1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 46: Cha của cục cưng
      Edit: tiểu an nhi


      "Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Đào Du Du uống dở ngụm canh, nghe thấy tiếng của Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên giật mình khiến kịp nuốt canh xuống, rất mất mặt bị sặc canh rồi ho sặc sụa .

      "Mẹ, mẹ sao chứ?" Tiểu Nho thấy ĐàoDu Du ho kịch liệt như vậy lập tức khẩn trương, mở to mắt lo lắng nhìn về phía hỏi.

      " có. . . . . . Khụ khụ. . . . . . có gì. .. . . ." Vừa cúi đầu dùng khăn ăn che miệng, vừakhoát khoát tay ý bảo mình sao cả, mặt của Đào Du Du lúc này đỏ bừng lên vì ho rồi.

      "Uống nước ." Giọng trầm ấm của Vũ Văn Vĩ Thần lại vang lên lần nữa, còn có những ngón tay thon dài cầm ly nước lọc đưa tới trướcmặt .

      Đào Du Du cũng khách khí, nhận lấy cốcnước uống liên tục vài ngụm mới thoáng bình ổnlại.

      "Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Sau khi hô hấp được thông thuận, Đào Du Du cuối cùng cũng ngừng ho, quay sang Vũ Văn Vĩ Thần câu cám ơn.

      " có gì." Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt ,ánh mắt khẽ liếc qua hai đứa bé kia, sau đó tiếptục lên tiếng:

      " mình chăm sóc bọn trẻ rất vất vả phảikhông? Nghe hai đứa bọn chúng biết cha của mình là ai cả."

      "Á. . . . . ." Đào Du Du nhất thời sửng sốt.

      Hôm nay ngài Tổng thống bị làm sao vậy? Cứ như bà tám quan tâm đến chuyện riêng của côấy! Chẳng lẽ ngay cả những bí mật khác của cũng muốn biết hết rồi dùng chúng để uy hiếp cả đời hay sao?

      cũng chỉ là người vô danh nhoi thôimà, ngài Tổng thống có cần phải đặc biệt quantâm đến như vậy ?

      Mà cũng đâu phải chỉ có bọn trẻ mới biếtcha của bọn chúng là ai, ngay cả mẹ của chúnglà đây cũng biết cơ mà.

      muốn phải trả lời vấn đề đó như thế nào đây? Trả lời như thế nào chứ?

      Cúi đầu trầm mặc gì, sắc mặt Đào Du Du giờ có chút tái nhợt. Trong đầu lạithoáng ra hình ảnh xảy ra đêm hôm đó vào năm năm trước.

      Chỉ vỏn vẹn trong buổi tối, mất ngườicha thân , trong bụng lại có thêm hai cụccưng. Cuộc sống của từ đó hoàn toàn thay đổi.

      Mặc dù hai cục cưng mang lại cho an ủi lớn lao, cũng rất chúng, nhưng xuấthiện của hai đứa trẻ này vốn phải là điều mà mong đợi. Thậm chí, tồn tại của bọn trẻ lúc nào cũng như nhắc nhở nhớ đếnsự bất lực cùng nhục nhã mà phải chịu đựngvào cái đêm định mệnh kia.

      Nếu như ông trời cho có cơ hội lựa chọn, cônhất định tham gia lần gặp gỡ bạn họcđó. về nhà sớm, sau đó lôi kéo cha cùng sang nhà Tú Quyên dùng bữa. Có lẽ nếu như vậy cha tránh được vụ ám sáthoặc cùng lắm cùng cha bị ám sát trongchính ngôi nhà của mình. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất như bây giờ, khổ sở cònlớn hơn hạnh phúc.

      Đào Du Du trầm mặc lâu khiến hoài nghi trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần càng thêm chắc chắn. Sắc mặt tái nhợt của cũng cho biết, nguyện ý bất cứ điều gì về chacủa bọn , cho dù là giả vờ hay dối cũngtuyệt đối .

      CHƯƠNG 47: Đứa trưởng thành sớm
      Edit: tiểu an nhi


      "Mẹ, bụng của Tiểu Nho thoải mái, TiểuNho muốn “thúi thúi”. . . . . ."

      trầm mặc của Đào Du Du bị giọng non nớt của Tiểu Nho đánh vỡ. lập tức thả dao nĩa trong tay ra, chạy đến bên Tiểu Nho ôm côbé bế lên, rồi bước ra khỏi phòng ăn về hướng phòng vệ sinh cách đó xa.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời cũng bị câu củaTiểu Nho làm mất hứng thú muốn ăn tiếp. Anhquay đầu nhìn sang Đào Dục Huyên vẻ mặt bìnhtĩnh tao nhã cắt thịt bò bít tết, lúc sau mới lên tiếng hỏi:

      "Hương vị món đó thế nào?"

      "Cũng tệ lắm, nhưng tay nghề kém hơnso với đầu bếp chính của L&L chút." Đào Dục Huyên cắt miếng thịt, đưa vào miệng,nhai vài cái rồi mới trả lời.

      "L&L? Nhà hàng này phải thuộc tập đoàn Lý thị sao? Hình như nó có chi nhánh ở Thành quốc mà, làm sao cháu biết được?"

      Vũ Văn Vĩ Thần có chút ngạc nhiên nhìn ĐàoDục Huyên. Căn cứ vào tài liệu mà có, ĐàoDu Du xuất ngoại năm năm chưa từng trở về Thương quốc. Vậy tại sao đứa bé này lại có thểbiết tay nghề của đầu bếp chính L&L rất tốtđây?

      Tập đoàn Lý thị vô cùng quen thuộc, những năm gần đây vẫn có quan hệ mật thiết với VũVăn gia tộc. Vũ Văn gia tộc có thể có ảnh hưởnglớn như ngày hôm nay là bởi vì có tập đoàn Lýthị cùng tập đoàn tài chính nữa ủng hộ mới có thể ở đánh đâu thắng đó, ai cản nổitrên con đường tranh cử chức Tổng thống này.Quan hệ giữa bọn họ có thể là vô cùng bềnchặt, thể nào cắt đứt được .

      Đào Dục Huyên vừa rồi chỉ tùy tiện trả lời màthôi, cũng ngờ lại khiến Vũ Văn Vĩ Thần rất hiếu kỳ. Vẻ mặt của cậu nhóc thoáng sữngsờ, nhưng rất nhanh lại cười ha ha, lộ ra nét mặtngây ngô chưa bao giờ có, mở to hai mắt nhìnVũ Văn Vĩ Thần :

      "Là mẹ cho cháu biết."

      " ra là như vậy."

      Nghe được đáp án từ Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần hề nghi ngờ gì nữa. lại tiếptục hỏi "Mẹ cháu rất thích các món ăn do đầu bếp chính của L&L làm hả?"

      "Chắc là vậy." Đào Dục Huyên đáp.

      "Vậy cháu còn biết mẹ cháu thích gì nữakhông?"

      Tuy nhiên lần này Đào Dục Huyên tiếptục trả lời vấn đề của , chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt to trong suốt nhìn ngài Tổng thống tôn quýđang ngồi trước mặt, ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi to hỏi ngược lại: "Ngài Tổng thống, ngài có hứng thú với mẹ cháu đúng hay ?"

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Vũ Văn Vĩ Thần ngờ câu này lại có thể thốt ra từ trong miệng củamột đứa trẻ, khiến kinh ngạc thôi.

      "Nếu tại sao lúc trước lại hỏi chuyện vềcha của chúng cháu, sau đó còn muốn biết mẹ cháu thích gì. Nếu như ngài Tổng thống đúng là thích mẹ cháu như lời cháu mau thổ lộ với mẹ cháu . Cháu nghĩ mẹ cháu cựtuyệt người đàn ông đẹp trai xuất sắc nhưngài theo đuổi đâu."

      Đào Dục Huyên xong, bưng ly nước trái câytrước mặt lên uống hớp, nhíu nhíu mày, cóvẻ thích lắm. Sau đó đứng lên, cậu nhóc nghiêng người sang phía bàn bên kia, với tay lấy ly rượu đỏ của Đào Du Du uống ngụm, lúcnày mới hài lòng giãn chân mày ra.

      Nhìn loạt động tác của cậu nhóc, Vũ Văn Vĩ Thần dường như có cảm giác mình đứnghiu hắt trong gió.

      Đứa trẻ này mới có bốn tuổi sao? sao??
      CHƯƠNG 48: Vết bớt
      Edit: tiểu an nhi


      Bốn giọt mồ hôi hoa hoa lệ lệ trán Vũ Văn Vĩ Thần còn chưa kịp chảy xuống, Đào Du Duđã dẫn Tiểu Nho quay trở lại bàn ăn.

      Tiểu Nho hào hứng tiếp tục công cuộc càn quétnhững món ăn mà mình thích. Đào DụcHuyên thấy vậy nhịn được liếc mắt nhìn bé hỏi câu: "Em rửa tay chưa?"

      "Rồi ạ, mẹ rửa tay rất sạch cho Tiểu Nho rồi nha. . . . . ."

      Tiểu Nho miệng đầy sốt dâu tây rất nghiêm túcgật đầu, sau đó còn đem bàn tay dính đầy sốt hoa quả lên vẫy vẫy trước mặt Đào Dục Huyên.Đào Dục Huyên chỉ sợ bàn tay bẩn của bé đụng phải mình, ngừng nghiêng người ra phía sau tránh né.

      Thời gian sau đó, tất cả mọi người đều khôngnói gì. Vũ Văn Vĩ Thần chỉ ngồi yên lặng trướcbàn ăn nhìn ba người trước mắt, dường nhưmuốn tìm ra manh mối gì đó người bọn họ.

      Sau khi dùng bữa xong, Đào Du Du lập tứcmuốn đưa hai cục cưng về nhà. Tiểu Nho vô cùng lưu luyến các món ăn ngon của phủ Tổngthống. Trước khi còn lôi kéo vạt áo của VũVăn Vĩ Thần hỏi :

      "Chú à, sau này Tiểu Nho cùng trai có thểtới đây dùng bữa với chú nữa ?"

      "Hả. . . . . . à, dĩ nhiên là có thể. . . . . ." Do dự chút, Vũ Văn Vĩ Thần chắc chắn .

      "Tuyệt quá !" Tiểu Nho hết sức vui mừng vỗ tay cái, sau đó ngoan ngoãn theo Đào Du Du rời khỏi phủ Tổng thống.

      Sau khi ba người rời , Vũ Văn Vĩ Thần nhanhchóng quay lại phòng làm việc. thuần thục bấm mã số điện thoại, tới khi nhận được tínhiệu bắt máy của đầu dây bên kia, mới trầm giọng : " điều tra được những gì rồi?"

      "Báo cáo ngài Tổng thống, căn cứ theo lời dặn của ngài, chúng tôi điều tra tất cả các bạnhọc năm đó cùng học với Đào Du Du. Theo thông tin mà bọn họ cung cấp buổi tối trước ngày Đào Du Du rời khỏi Thương quốc cùngbạn học tham gia liên hoan. Chỉ là sau đó mỗi người ngả về nhà, nhưng Đào Du Du về đến nhà, bởi vì đáng lẽ tính theo thờigian lúc đó phải có mặt ở nhà rồi cha của lại bị người ta ám sát trong biệt thự. NếuĐào Du Du mà có mặt ở nhà khi đó khẳng định cũng khó thoát khỏi cái chết. Còn vềchuyện trong khoảng thời gian kia Đào Du Du đinơi nào, chúng tôi có cách nào điều tra ra được. Những điều này rất gần với suy nghĩ của ngài, tôi nghĩ có lẽ ấy đúng là người mà ngàimuốn tìm rồi."

      Giọng truyền tới ở đầu dây bên kia là của trợ lý Hồ Ứng, ta tỉ mỉ báo cáo, phân tích kết quả điều tra, cuối cùng còn đưa ra kết luận cụ thể.

      " điều tra luôn hai đứa trẻ của ấy , tôi muốn biết cha của bọn chúng là ai. Nếu điều tra ra được tiến hành xét nghiệm DNA."Vũ Văn Vĩ Thần xong liền cúp điện thoại.

      Ý nghĩ của Vũ Văn Vĩ Thần giờ “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.

      Nếu Đào Du Du muốntìm cặp sinh đôi khả ái kia nhất định là con của . tuyệt đối cho phép concủa mình giống như con ngoài giá thú mà lưu lạcở bên ngoài như vậy.

      Hoàng hôn dần buông xuống, màn đêm bắt đầubao phủ khắp nơi, Vũ Văn Vĩ Thần thầm thởdài tiếng, ánh mắt hướng về phía xa xăm ngoài cửa sổ.

      Trong lòng lúc này nhịn được suynghĩ, nếu Đào Du Du cẩn thận tổn thương năm xưa, vậy tiếptheo nên làm như thế nào?

      Còn có hai đứa nữa, Đào Du Du có thể để cho bọn chúng ở cùng với ?

      Trong đầu đột nhiên nhớ lại buổi tối năm năm trước, nhớ nổi mặt của người thiếu nữ kia rồi, nhưng lại thể nào quênđược tiếng kêu khổ sở của , cùng với cái bớt hình quạt màu hồng ở bắp đùi nữa. . . . . .

      Đúng rồi, cái bớt đó, nếu Đào Du Du đúng là năm ấy người nhất định có cáibớt này.

      Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời run !

      Chương 49: Ân Tình

      Editor: Nguyên Nguyên

      Đào Du Du đưa bọn trở lại nhà Đào Tú Quyên, trước là để Đào Tú Quyên sửng sốt chút, sau đó hai người ôm nhau, Đào Tú Quyênkhông ngừng hỏi rốt cuộc sao bỏ được trở vềgặp bà rồi…….

      Hai người giải bày tâm lúc, sau đó ĐàoDu Du bị Đào Tú Quyên kéo đến sô pha ngồixuống, hai người bắt đầu chuyện xảy ra năm năm trước.

      Lúc Đào Tú Quyên biết Đào Du Du làm quảngia ở Phủ Tổng Thống, vẻ mặt của lập tức biến đổi: “Sao con có thể làm quản gia ở PhủTổng Thống? Đây rốt cuộc xảy ra chuyệngì?”

      Đào Du Du thấy bà khẩn trương như vậy, lậptức giải thích: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, lúctrước ngài Tổng Thống đến Phủ Nghị Trưởng ở Thương Quốc làm khách, sau đó có gặp qua con, có lẽ là phù hợp với khả năng làm quản gia của ta, vì thế đưa con trở về……….”

      ra nguyên nhân Vũ Văn Vĩ Thần đưa trở về, muốn Đào Tú Quyên vì phải gánh chịu cho dù là phầntâm tư.

      ra là thế, vậy cũng được, cuối cùng con cũng về nước rồi, khỏi phải mấy năm nay côđều nhớ đến con nhưng được nhìn thấy con. Đúng rồi, sau khi con về nước có đến viếng mộ ba con ?” Nghe Đào Du Du giải thích, Đào Tú Quyên lại suy nghĩ gì nhiều, chuyển đề tài, lại nhắc đến ba của Đào Du Du.

      Đào Tú Quyên trực tiếp làm đáy lòng Đào Du Du cảm thấy tự trách, gục đầu xuống,trong giọng tràn đầy ray rứt: “từ lúc vềThành Quốc đến giờ, con liền làm việc, còn chưa kịp sắp xếp thời gian, con định sắp xếp ngày để đến thăm mộ của ba con.”

      “Thôi, cũng sao, giờ còn làm việc ở Phủ Tổng Thống, tự nhiên được tự do rồi, nghĩ ba con trách con đâu.” Đào TúQuyên thở dài trấn an .

      , người ám sát ba con năm đó là người đại diện của Đảng Dân Quyền, giờ bọn họ thế nào?” Nếu về ba , Đào Du Du muốn tìmhiểu về kết cuộc của những hung thủ giết ngườinày.

      “Năm đó, sau khi ba con bị ám sát, vị Tổng thống trước, cũng là ba của Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần phải bước bước tổng tuyển cử nhanh hơn, rất nhanh liền lên vị trí Tổng thống, trong hai năm, vẫn chèn ép đối với những đại biểu Đảng dân quyền, chia rẽ, tuy rằng nhữnglực lượng nòng cốt của Đảng dân quyền bị tan rã, nhưng mà Đảng dân quyền trong nước cómột phần ngang nhau với quần chúng cơ sở, chonên ra tay độc ác, thể động vào chủ tịch Đảng dân quyền. Mãi cho đến khi năm năm trước, Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần nhậmchức, chuyện thứ nhất ta làm, là xóa bỏ triệt để Đảng dân quyền, chủ tịch Đảng dân quyềnthất thế, thay đổi toàn bộ nhân viên, xem như thù hận của ba con được báo rồi.” Đào Tú Quyên xong, hốc mắt hơi đỏ lên.

      Đào Du Du nghe vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, nghĩ đến, cuối cùng vị Tổng thống hiểm giả dối này lại báo thù cho ba .

      tại con làm việc ở phủ Tổng Thống, xem ra ngài Tổng thống rất coi trọng con, nếu khôngthì với số tuổi của con bây giờ làm sao có thể trở thành quản gia của phủ tổng thống được, đền đáp tốt ân tình của Tổng thống đối với Đàogia chúng ta , tuy rằng năm đó ba con vì ngàiTổng thống nhậm chức mà bị ám sát, nhưng rốt cuộc đó là chuyện ba con tin tưởng và ngưỡngmộ, bây giờ ta báo thù thay con, con hãy tâm cảm ơn mới đúng.”

      “Con biết…..” Giọng Đào Du Du hơi nặng nề chút.

      Đột nhiên lúc này cảm thấy tất cả đều do ông trời trêu đùa, như thế mà bị Vũ Văn Vĩ Thần bắt về làm quản gia trong nhà, là ông trời cho cơ hội để trả ơn sao?
      Chương 50: Rời Giường Rồi, Tổng Thống

      Editor: Nguyên Nguyên


      Đêm hôm đó, Đào Du Du chuyện với ĐàoTú Quyên đến khuya mới ngủ.

      Tiểu Nho ầm ĩ muốn Đào Du Du bồi bé ngủ,bởi vì ban ngày vui đùa quá mệt mỏi, bao lâu liền thiếp ghế sô pha, đến lúc Đào Du Du đứng dậy trở về phòng ngủ, ôm về phòng nghỉ ngơi.

      Cả buổi tối hôm nay hầu như Đào Du Du khôngthể ngủ được, Tiểu Nho đá chăn liên tục, chỉ có thể đắp chăn cho con bé, cả đêm lại lăn qua lăn lại, sáng sớm hôm sau mang cặp mắtgấu trúc đến Phủ Tổng Thống.

      đến Phủ Tổng Thống, vừa lúc tám giờ hai mươi phút, theo đạo lý phải lên lầu gọi VũVăn Vĩ Thần rời giường như trước.

      Nhưng bởi vì bi kịch ngày hôm qua làm cho xuất tâm lý sợ hãi lớn đối với phòng ngủ chính lầu ba, sống chết cũng chịu lên lầu.

      “Đào quản gia, nếu làm chậm trễ thời gian ngài Tổng thống rời giường, đến lúc đó ngài ấy giận dữ tuyệt đối tốt hơn so với buổi sáng ngày hôm qua đâu….” Dương quản gia nhìn thấy vẻ mặt kháng cự lại của Đào Du Du, có lòng tốt nhắc nhở bên tai .

      “Đúng vậy, Đào quản gia, công việc này sớmmuộn gì cũng phải đối mặt, tại chỉ là mấtthời gian, chờ thích ứng chút tốt rồi. Tuy rằng ngài Tổng thống lúc còn giườnghơi tức giận chút, nhưng sau khi ngài ấy rờigiường cũng có gì, cứ đứng vững là tốt rồi.” Triệu Nho ở bên cũng phụ họa theo.

      Phải biết rằng, chuyện này nếu Đào Du Du , rơi vào người Dương quản gia, cho nên hai người bọn họ phải hy sinh Đào Du Du rồi.

      biết có phải lời đoe dọa của Dương quản gia có tác dụng , Đào Du Du chỉ cần suynghĩ đến vẻ mặt tức giận của Vũ Văn Vĩ Thầnbởi vì ta rời giường làm chậm trễ chuyệnquốc gia đại , liền nhịn được mà run cảngười, kết quả là, bi thống chạy lên lầu.

      biết, sau lưng lúc này Dương quảngia và Triệu Nho cười rất gian trá.

      đến lầu ba, dọc theo hành lang về phíatrước vài chục mét, đứng trước phòng ngủchính, hít sâu hơi, quyết định hôm nay sẽđiều chỉnh chiến lược, tuyệt đối thể như hôm qua nữa, trực tiếp lấy nước lạnh hắc Tổng thống, hôm nay điềm đạm lại chút.

      nhàng mở cửa ra, phóng mắt nhìn xungquanh, Vũ Văn Vĩ Thân ngáy o o trênchiếc giường lớn màu trắng mềm mại, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, nhưng hề chóimắt.

      Chậm rãi đến bên giường, nhàng gọi“Tổng thống”, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần cóphản ứng chút nào.

      Kết quả là, chỉ có thể đề cao lượng, đưa miệng đến gần tai , dùng sức gầm lên mộtcâu: “Tổng thống, trời sáng rồi, rời giường thôi.”

      Lần này quả có hiệu quả, Vũ Văn Vĩ Thần bị giọng thét chói tai của đánh thức, phảnxạ có điều kiện như muốn đứng dậy, đụng đầu vào người Đào Du Du, nhất thời Đào Du Du cảm thấy trán mình đau nhói, nhíu mày đưa tay sờ lên trán.

      Mà cố gắng ngẩng đầu, tầm mắt của rơi trêngương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, nhìn khôngbiết, vừa nhìn làm hoảng sợ.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Chảy Máu Mũi

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc đầu, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ cảm thấy mũi hơi đau đau, sau đó cỗ lạnh lẽo xông đến làmcho có cảm giác ổn, đưa tay vuốtmũi, chân mày lập tức nhíu chặt lại, hai mắt phun lửa nhìn người phụ nữ biết sốngchết này.

      “Ai da, ngài Tổng thống, ngài chảy máu mũi rồi……” Đào Du Du sợ hãi, đưa tay lau máu mũi Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng tay còn chưađến gần, cảm thấy trận đau nhức truyềnđến, giống như thanh của xương cốt vỡ vụn.

      Cổ tay của bị Vũ Văn Vĩ Thần hung hăngnắm chặt, thể nào nhúc nhích được.

      được đụng tôi…………” Vẻ mặt thay đổi từ trong kẻ răng phun ra vài chữ này, sau đó đẩy tay ra, lập tức xốc chăn lên đứng dậy vào phòng vệ sinh.

      Được được, ngài Tổng thống rời giường rồi, hơn nữa cũng bảo cút ra ngoài.

      Đây có phải là thay đổi mới ?

      Đào Du Du vừa xoa cổ tay bị đau, vừa an ủichính mình.

      Năm phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần từ trong phòngvệ sinh ra, rửa mặt xong xuôi.

      còn đứng ở đây làm gì? Còn lấy quần áo đến đây?” Thấy Đào Du Du đứng ngây ngốc trong phòng, Vũ Văn Vĩ Thần vừa cởi áongủ, vừa .

      “Hả? Quần áo?” Đào Du Du mơ mộng liền khôiphục tinh thần lại, lập tức đến phòng quần áo bên cạnh.

      Vũ Văn Vĩ Thần ép bản thân mình đừng tứcgiận, đứng bên chờ đem quần áo đến.

      Nhưng……..Nhưng mà………

      đợi hai phút, cũng chẳng thấy Ngũ Y Y đem quần áo đến.

      Mà Đào Du Du đáng của chúng ta cầm giàyđể làm gì?

      Đúng vậy, lúc này đến phòng quần áo và mởtủ quần áo ra, liền trợn tròn hai mắt.

      Đây là cái gì?

      Đây là cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hóa sao?

      Sao lại có nhiều quần áo như vậy?

      Mà mỗi cái nhìn qua đều rất sang trọng, lậptức bị hoa cả mắt.

      Nào là quần áo, giày, mũ, còn có rất nhiều mắtkính, cùng với các linh kiện , làm quên cả mục đích đến đây để làm gì.

      giờ, tự mình hầu hạ ngài Tổng thống thay quần áo, cũng khó trách làm há hốcmồm.

      thể trách chưa nhìn thấy các mặt của xã hội, ngài Tổng thống này ăn mặc quá phung phí rồi.


      Chương 52: Hầu Hạ Tổng Thống Thay Quần Áo

      Editor: Nguyên Nguyên

      ở trong này làm gì?” Trong lúc Đào Du Du say mê những món quần áo, vật phẩm trang sức hoa lệ kia, giọng rét lạnh sau lưng truyền đến, sợ đến mức run bắnngười, phản xả có điều kiện quay đầu lại.

      Vũ Văn Vĩ Thần đứng sau lưng Đào Du Du biết từ lúc nào, nửa người để trần đứng lẳng lặng nhìn .

      Đào Du Du quay đầu lại rất nhanh, gương mặtkhông kịp phòng bị liền dán lên lồng ngực cườngtráng của Vũ Văn Vĩ Thần, trong nháy mắt làm cho choáng váng.

      Vũ Văn Vĩ Thần cũng ngờ xảy ra mộtmàn này, trong khoảnh khắc gương mặt nhỏnhắn lạnh lẽo dán vào lồng ngực nóng bỏng củaanh, tâm của nhàng run lên, loạicảm giác khó hiểu lan tràn cả người .

      Sao lại thế này?

      Làm sao lại có cảm giác kỳ quái như thế?

      nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình củamình, hít sâu hơi, với người phụ nữđang ngây ngốc trước mặt: “Tôi bảo lấyquần áo cho tôi, làm cái gì vậy hả?”

      Tuy rằng thanh chất vấn, nhưng tronggiọng trách cứ nào.

      Đây là ngoài ý muốn của Đào Du Du, nghĩ rằng lần này Vũ Văn Vĩ Thân lôi ra mắng cho trận.

      Nháy mắt Đào Du Du lập tức tỉnh táo lại, vộivàng vuốt mông ngựa : “Cái đó……Là quần áo của nhiều quá, đẹp quá, tôi……..Tôikhông biết chọn bộ nào.”

      Nha, lời nịnh nót người ta rất thích nghe. Đào Du Du suy nghĩ, trả lời sao có vấnđề gì rồi.

      cảm thấy tôi mặc quần áo mà còn lựa chọn sao?” Thản nhiên lườm vẻ mặt chân chó củaĐào Du Du cái, đưa tay lên giá lấy mộtbộ âu phục xuống, sau đó ra ngoài.

      Đào Du Du nghe lời , nhịn đượcoán thầm trong lòng, có nhiều tự tin đối với vócdáng của mình, nhưng da mặt dày lại lời nóinày.

      theo sau Vũ Văn Vĩ Thần, nhìn mặc từngmón quần áo, sau cùng là lúc thắc cà vạt, rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần cũng gọi .

      “Qua đây.” đeo cà vạt vào , ánh mắt nhìn chính mình trong gương, nhưng giọng lại với Đào Du Du.

      “Hả? A…….” Đào Du Du dám thất lễ,lập tức đến trước mặt .

      Thắt cà vạt giúp tôi.” xoay người chỉnh quần áo trong cổ áo , chút sau đó với .

      “Cái gì?” Đào Du Du nghe xong, lại choáng váng.

      Thắt cà vạt…….

      Thắt cà vạt…….

      Loại kỹ thuật trẻ con này……..……Đúng là hẳn ………….

      “Kia…….Cái kia……Tôi thắc nha……” mở miệng rất , Đào Du Du còn chưa xong, cảm giác được Vũ Văn VĩThần kích động muốn đá văng ra khỏi phòng rồi.

      Chương 53: Được Sủng Ái

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Giấy chứng nhận quản gia của là dùng tiền để mua sao?” Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu thở dài, vẻ mặt khinh bỉ .

      “Hả?” có, là chính tôi thi, viết lâu rồi, hơn nữa còn là giấy chứng nhận quản gia cao cấp, thi rất khó nha.” lắc đầu liên tục, đối với giấy chứng nhận quản gia của mình bị nghi ngờ, Đào Du Du cảm thấy rất hoang đường.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt đảm bảo của Đào Du Du, trong lúc này cảm thấy vừa tức vừabuồn cười.

      Nâng cổ tay lên nhìn thời gian đồng hồ, đưa tay đẩy bàn tay bé của ra: “Nhìn cho , tôi chỉ lần, sau này chuyện này đều do làm.”

      xong, bắt đầu thắt cà vạt.

      Thủ pháp của rất nhanh rất tao nhã, chẳng qua trong thời gian chớp mắt, chiếc cà vạt màu xám bạc được thắt hoàn mỹ cổ áo màutrắng. Đào Du Du nhìn trợn mắt há hốc mồm,lấy tốc độ nhanh như vậy, cũng phải là máy quay phim, làm sao có thể làm lại được?”

      Thắt lại cà vạt, Vũ Văn Vĩ Thần xoay người ra cửa, Đào Du Du thấy thế, lập tức nhanh chóng đuổi theo, vào trong bộ đàm với đầu bên kia: “Ngài Tổng thống xuống lầu, đembữa sáng lên.”

      …………………….

      Hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần ăn sáng xong, bắtđầu ngày làm việc bận rộn, mà Đào Du Dulại bắt đầu luyện kỹ thuật thắt cà vạt.

      tìm sư phụ trong phủ Tổng Thống biết cáchthắt cà vạt, bỏ ra giờ, rốt cuộc cũng thắt ra hình dáng, rất thỏa mãn với kết quả của mình.

      Buổi sáng hơn mười giờ, Vũ Văn Vĩ Thần mởvài cuộc hội nghị , sau đó đám bộtrưởng chuẩn bị ra cửa.

      Lúc Đào Du Du nhận được thông báo, lập tứcbuông công việc trong tay chạy đến cửa vui vẻ đưa tiễn.

      Vũ Văn Vĩ Thần tuốt đằng trước, ngay lúcanh quay lại nhìn thấy Đào Du Du vui vẻ cúithấp đầu đưa tiễn , nhịn được khoáttay chỉ vào : “, cùng với tôi.”

      “Cái……..Cái gì?” Đào Du Du há hốc mồm lầnnữa, hơi sững sờ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần đứng phía sau Triệu Nho và Dương quản gia.

      “Đào quản gia………” thấy Đào Du Du đứngbất động, Triệu Nho giọng gọi câu.

      “Hả?A….Được.” Đào Du Du phản ứng kịp thờitrên đầu đầy dấu chấm hỏi chậm rãi gia nhậpvào đội ngũ.

      Đoàn người ra khỏi cửa, Đào Du Du được sắpxếp ngồi xe của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Đây là vinh hạnh rất lớn, trước đây bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần chỉ có hai người trợ lý lớn là Triệu Nho và Hồ Ứng, ngay cả vị quản gia cũng có vinh hạnh như vậy. tại Đào Du Du nhanh như vậy đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, người khác nhìn vào, vị quản gia mớinày rất được sủng ái.

      Chỉ có Triệu Nho và Hồ Ứng mới biết, hết thảy này, đơn giản là tại Đào Du Du càng ngày càng khớp với người phụ nữ mà ngài Tổng thốngmuốn tìm.

      Chương 54: Khách Đến Thăm

      Editor: Nguyên Nguyên

      Xe chạy đường quanh co, bao lâu liền đến sân bay quốc tế.

      Toàn bộ nhân viên xuống xe trước, sau đó VũVăn Vĩ Thần chầm chậm bước xuống xe, Đào Du Du dám chậm trễ, lập tức bước xuốngtheo.

      Lúc này trong sân bay có rất nhiều máy bay tưnhân xa hoa cỡ lớn, sau khi Vũ Văn Vĩ Thầnxuống xe để lại bất kỳ lời nào liền thẳng đến cửa máy bay.

      Cửa máy bay mở ra, chỉ nhìn thấy Tổng thống của Thành Quốc là Tiêu Dịch cùng vớiphu nhân của ngài ấy là Nguyễn Thảo Mai, còn có hai người phụ nữ chậm rãi xuống. Phía saubọn họ là Nghị trưởng Tiêu Triệt cùng với phu nhân là Vũ Văn Tuyết Lạc, còn có vài Nội Cácvà Đại Sứ.

      Đào Du Du nhìn thấy Vũ Văn Tuyết Lạc rất vui vẻ, làm sao biết Vũ Văn Vĩ Thần muốn theo đến đây đón máy bay, ra khách viếng thăm là chủ trước của .

      Vũ Văn Tuyết Lạc liếc mắt nhìn thấy Đào Du Du đứng sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần, hơi ngạcnhiên chút sau đó vẫn khôi phục lại bìnhtĩnh, xem ra hiểu , Đào Du Du từ chức là do tay Vũ Văn Vĩ Thần an bài.

      Nhưng mà vẫn , vì sao Vũ Văn Vĩ Thần đến lấy góc tường của , tuy ĐàoDu Du rất tốt, nhưng mà đến mức để cho Vũ Văn Vĩ Thần phí sức đưa Đào Du Du từ Thành Quốc đến đây.

      Hơn nữa trong yến tiệc lần đó, phát hai người bọn họ xuất cùng nhau lần nào cả, vậy rốt cuộc tất cả xảy ra chuyệngì?

      Vũ Văn Tuyết Lạc nghi vấn cũng là nghi vấntrong lòng Tiêu Triệt, chỉ là ngài ấy cóthời gian suy nghĩ quá nhiều.

      Vũ văn Vĩ Thần rất lễ độ bắt tay với từng vịkhách, Hồ Ứng theo an bài mọi người lên xe, xe liền chạy về hướng Quốc Tân quán.

      xe, Đào Du Du vẫn ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, hơi bất an, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tuyết Lạc trong lòng kích động chút nhưngsau đó lại cảm thấy yên.

      Vũ Văn Vĩ Thần ngồi bên hầu như cảmnhận được trong lòng Đào Du Du bất an, thản nhiên mở miệng: “ cần lo lắng, từ trước đến nay chị họ đều biết tính tình của tôi.”

      “Việc này………..” Tâm tư bị nhìn thấu, mặt Đào Du Du hơi xấu hổ chút, trong nội tâm xoắn xuýt lại, nhịn được liền mở miệng hỏi: “Lần này ngài Tổng thống và ngàiNghị trưởng đến chơi, ở lại bên này bao lâu?”

      quan tâm việc này làm gì?” Vũ Văn VĩThần hơi tò mò nhìn vì sao lại hỏi vấn đềnày.

      ……. có……..” chỉ muốn xácnhận hành trình của Vũ Văn Tuyết Lạc chút thôi, muốn tìm cơ hội để giải thích với ấy.

      Căn cứ vào kinh nghiệm của , hành trìnhviếng thăm lần này đều được sắp xếp rất tốt,nếu Tuyết Lạc ở lại phủ Tổng Thống, côsẽ có cơ hội chuyện cùng ấy nữa.

      “Bây giờ là chính thức viếng thăm, bọn họ ở bên này ba ngày, bữa ăn tối hôm này đều sắp xếp ở phủ Tổng Thống .” Vũ Văn Vĩ Thần xong, lên tiếng nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

      Đào Du Du nghe bữa ăn tối được sắp xếp ở phủTổng Thống, lập tức ổn định lại tinh thần, nhưngmà, ngờ, bây giờ bữa ăn tối lạixuất người làm thể tưởngtượng được…………
      Chương 55: Cậu Bé Xinh Đẹp Trong Trí Nhớ

      Editor: Nguyên Nguyên

      Buổi chiều, Đào Du Du trở về phủ Tổng Thốngchuẩn bị tiệc tối, Vũ Văn Vĩ Thần lại làm chủnhà, đưa Tổng thống Thành Quốc tham quanViện bảo tàng và đến Nhà hát lớn quốc gia xem múa ba lê.

      Bây giờ tiệc tối ở phủ Tổng Thống được chuẩnbị ở phòng tiệc số 3, đây là phòng tiệc lớn nhấttrong phủ Tổng Thống, vật trang trí cũng xỉ hoa nhất.

      lúc và các trưởng phòng khác chuẩn bịđưa khách đến chỗ ngồi, tầm mắt rơi vào ngườiđàn ông mặc âu phục màu rượu sâm banh bêncạnh Vũ Văn Vĩ Thần, phía mũi mang cặp mắt kính gọng vàng, ngũ quan lập thể, trênngười đàn ông tuấn khí chất thành thụcchững chạc.

      ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt hơi mở to.

      ấy sao?

      Vào lúc này, ở đây, lấy phương thức này gặp mặt, xem như ông trời lại ban ơn cho , hay làvui đùa với nữa.

      biết có phải ánh mắt của Đào Du Du quá nóng bỏng hay làm người đàn ông kia chúý đến, đảo mắt, tầm mắt rơi mặt Đào Du Du, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Đào Du Du như nghe được tiếng timđập của mình.

      Nhưng mà, loại cảm giác kích động này chỉ qua vài giây liền biến mất, bởi vì, người đàn ông kia chỉ thản nhiên liếc nhìn cái, sau đó dờitầm mắt khỏi người .

      ta…. nhận ra ………..

      Cũng đúng, nhớ trong cuộc đờicủa từng xuất qua người như .

      Mười lăm năm trước, lúc tám tuổi, lần đầu tiên gặp ở trong bữa tiệc, lúc đó, ba côkhông phải là thị trưởng, mà là đại công tử của Tập Đoàn Tài Chính. Đó là lần tiên thế giới này nhìn thấy cậu bé đẹp trai như vậy, rất muốn chơi đùa với cậu, nhưng bên cạnh cậu luôn có người lớn vây quanh, nhát gan yếu ớt nên dám lên chuyệncùng.

      Về sau, bọn họ học chung trường tiểu học,sau này chuyển đến trường trung học, vẫnluôn ngồi phía sau cậu, nhưng cậu chưa bao giờquay lại nhìn cái.

      cứ yên lặng thích cậu như vậy, bên cạnh cậucó rất nhiều nữ sinh xinh đẹp cùng với ngườihầu ngừng vây quanh.

      Mỗi lần nhìn thấy nữ sinh nào đó đứngtrước mặt cậu tỏ tình đều bị cậu tự tuyệt, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn là vì liều lĩnh tỏ tình trước mặt cậu, nếu bị lọt vào cự tuyệt, nhất định chịu nổi đả kích này, bao giờ dám thích cậu nữa.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Đôi Bảo Bối Nhà Tiêu TổngThống

      Editor: Nguyên Nguyên


      Thời gian thấm thoát trôi qua, tại nhiềutuổi như vậy, cậu bé đó trong trí nhớ của đãtrở thành bóng dáng mờ nhạt.

      “Thu hồi ánh mắt của lại.”

      Lúc Đào Du Du còn đắm chìm trong ký ứccủa mình, đột nhiên giọng trầm thấp hờn giận truyền vào tai , làm sợ đến mức nhảy dựng lên, nhìn lên lại là giọngnói chứa tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần.

      mặt Đào Du Du hơi ngượng ngùng, đểVũ Văn Vĩ Thần phát ra có điểm thích hợp, là xấu hổ mà.

      Đào Du Du tiếp tục làm công việc trong tay, lúc dọn thức ăn lên, giọng nữ trongtrẻo vang lên đem tầm mắt của mọi người dừngtrên người Đào Du Du.

      “Tuyết Lạc, đây phải là Đào quản giatrước đây ở nhà các người sao? Tại sao lạiđến Thương Quốc rồi?” Người lời này ai khác, chính là phu nhân của Tổng thống Thành Quốc Nguyễn Thảo Mai, ta trừng to hai mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Đào Du Du.

      Thực ra trước khi nhìn kỹ Đào Du Du, ta cảm thấy có chút quen mặt, nhưng trong lúc này nghĩ ra, tại cũng nhớ lại, cũng khótrách ta lại có hoảng sợ lớn như vậy.

      “Ngài Tổng thống Vũ Văn đẹp trai như vậy, nếumà là tôi, nhất định để cho ôngchú già làm quản gia rồi….” Nguyễn Thảo Mai vừa mới ra, người khoảng mười ba mười bốn tuổi ngồi cạnh ta dùng khăn lau cái miệng , cất tiếng lên.

      “………….”

      “………….”

      “………….”


      đám người đầu đầy vạch đen.

      “Caramen, phải trước với con là thục nữ phải thận trọng chút sao?”

      Nhưng mà, hoàn toàn nghe theo lờicô, ánh mắt sáng quắc lên nhìn Vũ Văn VĩThần hỏi: “Nghe ngài Tổng thống còn chưa có bạn sao? biết loại phụ nữ nào mớihấp dẫn được ngài vậy?”

      “Caramen, vấn đề này em nên hỏi, em như vậy, mười tám người bạn trai ở Lâm Lang thành kia làm sao chịu nổi?” còn chưa xong, chàng trai ngồi bên khoảng haimươi tuổi ngồi bên cạnh nhịn đượccười .

      có mười tám người bạn trai, bọn họkhông tính, em thích bọn họ, hừ…….. trai bại hoại……..” nghe vậy, lập tức mất hứng chu cái miệngnhỏ lên, ánh mắt oán giận nhìn chàng trai.

      Mọi người ngồi ở đây đều nở nụ cười haha.

      Hai người này phải là ai khác, là hai đứacon của Tổng thống Thành Quốc là Tiêu Thiên Bảo và Tiêu Nhã Hinh.

      Đào Du Du đứng bên nghe bọn họ nóichuyện, đầu đầy vạch đen, trong lòng suy nghĩ,đại tiểu thư của nhà Tổng thống này là dũng cảm, có thể ngang nhiên chạy đến Thương Quốccủa bọn họ mà đùa giỡn với ngài Tổng thống đạinhân.

      Ngược lại ngài Tổng thống đại nhân này, tựa hồkhông có chút tức giận, vẻ mặt cười đếnsáng lạn ra, chẳng lẽ ta có hứng thúvới vẻ đẹp sao?

      A a, phải tà ác vậy chứ?

      ta có loại khẩu vị thích bé tóc vàng chứ?
      Chương 57: Trốn

      Editor: Nguyên Nguyên


      Ngay khi lúc Đào Du Du nổi lên ý nghĩ tàác đối với Vũ Văn Vĩ Thần, giọng truyền vào tai nghe lỗ : “Đào quản gia,bọn của tại ở trước cổng PhủTổng Thống, bọn chúng cầu muốn gặp .”

      “Cái…..Cái gì?” Đào Du Du nghe xong, hóa đá ngay tại chỗ, lập tức quay lưng lại ôm tainghe giọng : “Ngăn bọn chúng lại, để cho bọn chúng vào.”

      “Nhưng……Nhưng mà…….” Đầu bên kia tai nghe vừa nghe lời của , dường như hơi chầnchờ, vài giây sau, trong tai nghe lại truyền đến giọng : “Vừa lúc bọn chúng thừa dịp tôikhông chú ý vào rồi.”

      “Đáng giận…….” Đào Du Du nghe xong lập tứccả kinh, cũng bất chấp có rất nhiều người đangở đây, xoay người chạy ra khỏi phòng ăn.

      muốn nhìn hai đứa này chạy vào phòng quấy rối , phải biết rằng tại cái mạng của nằm trong tay Vũ Văn Vĩ Thần.

      Đào Du Du đột nhiên rời khỏi làm Vũ Văn VĩThần cũng chú ý đến, ánh mắt của vừa nhìntheo bóng lưng lúc rời khỏi phòng ăn.

      Ánh mắt của tránh khỏi người đànông đeo mắt kính ngồi bên cạnh chú ý, khóe môi ta hàm chứa ý cười nhàn nhạt, mặt vẫn có biến đổi nhiều, núpphía sau mắt kính là đôi mắt đào hoa đẹp lại có ý nghĩ sâu xa đặc biệt.

      Bên trong hoa viên Phủ Tống Thống, hai bóngdáng khom lưng về phía lầu chính.

      trai, vì sao chúng ta phải lén lút vào?” theo phía sau Đào Dục Huyên là Tiểu Nho với vẻ mặt khẩn trương và hơi nghi ngờ hỏi.

      phải em muốn tìm chú kia chơi đùa sao? Nếu như bị mẹ biết, chắc chắn đồng ý.” Đào Dục Huyên mang vẻ mặt dày dặn kinh nghiệm , nhưng trong ánh mắt cậu lạixẹt qua tia hoang mang, rất nhanh liền biếnmất.

      “Dạ…..Em biết rồi…….” Tiểu Nho nghe vậy,lập tức đưa hai tay bịt chặt miệng của bé lại, tiếp tục về phía trước, hai mắt của bé lập tức trợn to, chỉ vào Đào Du Du chạy từtrong lầu chính ra rồi : “ trai, mẹ ra rồi….”

      Đào Dục Huyên thấy Đào Du Du chạy đến,cậu nhanh chóng túm Tiểu Nho trốn vào trong bụi cây gần đó, đưa bàn tay béo ụt ịt che cái miệng của Tiểu Nho lại, cho béphát ra tiếng.

      Đào Du Du chạy thẳng đến cửa, vẫn tìmthấy hai bóng dáng bé kia.

      Hỏi qua bảo vệ, rằng hai đứa này vào trong phủ.

      Trong lúc này, Đào Du Du hoảng hốt, chỉ sợ hai tên gia hỏa này gặp chuyện gì xấu.

      Lúc này, Đào Dục Huyên và Tiểu Nho trốnthoát khỏi Đào Du Du liền nghênh ngang về phía phòng tiệc.

      Ở cửa lầu chính, bọn chúng liền bị ngườihầu chặn lại.

      Người hầu này chưa từng thấy qua bọn chúng,liền hỏi: “Người bạn , các em là ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ này vậy hả?”

      Chương 58: Xác Định Quan Hệ Cha Con

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Chúng tôi là khách do ngài Tổng thống mờiđến, xin hỏi ngài Tổng thống ở trong yếntiệc à?” Đào Dục Huyên nóng vội rất bình tĩnh nhìn người hầu rồi hỏi, giọng cũng chột dạ.

      “Ha ha, ra là khách của ngài Tổng thống, xin mời hai vị theo tôi.” Người hầu kia nghe vậy,lập tức nhìn nhìn hai đứa trẻ, sau đó mỉm cười nhiệt tình xoay người dẫn đường về phíatrước.

      Tiểu Nho bị lời dũng cảm của Đào DụcHuyên làm cho sửng sốt, bé nhịn đượcliền kéo kéo vạt áo của Đào Dục Huyên rồi vào tai cậu: “ trai, ai là ngài Tổng thống? Vì sao muốn gạt người ta vậy?”

      “Im miệng.” Đao Dục Huyên lo lắng thanh của Tiểu Nho là người hầu này nghi ngờ, lập tức quay đầu trợn mắt, quát khẽ với bé.

      Tiểu Nho bị trai mình quát làm cho hoảngsợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      ……………………

      Trong yến tiệc, mọi người cùng trò chuyện vuivẻ, khí lại rất náo nhiệt.

      bao lâu, Hồ Ứng đứng ở phía sau Vũ Văn Vĩ Thần tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt biến sắc, ta cúi đầu xuống vào tai Vũ Văn Vĩ Thần: “Tổng thống, báo cáo giám định DNA có kết quả.”

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, trong lòng chấn động, nhưng vẻ mặt có biến hóa, thấp giọng : “.”

      “Xác định là quan hệ cha con.” Hồ Ứng nhàng phun ra vài chữ, nhưng lại là trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần nổ “oanh” tiếng, tay cầm ly đế cao bỗng run lên, rượu đỏhơi văng ra khỏi miệng ly, làm rơi chiếckhăn trải bàn.

      Ngay lúc mọi người bị hấp dẫn bởi động tác nàycủa Vũ Văn Vĩ Thần, cửa phòng tiệc bị người khác mở ra, hai đứa trẻ xinh đẹp cùng xuất trong tầm mắt của mọi người.

      “Trời ơi, đây là con nhà ai vậy? là đáng nha……” Người có phản ứng trước tiênngồi ở gần cửa là phu nhân Tổng thống Thành Quốc là Nguyễn Thảo Mai, vốn ăn no, ánh mắt nhìn xung quanh, hai đứa bé này xuất liền hấp dẫn ánh mắt của .

      Nghe giọng của Nguyễn Thảo Mai, ánh mắtcủa mọi người đều dừng lại
      người Đào Dục Huyên và Tiểu Nho, vẻmặt hơi ngạc nhiên.

      Vũ Văn Vĩ Thần có nằm mơ cũng ngờ ai đứa bé này lại xuất ở đây, trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ là người phụ nữ chếttiệt kia đâu rồi?

      Chính lúc này Đào Du Du tìm ai đứa bé nghe được giọng truyền đến trong tai nghe, rằng hai đứa bé đến phòng tiệc, hoảng sợ suýt chút mất hồn, nhanh chóngchạy đến phòng tiệc.

      cảm giác mình sớm muộn gì cũng bị ngài Tổng thống giết chết, hoặc là bị hai đứa bé này làm cho lo lắng đến chết.
      Chương 59: Tiểu Nho Bị Dọa Khóc

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc Đào Du Du chạy đến phòng tiệc, nhìn thấyhai đứa đứng trước phòng tiệc mà biết phải làm sao.

      Sai rồi, đúng ra, là Tiểu Nho biết phảilàm sao.

      biết tại sao chỗ này lại có nhiềungười như vậy.

      Bé chỉ nghe trai đến đây để tìm chú kia chơi đùa thôi.

      Bây giờ lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làmtrái tim bé của bé càng thêm sợ hãi.

      Vì sao tất cả mọi người lại nhìn bé? Cảm giác này tốt chút nào.

      Bị ánh mắt mọi người nhìn đến, Tiểu Nho kiềm nén chút, rốt cuộc nhịn được “oa” tiếng khóc rống lên.

      “Làm sao? Làm sao mà khóc? Tiểu bảo bối, conlà ai vậy? khóc khóc, dì dì ôm con cái nha…” Nguyễn Thảo Mai nhìn thấy Tiểu Nho khóc, lập tức đứng dậy rời khỏi ghế của mình tiến lên ôm lấy Tiểu Nho.

      Vũ Văn Vĩ Thần lập tức chảy mồ hôi đầy mặt, hai đứa bé này xuất đúng lúc nha, giới thiệu với mọi người thân phận bọn chúngnhư thế nào đây?

      “Chào mọi người, đây là do năm đó tôi cường x nữ sinh nên ấy sinh cho tôi cặp sinhđôi……..” Như vậy sao?

      Có lẽ sau này tham gia vào giới chínhtrị nữa, còn mặt mũi nào làm việc vớinhững người thế giới.

      Sau khi Đào Dục Huyên bước vào cửa, ánh mắt cậu dừng lại người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, mắt ông ta sáng nhưđuốc, chỉ nhìn chằm chằm, nhưng mở miệng câu nào. Giống như ngoài ý muốn nhìn thấy cậu ở trong này.

      “Xin lỗi mọi người….Đây…….Đây là con củatôi.” Ngay lúc mọi người bị tiếng khóc của TiểuNho hấp dẫn, rốt cuộc Đào Du Du cũng xuất , tiếp nhận Tiểu Nho từ tay Nguyễn ThảoMai rồi ôm bé vào lòng dỗ dành, tay nắm lấy bàn tay bé của Đào Dục Huyên, cùi đầu xin lỗi mọi người.

      ra là con của Đào quản gia, ta sao mà đáng như vậy, là rất đẹp nha.”Nguyễn Thảo Mai cười cười vừa vừa véo vào má Tiểu Nho.

      “Con đến đây, giao công việc lại, bồibọn .” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du xuất liền thở phào nhõm, phất tay .

      “Được……Được.” Nghe Vũ Văn Vĩ Thần như vậy, Đào Du Du gật đầu đồng ý, sau đóxoay người muốn rời khỏi.

      “Du Du, dù sao tôi cũng ăn no rồi, tôi và ra ngoài chơi đùa với bọn , lâu khônggặp đứa đáng như vậy.” Nguyễn ThảoMai đứng trước mặt Đào Du Du nghe xong, liền như vậy.

      Vừa dứt lời, ngài Tổng Thống Tiêu Dịch cũng là chồng của phu nhân Nguyễn Thảo Mai liền chảymồ hôi lạnh, người phụ nữ này, nhiều năm rồi lại thích đứa trẻ như vậy, nhớ năm đó lừagạt sinh hai đứa bé kia, lại đòi sống đòichết chịu, chẳng biết tâm tình của là gì.
      Chương 60

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Con ăn xong rồi, con cũng muốn .” Lúc này,Caramen Tiêu Nhã Hinh cũng mình ăn no, đồng thời bỏ dao nĩa xuống, cũng muốn gia nhậpvào đoàn người trước mắt.

      “Vừa đúng lúc lâu rồi có gặp Đào Du Du, nên muốn tâm cùng ấy, tôi cũng muốn .” Vũ Văn Tuyết Lạc thấy thế cũng đứng dậy theo.

      Được được, vì thế Đào Du Du , nhân tiện dẫn theo đám phụ nữ bàn cơm luôn.

      Vốn là Đào Du Du định đưa hai đứa về nhà người , nhưng tại lại gặp Tổng thống Phu nhân và thiên kim tiểu thư, và Nghị trưởng Phu nhân cũng theo, vì vậy chỉ có thể an bài mọingười ở bên trong hoa viên uống trà.

      vào trong hoa viên, Tiểu Nho ngừng khóc, kéo tay Đào Dục Huyên muốn chơi đùa với cậu.

      Đào Dục Huyên còn bày ra bộ dáng suy nghĩsâu xa, biết trong đầu cậu suy nghĩ chuyện gì.

      “Tiểu Chính Thái? Em tên là gì? Sao nhìn mặt em lại có vẻ mất hứng như vậy?” Tiêu Nhã Hinh ngồi ghế đá, quay đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên, nhịn được tò mò hỏi.

      “Chị ơi, trai phải tên Tiểu Chính Thái, trai gọi là Quả Táo.” Tiểu Nho thấyTiêu Nhã Hinh để ý đến mình, chỉ chuyện với Đào Dục Huyên, bé mở miệng để làm hấp dẫn lực chú ý đến mình.

      “Quả Táo? Vậy em gọi là gì?” Tiêu Nhã Hinhnghe Tiểu Nho như vậy, liền hỏi.

      “Em gọi là Tiểu Nho.” Thấy Tiêu Nhã Hinh chú ý đến mình, Tiểu Nho vui vẻ .

      “Cả nhà các em đều là hoa quả sao? Vậy mẹ em có phải gọi là Tiểu Bồ Đào ?”Tiêu Nhã Hinh cười .

      Tiểu Nho vừa nghe, vẻ mặt sùng bái nhìn ta: “Chị à làm sao chị biết được vậy? Chị thậtthông minh nha, chị à! Em thấy chị rất xinh đẹpvà rất thông minh, chị là tiên nữ sao? Chị….”

      Tiểu Nho liên tục vuốt mông ngựa làm cho TiêuNhã Hinh đầu đầy vạch đen, Vũ Văn Tuyết Lạc ngồi bên chuyện với Nguyễn Thảo Maivà Đào Du Du, vừa nghe thấy giọng của Tiểu Nho, khóe môi đều giật giật.

      Tại sao biết đứa bé này có lúc lại chân chó như vậy?

      “Chị ơi, chị tên là gì?” Lần này Tiểu Nho xem như là dính người Tiêu Nhã Hinh, bé lắclắc bé trước mặt ta và hỏi.

      “Em quản chị…..” Tiêu Nhã Hinh chịu được tiểu gia hỏa bám người này, vẻ mặt kiên nhẫn nghiêng đầu tránh .

      “Tiểu bảo bối, chị con tên là đáng nha Caramen.” Nguyễn Thảo Mai thấy con củamình phát cáu, lo lắng làm trái tim bé của Tiểu Nho bị tổn thương, vì thế nhanh chóng trả lời.

      “À…….Chị tên đáng , chị là người đángyêu nhất mà em gặp, chị làm người bạn tốtcủa Tiểu Nho được ?” Tiểu Nho vừa ngheNguyễn Thảo Mai xong, lập tức hưng phấnlên.

      cần, tôi cần kết bạn với đứa bé, tôi cần bạn…….” Quả quyết cự tuyệt, Tiêu Nhã Hinh tiếp tục quay đầu , để ý đến hình tượng của mình.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Phụ Nữ Kiêu Kỳ

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Chị thích Tiểu Nho sao? Tiểu Nho rấtthích chị nha….” Tiểu Nho bị cự tuyệt tronglòng buồn bã, rất bi thương giọng . Bộ dáng rất tội nghiệp, vẻ mặt đầy ủy khuất.

      thế giới này người tôi thích phải là bọn họ, chẳng phải tôi đây chết nhanhsao?” Tiêu Nhã Hinh rất đồng ý, ánh mắtcô lại rơi người Đào Dục Huyên im lặng đứng bên suy nghĩ sâu xa.

      Tuy rằng cậu bé này chuyện, nhưng mà tồn tại mãnh liệt của cậu làm người kháckhông thể bỏ qua.

      Chủ yếu nhất là, rất tò mò, vì sao Tiểu Nho lại thích , còn cậu bé này nhìn cái cũng thèm nhìn đến .

      Nội tâm Tiểu Nho tiếp tục bi thương, bé ngồimột bên vẽ vòng tròn.

      Ánh mắt Tiêu Nhã Hinh dừng người ĐàoDục Huyên hỏi: “Này, cậu bé, có ai thiếu nợ cậu rất nhiều tiền sao? Sao vẻ mặt của cậu lại cừu hận lớn vậy?”

      Đào Dục Huyên trầm tư suy nghĩ, nghe giọng của Tiêu Nhã Hinh liền khôi phục lại tinh thần, trong ánh mắt cậu lóe lên tia lạnhlùng, khinh thường : “phụ nữ ngạo mạn.”

      “Cái….Cái gì? cậu tôi là phụ nữ ngạo mạn?”Tiêu Nhã Hinh ngờ cậu bé này mở miệng ra lại mắng người như vậy, trong lúc nhất thời, cảm thấy rất khó chịu, nhảy từ ghế xuống chỉ thẳng vào mặt cậu quát: “cậu dựa vào cái gì dám cậu là phụ nữ ngạo mạn? cậu mớiđúng là con trai ngạo mạn, mới đúng……….”

      Nguyễn Thảo Mai thấy con của mình cáukỉnh như vậy lại gì, khi nào nha đầukia bình tĩnh như trai nó tốt biết mấy.

      “Mẹ, con dạo hoa viên chút, ở đây khí ngột ngạt……” Đối với vẻ mặt tái nhợtphản bác của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên hoàn toàn để ý trong lòng, rất tao nhã xoay người bước .

      Đào Du Du cũng phát khí chỗ bọnnhỏ rất kỳ lạ, nghĩ rằng tính tình Đào DụcHuyên vẫn rất bình tĩnh, ra ngoài hoa viên có vấn đề gì, vì vậy gật đầu đáp lại cậu.

      Sau khi Đào Dục Huyên rời khỏi, Tiêu NhãHinh ngồi đó, lúc này bị Tiểu Nho quấy rầykhông ngừng, làm cho hơi phiền, vì vậy tìm cớ chạy ra ngoài.

      Tiểu Nho nhìn thấy trai và chị đều , tự nhiên cũng ngồi yên, lắc lắc mông nhỏchạy theo Tiêu Nhã Hinh.

      …………….

      Sau khi Tiêu Nhã Hinh đến hoa viên, lúc đầuđịnh tình Đào Dục Huyên, sau đó lý luận với cậu bé này trận.

      Đúng lúc dạo trong hoa viên, kết quả vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Đào Dục Huyênđâu, nhất thời cảm thấy thú vị chút nào.

      dùng sức xoay người, thấy bóng dángTiểu Nho lén lút theo , nhịn được nhìn : “Xuất , đừng trốn nữa, emluôn theo chị làm gì vậy?”
      Chương 62: Bạn Tốt

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Tiểu Nho rất thích chị, chị làm bạn tốt với TiểuNho , Tiểu Nho có bạn tốt, rất đơn……” Tiểu Nho từ phía sau cây ra, rũ mắtxuống đến, vừa vừa chờ đợi Tiêu Nhã Hinh , trong ánh mắt bé muốn , bé tinchắc rằng Tiêu Nhã Hinh đồng ý làm bạn với đâu.”

      ra, Tiểu Nho trở nên bi thương như vậy, đây cũng là phần trách nhiệm của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Ai bảo bá đạo đem mẹ của bọn từThành Quốc trở về Thương Quốc làm gì. Vì vậy Tiểu Nho đáng thương người bạnbên cạnh, đến nơi hoàn toàn lạ lẫm, bởi vì tại nghỉ hè, nhà trả chưa khai giảng,bé chỉ có thể bị nhốt trong nhà bà ngoại. Đào Dục Huyên cả ngày bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận tự nhốt mình trong phòng biếtnghiên cứu gì đối với cái máy vi tính, hoàn toànkhông chơi với bé, kết quả Tiểu Nho kìm nén bi thương lâu như vậy rốt cuộc cũng gặp được Tiêu Nhã Hinh xinh đẹp có cá tính này, cũngkhó trách đánh chết bé cũng quấn lấy cho được.

      Chẳng lẽ Tiêu Nhã Hinh phải gặp mặt với người thích mình như vậy sao, phải biết rằng là thiên kim Tổng thống, bên người có đủ cácloại người vây quanh, cũng có rất nhiều người thích, nhưng mà bởi vì liên quan thân phận của nên phải giữ khoảng cách nhất định đối với những người đó.

      Bây giờ lại xuất ra bé muốn làm bạntốt với , nhìn bé có bộ dáng đáng thương,vẫn đành lòng cự tuyệt rồi.

      Sau đó, hắng giọng cái, rồi : “Vậy được rồi, chị đồng ý với em, nhưng mà em phảigiúp chị chuyện.”

      “Dạ, chị cứ .” Nghe Tiêu Nhã Hinh đồng ý làm bạn tốt với mình, Tiểu Nho rất cao hứng gật đầu liên tục.

      “Bây giờ chị muốn yên tĩnh chút, em trở vềbên cạnh mẹ em .” Tiểu Nhã Hình cười cười với bé.

      “Ách……vậy được rồi.” mặt Tiểu Nho lên tia thất vọng, nhưng lại đồng ý.

      Nhìn bóng lưng Tiểu Nho rời , Tiêu Nhã Hinh cười tà ác, vớ vẫn nhỉ, lần này phải sai khiến nhóc thôi.

      Nhưng mà, rốt cuộc cậu bé kia chạy đâu rồi?

      …………………………

      Trong phòng tiệc, đám đàn ông tròchuyện những vấn đề quan trọng về kinh tế chính trị, lúc này người đàn ông mặc âu phục màu đen đến bên người đàn ông đeo mắt kính ngồi cạnh Vũ Văn Vĩ Thần rồi cúi đầu vào tai ta vài câu, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông đó chớp cái, sau đó ánhmắt dừng lại người Vũ Văn Vĩ Thần.

      Vũ Văn Vĩ Thần cảm nhận được ánh mắt củaanh ta, nhanh chóng nhìn lại, hai ánh mắt giao nhau, tự hồ cảm nhận được ánh mắt của đối phương đọc được suy nghĩ trong lòng mình.

      “Tay nghề của đầu bếp ở nhà Vũ Văn Tổngthống ngon, làm cho người ta dự vịvô cùng.” Lúc này Tiêu Dịch ngồi bênbuông dao nĩa trong tay ra, cầm lấy khăn lau lau khóe miệng .

      “Có thể được Tiêu Tổng thống tán thưởng, là vinh hạnh cho phủ Tổng thống của chúngtôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, mỉm cười .

      Chương 63: Định Chút Gì Sao?

      Editor: Nguyên Nguyên


      thanh chuyện và khen tặng nhau trong bữa tiệc dần, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ chị cho phiên dịch viên theo mình, tự mình đưa đoàn người Tiêu Dịch đến ngủ ở nhà khách Quốc Tân, sau đó lên phòng sách ở lầu.

      Người đàn ông đeo kính kia cũng theo lên lầu.

      Đào Du Du đưa Vũ Văn Tuyết Lạc và Nguyễn Thảo Mai đến cửa phủ Tổng Thống, trở lại chuẩn bị đưa hai đứa về nhà người , kết quả lại phát thấy bóng dáng Đào Dục Huyên đâu.

      “Tiểu Nho, trai đâu rồi?” Sau khi Đào Du Du nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy tung tích của Đào Dục Huyên đâu, đành quay đầu hỏi Tiểu Nho ngoan ngoãn theo bên mình.

      biết, thấy tâm hơi đâu.” Tiểu Nho lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

      “Đáng giận, tên xú tiểu tử này lại chạy đâu rồi chứ?” Đào Du Du cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, đêm nay bị hai đứa này làm rối tung lên rồi.

      “Mẹ, con buồn ngủ quá, bế bế….” Tiểu Nho vừa ngáp vừa đưa hai tay ra với Đào Du Du.

      “Ngoan, chúng ta tìm trai rồi trở về nhà bà ngoại nha.” Đào Du Du vừa ôm lấy Tiểu Nho, vừa hôn lên gương mặt bé, sau đó xoay người về phía lầu chính.

      thông qua bộ đàm, thông báo với tất cả nhân viên trong phủ “lệnh truy nã” để mọi người cùng nhau tìm con trai giúp .



      Lúc này lầu hai phủ Tổng Thống, ánh đèn sáng lên, Vũ Vũ Vĩ Thần hơi mệt mỏi ngồi ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Người đàn ông đeo mắt kính kia lại ngồi đối diện với ta, im lặng chờ đợi.

      định chút gì sao?” Tên đeo mắt kính trầm mặt lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu của ta rất nhạt, nghe ra cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt ta lại là ý tứ chờ trả lời.

      “Cậu muốn biết cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi mở mắt ra, tầm mắt rơi người đàn ông đeo kính.

      “Nghe gần đây lại an bài người điều tra về người bị hại vào đêm năm năm trước, vì sao lại làm như vậy? phải ngài cho chuyện kia vào quá khứ rồi sao?” ta vừa hỏi vừa đưa tay nâng gọng kính mũi.

      “Đây phải là chuyện của cậu, chuyện cậu muốn làm là tập đoàn tài chính Thác Ngọc kìa, nhưng mà người giúp đỡ lớn nhất ở phía sau phải là tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhíu mày, mặt có nhiều cảm xúc. Mà trong lòng rất , chỉ cần như vậy, hoàn toàn đánh mất cảm giác nghi ngờ của công tử tài phiệt Thác Ngọc này.

      “Tôi còn nhớ trong 1 nhiệm kỳ mới, khi đó ngài cha của ngài ngồi vị trí tại. Tuy nhiên đây phải là nguyên nhân thay đổi chủ kiến của ngài, nhưng tôi phải nhắc nhở ngài tiếng, địa vị tại của ngài nhờ giúp đỡ rất nhiều từ tập đoàn tài chính Thác Ngọc, vì vậy sau này hy vọng ngài có thể giữ gìn quan hệ của chúng ta. Phải biết rằng, ngài thành công bất cứ điều gì cũng đem Thác Ngọc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. tại, ngài thầm điều tra người bị hại năm năm trước bị tôi biết , vì vậy tôi nghĩ, nhất định cũng biết những ý nghĩ khác của ngài, dưới tình huống như vậy, tôi hy vọng ngài cho tôi lý do để tiếp tục điều tra.” Thác Ngọc Mộ vừa xong, thu hồi ánh mắt lại, làm cho người khác biết mới vừa rồi ta phải là người gây .

      Chương 64: Can Đảm Suy Đoán

      Editor: Nguyên Nguyên


      Thác Ngọc Mộ vừa xong, trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, Vũ Văn Vĩ Thần gì, nhưng mặt hơi nhăn lại.

      “Chẳng lẽ ngài Tổng thống quên, tập đoàn Thác Ngọc ngoại trừ có thể giúp đỡ ngài về kinh tế mạnh nhất, còn có thể thay ngài quét sạch những chướng ngại đó sao?” thấy Vũ Văn Vĩ Thần lời nào, Thác Ngọc Mộ lại tiếp tục .

      “Cậu đừng làm càn.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ mặt vô hại nhưng giọng lại tràn đầy lực sát thương kia.

      “Xem ra, quả là tôi thể mặc kệ mà ngồi nhìn rồi. Nếu ngài khẩn trương như vậy, như thế chứng minh việc có vẻ nghiêm trọng. Chẳng lẽ vị tân quản gia kia có quan hệ gì với ngài?” Thác Ngọc Mộ vừa , vẻ mặt cũng thay đổi, lộ ra bộ dáng đùa cợt.

      Tuy hôm nay là lần đầu gặp Đào Du Du, nhưng căn cứ theo hiểu biết của đối với Vũ Văn Vĩ Thần, biết nếu có bất kỳ nguyên nhân đặc biệt nào, ta để cho người phụ nữ trẻ như vậy vào trong phủ Tổng Thống đảm nhiệm chức vụ quản gia quan trọng này.

      Mà lai lịch của Đào Du Du như vậy, có tư cách ở trong phủ Tổng Thống làm nữ giúp việc, làm sao có thể làm quản gia được.

      Mà hôm nay tiệc tối xảy ra việc kia càng làm cho cảm thấy nghi ngờ thêm.

      Hai đứa con của quản gia lại có thể ngang nhiên chạy vào phủ Tổng Thống, nhưng lại xuất trong tiệc tối quan trọng này. Vũ Văn Vĩ Thần đối với xuất của bọn chúng hoàn toàn có ý trách cứ nào, nếu chỉ vì có diện của khách nước ngoài làm cho ta thể phát cáu, ta có thể cho người đưa hai đứa này ra ngoài, mà để cho tự Đào Du Du đưa khỏi đây, dù sao cũng là yến tiệc quan trọng như vậy, quản gia có ở bên, thể nào nổi.

      Tất cả làm cho thể nghi ngờ thân phận của Đào Du Du.

      biết nguyên nhân ban đầu Vũ Văn Vĩ Thần đưa Đào Du Du về Thương Quốc, cho nên cũng cảm thấy nghi ngờ.

      Mà những nghi ngờ này lại trùng hợp với chuyện Vũ Văn Vĩ Thần điều tra, điều này lại làm cho nghĩ đến.

      cần phải can đảm suy nghĩ, Đào Du Du biết cái gì cả.” Tuy rằng Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên chuyện ta có thể đoán được chuyện gần đây điều tra Đào Du Du, nhưng mặt lộ ra chút ngạc nhiên nào.

      Phải biết rằng, Thác Ngọc Mộ điều tra chuyện nào đó trong bóng tối còn dễ dàng hơn .

      “Xem ra chuyện này quả có quan hệ với ấy, chỉ là ấy biết. Ngài Tổng thống, ngài muốn tự bản thân mình điều tra sao?” lại lần nữa có được tin tức từ lời của Vũ Văn Vĩ Thần, Thác Ngọc Mộ cũng có suy nghĩ riêng.

      “Năm năm trước, Đào Du Du chính là kia, mà hai đứa con của ấy……..” nghĩ muốn tiếp tục giấu diếm chuyện này, Vũ Văn Vĩ Thần hít sâu hơi, quả hôm nay, lúc biết được hai đứa con của Đào Du Du đều là con của hết sức sợ hãi rồi, tại Thác Ngọc Mộ cũng muốn biết chuyện này, vậy cũng để ý đến nhiều người biết bí mật này.

      “Chẳng lẽ hai đứa bé đó là con của ngài?” Vẻ mặt Thác Ngọc Mộ hoàn toàn thoải mái, hai mắt ta đột nhiên trầm xuống.
      Chương 65: Ấy Là Người Vô Tội

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Bây giờ, cậu hơi hối hận vì biết chân tướng việc rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn biểu tình mặt Thác Ngọc Mộ thay đổi, cất lời châm chọc.

      “Quả là như vậy, nhưng mà nếu tôi biết, chuyện này cứ để cho tôi xử lý .” Thác Ngọc Mộ từ trong cơn chấn kinh khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu, hai tay ôm ngực .

      “Cậu định xử lý thế nào?”

      “Tất nhiên là dùng những biện pháp tốt nhất để dọn dẹp những chướng ngại vật xung quanh rồi.” Thác Ngọc Mộ , đáy mắt lên tia lạnh lùng.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, sắc mặt tái nhợt : “Cậu đừng làm càn, ấy là người vô tội.”

      “Nếu ngài Tổng thống thương hương tiếc ngọc như vậy, vậy cách khác thôi.” Thác Ngọc Mộ nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy, nhịn được lại tiếp tục trêu chọc.

      “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi cưới người phụ nữ mà mình có cảm giác đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt của ta hiểu được cách khác là có ý gì, lập tức đầu đầy vạch đen phản bác.

      “Lần này làm khó rồi. phải lại, hai đứa bé kia nhìn giống ngài, nhất là cậu bé kia, gen của hai người các ngài cũng tốt.” Thác Ngọc Mộ nở nụ cười, ta rất thích nhìn vẻ mặt này của Vũ Văn Vĩ Thần, điều này làm tâm tình của ta vui vẻ.

      “Cậu có tin ngày mai tôi để cho Sở Chứng Khoán kéo cổ phiếu của Tập đoàn tài chính Thác Ngọc của các người xuống điểm 0 ?” Bị Thác Ngọc Mộ trêu chọc làm Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu, tức giận uy hiếp.

      “Ầy, tôi tò mò nếu ngài Vũ Văn và phu nhân Vũ Văn biết được hai đứa cháu nội của họ lớn như vậy có biểu gì, đến lúc đó nhất định rất thú vị.” Nhưng mà Thác Ngọc Mộ đối để trong mắt với những lời uy hiếp của Vũ Văn Vĩ Thần, từ sô pha đứng lên, sau đó đến cửa thư phòng, để lại bóng lưng cho Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Chết tiệt.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng ta rời liền chửi thầm tiếng, đầu óc lâm vào trầm tư.

      “Cha….” Ngay lúc còn suy nghĩ sau này nên đối mặt với Đào Du Du và hai đứa con của mình như thế nào, đột nhiên giọng trẻ con từ sau lưng truyền đến, hoảng sợ lập tức quay đầu lại.

      Chỉ thấy Đào Duc Huyên tay để trong túi quần, tay để dọc theo chân, vẻ mặt bình tĩnh nhìn .

      “Con…………Làm sao con có thể ở trong này? Con vừa gọi ta là cái gì?” đột nhiên Đào Dục Huyên xuất làm Vũ Văn Vĩ Thần trợn to hai mắt, nghe cậu bé xưng hô với mình, chắc nó nghe được cuộc chuyện giữa mình và Thác Ngọc Mộ rồi.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Đào Du Du Có Đối Tượng Thầm Mến

      Editor: Nguyên Nguyên


      biết mẹ biết chuyện này biểu thế nào?” Hai mắt Đào Dục Huyên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra bộ dáng ông cụ non.

      Uy hiếp ?

      Thằng ranh con này uy hiếp sao?

      Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần tràn đầy nghi ngờ đối với đứa bé trước mắt này.

      Nó chính xác là bốn tuổi sao? Có là bốn tuổi ?

      Nét mặt này cùng với uy hiếp nó tại là của đứa bé bốn tuổi sao?

      “Con cảm thấy mẹ tin những gì con sao?” Ổn định lại tinh thần, Vũ Văn Vĩ Thần dễ dàng gì bị tên nhóc này hù dọa, vẻ mặt và giọng của lúc này hoàn toàn thả lỏng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mắt này.

      “Bà tin tưởng, nhưng mà…. Con có biện pháp làm cho bà ấy tin tưởng.” Đào Dục Huyên xong, cười quỷ dị với , sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

      “Xú tiểu tử, con đứng lại đó, con muốn làm gì?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế lập tức đứng dậy, bước bước chạy đến xách Đào Dục Huyên lên, để cho cậu bé chạy thoát.

      “Buông ra………” Đào Dục Huyên bị ôm lại bắt đầu giãy giụa, gương mặt nhắn nhăn lại thành đống.

      , con tuyệt đối chuyện này ra ngoài.” Hai tay Vũ Văn Vĩ Thần ôm chặt lấy cơ thể nhắn của cậu bé, chỉ có biện pháp duy nhất là ép buộc tên tiểu tử này giữ bí mật.

      “Con đảm bảo ra, con còn có thể giúp đỡ cha.” Trong mắt Đào Dục Huyên lên tia gian xảo, giống như vừa rồi cậu giãy giụa chỉ là ngụy trang thôi, mà mục đích cậu muốn hợp tác với Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Giúp đỡ ta? Con hãy chút xem.” Nghe những lời cậu , Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi có ý tứ, tiểu gia hỏa này giống như đứa bất đồng, trước tiên nó bày ra bộ dáng dày dạn kinh nghiệm, mà tại nhìn lại có vẻ như trong cơ thể của nó đúng là người lớn.

      “Vừa rồi cha ngồi ở đây chuyện với chú kia, là người mà mẹ thích, cho nên mặc dù mẹ biết cha là cha của chúng con, nhưng mẹ chịu gả cho cha.”

      “Cái gì? Con Thác Ngọc Mộ là người mà Đào Du Du thích?” Tin tức này là Vũ Văn Vĩ Thần hơi sợ hãi.

      chính xác là đối tượng thầm mến, bởi vì nếu công khai người mình thích, chú kia có lý do biết mẹ. Trước kia con luôn ở trong phòng mẹ nhìn hình chú và những chuyện liên quan đến chú ấy máy tính, cứ nghĩ rằng chỉ là bạn của mẹ mà thôi, hôm nay nhìn thấy chú ấy như biết mẹ, vì thế con nghĩ, chú ấy chính là đối tượng thầm mến lúc mẹ con là thiếu nữ rồi.” Đào Dục Huyên phân tích ràng đâu ra đấy.
      Chương 67: Là Con Chỉ Có Bốn Tuổi?

      “Cho nên?” Vũ Văn Vĩ Thần ngờ thế giới này lại như vậy, người Đào Du Du thầm mến lại chính là Thác Ngọc Mộ, tuy rằng đối với có nhiều cảm giác, nhưng suy cho cùng cũng là người đàn ông đầu tiên của , cũng là cha của con , bây giờ đột nhiên nghe con trai của mình mẹ nó thích người đàn ông khác, trong lòng vẫn hơi khó chịu chút.

      “Cho nên mẹ con đối với cha có bất kỳ uy hiếp nào, nếu cha vì muốn che giấu chân tướng việc năm năm trước mà ra tay với mẹ, tất cả chân tướng năm nó bị bới móc ra, cái chức Tổng thống này của cha cần làm nữa. Theo con được biết, gia tộc Đông Nam Lý bề ngoài giúp đỡ Đảng dân ý, nhưng lại lén lút kết cấu chặt chẽ với người đứng đầu của Đảng dân quyền, việc này khi bị bọn họ nắm chút manh mối, Đảng dân quyền nhất định dấy lên làn sóng lớn, ba phải mất hết, phải sao?”

      Đào Dục Huyên vừa xong, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi trầm.

      híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé mà dựa theo huyết thống nó xưng là con trai này, nghi vấn trong lòng ngày càng nhiều.

      Về chuyện Gia tộc nhà họ Lý cấu kết với Đảng dân quyền, về điểm này gần đây mới nghe, nhưng lại có chứng cứ chứng minh là đúng, tại sao đứa bé như nó lại biết?

      Mà nó vừa mới những lời này, nếu xuất phát từ miệng Thác Ngọc Mộ nghe ra hợp lý hơn, nhưng mà lại xuất phát từ trong miệng đứa , làm sao nghe thế nào vẫn được tự nhiên, tại thậm chí nghi ngờ hai mắt của mình, đây là con của sao?

      Nếu Đào Du Du sinh ra đứa trẻ này phải là thần đồng, vậy nhất định nó là quái vật rồi.

      “Con……. chỉ có bốn tuổi?” nhịn được nghi vấn lớn trong lòng, liền mở miệng hỏi.

      Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi nhàng nhếch lên gật đầu : “ phải cha giám định DNA rồi sao?”

      “Làm sao con biết ta giám định DNA rồi?” Vũ Văn Vĩ Thần phát tại sao chuyện gì đứa bé này cũng biết?

      làm giám định DNA cha làm sao biết được con và Tiểu Nho là con của cha, dù cha thông qua điều tra để biết được cha và mẹ con có tình đêm, nhưng cha vẫn xác định được cha và chúng con là quan hệ cha con.” Đào Dục Huyên, cho là đúng .

      “Chuyện gia tộc Lý thị, làm sao con biết được?” Cảm thấy Đào Dục Huyên phân tích rất có đạo lý, tuy Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên trước năng lực suy luận và chỉ số thông minh của nó, nhưng ngoại trừ thói quen, dường như có cách nào nhìn nó giống như con quái vật.

      “Cái này sao, con thể với cha. Được rồi, tại mẹ ở dưới lầu tìm con sắp điên rồi, con trốn ở đây lâu lắm rồi.” Đào Dục Huyên xong, từ ghế sô pha nhảy xuống, phủi mông chuẩn bị rời .

      “Đợi chút, về quan hệ của chúng ta, trước tiên đừng cho mẹ con biết, như vậy tốt với ấy hơn.” Lần này Vũ Văn Vĩ Thần ngăn cản Đào Dục Huyên, chỉ hơi lo lắng dặn dò.

      “Được rồi, con hiểu người đàn bà kia hơn cha, trước lúc cha quyết định kết hôn với bà ấy, con tuyệt đối chuyện này cho bà ấy biết.” Đào Dục Huyên vẫy vẫy tay, lưu lại bóng lưng cho Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của .
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :