1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHương 29: Cao thủ so chiêu 3.

      Ngọn đèn U Lam chiếu lên nơi hai người ôm nhau.

      Ninh Doãn Tích nhếch môi nhìn Hàn Mộ, tay hơi dùng lực giữ ở phía dưới Hàn Mộ, bắt nhìn thẳng vào .

      Lông mày Hàn Mộ cau lại, có ngước mắt lên.

      "Nhìn tôi!" Ninh Doãn Tích có đôi chút buồn bực, ra lệnh. Cái chết tiệt này, đây là thái độ quái quỷ gì? lẽ bản thân mình được để vào trong mắt sao?

      "Khốn khiếp, hoặc là buông. Hoặc là giết tôi, là do năng lực của tôi bằng , tôi hiểu rồi!" Đôi bàn tay Hàn Mộ càng siết chặt, nghiến răng nghiến lợi. Là do kỹ năng tay chân của bằng , nếu giờ phút này trong tay mình có khẩu súng, nhất định chút do dự bắn vào tên đàn ông đùa giỡn mình này!

      "....!" Mày Ninh Doãn Tích nhíu chặt lại rồi.

      Nhìn cánh môi hồng của Hàn Mộ, trận ngứa ngáy từ đáy lòng của Ninh Doãn Tích dâng cao. Từ khi gặp sáu năm trước, sau đêm vui thích, liền có đụng chạm của , là muốn đụng chạm đến.

      "Biết tôi nhịn sáu năm sao?" Ninh Doãn Tích cúi đầu, bên tai Hàn Mộ.

      "Cái gì?" Giọng của đàn ông làm cho Hàn Mộ run rẩy, toàn thân khó chịu đứng thẳng lên.

      Loại cảm giác này có chút kỳ quái, để cho muốn đến gần, lại dám.

      Đầu dựa vai Hàn Mộ, hai tay nắm lấy cái eo nhắn của , làm cho cả người gắt gao dán vào ngực , " , tìm em sáu năm rồi!"

      Lời từ trong miệng Ninh Doãn Tích ra, dường như mang theo hơi thở dài.

      Hàn Mộ nhíu mày, có phải nghe lầm hay ? từ trong những lời Ninh Doãn Tích vừa mới nghe ra chút dung túng cùng bất đắc dĩ!

      "Buông!" Làm sao có thể, đột nhiên Hàn Mộ tỉnh táo trở lại.

      ấy là Ninh Doãn Tích, là tổng giám đốc Ninh Thị. Người ngoài , ấy lãnh khốc vô tình. Người ta đồn của nhiều như quần áo. Bất quá sáu năm trước mong manh ngắn ngủi, làm sao ấy có thể để tâm đến bản thân mình?
      ", buông!" Ninh Doãn Tích tăng thêm sức mạnh ở tay, cúi đầu, thở vào cái cổ trắng nõn của Hàn Mộ.

      Hàn Mộ ngẫn ra, cảm giác bản thân mình dâng lên từng đợt nóng ẩm. Đột nhiên, Hàn Mộ "A" lên tiếng.

      ấy cứ vậy mà cắn mình...

      "Đây là trừng phạt cho em vì sau năm trước biến mất!" Ninh Doãn Tích nặng nề cắn lên cổ Hàn Mộ.

      "Ninh Doãn Tích, là chó à!" Hàn Mộ tức giận, khủy tay dùng lực đánh vào bụng Ninh Doãn Tích.

      "A!" Ninh Doãn Tích bị đau, buông Hàn Mộ ra.

      "Em , em có biết mình làm cái gì ?" Ninh Doãn Tích che bụng mình, trừng mắt nhìn Hàn Mộ.

      chết tiệt này, lại ra tay mạnh như vậy.

      "Tôi còn muốn hỏi Ninh thiếu muốn là cái gì đó!" Hàn Mộ xoa xoa chổ Ninh Doãn Tích cắn, " Xin hỏi, đời trước của Ninh Thiếu là có sao?"

      Em ... Sổ sàng còn chưa tính. Lại còn coi mình như xương chó bằng.

      "Được, Ninh thiếu có thể rời !" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích cái, "Những gì về bốn năm trước hãy quên ! Tôi coi giống như bây giờ bị chó hoang cắn cái. Về sau đường ai nấy !"

      Ninh Doãn Tích lập tức đứng trước mặt Hàn Mộ, trừng mắt nhìn , hai tay ôm trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, câu nào.

      "Thế nào chó hoang sủa rồi sao?" Hàn Mộ thầm trong miệng, "Được, , tôi ...."

      "Em , em còn muốn gạt ?" Giọng Ninh Doãn Tích lạnh lùng vang lên ở phía sau, "Em dễ đâu!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: muốn, vậy tặng cho .

      khí trong phòng mới bắt đầu nóng lên dường như nguội lại trong nháy mắt.

      Ninh Doãn Tích tà mị nhìn bóng lưng Hàn Mộ.

      "Là sao?" Hàn Mộ mỉm cười, từ từ xoay người lại, "Ninh thiếu, biết ai mạnh miệng?"

      Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm Hàn Mộ, ánh mắt vẫn nhúc nhích, khóe miệng cong lên.

      Quả nhiên nhìn lầm, lúc Hàn Mộ xoay người trong nháy mắt đó.

      " còn muốn như thế nào nữa?" Hàn Mộ gương lên đôi mắt, nhìn Ninh Doãn Tích, "Thời gian Ninh Thiếu quả là rãnh rỗi! Bất quá... Công việc tôi rất bận."

      "Như thế nào?" Ninh Doãn Tích lạnh lùng, "Tôi muốn như thế nào, chỉ cần em ngoan ngoãn đưa nó cho tôi!"

      Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Mộ, tay để ở bên cổ, biết từ lúc nào lấy ra sợi dây xích.

      Cái chết tiệt này, thiếu chút nữa là bị lừa nữa. Nếu phải vừa rồi hai người bọn họ đánh nhau, làm sao có thể dể dàng nhìn thấy cái vòng cổ? Cất giấu tốt, lấy chìa khóa làm đồ trang sức đeo cổ. Nếu phải ngoài ý muốn, căn bản có khả năng nhìn thấy.

      Nhìn đồ tay Ninh Doãn Tích, Hàn Mộ cúi đầu, thấy vòng trang sức đeo ở cổ mình, thứ gắn vòng chính là cái chìa khóa đó.

      " phải chỉ là chiếc chìa khóa sao?" Hàn Mộ cười, "Hóa ra Ninh thiếu có hứng thú với nó như vậy!"

      "Em , lần nữa em lại gạt tôi!" Sắc mặt Ninh Doãn Tích có chút khó coi, "Bây giờ, trả nó lại cho tôi!"

      "Trả lại cho ?" Đột nhiên Hàn Mộ nở nụ cười, "Ha ha... Cái chìa khóa này phải của ! phát ra sao, bây giờ nó ở tay tôi?"

      "**!" Ninh Doãn Tích khẽ chữi tiếng. Ai chẳng biết cái chìa khóa vàng này là vật của nhà họ Ninh chứ?

      "Em , đưa cho tôi!" Ninh Doãn Tích nghiến răng nghiến lợi, " nên ép tôi ra tay!"

      "Ai ôi..." Hàn Mộ vỗ ở ngực, "Ninh thiếu, hung dữ, nhưng mà tôi trả!"

      "Em..." Ninh Doãn Tích năm chặt quả đấm rồi đột nhiên buông ra, nhìn về phía Hàn Mộ, tức giận mặt biến mất, "Em muốn cái chìa khóa vàng này, phải là được. Chỉ cần trở thành người phụ nữ của Ninh Doãn Tích, cái chìa khóa này là của em. Như thế nào?"

      "Là người phụ nữ của ?" Hàn Mộ nhìn khinh thường, " suy nghĩ quá nhiều rồi. Muốn chìa khóa này tự mình tới lấy."

      "Là em bắt tôi ra tay." Vừa xong, bóng người Ninh Doãn Tích sớm đến bên cạnh hàn Mộ.

      Vươn tay ra muốn đem Hàn Mộ áp vào trong lòng mình. Ai ngờ thân thể Hàn Mộ vừa động, liền rời khỏi tầm mắt của .

      "Loại sai lầm này ai chịu phạm lỗi lần thứ hai?" Hàn Mộ nhìn lướt qua Ninh Doãn Tích. Đậu hủ bị ăn lần, lại bị ăn lần thứ hai, Hàn Mộ là người đần độn!

      "Động tác rất nhanh!" Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Mộ, sâu xa. biết khen hay là châm biếm.

      "Cảm ơn! Hàn Mộ nhún vai, khích lệ bản thân mình, "Cuối cùng cái chìa khóa này là cái gì vậy? No quan trọng như vậy sao?"

      " sai!"Trái lại Ninh Doãn Tích thành gật đầu. "Quả rất quan trọng!"Nếu lấy lại được cái chìa khóa kia, ông nội ở nhà thiến mất! xem có quan trọng hay ?

      "Thời gian còn sớm rồi. Nếu như quan trọng như thế, vậy...." Hàn Mộ hơi ngừng lại,"Liền tặng cho ..."

      Lấy cái vòng trang sức cổ xuống, Hàn Mộ nhàng ném .
      Ánh mắt Ninh Doãn Tích vừa động, nhận được vòng trang sức Hàn Mộ ném qua.

      "Bốp" tiếng. Nhất thời trong phòng chỉ toàn màu đen.

      "Em..." Mày Ninh Doãn Tích cong lại, " chết tiệt này, em lại chạy..."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31 : Nhiệm vụ mới

      “ A …” Hàn Khuynh Thược thả người nằm lên giường , “ Vì sao lại nhàm chán như vậy ?”

      Nó tới thành phố A được mấy ngày như vậy , cái gì hứng thú , chuyện kích thích cũng có xãy ra .

      “ Mình muốn trở về nước Mỹ !” Hàn Khuynh Thược ngửa mặt lên trời thở dài .

      Đều là lỗi của mẹ! Muốn nó theo tới thành phố A! tại tốt rồi, nó bị lạc ở tại sân bay. Mà mẹ cũng tìm nó, vậy mà còn cái gì sợ nó ở lại nước Mỹ mình đơn. Kỳ , mẹ chính là sợ mình ở thành phố A buồn, nhớ nó đó mà!

      Mẹ cũng yên lòng về nó quá? Chẳng lẽ sợ nó bị lừa bán rồi sao? Tuy nhiên, nó bày tỏ thái độ chỉ có nó lừa bán người khác thui, nhưng mà....

      "Ôi... Mẹ làm cho con quá đau lòng rồi!" Hàn Khuynh Thược thở dài, "Khẳng định là vội vàng hôn mê, quên tồn tại của mình!"

      Mẹ nó rất tốt, rất thương nó. Nhưng mà, có đống việc mới liền đến bảo bối thiên sứ của mẹ cũng có thể ném xa hàng ngàn dặm.

      Cho nên, ở Mỹ, mẹ nó chỉ có thể chơi với nó sau thời gian làm việc. Nhưng mà, ở Mỹ ngày cũng đơn chút nào, bởi vì nó biết Ưng ca ca của nó.

      "Có chút nhớ Ưng ca ca rồi!" Hàn Khuynh Thược ôm đầu, miệng than thở.

      "Tít, tít, tít..."

      Máy tính truyền tính hiệu, Hàn Khuynh Thược từ giường nhảy dựng lên, chạy thẳng đến trước mặt máy tính.

      "Ưng ca ca!" Hàn Khuynh Thược nhìn màn hình, nét mặt tươi cười như hoa.

      "Thược!" Khóe miệng Liệp Ưng cong lên.

      "Ưng ca ca, em mới vừa nghĩ đến , xuất rồi." Hàn Khuynh Thược : " , có phải là tâm linh tương thông hay ?"

      "Ha ha..." Liệp Ưng cười , đúng là nha đầu ngốc.

      "Đúng rồi, Ưng ca ca, nhiệm vụ đưa em hoàn thành rồi nha, còn là hoàn thành sớm nhất nữa." Hàn Khuynh Thược đắc ý nhìn về phía Liệp Ưng. "Em có tốn chút hơi sức để đến bên cạnh Ninh Doãn Tích!"



      "Hả?" Liệp Ưng hơi nhíu mày, dường như hiểu ý của Hàn Khuynh Thược.

      "Ha ha..." Hàn Khuynh Thược gãi đầu, "Kỳ , em đến thành phô A xảy ra chút chuyện. Cho nên bị Ninh Doãn Tích mang về nhà rồi. Nen lần trước hai chúng ta chuyện, em cũng biết mình ở nơi đâu nữa."

      Bởi vì nó muốn hỏi tên hồ ly thối tha kia! Xem nhà cửa trưng bày là biết nhà giàu có. Nhung mà nó muốn đập đầu cũng thể tưởng tượng được, hóa ra ta chính là thiếu gia nhà họ Ninh làm điên đảo các ở thành phố A, Ninh Doãn Tích!

      "Hóa ra là như vậy!" Liệp Ưng nhìn Hàn Khuynh Thược, trong lòng thở hơi nhõm.

      Như vậy cũng có thể an tâm!

      "Ưng ca ca, tìm em có phải nhớ em rồi hay ?" Hàn Khuynh Thược chống cằm, mở to hai mắt sáng ngời nhìn.

      "Uhm!" Liệp Ưng gật đầu, "Bất quá còn có nhiệm vụ giao cho em." " phải đâu?" Miệng Hàn Khuynh Thược lườm cái, tinh thầy ủy khuất, con ngươi dường như tràn đầy nước mắt, "Ưng ca ca phải nhớ mới tìm em sao?"

      "Thược!" Liệp Ưng thấy Hàn Khuynh Thược chu mỏ lên bộ dạng đáng thương tội nghiệp , liền cảm động . “ Thược … ở trong lòng em vĩnh viễn chiếm vị trí vô cùng quan trọng , ai có thể thay thế được .”

      sao ?” Hàn Khuynh Thược giương mắt , trong mắt đâu còn nước mắt nữa mà chất đầy cao hứng thôi .

      Ha ha , nó biết Ưng ca ca hiểu nó nhất mà .

      “ Ưng ca ca có nhiệm vụ gì !” Hàn Khuynh thược vỗ ngực làm chứng: “ Thược Thược nhất định hoàn thành tốt !”

      “ Nha đầu ngốc !” Liệp Ưng cười , “ Kỳ cũng phải nhiệm vụ lớn gì , chính là nhờ em xác minh chuyện …”
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      thiếu 32
      Chương 33: Ninh Thiếu nhân từ.

      Ninh Doãn Tích cau mày nhìn Hàn Khuynh Thược cùng Bạch Thanh Tinh.

      Tại cửa lớn nghe được Bạch Thanh Tinh hét lên, này đáng ghét tới cùng là muốn như thế nào?

      "Hu hu... AnhDoãn Tích." Bạch Thanh Tinh nhìn thấy Ninh Doãn Tích, nước mắt chảy thành sông, đáng thương tội nghiệp chạy tới bên , " Doãn Tích, tay của em rất đau! Làm sao bây giờ, giống như bị chặt đứt?"

      "Uh`m?" Ninh Doãn Tích cau mày nhìn cánh tay phải vô lực yếu ớt của Bạch Thanh Tinh.

      Nâng mắt, nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, trong mắt biết mang theo cái cảm xúc gì.

      Hàn Khuynh Thược lườm miệng liếc , hai tay ôm ngực, cao ngạo hất cằm lên, "Hừ..."

      Biểu tình tại của Hàn Khuynh Thược như muốn tuyên cáo,đây là kiệt tác của nó. cái tên hồ ly thối tha này muốn như thế nào?

      Bạch Thanh Tinh vụng trộm nhìn Hàn Khuynh Thược, lại lườm Ninh Doãn Tích cái, ánh mắt thần tốc lên tia sáng. dùng tay trái kéo tay áo Ninh Doãn Tích, " Doãn Tích, là bản thân em cẩn thận. mắc mớ tới nó, đừng trách nó!"

      Ninh Doãn tích cùng Hàn Khuynh Thược vừa nghe, mày cũng nhíu lại.

      "A...." Ninh Doãn Tích nhàn nhạt nhạt, mặt chút lo lắng nào, "Lỗ tai nào của nghe được tôi trách giận sao?"

      Đứa bé kia tuy rất giống nữ lưu manh, nhưng mà theo tính cách của nó mà , nó luôn vâng chịu thái độ'Người đánh ta, ta đáng người'.

      Nếu chọc tới nó, nàng có thể chỉnh cũng muốn chỉnh !

      Ninh Doãn Tích nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, ánh mắt hồ ly lộ ra nụ cười, đứa bé ngoan, tính cách như vậy hợp với khẩu vị của !

      " Doãn Tích?" Mặt Bạch Thanh Tinh đầy nước mắt, mang theo sợ hãi nhìn Ninh Doãn Tích. Vốn định lui bước, đem mọi chuyện để lên người mình, có lẽ Doãn Tích khen thưởng độ lượng so đo của, trách mắng cái đứa này. Nhưng mà…

      Nhưng mà, mọi chuyện luôn nằm ngoài dự kiến của ta. Doãn Tích chút ý tứ nào muốn trách mắng con bé này. Ngược lại chính ta bị thương, Doãn Tích lại lạnh lùng như vậy.

      “Nhưng mà, Doãn Tích, tay rất đau!” Bạch Thanh Tinh thu hồi tầm mắt, tại muốn đánh cuộc lần, đánh cuộc xem Doãn Tích có nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với như vậy ?

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích cong lên, “Tôi cũng phải bác sĩ!”

      Ý tứ mặt ràng. Nên làm gì làm , nhìn có chút chướng mắt rồi…

      Doãn Tích?” Bạch Thanh Tinh giận dỗi nhìn Ninh Doãn Tích.

      Vì sao Doãn Tích lại đối với như vậy? thích , thích như thế! liền tình nguyện che chở người ngoài, cũng muốn bảo vệ mình?

      Doãn Tích, tôi ghét !” Bạch Thanh Tinh nước mắt như mưa liếc nhìn Ninh Doãn Tích, che mặt chạy .

      nhẫn tâm, hồ ly thối tha!” Hàn Khuynh Thược có vẻ đăm chiêu nhìn Ninh Doãn Tích, “Đều đàn ông đều là kể bạc tình. câu này đúng thêm lần nữa!”

      Ninh Doãn Tích đến trước mặt Hàn Khuynh Thược, lấy tay gõ cái trán của nó, “ bé, con biết cái gì?”

      Cho tới bây giờ đối với Bạch Thanh Tinh đều có chút cảm giác, tại sao đến nhẫn tâm. Ngược lại cảm thấy được, đối với Bạch Thanh Tinh là rất nhân từ rồi. Nếu nhân từ, chỉ bằng chuyện ta hạ dược với sáu năm trước, dùng hết phương pháp để hành hạ , lại có thể vứt ta vào Hồng Tường Vi, mặc cho người ta ức hiếp, làm sao có thể để cho ta còn đứng bên cạnh mình?

      “Là tôi hiểu.” Hàn Khuynh Thược chu cái miệng , khinh bỉ nhìn Ninh Doãn Tích từ xuống dưới, chống cằm, “Bất quá, ngược lại tôi lại cảm thấy cái nhìn của những này lại có chút vấn đề. Soái ca nhiều như vậy, vì sao chỉ có thể nhìn thấy mình tên hồ ly thối tha này? Tôi đều nhìn ra ông là tên gian trá, hồ ly thối tha giảo hoạt, các ta vì sao lại nhìn ra…”


      Chương 34: Lại tìm được

      Ninh Doãn Tích nhíu mày, tự động loại bỏ lời Hàn Khuynh Thược vừa mới ra ngoài miệng!

      Cái đứa nhóc này, phải là dạng lưỡi độc bình thường!

      “Tôi là hồ ly thối tha, con chính là…” Ninh Doãn Tích nhìn lướt qua Hàn Khuynh Thược từ xuống dưới, chỉ đến nửa, vẻ mặt cười xấu xa.

      “Tôi là cái gì?” Hàn Khuynh Thược lười biếng nhíu mày, khách khí ngáp cái. Cùng kia đấu chút, bọn tôi mệt nhọc rồi!

      “Đương nhiên là…” Khóe miệng Ninh Doãn Tích mỉm cười, “Tiểu hồ ly!”

      “Hồ ly thối tha, ai muốn cùng tổ tông với tên hồ ly như ông?” Hàn Khuynh Thược ôm hai tay trước ngực, nghiêm nghị. Ông ta liền tự mình đắc ý, lên mặt ! Cùng tổ tông với ông ta sao?

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích vẫn thủy chung treo nụ cười nhàn nhạt, sao cả nhún vai.

      “Tôi này hồ ly thối tha, tôi khi dễ Tiểu Tam của ông, ông giúp ta báo thù sao?” Hàn Khuynh Thược cười khúc khích. Cái kia biết sống chết. Nếu tâm tình của nó tệ, sớm phế ta!

      “Tiểu Tam?” Khóe miệng Ninh Doãn Tích căng mạnh, dường như đối với tên ‘Tiểu Tam’ này có chút bất mãn.

      “Chẳng lẽ phải Tiểu Tam?” Hàn Khuynh Thược làm bộ như tỉnh ngộ, “Tôi biết rồi, là hai vú!”

      “Con…” Ninh Doãn Tích bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa lại lãnh giáo được miệng lưỡi độc ác của nó, “ ta chỉ là người quan hệ!”

      biết, cái bé này phải là người chịu thiệt, Bạch Thanh Tinh chống lại nó, vẫn còn non kém lắm. còn sợ nó khi dễ nữa mà.

      “A…” Hàn Khuynh Thược tùy ý hỏi lại câu, “Vậy ông có tìm thấy người nhà tôi ?”

      “Con xác định địa chỉ sai?” Ninh Doãn Tích hơi cau mày, tìm thấy địa chỉ của con bé này .

      “A?” Nhìn Ninh Doãn Tích hơi nhíu mày, trong mắt Hàn Khuynh Thược nhanh chóng lên ý cười.

      Đương nhiên tìm thấy! Bởi vì địa chỉ đó có hay , chính nó cũng biết! Bởi vì, bây giờ nó cũng muốn , cũng thể tách rời nhà họ Ninh…

      phải đâu?” Sắc mặt Hàn Khuynh Nhược trầm lại, tựa như nhụt chí.

      “Tôi còn chưa tìm được.” Ninh Doãn Tích nhìn sắc mặt Hàn Khuynh Thước, trong lòng hơi động.

      Đại khái là đứa bé nhớ nhà!

      “Phải làm sao bây giờ?” Hàn Khuynh Thược bĩu môi.

      Khó có thể lừa gạt được tên hồ ly thối tha này! Nếu ta biết chân tướng, vậy phải nó

      Hàn Khuynh Thược nuốt nước miếng cái.

      Dù sao, khi biết mọi chuyện, nó cũng sớm ở đây rồi!

      bé, tôi nhất định cho người tìm thấy!” Ninh Doãn Tích cau mày lại.

      còn tin tại thành phố A còn có người tìm ra.

      “Reng…” tiếng chuông vang lên.

      Tay Ninh Doãn Tích lấy điện thoại ra.

      Đột nhiên toàn thân Hàn Khuynh Thược chấn động, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Ninh Doãn Tích.

      Hóa ra, có…
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Mình nhớ ra rồi

      Hai mắt Hàn Khuynh Thược vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ trang sức điện thoại của Ninh Doãn Tích.

      Ưng chìa khóa vàng này...

      tên hồ ly thối tha có!

      "Được, biết." Ninh Doãn Tích thêm với người trong điện thoại, "Ngày mai về công ty tiếp!"

      Nhưng mà ...

      Hàn Khuynh Thược xem Ninh Doãn Tích quay mặt, hơi nhíu lông mày lại.

      Mấy ngày trôi qua, hôm nay là lần đầu tiên nó nhìn thấy chìa khóa vàng điện thoại của Ninh Doãn Tích, vì sao?

      Còn có, vì sao có cảm thấy chìa khóa vàng này nhìn quen mắt?

      "Uhm." Giọng Ninh Doãn Tích nhàn nhạt, cúp điện thoại, xoay người thấy bộ dạng thất thần của Hàn Khuynh Thược, vỗ đầu nó, "Nhóc con, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi tìm được cho con!"

      Kỳ thực, biết vì sao lại muốn đứa này rời như vậy. Vài ngày ở chung, tuy rằng nó ra những lời độc miệng với mình, nhưng mà dường như cảm thấy được hơi thở thân quen người nó, là loại hương vị rất lạ. Nhưng mà, lúc nhìn thấy bộ dạng thất vọng của đứa nhóc này, ...

      "Nghĩ ngơi sớm chút !"

      Ninh Doãn Tích xoay người rời .

      Ngọn đèn màu hồng chiếu xuống, chiếu lên bóng lưng cao cao lạnh lùng của .

      "Vì sao nhìn quen mắt như vậy!" Hàn Khuynh Thược trực tiếp nhìn Ninh Doãn Tích, tại bản thân còn khổ sở suy nghĩ, "Càng nhìn càng thấy quen mắt!"

      "A..." Hàn Khuynh Thược đột nhiên đánh lên đầu của mình, "Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!"

      Mẹ bảo bối của nó cũng có cái chìa khóa vàng giống cái này như đúc.

      Khó trách nó cảm thấy nhìn quen mắt như vậy!

      ra là thế...

      "Nhưng mà..." Hàn Khuynh Thược thu lại sắc mặt, "Vì sao hồ ly thối cũng có cái chìa khóa vàng giống nhau như đúc như vậy?"

      Hàn Khuynh Thược nhớ , mẹ nó có qua, cái chìa khóa vàng là chỉ có thế giới, tìm được cái thứ hai giống cái này như vậy. Nhưng là bây giờ, vì sao nó cảm thấy có chút hoãn loạn?

      Ưng muốn nó xác định hồ ly thối có phải có chìa khóa vàng như vậy . Nhưng mà, kết quả cho nó biết, chỉ có hồ ly thối tha có, mẹ nó cũng có!

      "Sao lại thế này?" Đôi mắt Hàn Khuynh Thược tối sầm lại. Lúc trước mẹ , cái chìa khóa vàng rất quan trọng, có lẽ sau lưng bí mật lớn gì đó!

      "Như vậy, cuối cùng cái chìa khóa vàng này là thánh vật phương nào?" Hàn Khuynh Thược nhắm mắt lại.

      Vì sao nó cảm giác được, mọi chuyện đều đơn giản như vậy?


      ☆, Chương 36: Có lẽ, mình có thể tìm được chút gì

      Ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, tỏa ra đất ánh sáng vàng óng, làm tăng thêm khí thần bí

      Hàn Khuynh Thược ngồi xếp bằng ở chiếc giường êm ái, mở ra máy tính, tay bắt đầu di chuyển bàn phím

      "tít tít, tít tít, tít tít..."

      Chỉ chốc lát sau, hình ảnh chìa khóa vàng của Liệp Ưng vừa gửi tới bị Hàn Khuynh Thược nhanh chóng tìm kiếm máy tính.

      "Bíp bíp..." laptop nhánh chóng phân tích hình ảnh.

      Hàn Khuynh Thược hơi khẽ cau mày, nhẫn nại chờ đợi kết quả muốn.

      "Đăng..." tiếng, màn hình lên từ đơn, finished.

      Khóe miệng tươi cười, Hàn Khuynh Thược nhìn màn hình, "Quản nó là thánh vật phương nào! Có lẽ, mình tìm ra được cái gì rồi..."

      Nhìn tài liệu màn hình, mày Hàn Khuynh Thược càng nhăn càng sâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      Tại sao có thể như vậy?

      "Kho báu?" Hàn Khuynh Thược nhìn màn hình chớp mắt, "Chìa khóa vàng là của nhà họ Ninh gì đó, cái đó được gọi là để mở kho báu?"

      Có phải là chìa khóa mở ra kho báu hay gì quan tâm, nhưng mà, chuyện nó để ý đến là, mẹ nó làm sao có thể có chìa khóa này? Đây phải là vật sở hửu của nhà họ Ninh sao?

      Về lời đồn đãi ầm ĩ của chìa khóa vàng này.

      Kho báu?

      Hàn Khuynh Thược lạnh lùng cười, nếu là chìa khóa mở ra kho báo, nhà họ Ninh làm sao có thể để truyền ra ngoài như vậy. Đây phải là muốn đào hố chôn bản thân, tự tìm phiền toái sao?

      Cho nên ...

      Nhếch miệng, Hàn Khuynh Thược cười đến rất tao nhã, "Đây chính là như mẹ , sau lưng chìa khóa vàng này nhất định có bí mật gì đó!"

      Bây giờ, chìa khóa vàng có trong tay tên hồ ly thối tha. Như vậy, mẹ bên kia thế nào?

      Chẳng lẽ, mẹ xảy ra chuyện gì. Bằng , chìa khóa mẹ luôn mang bên người sao có thể ở người Ninh Doãn Tích.

      "Đúng, nhất định là hai ngày nay xảy ra chuyện!" trong lòng Hàn Khuynh Thược chắc chắn.

      Vài ngày trước ở nhà họ Ninh, căn bản nó chưa thấy điện thoại của Ninh Doãn Tích có đồ trang sức gì, càng đừng là cái chìa khóa vàng này.

      "Chẳng lẽ..." Hàn Khuynh Thược nhíu lông mày lại, "Mẹ gặp tên hồ ly thối tha rồi sao?"

      Chính là rất kỳ lạ tồi. Mẹ đến thành phố A mục đích là hợp tác với công ty nhà họ Ninh. Nhưng mà, cùng cái chìa khóa vàng này có quan hệ gì? Vì sao chìa khóa vàng trong tay mẹ giờ lại xuất người tên hồ ly thối tha này?

      Hàn Khuynh Thược nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra được nguyên nhân, nó cau mày, " lâu gặp mẹ rồi..."









      ☆, Chương 37: về cái chìa khóa vàng.


      Ngọn đèn dầu U Lam chiếu xuống mặt đất càng trở nên thần bí.

      Cảm giác thần bí nhàn nhạt bao trọng căn phòng như được che lớp vải mỏng, muốn che còn thẹn thùng.

      Trước cửa sổ sát đất, người con ngồi đối mặt với cửa sổ, hai chân vắt chép nhau, xoay tròn ly rượu cao trong tay rót đầy rượu đỏ.

      Gió đêm nhàng thổi tới, đem rèm cửa sổ thổi bay lên, nhân tiện thổi bay mái tóc đen huyển của

      Khẽ nâng ly rượu, Hàn Mộ nhàng uống hớp. Để ly xuống, khóe miệng còn đọng lại giọt rượu đỏ, khiến cho đôi môi mỏng càng lộ vẻ quyến rũ.

      "Ha ha. . . . . ." Cười trong gian buổi tối yên tĩnh, chiếc chìa khóa vàng trong tay được ánh sáng chiếu vào làm phản quang lại.

      "Muốn?" Hàn Mộ lạnh lùng, "Nếu ở trong tay tôi, muốn lấy nó còn phải xem tâm trạng tôi như thế nào!”

      Đều Ninh thiếu lãnh khốc vô tình, thông minh hơn người, là người giàu lòng thương người. Nhưng mà, vì sao lại cảm người này có hơn 40% quan hệ với lãnh khốc vô tình, còn giàu tình thương và IQ cao hoàn toàn có quan hệ chứu?

      Cái chìa khóa vàng này phải là đồ quan trọng của nhà họ Ninh sao? Vì sao lại thể phân biệt được là hay giả?

      Hàn mộ nhìn chìa khóa vàng trong tay, "Có lẽ là kỹ thuật quá tốt, cái chìa này mới là !”

      ném cho Ninh Doãn Tích cái chìa khóa vàng kia chỉ giống chìa khóa vàng này 99%. phải muốn có nó sao? Như vậy thể nào làm khác hơn là thoải mái đưa cho .

      "Cái chìa khóa này, cái chìa khóa này . . . . ." Hàn Mộ khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Sau lưng của mày cuối cùng là cất giấu cái gì?"

      Sáu năm trước, ngẫu nhiên đến nơi này đem chìa khóa vàng ; ngẫu nhiên để cho biết được bí mật của cái chìa khóa vàng này; ngẫu nhiên bí mật ấy lại có quan hệ với .

      Chẳng lẻ căn bản sở hửu chìa khóa này lại tốt như vậy?

      "Ha ha. . . . . ."

      Trong gian lần nữa truyền tiếng cười .

      biết thiếu gia nhà họ Ninh biết chìa khóa vàng trong tay mình bị trộm Long tráo Phụng có biểu tình gì!

      , chút mong đợi. . . . . .

      "Đing. . . . . ."

      Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, truyền vào tai Hàn Mộ.

      Hàn Mộ nhướng mày, trễ thế này, cuối cùng là ai?

      Đứng dậy, tới trước cửa, ngón tay ấn vách tường dãy mã số, "Tít, tít, tít!"

      "Đăng. . . . . ." tiếng, cửa mở ra.

      "Tôi cuối cùng cũng tìm được . . . . . ."

      ☆, Chương 38: mẹ

      "Cuối cùng con cũng tìm được mẹ. . . . . ."

      Hàn Mộ hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy bóng dáng nho đáng nhảy lên ôm ngực của mình

      Thân thể quen thuộc, mùi vị ấm áp.

      Khóe miệng Hàn Mộ khẽ nhếch lên, "Thược thược!"

      Đứa này! Từ khi hai mẹ con thất lạc nhau ở phi trường, cũng chưa có gặp lại nó. Vốn là lo lắng nó quen sinh sống ở thành phố này, đứa ngốc thể thích ứng được. Nhưng mà, lại quên mất tiểu thiên sứ của phải là đứa bé sáu tuổi bình thường có thể so sánh được!

      Đứa sáu tuổi có tướng mạo cùng chiều cao của đứa bé mười tuổi, còn có thông minh như đứa bé mười sáu tuổi. Dường như cho tới bây giờ cũng chưa lo lắng vì nó bao giờ. Hơn nữa, còn biết, đứa này biết học được ở đâu bãn lĩnh rất giỏi. Nếu như phải là cao thủ mạnh mẽ đối với nó mà uy hiếp!

      Kể từ sáu năm trước đến nước Mỹ cắm rễ sinh tồn, tư tưởng của Hàn Mộ cũng bị nước Mỹ làm thay đổi từ từ, đối với Hàn Khuynh Thược cũng là theo phương thức giáo dục của nước Mỹ. cũng gò bó Hàn Thuynh Thược theo lối sống của . để cho Hàn Khuynh thược tự do, dường như can thiệp vào mọi chuyện của Hàn Khuynh Thược. Nếu như Hàn Khuynh Thược muốn cho biết, cũng tôn trọng suy nghĩ của nó. cũng từng hoài nghi đến thế lực sau lưng của đứa này, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn tôn trọng…

      Vì vậy, Hàn Khuynh Thược học được bản lĩnh từ nơi nào, hỏi tới. Mặt khác, cũng cho là, Hàn Khuynh Thược có bản lĩnh có thể bảo vệ tốt mình! Bởi vì, thân phận của họ ở nước Mỹ rất nhạy cảm, thể luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ Hàn Khuynh Thược mọi lúc được!

      Hàn Mộ nhàng vỗ đầu đứa ở ngực mình. Đứa ngốc này, từ hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác, từ thành thục, là làm khó .

      "Thược thược!"

      "Mẹ. . . . . ." Hàn Khuynh Thược nâng đầu lên, cặp mắt đáng thương nhìn Hàn Mộ, "Mẹ cần Thược Thược rồi !"

      Hàn mộ hơi sững sờ, thằng ngốc này dưa, cái gì đây?

      "Thược Thược ngốc, làm sao mẹ cần con chứ?"

      Đứa ngốc này là miếng thịt từ người mình rơi xuống, mang đến cho niềm hy vọng mới, là trời cao đưa thiên sứ đến cho , làm sao có lại cần nó chứ?

      "Nhưng mà, mẹ cũng tìm Thược Thược, sợ Thược Thược bị người buôn lậu bắt bán sao?" Cái miệng nhắn Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm. Mẹ bảo bối của nó quả nhiên rất yên tâm về nó!

      "Con bán người khác là tốt rồi, còn có thể bị bán sao?" Hàn Mộ trêu chọc, "Con là bảo bối của mẹ, mẹ rất hiểu con!"

      "Mẹ!" Hàn Khuynh Thược vươn thẳng đầu, ràng cho thấy bị lời của Hàn Mộ đánh bại rồi.

      "Tốt lắm, Thược Thược." Hàn Mộ kéo bàn tay bé của Hàn Khuynh Thược, tới ghế salon, "Để mẹ nhìn xem! vài ngày mẹ gặp con rồi. . . . . ."

      "Mẹ!" Hàn Khuynh Thược cắt đứt Hàn mộ lời , "Mẹ, Thược Thược có vài chuyện muốn hỏi mẹ, Thược Thược thể ở lâu…”

      ☆, Chương 39: Tạm thời bí mật

      "Hả?"

      Giọng điệu nghiêm túc của Hàn Khuynh Thược khiến Hàn Mộ cau chân mày lại. Dường như đứa này còn vội hơn đây?

      "Mẹ. . . . . ." Hàn Khuynh Thược dừng chút, giống như suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

      " !" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, cái đứa bé ngốc này lại trở nên ấp a ấp úng từ khi nào thế?

      Bàn tay của Hàn Khuynh Thược nắm thành quả đấm ở bên người, càng siết càng chặt. Bàn tay bé bị nắm chặt tiết lộ cảm xúc khẩn trương của nó.

      "Mẹ. . . . . ." Hàn Khuynh Thược hít hơi, "Chìa khóa vàng của mẹ vẫn còn chứ?"

      "Chìa khóa vàng?" Ánh mắt Hàn Mộ hơi động.

      Tại sao đột nhiên Thược Thược lại hỏi về chài khóa vàng? Chẳng lẽ. . . . . . Nó biết cái gì?

      "Thược thược, con. . . . . ."

      "Mẹ, Thược Thược chỉ muốn biết, Thược Thược chỉ muốn biết chìa khóa vàng của mẹ vẫn còn ở đây ?" Hàn Khuynh Thược .

      "Ở đây!" Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược, trả lời. Mặc dù thể xác định được đứa bé ngốc này có phải biết gì hay , biết đứa này hỏi vấn đề này có dụng ý gì. Nhưng mà, cũng thành thực trả lời nó.

      "Nhưng mà mẹ, cái chìa khoác vàng này chính là lời đồn đại bên ngoài nó có thể mở được kho báo, nó là của nhà họ Ninh gì đó!” Lời của Hàn Khuynh Thược hết sức chắc chắn, chút nghi vấn nào.

      " sai!" Hàn Mộ gật đầu cái.

      Lúc đứa nhắc tới nhà họ Ninh, tim của lại đập lên rất nhanh. Là lo lắng. . . . . . Có lẽ, có số viếc cất dấu được, nên biết nhất định biết. . . . . .

      "Cho nên, chìa khóa trong tay mẹ là , còn trong tay của tên hồ ly thối kia là giả!" Hàn Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ, lông mày hơi nhướng lên.

      "Hồ ly thối?" Hàn Mộ chau mày, bày tỏ hiểu.

      "Ninh Thiếu, Ninh Doãn Tích!"

      Hàn Mộ phát khi bản thân nghe đến cái tên kia, hô hấp ngưng lại. thể xác định được lời Hàn Khuynh Thược đúng hay sai. Nhưng mà, nghĩ tới Thược Thược của biết được thân phận của nó. Thược thược là của , cho phép bất cứ người nào giành nó với !

      "Thược Thược, con làm sao biết ông ta?" Tròng mắt Hàn Mộ nhàng rũ xuống. có chút hối hận, lần trở về thành phố A này mang theo Thược Thược cuối cùng là đúng hay sai!

      "Mẹ, đây là chuyện bí mật. Chỉ là, mẹ nhanh biết thôi!" Hàn Khuynh Thược thần bí nháy mắt, "Chỉ là, cuối cùng mẹ tìm được gì trong cái chìa khóa vàng này vậy?"

      Hàn Mộ khẽ lắc đầu, muốn cho Thược Thược biết chuyện về chìa khóa vàng.

      "Được rồi!" Hàn Khuynh Thược nhéo miệng. Nếu mẹ , nó phải tự mình điều tra thôi

      Giác quan thứ sau của nó cảm nhận được chính xác, nó cảm giác mẹ nó giấu diếm nó cái gì…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :