1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Ông Ấy Muốn Cảm Ơn Sao

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Xin chào, cái này ngài giao cho tôi được rồi.”Lúc này, người nữ giúp việc trẻ tới nhận lấy, rất lễ phép gật đầu chào Đào Du Du, sau đó hai tay nhận lấy áo khoác trong tay Đào Du Du.

      Đào Du Du lập tức đưa áo cho ta, sau đónhìn xung quanh chút, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần lên lầu, sững người đứng tại chỗ, biết mình nên làm gì.

      “Đào quản gia, xin mời theo tôi.” Dương quản gia nhìn Đào Du Du biết làm sao, vì vậytiến lên bước với .

      “À………..Được.” Phục hồi lại tinh thần, cômới nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần cho bangày làm quen hoàn cảnh mới hiểu công việccủa mình, vì vậy nhanh chóng đến bênchờ Dương quản gia.

      Ra khỏi phòng khách, qua hành lang dài, bọn họ vào thư phòng bài trí thanh lịch, sau khi hai người vào trong thư phòng, Dương quản gia ý bảo Đào Du Du ngồi xuống ghế sôpha, sau đó ông đến trước bàn sách, ôm chồng tư liệu đến bên bàn trà, rồi với :“Sau này, chỗ này là thư phòng của ngài, trước buổi tối ngày mai ngài cần phải học thuộc đống tài liệu này, bên trong đều là trách nhiệm củaquản gia đối với phủ Tổng thống còn có sắp xếp thói quen và sở thích của ngài Tổng thống, còncó bối cảnh gia tộc và người nhà của ngài ấy. Ngài nhất định phải học thuộc những tư liệunày, sau này có xảy ra việc gì cũng biết đườngứng phó.”

      “Hả?....... Cái gì? Này……..Nhiều như vậy?Muốn tôi ngày phải nhớ kỹ sao?” Đào Du Du há hốc miệng nhìn chồng tài liệu cao như núitrước mặt, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, có cảm giác rằng ông trời muốn diệt .

      “Nếu ngài tổng thống đích thân mời đến thay vị trí của tôi, nhất định là có chỗ hơnngười, mấy chuyện vặt này chắc làm khóđược . Sau này càng có nhiều thứ cần họctập, tổng thống chỉ cho thời gian ba ngày, bởi vậy hãy cố tận dụng.” Dương quản gia xong liền đứng dậy ra ngoài.

      “Việc này… Xin đợi chút…” Đào Du Dunghe xong, lập tức thấy có chỗ phù hợp.

      Dương quản gia dừng bước, quay đầu nhìn vềphía Đào Du Du, dường như đợi câu hỏi của .

      “Ngài… Ngài vừa là tôi thay thế vị trí của ngài… Vậy… Vậy ngài ở lại phủ tổng thống chứ?” Đào Du Du lòng muốn vì mìnhmà người khác mất công việc.

      đúng, ra cũng sai, đều tạitổng thống lòng dạ bắt đảm nhiệm vị trí quản gia này, bởi vậy tên đầu sỏ chính là tổng thống.
      Ừ, phải rồi, nghĩ như vậy gánh nặng của mớiđược giảm bớt.

      ra là Đào quản gia quan tâm tôi đâu à, cảm ơn quan tâm, đừng nghĩ là mình lấy mất vị trí của tôi, ngược lại, tôi còn phải cảm ơn .” Dương quản gia xong, cười ha hả, sau đó để lại cho nụ cười ý tứ hàm súc, xoay người ra khỏi thư phòng, để lại Đào Du Du ngây người nhìn theo bóng lưng ông, mộtlúc vẫn chưa phản ứng lại được.

      Chương 22: Ngài Tổng Thống Mời Đến

      Editor: Nguyên Nguyên


      Sau khi Dương quản gia được bao lâu, Đào Du Du lật lật lại đống tài liệu xếp như núi trước mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc to lớnkhông gì sánh kịp.

      Nhiều văn kiện như vậy, chỉ có thời gian mộtngày để học thuộc lòng, còn trực tiếp giếtchết cho rồi, đây có ý đùa giỡn côchứ?

      Hơn nửa giờ sau, ngoài cửa sổ, trời chiều cũng dần dần hạ xuống, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thuận miệng : “Mời vào.”

      thấy nữ giúp việc tuổi còn trẻ nhàngmở cửa ra, từ bên ngoài vào với : “Xinchào Đào quản gia, Tổng thống cho mời ngài đến thư phòng của ngài ấy.”

      “Cái gì?” Ha, phải vừa mới bắt đầu muốn tìm phiền toái cho chứ?

      Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhưng lại đứng dậy rất nhanh, với nữ giúp việc: “Được rồi, làmphiền trước dẫn đường.”

      “Xin mời theo tôi.” Nữ giúp việc xong, bày ra tư thế đưa tay “mời.”

      Đào Du Du theo ta, ra thư phòng, đingang qua hành lang dài, sau đó đến phòng khách, lên cầu thang, về phía thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Ngôi nhà rất lớn, lại có rất nhiều phòng, Đào Du Du vừa di chuyển chút lại đượcphương hướng rồi. dễ dàng gì để đitheo nữ giúp việc kia đến trước cửa thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ thấy hai bên cóhai vệ sĩ, nữ giúp việc nhìn hai người nọ giảithích chút, sau đó mới cho phép vào.

      lúc cửa thư phòng mở ra, Đào Du Du cảmgiác được có áp lực lớn đập vào mặt.

      giống với thư phòng dưới lầu, thư phòngnày rất lớn. Đồ bên trong trang trí xa hoa, dọctheo vách tường sắp xếp ba giá sách lớn đểchứng minh cho câu của người xưa “tàngthư vạn cuốn”.

      Từ trước đến nay, những người thống trị đềukhông thể tách rời giúp đỡ của sách vở,nhưng cho dù như thế nào, trực giác của Đào Du Du rằng, ngài tổng thống này cũng khôngphải là người rất hiếu học.

      Sau khi vào thư phòng, nữ giúp việc thông báovới Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trước máy tính bàn làm việc biết làm gì đó, sau đó lại nhàng rời khỏi phòng, trong lúc nàythư phòng chỉ còn Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.

      “Xin hỏi……Ngài tìm tôi có chuyện gì ?”Đứng vài giây, phát tầm mắt của Vũ Văn VĩThần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rốt cuộc nhịn được tò mò hỏi.

      ra là người của Thương Quốc.” Nghe được giọng của , Vũ Văn Vĩ Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về vẻ mặt mờ mịt của ĐàoDu Du đứng trước mặt mình.

      “Phải…….Đúng vậy.” Gật đầu, Đào Du Du hơi kỳ lạ vì sao Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này.

      Chẳng lẽ đến bây giờ mới nhớ đến điều trabối cảnh của sao?

      “Cha của là Đào Trung Tĩnh năm năm trước vẫn làm Thị Trưởng bình tĩnh, chỉ tiếc bịngười ta ám sát, đây là nguyên nhân mà trốnđi đất khách quê người sao? Vũ Văn Vĩ Thân đặtnhẹ tay lên con chuột, ngón trỏ chậm rãi di chuyển chút, sau đó nhìn về phía hỏi.
      Chương 23: Là Sao?

      Editor: Nguyên Nguyên


      Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhất thời biết nên cái gì.

      còn nhớ năm đó Đào Tú Quyên vớicô nguyên nhân ba bị ám sát là vì sóng gió trong giới chính trị, tại Vũ Văn Vĩ Thần lại chuyện này với , rốt cuộc là có ý gì? chẳng lẽ người năm nó ám sát bà ta là cùng đảng phái sao?

      Vừa nghĩ đến đây, cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

      rất căng thẳng?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai chân hơn run run, vẻ mặt lại trở nên cứngngắc, vì vậy cố ý dùng giọng thoải mái nóichuyện.

      …… có……..Tôi biết vì sao lại những lời này……. Vậy…….”Bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, ĐàoDu Du hít sâu hơi, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần cáchmình cái bàn làm việc.

      “Năm năm trước khi rời khỏi đây, trước khirời ở………” thu hồi tầm mắt, nhìn vào màn hình laptop, nhưng tầm mắt của lại rơi vào màn hình máy tính “trung học Á Lợi” dừng lại.

      Đao Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ vì sao tiếp tục hết, nhưng lại dám hỏi nhiều, vì vậy chỉ im lặng đứng trước mặt , chờ anhmở miệng lần nữa.

      tốt nghiệp trung học Á Lợi?” Vũ Văn VĩThần xong, trong đầu lên hình ảnh vàomột đêm kia của năm năm trước, bị ngườikhác làm hại trúng xuân dược bị bắt cường Xmột nữ sinh mặc đồng phục, đồng phục kia sau khi đến bệnh viện được bác sĩ thay ra, đến lúc chuẩn bị đến bệnh viện nhìn nữ sinh kia,bác sĩ lại cho biết ấy mất tích, sau đó đểlại bộ đồng phục lúc đầu bị thay ra.

      đồng phục kia có tên trung học Á Lợi,bởi vì lúc trước vào thời gian nghĩ hè, đến cuối năm nhập học, phải người đến tìm kiếmbóng dáng nữ sinh kia, lại phát căn bảnkhông tìm thấy tồn tại của nữ sinh đó.

      Bộ đồng phục này bây giờ còn giữ, vì muốncó ngày nào đó tìm thấy bé kia, bù đắp lại những sai lầm mà làm ra.

      Lúc này, Đào Du Du đứng trước mặt , toànbộ tài liệu của làm cho đột nhiêngiật mình, có thể nữ sinh năm đó và Đào Du Du là cùng người, đột nhiên rời khỏi Thương Quốc?

      Hay là ……..

      Thời gian năm năm trước, lâu lắm rồi………

      lâu rồi nên hoàn toàn nhớ dáng dấp của bé kia.

      muốn tìm cách chứng thực Đào Du Du chính là bé của đêm đó sao?

      Nếu trực tiếp hỏi , nhất định được, nếu phải Đào Du Du, cảm thấy mình bị sĩ nhục mà tức giận.

      Nếu là , ra trắng ra việc của đêmhôm đó, như vậy chịu nổi, có lẽ sẽkhông cho cơ hội chuộc lỗi.

      việc trở nên hơi khó giải quyết, mặt Vũ Văn Vĩ Thần dần dần nhăn lại chỗ…………
      Chương 24: Thay Quần Áo Rồi Theo Tham Gia Yến Tiệc

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Phải, tôi tốt nghiệp trung học Á Lợi, hiểu nổi vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại điều tra bối cảnh của như vậy, vì sao ở trước mặt lại hỏi lần nữa, rốt cuộc ta muốn nhưthế nào?

      Đào Du Du trong lòng hoang mang, chỉ có thể thành trả lời câu hỏi của .

      “Được rồi, có việc gì, thay đồ rồi theo tôi tham gia bữa tiệc tối, chỉ là bữa tiệctư nhân , sắp xếp bữa ăn tối mà thôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du căng thẳng, trực tiếp hỏi xảy ra chuyện gì, lo lắng lại cẩn thận làm tổn thương . Mà thực tế lại muốn lặng lẽ điều tra, lặng lẽ bồithường chút cho , dù sao đoạn ký ức vui vẻ kia, cho nên cũng hy vọng nhớ lại.

      “Ách….Tôi……Tôi muốn tìm người nào đưa tôivề phòng đây?” Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên ralệnh, làm đầu óc Đào Du Du choáng váng.

      “Tìm người nữ giúp việc vừa mới đưa lên đây, ấy ở ngoài cửa phòng chờ .” Vũ Văn Vĩ Thần xong, thu hồi lại tầm mắt người , sau đó im lặng nhìn vào màn hình máy tính.

      Ở phía có hình Đào Du Du lúc học trung học, đồng phục kia mặc người, chỉ là mặt mang theo nụ cười tươi hồn nhiên,vẻ mặt vô tư giống như thiên sứ.

      Mà Đào Du Du của tại, tuy rằng gương mặt nhìn qua giống tấm hình kia như đứa trẻ,tựa như lần đầu tiên gặp mặt cho nụ cười đúng tiêu chuẩn, sau này khi ỡ trước mặtanh cười tươi nữa.

      Cũng khó trách, tình huống tại, cho dù làthay đổi người nào, đoán chừng cũng khôngcười được.

      Vốn có lòng tốt cứu người khác mạng, kết quả lại bị uy hiếp, đây quả là bi kịch lớn trong bi kịch lớn mà.

      Sau khi Đào Du Du ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy người nữ giúp việc dẫn đường cho lúc nãy còn đứng trước cửa phòng chờ , ấy tiến lên bước chào hỏi , sau đó dẫn xuống lầu đến bên cửa sổ mở cửa ra có thể nhìn thấy phòng hoa tươi hoa viên.

      Trong phủ Tổng thống có rất nhiều phòng, lầumột là phòng dành cho nhân viên quản lý trongphủ dùng. Có phòng ngủ, thư phòng, vănphòng...…

      Mà phòng từ lầu hai trở lên là khu vực quan trọng của Phủ Tổng thống.

      Lầu hai là chủ yếu dành cho Tổng thống xử lý công việc, có phòng làm việc Tổng thống, phònghọp lớn, thư phòng, và vài phòng làm việc của trợ lý………

      Phòng chính của Tổng thống là ở lầu ba, còn lầubốn là phòng dành cho khách.

      Đào Du Du được người nữ giúp việc dẫn vềphòng mình, hành lý của lúc vào nhà được những người ở khác đưa vào trong phòng.

      nhanh chóng mở rương hành lý của mình ra, chọn chiếc váy cắt may khéo léo đến đầu gối, người nữ giúp việc đứng ngoài cửa phòngchờ . Sau khi thay váy vấn tóc xong, mởcửa ra ngoài.

      Nữ giúp giúp việc lại đưa đến căn phòng ởlầu , tiện thể giới thiệu với về kiến trúc nhà cửa và phòng ốc chút, để đảm bảo saunày có thể tìm đến chính xác phòng làm việccủa mình.
      Chương 25: Yến Tiệc Tư Nhân Loại

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc thay đổi quần áo tốt xuất cùng với Vũ Văn Vĩ Thần trước bữa tiệc mà từ trong miệng gọi là yến tiệc tư nhân loại , cảm thấy tên lừa gạt.

      Đúng vậy, tên lừa đảo chết tiệt, tên đạilừa đảo.

      Đây là yến tiệc loại sao?

      Phóng tầm mắt nhìn , yến tiệc bên ngoài hoa viên đông nghịt người, còn có dàn nhạc hoa lệ hoành tráng, có ít nhất trăm vị khách cao quý.

      Tất cả mọi người đều ăn vận nổi tiếng, mặtmang theo nụ cười thản nhiên, dáng vẻ cao quý của xã hội thượng lưu.

      theo phía sau Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Dunhịn được cúi đầu nhìn làn váy của mình,tuy rằng thích hợp, nhưng đây là do lúc trước Đào Thục Huyên lựa chọn, nhưng mà tham gia những trường hợp như vậy, lại long trọng cũng có vẻ đơn giản chút.

      Lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Triệu Nho phíasau Vũ Văn Vĩ Thần cũng giống như mình, ông ta phát ra được tự nhiên, lập tức cho cái nhìn đầy yên tâm.

      “Lão Triệu, ngài Tổng thông có dịp tham gia nhiều yến tiệc như vậy sao?” Thấy Vũ Văn VĩThần bị người khác kéo tán gẫu, nhanh chóng tiến đến bên người Triệu Nho giọnghỏi.

      “Đây là yến tiệc tư nhân loại , thông thườngtổng thống tham gia, yến tiệc lần này bởivì người có quan hệ tốt với ngài ấy là Tư ĐồNiệm Hồng tổ chức tiệc sinh nhật nên ngài ấymới tham gia” Triệu Nho giọng giới thiệu với chút.

      “Gì, Đây…..Là loại hả? Vậy ngài Tổngthống luôn tham gia những yến tiệc lớn sao?”Đao Du Du cảm thấy da đầu hơi run lên, nếu sau này mỗi lần Vũ Văn Vĩ Thần tham gia yếntiệc đều đưa cùng, chỉ sợ chút tiền lương kia đủ để mua lễ phục ?

      “Yến tiệc tư nhân Tổng thống tham gia,ngài ấy chỉ tham gia những yến tiệc do các vịlãnh đạo nước ngoài tổ chức khi nước ngoài thôi. Tất nhiên ở tại Thương Quốc của chúng ta, những loại yến tiệc này làm ở phủ Tổng thống, ngài Tổng thống làm chủ nhân mở tiệc để chiêu đãi khách ở nước ngoài đến chơi.

      “A….Vậy cũng được.” Nghe những lời ông ấy như vậy, Đào Du Du liền yên lòng, chỉ cần là ở phủ Tổng thống, có thể thường xuyên mặc đồng phục, như vậy lo lắngchuyện mặc lễ phục rồi.

      Nhưng………Nhưng mà……………

      “Đợi chút……… Ông…….. Ông vừa mới ngài Tổng thống luôn tổ chức yến tiệc ở phủTổng thống sao?” Vậy………Như vậy…….ýchính làm, sau này ấy muốn sau này thỉnh thoảng xử lý những yến tiệc lớn liên quan đếnquốc tế sao?

      Trời ơi, đất ơi, thánh mẫu Maria, cho Thiên Lôi xuống đánh chết con !!!!

      Dường như nhìn thấy trong lòng Đào Du Du lo lắng, Triệu Nho mỉm cười : “Yêntâm, có rất nhiều trợ lý, mà tôi có thể giúp đỡcho , phải có áp lực quá lớn. Ngài Tổngthống chọn đến phủ Tổng thống làm quản gia, tự nhiên có suy nghĩ của ngài ấy, để làm tốt đâu.”

      “Đúng vậy, ngài ấy đương nhiên là có suy nghĩcủa ngài ấy rồi, sợ tôi tiết lộ bí mật thôi………”Vẻ mặt Đào Du Du buồn bực giọng điệu vô lựcnói, như lầm bầm lầu bầu, Triệu Nho nghe những gì .

      Hai người đứng chuyện lúc, chỉthấy người đàn ông cầm ly rượu về phíanày, ta đứng lại trước mặt hai người, sau đó tiện thể lấy ly rượu trong khay của người phục vụ đem đến trước mặt Đào Du Du rồi : “Vị tiểu thư này lạ mặt, hình như trước giờchưa từng gặp qua .”
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 26: Phiền toái

      Edit: tiểu an nhi


      "Xin lỗi, tôi. . . . . . tôi thể uống rượu. . . . . ." Nhìn ly rượu được đưa tới trước mặt, ĐàoDu Du áy náy xua tay .

      "Vị tiểu thư này để cho tôi chút mặt mũinào sao? Tôi chưa từng nghe thấy tiểu thư danh môn thể uống rượu."

      Đối phương thấy Đào Du Du trực tiếp cự tuyệtý tốt mình, tuy rằng mặt chưa biểu lộ tứcgiận ràng, nhưng giọng cũng còn ôn hòa như khi nãy nữa.

      Đúng là con nhà giàu bị làm hư mà. Đào Du Duâm thầm thở dài trong lòng.

      tận lực nở nụ cười xin lỗi, sau đó giảithích: " ngại quá, thực tôi thể uống rượu, chứ phải để mặt mũicho ngài. Hi vọng ngài thứ lỗi."

      xong, xoay người chuẩn bị rời , muốn dây dưa nhiều ở chỗ này.

      Người đàn ông kia thấy Đào Du Du quyết đoáncự tuyệt mình lần nữa tức giận nhẫn mặt cuối cùng cũng biểu ra ngoài, nhìn hừ lạnh : "Ở Định Khôn này, chưa có người phụ nữ nào dám từ chối rượu do tôi mời.Vị tiểu thư này có dũng khí như thế, biết là người nhà ai đây?"

      Lời của ta vừa dứt, bước chân của Đào Du Du cũng thoáng dừng lại. Trong lòng thầm kêu ổn; tuy rằng biết về gia thếcủa đối phương, nhưng nếu có thể tham gia bữatiệc này nhất định là người có thế lực nằm trong tầng lớp thượng lưu của Thương quốc rồi. quả thực đắc tội nổi.

      Vì vậy, Đào Du Du thể làm gì khác hơn là đứng ở đó cúi thấp đầu, biết làm sao cho phải.

      Triệu Nho vẫn luôn đứng ở bên lẳng lặng nhìn, bằng thân phận của ông giờ, muốnđứng ra giải vây cho Đào Du Du cũng tiện. Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể lặng lẽ kín đáo đivào giữa đám người, tìm bóng dáng của Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Sao rồi? Sao lại là tiểu thư nhà ai?"

      Thấy Đào Du Du trả lời vấn đề của mình, người đàn ông kia đột nhiên nghĩ tới điều gì đó,lập tức bước tới, phát bắt lấy tay của , ở bên tai giọng hỏi: "Chẳng lẽ lén trà trộn vào đây?"

      ". . . . . . phải. . . . . ." Đào Du Duliên tiếp phủ nhận.

      biết mình có nên ra chuyện là quản gia của phủ Tổng thống hay ?

      " phải? Hừ. . . . . . Vậy , là ai dẫncô vào?" Hừ lạnh tiếng, người đàn ông kia hiển nhiên hề tin tưởng vào lời củaĐào Du Du. Thấy bộ dạng lúng túng, dám trực tiếp trả lời vấn đề của , ta khẳng địnhđó chính là biểu của chột dạ.

      " ấy là người của tôi, sao vậy? Hứa công tử có gì vừa lòng đối với ấy sao?" Đúng lúc Đào Du Du trong tình thế khó xử tiếng của Vũ Văn Vĩ Thần từ trong đámngười truyền tới. Sắc mặt hai người đứng dây dưa cũng thoáng biến đổi.

      "Tổng. . . . . . Tổng thống. . . . . . Ngài . . . . . . này cùng với ngài?" Dường như có chút thể tin nổi đối với lời của VũVăn Vĩ Thần, Hứa Nghiệp có chút giật mình, lắp bắp hỏi lại xác nhận.

      "Thế nào? có ý kiến?" Vũ Văn Vĩ Thần nóixong, bước lên phía trước, giằng lấy tay củaĐào Du Du bị Hứa Nghiệp giữ chặt, kéo đứng ra phía sau mình. Thấy ta hỏi ngược lại khẽ liếc mắt qua.

      CHƯƠNG 27: giải thích nổi

      Edit: tiểu an nhi


      ". . . . . . . . . . . . Nếu là người cùng với ngài sao tôi có thể có ý kiến. . . . . ."Hứa Nghiệp liên tục khoát tay, lúng túng .

      Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nhìn Đào Du Du mộtcái, khóe miệng thầm lộ ra chút ý cười,sau đó xoay người chuẩn bị rời .

      Đào Du Du đứng ở bên, trong nhất thời vẫn chưa biết phải làm sao. ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên chạy tới giải vây cho . muốn thẳng với người đàn ông kia là người của phủ Tổng thống, cũng bởi vì lo lắng chuyện ầm ĩ của khiến Vũ Văn VĩThần mất hứng, đến lúc đó lại gây khó dễ cho .

      Nhưng ngờ lại tự đứng ra tuyên bố là người do dẫn tới, chuyện này hoàn toànngoài ý muốn của Đào Du Du. Ngày hôm nay, từ khi bắt đầu tham gia vào yến hội này, từ việcchuẩn bị trang phục đến hành động, cử chỉ, lờinói của đều phải là đặc biệt xuất sắc, căn bản hề giống người đồng hànhkhéo léo, lại càng giống quản gia phủTổng thống tháo vát, giàu kinh nghiệm.

      Vũ Văn Vĩ Thần xoay người xong, lại thấy ĐàoDu Du vẫn còn ngây ngốc đứng ngẩn người tại chỗ; nghiêng đầu ở bên tai trầm giọnghỏi: "Còn nỡ hả?"

      "À?" Đào Du Du trong nháy mắt hoàn hồn, lậptức nhấc chân theo phía sau .

      Vẻ mặt Hứa Nghiệp lúc này mới phục hồi lại thần sắc sau việc khiếp sợ vừa rồi, ta nhìn bóng lưng của hai người rời , mặt cóchút đăm chiêu suy nghĩ.

      Vũ Văn Vĩ Thần hề dừng lại, thẳng ra khỏi vườn hoa vào biệt thự, bước lên lầu về phòng. Đào Du Du theo đằng sau, vào tới biệtthự lại biết có cần theo nữa ,có lẽ thôi hơn.

      Dựa theo bộ dạng bây giờ của Vũ Văn Vĩ Thần cho thấy, có thể lên phòng lầu để gặpmột người quan trọng nào đó. Vậy khôngcần phải tiếp tục theo nữa rồi.

      Đứng ở trước cửa lớn lầu chần chừ chút, Đào Du Du nhìn thân hình cao lớn của Vũ Văn Vĩ Thần cứ thẳng về phía trước. Sau khi bước lên được mấy bậc thang, lúc này mới phát ra Đào Du Du tiếp tục theo mình. đột nhiên quay đầu lại, thấy Đào Du Du vẫn đứng ngốc ở cửa.

      " đứng đấy làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần kỳ quái nhìn , mở miệng hỏi.

      "Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . . Ngài làm việc của ngài , tôi ở đây chờ ngài là được rồi. Ngài yên tâm, tôi gây ra phiền phức gì nữa đâu."Đào Du Du vội vàng xua tay giải thích.

      Ánh mắt dám nhìn thẳng vào Vũ VănVĩ Thần, trong lòng có chút thấp thỏm. theo khiến cảm thấy rất áp lực, gần như là cảm giác chỉ cần sơ ý chút, cũng lấyđi cái mạng của vậy.

      " lên." Vũ Văn Vĩ Thần cũng mơ hồ đoán ra được suy nghĩ của Đào Du Du, dàidòng mà chỉ đơn giản dùng hai từ để ra lệnh.

      Đào Du Du thấy vậy dám nghe theo, chỉ có thể nhắm mắt bướctheo lên lầu.

      Sau khi hai người tới lầu hai, Vũ Văn Vĩ Thần vào căn phòng. Khi Đào Du Du chuẩn bị tiếp tục vào theo lại bị nhốt ở ngoàicửa.

      Cửa phòng "rầm" tiếng đóng lại, Đào Du Du cảm thấy có chút khó hiểu.

      Cái gì thế này? Sao kêu theo rồi lại nhốt ở ngoài cửa?

      Rốt cuộc là có ý gì đây?

      May mà lúc nãy chậm mất bước, chứnếu theo sát phía sau cái cửa đó nhất định đập thẳng vào mặt rồi. Chưa tới cái khácnhưng chắc chắn cái mũi của bị đập bẹpcho xem.

      CHƯƠNG 28: là người thần giữ cửa

      Edit: tiểu an nhi


      Đứng ở ngoài cửa, trong lòng Đào Du Du ra sứcYY. tưởng tượng ra hàng loạt những việc mà Vũ Văn Vĩ Thần có thể làm ở bên trong.

      Ví dụ như, cuộc họp bí mật giữa các nhân vật chính trị quan trọng.

      Ví dụ như, hẹn hò vụng trộm với người tình bí mật.

      Hay ví dụ như, muốn tránh né đám người dưới kia nên mới trốn vào phòng này.

      À mà còn có thể ở bên trong phòng toilet nữa.

      Đợi chút, đợi chút. . . . . .

      Nhưng rốt cuộc do cửa phòng đóng chặt, màcô lại bị vứt ở bên ngoài, nên những điều này cũng thể kiểm chứng được. chỉ có thểthả cho trí tưởng tượng của mình bay cao bay xa, có tức giận cũng làm thế nào để pháttiết.

      Đứng ở ngoài cửa được khoảng mười phút, bỗngnhiên có người đàn ông trẻ tuổi mặc trangphục hầu bàn chạy tới.

      ta nhìn thấy Đào Du Du bước tới trướcmặt hỏi "Xin hỏi chị đứng ở đây làm gì vậy?"

      "Hả. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Đào Du Du nhất thời cứng họng, con ngươi đảo qua đảo lại, muốn tìm cái cớ hợp lý nào đó.

      Nửa giây sau, nở nụ cười tươi tắn, trả lờianh ta: "Tôi muốn tránh mặt mấy người bêndưới, cậu giúp tôi giữ bí mật nhé."

      ta nghe xong, suy nghĩ chút rồi : "Ý chị là Hứa công tử phải ? Được, tôi giữ bí mật giúp chị."

      Đào Du Du nghe ta lập tức hiểu ra, có lẽ người hầu bàn này cho rằng trốn người khi nãy vừa cùng dây dưa. Đào Du Ducũng phủ nhận, chỉ lúng túng cười cười: "Cám ơn cậu."

      ta nhìn khẽ mỉm cười, sau đó xoayngười rời .

      Nhìn bóng lưng của ta, lúc này Đào Du Dumới thầm thở phào nhõm.

      Đột nhiên bỗng hiểu ra dụng ý của Vũ Văn Vĩ Thần khi để ở ngoài cửa.

      ra là muốn đứng ngoài giữ cửa cho ta.

      Có được kết luận này, cũng lập tức xác nhận suy đoán trước đó của , Vũ Văn Vĩ Thần hoặc là ở bên trong gặp nhân vật chính trị quan trọng nào đó, hoặc là lén lút hẹn hò với người tình bímật.

      Vậy rốt cuộc là khả năng nào đây?

      Đào Du Du lúc này lại rối rắm suy nghĩ.

      vẫn đứng yên tại chỗ, đầu cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, trong lòngkhông ngừng suy đoán. Tính tò mò khi trỗi dậy đáng sợ, quả thực có thể hànhhạ chết người mà.

      Qua thêm mười phút nữa, trong lúc đó lại có mấy người hầu bàn hoặc vô ý hoặc cố ý tới trước mặt hỏi, tại sao lại đứng ở chỗ này.Đào Du Du đều lấy cái cớ vừa dùng để lấp liếm cho qua chuyện.

      Trong lòng càng thêm chắc chắn khẳng định, VũVăn Vĩ Thần sắp xếp cho đứng ở ngoài cửa, chính là để trông cửa giùm .

      vất vả đứng được hơn hai mươi phút, cuốicùng cửa phòng cũng mở ra, nhưng điều nhìn thấy lại phủ định tất cả những suy đoán cho là đúng lúc trước.
      CHƯƠNG 29: Hải Dương Chi Tâm

      Edit: tiểu an nhi


      Bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn ngái ngủ đứng ở trước mặt , chiếc giường phía sau còn dấu vết vừa được dùng qua nữa.

      Trong phòng, trừ ra còn người nàokhác.

      khó để đoán ra, vừa rồi nằm ngủ ở trong phòng .

      Đào Du Du có chút buồn bực nhìn cái, nhưng e ngại uy quyền của nên dám phát tác, chẳng qua trong lòng lại thầmmắng vạn lần.

      Con mụ nó, tránh ở bên trong ngủ say sưa, lại còn muốn để trông cửa nữa chứ.

      Có biết bây giờ cũng rất mệt mỏi hay ?

      Hơn mười tiếng đồng hồ ngồi máy bay, sau khihạ cánh còn phải è cổ ra học cái đống tài liệu cao như núi kia, chưa học thuộc xong bị bắtđi tham gia bữa tiệc phiền toái này. Bị giày vòliên tục như thế, tại sức cùng lực kiệt rồi.

      Còn tốt rồi, mình chạy vào đây ngủ ngon lành. tại lại giống như người có chuyện gì ra ngoài, còn trông nhàn nhã thếkia.

      Có còn đạo trời nữa hay ?

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ra khỏi phòng liền bước về phía cầu thang, còn vừa vừa hỏi: "Vừa rồi có ai tới tìm tôi ?"

      "Có mấy người hầu bàn lên đây, nhưng tôikhông cho bọn họ biết ngài ở chỗ này." Đào Du Du thông báo lại ràng tình hình lượt, trong lòng kết luận 100%, khẳng định người nàygiữ ở lại làm Thần giữ cửa rồi.

      "Làm tốt lắm." Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng hàilòng quay đầu lại nhìn cái.

      Đối với khích lệ của , Đào Du Du cũng để ý lắm. mím môi, có ý địnhtiếp tục chuyện.

      Sau khi hai người bước xuống lầu, thấy mọi người trong vườn hoa lúc này tụ tập hết lại chỗ. Nữ chính của buổi tối ngày hôm nay đứng trước chiếc bánh ngọt cao mười mấytầng, ánh mắt nhìn bốn phía, giống như tìmkiếm người nào đó.

      Vũ Văn Vĩ Thần xuyên qua đám người, tới bên cạnh , sau đó lấy chiếc hộp nhỏdài được đóng gói đẹp đẽ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt : "Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ."

      Chu Mỹ Tĩnh đón lấy quà tặng của Vũ Văn Vĩ Thần, vui vẻ hôn lên mặt cái: "Cám ơn ."

      Sau đó rất hoan hỉ mở hộp quà ra, thấy bên trong là chiếc dây chuyền đá quý màu xanh hết sức xa hoa.

      "Hải Dương Chi Tâm." Lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, ánh mắt của Chu Mỹ Tĩnh tràn ngậpvui mừng.

      "Để giúp em." Vũ Văn Vĩ Thần nhận lấy chiếc dây chuyền trong tay , sau đó gỡ xuốngchiếc vòng kim cương đeo, rồi vòng sợidây chuyền Hải Dương Chi Tâm này qua cổ,giúp đeo lên.

      Trong nhất thời, mọi người đều phát ra tiếng hô kinh ngạc ngưỡng mộ.

      "Ừm, rất đẹp." Sau khi đeo sợi dây chuyền, Chu Mỹ Tĩnh cẩn thận nhìn ngắm hồi, sau đó lêntiếng tán thưởng.

      "Cám ơn , Vĩ Thần." Giọng của Chu Mỹ Tĩnh có chút kích động.

      muốn có sợi dây chuyền này rất lâu rồi.Lúc trước nó nằm trong tay của Bá tướcphương tây, dùng đủ các biện pháp cũng mua lại được từ trong tay người đó. ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại dễ dàng có đượcnó như vậy.

      "Chờ tới lúc em lập gia đình, tặng em món quà lớn hơn thế này." Vũ Văn Vĩ Thần cườicười, sau đó lại : "Cắt bánh ngọt , mọingười chờ em kìa."

      " cắt cùng em ." Nụ cười mặt của Chu Mỹ Tĩnh vẫn rất rạng rỡ, cầm dao cắtbánh ngọt lên, sau đó quay sang Vũ Văn Vĩ Thần .

      Trong tiếng vỗ tay của mọi người, hai ngườicùng nhau nhàng cắt từng miếng bánh sinh nhật. Bữa tiệc này cũng đến hồi kết thúc rồi.

      CHƯƠNG 30: Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu

      Edit: tiểu an nhi


      Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Đào Du Du cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết.

      Quay về phủ Tổng thống, nhiệm vụ của coinhư kết thúc. Thấy Vũ Văn Vĩ Thần dường như định cầu điều gì đó, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, nhanh chóng tắmrửa rồi ngủ. . . . . .

      Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu.

      Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, làm vệ sinhcá nhân nhanh rồi mở cửa phòng ra, bỗng thấy trước cửa có nữ giúp việc đứng,hình như chờ rất lâu rồi.

      Thấy Đào Du Du mở cửa, nữ giúp việc lập tức cúi người xuống chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, Đào quản gia."

      "Chào ." Đào Du Du cũng lịch nhìn ta gật đầu, sau đó cất tiếng hỏi "Xin hỏi, côđứng ở đây chờ tôi sao?"

      "Đúng vậy, Dương quản gia dặn dò, hôm nay để tôi dẫn chị làm quen với tình hình trongphủ Tổng thống. Bây giờ chúng ta tới phòng ăn của nhân viên trước." Nữ giúp việc kia khẽ vuốt cằm, xong liền xoay người bước trướcdẫn đường.

      Đào Du Du nghe vậy, lập tức đuổi theo, nhântiện vừa vừa hỏi: "Tên là gì?"

      "Tên tôi là Tĩnh Tử, sau này mong Đào quản gia giúp đỡ nhiều hơn." Nữ giúp việc khẽ nghiêng người trả lời.

      "Kính Tử (cái gương) sao?" Đào Du Du nghe thấy cái tên này, trong lòng khỏi YY câu, sao gọi luôn là “Pha Ly” (thủy tinh)?

      "Là An Tĩnh Tĩnh." Tĩnh Tử biết Đào Du Du hiểu lầm tên của , nên mở miệng giải thích.

      Nhìn dáng vẻ của này hình như đâycũng phải là lần đầu tiên bị người kháchiểu lầm tên rồi.

      "A, ha ha, tên rất dễ nghe." Đào Du Du nghĩ đằng nẻo, tán thưởng câu.

      Hai người dọc hành lang về phía trướckhoảng hai phút, sau đó qua đại sảnh, lại đivào hành lang khác có mấy khúc quẹo, rốtcuộc cũng tới phòng ăn của nhân viên màTĩnh Tử nhắc đến.

      Quả hổ danh là Phủ Tổng thống, so với phòng ăn cho nhân viên của phủ Nghị trưởng nơi này đẹp đẽ, hoa lệ hơn nhiều.

      Điều này phần nào cũng thể được cá tính cùng phong cách của vị Tổng thống kia. NgàiNghị trưởng cùng phu nhân đều là những người khiêm tốn, tương đối chú trọng về phong cáchthường thức. Ngay cả phòng ăn của nhân viêncũng được phu nhân Nghị trưởng căn cứ vào phong cách bên trong phủ Nghị trưởng mà thiếtkế nên tổng thể vô cùng hài hòa.

      Mà rất dễ nhận thấy vị Tổng thống bây giờ củabọn họ có thời gian cùng sức lực, hoặc là có hứng thú quá nhiều vào việc chăm lo cho cuộc sống của nhân viên, nên phòng ăn dành cho nhân viên này lại giống như khách sạn ẩm thực xa hoa. Tất cả các thiết bị cao cấpđều có đầy đủ, nhưng lại thiếu cảm giác được người ta quan tâm.

      Đây hoàn toàn là vứt tiền qua cửa sổ mà.

      Đào Du Du thầm oán thán ở trong lòng!

      Dừng lại trước cửa nhà ăn, Đào Du Du nhìnthấy Dương quản gia cùng trợ lý riêng của Tổngthống - Triệu Nho ngồi bên trong dùng bữa. Lúc này, hai người bọn họ ngồi cùng với nhau, dường như bàn luận chuyện gìđó.

      "Cái đó. . . . . . vẫn chưa ăn bữa sáng phảikhông? cứ , mấy chuyện phía sau lát nữalàm cũng được, chờ ăn điểm tâm xong chúng ta lại tiếp tục." Quay đầu sang nhìn Tĩnh Tử,Đào Du Du mở miệng .

      Trong lòng cũng có chút tính toán, muốn hỏi Dương quản gia chút, câu cám ơn củaông ta với chiều hôm qua rốt cuộc là có ý gì.

      Vì sao thay thế vị trí quản gia của ông ta, màông ta còn cảm ơn như vậy?
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Gọi Ngài Tổng Thống RờiGiường (thượng)

      Editor: Nguyên Nguyên


      Sau khi Tĩnh Tử rời , đến chỗ Triệu Nhovà Dương quản gia ngồi bên bàn ăn.

      Triệu Nho phát ra , liền mỉm cười : “Buổi sáng tốt lành.”

      “Hai vị sớm.” cũng lễ độ chào lại, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Dương quản gia.

      “Chúng tôi cũng mới bắt đầu dùng bữa sáng.Nếu ngại, cùng ngồi với nhau .” Dương quản gia rất khách khí ngẩng đầu cườivới , sau đó mời.

      Đào Du Du vốn có mục đích này, với thế đốivới lời mời của Dương quản gia cảm thấy rất vui, gật đầu ngồi xuống, bao lâu, có người đem bữa sáng đến trước mặt .

      “Ở lại phủ Tổng thống đêm biết Đào quản gia quen chưa?” Ăn được nửa,Dương quản gian chợt để ly sữa trong tayxuống, nhìn Đào Du Du rồi hỏi.

      “A, thế nào đây, dù sao tôi mới đến có mộtngày đầu tiên, cái gì cũng quen thuộc, saolại quen thuộc hay quen thuộc?” Cười ảm đạm, Đào Du Du trả lời.

      “Vậy, từ từ có thói quen thôi.” Dương quảngia nghe vậy, gật đầu cười .

      “Ngày hôm qua Dương quản gian muốn cảm ơn tôi đến, thay thế vị trí của ông, biết lời này có thể hiểu là sao?” Gặp đề tài mở ra, Đào Du Du cũng khách khí nữa, dừngdao nĩa múa máy trong tay, sau đó nhìn về phía Dương quản gia hỏi.

      Triệu Nho ngồi bên nghe Đào Du Du nóivậy, nhất thời biến động thanh sắc.

      “Vậy này sao, Đào quản gia, cho phép tôi nhắcnhở chút, còn mười phút để dùng bữasáng, lúc tam giờ rưỡi, cần phải đến phòng ngủngài Tổng thống gọi ngài ấy rời giường, trước chín giờ phải chuẩn bị bữa sáng cho ngài ấy ăn xong, bởi vì bắt đầu từ chín giờ trở cóngười liên tiếp ra vào phủ Tổng thống để báocáo tình hình công việc cho ngài ấy.” Dương quản gia xong, sau đó cầm khăn ở trước mặtlên lau miệng.

      “Cái…. Cái gì? Muốn tôi gọi ngài Tổng thốngrời giường sao?” Đào Du Du hơi khó hiểu nhìn về phía Triệu Nho.

      “Đây luôn là công việc của quản gia.” TriệuNho hình như sợ đem chuyện này ôm vàongười, vội vàng từ chối.

      Đào Du Du cảm giác, việc trước tiên Dương quản gia muốn cảm ơn , đó chính là ám chỉviệc này.

      Lòng nghi ngờ nhìn hai người đàn ông ngồi trước mặt liếc nhau cái, ngược lại nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng có nhiều biến hóa, vì thế trong miệng mình nhét miếng sandwich, sau khi nuốt ngụm sữa, suy nghĩ, mặc kệ như thế nào, nếu như đến đây,cho dù là đầm rồng hang cọp, cũng phải kiêntrì lên.

      Cái mạng bé bị người khác túm trong tayđều bị bẻ gãy đôi cánh thiên sứ, tất cả mọi ngườihãm hại nổi! Có phải ?


      Chương 32: Gọi Ngài Tổng Thống RờiGiường (hạ)

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi phòng ăn, liền thấy Tĩnh Tử làm xong bữa sáng rồichờ đợi ở bên ngoài phòng ăn.

      Thấy Đào Du Du ra, ta tiến lên chào hỏi:“Đào quản gia, kế tiếp chúng ta lên lầu ba, đến phòng chính của ngài Tổng thống gọi ngàiấy rời giường, sau ngày hôm nay tôi đưa , phải nhớ kỹ đường , ngày mai có thể tôi đưa nữa rồi.”

      “Ách….. Được, nhưng mà vì sao?” Đào Du Dugật đầu lại nhịn được lên tiếng hỏi.

      “Là như vậy, lầu ba ngài Tổng thống đangở ngoại trừ quản gia và trợ lý riêng của ngài ấy còn lại cho phép bất kỳ người ngoài nào khác bước chân vào. Ngài Tổng thống thích có quá nhiều người ngoài xuất trong gian riêng của ngài ấy.” Tĩnh Tử nóixong, lại nhấc chân bước về phía trước.

      Đào Du Du nhanh chóng theo kịp, trong lòng đối với ngài Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần này có rất nhiều nghi vấn.

      Kiếp tiếp là chín cong mười tám quẹo, liên tục hai cầu thang dài, rốt cuộc cũng đến lầu ba.

      Đứng ở cầu thang lầu ba, Tĩnh Tử lại đitiếp, dừng bước lại với Đào Du Du: “Đàoquản gia, tôi đưa đến đây, theo hành lang này về phía trước, đếm đến căn phòng thứ 6 đó là phòng ngủ chính của ngài Tổng Thống,phòng ngủ của ngài ấy cũng khóa lại, saukhi vào, việc đầu tiên gọi ngài ấy tỉnh lại, sau đó đem kem đánh răng bóp lên bàn chảy đánh răng, đem nước súc miệng đến tayngài ấy, vẫn phải nhớ đem khăn mặt vắt thậtsạch đưa cho ngài ấy, nhớ kỹ, đừng quá nóng,ngài Tổng thống thích khăn mặt quánóng….”

      “Gì?” Đào Du Du nghe vậy, hoàn toàn trợn trònmắt.

      Này nha người này còn khó hầu hạ hơn so với con .

      mau , thời gian còn nhiều lắm.”Đào Du Du kịp ngây người khôi phục lại, Tĩnh Tử đứng bên thúc giục .

      “Biết rồi.” Rất bi thống lên tiếng, Đào Du Dubước từng bước nặng nề về phía phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Căn phòng thứ sáu.

      dừng lại trước cửa, nhìn lại thời gian đồng hồ đeo tay, tám giờ rưỡi, chỉ có nửa giờ để đánh thức ngài Tổng thống, rửa mặt hoàn tất, lại còn ăn xong bữa sáng.

      Tựa vào……..Thời gian sao lại căng thẳng như vậy?

      Hít hơi sâu, mạnh mẽ mở cửa phòngra, phát trong phòng im ắng.

      Quả nhiên, lúc này ngài Tổng thống còn du mộng cảnh xuân, hoàn toàn biết giờ nàymặt trời phơi khô mông rồi.

      nhàng đến bên chiếc giường lớn đẹptráng lệ kia, nhìn vòng, liền thấy Vũ Văn VĩThần ngủ say.

      Tư thế ngủ cũng mất hồn. Đào Du Du thấy ta nằm ngửa giường, hai tay đặt chăn, mặt rất bình tĩnh, khóe miệng cũngkhông có dấu hiệu chảy nước miếng.

      Quả nhiên bộ dáng xinh đẹp làm sao, ngủ thiếp cũng có thể mê chết người.

      lại ngây ngốc đứng nhìn gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần ngủ chừng nửa phút, đột nhiên ýthức được mình đến đây làm gì, lập tức tiếnlên bước, rất khách khí lấy tayxốc chăn của ta lên.
      Chương 33: Tổng Thống Ngủ Nướng

      Editor: Nguyên Nguyên


      Bởi vì ngài Tổng thống thân ái của chúng ta khi ngủ có thói quen mặc quần áo, bởi vì thế mà lõa thể, người chỉ mặc cái quần lót, lúc này ta ngủ rất say, vì bị ngườikhác xốc chăn lên, đột nhiên cảm thấy người mát lạnh, trong nháy mắt thức tỉnh.

      Đào Du Du như đứa trẻ mình thấy cảnh này, tự nhiên cũng hoảng sợ, kịp thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của ngài Tổng thống làmcho người khác phải hâm mộ, chỉ thét tiếng chói tai, sau đó che kín gương mặt nhắn đỏbừng của mình.

      làm cái gì?” Ngài Tổng thống bị làm tỉnh ngủ cảm giác rất khó chịu xoa hai mắt nhìn người phụ nữ trước mắt này nhìn đến cơ thể củamình, tức giận hỏi.

      “Tổng….Tổng thống…. trước tiên…..Ngài....Nên…..Rời giường rồi……”Khôi phục lại tinh thần, dùng giọng khônglưu loát biểu lộ thái độ của mình, hai tay của từ từ để xuống, nhưng hai mắt lại dám mở ra.

      Vốn tưởng rằng khi nghe được lời Vũ Văn Vĩ Thần rời giường, nhưng mà nghĩ chờ đợi lâu, nhưng có nghe chút tiếng động rời giường nào cả.

      từ từ mở to hai mắt, sợ hãi thấy, Vũ Văn Vĩ Thần cư nhiên quấn chăn lại tiếp tục ngủ.

      Nha, cái gì vậy trời?

      Chẳng lẽ ta ngủ nướng?

      Sau khi rút ra được kết luận mất hồn, trong lòng Đào Du Du khinh thường, hít sâu hơi,nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, tám giờ ba mươi lăm, chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thôi.

      Hình như bây giờ ta chuẩn bị tốt đểchờ đợi hành động kế tiếp của , chăn gắt gao quấn chặt người, dùng lực xốc lên nhưnglại xốc được.

      Làm sao có thể như vậy?

      ràng ngủ nướng nghiêm trọng hơn so với cáccon của , rốt cuộc là ta muốn thế nào?

      “Ngài Tổng thống, tại thời gian cònsớm, chín giờ ngài bắt đầu làm việc, xin ngài nhanh rời giường sớm chút được ?”Dùng hành động có kết quả, vì vậy côdùng cách ghé sát vào tai ta để công kích.

      Nhưng mà, khi chờ hết lời cả buổi, VũVăn Vĩ Thân chút phản ứng với .

      Lo lắng lại nhìn thời gian đồng hồ lầnnữa, tám giờ hai mươi tám phút, ngờlại lãng phí ba phút, bắt đầu có chút oán niệm rồi.

      Con mẹ nó, nhớ ngày đó dụ dỗ Tiểu Bồ Đào cũng tốn sức như vậy nha…..

      Này rốt cuộc có xứng làm Tổng thống ?A? A? A? A?

      Chương 34: Cút Ra Ngoài

      Editor: Nguyên Nguyên


      Tiếp tục thèm nhìn , trầm mặc vẫn là tiếng ngáy kia, đánh vào màng tai của Đào Du Du, làm cho cảm thấy cổ tức giận từlòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu.

      thể chịu được nữa, Vũ Văn Vĩ Thần, làanh bức tôi!

      Sau khi Đào Du Du dùng những lời tốt đẹp gọikhông có kết quả, rốt cuộc cũng nghĩ ra cách, thẳng vào phòng vệ sinh, cầm lấymột ly nước lạnh rồi đến bên giường, rồi đổxuống gương mặt tuấn của ngài Tổng thốngđang ngủ say kia…… viên mãn rồi.

      “A…..Người phụ nữ này điên rồi sao?” Ngài Tổng thống nổi giận quát ầm lên, tiếng quáttruyền vào tai của Đào Du Du, dọa nhảy dựng lên.

      Thấy ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, lời, lập tức vào phòng vệ sinh lấy kemđánh răng nặn ra tốt, đổi nước súc miệng, sau đó chạy đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thầnđang giận dữ rồi : “Tổng thống, ngài nhanh chóng đánh răng , thời gian cũng cònsớm nữa.”

      xong, lại đặt cái chậu sứ bên cạnh giường, gần chỗ nước súc miệng.

      Vũ Văn Vĩ Thần bị quấy nhiễu đúng là tức giận, chỉ thấy tên đầu xỏ Đào Du Du lắc lư như khôngcó chuyện gì ở trước mặt , làm cho càng thêm tức giận, tiện tay nắm lấy bàn chải đánh răng hung hăng nèm vào bồn sứ tức giận quát: “Cút ra ngoài cho tôi………”

      A………………..

      Cút ra ngoài……… cư nhiên dám bảo cút ra ngoài.

      Giờ phút nay, Đào Du Du bị giọng của dọa cho choáng váng, nghĩ tứcgiận quát lớn như vậy.

      gọi ta rời giường phải vì tasao? Tuy rằng ra tay hơi qua đáng chút,nhưng mà………… Vậy còn phải bởi vìanh như thế mà gọi muốn ngất xĩu hay sao?

      Ủy khuất trong phút chốc lan vào lòng , lạiphát sống mũi cay cay, thêm gì nữa, chỉ im lặng nhặt cốc nước ném vào thùng ra, sau đó cúi đầu ra khỏi phòng.

      lớn như vậy chưa từng có người nào dám quát , mặc dù là khoảng thời gian sinh sốngở nước ngoài, dẫn theo hai đứa con, những cũng cảm thấy chịu ủy khuất như vậy.

      ta dựa vào cái gì mà quát ? Dựa vào cái gì mà đối xử với như vậy?

      Còn nhớ ngày đó tốt xấu gì cũng cứu mạng.

      Đối nhân xử thế sao lại phúc hậu như vậy?

      Chạy ra khỏi phòng, lập tức xuống lầu, dưới lầu, Triệu Nho và Dương quản gia chờ, nhìn thấy hai mắt đỏ lên từ lầu chạyxuống, hai người nhìn nhau, sau đó Dương quảngia từ trong túi áo lấy ra xấp tiền giá trị to đưa cho Triệu Nho rồi lắc đầu : “Này xem như vận khí của ông tốt ?”

      “Đây có thể là xem như tôi đối với Tổng thống hiểu .” Triệu Nho cười, nhận lấy xấp tiền, sau đó từ từ đến trước mặt Đào Du Du.
      Chương 35: Điều Tra

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Ngài Tổng thống hay nóng nảy, còn phảihiểu nhiều hơn, đừng quả nản chí, lần đầu tiênmọi người gọi ngài ấy rời giường đều bị ngài ấy đuổi ra ngoài.” Triệu Nho giọng ôn hòa nóivới Đào Du Du, ý tứ rất trấn an tâm hồn bi thương của .

      Đào Du Du lời nào, chớp ánh mắt hơi đỏ chút, trong đầu đều là giọng của Vũ Văn Vĩ Thần vừa bảo “cút ra ngoài.”

      “Được rồi, có gì. Ngài Tổng thống nhất định xuống lầu, trở về phòng nghỉ ngơi chút , chuyện bên dưới cứ giao cho tôi là được rồi.” Nhìn thấy cảm xúc của Đào Du Du tệ, Triệu Nho lại với .

      Nghe được lời của ông ta, Đào Du Du nhưcó lệnh được ân xá, lập tức xoay người về phía phòng mình.

      ……………..

      Mà lúc này ở lầu ba, bởi vì Đào Du Du đem ly nước lạnh kia đổ xuống làm cho Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn thanh tỉnh, sau khi Đào Du Du ra ngoài, thể ngủ yên được nữa.

      Hơi bực bội xoay người vào phòng vệ sinhlàm vệ sinh cá nhân chút, sau khi thay đổi quần áo, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng xuống lầu.

      Triệu Nho đoán sai chút nào, chỉ mới sáu bảy phút ta xuất trong tầm mắt của mọi người.

      Tuy nhiên vẻ mặt vừa mới rời giường, nhưng rốtcuộc vẫn thức dậy rồi.

      “Tổng thống, chúng ta ăn sáng trước .” Triệu Nho đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần nhỏgiọng xin ý kiến.

      “Đem bữa sáng đến phòng làm việc của tôi. Hồ Ứng đến chưa?” Khoát tay, vẻ mặt Vũ Văn VĩThần chút kiên nhẫn nào.

      “Hồ Ứng đến cách đây mười phút rồi, tại ở trong phòng làm việc.” Triệu Nho trả lời.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong thêm gì,xong người lên khu vực làm việc ở lầu hai.

      Bên trong phòng làm việc của trợ lý cách vách phòng làm việc Tổng thống, thân là trợ lý của Tổng thống, lúc này Hồ Ứng nghe điệnthoại, ta tình cờ ngẩn đầu lên, nhìn thấy VũVăn Vĩ Thần vào phòng làm việc của ta, lập tức cúp điện thoại ôm lấy đống văn kiệnđi đến phòng làm việc Tổng thống.

      Vũ Văn Vĩ Thần mới vừa tiến vào phòng làmviệc rồi ngồi xuống, bữa sáng được đưa vào,theo sau là trợ lý Hồ Ứng.

      chút về lịch trình ngày hôm nay .”Hơi giương mắt nhìn Hồ Ứng đứng trước bàn làm việc, Vũ Văn Vĩ Thầm cầm lấy mộtmiếng sandwich lên cắn ngụm, sau đó hỏi.

      “Đúng chín giờ sáng hôm nay, Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng và Bộ trưởng Bộ Tài Nguyên sẽchia ra báo cáo với ngài về tiến triển kế hoạchU, chín giờ rưỡi, Vua Kiến Quốc đàm phán với ngài qua điện thoại trong mười phút………”Hồ Ứng rất nghiêm túc báo cáo lịch trình sắpxếp, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên vung tay lên,ngắt lời của ta.

      “Có chuyện rất quan trọng tôi giao cho cậuđi điều tra.” xong, lấy từ trong ngăn kéo ra túi văn kiện, đưa cho Hồ Ứng rồi :“Giúp tôi điều tra ràng tất cả những chuyệncủa ấy trước khi xuất ngoại năm năm trước,phải hết sức chi tiết.”

      Hồ Ứng nghe xong, lập tức mở túi văn kiện ra,lấy từ bên trong ra tấm ảnh, nhìn phía sautấm ảnh, ta hơi ngạc nhiên: “Đây khôngphải là quản gia mới sao?”

      “Phải, , cho cậu thời gian hai ngày, càng chitiết càng tốt.” Gật đầu, ánh mắt từ từ trầm xuống.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Điện Thoại Cho Con

      Editor: Nguyên Nguyên


      Trở lại phòng của mình, Đào Du Du càng nghĩcàng cảm thấy buồn, đột nhiên nhớ đến haiđứa con bảo bối của mình.

      Cầm điện thoại lên bấm vào số máy nhà của , sau khi điện thoại đổ chuông ba tiếng đượckết nối.

      “Xin chào, nơi đây là vương phủ, xin hỏi ngàitìm ai?” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng của người nữ giúp việc, cực kỳ điềm đạm.

      “Tôi là Đào Du Du.” Đào Du Du hắng giọng .

      “A…. ra là biểu tiểu thư, tìm phu nhân hay Dục Huyên thiếu gia và Ý Hàm tiểu thư?”Người nữ giúp việc nghe giọng của Đào Du Du liền hỏi.

      “Gọi Tiểu Nho và Quả Táo nghe điện thoại .” Đào Du Du .

      “Được, xin chờ chút, tôi gọi.”Người nữ giúp việc để điện thoại xuống lập tứcđi gọi bọn lúc này chơi đùa ở trong phòng khách.

      Sau phút, đầu giây bên kia truyền đến giọngnói non nớt ngọt ngào: “Mẹ, Tiểu Nho rất nhớ người.”

      “Bảo bối, mẹ cũng rất nhớ con, ở nhà bà ngoại có khỏe ?” Vừa nghe đến giọng củacon , Đào Du Du vốn điều chỉnh lại cảmxúc ổn định lập tức kích động lại, giọng cũng khỏi nghẹn ngào.

      “Dạ, bà ngoại và dì đều đối xử rất tốt vớicon và trai……”Tiểu Nho đượcmột nửa, đột nhiên có tiếng động, đến khiđầu giây bên kia truyền đến giọng , đồi người rồi.

      “Bà già, bà ở đâu? Bà định vứt bỏ chúngtôi ở nhà người già của bà bao lâu?” Nhận điện thoại là giọng của bạn Đào Dục Huyên, giọng của cậu trước sau vẫn trầm, hoàn toàn giống như cậu bé bốn tuổi.

      “Dục Huyên à, giờ mẹ còn ở Thành Quốc, rất bận rộn công việc, tạm thời thể thoát thân được, con và em ở nhà bà ngoại phải biết nghe lời biết ? Mẹ nhớ các con, chờ sau khi mẹ xong việc, lập tức trở lại đón các con.” Dục Huyên làm cho ĐàoDu Du có cảm giác như người mẹ chịu trách nhiệm, nhất thời trong lòng côcảm thấy hơi có lỗi chút, trong thâm sâu lạitự trách mình.

      “Thành Quốc sao?” Đào Dục Huyên nghe xong cảm thấy như Đào Du Du dối, dường nhưkhông hề tin tưởng, cậu có ý nghĩ sâu xa hỏi lạimột câu.

      “Phải, đúng vậy, được rồi, mẹ thèm nóivới con nữa, lúc này còn bận việc, con và em phải ngoan nha……. chừng mẹ rất nhanh đến đón các con, cứ nhưvậy , tạm biệt.” sợ thêm chút nữasẽ bị lộ, Đào Du Du vội vàng cúp điện thoại.

      Nhưng mà, lại biết, ở đầu dây bên kia, ngay trong khoảnh khắc cúp điện thoại, contrai thông minh gì sánh được của kiểm tra người gọi lần, cũng bị bại lộ chỗ ở rồi.

      Nếu Đào Du Du biết cuộc gọi hôm nay làmcho cuộc sống sau này của có trung trùng điệp điệp lo lắng, tuyệt đối làm nhưvậy.

      Đáng tiếc, thế giới này có chữ nếu, cho tới bây giờ cũng có…………
      Chương 37: Đào Quản Gia

      Editor: Nguyên Nguyên


      Cúp điện thoại, Đào Du Du ngây người trong phòng hồi, sau đó ra khỏi phòng, về phía phòng làm việc.

      biết, Vũ Văn Vĩ Thần để cho rời khỏi phủ Tổng Thống, vẫn làm quản gia ở đây, vẫn cần học tập và hiểu .

      ……………Thời gian buổi sáng lặng lẽ qua ,buổi trưa, bị đống tài liệu kia làm cho choáng váng, thấy Tĩnh Tử đột nhiên gõ cửa phònglàm việc.

      “Có chuyện gì sao?” Đem tầm mắt từ cặp văn kiện chuyển qua Tĩnh Tử, Đào Du Du thuận miệng hỏi.

      “Đào quản gia, buổi trưa hôm nay ngài Tổng thống muốn mở tiệc chiêu đãi đại sứ Vân Quốc, công việc cụ thể Dương quản gia để cho chịđến bố trí.” Tĩnh Tử báo cáo lại.

      “Như vậy……vậy được rồi………” Biết Dươngquản gia cố ý để làm việc như vậy, bởi vì sau này bố trí yến tiệc như vậy từ bình thường thành bình thường, buông cặp vănkiện trong tay ra, đứng dậy ra cửa.

      Lúc đến nhà bếp, đầu bếp trước lập tức đemthực đơn tiệc chiêu đãi đưa đến trước mặt để xem qua.

      Đào Du Du nhận lấy thực đơn nhìn tỉ mỉ lầnnữa, sau đó xoay người với Tĩnh Tử đangđứng bên cạnh: “ mời trợ lý của Đại Sứ hỏimột chút xem ngài Đại Sứ có kiêng ăn gì ,sau đó đem tình hình lại với nhà bếp, để bọn họ chú ý làm.”

      xong, xoay người rời khỏi nhà bếp, về phía phòng ăn ở lầu .

      Lúc này trong phòng ăn có những người hầuđang chuẩn bị, ánh mắt của dừng lại ở chậu hoa hồng đỏ bàn cơm, nhịn được liền nhíu mày.

      “Trưởng phòng lễ tân là ai?” liếc mắt nhìnmọi người bận rộn trong phòng, sau đó hỏi.

      Vừa dứt lời, giọng nữ trầm ổn ở phía sau truyền đến: “Đào quản gia, có gì phân phó?”

      Xoay người, đập vào mắt Đào Du Du là người phụ nữ trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, người mặc bộ váy màu đen.

      “Đem hoa tươi bàn đổi thành hoa bách hợp .” Đào Du Du rất đơn giản ra lệnh, lý do.

      “Tại sao?” Trưởng phòng lễ tân hiễn nhiên hề suy nghĩ liền ngoan ngoãn nghe theo lời , bà là cụ nhân viên của Tổng thống, cho tới bây giờ làm việc đều rất đúng mực, bà vào phủ đến bây giờ, chưa có người nào soi móinhưng sai lầm của bà, thế nào mà vị tân quản gia này vừa mới nhậm chức nghi ngờ bố trí của bà?

      Đào Du Du nhìn mặt trưởng phòng lễ tân, biếttrong lòng bà ta nhận xét, vì thế đếntrước mặt bà ta, vào tai bà: “ở Vân Quốc, bách hợp là loại hoa tôn quý nhất, lấy hoa bách hợp đãi khách, chính là tôn trọng vị kháchđó nhất.”

      xong, xoay người ra khỏi nhà bếp.

      Chương 38: Hoa Bách Hợp

      Editor: Nguyên Nguyên


      Nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần và Đại sứ Chung Kế Hải cùng nhau xuất ở phòng ăn, lúc nàyĐào Du Du cung kính chờ đợi rồi.

      bàn cơm, hoa tươi được đổi thành hoa bách hợp, trưởng phòng lễ tân cũng đứng ở bên yên lặng chờ đợi khách.

      theo Vũ Văn Vĩ Thần và Đại sứ Vân Quốccòn có các bộ trưởng, sau khi mọi người ngồixuống, Đào Du Du bắt đầu phân phó nhà bếpbưng thức ăn lên, tất cả quá trình luôn luônthật cẩn thận, tận dụng mọi khả năng để làm cho tốt.

      Lúc trước còn làm việc ở phủ Chủ tịch, từng phụ trách qua loại yến tiệc này, chỉ là những người nước ngoài đến phủ Chủ tịch làm kháchhầu như được lấy thân phận bằng hữu để mởtiệc chiêu đãi, cho nên như lần này chínhthức trang trọng như vậy, tất cả yến tiệc khôngkhí cũng rất nhàng.

      Mà lần này là kiện ngoại giao rất dễ nhận thấy, cho nên cũng khó trách Đào Du Du phải phục vụ cẩn thận.

      ngờ, Thương Quốc cũng có bách hợp xinh đẹp như vậy.” Giữa lúc ăn cơm, Chung Kế Hải nhịn được cất lời khen ngợi.

      “Chung Đại sứ biết trong hoa viên PhủTổng thống, có thể gieo trồng cây bách hợp sao?” vị bộ trưởng nghe vậy, mặt mỉm cười hỏi ngược lại. Ông ta hiểu hoa bách hợp đốivới người dân Vân Quốc rất có ý nghĩa, rất hàilòng với câu đó.

      “Như vậy, đợi lúc nữa tôi muốn xem mộtchút.” Chung Kế Hải nghe xong, cảm thấy rấtthích thú, Vân Quốc bọn họ là quốc giatrồng hoa bách hợp đẹp nhất toàn thế giới, tại nghe đại thần Thương Quốc như vậy, trong lòng khỏi tò mò.

      “Việc này đơn giản, Đào quản gia, đợi lát nữa dùng cơm xong, đãi trà ở hoa viên .” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, quay đầu lại phân phó vớiĐào Du Du đứng sau lưng .

      “Dạ, ngài Tổng thống.” gật đầu đồng ý, rồirời khỏi phòng ăn, lập tức phân phó nhân viênlàm công việc chuẩn bị.

      Hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, Đào Du Du cho người bày trí trà bánh trong chòi nghỉ mát cách khóm hoa bách hợp xa, hoa báchhợp đều nở rộ, làm cho người ta có ấntượng đối với hoa bách hợp cũng rực rỡ xinhđẹp hơn.

      Sau khi an bài công việc trong hoa viên tốt, lúc trở lại phòng ăn, liền thấy mọi người đãdùng cơm xong, vì vậy để cho trưởng phòng lễtân dẫn mọi người ra hoa viên, và khôngbiết vừa trở về vì vậy thích ứng với đất đai hoặc thời tiết quá khô chút, lại cảm giác được chảy máu mũi.

      Chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt, lại vào trong hoa viên, lúc này Chung Kế Hải ngồi đối diện với khóm hoa bách hợp chậm rãi , từng câu đối với hoa viên phủ Tổng thống thêm vài phần khen ngợi, mà Vũ Văn Vĩ Thầnđối với những thứ này cũng có hứng thú, chỉ lười biếng ngồi trong chòi nghỉ mát dùngtrà.

      Đào Du Du đứng phía sau Vĩ Văn Vĩ Thần, nhìnmặt trời đẹp rực rỡ ở phía bên kia, trong lúc này chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng.

      “Là cho người đem hoa hồng đỏ bàn cơm đổi thành hoa bách hợp?” Vũ Văn Vĩ Thần cầm chung trà trong tay, cũng quay đầulại mà hỏi Đào Du Du đứng phía sau


      Chương 39: Ngài Tổng Thống ĐượcTốt

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Dạ!” cúi đầu trả lời, Nghe giọng của Vũ Văn Vĩ Thần chuyện, hình như có ý muốn tán thưởng hành động lần này của ,chẳng lẽ trong lòng ta còn tức giận chuyện buổi sáng gọi thức dậy?

      biết mục đích của vị Chung Đại sứ lần nàyđi nước ngoài ?” Vũ Văn Vĩ Thần khôngquay đầu lại, tiếp tục hỏi.

      biết.” làm sao có thể biết, chỉ làmột người dân bé, chưa có lòng thanh thản để quan tâm chuyện quốc gia đại .

      cũng xem tin tức?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi bất ngờ đối với câu trả lời này của Đào Du Du.

      xem.” lắc đầu trả lời. Con mẹ nó,ngược lại muốn nhìn xem, nhưng có cho thời gian a, mỗi ngày ở đây rất mệt mỏi, đòihỏi gánh vác nhiều tài liệu như vậy, phải biếtnhiều người như vậy, đâu có tâm trạng để xem mấy cái tin tức kia.

      “Nếu ở Phủ Tổng Thống, có việc gì làm nên xem nhiều tin tức, hiểu tình hìnhchính trị nay, để tránh làm ra những việc ngu xuẩn.” Vũ Văn Vĩ Thần rất lạnh nhạt , sau đó đứng dậy về phía hoa bách hợp ở cách đó xa, Chung Kế Hải cũng đứng dậy xem xét.

      Đào Du Du nghe ta khắc khe với mìnhnhư vậy, trong lòng rất bực tức, nhưng lại khôngdám phát cáu, đành phải chịu đựng, hai tay nắmchặt thành quyền, mày cũng nhàng nhếchlên, bộ dáng như mưa gió sắp đến.

      Đúng vậy, lớn như vậy chưa từng bị người khác soi mói, lúc trước còn làm quản gian,nhưng ngài Nghị trưởng và phu nhân Nghị trưởng đối xử với tốt, nhưng tại sao vừa đến cái phủ Tổng Thống chết tiệt này, lại bịVũ Văn Vĩ Thần những lời công kích đả thương người như vậy.

      biết mình có thể nhẩn nhịn bao lâu, nhưng phải cố gắng kiềm chế tính tình của mình, cho bạo phát ra, vì hai đứa con,cũng là vì cái mạng này…………

      ……………

      Buổi chiều sau khi tiễn Chung Kế Hải , rốt cuộc Đào Du Du cũng có được giây phút nhànrỗi, nhanh chóng mở máy tính ra xem tin tứcĐại sứ Vân Quốc viếng thăm Thương Quốc, sau khi xem xong mới cảm thấy giật mình, ra VũVăn Vĩ Thần mắng sai mình, chuyện lầnnày, quả chưa hiểu .

      ra, lần này Chung Kế Hải đến ThươngQuốc, là vì thương lượng chuyện binh lính Vân Quốc gay rối ở biên giới Thương Quốc, tại Thương quốc vẫn duy trì thái độ dĩ hòa vi quý,bên kia Vân Quốc biết có biến động hay ma chướng gì, chính mình làm sai việc, lại cònchân cao khí ngang.

      Vì tình hình thực tế căng thẳng như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần kêu gọi Tổng huống Vân Quốc đầuhàng: “Nếu ngài cho binh lính của mìnhcút về nước, vậy cũng chỉ có thể đánh trả lại thôi.”

      Tổng thống Văn Quốc nghe vậy, thấy Thương Quốc tức giận, mà còn hung hăng, Vũ Văn Vĩ Thần tụ họp với Thành Quốc và cùng ThànhQuốc luôn đứng mặt trận thống nhất, đồng thời Kiền Quốc cũng lên án mạnh mẽ đốivới Vân Quốc, Tổng thống Vân Quốc thấy tìnhhình ổn, liền phái Đại sứ sang xin lỗi.

      Cho nên, đối với quốc gia như vậy, hoàn toàn cần tiến hành cách đối đãi long trọng như vậy.
      Chương 40: Con Trai Cực Phẩm Của

      Editor: Nguyên Nguyên


      Lúc chạng vạng tối, nhìn thực đơn bữatối do nhà bếp trình lên, lại được bảo vệ canh gác thông báo, có người đến tìm .

      Tâm trạng Đào Du Du ngừng lát, có vẻ nhưcô cho bất kỳ ai biết làm việc ở phủ Tổng Thống, vì sao có người đến tìm ?

      vừa đến cửa chính, nhìn thấy hai bóngdáng bé kia, lập tức sợ đến ngây người.

      “Mẹ….” Người đầu tiên mở miếng chính là bạn Tiểu Nho, bé đưa hai cánh tay bé mậpmạp ra chạy thẳng vào lòng Đào Du Du.

      “Bảo bối, các con……..Sao các con có thể tìmđến đây?” Đào Du Du ôm lấy Tiểu Nho, đầu ócvẫn trong trạng thái kinh ngạc.

      trai đưa Tiểu Nho đến.” Tiểu Nho ôm mặtĐào Du Du rồi hôn vào má cái, sau đó chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp chỉ tay vào ĐàoDục Huyên vẻ mặt bình tĩnh đứng bên.

      Biết là chủ ý của Đào Dục Huyên, Đào Du Duliền thở dài hơi, người tính bằng trờitính, xem chỉ số thông minh của contrai nữa rồi.

      cho phép chúng tôi vào sao?” Đào Dục Huyên khẽ ngẩng đầu, lười biếng hỏi.

      “Ở đây là chỗ làm việc của mẹ, nếu cáccon về nhà bà ngoại trước , buổi tối mẹ xong việc đến gặp các con, thế nào?” cũng muốn Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy haiđứa bé này, vì thế quả quyết cự tuyệt.

      “Có quan hệ gì? Chúng tôi làm trở ngạicông việc của bà.” Đào Dục Huyên nhún vaiphản đối, sau đó cất bước vào phủ Tổng Thống.

      Đào Du Du ôm Tiểu Nho lập tức đuổi theo, vừa vừa : “Dục Huyên, con ngoan, lúc này mẹ bận việc, có thời gian chăm sóc các con, mẹ tìm chú lái xe đưa các con về nhà bà ngoại có được ?”

      Đào Dục Huyên nghe vậy, dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn về phía Đào Du Du, rồi chậmrãi : “ phải là bà ở đây xảy ra chuyện gì nên muốn cho chúng tôi biết?”

      Bị trúng tâm , sắc mặt Đào Du Du cứng đờ, nhưng chợt cười ha ha : “……. có……..Làm sao có thể?”

      “Là quen bạn trai sao?” Đào Dục Huyên khôngtin lời của , tuy nhiên suy nghĩ ra.

      “Đùa gì đó?” Đào Du Du bị đáp án của cậu làmhoảng sợ, sau đó lập tức phủ nhận: “…….. phải……Tuyệt đối khôngphải………Làm sao có thể……?”

      “Yên tâm, nên bộ dáng quá khó nhìn, tôi và Tiểu Nho ngăn cản các người ở cùng chỗ.”Đào Dục Huyên xong, sau đó lại tiếp tục bước vào bên trong.

      Giờ phút này Đào Du Du có cảm giác muốn chết.

      Sao lại sinh ra đứa con trai cực phẩm như vậy chứ?

      Nếu phải tiểu gia hỏa từ bụng chui ra, hoài nghi thằng bé này có phải là ngườihay ?
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 41: Đứa trẻ nhà ai vậy?
      Edit: tiểu an nhi


      Sau khi ba người vào khu chính của phủ Tổngthống, Tiểu Nho nhìn thấy vườn hoa cùng biệt thự xinh đẹp la hét muốn chạy qua đó chơi.Đào Du Du hết cách rồi, đành phải để bé xuống, đồng thời dặn dò nhân viên trong phủ để ý con bé giúp chút, sau đó mớicho phép Tiểu Nho chạy vào trong vườn hoachơi đùa.

      Đào Dục Huyên lại trực tiếp về phía biệt thự chính, cứ như cậu bé rất quen thuộc với nơi này. Việc đầu tiên sau khi cậu bước vào là đưamắt nhìn bốn phía xung quanh lượt, sau đó mới nhấc chân chuẩn bị lên lầu. Đào Du Duthấy thế, lập tức xông lên kéo cậu bé vào lòng, giọng dụ dỗ:

      "Bảo bối, con thể lên lầu được đâu."

      "Tại sao?" Đào Dục Huyên có chút khó hiểu, khẽ nghiêng đầu hỏi lại.

      "Đó là nơi làm việc của ngài Tổng thống. Hiệngiờ có rất nhiều quan chức trong Nội Các cùngcác Bộ trưởng nghị những vấn đề của quốc gia đấy." Đào Du Du kiên nhẫn giải thích.

      Đào Dục Huyên nghe vậy, rất nghiêm túc nângtay lên, nhìn đồng hồ cổ tay chút rồinói: "Bây giờ là thời điểm tan tầm rồi, ngài Tổng thống của chúng ta chắc làm việc đến quên ăn quên ngủ như vậy chứ?"

      Đào Du Du nhất thời cứng họng.

      Tên quỷ này, rốt cuộc là người hay ma đây,sao chuyện gì cũng biết hết vậy?

      . . . . . .

      Ngay lúc này ở lầu, Vũ Văn Vĩ Thần vừa mới nhận xong cuộc điện thoại quan trọng,trợ lý Hồ Ứng tổng kết bản báo cáo của kếhoạch làm việc ngày hôm nay.

      đứng dậy tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìnvề phía vườn hoa, muốn cho đầu óc thư giãnmột chút rồi mới xuống lầu để dùng bữa tối.Ngay khi Vũ Văn Vĩ Thần đem tầm mắt nhìnvào bên trong vườn hoa lập tức bị thu hút bởimột bóng dáng nhắn hồn nhiên chơi đùa.

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy tiểu thiên sứ bé nhỏđang trong vườn bận rộn hái rất nhiều hoa, bé con đáng này khiến bỗng dưng cảm thấy vô cùng hứng thú.

      "Đó là đứa trẻ nhà ai vậy? Sao bé vào đượcvườn hoa của tôi?" vẫn nhìn chăm chú vềphía bóng dáng linh động kia, cũng quay đầu lại mà chỉ lên tiếng với Hồ Ứngđang sắp xếp tài liệu ở phía sau.

      Hồ Ứng nghe vậy, lập tức tới bên cửa sổ,cũng nhanh chóng nhìn về phía vườn hoa nhưng ta chỉ lắc đầu rồi : "Tôi cũng , tôi chưa từng gặp bé này. Tôi tìm hiểu việc này ngay lập tức."

      xong, ta nhanh nhẹn xoay người tớitrước bàn làm việc, nhấc điện thoại bàn lên bấmsố di động của Đào Du Du.

      "Đào quản gia. . . . . ."

      "Vâng, trợ lý Hồ. . . . . ." Đào Du Du làmcông tác tư tưởng cho con trai, hi vọng cậu bé đòi lên lầu quấy rối nữa chuôngđiện thoại vang lên. Nghe được giọng của Hồ Ứng, ngay tức khắc chuẩn bị 120% tinh thần lên tiếng trả lời đầu dây bên kia.

      "Ngài Tổng thống muốn biết, chơi trong vườn hoa là đứa bé nhà ai? Và làm sao lại có thể vào chơi trong phủ Tổng thống?"

      "Hả?" Đào Du Du nhất thời trở nên căng thẳng. ngờ nhanh như vậy Tiểu Nho bị Vũ Văn Vĩ Thần phát ra. Hắng giọng cái, đáp: "À, chuyện đó. . . . . . bé làcon của tôi."

      CHƯƠNG 42: Đó là con của
      Edit:tiểu an nhi


      "À, ra là thế. Vậy được rồi, quấy rầy công việc của nữa. Ngài Tổng thống xuống lầu nhanh thôi, chuẩn bị tốt bữa tối nhé." HồỨng nhận được câu trả lời của Đào Du Du, chỉdặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.

      "Hỏi được rồi chứ?" Vũ Văn Vĩ Thần xoayngười thấy Hồ Ứng đặt điện thoại xuống lên tiếng hỏi ta.

      "Dạ, bé đó là con của Đào quản gia." Hồ Ứng gật đầu, sau đó ra thông tin mình vừanhận được.

      "Cái gì?" Đáp án này khiến Vũ Văn Vĩ Thần khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đào Du Du đãcó con lớn như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng củacô chỉ giống như thiếu nữ thôi mà.

      Nếu thế có phải là người mà tìm kiếm ?

      Mà nếu đúng là , vậy đứa bé này là con của ai?

      Trong tài liệu cá nhân của Đào Du Du hề đề cập đến việc từng kết hôn mà.

      Trong đầu Vũ Văn Vĩ Thần giờ có vô vànthắc mắc. Nhưng lại biết là, Đào Du Du chỉ có mà còn có những hai đứa bé song sinh.

      Có lẽ nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, hai đứa này lại có quan hệ rất lớn đối với .

      Lúc này ở lầu dưới, bởi vì cuộc gọi kia của HồỨng mà hiểu sao Đào Du Du cảm thấy rất sốt ruột. Dựa theo tính tình lạnh lùng hà khắccủa Vũ Văn Vĩ Thần liệu có đuổi ba mẹ con ra ngoài đây?

      Nếu làm thế, quyết liều mạngvới . Đào Du Du thể để người taức hiếp, khinh thường cục cưng nhà ở chỗ này được.

      Trong lòng ngẫm nghĩ, vẻ mặt của Đào Du Dunhất thời trở nên vô cùng lẫm liệt, cúi đầu xuống bình tĩnh với Đào Dục Huyên đứng ở trước mặt: "Cục cưng, lát nữa ngài Tổng thốngsẽ xuống lầu, con vào vườn hoa chơi với em gáimột lát nhé. Xong việc, mẹ đưa các con vềnhà, có được ?"

      "Được rồi, vậy bà làm việc ." Có lẽ ĐàoDục Huyên cũng cảm thấy Đào Du Du bị áp lực cùng khó xử, nên cuối cùng quyết định từ bỏ ý định lên lầu xem chút, ngoan ngoãn nghe lời vào trong vườn chơi cùng với Tiểu Nho.

      Sau khi đưa Đào Dục Huyên đến vườn hoa, Đào Du Du lập tức về hướng phòng ăn, bắt đầuphân công nhân viên sắp xếp, chuẩn bị cẩn thậnbữa tối.

      . . . . . .

      Mấy phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu,nhưng thẳng đến phòng ăn, mà vòng qua khúc quanh ra ngoài vườn hoa.

      Bên trong vườn, Tiểu Nho chơi trò chơivui vẻ đến quên cả trời đất. bé bứt tất cảnhững cánh hoa mà mình hái được, để gộp vào chỗ. Sau đó bắt Đào Dục Huyên đứng băng ghế cao tung cánh hoa xuống phía dưới.Mưa hoa rơi lả tả từ đỉnh đầu xuống, TiểuNho hào hứng xoay vòng vòng ngừng nghỉ, vẻ mặt hết sức hạnh phúc.

      Khi Vũ Văn Vĩ Thần tới nơi, đột nhiên nhìn thấy bé lúc trước giờ lại có thêm cậu nhóc con nữa càng thêm tò mò, nhịn được tới trước mặt hai đứa trẻ, nhàng đằng hắng cái muốn thu hút chú ý củachúng.

      CHƯƠNG 43: Sinh ra từ tảng đá
      Edit: tiểu an nhi


      Tiểu Nho chơi rất hưng phấn đột nhiên thấy có người lạ tới, bé lập tức mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, tiếng trong trẻocất lên "Chú à, chú là ai vậy?"

      Đào Dục Huyên vứt nốt số cánh hoa còn lạitrong tay xuống mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thâm trầm nhìn Vũ Văn Vĩ Thầnkhông lời nào.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai đứa trẻ chút, sauđó mới hỏi: "Các cháu ở chỗ này làm gì?"

      "Tiểu Nho chơi mưa hoa, chú có muốntham gia với chúng cháu ?"

      Tiểu Nho hết sức nhiệt tình mời Vũ Văn Vĩ Thầntham gia cái mà bé gọi là trò chơi này. Đôimắt to xinh đẹp cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, rất giống với Đào Du Du ở số thờiđiểm nào đó.

      "Cháu cũng là con của Đào Du Du?" Vũ Văn VĩThần đáp lại lời mời của Tiểu Nho màdời ánh mắt qua Đào Dục Huyên bình tĩnhđứng ở bên. Mặc dù cậu nhóc lêntiếng nhưng vẫn có thể khiến người khác có cảm giác rất mãnh liệt. Điều này làm cho khôngkhỏi sinh ra cảm giác tò mò đối với cậu nhóc.

      "Vâng" Đào Dục Huyên gật đầu, trả lời rất ngắn gọn, dài dòng.

      Vũ Văn Vĩ Thần ngờ Đào Du Du lại là mẹ của hai đứa trẻ này. Nhìn bề ngoài có lẽ tuổi của chúng cũng ngang ngang nhau, diện mạo cũng tương tự vài phần, chắc là sinh đôi rồi.

      Vũ Văn Vĩ Thần thoáng nhớ lại, nếu như ĐàoDu Du là người mà muốn tìm hai đứa bé này có quan hệ gì với ?

      Giả thiết vừa được đưa ra, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần chợt giống như có từng đợt sóng lớn tràodâng. nhịn được mở miệng hỏi: "Cáccháu năm nay mấy tuổi rồi?"

      "Bốn tuổi ạ. Tên cháu là Tiểu Nho đó chú." Tiểu Nho nhanh nhảu trả lời câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, còn tiện thể khoe luôn cả cái tên đáng yêucủa bé nữa, nụ cười mặt rạng rỡ vui vẻ.

      Bốn tuổi. . . . . .

      Vũ Văn Vĩ Thần thầm tính toán ở trong đầu chút. Nếu như tất cả phải là trùnghợp xem ra Đào Du Du càng ngày càng gần với mục tiêu mà tìm kiếm rồi.

      "Vậy cha của các cháu đâu?"

      Vũ Văn Vĩ Thần vội hỏi ra nghi vấn lớn nhất ở trong lòng. Nếu Đào Du Du sinh con củangười khác nhất định phải điều tra kỹ thân phận của hai đứa bé này mới được.

      Căn cứ vào tài liệu cho người điều tra, trước khi xuất ngoại, Đào Du Du chỉ là nữ sinh cấp 3. Nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, trong hồ sơ tư liệu của có chuyện gì là tốt, ngay cả bạn trai cũng có. Cho nên xét về mặt thời gian, hoàn toàn có thể là nữsinh đêm đó ở cùng với .

      "Mẹ Tiểu Nho cùng trai sinh ra từ tảngđá nên có cha đâu." Lắc đầu cái, vẻ mặt Tiểu Nho mờ mịt .

      "Sinh ra từ tảng đá. . . . . . cái này mà cũng ra được." Nghe được câu trả lời của Tiểu Nho,Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy buồn cười. đưa tay lên sờ đầu Tiểu Nho rồi :

      "Cháu đói bụng chưa? Có muốn cùng chú dùngbữa tối ?"

      " cần đâu ạ, mẹ lát nữa đưa cháuvới trai về nhà bà ngoại, chúng cháu ăncơm ở đó được rồi. Cám ơn chú!" Lễ phép từ chối lời mới của Vũ Văn Vĩ Thần, Tiểu Nhoquay sang nhìn Đào Dục Huyên cái rồi hỏi:

      " ơi, còn bao lâu nữa mẹ mới hết bận?"

      "Làm sao biết?" Đào Dục Huyên nhíu mày, khuôn mặt nhắn hiểu sao lại trở nên căng thẳng.
      CHƯƠNG 44: Hoàng đế
      Edit: tiểu an nhi


      Lúc này, Đào Du Du sắp xếp xong xuôi toàn bộ, sau khi dặn dò phòng bếp chuẩn bị mangthức ăn lên, gọi điện thoại vào văn phòng của Tổng thống để mời Vũ Văn Vĩ Thần xuống dùngbữa.

      Chuông báo gọi vang lên lúc lâu nhưng vẫn thấy ai bắt máy, Đào Du Du tắt điện thoại, hỏi nhân viên phụ trách qua bộ đàm về vị trí của Vũ Văn Vĩ Thần giờ. Kết quả nhận được lại là ngài Tổng thống ở trong vườn hoa cùng trò chuyện với hai đứa trẻ. ĐàoDu Du hốt hoảng, lập tức nhấc chân chạy như bay về phía vườn hoa.

      thực rất lo lắng, nếu chẳng may hai đứanhỏ cẩn thận mạo phạm ngài Tổng thống tính tình quỷ dị này biết có chuyệngì xảy ra nữa.

      Với kinh nghiệm là người đáng thương bịanh dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp, Đào Du Ducực kỳ ràng, tuyệt đối nên chọc vàongài Tổng thống đáng kính của chúng ta.

      Thoáng cái chạy tới vườn hoa, Đào Du Dunhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần hình như cùng hai cục cưng nhà mình chuyện gì đó, suy nghĩ nhiều chạy tới chen vào giữabọn họ. Kéo hai đứa bé ra sau lưng mình, vẻ mặthoảng sợ áy náy nhìn Vũ Văn Vĩ Thần :

      "Cái này. . . . . . xin lỗi ngài Tổng thống. . . . . . Con. . . . . . con của tôi còn hiểu chuyện. Nếu có lời nào mạo phạm đến ngài, tôi thay mặt bọn trẻ thành xin lỗi."

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng Đào Du Du khẩntrương căng thẳng như vậy mặt nở mộtnụ cười nhạt, khẽ nhíu lông mày nhìn :"Tôi muốn mời hai đứa cùng dùng bữa tối, thấy sao, có thể chứ?"

      "Hả. . . . . . Chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . ."Trong lòng Đào Du Du biết , ngoài miệng hỏi ý kiến của , nhưng thực tếlời kia của tuyệt đối cho phép cự tuyệt rồi.

      " phải mẹ từng nếu người ta mời nhiệt tình cũng nên từ chối sao?"

      Đúng lúc Đào Du Du cố gắng lựa chọn từ ngữ để uyển chuyển cự tuyệt Đào DụcHuyên – đứa trẻ chưa từng gọi là mẹ kia lại đột nhiên lên tiếng. Mặc dù giọng thảnnhiên, nhưng lại giống như chọc dao vào sau lưng Đào Du Du trong vô hình vậy, khiếncho càng thêm bất lực, biết phải từ chối thế nào nữa.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy lời của Đào Dục Huyên thêm gì nữa, chỉ để lại ánhmắt ý bảo " cứ theo đó mà làm" cho Đào Du Du rồi trực tiếp xoay người về phía phòng ăn.

      Đào Du Du cực kỳ đau khổ nhìn hai cục cưng nhà mình cái, cuối cùng cũng đành phảichấp nhận mà : " thôi, cục cưng, chúng ta cùng ngài Tổng thống kính dùng bữa tối ."

      "Mẹ, ngài Tổng thống là ai ạ?" Tiểu Nho được Đào Du Du ôm lên, nghiêng đầu nhìn Đào Du Du thắc mắc.

      "Tổng Thống chính là người quản lý cả quốc gia của chúng ta, ừm. . . . . . cũng giống như Hoàng đế vậy." Đào Du Du suy nghĩ chút rồi trảlời.

      "Hoàng đế ạ? Vậy còn có Hoàng hậu nữa phải mẹ? Còn công chúa Bạch Tuyết nữa nhỉ?Sao thấy có bảy chú lùn trong vườn hoathế ạ?" Vừa nghe đến từ Hoàng đế này, TiểuNho ngay lập tức liên tưởng đến loạt các vấn đề.

      ". . . . . ." Đào Du Du nhất thời cứng họng, biết nên trả lời các nghi vấn của TiểuNho như thế nào cho nên quyết định giữ im lặng.

      CHƯƠNG 45: Bữa cơm gia đình
      Edit: tiểu an nhi


      Thời điểm ba mẹ con tới phòng ăn, Vũ Văn Vĩ Thần ngồi chờ sẵn ghế chủ vị rồi.

      Bàn ăn rất to bày nhiều các món ăn ngon,Tiểu Nho vừa nhìn thấy mắt sáng bừng lên,vẻ mặt ham ăn, từ người Đào Du Du giãydụa nhảy xuống, nhanh chóng tự bò lên ghế, đặt mông ngồi xuống.

      Mặc dù lúc này chỉ có mình Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trong phòng, nhưng lại bày ra rất nhiều món ăn khác nhau. Sau khi Tiểu Nho ngồi vững vàng hề khách khí cầm cáimuỗng ở trước mặt lên xúc miếng bánh pút– đing dâu tây to cho vào miệng.

      Đào Du Du nhìn hành động có chút nào e dè của con mà đổ mồ hôi lạnh trong lòng.Con bé này đúng là biết cái gì gọi là thụcnữ mà.

      "Đào quản gia, còn để vị khách khác của tôi ngồi xuống?" Trong khi Đào Du Du còn há hốc mồm nhìn hành động của Tiểu Nho Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng. vừa vừa nhìn vào khuôn mặt có bình tĩnh phù hợp với lứa tuổi của Đào Dục Huyên đứng ở bên cạnh .

      Đào Du Du phục hồi lại tinh thần, lập tức bước tới kéo cái ghế ra, quay lại với Đào DụcHuyên: "Con ngồi đây ."

      Đào Dục Huyên lời nào, thẳng tới trước bàn ăn ngồi xuống, khuôn mặt nhắn hết sức nghiêm chỉnh.

      Tiểu Nho ăn hồi, ngẩng đầu lên bỗng pháthiện ra Đào Du Du chỉ đứng ở bên mà ngồi xuống, Tiểu Nho mở to đôi mắt xinhđẹp, tò mò hỏi Đào Du Du: "Mẹ, sao mẹ lạikhông ăn cơm?"

      Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt có hơi lúng túng. giọng : "Bây giờ mẹ làm việc, thể ăn cơm. Con ăn nhanh chút nhé, ăn xong mẹ đưa con với trai về nhà."

      " lấy thêm cho Đào quản gia bộ đồ ăn."Vũ Văn Vĩ Thần vốn trầm mặc ăn cơm nghe được tiếng của Tiểu Nho ngẩng đầu lên, khẽ liếc mắt với nữ giúp việc đangđứng ở bên cạnh.

      "Vâng" Nữ giúp việc lập tức cúi đầu, sau đó lùilại về phía tủ đồ dùng.

      ". . . . . . cần, tôi ăn bữa tối dànhcho nhân viên được rồi." Đào Du Du liên tụcxua tay từ chối.

      Trong lòng bây giờ thực rất lo lắng, muốn cùng dùng bữa với Vũ Văn Vĩ Thần quả thực tiêu hoá nổi đâu.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy lời cự tuyệt của , đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đào Du Du mang theo loại uy nghiêm quyếtkhông cho kháng cự.

      Mẹ nó. . . . . . Lại thế nữa rồi, lại là cái vẻ mặt giết người này. . . . . .

      Đào Du Du ầm thầm nguyền rủa ở trong lòngmột tiếng, sau đó cực kỳ bi thương mà ngồixuống chỗ đối diện với Tiểu Nho.

      Mỗi lần Vũ Văn Vĩ Thần dùng ánh mắt đó để nhìn , hiểu sao lại cảm thấy có mộtloại đau khổ thể xuất ở trong lòng. Đào Du Du có cảm giác cổ của mình bị mạnh mẽ bóp chặt, chỉ chú ý chút mạng của lập tức tan thành mây khói.

      Đào Du Du vừa ngồi xuống, nữ giúp việc liềnđem đồ ăn bày ở trước mặt .

      hề có chút khẩu vị nào bắt đầu ăn những mỹ thực ở trước mặt kia.

      "Đào quản gia lại là mẹ của hai đứa trẻ, thậtđúng là khó tin."

      Dùng bữa được nửa, Vũ Văn Vĩ Thần độtnhiên mở miệng nhìn Đào Du Du thốngkhổ nuốt cơm trôi mà .
      thuyt, Winterwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :