1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144
      Editor: Nguyên Nguyên

      “Sau………….Xuống xe? …………. lẽ định…………..” vốn định , phải muốn bị chứ? Kết quả hai chữ “ bộ” còn chưa kịp ra miệng, cảm giác tay mình có đạo lực rất mạnh nắm chặt, giây sau, cả người bị lực mạnh đó kéo ra khỏi xe, giày cao gót dưới chân làm đứng vững, đầu đập vào ngực Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Rốt cuộc có phải là phụ nữ hay ? Mang giày cao gót này đứng cũng vững.” Vũ Văn Vĩ Thần bị đụng oán giận câu.

      Đào Du Du tức giận, nghe những lời muốn cãi lại , nhưng lại dám, vì vậy chỉ rất tức giận lầm bầm: “ lợi hại như vậy mang thử cho tôi xem……………..”

      Tất nhiên loại giọng thầm này Vũ Văn Vĩ Thần cũng nghe .

      tiếp tục cằn nhằn Đào Du Du, túm lấy tay rồi kéo về phía trước.

      “Này…………. chậm chút………………..” Đào Du Du rất tức giận khi bị ta kéo như vậy, cảm giác dưới chân như cà kheo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trẹo chân.

      Cũng may bây giờ là buổi tối, Vũ Văn Vĩ Thần mới có thể trắng trợn bộ đường lớn, nắm lấy tay Đào Du Du buông.

      Hai người dưới làn xe về phía trước, Vũ Văn Vĩ Thần phía trước, nắm tay Đào Du Du bên cạnh, bước nhanh cùng mình.

      Hai người bộ khoảng mười phút, vẫn nhìn thấy bóng dáng của rạp chiếu phim đâu, chân Đào Du Du



      mới như muốn nhũn ra, đôi giày mới mua còn chưa mang được vài lần, vì vậy bây giờ mang vào cũng hơi chật chân, khiến cảm giác đau nhức như bị kim đâm vào chân.


      " nhanh chút, chậm như vậy, đến khi nào mới có thể đến rạp chiếu phim?" Thấy Đào DU Du càng ngày càng chậm, Vũ Văn Vĩ Thần , vừa vừa hối thúc Đào Du Du.


      Đào Du Du vốn rất nhanh nhưng chân chịu nỗi được, Vũ Văn Vĩ Thần hối thúc như muốn gọi hồn, trong lòng căng thẳng nhưng dây cung trong lúc nhất thời như bị đứt dây, dùng sức hất tay Vũ Văn Vĩ Thần ra, sau đó cũng quay đầu lại, đặt mông ngồi lên bồn hoa bên ven đường, tức giận : " nhìn , tôi nổi, nữa."


      "Cái gì? ..... bảo tôi nhìn?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình hơi nén giận, nhìn Đào Du Du chịu phối hợp với mình, lúc này còn cáu kỉnh đùa giỡn, nhất thời lửa nóng xông lên đỉnh đầu.


      "Chân tôi sắp phồng lên rồi, chỗ này là hai nghìn mét? Đây còn chưa được 500 mét, tôi , muốn xem phim mình , tôi theo với ." Lúc này Đào Du Du còn chưa lại được, thở hổn hển, vừa .


      "Này, phải rất thích xem phim sao? Vì sao đến đây rồi lại chịu ?" Thái độ của Đào Du Du làm cho Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu, cảm thấy này biết phân biệt phải trái như vậy.


      "Ai với là tôi thích xem phim? Vậy mời tôi xem phim là vì cái gì? Tính là thích xem thế nào, vậy tôi cũng thể dùng chân xem được, xem, gót chân tôi bị sướt lớp da ra rồi đây...." Lúc này Đào Du Du đau khổ nước mắt rơi xuống, cởi đôi giày cao gót đẹp ra, vừa vén gót chân bị phồng nước lên, vừa tức giận .


      " người phụ nữ này đúng là...." Vũ Văn Vĩ Thần vốn định mắng biết phải trái, nhưng nghĩ lại lời của , cảm thấy cũng sai, quả ý của chính là muốn mời xem phim, hoàn toàn cơ hội từ chối, đột nhiên ý thức được, bị Thác Ngọc Mộ Dã gài bẫy trong lúc nhất thời cảm thấy rất tức giận, vì vậy đành khó chịu với Đào Du Du: "Vậy vì sao muốn mặc váy và mang giày cao gót chứ?"


      " phải Hồ Ứng thích cái gì màu vàng nhạt, tôi liền mua cái váy màu vàng nhạt, có thể phối hợp với đôi giày cao gót, tôi biết xem phim phải qua nhiều đoạn đường như vậy, tại hai chân tôi đau quá, tôi nổi, tức giận với tôi cái gì chứ?" Trong lòng Đào Du Du ủy khuất muốn chết, biết mình vấp ngã chảy máu mấy đời mới gặp người đàn ông cực phẩm như vậy, vì sao cho tới bây giờ ta suy nghĩ kỹ vấn đề chứ? Chỉ biết tìm nguyên nhân từ người khác, chỉ biết trách tội người khác.


      "Vì vậy....Ý của là, vì tôi mới mặc váy và mang đôi giày này?" Có lẽ ngờ Đào Du Du làm như vậy vì muốn vui vẻ, Vũ Văn Vĩ Thần hơi ngạc nhiên hỏi.


      "Nếu tôi điên rồi sao? Tôi mang giày cao gót như vậy chứ?" Vẻ mặt Đào Du Du vẫn đau khổ như trước, đau lòng xoa xoa gót chân mình.


      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, lập tức nổi tức giận trong lòng đều tan theo mây khói, mặt còn nổi lên nụ cười thản nhiên.


      "Sớm biết giày cao gót khó mang như vậy, tôi mang rồi....." chú ý đến thay đổi mặt Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du lầm bầm.


      "Vậy có thể tiếp ?" Nhìn bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần nổi lên chút thiện lương hỏi.


      Đào Du Du oán giận lắc đầu: "Tôi có thể chân trần ? Nếu chân trần có thể ."


      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, nhịn được giáo huấn : " để chân trần đường lớn cái gì?"


      "Vì vậy, tôi có thể làm sao? Giày này nhất định mang được, chẳng lẽ có thể cõng tôi sao?" Đào Du Du xong, lại bắt đầu xót thương.


      " điên sao? Cư nhiên dám để tôi cõng ?" Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu có chút hoài nghi này, rốt cuộc có phải là người ?


      " phải tôi thể cõng tôi sao? Tôi muốn nằm lưng , đừng chờ tôi, trước , xem phim hay về phủ đều do quyết định, tôi nghỉ ngơi chút, sau đó lái xe về phủ tốt hơn." muốn nhiều với , người đàn ông này căn bản có phong độ của thân sĩ, chỉ biết la lối om sòm trước mặt , thích đùa giỡn, ăn mặc kiểu thiếu gia.......


      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn có chút hình tượng ngồi bên cạnh bồn hoa, lập tức có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      Nếu đổi lại là khác, có thể cùng xem phim, cho dù có phế hai chân cũng tiếc..............

      Last edited by a moderator: 7/1/15
      xixonAnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3 Chương 145: Đôi giầy xăng đan trong suốt

      Quả quyết bỏ mặc mình ngồi ở chỗ đó, Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên bước , Đào Du Du nhìn bóng lưng rời , từ trong lòng bắt đầu hung hăng khinh bỉ .

      ngừng tự với mình, hàng này phải đàn ông, chỉ là Tổng Thống; hàng này phải thân sĩ, chỉ là Tổng Thống; hàng này phải trai đẹp, chỉ là Tổng Thống; hàng này có nửa xu quan hệ với , chỉ là Tổng Thống. . . . . .

      Đúng, chỉ có nghĩ như vậy, làm thế mới có lỗi với chị em phụ nữ trong lòng mới có thể dễ chịu hơn chút.

      Ít nhất, cảm thấy mình thảm hại khi bị người đàn ông như thế vứt bỏ ở đường cái.

      Tiếp tục chán nản cúi đầu vê chân của mình, phát lúc này trong số người qua lại có ánh mắt mấy người dừng lại ở người .

      nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa định ném cho những người vây xem chân tướng kia ánh mắt "nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à?", tuy nhiên lại phát những người đó căn bản phải nhìn .

      Xem ra bị người ta ném ở đường cái, sau đó lòng tự ái bị tổn thương, vì vậy cũng cảm giác ánh mắt người của toàn thế giới đều khi dễ mình.

      Thở dài, khom lưng nhặt lên giày cao gót bị ném mặt đất, sau đó chuẩn bị chân trần đường ra đón xe.

      Hai chân mới để xuống dưới đất chuẩn bị đứng dậy, kết quả là nghe được giọng quen thuộc đến thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.

      " ngốc, phải cho phép em chân trần sao?"

      Đào Du Du nghe vậy, thân thể khẽ run, chậm rãi quay đầu nhìn hướng ngọn nguồn thanh.

      Qủa nhiên là , cũng phải tại sao? chính là ....

      phải vứt bỏ à?

      Vì sao tại lại xuất ở nơi này?

      Còn nữa, tay nắm chặt túi nhựa gì đó?

      "Tổng......Tổng Thống, sao ngài còn ở đây?" Mặc dù dám tin vào hai mắt của mình, nhưng Đào Du Du vẫn mở miệng .

      "Nhìn xem có thể vừa hay ." Vũ Văn Vĩ Thần trả lời câu hỏi của , mắt chỉ nhìn thẳng vào đôi chân trần đứng mặt đất của , tiếp đem túi ny lon cầm trong tay ném đến trước mặt .

      "Là thứ gì thế?" Đào Du Du hơi ngạc nhiên nhìn cái, sau đó mở túi ny lon mặt đất ra, kết quả bên trong là đôi giày xăng đan trong suốt tự kéo xuất ở trước mắt .

      Mặc dù đây chỉ là đôi giầy xăng đan, nhưng lúc này Đào Du Du cảm động đến nước mắt lưng tròng, khịt khịt cái mũi.

      Chữ "xăng đan" hôm nay trải qua tay Vũ Văn Vĩ Thần, nó chỉ đơn giản là đôi xăng đan nữa.

      Ai có thể nghĩ đến Tổng Thống đại nhân lãnh khốc bá đạo hèn hạ vô sỉ còn hay sĩ diện lại có thể vì vào trong tiệm mua giầy xăng đan, chắc hẳn cả đời này chưa từng tùy ý mua đồ như vậy.

      Hơn nữa, cực kỳ mấu chốt chính là.....

      "Chẳng lẽ người ngài còn mang theo tiền mặt?" Đào Du Du đột nhiên ý thức được vấn đề, vì vậy mở miệng hỏi. Căn cứ theo hiểu biết của về , đều mang theo ví tiền và điện thoại di động.

      người, trong túi của , túi so với tên ăn xin còn phải sạch hơn.

      " có." Qủa nhiên, đáp án của kiểm chứng nghi ngờ trong lòng Đào Du Du.

      Chỉ là, như vậy, nghi ngờ của Đào Du Du càng sâu hơn.

      " có tiền mặt, chẳng lẽ có túi tổng hợp? mang ví tiền rồi sao?" nhìn Vũ Văn Vĩ Thần lượt từ xuống dưới, nhìn ra người có cái túi nào hơi phồng lên.

      Thậm chí cái túi áo tây trang cũng chưa từng mở.

      "Dài dòng thế? Còn mau vào xem có thể vừa hay , phim sắp chiếu rồi, còn thuận tiện hỏi chút, rạp chiếu bóng ở ngay phía trước thôi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy dáng vẻ như bà mẹ già, lại có chút mất bình tĩnh, vì vậy thúc giục.

      "Biết, biết..... là, vẫn thể hỏi...." Đào Du Du phát cho dù giây trước mới vừa khiến cảm động, giây kế tiếp cũng có thể khiến cảm động này tan biến hoàn toàn.

      vẫn là Tổng Thống, chút cũng thay đổi.

      giầy kéo vào, Đào Du Du nhất thời cảm giác cả người nhõm cũng ít, dưới chân hoàn toàn có áp lực.

      Giày cao gót vừa vặn, tới trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó : " thôi."

      Vũ Văn Vĩ Thần quan sát lượt từ xuống dưới, mặc dù giầy xăng đan hợp với cái váy thục nữ người , nhưng thấy nụ cười nhõm mặt ,, chép chép miệng, cuối cùng gì.

      Chỉ là, khi ánh mắt rơi vào đôi giày cao gót tay , nhất thời mở miệng : "Em còn cầm nó làm gì?"

      "Cái gì làm gì?" Trong lúc nhất thời Đào Du Du thể hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần.

      giây kế tiếp, Vũ Văn Vĩ Thần tiện tay nắm lấy giầy trong tay , sau đó vẽ đường vòng cung xinh đẹp, ném chiếc giày vào trong thùng giác ven đường.

      " làm gì thế? Giày của em cũng....." Đào Du Du trơ mắt nhìn đôi giầy đắt tiền của mình cứ thế biến thành đồ bỏ , nhất thời ai oán gào thét.

      "Cái loại đồ làm chân thoải mái giữ lại còn có ích lợi gì?" Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng xem thường liếc cái, sau đó xoay người hướng rạp chiếu phim.

      "Nhưng đôi giày kia rất đắt cũng....Em mới tổng cộng ba lần, trước cũng cảm thấy vừa chân như vậy." Đào Du Du luyến tiếc nhìn hướng thùng rác, sau đó đuổi theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vừa la hét.

      ......................

      Hai người cứ trước sau, thỉnh thoảng cặp đôi ôm nhau ngang qua bên cạnh, Đào Du Du nhìn bọn họ, cặp mắt tràn đầy hâm mộ.

      Cũng thể trách hâm mộ người khác, ai bảo xui xẻo như vậy, đời này thực cũng chưa bắt đầu qua, mà là mẹ hai đứa bé rồi.

      Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục về phía trước, mà Đào Du Du liếc nhìn các cặp đôi ngọt ngào, bước chân phía dưới càng ngày càng chậm, lập tức bị bỏ rơi cách Vũ Văn Vĩ Thần đoạn xa.

      Khoảng cách của hai người ước chừng hơn trăm mét xa Vũ Văn Vĩ Thần mới phục hồi tinh thần lại, thấy cái đuôi phía sau mình đâu.
      xixonAnAn thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 146

      Editor: Nguyên Nguyên


      Quay đầu nhìn thấy cách đó xa, Ngũ Y Y kéo lê bước chân nhìn trái nhìn phải, bước chậm chạp.

      Có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của giống như từ sao hỏa mới đến, khó có được tâm tình tốt đến bên cạnh , sau đó đồng loạt nắm lấy tay , đem tay đặt vào lòng bàn tay mình.

      “Làm gì?” hành động bất thình lình của làm Đào Du Du hoảng sợ, chuẩn bị rút tay lại, kết quả bị tay nắm chặt.

      “Chỉ là muốn nhanh chút.” Tức giận cho lời giải thích về hành động của mình, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần còn suy nghĩ, tôi ghét bỏ trang điểm phù hợp, còn dám ghét bỏ tôi?

      Đào Du Du nhìn thấy ánh mắt uy hiếp rút tay lại thử xem, vì vậy dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn theo bên cạnh , hai người thành đôi tình nhân.

      Rất nhanh, vốn người xem nhìn thấy Đào Du Du rất hạnh phúc, nhìn bốn phương tám hướng, có nhiều ánh mắt quay lại nhìn .

      còn nghe được người khác
      giọng bàn tán, nội dung cơ bản là: “Nhìn này xem cư nhiên lại để cho người ta lôi kéo lên đường.” “Nhìn xinh đẹp mặc váy này xem, sao lại để cho bạn trai kéo ? Thưởng thức cái gì chứ?” Người đàn ông bên cạnh ấy bộ dạng đẹp trai, hơn nữa nhìn rất quen, giống như minh tinh gì đó”…

      Dù sao vừa nghe xong, Đào Du Du hiểu .

      Đơn giản là người ta cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần đẹp hơn , xứng với ta.

      Nhưng mà nghe người Vũ Văn Vĩ Thần nhìn quen mắt, giống như minh tinh nào đấy, vẫn nhịn được bật cười ra tiếng.

      cười ngốc gì vậy?” Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nghe tiếng cười của , lập tức nghiêng đầu nhìn hỏi.

      có nghe thấy ? Có người cảm giác nhìn rất quen mắt, giống minh tinh đó.” Đào Du Du dừng cười, trả lời.

      “Nhất định là ta xem tin tức rồi, nhưng mà dù sao xem, ngay cả Tổng Thống của nước mình cũng thể nhận ra, tuổi trẻ bây giờ, đúng là…” Vũ Văn Vĩ Thần xong, đột nhiên nhìn thấy có người về phía bọn họ.

      “Trời ơi, này… đây có phải là ngài Tổng Thống ?” Được rồi, mới tức giận, vừa rồi có người nhận ra Tổng Thống nước mình, lập tức có người sợ hãi kêu ra tiếng,

      “Ha ha… nhận sai người rồi… Tôi chỉ lớn lên giống ta mà thôi…” Cười gượng hai tiếng, vội vàng giải thích.

      ? Nhưng mà cũng hơi quá giống. Ngài chụp ảnh với tôi , tới lúc đó tôi với người khác đây là tôi chụp chung với Tổng Thống, bảo đảm người khác nhận ra.” Người kia từ bỏ ý định .

      “Này này này, tiểu tử thối, như vậy là lừa gạt bạn bè à? Làm sao có thể tùy tiện tìm người giống với Tổng Thống rồi chụp hình chung, sau đó còn là ngài Tổng Thống chứ? Còn diện mạo này nữa, cậu nhìn ràng , có chỗ nào giống? ràng chỉ giống chút mà thôi. Còn nữa, cậu nhìn ngài Tổng Thống tivixem, ngài ấy hoàn toàn trả lời vòng vo như vậy đâu. là…” Đào Du Du vừa , vừa kiễng chân lên nắm cằm Vũ Văn Vĩ Thần, đùa nghịch gương mặt đẹp trai của ta, khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần muốn phát tác nhưng lại ngại thân phận của mình, đành phải cố kìm chân.

      Người trẻ tuổi vừa nghe Đào Du Du như vậy lập tức “cắt” tiếng, xoay người rời , còn khinh thường : “Có gì đặc biệt hơn người? chụp chụp, còn giống như bà dì lớn tuổi nhiều làm gì.”

      “Cái gì… Cái gì? Dì lớn tuổi? Cậu tôi là dì lớn tuổi, tiểu tử thối, cậu đứng lại đó cho tôi, để xem tôi thu thập cậu thế nào.” Đào Du Du thể chấp nhận mình già được, tên thanh niên kia câu “dì lớn tuổi” kia làm kích thích, vì vậy chỉ vào bóng lưng người kia quát lớn, giả vờ muốn đuổi theo.

      “Chẳng lẽ giống dì lớn tuổi sao?” Mà lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nắm chặt tay , hơn nữa ở bên tai giọng .

      “Tôi…” vừa định mình phải, vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần véo véo cằm mình, lập tức thu giọng lại, thu hồi ánh mắt dám nhìn .

      “Lúc nãy véo véo cằm tôi rất thích đúng ?” Vũ Văn Vĩ Thần dễ dàng bỏ qua chuyện vừa xảy ra, này ngày càng lớn mật, cư nhiên dám động tay động chân với .

      có a, vừa mới là phải… phải cái kia… Tình huống khẩn cấp sao? Tôi… Lúc đó là vì bảo vệ …” Đào Du Du vừa cười gượng, vừa giải thích, bởi vì chột dạ làm giọng run cầm cập.

      “Hừ.” Vũ Văn Vĩ Thần biết đây là kiếm cớ, nhưng trước mặt nhiều người, cũng muốn nổi giận, chỉ hừ mũi tiếng, sau đó thèm nhìn đến .

      Nguy hiểm tránh thoát được kiếp, trong lòng Đào Du Du thầm may mắn, lại có chút hối hận, vất vả mới có cơ hội trả thù ta, hẳn là phải véo vài cái mới đáng giá.

      ở lối vào tòa cao ốc, có thang máy chuyên dụng cho rạp chiếu phim, trước cửa thang máy trưng bày các biển quảng cáo phim mới, trong chốc lát, Đào Du Du nhìn hoa cả mắt. kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần lại trước tấm áp phích lớn.

      “Tổng Tống, chúng ta xem bộ phim kia ?” Sau khi nhìn tấm áp phích lần, Đào Du Du chợt nhớ tới liền hỏi Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Nghe là người ngoài hành tinh, quên tên gọi là gì.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bức ảnh đối diện mấy hứng thú, vì vậy ngữ khí bình thản trả lời.

      “Làm sao có thể như vậy, mời người ta xem phim, cư nhiên lại biết tên phim đó là gì.” Trong lòng Đào Du Du tràn đầy khinh bỉ, càng ngày càng hoài nghi mục đích Vũ Văn Vĩ Thần mời xem phim.

      Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần người ngoài hành tinh, Đào Du Du chỉ biết ta bộ phim kia, có chút thất vọng : “Vì sao muốn chọn bộ phim điện ảnh này, tôi rất muốn xem phim kinh dị nha.”
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147

      Editor: Nguyên Nguyên


      này khẩu vị đúng là khác người, xác định muốn xem phim kinh dị sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi khinh bỉ liếc mắt nhìn Đào Du Du cái, sau đó cười .

      “Nhiều người cùng xem phim kinh dị mới ghiền chứ, cũng sợ hãi có phải ? Nế chúng ta xem phim kinh dị .” Đào Du Du bị hình ảnh quỷ dữ tấm áp phích lớn này làm cho hấp dẫn, hai mắt sáng rực nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.


      “Đem di động của cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần thấy hứng thú như thế, vì vậy muốn di động của .

      “Muốn di động làm gì?” Đào Du Du vừa nghi hoặc, vừa đưa di động cho Vũ Văn Vĩ Thần.

      Nhận di động, lưu loát bấm dãy số điện thoại của Hồ Ứng, nhấn nút gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng , số máy quý khách vừa gọi liên lạc được, xin chuyển vào hộp thư thoại…………….”

      Khẽ cau mày, đem điện thoại nhét vào tay Đào Du Du, sau đó lại : “Bóp tiền đâu?”

      “Cái gì? Tiền………….Bóp tiền?” Đào Du Du biết vì sao đòi tiền . Tuy
      rằng đầu đầy nghi vấn, nhưng khôn biết có phải do thói quen nghe lời chỉ huy của , tay tự giác lấy bóp tiền ra.

      Nhận bóp tiền của , vừa mở ra nhìn thấy, bên trong nằm lẳng lặng vài tờ trăm đồng, còn có cọc chi phiếu nằm bên."

      "Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm được ít tiền." khách khí lấy tất cả tiền mặt ra, sau đó .

      "Nào có nhiều tiền! Này, làm gì lấy nhiều tiền của tôi vậy?" Lúc Đào Du Du cầm bóp tiền, nhìn bên trong rỗng tuếch, nhịn được khóc ròng.

      " phải muốn xem phim kinh dị sao? Tất nhiên là phải mời khách, tại chẳng phải mời tôi xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy mấy tờ tiền, rất hợp tình hợp lý nhìn , sau đó xoay người đến quầy bán vé.

      Đào Du Du nhìn bóng lưng xoay người rời , đau đớn cho mấy trăm đồng của mình, cứ như vậy bị bóc lột.

      Bản thân mình làm trâu làm ngựa bên cạnh ta biết bao nhiêu mới được bao nhiêu tiền lương đó, lần này nhìn nạo vét hơn phân nửa, hôm nay xem như công toi ngày.

      Nhưng mà Vũ Văn Vĩ Thần rất giống người khác xếp hàng mua vé, đây khiến cảm thấy kỳ lạ, dường như có thể cảm nhận được tính cách xấu xa của Vũ Văn Vĩ Thần ta chờ khoảng hai phút cảm thấy kiên nhẫn.

      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần đến quầy bán vé, nhìn hàng dài xếp hàng phía trước, kiên nhẫn nhíu mày.

      xếp hàng giống người khác, lập tức lên phía trước, tìm đừng đầu hàng : "Tiểu thư, có thể làm phiền mua hai vé xem phim giúp tôi được ? Tôi trả cho hai lần tiền vé." xong, cầm tờ hai trăm đồng tay mình, số tiền còn lại đều đưa cho bé.

      bé nhìn thấy tiền hai mắt sáng lên, nhìn nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là trai đẹp hoa hoa lệ lệ xuất trước mặt mình, tự nhiên có khí lực chống cự, sau khi nhận tiền, gật mạnh đầu, cuối cùng hơi do dự hỏi: "Vì sao tôi cảm thấy quen mắt như vậy? có phải là minh tinh điện ảnh ?"

      "Ha ha ha, tôi là minh tinh còn phải xếp hàng mua vé xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy mình bị hỏi liền cười gượng hai tiếng, sau đó .

      "Cũng đúng, cũng đúng, đến phiên tôi đợi chút nha." bé nghe Vũ Văn Vĩ Thần vậy, cảm thấy rất có lý, mắt thấy lập tức đến phiên mình, vì vậy vẫy vẫy tay với Vũ Văn Vĩ Thần, nhường bên.

      .............................

      Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần đến trước mặt Đào Du Du, Đào Du Du nhìn tay chỉ còn tờ hai trăm đồng, vì vậy giống như gà mẹ bắt đầu hỏi tiền đâu rồi.

      "Mua vé a." Vũ Văn Vĩ Thần cho là đúng .

      "Cái gì? phải 100 đồng vé sao? cầm tiền 800 đồng, vì sao chỉ còn hai trăm đồng? Còn nữa, còn nữa, người khác đều xếp hàng, còn sao nhanh mua được vé vậy?" Đào Du Du trừng to hai mắt chất vấn Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Nhớ kỹ , trong ví tiền có 800 đồng, bọn họ ăn bỏng ngô là mua ở đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần cho Đào Du Du cơ hội đào xới tiền đâu, ánh mắt dừng lại người của vài người ngang qua trong tay ôm đồ ăn vặt.

      Đào Du Du nghe vậy, trán hoa hoa lệ lệ chảy xuống giọt mồ hôi, nhìn cách đó xa có cửa hàng tiện lợi liền chỉ "A, chính là chỗ đó, nhìn thấy ? Có máy rán bỏng ngô đặt bên ngoài đó."

      "A, vậy chờ chút." Vũ Văn Vĩ Thần xong, đem vé xem phim nhét vào tay Đào Du Du, sau đó nhìn đến cửa hàng tiện lợi.

      Trong lòng Đào Du Du thầm suy nghĩ, nếu lúc này Vũ Văn Vĩ Thần tiêu tiền tốt, làm thân sĩ mời xem phim, đây tuyệt đối là đủ tư cách rồi.

      nhớ trước đây, Đào Dục Huyên còn đưa Tiểu Nho xem phim, Tiểu Nho và muốn ăn bỏng ngô, nhưng Đào Dục Huyên lại hung hăng khinh bỉ với : "Lớn tuổi còn ăn bỏng ngô..."

      có cảm giác muốn khóc tại chỗ, lớn tuổi thế nào? Vì sao ngay cả bỏng ngô cũng thể ăn?

      Bây giờ nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng thích bỏng ngô, hơi tìm được tia vui mừng.

      Tổng Thống cũng thích bỏng ngô có phải ?

      Lúc này Đào Du Du thầm suy nghĩ. Nếu đổi Vũ Văn Vĩ Thần thành Thác Ngọc Mộ Dã là tốt, vậy, giờ phút này nhất định hạnh phúc đến ngất xỉu.

      ........................................

      Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ôm bỏng ngô đến, còn cầm thêm hai cái bánh ghế lớn, cảm thấy tư thế này của rất buồn cười.

      Ngẫm lại bình thường thấy lạnh lùng, bộ dáng cao ngạo tại thượng, tại còn đến đây mua vé xem phim và bỏng ngô, thể buồn thúc giục a.

      " còn đứng đó làm gì? Còn nhanh đến đây xách đồ giúp tôi." Nhìn Đào Du Du nhàn nhã thờ ơ ngồi ở chỗ kia, lại nhịn được ra lệnh cho .
      Last edited: 15/1/15
      AnAnxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148

      Edit: Nguyên Nguyên


      Vì vậy, chút hảo cảm đối với Vũ Văn Vĩ Thần trong phút chốt hoàn toàn biến mất còn, ta quả nhiên là Tổng Thống làm cho người ta thể chịu được, ta có mặc vào lớp thân sĩ cũng thay đổi tính cách xấu xa này.

      Lúc này phim sắp mở màn, Đào Du Du đến trước mặt nhận lấy bỏng ngô và kem, sau đó hoa hoa lệ lệ về phía thang máy.

      Vũ Văn Vĩ Thần theo sau cũng vào thang máy, nhưng vào. Trong thang máy có rất nhiều người, Vũ Văn Vĩ Thần có kinh nghiệm chen lấn, nhìn Đào Du Du tự nhiên vào như vậy, lại đứng đó nhúc nhích.

      Sau khi Đào Du Du quay lại nhìn, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần còn đứng đối diện với mình như vậy, chân bình tĩnh đứng bên ngoài thang máy.

      vào .” có chút hiểu như thế nào, Đào Du Du mở miệng với .

      ra, chúng ta ngồi đây chút.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời ngoan ngoãn vào, ngược lại chìa
      tay túm Đào Du Du ra ngoài.


      " làm gì vậy? Vì sao vào thang máy?" Đào Du Du bị kéo ra ngoài cảm thấy rất khó chịu. Lúc này cửa thang máy phía sau khép lại, từ từ lên.


      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn sắc mặt rất khó chịu, chỉ thản nhiên : " thấy trong đó có rất nhiều người sao?"


      "Xem phim vốn có rất nhiều người, chẳng lẽ còn phải chờ mình vào thang máy sao?" Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, phát hôm nay cùng xem phim chính là sai lầm.


      "Dù sao đợi chút nữa rồi cũng tốt mà." muốn cãi nhau với Đào Du Du, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình nghĩ như vậy cũng thực tế, dù sao quyết định đến rạp chiếu phim, trong lòng chuẩn bị làm người dân bình thường tốt, nhưng mà ngờ áp dụng vào lại là khó khăn lớn như vậy.


      Nếu vé xem phim có thể dùng tiền để giải quyết, vậy chuyện thang máy cũng như vậy .


      Quan trọng là người hai người bọn họ còn xu tiền mặt.


      Cuối cùng còn dư lại hai trăm đồng, liền mua hai cái bỏng ngô và hai que kem, đưa tiền rồi cất bước , cũng đợi người khác thối tiền lại cho .


      Đợi năm phút, thang máy từ lầu xuống, lần này cũng giống như lần trước, cửa vừa mở ra, trước cửa thang máy có rất nhiều người ùn ùn kéo vào, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy tình huống này lại do dự, nhưng lần này Đào Du Du cho cơ hội, đứng sau lưng , dùng sức mạnh mẽ đẩy vào thang máy, sau đó cũng vào, rồi có vài người vào theo, trong chớp mắt cửa đóng lại ngăn cách với người bên ngoài.


      " cái người phụ nữ này...." Bị chen lấn trong đám người, Vũ Văn Vĩ Thần muốn quay lại phát tiết với Đào Du Du, lần này người đông lắm, hơn nữa đa số là con , có cách nào ra tay được, vì vậy đánh phải thôi.


      đứng trong thang máy mà sắc mặt rất khó chịu, mùi nước hoa từ các bên cạnh ngừng bay vào mũi , khiến cảm thấy cái mũi mẫn cảm của mình ngày càng tệ...


      Nhắm mắt lại, cố gắng làm tâm tình khó chịu của mình phải bình tĩnh lại, chờ đến khi thang máy dừng lại, liền theo đám người ra ngoài.


      Đào Du Du nhìn , chỉ cầm vé xem phim tìm phòng chiếu phim.


      Lúc hai người đến phòng chiếu phim bộ phim được mở màn, toàn bộ phim chiếu phim đều mảnh tối đen, chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình lớn để tìm chỗ ngồi.


      Nếu bọn họ chọn bộ phim tình cảm, có thể tìm chỗ ngồi dễ dàng, nhưng mà Đào Du Du cố tình chọn phim kinh dị, phim chiếu được khoảng mười phút, cơ bản màn hình đều là màu đen, vì vậy khiến trong phòng chiếu phim có ánh sáng hắc ám quái dị.


      Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được chỗ ngồi cho mình, vừa ngồi xuống, Đào Du Du còn chưa ăn kem màn hình lớn xuất mặc đồ trắng làm cho giật mình, que kem trong tay cũng rơi mặt đất.


      kịp đau lòng vì que kem, màn hình liên tiếp xuất những hình ảnh làm Đào Du Du căng thẳng, nhiều lần bị dọa sợ tới mức lấy tay che mắt, dám nhìn hình ảnh khủng bố này.


      "Đây là theo lời muốn xem phim kinh dị?" Vũ Văn Vĩ Thần ngồi bên hoàn toàn bị hình ảnh màn hình làm ảnh hưởng, nhàn nhã cắn que kem trong tay mình, vừa ăn bỏng ngô, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, miệng lại nhịn được khinh bỉ Đào Du Du nhát gan.


      "Này....Chẳng lẽ sợ sao? biết đây là rất khủng bố sao?" Đào Du Du bị lời của Vũ Văn Vĩ Thần kích thích, trong chớp mắt rủ mắt xuống, vẻ mặt phục quay đầu hỏi .


      "Loại phim này phù hơp với logic ngây thơ, chỉ phù hợp với nhân tài hề có suy nghĩ ngây thơ để xem." Vũ Văn Vĩ Thần vừa đáp vừa ăn bỏng ngô.


      "Cái gì? Ngây....ngây thơ? phim kinh dị này ngây thơ?" Đào Du Du dám gật bừa cách của .


      " xem, kia có phải rất giống ?" Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng với vấn đề ngây thơ này, phát tâm tư của chưa từng đặt vào phim, chỉ vào màn hình hỏi .


      Đào Du Du bị lời của hấp dẫn quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, kết quả suýt chút bị dọa chết, gương mặt con quỷ được phóng to màn hình nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước tất cả người xem.


      Đào Du Du bị dọa đủ thê thảm, nhịn được hét lên tiếng, cả người run rẩy nhào vào người Vũ Văn Vĩ Thần, đầu cọ mạnh vào cánh tay , hận thể chui vào lòng .


      "Này, làm sao vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy cánh tay bị Đào Du Du gắt gao ôm chặt, ngay cả bỏng ngô đều ăn cũng xong.


      ".... đáng sợ....Dọa....dọa tôi sợ chết mất...." Đào Du Du run rẩy ôm cánh tay , đầu càng cúi thấp xuống.
      Last edited: 24/1/15
      AnAnKỳ Kỳ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :