1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 219

      Ra khỏi thư phòng, xuống lầu đến phòng khách, ngang qua vườn hoa cũng chú ý đến Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên chơi trốn tìm trong vườn hoa, vẻ mặt hồn bay phách lạc thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô.

      Ra khỏi khu biệt thự, tiện tay vẫy chiếc xe tắc xi, sau đó đến khu nghĩa trang ở vùng ngoại ô.......

      Mà trong vườn hoa, khi Tiểu Bồ Đào trốn trong bụi hoa bị Đào Dục Huyên tìm được, đến lượt tìm Đào Dục Huyên, bé tìm trong vườn hoa cả buổi, nhưng ngay cả chút bóng dáng của Đào Dục Huyên cũng thấy, gương mặt nhắn lập tức tràn đầy thất vọng.

      Đúng lúc này, cổng sắt lớn truyền đến thanh chuông cửa, Tiểu Bồ Đào nghe thấy thanh kia, biết có khách đến tìm, vì vậy đợi người hầu trong nhà ra mở cửa, bé rất vui vẻ nhanh chóng chạy đến cổng lớn, sau khi nhìn thấy ngườ i bên ngoài cổng sắt, bé lập tức vui vẻ kêu lên: "Dì Mỹ Ngôn, dì đến rồi?"

      "Tiểu Bồ Đào, xin chào." Lý Mỹ Ngôn nhìn thấy Tiểu Bồ Đào đứng sau cổng sắt, lập tức mỉm cười chào bé.

      "Dì Mỹ Ngôn, con mở cửa cho dì nha." Tiểu Bồ Đào xong, chạy đến bên, nhón chân lên muốn bấm chốt mở khóa cổng, nhưng vì bé quá thấp có làm thế nào cũng với tới.

      "Tiểu Bồ Đào, con nhìn bên cạnh có nhánh cây, con nhặt lên, dùng nhánh cây đó nhấn vào chốt mở là được." Lý Mỹ Ngôn nhìn bé tốn sức lực, vì vậy lập tức chỉ bé dùng nhánh để mở cửa.

      Tiểu Bồ Đào nghe vậy, lập tức vui vẻ chạy đến nhặt nhánh cây lên, sau đó nhón chân lên dùng sức bấm vào chốt mở cửa, quả nhiên cửa lớn vang lên tiếng rồi mở ra.

      Lý Mỹ Ngôn nhanh chóng vào, nhìn thấy cách đó xa có người hầu đến, dường như muốn đến mở cửa, vì vậy hai lời lập tức ôm lấy Tiểu Bồ Đào rồi ra ngoài.

      "Dì Mỹ Ngôn, dì muốn đưa con đâu vậy?" Tiểu Bồ Đào thấy ôm mình ra ngoài, nhịn được tò mò hỏi.

      "Dẫn con tìm mẹ con, được ?" Lý Mỹ Ngôn vẫn mỉm cười với bé, bao lâu liền đến chiếc xe đậu ở bên ngoài, mở cửa bên ghế lái phụ ra, thả Tiểu Bồ Đào vào, vòng qua ngồi vào ghế lái.

      " phải mẹ lầu với bà sao? Vì sao dì muốn dẫn con ra ngoài? Chúng ta lái xe đâu?" Tiểu Bồ Đào mở to hai mắt nhìn Lý Mỹ Ngôn, đầu của hiểu tình hình lúc này.

      "Ngoan, dì dẫn con đến nơi vui chơi." Lý Mỹ Ngôn vừa thắt dây an toàn cho Tiểu Bồ Đào, vừa dụ dỗ bé, sau đó khởi động xe, chạy ra khỏi cổng khu biệt thự.

      " nơi vui chơi? Vì sao dẫn hai cùng? Dì à, chúng ta gọi hai .... ......." Lúc này Tiểu Bồ Đào vẫn đầy tình nghĩa, ích kỷ chỉ lo vui chơi mình mà quên dẫn theo Đào Dục Huyên.

      "Chỗ đó chỉ có con mới có thể chơi đùa, Tiểu Bồ Đào ngoan, đừng cãi lời dì, dì phải chuyên tâm lái xe." Lý Mỹ Ngôn bị Tiểu Bồ Đào làm ồn ào nên hơi bực bội, vì vậy ta tùy tiện dụ dỗ Tiểu Bồ Đào câu, sau đó mạnh mẽ nhấn chân ga, nhanh chóng chạy ra khỏi khu biệt thự.

      ... ...... ...... ........

      Ở bên này lúc người hầu chạy đến cổng lớn, nhìn thấy cửa mở nhưng lại nhìn thấy bóng người, cảm thấy hơi kỳ lạ đóng cửa kỹ rồi chuẩn bị trở về phòng, thấy Đào Dục Huyên biết từ đâu xông ra, nhìn hỏi: "Tiểu Bồ Đào đâu?"

      " ? phải ấy vừa mới chơi đùa với tiểu thiếu gia sao?" Người hầu kia nghe Đào Dục Huyên hỏi như thế, lập tức cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy hỏi ngược lại.

      "Chúng tôi vừa mới chơi, nhưng tôi vệ sinh, vốn đến lượt tôi trốn, con bé tìm tôi, thế nào lại nhìn thấy người?" Đào Dục Huyên gãi gãi đầu, gương mặt tràn đầy nghi hoặc.

      "Vừa rồi có người nhấn chuông cửa, sau khi tôi ra đến cửa nhìn thấy cửa mở, có phải chủ đưa Tiểu Bồ Đào ra ngoài rồi ?"

      "Nếu là mẹ tôi đưa Tiểu Bồ Đào , sao lại nhấn chuông cửa chứ, nhanh xung quanh tìm Tiểu Bồ Đào , tôi lên lần tìm xem mẹ có ở thư phòng với bà ." Có dự cảm lớn bình thường lan tràn trong lòng Đào Dục Huyên, trực giác của cậu bé cho cậu bé biết, Tiểu Bồ Đào mất tích dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

      Chờ đến khi cậu bé nhanh chóng chạy đến thư phòng muốn tìm Đào Du Du, đúng lúc Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện từ trong thư phòng ra ngoài, nhìn thấy Đào Dục Huyên, lại hỏi: "Dục Huyên, sao con lại chạy đến đây?"

      "Mẹ con đâu rồi?" Đào Dục Huyên vừa thở hổn hển, vừa .

      " ấy vừa ra khỏi đây, con nhìn thấy ấy sao?" Đào Tú Quyên nghe vậy trả lời.

      "A, vậy chắc là mẹ đưa Tiểu Bồ Đào rồi." Nghe Đào Du Du rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô, Đào Dục Huyên, thầm thở phào hơi, nhận định khả năng này rất lớn.

      " thể nào? Mẹ con đưa Tiểu Bồ Đào sao lại đưa con cùng?" Nhưng Đào Tú Quyên cảm thấy hơi khó hiểu hỏi.

      "Con ở trong phòng vệ sinh, chắc là họ tìm thấy con, cho nên......."Đào Dục Huyên định giải thích như thế, nhưng mà nghĩ lại cảm thấy đúng, cậu bé vốn chơi trốn tìm với Tiểu Bồ Đào, nếu Đào Du Du muốn dẫn Tiểu Bồ Đào ra ngoài, trước tiên Tiểu Bồ Đào nhất định đòi dẫn cậu cùng, sau đó mới chung với nhau, với lại Đào Du Du có lý do chỉ đưa mình Tiểu Bồ Đào đưa cậu bé theo.

      Dự cảm bình thường trong lòng ngày càng lớn, cậu kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy vào thư phòng, cầm lấy điện thoại bàn sách, nhanh chóng bấm dãy số điện thoại của Đào Du Du.

      Lúc này Đào Du Du ngồi tắc xi, nước mắt chảy dài, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, chỉ nhìn thoáng qua tên hiển thị màn hình, là dãy số trong thư phòng của biệt thự nhà họ Ngô, nghĩ rằng Đào Tú Quyên muốn khuyên bảo gì đó, thầm muốn yên tĩnh nên dứt khoát nhấn nút từ chối, nhận cú điện thoại này.

      Ở đầu dây bên này Đào Dục Huyên sốt ruột muốn chết, nghĩ tới Đào Du Du cư nhiên nghe điện thoại mà cúp máy, trực giác của cậu bé cảm thấy có việc gì đó đúng.

      Nếu Đào Du Du đưa Tiểu Bồ Đào chơi, có lý do gì nghe, ngược lại cúp điện thoại.

      thể cứ như vậy mà buông tha, Đào Dục Huyên tiếp tục gọi vào số điện thoại của Đào Du Du, Đào Du Du lau khô nước mắt, nhìn thấy vẫn là dãy số ở thư phòng, sợ mình bỏ làm Đào Tú Quyên lo lắng, vì vậy do dự chút, vẫn là nhấn phím trả lời.
      Last edited by a moderator: 16/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 220

      "Alo......"Nhận điện thoại, giọng còn hơi nghẹn ngào.

      "Mẹ, Tiểu Bồ Đào có với mẹ ?" Đào Dục Huyên thấy cuối cùng cũng nhận điện thoại, mở miệng hỏi.

      "Tiểu Bồ Đào? có......"Giọng của Đào Du Du hơi ngỡ ngàng từ đầu dây bên kia truyền đến.

      " thấy Tiểu Bồ Đào đâu, mẹ ở đâu? Mau trở về ." Đào Dục Huyên xong, liền cúp điện thoại, xoay người ra khỏi thư phòng, với Ngô Định Thiện: "Ông ơi, Tiểu Bồ Đào chung với mẹ, ông mau kiểm tra màn hình theo dõi chút, nhìn xem Tiểu Bồ Đào là do ai bắt , hay là vẫn trốn ở nơi nào đó trong vườn hoa."

      Ngô Định Thiện nghe vậy, sắc mặt trở nên cứng đờ, lập tức xoay người xuống dưới lầu.

      Đến phòng giám sát dưới lầu, ông phân phó nhân viên phụ trách việc bảo vệ lấy màn hình giám sát vườn hoa, khi màn hình giám sát được mở ra, nhìn thấy bóng dáng Lý Mỹ Ngôn xuất trong màn hình, với lại sau khi Tiểu Bồ Đào bị ta ôm , sắc mặt mọi người đều tối đen.

      "Tại sao đứa bé bị người ta đưa , các người lại hề chú ý chứ?" Ngô Định Thiện quát hỏi nhân viên bảo vệ.

      "Lúc đó trong phòng giám sát chỉ có mình tôi, mà tôi nhận cuộc điện thoại lạ, cho nên trong thời gian này chú ý đến màn hình theo dõi.... ......" Bảo vệ cúi thấp đầu vô lực giải thích, ta biết bây giờ cho dù có dùng ngàn lý do cũng thể tránh khỏi.

      "Tốt nhất cậu nên cầu trời phù hộ cho Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện ngoài ý muốn....." Ngô Định Thiện tức giận nên lời, ông hung hăng chỉ vào ngực bảo vệ, sau đó tức giận rời khỏi phàm giám sát.

      Căn phòng kia được xây dựng từ lúc xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn trong đêm sinh nhật của Đào Du Du, chính là đề phòng sau này còn có những chuyện tương tự xảy ra, nhưng ngờ việc lại xảy ra nhanh như thế, làm tất cả mọi người trở tay kịp.

      "Trời ạ, phải làm sao bây giờ? phải Lý Mỹ Ngôn kia là con của Lý Trường Dũng sao? ta đưa Tiểu Bồ Đào cuối cùng là muốn làm gì? Nếu Tiểu Bồ Đào của chúng ta xảy ra chuyện, Du Du phải sống thế nào đây? Tôi làm sao sống được đây?" Trong lúc này Đào Tú Quyên thể nào chấp nhận được này, suýt chút ngất .

      "Ông ơi, ông mau báo cho chú Tổng Thống biết , có lẽ chú ấy có cách." Đào Dục Huyên thấy mọi người rối loạn, cậu bé vội vàng nhắc nhở Ngô Định Thiện.

      Ngô Định Thiện nghe Đào Dục Huyên như thế, dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, ông nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát, đến phòng khách.

      Đến bên ghế sô pha trong phòng khách, ông thiện tay cầm lấy điện thoại bên cạnh ghế sô pha, bấm số điện thoại của phủ Tổng Thống.

      Lúc này Ngả Cầm Thị về phủ được lúc, đúng lúc đến nhà ăn dùng cơm trưa, sau khi điện thoại reo, người nữ giúp việc trong phủ Tổng Thống nhận điện thoại.

      "Là nghị viên Ngô sao? Bây giờ Tổng Thống còn ở trong phòng làm việc lầu, xin ngài đợi chút, tôi lập tức chuyển máy giúp ngài." Người nữ giúp việc nghe đối phương là Ngô Định Thiện, lập tức trả lời, chuẩn bị chuyển máy.

      Lúc này đúng lúc Ngả Cầm Thị qua, vừa nghe cuộc điện thoại này là do Ngô Định Thiện gọi tới, bà lập tức duổi người nữ giúp việc trước, tay giật lấy điện thoại.

      " làm việc của , cú điện thoại này tôi nhận cho." Bà ta lạnh lùng liếc mắt với người nữ giúp việc, sau đó đặt ống nghe bên lỗ tai mình.

      Nữ giúp việc bị bà ta trừng mắt dọa sợ hết hồn, rằng, lập tức lui qua bên, đến nhà ăn.

      Đúng lúc này Vũ Văn Vĩ Thần vừa làm xong công việc xuống lầu chuẩn bị dùng cơm, đến nhà ăn, nhìn thấy Ngả Cầm Thị vẫn chưa xuất , vì vậy tùy tiện hỏi người giúp việc vừa bước vào nhà ăn: "Phu nhân ra ngoài còn chưa về sao?"

      " phải, phu nhân tiếp điện thoại của nghị viên Ngô." Lắc lắc đầu, nữ giúp việc thành trả lời.

      "Nghị viên Ngô? Là dượng của quản gia Đào sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức hỏi.

      "Nghị viên Ngô vốn tìm ngài Tổng Thống, nhưng bị phu nhân nghe, cho nên phu nhân nhận điện thoại rồi."

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cảm thấy có chỗ nào đó đúng, muốn nghĩ tiếp, lập tức đến bên cạnh phòng ăn, nhấc điện thoại nội bộ lên nghe, sau đó nghe được cuộc đối thoại bên trong.

      Ngả Cầm Thị: "Con của Đào Du Du mất tích các người mau báo cảnh sát , Vĩ Thần bận rộn như thế làm sao có thời gian quan tâm chuyện nhà của các người?"

      Ngô Định Thiện: "Nhưng lần này người đưa Tiểu Bồ Đào là Lý Mỹ Ngôn, ta là con của Lý Trường Dũng, mục đích của ta chắc chắn là báo thù cho Lý Trường Dũng, chuyện này bên cảnh sát giải quyết được, nếu phải chúng tôi hết cách, nhất định dám làm phiền Tổng Thống."

      Ngả Cầm Thị: "Hừ, sáng nay tôi ra rồi, lúc đó phải phu nhân của ông hứa để Đào Du Du rời khỏi Vĩ Thần, tìm nó nữa sao? Bây giờ lại lấy lý do này cầu xin Vĩ Thần, ông nghĩ rằng tôi cho ông thực được sao? Tôi cảnh cáo ông, đừng tiếp tục lấy chuyện nhà ra để làm phiền Vĩ Thần nữa, nếu chức nghị viên này của ông chắc chắn kết thúc."

      Ngả Cầm Thị xong, cúp điện thoại thẳng tay.

      Mà Vũ Văn Vĩ Thần nghe hết tất cả, sắc mặt trở nên tái mét, giận dữ rời khỏi nhà ăn, đến trước mặt Ngả Cầm Thị, với bà: "Mẹ, theo con đến thư phòng, con có chuyện muốn với mẹ."

      "A? Chuyện gì?" Ngả Cầm Thị vừa cúp điện thoại xong lại bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất đột ngột dọa sợ hết hồn, sau đó bà thấy sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần rất khó coi, liền hỏi.

      "Đến đó rồi biết." Vũ Văn Vĩ Thần bỏ lại câu, sau đó xoay người lên lầu.

      Ngả Cầm Thị thấy thế, đành phải theo.

      Sau khi hai người vào thư phòng, Vũ Văn Vĩ Thần tiện tay đóng của thư phòng lại, đợi cho Ngả Cầm Thị ngồi xuống ghế sô pha, mới cất giọng trầm thấp : "Sáng hôm nay mẹ gì với Nghị viên Ngô? Tiểu Bồ Đào mất tích là xảy ra chuyện gì?"

      "Con.....Con gì? Bây giờ con dùng thái độ gì để chuyện với mẹ?" Ngả Cầm Thị bị giọng điệu và sắc mặt trầm của Vũ Văn Vĩ Thần dọa sợ hãi, bà hắng giọng cái, ra vẻ bình tĩnh hỏi.

      "Trả lời câu hỏi của con." Vũ Văn Vĩ Thần nhẫn nhịn nóng nảy đến cực điểm, nếu người đàn bà trước mắt này phải là mẹ của , đảm bảo tiếp theo mình làm ra chuyện gì.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 221

      "Đúng vậy, sáng hôm nay mẹ gặp mặt vợ chồng Ngô Định Thiện, bảo bọn họ khuyên Đào Du Du rời khỏi con." Đến đây, Ngả Cầm Thị muốn giấu diếm bất cứ điều gì hết, dù sao bà , Vũ Văn Vĩ Thần cũng biết.

      Tuy Vũ Văn Vĩ Thần đoán được kết quả như thế, nhưng hôm nay nghe chính miệng Ngả Cầm Thị thừa nhận, vẻ mặt của như chìm vào đáy biển lạnh lẽo.

      nhìn đến Ngả Cầm Thị, lập tức đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm dãy số phòng làm việc của Hồ Ứng.

      "Vâng, Tổng Thống." giờ phút này Hồ Ứng ở phòng làm việc bên cạnh ghi chép lại công việc, chuẩn bị xuống nhà ăn nhân viên dùng cơm trưa, nghe thấy điện thoại bàn làm việc vang lên, ta lập tức cầm điện thoại lên trả lời.

      "Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn bắt , mục đích của ta có phải là vì Lý Trường Dũng , cậu thông báo cho bộ giao thông ngay lập tức, bảo họ kiểm tra camera giám sát xem xe của ta đưa Tiểu Bồ Đào rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô rồi đâu, phải dùng tốc độ nhanh nhất tra hướng của ta, sắp xếp cục cảnh sát cứu người. Ngoài ra, Lý Mỹ Ngôn chắc chắn gọi điện thoại đến uy hiếp chúng ta, cậu giữ điện thoại, nhất định phải đảm bảo an toàn của Tiểu Bồ Đào." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó hơi xong mọi chuyện, sau đó cúp điện thoại, chân mày hơi nhíu lại.

      "Vĩ Thần, có phải con điên rồi ? Loại chuyện này phải để cục cảnh sát điều tra sao? Tại sao con muốn đích thân ra lệnh? Bây giờ ngay cả Tiểu Bồ Đào gì đó có phải bị người ta bắt cóc hay còn chưa , con tùy tiện hành động như thế, có phải.... ...." Ngả Cầm Thị định giáo huấn Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lời của bà còn chưa hết, lại đối mặt với ánh mắt sắt bén của Vũ Văn Vĩ Thần bắn tới.

      "Từ giờ trở , con làm chuyện gì cũng hy vọng người nhúng tay vào, thấy người là mẹ nên con nể mặt, con tha thứ cho việc hôm nay mẹ vô lễ với vợ chồng Ngô Định Thiện, nhưng con hy vọng đây là lần cuối cùng." Vẽ mặt đều lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị, từng lời từng chữ đều nghiêm túc.

      "Cái.......Cái gì? Trời ạ,... .....Con vì con đàn bà, ngay cả cha ruột của đưa bé cũng biết là ai, mà chuyện với mẹ con như thế à, đây là con báo đáp công ơn nuôi dưỡng đối với mẹ sao?" Ngả Cầm Thị bị vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần dọa sợ hãi, bà nhất thời nhục chí, suýt chút tức đến thở nổi.

      "Đủ rồi, con bé phải là con ngoài giá thú, mẹ đừng lung tung." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn tức giận, vốn Đào Du Du rời , Tiểu Bồ Đào mất tích cũng làm đủ phiền rồi, mà tất cả tạo nên hậu quả này lại là mẹ của , nhưng điều làm thể chịu được nhất chính là thân là đầu sỏ gây ra chuyện, nhưng ngay cả chút hối hận bà cũng có.

      Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần rống như thế, cảm xúc hơi bị mất khống chế, bà chợt đứng lên từ ghế sô pha, đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, lớn tiếng với : "Con vì con đàn bà Đào Du Du phóng đãng sinh con cho người khác mà đối với mẹ như thế, con làm mẹ quá thất vọng rồi."

      "Mẹ biết cái gì, mẹ đừng dùng những tư tưởng dơ bẩn vu oan cho Đào Du Du, đời này, có người phụ nữ nào trong sạch hơn ấy. Bây giờ con muốn cãi nhau với mẹ, trưa nay con sắp xếp máy bay đưa mẹ rời ." Lúc này lửa giận của Vũ Văn Vĩ Thần lên đến cực điểm, nhưng ngại Ngả Cầm Thị thế nào cũng là mẹ của , chỉ có thể kiềm nén lần nữa.

      "Con........Bây giờ con vì con đàn bà kia mà đuổi mẹ ?" Ngả Cầm Thị nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề, thể tin những gì bà nghe được.

      "Đúng." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị trước mặt, giờ phút này thể làm bất cứ nhượng bộ nào nữa, dù sao giờ phút này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng ít ra lần này cũng giải quyết được tất cả.

      Ngả Cầm Thị vô cùng tức giận, bà cần nghĩ nhiều, đưa tay lên tát cái mạnh vào mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó cả người run rẩy chỉ vào Vũ Văn Vĩ Thần : "Con nghe cho mẹ, chỉ cần mẹ còn sống ngày nào, tuyệt đối để ả đàn bà này dẫn theo con hoang vào của gia tộc Vũ Văn."

      "Con hoang?" Lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy hai chữ này, mặt tức giận đến méo mó, cười nhạt hai tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Mẹ lại gọi cháu nội của mình là con hoang.... ......."

      "Con cái gì? Cháu nội gì chứ?" Ngả Cầm Thị chợt hiểu ý tứ trong lời của Vũ Văn Vĩ Thần, sắc mặt của bà trở nên tái mét.

      "Năm năm trước, vào đêm kia, sở dĩ con của Đào Nguyên Hàm có ở nhà, là vì ở cùng chỗ với con trai của mẹ, ấy chính là bị con làm tổn thương, năm đó vì để tránh họa, mình rời khỏi Thành Quốc, vất vả sinh ra đôi song thai, nuôi dưỡng bọn chúng lớn như thế, bây giờ mẹ gọi đôi song thai này là con hoang, mà con chính là cha ruột của hai đứa con hoang đó, mẹ biết ?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần bị Ngả Cầm Thị làm cho kích động đến mất hết lý trí, tức giận rống to hết chân tướng cho Ngả Cầm Thị biết.

      "Sao.... .......Tại sao có thể như thế?" Ngả Cầm Thị nghe vậy, hai chân đều mềm nhũn, ngồi sững mặt đất, gương mặt thể tin được.

      "Năm đó Đào Nguyên Hàm vì cha mà mất mạng sống, con của ông ấy vì vậy mà mất hạnh phúc, năm năm sau, chẳng lẽ mẹ còn muốn làm cho ấy phải trải qua bất hạnh nữa sao? Con quyết định cưới Đào Du Du rồi, người nào cũng đừng ngăn cản con, nếu mẹ thể chấp nhận ấy, vậy mẹ ." Đây là quyết định cuối cùng của Vũ Văn Vĩ Thần, cho dù làm Tổng Thống, tuyệt đối bỏ rơi Đào Du Du.

      Mà Ngả Cầm Thị hiển nhiên vẫn chưa định thần lại từ trong khiếp sợ to lớn này, bà còn ngồi ngây ngẩn mặt đất, hai mắt mở to.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Ngả Cầm Thị sâu, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc, xuống dưới lầu.

      Xuống đến đại sảnh, thẳng đến ga ra xe, chọn chiếc xe Benz màu đen, tự mình ngồi ở ghế lái, khởi động xe rồi lái ra ngoài.

      Tổ trưởng tổ an ninh thấy thế, lập tức triệu tập tất cả thành viên lên xe theo sau .

      Vũ Văn Vĩ Thần lái xe với tốc độ cực nhanh, biết có lẽ lúc này Đào Du Du sợ đến choáng váng đầu óc, phải đến bên cạnh , làm bạn với , an ủi .... ....

      bao lâu sau, chiếc xe Benz màu đen được lái đến biệt thự nhà họ Ngô, sau khi xuống xe, nhìn thấy cửa chính mở rộng, có nhiều vệ sĩ đứng ở trước cửa.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 222

      Những vệ sĩ kia thấy có người đến, vừa định tiến lên ngăn cản lại, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mũi của người đến, họ lập tức đứng dạt ra hai bên, nhường đường cho người kia vào.

      Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên hìn họ, sau đó thẳng vào biệt thự nhà họ Ngô.

      Lúc này Đào Du Du trở về, Tiểu Bồ Đào mất tích khiến tâm tình gần như sụp đổ, gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn biết bao nhiêu lần, nhưng đầu dây bên kia truyền đến vẫn là giọng ý bảo người dùng tắt máy.

      Vũ Văn Vĩ Thần xuất liền hấp dẫn mọi người trong phòng khách đứng ngồi yên, có lẽ Ngô Định Thiện ngờ sau khi ông gọi điện thoại đến bị Ngả Cầm Thị từ chối, Vũ Văn Vĩ Thần lại đích thân đến cửa, trong lúc nhất thời hơi xúc động. Ông nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị chào hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần gật đầu với ông, ý bảo ông cần đến.

      đến bên cạnh Đào Du Du, vì Đào Du Du ngồi quay lưng về phía cửa ra vào nên biết Vũ Văn Vĩ Thần đến, tay từ đầu đến cuối vẫn là động tác gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn, đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống bên cạnh , kết quả bàn to tay giật lấy ông nghe tay đặt lại điện thoại, làm cho xoay người lại.

      "Du Du......." cất giọng sâu lắng gọi tên , muốn hồn phách trở lại người .

      Đào Du Du nghe giọng của Vũ Văn Vĩ Thần, nhìn đến mặt , cảm xúc khẩn trương hoàn toàn khống chế được, mạnh mẽ bổ nhào vào lòng , vừa khóc vừa : "Làm sao bây giờ? Mỹ Ngôn bắt Tiểu Bồ Đào , ấy nghe điện thoại, em tìm được ấy, làm sao bây giờ? Em nên làm gì bây giờ?

      Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của quấy nhiễu làm tim muốn vỡ vụn, đưa tay vỗ vào lưng , sau đó để đầu tự vào ngực , cất giọng dịu dàng an ủi: "Yên tâm , để cho Tiểu Bồ Đào có việc gì. Lý Mỹ Ngôn với em thù oán, ta đưa Tiểu Bồ Đào chẳng qua chỉ muốn ép buộc thả Lý Trường Dũng ra, ta làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào. Em phải lo lắng, em liên lạc được với ta, bao lâu sau ta liên lạc với . phân phó Hồ Ứng an bài Bộ giao thông điều tra camera tìm xe ta rồi, rất nhanh tìm được ta.”

      “Có ?” Nghe Vũ Văn Vĩ Thần như thế, cảm xúc của Đào Du Du từ từ ổn định lại, ngây ngốc ngẩng đầu lên, ra vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần.

      .” Nặng nề gật đầu, cho câu trả lời chắc chắn.

      Đào Du Du thấy giọng điệu của chắc chắn như thế, tuy giờ phút này vẫn rất lo lắng cho tình cảnh của Tiểu Bồ Đào, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng .

      thực tế, giờ phút này ngoài việc tin tưởng ra, còn lựa chọn nào khác.

      Cuối cùng vì có Vũ Văn Vĩ Thần đến cho họ liều thuốc an thần, bây giờ ngoài việc chờ đợi kết quả điều tra của Bộ giao thông, tất cả mọi người chỉ còn chờ đợi điện thoại của Lý Mỹ Ngôn gọi tới.

      Trong thời gian này, cả phòng khách đều rơi vào cảnh yên tĩnh, Đào Du Du tinh thần yên nắm chặt tay Vũ Văn Vĩ Thần, mới vừa đợi khoảng năm phút, chút cũng bình tĩnh, nghiêng đầu lo lắng hỏi Vũ Văn Vĩ Thần: “ Lý Mỹ Ngôn gọi điện thoại tới ? Nếu ấy gọi tới chúng ta làm gì bây giờ?”

      “Yên tâm, ta chắc chắn gọi tới.” Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vỗ vào tay Đào Du Du, rất chắc chắn.

      Vì vậy Đào Du Du bình tĩnh lại.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người chờ đợi trong giày vò…..

      Mà lúc này, Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn đưa đến căn biệt thự của người bạn, Lý Mỹ Ngôn vì muốn ổn định Tiểu Bồ Đào, vì vậy chơi trò chơi cùng bé, Tiểu Bồ Đào ngây ngốc cho rằng dì Mỹ Ngôn xinh đẹp của bé đưa bé đến đây chơi.

      Hai người chơi oẳn tù tì được lúc, bé thua liên tục, mà hình phạt khi bị thua chính là phải theo Lý Mỹ Ngôn.

      …….

      giờ trôi qua, Hồ Ứng đến biệt thự nhà họ Ngô, trước tiên báo cáo tiến triển điều tra với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó đến bây giờ Lý Mỹ Ngôn vẫn chưa gọi điện thoại đến.

      Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy nghĩ, sau đó : “ cần gấp, ta nhanh chóng gọi đến, bây giờ chắc chắn ta dàn xếp được Tiểu Bồ Đào, cần thêm chút thời gian nữa.”

      Quả nhiên mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, cuối cùng điện thoại trong tay Hồ Ứng vang lên, ta khẩn trương liếc nhiền cuộc gọi đến hiển thị màn hình, là dãy số lạ, sớm kết nối với bộ phận thông tin liên lạc, chỉ cần có điện thoại gọi vào, cho dù là dãy số gì, vệ tinh định vị cũng xác định vị trí cụ thể của đối phương. Sau khi điện thoại vang lên khoảng ba bốn giây, xác định bộ phận thông tin liên lạc sẵn sàng, vì vậy nhanh chóng nhấn phím trả lời: “Đây là số điện thoại riêng của ngài Tổng Thống, xin hỏi tìm ngài ấy sao?”

      “Tiểu Bồ Đào ở trong tay tôi, lập tức bảo Tổng Thống nghe điện thoại .” Dường như Lý Mỹ Ngôn cũng đoán trước được giọng ở đầu dãy bên kia, giờ phút này ta có vẻ rất khẩn trương, giọng hơi run run.

      Hồ Ứng nghe vậy, sắc mặt càng thay đổi, sau đó : “ đợi chút, tôi lập tức mời Tổng Thống nghe điện thoại.”

      giao điện thoại cho Tổng Thống , chúng tôi còn gọi tới.” Lý Mỹ Ngôn xong, liền cúp điện thoại.

      Thời gian hai người trò chuyện chưa đến nửa giây.

      ta cúp điện thoại rồi, hẳn là sợ chúng ta tra ra được chỗ của ta, nhưng ta còn gọi tới.” Hồ Ứng nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến thanh tút tút, đưa điện thoại cho Vũ Văn Vĩ Thần rồi .

      Đào Du Du nghe thế lập tức muốn cướp điện thoại trong tay Vũ Văn Vĩ Thần: “Để cho em nghe điện thoại , em muốn chuyện với Mỹ Ngôn.”

      được, Du Du, biết em bây giờ rất nóng lòng, nhưng nghĩ Lý Mỹ Ngôn đồng ý chuyện với em, ta gọi cú điện thoại này chính là ép buộc , em chuyện với ta cũng vô ích. Đừng nôn nóng, em ngồi xuống uống nước trước , tất cả mọi chuyện hãy giao cho xử lý, ok?” Biết tâm trạng lúc này của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần vẫn an ủi , hy vọng tham gia vào.

      Đào Du Du thấy Vũ Văn Vĩ Thần rất có lý, nếu Lý Mỹ Ngôn bắt Tiểu Bồ Đào là có mục đích, vậy trước khi ấy đạt được mục đích, ấy chắc chắn dễ dàng thả người, vì vậy nếu cầu xin ấy trong điện thoại có tác dụng, làm ta bực bội trút giận sang Tiểu Bồ Đào.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 223

      Năm phút sau, điện thoại tay Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa, vẫn là số kia, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, nhấn phím trả lời.

      "Alo.... ..." Giọng của rất trầm thấp cũng rất cẩn thận, cần thêm chút thời gian để ngăn cản Lý Mỹ Ngôn.

      "Ngài Tổng Thống." Giọng của Lý Mỹ Ngôn từ đầu dây bên kia truyền đến, bởi vì quá khẩn trương nên giọng ta hơi run càng trở nên sắc bén mà quỷ dị. ta lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện phi pháp này, cho nên cả người đều nằm trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.

      "Phải, là tôi." Vũ Văn Vĩ Thần cố gắng ít chuyện, để Lý Mỹ Ngôn hỏi câu, mới trả lời câu, lợi dụng để kéo dài thời gian cuộc trò chuyện.

      "Con của Đào Du Du ở trong tay tôi, nếu ngài muốn người trong lòng ngài đau khổ, nghe theo lệnh của tôi." Vì tranh thủ thời gian nên Lý Mỹ Ngôn nhiều lời, sau khi xác định thân phận Vũ Văn Vĩ Thần, ta bắt đầu uy hiếp.

      " cầu gì?" Vũ Văn Vĩ Thần kiềm nén tức giận của mình, sau đó dùng giọng vô cùng bình tĩnh .

      "Thả cha của tôi ra, sau đó chuẩn bị cho tôi chiếc máy bay tư nhân và hai người điều khiển, tôi muốn đưa cha tôi rời . Chờ khi chúng tôi bình an máy bay, tôi để Tiểu Bồ Đào bình an trở lại bên cạnh các người." Lý Mỹ Ngôn ra điều kiện ràng từng câu từng chữ, chuyện rất nhanh, bởi vì kích động mà trở nên như thế.

      " thành vấn đề, nhưng......." Vũ Văn Vĩ Thần xong, dừng lại chút.

      "Nhưng gì?" Lý Mỹ Ngôn thấy chưa hết lời, nhanh chóng hỏi tiếp.

      "Nhưng bây giờ tôi muốn nghe giọng của Tiểu Bồ Đào, tôi muốn xác định tại con bé có an toàn ?" Vũ Văn Vĩ Thần cố ý thả chậm tốc độ chuyện, sau đó .

      "Ngài chờ chút......"Lý Mỹ Ngôn xong, sau đó cầm điện thoại đến trước máy ghi được ghi lại lúc chơi trò chơi với Tiểu Bồ Đào, nhấn nút mở, bên trong truyền đến tiếng kêu non nớt của Tiểu Bồ Đào: “Mẹ cứu con…. Mẹ…. Mẹ…..”

      Sau khi cho Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong giọng , Lý Mỹ Ngôn với đầu dây bên kia điện thoại: “Ngài nghe được ? tại Tiểu Bồ Đào rất an toàn, nhưng trong giờ ngài chuẩn bị tốt theo phân phó của tôi, vậy tôi đảm bảo an toàn của con bé.”

      xong, ta cúp điện thoại.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thời gian cuộc gọi điện thoại, hơn hai phút, cũng đủ để điều tra vị trí của ta rồi, vì vậy lập tức với Hồ Ứng: “Lập tức gọi điện thoại đến Bộ thông tin, sau khi tìm được vị trí của ta, lập tức an bày Cục cảnh sát phái người đến tiến hành giải cứu, hãy nhớ kỹ, cho dù phải trả cái giá lớn, nhất định phải đưa Tiểu Bồ Đào trở về an toàn cho tôi. Ngoài ra, để tránh cho Lý Mỹ Ngôn chó cùng rứt giậu, cậu tiện thể thông báo cho bộ phận truy tố, để cho họ an bài người đưa Lý Trường Dũng đến chỗ của Lý Mỹ Ngôn, ở tình huống kiểm soát được, dùng Lý Trường Dũng khống chế Lý Mỹ Ngôn. Nhớ kỹ, an toàn của Tiểu Bồ Đào là hết…”

      ………….

      Vừa rồi lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe điện thoại, Đào Du Du vẫn luôn ngồi bên cạnh , gần như nghe thấy giọng của Tiểu Bồ Đào từ trong điện thoại truyền vào tai , vì vậy sau khi Vũ Văn Vĩ Thần phân phó cho Hồ Ứng xong, lập tức nắm lấy tay hỏi: “Vừa rồi có phải Tiểu Bồ Đào chuyện với ? Con bé gì vậy? Bây giờ con bé như thế nào? Mỹ Ngôn có ngược đãi con bé ?”

      “Yên tâm , Tiểu Bồ Đào chỉ là con tin của Lý Mỹ Ngôn, Lý Mỹ Ngôn cũng phải là kẻ biến thái, ngược đãi Tiểu Bồ Đào đâu.” Vì trấn an cảm xúc kích động của Đào Du Du, nhàng vỗ vai , sau đó khuyên nhủ.

      “Ông trời nhất định phải phù hộ cho Tiểu Bồ Đào bình an vô , phù hộ!!!” Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần biết mình ở bên cạnh lo lắng suông cũng vô dụng, vì vậy bắt đầu chắp tay trước ngực cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào!

      Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện vẫn luôn ngồi bên nhìn Vũ Văn Vĩ Thần làm tất cả mọi chuyện, tuy họ rất lo lắng cho Tiểu Bồ Đào, nhưng thấy Vũ Văn Vĩ Thần vì Tiểu Bồ Đào, thậm chí còn dùng Lý Trường Dũng để đổi, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đào Du Du vẫn tin tưởng ỷ lại Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

      Nghĩ lại sau này bọn họ thể ở bên nhau, cảm thấy khó chịu thay Đào Du Du.

      Trấn an được Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía vợ chồng Ngô Định Thiện ngồi bên ghế sô pha, cúi đầu trầm tư lát, chậm rãi mở miệng : “Tôi biết sáng hôm nay mẹ tôi tìm hai vị, bà ấy đúng là mạo phạm đến hai vị, hy vọng hai vị có thể tha thứ, cho dù là hiềm khích lúc trước.”

      “À…..Chuyện đó……” Ngô Định Thiện ngờ lúc nào Vũ Văn Vĩ Thần lại xin lỗi giúp Ngả Cầm Thị, ông và Đào Tú Quyên hơi ngây ngẩn cả người.

      Mà Đào Du Du vốn ngồi cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào lại nghe được những lời Vũ Văn Vĩ Thần lại ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện, chợt phản ứng : “Cho nên, hôm nay và dượng với con bảo con rời khỏi Tổng Thống, ra là vì nguyên nhân này?”

      “Du Du, biết Tổng Thống có lòng với con, cũng hiểu tâm tình của con bây giờ, nhưng phải biết rằng, nhà giàu sâu như biển, huống chi gia đình Tổng Thống như thế, thân phận của con như thế, nếu quả kết hợp với Tổng Thống, con cảm thấy con hạnh phúc ?” Tuy hôm nay biểu của Vũ Văn Vĩ Thần làm khiến cho bọn họ yên tâm giao Đào Du Du cho , nhưng chuyện này chứng tỏ Đào Du Du kết hôn với nhất định hạnh phúc, dù sao sau khi trở thành vợ chồng, tất cả như thế, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đối tốt với , nhưng thời gian dài, bận rộn như thế, khó đảm bảo Đào Du Du phải chịu lạnh nhạt thậm chí xa lánh gia đình họ, tất cả những điều này đủ làm lý do cản trở bọn họ muốn ở bên nhau.

      “Tôi biết hai vị lo lắng, nhưng tôi nghĩ tại mẹ tôi rất thích ý nghĩ tiếp nhận Du Du làm con dâu của bà. Xin hai vị cần lo lắng vì chuyện này. Tuy có cách nào đảm bảo Du Du ở cùng với tôi nhất định hạnh phúc nhất, nhưng tôi cố gắng hết sức để cho ấy được hạnh phúc, hy vọng hai vị có thể tán thành.” Lúc này thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần rất thành khẩn, tay nắm chặt tay Đào Du Du, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, thâm tình chân thành.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :