có ai cứu được đâu.” Sau khi chuyện gia thẩm vấn hỏi ra loạt câu hỏi nhận được câu trả lời, cuối cùng bỏ qua kế dụ dỗ, bắt đầu cảnh cáo ta.

      “Cứu tôi? Cho dù có ra người nào có thể cứu được tôi?” Lý Mỹ Ngôn nghe lời ta , cười lạnh tiếng, tự giễu .

      Bác sĩ tâm lý ngồi bên cạnh chuyên gia thẩm vấn thấy chuyên gia thẩm vấn cảnh cáo cuối cùng cũng có tác dụng, ít ra Lý Mỹ Ngôn cũng mở miệng chuyện, điều này chứng tỏ ta vẫn còn muốn sống, như vậy dễ xử lý hơn.

      Lý, theo tôi được biết, và con tin, cũng chính là bạn rất thân của với Đào Du Du mẹ của Tiểu Bồ Đào, thời học các vẫn là bạn cùng lớp.” Lúc này chuyên gia tâm lý bắt đầu tấn công lần hai, đánh vào nhãn mác tình bạn, hy vọng có thể làm thức tỉnh lương thiện trong nội tâm của ta.

      muốn cái gì?” Vừa nghe nhắc tới Đào Du Du, cả người Lý Mỹ Ngôn lập tức tràn đầy cảnh giác.

      tung tích của Tiểu Bồ Đào ra, chừng còn có con đường sống.” Lúc này chuyên gia thẩm vấn lập tức , trong giọng ngầm uy hiếp.

      có thể ra điều kiện của , nếu có thể làm được, chúng tôi nhất định cố gắng giúp .” Lúc này chuyên gia đàm phán cũng lên tiếng, ánh mắt của ta nhìn chăm chú vào Lý Mỹ Ngôn, kế sách của ta chính là tìm được nhược điểm của ta.

      Lý Mỹ Ngôn bị ba người trước mặt làm cho bối rối.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 226

      Chúng tôi điều tra qua, trong vụ án của cha , cũng bị liên quan, tuy nhiên trai và chị dâu của tránh khỏi có liên quan, tội danh ám sát Tổng Thống như thế, cần tôi cũng có thể hiểu được nghiệm trọng biết bao, cha chỉ có hai người con là trai , vốn bị liên quan vào xem là vô cùng may mắn rồi, nhưng bây giờ lại tự chui đầu vào rọ, cha còn biết trông cậy vào ai đây?" Chuyên gia tâm lý thấy hai tay của Lý Mỹ Ngôn để bàn chợt thả thay xuống nắm chặt đùi mình, lập tức hiểu được giờ phúc này tâm trạng của ta vô cùng khẩn trương, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi, vì vì mới nhàng chà qua chà lại đùi.

      "Chẳng lẽ muốn cha và trai của đều giam giữ cả đời sao?" Chuyên gia thẩm vấn thấy Lý Mỹ Ngôn hơi bị lay động, tiếp tục hù dọa ta.

      "Nếu bây giờ chịu hợp tác với chúng tôi, khai tung tích của con tin, chúng tôi có thể giúp chuyện với mẹ của con tin, và phu nhân Đào Du Du có quan hệ rất tốt, ấy là người có tâm lòng lương thiện, nếu ấy đồng ý cầu xin với quan tòa nhất định được giảm hình phạt, chúng tôi mời luật sư đến đàm phán với quan tòa, cho hạn tù mười năm trở xuống." Chuyên gia đàm phán vứt bỏ miếng mồi ngon, ta biết trước mắt này vốn muốn chịu chết, trạng thái khẩn trương vào lúc này của ta còn muốn sống, ta muốn sống, có lẽ ta bắt đầu cảm thấy hối hận về hành động của mình.

      "Vừa rồi lúc chúng tôi vào, phu nhân Đào Du Du còn với chúng tôi, chỉ cần ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, chỉ cần biết tại Tiểu Bồ Đào bình an vô , ấy tha thứ cho ." Chuyên gia tâm lý thấy lúc này Lý Mỹ Ngôn gì, vẻ mặt hơi đau khổ, giống như rất khó để lựa chỏn, vì vậy ta bắt đầu lấy tình bạn giữa ta và Đào Du Du ra, quyết định tiếp tục đánh thức bản chất lương thiện của ta: "Tôi nghe sau khi Đào Du Du biết con của mình bị người bạn thân bắt cóc, cho tới bây giờ giọt nước cũng chưa uống, thời gian này vì bị kích động quá mức nên bất tỉnh hai lần, hôm nay tình trạng của ấy rất kém, là bạn thân của ấy, chẳng lẽ thông cảm cho tâm trạng của người làm mẹ sao? ấy chỉ là mẹ của đứa bé, ấy làm sai chuyện gì? Tại sao nhiều chuyện đau khổ lại rơi đầu ấy như thế? Muốn ấy phải nhận chịu đựng thế nào đây?"

      "Tôi muốn như thế, ai bảo ấy và Tổng Thống, trừ bỏ làm việc này ra, tôi có cách nào để cứu cha tôi ra......." Lý Mỹ Ngôn nghe chuyên gia tâm lý Đào Du Du như thế, lập tức cũng nôn nóng, vừa khóc vừa giải thích cho bản thân.

      "Chúng tôi có thể hiểu cho tâm trạng của , nhưng bây giờ tình hình trước mắt , cha phạm tôi là đúng, muốn cứu ông ta là thể nào. Mà đứa bé bị bắt cóc, chẳng qua con bé chỉ là công cụ để cứu cha , thực tế con bé làm sai chuyện gì, chẳng lẽ muốn để con bé làm vật hy sinh?" Chuyên gia đàm phán thấy thế, lập tức dẫn dắt đến suy nghĩ của ta: " suy nghĩ xem, cho dù lần này chúng tôi tìm được địa chỉ của , may mắn được gặp mặt cha , cho chiếc máy bay và người điều khiển, các người có thể trốn ở đâu? làm tất cả như thế có nghĩa ?"

      "Bây giờ đứa bé kia chỉ hơn bốn tuổi, cuộc đời của bé chỉ mới bắt đầu thôi, nhờ có thương của mẹ và trai mình, cuộc sống của bé vốn rất vui vẻ, nhưng vì muốn trả thù mà phá hủy tất cả. cảm thấy mình nhẫn tâm ? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn mẹ con họ chia lìa, để cho bạn thân của đau lòng đến chết, mà bé kia chỉ có thể tuyệt vọng ở chỗ, cũng vĩnh viễn thể chờ đợi mẹ bé đến sao?" sau đó chuyên gia đàm phán tiếp lời chuyên gia tâm lý ra đòn tấn công cuối cùng, ta biết, lúc này hàng phòng ngự trong lòng Lý Mỹ Ngôn sắp sụp đổ.

      "Tôi có, chẳng qua tôi chỉ muốn dùng Tiểu Bồ Đào để uy hiếp Tổng Thống thôi, tôi muốn làm tổn thương đến Du Du và Tiểu Bồ Đào, tôi muốn....." Lý Mỹ Ngôn bị chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm lý làm cho muốn chết, cào tóc của mình, vừa khóc vừa hét to.

      "Nếu muốn, vậy nhanh chóng tung tích của con tin cho chúng tôi biết, nghe rồi đó, bây giờ mọi người chúng tôi đều muốn giúp , nếu chủ động hợp tác với chúng tôi, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp lại cha và trai của , nếu phải như thế, con tin có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chính là kẻ mưu sát, cả đời này của coi như kết thúc rồi." Cuối cùng chuyên gia tâm lý từ ghế đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn tâm trạng Lý Mỹ Ngôn bắt đầu tan rã, cất cao giọng cảnh cáo.

      'Tôi ......Tôi .....Cái gì tôi cũng cho các người biết......" Lý Mỹ Ngôn chịu được, toàn bị tinh thần bị sụp đổ, ta úp mặt lên bàn, rất đau khổ đập đầu mình, nước mắt lan tràn.

      Mà Đào Du Du đứng trước màn hình theo dõi lệ rơi đầy mặt, sau khi nghe Lý Mỹ Ngôn ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, cúi cùng vui mừng tựa vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần.

      Từ lúc bắt đầu thẩm vấn đến giờ, Lý Mỹ Ngôn chưa từng Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc gặp bất trắc gì, vì vậy mọi người kết luận tại Tiểu Bồ Đào rất tốt.

      "Được rồi, sao đâu, lập tức có thể nhìn thấy Tiểu Bồ Đào rồi, đừng khóc......" Gắt gao ôm chặt Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần thầm thở phào nhõm.

      Sau đó dựa vào theo địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn đưa cho, ra ta đưa Tiểu Bồ Đào cho người bạn chăm sóc, với lại còn cho ấy biết, nếu trước tám giờ tối hôm nay vẫn chưa thấy ta liên lạc, đưa đứa bé này đến biệt thự nhà họ Ngô.

      Đào Du Du thấy Tiểu Bồ Đào tự mình làm quen và chơi đùa rất vui với bạn mới trái tim treo lơ lững của cũng thả lỏng xuống, vì để cho Tiểu Bồ Đào thấy khó hiểu, cố nén nước mắt, ôm Tiểu Bồ Đào vào lòng.

      "Mẹ, lần sau con có thể đến nhà dì chơi ? Con rất thích con chó của dì." đường về nhà, Tiểu Bồ Đào luôn nở nụ cười tươi, với Đào Du Du.

      "Mẹ mua cho con con chó giống như vậy được ?" mặt Đào Du Du lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó .

      "Có ? tốt quá." Tiểu Bồ Đào nghe vậy liền vui vẻ vỗ tay, biểu tình mặt giống như ánh mặt trời tháng sáu, chút ám ảnh cũng có.

      Sau đó, từ miệng Tiểu Bồ Đào Đào Du Du mới biết được, ra đoạn ghi tiếng kêu cứu mạng kinh khủng kia là vì chơi trò kéo búa bao với Lý Mỹ Ngôn bị thua, sau đó phải theo Lý Mỹ Ngôn.

      việc đến đây là kết thúc, cả người Đào Du Du xem như giải thoát rồi, đối với Lý Mỹ Ngôn, tuy hận ta lợi dụng Tiểu Bồ Đào làm con cờ, nhưng nghĩ đến Lý Mỹ Ngôn làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào, vì vậy quyết định bỏ qua cho ta, hơn nữa cũng để cho Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ mọi cách dựa theo lời hứa hẹn trong lúc với Lý Mỹ Ngôn, giảm hình phạt cho ta.

      ... ...... ...... ........

      Ba ngày sau, Phủ Tổng Thống.

      Vì lúc trước Ngô Định Thiện gọi điện thoại cầu cứu Vũ Văn Vĩ Thần nhưng bị Ngả Cầm Thị từ chối, đúng lúc bà chuyện điện thoại bị nữ giúp việc ngang qua nghe được, vì vậy Ngả Cầm Thị rất hài lòng về Đào Du Du, quyết định muốn ngăn cản Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần nên trong thời gian này lời đồn đãi được lan truyền trong Phủ Tổng Thống, tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này xôn xao, tất cả mọi người đều quyết định với Đào Du Du.

      buổi chiều nọ, Đào Du Du làm việc, chợt trong bộ đàm truyền đến giọng Bộ trưởng Trương của Bộ lễ nghi. "Quản gia Đào, có chuyện hay rồi, phu nhân đưa con trai và con của đến đây, cuối cùng phu nhân muốn làm cái gì đây?"

      "Cái gì?" Đào Du Du nghe vậy, lập tức khẩn trương, vội vàng bỏ công việc trong tay, chạy ra khỏi phòng làm việc.

      Ra khỏi phòng làm việc, đến đại sảnh, nhìn thấy Ngả Cầm Thị đón bọn trẻ, với lại tay dẫn đứa, chuẩn bị qua đại sảnh, vào trong vườn hoa.

      "Phu.....Phu nhân....." Đào Du Du chợt xuất , bỗng chốc cản đường họ, hơi khẩn trương nhìn Ngả Cầm Thị, biết nên mở miệng thế nào.

      "Buổi chiều chuẩn bị vài món ăn mà bọn trẻ thích." Ngả Cầm Thị hờ hững nhìn Đào Du Du, phân phó câu, sau đó để ý đến , đưa bọn trẻ ngang qua người , vào trong vườn hoa.

      Đào Du Du hơi đờ người ra nhìn bóng lưng bọn họ rời , Tiểu Bồ Đào còn quay đầu chớp mắt làm mặt quỷ với , tại sao Ngả Cầm Thị thay đổi, lại thân thiết với bọn trẻ như thế.

      "Bà nội, vừa rồi bà muốn dẫn con và hai đến ngôi nhà đẹp ở nước ngoài, có ?" Tiểu Bồ Đào vừa , vừa chuyện với Ngả Cầm Thị.

      "Đúng vậy." Ngả Cầm Thị cười ôn hòa với bé, sau đó trả lời. Đào Du Du nghe cuộc chuyện của bọn họ, nghĩ rằng mình xuất ảo giác, lập tức xoay người chạy về phòng làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần lầu hai.

      Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần bàn công việc với vài bộ trưởng, thấy Đào Du Du xuất ở cửa phòng nên vệ sĩ dám ngăn cả, trực tiếp vọt vào, vừa mở cửa vừa : "Tổng Thống, xong rồi, mẹ của ngài có điểm gì lạ lạ."

      rống to, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng đổ mồ hôi như mưa, biểu tình mặt sắp gặp tai họa đến nơi.

      Mà Đào Du Du vừa hét xong vào thư phòng, khi nhìn thấy trong phòng còn có các nhân vật quan trọng, trong lúc nhất thời cũng bị dọa sợ hãi, đứng ở đó biết nên làm cái gì cho đúng.

      Vẫn là Bộ trưởng bộ quốc phòng thức thời, ông ta thấy thế lập tức đứng lên : “Được rồi Tổng Thống, nếu việc quyết định như vậy, chúng tôi làm phiền ngài nữa, chúng tôi trước.”

      .” Vũ Văn Vĩ Thần nhàng gật đầu, sau đó ra hiệu cho họ có thể rời .

      Các vị bộ trưởng đều đứng lên, nhàng gật đầu với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó ra ngoài cửa, lúc ngang qua Đào Du Du, Đào Du Du xấu hổ xoay người gật đầu với họ, mà mấy vị bộ trưởng kia cũng mỉm cười gật đầu với , có tỏ ra bất mãn nào.

      Đợi đến khi mọi người đến, Vũ Văn Vĩ Thần mới ngoắc tay về phía Đào Du Du, ý bảo đến bên cạnh .

      “Vừa rồi em cái gì?” Sau khi Đào Du Du đến trước mặt , ôm lấy eo , rồi hỏi.

      “Mẹ của đó, biết làm sao nữa, hôm nay lại bảo lái xe đến đón Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyện đến Phủ Tổng Thống, còn bảo em buổi tối phải chuẩn bị nhiều món ăn mà bọn trẻ thích, với lại em còn nghe Tiểu Bồ Đào hỏi mẹ của , có phải muốn dẫn con bé và Đào Dục Huyên ra nước ngoài sống, mẹ của được, bà ấy còn được, xem đây là thế nào? Cuối cùng mẹ muốn làm cái gì? Bà ấy….Có khi nào bà ấy…. phải muốn bán con của em ra nước ngoài chứ, sau đó…. Sau đó….” Đào Du Du nghĩ đến đây dám nghĩ tiếp, đau khổ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hy vọng có thể cho câu trả lời.

      “Sau đó thế nào? Đầu óc của em suy nghĩ lung tung quá, yên tâm , có lẽ mẹ suy nghĩ thông suốt, em xem Đào Dục Huyên và Tiểu Bồ Đào đáng như thế, mẹ nhất định thích hai đứa.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thế, gõ vào đầu Đào Du Du, sau đó cất giọng đầy cưng chiều.

      “Có ? Nhưng mà….. nhưng mà…..” Đào Du Du vẫn có chút yên tâm.

      “Nhưng mà cái gì? Nếu mẹ đưa hai tiểu tử kia , như vậy chúng ta có thể sống trong thể giới chỉ có hai người, có phải ?” Vũ Văn Vĩ Thần xong, ôm Đào Du Du chặt hơn, gương mặt cọ cọ vào cổ .

      “Cái gì…. Gì mà thế giới của hai người? Ai muốn cùng hai trải qua thế giới của hai người chứ?” Đào Du Du vừa nghe đến thế giới của hai người, lập tức đỏ mặt.

      “Đời này, trừ muốn em ra, em nghĩ rằng đời này còn có ai muốn em? Vì vậy em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh , hầu hạ thoải mái, hiểu chưa?” Vũ Văn Vĩ Thần xong, bàn tay xấu xa bắt đầu chạy loạn người .

      … Lưu manh….Ưm…..” Đào Du Du muốn giãy dụa, nhưng ngờ môi của bị chặn lại, hai người hôn nhau sâu.

      Tiếp theo, lượt bỏ nghìn từ.

      ………………..

      Nửa tháng sau, biệt thự nhà họ Ngô.

      Trong khoảng thời gian này, Mạc Lâm vì liên quan đến Lý Trường Dũng nên vẫn tiếp nhận điều tra của sở cảnh sát, dưới giúp đỡ của Thác Ngọc Mộ Dã cuối cùng được chứng minh là bị Lý Trường Dũng giam lỏng, với lại thực tế có bất kỳ quan hệ nào với Lý Trường Dũng.

      Khi giây phút bước vào biệt thự nhà họ Ngô, cảm thấy trong khoảng nửa tháng này như nằm mơ.

      Nếu phải nhờ giúp đỡ của Đào Dục Huyên, sợ rằng lúc này còn bị Lý Trường Dũng giam lỏng.

      Nhưng cuộc chiến đêm đó còn là ký ức mới mẻ đối với , hôm nay tuy tất cả qua, nhưng bước vào chỗ nào, luôn hơi khẩn trương.

      Dưới hướng dẫn của quản gia, vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Đào Tú Quyên từ lầu xuống.

      Mạc, xin chào.” Ngồi đối diện với Mạc Lâm, Đào Tú Quyên mở miệng chào hỏi trước.

      “Phu nhân Ngô, xin chào.” nhìn sơ qua giương mặt nhắn của Mạc Lâm hơi xanh xao lộ ra nụ cười thản nhiên, với Đào Tú Quyên.

      Lúc này, có người giúp việc bưng cà phê lên, đặt bàn trước mặt Mạc Lâm.

      “Có đến tìm Dục Huyên nhà tôi? Nó và Tiểu Bồ Đào nước ngoài với bà nội tương lai rồi.” Đào Tú Quyên biết ý của Mạc Lâm, vì vậy chờ hỏi, mở miệng trước.

      “Ra nước ngoài sao?” Mạc Lâm nghe vậy, gương mặt xanh xao bỗng tràn đầy thất vọng.

      “Nhưng trước khi , Dục Huyên có đưa cho tôi bức thư, để tôi giao cho , xem thư rồi .” Đào Tú Quyên nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Mạc Lâm, vì vậy vội vàng lấy bức thư ra đưa cho Mạc Lâm.

      Mạc Lâm nhận lấy bức thư, nhìn thấy chữ viết bên ngoài, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống, lúc này mở bức thư ra, mặt giấy chỉ có câu cũng đủ rồi.

      trời nhìn theo em, lúc đau khổ hãy ngẩng đầu lên trời, ở cách em đám mây, mỉm cười với em, giữ gìn sức khỏe!”

      Đúng vậy, Lý Doãn Trạch chết rồi, có lẽ chết vào năm năm trước, cũng có thể chết vào nửa tháng trước, tóm lại, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi, vĩnh viễn xuất nữa………..

      Mạc Lâm bình tĩnh lại, im lặng cất kỹ bức thư, đứng lên cúi đầu sâu với Đào Tú Quyên, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô.

      Doãn Trạch, em sống tốt, tuy thế giới như có màu sắc, nhưng vì phụ lòng , em kiên cường sống, cảm ơn từng xuất trong cuộc đời em, con đường kế tiếp em mình, cuối cùng ngày chung ta gặp nhau, cho dù là ở trời…..


      HOÀN
      Last edited: 21/12/15
      Miken Ha thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 227

      Thời gian như nước chảy, chớp mắt cái là ba năm.

      Hôm nay Đào Du Du trở thành Đệ nhất phu nhân nước Thương, giống như bùa hộ mạng của Vũ Văn Vĩ Thần, bị mang theo bên mình như hình với bóng, cho dù đến đâu, bên cạnh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của Đào Du Du.

      Vì thế trong chớp mắt, Đào Du Du trở thành người người nổi tiếng thế giới, sau khi kế thừa Đệ nhất phu nhân Nguyễn Thảo Mai, là lo lem chạm tay có thể bỏng, về câu chuyện tình của và Tổng Thống, cũng được rất nhiều công ty điện ảnh và truyền hình thay đổi thành kịnh bản truyền hình hoặc phim, trong lúc nhất thời, chịu ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.

      Nhưng mà gần đây, biết vì sao phu nhân Tổng Thống vẫn luôn vẫn luôn sinh động trong mắt mọi người lại đột nhiên biến mất trong toàn bộ ánh mắt của mọi người.

      Tổng Thống ra nước ngoài, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp xuất bên cạnh, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, những chuyện liên quan đến phu nhân Tổng Thống luôn là chủ đề nóng nhất.

      Thương quốc, Phủ Tổng Thống, trong phòng ngủ chính lầu ba.

      " ra ngoài, em muốn thấy , mau ra ngoài cho em.... ..." Gương mặt nhắn của Đào Du Du tái mét, mặt mũi tràn đầy nước mắt chỉ tay vào Vũ Văn Vĩ Thần, ý bảo ra ngoài.

      "Du Du, em đừng như vậy, em nghe giải thích được ?" Vũ Văn Vĩ Thần chịu ra ngoài, nhíu chặt chân mày, hai tay vẫn nắm chặt vai Đào Du Du, .

      Đào Du Du đưa tay bịt lỗ tai mình, vưa lắc đầu : "Em nghe, em nghe, em biết tất cả rồi, tên lừa gạt, lừa gạt, cả nhà đều lừa đảo, em hận , hận ......."

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, ảo não đánh cái mạnh vào đầu mình, sau đó hít hơi sâu, : " xin lỗi, tuy rằng hơi muộn, nhưng.... ....."

      "Em cần xin lỗi, em nghe, nếu phải và mẹ chồng nghe điện thoại trong lúc vô tình bị em phát , có phải định gạt em cả đời sao?" Đào Du Du lui về sau từng bước, hai mắt ngừng rơi nước mắt, giọng run run, môi cũng hơi tái mét.

      "Đúng." Cúi đầy suy nghĩ lúc, cuối cùng Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào , cho câu trả lời khẳng định.

      vốn nghĩ rằng cuộc sống của bọn họ trôi qua như thế rất tốt, Đào Du Du vứt bỏ nổi lo lắng này, tất cả để cho nó biến mất theo gió, qua thời gian, sau đó cuộc sống của bọn họ lại bắt đầu lần nữa.

      Chính là y trời trêu người, xảy ra chuyện chính là xảy ra chuyện, cho dù có dùng cách gì cũng có cách nào thay đổi được này.

      "Chúng ta.... ....Ly hôn , em thể tiếp tục sống với nữa, em cũng đưa bọn trẻ , em tha thứ cho , vĩnh viễn ." Đào Du Du nghe được câu trả lời của , chợt tỉnh táo lại, sau đó xoay người ra cửa.

      "Du Du......." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe, lập tức sốt ruột, tay phát bắt được tay , cho .

      "Nếu muốn làm em hận , bỏ em ra, đơn ly hôn em tìm luật sư gửi cho , qua thời gian em đưa bọn trẻ đến chỗ mẹ chồng." Lạnh lùng mở miệng, tuy bắt buộc mình phải tỉnh táo, thể rơi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn nhịn được chảy xuống.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe như thế, lập tức cứng đờ người, bàn tay nắm tay từ từ buông ra, sau khi đạt được tự do Đào Du Du chút do dự cất bước ra khỏi phòng.

      Ra khỏi phòng, Đào Du Du vừa lau nước mắt, vừa chạy xuống dưới lầu.

      Ở đại sảnh, trợ lý riêng thấy chạy xuống, lập tức đến trước mặt hỏi: "Phu nhân, người muốn ra ngoài sao?"

      "An Kỳ, tôi đến nhà tôi, giúp tôi chuẩn bị hộ chiếu, sau đó đưa cho tôi." Đào Du Du hít hít mũi, phân phó trợ lý An Kỳ.

      "Vâng, nhưng mà phu nhân, người muốn chuẩn bị hộ chiếu, là muốn nước ngoài sao?" Gật đầu đồng ý, sau đó An Kỳ lại hỏi.

      "Ừ, chỉ cần làm theo phân phó của tôi là được, còn lại cần lo lắng cũng cần hỏi, tiện thể chuẩn bị giúp tôi Sudan vào ngày mai."

      "Cái....Cái gì? Sudan? Ngày mai người muốn Châu Phi? Phải thăm dân tị nạn sao? Tổng Thống có biết ?" An Kỳ nghe Đào Du Du muốn Sudan, lập tức ngạc nhiên hơi khó hiểu.

      "Là tự tôi muốn , có liên quan gì với Tổng Thống, cần phải cho ngài ấy biết chuyện này, chỉ cần dựa theo phân phó của tôi làm việc là được rồi." Đào Du Du xong, sau đó cất bước rời khỏi đại sảnh.

      Đợi đến khi đến cổng chính, có vệ sĩ chuẩn bị xe giúp , trực tiếp lên xe, ra lệnh lái xe lái đến biệt thự nhà họ Ngô.

      giờ sau, trợ lý đưa hành lý và hộ chiếu đến biệt thự nhà họ Ngô giúp , Đào Du Du nhìn thấy trợ lý của mình cũng mang hành lý đến, liền với ấy: " cần theo tôi đâu, lần này tôi chỉ muốn mình thôi."

      " được." Trợ lý nghe xong, lập tức lắc đầu.

      Đào Du Du nghe vậy, hơi nhíu mày lại, nhìn người trợ lý trước giờ luôn nghe lời , dường như muốn biết vì sao ấy lại phản bác lại mệnh lệnh của .

      "Tuy lần này phu nhân đảm nhiệm đại sứ dân tị nạn của Liên Hiệp Quốc, nhưng Sudan thuộc khu vực Châu Phi, người chưa từng đến đó, ngài đối với ngôn ngữ bên đó cũng hiểu lắm, tôi phải theo bên cạnh người." Giọng trợ lý rất chắc chắn, thái độ rất kiên quyết.

      Đào Du Du muốn cự tuyệt, nhưng mà nghĩ lại ấy rất có lý, vì vậy gật đầu đồng ý.

      ra Sudan là nơi mà Đào Du Du muốn đến từ lâu, nhưng vì Vũ Văn Vĩ Thần luôn rảnh, với lại cho phép hành động mình, vì vậy kế hoạch Sudan bị kéo dài lại kéo dài.

      Nhưng lần này lấy thân phận đại sứ đến thăm Sudan, chỉ muôn qua đó tham quan chút, qua ba năm so71ng6 cuộc sống cẩm y ngọc thực, hôm nay đối mặt với cuộc sống bị chia cắt, có lẽ Sudan là nơi để sống lại, ở nơi đó, nhất định hiểu , sau này con đường của mình là như thế nào.

      Đêm hôm đó, ánh sao bầu trời Thương Quốc vô cùng sáng rực, nhưng trong đêm đầy sao, có hai người mang đầy tâm ngủ được, họ ngây ngốc nhìn bầu trơi bao la, tâm tình tràn đầy đau khổ.

      ... ...... ...... ...... ...... ....

      Mười giờ sáng hôm nay, Đào Du Du cùng với trợ lý lên máy bay đến thủ đô Khartoum của đất nước Sudan.

      Qua hai mươi tiếng ngồi máy bang, cơ thể Đào Du Du cực kỳ khó chịu, suýt chút nữa muốn nôn ra, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

      Nơi đây thuộc vùng Đông Bắc Bộ Châu Phi, miền Tây Biển Đỏ, sau khi xuống máy bay, Đào Du Du quan sát kỹ đây là đất nước có diện tích lớn nhất Châu Phi.

      Ánh mắt trời tươi đẹp chiếu xuống như muốn hòa tan , dưới giúp đỡ của trợ lý, sau khi các ra khỏi sân bay, có chiếc tắc xi chờ đợi trước cửa sân bay.

      Xe tắc xi chạy đến trước cổng khách sạn sang trọng nhất ở thủ đô Khartoum dừng lại, cuối cùng Đào Du Du thể nhịn được cảm giác khó chịu trong người mình nữa, vừa xuống xe bắt đầu nôn như điên. Trợ lý thấy bộ dạng nay của sợ hãi, lập tức tiến lên hỏi thăm thế nào, Đào Du Du rất kiên quyết khoát tay : "Tôi sao, có lẽ do máy bay quá lâu, với lại gặp thời tiết nơi này nóng."

      Trợ lý nghe như thế vẫn có chút yên lòng, lúc này, nhân viên khách sạn đến, trợ lý nhanh chóng boa tiền cho ta, để ta nghĩ cách dọn dẹp những nhứ mà Đào Du Du nôn ra, sau đó giao hành lý trong tay cho ta, tiện thể nhờ mời bác sĩ đến, sau đó đỡ Đào Du Du vào khách sạn làm thủ tục đăng ký.

      Làm xong tất cả thủ tục, trong lúc các định vào phòng nghỉ ngơi, bác sĩ đến trước cửa phòng, nhấn chuông cửa.

      Sau khi An Kỳ ra mở cửa để cho bác sĩ vào phòng, cho bác sĩ biết Đào Du Du nằm nghỉ ghế sô pha, để bác sĩ kiểm tra cho chút,

      Bác sĩ chỉ kiểm tra đơn gian cho Đào Du Du, sau đó hỏi chuyện, cuối cùng đưa ra kết làm khiến suýt chút ngất .

      Đúng vậy, mang thai, ngay lúc muốn kết thúc quan hệ với Vũ Văn Vĩ Thần, mà trong người lại hình thành sinh mệnh thể tách rời với .

      Lần mang thai này giống với lần đầu mang thai, trước kia ngoài việc lo lắng sợ hãi chỉ còn là bất lực, mà giờ phút này biết cha của đứa bé là ai, tuy rằng quyết định muốn cắt đứt quan hệ với , nhưng lại có thể mang thai đứa bé này, trong lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc.

      Đúc vậy, lần này phải là người mẹ hồ đồ.

      Tiễn bác sĩ , An Ky vui vẻ tới lui bên người Đào Du Du: 'Chúc mừng phu nhân, là quá tốt rồi, nếu Tổng Thống biết mang thai, nhất định vui đến ngất , bây giờ tôi báo tin tốt này cho ngài ấy nghe."

      "Đừng.... ...." Đào Du Du nghe vậy, lập tức ngăn cản .

      "Vì sao? Phu nhân, và Tổng Thống........Có phải giữa các người xảy ra chuyện gì ?" An Kỳ nhịn được, hỏi Đào Du Du.

      " có gì, đừng quan tâm, tôi mệt quá, tắm trước đây, bữa tối cũng ăn, trở về phòng mình nghỉ ngơi ." Đào Du Du khoát khoát tay, muốn thêm về chuyện giữa và Vũ Văn Vĩ Thần, đứng lên vào phòng tắm.

      " được, phu nhân, bây giờ phải là người, sao có thể ăn bữa tối được, như vậy , dù sao bây giờ còn sớn, tắm rửa xong nghỉ ngơi chút, tối nay tôi gọi bữa ăn giúp , có được ?" An Kỳ vừa nghe Đào Du Du muốn ăn tối, lập tức phản đối.

      "Ừ, quyết định như vậy ." Có lẽ cảm thấy An Kỳ rất có lý, Đào Du Du nhàng gật đầu, sau đó vào phòng tắm.

      ... ...... ...... ...... ........

      Tắm rửa xong, Đào Du Du cảm thấy cả người nhàng thoải mái rất nhiều, đến bên giường nằm xuống, tay bất giác xoa xoa nơi bụng bằng phẳng của mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

      Ba năm nay, từng nghĩ đến việc sinh con cho Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy con hai đứa con đủ rồi, biết mang thai rất vất vả, sanh con càng đau đớn hơn, vì vậy muốn để Đào Du Du chịu phần đau đớn này, lúc ấy trong lòng Đào Du Du rất cảm động, biết đào Dục Huyên và Tiểu Bồ Đào là con của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ thấy để cho vất vả thà rằng mình có con cũng sao, trong lòng càng sâu sắc hơn.

      Mà sở dĩ lại mang thai đứa bé này, đúng là trong lòng Đào Du Du càng Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy lén lút chọn cách sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần, đối với tất cả chuyện này, Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn biết .

      Trong đầu ngừng suy nghĩ về hình dáng của đứa bé, Đào Du Du cảm thấy tâm tình ổn định rất nhiều, mê man vào giấc ngủ.

      ... ...... ...... ...... .....

      biết ngủ bao lâu, bị tiếng nổ lớn làm cho giật mình tỉnh giấc.

      Đến khi mở to hai mắt, An Kỳ chạy đến bên cạnh , chuẩn bị gọi dậy.

      "An Kỳ, xảy ra chuyện gì?" Đào Du Du đứng lên bắt được tay An Kỳ vội vàng hỏi.

      "Phu nhân, mau rời giường, có tổ chức tập kích vũ trang mong muốn ở đại sảnh, có khả năng tràn vào trong này bất cứ lúc nào." An Kỳ vừa đỡ Đào Du Du, vừa .

      "Tổ chức vũ trang?" Đào Du Du vừa nghe đến bốn chữ này, lập tức bị dọa sợ hãi đến tái mét mặt mày, ra Vũ Văn Vĩ Thần cho đến Sudan, chính là vì lo lắng ở đây có biến động, Sudan từng là đất nước được bình chọn đứng đầu danh sách về chỉ số ổn định nhất thế giới, hôm nay đây là lần đầu tiên Đào Du Du được trải nghiệm loại cải giác ổn định này.

      "Đúng, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ở đây quá nguy hiểm." An Kỳ xong, nhanh chóng cầm điện thoại di động của mình lên, bấm vào dãy số.

      " gọi điện thoại cho ai vậy?" Đào Du Du thấy thế, lập tức hỏi.

      "Tôi gọi cho Tổng Thống cử máy bay đến đón chúng ta, cho dù bây giờ máy bay đến kịp, nhưng có thể để cho Tổng Thống thông báo với chính phủ Sudan, để cho họ nhanh chóng bảo vệ chúng ta." An Kỳ vừa , vừa đưa điện thoại kề sát vào lỗ tai.

      Đào Du Du nghe như thế, trong lòng trở nên mất cảm giác.

      ra rời khỏi , ngay cả bản thân mình cũng bảo vệ được.

      An Kỳ nhanh chóng gọi điện thoại, sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ở đầu dây bên kia điện thoại nhận được tin này, suýt chút nữa giận điên lên, muốn gì, lại nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng vang lớn, quả bom nộ mạnh trước khách sạn, cả cả tòa khách sạn đều bị chấn động.

      "An Kỳ, nhanh." Đào Du biết nơi này nên ở lâu, nếu còn ở lại trong khách sản, có nhiều bom hơn, có thể bọn họ chết có chỗ chôn.

      An Kỳ bị Đào Du Du kéo , hai người đều quan tâm đến hành lý, chỉ cần theo ít tiền và hộ chiếu chạy trốn ra khỏi khách sạn.

      Lúc này, ngoài đường đông nghẹt người muốn chạy trốn, tất cả mọi người đều chen chúc ở cửa ra vào, muốn chen ra ngoài.

      An Kỳ nhìn tìn huống trước mắt trong khách sạn, lo lắng Đào Du Du chen chúc với đám người kia nhất định bị thương, vì vậy dẫn theo đến cửa khác của khách sạn, ấy tin rằng, khách sạn này còn có cửa sau.

      Quả nhiên, qua bể bơi đến vườn hoa, các đến cửa sau của khách sạn, tuy rằng lúc này cửa sau cũng có ít người, nhưng so với cửa chính, tình hình ở đây tốt hơn nhiều, ít ra người ở đây đều rất tự giác xếp hàng nhanh chóng rời khỏi, có hỗn loạn như cửa chính.

      An Kỳ quên cúp điện thoại, Vũ Văn Vĩ Thần ở đầu dây bên kia điện thoạt rất sốt ruột, lập tức ra lệnh cho Hồ Ứng chuẩn bị máy bay và còn để cho lập tức liên lạc với chính phủ Sadan, sau đó áp điện thoại vào tai để nghe động tĩnh bên kia.

      Đào Du Du được An Kỳ đỡ nhanh chóng xếp hàng vào hàng ngũ ở cửa sau, mắt thấy cửa ra vào ở phía trước, khẩn trương đến đổ mồ hôi hột, ngay khi các đến cửa chuẩn bị muốn ra ngoài, quả boom từ trời giáng xuống, rơi vào trong hồ bơi, lập tức tạo thành cái hố lớn, lúc này Đào Du Du ra khỏi cửa sau, mà An Kỳ bên cạnh chỉ chậm vài giây, bị lực đánh khổng lồ này tấn công bất ngờ, cả người ấy liền bay ra ngoài.

      "An Kỳ.... ....." An Ky vốn đứng sau lưng chợt bay ra khỏi cửa, Đào Du Du sợ tới mức nghẹn ngào hét to, vội vàng chạy đến, đỡ An Kỳ miệng chảy máu nằm mặt đất.

      Trong điện thoại của Vũ Văn Vĩ Thần truyền đến tiếng nổ mạnh, nhanh chóng hét to vào điện thoại: "Du Du, Du Du, em làm sao vậy? Trả lời , mau trả lời ......."

      Đào Du Du ngồi dưới đất ôm đầu An Kỳ, sợ tới mức khóc lên, nghe giọng quen thuộc kêu tên mình trong điện thoại mà An Kỳ cầm tay, lập tức cầm lấy điện thoại, khóc lớn với đầu dây điện thoại bên kia: "Ông xãm, mau đến cứu bọn em , An Kỳ bị thương rồi, trong miệng ấy chảy máu, em rất sợ.... ....."

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe tiếng khóc của Đào Du Du, trai tim muốn vỡ tung, lập tức trấn an : "Đừng khóc, bảo bối, ngoan, ông xã lập tức bay đến cứu em, bây giờ em nhanh chóng đưa An Kỳ đến nơi an toàn trốn , nhớ kỹ, cho dù gặp phải tình huống nào, nhất định phải sống cho , có nghe ?"

      " mau đến đây ......." Đào Du Du vừa khóc, vừa cúp điện thoại.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe điện thoại bị cắt dứt, cũng kịp nghĩ nhiều, lập tức mở máy vi tính lên, bắt đầu tìm vị trí của Đào Du Du thông qua hệ thống định vị.

      Lúc này, Hồ Ứng gọi điện thoại đến báo: "Tổng Thống, liên lạc với chính phủ Sudan, bây giờ bọn họ cần vị trí chính xác của phu nhân, sau đó mới có thể bảo vộ ấy."

      "Tôi lập tức đưa địa chỉ cho cậu, máy bay chuẩn bị xong chưa? tôi muốn xuất phát ngay bây giờ." Vũ Văn Vĩ Thần xong, vừa gửi cho Hồ Ứng địa chỉ của Đào Du Du mà vừa tìm được.

      " chuẩn bị xong, nhưng tại bên Sudan hỗn loạn như thế, ngài qua đó có thể gặp nguy hiểm." Hồ Ứng biết giờ phút này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn mất lý trí, ta nhịn được khuyên nhủ.

      "Cho dù là địa ngục tôi cũng quyết định phải , thể bỏ mặt ấy ở đó mình." Vũ Văn Vĩ Thần xong, lập tức cúp điện thoại, sau đó đứng lên cầm lấy áo khoác, vừa mặc vào người vừa ra cửa.

      Bên này sau khi Đào Du Du cúp điện thoại, đỡ An Kỳ lên, hỏi có thể kiên trì hay , An Kỳ nhàng gật đầu với , sau đó hai người dìu nhau theo đám người ra ngoài đường lớn.

      Sau khi các quảng đường xa, nhìn thấy có rất nhiều trong chính phủ chạy về phía bên này, hơn nữa bảo mọi người về hướng khác.

      "Phu nhân, tôi......chúng ta phải tìm chỗ an toàn dừng lại chút, Tổng Thống thông qua hệ thống định vị nhất định tìm được vị trí của chúng ta, nếu [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 228: Tình ngọt ngào

      Mười năm sau.

      Tám giờ tối, Thành Quốc, cổng lớn Phủ Tổng Thống.

      chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ trải qua kiểm tra của vệ sĩ, lập tức chạy vào, dừng lại trước tòa lầu chính.

      Trong phòng ngủ lầu ba, Tiêu Nhã Hinh còn chọn quần áo.

      "Tiểu thư, bạn của đến đón ." Trợ lý này từ bên ngoài vào, nhìn thấy Tiêu Nhã Hinh đứg trước gương thay đổi quần áo rồi .

      "A, để ấy đợi tôi ba phút nữa, tôi xong ngay đây." Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức mặc chiếc váy ngắn màu xanh biếc, tiện tay cầm lấy phong bì màu trắng, vừa mang đôi giày cao gót màu bạc vào, vừa chạy ra ngoài.

      " xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần đậu trước cửa, nhanh chóng lên xe, sau đó quay sang ôm cậu trai trẻ, rồi : " có lỗi, Lôi Ân, để chờ lâu."

      "Ngàn vạn lần đừng như vậy, đây là vinh hạnh của ." Chàng trai tên Lôi Ân gật đầu cười với , sau đó khởi động xe, lái về phía cổng lớn.

      Xe còn chưa đến cổng lớn, điện thoại của Tiêu Nhã Hinh chợt vang lên, lấy điện thoại trong túi xách ra nhìn dãy số màn hình, khóe miệng tự chủ lộ ra tia mỉm cười: "Tiểu Bồ Đào, chịu gọi điện thoại cho chị rồi sao?"

      "Chị, em và hai ở sân bay, chị nhanh đến đón chúng em ." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng thanh thúy của Tiểu Bồ Đào mười lăm tuổi.

      "Cái......Cái gì? Sân bay?" Tiêu Nhã Hinh vừa nghe những lời này, hơi ngạc nhiên.

      "Đúng vậy, vất vả bà nội mới đồng ý cho em và hai về Thương Quốc nghỉ hè cùng cha mẹ, thăm em trai và em , em muốn trở về Thương Quốc, cho nên liền kéo theo hai lên máy bay, đến thăm chị nè, chị nhanh đến đón chúng em , nếu hai gọi điện thoại cho cha, cha phái máy bay đến đón chúng em đó.... ..."

      "Biết rồi, các em đứng trước cửa sân bay chờ, chị lập tức đến đón các em." Tiêu Nhã Hinh xong, cúp điện thoại, sau đó quay đầu với Lôi Ân ngồi bên cạnh: "Lôi Ân, bây giờ em thể dự tiệc rồi, em muốn đến sân bay đón hai người, nếu dự tiệc mình ."

      "Em , mình có ý nghĩa gì, đưa em đến sân bay đón người." Lôi Ân nghe vậy, suy nghĩ chút rồi .

      "Vậy, vậy làm phiền rồi." Tiêu Nhã Hinh xong, nở nụ cười ngọt ngào với .

      "Chỉ cần có thể ở cùng với em, cho dù làm cái gì, cũng cảm thấy rất vui." mặt Lôi Ân lên vùng đỏ, giọng rất .

      Tiêu Nhã Hinh hiểu ý của ta nhưng chỉ cười nhạt, cũng cho ta bất kỳ câu trả lời nào.

      Lôi Ân là học trưởng học chung trường với , lên lên rất đẹp trao, bối cảnh của gia đình rất mạnh, là tập đoàn Công Tử Ca số số hai của Thành Quốc, từ ngày Tiêu Nhã Hinh vào đại học, ta vẫn vô tình hay cố ý tiếp cận , người bên ngoài nhìn vào thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, tất cả mọi người đều thừa nhận quan hệ tình nhân của họ, mà cảm giác của Tiêu Nhã Hinh đối với ta cũng tệ, trong lòng thầm muốn tiếp nhận . Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, vốn hai người hẹn nhau muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật của người bạn, nhưng bây giờ vì hai vị khách mời mà đến đột nhiên đến đây, khiến cho kế hoạch của bọn họ bị đảo lộn hoàn toàn.

      ... ...... ...... .....

      Cổng sân bay.

      " hai, nghe Thiên Hữu rất thích con có đường cong hình chữ S, vóc dáng em có tính là đường cong hình chữ S ?" Tiểu Bồ Đào đeo cặp mắt kính to mặt, đầu đội mũ to, đứng trước mặt , gần như thấy gương mặt . Lúc này ngửa đầy, ngoảnh mặt về phía Đào Dục Huyên với vẻ mặt lạnh lùng đội mũ lưỡi trai và đeo kính mát.

      Đào Dục Huyên nghe vậy, đưa tay tháo kính mát xuống, tay lấy cặp mắt kính siêu bự gương mặt Tiểu Bồ Đào xuống, thản nhiên : "Bây giờ là buổi tối, đeo mắt kính có phải hơi kỳ quái ?"

      " hai.... ...." Tiểu Bồ Đào thấy trai hoàn toàn để ý đến câu hỏi của bé, rất tức giận kéo dài giọng gọi tên .

      "Chúng ta hay lắm, chỉ ở Thành Quốc ba ngày, được phép ở chỗ này mà chịu ." Đào Dục Huyên biết Tiểu Bồ Đào chuẩn bị làm nũng, vị vậy gõ vào cái đầu của bé và .

      " hai rất quá đáng, chẳng lẽ hoàn toàn nhớ chị Nhã Hinh sao?" Tiểu Bồ Đào thấy mình làm nũng có hiệu quả, cái miểng nhắn lập tức chu lên cao, bất mãn hói.

      "Sao phải nghĩ đến ấy?" Đào Dục Huyên nghe vậy, rất đồng ý hỏi ngược lại.

      "Chị Nhã Hinh rất thích đó, mỗi lần đến nhà bà nội thăm chúng ta, đều tặng cho hai đống quà đẹp, đẹp hơn so với quà của Tiểu Bồ Đào. hai, vô tình, là kẻ bạc tình.... ...." Lúc này Tiểu Bồ Đào vô cùng tức giận với Đào Dục Huyên.

      "... ...." Đào Dục Huyên nghe vậy, lập tức im lặng, gáy chảy ba giọt mồ hôi hoa hoa lệ lệ, hề mắng Tiểu Bồ Đào.

      bao lâu sau, chiếc xe thể thao xuất trước cổng sân bay, sau khi xống xe, Tiêu Nhã Hinh nhanh chóng đến trước mặt Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên, chào hỏi bọn họ: "Hoan nghênh các em, quý và quý cậu."

      "Chị Nhã Hinh.... ....." Tiểu Bồ Đào nhìn thấy Tiêu Nhã Hinh, lập tức nhào vào cho cái ôm to.

      Lôi Ân dừng xe lại, cũng xuống xe, đến bên cạnh Tiêu Nhã Hinh dừng lại, tầm mắt Tiểu Bồ Đào nhanh chóng rơi người Lôi Ân, bé chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, sau đó cất cao giọng hỏi Tiêu Nhã Hinh: "Chị Nhã Hinh, lái xe của chị rất đẹp trai đó."

      Lôi Ân nghe vậy, lập tức hoa hoa lệ lệ đổ mồ hôi.

      " ấy phải lái xe, Tiểu Bồ Đào, Quả Táo........Giới thiệu với hai em, vị này chính là Lôi Ân, ừ, ấy...... ấy là....... của chị" Tiêu Nhã Hinh suy nghĩ dùng từ gì cho đúng để miêu ta mối quan hệ giữa và Lôi Ân, nhưng mà còn chưa mở miệng, bị Tiểu Bồ Đào làm ra vẻ khôn ngoan mỉa mai: "Trợ lý sao? Rất đẹp trai đó, nếu em có được người trợ lý đẹp trai như vậy là tốt."

      Lôi Ân tiếp tục đổ mồ hôi, mà Tiêu Nhã Hinh nở nụ cười ngượng ngùng, tầm mắt của rơi người Đào Dục Huyên im lặng đứng sau lưng Tiểu Bồ Đào.

      "Là bạn trai của ấy, lên xe thôi." Đào Dục Huyên thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh và Đào Dục Huyên, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Bồ Đào, đáp án chính xác cho bé biết.

      " ra..Cũng tính là bạn trai......" biết vì sao khi nghe Đào Dục Huyên như thế, Tiêu Nhã Hinh chợt hơi sốt ruột, vội vàng giải thích.

      vừa xong, mặt Lôi Ân xuất tia bi thương.

      Phát mình hói sai lời, Tiêu Nhã Hinh vội vàng bịt miệng mình lại, thầm mắng bản thân tiếng "Ngu ngốc, tại sao phải giải thích chứ."

      Đào Dục Huyên chỉ làm như nghe thấy lời giải thích của , thẳng về phía chiếc xe, khóe môi được tự chủ lộ ra nụ cười nhạt.

      Sau khi lên xe, Tiểu Bồ Đào bắt đầu líu ríu ngừng với Tiêu Nhã hinh, hai rất nhiều, chủ đề của Tiểu Bồ Đào chủ yếu là đại suất ca đẹp trai nhất Tiêu Thiên Hữu, xem ta là tình nhân trong mộng của mình.

      Xe chạy đường đến trước cổng Phủ Tổng Thống, Tiêu Nhã Hinh cảm ơn Lôi Ân, sau đó xin lỗi, làm kế hoạch lúc đầu của ta bị phá hủy, tiếp theo chào tạm biệt với ta, rồi đưa Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên vào Phủ Tổng Thống.

      Sau khi Tiểu Bồ Đào vào phủ Tiểu Bồ Đào chạy thẳng lên lầu, tìm Thiên Hữu của bé, mà Đào Dục Huyên để cho Tiêu Nhã Hinh an bài người đưa cậu đến phòng dành cho khách. Tiêu Nhã Hinh kiên quyết muốn tự mình dẫn cậu , vì vậy, hai người trước sau về phía tòa nhà Phụ Phúc.

      "Vừa rồi chuyện kia...... ấy ra là học trưởng của tôi, ban đầu chúng tôi hẹn nhau hôm nay tham gia......" vào phòng khách, Tiêu Nhã Hinh định mở miệng giải thích với Đào Dục Huyên về mối quan hệ giữa và Lôi Ân, nhưng còn chưa xong, bị Đào Dục Huyên cắt đứt: "Chị cần giải thích nhiều với tôi như thế, tôi cũng quan tâm chuyện giữa các người."

      "Cậu......" Tiêu Nhã Hinh nghe lời lạnh nhạt của cậu, trong lòng chợt cảm thấy luống cuống, ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên mười lăm tuổi trước mặt này, vóc dáng của cậu cao 1m75 rồi, cao hơn cái đầu, đứng ở trước mặt , có thể khiến cảm giác áp bức khi nhìn từ xuống dưới.

      "Nhưng mà, chị xác định muốn quen bạn trai, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi? 23 hả? Nếu tìm được đàn ông để gả ra ngoài, trở thành bà già.... ..." Lúc Đào Dục Huyên những lời này, vẫn quên dò xét , giọng hơi châm chọc.
      Bị Tiêu Nhã Hinh đả kích , ngược lại Đào Dục Huyên bình tĩnh, mặt cậu nở nụ cười thản nhiên đáng đánh đòn, .

      Vừa rồi Tiêu Nhã Hinh suy nghĩ cậu trưởng thành, trở thành người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, nhưng vì những lời này của cậy, lập tức làm cảm thấy cậu vẫn giống như trước kia, vẫn là tiểu thử thúi đáng đánh đòn.

      Hơi nghiến răng nghiếng lợi nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mặt, híp hai mắt lại, cất
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :