1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111: Tập Đoàn Tài Chính Thác Ngọc

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Ai hả?” Thác Ngọc Mộ Dã chờ câu trả lời của ta, liền hỏi.

      “Là Đào quản gia của phủ Tổng Thống.” Chu Diệp nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã rồi .

      “A? ấy lại gọi điện thoại đến đây tìm tôi. Trong này còn có phóng viên nhật báo cần trả lời, nhanh chóng gọi cho CEO công ty bên Châu Âu, nhìn xem là tình huống gì. Còn Đào Du Du này gọi điện thoại sao…………….” Thác Ngọc Mộ Dã qua, lại do dự chút.

      “Cần tôi gọi qua cho ngài, hỏi ấy có chuyện gì ?” Chu Diệp vội vàng hỏi.

      cần, tự tôi gọi, cậu liên hệ với CEO công ty bên Châu Âu .” Thác Ngọc Mộ Dã khoát tay, mở tài liệu trong tay ra, sau đó cầm điện thoại trước mặt lên, trực tiếp bấm dãi số phủ Tổng Thống.

      Lúc này Đào Du Du ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc, trong đầu đều là hình ảnh bộ dáng Dương Vi Tiếu bị hãm hại thảm thương.

      Đột nhiên điện thoại bàn làm việc vang lên, lập tức cầm ống nghe lên: “Alo?”

      “Đào quản gia, Thác Ngọc tiên sinh điện thoại tìm .” Trong điện thoại truyền đến giọng của nhân viên tổng đài xinh đẹp trong phủ Tổng Thống.

      “Nối vào đây giúp tôi.” Đào Du Du nghe xong, cả người run lên.

      Chương 111 :

      “Được, ở tuyến số 3”. Nhân viên tổng đài xong, Đào Du Du lập tức ấn nút số 3, sau đó liền nghe được thanh hùng hậu trầm thấp của Thác Ngọc Mộ Dã: “Đào quản gia.”

      “Vâng, Thác Ngọc tiên sinh, chào ngài.” Đào Du Du nghe giọng ta làm tâm tình rất kích động, đây chính là người thầm thương hơn mười năm, đời người có mấy cái mười năm chứ?

      “Thư ký với tôi gọi điện thoại đến, có chuyện gì quan trọng sao?” Giọng Thác Ngọc Mộ Dã từ đầu bên kia truyền đến, nghe ra nhiều cảm xúc.

      “Vâng… Có chuyện muốn làm phiền ngài một chút…” Đào Du Du nghe ta hỏi như vậy, lập tức nhớ đến chuyện của mình, rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần.

      “Nửa giờ sau tôi ra ngoài đến nhà tang lễ, có rảnh ? cùng với tôi .” Dường như Thác Ngọc Mộ Dã đoán được muốn gì, vì vậy chời mở miệng, ra trước.

      “Ách…Thật… thật vậy ? Vậy …. như vậy, tôi đến nhà tang lễ chờ ngài hay là …….”

      “Mười phút sau tôi sẽ an bài lái xe đến phủ Tổng Thống đón , như vậy , gặp lại sau.” Thác Ngọc Mộ Dã xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Đào Du Du nhìn thanh ngừng truyền đến trong điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn đến sững sờ.

      …. phải nghe lầm chư?

      Thác Ngọc Mộ Dã lại bảo lái xe đến đón , sau đó còn đến nhà tang lễ phúng viếng Trác Ngọc Nguyên Tục.

      ta làm sao biết được mình tìm ta nhất ̣nh có liên quan đến chuyện này?

      ta là thần tiên sao?

      Nội tâm kích động thật lâu đột nhiên nhớ tới, mình còn hẹn với Lý Mỹ Ngôn, biết lúc này ấy ra ngoài chưa.

      cầm điện thoại trước mặt, lập tức bấm số của Lý Mỹ Ngôn.

      Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng kết nối: “Du Du, thế nào?”

      “Việc ấy….. Mỹ Ngôn, cậu cần đến đón mình, Thác Ngọc tiên sinh để mình cùng với ra, mình nghĩ, có lẽ ta đến giúp Vi Tiếu.” Đào Du Du vui vẻ .

      “A? Như vậy sao? Vậy được rồi.” Nhưng phản ứng của Lý Mỹ Ngôn giống như trong tưởng tượng của , giọng của ấy hơi lãnh đạm, liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Đào Du Du thất thần nhìn điện thoại bị cúp máy, trong lòng suy nghĩ: “Chẳng lẽ ấy tức giận sao?”

      Là vì thả chim bồ câu nên ấy tức giận sao?

      Nhưng mà, đây phải là xem như leo cây chứ? Chẳng qua chỉ bảo ấy cần đến đón mình, lại là mình mà.

      Suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, lắc lắc đầu, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

      Nếu chút nữa sau khi rời khỏi đây, lấy công việc phủ Tổng Thống sắp xếp lại, tìm vài trưởng phòng, sắp xếp lại công việc một chút, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý của Ngả Cầm Thị, xác ̣nh sau khi bà về nhà sẽ dùng cơm, nhanh chóng chạy vào phòng mình, thay một bộ váy màu đen, cả người nhìn qua đều xinh đẹp đoan trang.

      Thác Ngọc Mộ Dã đúng, mười phút sau, một chiết Rolls Royce màu đen phiên bản dài dừng ở trước cửa phủ Tổng Thống.

      Đào Du Du đứng chờ ở cửa, xác ̣nh đối phương đến đón mình, lập tức mở cửa lên xe.

      Bởi vì là phiên bản dài, một mình ngồi trong xe nên cảm thấy gian thật lớn.

      Chỗ lái xe ngăn cách với toa xe phía sau. Nên có trao đổi bất kỳ cái gì với lái xe, chỉ ngơ ngác ngồi đó nhìn phong cảnh hai bên đường.

      Mười phút sau, xe dừng lại trước một tòa văn phòng cao ốc, lái xe mở cửa ra cho Đào Du Du, Đào Du Du đứng trước toài nhà, nhịn được ngẩng đầu nhìn lên toà nhà thấy ̉nh này, hổ danh là tập đoàn đứng đầu Thương Quốc.

      “Đào tiểu thư, xin mời ngài theo tôi.” Sau khi lái xe đậu ở cửa sau, ý bảo Đào Du DU theo mình vào tòa nha, lên lầu.

      Vào cao ốc, Đào Du Du nhìn thấy có một loại thẻ giống như dùng trong tầu điện ngầm, quẹt thẻ qua cửa, xem ra, người bình thường muốn đến chỗ này thật là khó.

      Sau khi lái xe quẹt thẻ, ý bảo Đào Du Du vào, sau đó với : “ qua bên này, lên thang mấu bên tay phải, đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, thẳng đến tầng 99 đây là khi vực làm việc của tổng giám đốc, sau đó ngài vào sẽ có nhân viên tiếp đón ngài.

      Đào Du Du nghe vậy, biết lái xe đưa mình lên, vì vậy gật đầu một tiếng cảm ơn với ra rồi thẳng đến thang máy.

      Dựa theo sự chỉ dẫn của lái xe, rất nhanh vào thang máy thứ nhất bên tay phải, nhìn phía cửa có một bảng hiệu in chữ màu vàng, phía viết chữ ràng: “Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.”

      Trong lòng hơi kích động bấm vào nút thang máy, cửa thang máy mở ra.

      Đào Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ, đây là thang máy dành riêng cho Thác Ngọc Mộ Dã, như vậy bây giờ người kia ở tầng 99, thang máy này phải đến tầng 99 mới đúng, làm sao ấn nút vào thang máy, thang máy đến rồi?
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 112: Xa Hoa Và Đơn Giản

      Editor: Nguyên Nguyên

      Như vậy xem ra, Thác Ngọc Mộ Dã sớm cho người đưa thang máy xuống.

      Nghĩ đến ta quan sắp xếp chuyện này, trong lòng Đào Du Du cảm thấy có tia ấm áp.

      Thế này mới là quý ông hoàn mỹ nha, hổ là người đàn ông mà thầm thương nhiều năm như vậy, bảo làm sao mến? làm sao thương?

      còn nhớ mang máng, hơn mười năm trước, đứa ưu thương, đứa lãnh khốc, cùng với vẻ đẹp trai làm người ta vĩnh viễn cách nào kháng cự được.

      Bây giờ Đào Du Du chỉ cần nhớ tới những chuyện này, tim như muốn bay ra ngoài.

      Lập tức, lập tức được nhìn thấy , có cảm giác như trái tim bé của mình kích động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Thang máy từ từ lên, Đào Du Du đứng trong thang máy suy nghĩ miên mang.

      Chỉ trong chớp mắt, suýt chút nữa quên mục đích mình đến đây rồi.

      Vài phút sau, thang máy phát ra tiếng “đinh” rồi ngừng lại.

      Cửa thang máy mở ra, nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp mặc bồ đồ công sở màu trắng hiệu Chenal bản số lượng có hạn, vị tiểu thư xinh đẹp này xoay người lại mỉm cười với , : “Xin chào Đào tiểu thư, tổng giám đốc ở trong văn phòng,
      Xin mời theo tôi.”

      “Xin chào, làm phiền rồi.” Đào Du Du cũng lễ phép gật đầu với ấy, sau đó theo ấy đến hành lang cách đó xa.

      Đây là lần đầu tiên Đào Du Du vào tòa cao ốc này, nhớ lúc còn học ở trường quản gia đều có cơ hội, sau khi tốt nghiệp bị Vũ Văn Tuyết Lạc chọn, vào phủ Nghị Trưởng, càng có cơ hội nhìn thấy nơi làm việc chuyên nghiệp kia rồi.

      Bây giờ, may mắn được vào trong tòa cao ốc cao cấp nhất Thương Quốc, tự nhiên nhịn được rất muốn nhìn xung quanh.

      Sau khi qua hai bên hành lang đều là tủ kính, kinh sợ cảm thấy trong tủ kính đó phải bày những vật phẩm mô phỏng, tất cả đều là những bản gốc tiếng tăm vô giá.

      Ở trong phủ Nghị Trưởng thời gian dài, có khả năng giám định và hiểu biết về loại hàng thủ công mỹ nghệ rất khá, nhớ lúc đó mỗi lần Vũ Văn Tuyết Lạc có tham dự đấu giá từ thiện đều đưa cùng, vì vậy được học nhiều kiến thức về giám định và thưởng thức các loại đồ cổ.

      Ở đây sưu tầm những vật phẩm quý báu có thể so sánh với phòng sưu tầm ở phủ Nghị Trưởng Thành Quốc nha, chỉ cần hành lang có những vật phẩm nào, trong lòng Đào Du Du đều nghĩ, giá trị đều dưới 50 triệu.

      Thác Ngọc Mộ Dã đem những tác phẩm nghệ thuật này phát triển chúng nó như giá trị của con người.

      ta cần phải cất mà dùng để trang trí, phải đó mới là tác dụng chính của đồ thủ công mỹ nghệ sao?

      ngang qua hành lang đồ cổ làm cho người khác muốn hoa cả mắt, lập tức xuất trước mặt Đào Du Du là căn phòng vô cùng lớn, cửa phòng đóng, cánh cửa có treo bản hiệu màu vàng, phía dùng hai thứ tiếng: “Văn phòng tổng giám đốc.”

      Trong lòng Đào Du Du cảm thán lần nữa: “Người này có tiền nha.”

      Tôi chỉ tính gặp mặt người này, nhưng có biện pháp, từ trước đến nay chỉ nhìn thấy chính khách trong phủ, nhà giàu số có rất nhiều thú chơi phung phí làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

      Cái này Đào Du Du càng hơn, vì sao trong đại sảnh lớn lại cần phải lắp đặt chỗ quẹt thẻ kia.

      Nơi này có rất nhiều đồ đáng giá, chính xác là thể để người ngoài tùy ý vào.

      Thư ký dừng lại trước cửa văn phòng, nhàng nâng tay nhấn vào cái thiết bị bên ngoài cửa, bên ngoài cửa đột nhiên ra màn hình tinh thể lỏng.

      “Tổng giám đốc, Đào tiểu thư đến.” Thư ký nhìn vào màn hình .

      bao lâu, bên trong truyền ra thanh trầm thấp của Thác Ngọc Mộ Dã: “Vào .”

      “Vâng ạ.” Thư ký trả lời, sau đó đưa tay ra chạm vào chính giữa màn hình, hình như là thiết bị nhận biết vân tay, sau khi qua xác nhận, màn hình biến mất, cửa văn phòng tự động mở ra.

      Thư ký quay đầu nhìn Đào Du Du, sau đó : “Đào tiểu thư, xin mời vào, xin hỏi có muốn uống gì đó ?”

      “Ách… cần phiền phức, cảm ơn .” Khoát khoát tay, Đào Du Du mỉm cười với ta rồi xoay người vào trong phòng.

      Lần này thư ký vào cùng , chờ sau khi Đào Du Du vào phòng, liền thuận tay đóng cửa phòng lại giúp , rồi quay lại với công việc của mình.

      Đào Du Du vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã đeo mắt kính ngồi chỗ bàn làm việc cách khá xa.

      Trang trí trong văn phòng giống với Đào Du Du tưởng tượng xa hoa, bên trong nhìn rất đơn giản.

      Toàn bộ đồ trang trí thể phong cách nam tính mạnh mẽ, đường nét hết sức vững vàng, sáng sủa, ghế sô pha và giá sách được chọn tông màu xám bạc.

      Bên trong bài trí cũng nhiều, chỉ bộ sô pha đơn giản, giá sách lớn, bộ bàn làm việc tinh xảo. Bất kỳ đồ đạc dư thừa còn lại như tủ cũng có. Đơn giản khiến Đào Du Du cảm thấy ta quá lãng phí gian.

      “Ngồi , tôi còn cần chút thời gian nữa.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa , vừa gõ bàn phím laptop trước mặt mình.

      sao, bận rộn công việc của .” Đào Du Du hơi mất tự nhiên nhìn ta, sau đó đến ghế sô pha trước mặt.

      Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt của cuối cùng cũng dừng cửa sổ sát đất. Bởi vì tòa nhà này xem như là tòa nhà cao nhất Thương Quốc, vì vậy bên trong phòng làm việc này, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn xót gì toàn bộ khu thành thị Định Khôn.

      Tuy rằng chỗ cao sợ hãi, nhưng mặc khác còn có câu đứng cao, nhìn thấy xa.

      Bây giờ, trong lòng Đào Du Du nghĩ như thế.

      Chẳng trách nhiều người muốn đến chỗ cao như thế, ra phía phong cảnh đẹp.

      “Chuyện của bạn xử lý tốt lắm.” Lúc Đào Du Du thưởng thức phong cảnh, lại nghe được Thác Ngọc Mộ Dã chuyện với .

      “Hả? Cái gì?” Đào Du Du phục hồi tinh thần nhưng hiểu ý ta.
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 113: Hiệp Ước Bình Đẳng Làm Cho Người Ta Giận Sôi

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Nghe trước khi ấy kết hôn với Thác Ngọc Nguyên Tục khí thỏa thuận với lão phu nhân.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã tắt máy tính cá nhân, hai tay đút vào túi quần, từ từ đến trước mặt Đào Du Du.

      “Thỏa thuận? Cái gì vậy?” Đào Du Du cảm giác tình hình có chút ổn, lập tức hỏi.

      “Là thỏa thuận trước khi kết hôn, nội dung đại khái là sau khi Dương Vi Tiếu và Thác Ngọc Nguyên Tục kết hôn, trước tiên bọn họ phải sinh con, nếu Thác Ngọc Nguyên Tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dương Vi Tiếu thể thừa kế tài sản của Thác Ngọc Nguyên Tục, chỉ hai bàn tay trắng ra ngoài, say này có bất kỳ quan hệ nào với Thác Ngọc Nguyên Tục. Nếu hai người có con, Thác Ngọc Nguyên Tục trước Dương Vi Tiếu, vì vậy tài sản của Thác Ngọc Nguyên Tục tùy thuộc vào mẹ, hoặc chị em, cùng với đứa con thừa kế, dựa vào tỉ lệ phân chia, đứa con có thể thừa kế tổng giám đốc sản 15%, hơn nữa điều kiện trước tiên là, đứa con phải ở lại Thác Ngọc thị, Dương Vi Tiếu lấy 1% của để lại làm tiền nuôi dưỡng rồi rời khỏi Thác Ngọc thị……………..”

      “Cái gì? là buồn cười, đây là cái thỏa thuận gì? Đây ràng là điều khoản bá đạo. quá , sao có thể như vậy được? Chằng lẽ lão phu nhân cho rằng Vi Tiếu là vì tiền, nên mới lấy Thác Ngọc Nguyên Tục à? Cho dù ấy phải là Vi Tiếu, cũng có thể tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình chứ…………” Thác Ngọc Mộ Dã còn chưa xong về phần thỏa thuận trước hôn nhân này, Đào Du Du giận xanh mặt phải tuông tràn ra.

      Có thể tưởng tượng được, lúc trước Dương Vi Tiếu có tâm tình thế nào mà được gả vào nhà Thác Ngọc, mà hai năm qua, ấy làm thế nào trong cuộc sống có thể chịu đựng được ánh mắt của
      Lão phu nhân.

      Chỉ cần nghĩ đến vốn có người bạn là Dương Vi Tiếu bên trong bóng tối luôn hoạt bát cởi mở lại sống trong nhà quyền thế mà ngày ngày nơm nớp lo sợ, Đào Du Du cảm thấy đau lòng.

      Thế mới biết, ra lúc các gặp nhau, Dương Vi Tiếu rộng rải chỉ là giả, ưu thương buồn rầu của ấy mới là .

      “Đào quản gia luôn dễ dàng kích động như vậy sao?” Thác Ngọc Mộ Dã nhìn bộ dáng tức giận của Đào Du Du, rất hứng thú hỏi.

      “Ách… Lời này của là có ý gì?” Đào Du Du hiểu chớp chớp mắt hỏi ta.

      “Tôi nghĩ Đào quản gia phải là người dễ bị xúc động như vậy. nghĩ thỏa thuận trước hôn nhân của bạn như vậy, cơ bản ở xã hội thượng lưu ở Thương Quốc, từng người tiến thân vào bé lọ lem đều phải ký phần thỏa thuận này. Vì vậy các ấy có thể cầu xin, chính là mạng của ông xã mình dài hơn mình chút. Bởi vì mất ông xã, các ấy mất tất cả.” Đào Du Du cảm thấy trong lòng đầy căm phẫn, Thác Ngọc Mộ Dã cho là đúng, có lẽ chuyện này ta biết nhiều, vì vậy chuyện này xảy ra trong gia đình mình, ta cảm thấy có gì kỳ quái.

      cho rằng giống như vậy sao? Có lý ? Pháp luật nước ta làm sao có thể cho phép những điều lệ bất bình đẳng như vậy được?” Đào Du Du hơi bất mãn về thái độ của Thác Ngọc Mộ Dã đối với chuyện này, thở phì phò chu miệng lên kháng nghị.

      “Về điểm này, pháp luật nước ta tương đối tôn trọng ý nguyện cá nhân, chỉ cần phần thỏa thuận này hai bên tự nguyện ký kết, hơn nữa cũng ngại gì trật tự xã hội, uy hiếp lợi ích của người kia, lợi ích quốc gia, như vậy nó là hợp pháp.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã như thầy giáo dạy pháp luật, xóa nạn mù chữ cho học sinh ngốc nghếch là Đào Du Du.

      “Rất công bằng, pháp luật như vậy là dành cho kẻ có tiền đùa giỡn.” Đào Du Du dùng sức cắn môi dưới, trong lòng rất tức giận.

      “Đào quản gia ở trong phủ Tổng Thống có nền tảng tốt như vậy, vì sao lại lợi dụng tốt nhỉ? Tôi nghĩ rằng trong tháng cơ hội bộ trưởng bộ Tư Pháp và các Nghị viên Quốc hội này đến phủ Tổng Thống hộp báo cáo công việc hẳn là ít, giống như bất đồng ý kiến vậy, hoàn toàn có thể giống như đề xuất của bọn họ thôi.” Thác Ngọc Mộ Dã nửa đùa nửa .

      “Ách… Việc này sao…” Đào Du Du nghe như thế, đột nhiên cảm thấy rối rắm, có thể làm như vậy sao? Lợi dụngchức vụ của mình, đây vốn phải là việc làm của , Vũ Văn Vĩ Thần cho phép sao?

      “Tốt lắm, chúng ta lên đường .” Nhìn thấy Đào Du Du do dự, Thác Ngọc Mộ Dã chợt nở nụ cười, từ ghế sô pha đứng dậy, thuận tay lấy áo khoác giá treo áo mặc vào, sau đó xoay người ý bảo Đào Du Du theo ra ngoài.

      “Cái kia.. Đợi chút, vừa phần thỏa thuận này của Vi Tiếu, vì vậy, chúng ta làm sao mới có thể giúp đỡ ấy? Nếu giúp đỡ ấy, tôi tìm đến có ý nghĩa gì chứ?” Đào Du Du đứng dậy, nhưng bước , đưa tay bắt lấy cánh tay Thác Ngọc Mộ Dã, nhanh chóng .

      Thác Ngọc Mộ Dã vốn định xoay người rời , tay lại bị Đào Du Du nắm lại, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du vẻ mặt đầy mờ mịt, rồi chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, nếu đến giúp bạn , tôi gọi theo tôi đến nhà tang lễ có ý nghĩa gì chứ?”

      “Hả?” Trong lúc nhất thời Đào Du Du hiểu ý của ta, nhưng chờ sau khi suy nghĩ kỹ những lời này, lập tức nở nụ cười, nhanh: “ rất cảm ơn , cảm ơn…”

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy liền cười , sau đó vừa ra cửa, vừa : “ tôi cần dùng những từ ngữ kính trọng, dường như tuổi của chúng ta kém nhiều lắm, tuy rằng nhìn giống như thiếu nữa chưa đến tuổi trưởng thành.”

      “A? Vị thành niên?” Đào Du Du theo ra ngoài, lúc nghe được ta mình giống như tuổi vị thành niên, nhịn được cúi đầu nhìn phía trước ngực mình chút.

      Choáng, chỗ nào giống vị thành niên? Rốt cuộc có chỗ nào giống vị thành niên hả?

      Đào Du Du phía sau bị lời của ta làm cho tức giận thôi, hai người ra khỏi văn phòng, ngang qua hành langrồi vào thang máy.

      Thang máy từ từ xuống, hai người đứng chung chỗ, xem như gian lớn nhưng vì hai người đứng trầm mặt nên cảm thấy thoải mái.

      “Thác Ngọc tiên sinh, tôi có thể hỏi chuyện ?” Vì tầng lầu rất cao, xuống dưới cần chút thời gian, Đào Du Du điều chỉnh khí trong thang máy, vì vậy đành nhảm.

      “Hả?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đào Du Du lùn hơn mình cái đầu cộng thai bả vai, ý bảo tiếp.
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 114: Là Mẹ Của Hai Đứa ?

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Tôi nhìn thấy hành lang trước văn phòng của có nhiều vật phẩm quý giá, nhưng trong phòng làm việc của lại bố trí rất đơn giản, đây là vì sao vậy?” Đào Du Du ngẩng đầu nhìn ta rồi hỏi.

      cảm thấy…………..Tôi là người rất cổ lỗ sĩ ?” Khịt khịt mũi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng có vẻ mặt rất đáng , ánh mắt của ta lúc này ràng mãnh liệt như lúc trước, mà giống như cậu bé nhà hàng xóm.

      “Việc này sao…………….” Đào Du Du gãi đầu, cẩn thận nhìn , dường như muốn tìm đáp án từ mặt .

      “Những thứ này đều là do cha tôi sưu tầm.” Thác Ngọc Mộ Dã đáp án rất nhanh.

      ra là thế, Đào Du Du có vẻ đâm chiêu gật đầu, thế nào mà văn phòng của ta lại đơn giản như thế,diiễnٿ~đaàn~leê~ٿquyý~đoôn ra đây mới là phong cách của ta, những thứ hoa hoa lệ lệ gì đó ở bên ngoài đều phải là con người của .

      Sau đó hai người lại trầm mặc, đến khi thang máy xuống lầu , cửa thang máy mở ra, hai người ra khỏi thang máy.

      Lúc đến cửa, Đào Du Du nhìn thấy có bảy chiếc xe Mercedes Benz màu đen đậu ở đây, ở giữa bảy chiếc xe này, có chiếc xe Rolls-Royce đến phủ Tổng Thống đón Đào Du Du. Vì vậy ĐàoDu Du hiểu, ra trước đây là xe mà và Thác Ngọc Mộc Dã ngồi.

      Thác Ngọc Mộc Dã xuất tại cửa lớn, trợ lý Vương đứng ở bên cạnh xe lâu liền cúi đầu chào, sau đó mở cửa xe cho ta.

      Thác Ngọc Mộc Dã rất thân sĩ mời Đào Du Du lên xe trước, sau đó tự mình lên xe, trợ lý Phó ngồi ở ghế lái phụ phía trước.

      Đoàn xe nhanh chóng xuất phát, Đào Du Du ngồi trong xe, trong lòng thầm cảm thán, Thác Ngọc Mộc Dã này ra ngoài phô trương, có phần hơi quá phận rồi.

      biết đây là chiếc Rolls-Royce từ đầu tới cuối nằm trong đoàn xe Benz, toàn bộ đều phụ trách bảo vệ Thác Ngọc Mộc Dã.

      Nghĩ lại, kẻ có tiền sống cũng mệt mỏi.

      Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô thành phố, vì vậy đường hơi xa chút, hai người ngồi xe đều gì, Thác Ngọc Mộc Dã hai mắt khép hờ, tựa đầu vào ghế ngồi phía sau, dường như nhắm mắt dưỡng thần.

      Tâm tình Đào Du Du hơi khẩn trương, vừa lo lắng cho tình cảnh tại của Dương Vi Tiếu, mà Thác Ngọc Mộc Dã cũng thể giúp ấy. mặt khác, bởi vì và Thác Ngọc Mộc Dã ngồi chung chỗ, khoảng cách giữa hai người rất gần, làm cảm thấy tim mình đập loạn.

      Trong lúc nhất thời, Đào Du Du lại ngây ngẩn cả người.

      “Dường như rất thích nhìn chăm chú vào người khác cho đến khi ánh mắt ngây ra….” Ngay lúc Đào Du Du còn say mê ngắm nhìn mỹ nam trong ánh mặt trời, Thác Ngọc Mộc Dã chợt mở to hai mắt, bất thình lình đưa mặt đến gần , ánh mắt dừng hai mắt , khóe môi hơi lộ ra nụ cười tà rồi .

      “Hả?” Đào Du Du bị làm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện ngã người về phía sau, khi đầu sắp đụng đến cửa xe, bị Thác Ngọc Mộc Dã nhanh tay lẹ mắt đưa tay chế trụ ót lại, khiến đầu của chạm vào tay .

      “Thế nào? Bị người khác bắt được bí mất làm cảm thấy bất an sao?” Thác Ngọc Mộc Dã thu tay lại, cả người Đào Du Du bị bàn tay to lớn của kéo đến trước mặt , hai người mặt đối mặt chóp mũi như muốn chạm vào chóp mũi đối phương.

      Bất thình lình bị động tác thẳng thừng như vậy làm Đào Du Du hơi ngây ra, mở to hai mắt, cả người cứng ngắc dám nhúc nhích.

      Hơi thở ấm áp của Thác Ngọc Mộc Dã phả vào mặt , khiến có cảm giác mũi mình hơi ngưa ngứa, thở cũng dám thở nữa.

      Hai người mắt to trừng mắt giằng co vài giây, đến khi Đào Du Du cảm thấy nín thở lâu mà suýt chút chịu nổi nữa, Thác Ngọc Mộc Dã ngã người về phía sau, rồi cười phá lên.

      Lúc này hai má Đào Du Du đỏ bừng, hơi giận dữ liếc mắt nhìn Thác Ngọc Mộc Dã, giọng oán trách: “Có gì buồn cười chứ…”

      là mẹ của hai đứa ?” Thác Ngọc Mộc Dã cười liền thu hồi nụ cười lại, có ý hỏi.

      gì vậy? Chẳng lẽ thấy bộ dạng của tôi giống mẹ của hai đứa sao?” Đào Du Du hiểu ý của , vì vậy hỏi ngược lại.

      “Mặt mũi quan hệ, nhưng mà cho tôi cảm giác, rất giống mối tình đầu tiên…”

      “Cái gì… cái gì ?” Đào Du Du hơi nghi ngờ lỗ tai mình, là người mẹ 24 tuổi tự dưng lại bị người khác giống như , đây là khen chăm sóc da mặt tốt sao? Hay là châm chọc giống như người trưởng thành?

      Lúc này Thác Ngọc Mộc Dã lại chuyện, nụ cười mặt cũng từ từ mất , dường như nụ cười vừa rồi chưa từng xuất mặt .

      Đào Du Du hiểu trong lòng Thác Ngọc Mộc Dã suy nghĩ gì, thấy chuyện, cho rằng suy nghĩ chuyện gì, vì vậy cũng dám quấy rầy , ngoan ngoãn ngồi bên, tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, duy trì gian yên tĩnh.

      ra, đối với , giống như có thể ngồi bên cạnh như bây giờ, cũng là chuyện hạnh phúc với rồi.

      Lúc trước khi còn , thích nhưng dám ra.

      Bây giờ, là mẹ của hai đứa , lại càng có dũng khí đem phần tình cảm sâu trong lòng nhiều năm ra.

      Tuy rằng thích, nhưng dám hy vọng xa vời, đó là tâm tình của Đào Du Du nay.

      Đoàn xe chạy đường, khoảng mười phút sau, rốt cuộc đến nhà tang lễ đưa vô số con cháu nhà hào môn cùng các nhân vật quan trọng trong giới chính trị.

      Sau khi xe dừng lại, lập tức có vài bảo vệ đến mở cửa xe cho hai người.

      Lúc Đào Du Du bước xuống xe, nhìn thấy trước mặt có rất đông khách đến viếng.

      Vẻ mặt mọi người đều trang nghiêm, mặc trang phục màu đen, làm khí ngột ngạt càng trở nên nặng nề hơn.

      Hai người xuống xe liền thu hút rất nhiều người xem, trong lúc nhất thời, Đào Du Du cảm thấy mình xuất cùng lúc với Thác Ngọc Mộc Dã quyết định ngu ngốc.




      Chương 115: Ông Trời Cũng Dám Cản Trở

      Editor: Nguyên Nguyên


      Thác Ngọc Mộ Dã bước từng chậm rãi vào đại sảnh, Đào Du Du liếc mắt cái liền nhìn thấy Dương Vi Tiếu quỳ ở đại , gương mặt tái nhợt, và Lý Mỹ Ngôn đứng bên cạnh.

      Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng dáng Dương Vi Tiếu yếu đuối lung lay, có thể té ngã bất cứ lúc nào.

      Đào Du Du vừa nhìn thấy cảnh này, nghĩ gì nhiều, thẳng đến chỗ Dương Vi Tiếu.

      “Vi Tiếu, vì sao cậu lại quỳ ở đây? Mau đứng lên.” Đào Du Du đến trước mặt Dương Vi Tiếu đưa tay muốn nâng dậy.

      “Vo dụng thôi, mình kéo cậu ấy lâu rồi, cậu ấy sống chết cũng chịu đứng lên.” Lý Mỹ Ngôn thấy vậy, thở dài .

      “Vi Tiếu, đứng lên , minh đưa cậu đến linh đường, mình cũng tin lão phu nhân gây khó dễ với chúng ta.” Đào Du Du rất tức giận, trơ mắt nhìn Dương Vi Tiếu bị người ta khi dễ đến vậy, bảo làm sao có thể nhịn được.

      “Du Du, cảm ơn cậu, nhưng mà cậu giúp được mình đâu, mẹ chồng mình tha thứ cho mình, nhưng bà cho phép mình bước vào linh đường nhìn mặt Nguyên Tục lần cuối.” Dương Vi Tiếu nở nụ cười nhạt, cánh môi khô khẽ mấp máy, phát ra thanh yếu ớt, thanh này làm Đào Du Du hận thể vọt vào linh đường liều mạng với lão phu nhân.

      “Mình có thể giúp cậu, theo mình, đứng lên , mình đưa cậu vào, ngược lại mình muốn nhìn lão phu nhân ngăn cản mình bằng cách nào.” Đào Du Duvừa , vừa đưa tay túm lấy Dương Vi Tiếu quỳ dưới đất đứng lên, sau đó lôi kéo cánh tay ấy vào trong đại sảnh.

      Vừa mới vào cửa, lại bị người bảo vệ mặc âu phục màu đen ngăn cản bên ngoài: “Phu nhân, xin lỗi, lão phu nhân dặn dò, thể vào.”

      “Tôi và Thác Ngọc tiên sinh đến đây phúng viếng tiên sinh Thác Ngọc Nguyên Tục, thế nào? Quý phủ đối đãi với khách như thế sao?” Đào Du Du nhìn bảo vệ ngăn cản mình và Dương Vi Tiếu, lạnh giọng hỏi.

      Hai người bảo vệ nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Thác Ngọc Mộc Dã đứng cuối đầu trước linh đường, rồi mọi người quay lại, xoay người đến chỗ lão phu nhân cùng người nhà đáp trả lễ Thác Ngọc Mộc Dã.

      Đào Du Du biết, nếu xin phép lão phu nhân, bọn họ cho và Dương Tiếu Vi vào, vì vậy chỉ có thể hy vọng Thác Ngọc Mộc Dã giải vây giúp mình thôi.

      Sau khi bảo vệ thông báo với lão phu nhân, bà ta quay đầu nhìn thoáng qua Đào Du Du, sau đó với Thác Ngọc Mộc Dã đứng trước mặt: “Vị tiểu thư này cùng với cậu, là như thế sao?”

      “Bác thấy người cùng với con, ngăn cản ở bên ngoài sao?” Thác Ngọc Mộc Dã cũng nhàng trả lời, thản nhiên liếc mắt nhìn Đào Du Du, cố ý .

      “Vậy cùng với cậu rồi.” Lão phu nhân nghe xong sắc mặt lại lạnh lẽo, quay đầu với bảo vệ đứng phía sau lưng mình: “Có nghe lời Thác Ngọc tiên sinh ? Còn đuổi những người cần thiết .”

      “Vâng, tôi hiểu nên làm thế nào rồi.” Bảo vệ nghe xong, lập tức xoay người chuẩn bị .

      “Nhưng mà…” Thác Ngọc Mộc Dã thấy thế chợt mở miệng : “Theo con được biết, vị tiểu thư các người chặn ở ngoài cửa kia, hình như là Đào quản gia của phủ Tổng Thống, con nghĩ ấy thay mặt ngài Tổng Thống đến phúng viếng ? Nếu như vậy, bác , bác nên lo lắng quyết định của mình lần nữa rồi.”

      “Cái gì?” Lão phu nhân vừa nghe xong, vẻ mặt liền thay đổi, bà ngạc nhiên đến ngờ.

      “Con còn có việc, xin từ biệt trước, đúng rồi, hy vọng bác xử lý tốt chuyện hậu của Nguyên Tục, có thể nhanh chút đem những sai lầm của bác trước đây đền bù lại.” Thác Ngọc Mộc Dã xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, cũng liếc nhìn bà cái, lập tức xoay người ra cửa.

      Đào Du Du đứng ở cửa nhìn thấy Thác Ngọc Mộc Dã và lão phu nhân gì, chỉ nhìn thấy ta vừa tới, liền nghĩ rằng ta giải vây giúp mình, vì vậy sau khi đợi ta đến gần, liền hỏi: “Thác Ngọc tiên sinh, như thế nào? Ngài gì với lão phu nhân vậy? Bà ấy có thể cho chúng tôi vào ?”

      chỉ cần vào là được rồi, làm này, sợ ông trời cũng cản được , Tôi còn có việc, tôi trước đây.” Thác Ngọc Mộc Dã chỉ mỉm cười nhìn , sau đó vỗ bờ vai , rồi ra ngoài.

      Đào Du Du nhìn ta bỏ ở lại rồi rời , nhưng lại ông trời cũng dám cản , trong lòng nghĩ ta giúp xử lý tốt việc này, vì vậy vội vàng theo bóng lưng : “Cái kia, cảm ơn .”

      cần cảm ơn tôi, cảm ơn Tổng Thống là được rồi.” Thác Ngọc Mộc Dã quay đầu lại mà chỉ phất phất tay .

      Tổng Thống?

      Chuyện này có liên quan gì đến Tổng Thống chứ? phải cảm ơn Tổng Thống làm gì?

      Đào Du Du khó hiểu nhìn theo bóng lưng ta, rồi thầm.

      Ngay lúc còn suy nghĩ chuyện này có liên quan gì đến Tổng Thống, giọng trầm ổn mạnh mẽ của lão phu nhân truyền vào tai : “Đào quản gia có thể đích thân đến viếng trước con trai tôi, bà già này vô cùng cảm kích.”

      “A?” Nghe thế, trong lòng Đào Du Du “lộp bộp”, vì sao lão phu nhân này biết là Đào quản gia?

      “Xin mời Đào quản gia.” Đào Du Du suy nghĩ hơi hỗn loạn, lão phu nhân bày ra tư thế xin mời với , ý bảo vào linh đường.

      Chuyện này làm ngạc nhiên, Thác Ngọc Mộc Dã cũng có mặt mũi, có thể khiến lão phu nhân đích thân đến mời , bây giờ là tình huống gì?

      Tuy rằng hiểu Thác Ngọc Mộc Dã làm gì khiến lão phu nhân khách khí như vậy, nhưng mà lão phu nhân mời vào linh đường, như vậy cũng lời vô nghĩa, nắm tay Dương Vi Tiếu vào linh đường.

      Cứ như vậy, Đào Du Du rất thuận lợi đưa Dương Vi Tiếu vào linh đường.

      Sau khi vào linh đường, Dương Vi Tiếu để ý đến bản thân mình suy yếu, nhanh chóng chạy đến trước quan tài đặt thi thể Thác Ngọc Nguyên Tục, nhìn dung nhan của ta, yên lặng rơi lệ.

      Đào Du Du đứng bên nhìn, nhịn được hơi xót xa, nhưng lại tiến lên ngăn cản ấy, vì biết những giọt nước mắt này của Dương Vi Tiếu cất chứa trong lòng lâu, bây giờ cần phải phát tiết ra thôi.
      Last edited: 23/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 116: Dùng Tốt Thân Phận

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Đào quản gia, ở đây có rất nhiều người, xin mời đến phòng khách nghỉ ngơi chút, sau đó cơm trưa được dọn lên.” Sau khi Đào Du Du bái tế Thác Ngọc Nguyên Tục xong, người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đến trước mặt , khách khí với .

      “Ông là?” Đào Du Du nhìn thoáng qua người này, tò mò hỏi.

      “Tôi là quản gia của quý phủ, cũng là trợ lý của lão phu nhân, lão phu nhân muốn chủ trì đại cục trước mắt, sợ có điều thất lễ với Đào quản gia, cho nên để cho tôi đến mời đến phòng khách nghỉ ngơi.” Người đàn ông , thấy hơi xoay người lại, bày ra tư thế “mời” theo mình.

      cần, tôi đến phúng viếng ông xã của bạn thân, mục đích đạt được rồi, vì vậy làm phiền đến quý phủ nữa, xin ông với lão phu nhân hãy nén đau thương.”
      Đào Du Du nhìn thấy Dương Vi Tiếu cuối cùng cũng được gặp mặt Thác Ngọc Nguyên Tục, chỉ có thể giúp ấy được như vậy, vì vậy chỉ gật đầu với vị quản gia trước mắt, sau đó chuẩn bị rời .

      “Đào quản gia xin dừng bước.” Người quản gia này thấy thế, lập tức lên tiếng giữ Đào Du Du lại.

      “Xin hỏi ông có chuyện gì ?” Đào Du Du nhìn về phía quản gia, trong lòng hiểu ông ta muốn giữ mình lại làm cái gì.

      “Người thấy phu nhân thương tâm như thế, chúng tôi biết khuyên bảo là bạn của phu nhân, chỉ có cách xin ở lại khuyên bảo phu nhân là được, làm phiền rồi.” Quản gia xong, nhìn Đào Du Du cúi thấp đầu, liền van xin.

      Ha hả…………..

      Lời này mới mẻ rồi.

      Đào Du Du nhịn được cười thầm, thế nào, lương tâm lão phu nhân cảm thấy rốt cuộc nàng dâu này có tốt bao nhiêu, nỡ để ấy thương tâm như thế sao?

      Bà ta thay đổi quá nhanh chứ, hơi có chút
      Quỷ dị rồi.

      Rốt cuộc Thác Ngọc Mộ Dã dùng biện pháp gì mà thu phục được lão phu nhân cố chấp mạnh mẽ này chứ?

      Đào Du Du suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh vòng.

      Có thể khiến ở lại cùng với Vi Tiếu, hiển nhiên là vui nhất rồi, vì vậy sau khi quản gia mở miệng van xin , liền gật đầu đồng ý.

      “Cảm ơn .” Quản gia khách khí lời cảm ơn với , sau đó lại : “Vậy mời hãy khuyên phu nhân về phòng nghỉ ngơi , nhìn tình trạng của ấy tốt.”

      “Được, tôi biết nên làm thế nào.” Đào Du Du xong, liền đến chỗ Dương Vi Tiếu quỳ cách đó xa.

      …….

      Lúc này, xe chạy đường lớn từ nhà tang lễ vào trung tâm thành phố, Thác Ngọc Mộ Dã nhắm mắt dưỡng thần.

      “Tổng giám đốc, ngài để Đào quản gia ở lại đó mình có được ? Dù sao ấy cũng là quản gia của phủ Tổng Thống, nếu xảy ra chuyện gì, nên giao cho Tổng Thống như thế nào đây?” Vốn đây là vị trí của Đào Du Du ngồi, bây giờ lại đổi là trợ lý Vương Ưng của Thác Ngôn Mộ Dã, ta cảm thấy hơi lo lắng.

      “Cậu biết ấy là người của Tổng Thống, có gì mà lo lắng?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt cảm xúc .

      “Ngài cố ý để lão phu nhân biết thân phận của ấy, sau đó ngài trước mặt hội đồng quản trị gây áp lực cho ấy, cứ như vậy, ấy ở thân phận là quản gia, nhất định lợi dụng chút, như vậy Đào quản gia có thể đến đây đàm phán về thỏa thuận ký trước khi kết hôn của Dương Vi Tiếu rồi…. Tổng giám đốc, ngài nước cờ này khéo.” Lúc này Vương Ứng cũng hiểu ý đồ của Thác Ngọc Mộ Dã, ta liền cảm thán.

      Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười cảm xúc: “Thân phận của Đào Du Du, quả dùng được lắm…”

      ……

      Trong nhà tang lễ, Đào Du Du khuyên nhủ lúc Dương Vi Tiếu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi, đỡ ấy nằm xuống ghế sô pha, lúc này Đào Du Du mới biết, từ lúc các bị ngăn cản ở cửa sau, biết Lý Mỹ Ngôn chạy đâu rồi.

      Chẳng lẽ sau khi ấy nhìn thấy mình đến đây, liền lặng lẽ rời rồi sao?

      Đào Du Du hơi nghi ngờ, nhưng mà cũng suy nghĩ nhiều. Tuy rằng nhìn thấy ấy nằm ghế sô pha, nhưng hai mắt Dương Vi Tiếu vẫn mở to nhìn lên trần nhà, có cảm giác đau lòng nên lời.

      “Vi Tiếu, cậu đừng như vậy, cố nén bi thương , ông xã cậu trời có linh thiêng, nhất định muốn nhìn thấy cậu như vậy.” nhàng nắm lấy bàn tay gầy lạnh lẽo của ấy, Đào Du Du ôn nhu khuyên nhủ bên tai Dương Vi Tiếu.

      “Du Du, cậu hiểu đâu, năm đó vì có thể ở cùng chúng tôi chịu bao nhiêu khổ cực.” Hơi hơi chớp mắt, khóe mắt có dòng nước mắt chảy xuống, giọng Dương Vi Tiếu , yếu ớt, giống như bây giờ mờ ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

      “Mình có thể hiểu tâm tình của cậu lúc này, nhưng mà Nguyên Tục chết phải là lỗi của cậu, cậu đừng quá tự trách mình, như vậy đối với đứa trong bụng tốt.” Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Vi Tiếu, mặc kệ Đào Du Du có gì, đều có vẻ thiếu sức sống như vậy.

      tìm được lời nào để , biết bây giờ chỉ có ấy mới cứu được bản thân mình.

      “Lần đầu tiên lúc ấy đưa mình đến gặp người nhà, mẹ của ấy thích mình, bà thân phận của mình xứng với Thác Ngọc thị, tuyệt đối cho phép mình bước chân vào cửa Thác Ngọc.” Dường như Dương Vi Tiếu nghe những lời Đào Du Du , chỉ lại chuyện xưa của mình với Thác Ngọc Nguyên Tục.

      Đào Du Du biết bây giờ ấy chỉ muốn hết, vì vậy cũng quấy rầy ấy, chỉ ngồi cạnh ấy, lẳng lặng nghe ấy .

      “Vì có thể ở với nhau, thậm chí Nguyên Tục quyết định lén lút đưa mình rời khỏi Thương Quốc, đến hòn đảo mà ở đó ai biết chúng tôi, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà lúc kế hoạch của chúng tôi chuẩn bị chu đáo tất cả, mẹ của ấy biết được tin này, mẹ ấy ngăn cản chúng tôi, bà chỉ đợi đến lúc chúng tôi chuẩn bị , buổi tối đêm trước ngày chúng tôi rời , bà ấy sai người bắt nhốt tôi lại. Ngày thứ hai, Nguyên Tục ở sân bay đợi mình, ấy đến đến sáng ngày thứ ba, chờ đợi đến tuyệt vọng, sau đó như điên tìm kiếm tôi khắp nơi. Mình biết ta dùng cách nào mà biết được mẹ của ta sai người bắt nhốt mình, mình cũng biết ấy dùng cách gì mà khiến mẹ ấy chấp nhận mình và ấy ở chung với nhau, mình chỉ biết là, mình bị nhốt đến ngày thứ năm, khi mình bước ra khỏi căn phòng đó, người mình thấy đầu tiên là ấy…
      Last edited by a moderator: 23/10/14
      windlove_9693Ha mi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :