1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 164:

      " ta quen người này, biết mặt người đó, người đó giao cho ta số tiền trước, cho ta biết sau khi xong việc người đó đưa phần còn lại cho ta." Hồ Ứng nghiêm túc trả lời.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy trầm ngâm lát, lập tức ngẩng đầu lên phân phó: "Chuyện quan trọng như vậy, người kia nhất định giao gói hàng cho ta rồi sau đó bỏ mặc, phải chuyên gia gỡ bom đây là loại bom điều khiển hẹn giờ rồi sao? Như vậy cách khúc, lúc bom nổ, tên tội phạm tình nghi ở gần đó, tên đó phát chúng ta nghi ngờ gói hàng, chuẩn bị kiểm tra, có lẽ là sợ chúng ta điều tra nguồn gốc của quả bom, vì vậy làm cho bom nổ. Cậu nhanh chóng đem khoảng thời gian đó vào trong bộ Giao Thông Vận Tải, thông qua màn hình giám sát xem có người nào hoặc chiếc xe nào xuất gần Phủ Tổng Thống rồi tiến hành điều tra ra."

      "Vâng, cảnh trưởng Trường bắt tay vào điều tra từ màn hình giám sát ở đây." Hồ Ứng xong, sau đó nghĩ nghĩ, lại : "Như vậy, kế hoạch ngày mai Châu Âu vẫn như cũ hay hoãn lại?"

      "An bài Ngoại Trưởng nước ngoài." Vũ Văn Vĩ Thần suy nghĩ giây lát rồi .

      "Nhưng mà Tổng Thống, tại vào lúc này, nếu ngài nước ngoài tốt hơn?" Hồ Ứng hơi khó hiểu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cậu ta hiểu vì sao sau khi xảy ra vụ khủng bố mà ngài ấy vẫn còn muốn ở lại đây.

      "Cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, cậu để cho tôi ra nước ngoài tránh nạn sao?" Cười lạnh tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên đứng bên cạnh rồi hỏi: "Con cảm thấy thế nào?"

      Có lẽ Đào Dục Huyên ngờ rằng Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này, cậu hơi sững sờ, sau đó hồi phục tinh thần, cậu chỉ làm vẻ mặt mờ mịt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

      " quyết định như vậy rồi, thông báo cho Nội Các, hai ngày này công việc hằng ngày giao cho bọn họ xử lý, trừ những báo cáo quan trọng, lập tức báo cáo với tôi, còn những chuyện thường bọn họ tự xử lý là được." Vũ Văn Vĩ Thần xong, phất phất tay ý bảo ta có thể ra ngoài.

      Hồ Ứng gật đầu, sau đó xoay người ra cửa.

      "Cha, gần đến ngày sinh nhật của mẹ rồi, bà dì muốn tổ chức cho mẹ bữa tiệc sinh nhật, người tham gia ?" Sau khi văn phòng chỉ còn lại hai người, Đào Dục Huyên mở miệng lần nữa giọng non nớt vang lên.

      "Sinh nhật?"

      "Dạ, nghe còn muốn tổ chức linh đình, cha người tham gia đúng ?" Nghiêm túc gật đầu, Đào Dục Huyên vẻ mặt chờ mong nhìn .

      ", tất nhiên là ." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên muốn gật đầu đồng ý, vì vậy cũng rất sảng khoái đồng ý.

      "Con đói bụng rồi." Đào Dục Huyên thấy lời mời của mình được Vũ Văn Vĩ Thần đồng ý, cảm thấy hài lòng nở nụ cười, sau đó xoay người ra cửa.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng của cậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười sau đó cũng đứng lên ra, khỏi phòng làm việc xuống lầu.

      Hai người xuống nhà ăn dưới lầu, Đào Du Du chuẩn bị bữa tối xong từ sớm, bởi vì Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho còn ngủ, nên cho người gọi bọn họ.

      Tuy rằng ngoài miệng Đào Dục Huyên bụng, nhưng thực tế lại muốn ăn cái gì, cậu ngồi bàn cơm, uống chút nước trái cây tượng trưng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đào Du Du : "Mẹ, bà dì muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho mẹ, chú Tổng Thống muốn tham gia tiệc sinh nhật của mẹ đó."

      "Cái gì? Tiệc sinh nhật?" Đào Du Du cũng biết tin này, hơi ngẩn ra nhiền về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Tôi chỉ nếu có thời gian, chứ nhất định phải ." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đào Du Du, cố ý nhìn , giả vờ .

      "Lúc đầu chú như vậy, ràng chú là tất nhiên phải ." Đào Dục Huyên thấy Vũ Văn Vĩ Thần dối, lập tức chút do dự vạch trần .

      "Tiểu thử thúi, câm miệng." Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời dối của mình bị vạch trần, lập tức giọng mắng cậu bé.

      Nhưng mà, ai ngờ Đào Dục Huyên cũng sợ , chu cái miệng nhắn lên: " dối phải là đứa bé ngoan......."

      Vũ Văn Vĩ Thần đầu đầy vạch đen.

      Đào Du Du rất khách sáo nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, : "Con ngoan, ngài Tổng Thống ngày kiếm bạc tỷ, làm sao có thể có thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mẹ chứ, chúng ta thể ép buộc người khác, biết ?"

      "Dạ, con biết rồi, dù sao chú Thác Ngọc cũng , có vấn đề gì, thiếu chú Tổng Thống cũng quan trọng." Đào Dục Huyên gật đầu, vẻ mặt ngây thơ .

      "Con cái gì? Thác Ngọc Mộ Dã cũng được mời sao?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe đến Thác Ngọc Mộ Dã, lập tức cảnh giác.

      "Đúng vậy, trước kia chú Thác Ngọc còn là bạn học của mẹ nữa đó, bà dì , tất nhiên phải mời chú ấy." Đào Dục Huyên cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bạn học", dường như muốn ám chỉ cái gì.

      Vũ Văn Vĩ Thần hiển nhiên hiểu được ý của cậu bé, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Du Du, lại nhìn thấy mặt đỏ bừng, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, lạnh giọng nhìn Đào Du Du hỏi: "Sinh nhật của là lúc nào?"

      "A, chính là ngày mai." Đào Du Du xong, muốn nhân cơ hội xin nghỉ.

      "Ngày mai? Buổi tối ngày mai Phủ Tổng Thống có chuyện rất quan trọng, làm sao có thể ra ngoài?"

      "Chuyện quan trọng gì? chưa ." Đào Du Du vừa nghe tiệc sinh nhật của có thể bị nhỡ, cảm thấy tâm tình hơi mất mác.

      " phải tôi thông báo với rồi sao? Vì vậy, với của hủy bỏ tiệc sinh nhật kia, phải làm việc, có thời gian.' Vũ Văn Vĩ Thần phản đối liếc nhìn Đào Du Du, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, trong lòng thầm đắc ý.

      "Làm sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì cần phải chuẩn bị trong đêm sinh nhật của tôi chứ?" Đào Du Du rất tức giận .

      "Đào Du Du, rốt cuộc bây giờ ngươi có làm cho thân phận của mình hay ? chính là quản gia trong Phủ Tổng Thống của tôi, chờ lệnh 24 tiếng đồng hồ, phải chỉ là sinh nhật thôi sao? Mỗi năm đều trải qua, có gì quan trọng hơn?" Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần tiếp tục phản đối, trong lòng cực kỳ thoải mái.

      Cùng đấu với ta, hiển nhiên Đào Du Du còn quá non nớt.... ........

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 165

      Sau khi dùng xong bữa tối, Đào Du Du nén bụng tức tắm cho Đào Dục Huyên, lúc dẫn cậu bé vào phòng tắm, cậu bé đột nhiên giận dỗi, sống chết chịu cho Đào Du Du vào phòng tắm.

      "Làm sao vậy? Vì sao cho mẹ vào giúp con tắm?" Đào Du Du nhìn bộ dạng sống chết nghe theo của Đào Dục Huyên, hơi khó hiểu hỏi.

      phát đứa con trai này, từ lúc còn là trẻ sơ sinh, lúc tắm đều thích giận dỗi.

      Nhưng lúc đó cậu chỉ là đứa bé còn quá , chuyện, lại đứng vững, chỉ có thể dùng ánh mắt và tiếng khóc để kháng nghị.

      Sau này cậu biết , mỗi lần đều chơi trốn tìm với , cuối cùng đều là ép buộc nghe theo.

      Mãi cho đến khi cậu được ba tuổi, cậu có quyền làm chủ của mình, hơn nữa đào Du Du bận rộn nhiều việc, có nhiều thời gian chăm sóc cậu, trong lúc Đào Du Du bận đến quay cuồng, cậu lại tự mình tắm.

      Bây giờ lâu rồi bọn họ sống chung với nhau, Đào Du Du muốn giúp cậu tắm, hai mẹ con gần gũi chút, nhưng vẫn bị Đào Dục Huyên quyết liệt cự tuyệt.

      "Mẹ biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Đối mặt với thắc mắc của Đào Du Du, Đào Dục Huyên chỉ liếc mắt hỏi ngược lại .

      Đào Du Du nhất thời nghẹn họng, tên tiểu thử thúi nào còn biết những lời "nam nữ thụ thụ bất thân" này.

      Nhưng lúc sau cười : "Dục Huyên nhà chúng ta lớn rồi, còn biết xấu hổ, có phải hay ?"

      Đào Dục Huyên nghe vậy đầu đầy vạch đen, đôi mắt khẽ đảo, sau đó cứ thế vào phòng tắm, nhốt Đào Du Du bên ngoài.

      Sau khi Đào Dục Huyên tắm xong từ trong phòng tắm ra, bởi vì hôm nay cậu cũng mệt mỏi, cơ thể nho hơi ăn tiêu nên la hét muốn ngủ.

      Đào Du Du để cho cậu bé ngủ trong phòng ngủ của mình, sau đó tiếp tục bận rộn công việc của mình.

      Tắt đèn phòng ra ngoài, nhàng đóng cửa. về phía sảnh lớn.

      Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần từ lầu xuống, chuẩn bị vào trong vườn hoa ngồi chút, uống ly trà, sau khi qua sảnh lớn, nhìn thấy Đào Du Du dặn dò với vài bộ trưởng chút việc, vì vậy đến với : “Pha cho tôi ly trà.”

      Bộ trưởng ẩm thực nghe vậy, lập tức xoay người chuẩn bị pha bình trà nóng.

      Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần lại : “Để quản gia Đào đưa trà.”

      Sau đó cũng quay đầu lại về phía vườn hoa.

      Đào Du Du nhìn bóng lưng kia rời , lập tức hận đến nghiến răng.

      Chán, làm sao lại thích sai khiến mình chứ? Coi là em pha trà của sao?

      “Ngày, các người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm cái gì nha…” Nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ với Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du mới mặc kệ trước kia Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố như thế nào về quan hệ giữa bọn họ với bên ngoài.

      ”Quản gia Đào, Tổng Thống thừa nhận, còn gánh nặng gì nữa chứ, là thần tượng của chúng tôi, nếu như tương lai có thể trở thành nữ chủ nhân của Phủ Tổng Thống, vậy cũng là phúc khí của chúng tôi rồi.” Bộ trưởng Ngô cười tủm tỉm nhìn .

      “Mặc dù còn cửa ải của phu nhân rất khó qua, nhưng mà quản gia Đào, chúng tôi ủng hộ , yên tâm theo đuổi tình của Tổng Thống .” Lúc này Bộ trưởng ẩm thực vừa phân phó phòng ẩm thực chuẩn bị trà nóng xong, sau đó bu lại chuyện.

      Bởi vì hai Bộ trưởng này đều là đàn ông, nên có bát quái như vậy, nhưng mà bọn họ cũng có ý giúp đỡ Đào Du Du.

      Vì vậy trong chớp mắt, trong đầu Đào Du Du lên hình ảnh hoa hoa lệ lệ.

      ngày, mặc áo cưới xinh đẹp, hoa hoa lệ lệ đứng bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ hôn tuyên bố bọn họ kết làm vợ chồng, từ nay về sau lắc mình cái trở thành phu nhân Tổng Thống…. ha ha ha… là rất lộng lẫy…

      Nhưng, nhưng mà…

      Chỉ cần nghĩ đến gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, cảm thấy cho dù là nằm mơ, chuyện như vậy cũng thể nào xảy ra.

      và Vũ Văn Vĩ Thần, chính là trời sinh nghiệt duyên, thể nào , cũng thể nào động tâm vì .

      Hai người bọn họ đời này kiếp này, kiếp sau nữa cơ hội làm kẻ thù nhiều hơn cơ hội làm người .

      Khóe miệng chứa ý cười, Đào Du Du mang vẻ mặt xấu hổ vào phòng pha trà, có cách nào, Vũ Văn Vĩ Thần kia rất có tinh thần giày vò người khác, thế nào cũng phải để bưng trà dâng nước, chỉ làm người làm công bị uy hiếp cũng chỉ có thể nghe theo.

      Ai!!!

      Nếu Đào Du Du biết đêm kia vào năm năm trước, Vũ Văn Vĩ Thần cũng biến từ trở thành người mẹ, nhất định hiểu được, ra cuộc đời đau khổ của bắt đầu từ lúc gặp Vũ Văn Vĩ Thần.

      ………………………………

      Bưng nước trà vào vườn hoa, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ghế, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, biết trong đầu suy nghĩ gì.

      Yên lặng đặt ấm trà lên bàn thủy tinh trước mặt , đứng sang bên, chuẩn bị tiếp tục yên lặng biến mất.

      Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần chợt mở miệng: “Có nhớ nguyện vọng sinh nhật của ?”

      “Ách… Ước nguyện sinh nhật?” Đối với câu hỏi đột ngột này của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời Đào Du Du phản ứng kịp.

      phải người bình thường trong sinh nhật đều ước nguyện đấy sao? Ước nguyện của là gì?” Vũ Văn Vĩ Thần bưng ly trà nóng mặt còn có vài lá trà lên, nhàng thưởng thức ngụm, sau đó đặt ly trà lên bàn, cũng quay đầu lại hỏi.

      Đào Du Du cảm thấy lời này hơi khó hiểu, cái gì gọi là người bình thường mong đến sinh nhật để được ước nguyện chứ? Chẳng lẽ trong ngày sinh nhật ta được ước nguyện sao?

      chưa từng có sinh nhật sao? Cũng chưa từng ước nguyện bao giờ sao?
      Đào Du Du chút nghĩ ngợi ra nghi ngờ trong lòng mình, mở to đôi mắt xinh đẹp, đến trước mặt , nhìn rồi hỏi.

      “Loại ước nguyện này phù hợp logic, cảm thấy tôi làm sao?” Vũ Văn Vĩ Thần khẽ nhướng mày nhìn về phía , giọng rất vô sỉ hỏi ngược lại.

      “Ha ha… Cũng đúng, ngay cả ông già Noel mà cũng tin, làm gì có thể có ước nguyện chứ.” Đào Du Du cười lạnh tiếng, giọng hơi chế giễu .

      “Vì vậy ước nguyện của là gì?” để ý đến giọng điệu chế nhạo của , chỉ tiếp tục hỏi.
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 166

      " cảm thấy ước nguyện trong sinh nhật là chuyện có logic, vậy còn muốn hỏi tôi ước nguyện là gì để làm cái gì? Tôi mới cho biết." Đào Du Du ghét nhất vẻ mặt khinh thường kia, dường như trong mắt , cả thế giới đều rất buồn cười, chỉ có mình là thông minh nhất, tài giỏi nhất.

      "Xem ra hẳn là ước nguyện rất ngu ngốc, nếu làm sao có thể dám ra." Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chậm lời kích thích .

      hiểu rất , người phụ nữ này chịu nổi nhất là phép khích tướng.

      Quả nhiên, Đào Du Du vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần ước nguyện sinh nhật của rất ngu xuẩn, lập tức mặc kệ, ngẩng đầu, rất kiêu ngạo : "Ước nguyện trong sinh nhật của tôi vĩ đại lắm, cho rằng chỉ mình lo lắng sao?"

      "Hả? Vĩ đại?" Vũ Văn Vĩ Thần suýt chút nữa bị lời kích thích của làm phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

      nhịn được liếc nhìn từ xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, lúc lâu sau lại : " phải ước nguyện của là chạy trốn khỏi tôi chứ?" q

      uạc quạc quạc.... .........

      Đào Du Du nghe câu trả lời của , lập tức trợn tròn mắt.

      đoán được, ràng đoán được,

      Xem ra biết ở trong lòng rất nhiều chán ghét.

      là tự mình hiểu lấy.

      "Thế nào. Ước nguyện này của tôi vĩ đại nha.” Vì muốn tiếp tục làm cho xấu hổ, Đào Du Du tiếp tục kiêu ngạo . Vẻ mặt này, là bộ dạng “ cũng biết làm cho người ta chịu nổi.”

      phải là ngu ngốc bình thường đâu.” Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần có chút cảm giác mình làm người có bao nhiêu thất bại, ngược lại lại càng thêm khinh bỉ nhìn về phía Đào Du Du.

      “Cái gì? Ngu ngốc? Rốt cuộc ngu ngốc chỗ nào hả? Rời khỏi rồi tôi có thể sống chung hạnh phúc với bọn , tôi có thể tự do, còn tôi ngu ngốc.” Dù sao Đào Du Du cũng cảm thấy bị vạch mặt rồi, cũng có gì lo lắng nữa, chính là muốn rời xa , rời khỏi Phủ Tổng Thống, dù sao tiền kiếm được còn có của cha để lại đủ cho sống rồi. Hơn nữa, còn có mình, nhà của giàu như vậy còn sợ gì nữa.

      “Nếu là ước nguyện sinh nhật, phải ước nguyện nên thực chút càng tốt sao? năm chỉ có lần sinh nhật, muốn ước nguyện thực tế này, phải rất ngu ngốc, rất lãng phí sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhã uống trà, nhàn nhã khinh bỉ , hoàn toàn cảm giác mình những lời này rất bá đạo, rất tàn nhẫn………

      Vì vậy, lại thành công làm trong lòng Đào Du Du dâng lên ngọn lửa giận.

      Lúc này Đào Du Du gắt gao trừng , giống như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Hai mươi giây sau, đột nhiên cười hiểm, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: “Chẳng lẽ muốn giữ tôi lại bên cạnh cả đời.”

      “Ừ, trước mắt là có quyết định này.” Gật đầu, trả lời vô cùng tự nhiên.

      “Chẳng lẽ quên, từng trước mặt mọi người, chúng ta là quan hệ người , giữ tôi lại bên cạnh cả đời, chẳng lẽ sợ tìm được vợ sao?” cũng tin, chờ cho còn làm Tổng Thống nữa, còn bởi vì biết đến bí mật kia nên tiếp tục giữ lại bên cạnh. đời có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng mình và quản gia của mình từng là quan hệ người chứ.

      “Cho nên, vì đền bù tôi tìm được vợ, phải tiếp tục thực trách nhiệm của người biết ?” xong, đột nhiên đứng lên, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn.

      “Cái gì là trách nhiệm của người ?” Đào Du Du bị làm hôn mê rồi, hoàn toàn hiểu lời có ý gì.

      “Trách nhiệm của người chính là, ví dụ, giống như bây giờ khi ở trước hoa dưới trăng, chuyện chúng ta muốn làm chính làm…..” xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, vươn tay ra, bỗng chốt tìm được thắt lưng Đào Du Du, sau đó dùng lực kéo, kéo cả người đến, dán chặt vào người .

      Ngay sau đó, lúc còn chưa kịp phản ứng, môi của nhanh chóng chiếm lấy môi .

      Trong chớp mắt môi hai người chạm vào nhau, Đào Du Du cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, làm tê dại cả người, làm cho đầu óc biết nên phản ứng ra sao.

      Lúc này đây phải trêu đùa .

      Ngay lúc kịp đề phòng, đầu lưỡi của nhàng đưa ra, linh hoạt tiến vào trong miệng , tìm cái lưỡi thơm tho của , Đào Du Du hoảng sợ ngửa người ra, hai mắt cũng mở to.

      Nhưng mà cho cơ hội chạy trốn, đôi môi chăm chú hút lấy hương thơm môi , đầu lưỡi trong miệng nhàng di chuyển, đùa giỡn với mỗi dây thân kinh trong đầu óc .

      “Ưm……..” Đào Du Du chưa từng bị người khác hôn, chính xác mà , nụ hôn của , trừ bỏ hai đứa con ra, dường như tất cả đều bị Vũ Văn Vĩ Thần cướp lấy.

      Nụ hôn của tính là rất có kỹ xảo, như đối phó với Đào Du Du như vậy là đủ rồi, vì vậy, khi mạnh mẽ tấn công, Đào Du Du lập tức muốn trốn cũng thể trốn.

      Cuối cùng, tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cũng được thả ra.

      Đúng vậy, có sai, tiếng thét này đến từ ngài Tổng Thống thân ái của chúng ta.

      Mà nguyên nhân là, môi dưới của bị người phụ nữ nào biết sống chết hung hăng cắn cái.

      “Người phụ nữ ngu ngốc này, là chó sao?” Sau khi đẩy Đào Du Du ra, Vũ Văn Vĩ Thần vừa che môi mình, vừa gào thét lên.

      “Đúng vậy, tôi chính là chó, ai như , sắc lang, còn là đại sắc lang. Hừ ……” Đào Du Du tuyệt sợ hãi đối với giận dữ của Vũ Văn Vĩ Thần, rất đắc ý đối với khôn khéo của mình trong lúc phòng vệ.

      Trong lòng thầm, cho chiếm tiện nghi của tôi, cho cường hôn tôi, tôi cho biết tay…….

      Vũ Văn Vĩ Thần đối với người phụ nữ vẻ mặt chánh nghĩa lẫm liệt trước mặt mình cảm thấy rất khó chịu.

      Cái gì gọi là biến thái, hèn hạ vô sỉ, tại rất tốt, thăng cấp đến sắc lang rồi.

      biết lần sau, trong miệng có thể phun ra từ ngữ gì nữa.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 167

      Đào Du Du thuộc về loại người làm xong chuyện chịu trách nhiệm.

      Đương nhiên lần này cũng ngoại lệ, vì vậy khi cắn mạnh vào "sắc lang" vũ văn vĩ thần, lại lựa chọn lách người.

      Nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, nhìn Đào Dục Huyên ngủ say giường, suy nghĩ, Vũ Văn Vĩ Thần cần phải biến thái như vậy chứ, vì đuổi giết mà đập cửa sổ trước mặt Đào Dục Huyên chứ.

      Suy nghĩ của là đúng, lúc này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn muốn đuổi theo .

      Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề, đó chính là, vì sao Đào Du Du muốn gặp như vậy.

      Theo lý, có thân phận nổi tiếng như vậy, gương mặt khi tức giận rất đẹp trai, còn có dáng người đẹp, phụ nữ nào điên cuồng vì .

      Nhưng hết lần này đến lần khác, Đào Du Du người phụ nữ chết tiệt này lại khiêu chiến điểm mấu chốt của , mà lá gan ngày càng lớn, có loại chán ghét đối với ngày càng nghiêm trọng, điều này làm cho tâm tình cảm giác rất khó chịu.

      ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Ngày hôm sau, lúc Tiểu Nho tỉnh lại, bé thấy mình ngủ bên cạnh Tiêu Nhã Hinh, đừng rất vui vẻ, ôm mặt Tiêu Nhã Hinh hôn lại hôn, Tiêu Nhã Hinh bị bé đánh thức, hoảng sợ khi nhìn thấy Tiểu Bất Điểm này ở bên cạnh mình, lập tức từ giường ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn : "Em mời vừa làm gì thế? Tại sao lại hôn trộm chị?"

      "Tiểu Nho rất thích chị.... ..." Ngược lại Tiểu Nho rất thẳng thắn, vẻ mặt nhìn Tiêu Nhã Hinh, có cảm giác rất đặc biệt thể nào nên lời.


      “Nụ hôn của chị chỉ có thể cho người đàn ông mà mình thích, làm sao có thể cho em.” Tiêu Nhã Hinh trợn to hai mắt, chút lưu tình đả kích tấm lòng mến của Tiêu Nho đối với mình.
      Tiêu Nho nghe vậy, nghiêng cái đầu suy nghĩ nửa ngày, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên che miệng mình : “Hỏng bét… Nhưng mà nụ hôn đầu của em em cho ai còn nhớ nữa…”
      sao, dù sao người khác biết, em giả vờ em còn có nụ hôn đầu là được, chị vạch trần em.” Tiêu Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tiêu Nho nhịn được an ủi bé.
      “Ừ, chúng ta ngoéo tay .” Tiêu Nho rất ngây thơ vươn ngón tay út của mình ra, giọng giòn giã vang lên.
      Tiêu Nhã Hinh rất phối hợp ngoéo tay ngược lại.
      Sau khi hai người rời giường, trợ lý sẵn sàng, nhanh chóng tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn sáng.
      Lúc này Đào Dục Huyên cũng sớm rời giường, đến lúc Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho vào phòng ăn, thấy Đào Dục Huyên, lập tức cười híp mắt chào hỏi cậu bé.
      “Hai hai, đêm qua ngủ ở đâu vậy?” Tiêu ngồi ghế bên cạnh Đào Dục Huyên, bắt đầu chuyện với cậu.
      “Phòng mẹ.” Đào Dục Huyên bình thản trả lời.
      thực tế, sáng sớm hôm nay lúc cậu rời giường nhìn thấy Đào Du Du nằm bên cạnh mình, suýt nữa lăn từ giường xuống đất.
      Đợi cho cậu phản ứng kịp nhớ ra mình chỉ là đứa bé bốn tuổi, sau đó từ từ bình tĩnh lại
      Mặc dù rất quen, nhưng dù sao tại cậu chỉ có bốn tuổi.
      Thời gian bốn năm qua cậu vẫn cố nhớ lại những gì ở kiếp trước, cậu vẫn ngừng với mình cậu chính là Đào Dục Huyên, phải là Lý Doãn Trạch. Nếu như, lúc này Đào Du Du bị Vĩ Văn Vĩ Thần gọi về Thương Quốc, có lẽ cậu đóng vai nhân vật Đào Dục Huyên này cho đến khi cậu trưởng thành.
      Nhưng mà, dường như số phận muốn để cho cậu làm đứa bé đơn giản như vậy.
      Thù người cậu, dường như cũng vì thời gian trôi qua mà dần dần quên lãng, ngược lại, khi cậu nhìn thấy Lý Trường Dũng, càng ngày càng nghiêm trọng.
      Lý Trường Dũng, năm đó vì tranh giành quyền thừa kế duy nhất cùng Mạc Lâm, tiếc dùng bom làm cậu bị nổ chết, nhờ ông trời thương hại cậu, mặc dù làm cho cậu mất mạng sống lúc còn trẻ, nhưng mà cho cậu trọng sinh cách hoa hoa lệ lệ.
      Lần này, cậu muốn đòi lại tất cả vả vốn lẫn lời!!!
      ……
      Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần cùng từ trong phòng ngủ lầu xuống, cần nghĩ cũng biết, Vũ Văn Vĩ Thần lại bị đánh thức.
      tại có thói quen khi người phụ nữ này dùng vài cách đặc biệt gọi rời giường, mặc dù mỗi lần đều làm phát điên, nhưng mà rất hiệu quả, có thể làm cho trong chớp mắt tỉnh táo.
      Nếu như mỗi buổi sáng rời giường, con của có thể chờ trước bàn ăn, sau đó bên cạnh còn có người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, hẳn là cảm giác rất tê.
      “Chú, buổi sáng tốt lành.” Tiểu Nho vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng chân chó chào hỏi lấy lòng .
      “Buổi sáng tốt lành, để chú hôn cái.” Vũ Văn Vĩ Thần mỉm cười đến bên cạnh Tiểu NHo, sau đó đưa tay vuốt ve đầu bé, trêu chọc bé.
      Đào Du Du đứng bên nhìn thấy màn này vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ, trong đầu đều là hình ảnh bộ dạng hèn hạ đáng khinh của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm cảm thán: Đừng làm cho tôi nôn, đừng làm cho tôi nôn…
      cần.” Tiểu Nho biết suy nghĩ trong lòng Đào Du Du, cái đầu của bé nghiêng sang bên, quả quyết cự tuyệt.
      Lần này làm Vũ Văn Vĩ Thần bị hôn mê, vừa mới còn bộ dạng nịnh nọt , thế nào lại thay đổi nhanh vậy?
      Các quả nhiên là mẹ con sao? Trở mặt đều nhanh.
      “Vì sao cho chú hôn?” Tuy rằng sau khi bị cự tuyệt mặt có chút nén được giận, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần so đo với Tiểu Nho, đứa bé này lớn chút nữa, vốn là khó nắm bắt được.
      “Nụ hôn đầu của Tiểu Nho muốn để cho nam sinh mình thích.” Tiểu Nho nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần, nghiêm túc ra.
      Mẹ nó…
      Đào Du Du nghe vậy trợn tròn mắt…
      Đứa bé này còn biết nụ hôn đầu tiên, còn muốn để cho nam sinh, có lầm ?
      Vũ Văn Vĩ Thần nghe câu trả lời của bé xong, suýt chút nữa cười đến nội thương, hai ngồi xuống chỗ ngồi của mình, vừa cười, vừa nhìn về phía Đào Du Du đầu đầy vạch đen.
      “Con của đáng .” Cuối cùng, cố nén cười ra suy nghĩ với Đào Du Du.
      Khóe miệng Đào Du Du giật giật, biết nên cái gì.
      Mà lúc này Đào Dục Huyên nhàng cười lạnh tiếng, trong chớp mắt Vũ Văn Vĩ Thần nhìn về phía cậu bé, phát cậu bé cũng nhìn mình, vẻ mặt dường như : “Chẳng lẽ nó phải là con của cha sao? Làm sao chó chê mèo lắm lông…”
      Last edited by a moderator: 6/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 168

      Ăn sáng xong, Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh vào trong phòng ngủ của mình bé đùa giỡn, Đào Dục Huyên đến phòng Đào Du Du, nằm ghế sa lon, tay gối lên đầu, biết suy nghĩ chuyện gì.

      Đào Du Du xử lý công việc như ngày thường, Vũ Văn Vĩ Thần cũng bắt đầu công việc hằng ngày của .

      Hơn 10 giờ sáng, Tần Túc xuất ở Phủ Tổng Thống, ông ta đem đến cho Đào Du Du 12 đôi giày cao gót.

      Khi bày mười hai đôi giày trước mặt Đào Du Du, khóe miệng ngừng giật giật.

      lúc sau, Tần Túc thấy Đào Du Du gì, cho rằng bị những đôi giày này làm cho ngạc nhiên mừng rỡ nên lời, vì vậy cười : "Quản gia Đào thử xem."

      "Cái này.... .....Những đôi giày này.... ....Nhiều.... .....Bao nhiêu tiền?" Nuốt ngụm nước bọt, đâu xa, chỉ đôi giày vải đính đầy kim cương khiến mù cả mắt, sợ rằng muốn sáng lại cũng phải mất năm.

      "Những đôi giày này được chế tác giá cả đều giống nhau, đôi là 15 vạn, mà đắt tiền nhất là đôi này, trừ khi Tần lão sư thiết kế, chỉ cần là thành phẩm, chính là trăm nghìn, phía được đính tất cả đều là kim cương, những viên kim cương này đến từ Nam Phi, trải qua công nghệ cắt kim loại ở Bỉ, viên lớn nhất khoảng 24 carat, nó rất thích hợp để thiết kế, Tần lão
      [​IMG]
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :