1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070

      Chương 189

      "Muốn chơi trốn tìm, sau khi bắt đầu trò chơi, các người tìm chỗ trốn trong phòng này , trừ phi tôi tìm được các người, nếu cho dù thế nào, cho du là ai vào căn phòng này, các người cũng được ra, hiểu chưa? Nếu các người thắng, có thể ra lệnh cho tôi làm bất kỳ việc gì, thế nào?" Cứ như thế con sói đuôi dài dụ dỗ hai bé ngây thơ, trong lòng chút khiển trách lương tâm.

      " vậy ? Tùy ý ra lệnh cho cậu làm việc gì cũng được?" Dường như Tiêu Nhã Hinh rất thích thú trò chơi này, vì vậy nhíu mày như kẻ xấu .

      "Phải, nhưng sau khi tôi tuyên bố đầu hàng các người mới có thể ra ngoài, còn nữa, chỉ có thể trốn trong căn phòng này, thể ra ngoài." Rất nghiêm túc gật đầu cái, Đào Dục Huyên bày tỏ lời của cậu đáng giá ngàn vàng.

      "Được, vậy cậu ra ngoài ." Tiêu Nhã Hinh đảo mắt vòng, sau khi hiểu quy luật, liền vung tay lên, ý bảo Đào Dục Huyên có thể ra ngoài, trò chơi chính thức bắt đầu.

      Ra khỏi phòng, Đào Dục Huyên thở ra hơi, tiếp theo cậu bé nhìn thấy cáo mấy người vệ sĩ từ dưới lầu lên, vừa nhìn thấy cậu bé, lại hỏi: "Bạn , em và chị họ Tiêu kia đâu?"

      Đào Dục Huyên biết Thác Ngọc Mộ Dã đưa người đến, vì vậy chỉ chỉ cửa phòng phía sau : "Các ấy chơi trò chơi trong phòng rồi, thích người khác quấy rầy, các chú nên vào đó, ở cửa ra vào này là được rồi. Con xuống lầu tìm mẹ."

      "Được, chú tìm mẹ cùng con." Mấy người áo đen kia nghe vậy, lập tức có hai người đứng ra chuyện với Đào Dục Huyên, những người còn lại về phía cửa phòng.

      Đào Dục Huyên biết bọn họ sợ cậu bị bỏ rơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy rất vui vẻ gật đầu đồng ý.

      Xem ra năng lực xử lý công việc của Thác Ngọc Mộ Dã rất cao, nhanh như vậy an bài bảo vệ đúng chỗ rồi.

      xuống lầu, cậu bé nhìn xung quanh, trong lòng cậu thầm đánh cuộc lần.

      Dựa theo suy tính của cậy, Thác Ngọc Mộ Dã cũng biết mưu của Lý Trường Dũng, nhất định trước tiên ngăn cản Vũ Văn Vĩ Thần, khi Vũ Văn Vĩ Thần tránh được ám sát của Lý Trường Dũng, như vậy Lý Trường Dũng có thể đổi cách khác, bắt cóc Đào Du Du để uy hiếp Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng mà 100% chuyện đó xảy ra.

      Cho nên cậu bé đánh cuộc, cậu đánh cuộc Vũ Văn Vĩ Thần nhất định biết trong tình thế nguy hiểm này, vì an toàn của Đào Du Du, đến đây.

      thực tế cậu thành công rồi, bởi vì lúc này xe của Vũ Văn Vĩ Thần cũng sắp đến cổng lớn rồi.

      Lý Trường Dũng vẫn nôn nóng chờ Vũ Văn Vĩ Thần xuất , chính là đợi nửa ngày, cũng nhìn thấy người đàn ông này xuất , vì vậy ông ta hơi sốt ruột.

      Phải biết rằng đây là cơ hội ngàn năm có , vất vả mới có thể trà trộn vào người cửa , nếu đổi lại là nơi khác hoặc là ở phủ Tổng Thống.... .......Nếu muốn ám sát Vũ Văn Vĩ Thần hoặc bắt cóc Đào Du Du, sợ là chờ được người của ông ta tiếp cận, sớm bị nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần giết chết mà cần nhờ đến giúp đỡ của bọ vệ sĩ.

      chứng minh, thiếu kiên nhẫn làm được việc lớn gì, mà hết lần này đến lần khác, Lý Trường Dũng là người có nhiều kiên nhẫn.

      Mọi chuyện cần thiết đều xảy ra ở nơi đó.

      Đầu tiên, đèn trong hội trường bị tắt, ngay sau đó, tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người hồn bay phách tán chạy toán loạn.

      Đào Dục Huyên vì có hai vệ sĩ bảo vệ, cộng thêm dáng người bé căn bản có cách nào biến thành mục tiêu được, nhưng Đào Du Du thảm hơn.

      Tuy được Thác Ngọc Mộ Dã che chở, nhưng vẫn rất lo lắng cho người nhà của mình, trong khoảnh khác tiếng súng vang lên, lòng mất chế bắt đầu run rẩy.

      Tuy Thác Ngọc Mộ Dã an bày tất cả, nhưng đột nhiên tiếng súng vang lên công thêm đám người hỗn loạn, rất nhanh ta rời khỏi Đào Du Du, tất cả mọi người đều chạy ra cửa, ít người ngã nhào mặt đất, bộ dạng trông chật vật.

      Lúc xe của Vũ Văn Vĩ Thần đến cổng, đợt nhiên nghe có tiếng súng, lập tức ra lệnh dừng xe, sau đó mở cửa xe nhanh chóng xuống xe rồi chạy về phía hội trường.

      Hồ Ứng cùng xe với tất nhiên cũng dám chậm trễ, lập tức đuổi theo, mà trong chớp mắt khi xe dừng lại tất cả vệ sĩ trong xe cũng nhảy xuống xe, rất nhanh bảo vệ xung quanh Vũ Văn Vĩ Thần.

      ra lựa chọn chỗ đậu xe ở đây là cũng có lý do, như vậy bọn họ có thể xuất ràng như thế, có thể thấy thực chất có rất nhiều nguy hiểm.

      ... ...... ...... ....

      Trong hội trường là cảnh hỗn loạn, Đào Du Du kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng vào trong phòng, muốn tìm bọn .

      Lúc Vũ Văn Vĩ Thần sắp đến biệt thự nhà họ Ngô, chợt dừng bước lại, quay đầu hỏi Hồ Ứng theo sát phía sau: "Biệt thự nhà họ Ngô có cửa sau ?"

      "Có, lúc đầu Thác Ngọc Mộ Dã bảo tôi sắp xếp tổ bảo vệ tiến vào từ cửa sau." Hồ Ứng nhàng gật đầu trả lời.

      ", chúng ta vào bằng cửa sau." Vũ Văn Vĩ Thần lập tức ra lệnh.

      Vì vậy đoàn người nhân lúc bóng đêm che chở, lặng lẽ vòng qua bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, rốt cuộc đến cửa sau.

      vị nhân viên an ninh rất thành thạo kỹ thuật mở khóa mửa cửa phía sau ra, sau đó đoàn người chia làm ba tổ, trong đó hai tổ vào vườn hoa giải quyết đám sát thủ, tổ còn lại đặc biệt theo sát Vũ Văn Vĩ Thần để bảo vệ cho .

      Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sau thẳng vào bên vườn hoa, dưới ánh trăng sáng, cách đó xa đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy trốn ngược hướng với mọi người, mà mục đích của rất ràng, chính là trong biệt thự.

      Nhưng hấp dẫn ánh mắt phải là bóng dáng quen thuộc này, mà chính là ánh đèn hồng ngoại người .

      Vị trí bị nhắm vào chính là chân .

      Rất ràng, những người đó muốn mạng của , chỉ là muốn để chạy nữa.

      Nhìn thấy tình huống như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chút suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua tất cả mọi người chạy về phía bóng dáng quen thuộc kia, phía bên kia cố gắng nổ súng vào người Đào Du Du, phi thân cái, mạnh mẽ ôm Đào Du Du ngã nhào, kết quả phát súng kia bắn trúng cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần.

      Chương 190

      Đào Du Du bị ngã nhào còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình ngã vào người này có mùi hương rất quen thuộc. Chợt quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt mà vô cùng quen thuộc.

      "Tổng Thống......" Đào Du Du có nằm mơ cũng ngờ tới, người vừa mới cứu ràng có khả năng xuất ở đây.

      "Có sao ?" Vũ Văn Vĩ Thần kịp để ý cảm giác đau nhức truyền đến cánh tay mình, giọng hỏi .

      " có......Tôi sao......." Ngây ngô lắc đầu, lúc này Đào Du Du bị kinh ngạc nên lời.

      Rất nhanh, vệ sĩ đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, Hồ Ứng nhìn cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần bị thương tiếng: "Tổng Thống, ngài trúng đạn rồi."

      Đào Du Du nghe lời ta , lập tức xoay người lại giơ cánh tay người ở phía sau lên xem xét, nhìn máu tươi ngừng chảy ra, trong lúc nhất thời nước mắt lan tràn.

      " phải đừng đến rồi sao? Vì sao còn muốn đến đây....... Biết những người kia muốn giết , tại sao còn muốn đến chứ??" vừa khóc vừa chất vấn , tim đau đớn theo từng giọt máu cánh tay chảy xuống.

      "Tôi đến, em phải làm sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cố kìm nén đau đớn, khẽ mỉm cười với .

      Ngay lúc Đào Du Du chưa kịp xúc động vì lời của , đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng nổ súng, Đào Du Du lập tức nhớ đến bọn trẻ có thể còn ở trong phòng, trong lúc nhất thời chạy như điên về phía căn phòng đó.

      Lúc này trong phòng lầu hai, sau khi tiếng súng hỗn loạn vang lên, ba người vệ sĩ lúc canh giữ bên ngoài lập tức xông vào phòng của Đào Dục Huyên, nhưng bọn họ hoàn toàn nhìn thấy Tiểu Bồ Đào và Tiêu Nhã Hinh, lập tức hơi nôn nóng, giữ lại người canh giữ ở đây, hai người khác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tìm người.

      Chưa đầy hai phút, vài bóng đen đột nhiên nhảy vào phòng, nhìn thấy vệ sĩ kia ở lại bảo vệ, hai lời, lập tức rút súng ra bắn.

      Phải thủ hạ của Thác Ngọc Mộ Dã đều là tinh , dưới tình huống 1 chọi 3, ta lại có thể đánh bại hai người, trong lúc nhất thời viên đoạn trong phòng bay loạn, có vài viên đạn xuyên quan cánh cửa tủ mỏng manh, vừa vặn bắn trúng người Tiểu Bồ Đào trốn trong đó, bé đau đớn há hốc mồm muốn hét ầm lên, lại bị Tiêu Nhã Hinh trốn bên cạnh bịt miệng lại.

      Tiêu Nhã Hinh là thiên kim đại tiểu thư của Phủ Tổng Thống, từ đến lớn được giáo dục cách tốt đẹp nhất, tuy chưa từng gặp qua tình cảnh nguy hiểm này, nhưng thế nào bé cũng biết ít cảnh bị khủng bố tập kích, vì vậy vào lúc này, hành động của bé có thể cứu được mạng sống của hai người.

      Vệ sĩ bên ngoài kiên trì bao lâu bị giết chết, còn sát thủ phía bên kia cũng chiếm được tiện nghi gì, lưng bị trúng đạn, chạy thoát ra ngoài từ cửa sổ.

      Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mà Tiểu Bồ Đào lại đau đến chịu nổi, bé nhịn được hừ hừ ra tiếng.

      "Xuỵt, Tiểu Bồ Đào, bây giờ ở bên ngoài đều là người xấu, chị biết em rất đau nhưng nhất định phải kiên trì, chờ cho hai em đến cứu chúng ta, hiểu chưa?" Tiêu Nhã Hinh kéo Tiểu Bồ Đào vào ngực mình, tay kìm chặt vết thương vai bé, để máu chảy quá nhanh.

      "Chị, phải bây giờ chúng ta chơi trò chơi sao?" Tiểu Bồ Đào đau đến mức giọng đều run run, bé cất giọng non nớt nhàng hỏi bên tai Tiêu Nhã Hinh, lúc này mặt bé đều là mồ hôi.

      "Phải, chúng ta chơi trò chơi, chờ hai em đếm tìm chúng ta, chúng ta có thể ra ngoài rồi." Trong bóng đêm, giọng của Tiêu Nhã Hinh vô cùng kiên định, bé biết , giờ phút này bên ngoài đều rất hỗn loạn, nếu lúc này chạy ra ngoài, chắc chắn có đường sống.

      Tiêu Nhã Hinh đúng, bởi vì lần này có lẽ Lý Trường Dũng hạ quyết tâm, ông ta chỉ sắp xếp vài tên sát thủ bên ngoài, thậm chí còn mời lính đánh thuê từ bên ngoài đến, lúc tiếng súng vang lên, lúc này nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần ngừng tiến vào biệt thự, còn có nhóm gồm tám người người lính đánh thuê khác, thực lực của bọn họ hung hãn.

      Lúc này bên trong vườn hoa, lính đánh thuê chiến đấu ác liệt với nhóm vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi Đào Du Du nghe tiếng súng truyền đến từ bên trong biệt thự nhanh chóng chạy vào.

      Dưới bảo vệ của nhóm vệ sĩ, nhóm người của Vĩ Văn Vĩ Thần đến lầu hai, trước tiên Đào Du Du chạy thẳng đến phòng của Tiểu Bồ Đào, phát bên trong bóng người, tiếp theo chạy vào căn phòng của Đào Dục Huyên, nhìn thấy vài thi thể nằm ngổn ngang trong đó.

      Dự cảm chẳng lành xuất trong suy nghĩ của , nhìn cả phòng tràn đầy máu tươi, trong chớp mắt sụp đổ, quỳ trong phòng gào khóc.

      "Đào Du Du, em làm gì đó? Mau đứng lên đến chỗ khác tìm xem, chừng bọn trẻ trốn đến chỗ nào đó để chơi thôi!" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du suy sụp, lòng của cũng sắp suy sụp đến nơi.

      Nếu bọn trẻ may xảy ra chuyện gì, nghĩ cả đời này tha thứ cho bản thân mình.

      " Bọn trẻ nhất định bị người khác bắt , tôi muốn cứu bọn trẻ, tôi nhất định phải cứu bọn trẻ....." Đào Du Du vốn quỳ mặt đất lại bị Vũ Văn Vĩ Thần rống to như vậy, lập tức thu lại tiếng khóc của mình, nét mặt càng lúc càng trở nên điên cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí.

      Tiêu Nhã Hinh trốn trong tủ nghe được thanh bên ngoài, lập tức vui vẻ lên, mở cánh cửa tủ ra, từ bên trong bò ra.

      "Chú Vũ Văn......" Giọng thanh thúy của bé hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ rằng mình nghe nhầm, sau khi xác định người đứng trước mặt mình là Tiêu Nhã Hinh, mới mừng như điên.

      "Chú, nhanh chóng ôm Tiểu Bồ Đào ra , con bé trúng đạn rồi." Tiêu Nhã Hinh chưa kịp vui vẻ, bé mở cửa tủ ra, với Vũ Văn Vĩ Thần vất vả lắm mới thả lỏng tinh thần.

      "Cái gì? Con của tôi......." Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt trắng bệch chạy về phía Tiêu Nhã Hinh, tay ôm Tiểu Bồ Đào yếu ớt vào ngực.

      "Mẹ.... ...... hai còn chưa tìm được Tiểu Bồ Đào.....Có tính là Tiểu Bồ Đào thắng ?" Giọng của bé suy yếu mà non nớt, làm cho người ta xúc động lệ rơi đầy mặt.

      "Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ lập tức đưa con gặp bác sĩ, chúng ta đau.... ..." Giờ phút này Đào Du Du cảm thấy tim mình muốn vỡ vụn, ôm Tiểu Bồ Đào run rẩy vì lạnh chạy ra cửa.
      Chương 191

      Vũ Văn Vĩ Thần dùng tay ngăn cản lại, sau đó với Hồ Ứng: "Trước tiên cậu cho vài người đưa Tiểu Bồ Đào ra ngoài, lập tức đến bệnh viện."

      Hồ Ứng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, còn đứa bé tìm được, ngài ấy nhất định chịu .

      Nhận lấy Tiểu Bồ Đào trong tay Đào Du Du, Hồ Ứng với Đào Du Du: " theo tôi, chúng ta rời từ cửa sau đến bệnh viện."

      Đào Du Du theo phản xạ gật đầu, nhưng rất nhanh, nhớ tới còn đứa con chưa nhìn thấy, vì vậy lập tức lắc đầu : " được, bây giờ tôi thể , Dục Huyên của tôi còn chưa tìm được, các người , mau , Tổng Thống cũng rời , ngài bị thương, mục tiêu của bọn họ chính là ngài, thể để đám khốn kiếp kia thực được."

      "Em thể ở lại, nếu bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi. Chuyện tìm Dục Huyên cứ giao cho tôi, bên ngoài có hai nhóm người của tôi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng ở bên ngoài, vì vậy hẳn là có vấn đề gì. Em và Hồ Ứng đến bệnh viện , ở lại bên cạnh Tiểu Bồ Đào, dẫn theo Nhã Hinh . Tin tôi, tôi nhất định đưa Dục Huyện đến với em cách an toàn." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó ràng, vào giờ phút này, hầu như nhiều người còn hơn là người .

      Đến bây giờ hai tổ nhân viên an ninh khác của vẫn chưa báo tin bên ngoài biệt thự bị khống chế, xem ra đối thủ của bọn họ còn mạnh hơn so với tưởng tượng của .

      Đào Du Du nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm nhớ câu kia: "Nếu em bị bọn họ bắt, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi."

      ra đối với lại quan trọng như thế!

      có nghi ngờ, Đào Du Du biết , nếu tiếp tục rề rà làm cản trở bọn họ, vì vậy dưới hổ trợ của nhóm vệ sĩ và Hồ Ứng, dẫn theo Tiêu Nhã Hinh xuống lầu rời bằng cửa sau.

      Chờ sau khi bọn họ rời , Vũ Văn Vĩ Thần mới yên tâm chút, đến cửa sổ, phóng ánh mắt nhìn lại, trước vườn hoa là cảnh tối đen, tiếng súng nổ ra liên tiếp vốn phá vỡ yên tĩnh của bầu trời đêm, ngừng khiến tin thần mọi người đều căng thẳng.

      "Liên lạc với hai nhóm nhân viên dưới lầu, thông báo cho bọn họ nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm Đào Dục Huyên, đưa nó đến bên cạnh tôi an toàn....." Bình tình hạ lệnh, lúc này đôi môi của Vũ Văn Vĩ Thần tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi, vết thương cánh tay còn chảy máu, viên đạn nằm sâu cánh tay , đau đến thần kinh của như muốn nứt ra.

      Tổ trưởng an ninh đứng sau lưng nghe phân phó của , lập tức thông báo cho hai tổ an ninh khác ở dưới lầu.

      bao lâu sau, bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xem ra, quan đội đến đây.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ được bóng đêm che phủ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: "Lý Trường Dũng, đấu với tôi, dường như ông còn chưa đủ tư cách.

      Sau khi tiếng súng vang lên, Đào Dục Huyên nắm tay hai vệ sĩ bên cạnh trốn ở góc vắng vẻ trong vườn hoa để tránh bị người khác phát , hai vệ sĩ vẫn lo lắng ở đây an toàn, tỏ ý muốn dẫn cậu bé chạy , nhưng cậu dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn bọn họ : "Yên tâm, chúng ta trốn ở đây có ai tìm được, trước kia con và em từng trốn ở đây, bà lật tung cả phòng, cũng tìm được chúng con."

      Hai tên vệ sĩ nghe vậy, nghĩ lại cũng biết bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm vì vậy liền tin tưởng lời của Đào Dục Huyên.

      Ba người vẫn trốn ở chỗ đó ra ngoài, mãi cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Đào Dục Huyên biết quân đội đến, những tên sát thủ này nghĩ cũng đừng nghĩ chạy thoát.

      Cậu thầm cười lạnh: Lý Trường Dũng, lúc này cho dù đại la thần tiên cũng thể cứu được ông.

      Rất nhiên, cả ngôi biệt thự bị quân đội bao vây, dẫn đầu là Tổng Chỉ Huy Trưởng kêu gọi ra đầu hàng: "Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng giết nữa."

      Vũ Văn Vĩ Thần lập tức lấy điện thoại mà Hồ Ứng để lại cho , bấm dãy số của Thác Ngọc Mộ Dã.

      Sau khi điện thoại được kết nội, lập tức phân phó: "Bây giờ lập tức cho người của cậu rút khỏi biệt thự, tôi ở trong phòng hai đứa bé."

      Cúp điện thoại, dùng ánh mắt bảo tổ trưởng tổ an ninh ra lệnh cho hai tổ nhân viên an ninh khác ở dưới lầu.

      Tổ trưởng hiểu ý, lập tức truyền lệnh rút lui khỏi biệt thự.

      Vũ Văn Vĩ Thần vừa bấm số điện thoại của Tổng Chỉ Huy Trưởng, hạ lệnh cho ông ta thông báo cho quân đội vũ trang phía ngoài tiến vào bằng cửa sau, bọc qua vườn hoa, bao vây đám sát thủ và lính đánh thuê trong khuôn viên vườn hoa.

      Vì quân đội đến, nên ngọn đèn pha khổng lồ chiến sáng cả vườn hoa, làm cho người nào có thể lẫn trốn trong bóng đêm.

      Cuộc chiến đến đây sắp kết thúc, lãng phí thời gian rất lâu, Lý Trường Dũng phái sát thủ và lính đánh thuê đến, trừ bỏ biệt giết chết còn, lại tất cả đều bị sa lưới.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe Tổng Chỉ Huy Trưởng báo cái dây thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng chút, nhưng nhanh chóng lại sít sao nhíu chặt chân mày.

      Đúng vậy, còn chưa tìm được con trai bảo bối của .

      Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã đứng bênh cạnh , nhìn im lặng nhìn qua cửa sổ, nhịn được liền hỏi: "Du Du và bọn trẻ sao chứ?"

      " thấy Dục Huyên." giọng của Vũ Văn Vĩ Thần rất nặng nề, dám nghĩ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      "Cái gì? Tôi vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn để sơ tán đám người, tôi nhớ lúc Lý Trường Dũng trốn ra ngoài, dẫn theo Dục Huyên, ngài đừng vội, bây giờ nó nhất định còn ở trong vườn hoa." Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhíu mày, an ủi .

      Dường như Vũ Văn Vĩ Thần hơi tuyệt vọng, trong ánh mắt của dấy lên loại tình cảm nghiêm túc, hai tay nắm chặt nắm đấm, miệng vết thương trúng đạn vẫn còn chảy máu, lại có chút cảm giác nào.

      "Nếu Dục Huyên có bất kỳ bất trắc nào, tôi muốn cả nhà Lý Trường Dũng chôn theo ông ta." hầu như nghiến răng nghiến lợi ra những lời này, Thác Ngọc Mộ Dã đứng bên cạnh cũng bị hơi thở lạnh lẽo kia làm cho rụt cổ lại, nhịn được khẽ run người.

      "Dục Huyên có việc gì, tôi sắp xếp hai vệ sĩ ở bên cạnh nó rồi, đến bây giờ ba người bọn họ vẫn chưa xuất , tôi nghĩ bọn họ có thể.... ....." Thác Ngọc Mộ Dã được nửa, vừa định ba người bọn họ có thể trốn , lại nghe được tổ trưởng an ninh đứng bên cạnh kêu lên tiếng: "Đó phải là thiếu gia Đào sao?"


      Last edited by a moderator: 8/11/15
      xixonthuyt thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 192

      Tổ trưởng an ninh vừa dứt lời, liền nhìn thấy trong vườn hoa dưới lầu, biết Đào Dục Huyên xông ra từ chỗ nào, bên người dẫn theo hai vệ sĩ nghênh ngang về phía biệt thự.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên dưới lầu, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng thả lỏng, vì mất máu quá nhiều nên hơi chống đỡ nổi, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

      "Tổng Thống......" Mọi thấy bộ dạng sắp ngã của , nhanh chóng đưa tay đỡ lấy.

      "Tôi...... sao.......chúng ta xuống dưới ......" Vũ Văn Vĩ Thần lắc đầu, trấn định lại bước chân của mình, sau dó hít hơi sâu, cất bước ra ngoài.

      Tất cả mọi người đều theo ra khỏi phòng.

      xuống lầu, Đào Dục Huyên vào biệt thự, trước tiên tầm mắt của cậu bé rơi vào vết thương cánh tay của Vũ Văn Vĩ Thần, sau lưng lại thấy Đào Du Du, Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Bồ Đào đâu, cậu biết có chuyện ổn, lập tức hỏi: "Mẹ và em đâu rồi?"

      "Họ đến bệnh viện rồi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Dục Huyên bị mất cọng lông nào, rốt cuộc khóe miệng cũng nở nụ cười thản nhiên.

      "Đến bệnh viện? Họ bị thương sao? Nhanh đưa con đến bệnh viện......." Đào Dục Huyện gấp gáp hỏi, ra, cậu bé cũng nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng đến bệnh viện.

      "Chúng ta thôi." Vũ Văn Vĩ Thần nhàng gật đầu, sau đó quay đầu với mọi người đứng sau lưng.

      "Các người , tôi ở lại đây giải quyết hậu quả." Thác Ngọc Mộ Dã , ý bảo bọn họ trước.

      ... ...... .......

      Lúc này Đào Du Du còn đường đến bệnh viện, Tiểu Bồ Đào được Hồ Ứng ôm trong lòng, vì bị mất máu quá nhiều nên hôn mê.

      Đào Du Du gấp đến độ cũng suýt ngất theo, dùng sức nắm bàn tay bé của Tiểu Bồ Đào, ngừng : "Cục cưng, đừng ngủ nữa, nhanh mở mắt ra , mẹ kể chuyện cho con nghe.... ......"

      Xe chạy đường rất nhanh, nhưng tốc độ này đối với việc cứu mạng, Đào Du Du cảm thấy vẫn còn hơi chậm.

      hận thể ôm Tiểu Bồ Đào bay thẳng đến bệnh viện.

      Xe chạy đường hơn mười lăm phút, cuối cùng cũng đến bệnh viện lớn nhất ở gần biệt thự nhà họ Ngô.

      Lúc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng ôm Tiểu Bồ Đào chạy vào bênh trong, Đào Du Du và Tiêu Nhã Hinh theo phía sau, vài vệ sĩ vẫn theo bên cạnh bọn họ, nhóm người vọt thẳng đến cửa phòng cấp cứu.

      "Bảo bác sĩ giỏi nhất của các người nhanh chóng đến đây, là vết thương do đạn bắn, lập tức phẩu thuật ." vào phòng cấp cứu, có bác sĩ và y tá thấy cục diện này, dám chậm trễ, bọn họ lập tức nhận lấy đứa bé, đặt ở giường.

      bác sĩ trẻ hơn ba tuổi nhanh chóng từ phòng trực ban ra, có lẽ đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bị thương do súng bắn, lại còn là đứa bé, vẻ mặt lập tức căng cứng lại.

      "Bác sĩ, tất cả đều trông cậy vào ngài." Hồ Ứng nhìn thấy ánh mắt bác sĩ nổi lên tia lo lắng, vì vậy bước nhanh đến trước mặt ta, cúi đầu sâu, sau đó cầu xin ta.

      "Tôi cố gắng hết sức." Bác sĩ trẻ này cảm thấy phó thác này vô cùng áp lực, ta nhàng gật đầu với Hồ Ứng, nhanh chóng vào phòng cấp cứu.

      Trong khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Đào Du Du ngồi co lại dãy ghế bên ngoài hành lang.

      Hồ Ứng thấy Tiểu Bồ Đào được đưa vào phòng giải phẫu, lập tức ra lệnh cho nhân viên an ninh báo cáo tình hình bên nay với Vũ Văn Vĩ Thần.

      đường đến đây ta nhìn thấy lực lượng quân đội đến khu biệt thự, vì vậy lúc này hẳn là tình thế được ổn định.

      ... ...... ...... .......

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nhận được điện thoại, đúng lúc đường, vì định gọi điện thoại cho Hồ Ứng xem tình hình bên bệnh viện thế nào, sau khi biết được vị trí cụ thể của họ, lập tức ra lệnh cho lái xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.

      Mà Đào Dục Huyên giống như đứa bé làm sai chuyện lớn, ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần lời.

      Đúng vậy, mọi chuyện điều tiến triển theo chỉ dẫn của cậu bé, nhưng mà cậu nghĩ đến Tiểu Bồ Đào và Vũ Văn Vĩ Thần lại bị thương.

      Tuy cậu mang theo trí ức kiếp trước, nhưng kiếp này bọn họ vẫn là người thân nhất của cậu, người là em sinh đôi với cậu, còn người là người cha ruột thịt của mình, họ đều bị thương, trong lòng cậu sao có thể thoải mái được.

      Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, vì Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị thương, nên nhân viên an ninh nhanh chóng dìu vào tòa nhà điều trị gấp.

      xuất của lập tức làm xôn xao, ý ta đứng trước cửa cảm thấy mắt mình có vấn đề, sau khi dụi dụi mắt mới xác định đây là , ngài Tổng Thống đến bệnh viện của bọn họ, phản ứng kịp thời, lập tức dùng điện thoại gọi cho lãnh đạo của mình.

      Rất nhanh, có ý tá trưởng và các bác sĩ đẩy xe đến.

      "Trước tiên đưa tôi đến phòng giải phẫu xem tình hình của đứa bé kia." Vũ Văn Vĩ Thần nằm xe đẩy, rất bình tĩnh chuyện với bác sĩ.

      Bác sĩ nghe vậy, hơi do dự, : "Tổng Thống, bây giờ tay ngài bị thương rất nghiêm trọng, nếu xử lý chậm, chỉ sợ.... ....."

      "Đưa tôi xem đứa bé kia...." Vũ Văn Vĩ Thần tức giận, lạnh lùng lập lại lời của mình lần nữa.

      Bác sĩ nhìn vẻ mặt của có thể thấy được nghiêm túc thể chống lại, dù sao bên cạnh phòng giải phẫu còn có phòng giải phẫu khác, vì vậy lập tức xoay người dẫn đường.

      Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng giải phẫu ở lầu hai, nhìn thấy Đào Du Du vẻ mặt lo lắng ngồi ghế cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào, còn chưa kịp câu nào với , chỉ thấy y tá từ phòng bệnh nặng chạy ra.

      "Xin hỏi ai là người thân của bệnh nhân?" Y tá lo lắng nhìn nhóm người trước cửa phòng, hỏi có mục tiêu.

      "Tôi là mẹ của đứa bé, con của tôi làm sao vậy?" Đào Du Du nghe y ta hỏi người thân, lập tức từ ghế đứng lên, chạy đến trước mặt y ta, linh cảm bất thường vây lấy .

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 193

      " có nhóm máu RH tính sao? bé bị mất nhiều máu, bây giờ cần truyền máu, nhưng nhóm máu này làm nhóm máu hiếm, hơn nữa còn bài xích với nhóm máu O, vì vậy chúng tôi thể truyền nhóm máu O vào, trước mắt bệnh viện chúng tôi có nhóm máu RH tính." Y tá ngắn gọn tình hình trước mắt với Đào Du Du, xong, ta mở to hai mắt mong chờ nhìn Đào Du Du.

      như vậy, nhóm máu RH tính là nhóm máu hiếm, nhóm máu của hai mẹ con có tỉ lệ tương thích đến 90%, bởi vì nhóm máu RH tính bài xích với những nhóm máu khác, vì vậy người bình thường có thể sinh con có nhóm máu RH tính, nhất định người mẹ cũng có nhóm máu này.

      Nhưng, chính là vấn đề đơn giản, đối với Đào Du Du lại giống như Ngũ lôi oanh đỉnh.

      Bởi vì nhóm máu của phải là RH tính, điều này cũng có nghĩa, có cách nào cứu con mình.

      "Tôi.......Hình như của tôi là nhóm máu O........Làm sao bây giờ, y tá, tôi cầu xin các người, cho dù phải dùng cách gì cũng nhất định phải cứu con tôi, có thể lấy máu từ bệnh viện khác đến ? Dù tốn bao nhiêu tiền, dù tôi phải trả cái giá đắc cũng có vấn đề gì, tôi xin các người nhất định phải cứu lấy con bé, nó còn như vậy, có nó tôi phải sống thế nào......" Đào Du Du quỳ rạp mặt đất, nắm tay y tá vừa khóc vừa cầu xin.

      Lúc này, Đào Dục Huyên đứng phía sau chút suy nghĩ lập tức lao lên, ngẩng đầu nhìn y tá : "Con là trai song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhất định nhóm máu của con cũng giống vậy, rút máu của con ."

      " được đâu bạn , con còn quá nên thể hiến máu được, bây giờ tôi lập tức liên lạc với bệnh viện khác, hỏi xem trong kho máu của họ có nhóm máu tồn kho , nhưng như vậy, tỉ lệ rất , vì nhóm máu này là nhóm máu hiếm." Y tá chút suy nghĩ từ chối cầu hiến máu của Đào Dục Huyên, sau đó với y tá đứng bên cạnh.

      ta vừa xoay người , Vũ Văn Vĩ Thần lại lên tiếng: "Lấy của tôi , của tôi là RH tính."

      Trong chớp mắt y tá dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần mặc áo đen đứng cách đó xa, khi nhìn thấy mặt lập tức ngây ngẩn cả người.

      Nhanh chóng phản ứng, ấy nhìn thấy cánh tay bị thương của Vũ Văn Vĩ Thần, : "Ngài cũng bị thương."

      "Tôi sao, rút máu trước , sau đó lấy viên đạn ra cho tôi." Vũ Văn Vĩ Thần , sau đó quay đầu với bác sĩ về phía : "Các người có thể bắt đầu làm việc."

      Bác sĩ hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, với Vũ Văn Vĩ Thần: "Ngài Tổng Thống, nhưng ngài cũng mất quá nhiều máu, nếu như rút máu.... ......Sợ có hại đối với cơ thể của ngài."

      " chết sao?" Vũ Văn Vĩ Thân dài dòng, chỉ hỏi ba chữ.

      "Hả?" Trong lúc nhất thời bác sĩ hiểu ý .

      "Nếu chết, rút máu của tôi .' Vũ Văn Vĩ Thần , nhìn đến vẻ mặt của bác sĩ, thẳng về phía phòng phẫu thuật thứ hai.

      Khi ngang qua người Đào Du Du, tay ôm cánh tay bị thương chợt buông ra, cánh tay bị thương khó khăn nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Du Du lên, nhàng an ủi : "Đừng khóc, tôi để cho Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, yên tâm ."

      Đào Du Du nghe như vậy, khóc càng lợi hại hơn.

      biết thương thế của nghiêm trọng biết bao, dưới tình hình như vậy do dự muốn dùng máu của mình cứu Tiểu Bồ Đào, làm cho có cảm giác tim mình như co rút lại.

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Tiểu Bồ Đào được người ta từ bên trong đẩy ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi tháo khẩu trang xuống, với Đào Du Du câu làm vui mừng: " sao rồi, sáng mai có thể tỉnh lại, đến lúc đó chỉ cần nghỉ ngơi tốt, tin rằng có vấn đề gì."

      Vì vậy, tim treo lơ lửng, cuối cùng cũng được thả lỏng.

      Mà cánh cửa phòng phẫu thuật khác vẫn đóng chặt, Đào Du Du biết tại tình hình bên trong như thế nào, Vũ Văn Vĩ Thần bị mất nhiều máu như vậy, có thể chịu đựng được ?

      Đây là lần đầu tiên, có cảm giác mình thể chấp nhận rời như vậy.

      So với lần đầu tiên trong quá khứ cũng thể chấp nhận được!

      Thời gian trôi qua từng chút, ngay lúc Đào Du Du chờ đợi muốn suy sụp, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Vũ Văn Vĩ Thần nhắm chặt hai mắt được y tá từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra.

      "Bác sĩ, ấy thế nào? Có phải có vấn đề gì ?" Đào Du Du vô cùng khẩn trương chạy đến trước mặt bác sĩ, nắm lấy tay ta .

      "Ngài Tổng Thống lợi hại, tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào ngoan cường như vậy, yên tâm , sở dĩ ngài ấy ngủ lâu chút là vì bị mất máu quá nhiều, trưa mai tỉnh lại, về cơ bản có vấn đề gì rồi, viên đạn được lấy ra." Bác sĩ xong, thở dài hơi.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Đào Du Du, hơi mở mắt ra.

      Bên tai truyền đến thanh vui vẻ, hơi quay đầu nhìn về phía thanh phát ra kia, chỉ thấy giường bệnh cách đó xa, Tiểu Bồ Đào tỉnh lại, Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh chuyện vui vẻ với con bé.

      " hai, trò chơi ngày hôm qua thua rồi, phải nghe lệnh em và chị xinh đẹp đó." Sắc mặt của Tiểu Bồ Đào hơi tái nhợt, chuyện lớn tiếng, nhưng mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

      "Ừ, em phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể ra lệnh cho làm việc giúp em" Đào Dục Huyên vừa cười vừa gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhắn của Tiểu Bồ Đào.

      "Ui da, hai đáng ghét, đừng nhéo lỗ mũi của người ta, lớn lên đẹp.... ....." Tiểu Bồ Đào nhíu mày bất mãn với Đào Dục Huyên.

      "Làm sao có thể, em nhìn chị xinh đẹp , từ chị ấy bị người ta nhéo đến lớn, tin hai nhéo cho em xem." Đào Dục Huyên xong, tay cậu bé nắm lấy mũi của Tiêu Nhã Hinh, sau đó trừng mắt với , ý bảo bé phải phối hợp với mình.









      Chương 194

      " vậy ?" Tiểu Bồ Đào nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Nhã Hinh, hy vong có thể cho mình câu trả lời.

      Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên bóp cái, vốn có loại xúc động muốn nổi điên, nhưng vừa nghe cậu bé gián tiếp khen mình xinh đẹp, vì vậy liền nhịn xuống, cười khan hai tiếng, với Tiểu Bồ Đào: "Phải phải, cho nên để cho hai của em sờ nhiều chút."

      ... ...... ......

      thanh bọn trẻ chuyện vui vẻ truyền vào tai của Đào Du Du, khiến cảm thấy thế giới này bừng sáng lên.

      Tất cả mọi lo lắng khủng hoảng của đêm qua, đều trở nên tốt đẹp khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

      Xoay người xuống giường, đến bên giường của Tiểu Bồ Đào, mỉm cười ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt tròn trịa của bé rồi : "Cục cưng, buổi sáng tốt làm. Tay con còn đau ?"

      "Mẹ, buổi sáng tốt lành. hai đứa bé dũng cảm sợ đau, Tiểu Bồ Đào dũng cảm nhất, chút cũng đau...." Tiểu Bồ Đào vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đào Du Du, trong mắt bé hoàn toàn thấy ám ảnh bởi việc xảy ra vào đêm qua.

      Có lẽ theo bé, đêm qua chỉ là trò chơi.

      Đào Du Du thầm thở dài, lúc trước chuyện tối hôm qua có thể tạo thành bóng ma trong tâm hồn yếu ớt của bọn trẻ, nhưng mà nghĩ tới, tâm trạng của ba đứa còn vững chắc hơn cả quả tạ, bộ dạng hoàn toàn hề có chút nào gọi là đả kích, có thể nhận thấy con bé dũng cảm, làm cho người lớn là đây cảm thấy tự ti.

      "Mẹ, chú ở phòng bệnh bên cạnh đâu rồi? Mẹ xem chú ấy chút sao?" Đào Dục Huyên chợt quay đầu, nhắc nhở Đào Du Du.

      Đột nhiên nhớ tới hôm qua Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị trúng đạn, hơn nữa nếu phải nhờ ra tay cứu giúp, có lẽ chỉ có hy sinh lừng lẫy, sau này có thể Tiểu Bồ Đào cũng gặp nguy hiểm.

      Lần này lại dùng mạng của mình để đổi lấy 2 mạng cho , mà mỗi lần như vậy hầu như đều đánh cược với số mạng để cứu , vì vậy, còn thiếu nợ rất nhiều.

      "Các con ở lại chơi với em , mẹ xem chú ấy thế nào." Đào Du Du xong, đứng dậy, xoa đầu của Đào Dục Huyên, căn dặn tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      Vì đây là bệnh viện công lập, nên điều kiện xa hoa bằng bệnh bệnh viện tư nhân, tuy cố gắp sắp xếp phòng bệnh cao cấp nhất, nhưng hoàn cảnh tính là quá tốt.

      Đào Du Du đến phòng bệnh bên cạnh, từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Vũ Văn Vĩ Thần nhắm nghiền hai mắt, vẫn còn ở trạng thái hôn mê.

      vào quấy rầy , chỉ ngồi xuống bên cạnh Hồ Ứng, bắt đầu trò chuyện cùng ta: "Hôm nay bác sĩ có đến thăm Tổng Thống ? thế nào?"

      "Ừ, đến rồi, chỉ cần đợi Tổng Thống tỉnh lại là có thể chuyển viện, ở đầy có nhiều người lộn xộn, chỗ ở cũng được an toàn." Hồ Ứng trả lời Đào Du Du.

      "Những người ngày hôm qua bắt được chưa? Rốt cuộc là do ai làm?" Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng Đào Du Du, thông qua cuộc điện thoại của Thác Ngọc Mộ Dã, Đào Du Du biết được có người muốn trà trộn vào bữa tiệc để ám sát Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng vẫn hiểu, vì sao Vũ Văn Vĩ Thần xuất , những sát thủ kia lại ra tay.

      " bắt được rồi, yên tâm , vài ngày sau biết được đáp án, yên tâm, bây giờ mới bắt đầu, có bất kỳ người nào có thể uy hiếp được an toàn của và người nhà của đâu. Thác Ngọc Mộ Dã thu xếp việc giải quyết tốt hậu quả ở biệt thự nhà họ Ngô rồi, hơn nữa có những vệ sĩ của nghị viên Ngô, nên tất cả đều bị khống chế."

      "Vậy được rồi, nếu là như vậy, tôi hỏi nhiều, dù sao tôi biết quá nhiều việc cũng có ích gì." Đào Du Du biết , Hồ Ứng chân tướng việc cho biết, nhất định là có nguyên nhân, vì vậy cũng hỏi nữa.

      "Ừ, nhưng........Còn có việc tôi muốn cho biết, .... .....Có lẽ phải chuẩn bị tâm lý ... ..." Do dự hồi, Hồ Ứng chậm rãi mở miệng.

      "Chuyện gì vậy?" Đào Du Du nghe ta hơi do dự, lập tức hỏi.

      Cúi đầu trầm mặc lát, Hồ Ứng chậm rãi mở miệng : "Phân nhân biết chuyện Tổng Thống trúng đạn, có lẽ buổi chiều về nước, đến lúc đó bà ấy nhất định muốn biết nguyên nhân ngài Tổng Thống trúng đạn, ......phải chuẩn bị tâm lý, nếu như phu nhân có trách tội , hy vọng cần để trong lòng."

      " ra là chuyện này, yên tâm , tôi để ý đâu, hơn nữa, Tổng Thống vì cứu tôi mà bị thương, cho dù phu nhân có trách tội tôi cũng là chuyện thường, vì vậy tôi để trong lòng." Đào Du Du như thế, nhưng trong đầu lại lên vẻ mặt nghiêm túc của Ngả Cầm Thị, dường như có thể cảm nhận được trực tiếp mắng chửi trận.

      "Được rồi, cần canh chừng ở đây, bồi Tiểu Bồ Đào , nếu Tổng Thống tỉnh lại, tôi lập tức thông báo cho . Đêm qua cũng quá sợ hãi rồi, nghỉ ngơi nhiều chút, cần lo lắng bên này." Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du như vậy, khỏi lo lắng buổi chiều có thể xảy ra tình huống kia, ta cười cười với , bảo trở về phòng với bọn trẻ.

      Đào Du Du nhàng gật đầu, sau đó xoay người về phòng bệnh của mình.

      ... ...... ...... ...

      Buổi chiều, cuối cùng Vũ Văn Vĩ Thần cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho , ý bảo có thể chuyển viện được rồi.

      Dù sao chỉ bị thương cánh tay, cũng bị ảnh hưởng đều đầu óc hoặc mấy bộ phận quan trọng kia, vì vậy có vấn đề gì quá lớn.

      Ngược lại Tiểu Bồ Đào hơi nghiêm trọng chút, bé bị thương bả vai, viên đạn bị bắn xuyên qua ngăn tủ trúng vào, cho nên cũng sâu, nhưng bé còn quá , hơn nữa lại mất quá nhiều máu, vì vậy cơ thể còn rất yếu, Vũ Văn Vĩ Thần lo lắng điều kiện chữa bệnh ở đây vẫn có hạn, vì vậy để Tiểu Bồ Đào chuyển viện cùng chỗ với , hưởng thụ đãi ngộ giống như .

      Đào Du Du cảm thấy được sủng ái mà lo sợ đối với quyết định này của Vũ Văn Vĩ Thần, thực tế, Tiểu Bồ Đào bị thương như thế ở lại bệnh viện này điều trị cũng thành vấn đề, nhưng Hồ Ứng biết tâm tư của Vũ Văn Vĩ Thần, làm sao có thể để con của mình ở lại chỗ này, vì vậy Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, làm thủ tục chuyển viện cho Tiểu Bồ Đào.

      giờ chiều, Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào được chuyển đến bệnh viện Đệ Nhất ở thành phố Định Khôn, bác sĩ của bệnh viện này chuyên phụ trách chữa bệnh cho người lãnh đạo quốc gia, an ninh nghiêm ngặt, người bình thường thể đến gần.
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 195

      Ngay lúc Đào Du Du vừa dàn xếp cho Tiểu Bồ Đào ổn thỏa, còn chưa kịp lời cảm ơn chân thành đối với Vũ Văn Vĩ Thần, nhân vật lớn hoa hoa lệ lệ xuất .

      Nhân vật lớn này có thể đến vừa nhanh vừa bất ngờ, Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, được thông báo nhanh chóng đến đại sảnh của bệnh viện tiếp đón.

      Sau khi sắp xếp cho Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh ở lại trong phòng với Tiểu Bồ Đào, lập tức chạy thục mạng xuống đại sảnh ở lầu .

      Bốn năm chiếc xe limousine dài với hơn mười vệ sĩ dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng đứng phía trước đám nhân viên tiến lên mở cửa xe.

      Đào Du Du thân là quản gia, tất nhiên dám chậm trễ, theo sát phía sau Hồ Ứng, cung kính nghênh đón người phụ nữ lớn nhất Thương Quốc xuống xe.

      Ngải Cầm Thị mặc bộ đồ màu xanh nhạt, mặt đeo mắt kính, đầu đội nón màu đen, cả người trông nghiêm trang.

      Xuống xe, đầu tiên ánh mắt bà trông thấy Đào Du Du đứng trước mặt mình, Đào Du Du lập tức cúi đầu chào hỏi: "Phu nhân khỏe."

      Ngải Cầm Thị trả lời bất kỳ câu nào, tầm mắt lướt qua người , cất bước vào trong đại sảnh, trợ lý phía sau theo sát bước chân của bà.

      Đào Du Du biết Ngải Cầm Thị muốn nhìn thấy , cũng dám tiếp tục theo khiến bà ghét bỏ, vì vậy sợ hãi rụt rè trốn phía sau, muốn nhân cơ hội trốn khỏi tầm mắt của bà để tránh chọc cho bà tức giận.

      Nhưng Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du lập tức đuổi theo, quay đầu nhìn cái, cho ánh mắt "theo sát phía sau", sau đó theo Ngải Cầm Thị vào thang máy.

      Đào Du Du biết trốn tránh như vậy phải là cách hay, nếu bà ta muốn đánh hoặc muốn chửi , đến lúc đó nhất định tóm từ trong đám người ra, vì vậy thay vì trốn tránh, bằng phải đối mặt, dù sao sống hay chết cũng vậy.

      Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đào Du Du dũng cảm đuổi kịp cước bộ của mọi người, nhưng, khi là người cuối cùng vào thang máy, Ngải Cầm Thị vẻ mặt thay đổi đứng trong thang máy lên tiếng : "Chẳng lẽ có thang máy khác sao?"

      Được rồi, Đào Du Du biết mình bị ghét bỏ rồi.

      ngoan ngoãn rời khỏi thang máy, cúi đầu sâu chào Ngải Cầm Thị, sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy lại, đưa mắt nhìn thang máy từ từ lên.

      Đưa Ngải Cầm Thị lên lầu, Đào Du Du dám dừng lạu, lập tức vào thang máy khác đuổi theo, đợi khi đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Ngải Cầm Thị ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Đào Du Du đứng bên ngoài nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, rất tự giác dừng bước lại, muốn vào quấy rầy, nhưng Hồ Ứng đứng trong phòng nhìn thấy , lập tức dùng ánh mắt bảo nhanh chóng tiến vào.

      Sở dĩ Hồ Ứng muốn Đào Du Du nhanh chóng vào để tránh bị Ngải Cầm Thị mắng, nguyên nhân chủ yếu là có Vũ Văn Vĩ Thần ở đây, cho dù Ngải Cầm Thị muốn nổi giận, cũng phải kiêng dè, đứng trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, hơn nữa Vũ Văn Vĩ Thần mấy lời có ích, đoán chừng Ngải Cầm Thị gây khó dể với Đào Du Du.

      Tất nhiên đây là những gì mà Hồ Ứng suy nghĩ.

      Nếu biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, ta nhất định để Đào Du Du phải lo xa.

      ... ...... ...... ...... ........

      Sau khi Đào Du Du vào phòng, nghe được Ngải Cầm Thị với Vũ Văn Vĩ Thần: "Nghe con bị thương ở nhà của nghị viên Ngô, đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con phải đến nhà của nghị viên Ngô?"

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy Ngải Cầm Thị bắt đầu tra hỏi nguyên nhân bị thương, nghiêng mắt nhìn chút, nghĩ đến dùng cách gì để che giấu, nhưng Hồ Ứng đứng bên cạnh biết chuyện này thể giấu diếm được, vì vậy chủ động thẳng: "Phu nhân......Lần này Tổng Thống đến nhà nghị viên Ngô, là bởi vì.... ...... Nghị viên Ngô tổ chức tiệc sinh nhật cho quản gia Đào, sau đó mời tất cả mọi người, mà Tổng Thống lại có tên trong danh sách khách mời, cho nên mới.... ......."

      "Cho nên con vì đến mừng sinh nhật của quản gia Đào mới bị người ta ám sát?" Ngải Cầm Thị vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Du Du, lập tức nhướng mày, vẻ mặt ràng rất tức giận.

      "Phu nhân, đều là lỗi của tôi, nếu có bữa tiệc sinh nhật kia, có lẽ mời Tổng Thống đến tham dự........ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xin lỗi." Đào Du Du ràng cảm nhận được Ngải Cầm Thị rất tức giận, dựa nguyên tắc ai làm người đó chịu, vì liên lụy đến và dượng, nên dũng cảm nhận lỗi trước mặt Ngải Cầm Thị, lại dũng cảm quy chuyện ngoài ý muốn này lên người mình.

      Như thế rất tốt, Ngải Cầm Thị tức giận việc Vũ Văn Vĩ Thần bị thương, lại nhanh chóng thừa nhận, vì vậy ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cái tát hoa hoa lệ lệ lưu lại mặt Đào Du Du, bởi vì dùng sức quá lớn nên Đào Du Du chưa chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào, vì vậy cả người lảo đảo, ngã nhào mặt đất.

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng phản ứng đối với màn vừa xảy ra, kích động vén chăn lên, từ giường bước xuống, trước tiên chạy đến bên cạnh Đào Du Du đưa tay muốn đỡ lên.

      "Ả đàn bà nay hại con suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng còn, con còn muốn che chở cho nó sao?" Ngải Cầm Thị lửa giận bừng bừng, nhìn Vũ Văn Vĩ Thần để ý vết thương cánh tay mà lao vào đỡ Đào Du Du, bà ta tức giận đến phát run, chỉ vào hỏi.

      Vũ Văn Vĩ Thần trả lời câu hỏi của bà, chỉ đở Đào Du Du bị cái tát khiến cho đầu óc choáng váng đứng lên, sau đó nhìn mặt bắt đầu đỏ lên, thấy bộ dạng chịu ủy khuất lại từ đầu đến cuối chỉ có thể nghẹn họng nên lời, đau lòng thôi.

      "Lần này phải là Du Du hại con, là con liên lụy ấy." Trầm mặc lát, Vũ Văn Vĩ Thần mới từ từ .

      "Vĩ Thần, rốt cuộc con có biết mình gì hay ?" Ngải Cầm Thị biết Đào Du Du cho con trai mình ăn bùa mê gì, vì sao con của bà thân là Tổng Thống lại có thể che chở cho ta.

      Trong lòng Đào Du Du càng hận thêm.
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 196

      "Hồ Ứng, cậu đưa phu nhân về nghỉ ngơi , tiện thể giải thích ràng mọi việc với bà ấy." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt tức giận của Ngãi Cầm Thị, tuyệt muốn giải thích bất cứ điều gì với bà, bây giờ trong lòng Đào Du Du mới là người lo lắng nhất.

      Hồ Ứng nghe vậy, lập tức đến trước mặt Ngãi Cầm Thị, làm tư thế 'xin mời' đối với bà "Phu nhân, xin mời bà theo tôi, tôi nhất định báo cáo việc này ràng từ đầu đến cuối cho bà nghe."

      Tuy Ngãi Cầm Thị rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng dằn xuống tâm tình của mình, dù sao vừa rồi bà tát cái mạnh vào mặt Đào Du Du làm vô cùng mất mặt.

      theo Hồ Ứng ra khỏi phòng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.

      "Khiến em phải chịu ủy khuất rồi." Vũ Văn Vĩ Thần sờ gương mặt bắt đầu sưng đỏ của Đào Du Du, giọng tràn đầy xin lỗi.

      "Tôi sao." Đào Du Du lắc lắc đầu, cố gắng né tránh bàn tay vuốt ve gò má mình, theo phản xạ lui về sau bước, hy vọng có thể duy trì khoảng cách với .

      "Em.... ....Bây giờ em rất hận sao?" Bàn tay của Vũ Văn Vĩ Thần ngừng giữa trung, giọng hơi buồn buồn hỏi.

      .... ......." Đào Du Du hơi sững sốt, hiểu tại sao lại hỏi có hận hay .

      "Tuy rằng biết chuyện như thế này sau này có lẽ vẫn còn xảy ra, nhưng luôn hy vọng em có thể tiếp tục ở bên cạnh . Có thể muộn chút, nhưng vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ." xong, biết lấy từ đâu ra cái hộp , mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nằm lẳng lặng bên trong."

      "Đây.... ......." Đào Du Du bị chiếc nhẫn kim cương làm cho hoa mắt, biết làm sao nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hiểu đưa nhẫn cho là có ý gì.

      "Gả cho !" Giọng của rất thấp, có bất kỳ nghi thức lãng mạn, ba chữ kia ấp ủ từ hôm trước, nhưng cuối cùng vì Đào Du Du uống đến say mèm, nên thể kịp.

      ".......Có phải bị phát sốt rồi ? Tại sao..... bậy bạ gì đó....Tôi...Tôi xem Tiểu Bồ Đào đây." Đào Du Du bị ba chữ kia của làm cho sợ hãi suýt nữa cằm muốn rớt xuống đất, lắp bắp muốn viện cớ chạy trốn, nên ở đây lâu.

      Nhưng vừa xoay người, còn chưa kịp cất bước, bị bàn tay to của Vũ Văn Vĩ Thần nắm vai, kéo cả người vào lòng mình, phát hôn lên đôi môi mềm mại của , trong chớp mắt khiến hoảng sợ dẫn đến đầu óc trống rỗng.

      Vũ Văn Vĩ Thần vừa hôn , bàn tay to từ từ trượt xuống, nắm lấy bàn tay bé của lên, nhàng đeo nhẫn vào ngón giữa.

      " nghĩ Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên nên thay đổi cách xung hô với rồi." Sau khi đeo nhẫn vào, thả ra, khóe môi chợt nở nụ cười vui vẻ, xoay người về phía giường bệnh.

      Đầu óc của Đào Du Du đình chỉ cả buổi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại, trợn to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nằm giường, lúc sau mới tốt ra được câu: ".... ....Làm sao có thể như vậy.......Tôi vẫn còn chưa đồng ý với mà.... ...."

      Này này, có ai cầu hôn như ta chứ? Chẳng lẽ cần chờ đối phương đồng ý à?

      "Buồn ngủ quá, ngủ trước đây....." Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn nhìn đến , ngáp cái dài, sau đó xoay người giả vờ ngủ.

      Đào Du Du rất buồn bực.

      Nhưng nghĩ đến tại dù sao cũng là bệnh nhân, vì vậy quấy rầy nữa. hơi thở dài, nhìn viên kim cương to tên tay, tâm trạng nặng nề bước ra khỏi phòng bệnh.

      ... .......

      Trong phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, Tiêu Nhã hinh cùng đào dục huyên ngồi bên bàn cờ vua, Tiểu Bồ Đào ngồi ở giường rướn cao cổ nhìn xung quanh.

      Đáng tiếc chơi được trò này, chỉ có thể dùng hai mắt bối rối người trai thông minh đánh đâu thắng đó gì cản nổi, còn Tiêu Nhã Hinh bị thua sắp phát điên lên.

      "Này, chị thua năm bàn rồi, chẳng lẽ còn muốn chơi tiếp?" Rốt cục Đào Dục Huyên chơi hơi chán, rất đồng tình liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh thua đến đỏ cả mắt, bắt đầu hối hận lúc nãy mình thắng ấy nhiều ván như vậy.

      "Đương nhiên là muốn rồi, đến đây, tôi vẫn chưa phát huy hết thực lực chân chính đó cậu chớ đắc ý, đánh lại ván, tôi cho cậu thấy tôi xử lý cậu thế nào." Tiêu Nhã Hinh cam lòng mình thua thê thảm như vậy, ở Thành Quốc, được tuyển chọn làm hạt giống của môn cờ vua, đánh bại địch thủ khắp cả nước. Hôm nay lại thua trong tay đứa bé bốn tuổi, làm sao cam tâm, hừ!"

      Đào Dục Huyên biết, để cho thắng ván thế nào cũng nhịn được, chắc chắn bỏ qua, vì vậy quyết định để thắng ván cho qua chuyện.

      Vì vậy, cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

      Đào Du Du mặt mũi tràn đầy đau khổ trở lại phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, uể oải ngồi xuống bên cạnh Đào Dục Huyên, liên tục than ngắn thở dài.

      "Mẹ sao vậy?" Đào Dục Huyên cảm thấy dường như Đào Du Du hơi khác thương, lo lắng sợ bị Ngải Cầm Thị khi dễ, vì vậy mở miệng hỏi

      "Trong lòng rất loạn..." Đào Du Du yếu ớt .

      "Trong lòng rất loạn? xảy ra chuyện gì?" Đào Dục Huyên chú ý ba từ kia lại nhìn thấy Đào Du Du thay đổi cảm xúc, phải bị đưa đến chỗ Ngãi Cầm Thị chứ, vì vậy lên tiếng.

      " biết nên thế nào..."bây giờ Đào Du Du giống như bệnh nhân có hơi thở mong manh, vẻ mặt xám xịt.

      Lúc này Đào Dục Huyên ngoảnh đầu chuyện với Đào Du Du, cộng thêm cậu cố ý nhường Tiêu Nhã Hinh, nên liên tục nhầm vài bước cờ. Tiêu Nhã Hinh liên tục đánh thắng nhiều con cờ của cậu, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

      Tâm trạng của Đào Du Du vốn rất buồn, vừa định suy nghĩ xem chuyện này thế nào với Đào Dục Huyên, đôi mắt
      cẩn thận liếc nhìn bàn cờ, nhìn thấy Đào Dục Huyên liên tục sai bước cờ, lập tức giúp cậu bé bước: "Sao con đánh như thế? ràng giữ lại đường cho kẻ địch. Chỗ này phải thế này......." xong, cầm con cờ lên, bước bàn cờ, đúng lúc chặn đường tấn công của Tiêu Nhã Hinh.

      Tiêu Nhã Hinh vất vả mới nhìn thấy mùa xuân, kết quả bị Đào Du Du đánh về mùa đông, trong lòng thầm oán giận.









      Thanks ss nhiều nha, dạo này ss chăm quá chừng post 1 lần 3 truyện luôn

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      nguyennguyen viết:
      mình bị hối truyện quá nên phải tăng tốc lên hic. Cảm ơn bạn ủng hộ truyện
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Chương 197

      Cuối cùng, ván này rơi vào tay Đào Du Du, cố gắng xoay chuyển tình thế, lần đánh bại Tiêu Nhã Hinh, bé này tức giận đến mức hận thể cắn lưỡi tự sát.

      Tự rước lấy nhục mà, đây là tự rước lấy nhục!

      Nhưng ngay lúc suy nghĩ phải tìm lối thoát cho mình, chợt nhìn thấy tay trái của Đào Du Du có đeo chiếc nhẫn, lập tức : "Quản gia Đào, sắp kết hôn à?"

      "Cái........gì? Ở đâu....... có......Đừng lung tung......" Đào Du Du bị Tiêu Nhã Hinh gọi, sợ tới mức suýt chút té từ ghế sô pha xuống đất.

      "Còn có, xem đây là cái gì? Nghe người đeo nhẫn ngón tay giữa chính là sắp kết hôn, đừng nghĩ là con biết nha. Tiểu Bồ Đào, em sắp có cha rồi đó..." Tiểu Nhã Hinh vừa , vừa nhảy từ ghế sô pha xuống, nắm bàn tay trái của Đào Du Du lên ngắn nhìn chiếc nhẫn kim cương, vừa nghiên cứu vừa với Tiểu Bồ Đào.

      Tiểu Bồ Đào nằm sắp giừờng hiểu việc gì xảy ra vừa nghe đến mình sắp có cha, lập tức vui vẻ hét to: "Mẹ, có ? Con muốn gặp cha, con muốn gặp cha.... ...."

      "... ...." Đào Du Du nên lời, rút cánh tay bị Tiêu Nhã Hinh nắm lấy, khóe miệng giật giật, sau đó đứng lên : "Mẹ chợt nhớ đến có chuyện chưa xử lý xong, các con ở trong phòng tốt, đừng chạy lung tung ra ngoài, mẹ xong việc trở lại."

      xong, liền chạy ra khỏi phòng.

      Tiêu Nhã Hình nhìn bộ dạng chật vật rời của Đào Du Du, quay đầu với Đào Dục Huyên: "Sao mẹ cậu lại chịu thừa nhận vậy?"

      "Chị là phụ nữ sao?" Đào Dục Huyên khẽ ngẩng đầu, thản nhiên hỏi ngược lại.

      ", mẹ chị chị vẫn còn là con ." Tiêu Nhã Hinh nghĩ nghĩ đáp.

      "Chị làm gì nhiều chuyện thế?" Đào Dục Huyên trợn mắt lên, khinh thường .

      "Tôi...." Tiêu Nhã Hinh lập tức kinh ngạc, chu cái miệng nhắn lên, để ý đến cậu bé nữa, chạy đến bên giường chuyện với Tiểu Bồ Đào.

      ... ...... ...... ......

      Vũ Văn Vĩ Thần nằm trong phòng bệnh, bao lâu sau Hồ Ứng thu xếp ổn thỏa được Ngãi Cầm Thị, ta vào phòng báo tình hình công việc với Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Giải thích với mẹ tôi rồi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nằm giường bệnh, ánh mắt cũng nhấc lên.

      "Vâng, phu nhân biết tất cả mọi chuyện rồi, tức giận quản gia Đào nữa." Hồ Ứng nhàng gật đầu, thở phào nhõm .

      "Tôi vừa cầu hôn Đào Du Du rồi." Vũ Văn Vĩ Thần chợt thay đổi đề tài.

      Hồ Ứng nghe vậy, vẻ mặt sợ hãi, lập tức hỏi: " ra đêm trước ngài chưa đưa nhẫn."

      " nhảm, đêm hôm trước cậu thấy ấy say đến quên cả đường về, tôi đưa nhẫn cho ấy, sáng sớm tỉnh lại ấy giữ lời hứa làm thế nào?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần giống như vợ , oán giận .

      "Hôm nay thế nào? Quản gia Đào đồng ý rồi sao?" Hồ Ứng nghĩ lại, cũng có lý, vì vậy tiếp tục hỏi.

      "Dù sao tôi cũng đeo nhẫn vào tay ấy rồi, nhưng ấy trực tiếp đồng ý, cậu xem có phải ấy cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, vì vậy ở trong lòng thấy sung sướng, nhưng thấy mình nên rụt rè chút, vì vậy mới lập tức đồng ý?" Vũ Văn Vĩ Thần tự cho là đúng khi suy nghĩ về Đào Du Du.

      Hồ Ứng nghe xong, đầu đầy vạch đen.

      Tổng Thống này phải tự tin bình thường đầu, cách nghĩ tự kỷ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.

      "Việc đó........Tôi cảm nhận được.... ....Nhưng có lẽ quản gia Đào suy nghĩ.... .....Suy nghĩ làm sao để từ chối ngài...." Tuy rằng lời này rất đối với Vũ Văn Vĩ Thần rất đả kích, nhưng làm quân sư bên cạnh , hơn nữa còn là người rất có kinh nghiệm về mặt tình cảm, đây là lần đầu tiên ta những lời khó nghe.

      "Cái gì? ấy điên rồi sao? Tại sao phải từ chối tôi? ấy có thể lấy được người như tôi, ấy nên cảm ơn bản thân mình vì tích đức cả đời chứ? Người phụ nữ ngu ngốc.... ..." Câu trả lời của Hồ Ứng làm Vũ Văn Vĩ Thần nằm giường rất kích động, mở to hai mắt, bộ dạng thể tin được.

      Hồ Ứng nghe xong, mồ hôi lạnh chảy càng nhiều.

      "Tổng Thống, người phụ nữ này.......Có nhiều lúc rất kỳ lạ, ngài đừng kích động, nếu ngài quyết tâm muốn kết hôn với quản gia Đào, còn phải làm vài việc nữa."

      "Người phụ nữ biết điều, tức chết tôi mà!" Vũ Văn Vĩ Thần tức giận thở hổn hển mắng tiếng, trầm mặc lát, lại ngẩng đầu với Hồ Ứng: "còn phải làm việc gì?"

      "Theo hiểu biết của tôi đối với quản gia Đào, ấy rất hiền lành, trái tim cũng rất yếu đuối, trước tiên chúng ta phải thuyết phục hai đứa con của ấy, chờ thuyết phục được bọn trẻ, sau đó mới tấn công qua ấy, tôi tin trị được ấy. Nhưng......" Hồ Ứng đến đây, lại ngừng lại.

      "Nhưng gì?" Vũ Văn Vĩ Thần thích nửa lại ngừng, vì vậy lập tức hỏi tiếp.

      "Nhưng bây giờ phu nhân ở đây, ngài nghĩ bà ấy đồng ý chuyện ngài cưới quản gia Đào sao? Nếu phu nhân đồng ý, cho dù quản gia Đào muốn gả cho ngày, đến lúc đó rắc rối, tôi nghĩ quản gia Đào nhất được chịu nổi khi bị phu nhân gây khó dễ." Hồ Ứng trầm ngâm lát, cuối cùng hết điều ta lo lắng nhất.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe đến đây, cũng trầm mặc.

      Đúng vậy, tại tình huống này, xem như Đào Du Du đồng ý lời cầu hôn của , nhưng mẹ tán thành cuộc hôn nhân này sao?

      Mối quan hệ huyết thống to lớn này đặt người bọn họ, tuy hai đứa bé là con ruột của , nhưng Ngãi Cầm Thị biết chuyện này, tất cả mọi người thế giới cũng biết, thử nghĩ xem, làm sao Ngãi Cầm Thị có thể đưa người phụ nữ có cha mẹ đều mất hết và hai đứa con riêng của ta vào gia tộc Vũ Văn được chứ, chỉ cần điều bà mẹ độc thân thôi cũng đủ để bà ngăn cả bên ngoài Vũ Văn thị rồi.

      "Tổng Thống, ngài xem, chúng ta có cần phải thân phận của quản gia Đào cho phu nhân nghe ? Có thể sau khi phu nhiên biết đây là hai đứa cháu của mình, đồng ý cho ngài và quản gia Đào ở chung." Đây là chiêu cuối cùng Hồ Ứng có thể nghĩ ra, ta cho rằng đây cũng là cách tốt nhất, có thể vẹn cả đôi bên.

      " được." Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần từ chối chút nghĩ ngợi.
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :