1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      truyện hay quá, mà cho mình hỏi tiến độ truyện như thế nào vậy? có ngược ko thế?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: Thương Lượng

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Chúng tôi ôm nhau khóc, sau đó ấy lấy chiếc nhẫn ra, quỳ ở trước mặt mình cầu hôn mình. Cậu thể tưởng tượng được lúc ấy cầu hôn mình có bao nhiêu lãng mạn đâu, ngay lúc mình còn do dự nhận lời cầu hôn của ấy hay , có muốn bước vào nhà giàu sâu như biển đó , ấy với mình ‘Vi Tiếu, xin cho dùng mạng sống này để bảo vệ em, nhất định bảo vệ Vi Tiếu đến ngày cuối cùng của cuộc đời.’ cứ như vậy, trong lòng mình có ì băn khoăn……” Lúc Dương Vi Tiếu những lời này, từ từ giơ tay mình lên, đặt lên ngón áp út bàn tay trái, chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho tình lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

      “Rốt cuộc chúng tôi cũng kết hôn, nhưng mà cuộc sống sau khi kết hôn giống như những gì mình nghĩ. Nguyên Tục biết mình thể sống trong nhà Thác Ngọc, ấy với mẹ ấy muốn đưa mình ra ngoài sống, kết quả mẹ ấy cự tuyệt. hơn nữa chúng tôi phải trả giá, bắt đầu từ đây mình được đặt chân ra khỏi nhà. Khoảng thời gian này đối với mình đau khổ, cuộc sống trong nhà giàu sang còn áp lực hơn so với tưởng tượng của mình, mặc dù có Nguyên Tục ở bên cạnh mình, nhưng mà áp lực từ phía mẹ chồng khiến mình thể chịu nổi, vì vậy, lâu sau đó, mình bị trầm cảm nặng. Cậu có biết mùi vị của cái chết ? Có lần mình chịu nổi mẹ chồng sỉ nhục ức hiếp mình, trốn vào phòng vệ sinh cắt gân tay. Lúc mình sắp mất ý thức, mình nhìn thấy Nguyên Tục mặt trắng như tờ giấy, ấy ôm mình từ trong phòng tắm ra, vừa ôm mình vừa khóc, ấy ‘Vi Tiếu, xin lỗi, đều là lỗi của , là nên đưa em vào vựt sâu này, cũng có cách nào thực

      những lời hứa với em, bảo vệ được em, biết cho dù mất mạng sống cũng bảo vệ được em, em phải sống, chỉ cần em còn sống tốt, cho em tự do, có được ?’ Nước mắt của ấy rơi mặt mình, lúc đó mình mới biết mình ngu ngốc đến cỡ nào, làm chuyện tổn thương ấy. ấy mình như vậy, mình làm sao có thể tự sát bên cạnh ấy chứ?” Dương Vi Tiếu , tay trái nhàng nắm lấy bàn tay phải giơ lên, có vết sẹo mờ nhạt ở cổ tay.

      “Sau đó mình được đưa cấp cứu, Nguyên Tục vì quá đau thương nên phát bệnh, cơ thể ngày càng suy yếu… Cho nên, suy cho cùng, là mình hại chết ấy, nếu năm đó mình tự sát, nếu mỗi lần ấy phát bệnh mình có thể ở bên cạnh ấy để cùng vượt qua khó khăn, sao ấy lại có thể rời như vậy?” Dương Vi Tiếu đến đây, nước mắt ràn rụa.

      “Vi Tiếu, đừng nữa…” biết từ lúc nào mà nước mắt Đào Du Du lặng lẽ chảy xuống, rốt cuộc biết, tình của Dương Vi Tiếu và Thác Ngọc Nguyên Tục có biết bao nhiêu gian khổ, rốt cuộc cũng có thể hiểu nỗi đau của Vi Tiếu rồi.

      “Du Du, cậu xem, cục cưng của mình sinh ra giống ấy hay là giống mình?” Dương Vi Tiếu ngừng khóc, đưa tay nhàng đặt lên bụng mình, mặt là nụ cười hạnh phúc khi được làm mẹ.

      “Giống hai người các cậu, cục cưng tiếp nhận toàn bộ ưu điểm của các người, ánh mắt xinh đẹp giống cậu, cái mũi cao ngất giống Nguyên Tục, môi đáng giống cậu. Vì vậy, vì cục cưng của cậu, cậu nhất định phải kiên cường, nhất định được ngã xuống, biết ?” Đào Du Du đau lòng sờ gương mặt Dương Vi Tiếu, giọng cổ vũ ấy.

      “Đúng vậy, vì cục cưng mình thể yếu đuối, mình nhất định phải sinh cục cưng tốt, sau đó nuôi dạy nó trưởng thành.” Dương Vi Tiếu cười , ánh mắt trở nên kiên định hơn.

      “Được, mình giúp cậu.” Nhìn Dương Vi Tiếu cuối cùng cũng có chỗ gửi gắm, Đào Du Du hưng phấn .

      Kế tiếp hai người lại thao thao bất tuyệt về chuyện Dương Vi Tiếu và Thác Ngọc Nguyên Tục, sau đó lại nghe được thanh có người gõ cửa.

      Đào Du Du đứng lên mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa phải ai khác, là mẹ chồng của Dương Vi Tiếu.

      biết Đào quản gia có thời gian , có số việc muốn thương lượng cùng .” Lão phu nhân thích khách sáo, bà mở miệng vào thẳng vấn đề.

      “Tất nhiên, mời vào.” Đào Du Du xong, mời lão phu nhân vào phòng nghỉ.

      Vốn Dương Vi Tiếu nằm ghế sofa, vừa nhìn thấy lão phu nhân vào, lập tức từ ghế sofa ngồi dậy, môi mím chặt khẽ động, nhàng gọi tiếng: “Mẹ.”

      Lão phu nhân rất thích con dâu này, cho nên đối với lời chào của Dương Vi Tiếu, bà dường như nghe thấy, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.

      biết lão phu nhân muốn chuyện gì với tôi.” Đào Du Du đến bên ghế sofa ngồi xuống nhìn bộ dạng lão phu nhân thân thiện, đánh đòn phủ đầu hỏi.

      biết Dương Vi Tiếu có đem chuyện ký kết thỏa thuận trước khi kết hôn cho nghe chưa?” Lão phu nhân nhíu mày, sau đó bày ra bộ dạng nghiêm túc .

      “Mẹ… Người…” Dương Vi Tiếu hơi ngạc nhiên, hiểu vì sao lão phu nhân chuyện này trước mặt Đào Du Du.

      “Bây giờ phải là lúc chuyện, vì vậy câm miệng lại.” Lão phu nhân đối với Dương Vi Tiếu tỏ vẻ ngạc nhiên liền kiên nhẫn, bà chút do dự ngắt lời Dương Vi Tiếu.

      “Tôi có biết chuyện này, Thác Ngọc Mộc Dã kể đầu đuôi chuyện này với tôi rồi, vì vậy, bà đến đây tìm tôi là để thương lượng chuyện này sao?” ra trong lòng Đào Du Du luôn nhớ đến phần hiệp ước bình đẳng này, có kế thừa di sản hay cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là trong thỏa thuận có nhắc tới, Dương Vi Tiếu sinh con phải để nhà Thác Ngọc nuôi lớn. Đây phải là muốn mạng Vi Tiếu chứ, vì vậy lần này đích thân lão phu nhân đến tìm là vì chuyện này, chứng minh chừng chuyện này có thay đổi.

      Lão phu nhân hắng giọng cái, ánh mắt thâm trầm và nghiêm túc liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Dương Vi Tiếu, sau đó hít hơi rồi : “Mộ Dã có thể chuyện này với , chứng minh quan hệ của các người phải là ít, hơn nữa, vẫn là quản gia của phủ Tổng Thống, nếu có thể làm giúp tôi chuyện, tôi hủy bỏ phần thỏa thuận này.”

      Những lời này làm Đào Du Du ngây ngẩn cả người, lão phu nhân là có ý gì?

      Lại bảo giúp bà ta việc, nhưng lại nhắc đến chức vụ của ở phủ Tổng Thống? Chẳng lẽ muốn làm việc gì có liên quan đến phủ Tổng Thống sao?

      Bà ta lớn mật ăn no rồi suy nghĩ đến chuyện ám sát Tổng Thống chứ?

      Trong đầu Đào Du Du bắt đầu suy nghĩ những điều vô cùng kỳ quặc.
      Last edited by a moderator: 27/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 118: Vi Tiếu Cầu Xin

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Chuyện gì?” Tuy rằng Đào Du Du biết lão phu nhân làm chuyện này đối với đơn giản, nhưng vì bạn tốt của mình, nhưng có cách nào cự tuyệt.

      “Tôi nhớ hẳn là biết lúc trước tôi vì cam đoan lợi ích của Thác Ngọc thị, cố gắng giúp Nguyên Tục ra nước ngoài khai thác thông tin nghiệp, nhưng mà tại vì Nguyên Tục đột nhiên qua đời, dẫn tới cổ đông của Thác Ngọc thị cho rằng tôi giấu chuyện Nguyên Tục bị bệnh, dưới tình huống này sức lực của nó thể ra nước ngoài phụ trách quyền thông tin nghiệ, tổn hại lợi ích Thác Ngọc thị, bây giờ muốn tra hỏi tôi. Có lẽ Thác Ngọc Mộ Dã cho ai mặt mũi nào, nếu nó muốn trừng phạt người, nhất định nương tay, nhưng mà nếu ngài Tổng Thống có thể ở trước mặt Mộ Dã……………….”

      có khả năng.” Lão phu nhân chưa xong, Đào Du Du quả quyết từ chối bà ta.

      chỉ cảm thấy lão phu nhân này có tấm lòng lương thiện, quyết định khoan dung đối với Vi Tiếu chút. nghĩ tới trong lòng bà ta vẫn tính toán như vậy, bà ta đúng là nhìn xa trông rộng.

      Thái độ kiên quyết của Đào Du Du làm Dương Vi Tiếu ngồi bên cạnh phải sững sờ, ánh mắt nhìn Đào Du Du hơi ngây người.

      “Đào quản gia chưa suy nghĩ từ chối rồi.” Lão

      Phu nhân cũng ngờ Đào Du Du lại quyết đoãn từ chối mình, bà ta nhìn vẻ mặt Dương Vi Tiếu sững sờ, cười lạnh : “ quả nhiên làm người khác thích, kể cả người được xưng là bạn tốt của trong lúc này cần giúp đỡ nhất cũng vứt bỏ .”
      “Này…. Bà cái gì vậy? Bà đừng châm ngòi ly gián.” Đào Du Du hiểu được những lời lão phu nhân , rất khó chịu trừng mắt nhìn bà ta.
      “Chẳng lẽ tôi sai rồi sao?” Lão phu nhân nhíu chặt chân mày, hỏi ngược lại.
      “Bà…” Đào Du Du hơi nóng nảy, muốn Dương Vi Tiếu hiểu lầm chút nào. rất muốn giúp đỡ Vi Tiếu, nhưng mà nghĩ đến bản thân mình cầu xin Vũ Văn Vĩ Thần, cảm thấy da đầu hơi run lên.
      Ngày thường, Vũ Văn Vĩ Thần gây phiền toái cho cảm ơn trời đất rồi, bây giờ bản thân mình còn dám xin ta về việc này, sợ bị khinh bỉ sao?
      “Du Du, cầu xin cậu… Coi như vì đứa bé trong bụng mình, cũng vì Nguyên Tục qua đời, cậu hãy giúp mẹ chồng mình…” Đột nhiên Dương Vi Tiếu đứng lên, quỳ gối xuống trước mặt Đào Du Du cầu xin.
      Đào Du Du bị hành động của ấy làm cho hoảng sợ, lập tức đưa tay đỡ lấy Dương Vi Tiếu quỳ gối trước mặt mình rồi : « Vi Tiếu, cậu làm gì vậy ? Mau đứng lên, mình… Mình rất muốn giúp cậu, nhưng ngài Tổng Thống nghe lời mình đâu… »
      « có thể trở thành đại quản gia ở phủ Tổng Thống, nhất định là người mà ngài Tổng Thống tín nhiệm nhất, bất quả chuyện này chỉ là cái giơ tay nhấc chân của Tổng Thống thôi, cũng có hại đối với bất luận kẻ nào, tôi chỉ muốn Đào quản gia mở miệng , ngài Tổng Thống nhất định đồng ý. » Lúc này lão phu nhân xen vào.
      « Du Du, cầu xin cậu… » Dương Vi Tiếu nghe xong, lại tiếp tục cầu xin.
      Lúc này Đào Du Du rất khó xử, trong lòng cũng hơi rối, sau đó lại với Dương Vi Tiếu : « Được rồi, mình đồng ý với cậu, mình nhờ ngài Tổng Thống, cậu mau đứng lên . »
      « Du Du, cảm ơn cậu. » Dương Vi Tiếu nghe Đào Du Du đồng ý với lời cầu xin của mình, gương mặt tái nhợt hơi mỉm cười chút, sau khi được Đào Du Du nâng, rốt cuộc cũng chịu đứng lên.
      Nhưng mà, nụ cười khóe môi ấy còn chưa tắt, đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngất .
      « Vi Tiếu…. » Đào Du Du sợ hãi, nhanh chóng ôm lấy cả người ấy, la lớn lên.
      -----
      Bốn giờ chiều, trong phủ Tổng Thống.
      Ngả Cầm Thị và công chúa Daisy dạo chơi về, vài người trưởng phòng nhanh chóng chạy ra nghênh đón, đồng thời chuẩn bị buổi trà chiều cho hai người.
      Bởi vì nhìn thấy Đào Du Du xuất , trong lòng Ngả Cầm Thị hơi nghi hoặc, bà tùy tiện hỏi người trưởng phòng đứng sau lưng mình : « Đào quản gia ở đâu ? »
      « Phu nhân, Đào quản gia có chuyện quan trọng cần xử lý, ra ngoài rồi. » Trưởng phòng biết thể giấu được Ngả Cầm Thị, vì vậy trả lời đơn giản.
      « Chuyện quan trọng ? đời này có chuyện gì quan trọng hơn chuyện ở phủ Tổng Thống sao ? » Ngả Cầm Thị có chút vui nhíu mày, lại hừ lạnh : « Nếu thể đảm nhiệm chức vụ quản gia này, nên chủ động đề xuất rồi rời mới đúng. »
      « Bác , có lẽ Đào quản gia nhìn thấy ngài Tổng Thống của chúng ta ra ngoài, trong phủ cũng có chuyện gì quan trọng, cho nên mới ra ngoài. » Công chúa Daisy mỉm cười, như giải thích dùm Đào Du Du, nhưng những lời ra lại giống như việc này.
      « Thế nào ? Chẳng lẽ trong hoàng cung Duyệt Quốc bởi vì phụ vương con ra ngoài mà Trương đại nhân có thể làm việc riêng của minh sao ? » Ngả Cầm Thị quay đầu hỏi ngược lại ta.
      Công chúa Daisy nghe xong, mặt cười tươi chợt lạnh lẽo, khẽ : « Trừ phi ông ta muốn sống nữa. »
      Ngả Cầm Thị nghe trả lời, thêm gì nữa, lâm vào trầm tư.
      người trưởng phòng đứng bên nghe hai người chuyện, liền lặng lẽ lui ra bên, xoay người về phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện thoại cho Đào Du Du.
      « Trưởng phòng Ngô, có chuyện gì ? » Nhìn số điện thoại hiển thị màn hình, Đào Du Du trực tiếp hỏi.
      « Đào quản gia, còn bao lâu nữa mới trở về ? Phu nhân và công chúa Daisy trở về rồi, phu nhân thấy ở trong phủ rất tức giận. » Trưởng phòng Ngô ở đầu dây bên kia .
      « Cái gì ? Họ trở lại ? Các người thay thế tôi chút, tôi lập tức về. » Lúc này Đào Du Du mới nhớ đến mình ra ngoài lâu, xong, lập tức cúp điện thoại, sau đó quay đầu với Dương Vi Tiếu : « Vi Tiếu, mình… Trong phủ Tổng Thống có chuyện quan trọng cần mình xử lý, vì vậy thể ở cùng cậu rồi…. Cậu cẩn thận chút, ngàn lần bảo trọng thân thể mình, bác sĩ bảo cậu nằm viện nửa tháng, cậu phải nghe lời bác sĩ, về phía mẹ chồng cậu, mình làm . »
      « Ừ, cảm ơn cậu Du Du, mau . » Dương Vi Tiếu gật đầu, yếu ớt .
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: Đụng xe

      Editor: Nguyên Nguyên


      Đào Du Du hấp tấp chạy về phía phủ Tổng Thống, biết ban đầu Ngả Cầm Thị thích , bây giờ trốn việc bị bà ấy bắt được, hiển nhiên là càng có ấn tượng tốt với .

      Sau khi ngồi vào xe tắt xi, Đào Du Du sốt ruột nhìn đồng hồng từng phút từng giây, thúc giục người lái xe lái nhanh chút.

      “Tiểu thư à, thể nhanh được nữa, trong nội thành có giới hạn tốc độ, nhìn đoạn đường đèn xanh đèn đỏ này xem, tôi đây chở mới kiếm được vài đồng tiền, nếu vượt đèn đỏ bị cảnh sát chụp ảnh được, như vậy thỏa đáng mà.” Tài xế vừa lái xe, vừa bất đắc dĩ .

      “Tôi vội, ngài tài xế, như vậy , tôi cho ngài gấp hai lần tiền xe, ngài lái nhanh chút được ? Xin ngài mà.” Đào Du Du nhìn thấy tốc độ xe chậm lại, nôn nóng đến nổi sắp nhảy dựng lên.

      Bây giờ phải là giờ cao điểm, đường xem như là thông thoáng, thành phố Định Khôn giống như những thành phố khác, hoặc là giao thông ở thủ đô khác lại tắc nghẽn như vậy, vì lo lắng xe càng lúc càng nhiều, quản lý thành phố ngay từ hai năm trước đề ra quy định, mỗi tuần vào thứ ba, năm những xe mang biển số lẻ được di chuyển đường, những biển xe chẵn bị hạn chế. Hai tư sáu ngược lại. Chủ nhật bởi vì là Chủ nhật, cho nên ban quản lý kêu
      gọi toàn dân tập thể dục, chỉ đành phải xe đạp hoặc là ngồi xe buýt, tàu điện ngầm để làm, ngoại trừ xe của nhân viên chính phủ. Hơn nữa ở các trạm tàu điện ngầm xây dựng bãi đỗ xe quy mô dưới đất, cứ như vậy, ít người đều lựa chọn lái xe tới bến tàu điện ngầm, sau đó ngồi xe điện ngầm đến công ty. Như vậy là vừa bảo vệ môi trường, lại giảm bớt áp lực giao thông.

      Tài xế nghe được Đào Du Du bằng lòng trả gấp hai lần tiền xe, do dự chút, sau đó : “Vậy được rồi, tôi lái nhanh chút, nếu có chuyện gì chịu trách nhiệm.”

      “Được được được, tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm tất cả.”Đào Du Du muốn chậm trễ, chỉ gật đầu đồng ý với ta.

      “Vậy ngồi yên .” Ngài tài xế thấy Đào Du Du đồng ý gánh hết mọi hậu quả, vì vậy giẫm mạnh chân ga, Đào Du Du cảm thấy cơ thể mình ngã về phía sau, trong chớp mắt phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua mặt .

      Sau khi tốc độ xe, Đào Du Du lấy di động ra gọi cho trưởng phòng Ngô.

      “Đào quản gia, về chưa?”Điện thoại vang lên hai tiếng kết nối được, trưởng phòng Ngô trực tiếp hỏi.

      đường về, bây giờ tình huống bên phu nhân như thế nào?”

      “Phu nhân và công chúa Daisy uống trà trong hoa viên, sắc mặt được tốt lắm.”

      “Tôi biết rồi, giúp tôi ổn định cục diện lại chút, tôi lập tức về liền, làm phiền rồi.”

      “Đào quản gia, khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi mà.”

      “Được, trước tiên như vậy, hẹn gặp lại.”Đào Du Du xong, chờ đối phương trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Cất điện thoại vào, Đào Du Du suy nghĩ chuẩn bị đối phó Ngả Cầm Thị gây khó dễ cho mình, lại nghe “ầm” tiếng, đầu lập tức ngã vào ghế dựa, cả thân ngã vào ghế dựa lưng.

      “Sao lại thế này?”Xoa xoa đầu bị đụng làm hoa cả mắt, Đào Du Du hồi phục lại tinh thần hỏi.

      “Tiểu thư, vừa rồi xe chạy với tốc độ nhanh, xe phía trước đột nhiên dừng lại, tôi thắng lại kịp, đụng vào đuôi xe người ta rồi.” Tài xế cũng hoảng hồn quay đầu lại với Đào Du Du.

      “Có nghiêm trọng ?”Đào Du Du tiếp tục xoa xoa cái ót mình.

      có làm sao chứ?”Tài xế thấy Đào Du Du còn có thể chuyện, liền hỏi.

      xem, bảo tôi lái nhanh, bây giờ xảy ra chuyện, tôi mặc kệ, xử lý cho tôi, còn nữa, chiếc xe của tôi cũng bị hỏng rồi.”Tài xế nghe Đào Du Du như vậy, lập tức .

      Lúc này chủ xe ở phía trước xuống xe để tìm tài xế chuyện.

      “Mày lái xe kiểu gì vậy, phía trước là đèn đỏ thấy sao?Chạy nhanh như vậy, muốn chết sao?” Chủ xebị đụng là người đàn ông hung dữ, cổ ông ta đeo sợi dây chuyền to, vừa nhìn thấy biết chính là tên nhà giàu mới nổi.

      “Tiên sinh, ngài cũng đừng trách tôi, đều là do vị tiểu thư này làm liên lụy đến tôi, liều mạng thúc giục tôi chạy nhanh chút, thế này mới…” Tài xế muốn giải thích, đổ trách nhiệm lên người Đào Du Du, nhưng ta còn chưa xong, tên chủ xe liền mặc kệ.

      “Mày đừng lải nhải, xuống xe nhanh, xuống xe mày xem mày làm xe của tao hỏng thành cái dạng gì rồi.May là xe của tao là Ferrari, nếu đây là chiếc xe dỏm khác, xe tao chắc bị xe mày đụng bay rồi?” Chủ xemở cửa xe, sau đó túm tên tài xế ra ngoài.

      “Ngài đừng… Ngài đừng động thủ được ?Tôi đây phải như lời ngài , tôi phải cố ý, là vị tiểu thử này vội.” Tài xế nhìn chủ xe trước mặt như kẻ dễ chọc, vì vậy nghĩ đến việc đổ trách nhiệm lên Đào Du Du.

      Đào Du Du ngồi ghế sau thấy bộ dáng tên chủ xethô bộ ngang ngược cũng thể ngồi yên. mở cửa xe, bước xuống xe, nhìn tên chủ xe nắm cổ áo tài xế : “Vị tiên sinh này, xin ngài thả tài xế này ra, có chuyện gì, chúng ta thương lượng chút được ?”

      có gì để thương lượng, xe của tôi là Ferrari, muốn ra mặt cho ta, vậy thành công rồi, đền bù cho tôi mười nghìn , trả tiền tôi truy cứu nữa. Bằng , tôi lập tức báo cảnh sát, đây là tôi vào đuôi xe, xe tắc xi này chịu trách nhiệm toàn bộ.” Tên chủ xe đánh giá Đào Du Du từ đầu đến chân, rồi .

      Cái gì?

      Mười… mười ngàn?

      Đào Du Du cho rằng mình nghe lầm, người này đầu bị lừa đá rồi sao?

      Đây ràng là mài dao cắt cổ mà!

      “Ngài có biết mười nghìn… nhiều lắm ?” Đào Du Du thể tin được hỏi ông ta.

      “Nhiều sao? Xe tôi mua hơn trăm nghìn, đụng vào xe tôi cái, xem, phía đuôi xe bị trócnước sơn rồi, còn bị biến dạng chút, có biết muốn chuẩn bị tiền mua chiếc xe này mất bao nhiêu thời gian ? Tôi cho đưa tôi mười nghìn, đây là giá nhân từ rồi.” Tên chủ xe vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đào Du Du, dường như muốn ăn hết hương vị của .
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 120: Làm Tròn Bổn Phận Quản Gia Bị Lạnh Nhạt

      Editor: Nguyên Nguyên


      đem xe sửa, sau đó gửi hóa đơn đến cho tôi, tôi nhất định trả tiền, bây giờ tôi gấp, rảnh để nhiều với .” Đào Du Du biết ông ta hạ quyết tâm muốn lừa gạt mình, vì vậy lười dây dưa với ông ta, liền xoay người chuẩn bị với tài xế.

      Nhưng mà người chủ xe này thấy thế, lập tức bắt được cổ tay , thái độ ngang ngược : “ trả tiền muốn , coi lão tử ngồi sao?”

      “Này, buông tay ra, bắt tôi lại để làm gì?” Đào Du Du bị tay ông ta nắm hơi đau, nhíu mày giãy giụa .

      “Bồi thường tiền. Nếu bồi thường, đừng hòng rời khỏi đây.” Người đàn ông nắm lấy tay Đào Du Du ngày càng chặt, vẻ mặt hung dữ .

      Lúc này Đào Du Du mới biết được mình gặp phiền phức lớn, mới vừa chuẩn bị lý lẽ với người đàn ông này, thấy vài bóng người mặc đồ đen xuất trước mặt mình, lúc còn chưa phản ứng kịp, người đàn ông đó bị quật ngã xuống đất, cánh tay nắm chặt tay Đào Du Du cũng bị buông lỏng ra, ông ta té mặt đất gào khóc.

      …….Các là loại người nào?” Đào Du Du bị màn này trước mặt dọa sợ
      hãi, ngạc nhiên, nhìn mấy người mặc áo đen trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy nhìn bọn họ quen mặt.

      Rất giống… Rất giống…

      Trong đầu Đào Du Du nhớ lại, mình từng thấy loại trang phục này, rốt cuộc nhớ đến, ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt xuống đất.

      Đây phải là cách ăn mặc của nhân viên phủ Tổng Thống sao?

      Vì vậy đây chính là nhân viên phủ Tổng Thống.

      “Đào quản gia, bên này cần phải xen vào nữa.” người áo đen đeo kính đen nghiêm mặt với Đào Du Du.

      “Ách… được rồi, tôi biết, nhưng mà, các …”Là phu nhân phái các đến đưa tôi về phủ sao?”Đào Du Du giọng hỏi.

      phải, xin mời, chúng tôi đưa về phủ.”Người phụ nữ , trước làm động tác “mời” với Đào Du Du, sau đó quay đầu lại về phía xe thương vụ.

      Trong đầu Đào Du Du đầy dấu chấm hỏi, nhưng lại nhiều, dù sao so với nghi vấn này, nhanh chóng về phủ đối mặt với Ngả Cầm Thị mới là quan trọng.

      Người áo đen để lại hai người để xử lý chuyện tainạn xe này, đưa Đào Du Du lên xe chạy về hướng phủ Tổng Thống.

      ………………..

      Về đến phủ Tổng Thống năm giờ chiều.

      Mặt trời ngả về Tây, nơi nhộn nhịp nhất trong cả phủ Tổng Thống là phòng bếp.

      Sau khi Đào Du Du vào cửa, trưởng phòng Ngô với , Ngả Cầm Thị và công chúa Daisy đánh đàn trong phòng khách, Đào Du Du nhanh chóng nhận lỗi trước.

      Đào Du Du hít hơi sâu, cất bước về phía lầu chính.

      Vừa đến phòng khách, liền nghe được thanh du dương của tiếng đàn truyền đến, theo hướng tiếng đàn truyền đến, chỉ thấy công chúa Daisy thân váy màu hồng nhạt ngồi trước đàn piano thủy tinh linh hoạt dùng ngón tay của mình đánh đàn, tiếng đàn du dương truyền ra.

      Ngả Cầm Thị ngồi bên lẳng lặng thưởng thức công chúa Daisy biểu diễn, biểu cảm mặt nghiêm túc như ngày thường.

      Công chúa Daisy đàn khúc nhạc xong, quay lại với Ngả Cầm Thị: “Bác , khiến người chê cười rồi.”

      “Làm sao có thể, kỹ năng đánh đàn của công chúa hơn người như thế, dư cũng đủ khiến cả phủ Tổng Thống ôm cột nhà ba ngày rồi.” Ngả Cầm Thị vỗ vỗtay, khẽ cười .

      “Nghe bác đánh đàn piano vang danh thế giới, biết công chúa Daisy có vinh hạnh này hay , có thể nghe bác biểu diễn bài ?”Công chúa Daisy rất thích khen ngợi của Ngả Cầm Thị, vì vậy ta cũng nịnh nọt với Ngả Cầm Thị.

      “Từ ngày cha của Vĩ Thần qua đời, tôi đánh đàn nữa, tôi rồi, đời này tôi đánh đàn chỉ vì ông ấy.Vì vậu xin hãy thứ lỗi.”Ngả Cầm Thị xong, liền đứng dậy, nụ cười mặt tắt lịm.

      xin lỗi, khiến người nhớ đến chuyện thương tâm rồi.”Công chúa Daisy biết mình lỡ lời, lập tức lời xin lỗi.

      cần đâu, xem ra bữa tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta đến phòng ăn .” Ngả Cầm Thị hơi khoáttay, cất bước về phía phòng ăn.

      Công chúa Daisy thấy vậy, lập tức đuổi theo.

      Lúc Đào Du Du nhìn thấy Ngả Cầm Thị qua, lập tức cúi đầu chào hỏi bà ta “Phu nhân, xin chào.”

      Ngả Cầm Thị để ý đến , chỉ lập tức bước ra khỏi phòng khách, sau đó xoay người về phía phòng ăn.

      Lúc này công chúa Daisy cũng nhìn thấy xuất của Đào Du Du, lúc bước qua bên cạnh Đào Du Du, ta dừng bước lại, sau đó liếc mắt đánh giá , mặn nhạt : “Đào quản gia ăn mặc nghiêm túc như vậy, xem ra hôm nay phải làm chuyện quan trọng nha.”

      “Dạ.”Đào Du Du biết ý tứ trong lời của công chúa Daisy, nghĩ nhiều, lập tức trả lời.

      “Dường như bác thích quản gia trong phủ của mình tự tiện rời bỏ công việc, nên suy nghĩ cẩn thận giải thích với bà ấy thế nào .”Công chúa Daisy liếc mắt cười lạnh với Đào Du Du, liền ngẩng đầu cất bước về phía phòng ăn.

      Đào Du Du dám chậm trễ công việc, vội vàng cất bước theo.

      Sau khi đợi các đến phòng ăn, phòng bếp bắt đầu dọn thức ăn lên. Đào Du Du tự nhiên hai tay nắm chặt đặt ở trước bụng, lấy tư thế tiêu chuẩn nhất đứng bên cạnh im lặng chờ bọn họ dùng cơm xong.

      “Bác , ngày mai Vĩ Thần về nước sao?” Lúc hai người ăn cơm, công chúa Daisy nhịn được mở miệng hỏi.

      “Ừ, hình như là sắp xếp như vậy.” Ngả Cầm Thị gật gật đầu, sau đó uống ngụm nước ép quả nho trước mặt, rồi quay đầu về phía Đào Du Du đứng bên cạnh: “Có biết mấy giờ về nước ?”

      “Dạ, ba giờ xế chiều ngày mai ạ.”Đào Du Du nhìn thấy Ngả Cầm Thị hỏi mình, lập tức trả lời.

      “Nghe ? Ba giờ xế chiều ngày mai, ngày mai là chủ nhật, nó về nước có nhiều việc để xử lý, có thể để nó đưa ra ngoài dạo chơi, cho hiểu hơn về văn hóa Thương Quốc của chúng tôi. Buổi tối trong phủ tổ chức buổi yến tiệc, mời các nhân vật nổi tiếng ở Thương Quốc tham gia, cho làm quen chút.”Ngả Cầm Thị quay đầu với công chúa Daisy.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      khahanhl thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :