1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 130

      Editor: Nguyên Nguyên


      Dưới đài, Vũ Văn Vĩ Thần ngờ Đào Dục Huyên làm như vậy, định lên giải vây cho Đào Du Du. Bây giờ nhìn thấy Đào Dục Huyên khí thế bừng bừng ngồi trước đàn piano, nhưng nhịn được muốn thưởng thức con trai thiên tài của có thể làm ra việc gì.

      Kỳ , đừng là đánh đàn, chỉ cần Đào Dục Huyên vừa những lời này, cũng thể làm cho người khác tin được đây là những lời xuất phát từ miệng của cậu bé bốn tuổi.

      Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vểnh tai lên, chuẩn bị nghe cậu bé có khí thế bất phàm này có thể đàn ra cái gì.

      Công chúa Daisy vẻ mặt khinh thường đứng bên, chờ Đào Dục Huyên đàn lên nốt nhạc thứ nhất.

      Đào Dục Huyên ngồi trước đàn piano, hít sâu hơi, hai tay nhàng đặt phím đàn, lúc tất cả mọi người bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, đột nhiên hai bàn tay bé của cậu đánh phím đàn, trong lúc nhất thời, loạt tạp vang lên trong đại sảnh, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bịt kín lỗ tai.

      “Đây là cái gì vậy? Đây phải làm loạn sao?”

      “Đào quản gia này sao trông coi con của mình, sao trong bữa tiệc quan trọng như vậy lại để con trai mình làm loạn chứ.”

      “Con tưởng rằng cậu bé này có bản lĩnh lớn bao nhiêu, được dạy dỗ tốt.”

      “Rốt cuộc là Đào quản gia quản lý đứa này thế nào.”

      “……”

      “……”

      thanh phê bình Đào Dục Huyên

      liên tục vang lên, Đào DU Du nghe những thanh này, trong lúc nhất thời xấu hổ chịu được, đẩy đám người chuẩn bị xông lên sân khấu kéo Đào Dục Huyên xuống.
      Nhưng vừa được vài bước, tay lại bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
      quay đầu, nhìn thấy người kéo tay phải ai khác, đúng là Vũ Văn Vĩ Thần mặt lạnh, nhìn vẻ mặt sốt ruột của , nhàng lắc đầu, ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ.
      Vũ Văn Vĩ Thần biết, tuy Đào Dục Huyên còn , nhưng tâm trí lại vô cùng thành thục, cậu bé làm như vậy nhất định có lý do riêng của mình, tin rằng cậu bé có thể xử lý tốt.
      Hơn nữa, cho dù có lên đó náo loạn, chỉ cần có thể giải vây cho Đào Du Du, cũng quan hệ.
      Ngay lúc mọi người phiền hà Đào Dục Huyên gây nên tiếng ồn, đột nhiên tiếng ồn này ngừng lại, chỉ tạm ngừng nửa giây, sau đó tiếng nhạc du dương phiêu lãng vang lên giữa buổi yến tiếc.
      Ánh mắt mọi người hoảng sợ tập trung nhìn vào Đào Dục Huyên, chỉ thấy cậu hơi nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên, hoàn toàn nhìn đến phím đàn, ngón tay xinh đẹp lại nhảy nhót phím đàn, nếu tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, ai cũng nghĩ đến, tiếng đàn du dương động lòng người lại phát ra từ đứa trẻ bốn tuổi.
      Điều khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên nhất là bản nhạc nay, họ chưa từng nghe qua.
      Đào Du Du cũng bị tiếng nhạc này làm cho giật mình, đây là con trai của sao?
      nhớ là chưa từng đưa cậu bé học đánh đàn piano, sao cậu lại có thể đàn tốt như vậy.
      Tuy rằng kỹ năng đánh đàn của rất tệ, nhưng mà trình độ xem xét và thưởng thức vẫn phải có, trình độ này của Đào Dục Huyên, còn lợi hại hơn so với Beethoven hoặc Chopin. Nhưng nhìn vào tất cả các nghệ sĩ thế giới, ngoại trừ những nghệ sĩ piano hàng đầu ra quả thực rất khó tìm được người có tài năng biểu diễn như vậy.
      Con của nếu phải là thiên tài đặc biệt, như vậy nhất định là bị quỷ nhập rồi.
      Đây cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
      thể tin được khúc nhạc này là do con trai đàn.
      thể tin.
      Còn có người giống như Đào Du Du thể tin được trước mắt này, phải là ai khác, đúng là người bạn nhảy lúc nãy của Đào Dục Huyên, bây giờ là người đẹp đứng bên cạnh Lý Trường Dũng - Mạc Lâm.
      Lúc Đào Dục Huyên đàn nốt nhạc đầu tiên, khiếp sợ trừng to hai mắt, tiếp tục lắng nghe, lúc lâu sau nước mắt lưng tròng.
      "Doãn Trạch..." Môi run run nhàng gọi tên người mà ngày đêm nhớ thương. đợi đến lúc Đào Dục Huyên diễn xong, nhanh chóng chạy lên sân khấu.
      "Mạc Lâm, em làm gì vậy?" Lý Trường Dũng đứng bên kia cũng cảm giác được Mạc Lâm có điểm thích hợp, ông ta nắm lấy tay , lập tức kéo về phía mình.
      "Đây là khúc nhạc Doãn Trạch viết tặng tôi, đời này ngoại trừ ấy ra, có ai biết bài nhạc viết tay này, cậu bé nhất định là quen biết Doãn Trach, ông buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé ấy..." Mạc Lâm giãy giụa muốn thoát khỏi Lý Trường Dũng, nước mắt kìm nén nổi chảy dài má.
      "Em điên rồi sao? Doãn Trạch qua đời trong vụ nổ kia rồi, đứa này mới vài tuổi, làm sao cậu bé ấy có thể quen biết Doãn Trạch." Lý Trường Dũng ôm lấy Mạc Lâm, để lộn xộn.
      "Buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé..." Nhưng Mạc Lâm hoàn toàn tin những gì ông ta , tiếp tục giãy giụa muốn trốn thoát giam cầm của ông ta.
      Đúng lúc này, Đào Dục Huyên biểu diễn xong. Cậu cầm lấy micro lên, sau đó đến trước mặt quan khách dưới đài : "Dục Huyên bêu xấu, mong là làm bẩn tai các ông bà chú dì chị, cảm ơn mọi người lắng nghe. Bản nhạc viết tay này chắc mọi người chưa từng nghe qua, đây là của người chú đưa cho Dục Huyên, chú ấy với Dục Huyên, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải biểu diễn cho dì xinh đẹp nghe, hơn nữa còn với dì ấy, mặc kệ bọn họ có cách xa bao nhiêu, tim của chú ấy đều có hình bóng của dì. Cảm ơn mọi người."
      xong, cậu quay đầu nhìn về phía công chúa Daisy với vẻ mặt thể tin được, rồi : "Xin mời công chúa Daisy bên dưới lên biểu diễn cho mọi người xem."
      Sau đó, làm động tác "mời" đối với công chúa Daisy, ý bảo có thể bắt đầu.
      Nếu , công chúa Daisy tràn đầy lòng tin khi ở sân khấu, nhưng sau khi xem Đào Dục Huyên biểu diễn xong, ta hoàn toàn có dũng khí đứng trước đàn dương cầm.
      từng là bông hoa vinh dự của đất nước, trong thế giới của , chưa từng xuất đối thủ về biểu diễn piano.
      Vốn tưởng rằng làm cho Đào Du Du xấu hổ trận, nhưng nghĩ đến ngay cả cơ hội giao thủ với Đào Du Du cũng có, bị con trai của giết chết ngay lập tức.
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 131

      Editor: Nguyên Nguyên

      Mãi cho đến khi bóng Đào Dục Huyên biến mất sân khấu, mọi người mới từ trong nhạc tuyệt vời này khôi phục lại tinh thần, trong chớp mắt, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay lớn.

      Đào Dục Huyên ra sau sân khấu, nhìn thấy bóng lưng Lý Trường Dũng đỡ Mạc Lâm vào sảnh yến tiệc, nhìn tư thế của bọn họ có thể thấy được, Mặc Lâm tự nguyện cùng ông ta.

      Gương mặt nhất thời mờ mịt, trong mắt cậu bán ra tia lạnh lẽo sắc bén, cước bộ dưới chân đuổi theo Mạc Lâm.

      Đáng tiếc cậu vừa chạy được nửa đoạn đường, Đào Du Du từ trong đám người nhảy ra ôm cậu lại: “Dục Huyên, con muốn đâu?”

      “Buông con ra.” Đào Dục Huyên giọng lạnh như băng ra lệnh.

      Đào Du Du bị giọng lạnh như băng của con trai dọa sợ hãi, lập tức sững sốt chút, sau đó nhanh tay ôm cậu đến góc khuất người.

      “Buông con ra, mẹ làm gì?” Đào Dục Huyên liên tục giãy giụa. thanh nón nớt vang lên giống như đưa làm việc gì sai sắp bị mẹ đánh vào mông.

      “Con có biết lúc nãy con xông lên sân khấu suýt hù chết mẹ rồi

      ?” Sau khi vào góc khuất, Đào Du Du gắt gao ôm Đào Dục Huyên vào lòng, giọng hơi nghẹn ngào.

      Những lời khinh thường của những người kia vang lên trong đầu , nếu phải Đào Dục Huyên đàn bản nhạc làm mọi người khiếp sợ, biết Ngả Cầm Thị, Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy trừng phạt tên tiểu tử quấy rối này như thế nào.

      Chỉ trong chớp mắt, Đào Du Du biết mình là người mẹ vô dụng, hoàn toàn có năng lực bảo vệ co trai mình, thậm chí con trai mình còn phải đến giải vây cho mình nữa.

      Người làm mẹ như vô dụng biết bao, chẳng những có khả năng bảo vệ tốt con mình, thậm chó bởi vì , khiến cho con mình trở thành người bị chỉ trích.

      có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của công chúa Daisy sau khi nhìn xem Đào Dục Huyên đánh đan. biết công chúa Daisy có thể khoan dung mà tha thứ cho tên nhóc vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng siêu việt của nó hay , nếu làm đươc sao ta có thể tới trả thù ?

      “Ách…” Đào Dục Huyên nghe được giọng nghẹn ngào của Đào Du Du, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt, biết lo lắng cho mình, trong lòng có môt chút đành lòng, sau đó vươn bàn tay ục ịt bé vỗ về lưng , rồi :” Con muốn mẹ bị thất thố.”

      “Đứa bé ngốc, cảm ơn con bảo vệ mẹ, sau này đừng làm như vậy nữa, mẹ cũng biết con biết đnà dương cầm, khi nào lén lút học?” Đào Du Du nghe Đào Dục Huyên như vậy, lập tức đem nước mắt tràn mi thu về, sau đó khịt khịt mũi, rồi nâng gương mặt nhắn của cậu bé lên hỏi.
      “A chuyện này…Ha ha…Chính là con ở trường…có giáo dạy đàn dương cầm thôi…Vì vậy mẹ buông con ra , con tìm Tiểu Nho chơi đùa…”

      Nghe Đào Du Du hỏi mình về chuyện đàn dương cầm, Đào Dục Huyên cười ha hả cho có lệ, sau đó tránh khỏi cái ôm của Đào Du Du, rồi chạy về phía bên kia.

      “Con…” Đào Du Du nhìn theo bóng lưng Đào Dục Huyên, trong lúc nhất thời biết cái gì.

      bi kịch phát , mình càng ngày càng hiểu đứa con trai này rồi.

      Đào Dục Huyên chạy hơi ra bên ngoài sảnh yến tiệc, chạy đến trước cửa phủ Tổng thống, nhìn thấy chiếc xe Cadillac màu xám bạc chạy qua mặt cậu, biến mất trong bóng đêm mờ mịt…..

      Yến tiệc vẫn náo nhiệt như trước, công cháu Daisy vì biểu của Đào Dục Huyên nên dám ngồi vào đàn dương cầm, Ngả Cầm Thi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của công chúa Daisy, bà cũng biết thực lực của công chúa Daisy, tuyệt đối liều mạng với Đào Dục Huyên, vì vậy liền ám chỉ người chủ trì giải vây giúp ta.

      Sau đó, người chủ trì với mọi người chơi trò chơi để giải trí.

      Hai mươi xinh đẹp lên tiếng từ sau sân khấu ra, sau đó đến bậc thềm trước mặt mỗi người, tay mỗi đều cầm hộp gấm màu đỏ, trong đó có rất nhiều quả cầu thủy tinh có màu sắc khác nhau.

      Người chủ trì với mọi người, ở trong cái hộp này, có hai quả cầu thủy tinh màu đỏ, mỗi người có thể lấy ra viên, có thể đưa quả cầu này cho người khác, nếu hai bên đều có người , chưa từng kết hôn, chính là duyên phận trời định trước, có thể giành được đoạn nhân duyên tốt đẹp. Còn lại nếu lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ,nếu có thể lấy đươc quả cầu thủy tinh màu hồng nhạt, có quà tặng tuyệt đẹp.
      Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều tò mò về trò chơi này, ào ào tiến vào tham gia.

      Tiểu Nho ôm cổ Thác Ngọc Mộ Dã ngọt ngào ngây thơ :”Chú, chúng ta lấy quả cầu được ?”

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng vẫn cười với bé:”Được.”

      Đoạn đối thoại của hai người làm Vũ Văn Vĩ Thần đứng cách đó xa nghe được, ánh mắt sắc bén nhìn đến Tiểu Nho và Thác Ngọc Mộ Dã, dùng ánh mắt cảnh cáo ta:”Cậu dám có chủ ý với con tôi thử xem…..”

      Thác Ngọc Mộ Dạ cũng nghĩ nhiều, đón nhận ánh mắt của Vũ Văn Vĩ Thần , nhịn được cười tà ác, bắn trở về, “ thấy được con quấn lấy tôi sao?”

      Vũ Văn Vĩ Thần tức giận đến muốn ôm lấy Tiểu Nho từ trong lòng cậu ta về.

      “Ai dạy con ?” Mình thể hành động, Vũ Văn Vĩ Thần đành giọng hỏi Đào Du Du đứng bên cạnh.

      “Ách….Thế nào?” Đào Du Du hơi ngạc nhiên, hiểu muốn gì.

      Nhìn theo ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần về phía Tiểu Nho, lập tức nở nụ cười:” hổ danh là con của tôi nha, ánh mắt thưởng thức soái ca đều giống nhau.”

      “Đào Du Du, muốn chết sao?” Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du , tức giận mặt càng ràng hơn.

      “Tôi lại thế nào?” Vô duyên vô cớ bị uy hiếp, Đào Du Du cảm thấy còn gì để , tức giận liếc mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần cái, hiểu khó chịu chuyện gì.
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 132

      Editor: Nguyên Nguyên


      Rất nhanh, có cầm cái hộp đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, tùy ý đưa tay vào lấy, sau đó cầm viên lên, cúi đầu nhìn qua, quả nhiên giống như dự đoán.

      Sau khi nhìn nhìn thấy quả cầu thủy tinh màu đỏ trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức hô lớn: “Chúc mừng ngài Tổng Thống của chúng ta lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ.”

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn lên tay Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ trì sân khấu : “Xem ra cũng cảm thấy đến lúc ngài Tổng Thống tìm nữ chủ nhân cho phủ Tổng Thống rồi, nhưng mà biết ai may mắn bắt được quả cầu thủy tinh màu đỏ đây, ấy là người có đủ tư cách trở thành nữ chủ nhân của phủ Tổng Thống ? Quẻ bói đêm nay có thể bảo vệ được ?”

      Ngay lúc người chủ trì vừa dứt lời, lập tức nghe được giọng của hô lớn: “Chúc mừng công chúa Daisy là chủ nhân của quả cầu thủy tinh màu đỏ……………”

      Trong chớp mắt, Đào Du Du bị màn này dọa sợ hãi.

      Có cần phải trùng hợp như vậy ?

      này làm cho người khác nghĩ đến bên trong còn có màn đen tối.

      Cùng lúc này Tiêu Nhã Hinh cũng tham gia trò chơi này lấy được quả cầu thủy tinh trong suốt, trong khắc nghe công bố đáp án, nhịn được bĩu môi khinh thường : “Loại trò chơi lừa bịp này chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi.”

      xong, phát biết từ lúc nào Đào Dục Huyên đứng bên cạnh mình, vì vậy đẩy vai cậu bé: “Cậu có đúng ?”

      “Tôi
      bốn tuổi rồi." Đào Du Huyên trầm tư bị Tiêu Nhã Hinh đẩy cái, cậu rất khó chịu ngẩng mặt lên, u oán nhìn , sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục lâm vào trầm tư.
      ..........................
      "Ha ha, Tổng Thống, chúc mừng ngài, tôi... Tôi thể giúp ngài, đây là ý trời, có phải ?" Đào Du Du nhìn quả cầu thủy tinh trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm.
      "Hừ.... Ai giúp được?" Vũ Văn Vĩ Thần phản đối hừ tiếng, sau đó nắm lấy tay Đào Du Du kéo lên sân khấu.
      Lúc này, người chủ trì muốn mời Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ lên sân khấu, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần bước lên sân khấu trước.
      "Xem ra ngài Tổng Thống của chúng ta gấp đến độ muốn lên phát biểu cảm nghĩ về mối nhân duyên trời ban này rồi." Ngài chủ trì nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần khí thế hiên ngang bước lên sân khấu, hơi kích động .
      Nhưng mà ta hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lên phát biểu cảm nghĩ còn dẫn theo quản gia của mình chứ?
      Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần lên sân khấu, vẫn nắm tay Đào Du Du buông.
      Nhận lấy micro trong tay người chủ trì, trước tiên mỉm cười cúi đầu chào mọi người, sau đó : "Trò chơi này rất thú vị, nhưng mà, làm cho mọi người hơi tiếc nuối, vì sao hết lần này đến lần khác người lấy được quả cầu màu đỏ lại là tôi? Nếu ở lập trường là người đàn ông độc thân còn lại, nhất định đoạn nhân duyên tốt đẹp."
      Lời vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ngả Cầm Thị dưới sân khấu cũng biến sắc, loại dự cảm xấu tràn ngập trong lòng.
      "Tin tưởng trước khi giới thiệu qua công chúa Daisy, nhất định mọi người đều biết vị Đào quản gia bên cạnh tôi rồi. Như vậy, trong lòng tôi cũng thể gạt mọi người, sở dĩ tôi tôi là người hợp với vị trí chủ nhân của quả cầu pha lê màu đỏ, là vì tôi có người trong lòng rồi. Trong mọi người ở đây, ít người đều nghe qua vị quản gia này của tôi, sai, theo lẽ thường, tôi nên mướn trẻ tuổi đảm nhiệm chức quản gia bên cạnh tôi, nhưng mà mọi người đều biết, loại duyên phận này kỳ diệu. Chúng tôi quen biết nhau ở phủ Nghị Trưởng của Thành Quốc, khi đó ấy đúng lúc làm quản gia của phủ Nghị Trưởng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy, bị vẻ bề ngoài thuần khiết động lòng người của ấy hấp dẫn, từ đó về sau, bản thân lâm vào bể tình kìm chế nổi. Sau đó tôi gặp ngài Nghị Trưởng với ngài ấy tôi mến vị quản gia này, giúp tôi hoàn thành ước nguyện, đồng ý lời cầu xin của tôi cho ấy đến phủ Tổng Thống ở Thương Quốc. Như thế, có thể màn ngày hôm nay, định nghĩ cho mọi người biết chuyện này sớm, nhưng mà bây giờ tôi ngẫu nhiên lấ được quả cầu thủy tinh màu đỏ, vì muốn phụ lòng công chúa Daisy, vì vậy tôi chỉ có thể ra . Cuối cùng, xin chúc cho công chúa Daisy sớm ngày tìm được chân mệnh thiên tử..." Vũ Văn Vĩ Thần mạch lưu loát, chút xíu suy nghĩ, lưu loát trôi chảy như học thuộc lòng.
      Đào Du Du nghe mình thuần khiết động lòng người, cùng với rơi vào bể tình, làm nổi da gà suýt chút rơi đầy mặt đất.
      Trong đầu lên hình ảnh vẻ mặt uy hiếp , khinh bỉ , mắng .
      Sao ta làm diễn viên? Công phu biểu diễn này cùng với khả năng học thuộc lời, có thể trực tiếp lấy được ảnh đế Oscar hay ?
      Vũ Văn Vĩ Thần xong, dưới khán đài vang lên tràn tiếng thở dài, trong chớp mắt sắc mặt công chúa Daisy biến thành màu gan heo.
      cảm thấy loại đùa giỡn này vô cùng xấu hổ, nhưng mình là công chúa, thời gian tu dưỡng ở bên ngoài với rằng, bây giờ cần phải trấn định, phải bày ra phong thái của công chúa.
      Vì vậy, giờ phút này, mặt lập tức nở nụ cười ôn nhu.
      Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần làm công cụ lợi dụng, giờ phút này áp lực trong lòng rất lớn, có thể cảm nhận được ánh mắt ghen ghét của vài bên dưới khàn đài phóng về phía mình, những ánh mắt đó như : "dựa vào cái gì? hoàn cảnh bản thân của hiển hách, có phải mắt ngài Tổng Thống bị mù rồi ?"
      Bị ánh mắt oán giận của mọi người nhìn đến làm được tự nhiên, Đào Du Du nhịn được cả người run rẩy. Vũ Văn Vĩ Thần cảm giác được tay hơi run, thoáng dùng sức nắm chặt tay , lúc ánh mắt nhìn về phía , cho ánh mắt nồng nàn yên tâm.
      Được rồi, biết ánh mắt này của có tác dụng gì, nhưng biết mình có đường lui, ánh mắt công kích của mọi người đều vây quanh , lòng của cũng dần dần bình tĩnh lại, cơ thể từ từ thả lỏng, bao lâu sau, khóe môi lộ ra tia mỉm cười nhạt.
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 133

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Này cậu bé, bây giờ là tình huống gì? Mẹ cậu từ khi nào trở thành người của Tổng Thống rồi vậy?” Tiêu Nhã Hinh đối với màn quỷ dị phát sinh này nhịn được tò mò kéo kéo Đào Dục Huyên hỏi.

      “Xem ra sức quyến rũ của người phụ nữ này lớn hơn tôi nghĩ.” Đào Dục Huyên thèm liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh, chỉ câu ý vị sâu xa, khóe miệng còn nhếch lên tia mỉm cười hứng thú.

      “Này………..Tôi với cậu đấy, cậu có thể nhìn tôi được ?” Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên chọc giận, rất khó chịu dùng tay xoay người Đào Dục Huyên lại, để cho cậu bé nhìn mình.

      là người đẹp sao? Tôi làm gì mà nhìn ?” Đào Dục Huyên có chút kiên nhẫn gỡ tay ta ra, cất giọng đều đều .

      “Cậu…………..Cậu đây là có ý gì? Chẳng lẽ………….Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi đẹp sao?” Tiêu Nhã Hinh rất bi thương khi Đào Dục Huyên hỏi mình vấn đề người đẹp, hơi tức giận hỏi ngược lại Đào Dục Huyên.

      “Sao lại giống Tiểu Nho thế? Mỗi ngày tự lừa gạt bản thân, mình là mỹ nữ, rất thích sao?” Đào Dục Huyên rất nể mặt liếc mắt .

      “Đào Dục Huyên, cậu có tin tôi

      giết cậu ? Tin hay ? Tin hay ?” Đào Dục Huyên giọng đều đều tổn thương sâu đến Tiêu Nhã Hinh, nhảy lên lớn tiếng uy hiếp.

      “Giết tôi? Chẳng lẽ ngày mai muốn chơi rồi sao?” Ai ngờ Đào Dục Huyên hoàn toàn bất động, cậu chỉ mặt chút thay đổi liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh giương nanh múa vuốt, sau đó thản nhiên .

      “Tôi…..” Bị chọc đến điểm yếu, Tiêu Nhã Hinh hung tợn kiêu ngạo lúc nãy lập tức biến mất, cái miệng nhắn ủy khuất vểnh lên cao.

      Nhìn thấy vẻ mặt bực tức của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên thiện lương bổ sung thêm câu: “nhưng mà trong căn nhà này, quả tìm thấy người nào đẹp hơn , cho nên tạm thời là người đẹp nhất .”

      vậy ?” Tiêu Nhã Hinh vừa mới bị Đào Dục Huyên đả kích nên hơi nửa tin nửa ngờ.

      tin cũng được, tôi tìm bà ngoại, mệt rồi, về nhà ngủ đây………” Nhìn thấy bữa tiệc đêm nay cũng sắp kết thúc, Đào Dục Huyên xong, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, sau đó tiêu soái về phía Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện.

      Vợ chồng Ngô Định Thiện lúc nãy trong trạng thái ngạc nhiên khi Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố tin lúc nãy, nhìn thấy Đào Dục Huyên vẻ mặt mệt mỏi đến, cậu muốn về nhà, bọn họ lập tức ôm lấy Đào Dục Huyên, sau đó tìm được Tiểu Nho, cảm ơn Thác Ngọc Mộ Dã giúp đỡ Tiểu Nho, sau đó cả gia đình yên lặng biến mất khỏi bữa tiệc.

      “Chúng ta chào tạm biệt với mẹ sao?” Tiểu Nho vừa ôm Đào Tú Quyên vừa cất giọng ngây thơ hỏi.

      “Bây giờ mẹ con rất bận, có thời gian chào tạm biệt với chúng ta…….” Đào Tú Quyên vừa dụ dỗ Tiểu Nho, vừa về phía trước.

      ……………………

      Tiệc tối còn chưa kết thúc, nhưng mà tin tức bùng nổ làm cho mọi người cảm thấy rất có giá trị.

      ngờ Tổng Thống của bọn họ lại thương quản gia có hai đứa con, tin tức này mặc kệ đối với người có quan hệ với Tổng Thống, ngoài mặt vẫn duy trì thái độ vui vẻ nhưng sau lưng lại xấu, đều là cái hố bom .

      Sau nửa đêm lại yên tĩnh.

      Ngả Cầm Thị ngồi trong phòng làm việc Tổng Thống, vẻ mặt trầm.

      chuẩn bị giải thích với mẹ về chuyện vừa xảy ra sao?” Đối với Vũ Văn Vĩ Thần vẫn trầm mặc, giọng của bà ta chứa tức giận.

      phải ở trong yến tiệc rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần đồng ý liếc mắt nhìn mẹ mình, rồi .

      “Bây giờ đối với mẹ con cũng bày ra bộ mặt này sao?” Ngả Cầm Thị rất hài lòng với thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần, bà mở to hai mắt nhìn con trai mình, dường như chỉ cần nhìn vẻ mặt của nhìn ra thay đổi gì .

      “Nếu mẹ làm vậy với con, con cũng làm vậy với mẹ.” nhìn ngược lại Ngả Cầm Thị, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi lạnh lùng, tạm dừng chút, lại tiếp: “Con nhớ năm đó con bị người ép buộc tranh cử chức Tổng Thống, người khi con lên làm Tổng Thống, người nhúng tay vào cuộc sống của con, chẳng lẽ người quên rồi sao?”

      Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần nhắc đến chuyện trước kia sắp mặt lập tức tái mét, môi bà run : “Cho nên……..Con chống lại quyết định của mẹ, mới làm như vậy?”

      hoàn toàn , chừng, con rất thích Đào Du Du.” đến chỗ này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần lạnh lùng dần dần dịu xuống, giọng cũng dịu .

      “Mẹ để người phụ nữ này trở thành vợ của con trai mẹ.” Ngả Cầm Thị thái độ kiên quyết, giọng lạnh .

      “Con rồi, bây giờ tất cả phải do mẹ làm chủ. Con muốn ngày mai công chúa Daisy về nước, nếu mẹ ở Thương Quốc có việc gì quan trọng, con sắp xếp máy bay đưa mẹ và công chúa Daisy rời .” Vũ Văn Vĩ Thần chút để ý đến thái độ của bà, mặt đổi sắc .

      “Con…………” Vũ Văn Vĩ Thần khách khí hạ lệnh đuổi khách khiến Ngả Cầm Thị tức giận thể chịu được, bà thể tưởng tượng được con trai mình chính tay bà nuôi dưỡng thành Tổng Thống lại đối xử với bà như vậy.

      “Thời gian còn sớm, con ngủ trước, mẹ tùy tiện.” Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn mặc kệ Ngả Cầm Thị tức giận, ném lại câu, sau đó tự nhiên đến cửa, biến mất ngoài thư phòng, để lại Ngả Cầm Thị trong phòng làm việc tức giận đến run người……..

      ………………

      Sáng sớm ngày thứ hai, theo như lời Vũ Văn Vĩ Thần, công chúa Daisy ngồi máy bay tư nhân của mình rời khỏi Thương Quốc.

      Mà Ngả Cầm Thị cũng rất tức giận, nên rời .

      máy bay, sắc mặt Ngả Cầm Thị luôn rất khó coi. Trợ lý bên cạnh dè dặt cẩn thận hầu hạ.

      “Phu nhân, ngài rời vào lúc này, sợ Tổng Thống và quản gia quan hệ trực tiếp càng thêm thân mật hơn sao?” Biết trong lòng Ngả Cầm Thị phiền chuyện gì, trợ lý giọng hỏi.

      “Hừ, cho dù Vĩ Thần thích Đào Du Du kia sao?” Ngả Cầm Thị hừ lạnh, khinh thường .
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 134

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Ý của ngài là gì?” Trợ lý có chút hiểu nhìn về phía Ngả Cầm Thị.

      “Chẳng qua là nó lấy Đào Du Du kia ra uy hiếp tôi để trả thù năm đó tôi ép buộc nó tranh cử chức Tổng Thống, chờ sau khi nó chơi chán rồi, xong việc thôi.” Ngả Cầm Thị xong, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

      ………………………………………………….
      Phủ Tổng Thống bởi vì tiễn bước hai vị Phật lớn, trong chớp mắt yên tĩnh trở lại.

      Cũng bởi vì nguyên nhân đêm qua Vũ Văn Vĩ Thần thông báo với mọi người, nên địa vị trong phủ Tổng Thống của Đào Du Du có thay đổi lớn.

      Vì vậy từ sau chuyện này, Đào Du Du xem như hoàn toàn nhàn rỗi.

      Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần xử lý xong công việc đến phòng ăn, lúc này Đào Du Du chờ sẵn trong này để phục vụ.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trao đổi gì nhiều hơn, sau đó Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống trước bàn ăn.

      Bên kia, Đào Du Du bật bộ đàm phân phó người mang thức ăn lên, sau đó nhìn thấy vài người hầu bưng thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị lên.

      “Cùng ngồi xuống ăn .” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thức ăn trước mặt, nhưng cũng ngẩng đầu lên mà .

      “Cái gì?” ta vừa mới với sao?

      Đào Du Du phản ứng chậm chạp làm Vũ Văn Vĩ Thần duỗi tay ra, tay bắt được cổ tay , sau đó khẽ kéo về phía bàn ăn,

      ánh mắt ý bảo ngồi xuống, tiếp đó giọng bên tai : "Chẳng lẽ muốn mọi người thấy chúng ta giả vờ nhau sao?"

      "Ách.." Được rồi, lúc này mới hiểu được dụng ý của , làm sao lại có lòng tốt như vậy, gọi ngồi xuống cùng ăn cơm với .

      Sau khi Đào Du Du ngồi xuống, người hầu lập tức đưa bộ đồ ăn đến trước mặt .

      màn trầm mặc ăn cơm bắt đầu, đây là giày vò Đào Du Du mà.

      Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt co quắp lúc lúc trước mặt , bảo làm sao có thể ăn ngon miệng....

      Bởi vì hôm nay thức ăn là món Trung, cho nên bộ đồ ăn tất cả đều màu tối từ chiếc đũa, muỗng, dao , nĩa tất cả đều được dọn lên đầy đủ.

      Đào Du Du cầm chiếc nĩa lên, còn chưa cắt được miếng cải xanh trước mặt, trong tai nghe truyền đến giọng .

      "Đào quản gia, Thác Ngọc tiên sinh đến đây."

      "Là sao? Mau mời ta vào đây." Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.

      "Là sao? Mau mời ta vào đây." Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.

      " đâu đó?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du đứng lên, lập tức giương mắt nhìn về phía .

      "Ách... Cái kia... Tiên sinh Thác Ngọc Mộ Dã đến đây, tôi đón ta chút." Đào Du Du xong, xoay người ra cửa phòng ăn.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng Đào Du Du nhiệt tình hiếu khách, nhịn được mở miệng : "Đứng lại, tự cậu ta đến đây được sao? làm gì muốn ra ngoài đón cậu ta?"

      "Này..." Đào Du Du nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần bày ra bộ mặt khó chịu, hiểu vì sao lại cản mình: "Bình thường có người đến phủ Tổng Thống, phải đều là ra ngoài tiếp đón sao?"

      "Là sao?" Vũ Văn Vĩ Thần dường như chú ý đến điều này, vì vậy hơi nghiêng đầu, nhất thời nghẹn họng.

      "Tôi đây nha." Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần có ý muốn cản nữa, Đào Du Du xoay người bước .

      "Trở về đây, từ hôm nay trở , đem quy củ này bỏ." Ai ngờ vừa được hai bước bị Vũ Văn Vĩ Thần quát, bắt buộc cho .

      "..." Đào Du Du hiểu hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần bị thần kinh gì, thấy cho phép mình , cũng dám cãi lại, đành phải ngồi vào bàn chờ Thác Ngọc Mộ Dã đến phòng ăn.

      bao lâu sau, bóng dáng thon gầy cao ngất của Thác Ngọc Mộ Dã xuất tại phòng ăn, liếc mắt nhìn thấy bàn ăn bày bộ đồ ăn vốn của Đào Du Du, vì vậy đặt mông ngồi vào vị trí của Đào Du Du rồi : "Biết tôi chưa ăn cơm trưa, nên chuẩn bị sẵn bộ đồ ăn này cho tôi à?"

      Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, ngẩng đầu nhìn về phía ta : "Nếu cậu ghét bỏ bị người khác dùng qua bộ đồ ân, có thể ăn được."

      "Ha?" ? Nhìn xem bộ dụng ăn này dường như được dùng qua. Là ai dùng qua? Đào quản gia sao?" Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du xấu hổ, cố ý hỏi.

      "Ách..." Đào Du Du lo nghĩ đến ta đột nhiên nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời trong lòng đầy khẩn trương, biết nên phản ứng thế nào.

      "Nếu Đào quản gia dùng qua, trái lại tôi để ý..." Thác Ngọc Mộ Dã xong, cầm lấy đôi đũa gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

      "Cậu... Thác Ngọc thị của cậu có cơm sao? Chạy đế phủ Tổng Thống tìm cơm làm gì? Vũ Văn Vĩ Thần bị hành động của Thác Ngọc Mộ Dã làm cho chán nản, nhưng lại quá tức giận, chỉ mặt đầy khó chịu .

      "Tổng Thống, sao ngài ngày càng khó chịu vậy, Thác Ngọc thị chúng tôi thiếu ăn, nhưng mà có mùi vị như ở phủ Tổng Thống." Thác Ngọc Mộ Dã nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Vũ Văn Vĩ Thần, cố ý đề cao giọng .

      Đào Du Du nhìn thấy biết đây là bộ đồ ăn của mình, nhưng ta vẫn e ngại dùng đến, nhất thời cảm thấy mặt ngày càng đỏ.

      Tuy rằng bộ đồ ăn này chưa dùng đến, nhưng theo ý , Thác Ngọc Mộ Dã cũng biết, vì vậy đây có thể Thác Ngọc Mộ Dã gián tiếp hôn sao?

      Gào khóc.... Đây đúng là làm cho trái tim bé đập ngừng mà.

      Vũ Văn Vĩ Thần bị Thác Ngọc Mộ Dã phản kháng làm cho tức giận, lập tức có tâm tình ăn cơm, mà điều khiến khó chịu nhất là, lúc ngẩn đầu sơ ý liếc nhìn về phía Đào Du Du, phát đỏ mặt.

      Trong lúc nhất thời thở cũng ra hơi, người phụ nữ ngu ngốc này dám đỏ mặt trước người đàn ông khác, đúng là xem trọng mà.

      được, nếu chỉnh , đúng là sợ hiểu ở đây ai mới là người quyết định.

      Nghĩ đến đây, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du: " chuẩn bị tiếp tục đứng bên cạnh nhìn chúng tôi ăn cơm sao?"

      "A..." Đào Du Du hiểu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, biết có ý gì.

      "Giúp tôi gắp thức ăn." Vũ Văn Vĩ Thần xong, đưa chén cơm đến trước mặt , rồi ra lệnh.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :