Chương 189
"Muốn chơi trốn tìm, sau khi bắt đầu trò chơi, các người tìm chỗ trốn trong phòng này , trừ phi tôi tìm được các người, nếu cho dù thế nào, cho du là ai vào căn phòng này, các người cũng được ra, hiểu chưa? Nếu các người thắng, có thể ra lệnh cho tôi làm bất kỳ việc gì, thế nào?" Cứ như thế con sói đuôi dài dụ dỗ hai bé ngây thơ, trong lòng chút khiển trách lương tâm.
" vậy ? Tùy ý ra lệnh cho cậu làm việc gì cũng được?" Dường như Tiêu Nhã Hinh rất thích thú trò chơi này, vì vậy nhíu mày như kẻ xấu .
"Phải, nhưng sau khi tôi tuyên bố đầu hàng các người mới có thể ra ngoài, còn nữa, chỉ có thể trốn trong căn phòng này, thể ra ngoài." Rất nghiêm túc gật đầu cái, Đào Dục Huyên bày tỏ lời của cậu đáng giá ngàn vàng.
"Được, vậy cậu ra ngoài ." Tiêu Nhã Hinh đảo mắt vòng, sau khi hiểu quy luật, liền vung tay lên, ý bảo Đào Dục Huyên có thể ra ngoài, trò chơi chính thức bắt đầu.
Ra khỏi phòng, Đào Dục Huyên thở ra hơi, tiếp theo cậu bé nhìn thấy cáo mấy người vệ sĩ từ dưới lầu lên, vừa nhìn thấy cậu bé, lại hỏi: "Bạn , em và chị họ Tiêu kia đâu?"
Đào Dục Huyên biết Thác Ngọc Mộ Dã đưa người đến, vì vậy chỉ chỉ cửa phòng phía sau : "Các ấy chơi trò chơi trong phòng rồi, thích người khác quấy rầy, các chú nên vào đó, ở cửa ra vào này là được rồi. Con xuống lầu tìm mẹ."
"Được, chú tìm mẹ cùng con." Mấy người áo đen kia nghe vậy, lập tức có hai người đứng ra chuyện với Đào Dục Huyên, những người còn lại về phía cửa phòng.
Đào Dục Huyên biết bọn họ sợ cậu bị bỏ rơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
Xem ra năng lực xử lý công việc của Thác Ngọc Mộ Dã rất cao, nhanh như vậy an bài bảo vệ đúng chỗ rồi.
xuống lầu, cậu bé nhìn xung quanh, trong lòng cậu thầm đánh cuộc lần.
Dựa theo suy tính của cậy, Thác Ngọc Mộ Dã cũng biết mưu của Lý Trường Dũng, nhất định trước tiên ngăn cản Vũ Văn Vĩ Thần, khi Vũ Văn Vĩ Thần tránh được ám sát của Lý Trường Dũng, như vậy Lý Trường Dũng có thể đổi cách khác, bắt cóc Đào Du Du để uy hiếp Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng mà 100% chuyện đó xảy ra.
Cho nên cậu bé đánh cuộc, cậu đánh cuộc Vũ Văn Vĩ Thần nhất định biết trong tình thế nguy hiểm này, vì an toàn của Đào Du Du, đến đây.
thực tế cậu thành công rồi, bởi vì lúc này xe của Vũ Văn Vĩ Thần cũng sắp đến cổng lớn rồi.
Lý Trường Dũng vẫn nôn nóng chờ Vũ Văn Vĩ Thần xuất , chính là đợi nửa ngày, cũng nhìn thấy người đàn ông này xuất , vì vậy ông ta hơi sốt ruột.
Phải biết rằng đây là cơ hội ngàn năm có , vất vả mới có thể trà trộn vào người cửa , nếu đổi lại là nơi khác hoặc là ở phủ Tổng Thống.... .......Nếu muốn ám sát Vũ Văn Vĩ Thần hoặc bắt cóc Đào Du Du, sợ là chờ được người của ông ta tiếp cận, sớm bị nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần giết chết mà cần nhờ đến giúp đỡ của bọ vệ sĩ.
chứng minh, thiếu kiên nhẫn làm được việc lớn gì, mà hết lần này đến lần khác, Lý Trường Dũng là người có nhiều kiên nhẫn.
Mọi chuyện cần thiết đều xảy ra ở nơi đó.
Đầu tiên, đèn trong hội trường bị tắt, ngay sau đó, tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người hồn bay phách tán chạy toán loạn.
Đào Dục Huyên vì có hai vệ sĩ bảo vệ, cộng thêm dáng người bé căn bản có cách nào biến thành mục tiêu được, nhưng Đào Du Du thảm hơn.
Tuy được Thác Ngọc Mộ Dã che chở, nhưng vẫn rất lo lắng cho người nhà của mình, trong khoảnh khác tiếng súng vang lên, lòng mất chế bắt đầu run rẩy.
Tuy Thác Ngọc Mộ Dã an bày tất cả, nhưng đột nhiên tiếng súng vang lên công thêm đám người hỗn loạn, rất nhanh ta rời khỏi Đào Du Du, tất cả mọi người đều chạy ra cửa, ít người ngã nhào mặt đất, bộ dạng trông chật vật.
Lúc xe của Vũ Văn Vĩ Thần đến cổng, đợt nhiên nghe có tiếng súng, lập tức ra lệnh dừng xe, sau đó mở cửa xe nhanh chóng xuống xe rồi chạy về phía hội trường.
Hồ Ứng cùng xe với tất nhiên cũng dám chậm trễ, lập tức đuổi theo, mà trong chớp mắt khi xe dừng lại tất cả vệ sĩ trong xe cũng nhảy xuống xe, rất nhanh bảo vệ xung quanh Vũ Văn Vĩ Thần.
ra lựa chọn chỗ đậu xe ở đây là cũng có lý do, như vậy bọn họ có thể xuất ràng như thế, có thể thấy thực chất có rất nhiều nguy hiểm.
... ...... ...... ....
Trong hội trường là cảnh hỗn loạn, Đào Du Du kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng vào trong phòng, muốn tìm bọn .
Lúc Vũ Văn Vĩ Thần sắp đến biệt thự nhà họ Ngô, chợt dừng bước lại, quay đầu hỏi Hồ Ứng theo sát phía sau: "Biệt thự nhà họ Ngô có cửa sau ?"
"Có, lúc đầu Thác Ngọc Mộ Dã bảo tôi sắp xếp tổ bảo vệ tiến vào từ cửa sau." Hồ Ứng nhàng gật đầu trả lời.
", chúng ta vào bằng cửa sau." Vũ Văn Vĩ Thần lập tức ra lệnh.
Vì vậy đoàn người nhân lúc bóng đêm che chở, lặng lẽ vòng qua bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, rốt cuộc đến cửa sau.
vị nhân viên an ninh rất thành thạo kỹ thuật mở khóa mửa cửa phía sau ra, sau đó đoàn người chia làm ba tổ, trong đó hai tổ vào vườn hoa giải quyết đám sát thủ, tổ còn lại đặc biệt theo sát Vũ Văn Vĩ Thần để bảo vệ cho .
Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sau thẳng vào bên vườn hoa, dưới ánh trăng sáng, cách đó xa đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy trốn ngược hướng với mọi người, mà mục đích của rất ràng, chính là trong biệt thự.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt phải là bóng dáng quen thuộc này, mà chính là ánh đèn hồng ngoại người .
Vị trí bị nhắm vào chính là chân .
Rất ràng, những người đó muốn mạng của , chỉ là muốn để chạy nữa.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chút suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua tất cả mọi người chạy về phía bóng dáng quen thuộc kia, phía bên kia cố gắng nổ súng vào người Đào Du Du, phi thân cái, mạnh mẽ ôm Đào Du Du ngã nhào, kết quả phát súng kia bắn trúng cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần.
Chương 190
Đào Du Du bị ngã nhào còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình ngã vào người này có mùi hương rất quen thuộc. Chợt quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt mà vô cùng quen thuộc.
"Tổng Thống......" Đào Du Du có nằm mơ cũng ngờ tới, người vừa mới cứu ràng có khả năng xuất ở đây.
"Có sao ?" Vũ Văn Vĩ Thần kịp để ý cảm giác đau nhức truyền đến cánh tay mình, giọng hỏi .
" có......Tôi sao......." Ngây ngô lắc đầu, lúc này Đào Du Du bị kinh ngạc nên lời.
Rất nhanh, vệ sĩ đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, Hồ Ứng nhìn cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần bị thương hô tiếng: "Tổng Thống, ngài trúng đạn rồi."
Đào Du Du nghe lời ta , lập tức xoay người lại giơ cánh tay người ở phía sau lên xem xét, nhìn máu tươi ngừng chảy ra, trong lúc nhất thời nước mắt lan tràn.
" phải đừng đến rồi sao? Vì sao còn muốn đến đây....... Biết những người kia muốn giết , tại sao còn muốn đến chứ??" vừa khóc vừa chất vấn , tim đau đớn theo từng giọt máu cánh tay chảy xuống.
"Tôi đến, em phải làm sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cố kìm nén đau đớn, khẽ mỉm cười với .
Ngay lúc Đào Du Du chưa kịp xúc động vì lời của , đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng nổ súng, Đào Du Du lập tức nhớ đến bọn trẻ có thể còn ở trong phòng, trong lúc nhất thời chạy như điên về phía căn phòng đó.
Lúc này trong phòng lầu hai, sau khi tiếng súng hỗn loạn vang lên, ba người vệ sĩ lúc canh giữ bên ngoài lập tức xông vào phòng của Đào Dục Huyên, nhưng bọn họ hoàn toàn nhìn thấy Tiểu Bồ Đào và Tiêu Nhã Hinh, lập tức hơi nôn nóng, giữ lại người canh giữ ở đây, hai người khác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tìm người.
Chưa đầy hai phút, vài bóng đen đột nhiên nhảy vào phòng, nhìn thấy vệ sĩ kia ở lại bảo vệ, hai lời, lập tức rút súng ra bắn.
Phải thủ hạ của Thác Ngọc Mộ Dã đều là tinh , dưới tình huống 1 chọi 3, ta lại có thể đánh bại hai người, trong lúc nhất thời viên đoạn trong phòng bay loạn, có vài viên đạn xuyên quan cánh cửa tủ mỏng manh, vừa vặn bắn trúng người Tiểu Bồ Đào trốn trong đó, bé đau đớn há hốc mồm muốn hét ầm lên, lại bị Tiêu Nhã Hinh trốn bên cạnh bịt miệng lại.
Tiêu Nhã Hinh là thiên kim đại tiểu thư của Phủ Tổng Thống, từ đến lớn được giáo dục cách tốt đẹp nhất, tuy chưa từng gặp qua tình cảnh nguy hiểm này, nhưng thế nào bé cũng biết ít cảnh bị khủng bố tập kích, vì vậy vào lúc này, hành động của bé có thể cứu được mạng sống của hai người.
Vệ sĩ bên ngoài kiên trì bao lâu bị giết chết, còn sát thủ phía bên kia cũng chiếm được tiện nghi gì, lưng bị trúng đạn, chạy thoát ra ngoài từ cửa sổ.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mà Tiểu Bồ Đào lại đau đến chịu nổi, bé nhịn được hừ hừ ra tiếng.
"Xuỵt, Tiểu Bồ Đào, bây giờ ở bên ngoài đều là người xấu, chị biết em rất đau nhưng nhất định phải kiên trì, chờ cho hai em đến cứu chúng ta, hiểu chưa?" Tiêu Nhã Hinh kéo Tiểu Bồ Đào vào ngực mình, tay kìm chặt vết thương vai bé, để máu chảy quá nhanh.
"Chị, phải bây giờ chúng ta chơi trò chơi sao?" Tiểu Bồ Đào đau đến mức giọng đều run run, bé cất giọng non nớt nhàng hỏi bên tai Tiêu Nhã Hinh, lúc này mặt bé đều là mồ hôi.
"Phải, chúng ta chơi trò chơi, chờ hai em đếm tìm chúng ta, chúng ta có thể ra ngoài rồi." Trong bóng đêm, giọng của Tiêu Nhã Hinh vô cùng kiên định, bé biết , giờ phút này bên ngoài đều rất hỗn loạn, nếu lúc này chạy ra ngoài, chắc chắn có đường sống.
Tiêu Nhã Hinh đúng, bởi vì lần này có lẽ Lý Trường Dũng hạ quyết tâm, ông ta chỉ sắp xếp vài tên sát thủ bên ngoài, thậm chí còn mời lính đánh thuê từ bên ngoài đến, lúc tiếng súng vang lên, lúc này nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần ngừng tiến vào biệt thự, còn có nhóm gồm tám người người lính đánh thuê khác, thực lực của bọn họ hung hãn.
Lúc này bên trong vườn hoa, lính đánh thuê chiến đấu ác liệt với nhóm vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi Đào Du Du nghe tiếng súng truyền đến từ bên trong biệt thự nhanh chóng chạy vào.
Dưới bảo vệ của nhóm vệ sĩ, nhóm người của Vĩ Văn Vĩ Thần đến lầu hai, trước tiên Đào Du Du chạy thẳng đến phòng của Tiểu Bồ Đào, phát bên trong bóng người, tiếp theo chạy vào căn phòng của Đào Dục Huyên, nhìn thấy vài thi thể nằm ngổn ngang trong đó.
Dự cảm chẳng lành xuất trong suy nghĩ của , nhìn cả phòng tràn đầy máu tươi, trong chớp mắt sụp đổ, quỳ trong phòng gào khóc.
"Đào Du Du, em làm gì đó? Mau đứng lên đến chỗ khác tìm xem, chừng bọn trẻ trốn đến chỗ nào đó để chơi thôi!" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du suy sụp, lòng của cũng sắp suy sụp đến nơi.
Nếu bọn trẻ may xảy ra chuyện gì, nghĩ cả đời này tha thứ cho bản thân mình.
" Bọn trẻ nhất định bị người khác bắt , tôi muốn cứu bọn trẻ, tôi nhất định phải cứu bọn trẻ....." Đào Du Du vốn quỳ mặt đất lại bị Vũ Văn Vĩ Thần rống to như vậy, lập tức thu lại tiếng khóc của mình, nét mặt càng lúc càng trở nên điên cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Tiêu Nhã Hinh trốn trong tủ nghe được thanh bên ngoài, lập tức vui vẻ lên, mở cánh cửa tủ ra, từ bên trong bò ra.
"Chú Vũ Văn......" Giọng thanh thúy của bé hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ rằng mình nghe nhầm, sau khi xác định người đứng trước mặt mình là Tiêu Nhã Hinh, mới mừng như điên.
"Chú, nhanh chóng ôm Tiểu Bồ Đào ra , con bé trúng đạn rồi." Tiêu Nhã Hinh chưa kịp vui vẻ, bé mở cửa tủ ra, với Vũ Văn Vĩ Thần vất vả lắm mới thả lỏng tinh thần.
"Cái gì? Con của tôi......." Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt trắng bệch chạy về phía Tiêu Nhã Hinh, tay ôm Tiểu Bồ Đào yếu ớt vào ngực.
"Mẹ.... ...... hai còn chưa tìm được Tiểu Bồ Đào.....Có tính là Tiểu Bồ Đào thắng ?" Giọng của bé suy yếu mà non nớt, làm cho người ta xúc động lệ rơi đầy mặt.
"Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ lập tức đưa con gặp bác sĩ, chúng ta đau.... ..." Giờ phút này Đào Du Du cảm thấy tim mình muốn vỡ vụn, ôm Tiểu Bồ Đào run rẩy vì lạnh chạy ra cửa.
Chương 191
Vũ Văn Vĩ Thần dùng tay ngăn cản lại, sau đó với Hồ Ứng: "Trước tiên cậu cho vài người đưa Tiểu Bồ Đào ra ngoài, lập tức đến bệnh viện."
Hồ Ứng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, còn đứa bé tìm được, ngài ấy nhất định chịu .
Nhận lấy Tiểu Bồ Đào trong tay Đào Du Du, Hồ Ứng với Đào Du Du: " theo tôi, chúng ta rời từ cửa sau đến bệnh viện."
Đào Du Du theo phản xạ gật đầu, nhưng rất nhanh, nhớ tới còn đứa con chưa nhìn thấy, vì vậy lập tức lắc đầu : " được, bây giờ tôi thể , Dục Huyên của tôi còn chưa tìm được, các người , mau , Tổng Thống cũng rời , ngài bị thương, mục tiêu của bọn họ chính là ngài, thể để đám khốn kiếp kia thực được."
"Em thể ở lại, nếu bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi. Chuyện tìm Dục Huyên cứ giao cho tôi, bên ngoài có hai nhóm người của tôi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng ở bên ngoài, vì vậy hẳn là có vấn đề gì. Em và Hồ Ứng đến bệnh viện , ở lại bên cạnh Tiểu Bồ Đào, dẫn theo Nhã Hinh . Tin tôi, tôi nhất định đưa Dục Huyện đến với em cách an toàn." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó ràng, vào giờ phút này, hầu như nhiều người còn hơn là người .
Đến bây giờ hai tổ nhân viên an ninh khác của vẫn chưa báo tin bên ngoài biệt thự bị khống chế, xem ra đối thủ của bọn họ còn mạnh hơn so với tưởng tượng của .
Đào Du Du nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm nhớ câu kia: "Nếu em bị bọn họ bắt, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi."
ra đối với lại quan trọng như thế!
có nghi ngờ, Đào Du Du biết , nếu tiếp tục rề rà làm cản trở bọn họ, vì vậy dưới hổ trợ của nhóm vệ sĩ và Hồ Ứng, dẫn theo Tiêu Nhã Hinh xuống lầu rời bằng cửa sau.
Chờ sau khi bọn họ rời , Vũ Văn Vĩ Thần mới yên tâm chút, đến cửa sổ, phóng ánh mắt nhìn lại, trước vườn hoa là cảnh tối đen, tiếng súng nổ ra liên tiếp vốn phá vỡ yên tĩnh của bầu trời đêm, ngừng khiến tin thần mọi người đều căng thẳng.
"Liên lạc với hai nhóm nhân viên dưới lầu, thông báo cho bọn họ nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm Đào Dục Huyên, đưa nó đến bên cạnh tôi an toàn....." Bình tình hạ lệnh, lúc này đôi môi của Vũ Văn Vĩ Thần tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi, vết thương cánh tay còn chảy máu, viên đạn nằm sâu cánh tay , đau đến thần kinh của như muốn nứt ra.
Tổ trưởng an ninh đứng sau lưng nghe phân phó của , lập tức thông báo cho hai tổ an ninh khác ở dưới lầu.
bao lâu sau, bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xem ra, quan đội đến đây.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ được bóng đêm che phủ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: "Lý Trường Dũng, đấu với tôi, dường như ông còn chưa đủ tư cách.
Sau khi tiếng súng vang lên, Đào Dục Huyên nắm tay hai vệ sĩ bên cạnh trốn ở góc vắng vẻ trong vườn hoa để tránh bị người khác phát , hai vệ sĩ vẫn lo lắng ở đây an toàn, tỏ ý muốn dẫn cậu bé chạy , nhưng cậu dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn bọn họ : "Yên tâm, chúng ta trốn ở đây có ai tìm được, trước kia con và em từng trốn ở đây, bà lật tung cả phòng, cũng tìm được chúng con."
Hai tên vệ sĩ nghe vậy, nghĩ lại cũng biết bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm vì vậy liền tin tưởng lời của Đào Dục Huyên.
Ba người vẫn trốn ở chỗ đó ra ngoài, mãi cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Đào Dục Huyên biết quân đội đến, những tên sát thủ này nghĩ cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Cậu thầm cười lạnh: Lý Trường Dũng, lúc này cho dù đại la thần tiên cũng thể cứu được ông.
Rất nhiên, cả ngôi biệt thự bị quân đội bao vây, dẫn đầu là Tổng Chỉ Huy Trưởng kêu gọi ra đầu hàng: "Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng giết nữa."
Vũ Văn Vĩ Thần lập tức lấy điện thoại mà Hồ Ứng để lại cho , bấm dãy số của Thác Ngọc Mộ Dã.
Sau khi điện thoại được kết nội, lập tức phân phó: "Bây giờ lập tức cho người của cậu rút khỏi biệt thự, tôi ở trong phòng hai đứa bé."
Cúp điện thoại, dùng ánh mắt bảo tổ trưởng tổ an ninh ra lệnh cho hai tổ nhân viên an ninh khác ở dưới lầu.
Tổ trưởng hiểu ý, lập tức truyền lệnh rút lui khỏi biệt thự.
Vũ Văn Vĩ Thần vừa bấm số điện thoại của Tổng Chỉ Huy Trưởng, hạ lệnh cho ông ta thông báo cho quân đội vũ trang phía ngoài tiến vào bằng cửa sau, bọc qua vườn hoa, bao vây đám sát thủ và lính đánh thuê trong khuôn viên vườn hoa.
Vì quân đội đến, nên ngọn đèn pha khổng lồ chiến sáng cả vườn hoa, làm cho người nào có thể lẫn trốn trong bóng đêm.
Cuộc chiến đến đây sắp kết thúc, lãng phí thời gian rất lâu, Lý Trường Dũng phái sát thủ và lính đánh thuê đến, trừ bỏ biệt giết chết còn, lại tất cả đều bị sa lưới.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe Tổng Chỉ Huy Trưởng báo cái dây thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng chút, nhưng nhanh chóng lại sít sao nhíu chặt chân mày.
Đúng vậy, còn chưa tìm được con trai bảo bối của .
Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã đứng bênh cạnh , nhìn im lặng nhìn qua cửa sổ, nhịn được liền hỏi: "Du Du và bọn trẻ sao chứ?"
" thấy Dục Huyên." giọng của Vũ Văn Vĩ Thần rất nặng nề, dám nghĩ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Cái gì? Tôi vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn để sơ tán đám người, tôi nhớ lúc Lý Trường Dũng trốn ra ngoài, dẫn theo Dục Huyên, ngài đừng vội, bây giờ nó nhất định còn ở trong vườn hoa." Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhíu mày, an ủi .
Dường như Vũ Văn Vĩ Thần hơi tuyệt vọng, trong ánh mắt của dấy lên loại tình cảm nghiêm túc, hai tay nắm chặt nắm đấm, miệng vết thương trúng đạn vẫn còn chảy máu, lại có chút cảm giác nào.
"Nếu Dục Huyên có bất kỳ bất trắc nào, tôi muốn cả nhà Lý Trường Dũng chôn theo ông ta." hầu như nghiến răng nghiến lợi ra những lời này, Thác Ngọc Mộ Dã đứng bên cạnh cũng bị hơi thở lạnh lẽo kia làm cho rụt cổ lại, nhịn được khẽ run người.
"Dục Huyên có việc gì, tôi sắp xếp hai vệ sĩ ở bên cạnh nó rồi, đến bây giờ ba người bọn họ vẫn chưa xuất , tôi nghĩ bọn họ có thể.... ....." Thác Ngọc Mộ Dã được nửa, vừa định ba người bọn họ có thể trốn , lại nghe được tổ trưởng an ninh đứng bên cạnh kêu lên tiếng: "Đó phải là thiếu gia Đào sao?"
Last edited by a moderator: 8/11/15
xixon và thuyt thích bài này.