1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Bị đánh cắp lần đầu tiên

      “Đau…” thân thể cảm thấy đau đớn vì tiếp xúc thân mật này, Hàn Mộ đau đến nỗi nước mắt rơi lả tả.

      “Đừng khóc!” Ninh Doãn Ngân cau mày nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt cuat Hán Mộ, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      Chìa tay ra, Ninh Doãn Ngân bá đạo lau những giọt nước mắt mặt Hàn Mộ.

      “Khốn khiếp….. nên đụng vào tôi, cần!” Hàn Mộ cự tuyệt đụng chạm của Ninh doãn Ngân. Nước mắt mặt hề giảm , ngược lại còn chảy nhiều hơn.

      “Đánh chết, bảo đừng khóc, có nghe thấy ?” Ninh Doãn Ngân gầm tiếng, cúi đầu hôn cai miệng nhắn của Hàn Mộ.

      Hàn Mộ cả kinh, đôi mắt vô thần trợn trừng lên, mặt ngập tràn sợ hãi.

      Ninh Doãn Ngân cứ hôn môi Hàn Mộ như vậy, lúc đầu gặn cắn sau đó chậm rãi biến thành nị hôn mềm mại, quý trọng.

      Hàn Mộ bị nụ hôn này dọa sợ. nự hôn triền mien, hôn đến khi Hàn Mộ biết mình phải làm thế nào!

      Ninh Doãn Ngân đư atay chậm rãi vẽ vài vòng thân thể mềm mại của , vuốt ve từng góc cơ thể .

      Hàn Mộ chưa biết mùi đời,làm sao có thể chịu được khiêu khích của Ninh Doãn Ngân, run rẩy, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ, “Ưm…”

      Ninh Doãn Ngân thầm đắc ý, cúi đầu, ngăn chặn cái miệng của Hàn Mộ, lưỡi dần dần tiếng vào trong, thẳng đến khoang miệng.

      Độ ấm ở bên tromg bỗng chốc lên cao, làm cho người ta cảm thấy khô miệng.

      Ninh Doãn Ngân cũng thể chịu được nữa, muốn càng nhiều, càng nhiểu hơn nữa….

      biết từ khi nào bàn tay to lớn của rút toàn bộ quần áo nhếch nhác người Hàn Mộ, bỗng nhiên đáy lòng Ninh Doãn Ngân dâng lên cảm giác khó chịu. tại sao đáng chết này lại có bộ dang nhếch nhác như vậy xuất ở trước mặt mình chứ? Đáng giận, chuyện gì xảy ra?

      Càng lúc cơn tức càng lớn, bàn tay to lớn của Ninh Doãn Ngân nắm lấy bộ ngực mềm mại của Hàn Mộ, dùng sức xoa bóp, giống như muốn trút hết lửa giận của bản thân ra bên ngoài.

      Hàn Mộ đau, giờ phút này phát mình thể trốn tránh được nữa.

      cần… buông tôi ra… buông tôi ra!” vô lực giãy dụa….

      Trong lòng Hàn Mooh dâng lên cảm giác lạnh lẽo, trong sạch của bản thân bị hủy diệt sao?

      “Câm miệng!” Ninh Doãn Ngân rống lên tiếng. biết sống chết này dám cự tuyệt mình. Nếu Ninh Doãn Ngân muốn cố nào, đó phải tẩy rửa bản thân sạch , tự giác ở giường, chờ đợi đến cưng chiều.

      Nhưng mà, nhưng mà… đáng chết này dám cự tuyệt mình.

      Ninh Doãn Ngân chặn miệng Hàn Mộ lại, cho cơ hội phản kháng. nhìn chằm chằm Hàn Mộ, hề chớp mắt.

      , rất đẹp… nhất là lúc khóc, ánh mắt của hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất xinh đẹp! mỗi tế bào trong cơ thể kêu gào, kêu gào Ninh Doãn Ngân ……..

      Nhìn thân hình của Hàn Mộ, ngửi hương thơm người ô, nuốt từng nhụm nước bọt, máu trong người Ninh Doãn Ngân đều phun ra ngoài, tay nổi gân xanh, gỡ bỏ trói buộc của bản thân, hung hăng đè ép Hàn Mộ, liền liều lĩnh, ăn hiếp ….
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Hoá ra đây chính là hận.

      Ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên hai thân thể nằm ở giướng, lên hương vị ái muội .

      Đau. . .

      Giống như toàn thân bị ô tô nghiền nát, rốt cuộc cũng thể tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn da thịt trắng nõn kia.

      Hàn Mộ mở hai mắt, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

      Thân thể được che chắn, hoàn toàn mất trong sạch bấy lâu rồi.

      "Ưm. . ." Từ trong mộng, người con trai nằm bên cạnh rên rỉ tiếng khiến Hàn Mộ run lên.

      Người con trai này còn chưa , còn ở đây. . .

      Hàn Mộ cảm thấy sợ hãi. Cả đời này bao giờ quên cái vuốt ve cùng chà đạp nhục nhã mà đem lại.

      Loạn xạ lau nước mắt mặt, Hàn Mộ tránh người con trai ngủ say giường, sờ soạng quần áo của mình.

      Đột nhiên, đầu ngón tay chạm vào vật lạnh lẽo.

      Hàn Mộ cả kinh, tim đập rộn lên.

      Súng!

      đụng đến khẩu súng!

      là người mù. dღđ☆L☆qღđ Dĩ nhiên súng là vật xa lạ đối với . cũng muốn đụng đến thứ nguy hiểm này. Nhưng mà, dù thích, nhưng em trai của - Hàn Phong lại cực kì thích.

      lần, Hàn Phong còn cầm khẩu súng về nhà, muốn sờ thử xem, còn là nó rất vất vả mới kiếm được.

      thích em trai mình tiếp xúc với mấy thứ này, tịch thu súng của nó. Vì thế, Hàn Phong cãi nhau với thời gian.

      "Súng, súng!" Hàn Mộ hiểu thất thần, trong miệng lẩm bẩm .

      Đột nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác thù hận.

      Hàn Mộ run run giơ súng trong tay lên, nhắm ngay vào người con trai nằm ở giường, nước mắt mặt lại tuôn rơi.

      Đúng! là người mù. Nhưng có nghĩa là biết nổ súng. biết vì sao, cực kì mẫn cảm với loại vũ khí này. Lần trước đụng vào nó, tự nhiên lại biết sử dụng súng.

      Tay ngừng lay động.

      sợ hãi! Ở A thị, có thể tùy tiện mang súng bên người chắc hẳn người này phải là người bình thường, hoặc là người có tiền hoặc là người có quyền. tại, trong sạch của bản thân bị cướp , có thể lấy lại công đạo sao?dღđ☆L☆qღđ

      thể, thể!

      Giết , giết . . .

      Trong đầu Hàn Mộ ngừng kêu gào. Chỉ cần giết , còn thù hận, giết , giết . . .

      ". . ." Hàn Mộ liều mạng lắc đầu. Súng trong tay vô lực rơi xuống. ra tay được, sợ hãi, dám!dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Ha ha, ha ha. . ." Nụ cười khổ xuất khuôn mặt xinh đẹp. Giết , mình còn có thể sống sao?

      Hận!

      Vì sao thế giới này, người có tiền luôn có được cả thế giới. Còn những người có tiền luôn bị ức hiếp. Vì sao, vì sao. . . thể làm được gì, chỉ có thể im lặng, lặng lẽ hận bọn họ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Hàn Phong. . ." Đột nhiên Hàn Mộ nghĩ tới điều gì đó, "Tiểu Phong, Tiểu Phong. . ."

      được! Nếu giết người con trai này, cũng biết mình trốn được cái chết. Nhưng mà nhất định phải sống, coi như là sống tạm, cũng phải sống. Bởi vì, còn phải chăm sóc em trai. Em trai còn , cần chăm sóc!

      "Về nhà, mình phải về nhà!" Hàn Mộ sờ soạng quần áo của mình, ba chân bốn cẳng mặc vào, quệt nước mắt mặt, sau đó tập tễnh rời . Vội vàng rời nên biết, trong lúc lơ đãng, mang vật gì đó....

      #Tội chưa :)) bị tác giả bỏ boom rồi :)) có thịt để ăn. Hị hị

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cha tổng giám đốc


      Chương 5: đáng chết này...


      giường, Ninh Doãn Ngân thoải mái rên rỉ tiếng, dần dần mở hai mắt mông lung ra.


      Tối hôm qua ngủ rất thoải mái khiến trong lòng sinh ra cảm giác kì lạ.


      kia có mùi thơm mê người. Hương thơm xông vào mũi kích thích mọi giác quan khiến người ta mê muội, còn khiến người ta phải nghiện. Còn có...


      Ninh Doãn Ngân khẽ cau mày, bao giờ quên cảm giác khi mình tiến vào thân thể chỉ có lớp màng mỏng ngăn chặn, còn có cảm giác vô cùng thoải mái khi vật vĩ đại của mình bị buộc chặt bên trong cơ thể mềm mại của .


      Vươn tay sờ soạng vị trí bên cạnh. có người?


      Ninh Doãn Ngân nhíu mày, dùng tay chống đỡ thân thể của mình.


      Bên cạnh còn bóng người. Chỉ còn hơi thở ái muội ngọt ngào ngập tràn trong khí và vết máu màu đỏ lưu lại drap giường màu trắng chứng minh những việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua!


      Cái này...


      Ninh Doãn Ngân lại nhíu mày, rồi, dám rời lúc mình ngủ say!


      Lạt mềm buộc chặt? Ninh Doãn Ngân nhăn mày lại. giống! quên thở gấp ở dưới thân mình cùng vẻ mặt tuyệt vọng đầy nước mắt. Cho nên... Cho nên, chỉ sợ chạy mất thôi!


      " đáng chết này!" Ninh Doãn Ngân khẽ nguyền rủa tiếng, nặng nề đánh quyền lên giường.


      đáng ghét. Ở A thị các chờ cưng chiều đếm còn xuể. Nhưng lại chưa từng gặp nào tránh né mình như vậy, đồng ý cho mình lại gần. Càng đáng giận hơn là bản thân bắt đầu hoài niệm về , nhất là bộ dáng khóc như "hoa lê đẫm mưa" của .


      Trong lòng buồn bực, Ninh Doãn Ngân cầm điện thoại di động lên. Nhất thời, sắc mặt càng khó coi.


      Chìa khóa thấy nữa?


      Đáng chết...


      Khuôn mặt tuấn của Ninh Doãn Ngân nổi lên từng đám mây đen.


      Hóa ra, vì chiếc chìa khó đó nên mới đến.


      Trong lòng Ninh Doãn Ngân hơi thất vọng. ngờ bề ngoài thuần khiết như vậy nhưng lại tiếp cận vì có mục đích khác... Thế nhưng bản thân... Bản thân lại mê muội bộ dáng xinh đẹp của , muốn ngừng mà thể được!


      "Phụ nữ!" Ninh Doãn Ngân hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ cần còn ở A thị, bản thiếu gia có đào ba thước đất cũng phải tìm ra !" Khóe miệng Ninh Doãn Ngân giương , đúng là cười nhưng bộ dáng lức cười của làm cho người ta lạnh xương sống, giống như có khí lạnh đánh thẳng về phía sau lưng mình.


      Cầm di động, Ninh Doãn Ngân bấm dãy số, "Tìm cho tôi người, tiếc bất cứ giá nào...."
      Last edited by a moderator: 16/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Bàn tay quỹ dữ hắc ám

      Hàn Mộ run run đẩy cửa ra. Vừa bước đến cửa, toàn thân vô lực, muốn té ngã mặt đất.

      "Về nhà , về nhà rồi..." Hàn Mộ thào tự , " có việc gì rồi..."

      biết qua bao lâu, bình ổn dao động ở trong lòng mình, Hàn Mộ hít hơi sâu, vỗ vỗ mặt mình. Lúc gặp em trai, nhất định thể để nó nhìn thấy bộ dáng khổ sở của mình. Nếu để lộ ra chuyện gì, chừng nó làm những chuyện mà ai đoán trước được!

      "Tiểu Phong, Tiểu Phong." Hàn Mộ khẽ gọi hai tiếng. bị mẹ kế đem đêm đầu tiên của mình bán, Hàn Phong bị mang về nhà, Hướng Ngôn Vũ làm gì nó chứ?

      "Tiểu Phong!" Hàn Mộ lại gọi tiếng.

      Vẫn như trước, có người đáp lại .

      Sao thế này, Hàn Mộ sốt ruột rồi.

      Tại sao nó lại ở nhà? Tuy rằng Hàn Phong mới mười tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, là đứa bé ngoan, nhất là lúc trong nhà xảy ra biến cố, nó lại càng hiểu thêm về cái gọi là đối nhân xử thế rồi.

      " !" Hàn Mộ lắc lắc đầu. Hướng Ngôn Vũ làm gì Hàn Phong chứ!

      Hàn Mộ ngừng an ủi bản thân, " !" Nhất định Hàn Phong việc gì.

      Hàn Mộ bước tập tễnh, sờ soạng lên lầu.

      "Ưm... A..." Từng bước chân đến gần hơn, ở nơi nào đó có tiếng rên rỉ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông dần dần truyền vào lỗ tai của Hàn Mộ.

      Hàn Mộ run lên. thanh này rất quen thuộc... Tối hôm qua, thanh giống thanh của người con trai tối hôm qua chơi đùa vỗ về , còn thanh của người phụ nữ lại giống thanh được phát ra từ trong miệng lúc tối qua. Nghĩ đến đây, mặt Hàn Mộ đỏ lên, tối hôm qua có đau đớn chút, nhưng vẫn tồn tại khoái cảm thể che lấp.

      Nhưng mà vào giờ khắc này, sao lại phát ra thanh này, là Hàn Phong?

      đúng! Hàn Phong vẫn còn là đứa trẻ mà thôi! Như vậy, là ai...

      Hàn Mộ bước thêm vài bước, nhưng có dũng khí bước tiếp. có dự cảm, hơn nữa là dự cảm tốt, nhất định phát sinh ra chuyện gì đó!

      thanh dâm đãng ngừng truyền đến.

      Hàn Mộ quyết tâm, nhất định phải biết xảy ra chuyện gì!

      Chậm rãi đến gần cửa phòng. Trong phòng tràn ngập hơi thở ái muội, còn có tiếng kêu la vang bên tai Hàn Mộ.

      "Nhanh chút, mau chút!" Người đàn bà biết thỏa mãn la lên.

      Là Hướng Ngôn Vũ!

      Hàn Mộ che miệng mình, dám phát ra chút thanh nào. Hàn Mộ có thể xác định người đàn ông trong phòng phải cha mình.

      Làm sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Hàn Mộ cảm thấy tâm của mình đều bị bể nát. Bà ta có thể đối xử tốt với mình, nhưng tại sao bà ta có thể phản bội ba chứ?

      "A......" Người đàn ông gầm tiếng kết thúc động tác của mình, "Thế nào, có vừa lòng ?"

      "Đáng ghét!" Thanh hờn dỗi của Hướng Ngôn Vũ truyền vào lỗ tai Hàn Mộ, " Thằng kia có thể bán được ba bốn mươi vạn, như vậy, chúng ta có tiền rồi !"

      "Bảo bối, về sau chúng ta có thể ăn thịt, uống rượu rồi ! Đây thực là công của em." Người đàn ông hài lòng nở nụ cười, "Đến, thưởng cho em!"

      "Chán ghét..."

      Ầm......

      Hàn Mộ như bị sét đánh, bỗng chốc hề có phản ứng.

      "Tiểu Phong!" Nước mắt rơi khoé miệng của Hàn Mộ. Tại sao có thể như vậy? Ngay cả Tiểu Phong bà ta cũng buông tha!

      " được, mình nhất định phải tìm được Tiểu Phong, sao nó có thể bị bán được chứ?" Tâm của Hàn Mộ vỡ nát, máu chảy ngừng.

      Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?

      Lúc này Hàn Mộ giống như nai con lạc đường, rối rắm, "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ? Rời khỏi nơi này. Đúng, mình phải rời khỏi nơi này..." Tìm đường loạn, Hàn Mộ hướng về phía dưới lầu tập tễnh bước .
      Dung Nguyễn 1995Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cha tổng thống chương 7

      Chương 7: Thanh mai trúc mã 1.

      Bàn tay bè của Hàn Mộ run run móc điện thoại di động từ trong túi ra, ấn phím quen thuộc, cái dãy số ra, màn hình chữ “ gọi”.

      “Tút, tút.”

      “Tiểu Mộ!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam dịu dàng.

      Bằng.” Hàn Mộ nghẹn ngào tiếng, “ ở nơi nào? Em rất sợ hãi, rất sợ hãi…”

      “Tiểu Mộ!” Đầu dây bên kia có vẻ hơi sốt ruột, “Em làm sao vậy, Tiểu Mộ? Đừng khóc, bây giờ em ở nơi nào?”

      “Em cũng biết em ở nơi nào! Em vừa từ nhà ra.” Hàn Mộ lau giọt nước mắt rơi loạn xạ mặt, “ Bằng, làm sao bây giờ? thấy Tiểu Phong đâu nữa!”

      “Cái gì? Tiểu Mộ, em nghe, em ở yên tại chỗ đừng đâu, lập tức đến ngay!”

      Bằng…” Điện thoại di động truyền đến tiếng tút dài khiến Hàn Mộ hơi hoảng hốt. ngồi chồm hổm xuống, hai tay dùng sức ôm chặt lấy mình, đơn như chú chim bị chặt đứt cánh.

      Nước mắt lạnh lẽo dọc theo gò má rơi xuống đất.

      Hàn Mộ cúi thấp đầu, mãi cho đến khi có tiếng thắng xe vang lên bên tai .

      “Tiểu Mộ!”

      Hàn Mộ nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ánh mắt trồng rỗng vô hồn giống con rối gỗ mất linh hồn.

      “Tiểu Mộ!” Chu Tiêu Bằng cực kì đau xót, Hàn Mộ ở trước mắt tiều tụy đến nỗi có ngôn từ nào có thể diễn tả.

      Bằng?” Giọng của Hàn Mộ run run, nhẫn để mình rơi nước mắt.

      “Tiểu Mộ!” Chu Tiêu Bằng chạy tới, nhàng ôm Hàn Mộ vào lòng. dám dùng sức quá mạnh, sợ chỉ dùng chút sức, Hàn Mộ giống như con búp bê sứ bị nghiền nát.

      “Hu hu…” Thanh quen thuộc, hương vị quen thuộc, cái ôm quen thuộc, Hàn Mộ được ôm vào lòng khóc rống lên.

      “Tiểu Mộ ngoan, đừng khóc.” Chu Tiêu Bằng nhàng vỗ lưng Hàn Mộ, trấn an .

      Bằng, tốt, còn ở đây!” Hàn Mộ nghẹn ngào, trong giọng tràn ngập cảm giác vô lực, “Mẹ thấy nữa, ba ba cũng ở bên cạnh em. tại ngay cả Tiểu Phong cũng thấy nữa. Bằng, , em phải làm gì đây?”

      “Tiểu Mộ ngoan. Bằng luôn ở bên cạnh em.” Chu Tiêu Bằng nhàng xoa đầu Hàn Mộ, giọng kiên định, “Nhất định Bằng để Tiểu Mộ phải đơn!”

      Bằng, Tiểu Phong bị bán rồi. Em tìm thấy nó, chỗ nào cũng thấy!” Nước mắt Hàn Mộ thấm ướt chiếc áo màu trắng của Chu Tiêu Bằng.

      “Tiểu Mộ, em đừng khóc!” Chu Tiêu Bằng nâng mặt Hàn Mộ lên, nhàng lau những giọt nước mặt mặt , dịu dàng, nâng niu, trân trọng như bảo bối.

      “Là bà ta, là bà bán Tiểu Phong.” Hàn Mộ kích động bắt lấy bàn tay to lớn của Chu Tiêu Bằng, lắc lắc liên tục.

      “Bà ta?” Chu Tiêu Bằng hơi ngừng lại, giống như phản ứng kịp.

      “Đúng! Là bà ta!” Hàn Mộ kích động, nước mắt càng chảy càng nhiề, “Vì sao? Vì sao…Bà ta buông tha cho em? Vì sao ngay cả Tiểu Phong bà ta cũng buông tha, vì sao…”

      “Tiểu Mộ, em bình tĩnh chút!” Chu Tiêu Bằng ôm lấy Hàn Mộ, mặt lộ ra đau đớn kịch liệt.

      “Bình tĩnh?” Trong miệng Hàn Mộ tràn ra nụ cười khổ, “ em phải bình tĩnh kiểu gì đây? Em thể, em…” Còn chưa xong, cả người Hàn Mộ vô lực xụi lơ.

      Chu Tiêu Bằng ôm lấy Hàn Mộ, hai tròng mắt đau xót, “Tiểu Mộ, em nghỉ ngơi chút. Chuyện còn lại để Bằng giải quyết!”

      Chương 8: Thanh mai trúc mã 2

      Chu Tiêu Bằng dịu dàng lau mồ hôi trán cho Hàn Mộ.

      Trong lúc ngủ mơ Hàn Mộ ngủ yên ổn, trong miệng có tiếng đứt quãng, "Tiểu Phong... Tiểu Phong... Em ở nơi nào... Ở nơi nào..."

      Chu Tiêu Bằng cảm thấy đau xót. nhàng nắm lấy bàn tay bé của Hàn Mộ, để lên bờ môi khẽ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.

      "Tiểu Mộ, thực xin lỗi." Chu Tiêu Bằng thấp giọng , " cũng tìm thấy Tiểu Phong!"

      - Chu Tiêu Bằng, là thanh mai trúc mã của Hàn Mộ .

      Lúc năm tuổi, Hàn Mộ ba tuổi. Hai nhà bọn họ là thế giao (mấy đời thân nhau). Mẹ của và mẹ của Hàn Mộ là chị em tốt, cùng nhau lớn lên. Lúc bọn họ còn rất , mẹ sau này bà để Hàn Mộ làm vợ của . Cho nên, ngay từ rất quý trọng, thương Hàn Mộ.

      Nhưng mười năm trước, đột nhiên mẹ Hàn Mộ biến mất tung tích. Bọn họ tìm như thế nào cũng thấy, giống như bà biến mất hoàn toàn thế giới này. lâu về sau, Ba Hàn cưới vợ hai - Hướng Ngôn Vũ. Từ đó, cuộc sống của Hàn Mộ và Hàn Phong cực kì bi thảm.

      "Tiểu Mộ, thực xin lỗi. thể chăm sóc tốt cho em, để em chịu ủy khuất và đau khổ , thực xin lỗi!" Chu Tiêu Bằng lại hôn lên mu bàn tay của Hàn Mộ. rất thích nằm ngủ trước mắt này. Mỗi nụ cười cùng điệu bộ nhăn mặt của , nhất cử nhất động đều khắc sâu khắc ở trong ký ức của , có cách gì để xoá mờ.

      còn nhớ , lần đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Mộ. mặc bộ váy công chúa màu hồng nhạt, vẻ mặt thẹn thùng đứng ở trước mắt . Tại thời điểm đó, ánh mắt Hàn Mộ rất đẹp, giống như ngôi sao trời vậy. Nhưng mà...

      Sắc mặt Chu Tiêu Bằng buồn bã, vì sao khi Hướng Ngôn Vũ vừa xuất , ánh mắt của Hàn Mộ lại có vấn đề? xảy ra chuyện gì? Vì sao muốn tra ra việc này nhưng tra thế nào cũng ra? Tăm tối mờ mịt, giống như có người ngăn chặn phương hướng của , để điều tra được gì. Cuối cùng chuyện gì xảy ra, là ai ngăn cản ?

      "Đinh..."Tiếng chuông điện thoại chấm dứt suy nghĩ của Chu Tiêu Bằng.

      Chu Tiêu Bằng khẽ cau mày, cầm di động lên, ấn xuống nút nghe, "Mẹ..."

      biết đầu dây bên kia gì. Chỉ thấy sắc mặt Chu Tiêu Bằng càng ngày càng tốt.

      "Con cưới ta! Mẹ, người đừng hi vọng gì cả!" Chu Tiêu Bằng tức giận trong điện thoại. cũng , vì sao bà luôn duy trì quan hệ tốt với mẹ của Hàn Mộ nhưng ở thời điểm này lại muốn cưới người khác!

      "Ưm..." Ở giường, Hàn Mộ rên lên tiếng, mở đôi mắt sưng đỏ ra.

      "Tiểu Mộ!" Chu Tiêu Bằng vui mừng, "Tiểu Mộ, em tỉnh. Em có cảm thấy thoải mái ở chỗ nào ? Đúng rồi, em đói sao?"d

      Hàn Mộ nghe được giọng của Chu Tiêu Bằng, đáy lòng cảm động nhưng sau đó lại dâng lên cảm giác đau đớn, " Bằng, em tốt lắm. Nhưng em cũng hơi đói bụng!"

      Mặt Hàn Mộ hơi đỏ lên, giống như có chút ngượng ngùng.

      "Được, được..." Chu Tiêu Bằng đứng lên, "Tiểu Mộ, em đợi chút, Bằng làm đồ cho em ăn..." Vừa xong, người chạy ra ngoài cửa.

      " Bằng ..." Hàn Mộ vươn bàn tay nhắn của mình ra, nắm lấy khí, "Ngay cả cũng rời sao?"

      Nước mắt lẳng lặng rơi xuống từ khoé mắt của Hàn Mộ, giọt lên drap giường màu trắng...
      Last edited: 19/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :