Chương 174
Xe chậm rãi chạy về phía trước, lúc mặt trời ngã về tây, rốt cuộc cũng dừng lại khu nghỉ dưỡng bên cạnh bờ hồ Tân Nguyệt của thành phố Định Khôn.
Sau khi Đào Du Du xuống xe, nhìn trước mặt nhà hàng thủy tinh nằm mặt nước như tác phẩm nghệ thuật, làm sững sờ đến ngẩn người.
"Quản gia Đào, xin mời." Hồ Ứng đứng trước mặt dẫn đường, Vũ Văn Vĩ Thần cất bước về phía khu nghỉ dưỡng.
Đào Du Du sửng sốt trong giây lát, sau đó nhấc làn váy bước theo Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây là khu nghỉ dưỡng theo phong cách vườn hoa, lúc xe tiến vào, Đào Du Du cẩn thận liếc nhìn cửa ra vào thấy băng biểu ngữ có màu sắc sặc sỡ, đó viết sắp khai trương.
Có vẻ như khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, Vũ Văn Vĩ Thần chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò quả tệ, cho dù là cảnh vật xung quanh, phong cách, đều là tốt nhất, ở đây như rơi vào trạng thái phong kín, vì vậy rất an toàn.
Vào nhà hàng, Đào Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trong phòng ăn to như vậy, ở giữa phòng lại đặt cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng, bàn đạt hai cây nến lớn màu bạc, đế cắm nến cắm ba cây nến màu trắng nhạt.
bàn ăn còn đặt bó hoa hồng nhạt đẹp.
Lúc này ánh mặt trời nằm ở phía chân trời, ánh chiều ta xuyên qua từ cánh cửa thủy tinh lớn, chiếu vào sàn nhà thủy tinh trong suốt của nhà hàng, bên dưới sàn nhà có thể nhìn thấy hồ nước trong veo, dưới đáy hồ có cỏ nước trôi nhàng, thỉnh thoảng có vài con cá bơi qua bơi lại, phong cảnh đẹp vô cùng.
Cả đời Đào Du Du chưa từng nhìn thấy cảnh tượng mơ mộng như vậy, cho rằng, cảnh tượng như vậy chỉ xuất trong tranh vẽ.
Sau khi Đào Du Du vào phòng ăn, Hồ Hứng lại biến mất.
Cả phòng ăn to như vậy, trừ bỏ nhân viên phục vụ đứng bên, cũng chỉ còn lại Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, mà Đào Du Du suy nghĩ vì sao ko có mà Vũ Văn Vĩ Thần xem mắt.
bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị bữa tối hoa hoa lệ lệ này là vì sao?
thể nào, phỉa, tại sao ta phải làm như vậy chứ?
Nhưng mà cho dù có thể hay , có nên hay , dù sao bây giờ cũng đến đây.
Hành động tiếp theo của Vũ Văn Vĩ Thần càng làm cho Đào Du Du cảm thấy ngạc nhiên.
đến trước bàn ăn, tiếp đó kéo ghế ngồi ra, sau đó nhìn về phía Đào Du Du, dùng ánh mắt ý bảo ngồi xuống.
Đào Du Du đúng là được sủng ái mà lo sợ, Tổng Thống đại nhân vô cùng cao quý, chí cao vô thượng lại tự tay kéo ghế cho ngồi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt, sửng sốt vài giây, thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ rất có ý nghĩ sâu xa nhìn về phía mới phản ứng kịp, lập tức nhấc làn váy tao nhã ngồi xuống.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy người phụ nữ ngây ngốc này cuối cùng cũng có phản ứng, đôi lông mày nhăn lại tập tức giãn ra, sau đó tự mình đến chỗ ngồi cách xa ngồi xuống đối diện với . Hai người ngồi cách nhau trước bàn dài hơn ba mét, bắt đầu "vô cùng thâm tình" nhìn nhau.
Sau khi ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng đàn violon êm ái và tiếng đàn dương cầm truyền đến cách đó xa, nghiêng đầu theo tiếng nhạc, lại thấy hai nhạc sĩ ăn mặc đẹp ngồi cách đó xa biểu diễn hết lòng vì bọn họ.
Khi đó, có người hầu bàn đẩy xe thức ăn chậm rãi đến, trước đó rót hai ly rượu vang cho hai người, sau đó bắt đầu chia ra dọn thức ăn lên bàn cho bọn họ.
Lúc này trong lòng Đào Du Du có thắc mắc.
nhớ lúc đường đến đây, ở xe có hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, đối tượng hẹn hò k phải con , có xinh đẹp hay đợi lát nữa có loạt bát quái, nhưng hôm nay ngồi đối diện với ta là mình, vì vậy, những câu trả lời ở xe của đều nhằm vào sao?
Nghĩ lại thấy đúng, lúc trả lời mấy câu hỏi kia với thái độ vô cùng mập mờ, ràng kia là đối tượng hẹn hò của , hơn nữa còn ra vẻ rất hài lòng đối với .... .....
Vì sao bây giờ tất cả lại biến thành như vậy?
Do dự chút, sau khi bồi bàn đặt thức ăn lên bàn rồi ra ngoài, rốt cuộc cũng lấy dũng khí hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Tổng Thống, lúc đầu ở xe ngài muốn cùng hẹn hò với ở đây, vì sao thấy kia?"
" ấy ở trong này." Ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần rời khỏi bàn ăn, nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghi ngờ của Đào Du Du, trầm giọng đáp.
"Là sao? Ở trong này? Vì sao tôi thấy?" ra trong lòng Đào Du Du có câu trả lời, nhưng thể tin được đối tượng mà hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần hẹn hò lại là , vì vậy đành giả ngu hỏi.
"Ở trong mắt tôi." Nhìn Đào Du Du làm bộ dạng giả ngu kia, Vũ Văn Vĩ Thần lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của , ánh mắt từ chăm chú chuyển sang thâm tình.
Đào Du Du bị ánh mắt này của làm cho chấn động, trái tim bé đột nhiên đập mãnh liệt.
biết ý của , giờ phút này, trong mắt chỉ có người, người đó chính là .
"Món ăn ở đây dường như rất ngon, tôi......Tôi ăn trước đây.... ..." Tim càng đập nhanh, Đào Du Du bị ánh mắt của làm cho mặt bắt đầu nóng lên, cho nên vì né tránh tầm mắt của , bắt đầu đem lực chú ý của mình dời đến những món ăn ngon ở trước mặt, hơn nữa còn cố ý lớn tiếng, giống như nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trước.
Vũ Văn Vĩ Thần thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, dưới ánh nến, thấy mặt Đào Du Du ửng đỏ trông rất đẹp mắt, giống như quả táo đỏ dụ dỗ người.
Cách đó xa, tiếng nhạc du dương vẫn còn vang lên, nhưng mà bàn cơm hai người đều có suy nghĩ riêng.
Giờ phút này tâm tình Đào Du Du rất khẩn trương, biết chuyện gì xảy ra, hôm nay mới phát , lúc Vũ Văn Vĩ Thần nổi giận với , ràng rất đẹp trai, nhìn vào ánh mắt của cũng hết sức mê người, đây là thế nào.
Chương 175
Lúc dùng cơm, hai người đều rất im lặng, Đào Du Du luôn cảm thấy trong lòng mình kèm nén hơi thở dám thở ra.
Tuy giờ phút này có thức ăn ngon trước mặt, nhưng lại có nhiều tâm tình để thưởng thức, nhai thức ăn trong miệng cũng như nhai sáp nến.
vất vã hai người mới dùng cơm xong, tâm tình của Đào Du Du vô cùng thấp thỏm, người bồi bàn trẻ tuổi đẹp trai nhanh chóng thu dọn.
Lần này ta mang đến món điểm tâm ngọt.
Khi chiếc bánh ngọt mê người khiến người ta thích đó đưa lên, Đào Du Du nghĩ được nhiều như vậy nữa, cầm miếng bánh ngọt lên cắn cái, Đào Du Du cắn miếng bánh này hơi lớn, miệng lại mở ra đủ, vì vậy miệng dính bơ, bộ dáng trông rất chất vật.
Mà bi thương nhất chính là, chính cũng có cảm giác, lè lưỡi liếm vòng quanh miệng, xem như lau miệng sạch . Nhưng biết, khóe miệng của còn sót lại bữa tối.
Dùng hết món điểm tâm ngọt, Vũ Văn Vĩ Thần chú ý đến khóe miệng Đào Du Du còn dính thức ăn, lau cho , mà cố nén cười lẳng lặng nhìn .
“Phong cảnh ở đây đẹp, lần sau có cơ hội nhất định đưa Tiểu và Đào Dục Huyện đến đây, chúng nó nhất định vui.” Đào Du Du hài lòng nuốt miếng bánh ngọt xuống, sau đó uống ngụm rượu vang, rồi mới mở miệng .
“Vậy vui ?” Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần tay ôm ngực, tay kia bưng ly đế cao, nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, hai mắt mỉm cười nhìn .
“Vui lắm, nếu có thể cời giày cao gót dưới chân ra tốt hơn, mang giày cao như vậy, tôi cảm thấy rất có áp lực.” Đào Du Du nghĩ vậy cười cười, sau đó .
Sau khi ăn xong cái bánh ngọt kia tâm tình thả lỏng chút, tuy rằng hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên mời ăn cơm, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy có mưu gì, vì vậy cũng lo lắng nhiều như vậy.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, lập tức để ly rượu trong tay xuống, sau đó đứng lên đến trước mặt .
Đào Du Du thấy đứng lên mà biết muốn làm gì, chỉ sững sờ nhìn , mãi cho đến khi ngồi xổm bên cạnh , sau đó xoay cái ghế của đối mặt với , ngây ngốc mở miệng hỏi: “ muốn làm gì?”
Vũ Văn Vĩ Thần gì, chỉ im lặng vén váy lên, sau đó cánh tay dịu dàng nâng mắt cá chân của lên, động tác rất cởi nút gài dây giày phía sau mắt cá chân ra giúp , cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân .
Sau khi giày chân được cởi ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn : “Tuy thấp chút, nhưng cũng có vấn đề gì.”
“Cái..... Cái gì?” Đào Du Du hơi mơ hồ hiểu, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần dùng hành động cho câu trả lời.
đột nhiên từ mặt đất đứng lên, sau đó hơi mỉm cười xoay người, hai cánh tay lớn đặt lên eo , dùng tay kéo từ ghế lên, sau đó ngay lúc chưa kịp phản ứng, tay kia nắm lấy bàn tay luống cuống của , lúc này tư thế của hai người giống như khiêu vũ.
Bởi vì bỏ giày cao gót ra nên khi Đào Du Du cao 160cm đứng trước Vũ Văn Vĩ Thần cao 180cm có vẻ vô cùng nhắn xinh xắn, đầu chỉ cao đến ngực , làm cho đố kỵ chút nào đưa mắt nhìn xuống .
Bây giờ Đào Du Du mới hiểu ý trong lời của , ra muốn đưa khiêu vũ.
Theo nhịp điệu nhạc, Vũ Văn Vĩ Thần vì lo lắng cho Đào Du Du chân trân nên bước chân khiêu vũ rất . Mà đáng thương cho Đào Du Du lúc này hối hận khi cởi giày cao gót ra.
Nếu sớm biết tiếp theo khiêu vũ, có làm thế nào có chết cũng mang giày cao gót chống đỡ.
Bất đắc dĩ đành kiễng mũi chân của mình lên, cố gắng để cho cơ thể mình cao ngang người .
Tiếng nhạc từ từ trôi qua tai bọn họ, Đào Du Du nhón chân chậm rãi di chuyển theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vì hai người ở khoảng cách khá gần, nên đỉnh đầu của vừa vặn chạm vào cằm của , chiều cao của hai người chênh lệch nhau nên bọn họ có cách nào dùng ánh mắt trao đổi.
Trong khí tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người , làm cho suy nghĩ của Đào Du Du bỗng chốc bay xa, dường như giờ phút này người cùng khiêu vũ với phải là Tổng Thống đại nhân ngày thường thích diễu võ dương oai với .
Loại cảm giác này đẹp, ánh nến lãng mạn dưới bữa tối, người đàn ông đẹp trai, nhạc vui tươi và điệu nhảy thích.
Hết thảy tất cả người phụ nữ nào đều thể chống lại dụ hoặc này.
Đào Du Du là phụ nữ, vì vậy trong khoảnh khắc kỳ diệu như vậy, đem những ân oán trước đây giữa và Vũ Văn Vĩ Thần ném sang bên.
Vào lúc khí dâng cao trào, Vũ Văn Vĩ Thần chợt ôm lấy Đào Du Du, cảm giác được cơ thể mảnh mai của , nhớ đến nhiều năm qua, nhiệm vụ quan trọng đặt lên đôi vai gầy yếu này của là nuôi dưỡng hai đứa con, mà tất cả đều là do nhà Văn Văn áp đặt cho .
Cho dù là cái chết năm đó của ba , hay là đứa con trong bụng , nếu có Vũ Văn thị, có lẽ bây giờ trải qua cuộc sống an nhàn buồn lo giống như những thiên kim tiểu thư khác.
Nghĩ đến những việc này, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ động, đột nhiên cúi đầu, chống lại ánh mắt của chính là cái cằm của Đào Du Du, dùng giọng rất trầm thấp: “Mãi mãi đứng bên cạnh tôi giống như vậy được chứ?”
“Ách......” Đào Du Du hơi sững sờ, nghĩ đến lại đột nhiên phun ra câu như vậy.
Giờ phút này thời gian như ngừng lại, trong ánh mắt bọn họ chỉ có hai người, khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phả vào mặt đối phương, khí mập mờ lặng lẽ trôi qua giữa hai người bọn họ.
Last edited by a moderator: 5/10/15