1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 61: Ba đứa là ai

      "Mẹ. . ."

      Hứa Tâm Lam nhìn theo nơi phát ra tiếng , đứa bé đứng ở cách bà khoảng năm thước, hai tay khoanh lại, nhìn hai người.

      Hứa Tâm Lam hơi sững sờ, vì hai mắt của đứa bé có chút sắc bén.

      "Mẹ." Hàn Khuynh Thược chạy vội tới bên cạnh Hàn Mộ, cho cái ôm mạnh mẽ.

      "Mẹ?" Hứa Tâm Lam giọng .

      Chẳng lẽ, Hàn Mộ nó lập gia đình, cũng có con ?

      "Thược Thược!" Hàn Mộ vỗ phía sau lưng Hàn Khuynh Thược, ra dấu bên cạnh có người.

      Hàn Khuynh Thược ngẩng đầu lên, nhạt nhẽo liếc qua Hứa Tâm Lam, gật đầu xem như chào hỏi xong.

      Người đàn bà này, nó thích. . . Hơn nữa, còn chán ghét bà ta!

      Những lời người đàn bà này mới vừa với mẹ bảo bối của mình, nó cũng nghe thấy.

      Lông mày Hàn Khuynh Thược chau lên, người đàn bà này có phải là thiếu não ? Con trai của mình làm được lại đến làm phiền mẹ bảo bối của nó. Sao bà ta tự mình gặp con trai của mình để chuyện ?

      như thế nào đều con trai của bà ta thích mẹ nó, được ! Thế nhưng lại xem mẹ nó là người cướp đoạt, bình thường mẹ nó thấy đàn ông đều là chướng mắt!

      "Tiểu Mộ, đây là con con?" Hứa Tâm Lam hỏi.

      Nếu như Hàn Mộ lập gia đình, sanh con rồi, như vậy nó và Tiểu Bằng hoàn toàn có khả năng ở cùng chỗ! Như vậy, nếu Tiểu Bằng biết rồi, cũng hết hy vọng cách triệt để rồi.

      "Dạ!" Hàn Mộ cười nhìn Hàn Khuynh Thược, tay vuốt ve qua đầu của nó.

      Cái tiểu nha đầu này là con của , bảo bối của !

      "Con lập gia đình?" Hứa Tâm Lam nhíu mày, "Ba của đứa tôi có biết ?"

      Hàn Mộ vừa nghe, sắc mặt hơi đổi. Lập gia đình? Ba của con ?

      Hàn Khuynh Thược tinh mắt, thoáng cái phát giác được Hàn Mộ run động tay đầu ngón tay trong nháy mắt.

      Nó biết, mẹ nó chưa bao giờ chuyện về cha cho nó nghe. Có lần, nó bị bạn học ở nhà trẻ ức hiếp, mắng nó có cha, là con hoang. Nó khóc với mẹ rằng nó muốn cha. Lúc đó, sắc mặt mẹ liền trắng bệch!

      Cho nên, bắt đầu từ lúc đó nó chuyện về cha nó. Bởi vì làm mẹ nó đau lòng, nó cũng rất ghét bỏ!

      Còn có, thương tổn mà mẹ nó trải qua, xem nó làm nổ sào huyệt của ông ta hay

      "Con có ba . . .".

      ☆, Chương 62: Lựa chọn đối mặt

      "Con có ba. . ."

      Hàn Mộ hơi sững sờ, vẻ mặt khó coi nhìn Hàn Khuynh Thược.

      Cái đứa này, là làm khó ! Nếu là những đứa khác cùng tuổi nhất định nắm lấy cơ hội đó tha. Mà bảo bối của , rất , rất giữ gìn nàng!

      "Con chỉ muốn mẹ con là được. Có thêm những người khác cũng là thừa!" Khóe miệng Hàn Mộ mỉm cười, có chút khinh miệt mà nhìn Hứa Tâm Lam.

      "Này. . ." Sắc mặt Hứa Tâm Lam hơi đổi. Bà ngờ từ trong miệng đứa này lại ra những lời như vậy, sắc bén, lạnh lùng.

      "Mẹ, con đói rồi!" Hàn Khuynh Thược mân mê cái miệng nhắn, nhìn lướt qua Hứa Tâm Lam, cái người đàn bà này sao còn chưa ?

      "Ừ." Hàn Mộ vỗ bàn tay bé của Hàn Khuynh Thược, "Mẹ dẫn con ăn ngon."

      "Được thôi!" Hàn Khuynh Thược cho hôn môi Hàn Mộ cái, kéo tay Hàn Mộ, đứng lên.

      "Tiểu Mộ!" Nhìn hai mẹ con chuẩn bị đứng lên rời , ánh mắt Hứa Tâm Lam hơi động, "Sao lại muốn ?"

      "Ừ. Tôi trước!" Hàn Mộ gật đầu. Trực giác của chocô biết phải nhanh rời khỏi nơi này!

      "Thược Thược, xin chào!" Hàn Mộ kéo bàn tay bé của Hàn Khuynh Thược.

      "Dạ." Hàn Khuynh Thược cười ngọt ngào đối với Hứa Tâm Lam, "Xin chào!"

      Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy này người đàn bà này từ trong đáy lòng của nó thích, nhưng hết cách rồi, nó phải cho mẹ nó chút mặt mũi.

      "Tiểu Mộ!" Hứa Tâm Lam gọi lại Hàn Mộ, "Tiểu Bằng muốn đến tiếp ta. Ngươi có ý định trông thấy ?"

      Mới vừa rồi, lúc Hàn Khuynh Thược xuất , nàng bà lén gởi tin nhắn cho Châu Tiêu Bằng biết, để ta tự mình đến. ra, mục đích của bà rất đơn giản. Bà muốn Châu Tiêu Bằng biết, Hàn Mộ đứa lớn như vậy, hai người bọn họ là thể nào ở cùng chỗ.

      Tính toán thời gian, Tiểu Bằng cũng có thể đến rồi !

      "Bà . ." Hàn Mộ xoay người, cau mày nhìn Hứa Tâm Lam.

      Bà ta tuyệt đối là cố ý! Bà ta nghĩ muốn chặt đứt mong muốn trong lòng của Bằng đối với .

      "Ha ha. . ." Khóe miệng Hàn Mộ nở nụ cười.

      Thôi, giấy là gói được lửa! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Bằng. Nếu biết kết cục của hai người bọn họ, nên để Bằng hết hy vọng. Như vậy mới công bằng với Bằng.

      "Tiểu Mộ. . ."

      .
      Last edited: 20/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,Chương 63: Xoay người, gặp lại sau

      “Tiểu Mộ. . . . . .”

      Nghe được thanh từ phía sau truyền đến, Hàn Mộ nhắm mắt, khóe miệng mím chặt.

      biết là phải đối mặt, chỉ là biết phải đối mặt nhanh như vậy.

      “Mẹ. . . . . .” Hàn Khuynh Thược ngắt lòng bàn tay của Hàn Mộ, có chút bận tâm.

      có việc gì đâu.” Hàn Mộ cúi đầu, mỉm cười với Hàn Khuynh Thược.

      Xoay người, ánh mắt Hàn Mộ đảo qua Hứa Tâm Lam, là làm khó khổ tâm lần nữa rồi!

      “Tiểu Mộ, tại sao em lại cùng mẹ chỗ, trùng hợp thế sao?” Châu Tiêu Bằng nhìn Hàn Mộ, mặt mang theo nụ cười như ánh mặt trời làm ấm áp lòng người.

      Bằng.” Hàn Mộ gật đầu chào hỏi, trong tiếng mang theo nhàn nhạt xa cách.

      Là trùng hợp sao?

      Hàn Mộ có chút buồn cười, tại sao đến bây giờ mới phát , từ lúc cùng Hứa Tâm Lam gặp mặt lọt vào cái bẫy mà Hứa Tâm Lam sắp đặt!

      “Tiểu Bằng, con đến rồi!” Hứa Tâm Lam vỗ vỗ vai của Châu Tiêu Bằng, “Đúng lúc gặp phải Tiểu Mộ.”

      Mắt của Hứa Tâm Lam quét qua Hàn Khuynh Thược, tiếp tục : “Tiểu Bằng, con cùng Tiểu Mộ gặp mặt, nhưng con nhất định còn chưa biết, Tiểu Mộ kết hôn sinh con!”

      “Rầm. . . . . .” Châu Tiêu Bằng chỉ có cảm giác bên tai mình có tiếng ầm vang, chân lập tức có chút đứng vững, “Kết hôn, sinh con?!”

      “Đúng vậy!” Hứa Tâm Lam mỉm cười, “Nhìn , đây chính là con của con bé!”

      Châu Tiêu Bằng nhìn theo tay của Hứa Tâm Lam, bóng dáng của Hàn Khuynh Thược liền tiến vào trong mắt mình.

      Hàn Khuynh Thược nhàn nhạt liếc nhìn Châu Tiêu Bằng. Dáng dấp của người đàn ông này tệ, nhưng có cái gì đó làm nó chán ghét mẹ. Còn có, đối với tình của ông ta với mẹ nó làm cho nó cảm thấy nặng nề. Loại thương này nó cảm thấy mẹ nó cần!

      là. . . . . .” Châu Tiêu Bằng thầm. Đứa bé này rất giống với Tiểu Mộ, Tiểu Mộ làm mẹ?

      “Tiểu Mộ!” Châu Tiêu Bằng đột ngột ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ, hai mắt vẫn nhúc nhích. muốn Hàn Mộ với phải, phải đứa bé là của , còn chưa có kết hôn.

      Bằng.” Hàn Mộ khẽ mĩm cười, kéo tay của Hàn Khuynh Thược đặt vào lòng bàn tay mình, : “Đây là con của em, Khuynh Thược!”

      đến giờ, nên gặp lại. Như vậy, chỉ có thể lựa chọn cười gặp lại!

      Bằng, em có thời gian, trước!” thấy Châu Tiêu Bằng vô cùng kinh ngạc, hai mắt đau thương buồn bã, Hàn Mộ dắt tay Hàn Khuynh Thược, xoay người, hẹn gặp lại.
      Last edited: 20/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 64: Bọn họ là mẹ con

      Cái xoay người này cơ hồ là rút cạn sạch sức lực của Hàn Mộ, còn so chuyện khó khăn trắc trở này!

      “Mẹ!” Hàn Khuynh Thược kéo Hàn Mộ, cầm lòng bàn tay của mình, “Mẹ, Thược Thược ở đây!”

      Mẹ của nó rất kiên cường và mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều. Nó cần phải an ủi. Vào giờ phút này, nó chỉ cần người có thể sống, nó cố gắng chống đỡ.

      Tay của mẹ nó khẽ run tiết lộ khổ sở ở trong lòng mẹ nó. Mẹ của nó có lẽ vô cùng thích người đàn ông vừa rồi kia. Bằng? Châu Tiêu Bằng? Người đàn ông kia chính là tổng giám đốc của tập đoàn Châu thị!

      “Mẹ, người đàn ông kia. . . . . .” Hàn Khuynh Thược dừng chút, chờ Hàn Mộ trả lời.

      ta là thanh mai trúc mã của mẹ. Mẹ của ta với bà ngoại con là chị em tốt từ đến lớn, chỉ là bà ngoại con. . . . . .” Hàn Mộ lắc đầu cái, “Thược Thược, đến bà ngoại con, mẹ cơ hồ quên còn có chuyện cần phải nhanh giải quyết.”

      “Mẹ, chuyện gì?” Lông mày Hàn Khuynh Thược hơi nhướng lên.

      Nhìn dáng vẻ này của mẹ nó, đại khái có người lại muốn gặp tai ương!

      , mẹ dẫn con gặp ông ngoại của con, thuận tiện tính toán món nợ cũ của người phụ nữ kia.” Khóe miệng Hàn Mộ khẽ nhếch.

      Sáu năm rồi, món nợ này càng ngày càng nhiều, cũng biết bà ta có thể chịu đựng được hay !

      “Được!” Hàn Khuynh Thược cười ha ha, cầm tay Hàn Mộ ra ngoài.

      Ở khúc quanh, Ninh Doãn Tích hút thuốc lá, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng Hàn Mộ cùng Hàn Khuynh Thược biến mất ở tại cửa ra vào.

      Hai này. . . . . . (Tiểu Doãn Tử của chúng ta sớm đem Thược Thược trở thành , trực tiếp nhảy qua trổ mã, lên cấp!)

      ra là, bọn họ là mẹ con!

      Khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy tiểu nha đầu cảm thấy con bé nhìn rất quen mắt!

      Như vậy, con bé là gạt mình, cho mình địa chỉ giả, để cho mình liên lạc được với người nhà của con bé!

      Như vậy, mục đích của con bé ở bên cạnh mình là. . . . . .

      Có lẽ, có lẽ là do thanh chìa khóa vàng kia?

      “**!” Ninh Doãn Tích hung hăng mắng câu, lại là do cái chìa khóa kia phá hỏng. Cái chìa khóa vàng này làm cho cả ngày lẫn đêm đều được yên bình.

      Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ông cụ. . . .
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 65:

      Trong khu nhà cũ kỹ, tòa nhà lầu Trần Lập cổ xưa, mái ngói bằng gạch trong vô cùng yếu ớt.

      Bậc cầu thang cũ kỹ.

      "Ông ngoại!" Bàn tay bé Hàn Khuynh Thược kéo bàn tay to lớn của Hàn Đào, ngọt ngào nhìn ông ta.

      Ông ngoại nó và mẹ nó giống nhau, người có đều có hương vị ấm áp. Nó thích ôm mẹ, cũng thích ôm ông ngoại của nó. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nó rất thích ông ngoại!

      "Ba." Hàn Mộ nhàng vuốt cái đầu của Hàn Khuynh Thược, "Nếu , ba về trước !"

      ra, muốn ba nhìn thấy cái người đàn bà hại bọn họ trở nên thê thảm như vậy. Món nợ này từ tìm bà ta tính sổ cũng được!

      ", tới cửa rồi." Hàn Đào kiên quyết lắc đầu, "Ba nhất định phải hỏi người đàn bà này, bà ta hại ba thê thảm còn chưa tính. Ba muốn hỏi người đàn bà này có lương tâm sao, tại sao phải đối với con như vậy, với Tiểu Phong như vậy?"

      "Tiểu Phong!" Trong lòng Hàn Mộ chua xót. Sáu năm rồi, tin Tiểu Phong truyền xuống vẫn là tâm bệnh của .

      Vốn là muốn giấu ba, nhưng ba của lại quá khéo! Giấy gói được lửa...

      "Ông ngoại, đừng kích động!" Hàn Khuynh Thược nâng miệng, nhìn Hàn Đào, "Mẹ để cho chúng ta chịu khổ đâu!"

      Những chuyện trước kia của mẹ nó cũng lắm. Nó cũng là mới vừa nghe mẹ kể hôm qua.

      ra, cái người đàn bà tên Hướng Ngôn kia là mẹ kế của mẹ!

      Hàn Khuynh Thược ghét bỏ chứa đầy trong khóe miệng. thế giới này mẹ kế đều có cùng phẩm chất, đều ác độc như vậy!

      Người đàn bà này chiếm lấy gia sản của ông ngoại , còn bán đêm đầu tiên của mẹ. Còn có, bà ta còn đem người cậu mà nó chưa có duyên gặp mặt bán cho bọn buôn người!

      Cái người đàn bà đáng chết kia.

      Cũng may mẹ mẹ thoát nhanh được, nếu chắc chắn chạy thoát được kết cuộc bán cho bọn buôn người.

      Hàn Khuynh Thược liếc mắt nhìn Hàn Mộ cùng Hàn Đào, trong mắt tàn ác thuộc về đứa bé sáu tuổi

      Hôm nay, nó nhất định phải dọn dẹp cái “Bà ngoại lang sói” kia môt chút ! Nó từng , kẻ nào dám khi dễ mẹ nó, nó nhất định phải cho nổ sào huyệt của người ta. tại, người đàn bà này lại ức hiếp thêm ông ngoại ngoại của nó.

      Người đàn bà này...

      "Đinh đinh..." Hàn Mộ nhàng ấn chuông cửa.


      ☆, Chương 66: Nhà chính là nơi ấm áp

      "Đinh đinh..." Hàn Mộ nhàng ấn chuông cửa.

      có người trả lời?

      "Đinh đinh..." Hàn Mộ lại ấn chuông cửa.

      Vẫn là có người trả lời!

      Hàn Mộ liếc mắt nhìn Hàn Khuynh Thược cùng Hàn Đào, để tay ở tay cầm cánh cửa, di chuyển xuống phía dưới nhàng cái.

      "Rắc..." tiếng, cánh cửa được mở ra.

      Lông mày Hàn Mộ nhíu lại, liếc nhìn vào bên trong, " có người?"

      Dẫn đầu vào cửa chính, Hàn Mộ liếc nhìn bốn phía vòng, xoay người với Hàn Đào, "Ba, nơi này có thay đổi gì ?"

      Sau khi ba cưới Hướng Ngôn ánh mắt của đột nhiên mù, trí nhớ cuối cùng của đối với căn phòng cũng còn ràng cho lắm

      "Hoàn cảnh dường như có thay đổi gì." Hàn Đào buồn bả thở dài, "Chỉ là, nơi này thiếu ấm áp của ngôi nhà!"

      Ông vốn có nhà rất hạnh phúc, người vợ hiền lành dịu dàng, có con còn . Vốn tất cả của ông là hâm mộ của người khác!

      Chỉ là tại tất cả đều thay đổi rồi...

      "Ông ngoại, ông sai rồi!" Cái miệng nhắn của Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm, "Ông ngoại ông còn có mẹ, cũng có Thược Thược. Chúng ta cũng có thể tạo thành nhà hạnh phúc. Mẹ xem có đúng hay ?"

      "Đúng, đúng,!" Trong khoảng thời gian ngắn nước mắt của Hàn Đào sắp tuôn trào. Thược Thược sai, ông còn có đứa cháu hiểu chuyện kia, còn có con đầy năng lực.

      "Ba, Thược Thược sai!" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, con này là làm ấm áp trái tim , "Chờ ta giải quyết tất cả chuyện ở nơi này, chúng ta tìm chỗ, cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc của chúng ta!"

      "Được..." Lời trả lời của Hàn Đào bị cắt đứt.

      "Ai thế?" Chổ góc cầu thang truyền tới giọng bén nhọn của người phụ nữ.

      Hàn Mộ nghe thấy tiếng động khóe miệng gương lên, "Là bà ta!"

      Hướng Ngôn lắc mông từ lầu xuống.

      Rốt cuộc là ai, mới sáng sớm để cho người ta nghỉ ngơi cho khỏe!

      Khóe miệng Hàn Mộ cong lên, khoanh hai tay lại, nhìn Hướng Ngôn "Là tôi!"

      "Các người..."
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 67: Tự gây nghiệt, thể sống

      "Các người..."

      Hướng Ngôn ngơ ngác nhìn ba người trước mắt.

      Hàn Đào ra tù sao bà biết? này là ai, còn có đứa bé này?

      "Sao?" Hàn Mộ cười có chút châm chọc, "Mới sáu năm, bà quên tôi sao?"

      Hướng Ngôn lảo đảo, trong lòng rất bàng hoàng.

      Sáu năm? Chẳng lẽ là sáu năm trước... Chuyện sáu năm trước sau bà có thể quên

      Giọng có chút rung động , tay Hương Ngôn vịn chặt cầu thang, " là Hàn Mộ?"

      Hàn Mộ, cái đứa con kia bị bà bán đêm đầu tiên. Bà nhớ sáu năm trước mới mười tám tuổi, hơn nữa còn là người mù hai mắt!

      "Vâng, may mắn bà còn nhớ ." Khóe miệng Hàn Mộ cười nhạt. Nếu bà ta nhớ mình, món nợ này phải tính sổ với ai?

      "Bà..." Hàn Đào lên phía trước hai bước, tay run rẩy chỉ vào Hướng Ngôn, "Cái người đàn bà ác độc này. Hàn Đào tôi tự nhận có làm chuyện gì phải với bà, ba hại tôi phải vào ngục tù tính, tại sao đến ngay cả Tiểu Mộ và Tiểu Phong bà cũng buông tha!"

      "Tôi..." Sắc mặt Hương Ngôn thoáng cái trắng bệt còn chút máu.

      "Ông ngoại." Hàn Khuynh Thược tới kéo ống tay áo Hàn Đào, "Loại đàn bà này đáng cho ông tức giận. Nơi này cứ giao cho con và mẹ a!"

      Ông ngoại?

      Mặt mũi Hương Ngôn tràn đầy bàng hoàng, đứa này gọi Hàn Đào là ông ngoại! Nó chẳng phải là... Chẳng phải là con Hàn Mộ!

      "Thược Thược, còn cùng ông ngoại ra bên ngoài chờ mẹ, được ?" Hàn Mộ nhìn về phía Hàn Khuynh Thược. Nó còn , có những cảnh tượng nó nên thấy.

      " tốt!" Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm miệng, hề nghĩ ngợi mà từ chối.

      "Nhưng mà..."

      "Mẹ, con theo Ưng cũng rất lâu rồi. Mẹ cảm thấy những cảnh tượng nào sao ?" Hàn Khuynh Thược khoanh hai tay lại, vẻ mặt lạnh lùng. Mẹ nó luôn bảo vệ nó đến cả giọt nước cũng lọt, ngờ từ trong đáy lòng của nó chính là tiểu ác ma. Đương nhiên, đây là đánh giá đối với Ưng!

      "Cũng được!" Hàn Mộ gật đầu, nhìn về phía Hàn Đào, "Ba ba, ba ra bên ngoài trước chờ chúng con chút!"

      "Ai..." Hàn Đào nhìn Hướng Ngôn sâu, ra ngoài. Đây là bà tự gây nghiệt, thể sống!

      "Các người... Các người muốn làm gì?" Hướng Ngôn sợ hãi mà nuốt nước miếng cái. Bà cảm giác mình giống như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, toàn thân lạnh như băng. Cái đứa Hàn Mộ kia, khí thế người rất lạnh, làm bà sợ hãi!

      "Mẹ, trước để cho con chơi đùa..."

      ☆, Chương 68:

      "Mẹ, trước hết để cho con chơi đùa..."

      Hàn Khuynh Thược mỉm cười nhìn Hướng Ngôn.

      Nhưng, nụ cười mặt Hàn Khuynh Thược cảm thấy áp lực, từng trận sợ hãi liên tiếp đè xuống người mình.

      Cái này giống như đứa bé!

      "Mày muốn làm gì..." Hướng Ngôn lảo đảo lui về phía sau, ước gì có thể tránh ran gay lập tức.

      "Bà ... Tôi muốn làm gì?" biết Hàn Khuynh Thược móc ra cây súng lục từ nơi này. Súng ngắn lớn , thoạt nhìn là vì làm theo thân thể của nó

      Hàn Mộ vừa thấy, lông mày hơi nhướng lên. Đứa bé này, cũng biết lúc trước để cho nó theo Liệp Ưng rốt cuộc là sai lầm !

      "Bà , nếu súng này có mắt bắn về phía bà, cái lỗ thủng rồi, khó coi!" Làm như tiếc hận, vẻ mặt Hàn Khuynh Thược thành nhìn Hướng Ngôn.

      " được, tôi muốn báo cảnh sát. Mày muốn giết tôi, các người... Các người trốn thoát!" Hướng Ngôn gấp gáp đến độ nước mắt đều chảy rơi xuống đấy, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

      "Báo cảnh sát?" Hàn Khuynh Thược giống như là nghe được trò cười, cười ha ha ngừng, "Có bản lĩnh nbà báo cảnh sát !"

      xong, Hàn Khuynh Thược lấy cái di động đưa cho Hương Ngôn, “Đây, cho!"

      Đầu tiên Hướng Ngôn là sửng sốt, sau đó hai tay run rẩy cầm di động bấm số gọi. Nhưng nhìn súng của Hàn Khuynh Thước hướng về phía trái tim mình, sợ hãi, bà cũng bấm số điện thoại để gọi được.

      Họng súng của Hàn Khuynh Thược hướng về phái cánh tay Hương Ngôn, chậm rãi kéo cò súng "Bà thực hạnh phúc, Ưng tặng Tiểu Miên cho tôi bà chính là người đầu tiền thử uy lực của nó"

      viên đạn rất nhanh bay sát qua cánh tay của Hướng Ngôn.

      "A..." Bị đau, điện thoại trong tay Hướng Ngôn thoáng cái rơi xuống mặt đất.

      "Ngốc chết, ngay cả cái điện thoại cũng cầm tốt!" Hàn Khuynh Thược ghét bỏ nhìn Hướng Ngôn, "Mẹ, điện thoại di động của con chắc chắn rớt bể. Con muốn cái mới!"

      "Ừ, được!" Hàn Mộ vỗ cái đầu của Hàn Khuynh Thược.

      Hai mẹ con chuyện coi như có người, mà bên cạnh Hướng Ngôn đau đớn kêu la, "A... Cứu mạng với! Giết người..."

      "Bà có phiền hay !" Hàn Khuynh Thược hung hăng nhìn Hướng Ngôn, " phải là bà rất lợi hại sao? Lại la tiếng nữa thử xem, súng của tôi cũng chẳng phải chỉ có như vậy,để cho tôi để ý bắn vỡ đầu của bà."

      Hướng Ngôn nhìn đầu súng chỉ về phía mình, mồ hôi và nước mắt mặt trộn lẫn, cả người chật vật chịu nổi.

      ", bà đem Tiểu Phong bán ở đâu rồi..."
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :