1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Tạm biệt, ký ức tốt đẹp của tôi.

      Trong tay bưng dĩa mì sợi nóng hỏi, nghe thấy mì sợ tỏa ra mùi thơm. Ánh mắt Hàn Mộ chua xót, nước mắt như chực chờ trào ra vành mắt.

      "Tiêu Mộ, làm sao vậy? Ăn nhanh khi còn nóng ." Chu Tiêu Bằng vuốt ve đầu Hàn Mộ, "Nếu Bằng đại ca đúc em ăn?"

      Kìm nén nước mắt rơi, Hàn Mộ lộ ra tia mỉm cười, " tay nghề Bằng đại ca đều tốt như vậy."

      "Đó là!" Chu Tiêu Bằng cười đắc ý, "Tay nghề của ta vĩnh viễn đều làm cho Tiểu Mộ."

      Tay bưng bát khẽ run lên, Hàn Mộ biến sắc cuối đầu ăn, ăn mì sợ trong chén,

      Bằng đại ca, em xứng với rồi! Tôi ô uế, thể làm dâu đẹp nhất trong mắt của rồi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi...

      Cái này giống như cả đời này của Hàn Mộ món ăn tốt nhất mà lại khó ăn nhất chính là mì sợ này rồi.

      Bưng bát , Hàn Mộ đối với Chu Tiêu Bằng cười , "Bằng đại ca, em nghĩ muốn thay quân áo. có thể giúp em tìm bộ quần áo tới được ?"

      "Uhm." Chu Tiêu Bằng lấy khăn tay, nhàng lau nước canh dính ở khóe miệng Hàn Mộ, "Đương nhiên có thể, Tiểu Mộ em trước ngồi chờ chút." Chu Tiêu Bằng lấy chìa khóa vội vàng rời . Đối với thỉnh cầu của Hàn Mộ, luôn luôn đáp ứng tất cả. chỉ bộ quần áo, liền đến cả cửa hàng quần áo cũng được.

      thanh đóng cửa vang lên bên tay Hàn Mộ, Hàn Mộ nhàn thả lõng trí não.

      trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay vài sợi tóc xanh của Hàn Mộ.

      "Bằng đại ca, thực xin lỗi. Tiểu Mộ phải rời rồi."

      Kỳ thực, lúc Chu Tiêu Bằng ta tim được Hàn Phong, thức dậy. Chỉ là muốn tiếp nhận này mà thôi.

      "Mỗi người đều bỏ tôi mà . Mẹ, baba, Tiểu Phong! Còn có..." Hàn Mộ khẽ , "Bằng đại ca...Bằng đại ca cũng phải rời khỏi ta rồi."

      Vừa rôi, khi Chu Tiêu Bằng điện thoại mỗi câu đều rơi vào tai của Hàn Mộ. rốt cuộc cũng hiểu, cùng Chu Tiêu Bằng cuối cùng là có kết quả! muốn kết hôn, đáng tiếc dâu phải là .

      "Khiến cho tôi tùy hứng lần !" Hàn Mộ che ngực, sắc mặt trắng bệch. Cho tới nay đều là thương, người thân của từng bước rời khỏi . tại, khiến tùy hứng lần, rời khỏi nơi này, mang theo tất cả những ký ức tốt đẹp.

      "Tôi thừa nhận chịu nổi đau khổ, tôi sợ trái tim tôi tan vỡ...


      Mới trước đây cuộc sống rực rỡ còn nữa, trải qua nhiều đau khổ, lập tức quên mùi vị đau khổ. Sau cùng là cơn đau đến từ Chu Tiêu Bằng. lại thuần khiết, đứng đáng làm người hoàn hảo trong lòng vương tử của . Cho nên, chỉ có thể bỏ , để cho vương tử tìm công chúa chân chính.

      Hàn Mộ hiểu sâu xa, thể tiếp tục đợi Chu Tiêu Bằng. Chu Tiêu Bằng quan tâm, thương cuối cùng có ngày làm tham lam. sợ, sợ thể buông tay được.

      Rời ...Cứ như vậy rời !



      Chương 10: Công tử nhà họ Ninh Ninh Doãn Ngân

      Editor: bangthan87

      Công ty thiết kế quốc tế Ninh Thị

      Văn phòng Tổng Giám Đốc.

      "Mậu Tư Vân, cậu có ý tứ gì?" Hai tay Ninh Doãn Ngân thon dài chống lên bàn làm việc, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn trợ lý kiêm bạn tốt trước mặt.

      "Doãn Ngân, đừng bực tức như vậy."

      Mậu Tư Vân lá cái người lịch , thân cao 1m86, nhìn qua cũng làm cho người khác có cảm giác áp bức.

      "Dù sao cũng tìm sáu năm rồi..."

      "Đáng chết!" Ninh Doãn Ngân dùng lực đập xuống bàn làm việc, mạnh đến nỗi cái bàn cơ hồ muốn bị đập nát dưới tay của ta, "Cậu cũng phải biết tầm quan trọng của nó."

      "Chính là vì mình biết, nên mình mới vội." Mậu Tư Vân lộ ra nụ cười như gió xuân, "Doãn Ngân, nếu do có người cố ý, vì sau sáu năm rồi, ta lại hành động nào?"

      Mậu Tư Vân nhìn bạn mình, trong lòng khẽ thở dài. Cái người bạn tốt kiêm cấp này, có lẽ hiết về ta.

      Bắt đầu từ cái ngày của sáu năm trước, ta cứ cố chấp tìm kiếm đó. Đúng là, này như là bóc hơi, chút dấu vết. Kỳ thực, cũng biết, Ninh Doãn Ngân tìm người hay là tìm vật!

      Nếu, ta đem trái tim của mình mất người xa lạ kia, cũng bở vị cái gọi là đêm. Tình?...Chắc ... Nhất định là !

      Ninh Doãn Ngân, giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị. A thị có tất cả tình nhân thiếu nữ trong mộng! A thị có người đàn ông cực kỳ có giá trị hoàng kim! ta chỉ có nhiều tiền, bên ngoài càng lạnh lùng làm nhiều người mê muội. Chỉ cần đầu ngón tay ta hơi vạch vạch, có biết bao nhiêu nữ nhân nguyện ý quỳ gối dưới ống quần tây của ta. Nữ nhân của ta nhiều như y phục, nhát liền có bó, có khả năng mỗi ngày đều đổi. ta làm sao có thể vì cây cỏ mà bỏ cả cánh rừng?

      "Mặc kệ." Ninh Doãn Ngân tựa hồ có phần giận dỗi, "Cậu có biết rằng tháng sau ông nội tôi tổ chức tiệc sinh nhật, nếu ông nội nhìn thấy cái chìa khóa khiến cho chấn động."

      Mậu Tư Vân nhướng mày, "Doãn Ngân, cái chìa khóa này ra là chìa khóa mở ra khó báo gì sao?

      Mậu Tư Vân cũng có chút , về đồn đại ôn ào huyên náo về cái chìa khóa này. Lời đồn , cái chìa khóa này là mở ra kho báo gia tộc Ninh thị, cho nên có rất nhiều người đối với nó như hổ rình mồi. Phải biết rằng tài sản Ninh gia đúng là vượt xa tưởng tượng của nhiều người, nếu có được, như thế ba đời đều cần lo cái ăn rồi.

      "Tôi cũng biết!" Ninh Doãn Ngân có phần ão não. Nếu là chìa khóa kho báu cũng tồi! Ninh gia của ta có gì chỉ có tiền nhiều hơn.

      Lúc trước khi ông nội giao chìa khóa cho ta có qua, năm năm muốn nhìn thấy cái chìa khóa lần. Đáng ra nắm trước nên để cho ông nội nhìn thấy, nhưng trùng hợp vì năm trước sinh nhật ông nội làm ở trong nước, ta cũng tránh được kiếp. Ông nội cái chìa khóa này quan hệ đến vận mệnh của gia tộc Ninh gia, nhất định phải bảo vệ cho tốt. Cho đến lúc này ông nội cũng cái chìa khóa này mở ra kho báu gì!

      Nhưng mà... Nhừng mà sáu năm trước** đêm để cho ta đánh mất cái chìa khóa. Nếu để cho ông nội biết cái chìa khóa nhìn thấy nữa, biết thảm ra sao...

      "Tiếp tục tìm! Nếu sinh nhật lần này ông nội nhìn thấy...Chính cậu lo liệu." Ninh Doãn Ngân nhàn nhạt liếc Mậu Tư Vân cái.

      "Được rồi!" Mậu Tư Vân nhún vai, có biện pháp, người nào để cho cấp làm bạn tốt của làm gì, đến bản thân mình phải ngoan ngoãn nghe lênh.

      "Đúng rôi, ngày mai Thầy thiết kế công ty HM ở mỹ đến A thị, chúng ta chuẩn bị phái người nào ra sân bay đón?" Mậu Tư Vân hỏi.

      "Tôi tự mình đón!" ánh mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhíu lại, chợt lóe sáng lên.

      Năm năm trước, công ty thiết kế HM tại Mỹ nhanh chống thành lập, hơn nữa trong vòng năm liền trở thành công ty đệ nhất danh thiết kế ở Mỹ. Làm cho người ta cảm thấy có chuyện nghi hoặc, người nắm giữ công ty , toàn bộ về công ty chỉ có hai chữ, thần bí!

      Càng làm cho Ninh Doãn Ngân cảm thấy kỳ quái, Ninh thị quốc tế cùng HM chưa bao giờ tiếp xúc, vì cái gì đột nhiên lúc đó HM đề xuất hợp tác???

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Hàn Khuynh Thược

      Sân bay quốc tế thành phố A

      “Hỗn đãn… đáng chết!” tiểu nương khoảng 6 tuổi đứng ở đại sảnh sân bay. Áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh biển, đôi giày da người tiểu nương lộ ra chút nào kỳ quái, ngược lại còn có chút hương vị khác.

      Tay Hàn Khuynh Thược nắm chặt thành quả đấm, khẽ cau mày, “Cái nơi quái quỷ này, người nhiều đến như vậy! Cuối cùng là mẹ ở nơi nào?”

      là tức giận! Tức giận quá…

      Hàn Khuynh Thược tức giận liếc mắt nhìn tới nhìn lui các lữ khách cái, mày nhíu lại bất mãn.

      Hừ… Nếu mẹ cưỡng bức dụ dỗ, nó cũng muốn tới nơi này! Tại Mỹ nó quen, đột nhiên bắt nó trở lại sống ở thành phố A, nó điên mất rồi! Loại sinh hoạt nhàm chán ở thành phố A này làm sao có thể sánh được với nước Mỹ hứng thú của nó chứ???

      Còn có… Đáng chết, cuối cùng mẹ ở nơi nào?

      “Ầm ầm…” tiếng vang lớn vang bên tai Hàn Khuynh Thược.

      Nguy hiểm!

      Phản ứng của Hàn Khuynh Thược căn bản giống như phản ứng của đứa con nít sáu tuổi nên có. Miệng nó nhàng hướng lên thành vạch, cừ , vừa đến cái nơi quái quỷ này lại gặp chuyện kích thích như vậy! Nếu nó nghe sai, tiếng vang này chính là tiếng nổ bom lớn.

      “A…” Đám người nghe tiếng nổ liền hoàn toàn nổi loạn, bắt đầu chạy trốn xung quanh.

      Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, tia sợ hãi.

      Đại não Hàn Khuynh Thược thấp xuống, đôi tròng mắt đẹp hơi híp lại, dường như tự hỏi cái gì.

      tốt!” Hàn Khuynh Thược giật mình cái. Trận nổ mạnh này phải là hướng về phía mẹ tới sao?

      Thân phận mẹ đặc biệt, chỉ có tại Mỹ số người muốn sinh mệnh của mẹ. Tại các nước có chỗ nào là có người muốn mẹ chết ! Nhưng mà…

      Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua bốn phía, hừ lạnh ra tiếng, “Hừ…”

      Có lẽ nó đánh giá cao nhóm người này rồi! Chuyện nó cùng mẹ đến thành phố A số người biết đếm đầu ngón tay, tin tức của bọn họ chẳng phải nhanh, như thế nào chuẩn bị được rồi! Cho nên, tiếng nổ mạnh này…

      Dù sao, chỉ cần mẹ an toàn, chỉ tiếng nổ mạnh, liền bị ném bom nguyên tử cũng liên quan đến nó.

      “Ầm ầm…” Lại tiếng vang lớn.

      “A…” Đám người lại hỗn loạn lần nữa, chạy từ nhiều hướng hướng tới Hàn Khuynh Thược.

      “Đáng chết…” Hàn Khuynh Thược khẽ nguyền rủa tiếng. Dù sao nó vẫn là đứa bé sáu tuổi. Tuy nhiên, tại Mỹ mỗi ngày nó đều phải tiến hành loại huấn luyện năng lực ma quỷ, thân thể của nó so với đứa bé cùng tuổi có bộ dáng nhanh nhẹn hơn, nhưng mà, lúc này đám người hỗn loạn có thể đè nó thành miếng đậu hũ thúi mắc cạn thôi.
      Last edited by a moderator: 3/12/14
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Gặp nhau.

      Editor: Bangthan87

      "Oa..." có dự liệu mông hướng về mặt đất "Thân mật tiếp xúc".

      Hàn Khuynh Thược chỉ cảm thấy bản thân mình như là rơi vào giữa tầng mây, giống dạng thoải mái như bông.

      Ninh Doãn Tích nhìn ngực mình bị Hàn Khuynh Thước khóa chặt, mày nhíu lại nhàng thể nhận ra, khuôn mặt rất quen thuộc!

      Khi vừa mới nghe thấy tiếng nổ vàng, ta liền để mắt tới bóng dáng nho này trước tiên. Cảm giác rất kỳ quái, biết như thế nào?

      Chỉ là đứa bé sáu bảy tuổi, tuổi của như vậy bình thường khi nghe được tiếng nổ lớn như thế, cần phải xảy ra hai tình huống.

      Thứ nhất, bị dọa đến khóc oa oa lớn, thạm chí có thể choáng váng đến ngất ; thứ hai, rên tiếng nào, ràng bị dọa đến u mê! Nhưng mà, ta cảm thấy rất thú vị khi nhìn thấy cách đó xa Hàn Khuynh Thược chỉ khẽ cau mày, sau đó cực kỳ bình tĩnh thờ ơ nhìn bốn phía hỗn loạn toàn bộ!

      Thú vị, thú vị...

      Cách ăn mặc đơn giản trưởng thành, nhưng mà có chút nào quái dị! Bình tĩnh ung dung...

      "Uy.." Hàn Khuynh Thược lạnh lùng lên tiếng, "Ông muốn ôm ấp tới khi nào?"

      Ninh Doãn Tích nhàng nhíu mày lại. Nha đầu này được lắm, thậm chí còn có gan dùng mấy loại từ ngữ này chuyện với bản thiếu.

      Ninh Doãn Tích cúi người, chậm rãi buông Hàn Khuynh Thược xuống. Sau đó bản thân mình nhàn nhã đem hai tay bỏ vào túi, ánh mắt vẫn nhúc nhích nhìn Hàn Khuynh Thược.

      "Hừ..." Chân Hàn Khuynh Thược liền nhảy ra cách xa Ninh Doãn Tích xa, giống như muốn tiếp cận ta, vẽ mặt cao ngạo trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, dò từ xuống, đảo qua từng cái.

      "Khuôn mặt, bảy phân! Dáng người, bảy phân!" Hàn Khuynh Thược khinh thường mở miệng. Thực ra, cũng phải là soái ca tuấn tú...

      Ninh Doãn Tích vừa nghe qua, vốn là sững sờ ba giây, tiếp theo là phẫn nộ điên cuồng. đứa nhóc vậy mà làm bộ dáng kiêu ngạo đánh giá khuôn mặt cùng dáng người của .

      Bảy phân? Làm sao có thể chỉ bảy phân? Nghĩ Ninh thiếu ta ít nhiều gì cũng là tình nhân trong mộng của các ở thành phố A , nó ... Nó làm sao có thể như vậy...

      Ninh Doãn Tích hung hăn hít sâu, nhìn Hàn Khuynh Thược, liều mạng với bản thân mình, cần vì đứa nhóc mà tức giận... nên tức giận!

      **! Nếu đổi lại là người khác, Ninh Doãn Tích quản người đó là ai, sớm cho ăn cái tát.... Nhưng mà, trước mắt đối mặt với tiểu quỷ này, bản thân mình thể ra tay đưuọc, cảm giác có chút kỳ quái!

      Trời oi!

      Ninh Doãn Tích khỏi có chút đau đầu, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị, ta có loại dự cảm đặc biệt, ta dường như muốn thua tay cái xú nha đầu này rồi!

      Hôm nay ta ra sân bay là có chuyện quan trọng muốn làm. Nhưng mà, nhìn thấy Hàn Khuynh Thược đầu tiên, ta liền cảm thấy hứng thú đặc biệt. thú vị!

      Thôi, so đo, so đo!

      đại nam nhân như ta sao có thể để đứa bé gây khó khăn được, hơn nữa lại còn là đứa nhóc rất thú vị...

      Ninh Doãn Tích lộ ra nụ cười tà mị, đôi mắt hồ ly nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, "Tiểu nha đầu, con có phải lạc đường rồi hay ?"
      Dung Nguyễn 1995Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Thiên sứ cùng ác ma.



      "Hừ..." Hàn Khuynh Thược lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, khinh thường từ cái mũi cao thẳng hừ lạnh ra, "Mắc mớ gì tới ông?"

      biết sao lại thế này, trong lòng Hàn Khuynh Thược có chút tức giận kháng cự Ninh Doãn Tích.

      Tuy nhiên, Ninh Doãn Tích làm cho người khác có cỗ áp lực hiểu, nhưng mà, thời điểm Ninh Doãn Tích ôm nó Hàn Khuynh Thược cảm giác được thoải mái cực kỳ ngăn chặn cơn tức giận của bản thân nó. Hàn Khuynh Thược sở dĩ kháng cự cũng bởi vì loại cảm giác kì lạ tên này.

      Ông ta vì cái gì sao? Bọn họ hoàn toàn quen biết có được hay !

      Hàn Khuynh Thược buồn nôn, đôi mắt hồ ly của Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm làm toàn thân nó được thoải mái.

      Lạc đường?

      Hừ, Nó Hàn Khuynh Thược nếu là lạc đường thế giới này chẳng phải là liền có con đường lớn sao.

      Truyện cười....

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi vạch, nha đầu được lắm, vậy mà cảm kích sao?

      "Bản thiếu gia này phải có lòng tốt, sơ như con bị bọn buôn người lừa gạt sao?" Vẻ mặt Ninh Doãn Tích đứng đắn, nhưng giữa cặp mắt hộ ly lại lộ ra tia cười nghiệt.

      "Tin ông...có là quỷ!" Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, đứng hết sức lưu manh. Ninh Doãn Tích mà , tuyệt đối thể tin tưởng.

      "ha ha ha ...." Ninh Doãn Tích đột nhiên hề dự liệu cười rộ lên

      "Cười cái rắm!" Trong ánh mắt Hàn Khuynh Thược lên tia tức giận, "Hồ ly thối tha!"

      Hàn Khuynh Thược là cực kỳ thích nụ cười mặt hồ ly Ninh Doãn Tích kia. Nụ cười này chỉ làm cho nó dựng tóc gáy, càng làm cho sau lưng nó rùng mình lên.

      Ninh Doãn Tích đến gần Hàn Khuynh Thược, hơi khom thân xuống, bàn tay thon dài vỗ nhẽ vào đầu Hàn Khuynh Thược, ánh mắt nhìn bốn phía, liếc mắt nhìn quanh đám người bốn phía rộn ràn, " Chậc chậc...Nếu cẩn thận cái, thân thể như vậy chẳng phải bị đẹp bẹp thành bã đậu rồi sao?"

      "Ông...." Hàn Khuynh Thược hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, trong lòng thấp giọng mắng "Hỗn đản."

      Mặc dù, nó mới sáu tuổi nhưng thân thể nó xem ra có bộ dáng hơn tuổi vài phần, thân thủ cũng nhanh nhẹn mau chóng hơn! Nhưng mà, suy nghĩ đối mặt với rối loạn phía trước, như con kiến chảo nóng với bộ giáng của người bình thường rất giống nhau...

      Hàn Khuynh Thược nuốt nước bọt cái, thôi, nó nghĩ muốn bị giẫm chết.

      "Như thế nào?" Mày Ninh Doãn Tích nhảy lên, thập phần đắc ý nhìn Hàn Khuynh Thược, trực giác cho biết, bé này đơn giãn...

      Cái kết hợp bên ngoài thiên sứ, bên trong ác ma của đứa bé này, cực kỳ cảm thấy hứng thú! Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Ninh thiếu có hứng thú đối với con . Lần đầu tiên là ta....(tác giả vụng trộm : "Thược Thược, người cũng là con sao?" Mỗ : "Phàm Phàm, tám phần là hâm mộ ghen ghét! Bản tiểu thư muốn trước có, muốn sau lồi, cái này so với con phải là con sao? Quả thực chính là cực phẩm mỹ nhẫn....)

      "Hừ..." Hàn Khuynh Khóa hơi cáu, "Bất quá là khuất phục uy quyền của ông. Ông lên mặt cái rắm!" chuyện, thân thể nho liền thoải mái đến sát bên người Ninh Doãn Tích, yên tâm thả lõng.

      phải là đứa ngốc. Lúc này phải có chỗ dựa, lại cần mình tốn sức, sao lại làm?

      "Qua bên kia..." Hàn Khuynh Thược nhìn lướt bốn phía, tìm ra chỗ tương đối an toàn cực nhanh, nơi có ai tụm lại. Nó phải đợi mẹ nó!

      "Được!" Ninh Doãn Tích cũng phản đối. ta cẩn thận đem Hàn Khuynh Thược sát bên người, đến nơi cách đó xa.


      Chương 14: Nguy hiểm.



      Chung quanh dường như ổn định được chút, yên ổn từ từ, rất nhanh đám người đều được trấn áp xuống.

      Mắt Hoàn Khuynh Thược nhìn vòng xung quang, lông mày nhíu lại.

      Cuối cùng mẹ chạy đâu rồi hả?

      "Uy, nhóc con!" Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi cong lên, tay cắm vào túi tiền, đứng tao nhã, "Muốn chú giúp hay ?"

      Ánh mắt sắc bén của Ninh Doãn Tích sớm nhìn thấu nội tâm của Hàn Khuynh Thược.

      Lúc này Hàn Khuynh Thược tìm kiếm cái gì, hoặc là người, hoặc là vật gì đó!

      Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hàn Khuynh Thược, dưới hoàn cảnh như vậy, nhóc chỉ có khả năng tìm người, dường như là người quan trọng!

      Cuối cùng là đứa nhóc cái răm á, đến cuối cùng mà chỉ là có hơi chút bối rối.

      Nhưng mà, chung quy nó che giấu rất tốt.

      Ninh Doãn Tích có thể nhìn thấy, cũng phải là Hàn Khuynh Thược có vấn đề, mà là, ánh mắt của Ninh Doãn Tích quá "Độc" thôi...

      " cần, ôn có thể rồi!" Hàn Khuynh Thược trực tiếp cự tuyệt cộng thêm biểu tình mặt mang theo tia khinh thường.

      Trong lòng Hàn Khuynh Thược thầm ảo não bởi suy nghĩ của mình bị chính tên hồ ly thối tha trước mắt này biết được, nhưng mà, hồ ly thối vẫn là hồ ly thối, ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa kia làm Hàn Khuynh Thược hận đến nổi muốn đào hai trong mắt kia ra!

      " cần?" Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, nụ cười so với hồ ly vẫn chính là hồ ly.

      "Hừ.." Hừ lạnh tiếng, Hàn Khuynh Thược liền nhấc chân , "Ông , tôi !"

      tại đám người tiếp tục ổn đinh, nhưng mà mặt ngoài càng yên bình càng chứng tỏ chỗ này có chất dấu nguy hiểm lớn. giờ, mẹ lại biến mất, hoàn toàn thấy bóng dáng của mẹ đâu.

      Nó đâu có thời gian lãng phí cùng với tên hồ ly thối tha này. Mẹ quan trọng hơn! Nó muốn tìm mẹ...

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích cười, nhìn Hàn Khuynh Thược xinh, nhóc con này có cá tính... có nhân tính!

      "Uy..." Ninh Doãn Tích mở miệng gọi, "Nhóc con, tốt xấu gì chú cũng giúp con tay, con cũng câu cám ơn sao?"

      Hàn Khuynh Thược hơi dừng bước, quay lưng về phía Ninh Doãn Tích, "Truyện cười, tôi có mở miệng muốn ông giúp sao?"

      "Ha ha..." Ninh Doãn Tích cười khinh ra tiếng, thành thực đáp, " có!"

      " thôi!" Hàn Khuynh Thược nhún vai, tiếp tục về phía trước, để ý đến Ninh Doãn Tích.

      Nhìn Hàn Khuynh Thược, Ninh Doãn Tích xem ra mình nhàn rỗi có việc gì làm. Nó lại có mở miệng muốn giúp, lạ tự mình xen vào việc của người khác, quan tâm nó làm gì?

      "Con..."

      "Ầm ầm..."

      Mày Ninh Doãn Tích vừa hung hăng vừa nhíu, "Nguy hiểm..."

      nhìn lầm! Hướng Hàn Khuynh Thược , cách đó xa có quả bôm, Vừa rồi vang lên tiếng là điềm báo bom nổ mạnh.

      Vẽ mặt Ninh Doãn Tích vụt tắt, nhìn bóng lưng Hàn Khuynh Thược xa.

      Đột nhiên, trong lòng Ninh Doãn Tích dấy lên trận đau đớn, lý trí cho , đứa bé kia gặp nguy hiểm, cứu nó, cứu nó....

      Ý nghĩ mọc rễ nẩy mầm trong đầu, Ninh Doãn Tích chút nghĩ ngợi liền chạy đến hướng Hàn Khuynh Thược, lấy tốc độ nhanh nhất ôm Hàn Khuynh Thược trong lòng, nhảy lên...

      "Ầm ầm..."

      Đây là trước khi Hàn Khuynh Thược hôn mê, ý thức còn sót lại trong đầu....
      Phong Vũ Yêntrạch nữ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:

      Editor_bangthan87

      "Đau..." Lông mi Hàn Khuynh Thược khẽ run lên, tiếng rên theo đôi môi đào truyền ra.

      Từ từ mở mắt, lúc sau thích ứng được với ánh sáng. Hàn Khuynh Thược nhàng xoa xoa trán.

      Đầu có chút trầm xuống.

      Trong lòng Hàn Khuynh Thược thầm ôm nhiều cảm xúc, nó nhớ ràng trước khi hôn mê có tiếng vang lớn. Nó tại ở đâu?

      Hàn Khuynh Thược cau mày, liếc mắt nhìn chung quanh cái.

      Gian phòng cực kỳ xa hoa.

      Cả gian phòng đều là trang trí theo phong cách Châu Âu, trang nhã mà xa xỉ.

      Vật quý nhất chính là chiếc đèn Lưu Ly, tranh sơn thủy theo phong cách Châu Âu, đồ dùng bằng gỗ lim tinh xảo, còn có thảm lót sàn bằng lông mềm mại.

      "Chẳng lẽ là..." tay Hàn Khuynh Khóa nâng trán, đôi mắt khẽ nhìn xuống, trong miệng thào, "Hồ ly thối tha sao?"

      "Cạch..." thanh mở cửa truyền đến.

      Lông mày Hàn Khuynh Thược nhíu lại, lấy tốc độ nhanh nhất nằm xuống giường, nhắm mắt, giả bộ ngủ.

      Tiếng giày cao gót "cộc cộc" bắt đầu vang lên ngoài cửa.

      Hàn Khuynh Thược khẽ cau mày, phải tên hồ ly thối tha kia! Là con ...

      Bạch Thanh Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược nằm giường, ánh mắt đó chỉ mong sao đem con bé lăng trì.

      đứa bé cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà, nó dựa vào cái gì mà nằm giường Doãn Tích chứ? Phòng Doãn Tích còn chưa được vào lần nào, chứ đừng là giường của ta!

      Hàn Khuynh Thược cảm thấy có ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn nhìn xuyên qua bản thân mình.

      Chán ghét nó sao?

      Hàn Khuynh Thược lườm lườm miệng, làm gì! biết các có nhận ra hay ?

      "Uhm....." Hàn Khuynh Thược làm bộ mới tỉnh lại, phát ra tiếng rên rỉ, "Oa, đây là đâu?"

      Bạch Thanh Tinh ngờ Hàn Khuynh Thược đột nhiên tỉnh lại. hơi sửng sốt, biết trả lời Hàn Khuynh Thược như thế nào.

      Hàn Khuynh Thược hơi cuối đầu, khóe miệng nở nụ cười nhanh chóng, sau đó rất nhanh liền biến mất. Nó kéo góc áo của Bạch Thanh Tinh, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa nghi ngờ, "Dì ơi, dì có thể cho con biết, đây là nới nào ?"

      "A?" Sắt mặt Bạch Thanh Tinh đột nhiên thay đổi trong nháy mắt, lúc trắng lúc đỏ.

      Dì? Đứa nhóc này kêu bằng dì sao?

      mới hai mươi tuổi, nhưng mà tuổi tác còn trẻ. Mà bình thường bảo dưỡng vô cùng tốt, được xem là xinh đẹp cao quý, ai gặp cũng thích. Làm sao lại có thể bị đứa nhóc kêu bằng dì chứ?

      " phải dì sao?" Hàn Khuynh Thược cau mày, giống như tự hỏi tự đáp. Chỉ thấy Hàn Khuynh Thược cười sáng lạng, "Được rồi, con sai rồi, phải gọi là bà!"

      "Mày..." Bạch Thanh Tinh lập tức hiểu ra, "Xú nha đầu, mày cố ý!" Giơ bàn tay lên, nghĩ muốn đánh vào khuôn mặt của Hàn Khuynh Thược. Cái con nhóc chết tiệc này, vậy mà cứ quanh co lòng vòng cười nhạo mình!

      "Hừ..." Sắc mặt Hàn Khuynh Thược đen lại. Đàn bà ngốc, vậy mà muốn ra tay với tôi sao? Bà cũng xem lại bản thân mình, giống cái gì!

      Hàn Khuynh Thược giơ tay lên, dễ dàng bắt được tay của Bạch Thanh Tĩnh, "Bà tính cái gì? Muốn đánh tôi sao? Kiếp sao ..."

      Hàn Khuynh Thược cười cao ngạo, đem Bạch Thanh Tinh đễ vào mắt chút nào.

      "Mày..." Bạch Thanh Tinh tức giận. nghĩ tới, đứa nhóc mà có thể mạnh đến vậy, mạnh đến nỏi có thể ngăn cản bàn tay của mình.

      "Mày cái gì mà mày!" Hàn Khuynh Thược liếc Bạch Thanh Tinh, "Biến, đừng cho tôi gặp lại bà, bà già!"

      Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, nhìn thẳng Bạch Thanh Tinh. Vẻ mặt như muốn , biết dể chọc đến tôi mau mau biến khỏi trước mặt tôi.

      "Hừ..." Bạch Thanh Tinh thu tay lại, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Khóa, vẻ mặt phục, "Nha đầu chết tiệt, mày chờ đó..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :