1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 347: Con trai bảo bối của mẹ, con rốt cuộc về rồi!



      Mặc Tử Hàn vừa mở lời, tiếng lại dần mất hẳn, bắt đầu do dự có nên thân phận mình ra ? Phải ra thân phận mình như thế nào? Mà bà ấy… tin sao?

      “A…”

      Mộng Thiến Tâm chợt lên tiếng, đôi mắt sâu xa dời , bà nhìn đồng hồ báo thức treo tường, vừa đúng lúc, bà như thường ngày nỉ non , “Đến giờ cho bảo bảo bú sữa rồi, bảo bảo ăn đói đấy!”

      xong liền đứng dậy, sau đó tới đầu giường cầm con gấu teddy lên, cẩn thận ôm vào ngực, lại cầm bình sửa tủ đầu giường đặt vào miệng gấu teddy, mỉm cười nhìn nó, giống như nhìn bảo bảo của mình.

      Mặc Tử Hàn nhìn bà lúc này, nhịn được cau mày.

      Vừa rồi lúc bà ấy lên tiếng còn như người bình thường, nhưng đột nhiên lại thay đổi thành như thế, chẳng lẽ bà ấy bị điên sao? Bà ấy đúng như Tử Thất Thất , hơn 30 năm trước bị mất , sau đó lại thấy tử trạng của chồng mình, cho nên tinh thần liền suy sụp thành bệnh tâm thần?

      Trái tim chợt run rẩy, mơ hồ co rút lại!

      đặt tay lên trái tim, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Đây chính là đau lòng ư?

      Đây chính là cảm giác đau lòng mà Tử Thất Thất sao?

      ràng cho tới bây giờ chưa từng gặp người phụ nữ ấy, ràng có tiếp xúc gì với bà ấy, nhưng nhìn bà ấy bây giờ, nhìn bộ dạng si ngốc của bà ấy, tim của cũng tự giác mà đau đớn, tự chủ được mà thấy khó chịu.

      “A –” Mộng Thiến Tâm chợt kêu lên tiếng sợ hãi, đôi tay bỗng buông lỏng, gấu teddy cùng bình sữa trong tay đều rơi xuống đất, mà Mộng Thiến Tâm lại mở to mắt hoảng sợ, khủng hoảng , “Đây phải con của tôi… phải con của tôi! Con của tôi ở đâu? Nó ở đâu? Ở đâu?”

      Bà vừa vừa hốt hoảng tìm kiếm những chỗ bí mật trong phòng.

      Bà cúi xuống gầm giường, mở tủ đầu giường, kéo ga trải giường, vừa tìm kiếm lặp lặp lại, vừa kinh hoảng , “Ở đâu? Ở đâu? Con tôi ở đâu? Con ơi… Con ơi… Con mau ra đây , đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa…Mẹ sợ lắm… Mau ra đây … Mau ra đây … Con của mẹ… Con của mẹ mau ra ngoài … A a a a a –”

      Mộng Thiến Tâm chợt hét lên, hai tay nắm lấy mái tóc xoăn hỗn độn của mình, mắt lại hoảng sợ mở to, giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ, cả người ngừng run rẩy, sợ hãi nhảy lên giường co mình lại, lùi lại vào góc giường, ôm chặt lấy bản thân.

      “Đừng… Đừng… Đừng chết… Kiêu Hùng… chết… chết…”

      “Con ơi… Con ơi… Con ở đâu… Con của mẹ… Con rốt cuộc ở đâu?”

      Mặc Tử Hàn đứng nhìn bộ dạng bây giờ của Mộng Thiến Tâm, trái tim lại càng đau đớn hơn, chân mày cũng càng nhíu lại chặt hơn, đột nhiên, chân tiến lên, cứ như vậy từng bước từng bước… tới bên giường, quỳ chân lên giường, sau đó từ từ đưa tay ra, nhàng chạm vào tay bà.

      Thân thể của Mộng Thiến Tâm giật mình mà chấn động.

      Mặc Tử Hàn nhìn mặt bà, nhìn những nếp nhăn cùng vẻ hoảng sợ mặt bà, sau đó hơi nhếch miệng, nắm chặt lấy cánh tay bà, mở miệng , “Là con đây… Con chính là đứa con mẹ tìm đây… Con chính là con mẹ đây… Mẹ nhìn con này, con chính là con mẹ đó!”

      Nghe , Mộng Thiến Tâm hoàn toàn lâm vào khủng hoảng, bà co chặt mình hơn, hất mạnh tay ra, nhưng tay lại như cái kìm giữ chặt tay bà chịu buông.

      “Đừng… Đừng giết tôi… Đừng giết tôi… là ai… cướp con của tôi sao? Là giết Kiêu Hùng sao? muốn gì? muốn giết tôi ư?” Mộng Thiến Tâm hoảng sợ , đôi mắt sợ sệt nhìn .

      Mặc Tử Hàn nắm chặt tay bà, sau đó chân còn lại cũng quỳ lên giường, nhìn bà gần, đau lòng, rồi lại mỉm cười , “Có lẽ mẹ nhận ra con, dù sao qua hơn 30 năm, mà con cũng biết phải thế nào để mẹ tin con, bằng như vậy , con tự giới thiệu trước, con tên là Mặc Tử Hàn, năm nay ba mươi lăm tuổi, mặc dù thể người tốt, nhưng cũng coi là người đàn ông tốt. Ngoài cửa là vợ tương lai của con, ấy tên Tử Thất Thất, là vừa xinh đẹp vừa đáng , mặc dù chúng con chưa kết hôn, nhưng có ba đứa con vô cùng đáng , đứa tên Mặc Thiên Tân, là bé trai, năm nay mười hai tuổi, đứa là Mặc Thiên Ân, cũng là bé trai, năm nay năm tuổi, đứa nữa là Mặc Thiên Ái, là , cũng năm tuổi… Ha ha ha…” cười có chút xấu hổ, thái độ cũng trở nên lúng túng, “Xấu hổ quá, dường như xa quá rồi, chỉ là… Con chính là con trai mẹ, về sau mẹ cần phải tìm con trai mẹ nữa, bởi vì…” nắm chặt cánh tay bà, sau đó từ từ trượt xuống cầm lấy bàn tay bà đặt vào ngực mình, , “Con chính là con của mẹ!!”

      Bỗng nhiên trong lúc đó, hết sức thần kỳ, Mộng Thiến Tâm nhìn vào đôi mắt , thân thể dần dần run rẩy nữa, vẻ mặt sợ hãi từ từ biến mất.

      Bà kinh ngạc nhìn .

      “Con… Con trai?” Bà nghi ngờ nỉ non, tay từ từ hướng lên, nhàng, thấp thỏm, vuốt ve gò má của .

      Mặc Tử Hàn ngoan ngoãn nhúc nhích, mặc cho bà nhìn chằm chằm, mặc cho tay bà vuốt ve.

      Mộng Thiến Tâm từ từ dường như có hơi bớt cảnh giác với , tay dần chuyển tới tai , vuốt tóc mai lên, nhìn phía sau tai .

      Ba nốt ruồi đen dàn hàng sau tai cực kỳ che khuất, nhìn kỹ căn bản là thấy được.

      Bỗng nhiên!

      Mộng Thiến Tâm mở to hai mắt, giống như nghĩ lại thời điểm 30 năm trước lúc ra đời, ở sau tai đứa bé cũng có 3 nốt ruồi đen, nhưng nốt ruồi khi đó còn hơn bây giờ, vẫn còn nhạt, nếu toàn thân đứa bé trơn bóng gì che dấu được, căn bản cũng có thể nhanh chóng mà phát ra ba nốt ruồi đó.

      “Con của mẹ…” Bà lại thào.

      Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn bà, mặc dù chuyện gì xảy ra, nhưng thần sắc trong đôi mắt bà cũng có biến hóa rất lớn.

      “Con của mẹ… Con của mẹ… Con là con của mẹ…” Bà xong liền rớt nước mắt, cánh tay mở ra ôm chặt lấy , vui vẻ , “Con của mẹ… Con trai của mẹ…Con là con của mẹ, là con trai của mẹ, mẹ nhận ra con, mẹ nhận ra con rồi… Con cuối cùng cũng về bên mẹ rồi, con rốt cuộc cũng quay về rồi, tốt quá, tốt quá… tốt quá…”

      Mặc Tử Hàn sững sờ bị bà ôm lấy, kinh ngạc mở to đôi mắt.

      Mặc dù tại sao bà ấy lại thành như vậy, chỉ là bị bà ấy ôm lại, cũng có dòng chảy ấm áp chảy vào tim . Mà tâm tình cũng trở nên vui vẻ nhõm. Chẳng lẽ đây chính là vui vẻ mà Tử Thất Thất ? Bởi vì gặp được người phụ nữ này mà trở nên vui vẻ?

      Đôi tay cũng nhịn được từ từ ôm chặt lấy bà, sau đó hơi cười cười, , “Mẹ…”

      ra cảm giác có mẹ là vậy a, ra cảm giác gọi hai chữ này lại là vậy a… Mẹ… Mẹ của

      Nhưng cảm giác ấm áp vậy cũng kéo dài lâu, chỉ hơn 10’ sau sau, cảm xúc của Mộng Thiến Tâm lại xảy ra biến hóa.

      Bà đột ngột buông ra, đôi mắt ngập nước tràn đầy ưu thương, mà bà lại si si ngốc ngốc, từ từ xuống giường, bắt đầu dọn dẹp căn phòng vừa bị bà làm lộn xộn, nhặt gấu teddy và bình sữa lên đặt tủ đầu giường, trải lại ga, gấp chăn cẩn thận đặt ở đầu giường, sau đó ngồi giường nhúc nhích nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

      Mặc Tử Hàn nhìn biểu hiệu của bà liền nhíu chặt mày.

      nghi ngờ lên tiếng, khẽ gọi bà, “Mẹ… Mẹ… Mẹ có nghe con ? Mẹ… Mẹ…”

      “…” Mộng Thiến Tâm có phản ứng gì ngồi yên nhìn ngoài cửa sổ.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng tĩnh lặng của bà, trái tim lại đau đớn.

      Vừa rồi còn nhận ra , nhưng ngay lập tức lại trở lại ban đầu. Cũng đúng, dù sao bà ở trạng thái này rất nhiều năm rồi, muốn bà lập tức hồi phục căn bản là có khả năng, bà có thể nhận ra được đứa con trai này, cũng là kỳ tích.

      nhàng thở dài, từ từ tới trước mặt bà, mặc dù bà ấy nhìn , nhưng lại vô cùng kỳ diệu, chỉ cần nhìn bà ấy, liền cảm thấy cảm giác vui vẻ.

      “Mẹ… Con phải rồi, hôm nào đó con trở lại thăm mẹ, hơn nữa còn tìm bác sĩ tốt nhất cho mẹ, con nhất định trị khỏi bệnh cho mẹ!” xong khẽ nở nụ cười, sau đó có chút nỡ ra cửa phòng bệnh.



      Ngoài cửa phòng

      Tử Thất Thất đưa lưng về cánh cửa, trong lòng rất hiếu kỳ, tò mò hai người bọn họ bây giờ thế nào, Mộng Thiến Tâm có nhận ra Mặc Tử Hàn là con bà ấy ? Càng hiếu kỳ bọn họ làm gì. Rất muốn quay lại xem tình huống lúc này, nhưng lại sợ sau khi xoay người lại, Mặc Tử Hàn lại lúng túng xấu hổ, cho nên vẫn để hai người bọn họ ở cùng với nhau như thế tốt hơn.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Bên trong vang lên tiếng gõ cửa.

      Tử Thất Thất ngạc nhiên xoay người lại, nhìn Mặc Tử Hàn nét mặt nhu hòa đứng ở cửa phòng.

      Mặc Tử Hàn thấy ngẩn người nhìn chằm chằm, lập tức đưa mắt với , gõ cửa kính thủy tinh.

      Tử Thất Thất sửng sốt hoàn hồn.

      Mặc Tử Hàn lập tức nhìn xuống khóa cửa, sau đó chậm rãi mở miệng làm khẩu hình với , “Mở… Cửa!”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của mỉm cười tà ác, sau đó cầm công cụ mở khóa, khoa tay múa chân trước mắt , đắc ý cũng dùng khẩu hình, “… Muốn!”

      “Tử Thất Thất, em đừng có quá đáng quá, mau mở cửa !” Mặc Tử Hàn sốt ruột, tức giận lên tiếng.

      Tử Thất Thất nhìn dùng khẩu hình, hiểu nhún vai, cũng dùng khẩu hình, “… Cái… Gì?”

      “Em…” Mặc Tử Hàn tức giận, bỗng nhiên mở to hai mắt.

      Tử Thất Thất đắc ý lắc đầu, vui vẻ cười chọc giận .

      “Được!” Mặc Tử Hàn nhịn lửa giận, lấy điện thoại ra gọi cho , đặt ở bên tai.

      “Rinh rinh rinh… Rinh rinh rinh…”

      Di động trong túi Tử Thất Thất vang lên, nghi hoặc lấy ra nhìn số lên, sau đó ngẩng đầu nhìn , hả hê ấn nghe.

      “Mở cửa cho !” Mặc Tử Hàn hét lên ra lệnh.

      Tử Thất Thất đau cả tai, oán trách , “ chuyện dịu dàng chút được sao?”

      “Mau mở cửa cho !” Mặc Tử Hàn lại ra lệnh, giọng ngược lại hoàn hoãn hơn chút.

      “Bảo em mở cửa cũng được, nhưng phải đồng ý em ba chuyện!”

      “Em lại muốn giở trò gì với đây hả?”

      “Chẳng lẽ chưa xem “Ỷ thiên đồ long ký” sao? Lúc Triệu Mẫn đồng ý đưa thuốc giải cho Trương Vô Kỵ ta phải đồng ý ba chuyện cho ấy, thế nên cũng phải đồng ý em ba chuyện mới được!”

      “Bây giờ là thế kỷ 21, phải cổ đại, tư tưởng em đừng có cũ kỹ như vậy được ? Đừng có chơi trò nhàm chán này nữa, mau mở cửa !”

      đồng ý em, em mở cửa!” Tử Thất Thất bắt đầu chơi xỏ lá.

      “Em tưởng em mở ra được sao” Giọng Mặc Tử Hàn mang theo mùi vị uy hiếp.

      cũng biết mở khóa?” Tử Thất Thất hỏi.

      “Cái trò chỉ có tiểu nhân vật mới học đó, em cho là học sao?”

      cái gì? Tiểu nhân vật?”

      “Ha…” Mặc Tử Hàn cười khẽ, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn , “Đại nhân vật giống như , đương nhiên là phải dùng phương pháp đơn giản hơn rồi!”

      Tử Thất Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm .

      Chỉ thấy Mặc Tử Hàn rút sau hông ra khẩu súng lục màu đen hướng về khóa cửa , “Mặc dù viên đạn rất đắt tiền, nhưng so với ba chuyện kia của em còn tiện nghi nhiều!”

      “Này, đừng nổ súng, muốn cảnh sát tới bắt hả?” Tử Thất Thất bỗng nhiên hoảng hốt.

      “Nếu cảnh sát mà đến bắt cứ để bọn họ tới !”

      “Này! Em biết rồi, em biết rồi, em mở cửa, lập tức mở cửa, như vậy được chưa?” Tử Thất Thất xong liền cầm gì đó đút vào ổ khóa.

      “Đợi nào!” Mặc Tử Hàn chợt gọi lại, tay nắm lấy tay nắm cửa, để cho mở khóa, sau đó giảo hoạt nhìn .

      muốn làm gì?” Tử Thất Thất hỏi.

      “Rất đơn giản, nêu em muốn ra ngoài, vậy em nên đồng ý ba chuyện ra ngoài!”

      cái gì? Để em đồng ý ba chuyện?”

      “Ai… Cái bộ “Ỷ thiên đồ long ký này” sáng tác rất hay, có cơ hội nhất định phải đọc lần mới được!”

      … Được!” Tử Thất Thất tức giận hét to, bực bội , “Vậy cả đời cứ ở đây , vĩnh viễn đừng có ra!”

      “Được thôi, dù sao cũng để ý!” Mặc Tử Hàn bộ thong dong.

      Tử Thất Thất tức giận trừng mắt nhìn , mà lúc này…

      Hỏa Diễm bỗng nhiên vội vàng tới cạnh , có chút hốt hoảng , “Phu nhân, Lãnh Mạc Nhiên đến đây, chúng ta phải lập tức rời mới được!”

      Lãnh Mạc Nhiên?

      ta hôm qua phải tới rồi sao? Thế nào hôm nay lại tới?

      được!

      tại phải thời cơ để em bọn họ nhận nhau, nếu như biến khéo thành vụng liền hư.

      “Mặc Tử Hàn, đừng có náo loạn nữa, mau buông tay ra rồi ra ngoài!” luống cuống , nhìn cái khuôn mặt vẫn ung dung tươi cười kia.

      “Em đồng ý ba chuyện, lập tức ra!”

      …”

      “Chỉ là ba chuyện thôi mà,cũng phải muốn mạng của em, có cần khó khăn vậy ?”

      “Được rồi được rồi được rồi, em đồng ý , như vậy có thể rồi chứ? mau buông tay ra!” Tử Thất Thất thỏa hiệp đồng ý, tức giận nhìn chằm chằm .

      “Đây chính là em , ngàn vạn lần đừng có đổi ý!”

      “Em biết rồi!”

      Mặc Tử Hàn cười cúp điện thoại, sau đó buông tay nắm cửa ra.

      Tử Thất Thất nhanh chóng mở cửa phòng ra, Mặc Tử Hàn chậm rì rì ra ngoài, Tử Thất Thất hung tợn trừng mắt nhìn , cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm gì đó, sau đó liền khóa cửa lại, lôi kéo Mặc Tử Hàn thong thả tới cầu thang khác.

      Vừa đúng lúc…

      Khi bọn họ vào khúc quanh, Lãnh Mạc Nhiên từ cầu thang khác tới, hai người đan xen vào nhau



      Lãnh Mạc Nhiên tới lầu hai, hướng về phòng Mộng Thiến Tâm. cau mày nghĩ ngợi trong lòng. Ngày hôm qua Tử Thất Thất thần thần bí bí tới nơi này, nhất định là có mưu gì đó, cho nên nên chuyển mẹ tới bệnh viện khác mới đúng, được, mang về nhà tốt hơn, nhưng còn chuyện ở sở phải giải quyết, thể 24h ở cùng bà ấy.

      “Ai…” thở dài.

      Rốt cuộc phải đưa mẹ đâu mới an toàn đây?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 348: sai, miệng đường tâm nghĩ nẻo là biểu của xấu hổ!



      Lãnh Mạc Nhiên đứng trước cửa phòng bệnh 207, nhìn Mộng Thiến Tâm ngồi yên giường trong phòng, mày nhăn chặt, thở dài trong lòng.

      Suy nghĩ suốt cả đêm cũng nghĩ ra được chỗ nào tốt, nhưng mà ở đâu cũng tốt hơn ở đây.

      Hay là rời trước rồi lại nghĩ .

      đưa ra quyết định, hơi gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho hộ sĩ chuyên môn chăm sóc Mộng Thiến Tâm để mở cửa cho .



      Bên trong phòng bệnh

      Lãnh Mạc Nhiên cũng có thu dọn gì cả, chỉ cầm gấu teddy với bình sữa tủ đầu giường, sau đó đứng trước mặt Mộng Thiến Tâm, chống chân ngồi xổm xuống, cầm tay bà mỉm cười dịu dàng , “Mẹ… Chúng ta về nhà !”

      Mộng Thiến Tâm có phản ứng chút nào, vẫn ngơ ngác ngồi giường, hai mắt nhìn chằm chằm trời xanh ngoài cửa sổ, mà trong đôi mắt ấy vẫn tràn ngập bi thương.

      “Mẹ… Chúng ta thôi!” Lãnh Mạc Nhiên xong đứng lên, sau đó khẽ kéo tay bà giúp bà đứng lên.

      Đột nhiên!

      Trong đôi mắt Mộng Thiến Tâm nổi lên những gợn sóng, sau đó đôi môi mím chặt hơi run rẩy, nỉ non, “Mặc… Mặc… Tử… Hàn…”

      Mặc Tử Hàn?

      Lãnh Mạc Nhiên kinh ngạc mở to mắt.

      “Mẹ, mẹ mới cái gì? Mẹ vừa mới cái gì?” hốt hoảng hỏi, nắm chặt cánh tay bà, mà gấu teddy với bình sữa trong tay cũng rơi xuống đất.

      Mộng Thiến Tâm rũ hai mắt xuống, bà cũng để ý Lãnh Mạc Nhiên nắm tay mình, từ từ đứng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống nhặt gấu teddy mặt đất lên, ngây ngốc cười với nó, còn dùng ngón trỏ chỉ vào trán nó , “Mày phải con trai của tao… Mày phải con trai của tao… Tao tìm được con trai của tao rồi… Nó mới tới thăm tao đó… Nó tên là Mặc Tử Hàn… Nó mới là con trai của tao… Ha ha ha ha…” Bà cười vui vẻ, vứt gấu teddy trong tay , tiếp tục ngừng , “Con trai tôi là Mặc Tử Hàn… Con trai tôi về… Nó về… Ha ha ha… Con trai tôi là Mặc Tử Hàn… Con trai tôi về… Nó về… Ha ha ha ha…”

      Lãnh Mạc Nhiên sững sờ đứng tại chỗ, nghe những lời bà ngừng lặp lại, thấy bà vui vẻ nhảy múa giống như đứa bé.

      Mặc Tử Hàn?

      Bà ấy sao lại biết cái tên này?

      Bà ấy Mặc Tử Hàn mới tới thăm bà ấy, tại sao Mặc Tử Hàn lại tới đây? tới sao?

      Tại sao mẹ lại Mặc Tử Hàn là con trai của mẹ? Đây chỉ là ngôn ngữ điên khùng của mẹ thôi sao? Hay là Mặc Tử Hàn gì đó với mẹ?

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

      “Mẹ… Mẹ…” vội giữ bà lại , “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy hả mẹ? Mẹ, mẹ , Mặc Tử Hàn tới sao? Sao mẹ lại ta là con mẹ vậy? ta gì với mẹ? Mẹ… Mẹ cho con biết , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Mộng Thiến Tâm cười vui vẻ, nhìn thấy hoảng hốt, bà si si ngốc ngốc hưng phấn với , “Cậu biết ? Tôi tìm được con trai của tôi rồi! Nó tên là Mặc Tử Hàn, nó vừa mới thăm tôi đó, hơn nữa tôi xác nhận rồi, sau tai nó có ba nốt ruồi, nó là con trai của tôi… Là con trai của tôi… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha… Tôi cuối cùng tìm được con trai rồi… tốt quá… tốt quá…”

      Lãnh Mạc Nhiên nghe bà những lời điên điên khùng khùng, qua nhiều năm như vậy chưa từng thấy bà như thế này. Qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bà nhiều đến thế với . Đây là chuyện tốt ư? Nhưng chuyện với Mặc Tử Hàn là như nào? Ba nốt ruồi sau tai là như thế nào? Mặc Tử Hàn nếu là con trai của bà, vậy đó phải là em trai rồi ư?

      đúng đúng đúng!

      Em trai hơn 30 năm trước chết rồi, Mặc Tử Hàn nhất định phải là em trai , tuyệt đối phải!

      từ từ trấn định lại, sau đó rời .

      “Lãnh cảnh quan, phải muốn dẫn mẹ xuất viện sao? sao chứ?” Hộ sĩ chăm sóc Mộng Thiến Tâm vội vàng khóa cửa phòng, nghi hoặc nhìn hỏi.

      “Chờ lúc, tí nữa tôi đưa bà ấy , tôi trước sắp xếp chút chuyện !” khẽ , trong giọng chút hốt hoảng.

      “Như vậy à, được rồi, chìa khóa phòng bệnh đưa trước cho , khi nào để chìa khóa lại chỗ trạm y tá ở lầu là được!”

      “Được!”

      Lãnh Mạc Nhiên cầm lấy chìa khóa, nhanh tới mở cửa sổ trước mặt, để gió bên ngoài giúp đầu óc mình được thanh tỉnh. Chờ đến khi bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gọi cho số máy:

      “A lô? Cảnh sát Lãnh!”

      “Tiểu Tống, giúp tôi việc!” Lãnh Mạc Nhiên nghiêm túc mở lời.

      , chỉ cần là chuyện của , tôi tuyệt đối giúp bạn tiếc cả mạng sống, muôn lần chết chối từ!”

      “Chết cần, nhưng tôi muốn nhờ điều tra chuyện, lúc Mặc Tử Hàn ngồi tù, báo cáo DNA cùng với tất cả tư liệu của , toàn bộ copy ra bản cho tôi!”

      “Lãnh cảnh quan, vẫn điều tra chuyện về Mặc Tử Hàn à? muốn báo cáo DNA của làm gì vậy?”

      cần quản cái này, cứ giúp tôi copy tài liệu rồi đặt bàn làm việc của tôi là được!”

      “Được rồi, tôi lập tức giúp !”

      “Cám ơn!”

      “Còn khách khí với tôi nữa, chuyện thôi mà!”

      “Ha ha… “Lãnh Mạc Nhiên khẽ cười, sau đó cúp điện thoại, nhíu mày nhìn mây trắng trung.

      Chuyện này nhất định phải biết . Rốt cuộc Mặc Tử Hàn có phải em trai , rốt cuộc Tử Thất Thất hôm qua tới đây làm gì, rốt cuộc Mặc Tử Hàn hôm nay lại tới đây làm gì, rốt cuộc bọn họ có mưu mô gì, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì.

      nắm chặt điện thoại trong tay, hung dữ trừng mắt lên.

      “Mình nhất định phải ràng chuyện này, nhất định phải biết …”

      rất kiên định, nhưng trong lòng lại hỗn độn còn phải bắt ta sao?

      Mười hai năm trước bắt được ta lần, tại lại bắt ta lần nữa sao? Nhưng ta là người trong hắc đạo, ta làm nhiều chuyện trái pháp luật như vậy, làm cảnh sát tuyệt đối thể bỏ qua cho .

      là đáng giận…

      Tại sao lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy?

      Tại sao?

      ***

      Chung trạch

      Thư phòng lầu hai

      Chung Khuê ngồi ở bàn viết mà đôi lông mày lại nhăn lên, trống rỗng nhìn về phía trước, trong đầu ngừng nghĩ tới kế hoạch của lão.

      Đột nhiên, ngực có chút khó chịu, khiến ông phải kho han vài tiếng.

      “Khụ, khụ, khụ…” Lão vịn bàn, cả thân thể trở nên nặng nề.

      Cũng khó trách! Lão phải Chung Khuê tuổi trẻ trước kia, lão bây giờ 77 tuổi, bất luận là thân thể, hay là tướng mạo, hoặc giả là khỏe mạnh đều cũng thể già. Cho nên lão muốn mau sớm tìm được Mặc Thâm Dạ, để nó lên làm long đầu, hoàn thành tâm cuối cùng này của lão.

      “Haizz…” Lão thở dài, thuận lợi thở ra hơi.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Tiếng gõ cửa vang lên, lão lập tức ngồi thẳng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, sau đó dùng hết sức lực, , “Vào !”

      “Cạch!” Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia từ ngoài vào cung kính cúi đầu trước mặt lão.

      “Lão gia!” ông ta khẽ gọi.

      “Ừ! Chuyện gì?” Chung Khuê hỏi.

      “Vừa rồi nhà họ Mặc truyền đến tin tức, vào giữa trưa Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất cùng bệnh viện tâm thần XX, bởi vì bọn họ mang theo người canh chừng rất nghiêm ngặt, cho nên người của chúng ta cũng có vào bệnh viện, chỉ có thể ở lại theo dõi bên ngoài bệnh viện, mà bọn họ ở trong đó chừng 2h rồi mới , quay về nhà họ Mặc!” Tần quản gia bẩm báo lại chi tiết.

      Chung Khuê nghe xong hơi cau mày nghĩ ngợi.

      Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất tới bệnh viện tâm thần?

      Bọn họ bệnh viện tâm thần làm gì?

      là kỳ quái… Bọn họ là gặp người nào sao? Ai ở trong bệnh viện tâm thần đây? Người trong bệnh viện tâm thần có quan hệ gì với bọn họ?

      Đột nhiên, chân mày ông giãn ra, gương mặt bừng tỉnh hiểu ra.

      “Hoá ra là như vậy!” Lão lầm bầm lầu bầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

      Người ở bệnh viện tâm thần mà có quan hệ với bọn họ, chắc hẳn cũng chỉ có người phụ nữ kia thôi? Chính nhất định là người mẹ ruột mà Mặc Tử Hàn chưa từng gặp mặt. Nếu cẩn thận nghĩ lại, còn cả bệnh viện tâm thần này gợi ý, lão đúng là quên luôn người phụ nữ kia.

      ra là như vậy, hoá ra là như vậy a…

      Mặc Tử Hàn biết thân thế của mình rồi, biết cha của mình là ai, nghĩ tới gặp mẹ của mình, đứa bé lớn lên trong hắc đạo, vẫn còn có thể có thân tình? đúng là khiến lão có chút kinh ngạc a. Quả nhiên là thằng nhóc thối vô dụng, căn bản điểm cũng thích hợp làm long đầu hắc đạo, để ngồi lên chỗ đó cưỡi đầu lão, đúng là chuyện sỉ nhục nhất đời.

      “Ha ha… Ha ha ha…” Lão chợt cười lớn, sau đó vui vẻ , “ tại vạn sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Chỉ cần tìm được Thâm Dạ, như vậy… Tất cả mọi chuyện đều kết thúc!”

      Mọi lợi thế đều nằm trong tay lão, lần này lão nhất định khiến thằng nhóc thối Mặc Tử Hàn thua đến thất bại thảm hại.

      “Khụ, khụ, khụ…” Lão bởi vì cười quá lớn tiếng cho nên liền thiếu khí, lại ho khan.

      Tần quản gia nhìn lão vội vàng , “Lão gia, tôi rót ly trà cho ông!”

      “Ừ!” Chung Khuê vuốt ngực, khẽ gật đầu.

      Tần quản gia lập tức rời khỏi phòng châm trà cho lão.

      Chung Khuê đứng lên, nắm chặt đầu gậy, muốn hoạt động gân cốt chút, để cho mình thân thể quá lộ ra vẻ suy yếu, mà khi lão tới trước kệ sách, nhìn mình qua gương thủy tinh giá sách, tóc đầu trắng xám khiến cho tâm tình lão có chút nặng nề.

      Năm tháng buông tha người, ra là chính là đạo lý này!

      Xem ra, lão sắp xuống địa ngục rồi, rất nhanh mà có thể nhìn thấy cha của Mặc Hình Thiên và Mặc Hình Phong rồi…

      “Ha ha ha…” Lão khẽ cười, nhìn bản thân trong gương, “Cũng tốt… Cũng tốt, sau khi chuyện cuối cùng này hoàn thành, tôi có thể gặp ông rồi. Người em tốt của tôi… Mặc Nghiệp Phàm!”

      ***

      Mấy ngày sau

      Biệt thự nhà họ Mặc

      Lại là sáng chủ nhật đầy nắng, Mặc Thiên Tân và Mặc Thiên Ân cùng Mặc Thiên Ái, quan hệ của ba tiểu quỷ dường như tốt hơn, mặc dù còn chưa ngừng cãi nhau, nhưng ba đứa luôn ở cùng nhau, dĩ nhiên cũng phải cộng thêm Tuyết Lê luôn theo Mặc Thiên Tân rồi.. Mà bốn người hẹn chủ nhật này vườn thú chơi, cho nên nhà họ Mặc giờ chỉ còn hai người Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất.

      Lần này Mặc Tử Hàn nhớ kỹ mình phải làm, hơn nữa buổi sáng còn lười chịu rời giường, thậm chí khiến Tử Thất Thất bưng bữa trưa vào phòng, còn muốn tự tay đút cho ăn.

      “Mặc Tử Hàn, nếu thừa nhận đây phải tay , mà là móng vuốt em đồng ý , tự tay đút ăn!” Tử Thất Thất đắc ý nhìn .

      thành vấn đề, phải tay là móng vuốt thôi sao? có gì lớn, dù sao nếu tay là vuốt tay em cũng là vuốt rồi, bởi vì chúng ta giống nhau!” Mặc Tử Hàn vui vẻ , sau đó mở to miệng, , “Em giờ có thể đút cho rồi chứ?”

      “Ai em với giống nhau, em là phụ nữ, là phụ nữ sao?” Tử Thất Thất hơi tức giận.

      phải phụ nữ, em phải kiểm nghiệm rất nhiều lần rồi sao?” Mặc Tử Hàn cố ý khe khẽ sờ sờ tay .

      “Háo sắc! Đừng chạm vào em!”

      “Em là người phụ nữ của , sắc em là chuyện đương nhiên, đây là phép tắc tự nhiên rất hợp lý!”

      …”

      “Em đừng có lúc nào cũng tức giận nha, kỳ trong lòng em rất vui vẻ, có đúng hay ?”

      “Ai vui vẻ? Em mới có!” Tử Thất Thất phủ nhận.

      có?”

      Mặc Tử Hàn tà mị , kéo tay lôi vào trong ngực mình, sau đó cố ý dán vào lỗ tai , khẽ , “Em dám , em cảm thấy vui vẻ sao? Em dám , em có chút ý nghĩ nào muốn đút cho ăn? Em dám , em muốn cho chạm vào em? Còn nữa… Em dám … Em chút cũng muốn làm chuyện đó với sao?”

      Tử Thất Thất nghe xong, cảm thụ nhiệt khí ngừng ở bên tai, trong nháy mắt mặt hồng tim đập, á khẩu trả lời được.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng của , hai tay thừa cơ ôm chặt lấy , cười đắc ý , “Em gì, coi như là em chấp nhận đó nha!”

      “…” Tử Thất Thất vẫn trầm mặc, khuôn mặt càng nóng ran.

      Mặc Tử Hàn nhìn hai gò má đỏ bừng của , thấy khuôn mặt đáng của vui vẻ , “Phụ nữ a, chính điểm này luôn làm người khác hiểu, ràng là muốn nha, nhưng miệng lại luôn muốn, hơn nữa ràng là muốn làm, tuy nhiên lại hét to muốn, vẫn hiểu, tại sao cứ miệng đường tâm nghĩ nẻo? bằng… Em cho biết có được ?”

      xong, lại nhích tới gần , nhìn chăm chú vào khuôn mặt xấu hổ của .

      Tử Thất Thất xấu hổ đến mức muốn tìm cái động để chui vào, đâu còn có thể cho biết nguyên nhân này, hơn nữa, chuyện như vậy còn phải giải thích sao? Dĩ nhiên chính là ngượng ngùng, xấu hổ các loại nha, tuyệt đối là cố ý trêu cợt . Cái tên háo sắc đáng chết này.

      giận dỗi dẩu môi, cũng có mở miệng chuyện.

      “Ha…” Giọng Mặc Tử Hàn quấn quít bên tai , nhàng , “Còn nhớ em nợ ba chuyện ?”

      Tâm Tử Thất Thất bất thình lình treo lên.

      “Xem ra em còn nhớ a, bằng chúng ta liền thực chuyện thứ nhất , rất đơn giản, chỉ cần em bây giờ cùng …”

      được!” Tử Thất Thất đột nhiên cự tuyệt.

      Mặc Tử Hàn nhíu mày, “Thế nào? Em muốn đổi ý?”

      “Dĩ nhiên phải đổi ý rồi!” Tử Thất Thất chợt trở nên giảo hoạt, đẩy đôi tay ôm mình ra, sau đó đắc ý , “Em nghĩ nên biết, trong “Ỷ thiên đồ long ký”, lúc Trương Vô Kỵ đứng ứng Triệu Mẫn ba chuyện, điều kiện tiên quyết là thể làm trái với hiệp nghĩa, như vậy em dĩ nhiên cũng có điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Đó chính là…” cố ý kéo dài giọng, sau đó vui vẻ cười, gằn từng chữ, “, thể, làm, ban, ngày!”

      Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên trầm, khẽ nhếch lên nụ cười, , “Đó chính là , chỉ có thể vào buổi tối sao!”

      … Sai!” Tử Thất Thất nghịch ngợm trả lời.

      “Được! liền đợi tới buổi tối, xem em còn có thể tìm lý do gì cự tuyệt !” Mặc Tử Hàn bộ biểu với .

      “Vậy cứ từ từ mà đợi , em ngâm bình hòa trà trước đây, phiền đọc sách nữa, đến giờ lại gọi em!” Tử Thất Thất xong, liền đứng dậy, muốn rời khỏi.

      được !” Mặc Tử Hàn phát bắt lấy tay lôi về lại giường.

      lại muốn làm gì?” Tử Thất Thất lần này cũng có giãy giụa, cũng có hô to muốn thả ra, mà là vô cùng tỉnh táo nhìn .

      Mặc Tử Hàn nhìn vào mắt , cười , “Chuyện thứ hai… muốn em đút cơm cho !” đắc ý xong, liền mở to miệng, phát ra thanh đáng , “A…”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 349: Mặc Thâm Dạ trở về, gia đình đoàn tụ!



      Tử Thất Thất nhìn đắc ý, trong lòng cũng có chút tức giận.

      “Được, để em đút!” đột nhiên nghe lời, liền cầm chén đũa tủ đầu giường lên, sau đó đem cái chén đặt ngay miệng của Mặc Tử Hàn, nhanh chóng dùng đũa đem cơm trong chén mà nhét vào miệng , ngừng nhét, cho đến khi đầy miệng.

      “Ăn ngon ? Tổng giám đốc Mặc?” cố ý giọng dịu dàng hỏi, lộ ra nụ cười đắc ý.

      Miệng của Mặc Tử Hàn nhét đầy cơm cách nào mở miệng để chuyện, cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt của , đưa ngón tay cái của mình ra. Ngụ ý: Em lợi hại lắm!

      Tử Thất Thất vui vẻ ngẩng đầu lên, gương mặt của người chiến thắng!

      ***

      Buổi tối

      Mặc Tử Hàn kiên nhẫn chờ đợi suốt cả ngày, rốt cuộc mặt trời cũng xuống núi, lần này muốn xem từ chối như thế nào đây?

      “A…” giọng cười, ngồi ở giường, hai mắt nhìn cửa phòng tắm ở đối diện, chờ đợi người ở bên trong ra.

      tiếng sau

      Tử Thất Thất cũng chậm rãi tắm xong, hai chân đứng ở cửa phòng tắm, khẩn trương dùng sức hít thở sâu. ràng mình thể tránh khỏi, hơn nữa bản thân mình cũng bài xích chuyện như vậy, cũng phải cự tuyệt , chỉ là cảm thấy xấu hổ, bất luận là bao nhiêu lần rồi, nhưng khi đối mặt vẫn còn loại cảm giác xấu hổ ngượng ngùng này.

      “Ưh…” thở dài, sau đó đưa tay của mình ra, mở cửa phòng tắm ra.

      Trong nháy mắt

      thấy Mặc Tử Hàn mặc áo ngủ màu trắng ngồi ở giường, hai mắt của nhìn chằm chằm Tử Thất Thất bao gồm toàn thân quấn khăn tắm, nhìn hai gò má ửng đỏ của , quét qua thân thể sạch và thơm tho mới được cọ rửa xong, cuối cùng là dừng lại đôi mắt e lệ của .

      Khóe miệng nhếch lên, sau đó đưa tay ra, đồng thời : “Mau tới đây… Bảo bối của !”

      Tử Thất Thất nghe gọi mình như vậy, trái tim đột nhiên nhảy loạn xạ, đôi chân trắng trẻo khẩn trương bước từng bước, từ từ đến cạnh giường.

      “Đưa tay cho !” Mặc Tử Hàn giọng ra lệnh.

      Tử Thất Thất từ từ đưa tay của mình ra, ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay của .

      Mặc Tử Hàn nhàng vuốt ve tay , sau đó đột nhiên dùng sức kéo xuống, đồng thời lật người đè lên .

      “Ah…!” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, cả người đều bị đè.

      “Tử Thất Thất…” Mặc Tử Hàn ở khoảng cách gần ngắm nhìn , giọng gọi.

      tại Tử Thất Thất cảm thấy trái tim còn đập loạn xạ nữa, mà cảm thấy nó khẩn trương giống như sắp chết dạng, ràng trải qua nhiều lần kết hợp như vậy, phải lần đầu tiên, thế nhưng so lần đầu tiên bây giờ còn khẩn trương hơn.

      từ từ nhắm hai mắt của mình lại, biểu tình đồng ý…

      Mặc Tử Hàn mỉm cười hôn lên môi của , bàn tay nhàng kéo lấy khăn tắm của , trong nháy mắt thân thể bóng loáng liền lộ ra trước mắt , bụng dưới của cũng đột nhiên căng thẳng, gấp gáp cởi áo ngủ người xuống, sau đó nặng nề đè lên người của , vuốt ve tấc da thịt người , tay gấp gáp kéo chân của ra đột nhiên…

      “Reng reng reng… Reng reng…”

      Điện thoại đặt đầu giường đột nhiên vang lên, cắt đứt khí mập mờ, còn Tử Thất Thất cũng đành mở mắt ra xem.

      Điện thoại?

      Là ai gọi tới vậy?

      Vừa định muốn đưa tay ra lấy điện thoại, Mặc Tử Hàn liền ra lệnh mà : “ cho phép nghe điện thoại!”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng nhị gì hết, được nghe, là được nghe!” Mặc Tử Hàn tức giận rống to, lần nữa hôn lên môi của , che miệng lại.

      “Ưm ưm… Ưm ưm…” Tử Thất Thất vừa dùng sức giãy giụa, vừa đoán xem người gọi điện thoại tới là ai.

      “Reng reng reng… Reng reng… Reng reng…”

      “Reng reng… Reng reng reng…”

      “Reng reng reng…”

      Điện thoại ngừng vang lên, cũng biết kêu hết bao nhiêu lần, ồn ào khiến cho Mặc Tử Hàn thấy rất phiền lòng. Tại sao lại gọi điện thoại đến vào lúc này chứ? Đây là cố ý sao? Là tên nào có mắt vậy? Đáng chết, muốn đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nếu như ném , nhất định ấy tức giận. Như vậy tắt máy? Nếu tắt máy rồi, ấy cũng tức giận?

      là phiền quá!

      Đột nhiên buông lỏng môi của , sau đó vươn cánh tay dài của mình ra, cầm lấy điện thoại di động, liền ấn phím kết nối, vừa đặt ở bên tai, vừa lớn tiếng : “ tại Tử Thất Thất rất bận, rảnh nghe điện thoại đâu!”

      “Này! nhăng cuội gì đó? Mau đưa điện thoại cho em !” Tử Thất Thất hốt hoảng , đưa hai tay ra.

      Mặc Tử Hàn dùng tay khác của mình, dễ dàng bắt lấy hai tay của , giữ chặt để cho giãy giụa. Mà lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng của đàn ông…

      “Ah??? ra là em rể, cậu mới Tử Thất Thất rất bận? ấy bận chuyện gì thế? Tôi gọi điện thoại nhiều lần như vậy sao ấy cũng có nghe điện thoại, theo kinh nghiệm phong phú của tôi, chắc phải là rất bận, mà là cậu khiến ấy phải bận?”

      Em rể?

      Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng quen thuộc, trong nháy mắt liền nổi giận xung thiên.

      gọi điện đến đây làm gì?” lạnh lùng hỏi.

      “Tôi gọi điện thoại cho em của tôi, còn phải cần lý do sao?”

      “Em ? Em cái gì chứ?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ chau mày.

      “Sao? Cậu vẫn chưa biết chuyện này sao? Tử Thất Thất là em ruột của tôi đó, chẳng qua tôi phải là con trai của Mặc Hình Phong, nhưng mẹ của Tử Thất Thất là mẹ ruột của tôi. Tóm lại, cậu muốn biết cặn kẽ hơn hãy hỏi Tử Thất Thất , nhưng mà… Nếu cậu muốn cưới Tử Thất Thất làm vợ sau này cậu là em rể của tôi, vậy tôi vợ của cậu, về sau có phải cậu phải cung kính và lễ độ với tôi hay đây? Tôi cho cậu biết trước, tôi thích kiểu em rể khéo léo biết nghe lời, còn nữa khi rể vừa gọi điện thoại đến, phải lập tức nghe điện thoại ngay!”

      Mặc Tử Hàn nghe ta thao thao bất tuyệt, lửa giận ngừng tăng cao.

      Tử Thất Thất là em của ta? ta phải là con trai của Mặc Hình Phong sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lời của ta là có ý gì đây? Cố ý tính tình của mình khó chịu sao? Mặc dù biết tại sao ta lại trở thành vợ của mình, nhưng chẳng lẽ sau này mình phải nịnh bợ lấy lòng ta ưh?

      Đừng mơ tưởng!

      có cửa đâu!

      xong rồi phải ? Vậy tôi cúp điện thoại được chưa?” Mặc Tử Hàn cắn răng nghiến lợi , cố gắng nhẫn nại kìm chế bản thân khỏi đem điện thoại ném .

      “Àh… Đợi chút, còn có việc nữa tôi muốn cậu giúp chuyển đến Tử Thất Thất, là… Tôi về, tại ở sân bay, mau đến đón tôi !”

      “Àh… Vậy sao?” Mặc Tử Hàn tà ác cười : “Vậy ở đó từ từ đợi !”

      xong, lập tức cúp điện thoại.

      Tử Thất Thất vẫn nhìn chằm chằm , từ trong lời của , cũng đoán được người gọi điện thoại đến là Mặc Thâm Dạ. muốn giành lấy điện thoại, nhưng hai tay của lại bị gắt gao khống chế.

      ấy gì thế? ấy gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy? Sao lại cúp máy? Mau buông em ra!” ngừng chất vấn, tức giận rống to.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nổi giận nhìn chằm chằm, hơn nữa còn dùng khoảng cách rất gần để chất vấn : “Em và Mặc Thâm Dạ là em ruột? xảy ra chuyện gì? Sao nghe em qua vậy?”

      “Àh?” Tử Thất Thất kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa chuyện Mặc Thâm Dạ cho biết.

      “Cái đó… ra là như vậy, năm năm trước…”

      tại cần giải thích nữa!” Mặc Tử Hàn ngắt lời , trong giọng mang theo chút ấm ức : “Em cứ chờ đến khi nào bị trừng phạt rồi, hãy giải thích ràng với !”

      “Sao? Khoan , tại em giải thích cho , lập tức giải thích với , ngay bây giờ…”

      cần, tại chỉ muốn trừng phạt thôi! Em dạng chân ra cho !”

      “Đừng mà! Đúng rồi… Lúc nãy Thâm Dạ gì vậy? ấy gọi điện thoại tìm em có chuyện gì thế?”

      “Ah… Em muốn biết?” người cười xấu xa.

      “Muốn… Đương nhiên là muốn, nhưng mà…” Người khác lại có khuôn mặt hắc tuyến, biết đại họa sắp rơi trúng đầu mình.

      “Nếu muốn, hãy mở hai chân ra . Mở ra rồi, cho em biết!”

      “Cái tên háo sắc này… Khốn kiếp…”

      sai, chính là háo sắc, còn là tên háo sắc đặc biệt lớn đó…”

      “A, đừng mà… A…”

      “…”

      Trong khi bọn họ vui vẻ ân ân ái ái, người khác ngồi trong sân bay than thở, đơn mình ngồi đợi em đáng đến đón…

      ***

      Nửa đêm mười hai giờ

      Sân bay

      chiếc xe thể thao đột nhiên dừng ở cổng sân bay, sau đó Tử Thất Thất nhanh chóng xuống xe, vội vã chạy vào bên trong sân bay, vừa vặn lại đụng phải Mặc Thâm Dạ.

      “Em đáng của , rốt cuộc em cũng đến rồi, để đợi lâu như vậy!” Mặc Thâm Dạ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tử Thất Thất, mà cổ còn lưu lại những dấu hôn che giấu được hết, giống như Mặc Tử Hàn đắc ý cười vậy.

      “Xin lỗi , em đến trễ!” Tử Thất Thất thở dài hai cái, ổn định hơi thở của mình.

      sao, chuyện này thể trách em, nhất định là tên Mặc Tử Hàn cho em !”

      phải ấy, là có chút chuyện làm trễ nãi, cho nên em mới…”

      “Sao? Có chút việc? Là chuyện gì thế? Chẳng lẽ là chuyện này?” Mặc Thâm Dạ cố ý đưa tay của mình ra, nhàng chạm vào vết hôn cổ của : “Dấu vết này là mới in phải ? Tên Mặc Tử Hàn kia, tinh lực vẫn dồi dào như xưa!” Cẩn thận tính toán lại, từ lúc gọi điện thoại cho đến bây giờ, hơn bốn giờ rồi!

      Trong nháy mắt Tử Thất Thất hiểu được ý tứ trong lời của .

      Ghê tởm!

      Ở trong lòng chửi thầm: Cái tên khốn kiếp Mặc Tử Hàn này, lại dám để lại dấu vết ở chỗ này, chờ mình trở về, ta nhất định biết tay mình!

      “Á… Ha ha… Ha ha…” Tử Thất Thất lúng túng cười, lập tức lảng sang chuyện khác mà : “Đúng rồi, Tiểu Lam đâu? Sao ấy lại cùng về với ?”

      “Chuyện đó… Chuyện đó lát nữa với em, phải xử lý chuyện này trước!” Mặc Thâm Dạ xong, liền xoay về phía Vũ Chi Húc ngồi ở trong xe, mà nãy giờ ta vẫn chưa muốn xuống xe, dùng tay vẫy vẫy .

      Vũ Chi Húc chau mày chặt, cam tâm tình nguyện từ trong xe bước ra, đứng ở trước mặt của .

      lâu gặp, mặt của cậu vẫn như cũ vậy, trông thấy liền khiến người khác chán ghét!” Gương mặt nở nụ cười, đồng thời phán câu khiến người khác cười nổi.

      “Cũng thế, cậu cũng giống vậy thôi, vừa mở miệng khiến người khác hận được muốn đánh cậu quyền!” mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn như cũ treo lên nụ cười bất cần đời, nhưng lời cũng giống Vũ Chi Húc vậy, căn bản làm cho người nghe cười nổi.

      “Cậu gọi tôi xuống xe làm gì vậy? Thưởng thức danh lam thắng cảnh sao?” Vũ Chi Húc hỏi.

      “Ánh trăng hôm nay cũng đến nỗi tệ, nhưng mà so với ánh trăng… Bên phải có ba, bên trái bốn, cậu muốn chọn bên nào?”

      “Chuyện này còn phải hỏi sao, tôi mạnh hơn cậu, dĩ nhiên phải chọn bốn rồi!”

      “Vậy cậu nên cẩn thận đó, nhân vật hôm nay cũng phải tầm thường đâu, nếu như cậu cẩn thận mà chết, tôi nhất định giúp cậu nhặt xác, chỉ có điều toàn bộ tài sản của cậu thuộc về tôi đó!”

      “Nực cười, cậu chết mấy lần tôi vẫn còn chưa có chết đó, muốn tài sản của tôi? Tôi sợ cậu có mạng để dùng đâu!”

      “Ha ha ha… Vậy hành động !” Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười to.

      “Ha ha ha… Được!” Vũ Chi Húc cũng cười theo.

      Trong nháy mắt hai người liền thu hồi nụ cười mặt, gương mặt lạnh như băng, sau đó người chạy bên trái, người còn lại chạy bên phải.

      Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bên phải ba, bên trái bốn là gì thế? Bọn họ gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy ? Này này… Rốt cuộc bọn họ giở trò quỷ gì đây?

      Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cũng đều tỏ ra rất kỳ quái, ràng quen nhau từ đến lớn, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt lại thích đấu đá lẫn nhau đây?

      Ai… Đàn ông rất khó hiểu!



      Năm phút sau

      Mặc Thâm Dạ từ hướng bên phải trở về, người có gì thay đổi. Còn ở phía sau của , Vũ Chi Húc cũng từ bên trái đến, áo khoác ngoài bị cởi ra, tay cầm áo khoác vắt ở vai, bộ dáng tự tin bước tới.

      “Ui? Cậu vẫn chưa chết àh? Đúng là mạng lớn đó!” Mặc Thâm Dạ mỉm cười, vừa mở miệng khiến người khác tổn thương.

      “Buồn cười! Cậu cho rằng tôi là ai chứ? Chỉ có bốn tên nhóc đó, cũng lọt vào mắt của tôi nữa!” Vũ Chi Húc phách lối ngước mặt cao .

      “Àh? Vậy sao?” Mặc Thâm Dạ tới trước mặt của ta, đưa tay kéo áo khoác vắt vai của ta xuống: “Chỉ có bốn tên nhóc mà cũng có thể làm dơ áo khoác của cậu, xem ra trình độ của cậu chẳng qua cũng chỉ đến đó mà thôi, so với tôi còn kém xa!”

      Vẻ mặt của Vũ Chi Húc phách lối liền chuyển thành lúng túng, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ y phục còn nguyên vẹn hao tổn của người kia, vô cùng tức giận muốn cùng ta quyết đấu trận.

      “Được rồi, được rồi!” Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng can ngăn, đứng ở giữa hai người “Hai người đừng tranh cãi nữa, mau lên xe !”

      Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc nhìn nhau cái, người mỉm cười xoay người, còn người khác là tức giận xoay người, hai người cùng nhau về phía chiếc xe thể thao.

      Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, thở dài cùng lắc đầu cái.



      xe

      Vũ Chi Húc buồn buồn mình ngồi ở ghế lái, vững vàng lái xe.

      Mặc Thâm Dạ thoải mái ngồi ở ghế sau, Tử Thất Thất ngồi bên cạnh , hai người vừa vừa cười, hoàn toàn quên mất tồn tại của người lái xe.

      “Tử Thất Thất, đây là quà mà Tiểu Lam nhờ chuyển cho em, ấy có chuyện quan trọng, nên tạm thời thể trở về gặp em!” Mặc Thâm Dạ xong, lấy từ trong giỏ ra hộp quà đặt đùi , bên ngoài hộp quà được gói bằng giấy kiếng rất đẹp.

      “Đây là cái gì thế?” Tử Thất Thất vui vẻ nhìn hộp quà.

      “Đợi sau khi em về đến nhà, mở ra xem biết!”

      tại thể mở ra sao?” nghi ngờ hỏi.

      “Ừh… Dĩ nhiên bây giờ cũng có thể mở, nhưng sau khi trở về, Tiểu Lam cũng đem ra xử tội!” Tuy Mặc Thâm Dạ giỡn, nhưng cũng là truyền đạt lời của Phương Lam.

      Tử Thất Thất quan sát mặt của , liền cười : “Rốt cuộc Tiểu Lam có chuyện quan trọng, sao lại đến thăm em vậy, chuyện này kỳ lạ quá, ấy làm như vậy đâu?”

      “Chuyện này…” Mặc Thâm Dạ kéo dài thanh , ràng là có miệng nhưng cũng khó trả lời.

      “Thôi, em làm khó nữa, đợi lát nữa em gọi điện thoại cho Tiểu Lam, còn mau ra quyết định ? định khi nào gặp ba đây?” Tử Thất Thất ôm lấy hộp quà mà Phương Lam tặng cho , giọng hỏi.

      “Dù sao sớm hay muộn cũng phải , bằng ngay bây giờ !” Mặc Thâm Dạ buông lỏng . Đây cũng là nguyên nhân mà mực ở sân bay đợi đến đón.

      “Bây giờ?” Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.

      “Ừh! Lúc nãy người của chú Chung phái tới theo dõi bị và Chi Húc giải quyết hết rồi, nên bây giờ ông ấy vẫn chưa biết tin trở lại, nhân cơ hội này nên đến chỗ của ba , nghĩ chỗ của ba là an toàn nhất, an toàn hơn nhiều so với ở khách sạn!” Lúc Mặc Thâm Dạ chưa trở về Đài Loan cũng có tính toán qua. thích lề mà lề mề, cũng thích nhăn nhăn nhó nhó, nếu quyết định muốn gặp ba, bằng trực tiếp liền gặp, cũng cần phải suy nghĩ lung tung.

      Tử Thất Thất quan sát mặt của , nhìn vào đôi mắt của , đột nhiên cố ý trêu cợt mà : “ phải cố tỏ vẻ bình tĩnh đó chứ?”

      “Cái gì? cố làm ra vẻ bình tĩnh? Buồn cười quá, việc gì khiến phải hốt hoảng chứ?” Gương mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn giả bộ thong dong.

      có hốt hoảng sao? Xem trán của đổ đầy mồ hôi hột rồi kìa!” Tử Thất Thất chỉ vào trán của .

      “Mồ hôi hột? thể nào! Làm sao lại có thể…” Mặc Thâm Dạ hốt hoảng xong, vội vàng lấy tay sờ trán của mình, nhưng căn bản cũng có lấy nửa giọt mồ hôi.

      “Ha ha ha ha… xem, quả nhiên là rất khẩn trương đó!” Tử Thất Thất vui vẻ cười to.

      “Cái con bé này!” Mặc Thâm Dạ lườm

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 349: Mặc Thâm Dạ trở về, gia đình đoàn tụ!



      Tử Thất Thất nhìn đắc ý, trong lòng cũng có chút tức giận.

      “Được, để em đút!” đột nhiên nghe lời, liền cầm chén đũa tủ đầu giường lên, sau đó đem cái chén đặt ngay miệng của Mặc Tử Hàn, nhanh chóng dùng đũa đem cơm trong chén mà nhét vào miệng , ngừng nhét, cho đến khi đầy miệng.

      “Ăn ngon ? Tổng giám đốc Mặc?” cố ý giọng dịu dàng hỏi, lộ ra nụ cười đắc ý.

      Miệng của Mặc Tử Hàn nhét đầy cơm cách nào mở miệng để chuyện, cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt của , đưa ngón tay cái của mình ra. Ngụ ý: Em lợi hại lắm!

      Tử Thất Thất vui vẻ ngẩng đầu lên, gương mặt của người chiến thắng!

      ***

      Buổi tối

      Mặc Tử Hàn kiên nhẫn chờ đợi suốt cả ngày, rốt cuộc mặt trời cũng xuống núi, lần này muốn xem từ chối như thế nào đây?

      “A…” giọng cười, ngồi ở giường, hai mắt nhìn cửa phòng tắm ở đối diện, chờ đợi người ở bên trong ra.

      tiếng sau

      Tử Thất Thất cũng chậm rãi tắm xong, hai chân đứng ở cửa phòng tắm, khẩn trương dùng sức hít thở sâu. ràng mình thể tránh khỏi, hơn nữa bản thân mình cũng bài xích chuyện như vậy, cũng phải cự tuyệt , chỉ là cảm thấy xấu hổ, bất luận là bao nhiêu lần rồi, nhưng khi đối mặt vẫn còn loại cảm giác xấu hổ ngượng ngùng này.

      “Ưh…” thở dài, sau đó đưa tay của mình ra, mở cửa phòng tắm ra.

      Trong nháy mắt

      thấy Mặc Tử Hàn mặc áo ngủ màu trắng ngồi ở giường, hai mắt của nhìn chằm chằm Tử Thất Thất bao gồm toàn thân quấn khăn tắm, nhìn hai gò má ửng đỏ của , quét qua thân thể sạch và thơm tho mới được cọ rửa xong, cuối cùng là dừng lại đôi mắt e lệ của .

      Khóe miệng nhếch lên, sau đó đưa tay ra, đồng thời : “Mau tới đây… Bảo bối của !”

      Tử Thất Thất nghe gọi mình như vậy, trái tim đột nhiên nhảy loạn xạ, đôi chân trắng trẻo khẩn trương bước từng bước, từ từ đến cạnh giường.

      “Đưa tay cho !” Mặc Tử Hàn giọng ra lệnh.

      Tử Thất Thất từ từ đưa tay của mình ra, ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay của .

      Mặc Tử Hàn nhàng vuốt ve tay , sau đó đột nhiên dùng sức kéo xuống, đồng thời lật người đè lên .

      “Ah…!” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, cả người đều bị đè.

      “Tử Thất Thất…” Mặc Tử Hàn ở khoảng cách gần ngắm nhìn , giọng gọi.

      tại Tử Thất Thất cảm thấy trái tim còn đập loạn xạ nữa, mà cảm thấy nó khẩn trương giống như sắp chết dạng, ràng trải qua nhiều lần kết hợp như vậy, phải lần đầu tiên, thế nhưng so lần đầu tiên bây giờ còn khẩn trương hơn.

      từ từ nhắm hai mắt của mình lại, biểu tình đồng ý…

      Mặc Tử Hàn mỉm cười hôn lên môi của , bàn tay nhàng kéo lấy khăn tắm của , trong nháy mắt thân thể bóng loáng liền lộ ra trước mắt , bụng dưới của cũng đột nhiên căng thẳng, gấp gáp cởi áo ngủ người xuống, sau đó nặng nề đè lên người của , vuốt ve tấc da thịt người , tay gấp gáp kéo chân của ra đột nhiên…

      “Reng reng reng… Reng reng…”

      Điện thoại đặt đầu giường đột nhiên vang lên, cắt đứt khí mập mờ, còn Tử Thất Thất cũng đành mở mắt ra xem.

      Điện thoại?

      Là ai gọi tới vậy?

      Vừa định muốn đưa tay ra lấy điện thoại, Mặc Tử Hàn liền ra lệnh mà : “ cho phép nghe điện thoại!”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng nhị gì hết, được nghe, là được nghe!” Mặc Tử Hàn tức giận rống to, lần nữa hôn lên môi của , che miệng lại.

      “Ưm ưm… Ưm ưm…” Tử Thất Thất vừa dùng sức giãy giụa, vừa đoán xem người gọi điện thoại tới là ai.

      “Reng reng reng… Reng reng… Reng reng…”

      “Reng reng… Reng reng reng…”

      “Reng reng reng…”

      Điện thoại ngừng vang lên, cũng biết kêu hết bao nhiêu lần, ồn ào khiến cho Mặc Tử Hàn thấy rất phiền lòng. Tại sao lại gọi điện thoại đến vào lúc này chứ? Đây là cố ý sao? Là tên nào có mắt vậy? Đáng chết, muốn đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nếu như ném , nhất định ấy tức giận. Như vậy tắt máy? Nếu tắt máy rồi, ấy cũng tức giận?

      là phiền quá!

      Đột nhiên buông lỏng môi của , sau đó vươn cánh tay dài của mình ra, cầm lấy điện thoại di động, liền ấn phím kết nối, vừa đặt ở bên tai, vừa lớn tiếng : “ tại Tử Thất Thất rất bận, rảnh nghe điện thoại đâu!”

      “Này! nhăng cuội gì đó? Mau đưa điện thoại cho em !” Tử Thất Thất hốt hoảng , đưa hai tay ra.

      Mặc Tử Hàn dùng tay khác của mình, dễ dàng bắt lấy hai tay của , giữ chặt để cho giãy giụa. Mà lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng của đàn ông…

      “Ah??? ra là em rể, cậu mới Tử Thất Thất rất bận? ấy bận chuyện gì thế? Tôi gọi điện thoại nhiều lần như vậy sao ấy cũng có nghe điện thoại, theo kinh nghiệm phong phú của tôi, chắc phải là rất bận, mà là cậu khiến ấy phải bận?”

      Em rể?

      Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng quen thuộc, trong nháy mắt liền nổi giận xung thiên.

      gọi điện đến đây làm gì?” lạnh lùng hỏi.

      “Tôi gọi điện thoại cho em của tôi, còn phải cần lý do sao?”

      “Em ? Em cái gì chứ?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ chau mày.

      “Sao? Cậu vẫn chưa biết chuyện này sao? Tử Thất Thất là em ruột của tôi đó, chẳng qua tôi phải là con trai của Mặc Hình Phong, nhưng mẹ của Tử Thất Thất là mẹ ruột của tôi. Tóm lại, cậu muốn biết cặn kẽ hơn hãy hỏi Tử Thất Thất , nhưng mà… Nếu cậu muốn cưới Tử Thất Thất làm vợ sau này cậu là em rể của tôi, vậy tôi vợ của cậu, về sau có phải cậu phải cung kính và lễ độ với tôi hay đây? Tôi cho cậu biết trước, tôi thích kiểu em rể khéo léo biết nghe lời, còn nữa khi rể vừa gọi điện thoại đến, phải lập tức nghe điện thoại ngay!”

      Mặc Tử Hàn nghe ta thao thao bất tuyệt, lửa giận ngừng tăng cao.

      Tử Thất Thất là em của ta? ta phải là con trai của Mặc Hình Phong sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lời của ta là có ý gì đây? Cố ý tính tình của mình khó chịu sao? Mặc dù biết tại sao ta lại trở thành vợ của mình, nhưng chẳng lẽ sau này mình phải nịnh bợ lấy lòng ta ưh?

      Đừng mơ tưởng!

      có cửa đâu!

      xong rồi phải ? Vậy tôi cúp điện thoại được chưa?” Mặc Tử Hàn cắn răng nghiến lợi , cố gắng nhẫn nại kìm chế bản thân khỏi đem điện thoại ném .

      “Àh… Đợi chút, còn có việc nữa tôi muốn cậu giúp chuyển đến Tử Thất Thất, là… Tôi về, tại ở sân bay, mau đến đón tôi !”

      “Àh… Vậy sao?” Mặc Tử Hàn tà ác cười : “Vậy ở đó từ từ đợi !”

      xong, lập tức cúp điện thoại.

      Tử Thất Thất vẫn nhìn chằm chằm , từ trong lời của , cũng đoán được người gọi điện thoại đến là Mặc Thâm Dạ. muốn giành lấy điện thoại, nhưng hai tay của lại bị gắt gao khống chế.

      ấy gì thế? ấy gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy? Sao lại cúp máy? Mau buông em ra!” ngừng chất vấn, tức giận rống to.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nổi giận nhìn chằm chằm, hơn nữa còn dùng khoảng cách rất gần để chất vấn : “Em và Mặc Thâm Dạ là em ruột? xảy ra chuyện gì? Sao nghe em qua vậy?”

      “Àh?” Tử Thất Thất kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa chuyện Mặc Thâm Dạ cho biết.

      “Cái đó… ra là như vậy, năm năm trước…”

      tại cần giải thích nữa!” Mặc Tử Hàn ngắt lời , trong giọng mang theo chút ấm ức : “Em cứ chờ đến khi nào bị trừng phạt rồi, hãy giải thích ràng với !”

      “Sao? Khoan , tại em giải thích cho , lập tức giải thích với , ngay bây giờ…”

      cần, tại chỉ muốn trừng phạt thôi! Em dạng chân ra cho !”

      “Đừng mà! Đúng rồi… Lúc nãy Thâm Dạ gì vậy? ấy gọi điện thoại tìm em có chuyện gì thế?”

      “Ah… Em muốn biết?” người cười xấu xa.

      “Muốn… Đương nhiên là muốn, nhưng mà…” Người khác lại có khuôn mặt hắc tuyến, biết đại họa sắp rơi trúng đầu mình.

      “Nếu muốn, hãy mở hai chân ra . Mở ra rồi, cho em biết!”

      “Cái tên háo sắc này… Khốn kiếp…”

      sai, chính là háo sắc, còn là tên háo sắc đặc biệt lớn đó…”

      “A, đừng mà… A…”

      “…”

      Trong khi bọn họ vui vẻ ân ân ái ái, người khác ngồi trong sân bay than thở, đơn mình ngồi đợi em đáng đến đón…

      ***

      Nửa đêm mười hai giờ

      Sân bay

      chiếc xe thể thao đột nhiên dừng ở cổng sân bay, sau đó Tử Thất Thất nhanh chóng xuống xe, vội vã chạy vào bên trong sân bay, vừa vặn lại đụng phải Mặc Thâm Dạ.

      “Em đáng của , rốt cuộc em cũng đến rồi, để đợi lâu như vậy!” Mặc Thâm Dạ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tử Thất Thất, mà cổ còn lưu lại những dấu hôn che giấu được hết, giống như Mặc Tử Hàn đắc ý cười vậy.

      “Xin lỗi , em đến trễ!” Tử Thất Thất thở dài hai cái, ổn định hơi thở của mình.

      sao, chuyện này thể trách em, nhất định là tên Mặc Tử Hàn cho em !”

      phải ấy, là có chút chuyện làm trễ nãi, cho nên em mới…”

      “Sao? Có chút việc? Là chuyện gì thế? Chẳng lẽ là chuyện này?” Mặc Thâm Dạ cố ý đưa tay của mình ra, nhàng chạm vào vết hôn cổ của : “Dấu vết này là mới in phải ? Tên Mặc Tử Hàn kia, tinh lực vẫn dồi dào như xưa!” Cẩn thận tính toán lại, từ lúc gọi điện thoại cho đến bây giờ, hơn bốn giờ rồi!

      Trong nháy mắt Tử Thất Thất hiểu được ý tứ trong lời của .

      Ghê tởm!

      Ở trong lòng chửi thầm: Cái tên khốn kiếp Mặc Tử Hàn này, lại dám để lại dấu vết ở chỗ này, chờ mình trở về, ta nhất định biết tay mình!

      “Á… Ha ha… Ha ha…” Tử Thất Thất lúng túng cười, lập tức lảng sang chuyện khác mà : “Đúng rồi, Tiểu Lam đâu? Sao ấy lại cùng về với ?”

      “Chuyện đó… Chuyện đó lát nữa với em, phải xử lý chuyện này trước!” Mặc Thâm Dạ xong, liền xoay về phía Vũ Chi Húc ngồi ở trong xe, mà nãy giờ ta vẫn chưa muốn xuống xe, dùng tay vẫy vẫy .

      Vũ Chi Húc chau mày chặt, cam tâm tình nguyện từ trong xe bước ra, đứng ở trước mặt của .

      lâu gặp, mặt của cậu vẫn như cũ vậy, trông thấy liền khiến người khác chán ghét!” Gương mặt nở nụ cười, đồng thời phán câu khiến người khác cười nổi.

      “Cũng thế, cậu cũng giống vậy thôi, vừa mở miệng khiến người khác hận được muốn đánh cậu quyền!” mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn như cũ treo lên nụ cười bất cần đời, nhưng lời cũng giống Vũ Chi Húc vậy, căn bản làm cho người nghe cười nổi.

      “Cậu gọi tôi xuống xe làm gì vậy? Thưởng thức danh lam thắng cảnh sao?” Vũ Chi Húc hỏi.

      “Ánh trăng hôm nay cũng đến nỗi tệ, nhưng mà so với ánh trăng… Bên phải có ba, bên trái bốn, cậu muốn chọn bên nào?”

      “Chuyện này còn phải hỏi sao, tôi mạnh hơn cậu, dĩ nhiên phải chọn bốn rồi!”

      “Vậy cậu nên cẩn thận đó, nhân vật hôm nay cũng phải tầm thường đâu, nếu như cậu cẩn thận mà chết, tôi nhất định giúp cậu nhặt xác, chỉ có điều toàn bộ tài sản của cậu thuộc về tôi đó!”

      “Nực cười, cậu chết mấy lần tôi vẫn còn chưa có chết đó, muốn tài sản của tôi? Tôi sợ cậu có mạng để dùng đâu!”

      “Ha ha ha… Vậy hành động !” Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười to.

      “Ha ha ha… Được!” Vũ Chi Húc cũng cười theo.

      Trong nháy mắt hai người liền thu hồi nụ cười mặt, gương mặt lạnh như băng, sau đó người chạy bên trái, người còn lại chạy bên phải.

      Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bên phải ba, bên trái bốn là gì thế? Bọn họ gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy ? Này này… Rốt cuộc bọn họ giở trò quỷ gì đây?

      Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cũng đều tỏ ra rất kỳ quái, ràng quen nhau từ đến lớn, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt lại thích đấu đá lẫn nhau đây?

      Ai… Đàn ông rất khó hiểu!



      Năm phút sau

      Mặc Thâm Dạ từ hướng bên phải trở về, người có gì thay đổi. Còn ở phía sau của , Vũ Chi Húc cũng từ bên trái đến, áo khoác ngoài bị cởi ra, tay cầm áo khoác vắt ở vai, bộ dáng tự tin bước tới.

      “Ui? Cậu vẫn chưa chết àh? Đúng là mạng lớn đó!” Mặc Thâm Dạ mỉm cười, vừa mở miệng khiến người khác tổn thương.

      “Buồn cười! Cậu cho rằng tôi là ai chứ? Chỉ có bốn tên nhóc đó, cũng lọt vào mắt của tôi nữa!” Vũ Chi Húc phách lối ngước mặt cao .

      “Àh? Vậy sao?” Mặc Thâm Dạ tới trước mặt của ta, đưa tay kéo áo khoác vắt vai của ta xuống: “Chỉ có bốn tên nhóc mà cũng có thể làm dơ áo khoác của cậu, xem ra trình độ của cậu chẳng qua cũng chỉ đến đó mà thôi, so với tôi còn kém xa!”

      Vẻ mặt của Vũ Chi Húc phách lối liền chuyển thành lúng túng, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ y phục còn nguyên vẹn hao tổn của người kia, vô cùng tức giận muốn cùng ta quyết đấu trận.

      “Được rồi, được rồi!” Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng can ngăn, đứng ở giữa hai người “Hai người đừng tranh cãi nữa, mau lên xe !”

      Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc nhìn nhau cái, người mỉm cười xoay người, còn người khác là tức giận xoay người, hai người cùng nhau về phía chiếc xe thể thao.

      Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, thở dài cùng lắc đầu cái.



      xe

      Vũ Chi Húc buồn buồn mình ngồi ở ghế lái, vững vàng lái xe.

      Mặc Thâm Dạ thoải mái ngồi ở ghế sau, Tử Thất Thất ngồi bên cạnh , hai người vừa vừa cười, hoàn toàn quên mất tồn tại của người lái xe.

      “Tử Thất Thất, đây là quà mà Tiểu Lam nhờ chuyển cho em, ấy có chuyện quan trọng, nên tạm thời thể trở về gặp em!” Mặc Thâm Dạ xong, lấy từ trong giỏ ra hộp quà đặt đùi , bên ngoài hộp quà được gói bằng giấy kiếng rất đẹp.

      “Đây là cái gì thế?” Tử Thất Thất vui vẻ nhìn hộp quà.

      “Đợi sau khi em về đến nhà, mở ra xem biết!”

      tại thể mở ra sao?” nghi ngờ hỏi.

      “Ừh… Dĩ nhiên bây giờ cũng có thể mở, nhưng sau khi trở về, Tiểu Lam cũng đem ra xử tội!” Tuy Mặc Thâm Dạ giỡn, nhưng cũng là truyền đạt lời của Phương Lam.

      Tử Thất Thất quan sát mặt của , liền cười : “Rốt cuộc Tiểu Lam có chuyện quan trọng, sao lại đến thăm em vậy, chuyện này kỳ lạ quá, ấy làm như vậy đâu?”

      “Chuyện này…” Mặc Thâm Dạ kéo dài thanh , ràng là có miệng nhưng cũng khó trả lời.

      “Thôi, em làm khó nữa, đợi lát nữa em gọi điện thoại cho Tiểu Lam, còn mau ra quyết định ? định khi nào gặp ba đây?” Tử Thất Thất ôm lấy hộp quà mà Phương Lam tặng cho , giọng hỏi.

      “Dù sao sớm hay muộn cũng phải , bằng ngay bây giờ !” Mặc Thâm Dạ buông lỏng . Đây cũng là nguyên nhân mà mực ở sân bay đợi đến đón.

      “Bây giờ?” Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.

      “Ừh! Lúc nãy người của chú Chung phái tới theo dõi bị và Chi Húc giải quyết hết rồi, nên bây giờ ông ấy vẫn chưa biết tin trở lại, nhân cơ hội này nên đến chỗ của ba , nghĩ chỗ của ba là an toàn nhất, an toàn hơn nhiều so với ở khách sạn!” Lúc Mặc Thâm Dạ chưa trở về Đài Loan cũng có tính toán qua. thích lề mà lề mề, cũng thích nhăn nhăn nhó nhó, nếu quyết định muốn gặp ba, bằng trực tiếp liền gặp, cũng cần phải suy nghĩ lung tung.

      Tử Thất Thất quan sát mặt của , nhìn vào đôi mắt của , đột nhiên cố ý trêu cợt mà : “ phải cố tỏ vẻ bình tĩnh đó chứ?”

      “Cái gì? cố làm ra vẻ bình tĩnh? Buồn cười quá, việc gì khiến phải hốt hoảng chứ?” Gương mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn giả bộ thong dong.

      có hốt hoảng sao? Xem trán của đổ đầy mồ hôi hột rồi kìa!” Tử Thất Thất chỉ vào trán của .

      “Mồ hôi hột? thể nào! Làm sao lại có thể…” Mặc Thâm Dạ hốt hoảng xong, vội vàng lấy tay sờ trán của mình, nhưng căn bản cũng có lấy nửa giọt mồ hôi.

      “Ha ha ha ha… xem, quả nhiên là rất khẩn trương đó!” Tử Thất Thất vui vẻ cười to.

      “Cái con bé này!” Mặc Thâm Dạ lườm

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 350: Cha con gặp mặt… Cảnh đêm rất đẹp!



      Vũ Chi Húc thông qua kiếng chiếu hậu, nhìn thấy hai em họ ngồi ở phía sau lưng. Trông thấy Tử Thất Thất nở nụ cười tươi, trong lòng cảm thấy rất vui.

      Quả nhiên nụ cười này rất thích hợp với , quả nhiên… Người phụ nữ như vậy lại rất thích hợp với .

      Ngưỡng mộ được , ước mơ được … Nhàn nhạt, nhu nhu…

      Chỉ cần nhìn ấy như vậy là tốt rồi!

      ***

      Chuông Trạch

      “Cốc, cốc, cốc… Cốc, cốc…”

      Nửa đêm cửa phòng bị gõ vang, ràng là sợ kinh động đến người ngủ ở trong phòng, nhưng cũng bởi vì có chuyện rất gấp nên vẫn ngừng gõ cửa.

      “Cốc, cốc, cốc… Cốc, cốc…”

      Chung Khuê từ trong giấc mộng mở hai mắt ra, vươn tay ấn công tắc đèn tủ đầu giường, sau đó chau mày vừa ngồi dậy vừa : “Ai vậy?”

      “Lão gia, là tôi đây!” Ngoài cửa truyền đến giọng của Tần quản gia.

      Chung Khuê nghe được thanh của ông ta, chân mày khỏi nhíu sâu. Từ trước đến nay Tần quản qia chưa bao giờ đánh thức lão vào ban đêm, hôm nay lại phá lệ chắc là xảy ra việc gì đó rất gấp. Vội vàng cầm lấy áo khoác ở bên giường khoác lên người, sau đó tay cầm lấy cây gậy đầu chim ưng, bước tới đem cửa phòng mở ra.

      “Sao vậy? Chuyện gì mà phải vội vã như vậy?” Chung Khuê trầm giọng hỏi.

      Tần quản gia cung kính khẽ cúi đầu với lão, sau đó có chút hốt hoảng : “Lão gia, người mà chúng ta phái giám sát Tử Thất Thất, đột nhiên mất liên lạc!”

      “Mất liên lạc? xảy ra chuyện gì?” Chung Khuê lạnh giọng.

      “Tôi cũng lắm, lúc đầu bọn họ có gọi điện thoại báo cáo cho tôi, là vào lúc nửa đêm Tử Thất Thất lại ra ngoài, sau đó đột nhiên mất liên lạc, mà thiết bị định vị người của bọn họ, cũng cùng nhau mất tín hiệu tại sân bay.”

      Sân bay?

      Chung Khuê nhắm mắt nghĩ ngợi.

      Bảy người kia là người mà lão phái giám sát Tử Thất Thất, bọn họ theo sát Tử Thất Thất đến sân bay, sau đó mất liên lạc, vậy chứng tỏ đến sân bay bọn họ bị người khác phát , nhưng bảy người kia là sát thủ mà lão tỉ mỉ chọn lựa, cho là Vũ Chi Húc có lợi hại đến đâu, cũng thể cùng lúc mà đánh bại được cả bọn.

      “Khi bọn họ gọi điện thoại về báo cáo, có nhắc đến chuyện Tử Thất Thất ra ngoài cùng người nào ?” Lão hỏi.

      “Cũng chỉ có mình Vũ Chi Húc thôi!” Tần quản gia trả lời.

      “Cũng chỉ có mình Vũ Chi Húc?” Chung Khuê nghi ngờ lặp lại, sau đó lại rơi vào trầm tư. Lão hiểu rất thân thủ của Vũ Chi Húc, tên nhóc đó thể nào có bản lĩnh cùng lúc mà giải quyết được bảy người kia, cho là năm năm có gặp qua, cũng thể có được bản lãnh đó, nếu như là ba bốn người giúp sức còn có thể. Nhưng mà Tử Thất Thất cũng chỉ dẫn theo mình , căn cứ vào mấy lần trước ra ngoài mà phân tích, bên cạnh ít nhất cũng mang theo hai hoặc ba người trở lên, chuyện này chứng tỏ Tử Thất Thất đối với lần ra ngoài này rất có lòng tin mình xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn là đến sân bay, chẳng lẽ là đón nhân vật nào đó rất lợi hại, cho nên mới thả lỏng cảnh giác như vậy? Nếu là như người đó có khả năng nhất chính là Phương Lam và Mặc Thâm Dạ rồi.

      Chẳng lẽ Mặc Thâm Dạ trở về?

      “Mau tìm, mau phái người tìm, nhất định phải tìm được Tử Thất Thất, xem ấy ở chung chỗ với ai!” Chung Khuê lập tức hạ lệnh.

      “Dạ, lão gia!” Tần quản gia lĩnh mệnh, lập tức thi hành.

      Chung Khuê đứng ở cửa phòng, chân mày nhíu chặt liền từ từ giản ra, nụ cười giảo hoạt khóe miệng chầm chậm lên.

      Là Mặc Thâm Dạ trở về, lão có dự cảm nhất định chính là tên nhóc đó!

      Tốt lắm!

      Chỉ cần có thể tìm được Mặc Thâm Dạ, kế hoạch của lão có thể lập tức bắt đầu.

      ***

      Biệt thự nằm bên cạnh bờ biển

      Vũ Chi Húc đem xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, ba người cùng nhau bước xuống xe. Gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt, khiến cho Tử Thất Thất khỏi lạnh run cả người.

      “Mặc vào !”

      “Mặc vào !”

      Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc cùng nhau đem áo khoác của chính mình cởi ra, đưa về phía .

      Tử Thất Thất nhìn áo khoác cái bên trái cái bên phải, khỏi cảm thấy lúng túng.

      Hai mắt Mặc Thâm Dạ hai chống lại ánh mắt của Vũ Chi Húc “Chuyện này đương nhiên là để trai làm rồi, mau cất áo khoác của cậu vào , đừng làm bẩn quần áo đẹp người em tôi!”

      “Cậu cái gì?” Vũ Chi Húc tức giận.

      “Tôi sai? Vừa rồi chỉ có bốn tên nhóc đó thôi, mà cậu cũng giải quyết cho tốt, còn để thân thể bị bẩn, phải sao?”

      “Mặc Thâm Dạ từ khi nào cậu bắt đầu thích gây chuyện với tôi rồi vậy? Cậu có muốn cùng tôi đánh trận, xem ai lợi hại hơn ?”

      “Tôi sao cả, nhưng Phương Lam lại có lệnh, nhất định phải canh chừng cậu tốt, nếu như cậu có làm sai chuyện gì, phải lập tức phê bình nghiêm khắc!”

      “Ah…” Vũ Chi Húc chê cười : “Từ khi nào cậu bắt đầu nghe phụ nữ sai bảo vậy? Chẳng lẽ là ‘thê quản nghiêm’?” (ý là sợ vợ.)

      “Cứ cho là như vậy làm sao? Đàn ông tôn trọng phụ nữ là phép lịch cơ bản nhất, hơn nữa cậu muốn người khác quản, cũng có ai thèm quản cậu, thế nào? Cậu hâm mộ tôi? Hay là ghen tỵ với tôi vậy?” Mặc Thâm Dạ nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, trúng ngay nhược điểm của Vũ Chi Húc.

      Trước khi lên máy bay Phương Lam nhiều lần dặn dò Mặc Thâm Dạ, sau khi gặp Vũ Chi Húc nhất định phải dạy dỗ ta tốt, để cho ta dám động tay động chân với bảo bối của là Tử Thất Thất, nếu ta dám làm sai điều gì đó, trực tiếp bắt lấy ta, rồi gửi qua đường bưu điện cho , để giáo dục ta lại cho tốt.

      Vũ Chi Húc ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đắc ý kia, muốn bóp chết ta.

      “Haizz…” Mặc Thâm Dạ giọng than thở, đưa tay vỗ vỗ vai của , giọng : “Người em, cậu cũng đừng trách tôi chứ, chắc cậu cũng biết năng lực và tính tình của Tiểu Lam rồi đó, cậu muốn bị ấy đuổi giết chứ? Haizz… Tôi àh… Cũng là thân bất do kỷ mà thôi!” (Thân bất do kỷ nghĩa là: dù lòng muốn nhưng do ép buộc nên phải làm)

      Thân bất do kỷ?

      Vũ Chi Húc nhìn cái khuôn mặt đắc ý kia, ràng trong lòng ta rất thích thú và hả hê. Nhưng trong lời vừa rồi của Mặc Thâm Dạ, khiến cảm thấy có chút nghi ngờ, năng lực của Tiểu Lam? Chẳng lẽ ấy gắn thiết bị định vị người Mặc Tử Hàn sao?

      Ừh! Có thể lắm chứ. Người phụ nữ kia cũng có thể làm ra chuyện như vậy đó!

      kinh khủng!

      “Haizz…” đột nhiên thở dài, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai của Mặc Thâm Dạ : “Người em, ra tôi rất khâm phục , lại can đảm dám ngưới phụ nữ hung dữ như vậy, dám chắc thế giới này ngoại trừ ra, ai dám đụng vào ấy đâu, phải là: xuống địa ngục, ai vào địa ngục đây? Cho nên tại phương diện nào đó mà , cũng được coi là hùng đó nha!”

      Mặc Thâm Dạ tức giận!

      “Này! Tôi cho hai biết!” Khi bọn họ bắt đầu chuyện, Tử Thất Thất cũng mở được cửa của biệt thự, hai mắt oán trách nhìn bọn họ : “Đừng đứng đó mà liếc mắt đưa tình nữa, mau vào chứ!”

      Liếc mắt đưa tình?

      Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc kinh ngạc, sau đó nhìn đối phương.

      “Nôn ——”

      “Nôn ——”

      Hai người cùng làm động tác nôn mửa, đồng thời đồng thanh :

      “Đàn ông phải món ưa thích của tôi!”

      “Đàn ông phải món ưa thích của tôi!”



      Bên trong biệt thự

      Phòng ngủ lầu hai

      Ba người cùng đứng ở trước cửa phòng, cũng biết Mặc Hình Thiên ở trong phòng chờ bọn họ, bởi vì đường đến, Vũ Chi Húc gọi điện thoại thông báo cho ông biết.

      Vũ Chi Húc đưa tay ra gõ cửa.

      “Vào !”

      Bên trong phòng truyền ra giọng trầm của đàn ông, trong nháy mắt Tử Thất Thất liền mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ, còn biểu tình của Mặc Thâm Dạ lại có chút cứng ngắc, trong lòng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

      Vũ Chi Húc đem cửa phòng mở ra, nhường đường cho hai người.

      Tử Thất Thất kéo lấy cánh tay của Mặc Thâm Dạ, bước vào bên trong phòng, nhìn về Mặc Hình Thiên đứng ở cuối giường, nghênh đón hai em bọn họ.

      Hai mắt Mặc Thâm Dạ nhìn vào mặt của ông, nghe ông từng chỉnh hình, nhưng khi quan sát kỹ, mặt của ông cũng tương tự Mặc Hình Phong, nhưng khí chất của ông và Mặc Hình Phong lại giống nhau, bề ngoài Mặc Hình Phong lạnh lùng nhưng bên trong vẫn có trái tim thiện lương cùng nhiệt tình, còn toàn thân người đàn ông này tản ra khí chất của người chấn nhiếp, mặc dù vẻ mặt của ông nhìn qua rất là ôn hòa cùng hiền lành, nhưng đáy lòng ông lại tràn đầy khí phách.

      Đây chính là thủ lĩnh chân chính! Chính là Mặc Hình Thiên! Là… Cha ruột của !

      “Ba!” Tử Thất Thất vui vẻ gọi, lập tức bước tới trước mặt của ông, thân mật kéo tay của ông.

      mặt của Mặc Hình Thiên lộ ra nụ cười, từ từ tháo tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của , sau đó hai mắt từ từ dời , nhìn Mặc Thâm Dạ đứng trước mặt mình.

      “Là Thâm Dạ sao?” Ông muốn khẳng định lần nữa.

      “Dạ đúng!” Mặc Thâm Dạ trả lời.

      Mặc Hình Thiên quan sát mặt của , nhìn ngũ quan tuấn, nhìn thân thể cao lớn và nhìn đến dáng vẻ khỏe mạnh của , sau đó mỉm cười bước chân của mình ra, tới trước mặt Mặc Thâm Dạ, đưa ra tay của mình, nhàng cầm lấy cánh tay của : “ lớn như vậy rồi, được lắm… Tốt…”

      nghĩ đến trước khi chết ông còn có thể gặp mặt con trai ruột của chính mình, còn có thể cùng con trai chuyện. Nếu như Ngọc Nhi còn sống tốt quá, giờ phút này ấy đứng ở bên cạnh ông, có thể mừng đến nỗi nên lời, sau đó ôm chầm lấy con trai của mình chặt, cuối cùng là khóc thành tiếng.

      Mặc Thâm Dạ tránh né hai mắt của ba, cảm giác khẩn trương lại xuất .

      hơi hé miệng, giống như muốn , Nhưng lại biết nên gì mới phải…

      Tử Thất Thất đứng đối diện với , vội vàng nháy mắt với , sau đó dùng miệng mấp máy, ý bảo hãy gọi theo ‘gọi…Ba… Ba…’

      Mặc Thâm Dạ chợt kinh hoảng, mơ hồ lộ ra vẻ mặt lúng túng cùng xấu hổ.

      Mặc dù từ trước chuẩn bị rất kỹ, muốn mình phải tuấn đứng trước mặt của ba, sau đó sảng khoái cùng vui vẻ chào hỏi:’Ba, ba có khỏe ?’

      Nhưng khi đứng đối diện với người đàn ông này rồi, lại cảm thấy miệng của mình giống như bị đông cứng vậy, cách nào chuyện bình thường được. là mất thể diện, cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi, tại sao lại giống nhăn nhăn nhó nhó giống như phụ nữ vậy chứ?

      Haizz…

      suy nghĩ, trong lòng thở dài, sau đó hai mắt của mình nhìn thẳng vào mắt của ba, giọng gọi: “Ba…”

      Đây cũng là lần đầu tiên gọi như vậy, trước đây khi đối mặt với Mặc Hình Phong, Mặc Hình Phong cũng chỉ cho phép gọi là phụ thân. Trước giờ vẫn luôn thắc mắc hiểu tại sao, cho đến năm năm trước Phương Lam ra chân tướng việc, mới hiểu ra.

      Nghe gọi mình là cha, Mặc Hình Thiên vui vẻ khóe mắt rưng rưng nước mắt, nụ cười hạnh phúc!

      “Con trai, xin lỗi con, qua nhiều năm như vậy mà cũng có đến thăm con, cũng chăm sóc con, làm tròn trách nhiệm của người cha… Xin lỗi, là ba vô dụng…” Năm đó nếu như mình bị lão hồ ly Chung Khuê áp chế, bọn họ cũng trở nên như vậy, năm đó nếu như ông có thể vững vàng, tay che trời ngồi vào vị trí đầu rồng, cũng để Chung Khuê uy hiếp, mà quyết định như vậy.

      Là ông vô dụng… Là lỗi của ông… Tất cả tất cả… Toàn bộ mọi chuyện phải trách ông!

      “Cha, chuyện cũng qua rồi, hơn nữa cũng xảy ra, cần ai đúng ai sai nữa, với lại từ đến lớn, phụ thân đều đối xử với con rất tốt, con cũng phải chịu oan ức gì, cũng bị ai khi dễ, cuộc đời của con có thể là thuận buồm xuôi gió, còn trôi qua rất vui vẻ và hạnh phúc, cho nên ba cần phải lời xin lỗi, cũng đừng tự trách bản thân mình, con … Rất tốt!” Mặc Thâm Dạ mỉm cười giọng , tâm tình rốt cuộc cũng được khôi phục lại.

      Tâm tình của bây giờ nên như thế nào mới đúng đây? vui vẻ là giả, nhưng cũng phải là loại hưng phấn vui vẻ đó, cảm giác bây giờ giống như cơn gió thổi vào mặt vậy nềm mại, liên tục, rất thoải mái cũng rất uất ức…

      “Con đúng!” Mặc Hình Thiên quan sát con trai của mình thành thục chững chạc như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ.

      “Đúng rồi, mau theo ba!” Ông đột nhiên mở miệng, sau đó từ bên người của Mặc Thâm Dạ qua, bước ra khỏi cửa phòng.

      Mặc Thâm Dạ, Tử Thất Thất, cùng Vũ Chi Húc ba người nghi ngờ theo sau ông, ra khỏi phòng ngủ, tới lầu , sau đó ra khỏi biệt thự, tới bãi biển.

      “Thâm Dạ…” Mặc Hình Thiên nhàng gọi tên của .

      “Dạ!” Mặc Thâm Dạ trả lới có chút cứng nhắc.

      Mặc Hình Thiên nhìn bầu trời đêm, nhìn bọt sóng biển rộng mơ hồ phát ra ánh sáng màu bạc, còn có ánh sáng của mặt trăng và vài ngôi sao sáng, ông cười “Mẹ của con được chôn cất ở nơi đây, lúc mẹ con sắp chết có với ba, chuyện khiến mẹ con hối tiếc nhất, chính là thể gặp mặt của con, thể chăm sóc và được nghe con gọi tiếng mẹ, cho nên bây giờ con hãy gọi mẹ , hãy hoàn thành tâm nguyện trước khi lâm chung của mẹ!”

      Mặc Thâm Dạ nghe ông , hai mắt nhìn về phía biển rộng bao la. Trong nháy mắt cảm thấy gió biển thổi vào mặt của minhg, giờ gió biển còn lạnh nữa, mà rất ấm áp, mặt biển đen nhánh cũng trở nên xanh biếc, hai mắt như thấy ảo giác, giống như trông thấy Ninh Ngọc Nhi đứng mặt biển đối diện với , hai mắt nhìn mắt của , đồng thời lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

      “Mẹ… Mẹ!” tự chủ, giọng gọi.

      Tử Thất Thất nghe giọng nhàng gọi, hai mắt cũng nhìn về phía mặt biển đen nhánh. nhớ nơi này, mười hai năm trước, chính tay đem tro cốt của mẹ rải xuống mặt biển rộng này.

      “Mẹ ——” Mặc Thâm Dạ đột nhiên gào lớn, đối mặt với biển rộng bao la, dùng hết hơi sức của mình mà gọi to: “Mẹ —— Con là Mặc Thâm Dạ —— Là con trai của mẹ —— Mẹ có nghe thấy —— Có nghe thấy con gọi mẹ —— Mẹ —— Mẹ —— Mẹ ——”

      Trong nháy mắt gió biển thay đổi mạnh hơn, nước biển đột nhiên ập tới trận bọt sóng lớn, giống như trả lời vậy, gió biển và bọt sóng ma sát tạo thành loạt thanh, như vui sướng.

      “Mẹ ơi —— Con đến thăm mẹ đây —— a a a a a ——”

      Mặc Thâm Dạ gào to tiếng, chung quanh vẫn còn vọng lại tiếng gọi của , tiếng gọi của chỉ là muốn truyền vào trong mặt biển mênh mông thôi, mà còn muốn truyền đến Thiên đường. Cho nên bất luận là mẹ ở đâu, dù là địa ngục, thiên đường hay ở dưới lòng biển sâu… Cũng nghe được tiếng gọi của .

      Tử Thất Thất nhìn sóng biển đánh tới biết bao nhiêu lần, hai mắt mơ hồ cảm thấy ướt ướt, nghĩ tới những kỉ niệm đẹp của với mẹ, tự chủ nước mắt liền chảy ra.

      Con cũng đến thăm mẹ đây… Mẹ…

      Ở trong lòng cũng kêu gào, dùng sức kêu gào…

      Dưới ánh trăng màn bạc, nước biển hòa vào tiếng gọi, tất cả tạo nên bức tranh đẹp… Mọi cảnh vật đều đẹp như vậy, rất đẹp…

      Rất hạnh phúc, nhà được đoàn tụ, cuối cùng tâm nguyện cũng … Hoàn thành…

      Sao trời như mỉm cười, sóng mặt biển lớp này đẩy lớp khác, mặc dù đêm đen bao quanh, nhưng hạnh phúc vẫn ngừng lượn lờ.

      Bốn người cùng đứng bên bờ biển, cùng nhìn mặt biển mà mỉm cười, rất lâu sau đó…





      Hai giờ sau

      Trong biệt thự

      nhà ba người ngồi ghế sa lon, Tử Thất Thất ngồi bên cạnh Mặc Hình Thiên, Mặc Thâm Dạ ngồi đối diện bọn họ, còn Vũ Chi Húc pha ấm trà nóng tới, đặt khay trà, để mọi người sưởi ấm cơ thể.

      hớp Tử Thất Thất uống hết ly trà nóng, sau đó hai mắt nhìn lên đồng hồ treo tường. năm giờ sáng rồi sao, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, hứa với Mặc Tử Hàn, là trở về khi trời sáng, xem ra thể tiếp tục ngồi ở đây nữa.

      “Chuyện này… Con phải về thôi. Ba, xin lỗi ba, con cũng muốn ở lại với ba lắm, nhưng mà…” lúng túng muốn lại thôi.

      “Ba biết rồi, Mặc Tử Hàn yên lòng sao? Được rồi, con về , đường phải cẩn thận đó!” Mặc Hình Thiên dịu dàng với .

      “Ừh!” Tử Thất Thất cười liền từ ghế salon đứng dậy, hai mắt nhìn về phía Mặc Thâm Dạ ngồi đối diện: “ sao? Có dự định gì ?”

      ?” Mặc Thâm Dạ mỉm cười, trả lời : “ muốn ở lại chỗ này!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :