1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209

      "Nếu các người tin đời này có chuyện linh hồn chuyển thế, vậy các người cảm thấy tôi mới lớn chút lại biết bảy tám loại ngôn ngữ, đánh đàn dương cầm rất xuất thần nhập hóa, biết nhiều chuyện ngay cả nhiều người còn biết, cực kỳ hợp với lẽ thường sao?" Đào Dục Huyên xong, nhàng tránh khỏi vòng tay của Đào Du Du, cậu biết khi cậu ra bí mật này, nhất định tổn thương đến người phụ nữ mà cậu quý nhất, nhưng đến giờ phút này, cậu muốn lừa gạt nữa, cho cùng cậu vẫn là con của bọn họ, người chảy dòng máu của bọn họ, chỉ là thù oán kiếp trước vẫn luôn ràng buộc thân thể cậu, để cho cậu lúc nào cũng vừa đóng vai Đào Dục Huyên đồng thời trong nội tâm lại là Lý Doãn Trạch.

      Bây giờ thù lớn được báo, cậu cũng có gì tiếc nuối.

      ra , có lẽ kể từ giờ phút này bọn họ coi cậu là con của bọn họ nữa, nhưng, lợi dụng bọn họ để báo thù, vậy cũng là cái giá quá cao mà cậu phải trả. có gì là tốt.... .......

      "Con........Con gì vậy bảo bối........Này.......Điều này sao có thể? Chẳng........Chẳng lẽ ý con muốn .....Con......Con là.... ..." Đào Du Du nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đào Dục Huyên, tuy gương mặt nhắn ngây thơ, nhưng lúc này người cậu toát lên trưởng thành sức quyến rũ khiến người khác thể nào tin được cậu chỉ là đứa bé trai bốn tuổi. Lúc này, Đào Du Du bị dọa sợ hãi, lập tức ôm lấy ngực mình, cả người như muốn ngất .

      Vũ Văn Vĩ Thần ngồi đối diện phát Đào Du Du thích hợp, lập tức đứng lên ôm vai , để dựa vào người mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên : "Đến cùng con là ai?"

      Có lẽ Đào Dục Huyên đoán được khi cậu ra đáp án có kết quả như thế, nhưng cậu vẫn muốn ra chân tướng việc, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể tiếp tục sống tốt mà có bất kỳ gánh nặng nào.

      "Lý Doãn Trạch." Khi cậu ra cái tên này, cậu biết, kể từ giờ phút này cậu thể giả vờ trước mặt bọn họ được nữa.

      "Trời.....Trời ạ......." Cái tên này giống như tiếng sét hung hăng đánh vào đầu Đào Du Du, cuối cùng thể chịu đả kích lớn, té xỉu trong ngực Vũ Văn Vĩ Thần.

      Mà Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị câu trả lời này làm cho hoàn toàn sợ hãi, tuy vẫn tin đây là , nhưng có cách nào giải thích được Đào Dục Huyên thế này vượt quá hiểu của người bình thường, nếu như cậu đúng là đứa bé bốn tuổi, chỉ là con trai của Đào Du Du, người như vậy sao có thể làm nhiều việc được chứ?

      Vì vậy bây giờ trước mắt chỉ có con đường, tin vào Đào Dục Huyên là Lý Doãn Trạch.

      Hít thở vài cái sâu, cuối cùng cũng khôi phục lại tâm tình của mình, sau đó ngẩng đầu với Đào Dục Huyên ngồi đối diện: "Trước tiên con ở đây, chú đưa mẹ con trở về phòng, bảo bác sĩ khám cho ấy."

      "Tôi ở chỗ này chờ ngài." Đào Dục Huyên biết, dường như Vũ Văn Vĩ Thần tin vào này, nhưng vẫn phải làm chuyện để chứng minh, vì vậy cậu chờ. Mà thực tế, cậu ở đây chờ, có thể đâu?

      Bình tĩnh nhìn Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần ôm lấy Đào Du Du rời khỏi thư phòng.

      Đưa Đào Du Du trở về phòng của , lập tức bảo bộ trưởng Ngô gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến. Sau khi sắp xếp xong tất cả, lại gọi điện thoại cho Thác Ngọc Mộ Dã.

      "Ngài Tổng Thống có gì phân phó sao?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nhàng của Thác Ngọc Mộ Dã, như nghĩ rằng Vũ Văn Vĩ Thần tìm ta để chuyện phiếm.

      "Lập tức gửi tài liệu liên quan đến cái chết của Lý Doãn Trạch vào email của tôi, bây giờ lập tức làm, tôi muốn dùng." Vũ Văn Vĩ Thần có tâm tư đùa giỡn với ta, chỉ nghiêm túc phân phó.

      Thác Ngọc Mộ Dã cũng cảm thấy tình huống của Vũ Văn Vĩ Thần rất khẩn cấp, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc, ta trả lời: "Vâng, tôi biết rồi, hai phút sau cho người gửi qua."

      Vũ Văn Vĩ Thần cúp điện thoại rồi lên lầu hai, đứng trước cửa thư phòng do dự chút, tự hỏi tiếp theo phải làm thế nào để đối mặt với người chảy cùng dòng máu với nhưng thực tế linh hồn của người này lại lớn hơn "con trai" .

      Đây là chuyện rất buồn cười, loại tình huống này ngoại trừ xuất trong tiểu thuyết hoặc ti vi, chắc hẳn thể nào có được trong cuộc sống bình thường.

      Nhưng bây giờ gặp phải.

      Bước chân hơi nặng nề đến thư phòng, lần này vẫn chưa trở lại ghế sa lon, mà thẳng đến bàn làm việc của mình, sau khi ngồi xuống, liền mở laptop trước mặt ra.

      Sau khi Đào Dục Huyên thấy vào thư phòng, biết nhất định ngồi trước bàn làm việc, vì vậy cũng đứng lên đến chiếc ghế trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, hai người cách mau cái bàn lớn, bốn mắt nhìn nhau.

      " ấy....... sao chứ?" Do dự chút, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi, " ấy" trong miệng ta ràng ám chỉ Đào Du Du.

      " là Lý Doãn Trạch, vậy nghĩ rằng vẫn là con của chúng tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần trả lời câu hỏi kia của Đào Dục Huyên, mà nhìn cậu bé rồi hỏi ngược lại.

      Đào Dục Huyên nghe vậy, cúi đầu im lặng.

      Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy mờ mịt, hiểu nổi cuối cùng mình là ai.

      Cậu phải tiếp tục sống tiếp cuộc sống của Lý Doãn Trạch, hoặc là vứt bỏ cái bóng Lý Doãn Trạch, trở thành đứa bé trai bốn tuổi bên cạnh việc sống tốt còn phải thương cha mẹ mình à?

      Cậu làm được ?

      Tuy cậu có thể bỏ tất cả chuyện trước đây, nhưng Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần có thể chấp nhận cậu ?

      "Bác sĩ chưa đến, nhưng ấy chỉ là sợ hãi quá độ dẫn đến bất tỉnh, tôi nghĩ ấy có gì trở ngại." Nhìn Lý Doãn Trạch gì, Vũ Văn Vĩ Thần biết trong lòng ta rất mâu thuẫn, cũng tiếp tục hỏi ta, chỉ trả lời câu hỏi trước của cậu.

      " giờ trong máy tính của ngài hẳn là có tất cả tư liệu về tôi, bây giờ có thể bắt đầu xác minh ?" Hơi thu lại tâm tình của mình, lúc này ta trở nên bình tĩnh hơn, hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trước mặt, giống như trút bỏ được những trở ngại lơ lửng trong lòng.
      Last edited: 29/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 210

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy cậu đoán được ý đồ của mình, đột nhiên nhếch miệng cười, khép laptop trước mặt lại, sau đó vẻ mặt chuyên chú nhìn cậu : " cần, thực tế, linh hồn của là ai cũng quan trọng."

      "Ngài có ý gì?" Đào Dục Huyên hiểu diễn tuồng gì, rất nghi ngờ nhìn vẻ mặt vui vẻ của người trước mặt, là người cha ruột tình của mình.

      "Bởi vì mặc kệ linh hồn của là ai, chui ra từ bụng của Đào Du Du, người chảy dòng máu của nhà Vũ Văn chúng tôi, vậy thân phận của chỉ có đó là con của nhà Vũ Văn chúng tôi. Nếu như đời này có chuyện linh hồn chuyển thế, như vậy mỗi người đều có kiếp trước, chẳng qua là tương đối đặc biệt, giữ lại trí nhớ kiếp trước, nhưng chúng tôi quên hết trí nhớ kiếp trước bắt đầu lại lần nữa. Tất cả những chuyện này có lẽ là ý trời, nếu ý trời như thế mà lại trùng hợp dấn thân vào nhà Vũ Văn chúng tôi, trở thành con của tôi, vậy tôi tất nhiên bỏ mặc . Từ hôm nay trở , xin quên hết tất cả trí nhớ kiếp trước, làm đứa con bốn tuổi tốt, làm con trai bảo bối của Đào Du Du, tất cả chuyện trước đây xem như là bí mật giữa hai chúng ta, đừng để cho bất kỳ ai biết, được chứ?"Chuyện này Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ ra được khi nhớ tới tình huống Đào Dục Huyên muốn quan tâm Đào Du Du. Đây cũng là lựa chọn duy nhất của .

      Đúng vậy, nếu Đào Dục Huyên ra tất cả bí mật rồi, vậy chứng minh ta rất chân thành, hề muốn giấu diếm.

      thế nào nữa cậu bé cũng là con của , hai người họ cùng huyết thống, tuy biết trong người cậu bé tồn tại linh hồn Lý Doãn Trạch nhưng cũng có cách nào bỏ mặc cậu bé. Dù sao cậu bé chỉ có bốn tuổi, nên thể sống mình được. Với lại tin rằng Đào Du Du bỏ mặt cậu bé, như thế, chi bằng xem chuyện này như bí mật mà giấu hoàn toàn, từ nay có bất kỳ ai biết được, mà Lý Doãn Trạch trở thành Đào Dục Huyên tiếp tục sống.

      "Ngài nghĩ như vậy sao?" Dường như Đào Dục Huyên hơi tin những lời này của Vũ Văn Vĩ Thần, cậu thể nào tin được những lời này, sao ngài ấy có thể dễ dàng quyết định cất giấu bí mật này để mình trở thành con của ngài ấy chứ?

      "Đúng, nhưng chuyện này chỉ có thể coi là bí mật giữa hai chúng ta, tuyệt đối thể để cho Đào Du Du biết, được kể lại với ấy. Đợi lát nữa ấy tỉnh lại, viện cớ những lời lúc trước đều là bậy, lừa gạt ấy. Tôi muốn làm ấy đau lòng nữa." Vũ Văn Vĩ Thần xong, nặng nề thở dài, ra đối với đứa con trai bốn tuổi của đột nhiên trở thành người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thích ứng được.

      Vừa nhìn thấy gương mặt kia, lại nghĩ đến lính hồn trưởng thành khiến cảm thấy cả người nổi da gà.

      " thể tôi được với ấy, chỉ có thể ấy rất được. Lúc này Đào Dục Huyên thay đổi vẻ mặt từ chối cho ý kiến, đến giờ phút này, tâm tình của cậu xem như bình tĩnh trở lại, mà cuộc đời của cậu cũng nên bước vào quỹ đạo mới.

      "Đúng rồi, cha hỏi con vài chuyện, con phải thành trả lời cha." Vũ Văn Vĩ Thần cười cười, đột nhiên nhớ đến có vài chuyện rất quan trọng, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của trở nên nghiêm túc.

      "Hỏi , ai bảo bây giờ tôi là con của ngài rồi chứ." Đào Dục Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, rất phối hợp .

      "Cái đó.....Chính là......Lúc trước khi Du Du sinh con và Tiểu Bồ Đào ra, là.....khụ khụ.....Là sanh mổ hay là......"

      "Đương nhiên là sanh mổ, ấy sợ đau, làm sao có thể sanh tự nhiên được. Khoan , ngài hỏi chuyện này là có ý gì?" Đào Dục Huyên rất tự nhiên trả lời câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi trả lời xong, cậu chợt cảm thấy có chút bất thường, hai mắt bắt đầu cảnh giác nhìn .

      Vũ Văn Vĩ Thần trả lời câu hỏi của Đào Dục Huyên, nhưng câu trả lời vừa rồi của Đào Dục Huyên làm cho chân mày nhíu chặt thoáng thả lỏng chút, nhưng rất nhanh, liền nghĩ đến chuyện khác, vì vậy vội vàng hỏi: "Này.... ......vậy sau khi con được sinh ra, là uống sữa tươi hay là.... ......"

      Đào Dục Huyên nghe câu hỏi này lập tức hiểu ra ý của , cậu bé cười gian hai tiếng, lập tức nhảy từ ghế xuống, sau đó chạy đến trước cửa phòng rồi trả lời: "Sữa tươi có gì phải uống, tôi dĩ nhiên là uống sữa mẹ......."

      xong, lập tức chạy ra khỏi cửa phòng.

      "Tên tiểu tử thúi này, con đứng lại cho cha, ai cho con chiếm tiện nghi người phụ nữ của cha?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu trả lời của cậu bé, lập tức tức giận đến đỉnh đầu bóc khói, hận thể đuổi theo hung hăng đánh cậu bé trận.

      ... ...... ...... ...... ........

      Đào Dục Huyên chạy xuống lầu, đến thẳng căn phòng của Đào Du Du, lúc này bác sĩ tư nhân của Vũ Văn Vĩ Thần đến, sau khi làm kiểm tra đơn giản cho Đào Du Du, bao lâu sau tỉnh lại.

      Bác sĩ với vài câu rời khỏi phòng, chuẩn bị về phí phòng Vũ Văn Vĩ Thần báo cáo tình hình khám chữa bệnh cho Đào Du Du.

      Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng của Đào Du Du Đào Dục Huyên mới vào, vừa vào cửa, cậy nhìn thấy Đào Du Du ngồi giường lặng lẽ khóc, bộ dạng đau lòng thôi.

      Cậu biết nhất định nghĩ đến chuyện con trai mình đột nhiên biến thành người xa lạ, có lẽ bây giờ hoàn toàn biết phải làm sao để đối mặt với thân phận đặc biệt của "đứa con" này.

      "Mẹ......" Giọng non nớt vang lên, bộ dáng làm sai chuyện đến nhận tội, vô cùng đáng thương.

      "Dục Huyên.......Con......" Đào Du Du nghe thấy Đào Dục Huyên gọi mình là mẹ, trong lúc nhất thời cảm thấy rối bời, biết đây là xảy ra chuyện gì.

      "Mẹ, xin lỗi, Dục Huyên ngoan, nên gạt người....... ra.... ra Dục Huyên phải là linh hồn chuyển thế, đúng........Là Dục Huyên xem trong ti vi, sau đó gạt mẹ...." Lần này Đào Dục Huyên giở thủ đoạn che giấu người khác, cậu bé vừa chớp to hai mắt vô tội, vừa giọng nằm sấp bên giường Đào Du Du nhận lỗi với .




      Chương 211

      Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần vừa tới cửa nghe thấy Đào Dục Huyên giả vờ đáng thương, Dục Huyên mở miệng gọi tiếng mẹ, suýt chút nữa muốn nôn ra, đứng bên dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu bé.

      Đào Du Du ngờ Đào Dục Huyên đột nhiên trở lại bình thường, cùng đức hạnh với Tiểu Bồ Đào, lập tức bị kinh sợ chút, bình tĩnh nhìn cậu bé vài giấy, cuối cùng cũng tin con trai của trở lại, sau đó ôm cậu bé vào lòng, khóc lóc : “Cục cưng, con là Dục Huyên của mẹ, mẹ biết ngay là con gạt người, tốt quá, mẹ trách con, chỉ là lần sau đừng lung tung dọa mẹ nữa, có biết ?”

      “Dạ, Dục Huyên biết rồi, mẹ, Dục Huyên mẹ....” Thông minh đồng ý với Đào Du Du, Đào Dục Huyên còn nhân hội cọ cọ vài cái trong ngực , bày ra bộ dạng thương .

      Lần này làm Đào Du Du vui vẻ thôi, đây là lần đầu tiên Đào Dục Huyên khiến cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong miệng lẩm bẩm phí công nuôi đứa con trai này, có phí công đâu.

      Nhưng cảm tượng mẹ con thương trước mắt này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước cửa bị kích động mạnh, hề nghĩ ngợi, rằng xông lên phía trước, tay tó được ĐàoDục Huyên từ trong ngực Đào Du Du ra.

      “Tổng Thống, ..... làm gi vậy? Tại sao lại ôm con của tôi?” Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất bất thình lình dọa sợ hãi, nhìn Đào Dục Huyên tay , khẩn trương hỏi.

      “Mẹ, ôm con.....” Lúc này Đào Dục Huyên nhân cơ hội tiếp tục giả vờ đáng thương, bàn tay bé duỗi về phía Đào Du Du đòi bế.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu bé còn muốn để Đào Du Du ôm, lập tức tức giận trừng mắt nhìn cậu bé, dùng ánh mắt cho cậu biết “Tiểu tử, bây giờ con tay cha, thành chút cho cha.”

      Nhưng Đào Dục Huyên tuyệt sợ , vẻ mặt cậu bé đắc ý nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như cho biết “cha, cha đấu lại con, hay là ngoan ngoãn thả con xuống .”

      Ngay lúc hai người “liếc mắt đưa tình”, Đào Du Du đứng lên đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, đưa tay ôm Đào Dục Huyên vào lòng mình, hai mắt cảnh giác nhìn Vũ Văn Vĩ Thần : “Dục Huyên , vừa rồi nó linh hồn chuyển thế gì đó là gạt người khác, nhìn ti vi học theo, đừng coi là .”

      cho là , sao có thể tin lời của đứa bé , sao có thể tin.....” Vũ Văn Vĩ Thần cười gượng, sau đó đưa tay lên mặt Đào Dục Huyên, dùng sức nhéo : “Dục Huyên là đứa bé như thế, rất thích, rất thích.......”

      Đào Dục Huyên bị nhéo đến gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhẫn nhịn, cậu bé dùng sức lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi cái nhéo của , nhưng Vũ Văn Vĩ Thần bắt được cơ hội ức hiếp cậu bé, tất nhiên dễ dàng buông tay, cuối cùng Đào Dục Huyên hết cách rồi, chỉ có thể hét lớn: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm em .”

      “À được, mẹ dẫn con .” Đào Du Du xong, thả Đào Dục Huyên đứng mặt đất, lúc này tay của Vũ Văn Vĩ Thần mới chịu buông ra.

      Lần này tên này ra tay rất độc ác, gương mặt nhắn đáng thương của Đào Dục Huyên bị nhéo đến đỏ bừng, hai mắt oán giận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hận thể liều mạng với .

      Mà Vĩ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhắn thở phì phò, chợt cảm thấy tâm trại vô cùng dễ chịu, gượng mặt cũng nở nụ cười chiến thắng.

      “Mẹ, tối nay Dục Huyên ngủ với mẹ được ?” Nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần lên mặt, ngược lại Đào Dục Huyên tức giận, cậu bé thu lại nét mặt của mình, sau đó cất giọng ngây thơ với Đào Du Du.

      “Được.”

      được.”

      Trong phòng cùng lúc vang lên hai giọng khác nhau, người là Đào Du Du, giọng đó tràn ngập sung sướng, người khác là Vũ Văn Vĩ Thần, giọng kia tràn đầy tức giận.

      “Mẹ...” Giọng vô cùng đáng của Đào Dục Huyên kéo dài cuối, tỏ vẻ kháng nghị với Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Ngoan, tối nay mẹ ngủ với con.” Đào Du Du xong, cúi người sờ lên gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên an ủi cậu bé chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước mặt : “Tổng Thống, vậy...Cái đó..Bây giờ tôi muốn dẫn con trai đến bệnh viện thăm Tiểu Bồ Đào, .... ...”

      cũng , mấy ngày rồi gặp Tiểu Bồ Đào, rất nhớ con bé.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy Đào Du Du muốn tránh người, tuyệt đối thể để cho tên gia hỏa Đào Dục Huyên kia chiếm tiện nghi của Đào Du Du sau lưng , quyết định bất cứ giá nào, cũng phải trông chừng tên tiểu tử thúi này.

      “À.....vậy cũng được.....” Đào Du Du ngờ Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên quan tâm con của như vậy, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại vui vẻ đồng ý.

      Sau khi thấy Đào Du Du gật đầu, Vũ Văn Vĩ Thần cho Đào Dục Huyên ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu bé chớ làm loạn, nhưng Đào Dục Huyên mới sợ , lập tức duỗi hai tay ra với Đào Du Du: “mẹ bế con ra ngoài .”

      “Bế cái gì mà bế? Lớn như vậy rồi còn muốn bế, còn ra bộ dáng gì nữa?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên bày ra bộ dáng gian xảo hận nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu cảm thầy mình nhất định là đứt gân não rồi, mới để cho cái tên nghiệt chướng kia tiếp tục sống ở bên cạnh , làm con của .

      làm gì? Bảo bối cho ôm, làm gì hung dữ vậy chứ?” Thấy Vũ Văn Vĩ Thầ bỗng chốc có thái độ hung dữ với Đào Dục Huyên, Đào Du Du hơi chịu nổi, vì vậy bất mãn nhìn , sau đó xoay người với Đào Dục Huyên: “Dục Huyên ngoan, mẹ bế con, chúng ta thăm em .....”

      xong, Đào Du Du liền bế Đào Dục Huyên vào trong ngực mình, sau đó ra cửa.

      Đào Dục Huyên đặt gương mặt nhắn vai Đào Du Du, làm mặt quỷ về phía Vũ Văn Vĩ Thần đứng phía sau.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn tên nhóc Đào Dục Huyên lúc hôn lên gương mặt của Đào Du Du, lúc rút cái đầu vào cổ , còn ngừng dùng ánh mắt khiêu khích , thể chịu đựng được, bước vài bước lên trước mặt Đào Du Du, tay ôm lấy Đào Dục Huyên về tay mình, : “Vừa rồi em còn té xỉu, bác sĩ thân thể em còn yếu, để ôm nó được rồi.”

      xong, lại cười gian với Đào Dục Huyên, chuyện này giống như : “Nhóc con, xem con còn dám giở trò gì.’

      Cứ như vậy, ngay lúc Đào Du Du hiểu , cuộc chiến giữa hai cha con diễn ra đường đến bệnh viện.
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Last edited: 19/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212

      Lúc họ đến bệnh viện, Tiểu Bồ Đào vì được châm cứu nên ngủ, Tiêu Nhã Hinh làm ổ giường xem ti vi, khi nhìn thấy cả nhà Đào Dục Huyên đến, tinh thần lập tức vô cùng vui vẻ bắt Đào Dục Huyên phải chơi với mình.

      Vũ Văn Vĩ Thần thuận nước đẩy thuyền để Đào Dục Huyên ở lại bệnh viện với Tiêu Nhã Hinh, Tiêu Nhã Hinh nghe xong, vui vẻ khỏi cần phải , còn la hét muốn chia nửa giường ngủ của mình cho Đào Dục Huyên.

      Đào Dục Huyên biết ý của Vũ Văn Vĩ Thần, vẻ mặt cậu ghét bỏ đánh giá Tiêu Nhã Hinh từ xuống dưới, sau đó hề khách sáo : "Này, chị là con à? biết cái gì là dè dặt ? Làm sao có thể dễ dàng tùy tiện mời người đàn ông lên giường của mình ngủ với mình được?"

      Tiêu Nhã Hinh nghe xong nhất thời nghẹn họng, sắc mặt lập tức đổi thành màu gan heo, bé tức giận : "Ai muốn cùng ngủ với cậu? Là cậu từ mình đa tình, tôi chỉ tùy tiện chút thôi. Hừ.... ..."

      Đào Du Du thấy hai người cãi nhau cách vô cớ dẫn đến xích mích vì vậy khuyên nhủ: "Nhã Hinh, con đừng giận Dục Huyên, thằng bé rất thích con, chỉ cố ý vậy thôi." xong, rồi với Đào Dục Huyên: "Mau cho chị Nhã Hinh biết con thích bé, vừa rồi còn đùa với ."

      Đào Dục Huyên nghe xong quay đầu mặc kệ, gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên tiếp tục khinh bỉ.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, chờ cho ai phản ứng, lập tức ôm Đào Dục Huyên lên giường Tiêu Nhã Hinh, cởi giày ra giúp cậu bé, vừa : "Có phải ? Lúc nãy đường đến đây Dục Huyên vẫn luôn muốn chơi với "chị" Nhã Hinh rồi sau đó ngủ với chị ấy, sao bỗng chốc lại thay đổi rồi? Chẳng lẽ con lo lắng bạn trai của chị Nhã Hinh biết tức giận sao? Yên tâm , chị Nhã Hinh vẫn chưa có bạn trai, các con còn , ngủ cũng cần phải mặc quần áo.... ......"

      Trong miệng đến chữ "chị" này đặc biệt nhấn mạnh, vẻ mặt nhìn Đào Dục Huyên, tựa như cố ý khiêu khích cậu bé.

      "Tổng Thống, ngài càn gì đó? Cái gì mà ngủ cần phải mặc đồ? Trước mặt đứa , sao có thể chuyện như vậy chứ?" Đào Du Du biết dụng ý của Vũ Văn Vĩ Thần, nên rất bất mãn đối với cách dạy dỗ đứa .

      "À....ha ha ha......Cha....... phải cha đùa đó sao..." Sau khi bị Đào Du Du xem thường, Vũ Văn Vĩ Thần cười khan hai tiếng, sau đó dùng vẻ mặt nhìn Đào Dục Huyên .

      "Quả Táo, cậu hãy nghe cho kỹ đây, sau khi cậu ngủ với tôi, cậu là đàn ông của tôi rồi, sau này được nhìn khác, biết ?" Tiêu Nhã Hinh chợt quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ nhìn Đào Dục Huyên, giống như nữ hoàng ra lệnh.

      Ha ha ha.... .......

      Lần này Đào Du Du muốn rút lại lời lúc nãy, sa đứa lại hát tuồng này chứ?

      Vũ Văn Vĩ Thần ngờ Tiêu Nhã Hinh đột nên trở nên như vậy nên kịp ngăn cản, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi nhìn hai người giường.

      " được gọi tôi là Quả Táo, ngốc." Đào Dục Huyên vừa nghe đến cái tên Quả Táo này rất khó chịu.

      'Mặc kệ, bây giờ cậu giường của tôi ra, dù sao sau này cậu phải nghe lời tôi, giống như cha tôi nghe lời mẹ tôi vậy. Hiểu chưa?" Tiêu Nhã Hinh cũng mặc kệ nhiều như thế, bây giờ vé chính là nữ hoàng, ai cũng thể khiêu chiến quyền uy của bé.

      Đào Du Du nghe hai người chuyện, trong lúc nhất thời hơi ngu muội, biết phải làm sao nhìn Vũ Văn Vĩ Thần : "Đây.....Cuối cùng là làm sao vậy?"

      " sao, trẻ con mà, thích đùa giỡn, ha ha.... ....Em xem thời gian cũng còn sớm nữa, nếu chúng ta về nhà nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn việc phải làm nữa." Vũ Văn Vĩ Thần cười to, sau đó hai tay vịn vai Đào Du Du, chuẩn bị đưa ra ngoài.

      "Này.......Hai người đừng , con muốn cùng với hai người, con muốn ngủ chung với ma nữ kia.... ....." Đào Dục Huyên nhìn thấy bộ dạng của Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị rời , lập tức nôn nóng , bây giờ thân thể bé của cậu bị giam giường, muốn trốn lại trốn thoát, chỉ có thể nôn nóng .

      "Đừng như vậy, chị Nhã Hinh là khách quý của nhà chúng ta, khó có được con bé thích con, con ngoan ngoãn ở lại chơi với con bé , ngoan , chú với mẹ con về nhà trước, bye bye.... ..." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần cười rất đắc ý, cuối cùng cũng cho tên này biết tay, muốn đấu với à, hừ, nhìn cũng nhìn chút xem bây giờ mình mới có mấy tuổi.

      Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần vừa chuyện vừa kéo đến cạnh cửa, hơi lo lắng hỏi: "Này......Để bọn chúng ở cùng chỗ có chuyện gì chứ?"

      "Yên tâm , em thấy Nhã Hinh rất thích thằng bé sao? có chuyện gì đâu." Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vỗ vai , tràn đầy tự tin .

      Đào Du Du vẫn có chút yên lòng quay đầu nhìn cửa phòng đóng, sau đó bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo vào thang máy, chuẩn bị rời .

      ... ...... ...... ....

      Mà ở trong phòng, sau khi Đào Dục Huyên bị vứt bỏ cách vô tình, phải đối mặt với tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh kia.

      Mắt to trừng mắt hai phút, cuối cùng Tiêu Nhã Hinh khoanh tay trước ngực, ung dung ra lệnh: "Cởi quần áo ."

      "Cái......Cái gì? Cởi quần áo?" Đào Dục Huyên nghe xong, lập tức khẩn trương nắm chặt quần áo của mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Nhã Hinh.

      " ngủ tất nhiên phải cởi quần áo rồi, mau cởi ra ." Tiêu Nhã Hinh nhìn bộ dạng hoảng sợ của Đào Dục Huyên, lập tức ra lệnh, giọng điệu cũng có chút kiên nhẫn.

      "Ai muốn ngủ chung với ? Tôi ngủ giường của mình." Đào Dục Huyên ghét bỏ nhìn Tiêu Nhã Hinh, xoay người muốn xuống giường.

      "Này, cậu bò lên giường của tôi, sao có thể chạy trốn được? đời này cậu là người con trai đầu tiên ngồi giường của tôi, mẹ tôi , nếu có người con trai nào ngồi giường của tôi, phải kết hôn với tôi, cậu đừng chạy, tôi để cho cậu chạy trốn đâu." Tiêu Nhã Hình nhìn thấy Đào Dục Huyên định " chịu trách nhiệm", lập tức nôn nóng, ôm cơ thể bé của cậu lại, cho cậu bé .

      Đào Dục Huyên nghe vậy, mặt lập tức đen như đáy nồi, cậu bé nhịn được, vì vậy mở miệng hỏi: "Năm nay mấy tuổi?"

      "Hỏi tôi mấy tuổi để làm gì? Mẹ tôi từ , tuổi tác thành vấn đề, chiều cao cũng phải khoảng cách, tuy tôi lớn hơn cậu, nhưng tôi ghét bỏ cậu." Tiêu Nhã Hinh rất chắc chắn.
      Last edited by a moderator: 16/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 213

      "Tôi muốn hỏi bao nhiêu tuổi rồi, tại sao còn ngây thơ như thế, lại còn nghe lời mẹ....." Đào Dục Huyên nhìn Tiêu Nhã Hình bày ra vẻ mặt người lớn, biết thể cứng rắn với , chỉ có thể dùng trí thoát thân.

      "Tôi mười ba tuổi rồi, ai tôi ngây thơ? cậu mới ngây thơ đó đồ ngốc!" Lúc này Tiêu Nhã Hinh tràn đây tự tin như bà hoàng bị người khác chỉ trích "ngây ngơ", đây chính là chỉ trích nghiêm trọng nhất, bé lập tức lên tiếng phản bác kịch liệt.

      "Được rồi, tôi ngây thơ, vậy có nghe lời mẹ ?" Đào Dục Huyên biết, lúc này, Tiêu Nhã Hinh từng bước rơi vào bẫy của cậu bé rồi, vì vậy, tiếp tục dẫn dắt từng bước.

      "Ai tôi có?" Cái đầu của Tiêu Nhã Hinh nghiêng sang bên, vẻ mặt kiêu ngạo biết bao nhiêu.

      "Có ? Vậy mẹ của , con trai ngồi giường của phải kết hôn với , nếu dám vi phạm lời mẹ , đúng ra là, dám kết hôn với tôi?"Lúc này bố cục được định sẳn, từng bước lâm vào, Đào Dục Huyên nhướng mày, hỏi cẩn thận, cậu bé sợ bứt dây động rừng, khiến Tiêu Nhã Hinh biết được động cơ của cậu bé.

      Nhưng ngay lúc Đào Dục Huyên thấp thỏm mong chờ Tiêu Nhã Hinh sập bẫy của cậu bé Tiêu Nhã Hinh nghiêng nghiêng cái đầu suy nghĩ, sau đó vô cùng nghiêm túc : " biết, tôi cảm thấy mẹ tôi rất có lý, tại sao tôi phải nghe lời bà ấy?"

      "......" Trong lúc nhất thời, Đào Dục Huyên có cảm giác nên lời, cậu bé biết hôm nay cậu bé phải thu bởi tay của tiểu ma nữ này.

      "Đến đây cởi quần áo , tôi lấy đồ ngủ cho cậu, mặc nhiều quần áo thế này ngủ thoải mái." Tiêu Nhã Hinh xong, vỗ vỗ vai Đào Dục Huyên, sau đó nhảy xuống giường, đến tủ màu trắng bên cạnh tìm váy ngủ công chúa viền ren màu vàng nhạc.

      "Này........Này lấy quần áo này làm gì?" Đào Dục Huyên nhìn thấy Tiêu Nhã Hinh vui vẻ cầm lấy áo ngủ chạy đến bên cạnh giường, cậu bé lập tức khẩn trương nhìn bé hỏi.

      "Bởi vì tôi sợ tôi ra ngoài lấy đồ ngủ cho cậu, cậu lén lút bỏ trốn, nên tôi quyết định cho cậu mặc váy ngủ của tôi, cậu nhìn xem có phải rất đẹp , mau thay ." Tiêu Nhã Hinh xong, cười tủm tỉm mở váy ngủ viển ren màu vàng nhạt cho Đào Dục Huyên xem.

      "Trời ơi......", Đào Dục Huyên nhìn thấy váy ngủ này, suýt chút nữa bị sét đánh ngất , cậu bè dùng cái chăn che kín đầu, cắm đầu nằm giường, cảm thấy đời mình vô cùng đen tối.

      Thời gian kế tiếp, hai người đều chuyện này.

      "Đến đây thay áo ngủ ." Tiêu Nhã Hinh dụ dỗ cậu bé.

      " cần......." Quyết địnht từ chối, đầu mông đều ở trong chăn, làm tốt công việc chuẩn bị kháng chiến lâu dài.

      "Đến đây, rất đẹp đó, cậu nhìn thử chút , đây chính là váy ngủ tôi thích nhất, mặc vào ngủ rất thoải mái, tin cậu mặc thử xem.... ..." Tiếp tục dụ dỗ cậu bé, lúc này bò lên giường.

      "Lấy ra, ai muốn mặc đồ ngủ của con chứ?" Đầu vẫn vùi trong chăn, vươn bàn tay bé ra quơ loạn xạ.

      "Đào Dục Huyên, cậu lấy đầu ra cho tôi." Tính tình tốt đẹp gần như sắp mất hết, vẻ mặt nữ vương bá đạo từ từ lộ ra, Tiêu muốn bộc phát.

      "....." Cảm thấy có cách nào bỏ ý niệm trong đầu , vì vậy cậu bé quyết định giữ im lặng đếm xỉa gì đến , tiết kiệm thêm chút sức lực.

      "Quả Táo, tôi đếm đến ba, nếu cậu lấy đầu của mình ra, tôi cởi quần của cậu." Cuối cùng tính kiên nhẫn của Tiêu Nhã Hinh bị dùng hết, bắt đầu uy hiếp.

      "... ....."Vẫn thèm nhìn , bây giờ cho dù có gọi cậu bé là sầu riêng nữa cậu cũng lay động chút nào, hai tay gắt gao nắm chặt lưng quần của mình, đề phòng cởi quần cậu ra.

      "Hu hu......." Sau khi dùng hết những chiêu dụ dỗ và uy hiếp, Tiêu Nhã Hinh hết cách, bé lập tức ngẩn đầu lên, phát ra tiếng khóc thê lương.

      "... ......" Đào Dục Huyên biết bé bị trúng tà gì, từ trước đến nay tâm tư bé của cậu luôn phán đoán, đây chính là chiêu thức dụ dỗ của Tiêu Nhã Hinh.

      "Hu hu....Quả Táo, tôi hận cậu, cậu là người xấu, tôi phải với mẹ, tôi phải với cha, tôi muốn cho hai biết tôi muốn sống ở đây nữa, tôi phải về nhà, tôi muốn cha và mẹ, tôi phải về nhà, về nhà....." Tiêu Nhã Hinh thấy mình khóc mà Đào Dục Huyên cũng để ý đến mình, vì vậy càng khóc càng đau lòng, nước mặt lập tức rơi lả chả, rất thảm thương.

      Nghe thấy Tiêu Nhã Hinh khóc đến thê thảm, đào Dục Huyên cảm thấy có thể nhò này đau lòng, lại có chút đành lòng, nghĩ lại mình lớn như thế rồi, cần phải làm cho bé này khóc, vì vậy cái đầu ở trong chăn từ từ chui ra.

      Khá lắm, sau khi Đào Dục Huyên nhìn thấy mặt Tiêu Nhã Hinh, bị dọa sợ hãi hét to tiếng, lần này khóc cũng rất nhập tâm, gương mặt nhằn đều nghẹn đỏ, miệng mở to, ngay cả đầu lưỡi bên trong cũng nhìn thấy, khóc đến đau lòng.

      "Này.......Đừng khóc....." thấy khóc đến bối rối, cuối cùng Đào Dục Huyên ngồi thẳng người lên, bàn tay bé béo ú vỗ vỗ vai , an ủi .

      "Hu hu, tôi hận cậu, muốn để ý đến cậu......" Lần này Tiêu Nhã Hinh đau lòng, bé vừa khóc, vừa né tránh bàn tay bé của Đào Dục Huyên, cho cậu bé đụng vào người mình.

      Đào Dục Huyên thấy thế, nghĩ rằng giận mình, khóc chút cũng được, vì vậy dứt khoát cũng thèm nhìn bé, mặc cho bé ngồi ở chỗ kia khóc, cậu đặt hay tay lên gối đầu, dựa vào gối, bày ra tư thế rất thoải mái, chuẩn bị chờ Tiêu Nhã Hinh diễn xong.

      Nhưng mà cậu bé chờ đợi, đúng nửa giờ sau, Tiêu Nhã Hinh càng khóc càng đau lòng, cảm thấy nước mắt muốn ngập cả căn phòng, khóc càng nhanh hơn, hơi thở cũng ổn định, bộ dáng vẫn muốn ngừng lại.

      Lần này Đào Dục Huyên sợ sệt luống cuống, cậu bé thấy phải cố ý khóc cho cậu xem, mà đau lòng.

      Nhìn bộ dạng bé khóc có cách nào kiềm chế được, cậu lo lắng lúc nữa thở được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy nhanh chóng dỗ dành : "Nhã Hinh, đừng khóc, đừng khóc nữa, khóc cũng rất khó coi...."

      "Hu hu.... ..." để ý đến cậu, tiếp tục khóc.
      Last edited by a moderator: 16/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :