Chương 198
"Tại sao?" Hồ Ứng cảm thấy khó hiểu đối với quả quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, ta thuận miệng hỏi lại.
"Cậu cảm thấy mẹ tôi ngây ngốc để mối đe dọa lớn như vậy ở bên cạnh tôi sao?" Ánh mắt của Vũ Văn Vĩ Thần hơi ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng .
Hồ Ứng nghe vậy, lập tức cúi đầu.
Đúng vậy, sao ta điểm quan trọng này chứ.
Chuyện năm năm trước đối với Vũ Văn Vĩ Thần là đả kích, tuy lúc trước bị cáo đột nhiên biến mất nên làm cho Đảng Dân Quyền thực mưu được, nhưng những năm gần đây, bọn họ vẫn chưa từng dừng lại việc tìm kiếm bị cáo kia.
khi Ngãi Cầm Thị biết thân phận của Đào Du Du, vì tương lai của Vũ Văn thị và Vũ Văn Vĩ Thần, bà ta tuyệt đối để quả bom hẹn giờ lớn như vậy ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần.
Lỡ ngày đó Đào Du Du cẩn thận biết được Vũ Văn Vĩ Thần chính là cha ruột của bọn trẻ, nhưng vậy ai có thể đảm bảo đòi lại công băng cho năm đó?
Hoặc là , Đào Du Du có thể bỏ qua chuyện năm đó, nhưng những người của Đảng Dân Quyền sao?
Trải qua chuyện đêm qua, xem như Lý Trường Dũng bị tiêu diệt triệt để, nhưng muốn lấy vật ám sát từ người Phó Tổng Thống còn phải làm rất nhiều việc, nếu trong lúc này bọn họ biết được bí mật người Đào Du Du, nắm được nổi đau đớn kia, moi lại bi kịch năm năm trước kia, đến lúc đó Vũ Văn Vĩ Thần khó giữ được chức Tổng Thống, mà ngay cả Vũ Văn thị có thể lam vào nguy cơ bị tổn thất tín nhiệm, làm cho Vũ Văn thị và Thác Ngọc thị bị phần lớn những người ủng hộ kéo xuống nước, hậu quả thể tưởng tượng nổi.
Ngãi Cầm Thị là ai? Năm đó bà có thể gạt bỏ mọi khó khăn, tự mình đưa con trai lên làm Tổng Thống, hôm nay bà làm sao có thể cam tâm nhìn tất cả những kết quả trong kinh doanh mà bà vất vả trong những năm qua bị người phụ nữ phá hỏng chứ?
Bà nhất định bóp nát những rắc rối từ trong trứng, vì vậy Đào Du Du nhất định tồn tại!
"Được rồi, cậu ra ngoài , tôi cần suy nghĩ cẩn thận, về phía mẹ tôi, tôi nghĩ cách giải quyết. Tóm lại cách cậu nắm chắc 100%, nhất định thể dùng được." Hồ Ứng im lặng khiến Vũ Văn Vĩ Thần hiểu được, có lẽ ta cũng nghĩ nguyên nhân phản đối. Nhìn người trợ lý trước mắt theo mình sáu năm, biết ta muốn giúp mình, nhưng việc này, ngoại trừ ra, người nào có thể giải quyết giúp được.
Hồ Ứng gật đậu với , sau đó im lặng ra khỏi phòng, đến hành lang.
hành lang, ta thấy Đào Du Du qua lại trước cửa phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, chỉ thấy nhíu chặt chân mày, bộ dáng suy nghĩ ra nhiều việc.
"Quản gia Đào, sao lại tới lui chỗ này vậy? suy nghĩ chuyện gì sao?" Biết Đào Du Du tự hỏi chuyện Vũ Văn Vĩ Thần cầu hôn, ta dựa vào nguyên tắc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, quyết định giúp Vũ Văn Vĩ Thần tìm hiểu chút tin tức từ đối phương.
"Trợ lý Hồ, ........Tôi.... ......Cái đó...." Đào Du Du ngẩng đầu nhìn Hồ Ứng, biết ta quen thân với Vũ Văn Vĩ Thần, rất muốn hỏi ta hôm nay rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần bị làm sao, vì sao bỗng chốc lại thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời biết nên mở miệng thế nào.
"Nghe mùi vị cà phê trong bệnh viện này cũng tệ lắm, muốn thử chút ?" Hồ Ứng nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Đào Du Du, mở miệng .
"À.....Cũng được." Đao Du Du nghĩ nghĩ, sau đó trả lời.
Dưới hướng dẫn của Hồ Ứng, hai người ngang qua hành lang đến thang máy, vào thang máy sau đó đến lầu .
Đại sảnh ở lầu cái quán cà phê rất thoải mái, hai người trước sau vào.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Ứng gọi ly Moka, Đào Du Du gọi ly capuccino, hai người ngồi đối diện nhau, vẫn giữ im lặng .
Hồ Ứng luôn lẳng lặng nhìn Đào Du Du, tựa như đợi mở miệng trước, mà trong lòng Đào Du Du rất rối, cuối cùng muốn hỏi Hồ Ứng.
"Quản gia Đào, Chiếc nhẫn tay rất đẹp." Thấy Đào Du Du từ đầu đến cuối vẫn mở miệng, vì vậy Hồ Ứng phá vỡ tình thế căng thẳng này.
"À, cái đó....Chuyện này......." Đào Du Du thấy ta vừa mở miệng nhắc đến chiếc nhẫn, trong lòng lập tức nhói lên, muốn tháo chiếc nhẫn này xuống, nhưng biết tại sao lúc đeo vào dễ, bây giờ muốn tháo xuống lại được, chiếc nhẫn này như mọc rể tay .
"Quản gia Đào làm gì vậy? muốn tháo xuống cho tôi xem chút sao? cần, ha ha, nhẫn là phải đeo tay nhìn mới tốt." Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du rất khẩn trương, động tác tháo chiếc nhẫn xuống rất gấp gáp. Vì vậy cười to, để giảm bớt khẩn trương của .
Nghe Hồ Ứng như vậy, dừng lại động tác tay, sau đó hơi xấu hổ ngẩng đầu cười với ta, do dự chút, cuối cùng mở miệng : " ra chiếc nhẫn này là Tổng Thống cho tôi, ấy...... ấy cầu hôn tôi rồi..."
Đào Du Du xong lại nhìn Hồ Ứng, tự như rất nôn nóng muốn biết phản ứng của ta.
Nhưng ngờ Hồ Ứng nghe xong, chỉ cười cười nhìn , cái gì cũng .
Lần này Đào Du Du hiểu nổi, tin tức bất ngờ như vậy, sao ta có thể duy trì trạng thái bình tĩnh được chứ?
"Có phải biết trước chuyện này rồi ?" Đào Du Du dò xét, phản ứng bây giờ của ta rất khả nghi.
"Cứ coi là như thế ." Hồ Ứng nhàng gật đầu, cười .
"Hả? .................. .... ra biết từ lâu, vậy cho tôi biết tại sao Tổng Thống muốn cầu hôn tôi? Mấy ngày gần đây ta cũng rất kỳ lạ, à, đúng hơn, tôi cảm thấy từ lần ta mời tôi xem phim, rốt cuộc là tại sao? Đùa giỡn tôi sao? Nhưng mà chuyện này thú vị...." Đào Du Du buồn bực nhìn Hồ Ứng, hy vọng có thể tìm được câu trả lời từ ta.
Hồ Ứng nghe vậy, cười : "Tại sao thể nghĩ lại, có lẽ Tổng Thống rất thích , cho nên muốn mãi mãi ở bên cạnh , nên mới cầu hôn ?"
"A.......Ha ha.... .... nghĩ tôi tin lời sao?" Đào Du Du cười gượng hai tiếng, hỏi ngược lại.
Chương 199
"Tại sao tin?" Hồ Ứng hơi cảm thấy kỳ lạ với cách nghĩ của Đào Du Du.
"Việc này còn phải hỏi sao? xem ta cả ngày đối với tôi như nước với lửa, thà rằng tôi tin ta thích , cũng thể tin được chuyện ta thích tôi." Đào Du Du tùy tiện .
Có lẽ phát ra trong lời của mình khoa trương bao nhiêu, nhưng Hồ Ứng nghe vây, đầu đầy mồ hôi.
Tổng Thống thích ta.... ....Đào Du Du, trí tưởng tưởng của có thể phong phú thêm chút !
"Vậy.....Cái đó......Quản gia Đào.....Khụ khụ.......Tôi cảm thấy được đó.... ...." Hồ Ứng hắng giọng cái, muốn cố gắng khuyên Đào Du Du.
" cũng cảm thấy tôi rất có lý đúng ? xem rốt cuộc tại sao tôi phải gả cho Tổng Thống chứ? Chẳng lẽ muốn chỉnh tôi đến mất mặt sao? ta đáng. Hay là ta có mưu gì? Trợ lý Hồ, xin nhất định phải cho tôi biết, rốt cuộc Tổng Thống có mưu gì?" Đào Du Du nghĩ đến mưu cũng nhớ đến hai đứa con bảo bối của mình, cho dù thế nào cũng để bất kỳ ai xúc phạm đến bọn trẻ.
Hồ Ứng suýt bị lời của làm cho nghẹn chết, bắt đầu cảm nhận được nổi đau khổ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Chẳng trách ngài ấy luôn là người phụ nữ ngốc nghếch, đúng là chậm chạp, ngốc nghếch mà.
"Quản gia Đào, .... .....Trước tiên hãy bình tĩnh chút, tôi cảm thấy chuyện này, có thể xem như vậy nha, trước tiên nghĩ lại xem, nếu Tổng Thống thích sao? Như , nếu ngài ấy thích , tại sao phải mời xem phim? Còn đêm qua, tại sao biết biệt thự nhà họ Ngô rất nguy hiểm, nhưng lại muốn đến đó? Tại sao hôm qua khi bị thương ngài ấy bảo và Tiểu Bồ Đào trước, còn ngài ấy ở lại tìm con của ......Nếu thích , tại sao ngài ấy phải cầu hôn ? cảm thấy người mình có thứ gì đó có thể để ngài ấy lợi dụng hoặc đùa giỡn sao?" Sau khi Hồ Ứng buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng suy nghĩ ngược lại để phân tích cho Đào Du Du hiểu.
Đào Du Du nghe xong lập tức sửng sốt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại quản thời gian này của bọn họ.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.
Nhìn ly cappuccino phủ đầy lớp màu trắng, tinh thần của Đào Du Du cũng dần bay xa.
Đúng rồi, lần xem phim kia, chân của bị thương, người ta có đồng nào, lại tìm cho đôi dép lên....... Sau đó đến đêm dùng bữa tối dưới nến, sau khi say rượu, bắt ta vào phòng, nhưng ta hoàn toàn có chút hành động lạ với , thậm chí khi ở trước mặt cũng nhắc đến. Nếu ta thích , có lẽ giết cho hả giận rồi. Tiếp đó chính là đêm qua, Thác Ngọc Mộ Dã gọi điện thoại đến cho ta, kể tình hình nguy hiểm, kết quả cuối cùng ta vẫn xuất , hơn nữa còn cho biết, ta lo lắng cho nên mới đến.
Tất cả, những hành động cũng đủ để chứng minh cho khả năng xảy ra mà Đào Du Du nghĩ cũng dám nghĩ.
Khi bắt đầu từ từ chấp nhận chuyện này, hỏi Hồ Ứng câu: "Nếu Tổng Thống thích tôi, muốn kết hôn với tôi, vậy......Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi.... ......"
" thích Tổng Thống ?" Hồ Ứng đợi xong, cắt lời .
"À.... ....Cái đó............... thích....." Đào Du Du rất muốn thẳng thích, nhưng đến cuối cùng, lại nuốt chữ cuối trở vào, nhíu mày hỏi ngược lại: "Dù sao tôi cũng muốn gả cho ta......"
"Tại sao?" Hồ Ứng nhìn trái cõi lòng Đào Du Du hơi lay động, nhưng nghe muốn gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, ta khẩn trương hỏi.
"Việc này con phải hỏi sao? xem tôi còn hai đứa con, sao Tổng Thống có thể cưới bà mẹ độc thân như tôi chứ. Với lại.......Với lại..... Hai chúng tôi cách xa như vậy, đúng là người của hai thế giới, cho dù là thân phận, chiều cao, thân hình đều hoàn toàn xứng, đều này sao có thể chứ......." vẻ mặt của Đào Du Du như đưa đám, đến bây giờ còn thể chấp nhận Vũ Văn Vĩ Thần thích .
Trong đầu lên hình ảnh bộ dáng của Vũ Văn Vĩ Thần thường hung dữ với , khiến nhịn được rùng mình cái.
Nếu kết hôn với ta, trở thành phu nhân Tổng Thống, có cách nào tưởng tượng mình thế nào.
có thể sống chung hòa hợp với ta sao?
Hai người ra vào như hình với bóng, chung giường chung gối.... .....
Ông trời ơi ông giết con !!!
"Nếu Tổng Thống quyết định kết hôn với , tất nhiên có quyết định của ngài ấy, những chuyện này....... cần lo lắng. Xem mình là bé lọ lèm được rồi." Hồ Ứng hiểu Đào Du Du buồn bực, chuyện này đổi lại là người bình thường, có lẽ cảm thấy là niềm vui bất ngờ, nhưng Đào Du Du ở cùng mái hiên với Vũ Văn Vĩ Thần mà lại chịu đủ mọi ánh sáng, áp lực của quả rất lớn.
"Trợ lý Hồm nếu với ngài Tổng Thống giúp tôi , tôi còn hai đứa con, thích hợp làm phu nhân của ngài ấy, để cho ngài ấy lấy công chúa ." Cho dù tương lai Vũ Văn Vĩ Thần lấy người như thế nào, nhưng người đó tuyệt đối phải là Đào Du Du , tuyệt đối thể.
Đây là cách nghĩ của Đào Du Du, rất ngốc nghếch rất khờ dại.
"Xin lỗi, những lời này tôi có cách nào truyền đạt lại giúp , tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nếu suy nghĩ kỹ, muốn từ chối lời cầu hôn của Tổng Thống, vẫn nên trước mặt ngài ấy . Nhưng đừng trách tôi nhắc nhở , tại Tổng Thống bị thương, dù sao cảm xúc rất dễ dàng bị kích động, vì vậy tôi khuyên trước tiên đừng từ chối Tổng Thống, để tránh lúc đó ngài ấy bị kích động, nếu xả ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi có cách nào khống chế được." Hồ Ứng xong, bưng ly cà phê Mocha lên uống ngụm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thưởng thức hương vị cà phê.
Đào Du Du thấy mình bị từ chối, cũng hết cách rồi, đành phải uống cà phê vào để tìm cách sắp xếp lại suy nghĩ rối tung rối mù.
Last edited by a moderator: 8/11/15
thuyt và xixon thích bài này.