1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Trong lòng so sánh thiên sứ với ma quỷ


      Đại sảnh sân bay quốc tế phố A

      "Xin hành khách chú ý, af503, bay Newyork nước Mỹ, bắt đầu kiểm vé.... ....."

      "Xin hành khách chú ý, af503, bay Newyork nước Mỹ, bắt đầu kiểm vé.... ....."

      "at ten tion please..."

      "Mẹ.... ...!" Hàn Khuynh Thược nghe tiếng thông báo truyền đến, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Mộ, nhìn qua gương mặt hơi tiều tụy của , nó biết, đêm qua mẹ nó nhất định ngủ ngon giấc.

      Đêm qua, đèn trong phòng ngủ của mẹ sáng cả đêm.

      "Chúng ta phải sao?" Dường như Hàn Khuynh Thược chịu hết hy vọng, nó biết bản thân cố chấp cái gì. Còn giúp đỡ hồ ly thối kia!

      Khóe môi Hàn Khuynh Thược hơi nhếch lên. Đêm qua nó trốn ở góc nhìn nhất cử nhất động của mẹ nó và hồ ly thối. Nó biết, hồ ly thối kia động lòng với mẹ nó. Nó còn biết, lúc đó trong lòng mẹ nó tồn tại ma quỷ, và thiên sứ.

      Ma quỷ ranh ma : "Hàn Mộ, phải rời khỏi thành phố A, rời khỏi đây. cảm thấy
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Cảm giác sợ hãi

      Vừa lái xe đến sân bay, Ninh Doãn Ngân nghe tiếng nổ "Ầm ầm.....", trái tim khỏi đập lên vài cái, nỗi sợ hãi ở nơi sâu nhất trong đáy lòng đánh úp về phía . Trong khoảng thời gian ngắn, hít thở có chút dồn dập.

      đến chậm rồi sao?

      Đêm qua mình uống rượu cả đêm, cũng là vì bị Hàn Mộ từ chối!

      Người phụ nữ này muốn ở lại.

      Buổi sáng ngủ say bị tiếng chuông báo thức báo như đòi mạng đánh thức . Lúc ấy đầu đau như muốn nút ra, hận thể đập nát di động. Nhìn cuộc gọi đến hiển thị màn hình, chấn động cả người, đầu đau cũng giảm bảy phần.

      Điện thoại của là do người của tổ chức hắc thủ gọi đến. Nếu có chuyện gì quan trọng, tổ chức gấp gáp gọi điện thoại đến cho .

      Tổ chức hắc thủ là do tay gầy dựng nên. Nhiều người biết là Ninh Doãn Ngân, Ninh thiếu của Ninh thị quốc tế, nhưng những người biết bí mật này đều báo cáo với Diêm Vương. Tuy làm thương mại nghiêm túc, nhưng Ninh thị trong tay có thể phát triển tốt như vậy phải có nguyên nhân. Tổ chức độc thủ là mạng lưới tình báo có hai thế giới, có tổ chức sát thủ đứng hàng thứ mười thế giới. Rửa tiền internet, buôn lậu kim cương, nhiệm vụ ám sát, tổ chức độc thủ của cũng làm.

      Danh ngôn của Ninh thiếu chính là, cho dù làm, người khác cũng làm. Nếu như vậy, tự ra tay. đời này ai ngại tiền trong túi mình quá nhiều.

      Giọng ở đầu bên kia điện thoại hơi hờ hững, trong hờ hững lại tồn tại nỗi lo lắng.

      Ninh Doãn Ngân biết được tin. Có người thuê sát thủ mai phục tại sân bay, chuẩn bị ám sát Hàn Mộ.

      “Bùm……” tiếng, Ninh Doãn Ngân nhanh chóng đóng cửa xe lại, chạy về phía sân bay.

      , em được xảy ra chuyện gì, nhất định thể……

      Sắc mặt hơi tốt, ánh mắt Ninh Doãn Ngân buồn bã, nhìn đám người hỗn loạn trong đại sảnh sân bay.

      Lúc này đám người như ruồi đầu, biết phương hướng nào mà chạy cho đúng.

      Đám người trước mắt làm Ninh Doãn Ngân hoa cả lên, nhiều người như vậy, đám người lại hỗn loạn, phải làm sao mới tìm được, mẹ con ấy đây?

      Đôi mày tuấn hơi nhíu lại, Ninh Doãn Ngân hơi vươn tay, nhanh chóng bấm số điện thoại, chỉ nghe giọng nữ ở đầu dây bên kia.

      Ánh mắt Ninh Doãn Ngân sáng lên: “ , em ở đâu?”

      Giọn ở đầu dây bên kia điện thoại truyền vào tai Ninh Doãn Ngân: “ xin lỗi, số máy quý khách gọi khóa máy!”

      Ánh mắt Ninh Doãn Ngân buồn bã, hận thể bóp nát điện thoại.

      Đôi mắt nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh. Tiếng đám người kêu cứu, tiếng trẻ con khóc lóc, còn có tiếng còi cảnh sát bên ngoài. Đủ loại giọng hòa cùng chỗ, phát ra tiếng ong ong, Ninh Doãn Ngân vốn đau đầu lúc này lại nặng thêm.

      Rốt cuộc này đắt tội bao nhiêu người?

      ràng lúc vừa đến thành phố A này cũng xảy ra vụ nổ. Sau chuyện đó, cảnh sát ở nhà vệ sinh sân bay tìm được hai thi thể, hoài nghi chính là hung thủ gây ra vụ nổ. cũng thầm điều tra, đúng là nhắm vào này.

      Lần trước sao. Vậy lần này sao đây?

      Kẻ địch nấp trong bóng tốt, sau lưng trang bị súng ống. ngu ngốc này có thể đảm bảo mình bị thương, thoát được sao? Huống chi bên cạnh còn có đứa bé.

      là phách lối!

      Càng ngày sắc mặt Ninh Doãn Ngân càng tái nhợt. Nếu tìm được , thêm giây nữa, nguy hiểm càng tăng thêm phần.

      “**!” Ninh Doãn Ngân nhịn được chửi thầm. thể làm cho người ta bớt lo lắng!

      Ninh Doãn Ngân dạo quanh vòng, trong ánh mắt lên vẻ tàn khốc, trong lòng thầm nghĩ nơi Hàn Mộ có thể .

      Nhìn quanh vòng vẫn có phát gì, Ninh Doãn Ngân sắp điên rồi.

      Đây là lần đầu tiên cảm thấy mình vô lực như thế. Sao có thể trơ mắt nhìn hai người bị thương, nằm trong nguy hiểm được chứ?

      Lạnh lùng bình tĩnh, lạnh lùng bình tĩnh! Tay nắm chặt lại, mu bàn tay đều nổi gân xanh.

      Lạnh lũng bình tĩnh?

      Ninh Doãn Ngân cười cay đắng, phải lạnh lùng bình tĩnh sao?

      Từ lúc gặp tên Hàn Mộ này hoàn toàn mất vẻ lạnh lùng bình tĩnh! Lạnh lùng bình tĩnh là cái gì chứ? Trong từ điển của Ninh Doãn Ngân có lẽ tìm được hai chữ này.

      Ai ngờ vừa nhận được tin lại khẩn trương đến mức này. Lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, sợ hai người bị thương, sợ bảo vệ được người muốn bảo vệ.

      Lại dạo vòng, ánh mắt quét toàn cảnh xung quanh với 360 độ.

      Đột nhiên có bóng dáng, lớn lọt vào tầm mắt Ninh Doãn Ngân.

      Đồng tử của Ninh Doãn Ngân co rút lại, tia sáng nhanh chóng lóe lên, hơi vui mừng bất ngờ.

      tìm được các rồi!

      “Ầm……” Lại tiếng nổ lớn.

      Ninh Doãn Ngân nhìn Hàn Mộ cách đó xa có bất kỳ hành động nào, sắc mặt hơi buồn bã.

      là đứa ngốc. Chẳng lẽ biết tìm chỗ tránh sao? cứ thoải mái đại bại lộ thân phận ra bên ngoài. hiểu được “Súng dễ dàng ngăn cản, ám tiễn khó phòng” sao?

      Ninh Doãn Ngân nhướng mày, chạy về phía hai người cách đó xa.

      Vừa chạy chưa được sáu mét, Ninh Doãn Ngân chợt nghiêng đầu mỉm cười chuyện, chút tia sáng chói mắt đâm vào mắt làm thoải mái.

      Lòng thầm than tốt, Ninh Doãn Ngân nhanh chóng gia tăng tốc độ, nhào về phía Hàn Mộ.

      “A……” Xung quanh phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      Hàn Mộ chợt bị lực mạnh xô té nhào, hơi thở quen thuộc truyền đến từ phía sau.

      ấy?

      Hàn Mộ hơi sửng sốt, dường như kịp phản ứng.

      “Ừ……” thanh buồn bực từ miệng Ninh Doãn Ngân phát ra, truyền vào tai Hàn Mộ.

      “Mẹ!” Hàn Khuynh Thược hét lớn: “Hồ ly thối, ông làm sao vậy……?”

      ấy? Tất cả đến hơi ngạc nhiên, trong khoảng thời gian gắn Hàn Mộ cảm thấy hơi sợ hãi. Hơi giãy dụa, chỉ thấy cả người chút sứt mẻ.

      “Hồ ly thối!” Hàn Khuynh Thược nhàng lắc lắc Ninh Doãn Ngân, chỉ thấy mất ý thức, sau lưng ngừng bị chảy máu “Mẹ, máu!”

      màu đỏ tươi đập vào mắt Hàn Mộ, sửng sốt, cơn choáng váng úp lại.

      Hàn Mộ che miệng mình, đôi môi run run, nên lời. chỉ cảm thấy có chút gì đó mơ hồ trong tầm mắt mình.

      “Mẹ, con lập tức gọi xe cứu thương……”
      Last edited by a moderator: 29/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Tại sao phải cứu tôi, ấy nhất có chuyện gì

      Mùi gay mũi làm cho Hàn Mộ cảm thấy choáng váng. tay che dạ dày của mình, liều mạng nhịn xuống cơn buồn nôn, sắc mặt trắng hơn so với tờ giấy, có chút huyết sắc nào thuộc về người bình thường.

      "Mẹ!" Hàn Khuynh Thược nhàng nắm tay Hàn Mộ, dùng độ bàn tay mình bao phủ lấy tay lạnh như băng của Hàn Mộ. Giờ phút này mẹ bảo bối của nó giống như ở trong hầm băng, lạnh đến mức làm đau lòng người.

      "Mẹ, hồ ly thối nhật định có việc gì!"

      Là lời khẳng định!

      Kiên cường bá đạo như , nhất định có việc gì đâu!

      Hàn Mộ ngẩng đầu, phát ôm Hàn Khuynh Thược vào lòng, giọng hơi khàn khàn nghẹn ngào: "Vì sao........Vì sao lại cứu mẹ?"

      Nếu phải đột nhiên xuất , vậy người bị thương nhất định , bây giờ người nằm ở bàn phẫu thuật cũng ! "Tại sao lại "bất thình lình" xuất ? Tại sao lại giúp đỡ viên đạn này.

      Hàn Mộ chua xót nhắm hai mắt lại. muốn thiếu nợ !

      "Thược Thược, ấy.... ..." Giọng Hàn Mộ hơi run run " ấy có chuyện gì?"

      Trong khoảnh khắc giúp đỡ viên đạn này, nhìn thấy người lỗ thủng máu tươi chảy ròng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :