1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154


      "Mặc dù sô la ăn rất ngon, nhưng mà.... ........giống như cả người đều ăn vậy, phải chỉ có chuyện này mới xảy ra người đứa trẻ sao?" vừa cười vừa nhìn xấu hổ mà mặt đỏ bừng lên.

      "Cảm ơn !" khom lưng cúi người chào sau đó bày tỏ cảm ơn, xoay người trốn khỏi tầm mắt của , nhưng trong lòng vẫn khắc sâu bộ dạng của .

      Gặp nhau lần nữa là ở trong tang lễ của cha ,Khi đó mới biết ra là nữ lãnh đạo đại diện tổng cục cảnh sát Định Khôn, bởi vì đau lòng quá mức nên có chú ý lặng lẽ đứng trong đám người.

      Tang lễ qua , mọi người từ từ rời , mẹ vì quá đau lòng được đưa bệnh viện, mà luyến tiếc ba nằm nơi nghĩa địa lạnh lẽo quyết định ở lại với ông lát.

      "Đối nhân xử thế kiểu quan tâm người chết mà màng người sống chính là tín điều của loại con như à?" Sau khi mọi người rời , xuất trước mặt , ngồi, đứng, ánh mắt chỉ nhìn từ cao xuống, trong giọng tia đồng từ.

      ".... ...." hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt , ánh mắt bị mặt trời chiếu vào làm đau đớn, nước mắt cũng tự chủ được mà chảy xuống.

      "Nếu người chết còn tiếp tục như vậy có lợi ích gì? thay vì sống nhớ thương người chết, bằng sống tốt cuộc sống của mình được ? khóc sướt mướt như đứa trẻ có lợi ích gì?" lấy khăn tay màu trắng từ trong túi ra, cúi người nhàng lau mặt , giọng vẫn cứng rắn, tuyệt đối giống như bộ dạng an ủi.

      "Mất người cha thương nhất của tôi, chẳng lẽ ngay cả đau lòng cũng đúng sao?" thể chấp nhận lời an ủi cứng rắn của , tiện tay đoạt lấy khăn tay trong tay , tự lau chùi nước mắt của mình.

      "Tức giận giống như đứa bé." Đối với lời chất vấn của , từ chối cho ý kiến, chỉ nghiêng đầu mình rồi đánh giá.

      "Vậy thế nào? Chẳng lẽ sinh ra là người lớn sao? phải cũng từ đứa bé lớn lên à?" thích dùng từ "đứa bé" để hình dung mình, vì vậy phản bác lại.

      "Nhưng mà tại tôi trưởng thành vì vậy, cần làm những việc của đứa bé nữa. Nếu muốn tiếp tục ở lại đây khóc sướt mướt ở lại , tôi nghe trời chạng vạng tối, ở đây xuất những thứ giải thích được, tôi trước đây, chúc gặp nhiều may mắn." cố ý thần thần bí bí liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn đồng hồ chút, xoay người chuẩn bị rời .

      "Những thứ giải thích được? bậy bạ gì đó?" bị lời của hù dọa, mặc dù ngoài miệng còn cứng rắn, nhưng cũng đứng lên.

      " tin cứ ngây ngốc ở đây chờ đợi ." quay đầu lại, chỉ ném cho câu rồi tiếp tục về phía trước.

      Thấy cứ bỏ mình lại rồi chạy mất, trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, vì vậy cũng còn thương tâm nữa, nhất chân chạy theo bóng lưng của , vừa chạy vừa la to: " chờ tôi chút.... ......"

      Vì vậy ngày đó, bởi vì xuất của , cùng với việc những thứ giải thích được, làm quên mất thương tâm.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Nếu như hai người xuất cùng lúc, muốn như thế, hoặc cũng vĩnh viễn rời khỏi thế giới của , chuyện xưa của bọn họ đến đây kết thúc.

      Đáng tiếc chuyện duyên phận là do trời cao sắp đặt, cầu xin được, đẩy hết, cho dù có là ai.

      Lần thứ ba gặp mặt, là trong lễ hội biểu diễn đàn vi ô lông.

      Lúc đó sân khấu nhìn rất rực rỡ chói mắt, còn lại làm người vô cùng bất đắc dĩ bị ép kéo tới cổ vũ cho bạn tốt, ngủ thiếp trong khán phòng.

      Lúc kết thúc diễn xuất, bị bạn mình kéo đến sau khán đài, còn nhất định phải giới thiệu để hai người quen biết, đó cũng là kỷ niệm khó quên đối với .

      làm sao cũng nghĩ đến, người nghe người ta diễn tấu mà lại ngủ ở thính phong, lại còn có thể bắn ra tiếng tự nhiên như thể ca khúc.

      Nhìn ngón tay xinh đẹp bay múa phím đàn, lòng lại trầm luân, hơn nữa cũng có cách nào kiềm chế.

      " nhạc chẳng qua chỉ để cho mình điều chỉnh tâm tình, tôi cảm thấy mình đàn rất tốt, nhất định phải muốn toàn bộ thế giới đều biết." nhấn xuống cuối, sau đó từ trước đàn dương cầm đứng lên, về phía si mê.

      " đúng, vì vậy sau này tôi bao giờ.... ........trình diễn sân khấu nữa." xong, cười lớn rồi tháo bỏ mái tóc dài xuống, cởi bỏ giày cao gót ra.

      "Phụ nữ quả rất giống đứa bé, thay đổi cũng có logic." thấy đột nhiên thay đổi ý nghĩ của mình, cảm thấy kỳ quái .

      "Tôi tên là Mạc Lâm, gọi là phụ nữ. Còn ?" cười híp mắt nhìn , ra lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, muốn biết tên của rồi.

      "Lý Doãn Trạch." xong, tiếp tục hoa hoa lệ lệ để lại cho bóng lúng, biến mắt trong tầm mắt của .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Từ đó về sau lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, thứ n lần gặp mặt, luôn cười híp mắt với .

      "Lý Doãn Trạch, tại sao đàn đàn dương cầm giỏi vậy?"

      "Lý Doãn Trạch, sao lại biết chữ đẹp vậy?"

      "Lý Doãn Trạch, nghe có rất nhiều nữ sinh thích , tại sao lại có bạn ?"

      "Lý Doãn Trạch, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, có thể mua kẹo que cho em ?"

      "Lý Doãn Trạch, chúng ta là bạn tốt đúng ?"

      "Lý Doãn Trạch, xem, ra em cũng có bạn trai, nếu chúng ta.... ...... ...... ......"

      "Lý Doãn Trạch, tại sao thích em?"

      "Lý Doãn Trạch, nhìn em thích như vậy, đuổi theo em .... ........."

      "Lý Doãn Trạch, hôm nay là sinh nhật của em, biết em muốn quà sinh nhật gì ?"

      "Lý Doãn Trạch, đồng ý làm bạn trai của em nữa, em tức giận đó."

      "Lý Doãn Trạch, người đó luôn nhìn , con hồ ly tinh cho nụ hôn gió kia là ai hả?"

      "Lý Doãn Trạch, em.... .....em có con của .............. trừng mắt em là xong rồi sao? Chẳng lẽ khi còn bé mẹ cho biết, kéo kéo bàn tay bé cũng mang thai sao?"
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Kỳ Kỳ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155

      Sau này, sau này, lại sau này, đuổi theo bước chân lâu.

      Cuối cùng cũng có ngày, mang vẻ mặt đau thương đến trước mặt rồi : "Lý Doãn Trạch, có phải thích em chút nào ?"

      hơi nghiêng đầu, đáy mắt lướt qua tia dịu dàng, nhưng lại lên tiếng. Thậm chí còn thầm nghĩ, chẳng lẽ định bỏ qua sao? hay là, xảy ra chuyện gì?

      Ai ngờ đột nhiên cười lớn, sau đó cười sáng lạn như ánh mặt trời với : " sao, em thích là được rồi."

      nhìn biểu tình biến hóa khoa trương của , đột nhiên đưa tay nâng mặt lên, rồi khẽ với : " cự tuyệt em 9000 lần, đả thương em 9000 lần, nhưng lại dùng thời gian cả đời trả lại cho em có được ?"

      nghe lời mà ngây ngẩn cả người.

      Dùng thời gian cả đời để trả lại ?

      đây là có ý gì?

      Lúc ngẩn ra, chợt cúi đầu đem đôi môi mình in lên môi , nụ hôn nhợt nhạt vừa rơi xuống, sau đó còn : "Bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ của ."

      Rất lâu sau, mới từ trong vui sướng phục hồi lại tinh thần, phen ôm chặt lấy , hét lớn với : "Mau nhéo em, mau nhéo em, lần này có phải em nằm mơ ?"

      nghe vậy, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, có thể thấy được cảnh tượng như vậy xuất trong giấc mơ của rất nhiều lần rồi.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Lại tiếp tục lần sau nữa, hai người hồn nhiên dưới tàng cây hoa đào, sốt ruột ngẩng cao đầu hỏi : " ràng thích em từ lâu có đúng ? Tại sao phải cự tuyệt em 9000 lần rồi sau đó mới đồng ý em chứ?"

      " có, ra , vẫn luôn thích em." lắc đầu nở nụ cười.

      "Gạt người, ràng thích em lâu rồi, , tại sao phải cự tuyệt em nhiều lần như vậy, cho em biết ." làm nũng lắc lắc cánh tay rồi .

      chợt dừng bước lại, xoay người, ánh mắt thâm tình nhìn vẻ mặt tò mò của , giọng nghiêm túc vang lên: "Bởi vì sợ sau này chăm sóc em được tốt, sợ thể cho em hạnh phúc, sợ khiến cho em đau khổ, vì vậy, cự tuyệt lần thứ 9000 cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau chỉ biết phải trả lại cho em 9000 lần hạnh phúc này, việc này đủ để hai chúng ta chung sống cả đời."

      nghe vậy, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cảm động đến rơi nước mắt nhào vào trong ngực , khi đó mới biết, có lúc bị cự tuyệt cũng là loại hạnh phúc.

      Từ đó về sau, chờ có cơ hội nhịn được lập tức hỏi : " xác định em chỉ tỏ tình 9000 sao? xác định em có sai chứ?"

      "Xác định." vẻ mặt chút thay đổi vừa làm việc của mình, vừa trả lời câu hỏi của .

      " đúng, đúng, em cảm thấy em tỏ tình ít nhất vạn lần, xem , suốt na năm, căn bản mỗi ngày em đều tỏ tình hơn 100 lần, chẳng lẽ chỉ có 9000 lần thôi sao? Có phải muốn nhiều hơn, vì vậy gạt em chỉ có 9000 lần thôi?"

      "... ........" hơi im lặng ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt trong suốt của , muốn mở đầu của ra xem trong đầu chứa những thứ gì.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

      Từ trước đến nay ông trời đều rất ghen tỵ với những người có hạnh phúc đến cửa, chẳng lẽ tình sâu đậm của bọn họ đến trời đất cũng tha sao, ngày đó sinh nhật , quyết định cho bất ngờ, khi đến địa điểm hẹn, muốn đến đó trước để chuẩn bị chút.

      Kết quả, lúc xuất ở cửa, tiếng vang lớn ngăn cách hai người bọn họ ở hai thế giới.

      Cho đến bây giờ vẫn nhớ nổi chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó hiểu nổi, nơi tốt như vậy lại bị nổ tung.... .........

      Kỷ niệm như ao nước xuân, có thể thấy rất nhiều rất nhiều điều tốt đẹp họ từng trải qua qua mặt nước trong veo.

      Chẳng qua bây giờ bọn họ dương cách biệt, phải làm thế nào để đòi lại 8000 lần hạnh phúc của mình đây?

      muốn tin rằng vĩnh viễn rời khỏi thế giới của , mà thủ khúc Little Boy đánh cho nghe này là con đường duy nhất để tìm được .

      chờ , giữ lấy lời thề của bọn họ, kiên cường mà sống tiếp!!!

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...

      Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

      Bên trong Ngô phủ, Tiểu Nho vừa tắm xong chân trần vào phòng tìm Đào Dục Huyên, bảo mẫu phía sau cầm giày đuổi theo , vừa đuổi theo vừa hô to: "Tiểu thư, người chậm chút, mang giày trước ."

      "Con muốn mang giày, chân đất rất thoải mái, con muốn Quả Táo.... ...." Tiểu Nho vừa chạy vừa la to,

      vất vả bảo mẫu mới bắt được Tiểu Nho, giúp bé mang xong, đúng lúc Đào Dục Huyên từ trong phòng ra.

      ".... ....Chơi với Tiểu Nho ." Tiểu Nho vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức trốn khỏi vòng ôm của bảo mẫu, chạy đến trước mặt ôm cổ cậu bé.

      "Em lắp ghép xong chưa?" Đào Dục Huyên mặc cho bé ôm mình, thân hình nhúc nhích, chỉ hé miệng hỏi.

      "Còn có đâu, Tiểu Nho ghép, dạy Tiểu Nho có được hay ?" Lắc đầu cái, Tiểu Nho hơi hao tổn tâm trí .

      "Tự mình ghép, ghép lại được đừng tìm ." Đào Dục Huyên quả quyết đẩy bé ra, sau đó đút hai tay vào túi quần, xuống phòng khách dưới lầu.

      ".... ......." Tiểu Nho bị đẩy ra buồn bã nhìn bóng lưng của Đào Dục Huyên, cất tiếng gọi trai mình.

      Đáng tiếc, Đào Dục Huyên thay đổi quyết định của mình, tiếp tục xuống dưới lầu.

      xuống dưới lầu, cậu ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay cầm lấy điện thoại bên cạnh mình bấm vào dãy số.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      xixon thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156


      "Nghe chỗ chơi rất vui, ngày mai chúng ta cùng chứ." Đào Dục Huyên .

      "Đúng ? Là ở đâu?" Tiêu Nhã Hinh nghe cậu như thế, lập tức vui vẻ hẳn lên.

      "Chị với mẹ tôi tiếng, cho bà ấy biết chiều nay chúng ta cùng chơi, sau đó chị đến đón tôi và Tiểu Nho, trước tiên cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên xong, lập tức cúp điện thoại.

      Tiêu Nhã Hinh từ xích đu nhảy xuống, lập tức chạy vào nhà tìm Đào Du Du.

      ... ...... ...... ...... ...... ....

      Lúc này Đào Du Du còn đau lòng vì số tiền của 12 đôi giày kia.

      Tiêu Nhã Hinh chạy đến phòng khách, thấy Đào Du Du bi thương đứng chỗ đó đùa giỡn với đầu ngón tay, lập tức đến trước mặt : Quản gia Đào, chiều nay con muốn ra ngoài chơi với Đào Dục Huyên và Tiểu Nho của ngài, ngài chuẩn bị đem theo thức ăn ngon cho tôi."

      "A? Ồ, chơi ở đâu?" Đào Du Du phản ứng kịp thời lập tức hỏi.

      " biết, Đào Dục Huyên của ngài chưa . Quản gia Đào, ngài vừa mới làm gì đó? Tại sao lại vẽ đầu ngón tay," Lắc đầu cái, Tiêu Nhã Hinh nghi hoặc nhìn rồi hỏi.

      " có gì, .... .... chơi , tôi cho người chuẩn bị nhiều thức ăn ngon cho ." Khoát khoát tay, Đào Du Du muốn đề cập đến chuyện tiền túi của mình.

      Tiêu Nhã Hinh thấy chịu , cũng lười hỏi đến, vui vẻ chạy về phòng mình tắm cái rồi ngủ.

      Đào Du Du xoay người chuẩn bị phân phó cho bộ trưởng ẩm thực ngày chuẩn bị cơm và thức ăn cho Tiêu Nhã Hinh ngày mai dã ngoại, kết quả chưa ra khỏi đại sảnh, nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần thân áo ngủ xuất trước mắt .

      "Pha cho tôi ly cà phê rồi đem đến vườn hoa." Đúng lúc thấy Đào Du Du ở đại sảnh, lập tức phân phó.

      "A, vâng." Đào Du Du nhìn rẽ vào ngõ, về phía vườn hoa, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, sau đó nên với về chuyện mấy đôi giày thôi.

      ... ...... ...... ...... .........

      Phải mất chút thời gian pha giúp ly cà phê thơm ngon, niềm nở bưng ly cà phê vào vườn hoa, chỉ hy vọng được uống cà phê ngon, tâm tình có thể tốt hơn chút.

      cố ý lấy sữa tươi mặt cà phê tạo thành quả đào hình trái tim, có vẻ đặc biệt đáng .

      ra phải cố ý làm thành hình trái tim, chẳng qua là đây là loại hoa văn duy nhất mà biết.

      "Đây là cái gì?" Khi Đào Du Du nịnh nót đặt ly cà phê sữa đến trước mặt, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn được nhìn hình dạng ràng mặt ly cà phê rồi hỏi.

      "Sữa tươi." Đào Du Du trả lời nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tổng Thống này phải chứ? Ngay cả sữa tươi cũng biết.... ...... ...... ....

      "Tôi biết, tôi là hình vẽ này.... ...... ..." Vũ Văn Vĩ Thần hơi im lặng đối với trả lời hỏi đằng đáp nẻo của Đào Du Du.

      "Cái này, là đào tim tôi, làm sao Tổng Thống ngay cả cái này cũng nhận ra à?" Trong lòng Đào Du Du dâng lên tia khinh bỉ, Tổng Thống này có kiến thức.

      "Tôi biết, tôi muốn hỏi , tại sao vẽ hình quả đào tim ly cà phê rồi đưa cho tôi?" Rốt cuộc hỏi vào mấu chốt của vấn đề, sau đó mặt mong chờ nhìn Đào Du Du, chờ đợi câu trả lời của .

      "Còn phải bởi vì tôi.... ...... ....." Đào Du Du có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chuẩn bị trả lời là bởi vì chỉ biết làm hình vẽ đó, kết quả còn chưa hết câu, bị Vũ Văn Vĩ Thần mỉa mai: " hãy thành cho tôi biết, có phải thầm mến tôi rồi ?"

      "Cái......Cái gì? Thầm mến?" Đáp án này lại làm Đào Du Du hoảng hốt, thầm mến em chứ thầm mến.... ...... ....

      "Chẳng lẽ đúng sao? Nếu tại sao lại đưa quả đào tim cho tôi? Chẳng lẽ biết quả đào tim có ý nghĩa gì à? ra cũng có gì, ở đời này, người thầm mến tôi nhiều như vậy, mình cũng nhiều, yên tâm , tôi ngăn cản , yên tâm ." Vũ Văn Vĩ Thần xong, sau đó bưng ly cà phê đưa đến miệng mình, nhàng uống hớp, rồi : "Mùi tạm được, chính là hơi ngọt chút."

      "Này.... ..........Tôi mới thầm mến , đừng tự mình đa tình." Đào Du Du nhịn được khi hiểu sai ý , lập tức sửa đúng lại.

      " có sao? có sao? Phụ nữ đều giống nhau đằng làm nẻo vậy sao? đúng là làm cho người ta chịu được, phải tôi cũng ngăn cản thầm mến tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn Đào Du Du, hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ này khó chịu cái gì.

      "Cũng , tự kỷ, trả ly cà phê lại cho tôi." Đào Du Du bị những lời kia làm cho thẹn quá hóa giận, đưa tay đoạt lấy ly cà phê tay , sau đó xoay người chạy về phía lầu chính.

      "Này.... .......Đào Du Du, đứng lại đó cho tôi.... ........." Vũ Văn Vĩ Thần ngờ hôm nay người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, dám giành cà phê của , vì vậy lập tức ở sau lưng quát to.

      Đào Du Du để ý đến , tiếp tục chạy về phía lầu chính.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy làm sao cũng gọi được, trong lòng cảm thấy tức giận, lập tức đứng lên đuổi theo.

      Đào Du Du vào cửa, trực tiếp vọt vào phòng mình, chuẩn bị đổ bỏ ly cà phê.

      Nhưng vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, nghe tiếng gõ cửa truyền đến, theo tiếng gõ cửa còn kèm theo giọng uy hiếp của Vũ Văn Vĩ Thần: "Đào Du Du, cái người phụ nữ ngu ngốc này, mở cửa ra cho tôi."

      "Tôi ra, ra.... ...... ....." Đào Du Du cầm ly cà phê vào phòng vệ sinh đổ bỏ, vừa rửa sạch cái ly, sau đó hướng về phía cửa phòng quát to.

      "Tôi đếm đến ba, tôi đảm bảo hối hận." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy cuối hành lang có người qua, còn có người thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn về phía này, vệ vậy hạ thập giọng .

      "Tôi ra, tôi ra, tôi ra.... ...... ......" Lúc này Đào Du Du cũng gào lên, dù sao chìa khóa của tất cả các phòng trong phủ Tổng Thống này đều nằm trong tay , đoán trước được Vũ Văn Vĩ Thần thể mở cửa được.

      "Rất tốt, Đào Du Du, đây là do ép tôi." Vũ Văn Vĩ Thần xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhưng sau đó xoay người ra ngoài.

      Đào Du Du lo lắng lúc lại phát ngoài cửa thanh gì, nghĩ có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần rồi, thở phào hơi, chuẩn bị cởi quần áo tắm rồi ngủ.... ...... ....
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Kỳ Kỳ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 157


      vừa mới kéo rèm cửa sổ lên, cởi quần áo xuống, chuẩn bị vào phòng vệ sinh, kết quả lại nghe được tiếng nổ lớn từ cửa sổ, kính thủy tinh rơi đầy mặt đất.

      bị dọa đến mức kịp lấy quần áo che chắn phía trước mình, nhìn thấy bóng dáng hoa hoa lệ lệ của Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sổ nhảy vào.

      Vì vậy, trong khoảnh khắc bọn họ đều chấn động!

      "A a a a.... ...... ....Lưu manh.... ........" Đào Du Du phản ứng kịp là hét chói tai, sau đó tiện tay cầm gối đầu ném về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Này, làm gì thế?" Vốn dĩ tầm mắt Vũ Văn Vĩ Thần tỉ mỉ quan sát cơ thể của Đào Du Du kết quả bị ném gối đầu về phía mình, trong lúc nhất thời chụp lấy gối đầu, sau đó vô cùng khó chịu hỏi .

      " cái tên lưu manh này, biến thái, khốn kiếp.... ......" Lúc này Đào Du Du hoàn toàn bị điên rồi, thậm chí tức giận đến mức quên mình có mặc gì, chỉ vọt đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, làm bộ dáng muốn liều mạng với , giơ tay lên hung hăng đấm vào ngực .

      " đủ rồi nha.... ...... ....." Vũ Văn Vĩ Thần bị đấm hơi buồn bực, nắm chặt tay , hung hăng ném cả người lên giường, chính cũng nằm đè lên người .

      ".... ...... muốn làm gì?" loại cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong tim Đào Du Du, hai mắt trừng to nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim đập thình thịch.

      " cứ ?" nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi của , khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.

      " buông tôi ra, buông tôi ra.... ...... ...." Lần này Đào Du Du bị dọa sợ , vô vừa giãy giụa vừa hô to, sợ hãi đến nước mắt cũng chảy ra.

      "Người phụ nữ này, điệu bộ kiêu ngạo lúc nãy chạy đâu mất rồi? Bây giờ nhớ đến muốn rơi nước mắt có phải quá muộn rồi ?" nghĩ rằng giả vờ đáng thương nên cố ý đưa miệng đến gần cổ , sau đó dùng giọng mị hoặc của .

      "Đừng như vậy, tôi cầu xin , buông tôi ra .... ........" Đào Du Du bị hành động của dọa sợ hãi nên dám nhúc nhích, chỉ liều mạng chảy nước mắt, hình ảnh năm năm trước lại lên trong đầu , khi đó cũng giống như bây giờ có ai đến cứu giúp.

      "Khóc à? phải vừa rồi chửi tôi rất thỏa mãn sao? Phụ nữ các cơ trở mặt cũng rất nhanh." Nhìn thấy Đào Du Du khóc , hơn nữa khóc càng thương tâm, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy đành lòng, lật người từ người xuống, tiện tay kéo ra trải giường đắp lên người .

      Đào Du Du chỉ lo khóc nên chuyện với , tất cả những điều vui lên trong đầu , khóc đến nỗi sắp héo đến nơi rồi.

      "Này này, giống như bình thường phải, đừng khóc, khóc khó coi chết được." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn nước mắt rơi dữ dội như vậy, là người chưa có kinh nghiệm an ủi người khác nên biết khuyên thế nào, thể làm gì khác hơn là cố ý xấu .

      Lời vừa dứt, càng làm cho Đào Du Du khóc nhiều hơn, gào khóc rất khí thế.

      "Tôi , phải tôi thả ra rồi sao? Vì sao còn khóc? Vóc dáng như vậy tôi có hứng thú đâu, giống như học sinh tiểu học." Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của làm cho biết phải là sao, vì vậy lung tung.

      Được rồi, Đào Du Du vốn cảm thấy mình rất thua thiệt, hôm nay bị người khác nhìn sạch còn phê bình vóc dáng tốt, làm sao có thể chịu được, vì vậy gào khóc , chỉ thiếu chút nữa là lên án Vũ Văn Vĩ Thần hiền lành.

      "Được rồi được rồi, thân hình của rất đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp, rất hấp dẫn, vì vậy đừng khóc có được ?" Phát mình càng chê xấu , khóc càng lợi hại hơn, bất đắc dĩ, Vũ Văn Vĩ Thần đành thỏa hiệp với , bắt đầu khen ngợi .

      Quả nhiên cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những lời tốt đẹp gì Vũ Văn Vĩ Thần mà khiến Đào Du Du lập tức ngừng khóc, hơi khiếp sợ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nghĩ rằng tai có vấn đề.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời của mình hiệu quả như vậy, Đào Du Du ngừng khóc, nhịn được giọng khinh bỉ: "Người phụ nữ này lòng hư vinh của đúng là mạnh mẽ bình thường đâu, khen ngợi lập tức ngừng khóc."

      "Biến thái, ai muốn khen?" Đào Du Du bị lời của chọc tức, nhịn được mắng .

      "Cái gì? dám tôi biến thái?" Vũ Văn Vĩ Thần phát người phụ nữ này rất thích dùng từ này, có phải mắng đến nghiện rồi ?"

      " phải biến thái tại sao lúc tôi cởi quần áo lại xông vào? Rốt cuộc có hiểu quyền riêng tư của người khác ? nhìn lén đến phát cuồng rồi à?" Dù sao Đào Du Du đếm xỉa đến, nghẹn ngào cất giọng quát.

      Choáng, chết chết, dù sao lời của ta biến thái, coi như tại giết chết , tương lai có ngày cũng bỏ qua cho .

      "Làm sao tôi biết ở trong phòng thay quần áo? Cũng có gì đẹp mắt nha, là ô nhiễm mắt của tôi, tôi phải nhanh chóng rửa mắt chút." Vũ Văn Vĩ Thần , vẻ mặt còn giả vờ ghét bỏ , sau đó đến cửa.

      Đào Du Du bị đả kích lần nữa, có loại xúc động muốn giết người, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt phát ra tia lửa giận mãnh liệt.

      "Xem ra dáng vẻ ngày thường là ngụy trang,phải nhét vào bao nhiêu nội y mới có thể chống đỡ được." Lúc đến cửa, Vũ Văn Vĩ Thần cũng quên tiếp tục đả kích , dùng lời châm chọc vóc dáng của .

      Đào Du Du nghe lời chọc tức đó, nhìn về phía hét lớn có hình tượng: "Ai tôi nhét thứ đó hả? Nằm xuống bộ ngực có thể to hơn à? Khốn kiếp.... ..."

      Vũ Văn Vĩ Thần cười ha ha, sau đó mở cửa ra khỏi phòng, bỏ mình Đào Du Du ở lại căn phòng nghiền ngẫm lỗi lầm.

      ... ...... ...... ...... ......

      Vì vậy sau đêm hôm đó, nhân viên Phủ Tổng Thống thoải mái bàn tán đề tài mới.

      "Này, có nghe ? Tối hôm qua Tổng Thống bà quản gia Đào cãi nhau đó."

      "Có ?"

      "Cũng phải chứ, tôi còn nghe được hình như Tổng Thống quản gia Đào có ngực ."

      "Có chuyện gì vậy? ra Tổng Thống thích phụ nữ ngực lớn."

      " đúng, đúng, đêm hôm đó Tổng Thống ở trong phòng ngủ của quản gia Đào, bọn họ cũng phải cãi nhau."

      "Xem ra rất nhanh quản gia Đào lên lầu hai."

      Aiz, biết tại sao Tổng Thống thích phụ nữ có con."

      "Tôi thấy quản gia Đào rất tốt, tôi là Tổng Thống, tôi chọn quản gia Đào.... ....."

      "... ......."

      "... ......"
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158:

      Sáng hôm sau Đào Du Du gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường, lười biếng tinh thần sa sút nhốt mình trong phòng ngủ nướng.

      Tối hôm qua sau khi cửa sổ bị Vũ Văn Vĩ Thần đập nát, gió ngừng thổi vào phòng, vừa thổi hơi lạnh vào , vừa cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khí nóng lạnh cứ lặp lặp lại.

      Cũng may Vũ Văn Vĩ Thần còn nhớ đến chuyện đêm qua đập cửa sổ, hơn mười giờ sáng bảo Hồ Ứng sắp xếp người sửa chữa.

      Đào Du Du vốn định hôm nay nằm ngủ giường ngày, kết quả thanh của nhân viên sửa cửa sổ quấy rối làm ngủ được, đành phải rời giường.

      Đột nhiên nhớ đến hôm qua Tiêu Nhã Hinh bảo chuẩn bị thức ăn tốt cho ấy, dường như mà muốn chơi cùng Đào Dục Huyên, lập tức tìm đến bộ trưởng ẩm thực, hỏi ấy chút xem.... .... chuẩn bị thức ăn xong hết chưa.

      Bộ trưởng ẩm thực cho biết chuẩn bị xong, đến lúc đó trực tiếp đưa cho Tiêu Nhã Hinh là được.

      hơi tò mò bọn muốn đâu chơi, vì vậy gọi điện thoại đến Ngô Phủ.

      Tiểu Nho nghe điện thoại, giọng dịu dàng, rất dễ nghe: "Người là ai vậy?"

      "Cục cưng, là mẹ." Đào Du Du thoáng nghe được giọng của Tiểu Nho, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.

      "Mẹ, người nhớ Tiểu Nho ? Tiểu Nho rất nhớ người, khi nào người đến thăm Tiểu Nho và hai? hai chiều nay đưa Tiểu Nho thả diều, còn có chị xinh đẹp nữa, mẹ cũng đến đó ?" Tiểu Nho vừa nghe đến giọng của Đào Du Du lập tức vui vẻ, cái miệng nhắn ở đầu dây bên kia líu ríu ngừng.

      "Ách.... .....mặt trời lên cao như vậy, các con thả diều thấy nóng sao?" Đào Du Du nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, có chút lo lắng hỏi.

      " biết, mẹ, mẹ chơi với chúng con được ?" Tiểu Nho tuyệt đối có khái niệm với nhiệt độ bên ngoài, bé chỉ lòng muốn Đào Du Du chơi với mình.

      "Mẹ phải làm việc rồi, cục cưng, các con vui vẻ lên nha. chừng buổi tối mẹ đến nhà bà ngoại thăm các con, phải ngoan ngoãn nghe lời được chọc bà ngoại tức giận." Đào Du Du vốn định cùng bọn họ, nhưng còn lo lắng giờ phút này Vũ Văn Vĩ Thần còn làm khó mình, chơi chiêu đùa giỡn sau lưng, vì vậy quyết định ở phủ Tổng Thống canh giữ tốt.

      "Dạ, biết, mẹ hôn Tiểu Nho." Giọng của Tiểu Nho xuyên qua điện thoại truyền vào lỗ tai Đào Du Du, làm cho rất vui vẻ.

      "Hôn cục cưng của mẹ, vậy trước cứ như vậy, nhớ giúp mẹ hôn hai, còn phải nhớ đến mẹ đó." Đào Du Du cười hướng vào đầu dây điện thoại bên kia hôn cái, sau đó .

      "Dạ, gặp lại mẹ."

      "gặp lại, cục cưng." Cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, khóe miệng Đào Du Du tràn đầy nụ cười ngọt ngào.

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Ở bên này, sau khi Tiểu Nho cúp điện thoại xong lập tức chạy lên lầu, vào phòng của Đào Dục Huyên, hôn cái "chụt" lên gương mặt Đào Dục Huyên khi cậu ngồi đùa nghịch con diều giấy dưới sàn nhà, nước miếng đều dính gương mặt cậu.

      "Em làm gì?" Đào Dục Huyên chợt bị hành động hôn má của bé làm cho hoảng sợ, cậu cảm giác mặt mình có gì đó hơi nhơn nhớt, biết là nước miếng của Tiểu Nho, vì vậy vừa lau nước miếng vừa hỏi.

      "Mẹ để cho Tiểu Nho giúp mẹ hôn . , thích Tiểu Nho hôn sao? Vì hôn trả , trả lại cho em là được." Tiểu Đào nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên hơi ghét bỏ mình, bé cảm thấy rất bi thương, vì vậy cái miệng nhắn méo mó, đưa gương mặt mủm mỉm đến trước mặt cậu bé.

      "Được rồi được rồi, thích em, em ra ngoài chơi , muốn đem con diều giấy này thay đổi chút, như vậy mới có thể thả cao hơn, bay xa hơn." Coi như là sợ dáng vẻ kiên cường của bé này, Đào Dục Huyên chỉ cần trước tiên đuổi .

      ", chị xinh đẹp thả diều với chúng ta sao?" Tiểu Nho nhìn thấy giọng của Đào Dục Huyên dịu lại, vì vậy ngồi xổm trước mặt cậu, bé ngạc nhiên chăm chú nhìn vào tay cậu ngừng đùa nghịch con diều giấy.

      "Phải, em bảo dì làm cho em cái bánh ngọt to, sau đó chúng ta có thể mang đến chỗ thả diều ăn, nhanh ." muốn ngừng líu ríu bên tai mình, Đào Dục Huyên chỉ có thể kiếm cớ đuổi .

      "Vậy được rồi, cố gắng lên, phải cho diều bay cao xa, bay đến bầu trời." Nghe cậu để dì Thảo Mai làm bánh ngọt, lúc này Tiểu Nho mới đứng lên, trước khi vẫn ngừng cổ vũ cậu to.

      Khóe miệng Đào Dục Huyên co quắp lại, nhìn cơ thể nho của bé chạy ra khỏi phòng, đầu hoa hoa lệ lệ chảy mấy vạch đen.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng ăn sớm hơn mọi ngày nửa giờ, tại Đào Du Du vừa nhìn thấy mặt , giống như quên chuyện xảy ra đêm qua, vừa ngồi xuống, quay đầu lại hỏi : "Sáng hôm nay vì sao đến gọi tôi rời giường? có biết tôi ngủ nhiều hơn nửa giờ có chuyện gì xảy ra ?"

      biết mình ngủ nhiều hơn nửa giờ ảnh hưởng đến đời sống người dân, nên đặt đồng hồ báo thức, sau đó rời giường đúng giờ, tại sao luôn ỷ vào người khác gọi mình rời giường chứ?" Đào Du Du cũng thèm nhìn cái, mắt nhìn thẳng mặt chút thay đổi.

      " cái gì? Đặt đồng hồ báo thức?" Vũ Văn Vĩ Thần cho là mình nghe lầm, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo rồi.

      "Nếu ngài Tổng Thống cảm thấy đồng hồ đó hơi đắt tiền, mua nổi.... .........tôi cũng có thể mua cho ngài cái, nhưng mà xin ngài sau này tự mình rời giường." Vẫn thèm nhìn , Đào Du Du quyết tâm hôm nay phải đấu với tới cùng.

      "Này......Đào Du Du, có phải chán sống rồi ?" Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn bị thái độ của Đào Du Du chọc giận, chợt đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Đào Du Du, chiều cao chênh lệch làm cho ta tức giận muốn trực tiếp đè ngã .

      Đào Du Du đối với những lời này của hoàn toàn có phản ứng, cảm thấy mình vốn lời ngu ngốc nào.

      Cái gì gọi là chán sống? Nếu chán sống, từ lúc đêm qua hôm chạy trốn rồi, còn tiếp tục ở đây để mặc khi dễ sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :