1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHương 16: Đây là khẩu vị của ông.

      Editor:bangthan87

      "Hừ..." Hàn Khuynh Thược nhàng lướt nhìn Bạch Thanh Tinh mang theo tức giận, bóng lưng vội vàng rời .

      phụ nữ nhàm chán...

      lúc sau, Hàn Khuynh Thược từ giường bước xuống, thoải mái đứng mặt đất.

      Hồ ly thối tha cũng rất nhiều tiền! Chỉ cần nhìn đồ vật trang trí trong phòng, giá trị cũng ...

      Hàn Khuynh Thược đem tay xách lên cái bình hoa tinh xảo bàn.

      Ninh Doãn Tích vào gian phòng nhìn thấy đầu tiền chính là hai mắt Hàn Khuynh Thược vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cái đồ sứ Thanh Hoa bàn.

      Hàn Khuynh Thược khẽ hở môi son, có chút thào, "Đầu bút lông đơn thuần vẽ hoa xanh vòng quanh đậm nhạt, thân bình vẽ hoa Mẫu Đan như con người buổi ban sơ, cánh đàn hương như xuyên thấu hiểu cửa sổ tâm của ta, viết nhanh giấy Tuyên Thành đến nay đặt nữa."

      "Ôi... đúng sai..." Ninh Doãn Tích tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào Hàn Khuynh Thược, liền nháy mắt cũng buông lõng chút nào, "Thích ?"

      " thích!" Hàn Khuynh Thược lấy tay mình lại, nhàn nhạt liếc Ninh Doãn Tích cái, "Tôi tại sao ở trong này?"

      "Chú cứu con." Ninh Doãn Tích lại .

      "Tôi rồi, tôi lại có cầu cứu ông." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược hơi gương lên, giọng điệu như thường vẫn làm, hề có chút lòng biết ơn nào đối với Ninh Doãn Tích.

      "Được rồi!" Ninh Doãn Tích nhún vai, " tại cảm giác thấy thế nào?"

      Tuy là, đứa nhóc này luôn đối với thơ ơ, tại vừa cảm thấy mặt mình nóng lên. Nhưng mà , bản thân cũng điều được đầu óc của chính mình, căn bản cái này giống như phong cách của Ninh thiếu đúng ?

      Hàn Khuynh Thược gật gật đầu , "Nếu như vừa rồi bị con ong kia bay vào tốt rồi. Ong ong ong, ầm ĩ muốn chết!"

      Ninh Doãn Tích nhíu mày, "Bạch Thanh Tinh?"

      Hàn Khuynh Thược thoải mái ngồi giường, bắt chéo hai chân, "Tôi biết con ông kia tên gọi là gì!"

      "Ong mật?" Ninh Doãn Tích mĩm cười, " ta chọc giận con rồi a?"

      Người phụ nữ Bạch Thanh Tinh này, quá đáng ghét. tại, cho phép của cũng dám bước vào phòng của . Chẳng lẽ, ta đem lời của quên rồi hay sao. bình thường ghét nhất là bị phụ nữ bước vào phòng, mà con là phụ nữ muốn bò lên giường .

      Nhưng mà, đứa bé trước mặt này là hoàn toàn có phản cảm! cứu nó về, mà còn để cho bé thoải mái ngủ giường của .

      Trong lòng Ninh Doãn Tích suy nghĩ bản thân mình, sau đó cho ra được hai nguyên nha. Thứ nhất: Nó bị mang đến, phải tự nguyện đến; thứ hai: nó là phụ nữ sao? (Thược Thược: Đương nhiên phải tự nguyện đến, là bị hồ ly thối tha lừa bán trở về! CÒn có, HÀn Khuynh Thược ta như thế nào là phải phụ nữ chứ? Muốn trước có trước, muốn sau có sao, so được với phụ nữ sao?)

      Ninh Doãn Tích cảm thấy có chút buồn cười, ánh nhìn Hàn Khuynh Thược từ xuống dưới đánh giá.

      Hàn Khuynh Thược trực tiếp coi như thấy đánh giá, liếc Ninh Doãn Tích cái, "Chọc tôi? ta có bản lĩnh đó! Bất quá...Bất quá, đây là khẩu vị của ồng sao? Cũng quá nặng!"

      Hồ Ly thối tha này, đầu óc nhất định bị lừa đá rồi, loại khẩu bị này!!!


      Chương 17: Hồ ly thối tha, tôi .

      Editor:bangthan87


      "Tốt, Tôi phải . Xin chào!" Hàn Khuynh Thược chỉnh đốn quần áo của mình lần nữa, tiêu sái hướng về Ninh Doãn Tích làm bộ dạng cúi đầu tạm biệt.

      "Con muốn đâu?" Giống như bị ánh sáng kích thích dạng, Ninh Doãn Tích nhíu mày, đồng loạt bắt được cánh tay của Hàn Khuynh Thược.

      Ánh mắt Hàn Khuynh Thược trợn trắng, lão hồ ly thối tha này...

      "Đương nhiên là rời khỏi đây! Về phần nơi nào, nhất định tôi phải cho ông nghe sao?" Hàn Khuynh Thược nhàng quét mắt Ninh Doãn Tích, ai tay ôm trước ngực, vẽ mặt buồn cười nhìn Ninh Doãn Tích, "Nếu , ở lại chổ này cho ông nuôi sao?"

      Ninh Doãn Tích có chút quẫn bách, tới cùng là làm sao vậy?

      "Thôi được rồi!" Hàn Khuynh Thược nhún vai, giơ chân lên, ra ngoài.

      "Nhưng mà..." Ninh Doãn Tích hơi ngừng lại, "Con chính là đứa nhóc, muốn đâu? người con có tiền sao?"

      "Tiền?" Hàn Khuynh Thược lắc đầu, " có."

      "Thôi được rồi, có có biết thế giới này là nơi tràn ngập vật chất ? Con chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, cái gì cũng cần phải có tiền. Nhưng mà con có tiền. Con muốn đâu? Con muốn ăn cái gì? Con muốn nghỉ ngơi ở đâu?" Ninh Doãn Tích thao thao bất tuyệt. biết vì cái gì, chỉ muốn giữ đứa bé này lại.

      "Được rồi!" Hàn Khuynh Thược bĩu môi, "Vậy ông , tôi phải làm sao bây giờ?"

      "Đương nhiên là ở lại." Ninh Doãn Tích chút do dự, trả lời ngay.

      Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Tích cách kỳ quái, là mộ hồ ly thối tha kỳ lạ. Vì cái gì vẫn muốn giữ nó lại. Mặc dù có việc gì mà ân cần, kẻ gian cùng trộm. Nhưng mà, mặc kệ nó nhìn như thế nào, cũng giống! như thể có tiền, mà chính mình phân tiền cũng có. Đây cùng "trộm" cũng có quan hệ !

      Hàn Khuynh Thược nhíu mày, vì cái gì?

      Chẳng lẽ là...

      Hàn Khuynh Thược cúi đầu nhìn bản thân mình. Chẳng lẽ, hồ ly thối tha này có tình cảm với mình sao?

      Hàn Khuynh Thược có chút sợ hãi nuốt nước miếng xuống. Tuy Hàn Khuynh Thược nó sợ trời sợ đất. Nhưng mà, nó xui xẻo như thế chứ, gặp được tên biến thái này chứ?

      "Cái đứa nhóc này, con suy nghĩ cái gì đó?" Dường như Ninh Doãn Tích nhìn ra Hàn Khuynh Thược nghĩ cái gì.

      Khóe miệng nhếch lên, bắt đắc dĩ Ninh Doãn Tích hơi cúi đầu xuống, hai tay nắm khuôn mặt của Hàn Khuynh Thược, "Tôi đối với đứa trẻ có hứng thú, hiểu chưa?"

      "Buông!" Hàn Khuynh Thược hung hăng đạp Ninh Doãn Tích cái, "Hồ ly thối, tại sao ông lại muốn nắm mặt tôi, ông có mà liền làm như vậy đúng sao? Có cái tên biến thái nào mà ơi mặt viết đủ hai chữ biến thái sao?"

      "Con..." Ninh Doãn Tích chán nản. Như thế nào lại cùng với đứa này lại khó có thể chuyện với nhau? Gọi hồ ly thối tha còn chưa tính, còn la biến thái.

      "Được, !" Ninh Doãn Tích liên tịch hai chữ. Có thể thấy được tức giận đến mơ hồ.

      "Cửa ở đây, liền, con có thể !" Ninh Doãn Tích chỉ vào cửa, đối với Hàn Khuynh Thược nổi giận đùng đùng.

      "Hừ..." Ai ngờ Hàn Khuynh Thược đặt mông giường ngồi xuống, "Tôi muốn tốt, tại, tôi muốn nữa, hồ ly thối tha."

      Dù sao, có cũng nóng. Huống chi, nó còn có chuyện muốn tránh mẹ nó để làm. Đây là cơ hội tốt.

      "Con, con..." Ninh Doãn Tích cảm thấy bản thân mình muốn hộc máu rồi. day day trán, "Được, con , tôi ..."

      Hàn Khuynh Thược nhìn thoáng qua Ninh Doãn Tích, nhìn bóng lưng thở phì phò rời , làm cái mặt quỷ.

      "Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý...."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Liệp Ưng.


      Đêm, tịch mịch lại thần bí.

      Đèn trong phòng Hàn Khuynh Thược còn sáng.

      Lúc này, Hàn Khuynh Thược cuộn tròn ngồi giường, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính bàn phía trước.

      Chỉ thấy nó khẽ cau mày, sau đó mười ngón tay vươn ra, thần tốc gõ như đánh nhau bàn phím.

      Hàng loạt con số thần tốc xuất màn hình.

      Mày Hàn Khuynh Thược nhăn lại càng sâu, dường như xuất khó khăn, làm khó nó.

      "Hừ..." Tựa như giận dỗi dạng, cái miệng của Hàn Khuynh Thược than thở, động tác tay dừng lại, trừng mắt nhìn màn hình, hai mắt vẫn nhúc nhích.

      "Tít tít..."

      Máy tính truyền đến tiếng kêu . màn hình xuất loạt chữ, "what are you doing?"

      "Ha ha..." Hàn Khuynh Thược cười ha ha. Nó khẳng định biết ta thể để ý đến nó.

      "Đăng..." Hàn Khuynh Thược vươn tay, nhàng gõ chữ - enter.

      "Tít tít..." Kêu tiếng. Màn hình máy tính đột nhiên tối đen. Tiếp theo, người mang mặt nạ xuất trước màn hình.

      "Ưng ca ca!" Hàn Khuynh Thược đối với màn hình nét mặt tươi cười như hoa.

      "Thược!" Khóe miệng người đeo mặt nạ hơi vạch, "Em cái đưa nhóc này lại nóng nảy rồi!"

      "Đâu có?" Hàn Khuynh Thược bất mãn bĩu môi, "Ưng ca ca là muốn khi dễ em. Mỗi lần đều phải cho em đề khó như vậy, mà còn mỗi lần đều khó hơn. Em muốn nát óc rồi, nghĩ đến nổi nếp nhăn cũng có."

      "Ha ha..." Người đeo mặt nạ cười ra tiếng.

      "Ưng ca ca..." Hàn Khuynh Thược cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếng cười này như loại làm cho nó có cảm giác như đón gió xuân, " cười rộ lên đẹp mắt."

      Người đeo mặt nạ khẽ lắc đầu. Cái đứa nha đầu này, làm sao có thể dùng từ đẹp để hình dung con trai chứ. Nha đầu ngốc....

      "Nhưng mà Thược, em còn chưa gặp qua !" Người đeo mặt nạ hỏi.

      "Nhưng mà, em cảm thấy Ưng ca ca rất đẹp, là người đẹp nhất thế giới này!" Hàn Khuynh Thược đến sát gần màn hình, hôn cái lên màn hình. biết vì cái gì, nó đều thích Ưng ca ca. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng mà dường như Ưng ca ca có loại cảm giác làm nó cảm thấy rất quen thuộc, làm cho nó nhịn được muốn đên gần.

      "Em..." Người đeo mặt nạ bất đắc dĩ cười. Tiểu nha đầu này...

      "Nhưng mà Ưng ca ca, buổi sáng nay em đến thành phố A rồi!" Hàn Khuynh Thược chống cằm, nhìn màn hình, "Có phải có nhiệm vụ hay ?"

      "Uhm, em ở chổ nào?" Người đeo mặt nạ nhìn hoàn cảnh xung quanh Hàn Khuynh Thược, mày nhíu lại thể nhận ra, chỗ này dường như có chút quen thuộc.

      "Em cũng biết là nơi nào." Hàn Khuynh Thược lắc lắc đầu, " Bất qua, là tên hồ ly thối tha mang em tới."

      "Hồ ly thối tha?" Người đeo mặt nạ có chút đau đầu. Đứa trước mắt này, nó ngốc, kỳ thực lại cực kỳ thông minh lanh lợi. Nhưng mà người thông minh lanh lợi làm sao đến cả bản thân mình ở đâu cũng biết? là hồ đồ. tồi, thân thủ của nó tự nó biết, thế sớm bị bọn buôn người bán cho Nam Thái Bình Dương rồi!

      "Em là..." Người đeo mặt nạ lắc đầu.

      "Ai nha, Ưng ca ca." Hàn Khuynh Thược giả bộ đáng thương tội nghiệp nhìn người đeo mặt nạ, " Em biết Ưng ca ca lo lắng cho em. Nhưng mà, em nhất định bảo vệ bản thân mình tốt. Ưng ca ca, cứ yên tâm!" Hàn Khuynh Thược vỗ vỗ ngực làm chứng.

      "Tốt, Thược, tìm em là có nhiệm vụ muốn giao cho em!" Người đeo mặt nạ nhìn Hàn Khuynh Thược.

      Gởi qua tấm hình có khuôn mặt quen thuộc....
      Dung Nguyễn 1995Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: ta tên gọi là Ninh Doãn Tích

      Là ông ta...

      Hàn Khuynh Thược có chút chấn kinh nhìn tấm hình màn hình kia

      Ông ta tên là Ninh Doãn Tích sao?

      Hàn Khuynh Thược có nhiều hứng thú nhìn hình của Ninh Doãn Tích.

      Sớm nên biết có thể ở lại trong căn phòng xa hoa này, tên hồ ly thối tha nhất định là đơn giản. Nhưng mà, nó sao lại nghĩ đến, tên hồ ly thối tha này chính là tổng giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị.

      Hóa ra, ông ta chính là mục tiêu mà mẹ muốn hợp tác sao?

      Hàn Khuynh Thược vươn tay, gõ lọc cọc bàn phím.


      "Tít..." Gõ Enter, HÀn Khuynh Thược mỉm cười, "Ok!"

      Ninh Doãn Tích, tổng giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị. Con cả của Ninh, xưng là Ninh thiếu. Nhiều của cải, tuấn lãnh, là mục tiêu kết hôn của nhiều ở thành phố A.

      " có! phải chứ?" Nhất thời HÀn Khuynh Thược tức giận, "Ít thông tin như vậy sao?"

      Hàn Khuynh Thược tức giận tắt trang web . Những cái trang web Bát Quái này, kết quả cũng có gì khác biết sao?

      Hàn Khuynh Thược gãi gãi đầu, "Mình đây cũng tự mình tìm hiểu là tốt nhất!"

      Mười ngón tay gõ bàn phím, chuổi số thần tốc xuất màn hình.

      "Tít, tít, tít..."

      Hàn Khuynh Thược nhìn màn hình, mười ngón tay chút nào muốn dừng lại.

      "**!" cấu hỏi, Hàn Khuynh Thược tức giận đánh mạnh vào bàn phím, "Cái thứ quái quỷ gì đây!"

      Tin tức Bát Quái Internet giải thích đủ về Ninh Doãn Tích cho nó, vốn nhớ nên trực tiếp xâm nhập vào máy tính của ta, nó có thể phân tích chút tư liệu từ máy tính của ta. Nhưng mà có quỷ biết, hóa ra tên hồ ly thối tha cũng là cao thủ máy tính, tầng dày đặt mật mã, đưa vào cá nhân của ta, máy tính khóa đến 18 tầng. Vậy mà nó giải được.

      Hồ ly thối tha cũng là cao thủ máy tính sao?

      Mày Hàn Khuynh Thược nhăn lại, tay nâng trán, "Ai ôi, đều là chính mình tốt! nghe Ưng ca ca bảo học tập tốt, như thế là tốt rồi!" Muốn công kích tên hồ ly thối tha này chút, tìm chút tin tức khó khăn rồi.

      "Làm sao bây giờ?" Hay tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, bộ dáng khó chịu, hung hăng trừng mắt nhìn màn hình.

      Ưng ca ca để cho nó tự tìm biện pháp đến bên cạnh Ninh Doãn Tích, tìm hiểu người này tốt.

      Này , nó đều chịu động não, Ninh Doãn Tích là chính mình tự tìm tới, nhưng mà chút công phu nó cũng chưa hạ.

      Nhưng mà, "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng" đấy thôi! Nó muốn học hỏi trước phen đều được.

      "Vì sao Ưng ca ca lại đột nhiên muốn mình làm chuyện này?" Hàn Khuynh Thược thào tự hỏi.

      Tuy nhiên, Ưng ca ca làm việc nhất quán đều có suy nghĩ của mình, giờ khắc này làm chuyện gì, người nào cũng thể bảo đảm sau đó có thể phát sinh ra chuyện gì ! Nó đúng là cực kỳ nghe lời của Ưng ca ca! Đương nhiên, Ưng ca ca cũng để cho nó làm những chuyện xúc phạm đến chính mình...

      "Ha hahahah,..." HÀn Khuynh Thược cười đến ngây ngốc.

      "Uhm hừ..."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Hồ ly thối tha, ông nhìn cái gì vậy.

      "A..." HÀn Khuynh Thược bất ngờ, thiếu chút nữa té lăn từ giường xuống.

      "Hô hô..." Ninh Doãn Tích tựa bên cạnh cửa, buồn cười nhìn biểu tình của HÀn Khuynh Thược.

      Cái đứa nhóc này, dường như mới làm việc trái với lương tâm....

      "Hừ!" Hàn Khuynh Thược hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, "Cái hồ ly thối tha này, cuôi cùng ông là người hay quỷ, cũng có chút tiếng động sao? Còn có, ông có biết ông vào phòng người khác mà gõ cửa là lễ phép ?"

      Ninh Doãn Tích nhíu mày, " Đèn đuốc sáng trưng thế này, là quỷ vẫn thể hình được. Còn có việc gõ cửa... Tôi có gõ, là do con quá chăm chú chuyện của mình, nên nghe thôi!"

      "Ông ông ông..." Hàn Khuynh Thược tức giận trợn mắt. Vì sao mỗi laand tên hồ ly thối tha này đều có tới nổi buồn của nó? Vì sao mỗi lần chuyện nó đều lại tên hồ ly thối tha này?

      "A...! Vậy xin lỗi, Lão Nhân Gia có gì muốn làm?" Trong lòng Hàn Khuynh Thược liều mạng kim nén cơn tức giận của mình. Nhưng mà tại người nó có nhiệm vụ, nó nhất định phải theo tên hồ ly thối tha này đễ tìm chút tin tức hữu dụng. Chẳng thế , phải xin lỗi đến ta để chịu ủy khuất sao?

      " có việc gì!" Ninh Doãn Tích nhún nhún vai, "Con đói bụng sao? Tới gọi con ăn cơm!"

      "Ục ục..." Bao tử HÀn Khuynh Thược đúng lúc kêu réo lên.

      Khuôn mặt trắng noản của Hàn Khuynh Thươc trở nên đỏ bừng.

      "Ha ha ha ha..." Ninh Doãn Tích cười to, " Tôi còn tưởng rằng con là thần tiên, chắc là đói bụng!"

      đứa bé đáng .

      Hai mắt của Ninh Doãn Tích vẫn nhúc nhích nhìn HÀn Khuynh Thược. cũng biết vì sao từ khi gặp đứa này bản thân mình tươi cười càng lúc càng nhiều. Trước kia dường như phải bộ dáng này!

      Đứa nhóc này giông như người có ma lực, thâm sâu hấp dẫn ta, để cho đáy lòng ta sinh ea loại muốn quý nó.

      "Hồ ly thối tha, ông nhìn cái gì vậy?" Hàn Khuynh Thược muốn xông lên đánh tên hồ ly thối tha này trận.

      Cũng thể nhìn nó như vậy chứ. Toàn thân nó nổi lên da gà...

      "Nhin con, đặc biệt giống người!" Ninh Doãn Tích thốt lên. Nó hỏi cũng ngờ, như thế nào càng nhìn càng giống người trong trí nhớ. Nhưng mà, tới cùng alf ai?

      "A..." Hàn Khuynh Thược sao cả. Dù sao, chỉ cần phương diện nào đó của tên hồ ly thối tha này có vấn đề, trả lời cái gì nó cũng có khả năng tiếp thu.

      "Đúng rồi, đến đây lâu như vậy rồi mà tôi biết tên con?" Ninh Doãn Tích hỏi.

      "Vì cái gì mà bản tiểu thư phải cho ông?" HÀn Khuynh Thược hỏi lại..

      "Hừ!" Hàn khuynh Thược hừ lạnh tiếng. Tên thối tha hồ ly... Nếu là ông ta tìm hiểu chuyện của mình, có khẻ năng tra ra đựoc những thứ nên biết đến. Có lẽ, đối Computer kỹ thuật tay cao thủ!

      "Hàn Khuynh Thược!" Hàn khuynh khóa tình nguyện địa ra. Xem ra, nó nên tìm Ưng ca ca đem tin tức cá nhân của mình bảo vệ, miễn cho phát sinh chút phiền toái cần thiết...

      "Hàn khuynh Thược" Ninh Doãn Tích khóe miệng hơi hơi hơi vạch, " là cái tên rất hay!"

      "Kia đương nhiên!" Hàn khuynh Thược cằm nâng cằm lên cao "Đây chính là tên mẹ tôi cho tôi!"

      "Mẹ con là ai?" Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại.

      "Là a! Chẳng lẽ là mẹ ông?" Vẻ mặt Hàn khuynh Thược khinh bỉ nhìn Nunh Doãn Tích, "Được , tôi đói bụng, tôi muốn ăn cơm!"

      "Mẹ?" Ninh Doãn Tích thào. Chữ mẹ này từ trong miệng tiểu nha đầu này ra, tại ta nghe tới giống như có chút cảm giác kỳ quái!

      Nhìn bóng dáng Hàn Khuynh Thược , lông mày Ninh Doãn Tích hơi nhướng lên, "Có con như vậy, xem ra cha mẹ hơn phân nửa cũng là cực phẩm!"
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20:

      Hàn Khuynh Thược khách khí ngồi bàn ăn, nhìn lướt qua các món ăn sáng kiểu Tây, bĩu môi, “Cái này có thể cho người ăn sao?”

      “Mày…” Bạch Thanh Tinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Cái con nhóc này, dám mình làm bữa sáng phải cho người ăn!

      mày cái gì?” Hàn Khuynh Thược liếc Bạch Thanh Tinh, “Tôi quen ăn món Tây!”

      Tuy nó sống và lớn lên ở Mỹ. Nhưng từ lúc cai sữa, những món ăn nó ăn đều do tay mẹ nấu theo kiểu Trung Quốc. Nó đối với món Tây cũng có chút thiện cảm.

      “Con thích?” Ninh Doãn Tích cau mày hỏi.

      thích!” Hàn Khuynh Thược kiên quyết lắc đầu.

      Mẹ , đứa bé dối mới là đứa bé ngoan! Mà còn, nó Hàn Khuynh Thược cho tới bây giờ cũng cho bản thân mình chịu thiệt!

      “Quản gia, đổi !” Ninh Doãn Tích gật gật đầu.

      thể đổi!” Bạch Thanh Tinh tức giận đến run người. Đây là mới sáng sớm bắt đầu làm bữa sáng vì Doãn Tích. Làm sao có thể vì con nha đầu này câu thích mà đổi .

      “Doãn Tích!” Hai mắt Bạch Thanh Tinh chứa đầy nước mắt, hết sức tủi thân nhìn Ninh Doãn Tích, “Đây là em sáng sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho !”

      “Uhm?” Ninh Doãn Tích nhíu lông mày lại.

      Hàn Khuynh Thược làm bộ dáng nhìn trò vui, nó cực kỳ hứng thú chống cằm xem chờ đợi tiếp theo của Ninh Doãn Tích.

      “Mày làm sao có thể đổi là đổi sao, Doãn Tích?” Bạch Thanh Tinh đứng lên, đến bên cạnh Ninh Doãn Tích, lôi kéo tay áo của Ninh Doãn Tích.

      “Buông tay!” Ninh Doãn Tích biến sắc, lãnh đạm , “Tôi có gọi làm sao?”

      là người phụ nữ biết xấu hổ! Nếu phải xem trọng ông nội, sớm đem trói lại vứt ra đường rồi. Đâu có thể để cho ta sống ở đây làm ảnh hưởng đến thị giác.

      “Doãn Tích, …” Bạch Thanh Tinh nước mắt trào xuống, giống như mưa trút, “ sao lại đối xử với em như vậy?”

      “Chẳng như vậy, muốn thế nào?” Ninh Doãn Tích buồn cười hai tay khoanh trước ngực, “Đem giống như cúng bái quan sao?”

      “Em……” Bạch Thanh Tinh lau nước mắt mặt, dậm dậm chân, chạy ra ngoài.

      đói bụng rồi!” Hàn Khuynh Thược vỗ vỗ bụng, lấy miếng sandwich bàn cắn miếng, “Uhm, kỳ là ăn được.”

      thích món Tây, cũng có nghĩa là nó ăn. Nhìn thấy màn phấn chấn trong lòng như vậy, nó đối! Cho nên, nó lựa chọn làm cho dạ dày của mình chịu ủy khuất.

      Ninh Doãn Tích nhướng mày, buồn cười nhìn Hàn Khuynh Thược cắn sandwich. Cái nha đầu này… Đừng tưởng rằng biết, nhìn thấy đối với Bạch Thanh Tinh như vậy, lúc này trong lòng nó nhất định là vui tươi hớn hở! Xem ra, Bạch Thanh Tinh đắc tội lớn với nó rồi…

      “Ăn ngon ?” Ninh Doãn Tích cố ý hỏi câu.

      Hàn Khuynh Thược miệng đầy thức ăn, trả lời, “ ăn được!”

      “Vậy sao con vẫn ăn?”

      “Tôi cao hứng…”

      Ninh Doãn Tích nhất thời gì, hiểu!

      “Ộc ọc…” Hàn Khuynh Thược uống xong cái chén trước mặt sau cùng là uống sữa.

      “Keng…” Bỏ chén xuống, nâng khuôn mặt nhắn lên nghi hoặc hỏi ta, “Uy, ta là vú nuôi của ông, hay là tiểu tam?”
      Last edited: 8/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :