1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 40: Tổng giám đốc HM

      Chín giờ sáng ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu bàn làm việc. chồng văn kiện được xếp ngay ngắn bàn làm việc bằng gỗ đỏ quý giá.

      Ninh Doãn Tích bưng ly cà phê nóng lên, nhàng uống hớp, để cà phê xuống, lông mày hơi nhướng lên, hôm nay cà phê dường như có mùi vị đặc biệt!

      "Cốc cốc. . . . . ." Cửa phòng làm việc bị gõ nhẹn hai cái, đợi Ninh Doãn Tích trả lời, bóng dáng liền nhanh vào.

      "Tích, có phải tìm được chìa khóa vàng rồi hay ?"

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích khẽ khúc lại, cái tên Mậu Tư Vân này có phải phấn khích hơi quá hay ?

      "Cậu còn cao hứng hơn so với mình đó!" Ninh Doãn Tích nhìn lướt qua Mậu Tư Vân.

      "Ha ha. . . . . ." Mậu Tư Vân gãi đầu, cười khan hai tiếng.

      Biểu hưng phấn của như vậy là tư nhiên. Chỉ cần ngày tìm được chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích cho sắc mặt tốt. Lại , chìa khóa vàng cũng phải do vứt , cái tên cấp này là bạn tốt da mặt quá dày, đem toàn bộ những chuyện này vứt cho mình. dễ dàng sao?

      Bây giờ tốt rồi, chìa khóa vàng tìm trở về rồi, cuối cùng mất việc, còn áp lực lớn như núi như vậy nữa. . . . . . có thể hưng phấn mới là lạ!

      thanh chìa khóa vàng xuất trước mặt Mậu Tư Vân.

      Lấy qua, tay Mậu Tư Vân vuốt cằm mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm chìa khóa vàng trong tay, hồi cảm khái, "Wase, nhà họ Ninh của cậu phải là bình thường, cái chìa khóa vàng thôi mà, cũng lấy vàng rồng luyện thành

      "Hừ. . . . . ." Mắt Ninh Doãn Tích trợn trắng, "Nhìn đủ rồi chưa?"

      "Ừ." Mậu Tư Vân nhún vai cái, nhìn Ninh Doãn Tích xem thường, "Cậu có thể xác định là ?"

      "Khẳng định sai được." Ninh Doãn Tích gật đầu cái. đối với chìa khóa vàng quá quen thuộc, sai được .

      "Vậy tốt." Mậu Tư Vân duỗi lưng cái, " tốt, lại hoàn thành chuyện khổ sai!"

      "Vậy sao?" Ninh Doãn Tích vẽ mặt phì cười nhưng trong lòng cười nhìn Mâu Tư Vẫn, "Chuyện tôi để cậu điều tra, cậu cũng điều tra xong. Như vậy người đâu, tìm được chưa?"

      "Mình. . . . . ." Mậu Tư Vân uất ức nhìn Ninh Doãn Tích. Đây phải là ngày hôm trước mới đưa nhiệm vụ cho . là người, coi là thần!

      Ninh Doãn Tích, cậu điên rồi. . . . . .

      "Ra sao?" Ninh Doãn Tích lại uống hớp cà phê.

      "Chính cậu điều tra lâu như vậy còn chưa điều tra ra sao?” Hai tay Mậu Tư Vân ôm trước ngực, "Chỉ là, cậu đoán, người tới chuyện hợp tác với mình là ai!"

      "Người nào?" Chân mày Ninh Doãn Tích chau lại, giống như hứng thú.

      "Tổng giám đốc của HM . . . . ."









      ☆, Chương 41: Gợi lên cho hứng thú

      Editor: Bangthan87

      "Tổng giám đốc HM..." Hai con mắt Ninh Doãn Tích lên tia sáng.

      Vốn HM đưa ra đề nghị hợp tác cùng Ninh thị làm cho có chút giật mình và khó hiểu, còn nghĩ rằng phái thiết kế sư gì đó tới, ngờ tới lại là tổng giám đốc.

      "Tích, tra được gì khác. Nhưng, tôi còn tra được chút tin tức quan trọng!" Mậu Tư Vân qua bên máy coffee, tự mình pha ly coffee.

      " chút coi!"

      "84, cộng thêm nghĩ phép tuần lễ!" Mậu Tư Vân bưng ly cà phê nóng hổi lên, cúi đầu xuống, ngửi, " thơm!"

      Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, rất tốt, còn có thể cò kè mặc cả, ta lại bắt đầu giấu thứ quan trọng rồi.

      "Có thể!" Ninh Doãn Tích gật đầu, vậy ngon ngọt với ta chút, để cho ta lên mặt chút!

      "Tổng giám đốc HM bên kia dường như cùng gia tộc Sâm Ốc IBN ở Mỹ có chút quan hệ." Mậu Tư Vân đặt cà phê trong tay xuống.

      "Sau đó sao?" Ninh Doãn Tích nhắm mắt lại, tay xoa giữa lông mày.

      "Sáu năm trước, lão Sâm Ốc IBN dường như có thu nhận người nào đó, mà người này rất có thể chính là tổng giám đốc HM."

      Có nhiều công ty thiết kế nổi danh ở Mỹ dưới cờ gia tộc Sâm Ốc IBN. Nó độc bá thị trường thiết kế toàn cầu, là lĩnh vực thiết kế đế quốc Nhật. Từ IBN có tin đồn cùng Sâm Ốc còn có Lộ Áo cũng thoát khỏi mối quan hệ. Lộ Áo điều khiển gần nữa thế lực hắc đạo ở nước Mỹ, buôn lậu súng ông, đạn dược, cần gì có đó, tác phong làm việc quái đản, tàn nhẫn.

      Về phần năm năm trước, HM quốc tế thần bí nhanh chóng nổi lên khiến lĩnh vực thiết kế xuất thêm truyền thuyết. Nhưng, về tin tức HM, những người biết cũng nhiều lắm

      "Vẫn chưa xác định được thân phận?" Ninh Doãn Tích cau mày.

      "Phải. Tôi từng hoài nghi tổng giám đốc HM có phải chính là Lộ Áo !” Mậu Tư Vân .

      Ninh Doãn Tích lắc đầu, " phải. ra, tôi muốn biết nhất chính là mục đích của ta!"

      hợp tác này rất bất ngờ!

      "Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

      "Dùng bất biến ứng vạn biến!" khóe miệng Ninh Doãn Tích mỉm cười , "Mặc kệ mục đích của ta là cái gì. Chẳng lẽ, Ninh Doãn Tích tôi còn sợ ta?"



      ☆, Chương 42: Là em bội ước, cũng là thất tín.

      Chiếc xe Ferrari màu đỏ nhanh chóng chạy ở đường lớn, khiến cho người qua đường đều nghiêng mắt nhòm ngó.

      vị trí lái trong xe, Hàn mộ tay nắm tay lái, tay lấy cái kinh từ trong túi đỏ, đeo lên.

      Hàn Mộ nhếch môi cười nhạt. rất lâu qua con đường này, dường như có chút lạ lẫm.

      Sáu năm rồi, thay đổi ghê gớm ...

      "Tin, tin, tin..."

      đường lớn những chiếc xe nối đuôi nhau. Mười phút đồng hồ trôi qua, vị trí chiếc xe có thay đổi chút nào!

      Tiếng kèn như lời nguyền ngừng vang lên bên tai.

      Dường như hôm nay có chút hỗn loạn

      Hàn mộ khẽ chau mày. thể tới trễ. Bởi vì hôm nay đón ba Hàn, Hàn Đào được ra tù sau thời gian dài.

      Sáu năm rồi, sáu năm rồi. Ba của vô duyên vô cớ gặp tai ương mà bị giam vào trong ngục. Sáu năm trước, bất đắc dĩ để ba bị đám cảnh sát đưa . chỉ có thể nắm chặt quả đấm của mình, đau đớn hận bất lực của mình. Hôm nay sáu năm sau, Hàn mộ còn là Hàn Mộ có năng lực như trước kia, bây giờ hận thể lập tức đưa Hàn Đào từ trong ngục ra ngoài.

      "Tin tin..." Hàn mộ dùng sức mà đè còi xe.

      Tại sao hôm nay lại kẹt xe như vậy?

      "Này..." Khóe miệng Hàn mộ rụt rụt, nhìn ra ngoài xe.

      "Vậy cũng chỉ có nơi đó!" Hàn Mộ nhìn ngã tư đường cách đó xa. Mặc dù con đường đó khá xa, nhưng cũng tốt hơn là đứng ở đây đợi cả buổi trời.

      Chuyển động tay lái, Hàn Mộ nhanh chóng đem xe chậm rãi ra ngoài.

      Con đường này cũng rất quen thuộc. Chỉ là, con đường này là con phố buôn bán, hai bên đều là những cửa hang cao cấp.

      Nơi này, lúc thường xuyên đến đây!

      "Hả?" Hàn Mộ phanh xe, sắc mặt khẽ khẽ đanh lại, đôi mắt chẳng nhúc nhích mà nhìn cách đó xa.

      Đó là tiệm áo cưới cao cấp.

      "Tiểu Mộ, từ nay về sau chúng ta kết hôn cùng đến nơi này chọn áo cưới..."

      "Tiểu Mộ, em nhất định dâu đẹp nhất..."

      "Tiểu Mộ, Bằng đại ca vĩnh viễn em..."

      Nhớ lại những chuyện qua giống như bộ phim chiếu chậm, từng hình ảnh xuất trong đầu Hàn mộ, quen thuộc như vậy, ràng như vậy, như ban ngày, giống như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

      Hốc mắt Hàn Mộ nóng lên, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, lẩm bẩm , "Bằng đại ca, là tiểu Mộ bội ước rồi, cũng là thất tín?"



      ☆, Chương 43: Ảnh cưới


      Phía dưới tủ kính, tấm ảnh cưới tuyệt đẹp đứng lẳng lặng ở đó.

      Chú rể ôn tồn nho nhã, hào hoa phong nhã; dâu ôn nhu động lòng người, điềm đạm đáng !

      Thực là đôi trời đất tạo nên đâu!

      "Ha ha ha a..." Khóe miệng Hàn Mộ phát ra tiếng cười cay đắng.

      Chú rể trong tấm ảnh kia sao mà quen thuộc đối với vậy! Chú rể kia là của , là Bằng của !

      Sáu năm rồi, ở trong đầu của vẫn luôn tồn tại hình bóng của người này.

      thương của , dịu dàng của , đối với đặc biệt giữ gìn...

      Sáu năm trước, cố ý rời . Cho nên, bây giờ phải thấy kết quả này sao sao?

      Bằng của muốn kết hôn! Đáng tiếc...

      Đáng tiếc dâu phải ! Cuối cùng là trốn thoát vận mệnh sáu năm trước...

      thất ước rồi !

      Hàn Mộ siết chặt hai nắm tay, ngay cả móng cấm vào lòng bàn tay làm cho đau đớn cũng nhận ra được.

      " Bằng, Tiểu Mộ nên gì đây?" Hàn Mộ ngửa ra sau, dựa vào ở lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.

      "Tít, tít..."

      Phía sau xe truyền đến tiếng kèn chói tai khiến Hàn Mộ ngẫn ngơ bình tĩnh

      "Coi như hết!" Hàn Mộ u uất mà lắc đầu. Rốt cuộc là do mình thất ước trước, sao có thể trách Bằng.

      ta làm nhiều việc vì mình, cần phải đến ngay cả hạnh phúc của bản thân cũng đem ra cho mình

      Bằng phải có hạnh phúc thuộc về mình.

      Xem, xem ra nụ cười của ảnh cưới rất hạnh phúc. Bàn tay kia từng nắm lấy tay của vòng qua ôm cái eo nhắn của dâu. Chắc rất dâu?

      "Ở đâu là chắc?" Hàn Mộ cười cay đắng, " nhất định rất ta.”

      Bằng, nhất định phải hạnh phúc, phải hạnh phúc!

      Tay dùng hết sức nắm tay lái, quay đầu, chậm rãi lái xe ra ngoài.

      Bọn họ đều có cùng hạnh phúc. Đợi chuyện bên này của xong xuôi, mang theo người nhà của rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn...

      Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ. cùng với thành phố A có bất cứ mối quan hệ nào nữa.

      " tại, đón ba trước!" Hàn Mộ nở nụ cười. Giống như nghĩ thông suốt, trong nội tâm còn bị vây lấy khổ sở nữa…


      ☆, Chương 44: Ba, chúng ta về nhà


      "Ba..." Hàn Mộ nắm cánh tay Hàn Đào, nước mắt lắp đầy khuôn mặt .

      Sáu năm trước, có lẽ quên mùi vị của nước mắt. ra, nước mắt vẫn đau khổ chua chat như vậy, khổ đến tận đáy lòng .

      "Ba, thực xin lỗi."

      Ngoại trừ lời xin lỗi, Hàn Mộ biết mình nên cái gì, có thể làm cái gì.

      Nhìn tóc mai hai bên của Hàn Đào điểm trắng, khuôn mặt già nua mang theo hai con mắt đục ngầy. Nước mắt Hàm Mộ lần nữa rơi ra, chảy xuống khóe miệng.

      "Ba, khổ cho ba rồi!"

      "Tiểu Mộ!" Hàn Đào có chút kích động. Ông ngờ sinh thời còn có cơ hội ra tù, còn có thể có cơ hội nhìn thấy con của mình.

      "Ba..." Hàn Mộ nhào vào trong ngực Hàn Đào, giống như đứa bé khóc rống lên.

      "Tiểu Mộ, mắt con khỏi rồi sao?" Hai mắt đục ngầu của Hàn Đào sáng elen. tốt rồi, tốt quá rồi...

      Đôi mắt Tiểu Mộ xinh đẹp như vậy, bình thường như sao trời, bây giờ khôi phục còn khuyết điểm rồi!

      "Tốt rồi, tốt rồi!" Hàn mộ liều mạng gật đầu, "Ba, tất cả đều tốt!"

      "Tốt là tốt rồi..." Bàn tay mang theo đầy vết chai sần lau nước mắt mặt Hàn Mộ, "Đứa ngốc, đừng khóc, ba bây giờ rất tốt!"

      Đời này việc làm ông thỏa mản nhất là có thể gặp lại người thân của ông!

      "Ba, ba yên tâm, ba chịu khổ được đền đáp!" Khóe miệng Hàn Mộ mỉm cười , nhất định oan uổng. Những khổ ải này, những thứ đau đớn này, những thứ tội lỗi này, nhất định để trả lại gấp đôi...

      "Ai..." Hàn Đào khẽ thở dài. Là lỗi sai của ông!

      Nếu như ông cưới Hương Ngôn, ông bị liên lụy bỏ tù, cũng làm liên lụy đến côn của ông.

      Cũng may, cũng may Tiểu Mộ của ông sao... sắp dậy nổi rồi, thể làm tổn thương đến con của ông!

      "Tiểu Mộ, Tiểu Phong nó có khỏe ?" Hàn Đào nhìn Hàn mộ.

      "Tiểu Phong!" Trái timHàn Mộ mỉm cười , có chút khó thở.

      "Làm sao vậy, Tiểu Mộ?" Hàn Đào khẽ chau mày.

      " sao, Tiểu Phong nó rất tốt!" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, làm sao có thể với ba chuyện tiểu Phong biến mất được, tìm được nó, tìm rất lâu rồi!

      " sao là tốt rồi!" Hàn Đào gật đầu.

      "Ba, chúng ta về nhà !" Hàn Mộ ôm lấy bả vai Hàn Đào, "Về nhà!"

      "Được!"

      "Tiểu Mộ..."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Là em sao, Tiểu Mộ

      Giọng quen thuộc từng đằng sau vọng lại, Hàn mộ dừng bước, bả vai khẽ cứng lại

      Giọng quen thuộc này, là ? Là sao?

      Bàn tay Hàn Mộ ôm lấy bả vai của Hàn Đào trong nháy mắt xiết lại chặt,

      "Là em sao, Tiểu Mộ?" Đôi mắt Châu Tiêu Bằng nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc kia, là bóng dáng mà vẫn ngày nhớ đêm mong sao? Là bóng dáng thường xuất trong giấc mơ hằng đêm của sao?

      Sáu năm rồi, sáu năm rồi.

      Từ sáu năm trước, biến mất thấy bóng dáng, tìm sáu năm, đợi sáu năm rồi!

      tại, trở về rồi sao?

      "Tiểu Mộ..." Châu Tiêu Bằng giọng gọi.

      sợ, sợ mình nằm mơ, sợ bản thân mình ở trong giấc mộng, sợ khi mình la lên làm hình bóng mình mong chờ khổ sợ bị hoảng sợ. muốn tỉnh mộng như vậy, nhìn chưa đủ, vẫn đủ….

      Cố nén chua sót trong lòng. Trái tim Hàn Mộ giống như bị cắt mất mảnh lớn, ôm lấy cánh tay Hàn Đào, hít hơi sâu, "Ba, chúng ta thôi!"

      "Này..." Hàn Đào nhìn sắt mặt Hàn Mộ có chút lạ thường, hơi xoay người liếc Châu Tiêu Bằng đứng cách đó xa.

      Này người con trai này...

      "Ba, thôi!" Vỗ lên mu bàn tay của Hàn Đào, an ủi ông, "Con sao, chúng ta về nhà trước !"

      "Nhưng mà Tiêu Bằng nó..." Hàn Đào có chút chần chừ. 6 năm qua, làm phiền nó thường xuyên đến thăm mình, cho mình biết chút tin tức về con mình, nếu , ông biết phải làm gì rồi! Còn có, làm phiền nó đưa Tiểu Mộ xuất ngoại, hai mắt tiểu Mộ mới có cơ hội hồi phục thị lực!

      "Chuyện của con và Bằng giải quyết sau!" Hai mắt Hàn Mộ buồn bã. ngờ lại gặp được như vậy!

      "Ừ." Hàn Đào gật đầu, vỗ vai Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, ba ở bên kia chờ con, con với Tiểu Bằng chuyện trước !" sao cảm thấy hai người kia có điểm gì là lạ!

      "Này..." Hàn Mộ khẽ chau mày. Ba đây là... Đây là cho bài toán khó giải đây mà!

      "Được!" Hàn Mộ gật đầu. Thôi, dù sao sớm muộn gì đều phải gặp mặt.

      Dường như thể trốn tránh rồi...



      ☆, Chương 46: Gặp lại Châu Tiểu Bằng

      Chậm rãi xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Mộ cảm thấy trong khoảng khắc đó thời gian như ngừng lại, liếc mắt cái!

      Vui mừng khôn xiết...

      Châu Tiểu Bằng lập tức cảm giác được máu nóng sôi trào, cũng tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả tâm tình của lúc bây giờ. Hình dáng mà ngày nhớ đêm mong thực xuất trước mặt .

      Tiến bước, Châu Tiểu Bằng chạy lên phía trước, bước dài kéo Hàn Mộ ôm vào trong ngực.

      muốn cảm thụ nhiệt độ của , cảm nhận được tồn tại chân của ở ngay trước mặt

      Hai tay vừa dùng lực, Châu Tiểu Bằng giống như muốn đem Hàn Mộ chôn bào tận xương cốt của mình.

      "Tiểu Mộ, là em!" Châu Tiểu Bằng thở dài hơi. phải là nằm mơ, ôm , cảm giác được nhiệt độ cơ thể của , ngửi được mùi hương nhàn nhạt người !

      " Bằng, ..." Hàn Mộ mỉm cười , muốn tránh khỏi ngực của Châu Tiểu Bằng.

      "Đừng động, để cho ôm em lát nữa, lát thôi..." Sức mạnh từ tay Châu Tiểu Bằng dần, bên tai Hàn Mộ.

      "Ai..." tiếng như có như từ đôi môi của Hàn Mộ truyền ra.

      Được rồi, phóng túng như vậy lần, chỉ lần mà thôi. phải thừa nhận, Mùi hương người của Bằng rất ấm áp làm phải mê luyến, cũng rất hoài niệm!

      Bằng cũng giống như sáu năm trước, ấm áp như vậy, đẹp trai như vậy. Chỉ là, ấm áp và đẹp trai ở bên trong, lại thêm chút thành thục được tích lũy theo năm tháng!

      Là những thành thục được tích lũy trong sáu năm qua sau!

      Hàn Mộ vỗ tắm lưng rộng của Châu Tiểu Bằng, gọi là tiếng, " Bằng!"

      Châu Tiểu Bằng ôm lấy bả vai Hàn Mộ, khẽ chau mày, "Tiểu Mộ, sáu năm rồi, em đâu? Em biết lo lắng lắm ?"

      Sắc mặt Hàn Mộ buồn bã, lắc đầu, " Bằng, thực xin lỗi!"

      Thực xin lỗi, để cho lo lắng sáu năm; thực xin lỗi, sáu năm trước bỏ lời từ biệt; thực xin lỗi, là tiểu Mộ thất ước rồi. Thực xin lỗi...

      " cần phải xin lỗi!" Châu Tiểu Bằng cắt đưt lời của Hàn Mộ " chỉ muốn em ở bên cạnh !"

      phải rời , vĩnh viễn cũngkhông muốn!

      " Bằng, ..." Hàn Mộ cười chua sót , ' thể nào, ' câu kia thủy chung là ra.

      "Đồng ý với , được rời khỏi !” Châu Tiểu Bằng lần nửa đem Hàn Mộ ôm vào trong lòng. thừa nhận sợ hãi khoảng thời giang bên cạnh.

      "Các người làm cái gì vậy...?"









      Chương 47: dâu của

      "Các người làm cái gì?"

      bóng dáng xinh đẹp chạy đến bên cạnh Châu Tiêu Bằng, chần chừ chút, dùng sức đẩy Hàn Mộ trong lòng ra.

      "Bốp..." ta nâng tay lên hung hăng tát cho Hàn Mộ bạt tay.

      "Tiểu Mộ!" Châu Tiêu Bằng cả kinh, đỡ lấy thân thể Hàn Mộ hơi lùi về sau.

      Hàn Mộ bị cái tát đột nhiên xuất này làm cho có chút chóng mặt. ngẩng đầu nhìn tát .

      ấy...

      Hàn Mộ hơi sững sờ, trong lòng hiểu .

      ấy, chính là dâu mới, dâu mới của Bằng!

      Nhếch môi cười khổ, cho nên vừa vặn bị bắt, bị vợ chưa cưới bắt gặp ôm chồng chưa cưới của người ta.

      Sao lại quên Bằng sắp kết hôn rồi, sao có thể để bản thân bị lạc ở trong ấm áp này.

      , đáng đời...

      "Mộ Dung Y Y, làm gì vậy hả?" Ánh mắt Châu Tiêu Bằng lạnh hẳn , nhìn chằm chằm Mộ Dung Y Y.

      "Em..." Mộ Dung Y Y bị Châu Tiêu Bằng rống, lập tức nước mắt lưng tròng.

      "Ai cho động đến ấy?" Châu Tiêu Bằng chậm rãi đến gần Mộ Dung Y Y.

      Nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực nhanh.

      Mộ Dung Y Y có chút kinh hồn táng đảm. cho rằng, cho rằng này dụ dỗ chồng chưa cưới của mình...

      Bây giờ nhìn phản ứng của Châu Tiêu Bằng dường như phải!

      Mộ Dung Y Y ngưng lùi về phía sau, ngẩng mặt nhìn Châu Tiêu Bằng, tay chỉ về phía Hàn Mộ, "Hôn lễ kéo dài thời gian như vậy, nguyên nhân muốn kết hôn với em chính là ta!"

      Hàn Mộ hơi sững sờ, Bằng...

      "Đúng vậy." Châu Tiêu Bằng lạnh lùng , " phải là kéo dài, mà là buổi hôn lễ nhất định tổ chức!"

      "..." Mộ Dung Y Y nước mắt chả lả rơi xuống, " ra, ra tất cả chuyện này đều là giả dối!"

      "Tất cả chỉ là do mình đơn phương!" Châu Tiêu Bằng tàn nhẫn đánh vào đáy lòng Mộ Dung Y Y.

      "Tôi hận !" Ánh mắt Mộ Dung Y Y mang theo đầy ý hận, quét về phía Hàn Mộ, duỗi tay muốn tát thêm cái.

      Trong lòng Hàn Mộ đau xót, Bằng là vì mình. có tài đức gì chứ?

      Thôi , tát này nợ ấy, nên trả!

      Hàn Mộ nhắm hai mắt lại.

      có thể nhìn ra người phụ nữ này rất bằng. Nếu phải vì , Bằng sớm kết hôn rồi!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Xin lỗi, quên em

      "Mộ Dung Y Y... "

      Hàn Mộ khựng lại, hề có cái tát nào giáng xuống mặt , bên tai chỉ có tiếng gào tức giận của Châu Tiêu Bằng

      Hàn Mộ mở hai mắt ra, nhìn bàn tay của Mộ Dung Y Y bị nắm ở giữa trung.

      " dám động đến Tiểu Mộ thử xem!" Châu Tiêu Bằng nhàng đẩy Mộ Dung ra, "Cút!"

      Mộ Dung Y Y ngã mặt đấy, trong lòng đau đớn từ trái tim lan ra đến toàn thân.

      "Tại sao, rốt cuộc là tại sao?" Mộ Dung Y Y ngẩng khuôn mặt quật cường lên. cam lòng, cam lòng...

      " vì cái gì cả." Châu Tiêu Bằng lạnh lùng .

      "Ha ha, tôi biết." Mộ Dung Y Y giống như tượng gỗ mất hồn phách, "Tôi biết... Tất cả chỉ do mình tôi đơn phương, tất cả chỉ do mình tôi đơn phương!"

      Châu Tiêu Bằng lạnh lùng nhìn bóng lưng Mộ Dung Y Y rời , "Hôn lễ, tôi hủy bỏ!"

      "Hủy bỏ!" Mộ Dung dừng bước, còn cảm giác đau lòng. Nhưng muốn hủy bỏ hôn lễ, cho được toại nguyện!

      " Bằng..." Hàn Mộ ngơ ngác nhìn màn như phim điện ảnh trước mặt, " đừng nên..."

      Đừng nên vì như vậy! đáng, đáng...

      "Tiểu Mộ, hủy bỏ hôn lễ này, muốn cưới em!" Châu Tiêu Bằng xoa bên má đỏ lên vì bị đánh của Hàn Mộ, "Đau ?"

      "..." Hàn Mộ lắc đầu.

      Hàn Mộ cũng biết mình muốn đau hay là muốn hủy bỏ hôn lễ. Bây giờ vẫn luống cuống như sáu năm trước.

      "Tiểu Mộ!" Châu Tiêu Bằng vịn lấy bả vai Hàn Mộ, "Hôn lễ này là mẹ sắp xếp. Em phải tin , Tiểu Mộ, luôn chờ đợi em!"

      " Bằng!" Hàn Mộ cắt ngang lời Châu Tiêu Bằng, "Em... ..."

      Đau đớn đánh từng trận vào lòng, nên như thế nào, thể để cho Bằng vì mà đánh cuộc hạnh phúc Bằng. Bọn họ có khả năng, có khả năng cho Bằng hạnh phúc!

      "Tiểu Mộ, đời này muốn nhất là ở bên cạnh em!" Châu Tiêu Bằng nhàng kéo Hàn Mộ qua, đặt đầu của vào trong ngực của mình, cảm nhận nhịp tim của .

      "!" Hàn Mộ đẩy Châu Tiêu Bằng ra.

      Ấm áp kia thể tiếp tục lưu luyến được nữa.

      Kế hoạch nghĩ ra thể bị ngắt ngang, Bằng nhất định có tình cảm vợ chồng!

      "Xin lỗi, quên em !"

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 47: dâu của

      "Các người làm cái gì?"

      bóng dáng xinh đẹp chạy đến bên cạnh Châu Tiêu Bằng, chần chừ chút, dùng sức đẩy Hàn Mộ trong lòng ra.

      "Bốp..." ta nâng tay lên hung hăng tát cho Hàn Mộ bạt tay.

      "Tiểu Mộ!" Châu Tiêu Bằng cả kinh, đỡ lấy thân thể Hàn Mộ hơi lùi về sau.

      Hàn Mộ bị cái tát đột nhiên xuất này làm cho có chút chóng mặt. ngẩng đầu nhìn tát .

      ấy...

      Hàn Mộ hơi sững sờ, trong lòng hiểu .

      ấy, chính là dâu mới, dâu mới của Bằng!

      Nhếch môi cười khổ, cho nên vừa vặn bị bắt, bị vợ chưa cưới bắt gặp ôm chồng chưa cưới của người ta.

      Sao lại quên Bằng sắp kết hôn rồi, sao có thể để bản thân bị lạc ở trong ấm áp này.

      , đáng đời...

      "Mộ Dung Y Y, làm gì vậy hả?" Ánh mắt Châu Tiêu Bằng lạnh hẳn , nhìn chằm chằm Mộ Dung Y Y.

      "Em..." Mộ Dung Y Y bị Châu Tiêu Bằng rống, lập tức nước mắt lưng tròng.

      "Ai cho động đến ấy?" Châu Tiêu Bằng chậm rãi đến gần Mộ Dung Y Y.

      Nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực nhanh.

      Mộ Dung Y Y có chút kinh hồn táng đảm. cho rằng, cho rằng này dụ dỗ chồng chưa cưới của mình...

      Bây giờ nhìn phản ứng của Châu Tiêu Bằng dường như phải!

      Mộ Dung Y Y ngưng lùi về phía sau, ngẩng mặt nhìn Châu Tiêu Bằng, tay chỉ về phía Hàn Mộ, "Hôn lễ kéo dài thời gian như vậy, nguyên nhân muốn kết hôn với em chính là ta!"

      Hàn Mộ hơi sững sờ, Bằng...

      "Đúng vậy." Châu Tiêu Bằng lạnh lùng , " phải là kéo dài, mà là buổi hôn lễ nhất định tổ chức!"

      "..." Mộ Dung Y Y nước mắt chả lả rơi xuống, " ra, ra tất cả chuyện này đều là giả dối!"

      "Tất cả chỉ là do mình đơn phương!" Châu Tiêu Bằng tàn nhẫn đánh vào đáy lòng Mộ Dung Y Y.

      "Tôi hận !" Ánh mắt Mộ Dung Y Y mang theo đầy ý hận, quét về phía Hàn Mộ, duỗi tay muốn tát thêm cái.

      Trong lòng Hàn Mộ đau xót, Bằng là vì mình. có tài đức gì chứ?

      Thôi , tát này nợ ấy, nên trả!

      Hàn Mộ nhắm hai mắt lại.

      có thể nhìn ra người phụ nữ này rất bằng. Nếu phải vì , Bằng sớm kết hôn rồi!

      Chương 48: Xin lỗi, quên em

      "Mộ Dung Y Y... "

      Hàn Mộ khựng lại, hề có cái tát nào giáng xuống mặt , bên tai chỉ có tiếng gào tức giận của Châu Tiêu Bằng

      Hàn Mộ mở hai mắt ra, nhìn bàn tay của Mộ Dung Y Y bị nắm ở giữa trung.

      " dám động đến Tiểu Mộ thử xem!" Châu Tiêu Bằng nhàng đẩy Mộ Dung ra, "Cút!"

      Mộ Dung Y Y ngã mặt đấy, trong lòng đau đớn từ trái tim lan ra đến toàn thân.

      "Tại sao, rốt cuộc là tại sao?" Mộ Dung Y Y ngẩng khuôn mặt quật cường lên. cam lòng, cam lòng...

      " vì cái gì cả." Châu Tiêu Bằng lạnh lùng .

      "Ha ha, tôi biết." Mộ Dung Y Y giống như tượng gỗ mất hồn phách, "Tôi biết... Tất cả chỉ do mình tôi đơn phương, tất cả chỉ do mình tôi đơn phương!"

      Châu Tiêu Bằng lạnh lùng nhìn bóng lưng Mộ Dung Y Y rời , "Hôn lễ, tôi hủy bỏ!"

      "Hủy bỏ!" Mộ Dung dừng bước, còn cảm giác đau lòng. Nhưng muốn hủy bỏ hôn lễ, cho được toại nguyện!

      " Bằng..." Hàn Mộ ngơ ngác nhìn màn như phim điện ảnh trước mặt, " đừng nên..."

      Đừng nên vì như vậy! đáng, đáng...

      "Tiểu Mộ, hủy bỏ hôn lễ này, muốn cưới em!" Châu Tiêu Bằng xoa bên má đỏ lên vì bị đánh của Hàn Mộ, "Đau ?"

      "..." Hàn Mộ lắc đầu.

      Hàn Mộ cũng biết mình muốn đau hay là muốn hủy bỏ hôn lễ. Bây giờ vẫn luống cuống như sáu năm trước.

      "Tiểu Mộ!" Châu Tiêu Bằng vịn lấy bả vai Hàn Mộ, "Hôn lễ này là mẹ sắp xếp. Em phải tin , Tiểu Mộ, luôn chờ đợi em!"

      " Bằng!" Hàn Mộ cắt ngang lời Châu Tiêu Bằng, "Em... ..."

      Đau đớn đánh từng trận vào lòng, nên như thế nào, thể để cho Bằng vì mà đánh cuộc hạnh phúc Bằng. Bọn họ có khả năng, có khả năng cho Bằng hạnh phúc!

      "Tiểu Mộ, đời này muốn nhất là ở bên cạnh em!" Châu Tiêu Bằng nhàng kéo Hàn Mộ qua, đặt đầu của vào trong ngực của mình, cảm nhận nhịp tim của .

      "!" Hàn Mộ đẩy Châu Tiêu Bằng ra.

      Ấm áp kia thể tiếp tục lưu luyến được nữa.

      Kế hoạch nghĩ ra thể bị ngắt ngang, Bằng nhất định có tình cảm vợ chồng!

      "Xin lỗi, quên em !"
      Last edited: 8/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 49: Cười gặp lại


      Editor: Họa Đến Vô Tình

      xin lỗi, quên em !” mặt Hàn Mộ chỉ còn nhàn nhạt cùng nổi khổ sở.

      Chỉ có quên , Bằng mới có thể vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc này. Hạnh phúc đối với trở thành xa xỉ, là làm được, cũng cho nổi!

      “Quên em?” Bước chân Châu Tiêu Bằng lảo đảo cái, “Tiểu Mộ, em. . . . .”

      Bằng xin lỗi. Tiểu Mộ chỉ là hi vọng hạnh phúc.” Đôi mắt Hàn Mộ rủ xuống, che giấu vẻ đau xót trong mắt.

      Nếu đây là lựa chọn tốt nhất, đó là đương nhiên muốn cười gặp lại, gặp lại tất cả người tốt đẹp, tất cả chuyện tốt đẹp!

      .” Châu Tiêu Bằng tiến lên bước, cầm chặt cánh tay Hàn Mộ, “Tiểu Mộ, tại sao em có thể có ý như vậy. Em vẫn biết, hạnh phúc của chỉ có em, chỉ có em mà thôi!”

      phải, hạnh phúc của cho tới bây giờ đều người em.” Hàn Mộ khẽ cau mày. Lực độ tay Châu Tiêu Bằng nắm làm đau.

      Nếu như tàn nhẫn, cuối cùng Bằng chỉ có thể càng bị thương!

      “Tại sao?” Châu Tiêu Bằng buông lỏng tay của mình.

      chỉ cảm thấy trái của mình như thủy tinh tan nát, đau lòng đến mất cảm giác.

      rời sáu năm, cũng chờ đợi sáu năm. Sau năm qua, liều mạng tìm kiếm tin tức của , chút ít cũng chịu buông tha. lo lắng, sợ, ánh mắt của bị mù, chăm sóc mình như thế nào; khổ sở, ảo não, tại sao mình chăm sóc tốt; tức giận, bi thương, nếu như bị người xấu khi dễ đối với người tay trói gà chặt như , vậy phải làm thế nào?

      Hôm nay, trở lại, trở lại tốt, mắt cũng khá. Nhưng mà, tại sao lại có cảm giác có cái gì đó lặng lẽ thay đổi, tựa hồ nhanh đến mức cũng bắt được!

      Hàn Mộ ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “ có vì cái gì! Chỉ là sáu năm rồi, có số thứ thay đổi, trở nên thông suốt.”

      Bây giờ, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ chúc phúc, sau đó, cười hẹn gặp lại.

      “Ha ha. . . . . .” Châu Tiêu Bằng hơi ngửa đầu, nhìn khí cười khổ, “Là thay đổi, là thay đổi!”

      Như vậy, Tiểu Mộ trở nên cách càng ngày càng xa, càng ngày càng xa. . . . .

      Bằng, gặp lại sau!” Hàn Mộ nhìn ánh mắt của Châu Tiêu Bằng, khẽ mỉm cười, từng chữ từng câu, “ Bằng, cám ơn !”

      Phần tình cảm này vĩnh viễn giấu tận đáy lòng, hề đụng vào nữa.

      Hàn Mộ xoay người, chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp trong mắt Châu Tiêu Bằng.


      ☆, Chương 50: , đừng uống

      Từng ánh đèn êm dịu mập mờ chiếu xuống, nhạc mạnh mẽ vang lên, trong sàn nhảy, từng cơ thể của những người trẻ tuổi dán chặt nhau, õng ẹo, vuốt ve, tràn đầy mập mờ và xa mi.

      quầy bar, tay Hàn Mộ chống đỡ cái trán, hai mắt khép hờ, có thể có hơi hơi say.

      “Ai. . . . . .” tiếng than từ trong miệng truyền ra, Hàn Mộ vuốt vuốt mi gian của mình, ra mệt mỏi. Mở hai mắt ra, cầm ly cốc – tai đặc biệt pha chế uống xuống bụng giống như uống nước bình thường.

      “Khụ, khụ. . . . .” Có lẽ uống quá gấp, Hàn Mộ bị sặc, ho đến đỏ mắt.

      rốt cuộc là làm sao vậy? Đều muốn cười gặp lại, nhưng mà tại sao tâm lại đau như vậy, ngay cả lúc hô hấp cũng đau!

      Bằng, Bằng!” Hai mắt Hàn Mộ mơ màng, tay mơn trớn khuôn mặt của mình.

      Bằng nhất định rất thất vọng đối với mình.

      Bằng. . . . .” Nhưng mà thể nào trở lại quá khứ rồi, thể nào!

      thể nào. . . . .

      Lại rót ly rượu, lần nữa Hàn Mộ hơi uống sạch.

      Hôm nay uống rượu tốt. . . . ., rất khổ, rất chát.

      Cầm ly rượu, nhàng quơ quơ.

      Trong ly rượu chỉ còn lại chút xíu chất lỏng, óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lấp lánh.

      Ly rượu khẽ nghiêng, từng chút từng chút chất lỏng nhiễu xuống, rơi ở mặt bàn.

      “Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ cười ha ha, có chút ngu đần.

      Khó uống khó uống! Dù sao cũng là mượn rượu tiêu sầu, trông nom nó có uống được hay .

      “Ào. . . . .” Ly rượu lần nữa được rót đầy.

      Hàn Mộ nhìn ly rượu đầy có hơi sửng sốt.

      Nếu như Bằng biết giày vò mình như vậy, lo lắng, tức giận. . . . . . .

      “Ha ha. . . . .” Nụ cười khổ tràn ra khóe miệng, “Còn có Bằng sao? Hàn Mộ, mày tỉnh, tỉnh thôi. . . . .”

      Uống hơi cạn sạch, trong lòng đau đến giống như bị lửa đốt.

      Tiếp tục rót đầy, hai mắt Hàn Mộ híp lại, “Tại sao uống lâu như vậy, còn có thể đau như thế?”

      tay che tim, tay rót đầy ly rượu, “Uống , uống ! Cả đời khó được như thế. . . . . .”

      điên rồi sao?”

      Mới vừa bưng đến khóe miệng, ly rượu tay Hàn Mộ đột nhiên biến mất, Hàn Mộ nghe được bên tai mình có trận rống giận. nghi ngờ ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, “Là ?”

      , đừng uống. . . . . .”
      Last edited: 8/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Gặp gở

      " , đừng uống nữa!"

      Từ khoảnh khắc Hàn Mộ vào Hồng Tường Vi đó, ánh mắt của dường như rời khỏi

      Lần trước sau khi bị trốn thoát ở phòng 308, vẫn còn buồn bực đến bây giờ.

      Tối nay, gặp lần nữa. Chỉ là, càng nhìn mặt Ninh Doãn Tích càng đen lại, miệng khẽ nguyền rủa câu, "Đáng chết..."

      Cái đáng chết kia là uống rượu hay là say rượu? Đây phải cố chết mà uống sao? Cứ hết ly này đến ly khác….

      Hàn Mộ hừ lạnh tiếng, rót thêm ly nữa, đầy tràn, đem Ninh Doãn Tích để vào mắt. Người đàn ông này, nhìn phiền...

      Nuốt xuống, Hàn mộ ho , lấy tay lau vết rượu ở khóe miệng.

      Mặt Ninh Doãn Tích nổi đầy vạch đen, đếm xỉa đến mình? Chết tiệt lại đếm xỉa đến mình...

      Lửa giận thoáng cái tăng lên cao, Ninh Doãn Tích trực tiệp đoạt lấy ly rượu bàn, đập cái

      "Rầm..." tiếng vang lớn làm người vui vẻ bỗng trở nên kinh ngạc, đều quay đầu nhìn bọn họ.

      Hàn Mộ tháng nháy mi, "Đây là Ninh thiếu ăn no có gì để làm sao, hay là uống rượu sau?"

      phát bệnh thần kinh gì đây?

      Ninh Doãn Tích lạnh lùng nhìn lướt xung quanh, "Còn liếc mắt nhìn nữa tôi khoét mắt!"

      này này, mỗi lần gặp mặt đều có thể làm cho tức sùi bọt mép, cơn tức giận điên cuồng!

      Lời Ninh thiếu vừa xong, tất cả mọi người lập tức xoay người lại trở về trạng thái của mình lần nửa. Ở thành phố A có ai mà biết, thể đắc tội với Ninh thiếu!

      "!" Ninh Doãn Tích nắm cổ tay Hàn Mộ kéo , "Đứng lên cho tôi!"

      "Buông tay..." Đột nhiên bị đau đớn khiến hai mắt mê ly của Hàn Mộ tỉnh táo được ba phần, "Buông tay, nắm làm tôi đau rồi !"

      ", ra!" Ninh Doãn Tích càng thêm tức giận. Tại sao ba lần gặp lại hết hai lần phải chật vật như vậy?

      "Thả tôi ra, thả tôi ra!" Hàn Mộ mới uống rượu, tay bị lôi kéo, tay đánh xuống người Ninh Doãn Tích.

      Tại sao phải đối với như vậy, gặp thấy đủ chật vật rồi sao?

      "Đau, thả tôi ra..." Hài mắt Hàn Mộ tràn ngập vẻ đau xót, nước mắt tuôn trào.

      "..." Trong lòng Ninh Doãn Tích dừng lại, nhìn Hàn Mộ nước mắt như mưa mà trong lòng giống như bị sâu cắn.

      "Ô ô, ô ô ô ô..." Hàn mộ khóc lớn lên, khóc như đứa con nít, "tôi ghét , Châu Tiêu Bằng, em rất ghét ..."


      ☆, Chương 52:

      Ánh sáng ngọn đèn u ám chiếu mặt Ninh Doãn Tihcs, có chút quyến rũ mờ ám, có chút quỷ dị.

      "Châu Tiêu Bằng?" Ninh Doãn Tích nhếch môi, cười đến lạnh lùng.

      " Bằng." Hàn Mộ ngưng đánh tay Ninh Doãn Tích, ôm lại eo của , " Bằng, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

      Mặt Ninh Doãn Tích sớm đen lại như Diêm Vương, nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống cực kỳ thấp.

      chết tiêt, tám phần là xem mình là tình nhân của ta!

      Đáng chết...

      " Bằng! Đó phải là Tiểu Mộ mong muốn!" Hàn Mộ xiết chặt hai tay ôm lấy Ninh Doãn Tích.

      Bằng vẫn ấm áp như vậy, làm cho lưu luyến như vậy.

      giống như nằm mơ. Trong mộng, cùng Bằng giống như trước đây, vui vẻ!

      " !" Ninh Doãn Tích kéo hai tay của Hàn Mộ ra, dùng sức nắm lấy bờ vai của , lắc, " , nhìn xem tôi là ai?"

      Hàn Mộ vuốt hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt mờ ám của Ninh Doãn Tích.

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Ninh Doãn Tích quyến rũ và quỷ dị, tuấn tú lại mê người.

      "Là ?" Cơn say của Hàn Mộ tỉnh hết chín phần, đẩy Ninh Doãn Tích ra, đạp cái, "Sao lại là ?"

      "Nếu , tưởng là ai?" Đôi mắt nguy hiểm của Ninh Doãn Tích nhíu lại, "Là Châu Tiêu Bằng, trong miệng gọi cái gì là Bằng?"

      " Bằng!" Trong lòng Hàn Mộ cả kinh, ngón tay xoa giữa lông mày, xem ra, phải người say, mà lòng say rồi, quá say! Sao có thể mang người đàn ông này trở thành Bằng được?

      " Bằng? Ngược lại lại làm cho rất thân thiết, rất thuận miệng!" Ninh Doãn Tích cất giọng kỳ quái.

      "Thần kinh!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích. Sao cảm thấy giọng điệu của Ninh Doãn Tích rất kỳ quái, kỳ quái khiến cho nghe thấy lại cảm thấy ...

      cổ hương vị ghen tức!

      Trong lòng Hàn Mộ hơi sững sờ, sao có thể? Sao có thể nghe thấy mùi chua chứ?

      Thu lại suy nghĩ nên có, Hàn mộ qua Ninh Doãn Tích, cũng thèm liếc cái

      "Đứng lại!" Ninh Doãn Tích kéo Hàn Mộ lại. này, để cho ... Để cho muốn nổi điên lên!

      Khi đếm xỉa bản thân lại tức giận đến sôi gan; khi ở trong lòng mình lại gọi tên người đàn ông khác trong bụng chứa đầy nước chua!

      chỉ là nổi lên hứng thú với . Nhưng, tại sao phải có phản ứng như vậy?

      "Ruốt cuộc ta là có quan hệ như thế nào?"
      Last edited: 8/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :