1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 135

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Cái gì…………Cái gì?” Đào Du Du thể tin được nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, biết muốn cái quái gì.

      “Cái gì cái gì? biết tôi thích ăn cà rốt sao? Lấy cà rốt ra khỏi món cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông ra.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du đứng ngây ngốc, lập tức ra lệnh.

      “Cái gì?” Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt hoàn toàn gây , hận thể tát cho ta cái bay đến Tây Ban Nha.

      “Còn nhanh chút, chẳng lẽ muốn tôi đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du vẫn bất động, giọng ngày càng uy hiếp hơn.

      “Vâng, biết.” Đào Du Du bực bội có cách nào khác, đành phải bước bước đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó bưng đĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông về phía bên kia.

      muốn đâu?” Kết quả, vừa mới xoay người chưa cất bước , chợt nghe giọng của Vũ Văn Vĩ Thần truyền đến.

      phải ngài muốn lấy ca rốt ra sao? Tôi giúp ngài lấy ra bên.” Đào Du Du bực tức trả lời.

      “Ngồi ở chỗ này lựa ra .” Vũ Văn Vĩ Thần , đá cái ghế đến trước mặt , để ngồi xuống.

      Lúc này,
      Lúc này người nữ giúp việc đem bộ đồ ăn đến cho , tiện lợi để lựa những hạt cà rốt.
      “Nếu Tổng Thống thích ăn cà rốt, vậy để nhà bếp xào đĩa khác có cà rốt .” Thác Ngọc Mộ Dã ngồi bên thấy thế, lên tiếng.
      Cũng chỉ có vậy thôi sao. ta thích giày vò, chỉnh mình trong công việc. Đào Du Du rất đồng ý liếc mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, sau đó trong lòng lại khinh bỉ Vũ Văn Vĩ Thần biết các hành hạ người khác.
      có biết tại ở nhiều nước Châu Phi có cơm ăn ? Chẳng lẽ biết tiết kiệm là đức tính tốt sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã , lấy giọng điệu của người cấp với Thác Ngọc Mộ Dã.
      “A, tôi thế nhưng lại biết ngài Tổng Thống của chúng ta có cuộc sống đơn giản như thế.” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, hơi buồn cười .
      “Này, cho lựa cà rốt ra, mà ánh mắt của lại nhìn chỗ khác? Nghiêm túc chút....” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy thừa dịp chú ý đến Đào Du Du nhìn trộm Thác Ngọc Mộ Dã, vì vậy nhịn được lớn tiếng với .
      “Tôi phải rất nghiêm túc lựa ra sao?” Lúc này Đào Du Du hơi nén giận, hiểu Vũ Văn Vĩ Thần kia rốt cuộc bị cái gì, vì sao phải cố ý làm khó dễ .
      ta ăn cà rốt sao?
      nhớ mỗi lần làm món ăn có cà rốt, chưa từng nghe ta ta ăn cà rốt.
      “Cậu còn chưa vì sao cậu lại chăm chỉ đến đây vậy, chẳng lẽ phủ Tổng Thống này có cái gì hấp dẫn cậu sao?” Lúc này Đào Du Du nhìn rời mắt dĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông, mới nhớ đến mục đích vì sao Thác Ngọc Mộ Dã đến đây.
      “Đây là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai .... Tất nhiên là có tin tức muốn với ngài Tổng Thống.” Lúc Thác Ngọc Mộ Dã “chuyện thứ nhất”, cố ý lấy ánh mắt nhìn Đào Du Du vùi đầu vào lựa cà rốt, sau đó phát sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần trở nên khó chịu, vì vậy bổ sung thêm câu.
      “Tốt nhất cậu nên báo cáo công việc cho tốt tôi mới tha thứ cho cậu đến quấy rầy giờ cơm trưa của tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần cầm đôi đũa trong tay, bưng ly rượu vang lên uống ngụm, sau đó bày ra vẻ mặt chút để ý.
      “Ngài Tổng Thống cũng biết tên công ty điền sản quốc tế Phúc Hằng phải ?” Thác Ngọc Mộ Dã thu lại ý cười đùa mặt, bắt đầu vào vấn đề chính.
      “Chính là năm trước cơ quan thuế báo cáo vụ nộp thuế của trùm điền sản kia sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi có ấn tượng hỏi.
      “Đúng vậy, hôm nay tôi đến là có chuyện liên quan đến bọn họ muốn cho ngài biết.” Thác Ngọc Mộ Dã xong, cầm lấy khăn trước mặt lau miệng, nghiêm mặt .
      “Chỉ là công ty bất động sản nho , có thể có chuyện gì mà tôi cần biết đến?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi phản đối liếc mắt .
      “Ông ta ngoại trừ tiền ra, có năng lực gì, nếu ngài biết ông ta cấu kết với Đảng Dân Quyền, biết có phải nghĩ như vậy nữa ?” Dường như Thác Ngọc Mộ Dã cũng dự đoán được Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy, vì thế ta tiếp: “Căn cứ vào những gì tôi điều tra bên Lý Trường Dũng, Tăng Nghị Viên có giao du quá đáng với Lý thị, nguyên nhân trong đó tôi , ngài cũng có thể đoán được.”
      “Tăng Nghị Viên sao? Có ý tứ như thế. Tôi nhớ đêm hôm qua dường như ông ta có tham gia bữa tiệc .” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã vẻ mặt đầy hứng thú.
      “Nếu phải Tăng Nghị Viên cũng đến tham gia, có lẽ tôi biết, Phúc Hằng quốc tế có quan hệ với bọn họ.”
      “Sao lại thế này?” Mày Vũ Văn Vĩ Thần nhàng nhướng lên.
      “Ngài biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên đưa bạn đến à?” Thác Ngọc Mộ Dã đến đây, cố ý để lộ ra bí mật.
      “Làm sao tôi có thể biết là ai?” Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt buồn cười nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, hiểu nổi vì sao ta có thể hỏi mình vấn đề ngu ngốc như vậy.
      “Ngài biết, nhưng Đào quản gia biết.” Thác Ngọc Mộ Dã xong, đem tầm mắt chuyển sang bên người Đào Du Du lựa cà rốt.
      Đào Du Du vừa nghe mình bị điểm danh, trợt tay, viên cà rốt lọt vào trong dĩa thức ăn.
      “Ách... gọi tôi có chuyện gì sao?” hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt.
      biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên dẫn bạn đến ?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du hỏi.
      “Hả? Là ai? Tôi biết ...” Tiếp tục mờ mịt lắc đầu, bày ra vẻ hòa nhập vào thế giới của bọn họ.
      Thác Ngọc Mộ Dã xong, nụ cười mặt càng tươi hơn, : “ ngờ Đào quản gia lại rộng lượng như vậy, cư nhiên lại quên mất người sỉ nhục mình.”
      “Sỉ nhục? Ai sỉ nhục ?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã Đào Du Du bị người khác sỉ nhục, lập tức truy hỏi đến cùng.
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 136

      Editor: Nguyên Nguyên


      “A, kia sao, tôi so đo với ta đâu, chẳng lẽ chó cắn tôi cái, tôi phải cắn lại sao?” Đào Du Du nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, thể trả lời.

      ngu ngốc sao? bị sĩ nhục đều lên tiếng. Sao tai lại sĩ nhục ?” Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần hiểu chuyện, lớn tiếng hỏi ngược lại Đào Du Du.

      “Chính là…………Chính là cái kia……… ta xem tôi như nhân viên phục vụ, sau đó còn mắng tôi là heo……Lúc đó có nhiều vị khách quý ở đây, cuối cùng tôi tốt gây gỗ với ta, như vậy mất thân phận phải sao?” Đào Du Du hiểu Vũ Văn Vĩ Thần làm gì phản ứng lớn như vậy, bị người khác sĩ nhục, cũng phải ta, làm gì muốn rống với vì chuyện này? là chẳng biết tại sao mà.

      “Vậy sao đó sao riêng với tôi, loại người như vậy, vì sao lại có tư cách vào phủ Tổng Thống.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt Đào Du Du chẳng hề để ý hận thể đánh vài cái, này có biết tại bên ngoài công nhận là người phụ nữ của hay ? để ý đến thể diện của mình, cũng phải cố chăm sóc mình chứ? Bị khi dễ như thế này, sau này làm sao đối mặt với nhiều vấn đề lớn.

      biết, biết, sau này nếu có ai dám mắng tôi, trước tiên tôi cam đoan chửi lại, nhưng mà nếu mắng, tôi với ngài, ngài giúp tôi

      chửi lại nha.” Đào Du Du chịu nổi bộ dạng tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ có thể thở dài.

      cái người phụ nữ biết tốt xấu này…...” Vũ Văn Vĩ Thần bị làm cho tức giận được, muốn tiếp tục để ý đến , sau đó quay đầu nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã: “Cậu thẳng trọng tâm , ta là ai?”

      “Chính là thiên kim của Phúc Hằng quốc tế, Trịnh Diễm Yến.” Thác Ngọc Mộ Dã xong, ý vị thâm thường liếc mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

      ra là thế, xem ra, về mặt này quả nhiên có chuyện chúng ta biết. Có điều tra toàn bộ tư liệu về Phúc Hằng quốc tế ?” Lúc này, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần , hít hơi sâu.

      “Nếu điều tra ràng, làm sao tôi dám đến phủ Tổng Thống dùng cơm với ngài.” Thác Ngọc Mộ Dã xong, lấy túi công văn bên người đưa đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần.

      Nhận lấy tư liệu, Vũ Văn Vĩ Thần lật ra vài trang, sau đó quay đầu với Đào Du Du ngồi bên cạnh: “Thông báo cho Hồ Ứng đến phòng ăn ngay bây giờ.”

      Đào Du Du phản ứng nhanh, sau đó buông đũa xuống, cầm bộ đàm lên : “Hồ Ứng về chưa? Ngài Tổng Thống để cho ngài vào phòng ăn chút.”

      quá nửa giây, bên kia truyền đến giọng Hồ Ứng ăn cái gì: “Vâng, lập tức đến liền.”

      “Được rồi, ở đây có chuyện gì, cho người dọn xuống dưới .” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du chọn xong đĩa thức ăn, phân phó .

      “Này…...” Đào Du Du nhìn thành quả trước mắt của mình, rồi lại nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Cho ăn được rồi.” Vũ Văn Vĩ Thần thuận miệng đáp.

      “@@#! % @! @! @#@! @#%#@” Đào Du Du nhất thời có loại xúc động muốn mắng chửi người.

      Vì vậy từ trong lòng phải bình tĩnh, hàng ngày thường xuyên tra tấn , tuyệt đối là đến tra tấn .

      ……………….

      Đào Du Du và nữ giúp việc lui ra, ở cửa đụng phải Hồ Ứng gấp gáp chạy vào, tầm mắt hai người trao đổi với nhau chút, sau đó Hồ Ứng cũng nhanh chóng vào phòng ăn.

      “Tổng Thống, có phải ngài có chuyện gì quan trọng ? Thác Ngọc tiên sinh, ngài đến…...” đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, Hồ Ứng mở miệng , lúc ta nhìn thấy bàn cơm còn có Thác Ngọc Mộ Dã, lập tức chào ta tiếng.

      Thác Ngọc Mộ Dã lễ độ gật đầu lại, xem như trả lời .

      “Trước tiên cậu xem thứ này chút.” Vũ Văn Vĩ Thần chờ cho bình tĩnh lại, liền đưa tập văn kiện đến trước mặt cậu ta.

      Hồ Ứng nhận lấy tập văn kiện, sắc mặt từ từ trầm xuống, cẩn thận nhìn qua phần tư liệu này, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: “Phúc Hằng quốc tế có chuyện”

      “Tốt lắm, cậu cho tôi thấy bộ mặt của lão hồ ly này, để tôi xem lần này còn muốn ngồi vất vưởng vị trí phó tổng thống nữa hay ?” Trong ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần bắn ra hàn quang lạnh lẽo.

      “Tổng Thống, ngài muốn đem chuyện này trong hội nghị để buộc tội phó Tổng Thống sao?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi đăm chiêu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

      “Đảng dân quyền và lão già này nhìn chằm chằm vị trí Tổng Thống này, nghĩ tới nếu tôi thủ hạ lưu tình, vị trí phó Tổng Thống này bọn họ cũng ngồi lên được. Chuyện buộc tội bọn họ vội, tuy rằng bây giờ Đảng dân quyền làm ra hồn gì, nhưng đến cùng vẫn có chút thực lực, nếu đem tất cả chứng cứ bất lợi của bọn họ nắm trong lòng bàn tay, nhanh chóng dọn dẹp lần, giống như đám đá rơi xuống rất phiền phức.” Vẫy vẫy ta, lúc này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn là Chính Trị Gia, mặt che màn sương mờ mịt.

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe ta như vậy, lập tức cúi đầu rơi vào trầm tư, mà Hồ Ứng nghe xong, dường như nhớ đến chuyện gì, lập tức : “Khoảng thời gian trước các nước đồng minh đưa ra cầu muốn liên hiệp chống khủng bố, lúc đó Phó Tổng Thống với bộ Tài Chính đưa ra 50 triệu hậu cần, lúc đó ngài Tổng Thống ký tên phê duyệt chỉ thị, ngài xem, khoản tiền này ngài Phó Tổng Thống có chạm vào ?”

      tại ông ta lợi dụng kẻ khác ở bên ngoài để vơ vét tiền, xem ra tình hình tài chính xảy ra vấn đề, đống nhân viên hậu cần này, có lẽ ông ta nhắm ngay từ đầu rồi, cậu lập tức an bày người điều tra, lúc này muốn đem người của ông ta trong quân đội phải nhổ cỏ tận gốc, về phần tình hình tài chính của ông ta, cậu hãy an bày người quan trọng điều tra, nhưng mà phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần được bức dây động rừng.”Vũ Văn Vĩ Thần xong, mặt chút tươi cười nào, con ngươi đen nhánh trong lúc này càng giống như đầm nước sâu lường được.

      “Vâng, tôi nên làm như thế nào rồi.” Hồ Ứng đáp lại chỉ thị của Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức ôm lấy túi văn kiện, xoay người ra khỏi phòng ăn.
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Lần sau tôi nhất định ăn trưa xong đến đây tìm ngài để chuyện, thức ăn ở đây đều nguội lạnh, có cách nào ăn vô được.” Sau khi xử lý công việc xong, Thác Ngọc Mộ Dã tiếc nuối nhìn về phía bàn thức ăn, hối hận .

      “Lần sau? Lần sau lúc phủ Tổng Thống dùng cơm được xuất nữa.” Vũ Văn Vĩ Thần xong, hung hăng trừng mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã.

      “Tổng Thống, sao tôi cảm thấy ngài ăn giấm chua của Đào quản gia vậy?” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy nheo mắt lại, vừa tìm Vũ Văn Vĩ Thần nghiên cứu tìm tòi, dường như có thể từ người ta nhìn ra được cảm giác u ám.

      “Ha ha……..Nực cười, tôi điên sao? Ăn giấm chua của các người………….” Dường như bị Thác Ngọc Mộ Dã nhìn thấu tâm tư, Vũ Văn Vĩ Thần xấu hổ cười gượng hai tiếng, sau đó cố ý thờ ơ .

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe Vũ Văn Vĩ Thần như vậy, ánh mắt càng thêm mãnh liệt, vẻ mặt xảo trá hỏi: “Ngài…………. ăn giấm chua sao? Vì vậy đêm qua ngày gấp gáo tuyên bố với mọi người là ngài thích Đào quản gia, đây là có chuyện gì?”

      “Ha…..Ha ha……. Lời này cậu cũng tin sao? Tôi còn phải là vì cự tuyệt mẹ
      tôi sắp xếp….” Tiếp tục cười gượng, Vũ Văn Vĩ Thần hoahoa lệ lệ tìm cái cớ đường đường chính chính cho mình.

      là như vậy sao?Vậy...Ngài ăn giấm chua cũngkhông có ýgì vớiĐào quản gia đúng ?”

      “Tôi là sao cóthểcó ý gì với người phụ nữ ngốc nghếch kiachứ, bộ dạng của ấy phù hợp với ánh mắp thẩm mỹcủa tôi...” Vũ Văn Vĩ Thần bĩu môi khinh thường, bàyra bộ dạng mình cực kì thích Đào Du Du.

      “Tốt lắm, biết Đào quảngia đêm nay có hẹn , nghe Đào quản gia rất thích xem phim, gần đây đúng lúc rạp chiếu phim có chiếu bộ phim 3D rất đẹp mắt, tôi rất muốn hẹn với ấy.’ Thác Ngọc Mộ Dã như có vẻ đăm chiêu gật gật đầu, san đó cố ý lẩm bẩm.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong,sắc mặt lập tức thay đổi:“Cậu phim 3D cái gì? Buổi tối ấy rảnh, đêm nay còn phải tăng ca.”

      “Bâygiờ trong phủ Tổng Thống đều có khách, buổi tối cũng có nhiều chuyện cần phải xử lý, hơn nữa, nhân viên trong phủ Tổng Thống nhiều như vậy, Tổng Thống, ngài cho Đào quảgia nghỉ phép .” Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy khiến Thác Ngọc Mộ Dã cảm thấy rất thú vị, ta cố ýnói tiếp.

      “Tôi tăng ca là phải tăng ca, phải cậu báo cáo công việc xong rồi sao? Còn khôngnhanh về ?” Vũ Văn Vĩ Thần kiên nhẫnphất phất tay vẻ mặt vẫn bá đạo.

      “Làm sao ông chủ có thể thích áp bức nhân viên như vậy, ngài cẩn thận Đào quản gia từ chức nghỉ làm đó.” Thác Ngọc Mộ Dã cố ýlàm vẻ mặt oán hận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, ta bày ra vẻ mặt con dâu đau khổ từ ghế đứng lên, sau đó lòng tràn đầy tức giận ra khỏi phòng ăn.

      ……………..

      Đào Du Du luôn đứng bên ngoài phục vụ, nhìn thấy Thác NgọcMộ Dã từ trongphòng ăn. ra, lập tức tiến lên bước chào hỏi ta: “Thác Ngọc tiên sinh, ngài và Tổng Thống bàn công việc xong rồi sao?”

      “Ừ, xong rồi, Đào quản gia có chuyện gì sao?” Thác Ngọc Mộ Dã gật gật đầu, lúc này còn vẻ mặt bực tức như lúc còn trong phòng ăn nữa, mỉm cười nhìn Đào Du Du, bộ dáng vân đạm phong khinh.

      “Vâng…. Có chuyện quan trọng muốn nhờ ngài giúp mộtchút.” Do dự chút, Đào Du Du quyết định với Thác Ngọc Mộ Dã.

      Lúc đầu nghĩ muốn với Vũ Văn Vĩ Thần trước, nhưngnghĩ lại taghét mình như vậy, nhất định đồng ý,còn bằng trực tiếp với Thác Ngọc Mộ Dã, khôngchừng khả năng ta đồng ý còn lớn hơn.

      “Có chuyện gìĐào quản gia cứ việc thẳng .” Nụ cười mặt Thác Ngọc Mộ Dã giảm, tay để trong túi quần, dáng vẻ rất nhàn rỗi.

      “Là như vậy, chuyện này có liên quan đến Vi Tiếu...Lão phunhân , muốn hủy bỏ phần cam kết trước hôn nhân cũng phải là được, nhưng mà chúng ta phải giúp bà ấy việc.” Đào Du Du cúi đầu suy nghĩ chút, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đứng trước mặt.

      ra thích cần xin ta làm việc vì mình, cảm thấy bây giờ gây trở ngại cho .

      Hơn nữa, cái gọi là giúp đỡ vẫn là làm trái với nguyên tắc công việc.

      “Tôi đáp ứng , nên làm sao để báo đáp tôi đây?”Thác Ngọc Mộ Dã cần suy nghĩ cũng biết là chuyện gì, buồn cười nhìn Đào Du Du, cố ýnâng cao giọng .

      “Ách....Ngàicũng chưa hỏi là chuyệngìmà.” Đào Du Du cóchút kỳ quái, vì sao ta hỏi là chuyện gì, trước tiên lại bàn điều kiện với rồi.

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe xong cười ha ha : “ đến tìm tôi giúp đỡ, chứng minh chuyện này tôi nhất định có thể làm được, nếu tôi có thể làm được, tôi để ýlà chuyện gì rồi. chỉ để ý làm sao để có thể khiến tôi đồng ý điều kiện côđưa ra thôi.”

      “Vậy....Chỉ cần ngài có thểgiúp tôi việc này, cho dù ngài muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi đều đồng ývới ngài, thế nào?” Đào Du Du biết mình điền kiện gì để ta có thể giúp đỡ, vì vậy đành cắn răng .

      “Đây là , được đổi ý.”Thác Ngọc Mộ Dã xong, khóe miệng bật ra ýcười khó hiểu, sau đó cất bước về phía cổng chính.

      “Thác Ngọc tiên sinh....ngài...Ngài còn chưa hỏi tôi chuyệngìmà...” Nhìn thấy ta đinhưJvậy, Đào Du Du nhanhchóng đuổi theo.

      “Tôi tự nhiên có cách biết chuyện gì.” Thác Ngọc Mộ Dã quay đầu lại vừa về phía cửa vừa đáp.

      Chỉ trong chớp mắt, Đào Du Du cảm tháy đời này đây là bóng lưng đẹp trai nhất.

      Đúng vậy, như vậy, bóng lưng này vừa đơn vừa trống trải, hoặc là tràn ngập bi thương, mà bóng lưng ta lại cho vô cùng hi vọng.

      tin rằng ta có thể giúp đỡ Dương Vi Tiếu giành được quyền lợi cho ấy.

      Nhưng mà biết, sau này ta cầu làm chuyện gì giúp ta?l
      Last edited by a moderator: 17/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138

      Editor: Nguyên Nguyên


      Vẫn buổi trưa đó, trong cửa hàng tổng hợp ở thành phố Định Khôn phồn hoa.

      Tiêu Nhã Hinh dạo bên trong đến mệt mỏi, ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn, chỉ vì chờ đợi cuộc điện thoại.

      Buổi sáng trước khi ra ngoài liên lạc với Đào Dục Huyên, Đào Dục Huyên với , nếu muốn thoát khỏi nhóm vệ sĩ theo, nhất định phải lựa chọn nơi có nhiều người nhất.

      Vì vậy, Tiêu Nhã Hinh lựa chọn cửa hàng phồn hoa nhất.

      Nhưng mà Đào Dục Huyên chỉ cho dạo, được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ mệnh lệnh của cậu ta.

      Vì vậy, Tiêu Nhã Hinh và bạn học đáng thương chỉ có thể kéo tấm thân mệt mỏi dạo, chờ đợi điện thoại của Đào Dục Huyên.

      Thất vất vả, ngay lúc mua được vài chục cái váy, rốt cuộc thời gian dạo như muốn nôn ra, di động vang lên.

      “Đào Dục Huyên, rốt cuộc cậu làm cái quỷ gì? Vì sao trễ thế này mới gọi đến? Có phải cậu định thực lời hứa của mình rồi ?” Nhấn nút nghe,
      Tiêu Nhã Hinh lập tức rống to vào di động.

      Phía bên này sau khi Đào Dục Huyên nghe Tiêu Nhã Hinh gào thét, cậu nhíu mày chân mày lập tức đưa điện thoại cách xa lỗ tai khoảng 20 cm.

      Đợi đến sau khi Tiêu Nhã Hinh gào thét xong, Đào Dục Huyên mới đưa điện thoại đến bên tai mình: “Bây giờ ở đâu?”

      “Đây hình như gọi là liên kết Thương Hạ.”Tiêu Nhã Hinh nhìn bảng hiệu quảng cáo đầy hoa cả mắt, sau đó .

      “Tốt lắm, ở tầng năm liên kết Thương Hạ có khu vui chơi dành cho trẻ em, với vệ sĩ muốn đâu đó chơi chút.”

      “Cái gì?Còn chơi nữa? Tôi sắp chết đói rồi, đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì đâu đó.” Vừa nghe Đào Dục Huyên muốn để cho chơi tiếp, giống như bong bóng xì hơi, có loại xúc động muốn ngất xỉu.

      “Nhanh chút, tôi ở đó chờ .”Đào Dục Huyên mặc kệ kêu rên, ra lệnh xong, lập tức cúp điện thoại.

      Tiêu Nhã Hinh bất đắc dĩ thở dài hơi nhìn điện thoại bị cắt đứt, sau đó quay đầu với trợ lý đứng bên cạnh: “Tôi muốn đến khu vui chơi dành cho trẻ em chút.”

      “Tiểu thư Nhã Hinh, bây giờ còn chưa dùng bữa trưa, nếu chúng ta dùng bữa trước,sau đó rồi chơi tiếp.” Thư ký de dặt cẩn trọng hầu hạ .

      cần, tôi muốn đến khu trò chơi chơi, dám đitheo tôi, tôi lập tức đuổi việc .”

      “Vâng, biết, mời ………..” Trợ lý Trường Thanh nhìn Tiêu Nhã Hinh tức giận, chỉ cần quyết định chuyện gì, cho dù là ai cũng thay đổi được.

      Vì vậy đoán người chậm rãi lên tầng năm, mới vừa bước vào khu vui chơi, Tiêu Nhã Hinh nhìn thấy nhiều nhân viên chào đón lại.

      chút suy nghĩ chạy thẳng đến cửa ra vào, trợ lý thấy thế, phát giữ chặt cánh tay lại: “Tiểu thư Nhã Hinh, người ở đây nhiều lắm phức tạp, nếu chúng ta đến chỗ khác chơi .”

      ”Đừng nhiều, nhanh mua thẻ .” Tiêu Nhã Hinh đẩy tay trợ lý ra, sau đó vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu đến lối vào.

      Trợ giữ được câu, đành quay đầu với vệ sĩ mua thẻ, còn mình theo sau Tiêu Nhã Hinh vào bên trong.

      Lúc đến cửa, Tiêu Nhã Hinh bị nhân viên giữ lại hỏi: “Tiểu nương, xin mời đưa thẻ của mình.”

      “Tìm người theo sau tôi lấy.” Tiêu Nhã Hinh kiên nhẫn chỉ chỉ trợ lý phía sau mình, sau đó trực tiếp thẳng vào bên trong.

      “Tiểu thư, xin mời đưa thẻ.”Lúc trợ lý muốn vào, nhân viên liền giữ lại.

      “A, thẻ mua rồi, có thể để tôi vào trước ?”Trợ lý nhìn bóng lưng Tiêu Nhã Hinh, hơi sốt ruột .

      có lỗi, vừa nãy bé kia mới vào, bây giờ mua thêm hai thẻ nữa mới có thể vào.” Lúc này, nhân viên chuyện chút kiên nhẫn, ta bộ dạng thái độ làm việc nghiêm túc với trợ lý.

      “Nhưng mà………..Tôi………….” Trợ lý muốn giải thích với nhân viên chút, nhưng lại phát Tiêu Nhã Hinh vừa vào biến mất khỏi tầm mắt của mình.

      Trợ lý sợ đến mức , lập tức vào tainghe lỗ tai: “Tiểu thư Nhã Hinh thấy nữa, mọi người nhanh chóng tìm xem, nhớ kỹ bảo vệ cửa ra vào khu vui chơi tốt.”

      Trong lúc nhất thời, vệ sĩ vốn trà trộn trong đám người đều rùng mình, nhanh chóng chia ra tìm kiếm.

      Lại đến Tiêu Nhã Hinh, sau khi vào khu vui chơi, được người lớn bế lên, lúc còn chưa kịp phản ứng, cả người bị bỏ vào trong con mèo Garfield to lớn.

      Ở đây ngoài Tiêu Nhã Hinh ra còn có Đào Dục Huyên, chỉ thấy Đào Dục Huyên ở trong con mèo Garfield ngây người vài phút, trán xuất vài tầng mồ hôi.

      “Có thể nhìn thấy cậu rồi.”Vừa thấy Đào Dục Huyên, Tiêu Nhã Hinh vui vẻ .

      “Cõng tôi lên.”Đào Dục Huyên rãnh chào hỏi với Tiêu Nhã Hinh, cậu trực tiếp ra lệnh với Tiêu Nhã Hinh.

      “Cái…..Cái gì…..Cậu muốn tôi cõng cậu?”Tiêu Nhã Hinh nghe Đào Dục Huyen phân phó, lập tức dựng lên lông mi lên.

      “Muốn cõng tôi lên, nếu đến lúc đó vệ sĩ của cọ vào tìm được , tôi có thể mặc kệ rồi.” Đào Dục Huyên biết lúc này đạo lý cũng có nghĩa, đây là biện pháp duy nhất có thể nghe lời, là phải uy hiếp, ràng là uy hiếp.

      “Vậy….Vậy được rồi…..” có biện pháp, ai bảo muốn tự do chứ? Dưới tình huống như vậy, Tiêu Nhã Hinh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

      Kết quả là, cứ như vậy, cậy bé đẹp trai vô địch rất thuận lợi ức hiếp công chúa Tiêu Nhã Hinh kiêu ngạo điêu ngoa xinh đẹp.

      Sau khi để Tiêu Nhã Hinh cõng Đào Dục Huyên, cả hai đều chống đỡ đứng lên từ trong con mèo Garfield.

      “Tốt lắm, bây giờ có thể ra ngoài rồi.”Sau khi được cõng lên, Đào Dục Huyên đưa ra mệnh lệnh thứ hai.

      Tiêu Nhã Hinh bi thống cõng cậu ra ngoài.

      …………………………….

      Đợi đến khi hai người thuận lợi vào trong nhà vệ sinh cửa hàng, Tiêu Nhã Hinh mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sau khi từ trong con mèo Garfield chui ra, Đào Dục Huyên dẫn chạy đến bên đường dành cho công nhân, thuận lợi chạy ra bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 18/12/14
      AnAn thích bài này.

    5. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Truyen hay, tks ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :