1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Hàn Mộ
      Trong phòng tràn đầy bóng tối, tia ánh sáng. Trong gương phản xạ bóng dáng mảnh lại mơ hồ.

      Đến gần, nhìn kỹ, lông mày, mắt to, sống mũi cao, miệng đào. Thấy thế nào đều là mỹ nhân!

      Hàn Mộ soi bản thân mình trong gương, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên nụ cười tươi.

      Tới cùng bao lâu nhìn thấy được bản thân mình như vậy chứ?

      Trong bóng đêm bản than minh quen thuộc lại xa lạ như vậy. Đậy là mình sao? Bọn họ sắp nhận ra bản thân rồi!

      Nhắm mắt lại lâu, tay che hai mắt. Ánh mắt này rốt cuộc thấy được...

      "Ai..." hơi trong miệng thở ra.

      Từ ngày rời khỏi thành phố A sáu năm, cái thành phố này làm cho toàn thân đầy vết thương, cái thành phố này là nơi lao tâm lao lực, , Hàn Mộ rốt cuộc trở lại.

      đến cửa sổ phía trước, dùng lực tháo bức màn.

      Hàn Mộ lấy tay che khuất ánh mắt, ánh sáng bất thình lình làm cho ánh mắt có chút khó chịu. Hơi cúi đầu, theo cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, dưới tầng nhà cao tầng người từ mọi hướng, bận rộn.

      Hai ngày tới là sinh nhật của !

      SÁu năm trước, mất trong sạch, mất em trai nhất. Sáu năm trước, như thế bất lực, như thế mê mang. Môt giây đó, cảm thấy được ở cỏi đời này có chổ nào cho dung thân nữa.

      "Bằng đại ca!" Hàn Khuynh Thược tay xoa đầu cai của mình.

      Sáu năm trước, cơ hồ mất mọi thứ. Nhưng mà, người đàn ông này, chỉ có người đàn ông này ở bên cạnh an ủi , cổ vũ ! Lúc trước, tùy hứng rời , biết có bao nhiêu lo lắng!

      "Thôi..." HÀn Mộ lắc đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười đau khổ, " giờ vậy đổi sao dời, người nào lại để ý đến người nào?"

      SÁu năm trước cố ý rời , mặc kệ Chu Tiêu BẰng bây giờ đối với là dạng tâm tình gì, đều trách ta...

      "Có lẽ..." Hàn Mộ dừng chút, "Có lẽ, Bằng đại ca kết hôn, có được gia đình của mình, có con của mình!"

      "Con?" HÀn Mộ đột nhiên mỉm cuwoif. cũng co đứa con cho mình. Đứa bé kia giống như là hộ vệ trời phái xuống cho !

      nên thỏa mãn...

      tại, trở về thành phố A là có chuyện quan trọng muốn giải quyết. Năm đó thù, năm đó hận, năm đó đau, nhất định phải trả gấp bội... người này muốn trở về.. phải là Hàn Mộ năm đó. giờ chết qua lần, thay da đổi thịt. Lại tính tình của , như thế nào còn để cho người khác khi dễ?

      "Đinh..." tiếng vang lên.

      Hàn Mộ từ trong túi lấy ra chìa khóa màu vàng, Cái chìa khóa được ánh mặt trời chiếu sáng càng làm nên màu vàng rực rỡ.

      "Kho báu?" Hàn Mộ cười lạnh tiếng, "Tôi ngược lại muốn nhìn chút, cái được gọi là kho báu này..."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Văn kiện bí .

      "Reng..."

      "!" Ninh Doãn Tích nghe điện thoại, nghe giống như chút để ý, chữ cũng có phân lượng nào.

      "Doãn Tích!" giọng vang lên bên kia điện thoại, "Cậu phải tự mình đón máy bay sao? cho mình, cậu có gặp được Thiết kế sư HM ?"

      "Mình..." Ninh Doãn Tích nhíu lông mày, tiếp tục hết. là tự mình đón máy bay, nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. nhóc kia gặp nguy hiểm, thể cứu. Đổi lại là người khác, có lẽ nhìn đến rồi. Nhưng mà, nhóc kia, đủ tàn nhẫn đễ cho gặp nguy hiểm. Mắt nhìn thấy nó đầu tiên, liền nổi lên hứng thú..

      "A?" Điện thoại bên kia kêu rên trận.

      "Cậu hỏi, vậy chuyện này liền để cho cậu làm !" Ninh Doãn Tích cười gian trá.

      "A?" Đầu óc Mậu Tư Vân nhất thời ngắn lại, có phản ứng.

      Mậu Tư Vân là giao hữu vô ý (*bạn bè vô tâm)! Lúc trước cho đón máy bay để đích thân giám đốc kiêm bạn thân Ninh Doãn Tích , hiên tại vì sao lại bắt dọn tàn cuộc rồi?

      "Doãn Tích, cậu phải chứ?" Mậu Tư Vân ngửa mặt lên trời thở dài. là như vậy tự bản thân mình ? Vì sao phải chịu khổ, nhất là tại làm công việc thư ký phía sau cho Ninh Doãn Tích.

      "Điêu tra lần này HM phái thiết kế sư tới là ai. Còn có, mau chóng liên lạc với ta!" Ninh Doãn Tích tay gõ gõ cái bàn, tái chống trán của mình.

      "Được rồi!" Giọng đau khổ của Mậu Tư Vân truyền vào tai Ninh Doãn Tích.

      "Gần đây mọi việc trong tay cũng xong, thả cho cậu nghĩ ngơi dài hạn." Ninh Doãn Tích , "Được, trước cứ như vậy!"

      "Đô..." tiếng cúp điện thoại, đầu Ninh Doãn Tích cũng ngẩng lên, đối với Long Kỵ tiến, " vào?"

      mặt đồng phục mỉm cười, đến, trong tay cầm túi lớn.

      "Tổng giám đốc, đây là hồ sơ hôm nay thu được, bởi vì mã hóa văn kiện, cho nên lập tức đưa tới cho ngài!"

      "Để đó, ra ngoài !" Ninh Doãn Tích vùi đầu lật xem tài liệu trong tay.

      "Vâng!" mặc đồng phục dường như có chút nổi giận. tới Ninh thị ba năm, có thể nhìn thấy tổng giám đốc mỗi ngày cũng nhiều. Các như những nhân viên mỗi ngày đều mong chờ tổng giám đốc có thể nhìn liếc họ cái. Có lẽ cái nhìn này liền có thể có cơ hội từ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng. Nhưng mà, bọn họ dường như sai lầm rồi... Tổng giám đốc của bọn họ như vô tình vô dục. CHo tới bây giờ đêu thấy ta để ý đến bất kỳ nào, kể cả tiểu thư Bạch Thanh Tinh.

      từng, bọn họ hoài nghi phương diện hứng thú nào đó của tổng giám đốc có vẫn đề....

      Ninh Doãn Tích hơi ngẩng đầu, lườm người mới ra ngoài cái.

      "Hừ..." Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi cong. Trong công ty nhân viên nghĩ gì phải biết. Chỉ là muốn để ý mà thôi! ... người này, vĩnh viễn đều để ý chuyện nhàm chán, những chuyện bát quái!

      Ánh mắt Ninh Doãn Tích hướng về tập tài liệu mật nằm lẳng lặng bàn kia, nhướng mày.

      Tới cùng là ai ký gởi văn kiện này đây? Sao lại thần bí như vậy?

      Trong lòng Ninh Doãn Tích sinh ra ý nghĩ, văn kiện thần bí này nhất định cho nhất định phải biết.

      Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm vào văn kiện kia vỏn vẹn phút đồng hồ, đưa tay cầm văn kiện....

      ☆, Chương 24: Chìa khóa vàng

      Ninh Doãn Tích chấn kinh nhìn văn kiện trong tay.

      Tờ giấy cùng vẽ cái chìa khóa màu vàng rực rỡ.

      Ninh Doãn Tích dụi dụi mắt, lại xác định, " là chìa khóa vàng!"

      Nếu chìa khóa này phải vẽ giấy, nhất định cho rằng chìa khóa ở ngay trước mặt mình. Giống như vậy, căn bản chính là cùng từ chìa khóa vàng vẽ lên!

      Ninh Doãn Tích thu lại đôi mắt, phía dưới chài khóa vàng vừa vặn có dòng chữ đập vào hai mắt .

      "Muốn lấy lại chìa khóa vàng, tối mai, Hồng Tường Vi, phòng 803!"

      "Hồng Tường Vi?" Ninh Doãn Tích giọng thầm, "803! Nơi rất quen thuộc!"

      Đột nhiên, hai mắt Ninh Doãn Tích như lên tia sáng, tay dùng lực đập lên bàn, độ mạnh đến nổi làm cho cái bàn rung lên như muốn tách ra làm đôi.

      "Sáu năm trước ở Hồng Tường Vi, phòng 803!" Ninh Doãn Tích nắm hai nắm đấm chặt, tay đều nổi gân xan lên cảm xúc giờ của .

      Nếu nhớ lầm, chính là sáu năm trước ở Hồng Tường Vi phòng 803 làm mất chìa khoác vàng ông nội giao cho ! giời, nhận được văn kiện thần bí kia. Trong văn kiện thậm chí có chìa khóa vàng. Còn có...địa điểm, địa điểm giống nhau như đúc.

      Cho nên..." Hai tròng mắt Ninh Doãn Tích tối sầm lại, "Là kia?"

      Chính là cùng hô mưa gọi gió trong đêm kia!

      Sáu năm trước, sau đêm hầu hạ liền mang chìa khóa vàng mất thấy bóng dáng, hề động tĩnh. tại....

      tại trở lai. Rốt cuộc trở về tìm . CŨng được, đỡ phải lao tâm khổ trí tìm người mất tích sáu năm!

      chết tiệt.... Nếu ... nếu có thể, muốn xé thành nhiều mảnh, để giải tỏa mối hận trong lòng!

      Ninh Doãn Tích giận quá hóa cười, khóe miệng gương , "Được! Lần này xem như thế nào chạy khỏi lòng bàn tay tôi!"

      Giơ tay ra, Ninh Doãn Tích nhanh chống bấm tính hiệu.

      "Đô..."

      "A...." Điện thoại bên kia vừa thông liền truyền đến tiếng kêu rên, "Doãn Tích, tôi tăng ca đến sáng, tại mới vừa đến gặp Chu Công thôi, cậu phải vậy chứ?"

      "Vân, chìa khóa vàng xuất rồi!" Giọng Ninh Doãn Tích nghiêm túc.

      "Cái gì?" Mậu Tư Vân như cá chép vượt long môn, từ giường nhảy dựng lên, "Sao lại thế này?"

      Vì sao chìa khóa vàng biến mất sáu năm, lúc này lại xuất sao?

      Buổi sáng hôm nay nhận được văn kiện bí , Bên trong văn kiện có nhắc đến chìa khóa vàng." Ninh Doãn Tích dừng chút, " đúng! phải nhắc tới, mà là giấy mặt hoa vẽ cái giông chìa khóa vàng như đúc."

      "Giống nhau như đúc?" Mậu Tư Vân suy nghĩ nhanh chóng, "Doãn Tích, có thể là cái bẫy hay ?"

      Dù sao lấy thân phận của Ninh Doãn Tích, nhiều người muốn tính mạng của như vậy. Huống chi, về truyền thuyết chìa khóa vàng của Ninh Gia sớm truyền ra khắp thành phố A rồi. thể loại trừ, có người làm ra cái bẫy, để cho Doãn Tích nhảy xuống!

      "Chắc , Bởi vì có thêm địa chỉ. Mà địa chỉ này chí là địa chỉ của sáu nắm trước!" Ninh Doãn Tích lạnh lùng. kia....

      , nhất định là !

      "Doãn tích, cậu ..."

      "Là ấy, nhất định là ấy!" Ninh Doãn Tích tựa như càng lúc càng xác định, "Mặc kệ vì cái sau sáu năm trước ấy lấy chài khóa vàng rồi biến mất thấy bóng dáng, động tĩnh. Nếu tại chìa khóa vàng xuất , mình phải đem nó trở về!"

      MẶc kệ kia có mục đích gì, nhất định phải đem chìa khóa vàng trở về! Mà này, muốn nhìn chút, rốt cuộc có bản lĩnh bao nhiều, mà để cho tìm mất sáu năm, nhưng vẫn có tin tức!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: Hồi ức

      Ngọn đèn ngũ sắc đẹp dưới ánh mắt mọi người, màn đêm chỉ tràn ngập loại hương vị xa hoa lãng phí

      Giữa sàn nhảy, nam nữ nhảy múa kịch liệt, nhạt mạnh mẽ làm cho da thịt chạm vào nha xuất ra làn hơi nóng, lộ ra khí kích thích.

      Góc sáng, người đàn ông ra sức xé nát y phục thân , hai tay loạn xạ thân .

      Khóe miệng Hàn Mộ hơi cong, nhìn bốn phía, coi thường, đong đưa ly nước tay.

      Màu rượi đỏ sẩm trong ly dưới ánh đèn ngũ sắc càng làm cho nó tươi lên vạn lần.

      Đây là nơi chôn vùi trong sạch của sáu năm trước, tràn ngập xa hoa lãng phí, đầy những mê loạn.

      “Ha ha..” Hàn Mộ cười nhưng hai mắt hề chứa ý cười, “Mặc kệ ai là chủ mưu, vẫn chỉ là vai diễn phụ, tôi, mỗi thứ đều bỏ qua.”

      “Bảo bối, đây là quà sinh nhật cho em, thích người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân người béo mặc tây trang tay ôm eo , tay kia lần mò thấp người .

      “Uhm, thích.” Mặt trang điểm đậm, Nhưng mà gương mặt sau lớp trang điểm là bộ mặt xinh xắn tinh xảo, dường như lớp trang điểm đậm này phù hợp với .

      :”Thích là tốt, chút . Biết em là lần đầu tiên, hôm nay nếu em hầu hạ cao hứng, có chỗ tốt…”

      Ánh mắt Hàn Mộ tối sầm lại, màn này đối với đặc biệt ghê tởm, cho dù là tình tôi nguyện.

      Cái đó làm cho người ta buồn nôn chữ, khiến cho người ta buồn nôn hết…

      Sinh nhật?

      Quà sinh nhật?

      Nếu phải cái sinh nhật năm mười tám của , làm sao có thể mất nhiều thứ như vậy? Nếu vì cái người mà gọi là mẹ kế, làm sao có thể có thời gian sống khổ sở như vậy? Sinh nhật, quà sinh nhật?

      khoảng thời gian này chính là ký ức đau lòng!

      "Ha ha..." Cười tiếng khinh thường, vẻ mặt Hàn Mộ kiêu căng: "Hướng Ngôn, ông chờ đó. tại ông đặt người tôi, người Tiểu Phong, người ba ba, đời này nhất định xong."

      Coi như tại ta có năng lực, nếu muốn từ trong lao tù ra làm người, rất đơn giản.

      Ba ba, người chịu khổ rồi....

      Nhưng mà, Tiểu Phong mất tích sáu năm, đến bây giờ cũng có tin tức, sống hay chết, cũng biết, biết!

      Hàn Mộ cắn môi tay che ngực, biểu tình có chút đau khổ.

      " , nhất định Tiểu Phong có việc gì!" Hàn Mộ liều mạng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, hít hơi sâu, an ủi bản thân, "Có lẽ Hương Ngôn biết Tiểu Phong ở nơi nào."

      Tiểu Phong, nhất định phải cùng chị, cùng chị...

      Hàn Mộ ngửa đầu, uống ly rượu đỏ hơi, chỉ là ai có thể nhìn thấy nơi khóe mắt có giọt nước mắt rơi xuống.

      Đặt ly rượu xuống, Hàn Mộ cười, xinh đẹp, quyến rũ.

      tại cần nước mắt, muốn chính là ba ba, Tiểu Phòng, còn có...còn có ông trời con của !

      "Tiểu thư!" vệ sĩ tới, bên tai Hàn Mộ.

      "Được!" Hàn Mộ mỉm cười, "Cuối cùng cũng tới rồi! Có lẽ.... Có thể ràng những gì nợ tôi..."

      Chương 26: Nơi hẹn

      "803!" Ninh Doãn Tích ngẩng đầu nhìn số phòng, chính là nơi này...

      gõ cửa, mở cửa phòng, Ninh Doãn Tích thoải mái vào bên trong.

      nghĩ, khẳng định nguy hiểm tồn tại. Nhưng mà chính là Ninh Doãn Tích sợ trời sợ đất. Có lẽ là tự phụ, dựa vào thân thủ của , cái thế giới này người có thể đụng đến người cũng nhiều lắm.

      Mặc kệ là ai khác, vẫn là . " vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."

      Yên lặng!

      Trong phòng có cốc đèn Lưu Ly xinh xắn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

      " có ai?" Ninh Doãn Tịch mở cái đêm đèn tất cả trong phòng mở lên.

      Qủa so với sáu năm trước giống nhau như đúc, có thay đổi chút nào.

      " là lịch , rượu cũng chuẩn bị tốt." Ninh Doãn Tích nhìn khắp phía, cười tà mị, đến trước bàn gõ lim, cầm cái ly, tự mình rót rượu.

      Sáu năm trước, bị Bạch Thanh Tinh lừa gạt tới Hồng Tường Vi, ngàn vạn lần cũng ngờ, ta lại dám chuốc rượu mình để động tay chân. Nếu nể mặt ông nội. sớm đem Bạch Thanh Tinh xé thành sợi rồi. Làm sao có thể tiếp tục để cho ta ở cạnh bên mình cho chướng mắt?

      Cũng khó trách, đúng lúc mất khống chế lại gặp được chết tiệt này, cảm thấy như có lửa mạnh đốt cháy toàn thân.

      muốn , cùng đêm hầu hạ.

      Ninh Doãn Tích tự nhận mình là người quân tử. Là cưỡng bức thân thể của , vốn chịu trách nhiệm đối với . Nhưng mà lại ngờ cũng giống với những khác, là hướng về phía vì chìa khóa vàng.

      "**!" Ninh Doãn Tích nhịn được chửi câu thô tục.

      Càng thêm đáng giận là bị đáng của , bộ dạng đẫm nước mắt lừa bịp . Vậy mà còn phát bản thân mình trong giây phút nhìn thấy tâm tình nhảy động lên.

      Ninh Doãn Tích là người nào? Các cùng dạng được đặt trong mắt , nhưng mà lại là cái này cứ lưu lại trong lòng như vậy. Cũng vì nguyên nhân như vậy, mới có thể muốn ! Nếu là được nhìn tới, mặc kệ có bằng lòng hay cũng đều nghĩ cách đem người giữ bên mình.

      "Đáng chết..." Lửa giận càng cao, cái ly trong tay Ninh Doãn Tích cứ bị bóp nát như vậy Chất lỏng màu đỏ rỉ chảy theo ngón tay rơi xuống đất.

      Nếu tại có lá gan hẹn , như vậy, chỉ muốn lấy lại chìa khóa vàng kia, vẫn còn đem điều này, đó là đem cánh của kia chặt bỏ, xem có thể bay khỏi hay ?

      "Bụp....." Nháy mắt trong phòng tối đen.

      Ninh Doãn Tích nhướng mày, sau đó mỉm cười. Đến rồi phải ?

      Trong phòng rất tối, nhưng mà Ninh Doãn Tích lại cảm giác được có người khác tồn tại, mà còn là .

      " , rốt cuộc chịu xuất rồi!" Ninh Doãn Tích khẽ hé môi mỏng, từ từ phun ra mấy chữ.

      "Chào Ninh thiếu gia!" Hàn Mộ tao nhã ngồi xích đu sát cửa sổ.

      , quả nhiên là ... Giọng quen thuộc như vậy.

      Sáu năm trước, tuy hai mắt bị mù, cho dù lúc đó hoảng hốt. Nhưng mà về sau cẩn thận nghĩ lại, có thể phát ra giọng tà mị như vậy, nhất định là , Ninh thiếu gia, Ninh Doãn Tích.

      Đây phải là cái người đàn ông muốn mua đêm. Bởi vì hơi thở giống, có thể cảm nhận được...

      Khóe miệng Hàn Mộ gợi lên nụ cười khổ, cảm thấy nên may mắn sao? May mắn gian kế của Hướng Ngôn cuối cùng thực được sao?

      "Bản thiếu gia đến nơi hẹn, giao chìa khóa vàng ra đây ..."
      Last edited: 5/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Cao thủ so chiêu 1

      Trong căn phòng đen tối bắt đầu có hơi thở, cương cường, đối diện trực tiếp.

      "Ha ha ha ha ha...a !" Hàn Mộ lười biếng ngồi dựa vào ghế, buông đôi mắt xuống. "Ninh Thiếu chìa khóa vàng là cái gì, tôi nghe hiểu!"

      Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, nhếch môi mỏng, đôi mắt như hoa đào nhìn Hàn Mộ, giống như muốn chăm chú nhìn xuyên thủng .

      Bóng đen trước mặt làm cho thể nhìn thấy cách đó xa. biết vì sao, như vậy mà đáy lòng lại dâng lên cỗ suy nghĩ khao khát muốn .

      " , cuối cùng muốn như thế nào?" Ninh Doãn Tích nghiến răng nghiến lợi, hai tay buông thỏng bên người bóp lại chặt, nghĩ muốn xông lên làm điều này, đó là xé này cho hả giận. Chính là nghĩ ra, luôn luôn bình tĩnh vì sao lại luôn thua tay này?

      "Vì sao tôi lại biết bản thân mình thiếu Ninh Thiếu thứ gì?" Cánh môi Hàn Mộ xinh đẹp mỉm cười quét xuống, "Bất quá... Tôi ngược lại nhớ Ninh Thiếu mạnh mẽ đoạt thứ thân tôi."

      là từ người lấy thứ quan trọng nào đó.

      Bất quá...

      Hàn Mộ tùy ý cười, bất quá, trái lại lại tặng cho lễ vật lớn!

      Sắc mặt HÀn Mộ hơi đổi, tuyệt đối thể cho biết tồn tại của tiểu thiên sứ của . Bởi vì, tiểu thiên sứ là của , cho phép bất luận người nào theo bên người mang tiểu thiên sứ của . Quá khứ qua, thể thay đổi. Trong lòng mặc dù có oán cũng có hận, nhưng mà, có thu hoạch tưởng, chiếm được thứ quý trọng của đời này.

      HÀn Mộ thoải mái, có lẽ, bằng vào điểm này có thể làm cho ấy thiếu nợ .

      Cho nên, tại cần nhìn về phía trước, tương lại phát sinh mỗi chuyện gì, HÀn Mộ nhất định phải nắm chúng ở trong bàn tay. tuyệt đối cho phép có chút lỗi lầm nào.

      Lần này về nước, hướng về mưu phía sau chìa khóa vàng kia. nhất định phải gở bỏ mưu này! Mà thứ duy nhất có thể giúp xóa bỏ mưu này chính là chìa khóa vàng tay , còn có chủ nhân của chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích.

      Có lẽ, có thể biết được chút gì! Nếu , bất chấp nguy hiểm trở lại thành phố A này, lại càng xuất gặp người đàn ông trước mặt này.

      "Thứ gì?" Ninh Doãn Tích cảm thấy trận suy tư, cười tà mị, "LÀ đến đêm hôm đó sao? tại tôi đâu có thể trả lại cho !"

      Nếu trước đây đối với thân phận của này chỉ khẳng định 70%. Nhưng tại có thể hoàn toàn xác định, trăm phần trăm là , là cùng mong manh ngắn ngủi kia.

      "..." Trong lòng Hàn Mộ tức giận, mặt đỏ bừng bừng.

      tên khốn nạn, ngựa giống khốn nạn...

      "Mặc kệ có tin hay , dù sao chìa khóa vàng người tôi!"

      Chìa khóa vàng là ở người . Nhưng mà, thể cho. Đương nhiên, về lời đồn đãi ồn ào về chìa khóa vàng. Mặc kệ kho báu có tồn tại hay , thích. Bằng vào năng lực tại của , cũng , về kho báu kia, mới để mắt tới. Nhưng mà, sau lưng chìa khóa vàng này là bí mật, nhất định phải tìm ra! Chìa khóa vàng này có quan hệ đến người, nhiều lắm...

      "A...?" Ninh Doãn Tích hai tay ôm trước ngực, " người ?"

      "Vâng..."

      "Vậy hôm nay rãnh rỗi hẹn hò với bổn thiếu?" Ninh Doãn Tích khẽ mở môi mỏng, "Có phải sáu năm gặp bổn thiếu, nhớ bổn thiếu đúng ?"

      "Hừ..." tiếng hừ lạnh. Trong lòng Hàn Mộ thầm mắng, nhớ em ngươi á.

      "Nếu nhớ bổn thiếu, vậy để cho bổn thiếu nhìn em xem nào...."

      Vừa xong, bóng dáng Ninh Doãn Tích vừa động. Hàn Mộ chỉ nghe tiếng tách, nhất thời trong phòng sáng lên.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Cao thủ so chiêu 2.
      Bốn mắt nhìn nhau trong ánh sáng.

      Lông mày Hàn Mộ nhíu lại, đáng chết... Lại bị giành trước bước, diện mạo của mình bị bại lộ hoàn toàn trước ánh sáng.

      Có lẽ, thân phận của mình cũng sắp giấu được rồi. Bởi vì bằng năng lực của NInh Doãn Tích, muốn tìm ra người là chuyện dễ dàng.

      khi như vậy, quyết định như vậy !

      Hàn Mộ có chút thoải mái, dù sao sớm muộn gì ấy cũng biết thân phận của mình.

      Bất quá, Ninh Doãn Tích so với những tạp chí kia, càng đẹp trai hơn so với hình ảnh báo chí, đẹp mắt. CŨng khó trách chỉ cần chút bóng dáng liền làm điên đảo các kia, càng cần phải thêm đến năng lực và quyền lực của , có bao nhiêu tự nguyện quỳ gối dưới ống quần của .

      "Ninh thiếu, xin chào!" Hàn Mộ nhếch môi, câu chào hỏi từ miệng đỏ phát ra, cái lạnh lẽo bỗng nhiên tăng lên.

      "Quả nhiên là !"" Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm Hàn Mộ, có ý muốn dời tầm mắt của mình.

      ! Là , cùng đêm hô mưa gọi gió, là , làm cho khổ sở "tìm kiếm" suốt sáu năm.

      Sáu năm rồi...

      Sáu năm trước, mềm mại như mặt nước, như mặt nước yếu mềm, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, hoa lê đẫm mưa, tinh khiết, giống như là Bạch Liên hồ nước, duyên dáng kiều, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn chứ thể khing nhờn (Tiểu Phàm có chuyện : "Haizzz, tôi này Tiểu Doãn, Mộ Mộ nhà tôi thể khinh nhờn như vậy phải lại bị dạng như ăn sạch rồi sao...")

      giờ, ấy đứng trước mặt mình. Nhưng mà, Ninh Doãn Tích cảm giác được có chút gì đó đúng rồi. Người vẫn là người đó... Chỉ là, trong ánh mắt còn rưng rưng lặng lẽ, mà là nhìn mình, mang theo nụ cười tàn sát. Cả người nhìn qua...

      Ninh Doãn Tích hơi ngừng lại, "Dường như thể tìm được lời nào có thể miêu tả rồi!"

      "Đây là khen ngợi tôi sao?" Khóe môi Hàn Mộ hơi cong.

      "Vâng!" Ninh Doãn Tích sảng khoái trả lời, "Nhưng mà... Mặc kệ chìa khóa vàng có trong tay hay , đều thể được."

      "Ha ha..." Môi mỏng cong lên, Hàn Mộ cười tùy ý, "Muốn giết tôi?"

      "Đương nhiên ." Ninh Doãn Tích lắc lắc đầu, hai tay ôm ngực.

      Sáu năm trước mang tới hứng thú cho mình. có hứng thú đối với con mà bây giờ lại vì xa lạ mà xuống tâm. Ninh Doãn Tích là ai, tại thành phố A, muốn nào là có, có biết bao nhiêu nguyện ý chờ đợi thương.

      Nhưng mà, sau khi gặp này, bộ não trong đầu của có vài thứ bắt đầu thay đổi. Giây phút biến mất, tốn công sức tìm kiếm sáu năm. Kết quả lại hề có tin tức nào. Có thể là càng có được càng trân quý. Từ lúc đó trở , từ tận đáy lòng của như bị côn trùng cắn nuốt tim , làm thể nào an tâm.

      Loại cảm giác này là gì, lại xác định được!

      "Ninh Thiếu luôn tự tin như vậy sao?" đôi mắt Hàn Mộ chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, " Vậy thử xem!"

      Tiếng vừa phát ra, người Hàn Mộ vừa động, nhàng lướt , người đến trước mặt Ninh Doãn Tích.

      cái xoay người tao nhã, cánh tay ngọc ngà tràn đầy sức lực, khoa tay vung về hướng Ninh Doãn Tích.

      Đôi mắt Ninh Doãn Tích hơi sững sờ, giây sau giơ tay, ngăn chặn cánh tay của Hàn Mộ.

      Hàn Mộ ngẩn ra, ngờ được, Ninh Doãn Tích có thể dễ dàng ngăn cản mình. Là do bản thân mình dùng hết sức lực sao?

      "Ha ha..." Ninh Doãn Tích lười biếng cười thành tiếng, "Nhanh như vậy đến chân cũng dùng tới, chờ được thương nhớ nhung rồi sao?"

      cái xoay người nhàng, Ninh Doãn Tích buông tay Hàn Mộ ra, đem di chuyển, hóa giải cước của Hàn Mộ, mang vào trong lòng mình, ôm chặt ở trong lòng.

      "Khốn khiếp, buông..." Hàn Mộ vô cùng khó khăn, hai mắt hung hăn trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích.
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :