1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Thân phận bại lộ, thằng nhóc này là…



      giờ biết dùng cách bình thường căn bản thể nào thuyết phục được tiểu quỷ ăn bậy bạ này, cho nên lúc này chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.

      đột nhiên vươn tay, nắm lấy cặp sách phía sau Mặc Thiên Tân dễ dàng nhấc bổng cậu lên.

      Hai chân Mặc Thiên Tân nháy mắt rời mặt đất.

      Cậu kinh ngạc há hốc mồm! ⊙﹏⊙~

      “Này, này này này này này! Chú muốn làm gì? Buông cháu ra, đừng chạm vào cháu, chẳng lẽ chú biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Bị người đàn ông cao hơn cả mặt biển, biết bụng dạ đụng phải, chú bảo cháu về sau làm sao lấy chồng? A a a a a… Trong sạch của tôi, a a a a a… Trinh tiết của tôi, a a a a a… Cứu mạng, phi lễ, cưỡng gian trẻ em…”

      Mặc Thiên Tân lớn tiếng hô to, chân tay ngừng dãy dụa.

      Ánh mắt người đàn ông lóe lên, chợt nhăn mày, hai chân dừng lại.

      “Nhóc là con ?”

      Yes, lại thêm người mắc bẫy!

      Mặc Thiên Tân vừa buồn vừa vui, nhịn được lo lắng về chỉ số thông minh của đàn ông.

      “Thế nào? Chú tin? Vậy có muốn cháu cởi quần cho chú kiểm tra ?”

      “Được!”

      Người đàn ông thẳng thắn đồng ý rồi chợt buông tay.

      Mặc Thiên Tân rớt xuống mặt đất, nằm bẹp xuống.

      Đồ háo sắc đáng ghét!

      Cậu hờn dỗi từ mặt đất đứng lên, phủi bụi đất người sau đó lại dùng sức ngẩng đầu nhìn bộ mặt căng như bài tú lơ khơ.

      “A, đúng rồi!” Cậu thông minh lập tức sang chuyện khác, : “Chú nhất định biết Mặc Tử Hàn chứ? Chính là đại ca hắc đạo vừa mới ra tù đó.”

      Đaị ca?

      Người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu.

      Khóe miệng Mặc Thiên Tân hơi tà cười. Quả nhiên là biết! Bingo~

      “Cháu có vật quan trọng, phiền chú giúp cháu chuyển lại cho chú ấy được ? Cậu lấy trong cặp ra phong bì giống như lần trước, tự mình nhét vào tay ta, sau đó vỗ vào tay tươi cười thân thiết, : “Chú, mặc dù chú lớn quá mức bình thường, còn cao hơn cả mặt biển nhưng chú là người tốt, rất cảm ơn chú! Kim sinh kim thế, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cháu quên đại ân đại đức của chú, cho dù cháu chết cũng làm quỷ quấn lấy chân chú, nếu may mắn cháu trở thành thiên thần, mỗi ngày cháu nhất định cầu nguyện cho chú, cầu nguyện chú khi ra ngoài bị xe đè chết, uống nước bị sặc chết, ngay cả khi đại tiện cũng bị nghẹn chết,… Được rồi, mặc dù muốn, nhưng vẫn phải chia tay, cháu trước, bye bye…”

      Cậu xong lập tức chạy lấy người.

      “Chờ !”

      Người đàn ông dầm dần phục hồi, rất nhanh vươn tay, lần thứ hai cầm lấy cặp sách của cậu.

      Cơ thể Mặc Thiên Tân đột nhiên bị giữ lại thể nào bước tiếp được.

      Xong rồi! Chiêu này đối với người này có hiệu quả!

      Làm sao bây giờ?

      Đôi mắt cậu di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt nghĩ ra biện pháp tốt, lập tức cởi cặp sách phía sau, lại nhanh chóng bỏ chạy.

      Cái gọi là bỏ của chạy lấy người chính là như thế này!

      Người đàn ông kinh ngạc nhìn bóng dáng cậu bỏ chạy nhưng tiếp tục đuổi theo, mà nhìn chằm chằm cặp sách cùng với phong bì trong tay.

      Thằng nhóc đó rốt cuộc là ai?

      Đôi lông mày nghi hoặc nhíu lại, sau đó mở cặp sách ra tìm thấy bên trong giấy chứng nhận học sinh tiểu học năm nhất, kinh hãi nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp bên trong.

      “Thằng nhóc này, nó chẳng lẽ là…”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Phiên bản “Mặc Thiên Tân”



      Khách sạn Rich.

      Phòng VIP.

      người đàn ông cao hơn hai thước hoa lệ vào trong phòng, đứng trước sô pha ở phòng khách, rất cung kính với Mặc Tử Hàn ngồi đó, khom lưng chín mươi độ.

      “Đại ca”

      “Sao?”

      Mặc Tử Hàn lạnh lùng lên tiếng trả lời, cánh tay dài duỗi ra, tao nhã cầm lấy cốc rượu bên cạnh khẽ uống ngụm.

      Kim Hâm đứng thẳng lưng, hai mắt nhịn được chăm chú nhìn .

      Mặc Tử Hàn nhận thấy ánh mắt ta, hai mắt hẹp dài hơi hơi nghiêng nhìn, lạnh lùng : “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

      “Thưa đại ca…” Kim Hâm lại khom lưng , “Sáng sớm hôm qua tôi ở cổng biệt thự nhìn thấy thằng nhóc có cử chỉ kì lạ.”

      Thằng nhóc?

      Giữa đôi lông mày Mặc Tử Hàn nhăn lại.

      “Tiếp tục .”

      “Vâng”

      Kim Hâm vẻ mặt mang theo bất kì cảm xúc nào kể lại: “Thằng nhóc kia hôm trước cũng đợi ở cổng suốt ngày, sáng nay lại tới nữa nên tôi liền đến hỏi, cuối cùng nó có vật quan trọng muốn chuyển cho , hơn nữa…” đột nhiên muốn lại thôi.

      “Hơn nữa cái gì?”

      Kim Hâm vẫn chưa trả lời, mà lấy trong túi ra cái thẻ học sinh, hai tay trình lên.

      Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhíu mày, cầm lấy cái thẻ ghi học sinh tiểu học năm nhất, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía tấm ảnh chụp, hai mắt bỗng trừng lớn, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

      Khuôn mặt thằng nhóc này tuy rằng tròn tròn mập mạp, vẫn còn vẻ trẻ con nhưng đặc biệt cùng với ngũ quan của giống nhau như đúc, quả thực chính là phiên bản của . Mà bên cạnh bức ảnh có ghi ràng họ và tên: Mặc Thiên Tân.

      Mặc?

      Nó cũng họ Mặc?

      “Đứa này…” thào tự .

      Chẳng lẽ là con ?

      Thế nhưng từ trước đến nay đối với phương diện đàn bà luôn đặc biệt cẩn thận, cho tới giờ chưa hề có lưu lại mầm mống bên ngoài… đêm vội vàng kia

      “Thư đâu?” đột nhiên hỏi.

      “Ở đây” Kim Hâm lập tức lấy thư ra.

      Mặc Tử Hàn vội vã cầm lấy, mở chiếc phong bì ra.

      Lần này bên trong thư hề có trò bịp nào, đơn thuần là tờ giấy trắng, mà ở chỉ viết dãy mười sáu số.

      Là số điện thoại di động?

      nhìn xuyên suốt con số kia, nhíu mày trầm mặc.

      “Đại ca” Kim Hâm nhịn được mạnh dạn hỏi: “ còn muốn hỏi gì nữa ?”

      Mặc Tử Hàn chợt thu lại tờ giấy, lạnh lùng : “! Trước còn chuyện quan trọng phải làm, đúng rồi, cậu chuyện này với Hỏa Diễm để cậu ta điều tra thằng nhóc tên Mặc Thiên Tân này, lấy DNA của nó kiểm tra, xem có là con tôi !”

      “Vâng!” Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.

      Đúng lúc ta ngẩng đầu lên chuông cửa vang lên.

      “Leng keng, leng keng”

      Tiếng chuông nghe êm tai, khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên tà ác.

      Rốt cục tới!

      mở cửa!” ra lệnh

      “Vâng”

      Kim Hâm lập tức xoay người, tới mở cửa phòng ra.

      Tử Thất Thất mặc đồng phục của khách sạn, đeo cà vạt hình bướm, mỉm cười đối mặt với ta, trước hơi khom lưng, sau giọng : “Tiên sinh, đây là cơm trưa của , tôi mang tới.”

      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Làm bẩn đồ dùng sức mà lau…



      Lại khi Kim Hâm nhìn thấy khuôn mặt Tử Thất Thất, viền mắt hơi nhíu chặt.

      Chính là người phụ nữ này?

      Đồ vật người ta?

      Hai tay nhịn được nắm lại, rồi cố gắng kìm nén, hơi gật đầu lễ độ : “Cám ơn!”

      xong, lập tức kéo toa ăn qua.

      xin lỗi, có thể chờ chút được ?” chợt gắt gao bắt lấy toa ăn, hơi bối rối : “Hôm qua thực rất xin lỗi, bởi vì hoảng sợ cho nên mới thất lễ với , xin thứ lỗi cho tôi, đừng đổi người khác thay tôi, tôi nhất định phạm sai lầm giống như vậy nữa.”

      Sáng sớm nhận được thông báo thay người, sao có thể để tiền gần ngay trước mắt bị người khác đoạt ?

      Nước phù sa tuyệt đối thể chảy vào đất người ngoài, cho nên nhất định phải cướp về.

      “Xin lỗi…” Kim Hâm lạnh lùng mở miệng, tiếp tục : “Chuyện này tôi làm chủ được, nếu như muốn xin lỗi vậy tự mình .”

      Tự mình ?

      Tử Thất Thất vẻ mặt nghi ngờ. ta phải người hôm trước?

      Kim Hâm thản nhiên cầm lấy toa ăn kéo vào, cực kì lịch vươn tay phải hướng vào trong phòng : “Mời vào!”

      Hả? Vào?

      Tử Thất Thất nhìn bên trong phòng, nhịn được hơi có chút sợ sệt.

      Vì sao cảm thấy như có cỗ tà khí bổ nhào về phía , hơn nữa cảm giác bản thân mình tại như con cừu đưa mình vào hang hùm.

      Có vẻ có chuyện gì hay! (|||→﹏→)~

      Tử, mời vào!” Kim Hâm lặp lại, giọng chứa chút uy hiếp.

      “Hả? À… Vâng” Tử Thất Thất lúng túng lên tiếng trả lời, chân bất giác bước từng bước, nhưng lập tức giống như bị nam châm hút từng bước lại từng bước, kiểm soát tới bên trong phòng.

      Phòng khách.

      Bức màn ba tầng bị kéo kín lại, trong phòng mở bất cứ cái gì, trước mắt mảnh đen kịt thể nhìn thấy cái gì.

      Tử Thất Thất căng thẳng đứng tại chỗ toàn thân cảnh giác.

      Chợt có người vén góc bức màn lên, chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt, Tử Thất Thất hơi nheo lại nhìn về phía cửa sổ nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng của người đàn ông.

      “Ngồi!” Mặc Tử Hàn thản nhiên mở miệng.

      “A, cần, cám ơn.” Tử Thất Thất có chút hoang mang.

      Vì sao cảm thấy bóng dáng này có chút quen? Vì sao nhìn ta lại có cảm giác sởn gai ốc?

      ta… là ai?

      có chuyện muốn với tôi?” Mặc Tử Hàn đột nhiên hỏi.

      “Đúng vậy, tôi muốn chuyện hôm trước, bởi vì tôi quá kích động nên mới thất lễ bỏ chạy, xin thứ lỗi cho thất trách của tôi, đừng đổi người thay tôi.”

      “A… chuyện hôm trước sao? Mặc dù trong chuyện này sai, nhưng tôi còn muốn đổi người, dù sao tôi rất ghét những người biết nghe lời, nhất là loại đàn bà hay phản kháng, chỉ là môi Tử có hơi bẩn, Kim Hâm, đưa khăn cho ta.”

      “Vâng”

      Hả? Môi bẩn?

      Tử Thất Thất sửng sốt lấy tay che miệng mình.

      Từ buổi sáng ăn gì đâu sao có thể bẩn được? Hơn nữa ta vẫn đưa lưng về phía sao có thể thấy được gì?

      Tử, khăn tay!” Kim Hâm hai tay cầm khăn đưa cho .

      Tử Thất Thất có hơi xấu hổ cầm lấy khăn nhang xoa xoa môi mình.

      Mặc Tử Hàn nhìn bóng người mơ hồ lên cửa sổ, khóe miệng gợi lên tà tứ, lại lạnh lùng : “Vẫn chưa có sạch, cần phải dùng lực lau, dùng sức lau, như vậy mới có thể đem vật bị bẩn lau sạch toàn bộ.”

      Vật bị bẩn?

      Ý ta là gì?

      Tử Thất Thất hiểu lời , chỉ có thể dựa vào lời , cầm khăn tay ngừng lau miệng mình, đến khi hơi bị sưng đỏ.

      “Được rồi!” Mặc Tử Hàn vừa lòng ngăn lại, đồng thời hạ bức màn xuống.

      Trong phòng lại mảnh tối đen.

      Tử Thất Thất chợt hoang mang, trái tim lại bắt đầu kinh hoàng, chân yên lùi về sau từng bước.

      “Kế tiếp, đến chuyện thay đổi người…”

      Mặc Tử Hàn tà mị mở miệng, thanh càng lúc càng gần, kèm với cước bộ cũng càng ngày càng gần, trực tiếp bước về phía Tử Thất Thất.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Vật có chủ, xin chớ lại gần



      “Cộp…Cộp…Cộp…”

      Chợt thanh của chiếc giày da bước sàn nhà dừng trước mặt .

      Lông tơ toàn thân Tử Thất Thất dựng thẳng lên trong nháy mắt.

      Mặc dù trước mắt mảnh đen kịt, nhưng có thể cảm giác được người đàn ông kia đứng trước mặt , hơn nữa dùng ánh mắt cao nhìn xuống xem thường .

      Tim đập dồn dập đột nhiên đạt tới đỉnh, chân trái cũng tự giác lùi về sau.

      Trốn – chữ này chợt lên trong đầu .

      muốn sao?”

      Mặc Tử Hàn rất nhanh bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của .

      “Tôi…” Sống lưng Tử Thất Thất truyền đến từng cơn lạnh, thấp thỏm : “ có a.”

      ?”

      Thanh Mặc Tử Hàn lười biếng mà tà mị giống như thuốc độc từ từ mê hoặc lòng người, chậm rãi rót vào màng nhĩ xuyên thẳng tới trái tim.

      Tử Thất Thất nén nổi giật mình.

      Chợt, lại tiến lên bước.

      Hơi khom lưng tới gần bên tai , thấp giọng : “ cần phải lo lắng, loại phụ nữ như đồ vật cho tới bây giờ tôi thiếu, cho nên có thể tạm thời yên tâm, tôi làm chuyện gì với !”

      Tạm thời?

      Tạm thời là có ý gì? Hai chữ tạm thời này hình như rất thừa?

      Tử Thất Thất thầm hít thở sâu, ổn định quyết tâm, bình tĩnh : “ vừa tới chuyện thay đổi người, vậy ý là…”

      “Đúng vậy, tôi có thể đổi người, nhưng mà con người tôi có thói quen cực kỳ tốt, chính là khi tức giận nhất định phải tìm người trút giận, như vậy mới có thể nguôi giận, mà cách tức giận cũng có chút đặc biệt, chính là…” kéo dài thanh , muốn lại thôi.

      “Là cái gì?” Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.

      “A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ.

      Rất nhanh, tay ôm eo của , tay vòng qua cổ , hơi hơi nghiêng trái đầu , lộ ra cái cổ trắng ngần, sau đó dùng đầu lưỡi nhàng liếm, thản nhiên : “Là cắn người.”

      Tử Thất Thất kinh hãi, toàn bộ cơ thể đột nhiên chấn động.

      Người này là quỷ hút máu? Cương thi?

      Lại còn cắn người?

      Nhưng lại liếm… liếm… liếm cổ

      quá biến thái, buông tôi ra.” chợt rống to, hai tay dùng sức đẩy ngực ra.

      Mà Mặc Tử Hàn dùng sức nắm thắt lưng , thừa sức giữ vững thân thể, cũng ép dán chặt chẽ vào trong ngực mình, khóe miệng ung dung giương lên nụ cười tà ác.

      “Tôi muốn cắn.” xong liền mở miệng ra cắn vào cổ .

      “A” Tử Thất Thất bị đau kêu lên

      ta cắn ?

      Cư nhiên lại có sở thích này, chẳng lẽ ta là chó?

      Nháy mắt, răng của Mặc Tử Hàn mạnh mẽ cắn vào da thịt , trong khoảnh khắc, mùi máu tràn ngập trong miệng , nhưng vẫn có nhả ra, càng dùng sức cắn hơn, dường như muốn ăn luôn .

      muốn dùng phương phức đau nhức tốt nhất này trừng phạt , cũng là lại lần nữa để lại dấu ấn người , để mọi người có thể thấy và hiểu : vật có chủ, đừng đến gần!

      là tên biến thái chết tiệt, bảo buông ra có nghe ?” Tử Thất Thất phẫn nộ rống to, hai tay đột nhiên dùng hết toàn lực.

      Cùng lúc đó Mặc Tử Hàn cũng nhả miệng ra và buông tay nhưng lại dùng sức đẩy ra.

      Trọng tâm Tử Thất Thất chợt mất ổn định, hốt hoảng lùi về sau mấy bước, trong bóng đêm chuẩn xác ngã vào trong ngực người nào đó.

      “Kim Hâm, tiễn khách!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Người trong giang hồ, sao có thể có đao bên cạnh?



      “Vâng”

      Kim Hâm trầm giọng lĩnh mệnh, bàn tay to như cái kìm bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất.

      Tử, xin theo tôi”

      “Cái gì? Chờ… chờ chút” Tử Thất Thất giãy dụa.

      Dựa vào cái gì ta đối xử với như vậy xong lại lập tức đuổi ra ngoài? Dù là chó điên cắn người cũng phải bồi thường tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần chứ? chí ít cũng phải để cho ta đá cộng thêm bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng như vậy mới công bằng.

      “Buông, buông tôi ra, đừng có kéo tôi… tên biến thái chết tiệt, chờ đó, hôm nay cắn tôi cái, tôi nhất định hoàn trả gấp bội, , là trăm lần, ngàn lần, vạn lần…”

      “A…” Mặc Tử Hàn lại cười nhạo, : “Tốt, tôi ở đây đợi hoàn trả trăm lần, ngàn lần, vạn lần của , ngày mai gặp lại… Tử Thất Thất.”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh ngạc, chân tay chợt ngừng giãy dụa, ngây ngốc bị Kim Hâm lôi ném ra ngoài cửa.

      Lạ chưa?

      Vì sao ta biết tên ?

      Cẩn thận ngẫm lại ngay từ đầu họ gọi là “ Tử”, thế nhưng bảng tên của ghi bằng tiếng là “Purple”, hơn nữa cũng vì phải dấu thân phận của Tử Thất Thất để tránh bọn đòi nợ, nên bảy năm trước Bách Hiên ngụy tạo cái chết giả của , nhưng vì sao… vì sao bọn họ lại biết tên ?

      Bọn họ là ai?



      Trong phòng

      Kim Hâm trở lại phòng khách, mở chiếc đèn treo bằng thạch lên, sau đó nhìn khuôn mặt đầy hứng thú vẫn còn chưa tiêu tan của Mặc Tử Hàn, cứng nhắc : “Đại ca, vừa rồi sao lấy vật kia?”

      Sắc mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt chợt lạnh như băng, đôi mắt hẹp dài chậm rãi nhìn về phía ta.

      “Chuyện của tôi, tôi đều có sắp xếp”

      “Thế nhưng…”

      Kim Hâm lời vừa ra, hai mắt Mặc Tử Hàn mạnh mẽ trừng như xuyên thấu vào tim, ngăn họng ta.

      “Xin lỗi, là tôi lắm miệng, xin đại ca trừng phạt” ta cúi đầu sâu.

      “Quên , cậu cũng là vì muốn tốt cho tôi nhưng cậu có thể yên tâm, vật kia sớm hay muộn cũng phải lấy lại, cần sốt ruột… Dù sao giờ cũng rất nhàn rỗi, vậy cứ cùng ta chơi đùa chút!” Mặc Tử Hàn xong, khóe miệng lại gợi lên nụ cười tà ác.

      “Vâng” Kim Hâm lĩnh mệnh nghe theo.



      Trong hành lang

      Tay trái Tử Thất Thất bịt chỗ cổ vừa bị Mặc Tử Hàn cắn, ngơ ngác tới phía trước.

      Rốt cuộc họ là ai?

      Là người đòi nợ? Hay là…

      trừng lớn hai mắt, khiếp sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy.

      “Thất Thất…”

      Trước mặt truyền đến thanh dịu dàng, cắt đứt suy nghĩ của .

      Bách Hiên cùng mấy người bước đến trước mặt , nhìn khuôn mặt trắng bệch của lo lắng : “Em làm sao vậy? thoải mái chỗ nào sao?”

      “A? có việc gì, em khỏe lắm a.” Tử Thất Thất luống cuống đáp.

      Bách Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm , tầm mắt chuyển đến cái cổ bị lấy tay bụm, nhìn qua khe ngón tay, có vết máu chảy ra.

      “Cổ em? Bị thương?” kinh hoàng hỏi.

      “A… việc này hả? Hahaha…” cười khan vài tiếng giả vờ bình tĩnh : “ sao, chỉ là trầy da chút thôi, yên tâm, chết người được, tục ngữ sai, người trong giang hồ sao có thể có đao bên cạnh? Lần lượt hai ba đao, sao hết!”

      “Cái gì?” Bách Hiên sửng sốt toát mồ hôi.

      Chết!

      Bởi quá kích động, lại quen ra loại từ này để diễn đạt ý của mình.

      Hai chân Tử Thất Thất chợt chậm rãi lùi về sau.

      chung em sao, em còn có việc khác phải làm, trước!” khẩn trương xong lập tức xoay người chạy trốn.

      Bách Hiên nhìn bóng dáng chạy trốn, mi tâm nhăn lại sâu.

      gặp phải chuyện gì? Tại sao lại muốn giấu ?

      nhớ là phân phụ trách phòng VIP 001, mà lại xuất gần đây, chẳng lẽ…

      Nghi ngờ bước nhanh, cấp tốc tới trước cửa phòng VIP 001, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, sau đó vươn tay ấn chuông cửa.

      “Leng keng”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :