1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 204

      "Tổng Thống, ngài định làm thế nào?" Hồ Ứng bị lời của Vũ Văn Vĩ Thần làm cho sợ hãi, ta vẫn luôn biết Vũ Văn Vĩ Thần là người rất đáng sợ, thủ đoạn đối đãi với kẻ thù khiến người ta dám tưởng tượng, nhưng hôm nay chính thức mở mang kiến thức mà ta muốn phát huy, đúng là làm ta có cách nào chấp nhận được.

      "Việc để cho ông ta sống bằng chết nhất định rất thú vị." Vũ Văn Vĩ Thần xong, khóe miệng hơi cười, nụ cười kia rất dịu dàng, giống như vừa rồi bàn bạc với Hồ Ứng bữa ăn tối nên ăn món gì.

      Lúc Hồ Ứng thấm thía lời của Vũ Văn Vĩ Thần, ta lau mồ hôi trán, đứng bên dám hé răng.

      " phải điều tra ra được ông trùm giấu mặt của Phúc Hằng là con trai cả của Phó Tổng Thống sao? Chẳng lẽ hoàn toàn biết nên ra tay từ chỗ nào à? Tôi hình như người con trai cả này rất thích đến Las Vegas nghỉ ngơi, cậu xem Las Vegas rất đẹp để thưởng thức sao?" Vũ Văn Vĩ Thần có điều ngụ ý nhìn Hồ Ứng, ra lệnh cho ta.

      "Vâng, tôi biết phải làm thế nào rồi, Tổng Thống cứ yên tâm. Lần này, người của Đảng Dân Quyền, người cũng chạy thoát." Cuối cùng Hồ Ứng cũng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, ta tin tưởng gật đầu.

      ra trước đây Thác Ngọc Mộ Dã tra ra ông chủ lớn đứng sau Phúc Hằng quốc tế chính là con trai lớn Tưởng Ngọc Bạch của Phó Tổng Thống, bọn họ cũng từng điều tra tình hình của Tưởng Ngọc Bạch. Trong đó có chi tiết quan trọng nhất là hầu như mỗi tháng Tưởng Ngọc Bạch đều đến sòng bạc Las Vegas chơi đùa tuần, cái gọi là nghỉ ngơi đơn giản là đánh bạc, mà gặp đối thủ là thua.

      Lúc trước Phúc Hằng quốc tế lợi dụng quyền lợi của Tưởng Hằng làm bất động sản, bán cho rất nhiều nước khác, tất nhiên việc buôn bán lời rất nhiều tiền, số tiền này dùng để tranh cử, nhưng có lẽ ông trùm Tưởng Ngọc Thạch này kiếm tiền rất dễ dàng, vì vậy ra tay cũng rất hào phóng, mỗi tháng đều đưa cho ông chủ sòng bạc Las Vegas ít tiền, cứ như vậy Phúc Hằng quốc tế từ từ bị lấy hết. Thậm chí bản thân Tưởng Ngọc Bạch còn thiếu rất nhiều tiền đánh bạc.

      Thân là nhân viên công vụ giữ chức vụ Phó Tổng Thống, người thân trong nhà nảy sinh vấn đề về kinh tế, tất nhiên ông ta cũng thoát khỏi liên quan, Thác Ngọc Mộ Dã trực tiếp đưa phần tài liệu này cho Vũ Văn Vĩ Thần, lúc đầu nghĩ rằng ta lập tức cho vạch trần chuyện này, khiến Tưởng Hằng bị đình chỉ công tác, nhưng nào ngờ ta lạ ngăn cản .

      Hôm nay xem ra, phải muốn ra tay, mà là vừa ra tay khiến cho ông ta chết có chỗ chôn.

      Tưởng Hằng, ông chờ xem , cả nhà ông sắp đến ngày bị diệt vong rồi.

      Món nợ này chờ đợi năm năm mới tìm ông ta để thanh toán, năm năm qua, xem như ông kiếm được nhiều tiền rồi.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Sau khi Hồ Ứng ra khỏi phòng, điện thoại bàn làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần chợt vang lên.

      Nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Thác Ngọc Mộ Dã: "Lúc nãy nghe ngài xuất viện, nhưng vẫn tin, hôm nay xem ra ngài xuất viện, năng lực khôi phục đúng là phải bình thường."

      "Tôi xuất viện ba ngày rồi, lúc này cậu mới nhớ đến hỏi thăm tôi, biết là hơi trễ sao? Mấy ngày nay cậu làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe giọng của Thác Ngọc Mộ Dã, cả người đều thả lỏng.

      Theo , tuy rằng Thác Ngọc Mộ Dã vẫn làm việc giúp , xem như là người nhà Vũ Văn thị, nhưng thế giới này chỉ có ta mới được gọi là bạn.

      Bởi vì ở trong mắt Thác Ngọc Mộ Dã, mới có thể là Vũ Văn Vĩ Thần, mà chỉ là ngài Tổng Thống.

      "Oan uổng quá Tổng Thống, tôi cũng quan tâm đến ngài, nên biết rằng mấy ngày nay, tôi vì ngài mà cả ngày mất ăn mất ngủ. Ngài phải là biết Lý Trường Dũng có bao nhiêu tập đoàn, loại chuyện xét nhà này, lượng công việc rất nhiều." Thác Ngọc Mộ Dã vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần chất vấn ta trong thời gian này bận rộn việc gì, lập tức kêu oan, tiện thể ta cũng giải thích chút mấy ngày nay đâu.

      "Sao? Đất nước chúng ta có ngành liên quan đến xử lý những chuyện này sao? Công việc xét nhà này lại có thể để cho cậu làm." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe lại cảm thấy hơi bất thường, lập tức hỏi.

      "Vẫn còn lo lắng tôi gây bất lợi gì cho ngài à, nên biết chuyện năm năm trước rất có thể Lý Trường Dũng cũng có phần. Vì vậy, tôi thể đưa những ngành liên quan mà ngài đến đây được, tranh thủ giao tư liệu liên quan đến việc gây bất lợi cho ngài xử lý, ba ngày ba đêm tôi được nghỉ ngơi rồi, xong việc này xem ngài cảm tạ tôi thế nào." Lúc Thác Ngọc Mộ Dã những chuyện này, giọng hơi yếu hới, hận thể khiến Vũ Văn Vĩ Thần cảm động đến rơi nước mắt.

      Nhưng ngài Tổng Thống Vũ Văn này đúng là người tim phổi, khi ta nghe vậy chỉ cười lạnh, sau đó : "Cậu đừng vội tranh công, tôi biết trị giá nhà họ Lý bao nhiêu, là người gian thương, lúc này làm sao cậu có thể nương tay được."

      "Ôi, tôi biết ngay nỗi khổ tâm của tôi bị ngài xem là lòng lang dạ thú mà, được được được, tôi kiếm nhiều tiền lời phải vì ngài sao?"

      "Được rồi, tôi còn chưa hiểu cậu à, đời này cậu chưa từng buôn bán lỗ vốn. , lúc này cậu gọi điện thoại đến đây chỉ muốn chuyện này với tôi chứ?" Vũ Văn Vĩ Thần rất quen thuộc với bộ dạng kia của Thác Ngọc Mộ Dã, có kiên nhẫn dây dưa với ta, hỏi muốn biết việc quan trọng.

      "Đúng là có việc quan trọng muốn báo với ngài. Ngài biết bên người Lý Trường Dũng ? Gọi là Mạc Lâm đó." Thác Ngọc Mộ Dã thu lại giọng điệu đùa cợt lúc nãy, bắt đầu nghiêm túc báo cáo cho Vũ Văn Vĩ Thần biết phát mới của ta.

      "Hơi có ấn tượng chút, là xinh đẹp." Vũ Văn Vĩ Thần suy nghĩ, dường như lần trước trong yến tiệc ở phủ Tổng Thống, đúng là có nhìn thấy bên cạnh Lý Trường Dũng, nhưng đặc biệt chú ý.

      " ra hôm đó tôi biết chuyện Lý Trường Dũng phái người đến biệt thự nhà họ Ngô ám sát ngài, là do ấy lén cho tôi biết."

      "Hả? Có chuyện này à?" Đây là việc lớn nằm ngoài dự đoán của Vũ Văn Vĩ Thần: "Tại sao ấy phải làm như vậy?"

      "Vị tiểu thư này có địa vị cũng lớn, ngài biết năm năm trước, trước khi Lý Trường Dũng trở thành người chèo chống Lý thị, ông ta còn có đối thủ cạnh tranh ?"
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 205

      "Dường như cậu biết." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã , giốn như vừa đào ra bí mật mới.

      "Lý Trường Dũng có người chú tên Lý Ngọc Hải, mà người kia cũng có thể là người cạnh trạnh với Lý Trường Dũng, đúng là con trai của Lý Học Hải, Lý Doãn Trạch. Ngài nhất định ngờ, tại tên Mạc Lâm ở bên cạnh Lý Trường Dũng, vốn là mối tình đầu của Lý Doãn Trạch, hai người đều muốn tính đến chuyện kết hôn, nhưng vào đúng ngày Lý Trường Dũng cầu hôn Mạc Lâm, xảy ra trận nổ lớn, Lý Doãn Trạch bỏ mạng ở đó, còn Mạc Lâm sau vụ nổ đó làm sống đời sống thực vật, trước đây lâu tỉnh lại." Thạc Ngọc Mộ Dã cũng thừa nước đục thả câu, ta trực tiếp ra những chuyện ta biết.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cảm giác nhạy bén đến chỗ nay như có điều bí gì, vì vậy vội vàng hỏi: "Có tra ra được tại sao lại nổ tung ?"

      " có, nhưng ngài cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao trước ngài Lý Doãn Trạch trở thành người đứng đầu Lý thị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với lại năm năm sau, sau khi vợ chưa cưới của ta tỉnh lại nhưng lại ở cùng chỗ với họ của ta. Với độ tuổi của Mạc Lâm, gần như có thể trở thành con của Lý Trường Dũng, ngài thấy điều này rất buồn cười sao?" Thác Ngọc Mộ Dã ra nghi ngờ trong lòng mình, ra ta cũng muốn quản chuyện liên quan đến mình, nhưng trong lúc vô tình ta nghe được chuyện này từ miệng Mạc Lâm nên cảm thấy làm lạ.

      "Cuối cùng cậu muốn cái gì? Cậu muốn cho tôi biết việc Lý Doãn Trạch chết có thể cũng do tay Lý Trường Dũng bày ra sao? Mục đích chính là tranh người chức vụ người đứng đầu Lý thị, hơn nữa còn thèm khác vợ chưa cưới của Lý Doạn Trạch?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Thác Ngọc Mộ Dã lại có hứng thú đối với chuyện này.

      Nếu như muốn điều tra chuyện này ràng, đến lúc đó bổ sung thêm tội danh cho Lý Trường Dũng, hoàn toàn cần phải làm vậy, bây giờ người ông ta mang tôi danh ám sát Tổng Thống, điều này thôi cũng đủ để ông ta chết vạn lần.

      Tố cao ông ta mang tội danh ám sát Tổng Thống là thực tế, ông ta cũng định là phần tử khủng bố.

      Nhưng mà, ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần cũng tò mò sao Thác Ngọc Mộ Dã có hứng thú đối với chuyện này bị ta dùng câu phá vỡ thắc mắc trong lòng .

      "Mạc Lâm Lý Trường Dũng còn chưa chết."

      Đúng vậy, đây cũng chính là từ miệng Mạc Lâm cho Thác Ngọc Mộ Dã biết, hơn nữa cũng cho rằng như thế.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe như thế, lập tức nhướng mày, hỏi: " chết sao?"

      'Nhưng Lý Trường Dũng ta chết, với lại lúc đó cũng xác nhận, tuy rằng thi thể bị chia năm xẻ bảy, nhưng lúc tìm được thi thể, trải qua quá trình xác nhận, chứng thực đó là thi thể của Lý Doãn Trạch. Hơn nữa còn có chuyện làm cho người ta nghĩ đến, Mạc Lâm , sở dĩ ấy cho rằng Lý Doãn Trạch chết, cũng bởi vì con của ngài." Cuối cùng, Thác Ngọc Mộ Dã cũng giật bỏ cái vỏ bọc này ra, lại, cuối cùng ta cũng đặt việc quan trọng này lên người Đào Dục Huyên.

      "Cậu......Ý cậu muốn là Dục Huyên sao?" Đáp án này đối với Vũ Văn Vĩ Thần chính là nằm ngoài dự đoán của , lập tức ngạc nhiên trừng to hai mắt.

      "Phải, còn nhớ lần trước trong bữa tiệc chào đón công chúa Đại Xuyến cậu bé đàn bài nhạc đó ? Nghe chính là bài nhạc Lý Doãn Trạch viết cho Mạc Lâm, bài nhạc này, ta chỉ đàn cho ấy nghe, hơn nữa còn cho ấy biết, cả thế giới này chỉ có mình ta viết bài nhạc dành riêng cho ."

      "Tôi chưa từng nghe qua bài nhạc kia vậy mà còn tưởng rằng biết tên tác giả là ai. Nhưng dựa theo lời cậu , nếu Lý Doãn Trạch bị nổ chết, vì vậy bài nhạc kia chắc chắn bị thất truyền, tại sao Đào Dục Huyên đàn đượcc?"

      "Vấn đề này, ngài vẫn tự mình hỏi con trai của ngài . Với lại Mạc Lâm còn , ngày đó là cậu bé cho tôi biết chuyện có người mai phục ở biệt thự nhà họ Ngô để ám sát ngài, cũng là làm theo phân phó của con ngài, giống như con trai của ngài biết rất nhiều chuyện, đơn giản. Xem thường tên tiểu tử này rồi." Thạc Ngọc Mộ Dã ý vị sâu xa .

      "Được rồi, tôi biết rồi, tôi điều tra chuyện này, cậu tiếp tục làm việc của cậu . Cúp máy đây." Vũ văn Vĩ Thầ vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Dục Huyên, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bực.

      Làm sao cũng nghĩ ra, tại sao tên nhóc này lại biết nhiều chuyện vậy.

      Cậu bé và Lý Doãn Trạch có quan hệ gì?

      Nếu năm năm trước Lý Doãn Trạch chết, ta làm sao biết được Đào Dục Huyên, với lại lúc đó Đào Dục Huyên vẫn chưa xuất mà.

      Nhưng nếu Lý Doãn Trạch chết, ta ở chỗ nào chứ?

      đống thắc mắc nằm trong đầu Vũ văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời hiểu , bây giờ nghĩ lại, đứa con trai này của giống người bình thường, những biểu bề ngoài như thế hoàn toàn giống đứa bé bình thường.

      Cúp điện thoại, Vũ Văn Vĩ Thần hít sâu hơi, dụi dụi mắt, đứng lên ra khỏi phòng làm việc.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Từ trong phòng làm việc ra ngoài, thẳng xuống lầu, ở đại sảnh lầu , nhìn thấy Đào Du Du cắm bó hoa hồng vào bình hoa được đặt bên kệ đàn piano.

      "Thơm quá." đến phía sau , rướn cổ lên, đưa mũi lên phía trước ngửi, sau đó thưởng thức.

      "Thơm ?" Đào Du Du nghe giọng , nghiêng đầu ngửi chút, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt, cũng nồng đậm, vì vậy ngạc nhiên : "Cũng có mùi thơm đặc biệt."

      Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần chợt rụt cổ lại, đặt cằm mình lên bờ vai của Đào Du Du. sau đó kề mũi vào sát cổ , hít hơi sâu, chậm rãi : " .......Em rất thơm."

      Đào Du Du nghe vậy, lập tức đỏ mặt đến tận cổ, vô cùng xấu hổ xoay người lại, mặt đối mặt với , ngẩng đầu : "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể chiếm tiện nghi của em. Em mới tin lời đâu, em cũng xịt nước hoa."

      "Em biết đời này còn có mùi thơm gọi là "mùi thơm của cơ thể" sao?" nhìn bộ dạng xấu hổ của , lập tức cười, đưa tay lên vén sợi tóc ra phía sau tai , dịu dàng .

      Đào Du Du bị hành động và giọng vô cùng mập mờ của làm cho cả người được tự nhiên, hơi xấu hổ vừa định xoay người sang chỗ khác, lại bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo lại: "Chúng ta chuyện chút ."
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      Miken Ha thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 206

      "Muốn cái gì?" Đào Du Du ngạc nhiên nhìn , lúc này vẻ mặt thay đổi thành nghiêm túc, trong lòng hơi lo lắng.

      ", chúng ta đến vườn hoa ngồi chút." Vũ Văn Vĩ Thần gấp gáp , mà nắm bàn tay của Đào Du Du về phía vườn hoa.

      Hai người ngồi xuống ghế mây bên cạnh gốc cây ngô đồng trong vườn hoa, Đào Du Du muốn ngồi đối diện với , nhưng lại bị kéo ngồi lên đùi mình, điều này làm cho rất thoải mái, nghĩ vậy muốn đứng lên lại bị giữ chặt.

      " muốn gì với em?" Thấy mình tránh thoát, cũng giãy dụa nữa, dù sao đệm thịt cũng thoải mái.

      " cho biết chút về cuộc sống mình của em ở Thành Quốc cùng với hai đứa ." Lúc này giọng của Vũ Văn Vĩ Thần nghe ra rất tùy ý, giống như chỉ đơn giản muốn quan tâm cuộc sống mấy năm nay của thôi.

      Đào Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy quay đầu nhìn hỏi: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

      "Chỉ muốn hiểu về em thêm thôi, cho nghe chút ." Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cười, bàn tay to vuốt ve đầu .

      "A, ra cũng có gì để , năm đó em ra nước ngoài lâu phát mình có con, nghĩ là cái gì cũng làm, chỉ chờ sinh cục cưng ra. dễ dàng gì khi cục cưng được sinh ra, em bắt đầu có suy nghĩ muốn học trường quản gia. Lúc đó vận may của em tương đối khá, mới tốt nghiệp xong, vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp được phu nhân Nghị Trưởng, ách, là chị họ của phu nhân Lạc Tuyết bổ nhiệm đến phủ Nghị Trưởng làm quản gian đó, ở phủ Nghị Trưởng được gần hai năm, sau đó xuất , cứ như vậy.... ..." Đào Du Du đơn giản cuộc sống ở nước ngoài của mình, xong chớp mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần rồi hỏi: "Bây giờ biết em khó khăn biết bao ? Sau này đừng có bắt nạt em nữa."

      "Bao nhiêu năm qua mình em dẫn theo hai đứa bé, rất vất vả ?" Thầm thở dài, Vũ Văn Vĩ Thần biết, đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện này chính là và người nhà Vũ Văn của họ, nhưng có dũng khí cho biết .

      " cực khổ, ha ha........ ra em cũng thấy bản thân mình cảm thấy vô cùng kỳ diệu đó, mình em nuôi hai đứa bé lớn như vậy, với lại bọn chúng đều rất nghe lời. biết Dục Huyên rất lợi hại sao? Thằng bé chưa đến tuổi biết chuyện rồi, sau đó lúc hai tuổi, em thường bận việc, vì vậy về nhà khá trễ, dì bảo mẫu tan việc, mình thằng dẫn Tiểu Bồ Đào ngủ đó. Có lần, em tan ca về nhà hơi muộn, vừa bước vào cửa, nhìn thấy Tiểu Bồ Đào ngồi dưới đất khóc, thấy Dục Huyên đâu, em sợ hãi, vì vậy tìm kiếm cả nhà, kết quả ở trong bếp tìm được thằng bé, nghĩ xem thằng bé làm gì?"

      "Làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần bị hỏi như vậy, lập tức nổi hứng tò mò hỏi.

      " ra cũng tin, nhưng đây là chính mắt em nhìn thấy. Đứa này, lại bò lên bếp lò, ngồi đó rót sữa."

      "Ý em muốn , nó mới hai tuổi tự pha sữa uống?" Đây cũng phải chuyện đùa, đứa bé hai tuổi ngay cả lại còn chưa vững mà đứa bé này lại có thể vào bếp, còn có thể rót sữa tươi chứ.

      "Đúng vậy, lúc đó em rất sợ, lập tức tiến lên ôm thằng bé, hỏi nó làm gì thế, nó rót sữa tươi, sau đó ôm bình sữa được hâm nóng rồi với em, Tiểu Bồ Đào khóc, muốn uống sữa tươi. Em nhận lấy bình sữa, thử nhiệt độ chút, phát thằng bé hâm nóng sữa ở nhiệt độ vừa phải, lạnh. Từ lúc đầu, em cảm thấy Dục Huyên phải là đứa bé bình thường, thằng bé rất thông minh." Đào Du Du đến đây, gương mặt lập tức xuất vẻ tự hào.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, thầm kinh hãi, chuyện này quá bình thường, quả thể tưởng tượng nổi.

      Nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần sợ hãi, Đào Du Du nở nụ cười, tiếp: "Thế nào? cũng cảm thấy rất kỳ diệu ? Còn có việc ngày càng kỳ diệu này, lúc Dục Huyên hơn ba tuổi, em nhìn thấy thằng bé đọc quyển tiểu thuyết bằng ngôn ngữ Tây Ban Nha, lúc đó vẻ mặt rất nghiêm túc, tiếng Tây Ban Nha em đều xem hiểu, lúc mua quyển tiểu thuyết này đơn giản là vì sưu tầm, chỉ biết sơ sơ nội dung, vì vậy em hỏi thằng bé quyển sách này viết cái gì. Thằng bé cũng ngẩng đầu lên lại giới thiệu nội dung vắn tắt, làm em rất hoảng hốt. Sau đó em mới biết được, thằng bé chỉ đọc được tiếng Tây Ban Nha, mà còn được tám ngôn ngữ khác, đúng là thiên tài trong thiên tài.... ..."

      "Chuyện này có ?" Lần này hù sợ Vũ Văn Vĩ Thần, biết con trai mình còn có bộ mặt như thế, đây cũng phải thiên tài có thể giải thích được.

      "Ừ, sau đó em có hỏi qua thằng bé tại sao biết nhiều ngôn ngữ như thế, thằng bé chỉ là lão sư ở nhà trẻ dạy...... Nhưng điều này làm sao có thể, ở nhà trẻ cùng lắm chỉ dạy hai ngôn ngữ, với lại đều là những từ đơn giản như xin chào, gặp lại.... ... căn bản dạy nhiều như vậy...... ngay cả lão sư ở nhà trẻ cũng biết nhiều như vậy." Đào Du Du xong cũng hơi nghi ngờ.

      "Vậy.... ....Đánh đàn dương cầm là xảy ra chuyện gì? phải em em đánh đàn dương cầm sao? Vậy lần trước lúc thằng bé sao có thể đàn bản nhạc kia.... ...."

      "Em cũng thấy sốc đó, lúc chúng em ở Thành Quốc, trong nhà ngay cả đàn dương cầm cũng có, thằng bé là lão sư ở nhà trẻ dạy nó đàn, nhưng chuyện này em hoàn toàn nghe Tiểu Bồ Đào nhắc tới, dù sao em cũng hiểu tại sao Dục Huyên biết nhiều chuyện như vậy, nhưng dù sao cũng phải là chuyện gì xấu, chừng thằng bé chính là thần thông chuyển thế đó ha ha...." Đào Du Du xong, cười to, có đứa con trai như vậy, chẳng trách tự hào đắc ý.

      Nhưng tất cả thu vào tai Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn phải là chuyện như vậy, cho tới bây giờ cũng tin đời này lại có chuyện kỳ diệu như thế, đứa bé mới mấy tuổi lại có thể đàn bản nhạc thành thục có thể đời này chỉ có người có thể đàn bản nhạc đó, với lại đứa bé hai ba tuổi có thể biết bảy tám loại ngôn ngữ, trì phi kiếp trước khi đầu thai quên uống canh Mạnh Bà, giữ lại toàn bộ trí nhớ của kiếp trước, nếu làm sao có thể hiểu biết nhiều như thế, ngay cả người trưởng thành cũng thể hiểu .

      "Em có nghĩ có thể Dục Huyên quen người mà em biết, sau đó người kia dạy thằng bé những việc này ?" Vũ Văn Vĩ Thần thử dò hỏi muốn từ miệng Đào Du Du biết được nguyên nhân, cho dù là có người đan lén lục dạy thằng bé chuyện này, thằng bé cũng thể nào học được, nhưng làm thế nào người ta có thể chấp nhận được so với việc thằng bé làm những việc cần dạy cũng biết.
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      xixon thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 207

      " thể nào, em chưa bao giờ nghe thằng bé nó quen biết người nào dạy nó những việc này, hơn nữa lúc bọn em ở Thành Quốc, em làm, tuy có mời bảo mẫu đến chăm sóc bọn chúng, nhưng bởi vì là ai đứa bé nên em cũng yên tâm, vì vậy ở trong nhà có lắp camera giám sát, nên khi em ở phủ Nghị Trưởng cũng có thể nhìn thấy được tình hình trong nhà, để phòng ngừa bảo mẫu làm những việc xảy ra ngoài ý muốn đối với hai đứa bé này. Cho tới bây giờ em có phát có người lạ mặt nào tiếp xúc với bảo mẫu và bọn . Sau này bọn cũng đến nhà trẻ, toàn bộ nhà trẻ đều được đóng kín cửa, người bình thường căn bản thể vào được, vì vậy khi đến điều này, căn bản thể nào xảy ra. Có thể dạy Dục Huyên biết những thứ kia chỉ có giáo viên ở nhà trẻ, nhưng Tiểu Bồ Đào học cùng giáo viên với Dục Huyên, tại sao Tiểu Bồ Đào biết chứ? Hơn nữa khi Dục Huyên chưa được tuổi biết chuyện rồi, điều đó là em tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn hợp với lẽ thường.... ...." Đào Du Du cẩn thận suy nghĩ, sau đó lật đổ dự đoán của Vũ Văn Vĩ Thần,

      "Xem ra, Dục Huyên là thiên tài bẩm sinh biết những thứ kia?" Tuy chuyện này khiến Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy khó tin, nhưng bày ra trước mắt, xem như người mỗi ngày đều thầm dạy Đào Dục Huyên những thứ kia, dù sao thằng bé còn , nếu phải thiên phú dị bẩm*, hẳn là học được .

      ( Thiên phú dị bẩm : trời cho năng khiếu khác thường.)

      Chỉ cần thằng bé hiểu bảy tám loại ngôn ngữ, người bình thường, cho dù nghiên cứu mỗi ngày, muốn nhớ kỹ từ ngữ đơn giản và ngữ pháp của nhiều nước như vậy ít nhất cũng sáu bảy năm, dường như thể nắm được .

      Mà đàn dương cầm cần phải , ai cũng biết vật này cần tốn biết bao nhiêu thời gian luyện tập mới có thể đạt đến đỉnh cao . Mà bọn họ ngay cả đàn dương cầm cũng có .

      Bây giờ Đào Dục Huyên mới bốn tuổi, hầu như thể nào học được những thứ này .

      Nhất là tự tay đàn ra bản nhạc do Lý Doãn Trạch viết, cả thế giới chỉ có mình ta biết toàn bộ bản nhạc, ta chỉ đàn cho Mạc Lâm nghe, nếu quả thực là trùng hợp, thần đồng Đào Dục Huyên kia chỉ ngẩu nhiên đàn bậy bản nhạc như thế, vậy đời này có chuyện gì là thể xảy ra .

      đời này, ai biết bí mật của thằng bé sao ?

      .........................

      Đào Du Du thấy hôm sau khi Vũ Văn Vĩ Thần chuyện với đều về Đào Dục Huyên vẫn rời , tựa như cảm thấy rất hứng thú về Đào Dục Huyên . Trong lúc nhất thời, cảm thấy hơi kỳ lạ .

      Trước giờ, đều xem con trai là thiên tài, vì vậy cho dù thằng bé xảy ra chuyện gì, chuyện này đều cũng có thể .

      cũng thể với ai khác khi thấy Đào Dục Huyên có chỗ đúng, hôm nay khi nghe Vũ Văn Vĩ Thần với về chuyện này, trong lòng cũng bắt đầu chột dạ, cảm thấy chuyện kỳ dị kia vượt qua tưởng tưởng của mình .

      " Này ...... Cái đó ..... Dục Huyên ... Cuối cùng nó xảy ra chuyện gì ? Tại sao nó lại biết nhiều như vậy chứ ?" giọng mở miệng, chỉ hi vọng từ Vũ Văn Vĩ Thần có thể có được câu trả lời .

      " Đợi chút em bảo lái xe vào bệnh viện đón nó về nhà dùng bữa tối, buổi tối chúng ta dùng mọi cách hỏi nó chút ." Hôm nay việc đến mức này, cho dù bọn họ căn cứ vào phân tích từ bên ngoài, cũng đưa ra được kết luận gì, chi bằng hỏi trực tiếp người trong cuộc tốt hơn .

      Đào Du Du cũng cảm thấy đây là cách duy nhất để xử lý, trước kia mỗi lần cảm thấy Đào Huyên hơi kỳ lạ, lúc hỏi thăm cậu bé, cậu bé luôn tìm lý do trả lời qua loa với , bây giờ có Vũ Văn Vĩ Thần giúp " tra hỏi ", tin rằng nhóc con này thành khai báo .

      " Muốn đưa Nhã Hinh về cùng ?" Sau khi Đào Du Du hạ quyết tâm, thuận miệng hỏi .

      " cần, để con bé ở lại bệnh viện với Tiểu Bồ Đào , bé này trả lại có thể gây rắc rối cho chúng ta ." Vũ Văn Vĩ Thần lắc đầu, dứt khoát từ chối .

      " biết, vậy bây giờ em thông báo cho lái xe đón người ." Hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, chuẩn bị thông báo cho lái xe đón người, lại bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo lại .

      " À ...... Có chuyện gì sao ?" Đào Du Du hơi sững sờ quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nắm tay , hỏi .

      Vũ Văn Vĩ Thần kéo ngồi xuống, hai tay ôm eo , tựa đầu vào trước ngực , giọng :" sao, chỉ muốn ôm em cái ."

      " .......... là .........." Đào Du Du muốn đẩy ra, lại cảm thấy buồn cười, biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của bọn họ dần thân mật như vậy, giống như loại chuyện ôm này rất bình thường . kháng cự lại, càng thuận buồm xuôi gió .

      Nhưng bọn họ biết, khi bọn họ ngọt ngào, cách đó xa có đôi mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của bọn họ .

      .......................................

      Phủ Tổng Thống, trong phòng ngủ chính ở lầu hai .

      " Phu nhân, ngài xem tại Tổng Thống và quản gia Đào ngày càng nhau, bọn họ hoàn toàn có ý định chia tay, chẳng lẽ ngài cứ mặc cho bọn họ tiếp tục kéo dài thêm sao ?" Trợ lý đứng sau lưng Ngả Cầm Thị lo lắng, bà ta theo Ngả Cầm Thị hơn bốn mươi năm, đối với tình hình của bà bà ta khá hiểu , lúc này, làm tâm phúc của người đứng đầu, bà ta bắt đầu thể đạo đức nghề nghiệp gọi là " hoàng đế gấp mà thái giám vội ."

      " Hừ ...... Bà cảm thấy, tôi để cho ả đàn bà mang theo đứa bé cha nó là ai tiến vào cánh cửa Vũ Văn Thị à ?" Ngả Cầm Thị cười lạnh, vẻ mặt tràn đầy châm chọc, theo ý của bà, Đào Du Du yên tâm thoải mái ở cùng chỗ với Vũ Văn Vĩ Thần, đúng là mơ mộng hảo huyền.

      " Vậy ngài định làm thế nào ? Tôi thấy dường như Tổng Thống động lòng với ta rồi, nếu Tổng Thống có ý sống chung với ta, vậy chúng ta ngăn cản được ." Lúc này vẻ mặt trợ lý vô cùng lo lắng .
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      xixon thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 208

      "Hành trình ngày mai đều chỉnh sửa lại chút, buổi sáng bỏ ra nửa giờ sắp xếp cho tôi gặp mặt Ngô Định Thiện, để Ngô Định Thiện đưa phu nhân của ông ta cùng." Cúi đầu suy tính chút, Ngả Cầm Thị phân phó với trợ lý sau lưng.

      "Phu nhân, ngài muốn thông qua Ngô Định Thiện khiến quản gia Đào tự động rút lui?" Trợ lý theo Ngả Cầm Thị bao nhiêu năm qua, cuối cùng bà đưa ra ám chỉ ngầm, lại có thể đoán được kế hoạch của bà.

      " ta là người cha mẹ, chỉ có thể tìm trưởng bối của ta thôi. Tôi nghĩ, dù sao Ngô Định Thiện cũng là nghị viên, có lẽ phải gặp mặt ông ta lần." Ngả Cầm Thị xong, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

      Trợ lý thế lấy nên quấy rầy bà nữa, chỉ yên lặng đứng sang bên, bắt đầu an bài vì cuộc gặp gỡ giữa Ngải Cầm Thị với vợ chồng Ngô Định Thiện vào ngày mai.

      ... ...... ...... .....

      Buổi tối, Đào Dục Huyên được người lái xe chở từ bệnh viện về biệt thự, lúc đó Ngả Cầm Thị cũng ở bàn cơm, nên lúc mọi người dùng cơm rất im lặng.

      Sau khi dùng cơm xong, Vũ Văn Vĩ Thần đưa Đào Dục Huyên lên thư phòng ở lầu hai, Đào Du Du báo cáo công việc ở phòng ăn hoàn thành, cũn đến thư phòng.

      Chờ khi vào thư phòng, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Dục Huyên vẫn chưa chuyện, hai người ngồi đối mặt nhau ở ghế sa lon, mắt to trừng mắt , giống như từ ánh mắt có thể dò xét được lai lịch của đối phương.

      Đào Du Du vừa vào thư phòng lập tức xoa dịu bầu khí trong phòng, cần suy nghĩ ngồi bên cạnh Đào Dục Huyên, nhàng ôm lấy cậu bé .

      " Dục Huyên, suốt hai ngày ở bệnh viện có nhớ mẹ ?" Vì để tạo bầu khí thoải mái khi chuyện, Đào Du Du vẫn treo nụ cười môi mà thường hay dùng trước khi bắt đầu chuyện ."

      " Mẹ đoán xem ." Đào Dục Huyên nhìn Đào Du Du nở nụ cười khoa trường, cậu bé bình tĩnh nhíu nhíu lông mày, sau đó cười như cười hỏi ngược lại .

      " Ừ, mẹ đoán con nhất định là rất nhớ mẹ ." Đào Du Du rất tự tin .

      Nhưng Đào Dục Huyên lại gật đầu, cậu bé chỉ cười :" Mẹ đoán sai rồi ."

      " Mẹ ......" Trong lúc nhất thời Đào Du Du bị cậu bé làm cho muốn đập đầu vào vách tường, có cảm giác thất bại chạy lên não .

      " Dục Huyên, chú nhớ lần trước trong bữa tiệc còn có đàn bài rất êm tai, con có thể cho chú biết, làm sao con biết bài nhạc kia ?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du kết thúc phần mở đầu cách thất bại, quyết định vòng vèo, hỏi thẳng Đào Dục Huyên .

      Nghe câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Dục Huyên biết mục đích của bọn họ đặc biệt đón cậu trở về dùng bữa tối, trong lúc nhất thời, cậu bé lâm vào im lặng lâu .

      Cậu vẫn do dự có nên hay .

      Dù sao chuyện này cũng thuộc phạm vi khoa học, khiến người ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi, người bình thường cũng thể tin được chuyện này là .

      Cho dù cậu bé , sau này cậu bé đối mặt với bọn họ như thế nào đây ?

      Cuối cùng cậu là Lý Doãn Trạch hay Đào Dục Huyên ?

      " Mẹ con ấy thích đánh đàn dương cầm, mà ở nhà trẻ của con lại có, vì vậy cuối cùng tại sao con lại đánh đàn dương cầm được, hơn nữa còn đàn tốt như vậy ? Là ai dạy cho con ?" Đào Dục Huyên im lặng khiến mối nghi ngờ vây kín trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần .

      Hôm nay biết, người Đào Dục Huyên có bí mật gì đó muốn người khác biết, mà bí mật này chỉ cần Đào Dục Huyên mở miệng, bọn họ vĩnh viễn thể nào biết được .

      Lúc này trong lòng Đào Dục Huyên rất rối bời, cậu gánh vác cái thể xác của cậu bé kia quá lâu rồi, vất vả lắm mượn tay cậu bé báo thù giúp mình, Lý Trường Dũng bị cậu chỉ vào nhà giam, mà cậu lại cảm thấy hơi mờ mịt, vốn hề suy nghĩ tiếp về cuộc sống tương lai thư thế nào .

      Trong lòng cậu còn có khúc mắc thể bỏ xuống được, người đó chính là Mạc Lâm.

      Cậu nhất định thể cho Mạc Lâm biết cậu chính là Lý Doãn Trạch, mà cậu cũng thể cho Mạc Lâm tương lai gì, vậy kế tiếp Mạc Lâm phải con đường nào đây ?

      Đào Dục Huyên tiếp tục yên lặng khiến Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu kiềm nén trong lòng, theo đạo lý cậu bé vốn thể giữ bí mật lâu như vậy, cho đến bây giờ còn chịu tiết lộ nửa câu, chuyện này bình thường,

      " Con có quen người tên Lý Doãn Trạch ?" Vũ Văn Vĩ Thần tiếp tục hỏi, tin rằng câu hỏi chạm vào đáy lòng Đào Dục Huyên .

      Quả nhiên, khi Đào Dục Huyên nghe thấy cái tên " Lý Doãn Trạch " này, lông mày của cậu bé giật cái, nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu .

      Tuy chỉ là biểu trong chớp mắt, nhưng lại tránh được đôi mắt của Vũ Văn Vĩ Thần, có lẽ trong lòng có câu trả lời, trong lúc này Đào Dục Huyên và Lý Doãn Trạch nhất định có mối quan hệ nào đó .

      " Bảo bối, con đừng sợ, cho mẹ nghe tại sao con lại đánh đàn dương cầm, sao con lại biết nhiều ngôn ngữ các nước khác, còn nữa, con biết người tên " Lý Doãn Trạch " sao ?" Đào Du Du thấy Đào Dục Huyên im lặng nên rất sốt ruột, nắm chặt bàn tay bé của cậu, biết Đào Dục Huyên càng im lặng, cũng có nghĩa là thằng bé biết rất nhiều . Kết quả này giống như nghĩ, đứa con trai như vậy quá xa lạ với .

      " Các người có tin đời này có chuyện linh hồn chuyển thế ?" Im lặng lâu, có lẽ đành lòng để Đào Du Du lo lắng cho mình, cuối cùng Đào Dục Huyên cũng mở miệng .

      Lúc này cậu bé chuyện giọng điệu nặng nề, hoàn toàn giống đứa bé bốn tuổi chuyện .

      " Cái gì ...... ? Linh hồn chuyển thế ?" Đào Du Du nghe bốn chữ này, sợ tới mức suýt ngất , ôm lấy gương mặt non nớt của Đào Dục Huyên, vừa khóc vừa hét to :" Bảo bối, con đừng dọa mẹ, con nhảm gì đó ? Có ...... Có phải là xem phim nhiều ?"

      " Chú tin ?" Đối với vẻ mặt tin của Đào Du Du, tâm tình của cậu bé kích động, chỉ thản nhiên quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, rồi hỏi tiếp .

      " tiếp !" Vũ Văn Vĩ Thần trả lời tin hay tin, có lẽ giờ phút này ở trong lòng , cho dù Đào Dục Huyên có ra là gì, cũng thử tiếp nhận . Miễn là có thể tất cả mọi chuyện !
      Last edited: 18/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :