Chương 210
Vũ Văn Vĩ Thần thấy cậu đoán được ý đồ của mình, đột nhiên nhếch miệng cười, khép laptop trước mặt lại, sau đó vẻ mặt chuyên chú nhìn cậu : " cần, thực tế, linh hồn của là ai cũng quan trọng."
"Ngài có ý gì?" Đào Dục Huyên hiểu diễn tuồng gì, rất nghi ngờ nhìn vẻ mặt vui vẻ của người trước mặt, là người cha ruột tình của mình.
"Bởi vì mặc kệ linh hồn của là ai, chui ra từ bụng của Đào Du Du, người chảy dòng máu của nhà Vũ Văn chúng tôi, vậy thân phận của chỉ có đó là con của nhà Vũ Văn chúng tôi. Nếu như đời này có chuyện linh hồn chuyển thế, như vậy mỗi người đều có kiếp trước, chẳng qua là tương đối đặc biệt, giữ lại trí nhớ kiếp trước, nhưng chúng tôi quên hết trí nhớ kiếp trước bắt đầu lại lần nữa. Tất cả những chuyện này có lẽ là ý trời, nếu ý trời như thế mà lại trùng hợp dấn thân vào nhà Vũ Văn chúng tôi, trở thành con của tôi, vậy tôi tất nhiên bỏ mặc . Từ hôm nay trở , xin quên hết tất cả trí nhớ kiếp trước, làm đứa con bốn tuổi tốt, làm con trai bảo bối của Đào Du Du, tất cả chuyện trước đây xem như là bí mật giữa hai chúng ta, đừng để cho bất kỳ ai biết, được chứ?"Chuyện này Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ ra được khi nhớ tới tình huống Đào Dục Huyên muốn quan tâm Đào Du Du. Đây cũng là lựa chọn duy nhất của .
Đúng vậy, nếu Đào Dục Huyên ra tất cả bí mật rồi, vậy chứng minh ta rất chân thành, hề muốn giấu diếm.
thế nào nữa cậu bé cũng là con của , hai người họ cùng huyết thống, tuy biết trong người cậu bé tồn tại linh hồn Lý Doãn Trạch nhưng cũng có cách nào bỏ mặc cậu bé. Dù sao cậu bé chỉ có bốn tuổi, nên thể sống mình được. Với lại tin rằng Đào Du Du bỏ mặt cậu bé, như thế, chi bằng xem chuyện này như bí mật mà giấu hoàn toàn, từ nay có bất kỳ ai biết được, mà Lý Doãn Trạch trở thành Đào Dục Huyên tiếp tục sống.
"Ngài nghĩ như vậy sao?" Dường như Đào Dục Huyên hơi tin những lời này của Vũ Văn Vĩ Thần, cậu thể nào tin được những lời này, sao ngài ấy có thể dễ dàng quyết định cất giấu bí mật này để mình trở thành con của ngài ấy chứ?
"Đúng, nhưng chuyện này chỉ có thể coi là bí mật giữa hai chúng ta, tuyệt đối thể để cho Đào Du Du biết, được kể lại với ấy. Đợi lát nữa ấy tỉnh lại, viện cớ những lời lúc trước đều là bậy, lừa gạt ấy. Tôi muốn làm ấy đau lòng nữa." Vũ Văn Vĩ Thần xong, nặng nề thở dài, ra đối với đứa con trai bốn tuổi của đột nhiên trở thành người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thích ứng được.
Vừa nhìn thấy gương mặt kia, lại nghĩ đến lính hồn trưởng thành khiến cảm thấy cả người nổi da gà.
" thể tôi được với ấy, chỉ có thể ấy rất được. Lúc này Đào Dục Huyên thay đổi vẻ mặt từ chối cho ý kiến, đến giờ phút này, tâm tình của cậu xem như bình tĩnh trở lại, mà cuộc đời của cậu cũng nên bước vào quỹ đạo mới.
"Đúng rồi, cha hỏi con vài chuyện, con phải thành trả lời cha." Vũ Văn Vĩ Thần cười cười, đột nhiên nhớ đến có vài chuyện rất quan trọng, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của trở nên nghiêm túc.
"Hỏi , ai bảo bây giờ tôi là con của ngài rồi chứ." Đào Dục Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, rất phối hợp .
"Cái đó.....Chính là......Lúc trước khi Du Du sinh con và Tiểu Bồ Đào ra, là.....khụ khụ.....Là sanh mổ hay là......"
"Đương nhiên là sanh mổ, ấy sợ đau, làm sao có thể sanh tự nhiên được. Khoan , ngài hỏi chuyện này là có ý gì?" Đào Dục Huyên rất tự nhiên trả lời câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi trả lời xong, cậu chợt cảm thấy có chút bất thường, hai mắt bắt đầu cảnh giác nhìn .
Vũ Văn Vĩ Thần trả lời câu hỏi của Đào Dục Huyên, nhưng câu trả lời vừa rồi của Đào Dục Huyên làm cho chân mày nhíu chặt thoáng thả lỏng chút, nhưng rất nhanh, liền nghĩ đến chuyện khác, vì vậy vội vàng hỏi: "Này.... ......vậy sau khi con được sinh ra, là uống sữa tươi hay là.... ......"
Đào Dục Huyên nghe câu hỏi này lập tức hiểu ra ý của , cậu bé cười gian hai tiếng, lập tức nhảy từ ghế xuống, sau đó chạy đến trước cửa phòng rồi trả lời: "Sữa tươi có gì phải uống, tôi dĩ nhiên là uống sữa mẹ......."
xong, lập tức chạy ra khỏi cửa phòng.
"Tên tiểu tử thúi này, con đứng lại cho cha, ai cho con chiếm tiện nghi người phụ nữ của cha?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu trả lời của cậu bé, lập tức tức giận đến đỉnh đầu bóc khói, hận thể đuổi theo hung hăng đánh cậu bé trận.
... ...... ...... ...... ........
Đào Dục Huyên chạy xuống lầu, đến thẳng căn phòng của Đào Du Du, lúc này bác sĩ tư nhân của Vũ Văn Vĩ Thần đến, sau khi làm kiểm tra đơn giản cho Đào Du Du, bao lâu sau tỉnh lại.
Bác sĩ với vài câu rời khỏi phòng, chuẩn bị về phí phòng Vũ Văn Vĩ Thần báo cáo tình hình khám chữa bệnh cho Đào Du Du.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng của Đào Du Du Đào Dục Huyên mới vào, vừa vào cửa, cậy nhìn thấy Đào Du Du ngồi giường lặng lẽ khóc, bộ dạng đau lòng thôi.
Cậu biết nhất định nghĩ đến chuyện con trai mình đột nhiên biến thành người xa lạ, có lẽ bây giờ hoàn toàn biết phải làm sao để đối mặt với thân phận đặc biệt của "đứa con" này.
"Mẹ......" Giọng non nớt vang lên, bộ dáng làm sai chuyện đến nhận tội, vô cùng đáng thương.
"Dục Huyên.......Con......" Đào Du Du nghe thấy Đào Dục Huyên gọi mình là mẹ, trong lúc nhất thời cảm thấy rối bời, biết đây là xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, xin lỗi, Dục Huyên ngoan, nên gạt người....... ra.... ra Dục Huyên phải là linh hồn chuyển thế, đúng........Là Dục Huyên xem trong ti vi, sau đó gạt mẹ...." Lần này Đào Dục Huyên giở thủ đoạn che giấu người khác, cậu bé vừa chớp to hai mắt vô tội, vừa giọng nằm sấp bên giường Đào Du Du nhận lỗi với .
Chương 211
Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần vừa tới cửa nghe thấy Đào Dục Huyên giả vờ đáng thương, Dục Huyên mở miệng gọi tiếng mẹ, suýt chút nữa muốn nôn ra, đứng bên dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu bé.
Đào Du Du ngờ Đào Dục Huyên đột nhiên trở lại bình thường, cùng đức hạnh với Tiểu Bồ Đào, lập tức bị kinh sợ chút, bình tĩnh nhìn cậu bé vài giấy, cuối cùng cũng tin con trai của trở lại, sau đó ôm cậu bé vào lòng, khóc lóc : “Cục cưng, con là Dục Huyên của mẹ, mẹ biết ngay là con gạt người, tốt quá, mẹ trách con, chỉ là lần sau đừng lung tung dọa mẹ nữa, có biết ?”
“Dạ, Dục Huyên biết rồi, mẹ, Dục Huyên mẹ....” Thông minh đồng ý với Đào Du Du, Đào Dục Huyên còn nhân hội cọ cọ vài cái trong ngực , bày ra bộ dạng thương .
Lần này làm Đào Du Du vui vẻ thôi, đây là lần đầu tiên Đào Dục Huyên khiến cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong miệng lẩm bẩm phí công nuôi đứa con trai này, có phí công đâu.
Nhưng cảm tượng mẹ con thương trước mắt này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước cửa bị kích động mạnh, hề nghĩ ngợi, rằng xông lên phía trước, tay tó được ĐàoDục Huyên từ trong ngực Đào Du Du ra.
“Tổng Thống, ..... làm gi vậy? Tại sao lại ôm con của tôi?” Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất bất thình lình dọa sợ hãi, nhìn Đào Dục Huyên tay , khẩn trương hỏi.
“Mẹ, ôm con.....” Lúc này Đào Dục Huyên nhân cơ hội tiếp tục giả vờ đáng thương, bàn tay bé duỗi về phía Đào Du Du đòi bế.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu bé còn muốn để Đào Du Du ôm, lập tức tức giận trừng mắt nhìn cậu bé, dùng ánh mắt cho cậu biết “Tiểu tử, bây giờ con ở tay cha, thành chút cho cha.”
Nhưng Đào Dục Huyên tuyệt sợ , vẻ mặt cậu bé đắc ý nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như cho biết “cha, cha đấu lại con, hay là ngoan ngoãn thả con xuống .”
Ngay lúc hai người “liếc mắt đưa tình”, Đào Du Du đứng lên đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, đưa tay ôm Đào Dục Huyên vào lòng mình, hai mắt cảnh giác nhìn Vũ Văn Vĩ Thần : “Dục Huyên , vừa rồi nó linh hồn chuyển thế gì đó là gạt người khác, nhìn ti vi học theo, đừng coi là .”
“ cho là , sao có thể tin lời của đứa bé là , sao có thể tin.....” Vũ Văn Vĩ Thần cười gượng, sau đó đưa tay lên mặt Đào Dục Huyên, dùng sức nhéo : “Dục Huyên là đứa bé như thế, rất thích, rất thích.......”
Đào Dục Huyên bị nhéo đến gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhẫn nhịn, cậu bé dùng sức lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi cái nhéo của , nhưng Vũ Văn Vĩ Thần bắt được cơ hội ức hiếp cậu bé, tất nhiên dễ dàng buông tay, cuối cùng Đào Dục Huyên hết cách rồi, chỉ có thể hét lớn: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm em .”
“À được, mẹ dẫn con .” Đào Du Du xong, thả Đào Dục Huyên đứng mặt đất, lúc này tay của Vũ Văn Vĩ Thần mới chịu buông ra.
Lần này tên này ra tay rất độc ác, gương mặt nhắn đáng thương của Đào Dục Huyên bị nhéo đến đỏ bừng, hai mắt oán giận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hận thể liều mạng với .
Mà Vĩ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhắn thở phì phò, chợt cảm thấy tâm trại vô cùng dễ chịu, gượng mặt cũng nở nụ cười chiến thắng.
“Mẹ, tối nay Dục Huyên ngủ với mẹ được ?” Nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần lên mặt, ngược lại Đào Dục Huyên tức giận, cậu bé thu lại nét mặt của mình, sau đó cất giọng ngây thơ với Đào Du Du.
“Được.”
“ được.”
Trong phòng cùng lúc vang lên hai giọng khác nhau, người là Đào Du Du, giọng đó tràn ngập sung sướng, người khác là Vũ Văn Vĩ Thần, giọng kia tràn đầy tức giận.
“Mẹ...” Giọng vô cùng đáng của Đào Dục Huyên kéo dài cuối, tỏ vẻ kháng nghị với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Ngoan, tối nay mẹ ngủ với con.” Đào Du Du xong, cúi người sờ lên gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên an ủi cậu bé chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước mặt : “Tổng Thống, vậy...Cái đó..Bây giờ tôi muốn dẫn con trai đến bệnh viện thăm Tiểu Bồ Đào, .... ...”
“ cũng , mấy ngày rồi gặp Tiểu Bồ Đào, rất nhớ con bé.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy Đào Du Du muốn tránh người, tuyệt đối thể để cho tên gia hỏa Đào Dục Huyên kia chiếm tiện nghi của Đào Du Du sau lưng , quyết định bất cứ giá nào, cũng phải trông chừng tên tiểu tử thúi này.
“À.....vậy cũng được.....” Đào Du Du ngờ Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên quan tâm con của như vậy, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại vui vẻ đồng ý.
Sau khi thấy Đào Du Du gật đầu, Vũ Văn Vĩ Thần cho Đào Dục Huyên ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu bé chớ làm loạn, nhưng Đào Dục Huyên mới sợ , lập tức duỗi hai tay ra với Đào Du Du: “mẹ bế con ra ngoài .”
“Bế cái gì mà bế? Lớn như vậy rồi còn muốn bế, còn ra bộ dáng gì nữa?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên bày ra bộ dáng gian xảo hận nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu cảm thầy mình nhất định là đứt gân não rồi, mới để cho cái tên nghiệt chướng kia tiếp tục sống ở bên cạnh , làm con của .
“ làm gì? Bảo bối cho ôm, làm gì hung dữ vậy chứ?” Thấy Vũ Văn Vĩ Thầ bỗng chốc có thái độ hung dữ với Đào Dục Huyên, Đào Du Du hơi chịu nổi, vì vậy bất mãn nhìn , sau đó xoay người với Đào Dục Huyên: “Dục Huyên ngoan, mẹ bế con, chúng ta thăm em .....”
xong, Đào Du Du liền bế Đào Dục Huyên vào trong ngực mình, sau đó ra cửa.
Đào Dục Huyên đặt gương mặt nhắn vai Đào Du Du, làm mặt quỷ về phía Vũ Văn Vĩ Thần đứng phía sau.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn tên nhóc Đào Dục Huyên lúc hôn lên gương mặt của Đào Du Du, lúc rút cái đầu vào cổ , còn ngừng dùng ánh mắt khiêu khích , thể chịu đựng được, bước vài bước lên trước mặt Đào Du Du, tay ôm lấy Đào Dục Huyên về tay mình, : “Vừa rồi em còn té xỉu, bác sĩ thân thể em còn yếu, để ôm nó được rồi.”
xong, lại cười gian với Đào Dục Huyên, chuyện này giống như : “Nhóc con, xem con còn dám giở trò gì.’
Cứ như vậy, ngay lúc Đào Du Du hiểu , cuộc chiến giữa hai cha con diễn ra đường đến bệnh viện.
Last edited by a moderator: 29/11/15