Chương 165
Sau khi dùng xong bữa tối, Đào Du Du nén bụng tức tắm cho Đào Dục Huyên, lúc dẫn cậu bé vào phòng tắm, cậu bé đột nhiên giận dỗi, sống chết chịu cho Đào Du Du vào phòng tắm.
"Làm sao vậy? Vì sao cho mẹ vào giúp con tắm?" Đào Du Du nhìn bộ dạng sống chết nghe theo của Đào Dục Huyên, hơi khó hiểu hỏi.
phát đứa con trai này, từ lúc còn là trẻ sơ sinh, lúc tắm đều thích giận dỗi.
Nhưng lúc đó cậu chỉ là đứa bé còn quá , chuyện, lại đứng vững, chỉ có thể dùng ánh mắt và tiếng khóc để kháng nghị.
Sau này cậu biết , mỗi lần đều chơi trốn tìm với , cuối cùng đều là ép buộc nghe theo.
Mãi cho đến khi cậu được ba tuổi, cậu có quyền làm chủ của mình, hơn nữa đào Du Du bận rộn nhiều việc, có nhiều thời gian chăm sóc cậu, trong lúc Đào Du Du bận đến quay cuồng, cậu lại tự mình tắm.
Bây giờ lâu rồi bọn họ sống chung với nhau, Đào Du Du muốn giúp cậu tắm, hai mẹ con gần gũi chút, nhưng vẫn bị Đào Dục Huyên quyết liệt cự tuyệt.
"Mẹ biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Đối mặt với thắc mắc của Đào Du Du, Đào Dục Huyên chỉ liếc mắt hỏi ngược lại .
Đào Du Du nhất thời nghẹn họng, tên tiểu thử thúi nào còn biết những lời "nam nữ thụ thụ bất thân" này.
Nhưng lúc sau cười : "Dục Huyên nhà chúng ta lớn rồi, còn biết xấu hổ, có phải hay ?"
Đào Dục Huyên nghe vậy đầu đầy vạch đen, đôi mắt khẽ đảo, sau đó cứ thế vào phòng tắm, nhốt Đào Du Du bên ngoài.
Sau khi Đào Dục Huyên tắm xong từ trong phòng tắm ra, bởi vì hôm nay cậu cũng mệt mỏi, cơ thể nho hơi ăn tiêu nên la hét muốn ngủ.
Đào Du Du để cho cậu bé ngủ trong phòng ngủ của mình, sau đó tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Tắt đèn phòng ra ngoài, nhàng đóng cửa. về phía sảnh lớn.
Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần từ lầu xuống, chuẩn bị vào trong vườn hoa ngồi chút, uống ly trà, sau khi qua sảnh lớn, nhìn thấy Đào Du Du dặn dò với vài bộ trưởng chút việc, vì vậy đến với : “Pha cho tôi ly trà.”
Bộ trưởng ẩm thực nghe vậy, lập tức xoay người chuẩn bị pha bình trà nóng.
Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần lại : “Để quản gia Đào đưa trà.”
Sau đó cũng quay đầu lại về phía vườn hoa.
Đào Du Du nhìn bóng lưng kia rời , lập tức hận đến nghiến răng.
Chán, làm sao lại thích sai khiến mình chứ? Coi là em pha trà của sao?
“Ngày, các người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm cái gì nha…” Nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ với Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du mới mặc kệ trước kia Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố như thế nào về quan hệ giữa bọn họ với bên ngoài.
”Quản gia Đào, Tổng Thống thừa nhận, còn gánh nặng gì nữa chứ, là thần tượng của chúng tôi, nếu như tương lai có thể trở thành nữ chủ nhân của Phủ Tổng Thống, vậy cũng là phúc khí của chúng tôi rồi.” Bộ trưởng Ngô cười tủm tỉm nhìn .
“Mặc dù còn cửa ải của phu nhân rất khó qua, nhưng mà quản gia Đào, chúng tôi ủng hộ , yên tâm theo đuổi tình của Tổng Thống .” Lúc này Bộ trưởng ẩm thực vừa phân phó phòng ẩm thực chuẩn bị trà nóng xong, sau đó bu lại chuyện.
Bởi vì hai Bộ trưởng này đều là đàn ông, nên có bát quái như vậy, nhưng mà bọn họ cũng có ý giúp đỡ Đào Du Du.
Vì vậy trong chớp mắt, trong đầu Đào Du Du lên hình ảnh hoa hoa lệ lệ.
Có ngày, mặc áo cưới xinh đẹp, hoa hoa lệ lệ đứng bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ hôn tuyên bố bọn họ kết làm vợ chồng, từ nay về sau lắc mình cái trở thành phu nhân Tổng Thống…. ha ha ha… là rất lộng lẫy…
Nhưng, nhưng mà…
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, cảm thấy cho dù là nằm mơ, chuyện như vậy cũng thể nào xảy ra.
và Vũ Văn Vĩ Thần, chính là trời sinh nghiệt duyên, thể nào , cũng thể nào động tâm vì .
Hai người bọn họ đời này kiếp này, kiếp sau nữa cơ hội làm kẻ thù nhiều hơn cơ hội làm người .
Khóe miệng chứa ý cười, Đào Du Du mang vẻ mặt xấu hổ vào phòng pha trà, có cách nào, Vũ Văn Vĩ Thần kia rất có tinh thần giày vò người khác, thế nào cũng phải để bưng trà dâng nước, chỉ làm người làm công bị uy hiếp cũng chỉ có thể nghe theo.
Ai!!!
Nếu Đào Du Du biết đêm kia vào năm năm trước, Vũ Văn Vĩ Thần cũng biến từ trở thành người mẹ, nhất định hiểu được, ra cuộc đời đau khổ của bắt đầu từ lúc gặp Vũ Văn Vĩ Thần.
………………………………
Bưng nước trà vào vườn hoa, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ghế, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, biết trong đầu suy nghĩ gì.
Yên lặng đặt ấm trà lên bàn thủy tinh trước mặt , đứng sang bên, chuẩn bị tiếp tục yên lặng biến mất.
Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần chợt mở miệng: “Có nhớ nguyện vọng sinh nhật của ?”
“Ách… Ước nguyện sinh nhật?” Đối với câu hỏi đột ngột này của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời Đào Du Du phản ứng kịp.
“ phải người bình thường trong sinh nhật đều ước nguyện đấy sao? Ước nguyện của là gì?” Vũ Văn Vĩ Thần bưng ly trà nóng mặt còn có vài lá trà lên, nhàng thưởng thức ngụm, sau đó đặt ly trà lên bàn, cũng quay đầu lại hỏi.
Đào Du Du cảm thấy lời này hơi khó hiểu, cái gì gọi là người bình thường mong đến sinh nhật để được ước nguyện chứ? Chẳng lẽ trong ngày sinh nhật ta được ước nguyện sao?
“ chưa từng có sinh nhật sao? Cũng chưa từng ước nguyện bao giờ sao?
Đào Du Du chút nghĩ ngợi ra nghi ngờ trong lòng mình, mở to đôi mắt xinh đẹp, đến trước mặt , nhìn rồi hỏi.
“Loại ước nguyện này phù hợp logic, cảm thấy tôi làm sao?” Vũ Văn Vĩ Thần khẽ nhướng mày nhìn về phía , giọng rất vô sỉ hỏi ngược lại.
“Ha ha… Cũng đúng, ngay cả ông già Noel mà cũng tin, làm gì có thể có ước nguyện chứ.” Đào Du Du cười lạnh tiếng, giọng hơi chế giễu .
“Vì vậy ước nguyện của là gì?” để ý đến giọng điệu chế nhạo của , chỉ tiếp tục hỏi.
Last edited by a moderator: 3/5/15