1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 124: Lời tỏ tình của Ninh thiếu

      " chờ chút, tôi lập tức gọi bác sĩ cho !"

      Hàn Mộ nhìn sắc mặt Ninh Doãn Ngân tái mét chút huyết sắc, trong lòng chợt hoảng hốt, vội vàng muốn chạy ra ngoài.

      Ninh Doãn Ngân cúi đầu xuống, chỉ thấy luồng ánh mắt hồ ly của chợt lóe lên.

      đây là gấp gáp đến hồ đồ sao?

      Trong phòng VIP của bệnh viện có nút nhấn nối với văn phòng bác sĩ trưởng khoa, chỉ cần nhàng nhấn cái, bác sĩ lập tức chạy tới!

      Khóe môi Ninh Doãn Ngân hơi nhếch lên.

      thể biết, cho nên có thể chứng minh, quan tâm ! Đây phải gọi là "quan mình bị loạn" sao?

      cứng mềm ăn, vậy chiêu này phải có thể thử nhìn hiệu quả ra sao?

      " cần.... ......" Ninh Doãn Ngân nhàng kéo Hàn Mộ, cầm cổ tay "Đừng . ...... đau quá! Đau quá.... ..."

      Dường như miệng vết thương nứt ra đường, máu tươi chảy ra.

      "Ôi, sao .... ......." Giờ phút này lo lắng đều gương mặt xinh đẹp của Hàn Mộ.

      Sao chỉ đụng cái, miệng vết thương lại nứt ra thành cái dạng này rồi?

      trán Ninh Doãn Ngân toát ra rất nhiều mồ hôi.

      *****

      Trong lòng Ninh Doãn Ngân khẽ rủa thầm tiếng.

      , miệng vết thương này rất đau!

      Lần này là " thành công thành nhân"! Nếu phải biện pháp của đến trình độ cùng đường bí lối, sao có thể lăn qua lộn lại cơ thể mình chứ?

      đời này chỉ có người phụ nữ này có thể làm cho liều mạng lăn qua lộn lại bản thân như thế?

      Giữ chặt tay Hàn Mộ vẫn chịu buông ra, hai mắt Ninh Doãn Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt linh động của " chỉ muốn với em vài lời, em có thể ?"

      Lời khẩn cầu làm cho Hàn Mộ chấn động toàn thân.

      Từ khi nào Ninh thiếu lại dùng lời khép nép để cầu xin người chứ?

      Nhưng........Nhưng, miệng vết thương chết tiệt này phải làm sao? nhìn thấy máu tươi chảy tràn ra miệng vết thương.

      Đôi mắt thâm thúy rơi vào trong mắt Hàn Mộ, mang theo chút đau khổ, mang theo chút kiên nhẫn.

      Hàn Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Ninh Doãn Ngân ngồi giường.

      " có khỏe ?"

      Ninh Doãn Ngân lắc đầu, khoảnh khắc đó nắm lấy tay Hàn Mộ buông ra. thích nắm tay trong tay !

      "Em có thể nghe vài lời được ?"

      Hàn Mộ nhàng gật đầu, lòng chỉ đặt vào chuyện máu ngừng tràn ra miệng vết thương người Hàn Mộ.

      Người này, quả tự làm khổ mình!

      "Chuyện sáu năm trước, muốn tiếng xin lỗi." Ninh Doãn Ngân mang theo ánh mắt áy náy nhìn Hàn Mộ.

      Bất kể như thế nào, sáu năm trướng là làm tổn thương , chịu trách nhiệm, đây là lỗi của !

      người phụ nữ mình mang theo đứa bé sinh sống nơi đất khách quê người. nhất định chịu rất nhiều đau khổ mới nuôi lớn đứa bé!

      " xin lỗi......."

      tiếng xin lỗi giống như tảng đá nặng ngàn cân bỗng chốc nặng nề đập vào lòng Hàn Mộ.

      Hàn Mộ hơi ngạc nhiên nhìn vào mặt .

      Kiêu ngạo tự tại như , có ngày Ninh thiếu Ninh Doãn Ngân cũng mở miệng xin lỗi như vậy!

      Dường như Ninh Doãn Ngân quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Mộ, tiếp tục "Đây là lần đầu tiên Ninh Doãn Ngân đặt tình cảm lên người phụ nữ. từng khờ dại cho rằng, chỉ cần Ninh Doãn Ngân muốn, đời này có gì là chiếm được. Kể cả phụ nữ. Nhưng......"

      Ninh Doãn Ngân nhìn vào mắt Hàn Mộ "Nhưng, mãi cho đến khi gặp em, lần đầu tiên trong đời mới biết cái gì gọi là thất bại!"

      Ninh Doãn Ngân nhiều tiền, đẹp trai. Tại thành phố A này biết có bao nhiêu phụ nữ tự nguyện quỳ gối dưới chân . Nhưng lại giống!

      "Bất tri bất giác, mơ mơ hồ hồ, lần đầu tiên Ninh Doãn Ngân người. Tiểu Mộ, em biết ?" Giọng ôn nhu dịu dàng rơi vào tai Hàn Mộ.

      Tiểu Mộ?

      Chân mày Hàn Mộ hơi nhíu lại, khóe môi thể ra câu. Trong lòng hơi lóe lên suy nghĩ tà ác, lời tỏ tình của Ninh thiếu phải bình thường!

      mặt Hàn Mộ lên vẻ phong khinh vân đạm, dường như để những lời của Ninh Doãn Ngân vào tai.

      Ninh Doãn Ngân thấy Hàn Mộ bình tĩnh như thế, trong lòng đau đớn.

      có cảm giác sao? vì trả ơn phát súng nên mới ở lại?

      cúi đầu xuống, che dấu mất mát trong lòng. Ninh Doãn Ngân bị trận dở khóc dở cười, dường như cách này vô dụng. Là thành rồi, hay là người phụ nữ này chút tình cảm nào với ?

      Hàn Mộ hơi mỉm cười, nụ cười đến bên môi bị áp chế lại, giọng bình thường "Tôi biết rồi!"

      Ninh Doãn Ngân lắc đầu, giọng bất đắc dĩ "Người phụ nữ, rốt cuộc là em vô tâm hay vô tình? tại, em biết phải làm thế nào rồi chứ?"

      cách nào phục hồi tình cảm của , cho dù biết , vậy có thể thế nào? còn bằng chưa !

      Vô tâm hay vô tình?

      Hàn Mộ hơi buồn bực, cái gì gọi là vô tâm hay vô tình?

      Lòng của nhét vào người nào đó từ lâu rồi, mang theo tình cảm của bản thân, Như vậy coi như là vô tâm hay vô tình sao?

      "Ha ha ha.... ..." Ninh Doãn Ngân đột nhiên buông tay Hàn Mộ ra, cười đến đau khổ "Em biết ? Ninh Doãn Ngân người phụ nữ tên Hàn Mộ, đến thê thảm!

      Tuy biết tình cảm của Ninh Doãn Ngân đối với mình, nhưng Hàn Mộ chưa từng nghĩ tới, với ba chữ kia.

      " em!"

      Hàn Mộ cảm thấy đôi mắt của bị thứ gì đó làm cho mơ hồ. Sáu năm, lần đầu tiên xúc động đến rơi nước mắt, cũng bởi vì ba chữ đơn giản kia!

      Có bao nhiêu người đàn ông nguyện ý ra miệng ba chữ kia, cho dù đối với người phụ nữ mình chứ?

      Hàn Mộ mỉm cười tiếp, chỉ biết, đời này Hàn Mô thua người đàn ông này rồi!

      "Em biết ." Hàn Mộ nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Ninh Doãn Ngân "Có phải biết, từ khoảnh khắc đỡ viên đạn kia, trái tim này đập vì ?"

      Chương 125: muốn ăn em

      Ninh Doãn Ngân nhàng hôn Hàn Mộ.

      Hai mươi tám năm qua lần đầu tiên trong lòng cảm thấy rất an tâm, loại cảm giác này đến từ người phụ nữ trong lòng . Gương mặt tuấn của cọ sát vào mái tóc đen của Hàn Mộ "Tiểu Mộ, những lời khác ta , nhưng nợ em, nhất định đền bù tổn thất của em, vất vả cho em!"

      Hàn Mộ cười khẽ tiếng.

      Có phải tất cả đàn ông rơi vào lưới tình đều trở nên ngu ngốc như vậy, mà ngay cả đường đường là Ninh thiếu cũng ngoại lệ!

      Những lời khác ? Cũng biết vừa rồi là người nào giữ chặt hai tay líu ríu như vậy.

      người cúi đầu, người ngước mắt, lập tức bốn mắt nhìn nhau, dòng điện lớn chảy hai người.

      Ninh Doãn Ngân phát dường như bản thân cố ý ngày càng nặng, mà Hàn Mộ lập tức cảm giác mặt càng nóng lên.

      "Miệng vết thương của bị nứt ra, em lập tức tìm bác sĩ cho ." Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân ra, đứng lên.

      Trời ơi, ở lại đây chút nữa, nhất định có chuyện xảy ra.

      " vội tìm bác sĩ!" Ninh Doãn Ngân kéo lấy Hàn Mộ "Có việc càng cần đến em!"

      "Chúng ta cho nha đầu kia thêm em trai hoặc em nữa!" Ninh Doãn Ngân cười nhìn Hàn Mộ.

      "Lấy cớ!" Hàn Mộ cười khẽ. cũng phải là người cổ hủ. Loại chuyện này theo quá mức bình thường.

      Hàn Mộ dùng tay ôm cổ Ninh Doãn Ngân, cười quyến rũ "Này, có phải gần đàn bà lâu rồi ?"

      Ninh Doãn Ngân chợt đỏ bừng mặt.

      buồn bực, cũng bởi vì chuyện này mà trở thành người về phương diện nào đó có vấn đề chứ!

      Ninh Doãn Ngân cúi đầu, giọng mang theo chút ủy khuất "Cho nên, em cần phải đền bù tổn thất cho !"

      tay chậm rãi mơm trớn gương mặt tuấn của Ninh Doãn Ngân, từ lông mày, con mắt rồi đến cái mũi, cuối cùng dừng lại môi .

      "Đều môi mỏng đa tình. Nhưng sao lại ngốc như thế. biết ? ra, em phát nơi đây của em cũng đau! Rất đau, rất đau......" tay Hàn Mộ đặt lên ngực mình.

      "Em nghĩ rằng sáu năm trước, trái tim của em chết, mọi chuyện đều đến quá đột ngột, làm cho em rất đau khổ. Em biết làm sao. Chỉ có thể chạy trốn. Sau khi trốn , em lại phát em có Thược Thược, cũng vì nha đầu kia đến làm cho cuộc sống của em bừng sáng. Nhưng vì sau lưng mưu chìa khóa vàng, em thể trở về, thể đối mặt với , em sợ, sợ mất Thược Thược, nhưng lúc em nhìn thấy , em chợt phát trong chớp mắt trái tim em như ngừng đập. Lúc đó, em cũng biết vì sao!"

      Hai mắt Hàn Mộ lẳng lặng nhìn Ninh Doãn Ngân "Mãi khi đỡ họng súng thay em, em phá ra trái tim em vô cùng đau đớn, vì mà đau!"

      ra, đêm sáu năm trước làm cho góc khuất sâu nhất trong lòng quen thuốc người đàn ông xa lạ!

      "Hàn Mộ em đời này thua .......!"

      Dứt lời, đôi môi đỏ thắm chặn lại môi mỏng của Ninh Doãn Ngân, nhàng, từ từ.

      Ninh Doãn Ngân chấn động cả người, tùy ý để Hàn Mộ hôn môi mình, luồng hơi nóng đánh úp vào chỗ sâu nhất trong lòng , chỗ mẫn cảm nào đó chợt căng cứng.

      "Tiểu Mộ......" Ninh Doãn Ngân đổi bị động thành chủ động, phát ôm lấy Hàn Mộ, như muốn khảm vào xương cốt của .

      "Ưm......" Hàn Mộ rên khẽ tiếng, miệng hé mở, đầu lưỡi của Ninh Doãn Ngân thừa dịp công thành đoạt đất, cùng cái lưỡi thơm tho của dây dưa.

      Hàn Mộ nhắm hai mắt lại, tay luồng vào lồng ngực Ninh Doãn Ngân, ra sức trêu đùa.

      Đáng chết.... ......

      Ninh Doãn Ngân biến sắc mặt. Người phụ nữ này học được ở đâu, đúng là tinh, hoàn toàn khác với thanh thuần của sáu năm trước.

      Ninh Doãn Ngân khẽ nguyền rủa tiếng, đẩy Hàn Mộ ngã nhào xuống giường, từ cao nhìn xuống " tinh, em học những lời này từ đâu?"

      Hàn Mộ cười nghịch ngợm, tay nhàng mơn trớn lồng ngực Ninh Doãn Ngân "Em học được từ đàn ông bên ngoài!"

      "Em.... ..." Ninh Doãn Ngân chán nản. ngờ người phụ nữ này lại thẳng thắn như thế, thẳng thắn có đàn ông bên ngoài.

      Vừa tức vừa giận, tuy rằng biết trong sáu năm xảy ra chuyện gì. có thể có người đàn ông khác! Nhưng, từ hôm nay trở , chỉ có thể là của mình .

      "Từ hôm nay trở , em chỉ có thể có người đàn ông là !" cúi đầu, hung hăn hôn môi Hàn Mộ, gặm cắn như phát tiết cơn giận của mình.

      tức giận, tức giận. Tuy trong lòng vẫn luôn tự với bản thân đều coi vào đâu, muốn là tương lai của . Nhưng con mẹ nó đáng chết, sao có thể để ý!

      Hung hăng ngăn chặn Hàn Mộ, tay chạy loạn người "Đàn ông của em chỉ có thể là !"

      Hàn Mộ cười tươi, khiêu khích nhìn Ninh Doãn Ngân "Cụ thể để xem hiệu suất!"

      "Có thể!" Ninh Doãn Ngân thở ra hơi bên tai Hàn Mộ, tiếp tục cúi đầu, hôn cổ . "Ha ha, rất ngứa!" Hàn Mộ mỉm cười , đầu nghiêng qua bên.

      "Như vậy chịu nổi?" Ninh Doãn Ngân cười tà, tay tới bầu ngực cao ngất, nhàng xoa nắn.

      "Ưm......" Hàn Mộ rên rỉ tiếng. "......Đừng!"

      " còn muốn ăn em!" Ninh Doãn Ngân nhìn bộ dáng xấu hổ của Hàn Mộ, vẻ mặt hơi sợ hãi, trong lòng hơi mừng rỡ.

      còn tưởng rằng người phụ nữ này là tinh, nghĩ tới chỉ ngoài miệng, hành động lại như bình thường. Nhưng vậy có thể chứng minh, có người đàn ông khác?

      chậm rãi cởi chiếc váy ngắn người Hàn Mộ, tay xoa nắn bắp đùi "Vừa rồi phải còn bộ dạng mê hoặc lẳng lơ, tại sao lại chút tức giận?"

      Hàn Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Ngân "Ninh nhị hàng, là Ninh nhị hàng!"

      Chẳng trách điên cuồng cắn mút môi , ngay cả lời đùa cũng nghe sao? Bình dấm chua!"

      Ngửi được mùi hương thoang thoảng phát ra từ người Hàn Mộ, Ninh Doãn Ngân nuốt nước miếng cái, yết hầu chuyển động lên xuống.

      "Tiểu Mộ, cho .... ....."

      Cởi bỏ quần áo bệnh nhân, quần áo người Hàn Mộ bị kéo đến mức lộn xộn, cổ của , trước ngực, Ninh Doãn Ngân đều để lại quả dâu tây.

      lúc hai người hăng say mất phương hướng, tiếng mở cửa vang lên, tiếp đó chính là tiếng hét to.

      Chương 126: nhà ba người chuyện phiếm


      "Cạch......" Cửa phòng bệnh được nhàng mở ra, tiếp đó là tiếng hét to.

      Hai mắt của Hàn Khuynh Thược vẫn bất động nhìn chằm chằm Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân cởi quần áo nằm giường bệnh, phản ứng nhanh chóng dùng tay che hai mắt lại, vừa , vừa chậm rãi lui ra ngoài.

      "A........ xin lỗi, xin lỗi! Các người có thể tiếp tục....Tiếp tục....."

      "Cạch......" tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.

      Hàn Khuynh Thược buông tay che mắt mình ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai mắt đảo lộn.

      Ban ngày, hơn nữa ở bệnh viện. Ba mẹ bé có cần phải cầm thú như thế ?

      Hàn Khuynh Thược dựa vào vách tường, lắc đầu thở dài : "Ôi, tình nam nữ là mù quáng!"

      Lại xằng bậy, xằng bậy cũng phải đề phòng trẻ chứ! Bạn nhìn chút, ảnh hưởng nhiều tốt đâu!

      Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân làm mưa làm gió người ra "Thược Thược nhìn thấy rồi!....... nhanh đứng lên cho em.... ..."

      "Xem, thấy, rồi xem...Đến đây!" Ninh Doãn Ngân mồm miệng .

      Trời ơi!

      tại đến bước này rồi, phải làm thế nào ngừng được nữa?

      Sắc mặt Hàn Mộ đỏ bừng, giống như mông khỉ.

      Người đàn ông này đúng là ngựa đực!

      Lần này tốt rồi, Thược Thược nhìn thấy, từ nay về sau làm sao đối mặt với Thược Thược đây?

      "Ninh Nhị, đứng lên cho em. Nếu từ nay về sau được chạm vào em!" Hàn Mộ vừa xấu hổ vừa tức giận.

      "Hả?" Ninh Doãn Ngân vừa nghe, lần này đến lượt biến thành quả bóng xì hơi rồi.

      Lửa nóng người bị câu của Hàn Mộ dập tắt.

      Con bé chết tiệt kia, lúc nào tốt, hết lần này tới lần khác xuất vào lúc này phá hư chuyện tốt của !

      Tức giận sửa sang lại quần áo của mình, Hàn Mộ đứng lên mở cửa ra ngoài.

      Chỉ thấy Hàn Khuynh Thược buộc tóc đuôi chồn vào, vẻ mặt cười xấu xa.

      "Ôi, sắc mặt hồ ly thối sao lại tốt như thế?

      Giọng của Hàn Khuynh Thược có chút hả hê mang theo vui vẻ vang lên bên tai Ninh Doãn Ngân.

      Ninh Doãn Ngân nâng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược. con bé xấu xa nhiều chuyện. "Đúng vậy, ban ngày cũng đủ sáng rồi. Bây giờ còn có thêm cái bóng đèn!"

      Bóng đèn coi như xong, còn phá hỏng chuyện tốt của !

      Càng nghĩ Ninh Doãn Ngân lại càng khó chịu. muốn bóp chết con bé xấu xa này.

      dám khẳng định, con bé này ba phần vô ý, bảy phần cố ý.

      Hàn Khuynh Thược cười đầy ý vị.

      Tha thứ cho ông, dù sao giờ trong lòng nó đúng là rất vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng của hồ ly thối.

      Con hồ ly thối này, ràng được tiện nghi còn khoe mẽ! Muốn nhân cơ hội ăn sạch mẹ của nó, tiện thể còn cho nó thêm em trai hoặc em ?

      "Mẹ là của con!" Hàn Khuynh Thược hung hăng trừng mặt nhìn Ninh Doãn Ngân.

      Hồ ly xấu, vẫn muốn cướp mẹ của nó!

      cả nhà ông!

      " ấy là người phụ nữ của chú!" Ninh Doãn Ngân khoanh hai tay trước ngực, nhìn Hàn Khuynh Thược, bé con, nếu con ngoan ngoãn cho chú, xem chú có đánh mông con !"

      Ninh Doãn Ngân uy hiếp giống như bông hoa mềm mại, đối với Hàn Khuynh Thược có tác dụng gì.

      "Ai là người phụ nữ của ?" hai người Hàn Mộ, Hàn Khuynh Thuộc vừa nghe, đồng loạt nhìn về phía Ninh Doãn Ngân. người trong mắt mang theo vẻ châm chọc, người trong mắt mang theo vẻ khó hiểu.

      Ninh Doãn Ngân che miệng vết thương của mình, ngồi ở giường.

      "Chú , đều sinh con đứng trước mặt của chú rồi, đóng dấu ràng, phải người phụ nữ của chú, sao được?"

      "Ai muốn ở cùng gia tộc hồ ly của hồ ly thối ba chứ?" Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Doãn Ngân, "Có phải đêm qua chú ngủ ngon?"

      Hàn Khuynh Thược trừng mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, con hồ ly xấu xa này, buổi tối có nằm mơ nên ban ngày lại bắt đầu mơ mộng hão huyền!

      "Đương nhiên là theo gia tộc của chú. Nếu bé con, con cảm thấy con từ trong hòn đá nhảy ra à?" Khóe môi Ninh Doãn ngân nhếch lên nụ cười tươi, nhìn Hàn Mộ bằng ánh mắt mập mờ. người cũng như thế! Nếu làm sao bé con đến đây được?

      Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm, nhìn Ninh Doãn Ngân. Hồ ly xấu này, ông cố cũng quá đáng, nếu phải nó, làm sao ông ta có thể ôm mẹ xinh đẹp của nó vào lòng, còn thiếu chút nữa xxoo mẹ của nó rồi, ba làm càng, ba hồ ly. Xem nó chạy cáo trạng ông cố hồ ly, để cho ông cố hồ ly thiến ba!

      Hàn Mộ ngồi bên, vẻ mặt đỏ bừng từ từ biến mất.

      Được rồi, cuộc sống sau này của nhất định trôi qua "khí thế ngất trời".

      "Hừ, mẹ mèo của con mới phải là người phụ nữ của chú!" Khóe môi Hàn Khunh Thược nhếch lên nụ cười đẹp, "Hồ ly xấu, phụ nữ của chú nhiều như vậy. Mẹ xinh đẹp của con mới khinh thường làm người phụ nữ của chú, nhiều nhất chính là người đàn ông của mẹ con!"

      "Ha ha....." Hàn Mộ vui vẻ. Bảo bối Thược Thược nhà đúng là cực phẩm, lời như vậy cũng ra miệng được. Làm cho Hàn Mộ người phụ nữ làm xằng làm bậy, cướp đoạt đàn ông khắp nơi!

      "Chú ở đâu có nhiều phụ nữ như vậy chứ? Từ lúc bất đầu đến cuối cùng chỉ có người!" Ninh Doãn Ngân phong khinh vân đạm.

      "Dừng lại.....Có quỷ mới tin chú!" Hàn Khuynh Thược nhất định phải tìm Ninh Doãn Ngân gây phiền toái. "Người phụ nữ vừa ra ngoài chính là người ở trong nhà chú? Con , hồ ly thối, đầu óc chú bị lừa đá à? Người phụ nữ như vậy chú cũng để ý, thị lực xảy ra vấn đề à?"

      "Tiểu Mộ!" Ai ngờ Ninh Doãn Ngân dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Mộ, giữ chặt tay : " thích nghe con bé lung tung. chỉ có người phụ nữ! , là người đàn ông của em! Em biết Bạch Thanh Tình luôn dính lấy !"

      Vẻ mặt Ninh Doãn Ngân giống như phi tử tắm rửa sạch , chờ hoàng đế sủng hạnh.

      Hàn Khuynh Thược trận buồn nôn. Hồ ly thối này, quá chán ghét.

      Hàn Mộ: " là hai hàng!"

      Ninh thiếu: "Đúng vậy, chú chính là hai hàng!"

      Hàn Mộ: "Ở nhà của tôi, việc lớn việc theo tôi"

      Ninh Doãn Ngân nhàng gật đầu, ở dưới mái hiên người ta thể cúi đầu: " giường cũng theo em.... ......"

      đầu đám quạ đen bay qua.......

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 127: Đường Á Sâm

      Nước mỹ, khu nhà cao cấp.

      Từ cửa ra vào nhìn lại, đập vào mắt là toàn bộ phong cách kiến trúc tiêu chuẩn.

      đỉnh trần nhà đến vách tường trang trí bức tranh sơn thủy mang phong cách nước Pháp lãng mạn, cuối cùng đến tấm thảm da dê trải sàn nhà. Xa hoa! Do sắp xếp này nên bạn có thể tưởng tượng chủ nhân của tòa nhà cao cấp này cũng là người chạy theo lãng mạn.

      Ở đại sảnh, chàng trai trẻ ngồi yên tĩnh ghế sô pha lót da hổ. Đôi mắt rủ xuống, ta tao nhã nhấc chân mình lên, tay gõ theo tiết tấu ghế da hổ.

      Chàng trai trẻ có đầu tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác, sống mũi cao thẳng dường như hoàn mỹ hơn so với phẫu thuật thẩm mỹ, môi mỏng hơi nhếch lên, giống như cười như cười.

      Chàng trai xinh đẹp! Ngũ quan hoàn mỹ làm cho người khác nghĩ lầm ta chính là xinh đẹp, nhưng người loại hoàn toàn chút ôn nhu, ngược lại từ trong xương cốt toát ra luồng hơi lạnh lùng.

      "Ông chủ." người đàn ông mặc tây trang màu đen từ bên ngoài vội vàng vào.

      ta đến trước ghế sô pha, chợt dừng bước lại, mỉm cười cúi đầu , sắc mặt vô cùng cung kính, hai mắt cũng dám nhìn người ngồi ghế sô pha: "Chủ nhân, tiểu thư và tiểu tiểu thư chắc trở về nữa!"

      " trở lại?" Chàng trai trẻ mỉm cười, nhưng từ trong ánh mắt nhanh chóng lên vẻ rất thoải mái.

      "Đúng vậy. Nghe ở thành phố A rất náo nhiệt, nghe Ninh thiếu tập đoàn Ninh thị kết hôn!"

      "Ninh thiếu kết hôn?" Chàng trai trẻ nhếch miệng " ta sao chứ?" Giọng cũng tia lo sợ, vẫn đều đều như vậy.

      Nhưng người đàn ông mặc tây trang đứng bên lại run rẩy cả người. ta hoàn toàn có thể cảm nhận được từ trong lời luồng hơi lạnh thấu xương, lạnh đến mức xông thẳng vào mỗi tấc da người ta, làm cho cả người ta từ xuống dưới đều lạnh lẽo.

      "Phải......" Giọng của người đàn ông mặc tây trang hơi run rẩy. " ta.......Hôm qua ta xuất viện!"

      "Ha ha..." Chàng trai trẻ ngồi ghế sô pha cười ha ha " hổ là Ninh thiếu, là tôi đánh giá ta quá thấp!"

      "Ông chủ, vậy bây giờ....."

      Chàng trai trẻ khoát tay áo, khẩu khí hơi lạnh " ra ngoài !"

      "Dạ!" Người đàn ông mặc tây trang cảm thấy mồ hôi thấm ướt quần áo sau lưng mình.

      Nghe được lệnh rời , ta giống như được phóng thích, vội vàng rời .

      "Ngu ngốc!" Chàng trai trẻ nhìn bóng lưng người đàn ông rời , còn có mồ hôi trán ta chảy xuống, cười lạnh.

      Chuyện đơn giản như vậy cũng xử lý được, Đường Á Sâm cần thứ vô năng phế vật như vậy!

      Từ trong túi lấy ra bức ảnh, giống như bảo vật của Đường Á Sâm, ngón tay nhàng cọ sát lên gương mặt tinh xảo của người trong bức ảnh.

      "Chẳng lẽ, ngay cả em cũng muốn rồi khỏi sao? có cách nào giữ em lại sao?" Hai mắt Đường Á Sâm lóe lên ý cười, môi mỏng nhếch lên.

      Đường Á Sâm có tiền muốn tiền, có quyền muốn quyền. Nhưng đời này nhất định là người đơn, mãi mãi là người đơn sao? Bên cạnh mãi mãi người đối xử lòng với sao? Trong những người này, kể cả ?

      Lấy ngón tay của mình từ từ rời khỏi bức ảnh, lộ ra gương mặt xinh đẹp đập vào mắt Đường Á Sâm. Hai mắt sâu kín làm cho người ta nhìn ra tia cảm xúc, hai tròng mắt màu xanh, giống như màu xanh của biển, cũng giống như màu xanh của bầu trời!

      "Mộ, em quá khờ dại rồi. Sao có thể để em rời khỏi ?" Môi mỏng nhàng hôn lên bức ảnh, nụ cười lạnh nhanh chóng lên gương mặt: "Mộ, đời này em nhất định chỉ có thể là của Đường Á Sâm !"

      Kết hôn? Đâu có dễ dàng như vậy?

      Đường Á Sâm buông bức ảnh trong tay, ngồi dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, che lắp màu xanh của biển.

      Mấy ngày trước tổ chức thần bí từ Trung Đông buôn lậu súng ống đạn dược đến thành phố A, tổ chức hắc thủ. Rất trùng hợp! ta vừa khéo biết tổ chủ nhân sau lưng tổ chức độc thủ, lại rất khéo chính là, ta là người bán ra súng ống đạn dược này!

      Ninh Doãn Ngân! Ninh thiếu của Ninh thị quốc tế, ai cũng ngờ chính là ông chủ lớn nhất phía sau tổ chức độc thủ.

      Đúng lúc.... ta tìm được cơ hội có thể đến thành phố A chuyến, đây phải cho ta cơ hội sao?

      Đường Á Sâm lấy điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại: "Chuẩn bị chút, ngày mai bay đến thành phố A!"

      Con mèo của ta trở về, lòng dạ muốn rời khỏi ta. Như vậy ta lãng phí chút sức lực, tự mình đón trở về.

      Lần này.... .......

      Hai mắt Đường Á Sâm hơi híp lại, lóe lên tia hung ác. Lần này chỉ cần mang trở về, ta nhất định bẻ gãy đôi cánh của . Ngược lại ta muốn nhìn, làm sao rời khỏi ta lần nữa!

      Bưng ly cà phê bàn, Đường Á Sâm sâm kín uống ngụm.

      Mùi cà phê nồng đậm chạm đến vị giác mùi vị cà phê đắng chát làm cho ta khẽ cau mày.

      Thứ này đắng!

      ta biết tại sao gần đây người cha lãnh khốc vô tình vô duyên vô cớ cứu về nhà. Nhưng ta có thể khẳng định, cha của ta nhất định che giấu điều gì! Ông ta vĩnh viễn làm chuyện gì mà có nguyên nhân.

      Bởi vì từ trong mắt cha ta có thể nhìn ra tia tâm tình kỳ lạ.

      Bên trong vẻ tâm tình mang theo tia quyến luyến và mơ màng.

      được cứu là người mù, đôi mắt rất linh động nhưng ánh sáng.

      Đường Á Sâm để cái ly xuống, ta có thể nhớ , mùa đông năm kia, câu đó cũng . Mãi đến khi đứa bé trong bụng được sinh ra, mãi đến khi đôi mắt của được chữa khỏi!

      Có lẽ bọn họ đều là người đáng thương à?

      Chương 128: Thay đổi chủ ý

      "Ha ha....." Đường Á Sâm đột nhiên chút hình tượng cười to.

      Tay cầm tách cà phê đổ vào ly thủy tinh, Đường Á Sâm lấy bộ dụng cụ pha trà.

      Kỳ , so với loại đắng chát khó chịu của mùi vị cà phê, ta càng thích trà hơn.

      Uống trà là việc ta thích làm nhất khi rảnh rỗi.

      Tuy trà có mùi vị đắng chát , nhưng lại có thể làm cho người ta có cảm giác hương thương ngọt ngào của nó lan tỏa.

      Kỹ thuật pha trà của Đường Á Sâm rất thành thạo, từng bước vô cùng quen thuộc.

      Đường Á Sâm là con hoang của cha ở bên ngoài với nữ ca sĩ sinh ra.

      Mà người nữ ca sĩ sinh ta chính là người phụ nữ chính tông.

      Cho nên theo lý người ta chảy nửa huyết thống nước Mỹ, nửa huyết thống Trung Quốc.

      như vậy, ta thích loại trà Bác Đại Tinh Thâm gì đó, cũng phải hoàn toàn có nguyên nhân.

      Pha ly trà, nước từ chảy vào trong ly trà, vài lá trà xanh trôi lượn lờ trong nước, hình ảnh này rất có cảm giác.

      Đường Á Sâm mỉm cười, bưng ly trà lên, nhàng uống hớp, nhắm hai mắt lại, dường như cảm giác được hương thơm của loại trà này cũng đậm, mùi vị cũng đắng.

      Từ , ta sống cuộc sống bị chửi rủa. Người mẹ là ca sĩ kia bởi vì bị người cha lãnh khốc vô tình ngắm trúng, đêm ân sủng, cho nên mới có hữu của ta.

      Hoặc đổi lại câu, bà ta vốn nên tồn tại.

      Số phận của thay đổi đến khi có xuất của , là tên Hàn Mộ xuất làm cho cảm thấy bầu trời bao la.

      Cho tới bây giờ chưa từng cho ta chút dịu dàng, làm cho ta dựa vào, làm cho ta yên tâm. cho ta biết, người mạnh mẽ chính là người khi ngã xuống tiếp tục đứng lên về phía trước. Cho dù bước chân nặng nề, nhưng cũng muốn lựa chọn bước từng bước.

      Cho nên từ khắc đó, ta bắt đầu làm cho bản thân mạnh mẽ. ta thề, nhất định làm cho những người từng thương tổn ta có kết quả tốt.

      Trước đó lâu ta làm được, ta làm bản thân mạnh mẽ. ta giam cầm cha mình, giết đoạt quyền! ta nhìn cha mình bằng ánh mắt miệt thị, ta cho ông ta biết, từ hôm nay trở vận mệnh của ông ta do ta nắm giữ!

      Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy mặt ông Walker mang theo vẻ hối hận!

      Hối hận?

      Đường Á Sâm lạnh lùng.

      Ông ta hối hận lúc trước đánh chết đứa con hoang này hay hối hận lúc trước đối xử tốt với ta!

      Hối hận! đời này vĩnh viễn có hối hận, phải ?

      Đường Á Sâm uống trà, dựa vào sô pha, dường như tự điều gì.

      "Cộc, cộc.... ..." trận thanh truyền từ bên ngoài vào, thanh giẫm lên mặt đất vẫn vang lên.

      Đường Á Sâm ngẩng đầu lên, cứ lẳng lặng nhìn lá trà nhàng nổi mặt nước.

      "Ông chủ!" Đúng lúc là người đàn ông mặc tây trang.

      Trán của ta dầy đặc mồ hôi, biểu mặt hơi khẩn trương và bất an.

      "Trời sập xuống rồi hả?" Giọng của Đường Á Sâm vẫn bình tĩnh chút dao động, tia dao động cũng có.

      " phải, ông chủ!" Người đàn ông mặc tây trang lén nhìn Đường Á Sâm.

      ta có lá gan dám nhìn thẳng vào ông chủ. Ông chủ vẫn mang mặt nạ, có nhiều người gặp qua mặt của ta.

      Hôm nay, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt của ông chủ. ra chủ nhân cũng giống như lời đồn đãi của người ngoài. chỉ có thế, kỳ chủ nhân lớn lên rất đẹp trai.

      "!" Đường Á Sâm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ pha trà bàn, hai mắt vẫn nhúc nhích.

      Người đàn ông mặc tây trang khỏi lạnh run cái. Vừa rồi bắt được tin tức lo lắng. mồ hôi giọt. tại lại bị hơi thở lạnh lẽo của chủ nhân hù sợ. Giờ phút này ta biết mình đổ mồ hôi nóng hay đổ mồ hôi lạnh.

      "Ông chủ, bên Italy xảy ra chuyện!" Người đàn ông mặc tây trang cúi thấp đầu, muốn che dấu bối rối của bản thân.

      "Xảy ra chuyện gì?" Đường Á Sâm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu đen nhìn người đàn ông mặc tây trang.

      "Dạ......Phải..." người đàn ông mặc tây trang nhìn đôi mắt phía trước như biển cả, trong khoảng thời gian ngắn quên lời mình muốn .

      "Tôi hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đường Á Sâm bỏ tách trà sứ thanh hoa trong tay xuống, giọng hơi đề cao.

      "Là.....Là gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức!" Người đàn ông mặc tây trang ngừng lau mồ hôi trán, hai chân hơi run rẩy, "Là bên tam gia, tam gia rồi!"

      Trong chớp mắt, vẻ mặt Đường Á Sâm chợt tái mét.

      " ba làm sao?"

      "Lợi ích bị cướp, người chết trong trận đấu súng!"

      mặt Đường Á Sâm nặng nề chợt thở ra hơi, lưng dựa vào ghế sô pha, mắt nhắm lại chi màu xanh của biển. ta khẽ nâng tay, xoa giữa lông mày.

      Làm sao có thể? người đối ta như em ruột làm sao cũng ?

      Đường Á Sâm nắm chặt tay, gân xanh trán nổi lên.

      muốn từng bước rời khỏi ta mà!

      " tiếp!" Đường Á Sâm mở miệng, trong giọng làm cho người ta có cảm giác mệt mỏi.

      "Người ghệ náo loạn trong gia tộc La Sài Tư Nhĩ Đức ngài biết đến!" Người đàn ông mặc tây trang liếc nhìn Đường Á Sâm, "Là Liệp Ưng, là cậu ta cướp tất cả quyền lợi, còn......Còn chủ động giết tam gia!"

      Liệp Ưng?

      Đường Á Sâm híp ánh mắt nguy hiểm lại, người cùng ta bại lộ, Liệp Ưng cả ngày chỉ mang mặt nạ! Tuy nhìn thấy mặt, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy Liệp Ưng là cậu bé chưa phát triển hoàn toàn!

      Trừ phi.... ...

      Trừ phi, sau lưng Liệp Ưng còn có thế lực lớn ủng hộ cậu ta.

      "Sắp xếp xuống, tôi muốn lập tức Italy!" Giọng Đường Á Sâm lạnh lùng vang lên.

      "Vậy còn thành phố A?" Người đàn ông mặc tây trang cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, vẫn nhúc nhích.

      "Bên kia, tôi tự sắp xếp."

      Đường Á Sâm hơi cúi đầu, dường như suy tư. Chiếu theo lý, người kế thừa gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là ba, đây cũng là tâm nguyện cả đời của ba ta.

      Hôm nay, ba chịu đau đớn do bị hạ độc, như vậy tất cả của ba, ta nhất định cướp lại tất cả! Dù cho huyết tẩy gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ta cũng tiếc bất cứ giá nào.

      Chương 129: Đêm trước hôn lễ


      tại Hàn Mộ nhìn bản thân trước gương.

      Áo cưới màu trắng mặc người, nhìn bên cạnh, thêm bộ trang sức bên cạnh . phải kết hôn sao? Gả cho người đàn ông ! Gả cho cha ruột của bảo bối Thược Thược nhà !

      Hàn Mộ đưa tay vỗ vỗ vào mặt mình, trang điểm đậm nhạt làm cho gương mặt vốn xinh đẹp càng lộ vẻ siêu phàm thoát tục. Tốc độ này có phải hơi nhanh rồi ?

      Hàn Mộ mỉm cười, kéo làn váy, xoay vòng. Áo cưới rất đẹp! Cái áo cưới này do Mễ Lan Đặc từ nước Pháp đặc biệt chế tác, giá trị hơn hai mươi vạn đô la!

      "Ha ha....." Hàn Mộ cười khúc khích.

      còn nhớ khoảnh khắc Ninh Nhị quỳ xuống trước mặt Thược Thược và ông Ninh cầu hôn . Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng càng thêm cảm động và kinh hỉ. cũng là , cho tới nay lãng mạn trong lòng vẫn chưa từng bị xóa . Cho nên cứ như vậy mà đồng ý lời cầu hôn.

      Nhanh sao? Đúng là hơi nhanh. Nhưng chỉ cần tình này tình là được.

      Hàn Mộ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, vỗ vỗ hai chân đau nhức.

      Xem ra, hôm nay nhất định bận rộn cả ngày rồi!

      "Cạch...." tiếng, cửa phòng được mở ra, lại đóng lại ngăn cách với náo nhiệt bên ngoài.

      Hàn Khuynh Thược đến, miệng vừa lẩm bẩm.

      "Thược Thược?" Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược nhếch miệng lên, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.

      Con bé này chắc cũng vừa náo loạn gì đó?

      "Mẹ." Hàn Khuynh Thược chạy đến bên cạnh Hàn Mộ, ôm lấy cổ : "Mẹ, người phải kết hôn sao? Gả cho con hồ ly thối kia!"

      Hàn Mộ mỉm cười, nhàng vỗ vỗ cái đầu của Hàn Khuynh Thược.

      Hàn Khuynh Thược rướng cái đầu của mình, đáng thương nhìn Hàn Mộ: "Mẹ!"

      "Thược Thược!" Khóe mắt Hàn Mộ mỉm cười hơi nhếch lên, cũng hơi ủy khuất nhìn Hàn Khuynh Thược: "Bán mẹ chính là con, tại muốn mặc cả trả giá cũng là con! Sao mẹ phát càng ngày mẹ càng đáng giá chứ!"

      "Nào có?" Hàn Khuynh Thược đứng lên, vẻ mặt bất mãn: "Con hồ ly thối kia ngay cả sính lễ cũng có. Mẹ con phân tiền cũng cho! , mẹ uổng công vô ích đưa cho hồ ly thúi, chút cũng đáng tiền!"

      "Hả?" Hàn Mộ ra vẻ ngạc nhiên: "Vậy lấy chồng. Chúng ta bị tiền mất tật mang?"

      Dứt lời, Hàn Mộ muốn cởi áo cưới người ra.

      "Ui, mẹ bảo bối, mẹ mau dừng lại, dừng dừng..." Hàn Khuynh Thược sốt ruột .

      Đâu là nguyên nhân Ninh thiếu đặt sính lễ. Căn bản là nó sợ mẹ của nó có chồng rồi quên nó, được ?

      "Được rồi, Thược Thược !" Hàn Khuynh Thược ngồi ở bên, hai tay chống lên đầu của mình, hai mắt nhìn sàn nhà.

      "Haizz!" Hàn Mộ sâu kín thở dài hơi.

      con bé kỳ quặc! Trong lòng nó nghĩ như thế nào chẳng lẽ biết sao?

      Hàn Mộ ngồi bên cạnh Hàn Khuynh Thược, tay cầm lấy bàn tay của con bé đặt lên ngực mình, vuốt ve cái đầu của nó: "Thược Thược, mẹ vĩnh viễn con. Con nữa, người thương con có thêm con hồ ly thúi và ông hồ ly!

      "Mẹ!" Hàn Khuynh Thược ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu: "Con biết rồi. Chỉ là...Chỉ là con lo lắng......."

      Hàn Khuynh Thược miễn cưỡng ngăn chặn miệng mình, lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về.

      Hôm nay là thời gian mẹ phải kết hôn. Nhưng đây phải là chuyện , rốt cuộc nó có nên hay ?

      "Thược Thược, rốt cuộc làm sao vậy? Hôm nay sao con ấp úng vậy?" Hàn Mộ cầm bàn tay bé của Hàn Khuynh Thược, hỏi thăm con bé.

      "Ôi, con phải thế nào đây?" Hàn Khuynh Thược sốt ruột. Sớm biết như vậy đến nhìn mẹ, nếu mẹ biết được cũng biết phải làm sao!

      "Thược Thược, nếu con . Hôm nay mẹ kết hôn!" Hàn Mộ gở đầu sa xuống, ném vào góc.

      "Được rồi! con còn được sao!" Hàn Khuynh Thược mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhặc đầu sa lên, đưa cho Hàn Mộ.

      tại, chỉ hy vọng mẹ của nó có thể bình tĩnh chút!

      Hàn Mộ tiếp nhận đầu sa, nhìn Hàn Khuynh Thược, chờ nó mở miệng.

      "Là phía bên nước Mỹ!" Hàn Khuynh Thược dừng chút: "Đường Á Sâm chiếm quyền lợi, ông Ốc Khắc bị giam cầm, của lớn của ông ta bị Đường Á Sâm làm cho.... ......."

      "Thược Thược, tin tức chính xác ? Con xác định?" Hàn Mộ ngẩng đầu nhìn Hàn Khuynh Thược, thần sắc mặt bình tĩnh, dường như tia dao động.

      Hàn Khuynh Thược thở dài hơi. Hoàn hảo mẹ nó rất bình tĩnh!

      "Dạ!" Tin tức chính xác sai."

      ra bên nước Mỹ, tin tức kia bay đầy trời rồi. Chỉ là bọn họ an phận ở thành phố A, nghe được tin tức gì mà thôi!

      "Mẹ, con còn nhớ, Đường Á Sâm kia đối với người......." Hàn Khuynh Thược dừng lại chút, giọng hơi , tiếp "Dường như ông ta đối với mẹ.... ......."

      Hàn Mộ sững sốt. Thược Thược cũng nhìn ra?"

      Cho tới bây giờ đều nghĩ tự mình đa tình, do hiểu lầm. Vậy xem ra phải như thế!

      "Thược Thược, con nhìn ra cái gì?" Hàn Mộ hỏi, mang theo chút khó hiểu.

      Hàn Khuynh Thược lập tức có cảm giác muốn thở dài. Chuyện gì mẹ cũng có thể hiểu , nhưng vì sao gặp phải chuyện tình cảm ngay cả người đều ngu ngốc?

      Đối với hồ ly thúi là thế này! Đối với Đường Á Sâm cũng là thế này!

      "Mẹ!" Hàn Khuynh Thược trợn mắt: "Đúng vậy! đứa ngốc cũng đều nhìn ra, Đường Á Sâm kia đối với mẹ 'Trong lòng có loạn' đó!"

      Hàn Mộ mỉm cười, lắc đầu: "Quên , bây giờ chúng ta ở thành phố A. Chuyện xa ngàn dậm chúng ta có cách nào khống chế! Hơn nữa, bây giờ mẹ phải gã cho cha hồ ly của con!"

      "Dạ!" Hàn Khuynh Thược nhàng gật đầu: "Cũng đúng!"

      Hàn Mộ ngồi ghế sô pha, trong lòng hơi khẩn trương. đột nhiên có cảm giác có loại dự cảm tốt!

      Lắc đầu, Hàn Khuynh Thược , trong lòng an ủi chính mình, đây chỉ là kết hôn khẩn trương mà thôi!

      Chương 130: Hôn lễ

      Đây là hội trường cử hành hôn lễ thế kỷ.

      Chú rể chính là Ninh thiếu đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Ninh thị, Ninh Doãn Ngân. vừa đẹp trai vừa nhiều tiền ở thành phố A, là người đàn ông làm mê đảo hàng vạn , Ninh Doãn Ngân!

      Đúng vậy, hôm nay phải kết hôn!

      Tin tức này làm cho nhiều người khiế[ sợ, có ít trái tim tan vỡ.

      Ánh mặt trời ấm áp bầu trời chiếu xuống, mọi người đồng loạt nhìn về phía dâu cách đó xa tới, bên tai vang lên khúc nhạc hôn lễ.

      Hàn Mộ nắm tay cha mình là Hàn Quốc Đào, chậm rãi bước từng bước về phía Ninh Doãn Ngân cách đó xa.

      Mọi người đồng loạt hít hơi.

      dâu đẹp quá!

      Người phụ trợ nắm vạt áo cưới màu trắng làm tôn dáng người thon thả của , gương mặt xinh đẹp cũng trang điểm đậm, nhưng lại để cho người khác cảm thấy đẹp đến mức chấn động lòng người, dường như cả bầu trời bỏ quên tiên nữ thế gian, tươi mát, thanh nhã.

      Gương mặt Ninh Doãn Ngân tràn đầy vẻ nhu tình, nhìn Hàn Mộ chậm rãi về phía mình, trong lòng xao động từng trận.

      Rốt cuộc phải trở thành vợ con của sao?

      trông mong sáu năm, lúc này bộ dáng sâu dưới đáy lòng từng bước về phía , mặt mang nụ cười ngọt ngào.

      Hôm nay quả xinh đẹp làm say mê, từ đáy lòng dâng lên cảm giác muốn ôm vào lòng, để cho người khác nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của .

      Hàn Quốc Đào nắm tay Hàn Mộ, đặt tay vào tay "Tiểu tử, tôi giao Tiểu Mộ cho cậu. Sau này cậu dám bắt nạt nó, tôi nhất định tha cho cậu!"

      Hàn Quốc Đào thể gật đầu. Tuy ông biết vì sao Tiểu Mộ muốn gả cho người đàn ông này. Nhưng Tiểu Mộ với ông, Thược Thược là con của cậu ta. Ông hoàn toàn biết sáu năm trước sau khi ông ở tù xảy ra chuyện gì. Vì sao Tiểu Mộ có con, vì sao thấy bóng dáng Tiểu Phong. Nhưng Tiểu Mộ từng với ông, nhất định làm cho mọi chuyện tốt lên! Ôi, chỉ cần Tiểu Mộ của ông có thể hạnh phúc, như vậy có gì ông chấp nhận, chỉ cần có thể hạnh phúc! Ông lựa chọn tin tưởng con ông. Cho tới nay con ông đều là niềm tự hào của .

      "Cha." Ninh Doãn Ngân tiếp nhận tay Hàn Mộ, giữ chặt trong tay mình, nghiêm túc gật đầu. "Người cứ yên tâm, cả đời này, Ninh Doãn Ngân con nhất định dùng tính mạng của mình để chăm sóc, bảo vệ Tiểu Mộ!

      Kiếp này, , nhất định buông tay ra!

      Hàn Mộ cười , khẽ ngẩng đầu, hôm này thời tiết rất tốt, cũng giống như tâm tình của !

      "Ừ." Hàn Quốc Đào nhàng gật đầu "Còn có, con bé Thược kia! Con cũng phải chăm sóc nó tốt!

      Hàn Quốc Đào nhìn thoáng qua Hàn Khuynh Thược đứng cách đó xa nhìn Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân. Con bé này giống như Tiểu Mộ....Chẳng qua ông cảm thấy người con bé này mang vẻ gì đó có ở Hàn Mộ.

      "Con bé là bảo bối của Tiểu Mộ!"

      Khóe môi Ninh Doãn Ngân nhàng nhếch lên: "Cha, con bé cũng là con của con, cũng là bảo bối của con. Con thương nó!"

      Ninh Doãn Ngân quay đầu nhìn Hàn Khuynh Thược, mặt lộ nụ cười mến. chỉ là người chồng, lại là người cha. Những điều này, trước kia chưa từng làm được, từ hôm nay trở đều làm tốt hơn!

      "Nếu con dám thương ấy, ông nội nhà con nhất định tha cho con!" Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ, hơi đến gần bên tai , nhàng lẩm bẩm: "Xin hỏi bà xã đại nhân của , từ hôm nay trở , có phải con bé gọi là Ninh Khuynh Thược rồi!"

      Hàn Mộ che miệng cười: "Việc này nên hỏi Thược Thược!"

      Ninh Doãn Ngân hơi nhún vai, nắm tay Hàn Mộ tiến lên phía trước. tại việc quan trọng nhất chính là ôm người phụ nữ này về nhà, mới có thể yên tâm hơn!

      Cha xứ đứng đài nhìn hai người, nhàng gật đầu.

      "Ngài Ninh Doãn Ngân, ngài có nguyện ý lấy tiểu thư Hàn Mộ làm vợ. Cho dù sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn bỏ ấy, bảo vệ ấy, quý trọng ấy?"

      Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Ninh Doãn Ngân, Hàn Mộ cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chướng mắt. Nhưng nhìn thấy Ninh Doãn Ngân mở miệng ra ba chữ kia "Tôi đồng ý."

      Hàn Mộ lập tức cảm thấy đôi mắt mình hơi ươn ướt, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc.

      Lời của Ninh nhị nghe còn thiếu sao? có chí khí rồi.......

      "Tiểu thư Hàn Mộ!" Cha xứ nhìn Hàn Mộ: " có nguyện ý gả cho ngài Ninh Doãn Ngân làm vợ. Cho dù sinh lão bệnh tử, đều ở bên cạnh ngài ấy, chăm sóc, quan tâm ngài ấy?"

      "Tôi đồng ý." Hàn Mộ cảm thấy tim mình run rẩy thôi, dường như run rẩy vì kích động.

      Rốt cuộc cũng thành vợ của !

      ra đêm giao thừa sáu năm trước.

      Vui vẻ cũng phải cơn ác mộng. Mà bọn họ chỉ mới bắt đầu. Tìm tìm kiếm kiếm, vòng quanh vòng, kết quả cuối cùng bọn họ phải ở cùng chỗ!

      " dâu chú rể trao nhẫn kết hôn!" Cha xứ vừa dứt lời, mọi người lại hít thở hơi.

      Hàn Mộ hơi bất đắc dĩ nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn chừng ngón cái ngón tai mình.

      "Ninh nhị, chính là nhà giàu mới nổi." Hàn Mộ gần như trợn mắt.

      Người đàn ông của hơi quá phách lối ?

      " thích!" Ninh Doãn Ngân cười trầm thấp "Bà xã đại nhân, viên kim cương này là khó tìm được đó!

      Viên kim cương này quả khó tìm được. Điểm quan trọng hơn là, viên kim cương này do chính chọn lựa, làm theo cầu của !

      Hàn Mộ nắm tay Ninh Doãn Ngân, đeo lên ngón áp út của chiếc nhẫn xinh đẹp.

      Tuy chiếc nhẫn đeo cho Ninh Doãn Ngân làm cho mọi người động tâm. Đáng chết là câu của Hàn Mộ lại làm cho Ninh Doãn Ngân xúc động muốn hung hăng hôn .

      "Ninh nhị, đây là cho chính em thiết kế!"

      Trao nhẫn xong, cha xứ mở miệng: "Bây giờ, chú rể có thể hôn dâu rồi!"

      Tiếng còn chưa dứt, Ninh Doãn Ngân ôm Hàn Mộ, cuối đầu hôn môi .

      Hàn Khuynh Thược đứng bên cạnh, phải, là Ninh Khuynh Thược khinh bỉ nhìn cha của nó. là chịu được con hồ ly thúi này!

      Ninh Khuynh Thược mỉm cười : dời chỗ khác, nhìn về chỗ khác .

      Đột nhiên cách đó xa xuất luồng khói trắng, trái tim chợt ngừng đập, hơi sáng tỏ: " tốt, mẹ, gặp nguy hiểm!"

      Vừa mới xong: "Ầm ầm.... ......" Tiếng nổ phát ra từ trong đám người.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 131: Càng thêm hỗn loạn trong hôn lễ, cảm ơn cậu


      Vừa mới xong, "ầm ầm...... Tiếng nổ vang lên trong đám người.

      "A...", lập tức cả trai lẫn đều loạn cả lên.

      trường hôn lễ hỗn loạn trận!

      "Chuyện gì xảy ra?" Ông Ninh ở bên, quét mắt liếc nhìn toàn cảnh xung quanh "Biện pháp an toàn đều khởi động sao?"

      "Ông chủ, tôi lập tức xem!" Mâu Tư Vân và Ninh Doãn Ngân trao đổi ánh mắt, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      Ninh Doãn Ngân mang Hàn Mộ đến bên cạnh.

      Ninh Khuynh Thược chạy đến bên cạnh Hàn Mộ, Hàn Mộ tay ôm lấy con bé "Thược Thược, mẹ cho phép con chạy loạn, cùng ở bên cạnh mẹ!"

      Trước khi cử hành hôn lễ trong lòng có cảm giác an toàn và sợ hãi. Nhưng ngờ việc này chứng thực nhanh như vậy!

      Ninh Doãn Ngân cúi đầu, nhìn Hàn Mộ và Hàn Khuynh Thược "Thực xin lỗi, Tiểu Mộ, hôn lễ bị phá hỏng rồi!"

      Hàn Mộ thoải mái cười, lắc đầu " tại việc quan trọng nhất là điều tra chuyện gì xảy ra. Nhưng việc kia, đều quan trọng!

      "Yên tĩnh lại cho tôi!" Ninh Doãn Ngân tiến lên bước, cất giọng lạnh lùng.

      tại, trường náo loạn như thế, muốn điều tra gì đó cũng dễ dàng như vậy. Còn nữa, hoàn cảnh hỗn loạn dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Giờ phút này, ông nội , ba của Tiểu Mộ, Tiểu Mộ và con bé Thược Thược đều ở đây! Người khác sống chết mặc kệ, nhưng nhất định phải đảm bảo bốn người họ an toàn.

      "Ông nội." Ninh Doãn Ngân nhìn ông Ninh "Ông đưa ba, Tiểu Mộ và Thược Thược trước. Bên này rất hỗn loạn, con thể đảm bảo phút sau có thể có nguy hiểm gì xảy ra hay !

      Cho nên, cách tốt nhất là đưa bọn họ rời khỏi chỗ này trước.

      Gây nên bạo động, người tạo ra cố, là phải từ từ bắt giữ, hiển nhiên được gấp!

      "Tiểu tử thúi." Vẻ mặt ông Ninh phong khinh vân đạm, lâm nguy sợ.

      Ninh Trúc Mặc ông có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp? Ngay cả vụ nổ nho này, ông còn để vào mắt.

      "Ông . Có dũng khí ở trước mặt ông để tạo cơn hỗn loạn này, ông lại muốn nhìn xem là người nào ăn gan hùm mật gấu!

      "Em cũng ." Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân "Hôn lễ của chúng ta bị làm thành cái dạng này, em có thể cứ như vậy mà bỏ sao?"

      Hai tay khoanh trước ngực, Hàn Mộ hung hăng kéo áo cưới cái.

      cái áo cưới hơn hai mươi vạn đô la bị hung hăng xé thành cái váy ngắn.

      Hàn Mộ thỏa mãn gật gật đầu. Dù sao hôn lễ này thể tiếp tục được nữ. chẳng cần chuẩn bị chút, nhìn xem có thể gặp phải điều bất trắc !

      Ninh Doãn Ngân nhìn động tác tự nhiên của Hàn Mộ, khóe mắt mỉm cười nhếch lên.

      "Bà xã, đây là áo cưới hơn hai mươi vạn đô la đó! Em có ý định giữ lại làm kỷ niệm sao?"

      "Vướng tay vướng chân, chờ chút em mặc nó, sao em có thể hành động được?" Hàn Mộ trừng mắt liếc nhìn Ninh Doãn Ngân, "Chẳng phải hơn hai mươi vạn đô la sao?"

      Hàn Mộ cố ý nhấn mạnh hai chữ đô la, "Ninh nhị, chính là nhà giàu mới nổi, em mới tin để tiền vào mắt!"

      Ninh Doãn Ngân bĩu môi cái.

      coi là nhà giàu mới nổi được sao? Bà xã quả coi trọng !

      " tại hỗn loạn như vậy, chuẩn bị làm thế nào?" Hàn Mộ cau mày, nhìn trường yên tĩnh chút nào, bất đắc dĩ nhìn Ninh Doãn Ngân.

      Bùn giấy!

      Ninh Doãn Ngân phát mình sắp điên rồi, lớn tiếng rống to: "Đều yên tĩnh lại cho tôi!"

      Ninh Doãn Ngân nhìn đám người chút yên tĩnh, nổi giận.

      "Chịu được!" Ninh Khuynh Thược nhìn lướt qua trường, từ trong túi áo lấy ra khẩu súng, đưa cho Ninh Doãn Ngân "Này, hồ ly thúi, cho cha cái này. Tự cha phát huy !"

      "Ha ha......." Ninh Doãn Ngân cười ha ha: "Con bảo bối, cha cảm ơn con!"

      Ninh Doãn Ngân nhận lấy cây súng trong tay Ninh Khuynh Thược, nhàng nhéo nhéo gương mặt nhắn của con bé.

      Ninh Khuynh Thược nắm bàn tay Ninh Doãn Ngân vuốt ve gương mặt mình.

      Con hồ ly thúi này, ở trước mặt mẹ nó mà dám ăn đậu hủ của nó: "bỏ cái tay hồ ly thúi của cha ra!"

      Ninh Doãn Ngân nhìn cái miệng nhắn của Ninh Khuynh Thược lầm bầm lầu bầu, tay cầm cây súng đưa lên cao, bắt phát vào trung.

      "Pằng......."

      Tiếng súng vang lên làm cho đám người hỗn loạn yên tĩnh lại. Đám người đồng loạt nhìn về phía Ninh Doãn Ngân, mỗi người đều mang vẻ mặt sợ hãi.

      "Di chuyển cái nữa có tin tôi bắn nát đầu mấy người !" Giọng Ninh Doãn Ngân như địa ngục đòi mạng, trong chớp mắt làm cho sắc mặt mọi người còn chút máu.

      " muốn chết yên tĩnh lại cho tôi!" Hai mắt Ninh Doãn Ngân lạnh lùng quét mắt về phía đám người vòng.

      khí xung quanh lập tức đông lạnh ba phần. Vốn là vạn dậm mây, trời trong nắng ấm ngày tốt lành, hôm nay làm cho người ta cảm thấy khí trời lạnh lẽo giống ngày đông tháng mười hai, ý lạnh từ đáy lòng dâng lên.

      "Nhưng nếu người nào đó tạo thêm hỗn loạn chút nữa. Tôi nhất định khiến người đó nếm thử hương vị của viên đạn này!"

      Hàn Mộ nhìn thoáng qua Ninh Khuynh Thược khoanh tay trước ngực xem cuộc vui, khóe môi nhếch lên.

      Hai người hổ là cha con! Ngay cả lời cũng giống nhau như vậy, muốn cho người khác tin hai người họ có quan hệ cha con cũng khó!

      "Tiểu Mộ, việc này.... ...." Dù sao cũng chưa từng gặp qua mưa gió máu tanh như thế, trong lòng Hàn Quốc Đào hơi lo lắng.

      "Cha, có việc gì đâu. Ngân giải quyết tốt." Hàn Mộ khẽ lắc đầu.

      Nếu ngay cả chút chuyện này mà giải quyết được, như vậy, gọi là Ninh Doãn Ngân! Người đàn ông của Hàn Mộ há có thể mạnh mẽ sao?

      "Đúng vậy ông ngoại! Đừng lo lắng!" Ninh Doãn Ngân kéo tay ông Ninh đứng bên cạnh "Ông cố của con còn ở đây, người nào dám đến gây !"

      Ninh Trúc Mặc mỉm cười lắc đầu: "Thược Thược, ông có già! Từ nay về sau dựa vào con đó!"

      sợ hãi mặt mọi người còn chưa rút . Nhưng bên này mặt mọi người lại cười , giống như xung quanh chút nguy hiểm nào, bọn họ vẫn làm mưa làm gió.

      Ninh Doãn Ngân đứng ở bên, hai tay khoanh trước ngực. tại, chỉ có thể chờ đợi.

      Vì hôn lễ này, điều thế lực bàn tay đen đến đây ít. cũng tin, dưới bảo vệ của bàn tay đen, còn có người nào dám đục nước béo cò, phá hư hôn lễ của .

      "Ầm ầm....." Cách đó xa là tiếng nổ lớn.

      Chương 132: Bên kia xảy ra chuyện



      "Ầm ầm....." Cách đó xa là tiếng nổ lớn.

      Mọi người lại trận hoảng sợ. Nhưng lần này dám náo loạn, mỗi người đều mang vẻ mặt sợ hãi đứng sang bên.

      Ninh Doãn Ngân hài lòng gật gật đầu.

      Những người này cuối cùng cũng làm loạn thêm!

      Hàn Mộ vốn thích hôn lễ làm oanh oanh liệt liệt, phô trương. Nhưng lại cố ý muốn như thế.

      Hôn lễ của Ninh Doãn Ngân sao có thể bình thường được? muốn cho cả thế giới biết, Ninh Doãn Ngân muốn kết hôn, muốn kết hôn với người phụ nữ . muốn cho cả thế giới biết, vợ con của hạnh phúc nhất thế giới, hôn lễ xa hoa nhất!

      Chưa đến lúc, Mâu Tư Vân vội vàng chạy đến, nhìn Ninh Doãn Ngân, sắc mặt mang theo vẻ nghiêm túc: "Ngân, tôi nghĩ ở đây có việc gì. Nhưng....Nhưng bên kia dường như tốt lắm!"

      Ninh Doãn Ngân vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi.

      Bên kia tốt lắm?

      Chỗ mà Mâu Tư Vân chỉ đúng là tổ chức bàn tay đen xảy ra chuyện?

      "Chuyện gì xảy ra?" Ninh Doãn Ngân đen mặt nhìn về phía Mâu Tư Vân

      Mâu Tư Vân khẽ cau mày, lắc đầu, gì.

      ra, ta còn tình hình. tại quan trọng nhất là phải chạy vào trong đó, mới có thể giải quyết được số việc!

      "Ngân, hôm nay hôn lễ đến đây thôi!" Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân đen mặt, giữ chặt tay , "Trước tiên giải quyết chuyện quan trọng!"

      Hàn Mộ mỉm cuời.

      Ngày Ninh Doãn Ngân cầu hôn , hết mọi chuyện cho nghe, kể cả tổ chức bàn tay đen dưới tay gầy dựng nên.

      Nhưng trong lòng Hàn Mộ biết , Ninh Doãn Ngân phải là tổng giám đốc đưa công ty ra thị trường, nhất định có thêm thân phận thần bí. vẫn điều tra , vẫn mở miệng hỏi. Nhưng ngờ, Ninh Doãn Ngân hết mọi chuyện cho biết.

      Vẻ mặt của Ninh Doãn Ngân chân thành. là người đàn ông của , mọi thứ của đều của ! cho biết cho ai?

      Trong lòng Hàn Mộ hơi cảm động, nhưng mặt vẫn biểu ra ngoài.

      Hàn Mộ vỗ đầu câu trêu ghẹo Ninh Doãn Ngân, "Ừ, đây gọi là lấy chồng theo chồng đó!"

      "Ừ." Ninh Doãn Ngân nhàng gật đầu, vẻ mặt xin lỗi.

      Đây ràng là trò giương đông kích tây. Thừa dịp ở đây kết hôn, bên kia lại ra tay đối với tổ chức của , ngược lại bọn họ khổ cực dụng tâm làm người lương thiện!

      Đối với tổ chức bàn tay đen của , ngay cả hôn lễ của cũng muốn làm cho chướng khí mù mịt.

      ***!

      Nếu Ninh Doãn Ngân bắt được người giật dây, cùng với người đó hỏng mất!

      "Tiểu Mộ, xin lỗi. Nhưng phải qua đó xem xét!

      Hàn Mộ nhàng gật đầu: "Ngân, em cùng với !"

      Lúc này mình có lẽ giúp được gì! Nhưng ít ra làm cho cảm thấy yên tâm!

      "Được." Ninh Doãn Ngân nắm lấy bàn tay Hàn Mộ, nhàng đặt nụ hôn xuống: "Cảm ơn em, Tiểu Mộ!"

      Ninh Doãn Ngân đúng người, cũng lấy đúng người.

      Nếu có sai lần, nhất định ngửa mặt lên trời cảm khái câu, cưới vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì nữa?

      "Con cũng !" Ninh Khuynh Thược nhìn lướt qua Ninh Doãn Ngân "Mẹ, con dùng bang giúp đỡ!"

      Ninh Khuynh Thược nhướng mày.

      Tuy biết cụ thể là chuyện gì xảy ra. Nhưng thư ký cấp cao của hồ ly thúi bày ra vẻ mặt như thế, tình hình chắc chắn có chỗ nào tốt!

      "Ừ." Hàn Mộ nhàng gật đầu, "Ngân, chúng ta thôi! thể nhờ vả nữa!"

      "Tư Vân, bên này để cậu giải quyết." Ninh Doãn Ngân nhìn Mâu Tư Vân, trong ánh mắt có vẻ hứng thú.

      Mâu Tư Vân hiểu gật gật đầu.

      ta đương nhiên biết ý của Ninh Doãn Ngân. Nên xử lý thế nào những chuyện này, ta có thể hiểu sao?

      Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Ninh Doãn Ngân khẽ cau mày.

      Hôn lễ của Ninh thiếu bên ngoài có thể chú ý sao?

      Vốn muôn người chú ý, tại nhất định cả thế giới đều biết. Ninh thiếu kết hôn, trường lại xảy ra hai vụ nổ lớn, cảnh sát đến đây vậy mới lạ!

      "Ngân, cậu qua đó !" Mâu Tư Vân nhàng gật đầu: "Cho cậu điều đoàn máy bay trực thăng, hẳn là nhanh tới?"

      Máy bay trực thăng?

      Hàn Mộ hơi nhìn thoáng qua Mâu Tư Vân, vừa liếc nhìn Ninh Doãn Ngân. là thủ trưởng thế nào cấp dưới như thế. Lên giọng cũng ghê gớm. Tuy tình huống khẩn cấp, nhưng cũng cần phải đều máy bay trực thăng đến?

      Bên này vừa xong, trời máy bay trực thăng bay vòng vòng, luồng khí lớn mạnh làm cho tất cả mọi người lui về sau ba bước.

      máy bay trực thăng có người thả thang dây, Ninh Doãn Ngân nhàng gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, dẫn đầu bước đến.

      Ninh Khuynh Thược nhún vai, theo sau lưng Ninh Doãn Ngân.

      Hàn Mộ nhàng gật đầu với Ninh Trúc Mặc và Hàn Quốc Đào, ý bọn họ yên tâm.

      Vừa mới leo lên thang dây, Hàn Quốc Đào lớn tiếng kêu lên.

      "Tiểu Mộ, con phải cẩn thận chút!"

      Ban đầu là hôn lễ rất tốt, ai ngờ náo loạn thành như thế!

      "Này......." Hàn Quốc Đào thở dài hơi.

      "Ông yên tâm !" Ninh Trúc Mặc nhìn chiếc máy bay trực thăng giữa trung, với Hàn Quốc Đào "Họ có chuyện gì! Bọn còn muốn lưu lạc bầu trời đó.... ..."

      Máy bay trực thăng bay hai vòng trung, sau đó quay đầu bay .

      Hàn Mộ đứng máy bay trực thăng nhìn xuống dưới, khoát khoát tay với Hàn Quốc Đào. Đám người tới tham dự hôn lễ bị phân tán ra, cảnh sát bên dưới nhanh chóng lấy lời khai. Mâu Tư Vân rất khách khí theo sát cảnh sát lấy lời khai.

      Hàn Mộ có thể từ miệng ta nhìn thấy được nụ cười cũng thêm gì nữa.

      ta , hôn lễ của Ninh thiếu bị phá như thế, Ninh thiếu đương nhiên tức giận. Lôi kéo Ông Ninh nghênh ngang rời . Về phần hôm nay xảy ra hai vụ nổ, bọn họ hoàn toàn biết.

      Hàn Mộ mỉm cười. biết sao?

      Có lẽ vậy!

      Nếu những người có ý muốn tạo ra, bọn họ là người bị hại, biết, cho dù là cảnh sát có thể cầu bọn họ làm sao bây giờ? Nếu như có người cố ý tạo ra, bọn họ trừ bỏ biết còn có thể gì nữa? làm ra chuyện như thế, hẳn là cũng nên xử lý được rất nhiều.

      Những cảnh sát này thât có thể điều tra được những gì?

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 133: Y Sâm và Tiểu Thất

      Thủ đô Italy, Rome.

      Trong gian phòng rộng lớn, bốn phía đều là đồ trang trí phong cách hoàng gia Italy, cao quý nhưng mất xa xỉ.

      chiếc ghế sa lon, nam tử tóc màu vàng kim ngồi. Hai chân của vểnh lên mặt bàn trước ghế sa lon, Die nd da nl e q uu ydo n tay đỡ lấy thân thể dựa vào thành ghế sa lon, tay nâng ly cà phê bàn, uống hớp. Sau đó vẻ mặt nhạo báng nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.

      Người phụ nữ này có đầu tóc màu đỏ rượu, gợn sóng lớn, với khuôn mặt nhắn tinh sảo. người mặc bộ váy ngắn màu đỏ bó sát người, làm cho người tôi cảm thấy nóng bừng!

      khuôn mặt nhắn tinh sảo của người phụ nữ, đôi bồ câu, khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy quyến rũ, cẩn thận lần, hồn phách của nam nhân đều bị câu mất. Dưới hai mắt, sóng mũi cao hoàn mỹ như chế tác tinh phẩm được nhà điêu khắc chế thành. Còn có cái miệng nhắn đỏ thắm, khóe miệng khẽ nở nụ cười như có như .

      "Y Sâm, xin hỏi, có phải muốn chết hay ?" Người phụ nữ ngồi ghế sa lon, đưa móng tay đỏ tươi của mình ra, hơi xẹt qua khuôn mặt của người nam nhân gọi là Y Sâm đó.

      "Tới mời đôi tay hoàn mỹ của ra tay!" Y Sâm nhàng cười với người phụ nữ tiếng, sau đó mập mờ thổi hơi ở bên tai , "Tiểu Thất mỹ nhân, là thơm!"

      "Lão tử nhà !" Chỉ thấy Tiểu Thất lập tức nhảy dựng lên từ ghế sa lon, "Lại nhân cơ hội ăn đậu hũ lão nương! Có tin đợt lát nữa lão nương thiến ?"

      "Hắc hắc. . . . . ." Y Sâm cười ha hả, "Vừa rồi mới có
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 133: Y Sâm và Tiểu Thất

      Thủ đô Italy, Rome.

      Trong gian phòng rộng lớn, bốn phía đều là đồ trang trí phong cách hoàng gia Italy, cao quý nhưng mất xa xỉ.

      chiếc ghế sa lon, nam tử tóc màu vàng kim ngồi. Hai chân của vểnh lên mặt bàn trước ghế sa lon, Die nd da nl e q uu ydo n tay đỡ lấy thân thể dựa vào thành ghế sa lon, tay nâng ly cà phê bàn, uống hớp. Sau đó vẻ mặt nhạo báng nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.

      Người phụ nữ này có đầu tóc màu đỏ rượu, gợn sóng lớn, với khuôn mặt nhắn tinh sảo. người mặc bộ váy ngắn màu đỏ bó sát người, làm cho người tôi cảm thấy nóng bừng!

      khuôn mặt nhắn tinh sảo của người phụ nữ, đôi bồ câu, khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy quyến rũ, cẩn thận lần, hồn phách của nam nhân đều bị câu mất. Dưới hai mắt, sóng mũi cao hoàn mỹ như chế tác tinh phẩm được nhà điêu khắc chế thành. Còn có cái miệng nhắn đỏ thắm, khóe miệng khẽ nở nụ cười như có như .

      "Y Sâm, xin hỏi, có phải muốn chết hay ?" Người phụ nữ ngồi ghế sa lon, đưa móng tay đỏ tươi của mình ra, hơi xẹt qua khuôn mặt của người nam nhân gọi là Y Sâm đó.

      "Tới mời đôi tay hoàn mỹ của ra tay!" Y Sâm nhàng cười với người phụ nữ tiếng, sau đó mập mờ thổi hơi ở bên tai , "Tiểu Thất mỹ nhân, là thơm!"

      "Lão tử nhà !" Chỉ thấy Tiểu Thất lập tức nhảy dựng lên từ ghế sa lon, "Lại nhân cơ hội ăn đậu hũ lão nương! Có tin đợt lát nữa lão nương thiến ?"

      "Hắc hắc. . . . . ." Y Sâm cười ha hả, "Vừa rồi mới có
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :