1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Hay là, bởi vì tối hôm qua tôi ngực quá , cho nên vẫn còn vui?" Thấy Đào Du Du lời nào, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên thu hồi vẻ tức giận mặt, mỉm cười xấu xa kề miệng tới sát bên tai giọng kích thích .

      ". . . . . ." Đào Du Du lại bị lời của chọc cho tức giận đến nỗi trong lúc nhất thời biết nên nổi đóa như thế nào.

      " nhét thêm cái gì ở trong nội y hay sao? Bây giờ nhìn qua có vẻ còn lớn hơn nhiều so với tối hôm qua." Vũ Văn Vĩ Thần để ý đến sắc mặt tức giận đến mức nổi gân xanh, chỉ nhàn nhạt liếc qua trước ngực chút, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.

      Đào Du Du nhịn nổi nữa, rất muốn vọt tới trước mặt xé nát cái khuôn mặt tuấn kia của , rồi hung hăng cắn xé .

      Ngay lúc thể nhịn nổi nữa sắp gào thét lên đột nhiên chiếc tại nghe nhét ở trong lỗ tai của truyền đến giọng : "Quản gia Đào, ngoài cửa có bưu phẩm của ngài."

      "Cái gì? Bưu phẩm?" Đào Du Du có chút hiểu nổi là ai gửi bưu phẩm tới đây cho .

      "Đúng, hình như là từ Thành quốc gửi tới đây. Có cần tôi giúp ngài ký nhận ? Hay là chính ngài tự tới đây ký nhận?"

      "Đợi chút, tôi lập tức tới ngay." Bởi vì rất tò mò rốt cuộc là ai gửi bưu phẩm tới đây cho mình, cho nên Đào Du Du quyết định tự mình tới đó xem thử tình hình.

      xong, xoay người chuẩn bị chạy ra ngoài phòng ăn.

      "Này, người phụ nữ ngốc nghếch kia, đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du chạy ra bên ngoài, lập tức ngẩng đầu lên hỏi.

      " nhận bưu phẩm." Đào Du Du vô cùng thiếu kiên nhẫn, chỉ đáp lại câu như vậy, tiếp đó vội chạy về phía trước. thể hiểu nổi, tại sao ta lại thích quản từng hành động của như vậy chứ.

      "Bưu phẩm?" Có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nghiêng đầu suy nghĩ chút, đột nhiên giống như cảm thấy được chuyện gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía bộ trưởng ẩm thực đứng thẳng ở bên cạnh : "Lập tức gọi Đào Du Du dừng lại."

      "Dạ, Tổng Thống." Bộ trưởng ẩm thực vừa nghe vậy, lập tức với người ở đầu bên kia bộ đàm.

      Lúc này Đào Du Du mới vừa chạy ra khỏi lầu chính, chuẩn bị ra cửa, nghe thấy bộ trưởng ẩm thực là Vũ Văn Vĩ Thần bảo dừng lại. Trong lúc nhất thời cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn dừng lại. ,

      Vũ Văn Vĩ Thần lời, trực tiếp chạy ra khỏi phòng ăn, tới trước mặt Đào Du Du, nắm lấy tay của kéo về phía phòng của mình.

      " làm gì thế? Buông tôi ra." Đào Du Du đột nhiên bị kéo lại, rất là bất mãn nên giãy giụa . cũng biết là lại phát bệnh thần kinh gì nữa.

      Vũ Văn Vĩ Thần thèm nhìn , chỉ rút tai nghe bộ đàm đeo lỗ tai tới trước mặt mình, sau đó với người ở bên kia tai nghe: "Trước tiên hãy khống chế người đưa bưu phẩm lại, sau đó kiểm tra bưu phẩm chút, sau khi xác định có vấn đề gì cẩn thận mở ra. Đừng mở bưu phẩm ở trong nhà."

      xong, lại kéo Đào Du Du thẳng lên lầu .

      Đào Du Du nghe thấy dặn dò cảnh vệ gác cửa như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, loại dự cảm chẳng lành đánh úp vào trong lòng .

      "Tại sao phải khống chế người đưa bưu phẩm lại? Chẳng lẽ cái bưu phẩm đó có vấn đề gì sao?" vừa theo lên lầu, vừa .

      "Có vấn đề gì hay , lập tức biết ngay thôi." Sắc mặt có chút lạnh lùng, bàn tay kéo lên lầu vẫn hề buông lỏng.

      Sau khi hai người tới lầu hai, dẫn vào căn phòng họp đối diện với phòng làm việc của . Từ cửa sổ của phòng họp nhìn xuống, có thể thấy ràng mọi chuyện xảy ra ở cửa lớn.

      Mấy phút sau, thấy có lính cảnh vệ cầm bưu phẩm bước ra khỏi phòng cảnh vệ, chuẩn bị tới mảnh đất trống ở cách đó xa để mở bưu phẩm. Nhưng mà, ngay trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếng động cực lớn vang lên. Mới vừa rồi còn là sinh mạng tràn đầy sức sống vậy mà giờ nổ banh thành từng mảnh vụn ở ngay trước mắt Đào Du Du.

      "A. . . . . ." Đào Du Du bị tình cảnh vừa xảy ra ngay trước mắt dọa sợ đến nỗi hét lên tiếng. Cả người tự chủ được chui vào trong lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần đứng ở bên cạnh, toàn thân phát run .

      Mà lúc này vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần cũng lạnh đến cực điểm. vươn tay ôm chặt Đào Du Du bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía, gân xanh ở chỗ huyệt thái dương của thầm lên, trong con ngươi phát ra ánh sáng lạnh khát máu.

      "Tại sao lại như vậy? Vậy mà cái đó lại có thể là bom. . . . . ." Toàn thân Đào Du Du run rẩy núp ở trong lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần, trong đầu vẫn ngừng tua lại hình ảnh máu thịt nổ tung văng tung tóe mới vừa rồi.

      "Đừng sợ, tôi bỏ qua cho cái kẻ dám gửi bom cho ." Giọng của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên ở ngay bên tai , chế nhạo và đùa giỡn giống như trước, chỉ là mảnh lạnh lẽo.

      "Rốt cuộc là ai? Sao phải làm chuyện như vậy? Tại sao lại muốn hại tôi?" Đào Du Du vừa khóc vừa tự lẩm bẩm, dám tưởng tượng, nếu như mới vừa phải Vũ Văn Vĩ Thần tới ngăn cản , nếu như cứ như vậy chạy tới ký nhận bưu phẩm, như vậy người mới vừa rồi bị nổ tung đến nỗi máu thịt văng tung tóe, có phải biến thành hay ?

      "Tôi tìm ra kẻ đó, sau đó mang tới trước mặt cho xử lý." Vũ Văn Vĩ Thần vừa xong, lập tức giơ tay lên nhàng lau nước mắt mặt , sau đó bế Đào Du Du sợ đến nỗi cứng ngắc cả người cách nào nhúc nhích lên, bước ra khỏi phòng họp, về phía phòng ngủ lầu của .

      Lúc này, trong nội tâm Đào Du Du có nỗi sợ hãi khổng lồ, tiềm thức cho biết là Vũ Văn Vĩ Thần cứu , cho nên dù có làm bất cứ hành động gì với cũng hề kháng cự.

      Bế vào trong phòng ngủ ở lầu của mình, Vũ Văn Vĩ Thần đặt lên giường, sau đó chuẩn bị xoay người tìm người đến trò chuyện với , nhưng lúc mới vừa xoay người, bàn tay lại bị Đào Du Du vẫn còn run rẩy nắm chặt: "Đừng bỏ lại tôi mình. . . . . . Tôi. . . . . . Rất sợ. . . . . ."

      "Đây là phòng của tôi. Yên tâm, cho dù kẻ đó có mọc cánh, cũng thể bay vào được, tôi giúp tìm bắt kẻ khốn nạn kia đến đây. hãy ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi chút, tôi bảo người tới đây canh cửa cho ." nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng , trận nộ mới vừa rồi cũng làm chấn động đáy lòng , vì vậy cũng chỉ có thể dịu dàng an ủi ở bên tai .

      "Ừ. . . . . ." Đào Du Du vừa nghe thấy như thế, cũng thoáng an tâm chút, gật đầu cái, nước mắt khóe mắt còn chưa khô.

      "Yên tâm, tôi nhanh chóng quay lại với ." nhìn thấy bộ dáng đáng thương của , cũng có chút nhịn được cảm thấy hơi đau lòng, giơ tay lên vuốt cái trán trơn bóng của , sau đó xoay người về phía cửa của căn phòng.

      Lúc quay lại lầu hai lần nữa, Hồ Ứng đứng chờ ở phòng làm việc, cùng Hồ Ứng may mắn thoát nạn còn có trưởng phòng của phòng cảnh vệ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 160

      "Vậy người đưa bưu phẩm kia, thẩm vấn chưa?" Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống phía sau bàn làm việc, lập tức mở miệng hỏi trưởng phòng bảo vệ về tình huống kia.

      " thẩm vấn rồi." Trưởng phòng bảo vệ cẩn thận trả lời, lúc này trán của ông ta rịn mồ hôi.

      Hồ Ứng đứng bên, mở miệng : " thông báo cho tất cả bộ trưởng lập tức đến đây họp, còn có chuyên gia gỡ bom đến trường tiến hành phân tích, tin rằng muốn bắt được tên hung thủ này là thành vấn đề."

      "Nửa ngày sau các người đem kết quả đến cho tôi, ra ngoài !" Vũ Văn Vĩ Thần xong, lập tức phất phất tay về phía bọn họ, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.

      Hồ Ứng và trưởng phòng bảo vệ nhìn nhau rồi sau đó lập tức lui ra ngoài.

      Lúc này Đào Du Du nằm chiếc giường lớn mềm mại của Vũ Văn Vĩ Thần, đầu óc trống rỗng, ánh mắt mở to dám nhắm mắt lại, bờ môi có chút trắng bệch còn nhàng run run.

      Lúc cửa phòng bị mở ra, phản xạ có điều kiện từ giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, sau khi nhìn thấy người đến là Vũ Văn Vĩ Thần, thần kinh căng thẳng mới từ từ thả lỏng.

      "Tôi.... .....Tôi muốn đến nhà tôi." chợt ý thức được, mình có thể gặp nguy hiểm, như vậy còn Đào Dục Huyên và Tiểu Nho sao? Chúng nó có an toàn ?

      " thả lỏng chút, việc có nghiêm trọng như nghĩ đâu." Vũ Văn Vĩ Thần thấy tâm trạng có chút yên, phen đến bên giường ngồi xuống, hai tay vịn chặt bả vai rồi .

      " ta trực tiếp gửi quả bom cho tôi, còn việc nghiêm trọng." Đào Du Du tức giận phản bác lại , sao có thể hiểu được tâm tình của vào lúc này.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng sắp nổi điên của , tay ôm lấy mặt , để cho ánh mắt nhìn thẳng vào mắt , sau đó nghiêm túc : " phải Nhã Hinh cùng với Dục Huyên và Tiểu Nho chơi rồi sao? Bên người Nhã Hinh có nhóm nhân viên an ninh và bảo vệ theo, ai có thể đến gần bọn họ, cần phải ở đây tự hù dọa mình, được chứ? Để tôi thông báo cho trợ lý của Nhã Hinh, để cho bọn họ kết thúc cuộc chơi trở về phủ Tổng Thống, buổi tối các người có thể gặp nhau."

      " vậy ?" Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần xong.... ... Cũng nhận ra rằng quan tâm nhiều quá bị loạn rồi.

      "Tin tôi. Sau này chuyện như vậy tuyệt đối xảy ra nữa. Trước tiên nghỉ ngơi chút, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý." xong, chuẩn bị đỡ nằm xuống.

      Đào Du Du nghe những lời của mới làm cho mình bình tĩnh lại, Vũ Văn Vĩ Thần sai, bây giờ ở trong phủ Tổng Thống, nếu trong này còn chưa an toàn, vậy cả thế giới có chỗ nào an toàn.

      nhàng đẩy Vũ Văn Vĩ Thần ra, : "Tôi........Tôi sao rồi, tôi muốn nghỉ ngơi ở đây, tôi nên trở về phòng mình thôi."

      "Chỉ cần ở lại đây, ở lại đây, tôi yên tâm hơn." để cho xuống giường, mà ngoan cố đè xuống giường.

      ".... ...." hơi ngạc nhiên nhìn .

      ta vừa cái gì? ở trong này, yên tâm hơn.... ........

      Đây là ý gì?

      Chẳng lẽ ta rất lo lắng cho sao?

      "Nghỉ ngơi ." để ý đến ngạc nhiên trong mắt , giúp đắp chăn, sau đó xoay người ra cửa.

      Đào Du Du nằm ở giường, nhìn bóng lưng cao ngất dần dần biến mất trước mặt , đột nhiên trong lòng dâng lên cổ ấm áp.

      Vì sao ta bỗng đối xử tốt với như vậy?

      Còn để cho ở trong phòng ta, nằm giường của ta.... ...... .........

      Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu lần nữa, bộ trưởng bộ an ninh đến, theo sau ông ta còn có Thác Ngọc Mộ Dã.

      Bọn họ gặp nhau ở cửa ra vào, sở dĩ Thác Ngọc Mộ Dã chạy đến đây trước tiên, phải bởi vì có người thông báo cho ta, mà đúng lúc xảy ra vụ nổ, ta ở trong nhà hàng dùng cơm cách đây mấy con phố, là bảo vệ của ta ở bên ngoài cho ta biết, dường như ở đây xảy ra vụ nổ, vì vậy ta lập tức chạy đến.

      Lúc ta đến đây, trường vụ nổ bị nhóm chuyên gia gỡ bom vây quanh.

      vào trong phủ, ta nhìn thấy bộ trưởng bộ an ninh và Cảnh trưởng cảnh cục được triệu tập đến, hỏi thăm Hồ Ứng về tình hình chút, ta lập tức lâm vào trầm tư.

      Trong phòng họp yên lặng, người phụ trách liên quan ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, ai dám mở miệng lên tiếng.

      "Mọi người thấy thế nào về vụ án nổ lớn này?" Nhìn thấy mọi người đều trầm mặc, Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ở vị trí cao nhất mở miệng.

      "Nếu quả bom gửi cho quản gia Đào, vậy muốn điều tra chuyện này phải bắt đầu từ quản gia Đào." Người thứ nhất lên tiếng là cảnh trưởng, lúc này ông ta lấy góc độ chuyên môn là người cao nhất bộ Công an đưa ra phân tích đầu tiên.

      "Tôi vừa mới sắp xếp lại tất cả tài liệu về quản gia Đào, trừ bỏ năm năm trước ba ấy từng bị người khác ám sát chết, người ấy hoàn toàn có bất kỳ manh mối liên quan đến phần tử khủng bố." Hồ Ứng xong, đem tài liệu trong tay phát đến tay cho mọi người.

      "Chẳng lẽ lại là Đảng Dân Quyền?"" Bộ trưởng bộ an ninh nhíu mày, khi ông ta nhìn vào tài liệu trong tay, mới biết được, ra vị này là cha của quản gia Đào, chính là thị trưởng của Đảng Dân Ý vào năm năm trước.

      "Năm đó vụ điều tra này ở chỗ Tiếu Khắc Dũng dừng lại rồi, mình ông ta gánh hết tất cả tội danh, xem như bảo vệ tất cả những người trong Đảng Dân Quyền, nhưng mà ông ta bị phán xử tử hình, vì vậy lần này khủng bố hẳn phải là do ông ta làm. Hơn nữa, quản gia Đào chỉ là quản gia của Phủ Tổng Thống, Đảng Dân Quyền cần đối phó với ấy mới đúng." Hồ Ứng tiếp tục phân tích.

      Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần rồi : "Nếu như mục tiêu của hung thủ phải là quản gia Đào.... ... như thế có khả năng nhất là nhằm vào ai?"

      "Xem ra, lần này kẻ địch của tôi chuẩn bị chủ động ra quân rồi." Vũ Văn Vĩ Thần híp mắt mỉm cười .

      "Đúng vậy, tại quan hệ giữa Tổng Thống và quản gia Đào tính công khai bí mật, hung thủ biết gửi bưu phẩm cho ngài Tổng Thống là thể nào thực được, vì vậy đành phải gửi bưu phẩm cho quản gia Đào hoàn toàn làm cho người khác chú ý, nhưng mà quan trọng nhất đối với Tổng Thống quan trọng nhất chính là quản gia Đào, hơn nữa người đó còn đặc biệt chọn thời gian ăn trưa, điều này khẳng định người đó biết lúc này quản gia Đào nhất định ở cùng chỗ với Tổng Thống, như vậy cách khác, người này tương đối quen thuộc với Phủ Tổng Thống, ít nhất, người này đến Phủ Tổng Thống rồi." Cảnh trưởng phân tích, nhanh chóng đưa ra kết luận.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161

      "Hôm nay, kiện nổ lớn này nhất định phải phong tỏa tin tức, được tiết lộ ra ngoài, để tránh tạo làm cho người dân sợ hãi, tại mọi người cũng hiểu tất cả tình hình, trước ngày mai, tôi hy vọng mọi người có thể cho tôi đáp án chính xác." Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy tính lát, sau đó nhìn về phía tất cả mọi người ngồi rồi .

      Sau khi xong, đứng lên rời khỏi phòng họp, về phòng làm việc của mình.

      Thác Ngọc Mộ Dã thấy thế, lập tức theo về phía văn phòng bên kia, để lại nhóm người ở đây bàn bạc cách đối phó.

      Vào văn phòng, đóng cửa lại, hai người im lặng ngồi đối mặt ghế sô pha.

      lúc lâu sau, Vũ Văn Vĩ Thần thấy ánh mắt của Thác Ngọc Mộ Dã luôn nhìn chằm chằm vào mặt mình, rốt cuộc nhịn được cau mày hỏi ta: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"

      "Hôm nay bị dọa sợ?" Thác Ngọc Mộ Dã nhướng mắt, sau đó vẻ mặt xấu xa hỏi.

      "Sợ cái gì mà sợ? Cũng phải nổ trong tay tôi." Thác Ngọc Mộ Dã liếc cũng liếc, Vũ Văn Vĩ Thần phát , sao người đàn ông này đột nhiên trở thành gà mái? trước kia còn là người lạnh lùng và tàn khốc nổi tiếng được ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi sao?

      "Ngài biết tôi phải có ý này, giờ phút này ngài hẳn là rất may mắn, may mắn vì quả bom nủ tung vào người Đào Du Du phải ?" Thu lại vẻ mặt của mình, Thác Ngọc Mộ Dã cười hỏi .

      "Cậu có biết , có đôi khi người biết quá nhiều cũng phải là chuyện tốt?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn ta, lên tiếng uy hiếp.

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy cười càng lớn hơn, ta nhìn rồi : "Đây là thừa nhận sao? Aiz, vừa rồi tôi còn suy nghĩ, nếu ngài chịu thừa nhận.... ......, tôi với quản gia Đào, lúc nãy nhìn thấy tư liệu của ấy, tôi mới nhớ đến ra tôi và ấy quen nhau từ lâu, chúng tôi từng là bạn học. Lúc đó Đào Du Du đúng là rất đáng , cả ngày nhã nhặn, cũng ít , nhiều năm như vậy, tính cách thay đổi chút nào. Chẳng trách mỗi lần ấy thấy tôi đều nhìn đến thất thần, chừng thời gian còn học, ấy thầm mến tôi nhiều lắm."

      "Cậu dám." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nhắc đến bọn họ từng là bạn học, đồng thời còn có lẽ năm đó Đào Du Du còn thầm mến cậu ta, lập tức xiết chặt tay, trừng mắt, hơi hung ác .

      "Ngài làm gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ......lúc trước ấy thầm mến tôi sao? Nhưng mà làm sao ngài biết?" Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng quá khích làm cho Thác Ngọc Mộ Dã nhạy cảm nhận ra cái gì, ta cố ý kích thích .

      "Tôi làm sao biết được, tốt nhất cậu nên thu hồi lại những suy nghĩ lung tung kia . Đừng có suy nghĩ đứng đắn muốn động vào Đào Du Du nữa, nếu tôi cho cậu đẹp mặt." Vũ Văn Vĩ Thần phát , từ lúc Đào Du Du xuất , tên tiểu tử Thác Ngọc Mộ Dã càng ngày càng coi trọng rồi, động chút lại trêu chọc .

      "Vậy cũng nhất định, mặc dù tôi thích phụ nữ sinh con, nhưng nghĩ đến đây được xem là mua tặng hai, cũng rất có lời. Hơn nữa nuôi con cho ngài, tôi cảm thấy rất vui." Thác Ngọc Mộ Dã cũng phát Vũ Văn Vĩ Thần càng ngày càng tức giận, ta cũng phát từ sau khi Đào Du Du xuất , cảm xúc của Vũ Văn Vĩ Thần cất giấu như trước đây nữa, cả người trầm như trước, luôn tức giận bởi vì ta lời đùa giỡn. phát này là rất thú vị. ta nghĩ, ta tìm được nhược điểm của Vũ Văn Vĩ Thần rồi.

      "Nếu cậu muốn chết cứ việc thẳng, tôi khiến cho cậu chết rất bình thản." Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cậu ta càng ngày càng kỳ quái, trực tiếp dùng cái chết uy hiếp cậu ta.

      "Ngài ở trước mặt Đào Du Du cũng thường như vậy phải ? thường uy hiếp ấy như vậy?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng sợ , ta vẫn tiếp tục sợ chết.

      "Ách.... ......." Vấn đề này khiến Vũ Văn Vĩ Thần sững sờ, trong đầu lập tức lên hình ảnh ngày thường uy hiếp Đào Du Du. Ví dụ như động chút lại uy hiếp ấy có phải muốn sống, có phải là muốn chết, vân vân.... ...... .........

      "Nhìn vẻ mặt này, xem ra là . đối xử với phụ nữ dịu dàng, chẳng trách hai người sống chung dưới mái hiên lâu như vậy cũng có chút tiến triển nào. Đào Du Du giống như những người phụ nữ khác, xem ra trong lòng ấy, ngài hoàn toàn có chút hấp dẫn nào." thầm lắc đầu thở dài, Thác Ngọc Mộ Dã cũng chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      "Cậu cái gì đó? Ai tôi có sức hấp dẫn trong lòng ấy? tại ấy còn nằm giường ngủ của tôi, bây giờ cậu rất rảnh sao? Nếu chúng ta xem cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc các người tăng đến mức nào rồi?" Nhăn nhăn vẻ mặt của mình, Vũ Văn Vĩ Thần lại bắt đầu ngấm ngầm uy hiếp ta.

      "Ai tôi rất rảnh? Tôi là rất bận rộn. làm phiền ngài quan tâm đến cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc chúng tôi, nghĩ tới hành động mau lẹ, lúc này hẳn là lôi ấy lên giường của rồi nhỉ?" Thác Ngọc Mộ Dã vừa , vừa đứng lên chuẩn bị rời .

      "Này, đợi chút." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy ta đứng lên chuẩn bị rời , chợt nhớ ra chuyện gì đó, gọi ta lại rồi .

      "Thế nào? Chẳng lẽ có chỉ thị muốn truyền đạt lại?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Đặt mạng lưới tình báo của cậu trải rộng ra, theo dõi Lý Trường Dũng cho tôi. Tôi có trực giác, dường như chuyện lần này có chút liên quan đến ông ta." Vũ Văn Vĩ Thần ra.

      " biết, đối với việc theo dõi ông ta, tôi chưa từng thả lỏng ngày nào. "Thác Ngọc Mộ Dã xong, mở cửa phòng làm việc, ra ngoài.

      a... ... ... ... ...

      Khu biệt thự Sơn Trang.

      Bên cạnh ngôi biệt thự của Lý Trường Dũng có sân đánh golf rất lớn.

      Lúc này cách thời gian vụ án phủ tổng thống bị nổ tung 2 giờ.

      Ba bóng dáng chạy chạy lại trong sân golf, trong đó có bé có vóc người cao nhất, tay cầm con diề27u, trước mặt bé chính là cậu bé trai, trong tay cậu bé cầm cuộn dây.

      Con diều nhanh chóng bay lên, thoáng cái bay cao.

      " hai giỏi quá, diều bay cao." Tiểu Nho đứng bên ngẩng cái đầu đáng , ra sức vỗ tay khen ngợi.

      Đào Dục Huyện nắm dây diều, nhìn con diều bay lên trung, vừa nghiêm túc kiểm soát được phương hướng con diều, vừa tính toán chuyện gì.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162

      "Đào Dục Huyên, đưa cuộn dây cho tôi, để cho tôi thả với." Tiêu Nhã Hinh đứng bên nhìn thấy con diều giấy bay rất cao, lập tức muốn cướp lại để điều khiển con diều.

      "Đợi chút." Gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên căng thẳng, sau đó sau đó tay dùng sức tung lên, dây diều lập tức bị đứt, con diều bay cao từ từ rơi xuống, nhưng mà rơi xuống khi nghĩ mát, mà rơi xuống sân của ngôi biệt thự khác.

      "A, diều đứt dây rồi." Lúc Tiểu Nhi nhìn thấy diều bị đứt dây, lập tức che miệng nhắn của mình lại, vẻ mặt tiếc nuối.

      "Cậu xem , đều tại cậu, làm diều giấy bị đứt dây rồi." Tiêu Nhã Hinh nhìn con diều biến mất nhìn thấy gì nữa vẻ mặt rất khó chịu, oán giận với Đào Dục Huyên.

      " tìm trả lại." Đào Dục Huyên , lập tức nhấc chân ra ngoài khu nghỉ mát.

      "Đợi chút, tôi cũng muốn ." Tiêu Nhã Hinh thấy thế, lập tức nhấc chân đuổi theo.

      Tiểu Nho nhìn thấy hai người đều , cũng vội vàng từ đồng cỏ đứng lên, đuổi theo sau lưng hai người.

      Trợ lý của Tiêu Nhã Hinh và nhóm vệ sĩ nhìn thấy màn này, hiển nhiên cũng dám chậm trễ, nhanh chóng theo bảo vệ.

      Đào Dục Huyên chạy mạch đến trước cổng ngôi biệt thự, chỗ này đối với cậu còn quen thuộc nữa.

      "Diều rơi ở đây sao?" Tiêu Nhã Hinh nhìn nhìn cửa ra vào, cổng sắt của ngôi biệt thự đóng, kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

      "Ừ, là rơi ở đây, nhấn chuông cửa ." Đào Dục Huyên vừa , vừa chỉ tay về phía chuông cửa cao hơn mình đoạn.

      Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức tiến lên, đến bên cạnh cửa sắt, đưa tay nhấn chuông cửa.

      bao lâu sau, chỉ thấy ông bác hơn năm mươi tuổi đến cạnh cửa hỏi bọn họ: "Các người tìm ai?"

      "Xin chào ông, con diều của chúng con rơi xuống trong sân của ông, có thể cho chúng con vào tìm chút ?" Đào Dục Huyên trả lời trước.

      "Diều sao? Các người ở chỗ này, tôi cho người tìm giúp các người tìm được trở lại." Ông bác vẻ mặt nghiêm túc, xong xoay người muốn .

      "Ông ơi, con muốn tiểu, có thể cho con mượn nhà vệ sinh của nhà ông được ? Con có quen người dì xinh đẹp ở đây, lần trước ở đây có chú kết hôn, mẹ của con còn đưa con đến đây chúc mừng đó." Giọng non nớt của Đào Dục Huyên vang lên.

      "A! Phải ? Ngài là công tử của ai?" Ông báo nghe Đào Dục Huyên có đến đây, lo lắng thân phận đặc biệt của cậu nên dám thất lễ.

      "Ông ơi, ông có thể cho con vào trước được ? Con rất muốn tiểu thể nhịn được nữa rồi...." Đào Dục Huyên thân phận của mình cho ông ta biết, cậu bày ra bộ dạng sắp nhịn được nữa.

      "A, mau vào ." Ông bác nghe vậy, lập tức mở cửa ra mời bọn họ vào nhà.

      Cứ như vậy, Đào Dục Huyên cùng Tiêu Nhã Hinh còn có Tiểu Đào dũng cảm khí thế bừng bừng vào biệt thự, cùng lúc đó trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng theo, vệ sĩ phía sau cũng muốn vào, nhưng mà ông bác kia lại do dự, dường như muốn ngăn cản bọn họ vào.

      Đào Dục Huyên nhìn ra lo lắng trong mắt ông bác, quả , bọn họ vô duyên vô cớ vào đông người như vậy, mặc dù là người quen, nhưng cũng làm cho người ta có chút yên lòng.

      Vì vậy Đào Dục Huyên quay đầu với trợ lý của Tiêu Nhã Hinh: xin chị trợ lý, các chú vệ sĩ ở ngoài cửa đợi con chút, chúng con lập tức ra liền, có vấn đề gì đâu."

      Trợ lý nghe vậy, đầu tiên do dự chút, sau đó nhìn vẻ mặt thành của Đào Dục Huyên biết làm sao, vô cùng tin tưởng cậu, vì vậy quay đầu ý bảo vệ sĩ chờ ở bên ngoài là được rồi.

      Sau khi đoàn như vào trong nhà, Đào Dục Huyên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó bộ dạng gấp gáp thể nhịn được nữa chạy về phía nhà vệ sinh.

      Những người còn lại ở lại phòng khách uống trà.

      Sau khi Đào Dục Huyên chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, chạy về phía căn phòng ở gần vườn hoa, quá bao lâu, cậu dừng bước trước căn phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất với bức màn được phủ xuống.

      Mà bên kia bức màn có người ngồi, Mạc Lam vẻ mặt buồn bã, nhớ đến Lý Doãn Trạch.

      Cậu đứng trước cửa sổ do dự lâu, đến, tiện tay nhặt cục đá mặt đất lên sau đó dùng sức ném về phía cửa thủy tinh dày này.

      Lúc này, Mạc Lâm ngồi ngấy ngốc trong phòng chợ nghe tiếng động từ cửa sổ truyền đến, ấy do dự chút, sau đó nhanh chóng đến, kéo bức màn dày này ra, sau khi ấy nhìn thấy bóng người bên ngoài là Đào Dục huyên, vẻ mặt lập tức trở nên vừa mừng vừa sợ.

      ấy còn nhớ cậu, tuy rằng bọn họ chỉ gặp nhau lần, nhưng lần này cũng làm cho cả đời khó quên.

      Rốt cuộc Đào Dục Huyên cũng nhìn thấy Mạc Lâm, cậu há to miệng, nghĩ muốn cái gì với ấy, nhưng lại nghĩ đến ở trong phòng căn bản nghe được cái gì, vì vậy cậu lấy điện thoại trong người ra, nhanh chóng viết tin nhắn, sau đó giơ lên cho Mạc Lâm ở trong phòng xem.

      Mạc Lâm tò mò nhìn dòng chữ trong điện thoại của cậu, trong lúc nhất thời ngây người.

      đó viết: "Trước tiên nghĩ tất cả mọi cách đạt được tự do, nhất định phải sống tốt, ấy ở nơi xa chờ ."

      Qua hai phút sau, Đào Dục Huyên nghe có tiếng người chuyện truyền đến, bến có người đến, vì vậy cậu nhìn Mạc Lâm sâu, sau đó khép điện thoại lại, giống như người có chuyện gì ung dung về phía căn phòng ở cửa ra vào.

      Mạc Lâm nhìn bóng lưng cậu rời , rất muốn gọi cậu lại để nhìn cậu lâu hơn, thậm chí từ chỗ cậu có thể biết thâm được nhiều tin tức, nhưng mà sau khi nhìn thấy có người bên ngoài, lập tức kéo bức màn xuống, sau đó bước về chỗ ngồi phía trước, trong lòng bách chuyển thiên hồi*

      (Bách chuyện thiên hồi: là thành ngữ hình dung nhiều lần vòng vòng lại hoặc tiến trình rối rắm. Lữ Dao cũng có khúc nhạc gọi là bách chuyển thiên hồi)

      Sau khi Đào Dục Huyên đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Đào cầm con diều trong tay, vì vậy im42 lặng thở phào nhõm.

      "Ông ơi, cảm ơn ông giúp đỡ, chúng con còn muốn chơi thả diều, sễ quấy rầy nữa. Thay mặt con hỏi thăm sức khỏe của dì xinh đẹp nha." Đào Dục Huyên x19ong, kéo Tiểu Nho chạy ra ngoài.

      Tiêu Nhã Hinh còn uống nước trái cây, vừa nghe đến muốn , lập tức buông ly nước ra, chạy theo: "Này, Đào Dục Huyên, cậu chờ tôi chút."

      Ôn73g bác nhìn thấy bọn họ muốn , nhanh chóng ra mở cửa, còn hỏi Đào Dục Huyên là công tử nhà ai.

      Đào Dục Huyên cười cười : "Mẹ của con là bạn tốt của dì Mỹ Ngôn. Chào tạm biệt ông."

      xong, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, bày ra bộ dáng của đứa bé có chút mưu đồ.
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      Kỳ Kỳ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 162

      "Đào Dục Huyên, đưa cuộn dây cho tôi, để cho tôi thả với." Tiêu Nhã Hinh đứng bên nhìn thấy con diều giấy bay rất cao, lập tức muốn cướp lại để điều khiển con diều.

      "Đợi chút." Gương mặt nhắn của Đào Dục Huyên căng thẳng, sau đó sau đó tay dùng sức tung lên, dây diều lập tức bị đứt, con diều bay cao từ từ rơi xuống, nhưng mà rơi xuống khi nghĩ mát, mà rơi xuống sân của ngôi biệt thự khác.

      "A, diều đứt dây rồi." Lúc Tiểu Nhi nhìn thấy diều bị đứt dây, lập tức che miệng nhắn của mình lại, vẻ mặt tiếc nuối.

      "Cậu xem , đều tại cậu, làm diều giấy bị đứt dây rồi." Tiêu Nhã Hinh nhìn con diều biến mất nhìn thấy gì nữa vẻ mặt rất khó chịu, oán giận với Đào Dục Huyên.

      " tìm trả lại." Đào Dục Huyên , lập tức nhấc chân ra ngoài khu nghỉ mát.

      "Đợi chút, tôi cũng muốn ." Tiêu Nhã Hinh thấy thế, lập tức nhấc chân đuổi theo.

      Tiểu Nho nhìn thấy hai người đều , cũng vội vàng từ đồng cỏ đứng lên, đuổi theo sau lưng hai người.

      Trợ lý của Tiêu Nhã Hinh và nhóm vệ sĩ nhìn thấy màn này, hiển nhiên cũng dám chậm trễ, nhanh chóng theo bảo vệ.

      Đào Dục Huyên chạy mạch đến trước cổng ngôi biệt thự, chỗ này đối với cậu còn quen thuộc nữa.

      "Diều rơi ở đây sao?" Tiêu Nhã Hinh nhìn nhìn cửa ra vào, cổng sắt của ngôi biệt thự đóng, kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

      "Ừ, là rơi ở đây, nhấn chuông cửa ." Đào Dục Huyên vừa , vừa chỉ tay về phía chuông cửa cao hơn mình đoạn.

      Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức tiến lên, đến bên cạnh cửa sắt, đưa tay nhấn chuông cửa.

      bao lâu sau, chỉ thấy ông bác hơn năm mươi tuổi đến cạnh cửa hỏi bọn họ: "Các người tìm ai?"

      "Xin chào ông, con diều của chúng con rơi xuống trong sân của ông, có thể cho chúng con vào tìm chút ?" Đào Dục Huyên trả lời trước.

      "Diều sao? Các người ở chỗ này, tôi cho người tìm giúp các người tìm được trở lại." Ông bác vẻ mặt nghiêm túc, xong xoay người muốn .

      "Ông ơi, con muốn tiểu, có thể cho con mượn nhà vệ sinh của nhà ông được ? Con có quen người dì xinh đẹp ở đây, lần trước ở đây có chú kết hôn, mẹ của con còn đưa con đến đây chúc mừng đó." Giọng non nớt của Đào Dục Huyên vang lên.

      "A! Phải ? Ngài là công tử của ai?" Ông báo nghe Đào Dục Huyên có đến đây, lo lắng thân phận đặc biệt của cậu nên dám thất lễ.

      "Ông ơi, ông có thể cho con vào trước được ? Con rất muốn tiểu thể nhịn được nữa rồi...." Đào Dục Huyên thân phận của mình cho ông ta biết, cậu bày ra bộ dạng sắp nhịn được nữa.

      "A, mau vào ." Ông bác nghe vậy, lập tức mở cửa ra mời bọn họ vào nhà.

      Cứ như vậy, Đào Dục Huyên cùng Tiêu Nhã Hinh còn có Tiểu Đào dũng cảm khí thế bừng bừng vào biệt thự, cùng lúc đó trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng theo, vệ sĩ phía sau cũng muốn vào, nhưng mà ông bác kia lại do dự, dường như muốn ngăn cản bọn họ vào.

      Đào Dục Huyên nhìn ra lo lắng trong mắt ông bác, quả , bọn họ vô duyên vô cớ vào đông người như vậy, mặc dù là người quen, nhưng cũng làm cho người ta có chút yên lòng.

      Vì vậy Đào Dục Huyên quay đầu với trợ lý của Tiêu Nhã Hinh: xin chị trợ lý, các chú vệ sĩ ở ngoài cửa đợi con chút, chúng con lập tức ra liền, có vấn đề gì đâu."

      Trợ lý nghe vậy, đầu tiên do dự chút, sau đó nhìn vẻ mặt thành của Đào Dục Huyên biết làm sao, vô cùng tin tưởng cậu, vì vậy quay đầu ý bảo vệ sĩ chờ ở bên ngoài là được rồi.

      Sau khi đoàn như vào trong nhà, Đào Dục Huyên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó bộ dạng gấp gáp thể nhịn được nữa chạy về phía nhà vệ sinh.

      Những người còn lại ở lại phòng khách uống trà.

      Sau khi Đào Dục Huyên chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, chạy về phía căn phòng ở gần vườn hoa, quá bao lâu, cậu dừng bước trước căn phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất với bức màn được phủ xuống.

      Mà bên kia bức màn có người ngồi, Mạc Lam vẻ mặt buồn bã, nhớ đến Lý Doãn Trạch.

      Cậu đứng trước cửa sổ do dự lâu, đến, tiện tay nhặt cục đá mặt đất lên sau đó dùng sức ném về phía cửa thủy tinh dày này.

      Lúc này, Mạc Lâm ngồi ngấy ngốc trong phòng chợ nghe tiếng động từ cửa sổ truyền đến, ấy do dự chút, sau đó nhanh chóng đến, kéo bức màn dày này ra, sau khi ấy nhìn thấy bóng người bên ngoài là Đào Dục huyên, vẻ mặt lập tức trở nên vừa mừng vừa sợ.

      ấy còn nhớ cậu, tuy rằng bọn họ chỉ gặp nhau lần, nhưng lần này cũng làm cho cả đời khó quên.

      Rốt cuộc Đào Dục Huyên cũng nhìn thấy Mạc Lâm, cậu há to miệng, nghĩ muốn cái gì với ấy, nhưng lại nghĩ đến ở trong phòng căn bản nghe được cái gì, vì vậy cậu lấy điện thoại trong người ra, nhanh chóng viết tin nhắn, sau đó giơ lên cho Mạc Lâm ở trong phòng xem.

      Mạc Lâm tò mò nhìn dòng chữ trong điện thoại của cậu, trong lúc nhất thời ngây người.

      đó viết: "Trước tiên nghĩ tất cả mọi cách đạt được tự do, nhất định phải sống tốt, ấy ở nơi xa chờ ."

      Qua hai phút sau, Đào Dục Huyên nghe có tiếng người chuyện truyền đến, bến có người đến, vì vậy cậu nhìn Mạc Lâm sâu, sau đó khép điện thoại lại, giống như người có chuyện gì ung dung về phía căn phòng ở cửa ra vào.

      Mạc Lâm nhìn bóng lưng cậu rời , rất muốn gọi cậu lại để nhìn cậu lâu hơn, thậm chí từ chỗ cậu có thể biết thâm được nhiều tin tức, nhưng mà sau khi nhìn thấy có người bên ngoài, lập tức kéo bức màn xuống, sau đó bước về chỗ ngồi phía trước, trong lòng bách chuyển thiên hồi*

      (Bách chuyện thiên hồi: là thành ngữ hình dung nhiều lần vòng vòng lại hoặc tiến trình rối rắm. Lữ Dao cũng có khúc nhạc gọi là bách chuyển thiên hồi)

      Sau khi Đào Dục Huyên đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Đào cầm con diều trong tay, vì vậy im lặng thở phào nhõm.

      "Ông ơi, cảm ơn ông giúp đỡ, chúng con còn muốn chơi thả diều, sễ quấy rầy nữa. Thay mặt con hỏi thăm sức khỏe của dì xinh đẹp nha." Đào Dục Huyên xong, kéo Tiểu Nho chạy ra ngoài.

      Tiêu Nhã Hinh còn uống nước trái cây, vừa nghe đến muốn , lập tức buông ly nước ra, chạy theo: "Này, Đào Dục Huyên, cậu chờ tôi chút."

      Ông bác nhìn thấy bọn họ muốn , nhanh chóng ra mở cửa, còn hỏi Đào Dục Huyên là công tử nhà ai.

      Đào Dục Huyên cười cười : "Mẹ của con là bạn tốt của dì Mỹ Ngôn. Chào tạm biệt ông."

      xong, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, bày ra bộ dáng của đứa bé có chút mưu đồ.

      Chương 163

      Lúc chạng vạng tối, ba đứa chơi , cuối cùng cũng lên đường trở về phủ.

      xe, Tiểu Nho vẫn còn chưa thõa mãn, la hét đòi lần sau bé nhất định phải thả diều bay lên. Còn muốn thả cao hơn trai mình.

      Khóe miệng Đào Dục Huyện co quắp lại, bộ dạng cười như cười.

      Bởi vì trước đó Vũ Văn Vĩ Thần báo tin cho trợ lý của Tiêu Nhã Hinh biết, để cho bọn họ sau khi chơi xong thẳng về phủ Tổng Thống, vì vậy chiếc xe về phía phủ Ngô, mà về Phủ Tổng Thống.

      Tiểu Nho ngồi xe hưng phấn hồi, bởi vì quá mệt môi nên cùng Tiêu Nhã Hinh ngã trái ngã phải ngủ mất.

      Đào Dục Huyên nhìn dòng xe chạy bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu biết suy nghĩ chuyện gì.

      Khoảng 40 phút sau, xe dừng lại trước cửa Phủ Tổng Thống, bởi vì Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh ngủ, trợ lý dám đánh thức các , đành phải để vệ sĩ ôm các , đưa vào phòng ngủ của Tiêu Nhã Hinh.

      Mà Đào Dục Huyên trầm mặc về phía lầu chính của Phủ Tổng Thống

      Trong lòng cậu có thắc mắc, vì sao trợ lý lại đưa bọn họ về Phủ Tổng Thống, theo lý, nếu có chuyện gì đặc biệt, bọn họ hẳn là thẳng đến phủ Ngô mới đúng.

      Lúc này tâm tình của Đào Du Du bình phục lại, giờ phút này chuẩn bị bữa tối, sau khi Đào Dục Huyên xuất , ôm lấy cậu bé, trái tim treo lơ lững cuối cùng cũng lòng.

      "Bà làm sao vậy?" Cảm giác được cảm xúc của Đào Du Du hơi là lạ, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi.

      " có gì, cục cưng, mẹ gặp lại con cho nên vui. Tiểu Nho đâu?" Đào Du Du nhìn thấy chỉ có mình Đào Dục Huyên vào, sau lưng có Tiểu Nho kia, trong lòng hơi nghi ngờ.

      "Nó ngủ, ở cùng với Tiêu Nhã Hinh, được đưa đến phòng chị ấy rồi." Đào Dục Huyên xong, sau đó nghi ngờ hỏi Đào Du Du: "Bà có chuyện gì sao?"

      " có chuyện gì, tại sao mẹ lại có chuyện gì chứ. đói bụng chư? Lập tức có thể ăn cơm rồi." Cười khan hai tiếng, Đào Du Du làm cho vẻ mặt mình thoải mái chút.

      "Bà chuẩn bị cho tôi nhiều thức ăn như vậy, buổi trưa chúng tôi ăn hết, làm sao có thể đói được?" Tránh khỏi vòng ôm của Đào Du Du, cậu xoay người ra ngoài.

      "Con muốn đâu đó?" Dào Du Du thấy thế lập tức hỏi sau lưng cậu.

      "Tôi muốn gặp chú chút." Đào Dục Huyên vừa , vừa về phía đại sảnh.

      "Ách.... ..." Đào Du Du nghe cậu muốn gặp Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi khó hiểu, từ khi nào hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy chứ?

      Chân bước thong thả lên lầu hai, đến trước của phòng làm việc của Tổng Thống, có vệ sĩ đứng bên ngoài cửa trông coi, cửa phòng mở rộng.

      "Chú, xin hỏi ngài Tổng Thống có ở bên trong ?" Nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, giọng giòn giã của Đào Dục Huyên vang lên.

      " ở bên trong." Vệ sĩ trả lời rất .

      "Cảm ơn." Đào Dục Huyên xong, thẳng vào phòng làm việc, bọn vệ sĩ biết thân phận của cậu, cũng ngăn cản cậu.

      Vào phòng làm việc, cậu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt nhíu mày lại biết suy nghĩ cái gì.

      Kiểng chân lên, cậu nhìn thấy bàn làm việc của đặt tài liệu về vụ án nổ lớn, lập tức nhíu mày lại. Cầm tài liệu lên đọc.

      Động tác của cậu làm Vũ Văn Vĩ Thần chú ý, trong nháy mắt mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt Đào Dục Huyên.

      "Con làm gì đó?" Nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, trong giọng mang theo nghi nghì cùng tra hỏi.

      "Đây là pháo hoa sao?" Đào Dục Huyên ngây thơ chỉ vào ảnh chụp trường vụ nổ, vô tội hỏi.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng chợt thả lỏng, ra sở dĩ nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, là bởi vì cảm giác được lúc Đào Dục Huyên nhìn vào những tài liệu kia, trong ánh mắt cậu phát ra tia hoàn toàn phù hợp suy và độ tuổi, theo lý, đứa bé như cậu, đừng là xem hiểu những tài liệu này, cho dù muốn biết tất cả những chữ này, điều này dường như là thể nào.

      tại, nghe được Đào Dục Huyên tò mò chỉ vào ảnh chụp rồi hỏi mình, cho rằng mình vừa mới bị hoa mắt, vì vậy cười với cậu: "Đây phải là pháo hoa, đây là vết tích của bom nổ."

      giống như Đào Du Du, nếu là Đào Du Du, nhất định dối con trai mình, tùy tiện thêu dệt lý do nào đó cho qua.

      Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn dựa nguyên tắc người cha nghiêm túc với đứa , kiên nhẫn giải thích.

      "Bom....... Cha và người ta đánh sao?" Đào Dục Huyên cố ý chớp chớp đôi mắt to, nhưng trong lòng bắt đầu hoạt động nhanh chóng, muốn làm chuyện này.

      "Đánh? A.... ... có, chỉ là tên kia có chút nghe lời chơi trò trẻ con." Nghe Đào Dục Huyên gọi mình là cha tự nhiên như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng làm ba nên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nhanh chóng lấy lại tài liệu trong tay cậu bé, rồi .

      Đứa bé này thông minh hơn nhiều hơn nghĩ, vì vậy cũng cần phải cho cậu bé biết nhiều là tốt nhất.

      "Cha, dường như mẹ được vui, vì sao vậy?" Nhìn thấy tập tài liệu bị Vũ Văn Vĩ Thần lấy , cậu có chút cam lòng, nhưng lại dám biểu ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục hỏi.

      "Hả? ấy vui sao? Cha cũng biết." Vũ Văn Vĩ Thần giả ngu, cố ý giả vờ kinh ngạc nhìn Đào Dục Huyên, bộ dạng cái gì cũng biết.

      Đào Dục Huyên nhìn diễn xuất sứt sẹo của , khóe miệng nhếch lên, trán cũng hoa hoa lệ lệ chảy mồ hôi lạnh.

      Ngay lúc hai người chuyện, Hồ Ứng ôm cặp văn kiện vào phòng làm việc, ta nhàng gõ cửa phòng mở lớn, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, ta đến.

      "Nhân viên gửi bưu phẩm kia khai ra rồi, ta quả bom này là có người cho ta tiền, nên ta mới đưa đến đây, ta cũng biết là bom, chỉ gửi cho quản gia đào gói hàng." ta vừa lấy khẩu cung được ghi lại đặt bàn mở ra cho Vũ Văn Vĩ Thần xem, vừa báo cáo lại.

      "Là sao? Người để cho ta gửi gói hàng này ở đâu? ta có là ai ?" Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tài liệu lấy lời khai trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :