1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha tổng giám đốc quá càn rỡ - Tuyền Thương Tư Phàm (C144/200)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 69: Bí mật kinh thiên

      ", bà đem Tiểu Phong bán đâu rồi..."

      Hai mắt Hàn Mộ mỉm cười tà mị , nhìn mặt Hướng Ngôn chật vật. tìm được chút tin tức nào về Tiểu Phong, có lẽ người đàn bà này biết!

      "... , ..." Hướng Ngôn sợ hãi tới mức hai chân như nhũn ra, cơ hồ muốn ngã xuống đất, "Tôi... biết!"

      " biết?" Hàn Khuynh Thược khẽ mỉm cười, "Người là bà bán! Bà biết, bà cho rằng chúng tôi là con nít ba tuổi sao?" ( Tiểu Phàm: Thược Thược, vốn được lớn như vậy? Mỗ Thược: Biến, ở đâu lớn? Tiểu Phàm: Được rồi, ở đâu đều lớn... )

      ", !" Hướng Ngôn dựa vào vách tường tự mình chèo chống, " phải tôi, phải tôi!"

      " phải bà?" lông mày Hàn Mộ và Hàn Khuynh Thược lập tức nhảy lên.

      "!" Hàn Khuynh Thược đem họng súng nhắm ngay vào huyệt Thái Dương của Hương Ngôn, "Nếu tôi liền bắn thêm lỗ nửa!"

      " cần..." Mặt Hướng Ngôn tràn đầy nước mắt, cầu xin Hàn Khuynh Thược, " cần nổ súng, tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi , tôi ..."

      " nhảm nhiều!" Hàn Mộ nhìn lướt qua Hướng Ngôn. Trực giác cho biết, những lời Hướng Ngôn muốn bí mật kinh thiên.

      " ra... ra, bán Tiểu Phong chính là Hứa Tâm Lam, phải tôi, phải là tôi!"

      "Hứa Tâm Lam? !" Lông mày Hàn Mộ hung hăng nhíu cái, "Bà, cho tôi!"

      Vì sao lại là Hứa Tâm Lam! Chuyện này đến cuối cùng có quan hệ gì với ?

      "Tôi có lừa con, là bà ta, Hứa Tâm Lam." mặt Hướng Ngôn mặc dù mang theo chút sợ hãi biến mất, nhưng chút cảm giác dối.

      "Còn có... Tôi còn phải suy nghĩ của mình!" Hướng Ngôn tiếp tục , "Đem bán đêm đầu tiên của con, cũng là mục đích của Hứa Tâm Lam, đều là mục đích của bà ta!"

      "Chúng tôi tại sao phải tin bà?" Hàn Khuynh Thược thấy khuôn mặt của mẹ mình càng nghe càng khó coi, họng súng gõ vào đầu Hướng Ngôn.

      "Bởi vì, bởi vì Hứa Tâm Lam bà ta hận ba mẹ của con, còn có các người nữa." Toàn thân Hướng Ngôn run lên, "Bà ta mẹ con đoạt lấy ba của con, ba con mới từ bỏ bà ta. Cho nên... Cho nên, bà ta muốn trả thù các người... Tất cả những chuyện này đều là bà ta bảo tôi làm, bà ta cho tôi tiền. Chỉ cần tôi gả cho ba con, sau đó giúp bà ta. BÀ ta muốn làm tất cả mọi cách để các người đau đớn."

      "Đôi mắt này của tôi..."

      ☆, Chương 70:

      "Đôi mắt này của tôi..."

      Hàn Mộ mỉm cười nhắm hai mắt .

      "Cũng là bà ta! Là bà ta để cho tôi làm mù, là bà ta..." Cuối cùng Hướng Ngôn xụi lơ mặt đất

      " phải là tôi..."

      Hàn Mộ mở hai mắt ra, tia sáng từ trong mắt lên.

      "Ha ha... phải bà?" Hàn Mộ cười lạnh, "Nếu phải bà, kế hoạch của Hứa Tâm Lam thành công hay sao? Bà... Đáng chết!"

      Cầm cây súng lục giảm thanh từ trong tay Hàn Khuynh Thược, kéo cò súng bắn vào đùi Hướng Ngôn

      Lập tức, đùi Hướng Ngôn thủng lỗ, máu tươi chảy ra ngừng.

      "A..." Hướng Ngôn khóc thét lên, "Các người... Các người con ma quỷ..."

      Hướng Ngôn ôm đùi, dường như muốn chóng mặt ngã xuống.

      "Cảm ơn khích lệ của bà." Hàn Khuynh Thược đến bên cạnh Hướng Ngôn , mỉm cười cúi người , nâng lên cước đạp lên cái đùi ngừng chảy máu tươi của bà ta, "Nhưng, nhưng tôi cảm thấy người đàn bà có tâm địa độc ác ví dụ như bà, so với tôi còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều!"

      ra, mẹ bảo bối nhà nó từng bị mù. Đôi mắt của mẹ ở trong cảm nhận của nó vẫn luôn là xinh đẹp nhất, so với sao trời xinh càng đẹp hơn. Nhưng, đôi mắt này lại từng bị mù.

      Khóe miệng Hàn Khuynh Thược mỉm cười. Cái người đàn bà chật vật trước mắt kia làm mẹ thảm hại như vậy! đáng chết...

      Còn có, cái người đàn bà tên Hứa . Mẹ từng , Hứa Tâm Lam và bà ngoại là chị em tốt với nhau, nhưng nhìn như thế nào cũng giống như vậy...

      " , bà muốn chết như thế nào?" Hàn Khuynh Thược cúi đầu xuống, nhìn Hướng Ngôn té mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt.

      "Tôi... Tôi muốn chết, muốn chết!" Hương Ngôn duỗi 1 tay ra nắm lấy chân Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, tôi là mẹ con. Con thể giết tôi, thể..."

      Mẹ?

      Ánh mắt Hàn Mộ buồn bã, đá Hướng Ngôn văng ra. Chuyện về mẹ người đàn bà này biết chứ?

      Lúc tám tuổi đột nhiên mẹ biến mất thấy tăm hơi. Sau đó chính ba cưới Hướng Ngôn. Nếu như , Hướng Ngôn là nước cờ trả thù của Hứa Tâm Lam. Như vậy, chuyện của mẹ có phải cũng liên quan đến Hứa Tâm Lam hay ! Nếu quả có quan hệ với bà ta, như vậy người đàn bà này giấu kín quá lâu rồi!

      "Bà còn biết cái gì?" giọt nước mắt, Hàn Mộ ước gì có thể đem Hướng Ngôn lăng trì xử chết.

      "... biết!" Hướng Ngôn sợ hãi mà nhìn Hàn Mộ, hai mắt mở to, "Sao con lại có nó..."
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 71: Lại là bà ta

      “Sao con lại có nó. . . . . .”

      Đôi mắt Hàn Mộ khẽ hạ xuống, nhìn cổ mình, biết từ lúc nào lộ ra chìa khóa vàng, chân mày cau lại.

      Bà ta cũng nhận ra?

      “Này, này!” Hàn Khuynh Thược ngồi chồm hổm xuống, tới gần Hướng Ngôn, lành lạnh : “Cái gì gọi là sao con lại có nó? Bà, phải chăng là vẫn còn biết những thứ gì!”

      Hướng Ngôn liều mạng gật đầu cái, lại lắc đầu.

      “Bà có ý gì a!” Hàn Khuynh Thược ngọt ngào cười tiếng, “Nếu bà ràng, tôi liền, bắn. . . . .”

      Tay bé cầm khẩu súng để ngay huyệt thái dương của Hướng Ngôn ra dấu.

      Toàn thân Hướng Ngôn run lên, “ cần. . . . . Tôi , tôi !”

      “Ừ, !” Hàn Khuynh Thược đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hướng Ngôn.

      “Cái thanh chìa khóa vàng này lúc trước tôi cùng Hứa Tâm Lam nhìn thấy. Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà, tôi chỉ nhìn thấy lần, cũng biết có phải cùng thanh hay !” Tiếng của Hướng Ngôn có hơi nghẹn ngào.

      Lại là bà ta!

      Chân mày của Hàn Thược cùng Hàn Khuynh Thược cùng lúc nhướng lên. Trực giác càng ngày càng ràng nhắc nhở họ, người phụ nữ Hứa Tâm Lam này đơn giản!

      “Mẹ, chủ nhân của cái thanh chìa khóa vàng này kỳ là ông nội của hồ ly thối.” Chân mày của Hàn Khuynh Thược nhíu lại, “Tại sao Hứa Tâm Lam lại có?”

      Chẳng lẽ, lại là giả?

      “Ninh Trúc Mặc?” Hàn Mộ nghe lời của Hàn Khuynh Thược, “Trực giác của mẹ cho mẹ biết, người phụ nữ Hứa Tâm Lam này. . . . . .”

      Hàn Mộ lắc lắc đầu, có tiếp tục hết. còn nhớ khi còn bé, Hứa Tâm Lam cầm tay đặt vào trong tay Bằng, dặn dò Bằng được khi dễ mình. còn nhớ , Hứa Tâm Lam còn qua, trong tương lai là con dâu của Châu gia!

      Lúc ấy, ngượng ngùng nhìn mẹ . Sau đó, mọi người đều cườivui vẻ.

      Như vậy, tất cả đều phải là ! Hứa Tâm Lam cùng mẹ làm chị em tốt cũng là giả vờ? Bà ta đối xử tốt với cũng chỉ là giả vờ? Mục đích rất đơn gỉn chính là để chị em tốt của mình gả cho người mình , cho nên bà ta chọn cách trả thù?

      Như vậy, Bằng đâu?

      Hàn Mộ có chút mất hồn, nhìn Hướng Ngôn, ánh mắt ngây ra.

      “Mẹ!” Hàn Khuynh Thược kéo Hàn Mộ.

      Hàn Mộ hồi hồn, nhướng mày. Thược Thược chủ nhân của chìa khóa vàng là Ninh Trúc Mặc!

      “Thược Thược, chúng ta !” Hàn Mộ nhìn lướt qua Hướng Ngôn, “Trước hết thả bà ta . . . . . . .”
      Last edited: 20/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 72: Bàn tay đen thần bí

      Khu nhà cao cấp tư nhân Ninh thị.

      Ninh Doãn Tích tựa vào ghế salon, ưu nhã nghênh chân, cặp mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phần văn kiện bàn.

      Chỉ thấy, hàng chữ lớn mặt văn kiện hoàn toàn bị thu vào đáy mắt.

      Tổng giám đốc HM, Hàn Mộ!

      Phía sau chữ to còn phụ thêm tấm hình màu sắc rực rỡ.

      Con ngươi của Ninh Doãn Tích thu lại, khóe miệng mím chặt, hai quả đấm nắm chặt.

      Hàn Mộ, tổng giám đốc HM.

      này chính là lấy chìa khóa vàng của ở Hồng Tường Vi sáu năm trước.

      Hít hơi sâu, Ninh Doãn Tích cầm xấp văn kiện dầy lên, lật từng tờ xem.

      “**!” Gân xanh tay Ninh Doãn Tích hơi nhô lên, ánh mắt có chút bén nhọn.

      Tám tuổi, mù, mười tám tuổi, Hồng Tường Vi, bị bán mình, sáu năm trước, mất tích. . . . . .

      Từng mấu chốt Ninh Doãn Tích từng thấy thoáng qua ở trong đầu.

      Ninh Doãn Tích nhíu chân mày sâu. ra kia có đoạn quá khứ bi thảm như vậy!

      Hướng Ngôn?

      Khóe miệng của Ninh Doãn Tích khẽ cong lên. Cái người được gọi là Hướng Ngôn là mẹ kế của .

      Hại mù, bán đêm đầu tiên của !

      Gân xanh tay Ninh Doãn Tích khẽ nhô ra. Cho nên, sáu năm trước xuất ở Hồng Tường Vi phải là chủ ý của ! cùng thừa hoan cả đêm là do dưới an bài của người khác.

      “Hoàn hảo là gặp tôi.” biết tại sao, hơi từ trong miệng Ninh Doãn Tích thở ra, cảm giác được trong lòng mình có mấy phần nhõm.

      Nhưng mà, trong sáu năm này nơi nào?

      Còn có. . . . . .

      tay Ninh Doãn Tích nâng trán. Sáu năm trước bọn họ gặp nhau ngày hôm đó, luôn cảm thấy ánh mắt của này có chút kỳ lạ. Nhưng mà, vậy mà có nhìn ra là người mù!

      Người mù!? Tất cả những điều này là xuất ra từ người phụ nữ tên là Hướng Ngôn. Có lẽ khác?

      Ninh Doãn Tích khẽ giương mắt, điều tra qua. Đầu óc của người phụ nữ này đơn giản, tứ chi phát triển. Còn nữa, người đàn bà này và Hàn Đào cũng có cùng nhau xuất , làm sao gả cho ?

      đúng! Chân mày của Ninh Doãn Tích nhướng lên, có cảm giác ở sau lưng của Hướng Ngôn còn có bàn tay đen thần bí!

      “Đinh. . . . . .”

      Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhàng buông lỏng, có người trở về.
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 73: Phải là , tôi có ba.

      “Đinh. . . . . .”

      Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhàng buông lỏng, có người trở về.

      “Ah, hồ ly thối, tại sao ông ở đây?” Hàn Khuynh Thược nhìn về phía Ninh Doãn Tích ngồi ghế salon, có chút giật mình.

      Lại con hồ ly thối này bận rộn như vậy, tại sao có thể có thời gian ngồi ở chỗ này nhàn nhã như thế.

      Ninh Doãn Tích nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, khóe miệng nhếch lên.

      Nha đầu này, trở về!

      còn tưởng rằng con bé trở về. . . . . . .

      Ninh Doãn Tích nhìn mặt của Hàn Khuynh Thược có hơi ngẩn người.

      Gương mặt này tròn tròn! Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nha đầu này có cảm giác hết sức quen mắt! nghĩ tới, họ lại là mẹ con!

      Mặc dù nha đầu này trưởng thành có chút hợp với số tuổi, nhưng mà tuổi cũng chỉ có sáu tuổi.

      Sáu tuổi?

      Đột nhiên Ninh Doãn Tích giống như bị điện giật, toàn thân chấn động, thể tin được nhìn Hàn Khuynh Thược.

      Hàn Khuynh Thược nhíu chân mày sâu.

      Hồ ly thối này làm gì nhìn mình như vậy? Nhìn đến chính mình toàn thân đều thoải mái, ánh mắt cũng quá nóng bỏng !

      “Hồ ly thối, nhìn cái gì vậy?” Hàn Khuynh Thược trừng mắt liếc Ninh Doãn Tích, “Chỉ là nửa ngày có thấy tôi mà thôi, cần phải nhìn như vậy chứ?”

      Hàn Khuynh Thược bĩu môi.

      “Năm nay con mấy tuổi?” Ninh Doãn Tích mở miệng, trong tiếng có mấy phần run rẩy ràng.

      “Sáu tuổi.” Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhún vai. Đây là hồ ly thối điều tra hộ khẩu sao?

      “Vậy. . . . . .” Ninh Doãn Tích khẽ nhắm mắt, đột nhiên mở hai mắt ra nhìn Hàn Khuynh Thược, vẫn nhúc nhích, “Vậy, ba con là ai?”

      “Ba?” Hàn Khuynh Thược nhíu mày.

      Tại sao hôm nay có đến hai người hỏi ba nó là ai? Nó làm sao biết, mẹ lại cho nó biết. Hơn nữa, nó cũng muốn biết.

      Bởi vì làm cho mẹ bảo bối của nó rất vui vẻ, thoải mái! Mẹ là toàn bộ của nó, mẹ , nó xem như có người này. Mẹ của nó là lớn nhất. . . . . .

      biết!” Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Tích, “Phải là , tôi có ba!”

      “Làm sao có thể. . . . . .”

      ☆, Chương 74: Tôi là nếu như.

      “Làm sao có thể. . . . . .”

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích mím chặt, ánh mắt buồn bã, tựa hồ đối với câu trả lời của Hàn Khuynh Thược rất hài lòng.

      “Chẳng lẽ, con là từ trong tảng đá ra hay sao?”

      sao cả.” Hàn Khuynh Thược đặt mông ngồi ở ghế salon, sau đó có hình tượng duỗi lưng cái, “ có cũng chưa có, ông xem tôi phải rất tốt sao!”

      Cho nên, cái sinh vật gọi là ba này có tồn tại hay , nó trừ xa lạ ra, tựa hồ tia cảm giác khác!

      “Chẳng lẽ, con cũng tò mò?” Hai mắt Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Khuynh Thược, tựa hồ nhất định phải hỏi ít cái gì.

      “Tò mò!” Hàn Khuynh Thược thành gật gật đầu, “Nhưng mà, cái đề tài này làm mẹ tôi vui. Cho nên, cho dù có tò mò tôi cũng chọn bóp chết.”

      Hàn Khuynh Thược mỉm cười, chỉ là nụ cười có đạt tới đáy mắt.

      Nghe lời của Hàn Khuynh Thược, trong lòng Ninh Doãn Tích ngừng lại. Đây rốt cuộc là đứa bé như thế nào?

      Lúc hai chữ “bóp chết” từ trong miệng con bé thốt ra, làm cho cảm thấy có tia vô dụng cùng mê mang, thậm chí, giây thể hô hấp!

      “Mẹ con vui vẻ?” Ninh Doãn Tích lầm bầm .

      “Nếu làm mẹ tôi vui, tôi làm.” Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược buồn bã, “Mẹ vì tôi, bỏ ra quá nhiều!”

      Vì sinh nó, mẹ cơ hồ muốn mất cả mạng mình! Còn nữa, trước hôm nay nó hoàn toàn biết, ra là trong quá khứ, mẹ trải qua đoạn khổ sở, nghĩ lại mà đau đớn lòng.

      Mà người khởi xướng chính là người phụ nữ được gọi là Hứa Tâm Lam!

      Trong mắt Hàn Khuynh Thược lóe lên tia tàn nhẫn, nó qua, bất kể là ai, nếu như mà khi dễ mẹ của nó, nó bỏ qua!

      “Nếu như. . . . . .” Ninh Doãn Tích dừng chút, “Tôi là nếu như! Nếu như, ba của con xuất , con như thế nào?”

      Trong lòng Ninh Doãn Tích có mấy phần gợn sóng. Có lẽ, là cái ‘nếu như’ đó!

      Sáu năm trước, cả đêm họ thừa hoan, buổi sáng lộ thủy. Mà tiểu nha đầu này rất vừa lúc là sáu tuổi!

      Tay của Ninh Doãn Tích có hơi nắm chặt, tim đập dồn dập. Mặc dù, biết Hàn Mộ biến mất sáu năm ở Trung Đô làm cái gì. Nhưng mà, theo tình huống này, tổng thể thời gian ăn khớp như vậy! Chỉ cần nghĩ đến cái tiểu nha đầu này cùng tồn tại ít cơ hội ở giữa, cũng có chút kích động!

      " có nếu như. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,Chương 75: Tìm chính chủ

      có nếu như. . . . . .”

      Lời của Hàn Khuynh Thược giống như chậu nước lạnh đổ từ đầu Ninh Doãn Tích đổ xuống, khiến cho cảm giác được từng trận lạnh buốt.

      “Chỉ cần, mẹ tôi có đó chính là có!” Hàn Khuynh Thược lạnh lùng, “Mẹ thừa nhận, tôi cũng thừa nhận!”

      cách khác, nếu như mẹ của nó thừa nhận như , nó tự nhiên cũng phản đối!

      Toàn thân Ninh Doãn Tích cứng đờ, hai mắt trầm xuống, biết là suy nghĩ chuyện gì!

      “Này, hồ ly thối, hôm nay ông uống lộn thuốc rồi à?” Hàn Khuynh Thược nghi ngờ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Tích. Hôm nay dáng vẻ của ông ta rất nhàn rỗi.

      Ninh Doãn Tích ngẩng đầu lên nhìn Hàn Khuynh Thược.

      ra , phát ưa thích tiểu nha đầu này! Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, cảm thấy được người của con bé tựa hồ có cỗ năng lực sao diễn tả nổi hấp dẫn .

      Có lẽ. . . . . .

      “Hồ ly thối.” Hàn Khuynh Thược nhìn hai mắt của Ninh Doãn Tích, “Ông muốn dẫn tôi gặp lão hồ ly đấy!”

      Cho nên bây giờ nó còn ở lại nhà họ Ninh là có nguyên nhân.

      Chân mày Hàn Khuynh Thược nhàng động cái. Nó gạt mẹ trở lại đây chính là vì muốn gặp gỡ lão hồ ly lần. Ai bảo ông ta chính là chủ nhân của thanh chìa khóa vàng!

      Càng cái thanh chìa khóa vàng này càng kỳ quái, tại sao Hứa Tâm Lam cũng có cái thanh chìa khóa vàng y như vậy?

      “Tại sao con nhất định muốn gặp ông cụ nhà tôi?” Trong mắt Ninh Doãn Tích lóe lên ánh sáng và những tia giải thích được.

      phải ông là, lão hồ ly mới chính là chủ nhân của thanh chìa khóa vàng sao?” Hàn Khuynh Thược thành trả lời. Nó luôn luôn thích dối. Còn nữa, nó cũng phải là muốn dòm ngó bảo tàng, nó chỉ là muốn biết sau lưng cái thanh chìa khóa vàng này đến tột cùng là có mưu gì!

      “Tôi muốn tìm đương nhiên là phải tìm chính chủ. . . . . .”

      “Tại sao?” Vẻ mặt Ninh Doãn Tích nghi ngờ nhìn Hàn Khuynh Thược, “Dĩ nhiên, tôi cho rằng con cũng là vì bảo tàng mà đến!”

      “Hắc hắc. . . . . .” Hàn Khuynh Thược cười hắc hắc, biểu tình có hơi tự phụ, “Cái bảo tàng kia tôi có để trong mắt. Chỉ là. . . . .”

      “Chỉ là nguyên nhân này nha, ông muốn biết cũng có thể. Nhưng mà, tôi tin tưởng lấy năng lực của hồ ly thối ông, muốn điều tra ra cũng là cực kì đơn giản!”

      Hàn Khuynh Thược bất nhã ngáp cái, tựa hồ có chút mệt nhọc!

      Mới vừa rồi dạy dỗ Hướng Ngôn có chút phí tinh lực. Nó còn ở tuổi trỗ mã đấy. . . . . .

      ☆, Chương 76: Quan hệ, mưu

      Ninh Doãn Tích bĩu môi cái, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hàn Khuynh Thược tự nhiên rời .

      Tại sao bây giờ lại cảm giác được ngay cả bóng lưng của tiểu nha đầu này cũng có vài phần tương tự!

      Trong tay nắm vài cọng tóc, thái độ làm cho người ta khó có thể hình dung.

      “Có cái này, có chút đáp án cũng dễ dàng biết.”

      Mấy cọng tóc này là do Hàn Khuynh Thược vừa ngồi ghế salon lưu lại.

      Sau khi biết được nha đầu này cùng Hàn Mộ có quan hệ, trong tim của vẫn khó có thể an tĩnh, tựa hồ luôn có vật gì đó từ trong đầu nhảy nhanh ra, nhưng mà lại biết được đó là vật gì.

      tại tỉ mỉ suy nghĩ chút, sáu năm trước có tên là Hàn Mộ cùng cá nước thân mật, mà năm nay tiểu nha đầu này đúng lúc là sáu tuổi.

      Chẳng lẽ, có khả năng này. . . . . .

      Thời gian trùng hợp như vậy khiến cho thể hoài nghi tiểu nha đầu này cùng có quan hệ.

      Tiểu nha đầu này đối với loại cảm giác xóa mất. Mà loại cảm giác này giống như là cảm giác vào lúc cùng ông cụ ở chung, loại cảm giác đó, rất ấm áp, rất tốt đẹp!

      Mặc dù, tiểu nha đầu này có lúc rất tà ác, lời cũng ác độc. Nhưng mà những thứ này cũng làm cho cảm thấy ghét, ngược lại làm cho . . . . . .

      Ninh Doãn Tích cười tiếng, nắm chặt sợi tóc.

      biết vì sao, trong lòng thế nhưng lại tha thiết hi vọng tiểu nha đầu này cùng có quan hệ.

      Lấy ra cái túi , đem mấy sợi tóc bỏ vào.

      Hai mắt Ninh Doãn Tích nhíu lại.

      Lời của Hàn Khuynh Thược mới vừa làm nhớ kỹ trong lòng. Tiểu nha đầu này gấp gáp muốn gặp ông cụ như vậy, nguyên nhân cuối cùng là gì? Chẳng lẻ có liên quan đến chuyện thanh chìa khóa vàng?

      Tại sao cái thanh chìa khóa vàng khiến cho gặp nhiều phiền toái như vậy?

      Đôi mắt Ninh Doãn Tích rủ xuống, bây giờ có thể tinh tường khẳng định, hai mẹ con này nhằm vào thanh chìa khóa vàng mà đến. Nhưng mà, họ tuyệt đối phải là vì bảo tàng sau lưng thanh chìa khóa vàng.

      Tổng giám đốc HM, năm năm trước hùng bá thị trường quốc tế là tổng giám đốc HM, chút bảo tàng ấy đặt ở trong mắt?

      Khóe miệng Ninh Doãn Tích nhếch lên, đáp án này hiển nhiên là phủ định.

      Như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

      Chẳng lẽ, sau lưng cái thanh chìa khóa vàng này còn cất giấu cái gì. . . . . . mưu?

      ☆, Chương 77: Yến hội 1

      Đây là yến hội thuộc về tầng lớp nhân sĩ.

      Trong đại sảnh sáng chói, tiếng nhạc êm tai từ sảnh chính truyền ra, bay vào tai mỗi người

      Trong tay cầm ly rượi đế cao, loại rượi đỏ như máu tươi lay động trong ly. Mỗi người đều bận rộn, đánh trúng quan hệ, hàn huyên.

      Nam bận đồ tây trang, tóc bôi keo sáng bóng lấp lánh, giày da dưới chân cũng phải bóng loáng, có vẻ có chút chói mắt; con thân lể phục, thân mình xinh đẹp, đường cong cần phải lộ, giày cao sáu bẩy phân, càng cao gầy, mê người!

      "Ninh lão đến!"

      biết là ai hô câu, mọi người đều tự giác mà đứng sáng bên cạnh mở đường, chủ động tạo lối cho người tới.

      Người tới nhìn có vẻ rất trẻ tuổi, ông ta chỉ hơn 50 tuổi. Mang mặt biểu tình hờ hửng, đường tới, người tự nhiên toả ra hơi thở vương giả.

      "Ninh lão xin chào..."

      "Ninh lão!"

      "Ninh lão..."

      Người bên cạnh đều ân cần thăm hỏi. Có a dua, có nịnh nọt, còn có rất nhiều người thạt bị hơi thở này làm cho bàng hoàng, tuỳ đáy lòng tự phát lại kính nể.

      Người tới chính là chủ nhân của buổi yến hội này, Ninh lão Ninh Trúc Mặc.

      Ninh Trúc Mặc khẽ gật đầu, đến đứng chính giữa đài cao, uy phong giảm so với năm đó.

      "Cảm ơn mọi người hôm nay bớt thời gian đến dự buổi yến tiệc mừng 65 tuổi của tôi, Ninh Trúc Mặc cám ơn mọi người." Ninh Trúc Mặc nhìn mọi người.

      "Ở đây các vị đều là người hợp tác với Ninh thị của ta, hoặc là bạn bè tốt của Ninh Trúc Mặc tôi. Tôi Ninh Trúc Mặc ở bên cạnh cám ơn mọi người, cám ơn mọi người quan tâm và chiếu cố với thiết kế Ninh thị!" Ninh Trúc Mặc nâng ly rượu đỏ.

      "Tôi già rồi, còn dùng được nữa rồi. Ninh thị cũng giao cho cháu của tôi Ninh Doãn Tích." Ninh Trúc Mặc hơi liếc mắt nhìn Ninh Doãn Tích bên cạnh, nét mặt thoả mãn. Đứa cháu này làm cho ông thất vọng.

      "Thành tích Ninh thị mọi người cũng nhìn thấy, hi vọng sau này hợp tác càng vui vẻ. Tôi, xin cạn trước!" Ninh Trúc Mặc đầu mỉm cười , uống ngụm rượu.

      "Tốt, tốt..."

      Mọi người vội vàng phụ họa, vốn dùng để loại trà rượu đỏ giống như nước lọc, hạ đỗ.

      "Ha ha..." Đột nhiên, tiếng cười khẻ từ cửa truyền vào, "Yến hội của Ninh lão, tôi làm sao có thể bỏ lở!"


      ☆, Chương 78: Yến hội 2

      Mọi người đều quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào.

      Ninh Doãn Tích nhìn sang, hơi sững sờ, Châu Tiêu Bằng? !

      Tất cả mọi người biết, thiết kế Ninh thị cùng tập đoàn Chu thị luôn như nước với lửa tan ra, giúp nhau cạnh tranh.

      Châu Tiêu Bằng sao có thể đến đây?

      "Hóa ra là thiếu gia Chu thị cùng Chu phu nhân!" Lông mày Ninh Trúc Mặc cũng phải nhíu lại, cười nhạt tiếng, "Hoan nghênh, hoan nghênh!"

      "Ninh lão, yến tiệc của ngài chúng tôi sao có thể bỏ lỡ?" Kéo Châu Tiêu Bằng Hứa Tâm Lam mỉm cười, "Tiểu Bằng, nhanh, đưa lên quà tặng!"

      "Vâng, mẹ." Châu Tiêu Bằng đưa món quà tay qua, " chút tâm ý!"

      "Cảm ơn." Ninh Doãn Tích nhận lấy, mặt hề lộ ra vẻ gì khác, nhìn Châu Tiêu Bằng, đôi mắt mỉm cười.

      Châu Tiêu Bằng! Bằng! Chính là Bằng mà đáng ghét kia luôn ngày đêm mong nhớ.

      ra, cũng chả có gì đặc biệt...

      Trong lòng Ninh Doãn Tích đau xót, giọng điệu cũng mang theo sức lực mệt mỏi, "Chu thiếu gia đúng là tuấn tú lịch !"

      "Ở đâu, đâu có!" Châu Tiêu Bằng lộ ra nụ cười ôn tồn nho nhã. ta cảm giác lời của Ninh Doãn Tích nhắm vào ta.

      Nhưng mà trừ cạnh tranh thương trường , ta có thể chắc chắn mình và ấy chưa từng đụng chạm nhau! Thủ đoạn Ninh Doãn Tích mặc dù mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng, ở Châu Tiêu Bằng xem như là quân tử!

      Như vậy, đây là tại sao?

      "Muốn tuấn tú lịch , tôi lại là cảm thấy Ninh thiếu mới đúng. Bằng nhà tôi quả thực thua kém Ninh Thiếu!" Hứa Tâm Lam nhìn Ninh Doãn Tích, khóe miệng lộ ra nụ cười khó có thể cân nhắc "Cả thành phố A ai mà biếu Ninh thiếu phong lưu phóng thoáng, có bao nhiêu thiếu nữ đều quỳ gối ở dưới chân Ninh thiếu!"

      "Đó là!" Ninh Doãn Tích cười tự phụ, cũng đem lời của Hứa Tâm Lam trở thành châm chọc. Bà tanói như thế nào, tại sao nhất định phải giải thích lời bà ta như vậy? Ngược lại tương đối cam tâm tình nguyện tiếp nhận, dù sao đây cũng là !

      "Ách..." Hứa Tâm Lam bị Ninh Doãn Tích trả lời làm sặc cái. ra, đồn đãi bên ngoài về thiếu gia nhà họ Ninh Ninh Doãn Tích quái đãn như vậy, hoàn toàn ấn theo lẽ thường, khiến người ta biết làm sao để ứng phó.

      "Tốt rồi, Doãn Tích, đều chuẩn bị xong chưa?" Ninh Trúc Mặc nhìn Ninh Doãn Tích.

      Ninh Doãn Tích gật đầu, ra dấu yên tĩnh, "Hôm nay tại đây yến hội, nhà họ Ninh tôi đem trưng bày Huyết Mặc Trúc!"

      Dứt lời, bảo thạch đỏ như máu hồng xuất trước mặt mọi người

      ☆, Chương 79: Huyết Mặc Trúc

      "Hít..." Mọi người hít vào hơi.

      Đây là vòng trang sức như thế nào đây?

      Vòng trang sức từ 21 viên bảo thạch hồng sâu chuổi thành. Mỗi viên đều như máu tươi ướt át. Ở dưới tác dụng hiệu quả của ngọn đèn, lóe lên tia sáng chói mắt.

      Huyết Mặc Trúc này tạo nên uy danh của Ninh Trúc Mặc. Năm ấy Ninh Trúc Mặc hai mươi ba tuổi thiết kế ra dây chuyền Hồng Bảo Thạch này là chấn động thời. Có nhiều ngôi sao điện ảnh đều muốn tranh giành sợi dây chuyền này, nhưng Ninh Trúc Mặc lại chỉ đem nó xuất lần. Đại đa số người đều chưa từng gặp qua...

      Nhìn Huyết Mặc Trúc chói mắt, Ninh Trúc Mặc hơi sững sờ, tia sáng này dường như có chút chướng mắt.

      Ông còn nhớ ba mươi lăm năm trước, Hoàng Tuyết Như rời khỏi ông mà , gả cho em tốt của ông, Bạch Phong Kiệt. ra lúc ấy ông rất hận, hận Tuyết Như nhẫn tâm, hận Bạch Phong Kiệt phản bội. Ông ta biết ông Tuyết Như, nhưng tại sao còn cướp người của ông!

      Đúng vậy, ba mươi lăm năm trước ông chỉ là kẻ nghèo, ông xứng với Hoàng Tuyết Như. Nhưng mà, ràng từng đợi ông...

      Đôi mắt Ninh Trúc Mặc cười. Thôi, chuyện qua ông buông bỏ. Tuyết Như mất, Bạch Phong Kiệt cũng chết vì bệnh rồi. Gì hận, gì oán đều theo bọn họ rời !

      Huyết Mặc Trúc này khi ông thiết kế ra là muốn tặng cho Tuyết Như.

      Nó chỉ ở ba mươi lăm năm trước xuất lần đầu. Bởi vì Tuyết Như rời , ông lựa chọn trốn tránh tất cả

      Bây giờ, là lúc đưa ra. Phong cách sơi dây chuyền này muốn cho người đời nhìn thấy.

      "Ông nội!" Ninh Doãn Tích nhìn Ninh Trúc Mặc.

      Ông nội làm sao vậy? Ngẩn ngơ?

      Còn có, dây chuyền Hồng Bảo Thạch này, cũng mới thấy lần! Trước, cũng chỉ là nghe qua!

      Nghe đồn, Nhà họ Ninh có hai món bảo bối, chìa khóa vàng cùng dây chuyền Hồng Bảo Thạch, Huyết Mặc Trúc. Nếu như tìm được hai thứ đồ này có giá trị lên đến hàng trăm vạn!

      "Ừ!" Ninh Trúc Mặc gật đầu, "Hôm nay, ai ra giá cao được Huyết Mặc Trúc!"

      "Xôn xao..." Mọi người lập tức nổ oanh, líu ríu, thảo luận ngừng.

      "Ông nội, tại sao?" Ninh Doãn Tích nhướng mày, có thể hiểu được cách làm của Ninh Trúc Mặc .

      Ninh Trúc Mặc cười nhạt tiếng. tình bình thường trở lại, sợi dây chuyền này cũng cần phải mang theo bên người.

      " ngàn vạn..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :