1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 342: Cùng gặp mẹ của Mặc Tử Hàn!



      Trời vừa tối

      Trong phòng ăn

      Cả nhà quây quần bên bàn cơm, ai cũng mỉm cười cùng nhau dùng bữa tối. Chợt hai mắt của Tử Thất Thất hơi nâng lên, len lén liếc mắt nhìn Mặc Thiên Ân ngồi đối diện, sau đó nhàng ho khan tiếng.

      “Khụ!”

      Đột nhiên vang lên tiếng ho, khiến mọi người đều chú ý về phía Tử Thất Thất, mà lúc này Tử Thất Thất liền lập tức cúi đầu, làm bộ như có xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ có Mặc Thiên Ân mới biết ngụ ý của tiếng ho khan này, bởi đây chính là ám hiệu của hai mẹ con bọn họ lúc trưa ở trong vườn hoa luyện tập.

      khí im lặng, tâm tình của cậu bắt đầu khẩn trương hơn, cậu nắm chặt đôi đũa trong tay, quay đầu quan sát Mặc Thiên Tân ngồi bên cạnh, sau đó có chút chần chờ cùng do dự, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, vẻ mặt vẫn tiếp tục giả bộ tự nhiên, cậu gắp lấy miếng tôm viên mà cậu thích nhất, nhanh chóng đặt vào trong chén của Mặc Thiên Tân hai, cố ăn nhiều… Ăn nhiều chút!”

      Trong giây!

      Trừ Tử Thất Thất ra, tất cả mọi người đều bất ngờ cùng sửng sốt, ai cũng đều há hốc mồm mà quan sát Mặc Thiên Ân cố gắng bày ra khuôn mặt bình tĩnh, người bất ngờ nhất chính là Mặc Thiên Tân, đôi đũa trong tay run lên, làm rơi bàn.

      hai?

      Này… Nó đùa giỡn sao?

      Nó ăn nhầm cái gì rồi sao? Sao lại gọi mình là hai chứ? Trời ơi, kinh khủng quá, chuyện này khó tin.

      Vừa rồi chắc mình nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm rồi!

      Mặc Thiên Tân từ từ phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn vào trong chén của mình, nhưng tôm viên kia vẫn nằm ở trong chén của mình, cũng để cho cậu thể thừa nhận, chuyện mới vừa rồi là .

      Mặc Thiên Ân vẫn bình tĩnh ăn cơm trong chén, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm yên giống như núi lửa bộc phát vậy.

      Sắp tới thế nào đây? Cậu làm theo lời của mẹ. Thế nhưng như vậy có thể được sao?

      Thiên Ân!” Mặc Thiên Ái ngồi đối diện cũng hào hứng mở miệng “Vừa nãy có phải dùng sai từ trong xưng hô hay ? Hay là miếng tôm viên gắp cho Thiên Tân có chứa thuốc độc? kỳ lạ, sao lại chủ động gắp thức ăn cho hai, còn gọi ấy là hai nữa!”

      Mặc Thiên Ân , đột nhiên ngẩng đầu, mặt cứng nhắc nhìn .

      “Khụ, khụ!”

      Tử Thất Thất tìm đúng thời cơ lại lần nữa ho khan, phát ra ám hiệu.

      Thái độ của Mặc Thiên Ân liền chuyển thành nhu hòa, sau đó mỉm cười nhìn Mặc Thiên Ái về tuổi tác ấy lớn hơn , nên gọi ấy là hai cũng phải phép thôi, nghĩ là em cũng hiểu biết đạo lý này, em xem có đúng hay , em… Em !” Hai chữ cuối cùng này của cậu vô cùng lúng túng, trong lòng cậu ràng có bất kỳ suy nghĩ xấu nào, nhưng trong lời cộng với nụ cười miễn cưỡng của cậu, khiến bộ dáng của cậu vô cùng quỷ dị.

      Nghe Mặc Thiên Ái , trong lòng khỏi run rẩy, cả người đều cảm thấy thoải mái.

      Kỳ lạ quá!

      Hôm nay Thiên Ân thay đổi khác lạ so với vẻ lạnh lùng thường ngày, càng khiến người khác cảm thấy lạnh mà run. Hơn nữa mẹ vừa ho hai tiếng kia là có ý gì? Hai người giở trò quỷ gì đây?

      Tử Thất Thất nghe Mặc Thiên Ân , quan sát vẻ mặt của cậu, trong nháy mắt mặt lộ ra biểu tình thất vọng.

      Haiz… Thất bại!

      Xem ra, chuẩn bị trước rồi cũng thành công, còn cần phải luyện tập nhiều hơn nữa mới được.

      Lúc này, Mặc Thiên Ân cũng cảm nhận được mình thất bại, hơn nữa khí càng ngột ngạt hơn, khiến cậu thể nào giữ được bình tĩnh. Đột nhiên đứng lên, sau đó hốt hoảng “Con… Con no, con… xin lui xuống trước!”

      xong, cậu liền nhanh chóng di chuyển hai chân của mình, như chạy trốn rời .

      bàn ăn, Mặc Thiên Tân nhìn Mặc Thiên Ái ngồi đối diện, sau đó mặt hai người cùng lộ ra gương mặt tà ác.

      muốn , Thiên Ân này, tối nay em có rảnh hay , có muốn cùng tắm , xúc tiến tình cảm giữa em ấy? Yên tâm, giúp em đấm lưng!” Mặc Thiên Tân nhìn bóng lưng của cậu, cố ý lớn tiếng .

      Mặc Thiên Ân nghe , hai chân cũng dừng lại.

      “Đúng rồi, Thiên Ân, cùng nhau tắm rất vui, em cũng muốn tham gia, vì chúng ta là em mà, nên bồi dưỡng thêm tình cảm em, em cho nhìn miễn phí, dĩ nhiên phải là toàn thân dưới, bao gồm chỗ đó… Cùng chỗ đó…” Mặc Thiên Ái gương mặt tà ác, cố ý trêu cợt cậu.

      Mặc Thiên Ân nghe .

      Chỗ đó? Cùng chỗ đó?

      Đó là nơi nào?

      Trong nháy mắt mặt đỏ giống như quả cà chua, sau đó hốt hoảng trả lời “ cần, em thích tắm mình!”

      được!”

      được!”

      Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh , sau đó lại đồng thanh bá đạo mà :

      “Chúng mình là em đó nha, nhất định phải tắm chung, được từ chối!”

      mặt Mặc Thiên Ân đổ mồ hôi hột!©¸®!

      Tại sao đột nhiên lại có cảm giác sợ? Mẹ chỉ gạt người thôi, xưng hô như vậy bọn họ thay đổi trở nên thân thiết, bây giờ mặc dù có thân thiết, nhưng kiểu thân thết này lại thấy đúng lắm?

      “Em trước, hai và em cứ từ từ ăn!” Cậu hốt hoảng , nhanh chóng mở rời khỏi phòng ăn.

      “Em trai thân , buổi tối gặp về!”

      trai thân , buổi tối gặp về!”

      Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh , mặt vui vẻ trưng ra nụ cười như ý.

      bàn ăn ba người lớn quan sát bọn họ, đồng thời cùng nhau lắc đầu, cũng đều lên nụ cười nhàn nhạt.

      Tử Thất Thất quay đầu nhìn cánh cửa phòng ăn đóng lại, cũng lộ ra vẻ mặt dịu dàng. Mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng cũng cảm nhận được, Thiên Tân và Thiên Ái cũng rất thích cậu. Chỉ là… phương thức thích của bọn họ có chút khác lạ!



      Bên ngoài phòng ăn

      Trán Mặc Thiên Ân đổ đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng trở về phòng của mình.

      Tối hôm nay phải tắm chung sao?

      Cậu nên mặc quần áo như thế nào tốt đây? Ăn mặc đẹp trai? Hay là bình thường? được, được, hình như khi tắm phải mặc quần áo mới đúng chứ? Như vậy ba người bọn họ trần truồng ở trong cái bồn tắm sao? Chuyện này… Cái này… Chuyện này rất xấu hổ đó?

      Làm sao đây? Làm sao đây?

      Chỉ còn cách chạy trốn là tốt nhất? Nhưng…Nhưng cậu cũng rất mong đợi.

      Hốt hoảng vào phòng của mình, sau đó mặt đỏ bừng tim đập rộn lên dựa vào cửa phòng.

      “Cùng nhau tắm…” Cậu lầm bầm lầm bầm , khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ “Chắc là vui lắm?”

      Lần đầu tiên cùng người nhà thẳng thắn đối đãi, đây chính là biểu của thân cận sao?

      Trong lòng cảm thấy có dòng ấm áp chảy qua!

      Đây chính là hạnh phúc sao?

      ***

      Đêm khuya

      Tử Thất Thất mặc đồ ngủ đứng gần cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao.

      muốn tìm cơ hội ra ngoài, tìm mẹ của Mặc Tử Hàn. vẫn để ý đến lời của ba, rất muốn xem bà ấy. Rốt cuộc mẹ của Mặc Tử Hàn là người phụ nữ như thế nào.

      “Tử Thất Thất…”

      Sau lưng truyền đến giọng của Mặc Tử Hàn, ngay sau đó hai tay của Mặc Tử Hàn liền vòng qua hông của , từ phía sau ôm lấy , sau đó ở bên tai của “Người này có thói quen làm thế nào cũng thể đổi được? Mỗi tối em đều đứng ở chỗ này, rốt cuộc em nghĩ cái gì? thể với sao?”

      mặt Tử Thất Thất lộ ra biểu tình đơn. do dự biết mình có nên chuyện này cho biết hay . Mặc Tử Hàn thấy im lặng trả lời, còn tưởng suy nghĩ chuyện trong lòng, cho nên cũng do dự, biết có nên hỏi hay , biết có muốn đem chuyện trong lòng ra cho biết hay .

      Đột nhiên!

      Tử Thất Thất chậm rãi từ trong ngực của xoay người lại, sau đó mỉm cười có gì đâu, em chỉ nghĩ về chút chuyện trước đây, và những chuyện xảy ra gần đây thôi, đúng rồi…” đột nhiên sang chuyện khác “Hôm nào có cơ hội, chúng mình dẫn Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái cùng gặp ba của em nhé, em muốn ba gặp mặt cháu ngoại và… Con rể!”

      Con rể?

      Nghe gọi như vậy, lòng của Mặc Tử Hàn trong nháy mắt chuyển biến.

      “Em gì, em công nhận là chồng của em rồi hả? Vậy có phải em muốn bày tỏ với hay ?”

      “Bày tỏ cái gì? lại muốn làm gì đây?”

      ra tâm nguyện của rất là đơn giản, chỉ cần mỗi ngày em gọi là ông xã là được rồi, suy nghĩ lại, mỗi lần thấy em gọi là Mặc Tử Hàn này, Mặc Tử Hàn nọ, như vậy khiến có cảm giác với em như người xa lạ vậy, ai… Khiến đau lòng quá!” oán trách , liền thở hơi dài, bày ra khuôn mặt bi thương.

      cần phải giả bộ, em mắc mưu của đâu!” Tử Thất Thất vô cùng kiên quyết vừa .

      “Em độc ác như vậy sao? lần cũng gọi?”

      sai, trước khi chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, em gọi! Tuyệt đối gọi!” cố ý lặp lại hai lần.

      “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta kết hôn, chi bằng tối hôm nay kết hôn luôn , … Bây giờ chúng ta đến nhà thờ!” Mặc Tử Hàn bá đạo xong, liền kéo tay của hướng cửa phòng .

      “Này, điên rồi, hơn nửa đêm, nhà thờ cái gì chứ!” Tử Thất Thất kéo .

      sai, điên rồi, hơn nữa còn là điên rất nặng! ràng con cái của chúng ta cũng lớn như vậy rồi, nhưng hôn lễ cuả chúng ta lần lại đến lần bị ngăn cản, hôm nay bất kể phải kết hôn, lập tức để em trở thành vợ của !”

      “Được rồi, Mặc Tử Hàn, cần phải náo loạn nữa!” Tử Thất Thất vô cùng trịnh trọng ngăn lại , dùng sức bắt lấy tay của .

      Mặc Tử Hàn quan sát mặt của , chân mày hơi nhíu lên nghiêm túc có náo loạn, đây , tại muốn cưới em, muốn kết hôn với em, muốn em trở thành phu nhân, vợ của … Ngay bây giờ, ngay lập tức!”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của , nghe lời bốc đồng của , mỉm cười, sau đó dùng ngón tay của mình nhàng vỗ trán của “Đừng tùy hứng và lỗ mãng như đứa trẻ nữa, bất kể có bao nhiêu cản trở, em cũng chỉ gả cho mình thôi, cho nên hãy yên tâm , em bỏ trốn, em ở bên cạnh !”

      sao?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Ừh!” Tử Thất Thất gật đầu.

      “Được rồi, em hãy gọi là ông xã , tin em ngay!”

      Lại nữa!

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi!©¸®!

      (︶︿︶|||)~

      “Em mặc kệ , em ngủ đây!” xong, liền đến bên giường.

      “Gọi tiếng cũng có chết đâu mà, tối hôm qua em cũng to gan như vậy rồi, cần gì phải căng thẳng nữa đây?”

      “Mặc Tử Hàn, còn dài dòng thêm câu nào nữa, tối nay đến phòng khách mà ngủ !”

      “Ai…” Mặc Tử Hàn thở dài, ở sâu trong lòng lại muốn ca bài hát xưa:

      “Tâm của con con trai đừng đoán…”

      “Có đoán tới đoán lui, vẫn thể hiểu…”

      “Cũng tại sao ấy rơi lệ… Cũng tại sao ấy cười…”



      Có lẽ, giống thần bí khó hiểu nhất thế giới này chính là phụ nữ, nhưng có lẽ do phụ nữ thần bí nên mới hấp dẫn được đàn ông…

      ***

      Mấy hôm sau

      Buổi trưa

      Tử Thất Thất cố ý vào giờ làm việc của Mặc Tử Hàn, liền gọi cho Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ cùng . quyết định hôm nay phải gặp mẹ của Mặc Tử Hàn. Mà muốn thần bí hay chiến đấu để rời khỏi, với lại cũng đồng ý Mặc Tử Hàn để cho lo lắng, nên…

      lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Mặc Tử Hàn, sau đó để điện thoại di động đặt ở bên tai:

      “Tử Thất Thất?”Trong điện thoại di động rất nhanh liền truyền đến giọng của Mặc Tử Hàn.

      “Là em đây!” Tử Thất Thất giọng trả lời.

      “Em gọi điện thoại tìm có chyện gì? Chẳng lẽ em nhớ …”

      xin lỗi, khiến cho thất vọng!” Tử Thất Thất vội vàng cắt lời của “Em muốn cho biết, hôm nay em muốn ra ngoài chút, nhưng trở về trước bữa tối!”

      “Em muốn ra ngoài sao? Muốn đâu?”Mặc Tử Hàn có chút khẩn trương hỏi.

      tại em thể cho biết, nhưng khi em trở về với . yên tâm , em gọi Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ với em, xảy ra việc gì đâu, em có thể bảo vệ mình!”

      “Cứ coi là như vậy, nhưng…”

      bằng như vậy , em cũng gọi Hỏa Diễm cùng Hổ Phách cùng, nhưng bọn họ phải nghe theo lệnh của em, ngay cả cũng được làm quá, được hỏi nhiều!” Tử Thất Thất lùi bước, đưa ra đề nghị.

      “…” Trong điện thoại di động Mặc Tử Hàn trầm mặc lúc, sau đó trả lời rất dứt khoát”Được rồi! Vậy làm theo ý của em ! Nhưng em phải về trước bữa tối đó, em nhất định phải trở lại, chờ em cùng ăn tối!”

      “Ừh!” Tử Thất Thất cười trả lời, sau đó tắt điện thoại.

      Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ ở bên cạnh cũng nghe được mẩu đối thoại của bọn họ, hai người cùng nhìn nhau, sau đó cùng :

      ra !”

      ra !”

      Hỏa Diễm cùng Hổ Phách núp ở trong góc liền cùng nhau ra, đứng trước mặt của Tử Thất Thất, đồng thời cúi người chào, đồng thanh :

      “Phu nhân!”

      “Phu nhân!”

      Tử Thất Thất nhìn bọn họ, mỉm cười “Vừa nãy chắc là hai người cũng nghe tôi chuyện điện thoại với Mặc Tử Hàn rồi phải ? ấy đồng ý để tôi ra ngoài, hai cậu cũng có thể cùng tôi, nhưng hai cậu phải nghe theo lệnh của tôi, Mặc Tử Hàn cũng thể vượt quá. Nếu như hai cậu nghi ngờ lời của tôi, có thể tự mình gọi điện thoại cho Mặc Tử Hàn để xác nhận lại!”

      “Thưa phu nhân cần đâu, chúng tôi tin tưởng lời của phu nhân,và cũng nghe theo lệnh của phu nhân, nếu như đại ca có hỏi, chúng tôi cũng ra!” Hỏa Diễm cung kính cúi đầu, kiên định mở miệng.

      “Được rồi!” Tử Thất Thất nhìn bọn họ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Vậy tôi giao mệnh lệnh đầu tiên cho hai , bắt đầu bây giờ cho dù tôi đến đâu, gặp gỡ những ai, chuyện với những người nào, hai cũng được cho Mặc Tử Hàn biết, nếu như ấy có hỏi tới, hai người cũng phải giữ kín miệng, chức trách của hai chính là giúp tôi làm như vậy, còn vấn đề nào khác nữa, hiểu ?”

      Hỏa Diễm cùng Hổ Phách quan sát dáng vẻ nghiêm túc của , nghe giọng của , hai người cũng hơi sửng sốt, bị khí thế của áp bức.

      “Dạ!”

      Hai người cùng nhau cúi đầu nhận lệnh.

      Hai mắt của Tử Thất Thất chuyển dời đến phía trước, nhìn bầu trời bao la, giọng “Chúng ta mau thôi!”

      thăm mẹ của Mặc Tử Hàn, ba thần bí kể về bà ấy như vậy, là có gì đặc biệt…

      ***

      10 phút sau, xe thể thao của Vũ Chi Húc, Vũ Chi Húc ngồi vào vị trí ghế lái, An Tường Vũ ngồi ở kế bên tài xế, Tử Thất Thất ngồi ở ghế sau, còn Hỏa Diễm và Hổ Phách ngồi chiếc xe khác theo xe của bọn họ, sau khi lên xe bám đuôi chặt, chỉ sợ mất dấu.

      Đột nhiên!

      Vũ Chi Húc từ từ dừng xe lại, sau đó giọng “Đến nơi!”

      Hai mắt Tử Thất Thất nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía tòa nhà màu trắng bên trong cánh cổng kia, nơi này giống chung cư mà cũng giống nhà. nghi ngờ khỏi chau mày, hai mắt chuyển dời đến bảng hiệu treo trước cổng, từ trái sang phải viết sáu chữ rất ràng《Bệnh Viện Tâm Thần XX》

      Bệnh viện tâm thần?

      Tử Thất Thất khiếp sợ! Tại sao lại muốn đưa đến đây? Chẳng lẽ mẹ của Mặc Tử Hàn…

      “Tử Thất Thất, mau xuống xe !” Vũ Chi Húc giọng gọi.

      “Hả? Àh…” Tử Thất Thất kinh ngạc đáp lại, sau đó hốt hoảng xuống xe.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 343: Đáp án thân thế trai Mặc Tử Hàn!



      Hỏa Diễm cùng Hổ Phách cũng chầm chậm dừng xe, sau đó cùng nhau xuống xe, năm người cùng nhau đứng ở cửa bệnh viện, nhìn dòng chữ chói mắt bên cạnh cửa.

      là nơi này sao? Mẹ Mặc Tử Hàn ở chỗ này sao?

      Có phải là chỗ này hay đây? Có lẽ là mẹ của ấy ở bên trong làm bác sĩ?

      Tử Thất Thất suy nghĩ ảo tưởng, sau đó hơi có chút khẩn trương , “Chúng ta vào thôi!”

      xong, tự bước chân của mình ra, bước vào cửa chính bệnh viện, bốn người cùng nhau theo phía sau , cảnh giác xung quanh, bảo vệ an toàn cho .



      Lầu hai.

      Phòng bệnh số 207.

      Dưới hướng dẫn của bác sĩ, bọn họ tới cửa phòng bệnh của Mộng Thiến Tâm, mà bác sĩ mấy phen nhắc nhở, phải người trong gia đình, thể vào thăm bà, tiếp xúc với bà, chỉ có thể đứng ở ngoài cánh cửa bị khóa quan sát bà qua cửa sổ.

      Tử Thất Thất sau khi nghe bác sĩ nhắc nhở, liền đứng ở cửa, hai mắt nhìn vào trong phòng bệnh.

      Bên trong bài biện rất đơn giản, người giường, gối đầu màu trắng, ga giường màu trắng, chăn màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, còn đầu giường có cái tủ, cửa hàng để gấu Teddy con nít, cùng bình sữa bằng nhựa. Mà bên trong cửa sổ được phong kín bằng song sắt, chỉ có thể mở cửa sổ, lại thể từ cửa sổ ra ngoài, giống như là nhà tù, đem người giam cầm ở bên trong, để cho người ra ngoài.

      Cuối cùng, Tử Thất Thất đem tầm mắt mình rơi vào người phụ nữ ngồi ở giường.

      Người phụ nữ mái tóc uốn dài, tóc rối bù có chút xốc xếch, bà nhìn qua hơn 50 tuổi, tóc mai hai bên có chút hoa râm, khóe mắt có những nếp nhăn dài, nhưng vẫn bị dấu vết năm tháng che lấp, vẫn xinh đẹp như vậy, so với Mặc Tử Hàn có mấy phần giống nhau, nhất là đôi mắt của bà, con ngươi đen nhánh vô cùng thâm thúy, giống như có thể đem người hấp dẫn sâu vào, mà đôi môi của cũng rất mỏng, chỉ là phía da khô nứt, mơ hồ lộ ra vết máu màu đỏ. cứ đứng xa xa nhìn như vậy, thân thể của bà rất mỏng manh, đôi tay hơi khô gầy, hai cánh tay cũng phải mảnh khảnh như thường, hơn nữa bà mặc người quần áo của bệnh viện màu xanh trắng, rộng lùng thùng, làm cho bà càng thêm mỏng manh. Mà bà ầm ĩ, náo, chỉ là ngơ ngác ngồi ở bên giường, nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, sững sờ, có chút tương tự với vẻ mặt của Tuyết Lê, nhưng cũng có chút giống. Bởi vì hai mắt Tuyết Lê trống rỗng, có bất kỳ tình cảm, nhưng hai mắt của bà bi thương, tràn đầy tình cảm bi thương.

      Đây chính là mẹ của Mặc Tử Hàn?

      Bà ấy bị giam ở chỗ này lên bà ấy có bệnh tâm thần?

      Nhưng ràng bà ngồi lẳng lặng ở chỗ đó, cũng có làm gì, nhưng tại sao cửa lại phải khóa? Tại sao muốn nhốt bà ấy đây?

      Đột nhiên!

      Khi còn nghi ngờ, người ngồi sững sờ trong mộng đẹp giường đột nhiên từ ghế đứng lên, hai mắt nhìn đồng hồ treo đối diện tường. Đôi môi của bà hơi chuyển động mấy cái, Tử Thất Thất nghe cái gì, chỉ thấy bà lấy gấu Teddy đặt ở tủ đầu giường ôm lấy như con nít, sau đó cầm bình sữa lên hướng về phía miệng gấu Teddy, giống như là cho nó bú sữa, mà lúc này mặt của bà đột nhiên lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng, hai mắt xinh đẹp cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng mà nụ cười của bà duy trì tới mấy phút sau, sắc mặt lại đột nhiên đại biến, đem gấu Teddy cầm trong tay ném xuống đất, sau đó mặt hốt hoảng khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng hai mắt sợ hãi nắm đầu tóc rối bời, vừa khóc, vừa lớn tiếng gì đó, hơn nữa còn chạy đến cửa phòng, dùng sức gõ lên mặt cửa.

      “Thùng thùng thùng… thùng thùng thùng…”

      nghe được!

      nghe được!

      Tử Thất Thất chỉ nghe tiếng gõ cửa, căn bản là nghe được bà cái gì, mà cánh cửa chính cùng cửa sổ đều cách , tựa như là vì muốn phiền đến những bệnh nhân khác.

      hốt hoảng xoay người, nhìn bác sĩ vẫn đứng ở phía sau, , “Bà ấy làm sao vậy? Mau vào xem chút, nhanh vào xem chút…”

      “Tử tiểu thư, hãy yên tâm !” Bác sĩ đột nhiên cắt đứt lời của , vô cùng bình tĩnh , “Đây là phản ứng rất bình thường của bà ấy, bà ấy làm thương tổn mình, chờ chút tốt!”

      “Chờ chút là tốt? Đây là ý gì?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, quay đầu nhìn trong phòng bệnh. Bà lúc này núp ở chân giường, đôi tay ôm chặt hai chân của mình, vẻ mặt sợ hãi, gương mặt sợ hãi, hai mắt còn có nước mắt ngừng chảy xuống.

      Bác sĩ nhìn về phía trong phòng bệnh của bà ấy, giải thích, “Mộng phu nhân bệnh tình thuộc về loại hình lặp lại, bà ấy ở vào tám giờ mỗi sáng sớm, giờ trưa, bảy giờ tối, cùng nửa đêm lúc giờ xảy ra bệnh chứng như vậy, đầu tiên là đem gấu Teddy đầu giường làm thành con của mình, cho đứa bé đúng lúc bú sữa, đột nhiên sau đó ý thức có chút ràng, phát gấu Teddy trong ngực phải là con của mình, trong nháy mắt tinh thần tan vỡ, bắt đầu hốt hoảng hô to tìm con của mình, sau đó làm ra loạt động tác cùng vẻ mặt sợ hãi, cuối cùng sau thời gian ngắn từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu dọn dẹp phòng bị chính mình làm loạn, đem gấu Teddy đất cùng bình sữa thả lại tủ đầu giường, lại đem đệm giường trải tốt, tiếp theo sau đó ngồi ở bên giường, nhìn ngoài cửa sổ, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh!”

      Nghe bác sĩ giải thích, Tử Thất Thất còn phải là hiểu ràng, nhưng nhìn khuôn mặt bà từ từ bình tĩnh trở lại, nhìn bà thu thập hết những thứ rơi mặt đất cùng đệm giường ràng hiểu bệnh chứng của bà. Nhưng có chút còn chưa ràng lắm.

      Tại sao bà lại bị loại bệnh này? Rốt cuộc là bị cái gì đả kích? Chẳng lẽ là bởi vì Mặc Tử Hàn mới vừa ra đời liền bị người bắt , cho nên mới bị như vậy sao? Như vậy… Chính là ba hại bà ấy sao? Nhưng mà… Rốt cuộc ba ruột cùng ba của Mặc Tử Hàn có ân oán gì đây? Tại sao phải làm như vậy?

      hiểu, nghĩ ra!

      Nhưng mà ở tại khắc sau, hiểu tất cả…

      “Tử Thất Thất?”

      Giọng của người đàn ông từ hành lang phía bên phải vang lên. Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, bốn người bọn Vũ Chi Húc cùng nhau cảnh giác nhìn người đàn ông tới bên này.

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt người đàn ông, giật mình : “Lãnh Mạc Nhiên?”

      “Tại sao lại ở chổ này?”

      “Tại sao lại ở chổ này?”

      Hai người trăm miệng lời hỏi lẫn nhau.

      Tử Thất Thất nghe ta hỏi vấn đề giống như vậy, khỏi cau mày lại, càng ngày càng nghi ngờ.

      Lãnh Mạc Nhiên mấy bước đến trước mặt , sau đó quay đầu nhìn phòng bệnh trước mặt , : “ ở trước cửa phòng bệnh mẹ tôi làm gì? tìm mẹ tôi có chuyện gì ?”

      Mẹ?

      Tử Thất Thất lại lần nữa khiếp sợ nhìn về phía bên trong phòng bệnh, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Mạc Nhiên, : “Bà ấy là… Mẹ ?”

      sai!” Lãnh Mạc Nhiên trả lời.

      Tử Thất Thất rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra.

      ra là Mặc Tử Hàn là em trai của ta, mà ta là cảnh sát, như vậy…

      “Tôi có vấn đề có thể hỏi được ?” giọng mở miệng.

      muốn hỏi cái gì?” Lãnh Mạc Nhiên hỏi ngược lại, cũng cảm ứng được hơi thở đúng lắm ở nơi nào đó.

      “Ba của làm nghề gì?” Tử Thất Thất trực tiếp hỏi.

      “Dĩ nhiên cũng là cảnh sát, nhà họ Lãnh chúng tôi đời đời đều làm cảnh sát, hơn nữa ba của tôi trước kia từng là cảnh sát trường!” Lãnh Mạc Nhiên trả lời.

      Quả nhiên… Tử Thất Thất rốt cuộc hiểu tại sao ba Mặc Tử Hàn muốn giết chết ba của , cũng bởi vì ba của là cảnh sát, mà ba của là thủ lĩnh hắc đạo, cho nên bọn họ kì thực cũng có bất kỳ ân oán, chỉ là từ căn bản cảnh sát và kẻ cướp chính là hai loại người đội trời chung, từ xưa đến nay chính là tồn tại Thủy Hỏa Bất Dung.

      cũng hiểu tại sao ba muốn gặp qua Mộng Thiến Tâm rồi quyết định có muốn vụ này cho Mặc Tử Hàn hay . Bởi vì đối với Mặc Tử Hàn mà , mẹ ruột của mình bị bệnh thần kinh, đây là đả kích, trai của mình bắt giam vào ngục giam, đây cũng là đả kích, mà nhà bọn họ đời đời đều là nhân sĩ chánh nghĩa, nhưng mà từ đến lớn cũng liên đới nhiều chuyện bẩn thỉu, tại lại thành lập thủ lĩnh hắc đạo, đây… Cũng là loại đả kích sâu.

      Phải làm sao?

      Muốn đem chuyện này cho Mặc Tử Hàn sao?

      Muốn đem thân thế của , cho nghe sao?

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất…” Lãnh Mạc Nhiên nhìn dáng vẻ sững sờ mất hồn của , nghi ngờ biết bao nhiêu lần kêu .

      Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, nghe được thanh ta gọi mình, lập tức hốt hoảng : “Sao, thế nào?”

      Lãnh Mạc Nhiên nhìn hai mắt ưu thương của , nhìn trong đôi mắt kia nhàn nhạt lệ quang, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “ tại sao lại tới nơi này? tới đây làm gì? tìm mẹ tôi có chuyện gì?” hỏi liên tục ba vấn đề, cũng lạnh lùng chất vấn.

      Tử Thất Thất mặt lộ ra chút thấp thỏm, trong óc nhanh chóng vận chuyển, nghĩ tới lý do có thể giải thích.

      … Chẳng lẽ điều tra tôi?” Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên hoài nghi mở miệng.

      Điều tra?

      Tử Thất Thất hơi có chút kinh ngạc, nhưng đây cũng là lý do tốt nhất.

      sai!” lập tức thừa nhận.

      “Tại sao muốn điều tra tôi? chính là tin tôi? Chẳng lẽ cho là tôi lừa ?” Lãnh Mạc Nhiên vẫn như cũ hiểu hỏi.

      “Điều tra bối cảnh người hợp tác với mình, đây cũng là điều cơ bản thông thường nhất chứ? phải điều tra tôi sao?” Tử Thất Thất đem đầu mâu chỉ hướng ta, muốn sang chuyện khác.

      “Nhưng tại sao lại muốn tới nơi này gặp mẹ tôi? Đây phải là kỳ quái sao?” Lãnh Mạc Nhiên hổ là cảnh sát xuất thân thế gia, cũng có dễ dàng bị lừa gạt qua như vậy.

      “Vậy cho là tôi tới gặp mẹ là nguyên nhân gì đây?” Tử Thất Thất hỏi ngược lại, muốn nhìn chút ta có thể đoán được mấy phần.

      Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên trầm mặc.

      nghĩ được nguyên nhân tới nơi này, càng nghĩ được mục đích của . là bởi vì điều tra, cho nên tới xem chút là hay ? Hoặc là căn bản cũng có tính toán cùng hợp tác, mà là ngược lại muốn trợ giúp Mặc Tử Hàn, cho nên mới đến nơi này cũng phải để thăm mẹ của , mà là muốn bắt bà, sau đó uy hiếp ?

      phỏng đoán loại khả năng này, hai mắt cũng quét vòng chung quanh, nhìn Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ, sau đó hai mắt đột nhiên trợn to, nhìn Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.

      Bọn họ là người của Mặc Tử Hàn, hơn nữa còn là người Mặc Tử Hàn tin tưởng nhất, quả nhiên người phụ nữ này đứng ở bên Mặc Tử Hàn?

      quả nhiên là đứng ở bên phía Mặc Tử Hàn, nghĩ tới, ngươi cha ruột là bị giết chết, lại còn lựa chọn trợ giúp , cái người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là thù giết cha lớn như trời hay ? Làm sao có thể cùng người đàn ông trong hắc đạo cấu kết với nhau làm việc xấu đây? rốt cuộc suy nghĩ gì?” Lãnh Mạc Nhiên vô cùng tức giận , toàn thân chánh nghĩa cũng đột nhiên trào ra, hung hăng nhìn chằm chằm mặt của Tử Thất Thất.

      Bốn người đứng ở sau lưng Tử Thất Thất nhìn đến bộ dáng, nghe giọng tức giận của ta, đồng loạt bày ra khí thế bức người, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.

      hiểu lầm, tôi cũng có bán đứng !”

      “Hiểu lầm? Hai người kia chính là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, đây phải là chứng cớ tốt nhất sao?” Lãnh Mạc Nhiên dùng ngón tay trỏ chỉ vào Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.

      Tử Thất Thất nghĩ tới sáng suốt cùng trí tưởng tượng của ta thế nhưng lại tốt như vậy, lại từ người Hỏa Diễm cùng Hổ Phách liên tưởng đến chuyện như vậy, chỉ là đứng ở lập trường của ta, nghĩ như vậy cũng là rất bình thường.

      “Tôi có thể cùng mình hàn huyên chút ?” Tử Thất Thất muốn tìm nơi yên lặng, đồng thời cũng muốn nhiều trước mặt Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.

      nghĩ ly khai tôi, sau đó để cho bọn họ bắt mẹ tôi? đừng mơ tưởng!” Lãnh Mạc Nhiên vô cùng cảnh giác , mặt tức giận, lại lộ vẻ mặt con có hiếu.

      yên tâm, tôi bắt mẹ , hơn nữa theo tôi mình chuyện, nếu xảy ra chuyện gì, cũng có thể bắt được tôi tới uy hiếp bọn họ, phải sao?” Tử Thất Thất khuyên ta.

      Lãnh Mạc Nhiên nghe …, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý.

      “Tốt! Tôi liền nữa tin tưởng lần thứ nhất!” Lãnh Mạc Nhiên xong, liền xoay người, mặt hướng hành lang sải bước .

      Tử Thất Thất bước chân muốn theo phía sau ta.

      “Tử Thất Thất!” Vũ Chi Húc khẩn trương mở miệng gọi lại.

      yên tâm, tôi có việc gì!” Tử Thất Thất hơi cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục sau lưng Lãnh Mạc Nhiên.

      Vũ Chi Húc mặc dù lo lắng, nhưng mà thấy nụ cười của , cũng có biện pháp mở miệng nữa.

      Nhưng là Hỏa Diễm cùng Hổ Phách chứng kiến tới thời điểm Lãnh Mạc Nhiên, trong lòng đều vô cùng hiểu nhíu mày.

      Tại sao phu nhân muốn tới tìm mẹ người đàn ông này? Hơn nữa dáng hình như sớm biết, còn đứng về phía đại ca, rốt cuộc phu nhân muốn làm cái gì? Nhưng là bất kể bọn họ nghĩ như thế nào, đều cho rằng Tử Thất Thất làm ra chuyện bất lợi đối với đại ca. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng ở đây do dự, có nên vụ này cho đại ca hay .



      Cuối hành lang, xa xa Vũ Chi Húc có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, nhưng mà bọn lại nghe thấy thanh bọn họ chuyện, đồng thời, nơi này cũng rất ít người qua.

      muốn với tôi cái gì?” Lãnh Mạc Nhiên lạnh lùng hỏi.

      “Tôi muốn để cho tin tưởng tôi, tôi nhất định tìm được con Chip, giao đến tay của !” Tử Thất Thất gương mặt kiên định.

      “Trải qua chuyện vừa rồi, còn muốn để cho tôi tin tưởng ? Chẳng lẽ dám , có đứng về phía Mặc Tử Hàn?” Lãnh Mạc Nhiên chất vấn.

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc, cũng trả lời.

      xem , quả nhiên chúng ta là kẻ địch, căn bản cũng phải là bằng hữu. Tôi thế nhưng lại ngu tới tìm giúp tay, a… Tôi tin tưởng , tuyệt đối !” Lãnh Mạc Nhiên quả quyết , hai mắt trong nháy mắt liền lộ ra địch ý.

      Tử Thất Thất chân mày sâu nhíu lại, nhàng thở dài.

      thể với ta mục đích của mình, cũng thể với ta ra Mặc Tử Hàn là em trai của ta, ta thể lại bắt người. Rốt cuộc phải làm như thế nào cho phải đây? Muốn giải thích thế nào đây?

      “Lãnh Mạc Nhiên!” đột nhiên vô cùng nghiêm túc kêu tên của , hai mắt càng thêm kiên định nhìn ánh mắt của .

      Lãnh Mạc Nhiên chợt có chút kinh ngạc, lạnh lùng, “ còn muốn điều gì?”

      “Mặc dù tôi có cách nào giải thích vì sao tôi theo Mặc Tử Hàn, cũng có biện pháp đem toàn bộ chuyện cho biết, nhưng là xin tin tưởng tôi, tôi nhất định đem con Chip đưa cho , tôi tuyệt đối lừa , tôi bây giờ mỗi câu đều là , tôi có thể thề, tôi có thể hướng trời thề, hoặc là dùng tánh mạng của tôi để làm giá cao, cho nên… Xin tin tưởng tôi, tin tưởng tôi giúp , tin tưởng tôi… Có thể ?” Tử Thất Thất vô cùng nghiêm túc , mỗi câu đều là vang vang có lực, mỗi câu cũng sâu đả động vào tim của .

      Lãnh Mạc Nhiên do dự cau mày sâu. Thấy nhiều loại gạt người, những người đó diễn đều là hạng nhất, nhưng là Tử Thất Thất chuyện lại làm cho cảm thấy cùng những thứ lừa gạt kia bất đồng, giống như có thể tin tưởng, nhưng mà cảnh sát, thể để cho mình bị lừa gạt, cho nên thể cho đáp án xác định, có bất kỳ tình huống nào có thể chứng minh có thể tin tưởng, tuyệt đối thể hoàn toàn tin tưởng .

      “Tốt, muốn tôi tin tưởng , vậy liền đem con Chip giao cho tôi, chỉ cần tôi lấy được con Chip, tôi lập tức tin tưởng !” Lãnh Mạc Nhiên vô cùng cố chấp , ngôn ngữ lộ vẻ rơi có chút cay nghiệt.

      Nhưng Tử Thất Thất đột nhiên cười, sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm.

      “Tôi nhất định tìm ra đem con Chíp đưa cho , nhất định!” kiên định hai lần.

      “Kia…”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 344: Nếu muốn biết, vậy em cho biết!



      Tử Thất Thất nhìn mặt của tôi, mặt của ta còn lạnh lùng như lúc nãy, mà trong nháy mắt biến thành đơn.

      thầm hít sâu hơi, chuẩn bị nghe ta tự thuật.

      Lãnh Mạc Nhiên hai mắt nhìn phía ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, cùng Mộng Thiến Tâm nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt mang theo nồng đậm ưu thương.

      “Chuyện này muốn đến từ hơn ba mươi năm trước, khi đó mẹ mới vừa sanh ra em trai của tôi, nhưng em trai vừa ra đời được hai ngày liền mất, lúc ấy mẹ bị đả kích rất lớn, tinh thần bắt đầu càng ngày càng tệ, nhưng cũng có giống như bây giờ thay đổi hoàn toàn mất ý thức ràng, mười năm sau khi em trai mất. Đột nhiên, ba cũng biến mất, biến mất suốt tháng, ở trong tháng đó, mẹ bệnh tình chợt thay đổi nghiêm trọng, cuối cùng, tháng sau, có người đưa thi thể ba tới, bị người phát ở ngoại thành, khi đó mẹ nhìn ba thi thể, toàn thân ba đều là vết thương, mà nơi tim bị con chủy thủ đâm xuyên qua tới chết, trải qua khám nghiệm tử thi, ba bị ngược đãi còn chỉ như thế, trong thân thể của ông có nhiều dược vật hỗn hợp, còn bao gồm ma túy, người khám nghiệm tử thi , coi như ba bị người đâm thủng trái tim, cũng bị các vị thuốc hành hạ đến chết… Mẹ là tại thấy thi thể của ba cùng nghe được người khám nghiệm tử thi , thay đổi tinh thần hoàn toàn tan vỡ. Mẹ mỗi ngày đều tìm kiếm con trai mình, sau đó lại đột nhiên trước mắt của mình xuất ảo giác xác chết của ba, cuối cùng… Rốt cuộc bị giam ở nơi đây, thành …” xong, thanh hơi mà có chút nghẹn ngào, tới cuối cùng, còn là thể ra mấy chữ cuối cùng, bởi vì muốn thừa nhận, mẹ của mình, thế nhưng lại biến thành như vậy.

      Tử Thất Thất nhìn biểu tình đau đớn mặt , giống như cũng cảm nhận được đau đớn của .

      Muốn mở miệng an ủi ta, nhưng là mình nhưng có cái lập trường đó.

      Đột nhiên, Lãnh Mạc Nhiên hít hơi sâu, đem bi thống mặt quét , sau đó lộ ra vẻ mặt căm hận, : “Sau đó tôi liền bắt đầu điều tra cái chết của ba tôi, mặc dù có chứng cớ, nhưng mà tôi lại biết người kia chính là Mặc Hình Thiên, đúng, phải gọi Mặc Hình Phong mới đúng, sai, chính là người đàn ông này, chính là phá hư gia đình hạnh phúc của chúng tôi, để cho chúng tôi nhà tan cửa nát, cho nên tôi thề nhất định phải tự tay bắt được , coi như chết, tôi cũng muốn bắt con đền vào, đây chính là lời thề vào mười lăm năm trước lập ra, tôi tuyệt đối bỏ qua cho bất kỳ người nào trong hắc đạo, tôi nhất định làm cho bọn họ bị luật pháp trừng trị!”

      Tử Thất Thất nhìn vẻ mặt càng ngày càng kích động, nhìn trong đôi mắt căm hận của , tim của mình đột nhiên cảm thấy áy náy.

      xin lỗi…” đột nhiên xin lỗi, sâu cúi đầu, : “ xin lỗi… Ba của tôi thế nhưng đối với làm chuyện tàn nhẫn như vậy, xin lỗi… xin lỗi…”

      Nghe thanh nhu nhược của , Lãnh Mạc Nhiên chợt quay đầu nhìn mặt của .

      biết người phụ nữ này là con ruột của Mặc Hình Phong, là kẻ thù giết cha ruột . Vào năm năm trước lúc biết được tin tức này, vô cùng khiếp sợ. nghĩ tới cữ nghĩ Mặc Hình Phong chết mười năm trước thế nhưng vẫn sống tốt, cũng ngờ đến thế nhưng căn bản cũng phải là hắc đạo đầu rồng chân chính, lại là thay thế trai, càng muốn nghĩ đuổi bắt Mặc Tử Hàn nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng phải là con trai ruột của , mà là tự tay giết người đàn ông đó. Rốt cuộc tại sao năm năm trước Mặc Tử Hàn muốn tự tay giết Mặc Hình Phong đây? Nguyên nhân này đến bây giờ cũng có điều tra ra được, nhưng là người trong hắc đạo làm ra chuyện như vậy nên coi như là rất bình thường sao? Giống như là tranh đoạt long đầu vị? Tỷ như là vì lợi ích của mình? sai, người trong hắc đạo đều là tự mình, đều là tàn nhẫn, đều là có thân tình, đều là thích giết chóc động vật máu lạnh, cho nên muốn tìm con Chip, đưa toàn bộ bọn họ lùng bắt, cú đánh tan cả hắc đạo. Nhưng là…

      Hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất.

      Người phụ nữ này mặc dù là con Mặc Hình Phong, mặc dù trong thân thể chảy dòng máu Mặc Hình Phong, nhưng mà tỉ mỉ điều tra qua, cùng Mặc Hình Phong căn bản cũng phải là cùng loại người, cho tới bây giờ cũng làm chuyện xấu, lớn lên trong rất gia đình rất bình thường. Mà thân là người cảnh sát, coi như có căm hận ở bên trong lòng, nhưng vẫn là vô cùng ràng, được đem căm hận đối với Mặc Hình Phong chuyển dời đến người người phụ nữ vô tội này, nhưng là Mặc Tử Hàn cũng giống như vậy, được Mặc Hình Phong tay nuôi lớn, cùng Mặc Hình Phong là dạng tội trạng đầy người, nhất định phải tự tay đem bắt lại, để cho cả đời đều ở trong tù.

      phải cần xin lỗi tôi!” chợt lạnh lùng mở miệng, chính trực mà : “Người sai phạm phải , phải cần xin lỗi với tôi. Mà nếu như còn là Tử Thất Thất của mười hai năm trước tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, cũng cần bị tình cảm mê hoặc, người đàn ông Mặc Tử Hàn này cũng đáng giá để , nếu còn có chút lương tâm cùng lương tri của người bình thường, nên đưa vào tù, để cho tiếp nhận luật pháp trừng trị!”

      Tử Thất Thất nghe lời của ta, cũng có để ý ta mình, mà là ảo tưởng, nếu như ta biết Mặc Tử Hàn chính là em trai của mình, như vậy ta còn có thể dùng chính là vẻ mặt này, ra như vậy ?

      “Cái đó…” Tử Thất Thất đột nhiên có chút chần chờ mở miệng, hai mắt cũng là chăm chú nhìn chằm chằm ta.

      “Lại có chuyện gì?” Lãnh Mạc Nhiên rất ràng có chút đáng ghét.

      “Tôi chỉ là muốn hỏi , vào ba mươi năm trước em trai của mất, người nhà các tìm sao?” Tử Thất Thất hơi có chút thấp thỏm ra khỏi miệng, trái tim treo lên cao.

      Lãnh Mạc Nhiên nghe vấn đề của , đột nhiên trầm mặc, mặt lại lần lộ ra biểu tình đơn.

      “Thế nào? Là xảy ra chuyện gì sao?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.

      “Chết!” Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên giọng phun ra hai chữ này.

      Chết?

      Tử Thất Thất kinh ngạc!

      em trai , … Chết?”

      sai, sau khi nó mất tích ba ngày, cảnh sát tìm được thi thể nho của nó, bởi vì ba sợ mẹ càng thêm thương tâm, cho nên mới chưa với mẹ.”

      Tử Thất Thất nghe trình bày đơn giản, chân mày sâu cau lại.

      Mặc dù biết bọn họ tìm được thi thể là chuyện gì xảy ra, nhưng mà em trai của tại hoàn hảo còn sống, ta chính là Mặc Tử Hàn a. Muốn cho biết, muốn cả nhà bọn họ đoàn tụ, sau đó tất cả mọi người thay đổi hạnh phúc, nhưng bây giờ lại thể , cái gì cũng thể .

      Loại cảm giác này rất khó chịu, trong lòng cất giấu chuyện thể , ép có chút thở nổi.

      còn có vấn đề gì sao? Nếu như có, tôi phải !” Lãnh Mạc Nhiên chợt lạnh lùng mở miệng, giọng giống như nhịn được.

      “A, có!” Tử Thất Thất lúng túng trả lời.

      “Vậy chúng ta còn gì để rồi, chờ đem con chip lấy ra cho tôi, lại liên lạc với tôi, chỉ là đừng nghĩ lừa gạt tôi, tôi phải là người đàn ông ngu ngốc, đừng quên tôi là cảnh sát!” Lãnh Mạc Nhiên xong, bộ chánh khí, sau đó sải bước mở ra, hướng phòng bệnh Mộng Thiến Tâm .

      Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của ta, lại ở thời điểm này tự giác liên tưởng. Nếu Mặc Tử Hàn ba mươi năm trước có bị ba bắt , có thể hay cũng giống như ta, bộ dáng chánh nghĩa, luôn là muốn cho người xấu tiếp nhận luật pháp trừng trị.

      “A…” tự chủ, lại cười ra ngoài.

      Lãnh Mạc Nhiên sải bước , chân mày sâu nhíu lên.

      Tại sao mình lại tin tưởng người phụ nữ này? Coi như phải người xấu cũng là con Mặc Hình Phong, tuyệt đối thể tin tưởng , nhưng mà nhất cử nhất động của cái nhăn mày nụ cười, cũng là làm cho tự chủ cảm thấy, người phụ nữ này có thể tin tưởng, mà cũng giúp .

      Hi vọng đều là , hi vọng có lừa gạt thôi…





      Bên trong xe

      Tử Thất Thất ngồi chỗ ngồi phía sau xe như cũ, nhưng là lần này phải cùng Vũ Chi Húc ngồi xe thể thao Bugatti, mà là trong xe Hỏa Diễm cùng Hổ Phách, giống như là cố ý muốn gặp riêng hai người bọn họ, cũng giống như là có chuyện gì quan trọng, muốn với bọn họ.

      “Hỏa Diễm… Hổ Phách…” Tử Thất Thất rốt cuộc nhàng mở miệng.

      “Dạ!”

      “Dạ!”

      Hỏa Diễm cùng Hổ Phách cùng nhau ứng tiếng, trong lòng chuẩn bị tốt.

      “Các nhất định rất là nghi hoặc, tại sao tôi muốn gặp người phụ nữ Mộng Thiến Tâm này, cũng nhất định rất là nghi hoặc, tại sao tôi biết Lãnh Mạc Nhiên là cảnh sát, hơn nữa nhất định vô cùng nghi ngờ, tôi có làm chuyện thương tổn đến Mặc Tử Hàn hay , có đúng hay ?” Tử Thất Thất trực tiếp đưa nghi vấn trong lòng bọn họ tất cả ra, mà thanh của tuy nhiên vẫn vô cùng bình tĩnh.

      “Dạ!”

      “Dạ!”

      Hai người lại trăm miệng lời trả lời.

      “Trước mắt hai vấn đề, tôi có trả lời các , nhưng mà tôi lại có thể cho các biết, tôi tuyệt đối tổn thương đại ca của các , hơn nữa còn đem kế hoạch của tôi cho các biết, nhưng là các có thể bảo đảm với tôi, đem chuyện các biết cho Mặc Tử Hàn?”

      “…”

      “…”

      Hai người đột nhiên trầm mặc.

      Tử Thất Thất chân mày hơi nhíu lên, nhàng thở dài. Quả nhiên hai người kia có cách nào đơn giản như vậy liền bị thuyết phục, hơn nữa bọn họ hình như là vô cùng trung thành với Mặc Tử Hàn, coi như Mặc Tử Hàn hỏi bọn họ hôm nay nơi nào, làm cái gì, thấy người nào, bọn họ vậy cũng làm trái với lời hứa với , đem tất cả đều cho Mặc Tử Hàn chứ?

      là phiền toái!

      nên dẫn hai người bọn họ cùng , nhưng mang theo bọn họ, Mặc Tử Hàn lại suy nghĩ lung tung.

      “Ai…” buồn buồn sâu than thở, hai mắt nhìn gáy hai người bọn họ chút.

      “Được rồi, tôi liền đem chuyện có thể cho các biết, chờ các nghe qua, sau lựa chọn có muốn cho Mặc Tử Hàn hay , dù sao… Coi như bị Mặc Tử Hàn biết, tôi cũng vậy khư khư cố chấp làm chuyện tôi cho là đáng giá, tôi phải là người dễ dàng bị ngăn cản đâu!” Tử Thất Thất thỏa hiệp lui về sau bước dài, sau đó bắt đầu vừa kế hoạch của mình: “ ra tôi biết Lãnh Mạc Nhiên, là bởi vì ta tới tìm tôi, nhờ tôi giúp ta tìm con chip, chính là con chip ghi chép chứng cớ các phạm tội, tôi vừa bắt đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng là sau lại vừa nghĩ, tôi liền…”

      Tử Thất Thất đem lấy kế hoạch trong lòng toàn bộ cũng cho Hỏa Diễm cùng Hổ Phách, nhưng qua khứ thân thế Mặc Tử Hàn che giấu, bởi vì cho là, chuyện này còn để cho quyết định là tốt hơn.

      Là muốn cho biết hay ?

      Hay là cho biết đây?

      ***

      Biệt thự nhà họ Mặc

      Lúc Tử Thất Thất trở lại, Mặc Tử Hàn cũng sớm về tới nhà, chờ đợi trở lại, mà thời gian mấy giờ này, Mặc Tử Hàn vô cùng lo lắng, có thể là mỗi phút mỗi giây đều ở đây đứng ngồi yên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, mà lúc thấy bình an trở về, tâm mới chậm rãi rơi xuống. cũng nghĩ hỏi cái gì, trong lòng của , chỉ cần an toàn trở lại bên cạnh , như vậy còn dư lại tất cả đều chuyện , dù là kế hoạch muốn trả thù , cũng có nửa câu oán hận.

      “Em trở về!” Tử Thất Thất tới trước mặt của , nụ cười đầy mặt mở miệng.

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của , mình cũng hơi cười cười : “ tại ăn bữa tối còn có chút sớm, bằng trở về phòng ăn chút điểm tâm , nghe em buổi trưa hôm nay có ăn cơm liền ra ngoài.” ngoan ngoãn đồng ý, liền thân mật kéo tay của .

      Mặc Tử Hàn nghiêng đầu nhìn , hai người lên cầu thang.

      Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ đứng ở lầu , nhìn bọn họ lên lầu, hai người cũng chia ra về phòng của mình, mà Hỏa Diễm cùng Hổ Phách đứng tại chỗ, đầy mặt tâm , biết phải như thế nào cho tốt.

      Nghe Tử Thất Thất những lời đó, bọn họ chợt thay đổi mê mang, rốt cuộc muốn cho đại ca chân tướng sao? Nhưng là…

      “Nên làm cái gì?” Hổ Phách đột nhiên mở miệng, hỏi Hỏa Diễm.

      biết!” Hỏa Diễm lạnh lùng trả lời, chân mày cũng có giãn ra.

      “Vậy hành tùy theo hoàn cảnh , có lẽ đại ca căn bản cũng hỏi!”

      “Nếu như hỏi sao?”

      “Ách…”

      “…”

      Hai người hồi lâu vẫn cách nào đưa ra quyết định.

      Nếu như có thể lựa chọn, như vậy bọn họ thà bị lựa chọn có nghe phu nhân bất kỳ lời nào…

      ***

      Phòng ngủ lầu hai

      Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn mặt đối mặt ngồi ở ghế sa lon, ở giữa hai người có khay trà bằng thủy tinh, khay trà để bốn đĩa điểm tâm khác nhau, còn có bình Hồng Trà thượng hạng, đối với thân thể Tử Thất Thất rất có ích.

      Tử Thất Thất ăn hai miếng điểm tâm, uống ít trà, sau đó liền xoa xoa miệng mình.

      Mặc Tử Hàn thấy chỉ ăn hai, lập tức bất mãn , “Làm sao em ăn ít như vậy? Em phải ăn nhiều chút mới được!” xong, liền lại đem cái, cứng rắn nhét vào trong tay của .

      “Nhưng mà em ăn được, em no rồi!” Tử Thất Thất chau mày lại, nhìn điểm tâm trong tay.

      được, ăn cho , cho nhiều thịt, ngươi quá gầy!” Mặc Tử Hàn đột nhiên nghiêm túc mở miệng, bá đạo ra lệnh.

      “Nhiều thịt làm sao được dáng dấp như em, hơn nữa coi như tại ăn, cũng thể lập tức là có thịt a!”

      bất kể, coi như em thể lập tức có thịt, cũng phải đem mấy miếng này ăn xong, sau đó chờ chút còn phải ăn bữa ăn tối cho , nhất định phải ăn chén cơm to mới được!” Mặc Tử Hàn tiếp tục bá đạo, bộ dạng độc tài.

      “À? Muốn ăn nhiều như vậy à? Em ói đấy!”

      “Ói ra ăn lại cho !”

      cũng quá bá đạo chứ?”

      “Em là người phụ nữ của , đối với em bá đạo có cái gì đúng sao?”

      “Ách…”

      Tử Thất Thất im lặng nhìn , nhìn bộ dáng duy ngã độc tôn của . Thôi, để cho phách lối chút , hơn nữa hôm nay làm chuyện để cho cách nào tiếp nhận, mà cũng vô cùng nhẫn nại đến tại cái gì có hỏi rồi, cũng cần chọc nữa. Chỉ là… đem thân thế của cho biết sao?

      muốn giấu giếm bất cứ chuyện gì, bao gồm thân thế của , bao gồm kế hoạch của , bao gồm chuyện tìm con chip. muốn toàn bộ cho biết, sau đó cùng thương lượng, nhưng là…

      “Mặc Tử Hàn…” chợt giọng kêu .

      “Ừ?” Mặc Tử Hàn nhàng ứng tiếng, ý thức được muốn mở miệng , chính là chuyện hôm nay ra ngoài.

      “Có chuyện em muốn cho biết!” Tử Thất Thất làm ra quyết định.

      “Em !” Mặc Tử Hàn mỉm cười nhìn .

      Tử Thất Thất theo dõi ánh mắt dịu dàng của , nhìn khuôn mặt tươi cười, sau đó giọng mở miệng, : “ ra ngày đó em gặp được ba, ba với em chuyện ba ruột em với ba ruột , để cho em biết nguyên nhân giết ba ruột em, sau đó em liền tò mò hỏi chút thân thế của , ba đem tất cả đều cho em biết, mà hôm nay ra ngoài, cũng là vì xác nhận chuyện này. Cho nên em muốn hỏi , nghĩ có muốn biết ba ruột mình là ai hay , nghĩ có muốn biết thân thế mình hay ? Nếu như muốn, em liền đem hiểu biết toàn bộ cho biết!”

      Mặc Tử Hàn mặc dù sớm có chuẩn bị, biết chuyện có thể chuyện rất kinh người, lại nghĩ rằng, phải , lại là thân thế của mình.

      Hơi có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời có chút hỗn độn.

      Ba của ?

      Thân thế của ?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 345: Cố chấp đối với ba, tình cảm đối với ba!



      Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn , hồi lâu cũng chuyện.

      Tử Thất Thất cũng trầm mặc nhìn , nhìn mặt bình tĩnh cũng có biểu tình gợn sóng, khỏi hơi có chút thấp thỏm mở miệng lần nữa, : “Mặc Tử Hàn, muốn biết thân thế của mình sao?”

      Mặc Tử Hàn hai mắt đột nhiên hơi có chút dao động, sau đó lạnh lùng mở miệng, : “ đối với thân thế cũng có tò mò, cho tới bây giờ cũng nhớ qua muốn điều tra, càng muốn biết. đây ba mươi năm cũng là cái dạng này rồi, chẳng lẽ tại còn muốn cho nhận tổ quy tông sao? cảm thấy có chút buồn cười sao?”

      “Nhưng mà…”

      “Tử Thất Thất…” Mặc Tử Hàn ngắt lời , kêu tên của , sau đó từ từ gợi lên khóe miệng của mình, cười : “Thân thế của đối với chút cũng quan trọng, đối với bây giờ mà , chỉ muốn phải có em, phải có các con của mình, như vậy là đủ rồi, những thứ khác… tịnh để ý!”

      Tử Thất Thất khẽ cau mày nhìn , mặc dù như vậy , nhưng dựa vào việc trầm mặc đoạn thời gian mà có thể biết, ra vẫn có suy nghĩ muốn phải biết thân thế của mình, chỉ là, giống như do dự cái gì, mâu thuẫn cái gì.

      muốn biết sao?” lại lần nữa hỏi.

      “Ừ, em phải cần cho biết, muốn biết!” Mặc Tử Hàn xác định cự tuyệt.

      “Tốt lắm!” Tử Thất Thất đột nhiên cũng cười, sau đó : ‘‘Em trước cho , chỉ là chờ lúc muốn biết, hỏi lại em, đến khi đó em đem tất cả hiểu biết đều cho biết!”

      “Ừ!” Mặc Tử Hàn mỉm cười gật đầu.

      Mặc dù ‘ muốn biết ‘ những lời này là lòng, nhưng là lòng hiếu kỳ trong lòng còn tồn tại, dù sao cũng là về thân thế của mình, chút cảm giác đây tuyệt đối là gạt người. Rốt cuộc mình thân thế kinh người gì đây? Rốt cuộc vì sao chính mình giết chết ba ruột, ông ấy tên gọi là gì?

      buồn ngủ quá, muốn ngủ!” Mặc Tử Hàn đột nhiên mặt mệt mỏi mở miệng, sau đó vòng qua khay trà tới trước mặt , đột nhiên đem cả người từ ghế salon ôm lấy.

      ‘‘Ôi? làm gì đấy? Thả em xuống, em mệt, em chưa muốn ngủ!” Tử Thất Thất kinh hoảng giãy giụa.

      “Em là người phụ nữ của cũng là vợ tương lai, ngủ, em phải ngủ cùng , được rồi, hôm nay liền khoan hồng độ lượng cho phép em phải dùng bữa ăn tối, nhưng là sáng sớm ngày mai muốn ăn hai phần, bù lại!” Mặc Tử Hàn tự nhiên quyết định, sau đó liền sải bước ôm hướng trước giường .

      “Em cần, em mới cần ăn hai phần, em muốn ăn bữa ăn tối, em cần ngủ á!”

      “Phản đối có hiệu quả, chỉ có thể ngủ!” Mặc Tử Hàn xong, liền miễn cưỡng té ở giường, kể cả Tử Thất Thất, cùng nhau nằm ở giường.

      “Mặc Tử Hàn, buông em ra, em mới vừa ăn đồ, lập tức ngủ, biến thành heo đấy!”

      “Có ?”

      “Dĩ nhiên, mới vừa ăn xong đồ nằm ngủ ngay, là dễ dàng béo lên đấy!”

      “A? Vậy tốt quá, tại liền ngủ , để cho em béo hơn chút, người quá gầy!”

      “Em cần!”

      “Em có quyền cự tuyệt!”

      “Em cần, như vậy ngủ tiêu hóa xong!”

      “Lần đầu tiên thôi mà, sao!”

      cần… cần muốn cần muốn cần…”

      “Ầm ĩ muốn chết…, em nữa liền cường bạo em!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to hai mắt, lại ngoan ngoãn im tiếng.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, hôm nay nhất định là nín bụng hỏa khí, chuyện rời , chuyện thân thế. Thôi, để cho thỉnh thoảng cũng nũng nịu chút tốt lắm.

      “Được rồi được rồi, ngủ ngủ , ngoan ngoãn!” chợt dùng hai cánh tay ôm , nhàng vỗ lưng .

      “Ngoan ngoãn? Lời của em có chút quá đúng chứ?” Mặc Tử Hàn cái trán đột nhiên rối rắm.

      “Được rồi được rồi, lão Công Công, như vậy có thể chứ?”

      “Đem chữ công thứ hai xóa !”

      cần chọn ba chọn bốn á…, thích hợp chút !”

      được!”

      người đàn ông xoi mói, được rồi, vậy em cũng chỉ lần a!”

      “Tốt, em !”

      “Ông…” Tử Thất Thất kéo dài thanh , sau đó cười đem lấy chính môi mình dính vào bên cạnh tai của , sắc mặt trong nháy mắt ửng hồng, giọng ra chữ thứ hai, “Xã!”

      Mặc Tử Hàn khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc, sau đó lòng tham : “Lại lần nữa!”

      “Đừng mơ tưởng!”

      “Đừng hẹp hòi như vậy!”

      làm nũng cũng được, con người của em rất có lập trường đấy! lần, chỉ lần!”

      “Hứ…” Mặc Tử Hàn quyệt miệng nằm ở lồng ngực mềm nhũn của , sau đó nhắm cặp mắt, mỉm cười : “Bà xã, chúng ta cả đời đều giống như như vậy hẳn là tốt!”

      … Nhất định !” Tử Thất Thất giọng xong, nhìn mặt , nhàng vỗ thân thể của , ở trong lòng tăng thêm câu: rất nhanh.

      “Đây chính là em , cho phép gạt nữa!”

      “Ừ!”

      “Như vậy… Ngoéo tay !” Mặc Tử Hàn cũng giống như là đứa trẻ , nhắm cặp mắt thế nhưng chính xác bắt được tay của , sau đó chặt ôm ngón út , cũng nữa, mà là cứ như vậy cùng , từ từ ngủ.

      Tử Thất Thất nhìn mặt của , từ từ đến gần môi của , nhàng rơi xuống cái hôn.

      “Em thề… Tuyệt rời , tuyệt …”

      giọng thề, sau đó nằm bên gối , từ từ cũng nhắm hai mắt lại.

      Mặt của hai người đồng thời lộ ra nụ cười hạnh phúc.



      Đêm khuya

      Sau 12 giờ.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn từ từ mở ra, nhìn trần nhà đen tối.

      ra từ lúc vừa mới bắt đầu cũng có ngủ, vẫn là giả bộ ngủ, mà giống như vậy nằm ở trong ngực Tử Thất Thất, làm hơi an tâm chút, nhưng quả nhiên, có chút tâm , còn chưa phải dừng bồi hồi trong đầu , lái được.

      Ba…

      trong lòng giọng kêu, mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.

      Hơi quay đầu nhìn mặt ngủ say của Tử Thất Thất, khóe miệng nhàn nhạt cười, sau đó đưa ra tay của mình, nhàng vuốt ve gò má của .

      “Tử Thất Thất…” giọng kêu.

      “Ừ…” Tử Thất Thất hơi tiếng hừ, giống như đáp lại , sau đó thân thể từ từ di động, lún vào trong ngực của , tìm vị trí thoải mái, nâng lên khóe miệng hạnh phúc, tiếp tục ngủ.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt của , lại lần nữa lộ ra nụ cười, vốn định dùng hai cánh tay ôm chặt, nhưng là hai tay của , cũng là từ từ đem lấy thân thể từ trong ngực của mình tách ra, sau đó để cho nằm ở gối đầu, đem chăn lôi kéo lên, cuối cùng xuống giường, cũng giọng chậm rãi bước chính là ra khỏi cửa phòng.



      Địa lao.

      Tầng thứ hai dưới đất.

      Mặc Tử Hàn tới nơi năm năm trước vẫn giam giữ Mặc Hình Phong trong nhà giam, lần đầu tiên, hai chân của vào nơi này, mặc dù nơi này bỏ trống năm năm, tất cả bài biện tích dầy lớp bụi, nhưng là vô cùng kỳ quái, khi bước vào nơi này bước đầu tiên, thế nhưng lại cảm thấy hơi thở Mặc Hình Phong, giống như ông ấy còn ở lại căn nhà giam bên trong này, mà trước mắt, khắp nơi đều là bóng dáng của ông ấy.



      tuyệt để ý cha ruột của mình là ai, Mặc Hình Phong tự với mình, là ông thiết kế để cho tự tay giết ba mình. Vào thời điểm kia, rất khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, nhưng mà, thế nhưng lại cũng có cảm thấy tức giận, chút cũng có tực giận. Có lẽ như vậy cho người cảm thấy vô cùng máu lạnh, có lẽ bị người thành có hiếu, nhưng có lẽ cũng là bởi vì từ sinh trưởng ở thế giới hắc đạo, để cho biến thành người như vậy. Nhưng so với cho tới bây giờ cũng gặp ba, càng muốn, người đó là Mặc Hình Phong gần ngay trước mắt.

      Từ lúc còn rất rất , biết là mấy tuổi, chỉ biết, bắt đầu mình có trí nhớ, cũng rất muốn có được Mặc Hình Phong hiểu, rất muốn để cho ông khích lệ mình, rất muốn để cho ông vui vẻ, rất muốn để cho ông nhìn mình, cũng đối với mình triển khai nụ cười hiền từ. Cũng là bởi vì phần này chấp nhất, vẫn luôn ngừng cố gắng, cũng vẫn luôn hâm mộ miêu tả đêm khuya, bởi vì cùng bản thân là ràng bất đồng, phải có ba tất cả, như vậy gần như cưng chiều. Chỉ là, ràng nhớ, đó là khi mình sáu tuổi, bởi vì luyện tập quá độ, cho nên thân thể nho cách nào chống đỡ, trực tiếp mệt đến nằm ở phòng huấn luyện, cả người cũng lạnh như băng nằm sàn nhà ngủ mê man, mà khi đó, khi mơ hồ chưa tỉnh lại, Mặc Hình Phong đột nhiên xuất , tiếng bước chân của ông từng bước từng bước tới gần, đến nay còn nhớ ràng, ông đem cái mền đắp lên người của , đến nay cũng ràng mà nhớ, còn có ông dùng bàn tay khô ráo nhàng vuốt ve đầu mình chút, sau đó còn đối với mình dịu dàng : “Ngươi làm vô cùng tốt, cố gắng lên!”, chẳng qua là bảy chữ mà thôi, cũng làm trong thế giới nho của , lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp, để cho vui vẻ giống như cả người đều tốt giống như thăng lên trời. Từ đó về sau, liền ngừng cố gắng, chỉ vì ở cảm thụ lần đầu tiên ông dịu dàng, chỉ vì nếu để cho ông dùng tay của mình vuốt ve đầu của lần nữa, chỉ vì được nghe lại ông khen ngợi, nhưng mà… Từ đó về sau, thế nhưng cũng có gặp lại chuyện như vậy.



      trong lòng có đoán ông phải cha của mình!

      Cho dù biết ông phải là cha ruột của mình, cho dù biết ông đối với mình hận thấu xương, cho dù biết ông tay thiết kế để cho mình tự tay giết cha ruột, cũng vẫn muốn ông làm cha của mình, vẫn là suy nghĩ muốn cảm thụ lần đầu ông đối với mình dịu dàng chạm tới cùng lời khen ngợi.

      Vẫn mực… Vẫn mực… cũng còn nhớ tới đêm đó ông dịu dàng, cũng chỉ có mình ông, từng đối với mình dịu dàng như vậy. Nhưng mà cuối cùng cái chết khắc kia, ông cũng keo kiệt chịu đối với dịu dàng nữa.

      Tại sao?

      Tại sao muốn đối đãi với như vậy?

      Nếu căm hận , vậy cần đối với dịu dàng, lần thứ nhất cũng muốn!

      “Ghê tởm!” đột nhiên tức giận, nắm chặt hai quả đấm, ác ngoan ngoan mắng.

      “Tại sao? Tại sao? Tại sao ——” đột nhiên giận dữ, quyền cứng rắn vung lên, đem toàn bộ sách bàn cũng đánh rớt mặt đất, sau đó giống như điên phá hư tất cả bài biện trong nhà giam này.

      “Ghê tởm —— ghê tởm —— ghê tởm —— Mặc Hình Phong đáng chết —— tại sao muốn cư xử với tôi như vậy —— tại sao —— tại sao —— ông sống lại cho tôi —— ông trả lời tôi —— ghê tởm —— ghê tởm —— ghê tởm —— a a a a a ——”

      Sau phen phát tiết, vốn là bãi phóng tự động gì đó, toàn bộ cũng bị Mặc Tử Hàn đánh loạn, trong lồng giam giống như trong nháy mắt liền thay đổi thành mảnh phế tích, mà Mặc Tử Hàn đứng ở trong phế tích, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau đó từ từ ngã ngồi mặt đất, mặt lộ ra nồng đậm đau đớn.

      chỉ là muốn cảm thụ dịu dàng vuốt ve như lần đầu tiên, nghe ông khen ngợi như lần đầu tiên, như vậy cungc thể sao?

      Thù hận gì, cái gì ba ruột, tất cả cũng muốn, chỉ là muốn người đàn ông kia giống như là đối đãi với như con trai ruột mà thôi…

      “Mặc Hình Phong… Cái người tàn nhẫn khốn kiếp này…” Thanh hơi có chút run rẩy xong, giống như là nghẹn ngào, rồi lại giống như là tức giận.

      Chợt…

      Trong đống bị đánh lật trong thư tịch, thấy phong thư màu trắng bị kẹp ở trong sách.

      Nghi ngờ cau mày, sau đó đưa ra cánh tay dài của mình, đem phong thư màu trắng cầm lấy, sau đó kinh ngạc nhìn phong thư ghi ba chữ —— “Cho Tử Hàn”

      Là thư của ông ấy? Là Mặc Hình Phong viết cho mình sao?

      Đôi tay khỏi khẽ run, sau đó đem phong thư mở ra, rút ra hai lần hướng về phía giấy trắng, từ từ mở ra, sau đó nhìn phía mấy dòng màu đen viết tay chữ :

      Tử Hàn:

      Ta nghĩ, khi con thấy phong thư này, ta chết! Ha ha… đúng là mở đầu vô cùng tầm thường, giống như là tình tiết trong phim truyền hình, nhưng mà ta lại có rất nhiều lời muốn với con, ta chỉ là muốn cho con câu xin lỗi, con nên hiểu ý tứ ta xin lỗi, nhiều năm để cho con ở lại bên cạnh ta lại có chăm sóc tốt, cũng muốn câu xin lỗi. ra lúc bắt con trở về, ta có chút hối hận, bởi vì mỗi lần gặp lại ánh mắt của con, mỗi lần với con, ta đều cảm thấy trong lòng khỏi có cảm giác ngừng quấy phá, ta vẫn luôn biết loại cảm giác là chuyện gì xảy ra, sau lại bị nhốt vào nơi này, ta mới chậm rãi hiểu, đó chính là cảm giác áy náy. Thế nhưng nghĩ cừu hận của mình rơi người của đứa trẻ, ta chính là người có độ lượng, người đàn ông kém cỏi, nhưng là cho dù có hiểu biết những thứ này, tuy nhiên nó cách nào như cũ nhìn thẳng con mắt của con, hơn nữa mỗi lần mở miệng, trong lòng đều ngừng tự với mình, phải dịu dàng chút, muốn giọng chút, muốn hiền hoà chút, nhưng là kỳ quái, chỉ cần vừa mở miệng, liền thay đổi thành lời lạnh lùng… Con nhất định rất hận ta phải ? Chỉ như vậy là tốt rồi, hận ta , căm hận ta , dùng sức căm hận mình ta là tốt rồi, sau đó giết chết ta rồi, đem tất cả ân oán cũng kết thúc ở người của ta. Ta chính là lựa chọn cuối cùng chết kiểu này. Ta cam tâm tình nguyện chết ở tay con.

      Cuối phong thư này, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng là… Cám ơn con đưa con ta theo ta đoạn đường cuối cùng, giúp ta chăm sóc nó tốt, còn có… Con làm rất khá, cố gắng lên , con trai của ta!



      Ở phía dưới ngóc phải giấy viết thư, dùng viết mấy lời buồn nôn, ba của con, vẫn còn ở phía sau nghịch ngợm vẽ hai trái tim.



      Mặc Tử Hàn nhìn hết phong thư này, nhìn tới mấy chữ cuối cùng kia. Trong nháy mắt giống như trở lại lúc mình sáu tuổi, ông dùng bàn tay khô ráo vuốt ve đầu của mình, sau đó dùng thanh dịu dàng đối với , “Con làm vô cùng tốt, cố gắng lên!”

      Chợt, hốc mắt thay đổi nong nóng, ẩm ướt, nước mắt thế nhưng tụ tập trong hốc mắt , sau đó giọt… giọt… giọt… Rơi xuống ở đó tờ giấy kia, ẩm thấp phía nét mực màu đen.

      Biết nguyên nhân cha ruột mình chết có căm hận ông ta, bởi vì chưa từng cùng cha ruột tiếp xúc qua, cũng có bất kỳ tình cảm với ông, chỉ là rất tức giận, vô cùng tức giận, khi đó ông ta lại ngừng khiêu khích , ngừng kích thích , cho nên mới xung động nổ súng. cũng muốn giết ông ấy, cho dù biết ông chính là cha ruột Tử Thất Thất, cũng chưa từng muốn giết ông.

      là buồn cười!

      “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha…” đột nhiên cười thoải mái, mà nước mắt như cũ trong hốc mắt xuất .

      tại sao đối với người đàn ông chấp nhất như vậy chứ?

      Là bởi vì chiếm được sao?

      Là bởi vì thấy Mặc Thâm Dạ cùng ông ở chung chỗ, để cho hâm mộ, cho nên mới phải sinh ra tình cảm như vậy sao?

      Là bởi vì tất cả mọi người đều đối với lạnh lùng, đột nhiên ông đối với dịu dàng lần kia, mà biến thành như vậy sao?

      thế nhưng lại thích kẻ thù giết cha của mình như vậy, là quá buồn cười… là tức cười…

      Nhưng là buồn cười nhất chính là…

      thế nhưng lại vì phong thư… Mà rơi xuống giọt nươc mắt trân quý nhất của người đàn ông.

      “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha… Mặc Hình Phong ông thắng… Cái người cha đáng giận vô liêm sỉ này… Ông thắng ——”

      lớn tiếng kêu, vừa khóc vừa cười…

      nhận thua!

      Ông rất đúng… căn bản cũng thích hợp làm hắc đạo đầu rồng…



      Địa lao

      Cửa tầng thứ hai.

      Tử Thất Thất nghe tiếng kêu của , khóe miệng hơi gợi lên tươi cười, cũng phải vui vẻ cười, cũng phải là khổ sở cười, nhưng là phải là vui vẻ cười, càng phải là dáng tươi cười đắng chát, tóm lại là ngay cả chính cũng biết, mình cười cái gì?

      Xoay người về phía cửa tầng địa lao, trong lòng khỏi có cảm giác, ngừng du đãng…

      Mặc Tử Hàn!

      có nghĩ tới hay , ba thích đến gần , thích với , thậm chí thích nhìn , có lẽ là bởi vì ba muốn đem dạy thành người máu lạnh vô tình, muốn làm cho trở thành người trong hắc đạo.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 346: Thân thế Mặc Tử Hàn… gặp mẹ !



      Sáng sớm

      Ngày mới vừa lộ ra chút ánh sáng…

      Mặc Tử Hàn từ địa lao về phòng ngủ, khẽ khàng mở cửa phòng ra, chỉ sợ đánh thức Tử Thất Thất, nhưng khi mở cửa ra mới phát , Tử Thất Thất sớm dậy rồi, còn ngồi giường nhìn , giống như đợi rất lâu.

      “Em dậy rồi à!” nhếch môi khẽ .

      “Sau khi em dậy rồi, hơn nữa còn theo nữa cơ, chỉ là về sớm bước thôi!” Tử Thất Thất hết sức dịu dàng thẳng thắn ra..

      Mặc Tử Hàn nghe vậy có chút kinh ngạc, “Em theo , vậy em đều nhìn thấy hết rồi hả?”

      “Ừ!” Tử Thất Thất gật đầu.

      Mặc Tử Hàn hơi lúng túng, từ từ tới trước mặt , nhìn thấy cơ thể bên trong áo ngủ liền lấy chăn khoác lên người , khẽ , “Em vẫn mực chờ sao? Em muốn gì với à?”

      Cảm thấy được ấm áp, Tử Thất Thất cười càng ôn nhu hơn, ngửa đầu nhìn hốc mắt còn ửng đỏ của , “Em cho là, giấy gói được lửa, cho dù muốn biết, nhưng sớm muộn cũng biết, thế nên em quyết định, hết chuyện về ba cùng thân thế cho biết!”

      “Thất Thất…”

      “Mặc kệ có muốn nghe hay , thế nhưng đây là chuyện cần phải biết!” Tử Thất Thất cắt ngang lời , chăm chú nhìn vào đôi mắt tiếp, “ thế giới này, mỗi cá nhân khi sinh ra đều nợ cha mẹ công ơn lớn nhất, bởi vì sinh mệnh chúng ta đều do cha mẹ ban tặng, bất luận số mạng sau khi sinh như thế nào, gặp gỡ như thế nào, đều phải cảm ơn cha mẹ ban cho chúng ta sinh mệnh này, thế nên ít nhất… Cũng phải khắc sâu tên cha mẹ vào trong đầu, cho đến chết cũng thể quên!”

      Mặc Tử Hàn nghe nghiêm túc, bỗng nhàng nắm lấy cằm , sau đó cúi người cười , “Em đúng là lão bà dài dòng, tất cả đều nghe lời em hết.”

      xong, môi liền nhàng hôn lên môi .

      Tử Thất Thất mở to hai mắt, mặt đỏ tai hồng, tức giận , “ làm gì đấy? Em chuyện nghiêm túc với đó!”

      rất nghiêm túc lắng nghe mà, hơn nữa cũng đón nhận lời khuyên của em, em còn oán trách cái gì nữa đây?”

      …” Tử Thất Thất căm phẫn trừng mắt nhìn .

      Tại sao vào lúc này rồi mà còn có thể trêu chọc như thế? Trong đầu tên này đúng là chỉ tồn tại chữ “sắc”, quả sai!

      “Ai…” thở dài, cùng người này tức giận đúng là con ngốc.

      đón nhận, như vậy…” lại làm mặt nghiêm túc, sau đó vỗ đệm chỗ bên cạnh , “Ngồi xuống , em đem những chuyện mình biết hết cho !”

      “Được!” Mặc Tử Hàn đồng ý xong liền ngồi cạnh .

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt , mặc dù nhìn thấu được suy nghĩ của , nhưng vẫn nghiêm túc , “Ba là Lãnh Kiêu Hùng, là tổng cảnh ti thành phố X, lúc còn trẻ là cảnh sát rất ưu tú, chính là ông ấy bắn chết long đầu đời đầu tiên của nhà họ Mặc, là nhân vật hùng. Mẹ tên là Mộng Thiến Tâm, là phụ nữ rất xinh đẹp cũng rất dịu dàng, chỉ là bà ấy vì chuyện mất tích hơn 30 năm trước, cùng chuyện ba chết làm cho tinh thần bà sụp đổ, giờ vẫn ở bệnh viện. Mà … Còn có trai…”

      trai?

      Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, bởi vì Tử Thất Thất tạm dừng cùng biểu tình ra mặt, có chút quái dị.

      trai ? tên gì? Làm sao em tiếp nữa hả?” bình tĩnh hỏi.

      Tử Thất Thất có chút lo lắng, sau đó lại miễn cưỡng cười , “ trai là Lãnh Mạc Nhiên, tại cũng là cảnh sát ưu tú!”

      Lãnh Mạc Nhiên?

      Mặc Tử Hàn nghe đến cái tên này mày liền nhíu lại.

      ra là , khó trách Phương Lam từng máu phù hợp Thiên Tân, vào lúc đó cảm thấy hơi có chút quái dị, hoá ra là như vậy, bởi vì bọn họ là em ruột, cho nên mới phù hợp với trái tim của Thiên Tân. đúng là có chút ngoài ý muốn, ba mình là cảnh sát, trai cũng là cảnh sát, còn là người từng tự tay bắt vào ngục kia.

      Đây xem như là loại nghiệt duyên sao?

      “Ha…” khẽ cười tiếng.

      Tử Thất Thất nhìn cười, trái tim bỗng thắt lại.

      Mặc Tử Hàn lại dịu dàng nhìn , “ nhớ kỹ cả rồi, nghe lời em , nhớ kỹ tên ba mẹ thân sinh của , cho đến chết cũng quên. Chỉ là cái người lớn hơn vài tuổi đó, có thể cần nhớ được ?”

      “Này! Em rất nghiêm túc chuyện này với , có thể đừng cợt nhả với em nữa được ?” Tử Thất Thất có chút tức giận với thái độ của .

      cũng có chợt nhả mà, cũng rất là nghiêm túc với em đó, chỉ là… lúc biết ba mẹ thân sinh là ai cần dùng biểu cảm như nào, bởi vì… Cho tới giờ chưa từng có ai dạy chuyện này mà.” Mặc Tử Hàn vẫn cười như cũ.

      Tử Thất Thất chấn kinh nhìn , thấy tươi cười có tự nhiên.

      Chợt vươn tay ôm chặt lấy , , “ là thằng ngốc sao? Cho dù có ai dạy , cũng có thể học trong sách nữa mà? hẳn phải biết chứ? Thiệt là… Cái tên này… Rốt cuộc là lớn lên thế nào vậy?” Con người , cuộc đời , rốt cuộc là vượt qua thế nào? rốt cuộc từng trải qua những chuyện gì?

      “Em mới là ngốc!” Mặc Tử Hàn cũng ôm chặt , cười trả lời, “Đương nhiên là từng ngày từng ngày… Từ từ lớn lên rồi!”

      Tử Thất Thất biết sao lại tuôn trào nước mắt, nghẹn ngào , “ hận sao? Hận ba em cho có hạnh phúc gia đình, biến thành bộ dáng tại.”

      xin lỗi, cũng có cảm thấy căm hận, ở trong hắc đạo, chuyện như vậy thường xảy ra, cho nên cũng còn cảm giác gì nữa!”

      “Vậy đau lòng sao? Mẹ , bà ấy… Bà ấy giờ…”

      xin lỗi, cũng có cảm giác đau lòng, bởi vì từng làm chuyện tàn nhẫn hơn với người khác.”

      “Ngu ngốc, làm gì luôn xin lỗi với em, cũng đâu có làm gì sai!”

      “Vậy sao? Nhưng cho rằng, với người bình thường, sau khi nghe em xong hẳn khóc? Nhưng lạ là… chút cũng khóc nổi!” Là bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với bọn họ? Là bởi vì mình quá mức máu lạnh sao? Hay là bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều trong địa lao? Quả nhiên, là bởi người đàn ông kém cỏi, cũng là đứa con trai kém cỏi.

      “Vậy em hỏi …” Tử Thất Thất ôm lấy hai tay thít chặt của , sau đó , “ có vui vẻ ? Biết mình còn có thân nhân sống thế giới này, cảm thấy vui vẻ ?!”

      “Vui vẻ?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc ra, sau đó ngẫm nghĩ, trầm mặc cảm thụ nội tâm của mình.

      Mặc dù cũng cảm thấy oán hận Mặc Hình Phong, cũng thấy bởi vì chuyện của mẹ mà đau lòng, càng có xúc động muốn khóc, nhưng sau khi nghe , có thể cảm thấy có thứ gì đó kỳ quái ngừng chảy, đó là vui vẻ sao? Dường như có chút giống.

      “Ha…” nhàng cười tiếng, sau đó , “ mặc dù ràng đây có phải cảm giác vui vẻ , nhưng lại , rất cảm ơn bọn họ, cảm ơn bọn họ sinh ra , cảm ơn Mặc Hình Phong cướp , cảm ơn dưỡng dục nhiều năm của ông ấy, cũng cũng cảm ơn lạnh lùng của ông ấy với , mặc dù cuộc sống trước kia của có thống khổ, nhưng những chuyện đó lại tạo ra bây giờ, như lúc này gặp được em… rồi, mọi chuyện đều quan tâm, chỉ cần có em cùng các con bên cạnh thôi.”

      “Ha, ha, ha…” Mặc Tử Hàn sau khi hết, đột nhiên lại cười khan, sau đó áy náy , “Những lời vừa kia, tựa hồ có chút xin lỗi cha mẹ ruột, nhưng… mặc kệ, cuộc đời muốn làm lại, đây chính là cuộc sống hạnh phúc nhất của , lựa chọn hạnh phúc nhất của .”

      Tử Thất Thất nghe ra. Cảm thấy lời có chút lộn xộn, hơn nữa ý tứ cũng có vẻ bình thường, thậm chí thái độ đối với chuyện này cũng có vấn đề rất lớn, nhưng… Nghe cuộc sống chỉ cần có cùng các con bên cạnh lại khiến vô cùng cảm động, khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      đấy… Quả nhiên là đại ngốc, đại ngốc thế giới, … Là đại ngốc thế kỷ mới đúng!” Tử Thất Thất vui vẻ oán trách hai tay lại ôm chặt hơn.

      “Rất là xin lỗi a, khiến em tên đại ngốc thế kỷ rồi!” Mặc Tử Hàn vui vẻ cười.

      sai, em tên ngốc thế kỷ… Mới là đồ ngốc chân chính!”

      “Ồ? Em rốt cuộc thừa nhận em là đồ ngốc rồi hả?”

      “Đừng vào lúc này phá vỡ khung cảnh! Đồ đần!”

      chỉ thôi mà!”

      được , đồ đần!”

      “Bà xã bá đạo nha, xem ra sau này phải cố chịu đựng rồi!”

      “Câm miệng, đồ đần!”

      “Đừng gọi là đồ đần nữa, họ Mặc!”

      “Mặc đần độn!”

      “…”

      Mặc Tử Hàn có chút buồn bực, nhưng tay càng ôm chặt hơn, cũng là vô cùng thỏa mãn.

      Mình mặc kệ những ân ân oán oán gì từng xảy ra, giống như Mặc Hình Phong trong thư, trút hết căm hận vào mình ông ấy rồi giết ông ấy để kết thúc tất cả mọi chuyện. Cho nên oán hận bất kì ai, cũng hận gì nữa, chỉ muốn lựa chọn con đường hạnh phúc cho bản thân, chỉ muốn sống cùng người nhà lúc này… Chính là hoàn mỹ nhất.

      “Ngủ , buồn ngủ quá!” ôm , kiệt sức ngả ngửa ra giường.

      “Ngủ? Giờ là buổi sáng rồi đó, phải rời giường mới đúng chứ?” Tử Thất Thất hét to.

      “Tối qua có ngủ được, buồn ngủ quá à!”

      “Này, cho phép ngủ… Cho dù ngủ cũng đừng ôm em ngủ chứ… Mặc Tử Hàn trứng thối, em còn phải rời giường nữa–”

      Sáng sớm vừa ồn ào, vừa mang theo hạnh phúc như mặt trời mọc lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ…

      ***

      Buổi trưa

      “Này! … Cho dù em muốn cùng tay trong tay, cũng cần kéo mạnh thế chứ? Buông ra , tự !” Mặc Tử Hàn phàn nàn , bất đắc dĩ khó khăn từng bước.

      Tử Thất Thất cầm chặt tay , lôi mạnh , , “Em thả ra rồi, thành theo em sao? Nếu thành theo em em thả ra!”

      “…” Người nào đó bỗng nhiên trầm mặc.

      “Thiệt là!” Tử Thất Thất tức giận oán trách, , “ hơn ba chục tuổi đầu rồi, còn gì mà thẹn thùng nữa? phải chỉ gặp mẹ ruột mình thôi sao? sợ cái gì?”

      đâu có sợ?” Mặc Tử Hàn bất thình lình dùng sức Tử Thất Thất kéo liền dừng lại, hoàn toàn có biện pháp kéo động.

      “Vậy… … Liền… … Cho… Em…” Tử Thất Thất dùng đến hết sức lực, vừa , vừa lôi kéo , nhưng hai chân của lại vẫn nhúc nhích.

      Nhìn qua cũng có cường tráng, còn hơi gầy ốm, nhưng sức ở đâu tới vậy? Tại sao còn nặng hơn cả mấy cân cự thạch vậy chứ?

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng ra sức của , bất đắc dĩ thở dài, “Haizz… nhất định phải gặp bà ấy sao?”

      “Dĩ nhiên, bà ấy nhớ hơn 30 năm, nếu xuất trước mặt bà ấy, chừng bà ấy mau chóng đứng dậy được!”

      thể nào chứ?”

      chưa thử sao biết được? Đừng có lúc chưa làm muốn kết luận, còn phải sau khi làm xong cố gắng hơn nữa mới đúng!”

      “Đây là Logic gì thế?”

      “Đừng dài dòng, nhanh lên…” Tử Tử Thất Thất lại lần nữa dùng sức kéo .

      Buổi sáng sau khi nằm lên giường liền ôm ngủ thẳng, vất vả giữa trưa mới lôi dậy được, đổi bộ âu phục trắng, sau hồi chỉnh trang quần áo cẩn thận, mới đưa dẫn tới nơi này, nhưng sau khi tới cửa biết chuyện, liền lập tức muốn trở về.

      Làm sao có thể để trở về đây? Vất vả lắm mới lừa được tới đây, bất kể như thế nào cũng phải gặp mặt!

      “Haizz…” Mặc Tử Hàn lại thở dài, sau đó thỏa hiệp , “ biết rồi, ngoan ngoãn theo em gặp bà ấy, thế nên em buông tay ra , tay áo cũng sắp bị em làm nhàu nhĩ hết rồi đây này!”

      Tử Thất Thất chăm chú nhìn nét mặt , cảnh giác , “ chịu gặp bà ấy? Có ?”

      “Đúng, là !” Mặc Tử Hàn có chút nhịn được trả lời.

      được gạt em, mà chạy nhất định phải chết!”

      chạy, thề!”

      “Được rồi!” Tử Thất Thất xong, từ từ buông tay ra, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm rồi lên lầu hai.

      Mặc Tử Hàn theo sau , từng bước từng bước lên lầu.

      Sau khi gặp mặt phải gì với bà ấy đây? Phải dùng nét mặt như nào đối mặt với bà ấy? Phải cười ư? Hay là cảm động mà khóc đây?

      là phiền toái!

      Mẹ ư…

      tới giờ chưa từng gọi hai chữ này đâu, biết đối mặt với bà ấy gọi lên hai chữ này có cảm giác gì đây?



      Lầu hai

      Phòng bệnh 207

      Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, nhìn người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt bi thương ngồi giường.

      Đây chính là mẹ ?

      “Mặc Tử Hàn, chúng ta vào thôi!” Tử Tử Thất Thất giọng với .

      vào? phải trừ thân nhân ra, để cho người khác vào sao?”

      yên tâm, em gọi Hỏa Diễm bảo giải quyết mấy bác sĩ kia rồi, ở đây tạm thời có ai cả, hơn nửa cái cửa này mở rồi, xem!” Tử Thất Thất xong lập tức mở cửa phòng bệnh ra.

      “Em… Em học bản lĩnh này lúc nào thế?” Mặc Tử Hàn kinh ngạc hỏi, nhìn đồ trong tay .

      “Chuyện này về sau kể cho nghe, việc phải làm bây giờ…” Tử Thất Thất được nửa, sau đó liền mỉm cười mở cửa ra, đẩy vào, vừa đóng cửa, vừa , “Cứ từ từ tán gẫu ở trong đó, em canh chừng ở bên ngoài cho!”

      xong, liền “cạch” đóng cửa phòng lại, rất nhanh sau đó khóa lại.



      Trong phòng bệnh

      Mặc Tử Hàn sững sờ đứng ở bên trong gian phòng, chợt quay người lại, lập tức gõ cửa, xoay xoay lại tay nắm, sau đó lớn tiếng , “Này, Tử Thất Thất, mau mở cửa ra. Em để mình ở đây gì với bà ấy? Này… Mở cửa…”

      Ngoài cửa Tử Thất Thất cách cánh cửa sổ đối mặt với , lắc đầu cái, hoàn toàn nghe được gì.

      Mặc Tử Hàn tức giận trừng , chỉ thấy nhún vai cái, sau đó cười có chút hả hê xoay người đưa lưng về phía .

      “Đáng chết!” Mặc Tử Hàn mắng.

      Bỗng…

      … Là ai?”

      Phía sau truyền đến giọng của Mộng Thiến Tâm, Mặc Tử Hàn cả kinh, trái tim vậy mà tăng tốc.

      hơi điều chỉnh nét mặt của mình, khẩn trương xoay người, nhìn gương mặt Mộng Thiến Tâm, chống lại đôi mắt thâm thúy của bà ấy.

      “Tôi… Tôi là…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :