1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149

      Edit: Nguyên Nguyên


      “Cho nên có chút can đảm xem phim kinh dị ?” Vũ Văn Vĩ Thần có chút hiểu nhìn bên cạnh mình bị dọa thành ngốc, thử rút cánh tay mình vài lần, phát ngoại trừ động đậy, chỉ có thể để ôm như vậy.

      biết như vậy rất kích thích sao?” Đào Du Du vừa trải qua khiếp sợ, từ từ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn rời mắt, vừa trả lời câu hỏi của .

      thích tìm kích thích như vậy, còn ôm cánh tay tôi làm gì? mình ngồi xem, chẳng phải rất kích thích sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hiểu nhìn hỏi, khi chuyện, lại muốn rút tay mình lại chút.

      cần, tôi muốn ôm……….để trong lòng vững bụng.” Đào Du Du kiên quyết dựa vào người , chết sống buông tay.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười
      tà ác, nghiêng đầu, đưa miệng đến gần tai , giọng : “ ra sở dĩ chọn xem phim kinh dị, cố ý nhân cơ hội ôm tôi, đúng ?”

      “Cái gì?” Đào Du Du nghe như vậy ánh mắt nhìn màn hình lớn từ từ chuyển qua người , vẻ mặt thể tưởng tượng nỗi. hiểu, vì sao có thể nghĩ ra chuyện có chứ.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt thể tưởng tượng nỗi của qua ánh đèn mờ ám, khóe miệng từ từ cười to, tiếp tục ở bên tai lời ám muội: “Nếu là thế này, nên sớm chút, tuy rằng có rất nhiều muốn ôm tôi, nhưng trong lòng tôi nghĩ thời gian gần đây tận tâm phục vụ tôi, tôi chắc chắn từ chối .”

      xong, ánh mắt Đào Du Du khiếp sợ, mạnh mẽ rút cánh tay ôm chặt ra, sau đó tay mình dùng lực nắm tay ôm cái, cả người đều ngã vào trong lòng mình.

      “Này… buông tôi ra…” Sau khi bị kéo, phản ứng kịp, sau đó lập tức giãy giụa muốn thoát ra.

      “Hư… Đừng ồn ào…” Vũ Văn Vĩ Thần dùng sức giữ chặt ôn, để lộn xộn nữa.

      Thấy mình tiếp tục giãy dụa làm ầm ĩ đến những người khác, mà tư thế Vũ Văn Vĩ Thần ôm mình thoải mái hơn nhiều so với ôm cánh tay , vì vậy cũng dám lộn xộn, đầu ngoan ngoãn dựa vào vai , ngửi hương vị nhàn nhạt người làm người ta an tâm.

      Phần sau bộ phim có nhiều cảnh rất khủng bố, Đào Du Du nhiều lần sợ tới mức muốn nhào vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng chiếu phim phát ra những thanh thét chói tai làm người ta có cảm giác kích thích, mà Vũ Văn Vĩ Thần bị từng trận quấn lấy của Đào Du Du khiến ngổn ngang trong gió, bả vai bên trái mỗi lần vì hoảng sợ dùng sức cào cái trở nên đau đớn, cũng thầm hạ quyết tâm, sau này có chết cũng để này xem phim kinh dị.

      Lúc phim điện ảnh kết thúc, Đào Du Du ra ngoài, vừa ăn no thỏa mãn.

      Ra khỏi rạp chiếu phim, lái xe sớm chờ ở bên ngoài, lên xe, cả người Vũ Văn Vĩ Thần đau nhức ngồi vào ghế dựa, trong đầu Đào Du Du còn lên những hình ảnh trong phim nên rất hưng phấn.

      “Tổng thống, ngài đời này có quỷ ?” chỉ là bản thân còn hưng phấn chưa đủ, Đào Du Du còn muốn kéo thêm Vũ Văn Vĩ Thần vào.

      “Là chỉ số thông minh thấp mới có khả năng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.” Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt lại nhìn cũng nhìn cái, chỉ khinh bỉ .

      biết đời này có câu gọi là, thà tin là có, thể tin là ? nha, hồi nhất định chưa bao giờn tin rằng đời này có ông giàNoel cưỡi tuần lộc bay tới bay lui trời, tặng quà cho trẻ em. sinh ra đều giống như bây giờ sao?” Đào Du Du chịu nổi lại biết tưởng tượng về thế giới, bĩu môi .

      phải từng với loại chuyện phù hợp logic này đừng thảo luận với tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần vẫn trợn mắt, chỉ ấp úng .

      “Hắc, xem ra tôi đoán đúng rồi, quả nhiên tin tưởng đời này có ông già Noel. Ai ôi, là đáng thương, thời thơ ấu của nhất định là thú vị. chút cũng biết đời này có chuyện cổ tích, sống đời này, phải rất buồn chán a.” Giọng Đào Du Du đáng đánh đòn, ngừng kích thích vào dây thần kinh của Vũ Văn Vĩ Thần.

      Đột nhiên mở mắt ra, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Du Du lải nhải, lúc lâu sau, mới mở miệng : “ chính là đống phân trâu.”


      “Cái… cái gì? tôi là đống phân trâu?” Đào Du Du thể tưởng tượng nỗi nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Phân trâu thối, vì vậy có người dọn sạch khi nó rơi xuống hoặc cách xa nó, đây là người làm việc theo logic, còn người làm việc theo logic ngồi xổm xuống, nghiên cứu xem nó ăn cái gì vào bụng… hiểu ?” Vũ Văn Vĩ Thần xong, nhắm hai mắt lại.

      “Tôi@@@@!!!”Đào Du Du bị lời của suýt làm cho tức hộc máu, nhưng lại tìm được lời phản bác, chỉ có thể tức giận xoay đầu sang bên, muốn chuyện với .

      Bên trong xe cuối cùng yên tĩnh trở lại, xe chậm rãi chạy về phía trước, khoảng bốn mươi phút sau, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước cửa phủ Tổng thống.

      Hai người trái phải xuống xe, nhìn thoáng qua nhau, cũng gì, đều tự mình về phòng mình.

      -------------------------------------

      Sáng sớm ngày thứ hai, Đào Du Du rời giường, sau khi hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần ăn sáng xong bắt đầu làm việc, trở lại phòng làm việc của mình bắt đầu xử lý những công việc thường ngày.

      Hơn mười giờ sáng, trong bộ đàm truyền đến giọng của bảo vệ: “Quản gia Đào, có vị là Dương Vi Tiếu tìm ngài, là bạn của ngài.”
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      xixon, AnAnKỳ Kỳ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150

      Edit: Nguyên Nguyên


      Đào Du Du vừa nghe Dương Vi Tiếu đến tìm mình, lập tức chấn động, với bên kia bộ đàm: “Cho ấy vào.”

      xong, buông công việc trong tay, ra khỏi văn phòng, về phía đại sảnh.

      Chờ khi đến cửa đại sảnh, nhìn thấy nhân viên dẫn Dương Vi Tiếu đến.

      “Vi Tiếu.” Hai người vừa thấy mặt, liền ôm nhau chỗ, thần sắc Dương Vi Tiếu nhìn qua có vẻ tốt hơn rất nhiều, có lẽ thời gian trôi qua, mặt liền treo nụ cười nhạt.

      “Du Du, mình rất nhớ cậu.” Dương Vi Tiếu vỗ vỗ lưng Đào Du Du, sau đó những lời từ đáy lòng.

      “Ừ, Vi Tiếu, mình cũng rất nhớ cậu, nhưng mà mấy ngày nay mình bận quá, hoàn toàn có thời gian ra ngoài. Chuyện này, phải Thác Ngọc Mộ Dã giải quyết giúp cậu rồi sao? Quyền thừa kế và quyền nuôi dưỡng đứa bé có vấn đề gì chứ?” Dẫn Vi Tiếu vào đại sảnh, sau đó hai người về phía phòng làm việc.

      Sau khi vào phòng làm việc của mình, có nữ giúp việc dâng trà, hai người ngồi xuống ghế sô pha, chuẩn bị vào chủ đề chính, nhưng chưa mở miệng, lại nghe tiếng gõ cửa.

      “Mời vào.” Tầm mắt Đào Du Du
      Hướng về phía cửa.

      người phụ nữ giúp việc xuất ở cửa, hơi cúi đầu, lễ phép với Đào Du Du: “Đào quản gia, O&S, nhà thiết kế đến đây, xin hỏi bây giờ ngài có thời gian gặp mặt ông ta lần ?”

      “cái gì? O&S? đây phải là nhà thiết kế giày nỏi tiếng xa xỉ sao?” Đào Du Du hiểu nhìn nữ giúp việc hỏi.

      “Đúng vậy, nghe là nhận mệnh lệnh của ngài Tổng Thống đến đây thiết kế giày cho .”

      “Hả? Là Tổng Thống sắp xếp người? Vì sao ta phải làm như vậy? mời ta vào đây.” Đào Du Du hiểu động cơ làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Vâng, xin chờ chút.” Nữ giúp việc được cho phép của Đào Du Du, yên lặng lui xuống.

      Nhưng mà, Dương Vi Tiếu lại nhịn được.

      “O&S , tệ, xem, cậu có địa vị rất cao trong lòng Tổng Thống.” cười xấu xa với Đào Du Du, ngừng chết nhạo .

      “Cái gì, nhất định là ta nhớ đến chuyện đêm qua mình vứt bỏ giày cao gót, bây giờ thiện lương, cảm thấy bản thân nên bồi thường cho mình chút, cho nên mới làm như vậy.” Đào Du Du nhớ đến hành động đêm qua của Vũ Văn Vĩ Thần .

      ta có việc gì làm nên ném giày của cậu à?” lời Đào Du Du khiến Dương Vi Tiếu nghi ngờ, ta hơi khó hiểu hỏi lại.

      “Còn phải, đêm hôm qua ta bị giựt kinh phong cái gì, bảo là muốn mời mình xem phim, sau khi ở xe bị kẹt xe, ta liền lôi kéo mình bộ, chân mình vừa vặn mang đôi giày mới được vài lần, kết quả vừa được đoạn đường, chân bị cọ sát tạo thành mục nước, cuối cùng biết làm sao ta đem về cho mình đôi, sau đó đem đôi giày cao gót của mình ném …” Đào Du Du kể chuyện đêm qua lưu loát, hoàn toàn có dây dưa trong lòng chút nào, chuyện cả đêm qua bị kể tóm lượt lại.

      Đào Du Du vô tâm, nhưng Dương Vi Tiếu nghe có ý, đợi đến khi Đào Du Du xong, lập tức lớn tiếng : “Du Du, cậu thành khai báo, cậu và ngài Tổng Thống tiến triển tới bước kia rồi hả?”

      “Cái gì mà tiến triển tới bước kia rồi?” Đào Du Du bị ta hỏi vấn đề này suýt thở được.

      “Còn chối, mời xem phim, còn tiến triển sao?” dương Vi Tiếu gắt gao nhìn Đào Du Du chất vấn.

      Cùng là xem phim, nhưng nếu chuyện này xảy ra ở đôi bình thường, đây là chuyện quá bình thường, nhưng mà cố tình Vũ Văn Vĩ Thần là Tổng Thống, ta vô duyên vô cớ quyết định mời người xem phim, phỏng chừng bên trong có chuyện rồi.

      “Cậu là con cún con, cậu cảm thấy hai chúng tôi có thể sao? Còn phát triển, ta chỉnh chết mình mình có mạng lớn, mình dám trèo cao, dám hy vọng xa vời …” Đào Du Du có chết cũng dám với Dương Vi Tiếu về suy nghĩ kia, có cách nào suy nghĩ được, Vũ Văn Vĩ Thần có chút hứng thú với mình. Việc này rất khủng bố, trái tim hoàn toàn chịu được kích thích.

      Ngay lúc hai người còn chuyện, cửa phòng làm việc mở ra, chỉ thấy người đàn ông hơn ba mươi tuổi dẫn theo trẻ đến trước mặt hai người.

      “Đào quản gia, chào ngài, tôi là Tần Túc, nhà thiết kế chính của O&S, vị này là trợ lý Tiểu Chu.” Người đàn ông này lễ phép, vừa vào cửa liền chào Đào Du Du rồi giới thiệu đơn giản, cái giơ chân nhấc tay trong lúc đó đều tràn ngập hương vị của người đàn ông thành thục, khiến cho Đào Du Du trong lúc nhất thời rất có hảo cảm với người này.

      “Xin chào, gọi tôi là Đào Du Du được rồi.” Đào Du Du lễ phép đưa tay về phía ta, hai người bắt tay lúc, quay đầu nhìn về phía Dương Vi Tiếu giới thiệu, “Vị này là bạn thân của tôi Dương Vi Tiếu.”

      “Chào Dương tiểu thư.” Tần Túc quay đầu chào Dương Vi Tiếu.

      “Xin chào.” Dương Vi Tiếu mỉm cười gật đầu.

      làm phiền hai người chứ?” Tần Túc ràng cảm giác mình đến đúng lúc, hơi áy náy .

      “Đừng vậy, thể nào. Nhưng mà, để ngài tự mình đến đây chuyến, ngài chỉ cần gọi điện thoại, tôi số đo của tôi cho ngài là được.” Đào Du Du vội vàng xua tay với Tần Túc.

      Tần Túc nghe vậy, cười cười : “Tôi là do ngài Tổng Thống ủy thác đến, nếu là cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề, ngài tổng thống an bài tôi đâu.”

      “A, ta thích cả chuyện này.” Lúc Đào Du Du những lời này, phát thái độ của mình càng ngày càng lớn mật với Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Trước tiên cho tôi thử chân xem.” Tần Túc đưa ra bình luận đối với lời của Đào Du Du về Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này ta dùng ánh mắt của mình bảo trợ lý ngồi xuống trước mặt Đào Du Du, xem xét qua chân lúc.

      Đào Du Du nghe vậy, chỉ đành ngồi xuống, sau đó cởi giày, đưa chân đến trước mặt trợ lý Tiểu Chu.
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      xixon, AnAnKỳ Kỳ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151

      Edit: Nguyên Nguyên


      Tiểu Chu nghiêm túc nhìn chân Đào Du Du, sau đó căn cứ vào bàn chân rồi ghi lại, theo ảnh chụp, rồi đứng dậy hỏi: “ mang giày mới xuất tượng cọ sát chân sao?”

      “Có đôi khi giày mới có tình trạng này, sau đó mang giày DF cũng vậy.” Đào Du Du suy nghĩ .

      ra là thế, giày mới có tình trạng này là chuyện bình thường, về phần giày DF, có lẽ bọn họn quen dùng làm bằng da nên đối với chân dễ dàng mang chút, chúng tôi suy xét xem dùng ít vật liệu gì để làm ra loạt giày cao gót, để mùa hè mang vào thoải mái.” Tần Tức nhìn chân Đào Du Du, tay ôm ngực tay chống cằm suy nghĩ .

      ……… loạt?” Đào Du Du trong lòng suy nghĩ, cái gọi là loạt rốt cuộc là bao nhiêu?”

      “Chính là 12 đôi, màu sắc và kiểu dáng giống nhau.” Tần Tức biết trong lòng Đào Du Du nghi hoặc, vì vậy giải thích với .

      “Cái gì? 12 đôi? Nhiều như vậy?” Đào Du Du nghe số này, lập tức cảnh giác lên.

      Theo lý mà , Vũ Văn Vĩ Thần chỉ vứt có đôi giày của mình, làm gì phải trả cho mình 12 đôi? Hơn nữa ràng nhìn thấy, giày D&S đôi này bằng mua hai đôi, huống chi đây là nhà thiết kế tự đến phục vụ mình, tính phí phục vụ, chỉ là bốn chữ số lượng do người tạo ra, nghe qua cũng đáng ít tiền.

      Đào Du Du tính tới tính lui trong đầu nhưng có khả năng có nợ được, đột nhiên nhớ tới câu của Vũ Văn Vĩ Thần sau khi nhìn thấy chi phiếu tiền mặt trong ví tiền của .

      "Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm ít tiền ?"

      Cạc cạc cạc....

      ta, ta thấy mình nhiều tiền, vì vậy chủ tưởng giúp mình tìm nhà thiết kế giày chứ, cuối cùng để thanh toán ?

      Đây chỉ có thể là lý do duy nhất.

      Đào Du Du suy nghĩ chút, lập tức bình tĩnh, nở nụ cười tươi nhìn về phía nhà thiết kế: "này.....Cái kia..... cần nhiều giày như vậy, tôi.... ra tại tôi cũng có rất nhiều giày để mang...."

      "Trước tiên như vậy , quấy rầy hai vị, chờ sai khi làm xong giày này, chúng tôi lập tức phái người đưa đến, hẹn gặp lại." đợi Đào Du Du xong, Tần Túc ngắt lời của , xoay người rời .

      "Cái kia.....Tôi ......" Đào Du Du nhìn bóng lưng Tần Túc và Tiểu Chu rời , muốn gọi bọn họ lại, cho bọn họ cần thiết kế nhiều giày như vậy, nhưng mà dường như bọn họ cho cơ hội, hai người giống như nghe thấy lời , ra khỏi văn phòng.

      Đào Du Du suy sụp ngồi ghế sô pha, trong lòng đau đớn khi sắp mất số tiền lớn.

      "Thế nào? Có người tặng cậu nhiều đôi giày đẹp vậy phải nên rất vui vẻ sao? Vì sao vẻ mặt giống như có đại nạn đến nơi vậy?" Dương Vi Tiếu nhìn thấy vẻ mặt Đào Du Du có chút thích hợp, vì vậy buồn cười hỏi.

      "Aizzz, Vi Tiếu cậu biết đâu, ngài Tổng Thống tuyệt đối hiểm vô sỉ có lòng tốt tặng giày cho mình, giày này, nhất định là ta muốn mình thanh toán." Đào Du Du mặt bi thống nhìn Dương Vi Tiếu, hữu khí vô lực .

      "...... thể nào! Tuy rằng mình biết cậu và ngài Tổng Thống tiến triển thế nào, nhưng mà những từ cậu vừa , sau này đừng trước mặt người khác." Dương Vi Tiếu nhìn sắc mặt Đào Du Du, nhàng nhắc nhở .

      Đào Du Du biết có ý muốn tốt cho mình, cười khổ: "Yên tâm, về điểm ấy mình có chừng có mực."

      "Vậy là tốt rồi, hôm nay mình đến đây là muốn với cậu tiếng, mình được tự do rồi, từ nay về sau cần ở nhà họ Thác Ngọc nữa, hơn nữa tài sản của Nguyên Tục và con mình chia đôi, cũng đủ cho mẹ con chúng tôi sinh hoạt sau này. Du Du, mình cũng giống cậu, trở thành mẹ độc thân rồi. Hôm nay có thể đến bước này, thể nhờ giúp đỡ của cậu, mình rất cảm ơn cậu...." Dương Vi Tiếu , trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, biết, nếu phải Đào Du Du giúp đỡ, tự bản thân mình biết gặp phải tình cảnh bi thảm đến mức nào.

      "Nha đầu ngốc, cậu gì cảm ơn với cảm ơn chứ? Chúng ta là quan hệ gì? Cậu là bạn bè tốt của mình, dù sao mặc kệ thế nào, sau này cậu dẫn theo đứa đến nơi nào đó sống tốt, như vậy Thác Ngọc Nguyên Tục ở trời vui vẻ hạnh phúc, mới có thể có cảm giác an ủi." Vỗ vai Dương Vi Tiếu, Đào Du Du cười an ủi ta.

      "Ừ. Du Du, mình đưa địa chỉ nhà mới cho cậu, nếu cậu rảnh đưa Tiểu Nho và Dục Huyên đến đó chơi, mình làm món ăn đãi mọi người." Dương Vi Tiếu cười sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn đến điện thoại Đào Du Du, rồi đứng lên: "Tốt lắm, mình quấy rầy cậu làm việc, cậu từ từ làm, mình về trước đây."

      " sao? Ở lại ăn trưa rồi ." Đào Du Du nhìn Dương Vi Tiếu muốn , hơi luyến tiếc.

      "Chờ cậu thành nữ chủ nhân ngôi nhà này, mình ở lại dùng cơm, đừng tiễn, tự mình là được rồi, ha ha...."

      Dương Vi Tiếu cười , cố ý ái muội chớp mắt với Đào Du Du, sau đó cười ra cửa phòng.

      Đào Du Du hiểu hàm ý trong lời của ấy, muốn cho ấy biết và ngài Tổng Thống có gì, thấy ấy đến cửa, há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng , chỉ nhìn theo bóng lưng ấy rời .

      Sau khi Dương Vi Tiếu rồi, Đào Du Du ngồi vào thế thoải mái làm việc, trong đầu nghĩ đến 12 đôi giày, nếu tính đôi vạn tốt lắm, 12 đôi cũng phải 12 vạn nha, 12 vạn mua giày quý giá này, có phải đầu bị lừa đá rồi ?

      Hơn nữa, vấn đề là khẳng định giày này chỉ vạn đôi, chính xác hơn vạn đồng đôi giày là giá bán ổn định nhất trong thương trường, giống như cái gọi là chính tay nhà thiết kế tự mình tạo ra, đoán chừng 12 vạn đôi cũng quá phận nha.

      Nếu là 12 vạn đôi, như vậy 12 vạn nhân 12.....

      A a a.....
      Last edited by a moderator: 2/2/15
      xixon, AnAnKỳ Kỳ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 152

      Edit: Nguyên Nguyên


      Mãi cho đến khi mười giờ trưa, Đào Du Du bị món tiền lớn này khiến cho cách nào tập trung làm việc được, thể nhịn được rốt cuộc chạy đến trước cửa văn phòng Vũ Văn Vĩ Thần.

      Bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy Đào Du Du đến liếc mắt nhìn nhau, chờ đến khi Đào Du Du đến gần, mới giọng với : " tại Ngài Tổng Thống ở trong gặp gỡ Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, hay là tối nay hãy đến."

      "A, vậy tôi ở đây chờ chút." Đào Du Du thầm nghĩ nhanh chóng nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, hy vọng có thể ra tay đuổi được Tần Túc trước khi bọn họ đến gặp Vũ Văn Vĩ Thần, khiến phân phó Tần Túc từ bỏ chuyện này.

      Theo lẽ thường, bình thường đúng mười giờ rưỡi là Vũ Văn Vĩ Thần đều xử lý xong công việc buổi sáng, nhưng biết vì sao, hôm nay sắp đến mười hai giờ rồi mà trong văn phòng vẫn có động tĩnh gì.

      Đào Du Du nhìn đồng hồ, chờ đợi hơi mất bình tĩnh.

      "Cái kia.... ........Chỉ có mình Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng gặp mặt Tổng Thống thôi sao?" Đào Du Du quay đầu lại hỏi vệ sĩ bên cạnh.

      "Đúng." Vệ sĩ gật đầu trả lời.

      Trong lòng Đào Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì? Khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần phải chuyện với Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng lâu như vậy?

      Mắt thấy qua mười hai giờ, trong văn phòng vẫn có động tĩnh gì, Đào Du Du đành phải xuống lầu chuẩn bị cơm trưa.

      Giờ phút này Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng còn ở trong phủ Tổng Thống, như vậy nhất định là muốn ở lại dùng bữa trưa, vì vậy liền phân phó phòng bếp chuẩn bị phần bữa trưa cho người nữa.

      Đợi đến lúc mười hai giờ rưỡi, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu.

      lập tức đến nhà ăn và giống với dự đoán của Đào Du Du, tuy rằng Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng cùng theo xuống lầu, nhưng mà Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đến nhà ăn, mà ôn ta về phái đại sảnh, xem ra là phải rời khỏi đây.

      Trong lòng thầm nghĩ, vì sao Vũ Văn Vĩ Thần giữ ông ta ở lại dùng cơm, cho nên nỡ giữ cấp dưới của mình ở lại dùng bữa chứ?

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần đến nhà ăn, nhìn thấy bàn chuẩn bị sẵn hai bộ đồ ăn, có chút phản ứng nào.

      Sau khi ngồi xuống, Đào Du Du lập tức phân phó phòng bếp mang thức ăn lên, Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

      Vừa ăn chút, phát Đào Du Du vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh, vì vậy ngẩng đầu lên mà : "Đứng ở đó làm gì? cùng nhau ăn sao?"

      "Cái gì? Vì...Vì sao phải cùng nhau ăn?" Đào Du Du có chút hiểu ý .

      "Nếu chuẩn bị hai bộ đồ ăn này là làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần biểu cảm giương mắt liếc nhìn Đào Du Du cái, tùy tiện .

      "A, cái này à...Tôi cho rằng..."

      "Nếu chuẩn bị bộ đồ ăn, ngồi xuống giúp tôi ăn, giống như bày bộ đồ ăn rồi để mình tôi ngồi ở đây, biết là có chút kỳ quái sao?" Đào Du Du muốn giải thích bộ đồ ăn này là chuẩn bị cho bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, nhưng mà còn chưa kịp xong bị ngắt lời.

      Nghe Vũ Văn Vĩ Thần , Đào Du Du dám từ chối, vì vậy đặt mông ngồi xuống ghế dựa, bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.

      Lúc ăn cơm, Đào Du Du chợt nhớ đến bản thân còn có việc muốn tìm , tại là cơ hội tốt để chuyện, vì vậy buông đũa trong tay xuống nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần : "Tổng Thống, có chuyện làm phiền ngài chút?"

      "Nếu như cảm thấy lượng giày làm theo cầu của quý ít quá, có thể trực tiếp liên hệ với Tần Túc, ta dựa theo phân phó của mà làm tốt." Mí mắt của Vũ Văn Vĩ Thần cũng nâng lên, chỉ vừa nghiêm túc dùng cơm vừa .

      "Cái gì? ... phải như thế....tôi muốn ..." Đào Du Du nghe vậy, vừa vội vàng mở miệng muốn giải thích, nhưng mà còn chưa xong bị Vũ Văn Vĩ Thần ngắt lời.

      ' phải , vậy ăn cơm thôi, hôm nay canh hơi mặn, lần sau bảo phòng bếp bỏ ít muối chút, giống như trời nóng ăn nhiều muối đối với cơ thể có gì tốt..."

      Đào Du Du thấy lời của mình bị đánh gãy cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà nghe Vũ Văn Vĩ Thần canh hơi mặn, vì vậy lấy công việc làm trọng trước tiên phải nếm thử mùi vị của canh.

      cầm thìa lên, múc lấy nước canh bỏ vào chén mình, sau đó nhàng húp ngụm, chép chép miệng : " có mặn, tôi cảm thấy uống rất ngon."

      "Vậy uống nhiều chút , tôi ăn no rồi." Vũ Văn Vĩ Thần xong, cầm khăn trước mặt lên lau miệng, sau đó ra khỏi nhà ăn."

      "Cái gì? này....Tôi....Tôi còn chưa xong đâu..." Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần rời , ánh mắt bỗng chốc biến thành mảnh tro tàn, lẩm bẩm: "Cái gì kia rất quý giá, tôi có thể muốn được ?"

      Buổi chiều chờ đến giờ làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du lại ngây ngốc đứng ở cửa văn phòng làm việc của , chỉ muốn tìm thời gian có ai tới gặp để chút về chuyện giày dép, nhưng mà luôn canh giữ chờ đợi ở cửa, nhìn các quan chức cao cấp ra ra vào vào trong văn phòng, vẫn thấy bóng dáng Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này mới hiểu được, bình thường Vũ Văn Vĩ Thần làm việc có bao nhiêu bận rộn.

      vất vả chờ đợi đến bốn giờ chiều, trong văn phòng Vũ Văn Vĩ Thần mới yên tĩnh lại, nổi lên dũng khí gõ cửa phòng, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, hai mắt khép hờ ngồi dựa vào ghế xoay, trước bàn làm việc, bàn làm việc đặt ly cà phê nóng.

      "Tổng Thống..." giọng gọi , Đào Du Du vẫn biết tại ngủ hay thức.

      Kết quả Vũ Văn Vĩ Thần có phản ứng.

      "Tổng Thống, tôi là Đào Du Du, tôi tìm ngài có chút việc." Tiếp tục giọng gọi , trong lòng Đào Du Du suy nghĩ, giống lần trước giả vờ ngủ chứ?

      Nhưng mà chờ hai phút, Vũ Văn Vĩ Thần vẫn có nửa điểm phản ứng lại với .

      Được rồi, Đào Du Du dám tiếp tục quấy rầy , bởi vì biết, cho dù Vũ Văn Vĩ Thần ngủ hay giả vờ ngủ, tiếp , còn xuất rất đúng lú.

      Nhớ tới kinh nghiệm đó, Đào Du Du dám làm lần nữa, chỉ lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

      Lại tìm lần đạt được mục đích....
      Last edited: 15/2/15
      xixon, Kỳ KỳAnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 153

      Edit: Nguyên Nguyên


      Biệt thự Sơn Trang.

      Trong căn phòng xa hoa, có xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm.

      mặt có nhiều cảm xúc lắm, chính là đôi mắt tràn ngập nước mắt chứa nhiều đau thương.

      Cửa phòng đóng chặt, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

      "Cả ngày hôm nay ấy vẫn ăn gì sao?" giọng thành thục vang lên, lúc này tiếng bước chân cũng dừng lại.

      "Đúng vậy tổng giám đốc, hôm nay là ngày thứ ba, bác sĩ , tuy rằng hôm qua ấy té xỉu có truyền nhiều dinh dưỡng, nhưng thể những tổn thương lớn cho cơ thể mấy ngày sau này liên tục nhịn đói nhịn khác, nếu như Mạc tiểu thư ăn gì, cơ thể ấy vẫn còn có thể chịu được, nhưng cũng bị đau dạ dày." giọng đàn ông vang lên, như trả lời câu hỏi của người đàn ông kia.

      "Mở cửa ra, tôi vào xem ấy chút." Người đàn ông kia trầm mặc lát, sau đó mở miệng .

      Ngay sau đó, chợt nghe thanh tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên, cửa phòng được người ở bên ngoài mở ra, bóng dáng Lý Trường Dũng xuất ở cửa.

      Vừa bước chân vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, ông ta đứng cách xa nhìn chằm chằm vào Mạc Lâm, lúc sau đó, mới nhàn nhạt mở miệng: "Em định nháo loạn với nữa sao?"

      "Tôi phải rời khỏi đây, có quyền giam cầm tự do của tôi." Ánh mắt Mạc Lâm nhìn lom lom vào mình qua gương trang điểm, chút biểu tình .

      " từng với em rồi, Doãn Trạch qua đời, vì sao em chịu tin?" Lý Trường Dũng cất bước đến bên người , ngồi xổm xuống trước mặt , như khuyên nhủ.

      "Mặc dù Doãn Trạch qua đời, tôi cũng gả cho , vì vậy xin đừng hạn chế tự do của tôi, khóa tôi ở bên cạnh nữa." vẫn nghiêng đầu liếc nhìn ông ta cái, vẻ mặt Mạc Lâm giống như búp bê gỗ mỹ lệ, keo kiệt chịu cho ông ta chút phản ứng.

      "Mạc Lâm, lòng em, vì sao em thể chấp nhận chứ?" Thấy Mạc Lâm vẫn nhìn đến mình lần, Lý Trường Dũng hơi thất vọng hỏi.

      Rốt cuộc Mạc Lâm nghe như thế cũng có chút phản ứng, lặng lẽ quay đầu lại nhìn ông ta, giọng cảm xúc vang lên: "Bởi vì người tôi là Doãn Trạch, ông là họ của ấy, xem thường luân thường đạo lý muốn ở chung với tôi, biết bản thân mình ghê tởm sao?"

      Lời vừa dứt, Lý Trường Dũng lập tức đứng lên, hung hăng tát cái vào gương mặt tái nhợt như gốm sứ của .

      "Ghê tởm? Em dám tôi ghê tởm? Em nghe kỹ cho tôi, Lý Trường Dũng tôi có việc muốn làm, gì là thành công. Đời này của em nhất định phải làm người phụ nữ của tôi, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh Lý Trường Dũng tôi, tốt nhất em nên nhớ kỹ cho tôi. Muốn dùng chiêu tuyệt thực để uy hiếp tôi, em cảm thấy muốn đùa giỡn trước mặt tôi bao lâu?" Hung hăng bóp chặt cổ , khiến khóe miệng chảy máu gương mặt vì thiếu khí mà trở nên đỏ bừng.

      Mạc Lâm gì, cầu xin tha thứ, thậm chí cũng giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt bóp cổ mình, trong lòng cười nhạo, nhìn , cuối cùng bộ mặt của ông ta cũng lộ ra rồi!

      Dường như cảm giác được người trước mắt sắp bị mình làm tắt thở, bàn tay to của Lý Trường Dũng chợt buông ra, hung hăng nhìn thoáng qua , sau đó xoay người ra cửa.

      Mở cửa ra, ông ta lạnh lùng phân phó với vệ sĩ đứng bên ngoài: "Bảo phòng bếp làm phần ăn rồi đưa đến đây, nếu ấy ăn, các người nghĩ cách đổ cho ấy."

      xong biến mất ở cửa phòng.

      Cửa phòng lại bị khóa lại, Mạc Lâm ngồi trước bàn trang điểm mà nước mắt như vỡ đê, vừa nhàng lau sạch máu khóe miệng, vừa cẩn trọng lấy sợi dây chuyền màu bạc đeo trước cổ ra.

      nhàng nhấn vào nút mặt sợi dây chuyền, mặt sợi dây chuyền vang lên thanh, bên trong có hình ảnh Lý Doãn Trạch nhếch miệng cười vui vẻ với .

      "Doãn Trạch, ở đâu? Vì sao đến cứu em? Ông ta chết, em biết chết đúng ? Em rất nhớ , từng đáp ứng với em, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, đều ở bên cạnh em, nhanh chóng xuất trước mặt em được ?" nhìn vào ảnh chụp thào, nước mắt lặng lẽ chảy dài, trong đầu lên hình ảnh bọn họ từng vui vẻ với nhau.

      Bọn họ gặp nhau lại mỹ lệ như vậy, năm ấy mười tám tuổi, còn hai mươi tuổi.

      giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, vũ hội hoa lệ kìa, cho dù đeo mặt nạ, nhưng liếc mắt cái vẫn có thể nhìn ra lẫn trốn trong đám người kia.

      "Váy của .... ...."Lúc chân thành đến trước mặt , cảm giác được mặt đỏ tim đập, hô hấp như muốn ngừng lại.

      với mình sao?

      khẩn trương như con nai đập loạn, tay chỉ xuống dưới, hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy được váy của mình biết từ lúc nào bị dính chocolate, hơn nữa trước ngực còn bị dính chút.

      Rất ngượng ngùng lấy tay che trước ngực mình, hai tai đều đỏ bừng.

      Nhưng mà rất nhanh sau đó đưa tay giật dải dây bằng gấm màu đen buộc đầu xuống, khiến mái tóc dài đen nhánh óng mượt của vốn được buộc chặt của xõa xuống như thác nước sau gáy . Ngay sau đó, lúc còn chưa phản ứng kịp định làm gì chỉ thấy tay như làm ảo thuật, biến dải lụa màu đen trong tay thành cái nơ bướm tinh xảo ngay trước mặt . Lúc hết sức hoa mắt lại gỡ cái kẹp mảnh dùng để giữ tóc đầu xuống, dùng bật lửa đốt chỗ nút thắt cái nơ bướm, sau đó cố định cái kẹp tóc lên. Cuối cùng kẹp nó lên mái tóc trước ngực , làm thành cái trâm cài cực kỳ xinh đẹp và độc đáo, rất vừa vặn mà che vết chocolate màu đen kia .

      Mạc Lâm bị màn trước mắt làm ngạc nhiên, trong lúc mái tóc buông xuống, mặt nạ mặt cũng rơi xuống theo, gương mặt đỏ bừng xuất trước mặt .
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :