1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139:

      Editor: Nguyên Nguyên


      tại chúng ta muốn đâu?” Tiêu Nhã Hinh đạt được tự do rất hưng phấn, biết giờ phút này đám người vệ sĩ và trợ lý tìm sắp phát điên luôn rồi.

      “Tôi nghe điện thoại trước.” Đào Dục Huyên đối với hưng phấn của Tiêu Nhã Hinh rất lạnh nhạt, cậu vừa tao nhã bước về phía trước, vừa bấm dãy số điện thoại.

      Lúc này Đào Du Du hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trưa, còn mình chuẩn bị xuống nhà bếp tìm cái gì ăn đỡ, đột nhiên di động lại vang lên.

      “Bà…………….” Nhận điện thoại, trong di động truyền đến giọng non nớt mang theo chút lạnh lẽo của con trai bảo bối Đào Dục Huyên.

      “Ách………….Dục Huyên, thế nào? Gọi điện thoại đến là nhớ mẹ sao?” Đào Du Du nghe giọng của Đào Dục Huyên, lập tức cười hì hì .

      tại Tiêu Nhã Hinh ở cùng với
      tôi, bà báo cho trợ lý và vệ sĩ của ấy cần tìm ấy, buổi tối tôi đưa ấy trở về phủ Tổng Thống an toàn, yên tâm , cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Đào Du Du nhìn điện thoại bị cắt đứt, trong lúc nhất thời kịp phản ứng.

      Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, ý thức được xảy ra chuyện lớn rồi.

      Cùng lúc đó, trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng gọi điện thoại đến cho Hồ Ứng, ta lập tức báo cáo nhanh chuyện này với Vũ Văn Vĩ Thần.

      Vũ Văn Vĩ Thần muốn nghỉ ngơi chút, nghe xong chuyện này sắc mặt lập tức thay đổi, với Hồ Ứng: "Gọi cho tổng cục cảnh sát, toàn bộ điều tra."

      "Vâng ạ." Hồ Ứng trả lời rồi lui ra.

      Đào Du Du cúp điện thoại xong lập tức chạy đến trước cửa văn phòng Tổng Thống, đúng lúc nhìn thấy Hồ Ứng từ bên trong bước ra, lập tức hỏi ta: "Ở phòng Tổng Thống có khách ?"

      " có." Hồ Ứng thuận miệng trả lời, sau đó làm công việc của mình.

      Đào Du Du hít sâu vài cái, mặc cho gặp nguy hiểm bị chửi rủa tiếng, kiên trì gõ cửa văn phòng Tổng Thống.

      "Ai đó?" Giọng hơi lớn, Đào Du Du đứng bên ngoài sợ tới mức run bắn người.

      "Tổng.... Tổng Thống.... là..... là tôi.... Đào Du Du..." Đào Du Du rất chột dạ ra tên mình, chuẩn bị tâm lý chờ chết.

      hiểu này chạy đến đây làm gì, bản thân Vũ Văn Vĩ Thần muốn gặp , nhưng mà xem ra khó có được chủ động xuất trước mặt , vì vậy liền thuận miệng : "Vào ."

      Đào Du Du nghe giọng Vũ Văn Vĩ Thần biết giờ phút này tâm tình của rất khó chịu.

      Nhưng mà, đừng Tiêu Nhã Hinh là con Tổng Thống, thân phận đặc biệt bao nhiêu, em họ được gửi nuôi ở nhà ta, bây giờ nếu thấy nữa, cũng là chuyện rất phiền phức, ta lo lắng nhất là lỡ Tiêu Nhã Hinh bị kẻ xấu bắt cóc, mặc kệ những người đó có biết thân phận của Tiêu Nhã Hinh , hậu quả tưởng tượng nổi.

      Thiên kim Tổng Thống Thành Quốc mất tích, tin này truyền ra, còn muốn lăn lộn thương trường quốc tế được ?

      Đào DU Du cẩn thận đẩy cửa vào, vẻ mặt yếu ớt, trong đầu suy nghĩ ngàn lời, muốn tìm lý do để , con trai đem chuyện này ném qua người rồi.

      Sau khi vào văn phòng, cúi đầu chột dạ đến trước bàn làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần, dám ngẩng đầu lên nhìn cái.

      "Có chuyện gì đến tìm tôi?" Vũ Văn Vĩ Thần bực bội cầm bút vẽ loạn lên trang giấy, sau đó nhìn về phía Đào Du Du trước sau vẫn mở miệng khiến có chút tò mò hỏi.

      "Có....Có chuyện quan trọng muốn.... báo cáo với ngài chút...." Đào Du Du sợ hãi nuốt ngụm nước bọt, dám ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, thủy chung đem tầm mắt của mình lên bàn làm việc.

      "Chuyện gì? Ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bộ dạng này của , chỉ biết nhất định là có chuyện gì tốt, nhưng mà, lường trước được nhất định có chuyện gì lớn, hẳn là lớn đến mức nào, vì vậy cũng coi trọng nhiều.

      "Ngài.... ngài có thể đáp ứng tôi việc ?" dám chuyện Đào Dục Huyên dẫn Tiêu Nhã Hinh , Đào Du Du có ý muốn xin Vũ Văn Vĩ Thần kim bài miễn tội chết cho Đào Dục Huyên.

      "." biết người phụ nữ này làm cái quái gì, Vũ Văn Vĩ Thần có chút kiên nhẫn trả lời.

      ".... chính là.... ngài.... ngài có thể đáp ứng tôi , mặc kệ sau khi tôi với ngài chuyện gì, ngài muốn phạt cứ phạt mình tôi, ngàn lần... ngàn lần đừng làm hại đến hai đứa con của tôi.... có được ?" Đào Du Du tiếp tục chột dạ nuốt nước miếng, suýt chút cắn trúng lưỡi mình.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe đưa ra cầu này, mày lập tức dựng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt chột dạ dám ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi: "Đào Du Du, có phải ở sau lưng tôi làm chuyện gì xấu ?"

      Sát!

      Bị phát rồi sao?

      Cũng đúng, như vậy, ta làm sao mà đoán được.

      Vì muốn ổn định vừa xuất của ta, Đào Du Du lập tức giải thích: ".... có.... ngài.... ngài có thể đừng giận trước được ?"

      "Vậy nhanh chóng xong, về phần lú đó xử lý thế nào, tùy tôi quyết định." Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần đành lòng hung dữ với , lo lắng này lo sợ đến mức ngất .

      "Chính là.... Tiêu tiểu thư ấy..."

      Đào Du Du vừa nhắc tới Tiêu Nhã Hinh, Vũ Văn Vĩ Thần hai mắt sáng lên, đánh gãy lời của : " biết tung tích của Nhã Hinh?"

      "Coi.... coi như là biết...." ra cũng chỉ biết ấy ở cùng với con trai , cho nên vẫn biết chính xác bọn chúng ở đâu.

      "Cái gì gọi là coi như biết?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của , có kiên nhẫn, quả quyết hỏi.
      Last edited by a moderator: 25/12/14
      xixonAnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Ý của tôi chính là tôi biết ấy ở cùng với ai, nhưng trước mắt biết bọn họ ở đâu.” Đào Du Du vừa giải thích, vừa thầm cầu nguyện, cầu nguyện Vũ Văn Vĩ Thần đừng nhanh phán thành “tội phạm”, hơn nữa đừng tru di chín đời nhà .

      biết Nhã Hinh ở cùng với ai? nhanh, đây là có chuyện gì?” Đối với tình hình này của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần hơi bất ngờ, ngờ chuyện này lại có liên quan đến .

      Lại nuốt nước bọt, Đào Du Du nhìn món ăn ngon cũng chưa từng nuốt nhiều nước bọt như vậy.

      Quả nhiên, trong lúc người ta khẩn trương cảm thấy tốn nhiều nước bọt đến vậy.

      “Trước mắt Tiêu tiểu thư ở cùng con trai tôi, tôi cũng biết vì sao bọn họ ở cùng nhau, con tôi vừa gọi điện thoại đến bảo tôi yên tâm, nó sáu giờ chiều đưa Tiêu tiểu thư về phủ Tổng Thống an toàn.” Dù sao cũng định giấu diếm chuyện gì, vì vậy nhanh chóng đem tảng đá lớn ném qua cho Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó chờ nghe ta xử lý.

      là, Tiêu Nhã Hinh bị con trai bắt rồi hả?”

      Vũ Văn Vĩ Thần xong, cảm thấy hơi kỳ quái, tên tiểu tử thối này chẳng phải là con sao?

      “Ứng....hẳn là như vậy, nhưng có phải bị quả táo nhà tôi bắt hay , khó , chỉ dựa vào hiểu biết của tôi với Tiêu tiểu thư, hẳn là ấy chủ động theo quả táo nhà tôi. “Tuy rằn biết tại những thứ này đều vô dụng nhưng Đào Du Du muốn nhận trừng phát chút, thể nắm bắt tất cả những cách để giảm bớt tội danh.

      “Quả táo? gọi Đào Dục Huyên là quả táo? Nhà thị trường hoa quả sao? Vì sao gọi mấy đứa bằng tên như vậy? Vậy gọi là gì? Dưa hấu? Dứa hay sầu riêng?” Vừa nghe Tiêu Nhã Hinh ở cùng với Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần bỏ xuống lo lắng, tin tưởng Tiêu Nhã Nhã Hinh, nhưng biết vì sao lại cảm thấy tin tưởng vào đứa con trai của mình. Dựa vào cuộc điện thoại của Đào Dục Huyên cho Đào Du Du, có thể nhìn ra tâm tư kín đáo của đứa này.

      Nhưng vẫn hiểu, đứa bốn tuổi có thể làm cái gì.

      Nhưng giờ phút này ang càng thêm rối rắm khi Đào Du Du đặt nhũ danh cho con trai mình.

      Đào Du Du đem trọng điểm đặt chuyện Tiêu Nhã Hinh chung với Đào Dục Huyên, ngược lại đem lực chú ý trong việc đặt nhũ danh cho Đào Dục Huyên, nhất thời cảm thấy ngổn ngang trong gió, còn có, ta vừa mới suy nghĩ tên riêng của , có phải quá xa rồi ?”

      Đùa cái gì?

      Cả sầu riêng cũng ra luôn.

      có thảm thương như vấy sao?

      Hả? Hả? Hả?

      Ai tới cho biết .

      “Tổng Thống, đầu tiên tôi đặt tên cho đứa là gì là chuyện của nhà chúng tôi, giống như liên quan nữa xu gì đến Tổng Thống, rốt cuộc ngài khó chịu cái gì? Tiếp theo, tôi gọi là dưa hấu, cũng gọi là dứa, càng gọi là sầu riêng, xin ngài cần đoán mò”. Vẻ mặt của Đào Du Du rất khó chịu, khóe miệng giật giật vài cái.

      “Ai quan hệ nữa xu? Tôi....” Vũ Văn Vĩ Thần nữa, chợt im miệng, nhìn Đào Du DU im lặng đứng nghe mình , giống như chờ đợi câu sau của .

      “Cho dù thế nào cũng là quản gia của phủ Tổng Thống, nếu bị người khác biết đúng chuẩn mực như vậy, lấy nhủ danh thối nát này, làm liên lụy đến uy nghiêm của phủ Tổng Thống sao? Trách nhiệm này gánh được ?”. Con ngươi đen nhánh vừa chuyển động, rốt cuộc cũng nghĩ ra cái lý do láo để đối phó với Đào Du DU.

      “Tôi....”Đào Du DU nghĩ đến lý do nhu ngốc này cũng được lấy ra làm cái cớ, nhất thời bị câu nên lời.

      “ Vì vậy nhủ danh của rốt cuộc là gì? Chuối? Dưa chuột? Táo đỏ? Lúc từ “táo đỏ” ánh mắt xấu xa của ta cố ý dừng trước ngực Đào Du DU.

      Dựa vào....

      Táo đỏ?

      Đùa cái gì chứ?

      Đào Du Du bị trận suy đoán lung tung cảu ta làm cho khí chịu, hít sâu hơi, dường như biết được mình làm tan vỡ trái tim bé của minh, sau đó noi: “Tôi gọi là mật đào, cám ơn ngài”.

      “Mật đào? Phốc....” biết Vũ Văn Vĩ Thần chuyện với Đào Du Du nên hơi khát nước , giờ phút này cầm ly nước lên uống, vừa nghe Đào Du Du nhũ danh ra, nhịn được hoa hao lệ lệ phun thẳng vào gương mặt bé của .

      Trong lòng Đào Du Du điên cuồng gào thét, sắp điên rồi, hỏng mất.

      Sau khi khóe miệng run rẩy, chân mày bắt đầu run rẫy, Đào Du Du sắp nỗ tung luôn rồi.

      có chỗ nào giống mật đào hả? Tại sao lại có thể dám lấy tên đáng như vậy. Tuy rằng nước văng lên mặt Đào Du Du, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần chút hối hận nào, tiếp tục bỏ đá xuống giếng .

      Đào Du Du nghiến răng nghiến lợi nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nửa ngày sai mới ra câu: “Tổng Thống, nếu ngài phải là Tổng Thống tôi liều mạng với ngài”.

      xong, tức giận lau nước đọng mặt, sau đó hai mắt phun lửa xoay người ra ngoài.

      ... vừa mới cái gì?

      Nếu phải là Tổng Thống liều mạng với ?

      này có phải điên rồi ?

      Ăn tim gấu mật hổ sao? Dám với như vậy...........

      Chẳng lẽ quên chính đến đây làm gì à?

      Vũ Văn Vĩ Thần thở phì phò nhìn bóng lưng Đào Du Du, nhịn được trong lòng rất khó chịu.

      đứng lại đó cho tôi, đừng , đứng lại cho tôi....” cư nhiên dám ném bóng lưng cho , có phải chán sống rồi ?

      Lúc này Đào Du DU rất tức giận, mặt kệ mệnh lệnh của sau lưng, cũng hoàn toàn quên mất chuyện đến đây cầu tình vì Đào Dục Huyên, chỉ ra ngoài cửa.

      Nhìn thấy Đào Du Du nghe lời mình, Vũ Văn Vĩ Thần cũng tiếp tục gọi , nhớ đến vẻ mặt của và tên riêng đáng kia, nhịn được nở nụ cười.

      Mật đào.....................

      biết có ngọt ngào giống như tên ?
      Last edited: 26/12/14
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141

      Editor: Nguyên Nguyên


      Sau khi Đào Du Du ra ngoài được vài phút, Vũ Văn Vĩ Thần mới cầm điện thoại lên, gọi vào số điện thoại trong phòng làm việc của Hồ Ứng ở sát vách.

      “Vâng, Tổng Thống, ngài có gì phân phó?” Hồ Ứng nhận điện thoại.

      cần tìm Tiêu Nhã Hinh, ấy chơi với con trai tôi. Cậu tìm Đào Du Du lấy số điện thoại di động, sau đó thong qua vệ tinh xác định vị trí của bọn họ rồi phái người thầm bảo vệ, cần quấy rầy bọn họ vui chơi.” Vũ Văn Vĩ Thần xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

      bắt đầu có chút nghi ngờ, rốt cuộc Tiêu Nhã Hinh dùng cách gì bỏ lại đám vệ sĩ ở phía sau.

      Nếu Tiêu Nhã Hinh chỉ dựa vào sức mình tìm Đào Dục Huyên, cảm thấy khả năng này tính lớn, bởi vì Tiêu Nhã Hinh từng dung hành động muốn thoát khỏi đám bảo vệ vô số lần nhưng lại có lần nào thành công.

      Vì vậy có thể thấy được, đối với việc bảo vệ Tiêu Nhã Hinh, vệ sĩ bên cạnh tuyệt đối là chặt chẽ nhất, xem ra đây là do con trai giở trò quỷ rồi.

      nghĩ đến bộ dáng thong minh của Đào
      Dục Huyên, trong lòng nhịn được nổi lên niềm tự hào, hổ là con trai của Vũ Văn Vĩ Thần, gien này tốt.

      Hơn nữa, nó còn là tay chơi đàn dương cầm xuất sắc, điểm này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn tin tưởng Đào Dục Huyên đều kế thừa từ , bởi vì người phụ nữ ngu ngốc Đào Du Du kia hiểu phím đàn là gì.

      ……………

      Hồ Ứng làm xong giờ, cuối cùng cũng tập trung mục tiêu ở chỗ đó, ra mấy tên tiểu tử này đến bờ biển vui chơi, điều này làm cho Hồ Ứng thở phào hơi, lập tức phái ba mươi vệ sĩ thầm bảo vệ bọn họ.

      Sau khi sắp xếp việc này xong, đến văn phòng Tổng Thống báo cáo công việc.

      “Cậu , Nhã Hinh và hai đứa song sinh đến bờ biển vui chơi? Vậy bọn chúng là ba đứa sao?” Lúc Vũ Văn Vĩ Thần biết được tin này, nhíu mày hỏi.

      “Còn có bị tiểu thư, nghe là thiên kim của nghị viện Ngô, cũng là dì của cặp song sinh.” Hồ Ứng đem tin tức từ nhóm vệ sĩ báo cáo lại.

      “Tốt lắm, còn có người lớn theo chắc có vấn đề gì, dù sao Nhã Hinh cũng ở Thành Quốc chúng ta, người thường đều biết nó, hơn nữa bên cạnh còn có cặp song sinh kia, mục tiêu lớn, để nhóm vệ sĩ quan sát là được, ngàn lần đừng để lộ ra, đến lúc đó bọn họ đỡ phải muốn chạy trốn.” thở dài hơi, thực ra cũng hiểu trong lòng Tiêu Nhã Hinh luôn có khát vọng được tự do, loại tâm tình này năm đó cũng từng trải qua, cũng là như vậy, mới dẫn đến bi kịch cách đây năm năm.

      Cũng may ông trời đồng ý cho cơ hội chuộc tội, để cho gặp lại người phụ nữ mà từng làm hại, chính là biết dùng cách gì chuộc tội để người ta chấp nhận được.

      Đào Du Du biết Vũ Văn Vĩ Thần muốn đem cột bên cạnh để chuộc lỗi lầm năm đó, biết có cảm nghĩ gì.

      Chỉ chuộc tội như vậy à? Đào Du Du nhất định ngầm gào thét!

      “Tổng Thống, ngài còn có chuyện gì phân phó sao?” Công việc cũng báo cáo rồi, Hồ Ứng nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần như suy nghĩ chuyện gì, vì vậy giọng hỏi lại.

      “Cái kia… Cậu có biết bộ phim điện ảnh 3D chiếu gần đây ?” Suy nghĩ lát, Vũ Văn Vĩ Thần quyết định mở miệng hỏi.

      « A, nghe bộ phim có tên là « Người ngoài hành tinh màu xanh » bộ phim 3D này tệ, nhưng mà tôi còn chưa xem, thường có thời gian ấy… » Hồ Ứng xong, cảm thấy hôi kỳ quái, bọn họ…

      « Cậu trách tôi tăng ca nhiều lắm sao ? » Vũ Văn Vĩ Thần nghe những lời này của Hồ Ứng, nhịn được nhíu mày hỏi.

      « thể nào… » Hồ Ứng vội vàng phủ nhận, trong lòng thầm, ngài biết như vậy là tốt rồi.

      « Xem có hay ? Người ngoài hành tinh ? Nội dung về cái gì có biết ? » Vũ Văn Vĩ Thần hơi nghi ngờ hỏi Hồ Ứng.

      « Cốt truyện về người ngoài hành tinh bảo vệ thành viên trong gia đình, bên trong cũng có tình . Thế nào Tổng Thống ? Sao đột nhiên ngài hỏi đến phim ảnh vậy ? Có phải nghe bộn phim điện ảnh này nội dung có vi phạm bị cấm, cần cấm phát sóng nó ở nước ta sao ? » Hồ Ứng phát huy tác dụng của chức vụ trợ lý, nhạy bén ngửi được tia nguyên nhân khiến Vũ Văn Vĩ Thần quan tâm bộ phim điện ảnh này.

      « Giúp tôi mua hai vé xem phim, đêm nay tôi xem phim. »

      « Cái gì ? Đêm nay ?... Cái kia… Tổng Thống… Đêm nay có thể tôi bồi ngài được rồi, đêm nay mẹ tôi đến thăm tôi rồi… » Tuy rằng cự tuyệt Vũ Văn Vĩ Thần khiến ta cảm thấy khó khăn, nhưng Hồ Ứng vẫn mở miệng, ta tin rằng, lấy cớ này, Vũ Văn Vĩ Thần là người lãnh đạo sáng suốt, hẳn là trách ta chịu tăng ca.

      « Ai cậu phải xem phim với tôi ? Nhanh mua vé . Thuận tiện thông báo với Đào Du Du tiếng. » Đối với Hồ Ứng tự nhiên dò số chỗ ngồi, Vũ Văn Vĩ Thần cho ta cái nhìn khinh bỉ hoa hoa lệ lệ, Vũ Văn Vĩ Thần từ khi nào xem phim phải dẫn theo trợ lý chứ ?

      « A, ngài muốn mời Đào quản gia xem phim à, tôi hiểu rồi, tôi lập tức làm. » Biết bản thân mình hiểu sai ý, Hồ Ứng cười xấu hổ, sau đó lau mồ hôi lạnh trán, rổi xoay người ra khỏi văn phòng.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn người trợ lý này, trong lúc nhất thời biết nên gì cho đúng.

      Chẳng lẽ bóc lột sức lao động của ta rồi sao ?

      Tăng ca đối với ta là chuyện oán giận như vậy sao ?

      Haizz

      Tổng Thống làm sao có thể hiểu được nội tâm gào thét của đám công nhân bên dưới chứ ?

      Môi người có phải hay ? Có phải hay ? Phải hay ?

      ………..

      Dưới lầu, trong phòng bếp, Đào Du Du và đầu bếp trưởng xem xét thực đơn mới dành cho khách quý, Hồ Ứng xuất và đem tin tức ta mang đến ra khiến Đào Du Du ngạc nhiên, làm cho cằm như muốn rớt xuống đất.
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Trợ lý Hồ, ………….. chuyện cười sao? ngài Tổng Thống muốn tôi đêm nay xem phim với ta?” Đào Du Du trừng to hai mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hồ Ứng, trong lòng hò hét, trời ơi có cần phải sợ hãi như vậy ? Đầu óc Tổng Thống bị động kinh nên muốn xem phim kinh dị sao?

      “Quản gia Đào, cảm thấy bộ dáng tôi như vậy rất tức cười sao?” Vẻ mặt Hồ Hứng rất nghiêm túc, ra trong lòng ta hò hét, Tổng Thống vì sao động kinh muốn mời Đào Du Du xem phim chứ? Chẳng lẽ ta biết bộ dạng này của ta đối với người ngoài khi lạnh, khi nóng làm cho người khác ăn tiêu sao?

      “Được rồi, trợ lý Hồ, ngài Tổng Thống có vì sao muốn mời tôi xem phim ?” nếu cho lý do bình thường để nhận lời, chết nhắm mắt.

      Hồ Ứng thấy Đào Du Du hỏi vấn đề kỳ quái này, nhất là trước mặt trưởng phòng ăn và đầu bếp trưởng.

      Vì vậy ta hắng giọng cái, rất nghiêm túc với Đào Du Du: “Ngài Tổng Thống muốn mời người phụ nữ mà ngài ấy mến xem phim,
      cần có lý do gì sao?

      Dựa vào...

      Cái này xem như Đào Du Du phản ứng kịp, sao lại quên mất chuyện kia chứ?

      Vũ Văn Vĩ Thần này đứng trước mặt các nhân vật có mặt mũi nhất Thương Quốc "tình khắc cốt ghi tâm của bọn họ", diễn trò tất nhiên phải diễn toàn bộ.

      "Quản gia Đào, hạnh phúc, ngài Tổng Thống đúng là người hoàn mỹ." Lúc này trưởng phòng ăn bộ dáng như gà mẹ nịnh nót Đào Du Du.

      Trưởng phòng bếp nghe vậy, lập tức : "Nếu trưởng phòng Kim ghét bỏ, tôi có thể mời ngài xem phim."

      "Khụ khụ... Việc ấy... Việc ấy là tôi xem cà chua và dưa chuột có phải đủ tươi mới hay ." Trưởng phòng Kim xong, chuyển sang đề tài khác, rồi nhanh chóng rời khỏi trường.

      Đào Du Du nhìn vẻ mặt khó chịu của trưởng phòng Kim, trong lòng cảm thấy thương xót cho ông ta.

      Người nào biết trưởng phòng Kim thích trai đẹp, mà đầu bếp trưởng lại là người ổn trọng cao lương, điều này tạo nên cục diện bi thống cho bọn họ.

      "Đúng rồi, quản gia Đào, có váy mà đen ?" Hồ Ứng chợt nhớ đến chuyện, mở miệng hỏi

      "Tốt.... Hình như có, thế nào?" Đào Du Du suy nghĩ chút, sau đó hỏi ngược lại.

      "Đêm nay mặc váy đó , Tổng Thống rất thích màu đó." Hồ Ứng xong ở lại, lập tức lên lầu.

      Đào Du Du nhìn bóng lưng ta, nhịn được buồn cười : "Tôi làm gì phải mặc màu ta thích? là...."

      "Người con làm đẹp vì người mình , quản gia Đào hiểu ý lời này sao? Hay là thực tế quản gia Đào thích Tổng Thống, vì có cách nào cự tuyệt nên phải ở bên cạnh ngài ấy?" Trưởng phòng bếp vẻ mặt rất bi thương tò mò hỏi Đào Du Du, người lớn tuổi bi thương có phải hay !!!

      "A ha ha.... Tôi có thích Tổng Thống ngài ấy muốn chết ...." Đào Du Du nghe ông ta như vậy, lập tức cười ha ha, sau đó ra những lời trái với lương tâm .

      "Cũng đúng, nếu tôi là quản gia Đào, cũng ngài Tổng Thống đến chết. Dù sao thế giới này cũng chỉ có vài người đàn ông hoàn mỹ như vậy." Đầu bếp trưởng ai oán thở dài hơi, sau đó xoay người vào trong phòng bếp.

      mình Đào Du Du đứng ở chỗ đó, cả khuôn mặt đều giật giật.

      Đây rốt cuộc là cái gì?

      ============

      Lúc hoàng hôn, Đào Dục Huyên rất uy tín đưa Tiêu Nhã Hinh trở về, bởi vì sợ Đào Du Du lảm nhảm, cậu và Tiểu Nho cùng dì Ngô Á Thiện có xuống xe, chỉ đưa Tiêu Nhã Hinh mặt xám xịt đến cửa rồi rời .

      Điều này làm cho Tiêu Nhã Hinh muốn chơi với bọn họ thêm chút đều tan thành mây khói.

      Vào phủ Tổng Thống, nghĩ rằng chào đón là những lời phê bình nghiêm khắc của Vũ Văn Vĩ Thần, kết quả ngờ tới, sau khi vào phủ Tổng Thống, chỉ có Đào Du Du rất uyển chuyển với vài lời là " hai của cũng về nước, mình ở trong này, chúng tôi nhất định phải chiếu cố tốt, nếu muốn chơi ở đâu với tôi, tôi dẫn , đừng mình chạy ra ngoài chơi, như vậy rất nguy hiểm, hậu quả rất nghiêm trọng..." linh tinh chút, sau đó chuẩn bị bữa tối cho .

      ngờ mình dễ dàng qua lọt như vậy, Tiêu Nhã Hinh thầm may mắn, đồng thời nhịn được kéo kéo vạt áo Đào Du Du, giọng hỏi , có phải đem việc này cho cha mẹ nghe .

      Đào Du Du biết lo lắng, vì vậy , nếu có lần sau, vậy nhất định báo cho cha mẹ của biết, hơn nữa để ở lại Thương Quốc nữa.

      Tiêu Nhã Hinh vừa nghe để cho ở lại Thương Quốc, lập tức mặc kệ, còn thề sau này mình lén lút ra ngoài chơi nữa.

      Cứ như vậy, mối nguy của Tiêu Nhã Hinh xem như loại bỏ thuận lợi rồi.

      bao lâu sau Vũ Văn Vĩ Thần cũng xuống dùng bữa tối, nhìn đến Tiêu Nhã Hinh vẻ mặt ngồi yên bàn cơm, nhếch miệng cười, tùy ý : "Hôm nay chơi vui ?"

      "Vui, vui...." Tiêu Nhã Hinh rất vui vẻ gật đầu

      "Lần sau muốn trốn dễ dàng như vậy đâu, hiểu ra ." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhắn vui vẻ của Tiêu Nhã Hinh, cười như cười noi.

      "Chú Vĩ Thần..." Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, gương mặt nhắn đau khổ bắt đầu làm nũng.

      "Chú phải là cha con, chiêu này đối với chú vô dụng." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn , tự nhiên vừa ăn còn vừa .

      Tiêu Nhã Hinh biết tại mình cái gì cũng vô nghĩa, chỉ ai oán nhìn Đào Du Du đứng bên, cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn cơm.

      " còn đứng ở đó làm gì? Còn nhanh qua đây ăn cơm luôn." Vũ Văn Vĩ Thần ăn lúc, nhìn thấy Đào Du Du còn đứng bên nhìn hai người ăn cơm, vì vậy hơi nhíu mày nhìn về phía .

      "A, vâng!" Đào Du Du nghe vậy, muốn làm trái ý liền nghe lời qua phía tay phải ngồi xuống.
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143

      Editor: Nguyên Nguyên


      bữa cơm mọi người đều trầm mặc, Đào Du Du còn nơm nớp lo sợ, cứ nghĩ rằng Vũ Văn Vĩ Thần vì chuyện Đào Dục Huyên đưa Tiêu Nhã Hinh chơi la mắng trận, nhưng mà ko nghĩ đến, Vũ Văn Vĩ Thần ngoại trừ với Tiêu Nhã Hinh vài câu ra, đối với Đào Dục Huyên tội đồng lõa lại chữ nào.

      Ăn xong bữa tối, bởi vì Tiêu Nhã Hinh chơi đùa cả ngày nên mệt mỏi, trở lại phòng mình tắm rửa rồi ngủ.

      Đào Du Du hơi rối rắm, bởi vì trong lòng luôn nhớ đến chuyện Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời xem phim.

      ra trong lòng giọng ngừng bên tai , có thể từ chối ? có thể hay ? Cùng xem phim với Vũ Văn Vĩ Thần, là có ý gì?

      Nhưng mà ràng nhận thấy, khi Vũ Văn Vĩ Thần quyết định chuyện gì, thể thay đổi.

      Ngay lúc còn ngơ ngác trong phòng thay quần áo, hy vọng Vũ Văn Vĩ Thần quên mất lúc hẹn xem phim, Hồ Ứng lại gọi điện thoại đến: “Quản gia Đào, chuẩn bị xong chưa? Ngài Tổng Thống ra ngoài, xin đừng để ngài ấy đợi lâu.”

      Đào Du Du run run, rất muốn , đàn ông đợi phụ nữ đây là đạo lý hiển nhiên sao? phải

      ta cảm thấy rất vinh hạnh sao? Vì sao Tổng Thống lại thể đợi chứ?

      Nhưng mà dám ra, bởi vì trong phong tục truyền thống, đàn ông chờ đợi phụ nữ, chính là người đàn ông chờ đợi người phụ nữ mà mình .

      và Tổng Thống là cái gì?

      hiểu Vũ Văn Vĩ Thần bị trúng gió gì mà muốn mời xem phim, cũng có thể là, mưu quỷ quái gì muốn đùa giỡn với .

      Ngẫm lại hai chữ “người trong lòng” dùng người và Vũ Văn Vĩ Thần, chính cũng nhịn được mà phát run.

      Vũ Văn Vĩ Thần hiểu ý sao?

      Lúc Hồ Ứng thúc giục, Đào Du Du lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo.

      Lúc trước tuy rằng tuyệt đối thích hù theo sở thích của Vũ Văn Vĩ Thần thích mặc váy màu vàng nhạt, nhưng mà nghĩ đến tính cách phiền phức của Vũ Văn Vĩ Thần, vẫn tự giác thay chiếc váy này.

      vừa thay đồ vừa lầm bầm: “Tôi tuyệt đối giống như đầu bếp trưởng , phụ nữ làm đẹp vì người mình , tôi lo lắng ta nhìn tôi cách khó chịu, sau đó còn khinh bỉ tôi, nên tôi mới làm như vậy.”

      Liên tục với bản thân vài lần, sau khi thay quần áo xong, mở cửa phòng ra ngoài.

      Đến lúc đến đại sảnh, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ghế sô pha đợi , cũng biết đợi bao lâu, dù tay áo ta cũng thay đổi tới lui nhăn nhúm lại.

      Lúc Đào Du Du xuất trước mắt , vừa muốn mở miệng làm việc quá chậm, khiến đợi quá lâu, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đào Du Du khác với phong cách làm việc ngày thường, cuối cùng chữ cũng nên lời.

      Hôm nay nhìn Đào Du Du thuần khiết, thoải mái.

      Mái tóc dài buộc tùy ý sau gáy, bên tai còn có vài lọn tóc uốn cong.

      Chiếc váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, cổ áo hở để lộ bờ vai ra ngoài, làn da trắng mịn dưới ánh đèn làm động lòng người.

      Tuy rằng Đào Du Du luôn trang điểm nhạt, nhưng lúc này biết vì khẩn trương hay thế nào, nhưng nhìn mặt rất hồng hào, quả mật đào thành thục, nhìn vào làm cho người ta muốn cắn ngụm.

      “Tổng Thống……..chúng ta có thể xuất phát chưa?” Nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn lưu luyến dừng người , Đào Du Du cảm giác có chút được tự nhiên, vì vậy giọng hỏi.

      “Ừ, thôi.” Vũ Văn Vĩ Thần hồi phục tinh thần thu hồi ánh mắt lại, giống như nhìn thấy , ngẩng đầu ra ngoài cửa lớn. Trong lòng suy nghĩ, kiếp này gặp qua vô số mỹ nhân đều nhìn hết, vì sao bản thân lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có diện mạo chỉ bậc trung bình đến thất thần như vậy.

      Đào Du Du thấy ra cửa, cũng dám chậm trễ, lập tức cất bước đôi giày cao gót theo.

      Xe sớm chờ ở cửa, bởi vì đây là Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài, hơn nữa còn giữ bí mật rất cao, vì vậy xe bảo vệ tính là nhiều, chỉ có hai chiếc xe theo sau xe ta, hơn nữa vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

      Hai người ngồi xe đều gì.

      Vũ Văn Vĩ Thần chuyện, Đào Du Du cũng dám mở miệng.

      Đến giờ vẫn còn cân nhắc, vì sao hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời xem phim.

      Xe chạy được đoạn chợt dừng lại.

      “Thế nào? Đến rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần ngồi phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ, mà nhìn lái xe hỏi.

      phải, Tổng Thống, ở đây kẹt xe rồi.” Lái xe quay đầu lại báo cáo.

      “Kẹt xe? Thành phố Định Khôn có thể kẹt xe?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, quay đầu về phía ngoài xe, thấy phía trước có rất nhiều xe dừng lại.

      Đào Du Du ngồi bên lầm bầm: “Còn phải ngài lãnh đạo sáng suốt, kinh tế quốc gia chúng ta ngày càng tốt, người mua xe ngày càng nhiều, tự nhiên phải kẹt……..”

      cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du , nhưng nghe rốt cuộc cái gì, vì vậy quay đầu lại hỏi .

      ……….. có gì………” Đào Du Du liên tục xua tay, cũng muốn chuyện với , đỡ phải hiểu, càng chọc giận ta?”

      “Có thể đường khác ? Dừng ở chỗ này lãng phí rất nhiều thời gian.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hàng xe đậu dài phía trước, cảm thấy thể chờ đợi, vì vậy hỏi lái xe.

      có, hơn nữa phía sau xe còn nhiều, muốn quay đầu xe cũng được, chỗ này cách rạp chiếu phim hai nghìn mét, chừng chút liền thông xe, Tổng Thống, chúng ta nhẫn nại chút .” Từ trước đến nay lái xe đều biết tính cách của Vũ Văn Vĩ Thần vì vậy chỉ cẩn thận khuyên nhủ.

      “Hai nghìn mét? Cậu chờ ở đây, chúng tôi đây.” Vũ Văn Vĩ Thần xong, mở cửa xe ra, lập tức xuống xe.

      Đào Du Du còn ngồi xe trong lúc nhất thời kịp phản ứng Vũ Văn Vĩ Thần muốn làm gì, kết quả nhìn thấy quay đầu với mình: “ còn ngồi ở đây làm gì? Nhanh chóng xuống xe.”
      Last edited: 4/1/15
      xixonAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :