1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 198

      "Tại sao?" Hồ Ứng cảm thấy khó hiểu đối với quả quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, ta thuận miệng hỏi lại.

      "Cậu cảm thấy mẹ tôi ngây ngốc để mối đe dọa lớn như vậy ở bên cạnh tôi sao?" Ánh mắt của Vũ Văn Vĩ Thần hơi ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng .

      Hồ Ứng nghe vậy, lập tức cúi đầu.

      Đúng vậy, sao ta điểm quan trọng này chứ.

      Chuyện năm năm trước đối với Vũ Văn Vĩ Thần là đả kích, tuy lúc trước bị cáo đột nhiên biến mất nên làm cho Đảng Dân Quyền thực mưu được, nhưng những năm gần đây, bọn họ vẫn chưa từng dừng lại việc tìm kiếm bị cáo kia.

      khi Ngãi Cầm Thị biết thân phận của Đào Du Du, vì tương lai của Vũ Văn thị và Vũ Văn Vĩ Thần, bà ta tuyệt đối để quả bom hẹn giờ lớn như vậy ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần.

      Lỡ ngày đó Đào Du Du cẩn thận biết được Vũ Văn Vĩ Thần chính là cha ruột của bọn trẻ, nhưng vậy ai có thể đảm bảo đòi lại công băng cho năm đó?

      Hoặc là , Đào Du Du có thể bỏ qua chuyện năm đó, nhưng những người của Đảng Dân Quyền sao?

      Trải qua chuyện đêm qua, xem như Lý Trường Dũng bị tiêu diệt triệt để, nhưng muốn lấy vật ám sát từ người Phó Tổng Thống còn phải làm rất nhiều việc, nếu trong lúc này bọn họ biết được bí mật người Đào Du Du, nắm được nổi đau đớn kia, moi lại bi kịch năm năm trước kia, đến lúc đó Vũ Văn Vĩ Thần khó giữ được chức Tổng Thống, mà ngay cả Vũ Văn thị có thể lam vào nguy cơ bị tổn thất tín nhiệm, làm cho Vũ Văn thị và Thác Ngọc thị bị phần lớn những người ủng hộ kéo xuống nước, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Ngãi Cầm Thị là ai? Năm đó bà có thể gạt bỏ mọi khó khăn, tự mình đưa con trai lên làm Tổng Thống, hôm nay bà làm sao có thể cam tâm nhìn tất cả những kết quả trong kinh doanh mà bà vất vả trong những năm qua bị người phụ nữ phá hỏng chứ?

      Bà nhất định bóp nát những rắc rối từ trong trứng, vì vậy Đào Du Du nhất định tồn tại!

      "Được rồi, cậu ra ngoài , tôi cần suy nghĩ cẩn thận, về phía mẹ tôi, tôi nghĩ cách giải quyết. Tóm lại cách cậu nắm chắc 100%, nhất định thể dùng được." Hồ Ứng im lặng khiến Vũ Văn Vĩ Thần hiểu được, có lẽ ta cũng nghĩ nguyên nhân phản đối. Nhìn người trợ lý trước mắt theo mình sáu năm, biết ta muốn giúp mình, nhưng việc này, ngoại trừ ra, người nào có thể giải quyết giúp được.

      Hồ Ứng gật đậu với , sau đó im lặng ra khỏi phòng, đến hành lang.

      hành lang, ta thấy Đào Du Du qua lại trước cửa phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, chỉ thấy nhíu chặt chân mày, bộ dáng suy nghĩ ra nhiều việc.

      "Quản gia Đào, sao lại tới lui chỗ này vậy? suy nghĩ chuyện gì sao?" Biết Đào Du Du tự hỏi chuyện Vũ Văn Vĩ Thần cầu hôn, ta dựa vào nguyên tắc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, quyết định giúp Vũ Văn Vĩ Thần tìm hiểu chút tin tức từ đối phương.

      "Trợ lý Hồ, ........Tôi.... ......Cái đó...." Đào Du Du ngẩng đầu nhìn Hồ Ứng, biết ta quen thân với Vũ Văn Vĩ Thần, rất muốn hỏi ta hôm nay rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần bị làm sao, vì sao bỗng chốc lại thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời biết nên mở miệng thế nào.

      "Nghe mùi vị cà phê trong bệnh viện này cũng tệ lắm, muốn thử chút ?" Hồ Ứng nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Đào Du Du, mở miệng .

      "À.....Cũng được." Đao Du Du nghĩ nghĩ, sau đó trả lời.

      Dưới hướng dẫn của Hồ Ứng, hai người ngang qua hành lang đến thang máy, vào thang máy sau đó đến lầu .

      Đại sảnh ở lầu cái quán cà phê rất thoải mái, hai người trước sau vào.

      Sau khi ngồi xuống, Hồ Ứng gọi ly Moka, Đào Du Du gọi ly capuccino, hai người ngồi đối diện nhau, vẫn giữ im lặng .

      Hồ Ứng luôn lẳng lặng nhìn Đào Du Du, tựa như đợi mở miệng trước, mà trong lòng Đào Du Du rất rối, cuối cùng muốn hỏi Hồ Ứng.

      "Quản gia Đào, Chiếc nhẫn tay rất đẹp." Thấy Đào Du Du từ đầu đến cuối vẫn mở miệng, vì vậy Hồ Ứng phá vỡ tình thế căng thẳng này.

      "À, cái đó....Chuyện này......." Đào Du Du thấy ta vừa mở miệng nhắc đến chiếc nhẫn, trong lòng lập tức nhói lên, muốn tháo chiếc nhẫn này xuống, nhưng biết tại sao lúc đeo vào dễ, bây giờ muốn tháo xuống lại được, chiếc nhẫn này như mọc rể tay .

      "Quản gia Đào làm gì vậy? muốn tháo xuống cho tôi xem chút sao? cần, ha ha, nhẫn là phải đeo tay nhìn mới tốt." Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du rất khẩn trương, động tác tháo chiếc nhẫn xuống rất gấp gáp. Vì vậy cười to, để giảm bớt khẩn trương của .

      Nghe Hồ Ứng như vậy, dừng lại động tác tay, sau đó hơi xấu hổ ngẩng đầu cười với ta, do dự chút, cuối cùng mở miệng : " ra chiếc nhẫn này là Tổng Thống cho tôi, ấy...... ấy cầu hôn tôi rồi..."

      Đào Du Du xong lại nhìn Hồ Ứng, tự như rất nôn nóng muốn biết phản ứng của ta.

      Nhưng ngờ Hồ Ứng nghe xong, chỉ cười cười nhìn , cái gì cũng .

      Lần này Đào Du Du hiểu nổi, tin tức bất ngờ như vậy, sao ta có thể duy trì trạng thái bình tĩnh được chứ?

      "Có phải biết trước chuyện này rồi ?" Đào Du Du dò xét, phản ứng bây giờ của ta rất khả nghi.

      "Cứ coi là như thế ." Hồ Ứng nhàng gật đầu, cười .

      "Hả? .................. .... ra biết từ lâu, vậy cho tôi biết tại sao Tổng Thống muốn cầu hôn tôi? Mấy ngày gần đây ta cũng rất kỳ lạ, à, đúng hơn, tôi cảm thấy từ lần ta mời tôi xem phim, rốt cuộc là tại sao? Đùa giỡn tôi sao? Nhưng mà chuyện này thú vị...." Đào Du Du buồn bực nhìn Hồ Ứng, hy vọng có thể tìm được câu trả lời từ ta.

      Hồ Ứng nghe vậy, cười : "Tại sao thể nghĩ lại, có lẽ Tổng Thống rất thích , cho nên muốn mãi mãi ở bên cạnh , nên mới cầu hôn ?"

      "A.......Ha ha.... .... nghĩ tôi tin lời sao?" Đào Du Du cười gượng hai tiếng, hỏi ngược lại.

      Chương 199

      "Tại sao tin?" Hồ Ứng hơi cảm thấy kỳ lạ với cách nghĩ của Đào Du Du.

      "Việc này còn phải hỏi sao? xem ta cả ngày đối với tôi như nước với lửa, thà rằng tôi tin ta thích , cũng thể tin được chuyện ta thích tôi." Đào Du Du tùy tiện .

      Có lẽ phát ra trong lời của mình khoa trương bao nhiêu, nhưng Hồ Ứng nghe vây, đầu đầy mồ hôi.

      Tổng Thống thích ta.... ....Đào Du Du, trí tưởng tưởng của có thể phong phú thêm chút !

      "Vậy.....Cái đó......Quản gia Đào.....Khụ khụ.......Tôi cảm thấy được đó.... ...." Hồ Ứng hắng giọng cái, muốn cố gắng khuyên Đào Du Du.

      " cũng cảm thấy tôi rất có lý đúng ? xem rốt cuộc tại sao tôi phải gả cho Tổng Thống chứ? Chẳng lẽ muốn chỉnh tôi đến mất mặt sao? ta đáng. Hay là ta có mưu gì? Trợ lý Hồ, xin nhất định phải cho tôi biết, rốt cuộc Tổng Thống có mưu gì?" Đào Du Du nghĩ đến mưu cũng nhớ đến hai đứa con bảo bối của mình, cho dù thế nào cũng để bất kỳ ai xúc phạm đến bọn trẻ.

      Hồ Ứng suýt bị lời của làm cho nghẹn chết, bắt đầu cảm nhận được nổi đau khổ của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Chẳng trách ngài ấy luôn là người phụ nữ ngốc nghếch, đúng là chậm chạp, ngốc nghếch mà.

      "Quản gia Đào, .... .....Trước tiên hãy bình tĩnh chút, tôi cảm thấy chuyện này, có thể xem như vậy nha, trước tiên nghĩ lại xem, nếu Tổng Thống thích sao? Như , nếu ngài ấy thích , tại sao phải mời xem phim? Còn đêm qua, tại sao biết biệt thự nhà họ Ngô rất nguy hiểm, nhưng lại muốn đến đó? Tại sao hôm qua khi bị thương ngài ấy bảo và Tiểu Bồ Đào trước, còn ngài ấy ở lại tìm con của ......Nếu thích , tại sao ngài ấy phải cầu hôn ? cảm thấy người mình có thứ gì đó có thể để ngài ấy lợi dụng hoặc đùa giỡn sao?" Sau khi Hồ Ứng buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng suy nghĩ ngược lại để phân tích cho Đào Du Du hiểu.

      Đào Du Du nghe xong lập tức sửng sốt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại quản thời gian này của bọn họ.

      Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.

      Nhìn ly cappuccino phủ đầy lớp màu trắng, tinh thần của Đào Du Du cũng dần bay xa.

      Đúng rồi, lần xem phim kia, chân của bị thương, người ta có đồng nào, lại tìm cho đôi dép lên....... Sau đó đến đêm dùng bữa tối dưới nến, sau khi say rượu, bắt ta vào phòng, nhưng ta hoàn toàn có chút hành động lạ với , thậm chí khi ở trước mặt cũng nhắc đến. Nếu ta thích , có lẽ giết cho hả giận rồi. Tiếp đó chính là đêm qua, Thác Ngọc Mộ Dã gọi điện thoại đến cho ta, kể tình hình nguy hiểm, kết quả cuối cùng ta vẫn xuất , hơn nữa còn cho biết, ta lo lắng cho nên mới đến.

      Tất cả, những hành động cũng đủ để chứng minh cho khả năng xảy ra mà Đào Du Du nghĩ cũng dám nghĩ.

      Khi bắt đầu từ từ chấp nhận chuyện này, hỏi Hồ Ứng câu: "Nếu Tổng Thống thích tôi, muốn kết hôn với tôi, vậy......Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi.... ......"

      " thích Tổng Thống ?" Hồ Ứng đợi xong, cắt lời .

      "À.... ....Cái đó............... thích....." Đào Du Du rất muốn thẳng thích, nhưng đến cuối cùng, lại nuốt chữ cuối trở vào, nhíu mày hỏi ngược lại: "Dù sao tôi cũng muốn gả cho ta......"

      "Tại sao?" Hồ Ứng nhìn trái cõi lòng Đào Du Du hơi lay động, nhưng nghe muốn gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, ta khẩn trương hỏi.

      "Việc này con phải hỏi sao? xem tôi còn hai đứa con, sao Tổng Thống có thể cưới bà mẹ độc thân như tôi chứ. Với lại.......Với lại..... Hai chúng tôi cách xa như vậy, đúng là người của hai thế giới, cho dù là thân phận, chiều cao, thân hình đều hoàn toàn xứng, đều này sao có thể chứ......." vẻ mặt của Đào Du Du như đưa đám, đến bây giờ còn thể chấp nhận Vũ Văn Vĩ Thần thích .

      Trong đầu lên hình ảnh bộ dáng của Vũ Văn Vĩ Thần thường hung dữ với , khiến nhịn được rùng mình cái.

      Nếu kết hôn với ta, trở thành phu nhân Tổng Thống, có cách nào tưởng tượng mình thế nào.

      có thể sống chung hòa hợp với ta sao?

      Hai người ra vào như hình với bóng, chung giường chung gối.... .....

      Ông trời ơi ông giết con !!!

      "Nếu Tổng Thống quyết định kết hôn với , tất nhiên có quyết định của ngài ấy, những chuyện này....... cần lo lắng. Xem mình là bé lọ lèm được rồi." Hồ Ứng hiểu Đào Du Du buồn bực, chuyện này đổi lại là người bình thường, có lẽ cảm thấy là niềm vui bất ngờ, nhưng Đào Du Du ở cùng mái hiên với Vũ Văn Vĩ Thần mà lại chịu đủ mọi ánh sáng, áp lực của quả rất lớn.

      "Trợ lý Hồm nếu với ngài Tổng Thống giúp tôi , tôi còn hai đứa con, thích hợp làm phu nhân của ngài ấy, để cho ngài ấy lấy công chúa ." Cho dù tương lai Vũ Văn Vĩ Thần lấy người như thế nào, nhưng người đó tuyệt đối phải là Đào Du Du , tuyệt đối thể.

      Đây là cách nghĩ của Đào Du Du, rất ngốc nghếch rất khờ dại.

      "Xin lỗi, những lời này tôi có cách nào truyền đạt lại giúp , tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nếu suy nghĩ kỹ, muốn từ chối lời cầu hôn của Tổng Thống, vẫn nên trước mặt ngài ấy . Nhưng đừng trách tôi nhắc nhở , tại Tổng Thống bị thương, dù sao cảm xúc rất dễ dàng bị kích động, vì vậy tôi khuyên trước tiên đừng từ chối Tổng Thống, để tránh lúc đó ngài ấy bị kích động, nếu xả ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi có cách nào khống chế được." Hồ Ứng xong, bưng ly cà phê Mocha lên uống ngụm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thưởng thức hương vị cà phê.

      Đào Du Du thấy mình bị từ chối, cũng hết cách rồi, đành phải uống cà phê vào để tìm cách sắp xếp lại suy nghĩ rối tung rối mù.
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      thuytxixon thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 200

      Hai người im lặng ngồi uống cà phê được lúc, cuối cùng Hồ Ứng để ly cà phê trong tay xuống, cầm khăn lau miệng, sau đó với Đào Du Du: "Nếu tôi là quản gia Đào, tôi tuyệt đối để cho các nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến cảm giác của mình. Nếu Tổng Thống dám lấy, có gì dám gả? thử hỏi lòng mình xem, thích ngài Tổng Thống . Nếu như đáp án là có, vây chấp nhận ngài ấy, chuyện còn lại ngài ấy giải quyết. Nếu đáp án là , vậy đừng nghĩ cả đời này trốn đâu, tôi nghĩ Tổng Thống bỏ qua cho đâu."

      Đây là ý kiến của Hồ Ứng với , tuy nghe vào giống như đag uy hiếp!

      Đào Du Du hoàn hoàn bị lời của ta làm cho sợ hãi, trái tim bé của run rẩy, cúi đầu uống Capuccino của mình, lại lên tiếng. Thậm chí cảm thấy tìm Hồ Ứng để nó chuyện vốn là quyết định sai lầm.

      bao lâu sau, Hồ Ứng nhìn đồng hồ tay, có vẻ như có việc phải , nên rời trước, Đào Du Du chỉ gật đầu với ta, ý bảo ta cứ tự nhiên.

      Hồ Ứng đứng lên, nhìn vẻ mặt Đào Du Du vẫn là tương lai mờ mịt, vì vậy trước khi còn cho lời khuyên chân thành: "Đừng tùy tiện từ chối lời cầu hôn của người đàn ông, bởi vì có thể làm hối hận hơn nhiều so với việc tùy tiện chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông!"

      xong, liền xoay người bỏ .

      Đào Du Du nghĩ đến câu vừa rồi của ta, đầu óc bị chấn động.

      đuổi theo ta hỏi câu: "Cuối cùng tôi nên đồng ý hay từ chối đây?"

      hỏi được hỏi ông trời !

      Hồ Ứng rồi, mình Đào Du Du ngồi ngây ngốc trong quán cà phê khoảng mười phút, sau đó ủ rũ rời , chuẩn bị trở về phòng bệnh.

      Vào thang máy lên tầng mười, cánh cửa vừa mở r,a bị bóng dáng nho cản đường .

      "Dục Huyên, con ở đây làm gì vậy?" Đào Du Du nhìn Đào Dục Huyên đứng ở cửa thang máy, tò mò hỏi.

      Đào Dục Huyên trả lời vấn đề của , lời nào vào thang máy, sau đó nhảy lên muốn nhất nút tầng mười sáu, đóng cửa thang máy lại.

      "Cục cưng, con đến tầng mười sáu làm gì?" Đào Du Du nhìn thấy cậu bé câu nào, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

      " phải đến tầng mười sáng, mà lên tầng cao nhất." Ánh mắt Đào Dục Huyên nhìn thẳng vào của thang máy đóng lại, mặt có cảm xúc .

      "Đến.......đến tầng cao nhất làm gì?" Lần này Đào Du Du cảm thấy kỳ lạ hơn, tuy đứa con trai này luôn khiến cảm thấy bình thường, nhưng tại mới thấy được, hoàn toàn hiểu nổi cậu bé.

      "Có lời muốn với bà." Đào Dục Huyên rất bình tĩnh, gặp phải sóng to gió lớn, gương mặt ngây thơ vẫn lên vẻ mặt khác thuộc về cậu.

      Đào Du Du nhìn điệu bộ kia của cậu, hơn nữa cậu bé có chuyện muốn với , lập tức nhạy cảm, có lẽ cậu bé muốn chuyện liên quan đến Vũ Văn Vĩ Thần.

      Lo lắng cậu bé tể chấp nhận được việc mình có người cha mới, vì vậy lập tức giải thíc: "Việc đó.......Cục cưng, có phải chị Nhã Hinh gì với con ? Con tuyệt đối đừng tin lời con bé, mẹ tìm cha mới cho con đâu."

      Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi hừ tiếng, cửa thang máy mở ra, cậu cất bước ra ngoài.

      Ra khỏi thang máy, cậu bé đến cầu thang yên tĩnh, lên tầng , tới vườn hoa ngoài trời tầng cao nhất.

      Nơi này hổ là vệnh việc cao cấp nhất Thương Quốc, tầng cao nhất của bệnh viện có vườn hoa ngoài trời, thiết kế khu công viên có nước chảy qua cầu, làm cho người ta vừa bước vào vườn hoa tầng cao nhất, cảm giác như đến Giang Nam Trung Quốc, cảm giác này kỳ diệu.

      Đào Dục Huyên dạo, vào trong rồi ngồi xuống, lúc này Đào Du Du theo sau cậu giống như đứa bé làm, chờ đợi phát quyết của cậu.

      "Tại sao tìm cha mới cho chúng tôi?" Sau khi ngồi xuống, Đào Dục Huyên hỏi, những lời này tiếp những lời lúc nãy Đào Du Du trong thang máy.

      "Hả? A, con vừa gì........Con yên tâm, mẹ tuyệt đối tôn trọng ý kiến của con và Tiểu Bồ Đào, nếu các con đồng ý, mẹ tuyết đối kết hôn. Vì vậy con cần lo lắng chuyện mẹ tìm cha mới cho các con." Đào Du Du nghĩ rằng cậu bé phản đối chuyện lập gia đình, vì vậy mở miệng hứa hẹn với cậu bé.

      "Nếu tôi và Tiểu Bồ Đào có bất kỳ ý kiến gì sao?" Đào Dục Huyên nhìn Đào Du Du hứa hẹn, mở miệng hỏi ngược lại.

      "Cái gì? Ý con muốn ......." Trong lúc nhất thời Đào Du Du chưa phản ứng kịp, đứa bé này có ý gì? phải nó muốn phản đối kết hôn sao?


      "Chúng tôi ngại có Tổng Thống là cha mà." Đào Dục Huyên ngẩng đầu lên, bộ dáng mây trôi gió thoảng.

      "À.......Này........Chuyện đó.......Ai ......Ai cho con biết là Tổng Thống?" Đào Du Du lập tức có cảm giác ngổn ngang trong gió, có phải thế giới này thay đổi quá nhanh ? Tai sao cả đám người bên cạnh đều thông minh vậy chứ, chút chuyện cũng giấu được.

      "Trừ bỏ Tổng Thống, chẳng lẽ bên cạnh mẹ còn có người đàn ông thứ hai sao?" Đào Dục Huyên đối với vẻ mặt hoảng hốt của Đào Du Du, từ chối cho ý kiến mà hỏi ngược lại.

      "Sao........làm sao cũng có?" Đào Du Du luôn vịt chết còn cứng mỏ, tuy giời phút này cũng hiểu tại sao mình lại mạnh miệng vì chuyện gì, nhưng co muốn thừ nhận trong lòng mình có quan hệ mập mờ với Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Ai? Hồ Ứng? Hay là mẹ có ý với mấy bộ trưởng nam kia? Hoặc là người lái xe của Phủ Tổng Thống? Nhân viên an ninh?"

      "Chuyện đó sao......." Đào Du Du vừa nghe Đào Dục Huyên chọn ra nhiều người như vậy, lập tức hơi chột dạ, vừa rồi cậu bé những người kia, đúng là có người có thể khả nghi.

      "Con chợt nhớ đến giờ chú Tổng Thống uống thuốc rồi, dì y ta xinh đẹp kia mỗi lần nhìn thấy Tổng Thống đều chớp chớp mắt, đáng ." Đào Dục Huyên xong, mặt xuất vẻ mến nộ.

      "Dừng lại......Có thể xinh đẹp thế sao? Chẳng lẽ đẹp hơn so với mẹ sao?" Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy khinh thường .
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      thuyt thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 201

      "Dừng lại.......Có xinh đẹp nhiều ? Chẳng lẽ đẹp hơn so với mẹ con sao?" Đào Du Du nghe xong, mặt mũi tràn đầy khinh thường .

      "Dạ, đẹp hơn mẹ chút. tin bây giờ mẹ nhanh chóng xem ." Đào Dục Huyên nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt cùng tiếc nuối nhìn Đào Du Du.

      "Đào Dục Huyên, rốt cuộc con là con của ai? làm sao có thể đứng về phía người ngoài vậy, còn những người khác đẹp hơn mẹ nữa?" Đào Du Du vừa nghe đến Đào Dục Huyên hoàn hoàn đứng về phía y tá kia, lập tức thẹn quá hóa giận .

      Đào Dục Huyên hoàn hoàn từ chối cho ý kiến, cậu bé đứng lên, thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt buồn bực của Đào Du Du, tùy tiện : "
      Chẳng trách Tiểu Bồ Đào lại thích tự lừa gạt mình, xem ra bản thân rất tích sướng."

      xong, cũng quay đầu lại về phía cầu thang.

      Đào Du Du bị lời của Đào Dục Huyên suýt làm cho nghẹn chết, sửng số cả buổi mới phải ứng kịp, mặt mũi tràn đầy thất bại đuổi theo, cùng xuống lầu với Đào Dục Huyên.

      Sau khi trở lại tầng mười, Đào Dục Huyên kéo Đào Du Du đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, rồi cậu bé muốn nhà vệ sinh, vì vậy bộ dạng tung tăng bỏ chạy.

      Đào Du Du đứng trước cửa phòng, do dự có nên vào hay .

      Kết quả chưa được ba phút, cửa phòng bệnh bị người bên trong mở ra, người đàn ông trung niên đeo kính từ bên trong ra, Đào Du Du chào ông ta, ông ta chính là viện trưởng của bệnh viện mà Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào nằm, chuyên phụ trách chữ bệnh cho ta.

      Lúc ông ta ra đây mới nhìn thấy Đào Du Du do dự đứng trước cửa, biết là quản gia của phủ Tổng Thống, vì vậy chủ động chào hỏi : "Xin chào, quản gia Đào."

      "A, xin chào bác sĩ Dương." Đào Du Du lập tức mỉm cười chào hỏi ông ta.

      "Thương thế của ngài Tổng Thống có gì đáng lo, chỉ cần thay vết thương đúng hạn, uống thuốc, nghỉ ngơi thời gian ngắn là có thể xuất viện. Bây giờ y ta rửa vết thương cho ngài ấy, sau đó có thể vào thăm ngài ấy." Bác sĩ Dương nghĩ rằng đào Du Du quan tâm đến vấn đề thương thế của Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy chờ mở miệng hỏi trả lời trước.

      "Ách.....Được rồi, vất vả cho ngài rồi, bác sĩ Dương." Đào Du Du hơi mất tự nhiên cười với ông ta.

      "Đây là việc của tôi, buổi sáng tôi kiểm tra vết thương của Tiểu Bồ Đào, bé kia bình phục rất nhanh, tin rằng bao lâu sau có thể khỏe lại. Tôi xem bệnh của bé ấy biết con bé bị mất máu quá nhiều, cũng may có ngài Tổng Thống hiến máu mới làm giảm nguy hiểm. Thế giời này kì diệu, có ai nghĩ đến thế giới này nhóm máu RH tính là nhóm máu rất hiếm, ràng hai người lại xuất cùng thời gian, hơn nữa hai người có bất kỳ quan hệ. ruột thịt nào, điều này tỷ lệ còn thấp hơn so với hàng triệu cơ hội xổ số." Bác sĩ Dương nhớ đến lúc ấy tâm trạng rất kinh ngạc khi nhận bệnh lại nhìn thấy nhóm máu của Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào giống nhau. Ông biết, nếu chuyện này bị người cố tình biết, mang đến cho Vũ Văn Vĩ Thần biết bao nhiêu phiền phức, là bác sĩ, trừ bỏ cảm thán thế giới này kỳ diệu, đương nhiên nghĩ nhiều như thế.

      "Đúng vậy, là mạng Tiểu Bồ Đào của chúng tôi chưa hết đường cùng, trùng hợp là ngài Tổng Thống cũng có nhóm máu đó, nếu biết Tiểu Bồ Đào về đâu." Bác sĩ Dương vừa nhắc đến chuyện hiến máu, Đào Du Du cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

      Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó nguy hiểm biết bao, bác sĩ còn khuyên Vũ Văn Vĩ Thần nếu hiến máu gặp nguy hiểm, nhưng ta lại dứt khoát kiên quyết muốn cứu Tiểu Bồ Đào, lúc ấy làm cho Đào Du Du rất cảm động.

      Nghĩ như thế, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cầu hôn là xuất phát từ lòng, nếu ta có ý đồ với .

      Huống chi nếu phải ta cứu , sợ là mình hy sinh lừng lẫy lâu rồi.

      ta bị thương là hoàn toàn đỡ đạn thay , người đàn ông như vậy, còn gì để nghi ngờ nữa?

      Nghĩ thông suốt những điều này, với bác sĩ Dương muốn vào thăm Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy hai người chào tạm biệt.

      Vào phòng bệnh, Đào Du Du nhìn thấy ý tá trẻ tuổi xinh đẹp ngồi xổm bên giường rửa vết thương cho Vũ Văn Vĩ Thần cách cẩn thận, biết Vũ Văn Vĩ Thần vì quá đau đớn hay sao mà nằm giường nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt cùng chỗ.

      Đào Dục Huyên sai, y tá này rất đẹp, nhưng vì Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt lại, nên Đào Du Du nhìn ra được hai người hỗ trợ nhau.

      "Xin chào." Đào Du Du vào phòng bao lâu, y tá liền phát ra có mặt của , quay đầu lại gật đầu chào hỏi , rồi tiếp tục công việc trong tay.

      "Xin chào." Đào Du Du đứng bên giường lịch chào lại đối phương, nhìn động tác thành thạo của ta dùng ô xy già rửa vết thương đỏ.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt vừa nghe tiếng Đào Du Du liền chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía đứng bên giường, tầm mắt hai người giao nhau cùng chỗ, lập tức giống như bị vật gì dẫn dắt, rốt cuộc nở dời .

      y tá nhìn thấy hai người gì nên cũng dám lên tiếng, trong lòng buồn bực xử lý vết thương cho xong, phải chăng vì quá khẩn trương lúc xử lý vết thương xong chuẩn bị băng bó lại, duy trùy được lực đạo, bỗng chốc đụng vào làm Vũ Văn Vĩ Thần đau đớn, lập tức chuyển chú ý của từ người Đào Du Du sang vết thương.

      "Ôi....Đau quá!" Vũ Văn Vĩ Thần chịu hết nổi, nhíu chặt chân mày lại.

      "Ối.......Xin lỗi.... ....Tổng Thống, tôi.....vừa rồi tôi cẩn thận, xin thứ lỗi cho tôi.... ..." y ta này vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần kêu gọi, lập tức sợ tới mức run rẩy, băng dán tay cũng xé ra được.

      Đào Du Du thấy ta bị dọa sợ hãi, lập tức tiến lên bước tiếp nhận công việc trong tay ta, chỉ còn việc quấn băng lại là xong, với ta: "Ở đây giao cho tôi được rồi."

      "vậy.... ..." y tá dám tùy tiện giao công việc cho người khác, sợ xảy ra chuyện, cẩn thận ngước mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như chờ cho phép của .

      " ra ngoài , ấy đến là được rồi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy y tá bị nhìn đến nơm nớp lo sợ, rốt cuộc ra lệnh đặc xá.

      y tá nghe vậy, thở phào nhõm, sau đó giao băng quấn trong tay cho Đào Du Du rồi : "Chỉ cần dùng băng dán băng xung quanh vết thương là được, làm phiền rồi."
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 202

      Đào Du Du khẽ gật đầu với ta, tiện tay nhận lấy băng dán ta đưa, sau đó ngồi xổm trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, bắt đầu băng bó cho .

      y tá thu dọn hòm thuốc của mình xong, nhanh chóng tránh .

      Đào Du Du xé từng miếng băng dán, sau đó quấn băng gạc, cuối cùng cầm miếng băng gạc dán lên viết thương cánh tay của Vũ Văn Vĩ Thần, toàn bộ động tác rất nhàng, chân mày của Vũ Văn Vĩ Thần nhíu lại từ từ thả lỏng ra.

      Sau khi băng vết thương, tiện tay kéo ống tay áo của xuống, lúc làm những chuyện này, trong đầu ngừng suy nghĩ xem câu đầu tiên phải mở miệng với thế nào.

      " suy nghĩ kỹ chưa?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn ra trong lòng rối rắm, vì vậy đợi mở miệng trước, hỏi .

      "Hả? Cái gì?" Vì đột nhiên mở miệng nên làm Đào Du Du hơi sững sờ, trong lúc nhất thời kịp phản ứng.

      "Gả cho ." Trong chớp mắt Vũ Văn Vĩ Thần bắt lấy cánh tay , dùng ánh mắt thâm tình nhìn , lời cầu hôn.

      Đào Du Du ngây ngốc nhìn , trong khoảng thời gian ngắn biết nên trả lời như thế nào.

      lúc sau, mới giọng : " biết chuyện này.... .......Quá nhanh sao?"

      "Nhanh?" Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần tuyệt đối cảm thấy, nếu tính từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dù thế nào cũng năm năm rồi.

      "Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, cũng phải ở cổ đại nữa, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai là được. tại xem như là dựa vào trình tự xem mắt, cũng có thể có quá trình nhau, làm sao kết hôn là kết hôn được chứ? Chúng ta.... ......"

      "Vậy chúng ta bắt đầu nhau ." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Đào Du Du ra nguyên nhân rối rắm nên muốn gả cho , lập tức cười .

      "Cái.... .....Gì? Tôi.... ....tôi có ý đó, ý của tôi là...." tại Đào Du Du rất bất lực, cảm thấy có cách nào lòng mình.

      "Mặc kệ ý của em là gì, kết quả chỉ có , đó chính là em phải gả cho . Kế hoạch của là ba tháng sau cử hành hôn lễ, vì vậy chúng ta có ba tháng để chuẩn bị. Trong ba tháng này, em muốn chơi đùa thế nào cũng được, cản em," Vũ Văn Vĩ Thần đưa ra nhượng bộ lớn nhất, mục đích của chỉ có , đó là kết hôn. Về phần Đào Du Du muốn như thế nào mới có thể đồng ý lời cầu hôn của , có thể đưa ra điều kiện, đều có thể làm được.

      ", hiểu ý tôi, tôi muốn .... ...." Đào Du Du muốn suy nghĩ trong lòng, thế nhưng khi nghe Vũ Văn Vĩ Thần để tùy ý chơi đùa, cũng ngăn cản , trong lúc nhất thời dừng lại ý muốn , hai mắt mở to, cười hề hề nhìn : ".... ......An sao? Trong ba tháng này tôi muốn làm thế nào cũng được?"

      "Đúng, tùy ý em muốn làm gì." Vũ Văn Vĩ Thần biết, Đào Du Du động lòng, vì vậy cũng cười, ngược lại cũng muốn nhìn chút xem Đào Du Du có thể giở trò gì.

      "Có........Có thể từ chức ?" Tuy cảm thấy khả năng này lớn, nhưng Đào Du Du vẫn nhịn được dò hỏi.

      "Có thể." hơi cười, cười rất hiểm. Đào Du Du vừa nghe ngay cả điều kiện này cũng đồng ý, lập tức như nở hoa, nhưng hoa trong lòng chưa kịp nở rộ, thêm câu quan trọng: "Lúc em lên làm phu nhân Tổng Thống, em có thể cần làm quản gia nữa."

      "....." Đào Du Du lập tức rất muốn chửi thô tục, nhưng kiềm chế lại, bởi vì tìm được bất kỳ lời mắng chửi thô tục nào để diễn tả nội tâm đau đớn.

      " cho biết, vì sao em từ chối gả cho ?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt tức giận của như ăn phải 100 con ruồi, nhịn được hỏi.

      " nhảm, chuyện này còn phải hỏi sao? đứng dậy ......" Gương mặt Đào Du Du tái mét còn chút máu, hai người đứng song song.

      " nhìn vào gương , hai chúng ta xứng đôi sao? cao như vậy, tôi đây thấp. đẹp trai, còn tôi bình thường. Còn có tính tình, phong cách, nhìn thế nào hai chúng ta cũng giống như người xa lạ, làm sao có thể kết hôn chứ?" Đào Du Du vừa khoa tay múa chân, vừa đánh giá khách quan.

      Đây là lần đầu tiên bình phẩm bộ dáng bên ngoài của mình, tuy rằng xuất phát từ đáy lòng, nhưng rốt cuộc cũng chính miệng thừa nhận.

      "Ừ, vậy xem ra, em xứng với ." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai người trong gương, sau đó như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.

      "Đúng ? cũng cho rằng như vậy, dưới bầu trời đâu đâu chẳng có cỏ thơm, hay là tìm người khác ." Đào Du Du những lời này rất chân thành và đúng trọng tâm.

      Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy nghĩ, lúc lâu sau, quay đầu, vô cùng nghiêm túc với Đào Du Du: "Cho nên quyết định chịu thiệt chút, nhận em. Cái này gọi là vào địa ngục ai vào. Sau này em đối xử tốt chút với là được, cũng ghét bỏ em."

      "Tôi.... ...." lần nữa Đào Du Du bị những lời của Vũ Văn Vĩ Thần đánh bại, thực tế, cùng đấu chỉ số thông minh, chưa bào giờ thắng.

      "Thế nào? Em còn lấy cớ gì để từ chối ?" xong, cười hì hì khoanh tay trước ngực, mỗi lần nhìn vẻ mặt Đào Du Du cam chịu trước mặt , cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.

      "Được rồi, cho dù chê tôi, nhưng còn mẹ của sao? Gia tộc của nữa? Bọn họ có thể chấp nhận ? Tạm đến thân phận của chúng ta chênh lệch quá lớn, chỉ cần tôi dẫn theo hai đứa con, tôi nghĩ mọi người trong gia tộc thể chấp nhận tôi đâu. Tuy rằng tôi biết tại sao nhất định phải kết hôn với tôi, nhưng tôi có dũng khí, tôi sợ con của tôi bị tổn thương, có hiểu ?" Cuối cùng, Đào Du Du cũng lấy đòn sát thủ, có thể nhìn ra Vũ Văn Vĩ Thần rất thương hai đứa con của , vì vậy tin rằng, vì lo cho bọn trẻ, dễ dàng quyết định qua loa như vậy được.
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      thuyt thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 203


      "Bởi vì em." nhìn chằm chằm, giọng dịu dàng từ trong ánh mắt lướt qua tia tình cảm khó thành lời, biết từ lúc nào, trút bỏ vẻ bề ngoài diễu võ dương oai khi ở trước mặt , mở lòng mình trước mặt để cho nhìn kỹ.

      "Cái gì?" Đào Du Du ngỡ ngàng nhìn , môi khẽ nhếch, bộ dáng hoảng sợ ít.

      "Bởi vì em , nên muốn kết hôn với em......" hít sâu hơi rồi tiếp: "Nhưng em sai, trước mắt chúng ta đúng là còn có trở ngại, còn , động lực duy nhất có thể gạt bỏ hết mọi khó khăn chính là cái gật đầu của em. Đào Du Du, em nghe cho kỹ đây, cả đời này, chỉ ba lần em, em dùng hết ba cơ hội này trong lần rồi, vì vậy sau này đừng hỏi tại sao phải cưới em nữa."

      ".... ..... vừa mới .... em?" lần này Đào Du Du bị hoảng sợ , lúc trước thích , cũng thể nào tin được, bây giờ thời gian lâu, từ thích biến thành , chẳng lẽ hoàn toàn lo lắng trái tim bé của chịu đựng được sao?

      "Có lẽ, thích em bình thường, giản dị, cuộc sống yên bình, đây là thứ duy nhất thể cho em. Ít ra, bây giờ thể. Nhưng cố gắng tận dụng hết khả năng của mình để bảo bệ em và bọn trẻ, cho các người có được cuộc sống lo nghĩ, đây cũng là thứ duy nhất có thể cho em. Đừng với là em lo lắng gia tộc của thể nào chấp nhận em được, hoặc là mẹ chấp nhận em, em cần phải lo lắng những chuyện này, chưa?" Giọng của giống như loại bùa chú từ từ rót vào tai , làm trừ bỏ ngơ ngác gật đầu ra, dường như thể làm phản ứng nào khác.

      "Này........Lúc nãy cho em ba tháng tùy ý em chơi đùa sao?" Đào Du Du định thần lại từ trong nhu tình mật ý của , nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng về ba tháng kia.

      "Bây giờ còn hai tháng." suy nghĩ, .

      Đào Du Du nghe xong, lập tức nhíu mày: "Tại.... .....tại sao? Sao bỗng chốc lại ít tháng?"

      "Bởi vì đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ như em, nên hợp pháp hóa quan hệ của chúng ta tốt hơn." xong, nở nụ cười.

      " Cái gì? Hợp........Hợp pháp?" Đào Du Du nhíu mày, trong đầu chỉ nghiền ngẫm hai chữ này.

      "Chỉ có hợp pháp hoa rồi, sau này buổi tối em phải ngủ ở giường của , sáng sớm cần gấp gáp đến ngay cả quần áo cũng mặc vào bỏ chạy, đúng ?" xong, trong nụ cười của chứa ý mập mờ.

      Đào Du Du lập tức nhớ đến sáng hôm đó làm chuyện ngu xuẩn, trong lúc nhất thời hận thể tìm cái lỗ chui vào.

      "Em......em xem Tiểu Bồ Đàom thèm nghe nữa......" Cảm thấy làm thế nào cũng lại , vốn là đến khuyên từ bỏ , kết quả ngờ bị vài câu khiến lòng xao động, vì vậy cảm thấy nên ở đây lâu nên nhanh chóng chạy .

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng chạy trốn, cười to rồi nhắc nhở sau lưng : "Nhớ kỹ, em có có thời gian hai tháng thôi."

      "Biết rồi, biết rồi......." Đào du Du vừa chạy về phía cửa, vừa đáp.

      ... ...... ...... ...... ....


      Chạy ra khỏi phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du chợt vỗ lồng ngực mình.

      Vừa rồi, xem như chấp nhận lời cầu hôn của rồi sao?

      ràng chỉ đơn giản như vậy chấp nhận sao?

      Ngay cả quỳ gối chân cũng có, có thể quá lời rồi ?

      Nhưng, cũng may là , còn thời gian hai tháng để tùy ý chơi đùa, hừ hừ.......Vũ Văn Vĩ Thần, nhóc con, chờ , xem hai tháng này em chỉnh chết !

      Đào Du Du nghênh ngang đắc chí ôm trong lòng mong muốn vô cùng tốt đẹp chính là cuộc sống của bắt đầu bước sang giai đoạn quan trọng.

      Hôm nay, trở thành vợ chưa cưới của người đàn ông thành đạt này, kể từ giờ phút này, cần phải mình chống đỡ hoàn cảnh gia đình nữa.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Vũ Văn Vĩ Thần vì bận việc nên chỉ ở lại hơn mười ngày xuất viện.

      Mà Tiểu Bồ Đào còn tuổi, bác sĩ sợ sau này để lại di chứng, nên bắt bé phải ở lại bệnh viện theo dõi thời gian nữa.

      Trong lúc nhất thời, lượng công việc của Đào Du Du tăng lên ít, chạy hai chỗ bệnh viện và phủ Tổng Thống.

      Cuối cùng Đào Tú Quyên nhìn thấy Đào Du Du chạy chạy lại cực khổ như vậy, vì vậy bà nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Bồ Đào, để Đào Du Du chuyên tâm làm việc ở phủ Tổng Thống.

      ... ...... ...... .....

      Trở lại với công việc, Vũ Văn Vĩ Thần làm chuyện đó là xử lý kiện ám sát đêm hôm đó.

      Dựa vào tư liệu Hồ Ứng đưa cho , bên viết rất , Lý Trưởng Dũng bị sa lưới, nhưng ông ta tiếp tục khai ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, chỉ gánh vác chuyện đó mình.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bản ghi chép lời khai, nở nụ cười lạnh.

      "Tổng Thống, chúng ta có cần gặp mặt Phó Tổng Thống , cảnh cáo ta, để cho ông ta tự động từ chức?" Hồ Ứng nhìn nụ cười lạnh của Vũ Văn Vĩ Thần, tiến lên dò hỏi.

      "Từ chức? Cậu cảm thấy ông ta là loại người có tư cách an hưởng tuổi già sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nhàng nhíu mày, liếc nhìn Hồ Ứng rồi .

      "Vậy.... ......Vậy ý của Tổng Thống là gì?" Hồ Ứng biết Vũ Văn Vĩ Thần tuyệt đối nương tay đối với người từng đả thương người của . Đuổi tận giết tuyệt là nguyên tắc xử của .

      ra tay, vừa ra tay nhất định là vĩnh viễn có con nối dõi.

      "Cậu cảm thấy chuyện đau khổ nhất của người tràn đầy dã tâm là gì?" Vũ Văn Vĩ Thần nghịch nghịch cây viết tay, hỏi câu đầy ý.

      "Để cho ông bao giờ đạt được khát vọng của mình, cũng cảm nhận được." Hồ Ứng trả lời như thế.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, lắc đầu cười nhạt.

      lúc lâu sau, mới mở miệng : " tại, ông ta sợ tới mức có dã tâm nữa. Lợi thế lớn nhất của ông ta nằm trong tay chúng ta, bây giờ, ông ta chỉ có thể hy vọng, hoặc là chết, hoặc là bình tĩnh sống tiếp."
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :