1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 327: Lời nguyền của nhà họ Bách… Quyết định của Mặc Thiên Ân!



      tìm Tử Thất Thất?

      Mặc Tử Hàn nhíu mày, lập tức cự tuyệt, “ được! Mai mẹ con về đây, con cũng cần tìm mẹ nữa.”

      “Con nhất định phải tìm mẹ, hơn nữa con có chuyện phải làm!” Mặc Thiên Ân tuy còn nhưng lại có cái tính quật cường cố chấp của Tử Thất Thất.

      “Con có chuyện phải làm? Con muốn làm gì?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      thể cho ba được!” Mặc Thiên Ân giữ bí mật.

      Mặc Tử Hàn càng nhíu chặt mày, nhìn cậu, lại lần nữa cự tuyệt, “ được, con phải ngoan ngoãn ở đây, được đâu hết!”

      tại Tử Thất Thất về Đài Loan, tin tức Hỏa Diễm đưa tới hôm qua ấy vừa về nghĩa trang, lúc này ấy nghỉ ngơi ở khách sạn, mà con trai lại muốn tìm Tử Thất Thất, chẳng may mẹ con họ lại thông đồng thực quỷ kế gì đó, vậy chẳng phải mới có Tử Thất Thất rồi lại mất rồi sao? được, thể để khả năng này xảy ra, nhưng… Nếu có quỷ kế gì, con vì sao lén lút trốn mà lại tới tìm chứ?

      cực kỳ cẩn thận nhìn biểu cảm mặt con trai, ngừng đoán nội tâm con mình.

      “Ba, con tới đây tìm ba, cũng phải muốn đồng ý của ba, con chỉ là tới báo cho ba tiếng thôi, con cũng cho chú Vũ biết rồi, chú ấy lập tức tới đón con, thế nên ba yên tâm, ngày mai con và mẹ về, nhất định bình an trở lại cạnh ba, cho nên… Con xin lỗi, giờ con phải rồi!” Cậu xong, liền cực kỳ lễ phép cúi đầu, sau đó xoay người ra ngoài.

      “Thiên Ân… Con đứng lại!” Mặc Tử Hàn lập tức gọi cậu.

      “Đừng ngăn cản con, con muốn uy hiếp ba, cũng muốn làm chuyện lôi thôi, tóm lại hôm nay con nhất định phải , mà còn là ngay bây giờ!” Mặc Thiên Ân có quay đầu vọng lại rồi tiếp tục .

      Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng con trai, chân mày xoắn tít lại với nhau. Phải ngăn cản nó mới được, nhưng nếu nó lại lấy tính mạng mình, hoặc là làm động tác võ thuật đẹp mắt nào, kết quả vẫn là phiền phức. Vì sao đứa con nào của cũng tùy hứng thế chứ? Lại còn trưởng thành sớm và có chút quá đáng nữa? Đến cùng trong đầu bọn chúng chứa cái gì thế chứ? Vậy mà làm cách nào đoán ra?

      “Haizz…” chỉ còn biết thở dài.

      Con thông minh quá cũng là sai lầm, có lẽ giống trẻ con có vẻ đáng hơn.

      So với ngăn cản nó, bằng phái người bảo vệ nó còn tốt hơn, mà nãy nó chú Vũ?

      Là ai vậy?

      Đàn ông ư?

      ***

      Mười giờ sáng

      Vũ Chi Húc lấy xe chở Tử Thất Thất tới biệt thự Bách gia, khi bọn họ vừa dừng xe, Mặc Thiên Ân và An Tường Vũ sớm đứng ở cửa chờ.

      Tử Thất Thất thấy Mặc Thiên Ân, lập tức xuống xe vui vẻ tới chỗ cậu, nhưng khi ngồi xổm xuống đối mắt với cậu, lại giả bộ tức giận, “ cho mẹ tiếng mà con lại tự tiện chạy tới đây, con xem… Mẹ phải trừng phạt con thế nào hả?”

      “Nếu là mẹ, mẹ muốn trừng phạt thế nào cũng được, Thiên Ân mặc cho mẹ đánh chửi, tuyệt đối câu câu oán hận!” Mặc Thiên Ân đối mặt với Tử Thất Thất, mặt tươi cười, ngay cả tiếng cũng có phần nghịch ngợm đáng .

      Tử Thất Thất thấy bộ dạng khả ái của cậu sao còn ra tay được, cho nên đành phải oán giận , “Con ấy à… Chỉ có lần này thôi, lần sau được làm vậy nữa đâu đấy!”

      “Vâng, thưa mẹ!” Mặc Thiên Ân mỉm cười trả lời.

      “Đúng rồi, con sao lại rời khỏi nhà họ Mặc? Mặc Tử Hàn sao chịu thả con tới tìm mẹ chứ?” Tử Thất Thất tò mò hỏi.

      “Ba chịu thả con, nhưng ba cũng thể nhốt con nha, thế nên con liền trước sau đó trực tiếp ra ngoài, chỉ là…” Cậu hơi hơi tạm dừng, nhìn sang hướng khác nháy mắt , “Con hình như bị theo dõi!”

      ra là thế!” Tử Thất Thất hoàn toàn hiểu , “Nhưng mà, sao con lại biết mẹ ở đây? Sao lại muốn tới tìm mẹ? Mẹ ngày mai về nhà họ Mặc mà!” tò mò hỏi.

      “Cũng có lý do quan trọng gì đâu ạ, chỉ là muốn sớm thấy mẹ thôi!” Mặc Thiên Ân trả lời.

      “Vậy thôi sao?”

      “Vâng, là vậy ạ!”

      Tử Thất Thất nhíu mày, có chút hoài nghi, nhưng lại có tiếp tục hỏi kỹ, mỉm cười , “Được rồi, chúng ta cùng vào thôi!”

      “Vâng!” Mặc Thiên Ân vui vẻ gật đầu.

      Vũ Chi Húc và An Tường Vũ đứng bên cạnh họ mà đôi mắt lại tràn ngập sát khí.

      “Tôi cho cậu, đừng có dùng ánh mắt cực nóng thế nhìn tôi, tôi có hứng thú với đàn ông!” Vũ Chi Húc cười xấu xa, đắc ý .

      An Tường Vũ nhăn mày, trừng mắt , “ cũng đừng đắc ý, ngày nào đó nằm trong tay tôi!”

      “Phải ? Đó đúng là ngày xa xôi nha!”

      “Hừ!”

      Hai người thủy hỏa bất dung theo sau bọn họ vào cửa nhà họ Bách.



      Biệt thự nhà họ Bách

      Sảnh lầu

      Lại tới đây, nơi này vẫn giống năm năm trước, thậm chí có thể giống thời điểm 12 năm trước tới đây, cao nhã hoa lệ, sạch chỉnh tề, đồng thời cũng… Yên tĩnh.

      “Lẹp xẹp…Lẹp xẹp…Lẹp xẹp…”

      Tiếng dép vang lên, Bách Mạc Lệ từ lầu hai xuống.

      Tuổi tác thể ra mặt bà ràng già nua hơn năm năm trước, hơn nữa tiều tụy rất nhiều, nhưng vẫn tươi cười ôn nhu, vẫn cực kỳ có khí chất đứng trước mặt bọn họ, sau đó khẽ mở miệng , “ lâu gặp, Thất Thất!”

      Nghe bà gọi tên mình, trái tim Tử Thất Thất cảm thấy ấm áp, sau đó bước lên, cũng cười , “Bác , năm năm gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”

      “…” Bách Mạc Lệ ràng ngừng giây, sau đó lại mỉm cười , “Bác rất khỏe!”

      Tử Thất Thất và những người khác, ngay cả Mặc Thiên Ân đều nhìn ra lời bà vừa rồi có gì đúng, nhất định là giấu giếm gì đó, nhưng bà ấy muốn , vậy bọn họ cũng muốn hỏi tiếp.

      “A? Bác , bác trai đâu rồi ạ? Bác ấy có ở nhà sao? Hay là…” Tử Thất Thất có chút xấu hổ, giọng cũng dần, “Bác ấy muốn gặp cháu?”

      “Ông ấy?” Nét mặt Bách Mạc Lệ lại giống như vừa ngừng giây lúc này, biểu cảm ngừng ngắt, sau lại mỉm cười trả lời, “Ông ấy giờ có ở nhà, cũng phải muốn gặp cháu, hơn nữa chuyện quá khứ hai bác cũng ràng, chuyện Hiên nhi trách cháu, là người làm cha mẹ chúng ta nên ép nó quá, đây là trách nhiệm của chúng ta!”

      … Bác , đây phải là lỗi của hai người, là cháu…”

      “Được rồi, cái này nữa!” Bách Mạc Lệ vội vàng ngắt lời , sang chuyện khác, “Mấy năm này cháu sống thế nào? Đứa bé kia… Là con cháu sao?”

      Tử Thất Thất nhìn về phía Mặc Thiên Ân, trả lời ngay, “Vâng, nó là con cháu, nó tên Mặc Thiên Ân. Thiên Ân, mau gọi bà Bách!”

      “Vâng!” Mặc Thiên Ân cực kỳ nghe lời, sau đó đến trước mặt Bách Mạc Lệ, cực kỳ lễ phép cúi đầu, , “Chào bà Bách, con là Mặc Thiên Ân, bà gọi con là Thiên Ân được rồi ạ!”

      “Thiên Ân…” Bách Mạc Lệ khẽ gọi, nhìn khuôn mặt đáng của cậu.

      Cậu có đôi mắt trắng đen ràng, vừa nhìn biết là đứa bé thông minh, hơn nữa ngũ quan cực kỳ cân đối, khó tưởng tượng cậu sau khi lớn lên soái ca, nhất là vẻ trấn định thản nhiên, giống như là Bách Hiên hồi vậy, tao nhã khiến cho người khác thích.

      “Mọi người đừng đứng đây nữa, vào bên trong ngồi chuyện thôi!” Bách Mạc Lệ xong liền mời bọn họ.

      Nhưng Tử Thất Thất mới thấy thần sắc sửng sốt của bà, cho nên cực kỳ lo lắng, mà tính cách lại thẳng thắn, cho nên trực tiếp ra lo lắng của mình, “Bác , nhà họ Bách có phải gặp chuyện gì hay ?”

      Bách Mạc Lệ khi nghe được những lời này, nét tươi cười biến mất, bi thương cố che dấu dần lên.

      Bà hiểu được, cho dù lừa dối được lúc này, nhưng chỉ cần ấy hỏi thăm chút, phát nhà họ Bách bất thường, thế nên bà nhìn thở dài, chua xót , “Cháu theo bác, xem xong cháu hiểu!”

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhíu mày, bà xoay người lên cầu thang, tò mò theo sau, lầu hai, Mặc Thiên Ân, Vũ Chi Húc, An Tường Vũ lục tục theo sau , năm người đều lên tầng hai của biệt thự.



      Lầu hai

      Trước cửa phòng ngủ

      Bách Mạc Lệ dừng lại, bà nhìn cửa phòng đóng chặt, do dự vài giây, sau đó mới từ từ mở ra, vẻ mặt trầm trọng bước vào trong.

      Tử Thất Thất vẫn theo sau bà vào phòng, mà khi bọn họ đều vào trong phòng, nhìn thấy Bách Vân Sơn si si ngốc ngốc nửa nằm giường đều dám tin mở to hai mắt.

      Cơ thể Bách Vân Sơn vô cùng cứng nhắc, năm ngón tay của hai bàn tay vòng lên, hoàn toàn nghe theo điều khiển, đầu lắc lư khác thường, cơ bắp mặt co rúm bình thường, mà đôi mắt ông si ngốc ngơ ngác, biểu cảm cũng ngây ngốc, giống như là ông lão ngu ngốc.

      “Bác trai… Bác trai là bị sao vậy?” Tử Thất Thất kinh ngạc mở miệng.

      Bách Mạc Lệ chậm rãi bước đến bên giường, nhàng vuốt ve gò mà cứng ngắc, , “Là hội chứng Huntington!”

      “Huntington?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại.

      “Là chứng bệnh di truyền của gia tộc, ba ông ấy, ông nội đều di truyền bệnh này, đương nhiên ông ấy cũng ngoại lệ, với lại… Nếu Bách Hiên còn sống, cũng từ từ giống ông ấy, ban đầu tinh thần dễ kích động, sau đó dần bất ổn, tiếp đó ngôn ngữ có trở ngại, cuối cùng thể , chỉ số thông minh cũng tụt xuống, trở thành phế nhân thể tự gánh vác cuộc sống!” Bách Mạc Lệ xong, nhìn Bách Vân Sơn ngây dại, nước mắt trào ra.

      Tử Thất Thất nghe bà miêu tả, thấy bộ dáng tại của Bách Vân Sơn, hoàn toàn thể tưởng tượng, Bách Vân Sơn uy nghiêm, năm năm trước oai phong cõi, vậy mà lại mắc chứng bệnh như vậy.

      “Vậy nên… Vậy nên ông ấy mới bức bách Bách Hiên sớm kết hôn sinh con sao?” giật mình hỏi.

      “Phải!” Bách Mạc Lệ trả lời.

      “Vậy Bách Hiên có biết chuyện này ?”

      ! Nó biết!”

      “Vì sao cho ấy? Vì sao với ấy, nếu bác với ấy, ấy nhất định hiểu hai người, hơn nữa nhất định …”

      “Cháu bảo bác sao có thể ra đây?” Bách Mạc Lệ chợt lớn tiếng ngắt lời , nước mắt rốt cục chảy ra.

      Tử Thất Thất ngậm miệng, cảm giác bi thương tràn ngập cả thể xác và tinh thần.

      Có ai nghĩ tới nhà họ Bách lại có căn bệnh di truyền như thế chứ, hơn nữa nhiều năm thế mà có ai phát . Nhưng mà cũng có nghe người khác qua, người nhà họ Bách thường chết rất sớm. Trách được Bách Vân Sơn lại vội vàng bức bách Bách Hiên kết hôn sinh con, ra ông ấy có nỗi niềm khó .

      Đôi mắt đầy nước của Bách Mạc Lệ nhìn Bách Vân Sơn ngây dại, nghẹn ngào , “Bác có cách nào cho Bách Hiên biết việc này, bác có cách nào với con trai mình, tương lai con trở thành bệnh nhân ngu ngốc, con nhận hết thống khổ và khuất nhục mà chết… Bác ra được, Vân Sơn ông ấy cũng ra được. Chỉ bởi vì ông ấy biết mình có bệnh này, cho nên tính tình ông ấy mới trở nên cực kỳ cố chấp, cực kỳ quật cường, cũng là vì ông ấy biết bản thân có bệnh này, cho nên ở sâu trong nội tâm của ông ấy, cất dấu mặc cảm tự ti to lớn, do đó làm ông ấy cực đoan muốn để cho nhà họ Bách trở thành đại gia tộc được thế giới chú ý nhất, muốn để Bách Hiên cưới người vợ tốt, muốn để nó trở thành người đàn ông thành công nhất, muốn để mọi người hâm mộ người nhà họ Bách chúng ta.”

      xong, khóc thành tiếng, mà nhìn vào đôi mắt Bách Vân Sơn, thống khổ nhắm mắt lại, sau ngồi lên giường, tiếp, “Chỉ là ông ấy nghĩ tới cố chấp của mình lại hại chết con trai duy nhất, nhà họ Bách nháy mắt còn hi vọng gì cả, mà giấc mộng của ông ấy cũng biến thành bọt nước, mọi thứ đều có, mọi thứ đều xong hết, mọi thứ… Đều kết thúc!”

      “Bác …” Tử Thất Thất nhịn được gọi bà tiếng, nhưng xưng hô tràn ngập bi thương rồi lại trầm mặc.

      phải gì mới tốt?

      phải làm thế nào mới tốt?

      tìm được lời nào để mà mở miệng, càng tìm được động tác nào an ủi bà, cho nên… Chỉ có thể trầm mặc.

      “Ha… Ha ha ha…” Bách Mạc Lệ đột nhiên cười, nụ cười mang theo chua xót và nước mắt, bi thương , “Kỳ thực vậy cũng sai, như vậy Hiên nhi phải chịu đau khổ nữa, cũng phải biết chuyện tàn nhẫn như vậy, lời nguyền luôn cuốn lấy nhà họ Bách… Cũng dừng lại ở đây, cho nên… Đây coi như là chuyện tốt… Coi như là chuyện tốt!”

      “Bác …” Tử Thất Thất lại khẽ kêu tiếng, hốc mắt nhịn được hơi ươn ướt, sau đó lại trầm mặc.

      Có thể xem như chuyện tốt sao? Tuy rằng giải trừ lời nguyền, nhưng nhà họ Bách lại có người kế tục, nhưng nếu Bách Hiên chết, vậy phải thừa nhận thống khổ này, hơn nữa đời sau, đời sau nữa, cũng có khả năng giống bọn họ, so sánh cái nào mới tốt đây? Cái nào hạnh phúc hơn đây?

      Đột nhiên!

      Khi mà tất cả mọi người tràn ngập trong bi thương, Mặc Thiên Ân tới bên cạnh giường, đứng ở trước mặt Bách Mạc Lệ, dùng đôi mắt trắng đen ràng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bà.

      “Bà Bách…” Cậu khẽ gọi, sau đó cười , “Tuy con biết hội chứng Huntington là bệnh gì, cũng thể cảm nhận thống khổ của căn bệnh này, càng thể lý giải bi thương của mọi người, nhưng rất lâu trước kia con nghe được chuyện giữa mẹ và chú Bách Hiên, cũng biết mẹ từng muốn đưa con cho bà để trả nợ chú Bách Hiên, bồi thường cho nhà họ Bách. Khi đó bà cự tuyệt mẹ, con rất cám ơn bà, con cám ơn bà để cho mẹ con con chia li, nhưng năm năm sau, con có thể phán đoán được rất nhiều đúng sai, cũng có thể điều khiển chính xác tư tưởng của mình, chọn chuyện mà mình muốn, thế nên, nếu bà đồng ý, con muốn làm cháu nội của bà, con muốn gọi bà là bà, như vậy rất được tự nhiên, con muốn trực tiếp gọi bà là bà nội, con muốn bà làm bà nội của con… Có được ạ?!”

      Nghe được những lời của cậu, tất cả mọi người khiếp sợ. Nhất là Tử Thất Thất và Bách Mạc Lệ, cũng nghĩ tới cậu tuổi thế mà ra những lời như vậy.

      “Con… Muốn làm cháu nội… của bà?” Bách Mạc Lệ khiếp sợ .

      “Vâng ạ!” Mặc Thiên Ân kiên định trả lời, gật mạnh đầu, cười , “Tuy chúng ta có quan hệ huyết thống, nhưng con coi bà như bà nội ruột của con, con làm trọn hiếu đạo mà chú Bách Hiên chưa làm xong, tính cả phần của con hiếu kính ông bà… Đây phải là mẹ nhờ con, đây là lựa chọn của con, con muốn trở thành cháu nội của ông bà, con muốn mau mau lớn lên, chiếu cố ông bà, làm bạn với ông bà cả đời!”

      Cậu xong, chợt cầm lấy tay Bách Mạc Lệ, tiếp tục làm nũng, “Có thể thỏa mãn tâm nguyện này của con ? Trả nợ cũng được, bồi thường cũng được, con lúc này tâm trở thành cháu nội của ông bà, trở thành người nhà của ông bà, cho nên… Có thể chấp nhận đứa bé vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại cực kỳ khiến người khác thích như cháu làm cháu nội của ông bà được ạ?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 328: Em trở về… trở lại bên cạnh !



      Nghe Mặc Thiên Ân , nhìn khuôn mặt nhắn đáng kia, Bách Mạc Lệ xúc động nước mắt càng nhiều hơn, cậu bé này hiểu chuyện lại dịu dàng như vậy khiến người khác rất thích, nhìn thấy cậu bé này hai mắt của bà giống như xuất ảo giác vậy, giống như thấy hình ảnh của Bách Hiên còn bé, khi Bách Hiên còn bé cười rất dịu dàng với bà, sau đó vui vẻ gọi: Mẹ… Mẹ…

      Đây là ý trời sao?

      Chuyện này nhất định là ý trời, cho nên để Thiên Ân đến đây, là ông trời cho nhà họ Bách hy vọng.

      “Được… Được…” Bách Mạc Lệ kích động ngừng trả lời, dùng sức gật đầu lần lại lần.

      Mặc Thiên Ân vui vẻ cười “Cảm ơn bà nội, bắt đầu từ hôm nay cháu chính là cháu trai của bà, dĩ nhiên…” Tầm mắt của cậu nhìn sang khuôn mặt ngây dại của Bách Vân Sơn, cậu biết ông ấy có nghe và hiểu lời của cậu hay , nhưng tình cảm mà cậu đối với hai bậc trưởng bối này là , từ rất lâu trước kia, nghe mẹ kể lại những chuyện xảy ra, cậu cảm thấy việc làm của ông và bà đều rất ích kỷ, nhưng khi nghe mẹ giải thích, cậu cũng hiểu được ông bà làm ra những chuyện kia cũng vì quá thương con của mình. Đối mặt với ông nội cậu mỉm cười dịu dàng “Ông nội… Bắt đầu từ hôm nay cháu là cháu trai của ông, cháu chăm sóc ông, làm bạn với ông, cho nên ông phải mau khỏe lại nhé!”

      Thời điểm cậu vừa dứt lời, dùng hai cánh tay bé của mình ôm lấy Bách Mạc Lệ cùng Bách Vân Sơn, sau đó “Ông nội, bà nội… Cám ơn hai người!”

      Bất kể là nợ ân tình của chú Bách Hiên đối với mẹ, hay là ân tình năm năm trước hai người cự tuyệt nuôi dưỡng cậu, bất kể là bây giờ hai người có chấp nhận cậu hay , cậu đều rất cảm ơn hai người, chân thành cảm ơn.

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng vui vẻ của Mặc Thiên Ân, tảng đá đè nặng ở trong lòng như biến mất.

      ra nó đến tìm trước, là vì nó biết đến nơi này, nó cũng biết mình vẫn quên được đoạn tình cảm rối rắm với nhà họ Bách. Mới chỉ năm tuổi đáng lý nó phải là đứa trẻ hồn nhiên, biết đến ưu sầu phiền não, chỉ biết vui vẻ chơi đùa, nhưng nó lại thành thục và chững chạc như vậy, ngay cả mình cũng phải giật mình.

      Có đứa con trai hiểu chuyện như nó, nhất định là ông trời ban cho , hơn nữa mười hai năm trước có Thiên Tân, chắc cũng là do ông trời ban cho . Ngẫm nghĩ mình có hai đứa con trai hiểu chuyện biết quan tâm như vậy, cảm thấy mình được ông trời ưu đãi.

      Đúng rồi, còn có đứa con nữa, đứa con chưa từng gặp mặt qua, bây giờ con bé như thế nào rồi? Là con nhất định rất xinh đẹp, rất đáng ? Có lẽ cũng giống như hai đứa con trai này… Cũng là niềm tự hào của .



      Hai giờ sau

      Giữa trưa

      Mặc Thiên Ân ngồi ở bên giường, đút thức ăn cho Bách Vân Sơn, mặc dù tuổi của cậu còn , nhưng chăm sóc người bệnh lại rất thành thạo, có lẽ nguyên nhân bởi vì Tử Thất Thất thường hay ngã bệnh phát sốt, cho nên động tác của cậu mới có thể thuần thạo như vậy, mỗi muỗng thức ăn luôn là thận trọng đưa đến khóe miệng của Bách Vân Sơn, sau đó từ từ đem thức ăn đưa vào trong miệng của ông, Bách Vân Sơn vụng về nhai, cậu cầm lấy khăn tay đặt ở đầu giường, lau khóe miệng cho ông, sau đó nhìn về phía Bách Vân Sơn cười vui vẻ, nhìn hai người rất giống như ông cháu ruột vậy.

      Hôm nay tâm tình của Bách Vân Sơn cũng đặc biệt tốt, bình thường ngay cả vợ của mình cũng nhận ra, nhưng hôm nay ông cười, nụ cười đặc biệt vui vẻ, ông nội hạnh phúc nhất.

      “Rất cám ơn !” Bách Mạc Lệ ngồi ở ghế sa lon trong phòng ngủ, vừa lời cảm ơn Tử Thất Thất vừa nhìn Mặc Thiên Ân cùng Bách Vân Sơn.

      Tử Thất Thất nghe , kinh ngạc nhìn bà,sau đó tầm mắt của cũng nhìn về phía hai ông cháu, rồi mỉm cười “Cháu cũng cầu Thiên Ân làm như vậy, hơn nữa năm năm trước từ ngày bác đánh khiến cháu thức tỉnh, cho đến nay cháu cũng còn nhớ đến chuyện này, mới vừa nãy cháu cũng rất bất ngờ, nghĩ Thiên Ân lại như vậy. Đây là lựa chọn của nó, cũng là của quyết định của nó… Bác cần phải cám ơn cháu, ngược lại…”

      đột nhiên muốn lại thôi, bởi vì rất nhiều lời cảm ơn cần được ra, nhưng họ rất lòng của đối phương.

      “Đúng rồi!” Bách Mạc Lệ đột nhiên quay đầu nhìn , sau đó dùng bàn tay già nua của mình nắm lấy tay của mỉm cười “Con trai của cháu giờ là cháu trai của bác rồi, vậy … Hay là cháu hãy làm con nuôi của bác , cháu có đồng ý ?”

      Con nuôi?

      Tử Thất Thất sửng sốt, lâu cũng có hoàn hồn.

      “Cháu muốn sao?” Bách Mạc Lệ lại hỏi.

      , phải… Cháu đồng ý, cháu rất vui…” Tử Thất Thất trả lời, sau đó vui mừng “Cháu nghĩ là bác có thể chấp nhận cháu, cháu nghĩ tới cháu có thể làm con nuôi của bác, cháu… Cháu… Cháu rất bất ngờ!”

      Bách Mạc Lệ nắm lấy bàn tay của , sau đó nhàng vuốt má của .

      đây chính là con trai của bà dùng tính mạng để đổi lấy, đây là người quan trọng nhất của con trai bà, đây chính là người mà con trai bà quí trọng và thích nhất…

      Nếu là người mà con trai bà quý trọng nhất, bà cũng quý trọng như vậy.

      “Về sau con phải thường xuyên đến thăm mẹ nhé, nếu mẹ rất đơn!” Bà mỉm cười , giọng dịu dàng giống như mẹ ruột chuyện với con .

      Nước mắt của Tử Thất Thất đột nhiên rưng rưng, trào ra khỏi khóe mắt, từng giọt từng giọt ngừng chảy, sau đó trả lời “Dạ… Dạ… Dạ…”

      Áy náy lớn nhất được chôn giấu ở trong lòng, bây giờ được mở ra, giờ khắc này tâm tình của thể dùng từ ngữ vui vẻ cùng vui sướng để diễn tả nữa rồi, cảm thấy mình rất hạnh phúc cùng ngọt ngào… Ngọt đến nỗi hoài nghi có phải mình nằm mơ hay .



      Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ân ngồi thêm canh giờ, rốt cuộc Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ cũng muốn rời .

      Cửa chính nhà họ Bách

      Bách Mạc Lệ lưu luyến nhìn Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ân nhàng “Phải thường xuyên tới đây thăm bà nhé!”

      “Bà nội, bà yên tâm , sau này nơi này là nhà của cháu, chờ mẹ cháu thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi cháu dọn qua đây sống cùng với ông bà!” Mặc Thiên Ân nghiêm túc , phong cách rất giống người lớn chững chạc, nhưng khóe miệng của cậu nở ra nụ cười trông rất đáng .

      sao?” Bách Mạc Lệ vui mừng hỏi.

      “Dĩ nhiên, mẹ có với cháu ‘Nam Tử Hán Đại Trượng Phu, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh’ quyết nuốt lời!” Mặc Thiên Ân kiên định .

      “Vậy chúng ta cùng nhau hẹn ước nhé!” Bách Mạc Lệ vui vẻ vuốt đầu của cậu.

      “Dạ!” Mặc Thiên Ân dùng sức gật đầu.

      Hai người cùng hẹn ước, Tử Thất Thất nhìn bọn họ mỉm cười “Bác , hôm nay đến đây cháu xin phép trước, chờ thêm mấy ngày nữa cháu trở lại thăm hai bác!”

      “Ừh được! Chỉ là… Bây giờ con còn muốn gọi là bác sao?” Bách Mạc Lệ vui vẻ nhắc nhở.

      Trong nháy mắt Tử Thất Thất vừa xấu hổ cùng lúng túng, môi từ từ mở ra sau đó giọng “Mẹ nuôi… Nhớ giữ gìn sức khỏe!”

      “Ừh, như vậy mới đúng chứ!” Bách Mạc Lệ hài lòng nhìn , sau đó mỉm cười đường cẩn thận nhé!”

      “Dạ!” Tử Thất Thất gật đầu.

      Bốn người cùng lên xe, mặt của mỗi người đều mang nụ cười vui vẻ.

      Tử Thất Thất quay đầu nhìn bóng dáng của Bách Mạc Lệ cùng biệt thự xinh đẹp của nhà họ Bách.

      Tại sao mỗi đời của nhà họ Bách đều là con thôi?

      Đây là trùng hợp sao?

      Hay là bọn họ cũng từng suy nghĩ, vì muốn để cho con cháu của mình phải chịu đau khổ giống mình?

      tại lời nguyền của nhà họ Bách được giải trừ, hy vọng tất cả thay đổi tốt đẹp.

      “Mẹ…” Mặc Thiên Ân đột nhiên gọi.

      Tử Thất Thất quay đầu nhìn cậu trả lời “Sao vậy?”

      có gì, hôm nay… Là lần đầu tiên con trông thấy mẹ cười vui vẻ đến vậy!” Mặc Thiên Ân nhìn cười, đây mới là nụ cười lòng của , và đây cũng lần đầu cậu thấy.

      “…” Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn con,cảm thấy sửng sốt.

      “Rất đẹp, mẹ cười rất đẹp!” Mặc Thiên Ân tiếp tục , sau đó tốc độ bước chân càng tăng thêm.

      Tử Thất Thất sững sờ đứng im tại chỗ, hồi tưởng về năm năm qua của mình.

      Xác thực, năm năm qua cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ cười lòng như vậy, đều là miễn cưỡng mỉm cười, trong đó đều chứa thống khổ, mà nụ cười hôm nay hoàn toàn có bất kỳ ưu thương thống khổ, chỉ đơn thuần là vui vẻ mà thôi.

      “Mẹ, mẹ còn đứng ở đó sao, mau lên xe !” Mặc Thiên Ân đưa cái đầu xíu ra cửa sổ xe, lớn tiếng hối thúc.

      Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, lúc này mới phát ra ba người bọn họ ngồi ở xe, mà mình vẫn còn ngẩn người đứng ở cửa xe.

      Có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười rất tươi

      ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nhìn về phía mặt trời vui vẻ “Bách Hiên, có nhìn thấy em ? Hôm nay em… Cảm thấy rất hạnh phúc!”

      xong, cười rất tươi, sau đó liền vào trong xe. Xe nhanh chóng xuất phát.



      Bách Mạc Lệ đứng nhìn đến khi xe của bọn họ mất hút nơi cuối đường, sau đó mỉm cười xoay người trở vào phòng ngủ lầu hai.

      Bên trong phòng ngủ

      Bách Vân Sơn ngủ, bà ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt già nua của chồng bà, mỉm cười giọng “Vân Sơn, Thiên Ân là đứa bé ngoan, ông có thích cậu bé ấy ?”

      Bách Vân Sơn ngủ say cũng trả lời câu hỏi của bà, nhưng khóe miệng như mỉm cười, đây cũng là nụ cười đầu tiên và cũng là nụ cười hạnh phúc nhất trong năm năm qua của ông.

      ***

      Đêm hôm đó

      Tại khách sạn

      Mặc Thiên Ân nằm ở giường tiến vào giấc mộng, Tử Thất Thất nằm ở bên cạnh cậu, ngắm nhìn khuôn mặt đáng của cậu, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện hồi sáng, khiến hạnh phúc ngủ được, thời điểm phục hồi tinh thần lại, mới phát mình có chuyện rất quan trọng vẫn chưa có làm.

      Ngay lập tức lấy thái độ nghiêm túc, sau đó liếc nhìn Mặc Thiên Ân ngủ say, cuối cùng là từ từ xuống giường, cầm lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, đến bên cửa sổ, ấn số điện thoại của Lãnh Mạc Nhiên sau đó đặt ống nghe ở bên tai, tiếp theo ngước nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ.

      “Tút… Tút… Tút…”

      Điện thoại vừa đổ ba tiếng liền có người bắt máy.

      “Alô?”trong điện thoại liền truyền đến giọng trầm thấp của đàn ông.

      “Tôi là Tử Thất Thất!” Tử Thất Thất liền giới thiệu.

      gọi điện thoại cho tôi, chứng tỏ suy nghĩ kỹ rồi phải ?”Lãnh Mạc Nhiên nghiêm túc hỏi.

      “Đúng vậy!” Tử Thất Thất trả lời.

      “Vậy quyết định của là…?”

      “Tôi đồng ý !”

      “…”

      Thông qua điện thoại Lãnh Mạc Nhiên im lặng hồi lâu giống như rất kinh ngạc, sau đó gần ba mươi giây sau mới mở miệng tiếp” quyết định giúp tôi sao?”

      “Có phải tin tưởng tôi?” Tử Thất Thất hỏi ngược lại.

      phải, tôi quyết định tìm giúp, cũng có nghĩa là quyết định tin tưởng !”

      “Vậy… muốn tôi giúp như thế nào đây?” Tử Thất Thất giọng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm ngôi sao sáng nhất bầu trời.

      tại tôi thiếu chứng cớ, chỉ cần có đầy đủ chứng cớ chứng minh Mặc Tử Hàn phạm tội, tôi có thể bắt và nhốt Mặc Tử Hàn vào tù ngay!”

      “Chứng cớ àh?” Tử Thất Thất giọng lặp lại.

      “Đúng vậy, tôi điều tra rất lâu rồi, mười hai năm trước lúc khi chúng tôi bắt giữ , đáng lý có thể tìm được đầy đủ chứng cớ chứng minh, nhưng khi lục soát người ta tôi lại tìm thấy vật đó, sau đó tôi có đến khách sạn kiểm tra, thậm chí tôi có xin lệnh kiểm soát nhà, đến biệt thự nhà họ Mặc kiểm tra, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy, cho tới bây giờ, tôi vẫn tìm kiếm vật đó, nhưng…” Giọng của Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên dừng lại, ta im lặng chứng tỏ là ta vẫn chưa tìm được, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy uất khí cam lòng.

      Tử Thất Thất nghe ta , chau mày sau đó hỏi “ muốn tìm vật gì?”

      “Là con chip!”

      Con chip?

      Tử Thất Thất trừng lớn đôi mắt của mình.

      ta con chip đó, chính là con chip Mặc Tử Hàn đặt ở lưng của sao? Bên trong có chứa chứng cứ phạm tội sao?

      Chả trách tại sao ta tìm ra, bởi vì ai nghĩ con chip ấy lại nằm ngay người của người phụ nữ có chút liên quan? Nhưng con chip bị Mặc Tử Hàn lấy , cũng còn ở người nữa.

      “Chỉ cần lấy được con chip thôi sao? Hình dạng như thế nào? Có thể miêu tả chút được ?” Tử Thất Thất giả bộ biết.

      “Con chip đó tôi cũng chưa từng thấy qua, nhưng tôi biết ở trong đó có ghi chép tất cả chứng cớ phạm tội của từng thành viên trong hắc đạo, chỉ cần lấy được con chip đó, có thể diệt trừ tất cả mọi người trong phái hắc đạo, cho nên… Xin điều tra vị trí của con chip!”

      “Là thế sao!” Tử Thất Thất có chút cảm thán , sau đó nhếch miệng “Được rồi, tôi nghĩ cách giúp điều tra, hãy chờ tin tức tốt của tôi!”

      “Được!”

      “Cứ như vậy , tôi gác máy đây…”

      “Chờ chút!”Lãnh Mạc Nhiên vội vàng gọi .

      “Còn có chuyện gì sao?” Tử Thất Thất hỏi.

      “Tôi muốn biết phương pháp liên lạc với , thời điểm gặp nguy hiểm tôi có thể chạy tới cứu !”

      “Phương pháp liên lạc? cứ gọi số điện thoại này cho tôi là được, tôi lưu số điện thoại của , nhưng tôi ghi nhớ số điện thoại của , trực tiếp gọi cho tôi là được, nếu như tôi thay đổi số điện thoại tôi liên lạc lại với !”

      “Được!”

      “Vậy cứ thế mà làm, tôi cúp điện thoại đây, ngủ ngon!”

      Tử Thất Thất xong liền gác máy, sau đó hai mắt vẫn nhìn ngôi sao sáng nhất, nhìn màn đêm yên tĩnh, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp.

      Sáng hôm sau… phải trở về rồi!

      Trở về nhà họ Mặc… Trở về bên cạnh người kia…

      ***

      Ngày hôm sau

      Biệt thự nhà họ Mặc

      Mặc Tử Hàn suốt đêm ngủ, vẫn đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra cổng chính. Trong lòng đếm thời gian trôi qua, chờ đợi Tử Thất Thất trở về.

      Từ ngày rời khỏi đảo Bali, chưa có gọi điện thoại cho Tử Thất Thất, mặc dù biết số điện thoại của nhưng mỗi lần ấn mã số xong, cũng cố gắng kìm nén để ngón tay bấm phím gọi. Bởi vì sợ, sợ khi nghe được giọng của kìm nén được trong phút chốc vọt tới trước mặt , thể tuân theo ước định của bọn họ, cho nên chỉ có thể chờ đợi cùng kiên nhẫn chờ đợi thôi…

      ngày… Hai ngày… Ba ngày…

      Mặc dù chỉ có 72 tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi, nhưng so với thời gian 5 năm kia cảm thấy còn lâu hơn.

      Chờ đợi ngày bằng năm, chính là cảm giác này sao?

      ngày gặp mặt, như cách ba thu, chính là như vậy sao?

      Nhưng kỳ lạ, càng đến gần ngày hẹn, lại càng thấy trôi qua rất chậm, ngày dài như năm, thời gian giống như dừng lại, khiến càng nôn nóng muốn thời gian trôi qua nhanh.

      Đột nhiên!

      Ở cổng chính, xuất chiếc xe thể thao, cổng sắt từ từ được mở ra, xe từ ngoài cổng vào, hai mắt của Mặc Tử Hàn sáng lên, khóe miệng hưng phấn mỉm cười, lập tức xoay người, bước vội xuống lầu đến cửa chính đại sảnh.

      Trở lại rồi…

      Rốt cuộc trở lại…



      Cửa chính

      Xe thể thao chậm rãi dừng lại, Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ cùng nhau bước xuống xe, bọn họ đều lùi về phía sau hai bước, sau đó cùng mở cửa xe sau ra.

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Ân cùng nhau xuất trước mắt Mặc Tử Hàn, hai người cùng nhìn về phía , đồng thời từng bước từng bước tới gần , đứng trước mặt của .

      “Em trở về!” Tử Thất Thất cười tươi, giọng .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 329: Gia đình đoàn tụ, ba em gay gắt, quyết liệt!



      Rốt cuộc trở lại.

      Năm năm chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được ngày ấy trở lại.

      Mặc Tử Hàn nhìn mặt , nhìn nụ cười của , xúc động rất muốn ngay lập tức ôm vào ngực của mình, nhưng bởi vì chung quanh có rất nhiều người nhìn bọn họ, cho nên phải khống chế xúc động của mình, bước lớn tới trước mặt , nắm lấy tay của , nắm chặt “Hoan nghênh em trở lại!”

      Tay Tử Thất Thất bị nắm cảm thấy rất ấm áp, có chút xấu hổ, muốn dùng sức rút tay về, nhưng tay Mặc Tử Hàn lại ra sức nắm chặt hơn buông, cuối cùng đành để mặc cho như vậy.

      Vũ Chi Húc cùng Mặc Thiên Ân đứng nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười, mà An Tường Vũ nhìn bọn họ mơ hồ chau mày lại.

      Chợt!

      Hai mắt của Tử Thất Thất nhìn xung quanh Mặc Tử Hàn, sau đó chau mày hỏi “Thiên Tân và Thiên Ái đâu?”

      Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút trầm.

      Tử Thất Thất nhìn thấy sắc mặt của chuyển biến, trong lòng có chút đau.

      “Bọn thế nào rồi? Có phải…” Thanh của dừng lại, sau đó sầu não tiếp “Bọn muốn gặp em phải ?”

      “Sao lại muốn gặp em chứ!” Mặc Tử Hàn mỉm cười lập tức giải thích “Mỗi ngày Thiên Tân đều mong chờ em trở lại, Thiên Ái cũng luôn hỏi về chuyện của em, bọn rất muốn gặp em, cũng rất nhớ em, nhưng mà…” muốn lại đột nhiên ngưng lại.

      “Nhưng cái gì?” Tử Thất Thất hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn quan sát mặt , nhìn chân mày nhíu lên sâu, sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác “Chúng ta vào nhà trước , đừng đứng ở ngoài đây nữa, Thiên Tân cùng Thiên Ái cũng đều ở trong nhà, vào nhà em có thể gặp bọn rồi!”

      Tử Thất Thất nặng nề nhìn mặt , trong lòng rối rắm khó chịu.

      “Ừh!” gật đầu trả lời.

      Mặc Tử Hàn từ từ buông tay ra, sau đó nhàng đưa tay vòng qua ôm hông của . Lúc này đột nhiên nghĩ đến Mặc Thiên Ân, vội vã quay đầu, nhìn cậu “Thiên Ân… Ba cũng hoan nghênh con trở lại, chúng ta cùng nhau vào nhà !”

      Mặc Thiên Ân ngửa đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của ba, sau đó hai mắt chuyển qua gương mặt nặng nề của Tử Thất Thất, cậu nhàng gật đầu “Dạ!”

      Ba người cùng nhau vào đại sảnh. Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, bốn người bọn họ cũng vào.



      Lầu hai

      Thời điểm hai chân của Tử Thất Thất vừa leo đến bậc cuối cùng của cầu thang liền “Em muốn đến phòng của Thiên Tân trước!”

      Hai mắt của Mặc Tử Hàn quan sát , trả lời “Được!”

      Hai người quẹo phải, đến phòng ngủ của Mặc Thiên Tân.



      “Cốc, Cốc, Cốc!”

      Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đứng trước cửa phòng, nhàng gõ cửa.

      “Mời vào!”

      Trong phòng truyền đến giọng của Mặc Thiên Tân, giọng của cậu so sánh với năm năm trước có chút thay đổi, trầm thấp kèm theo chút khàn khàn của con trai mới lớn.

      Mặc Tử Hàn mở cửa phòng ra, nắm tay Tử Thất Thất tiến vào trong phòng, Mặc Thiên Ân theo sau bọn họ. Còn Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, cộng thêm Thổ Nghiêu, năm người cùng nhau canh giữ ở trái phải hai bên cửa.



      Bên trong phòng ngủ

      Mặc Thiên Tân toàn thân mặc bộ tây trang màu đen đứng trước bàn trang điểm, còn Tuyết Lê mặc áo đầm màu trắng ngồi trước bàn trang điểm, mặt vẫn như cũ có bất kỳ biểu nào, hai mắt cũng ngốc trệ như cũ. Hai tay thon dài của Mặc Thiên Tân nhàng cắt tỉa tóc cho Tuyết Lê, hai mắt Tuyết Lê nhìn vào trong gương. Mà Mặc Thiên Ái ngồi ở giường, hai tay đặt ở hai bên chống đỡ thân thể của , hai chân nghịch ngợm ngừng đá lên cao. nhìn hai người trước bàn trang điểm liền nở nụ cười, thi thoảng cũng quay đầu, nhìn Mộc Sâm đứng ở cuối giường.

      “Rắc rắc!”

      Cửa phòng mở ra, Mặc Tử Hàn ôm lấy hông của Tử Thất Thất vào bên trong phòng, Mặc Thiên Ân đứng bên cạnh Tử Thất Thất, hai mắt của nhìn bốn người ở trong phòng, cuối cùng rơi người của Mặc Thiên Tân.

      “Thiên… Thiên Tân!” Tử Thất Thất giọng gọi, nhìn cơ thể của cậu cao gần 1m7, còn khuôn mặt của cậu càng lúc càng giống Mặc Tử Hàn.

      Trưởng thành…

      Thời gian 5 năm qua cậu phát triển thành thiếu niên tuấn, chiều cao bây giờ của cậu cao hơn rồi, nhìn bao quát cả người cậu so với năm năm trước là khác nhau hoàn toàn.

      Mặc Thiên Tân cầm lược tay, nghe giọng quen thuộc đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ bình thản mặt cũng dần dần biến mất. Cậu từ từ quay đầu, nhìn về phía Tử Thất Thất, trong lòng xúc động, rất muốn lớn tiếng gọi mẹ, muốn lao đến ôm lấy , nhưng cậu cố gắng đem xúc động này đè xuống, khuôn mặt cậu trở nên lạnh như băng nhìn khuôn mặt khẩn trương vui vẻ kia của .

      “Ngài về rồi sao?” Cậu cố ý xưng hô như vậy, khiến cho người khác cảm thấy khách khí cùng xa lạ.

      Ngài?

      Tử Thất Thất nghe xong, trái tim co rút đau đớn.

      “Thiên Tân!” lần nữa giọng gọi cậu “Mẹ xin lỗi!”

      “Xin lỗi? Ngài tại sao lại phải xin lỗi tôi đây? Ngài làm sai chuyện gì sao?” Mặc Thiên Tân tiếp tục khách khí với .

      Nghe cậu xưng ngài, hai ngài, mỗi câu đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim của .

      Chợt, sắc mặt của thay đổi vô cùng khó coi, trái tim đau đớn kịch liệt, hai mắt tràn đầy bi thương nhìn cậu, lại lần nữa “Năm năm trước mẹ đột ngột rời , ngay cả lời từ biệt cũng với con, mẹ xin lỗi! Trong thời gian năm năm qua, mẹ cũng lần nào trở lại thăm qua con, mẹ xin lỗi! Cũng có liên lạc với con, mẹ xin lỗi! Thiên Tân… Mẹ xin lỗi, mẹ… xin lỗi…” Giọng của Tử Thất Thất từ từ thay đổi nghẹn ngào, có chút run rẩy.

      Mặc Thiên Tân quan sát mặt , nghe , lập tức dùng sức nắm chặt cây lược trong tay, để lòng mình dao động mà tiếp tục cứng rắn.

      “Con tha thứ cho mẹ!” Cậu tức giận , sau đó lại mềm lòng “Ít ra…Con cũng dễ dàng tha thứ cho mẹ như vậy đâu!”

      “Mẹ hiểu!” Tử Thất Thất mỉm cười, sau đó khổ sở “Con rất hận mẹ phải ? Bây giờ con rất chán ghét mẹ? Nhưng mẹ…”

      “Đừng với con là mẹ phải cố ý!” Mặc Thiên Tân ngắt lời của , tức giận “Cũng đừng với con là mẹ vì muốn tốt cho con, càng đừng nên với con là mẹ bất đắc dĩ. Những lời nguỵ biện như vậy, con muốn nghe, càng muốn nghe những lời giải thích của mẹ. Bất luận mẹ gì, cũng thể thay đổi được mẹ vứt bỏ con.”

      Tử Thất Thất nghe những lời của cậu, nước mắt rưng rưng, cổ họng chua xót.

      Mặc Thiên Tân nhìn nước mắt rưng rưng trong mắt , tầm mắt của mình lập tức chuyển dời sang hướng khác, khẩn trương tiếp tục tỉa tóc cho Tuyết Lê, sau đó oán trách “Thời điểm con biết mẹ bỏ rơi con, mẹ có biết cảm giác của con thế nào ? Mẹ có biết lòng của con đau như thế nào ? ra con cũng biết khi đó mẹ rất đau khổ, nhưng ít ra mẹ cũng nên hỏi con tiếng, xem con có nguyện ý theo mẹ hay chứ? Tại sao mẹ lại tự ý quyết định mọi chuyện? Hơn nữa câu từ biệt cũng có, nhưng… Nhưng… Lại có tin tức gì cả, mẹ cứ thế mà biến mất… Mẹ có biết con rất khổ sở ?”

      Cậu nhớ lại năm năm trước, ngày mà cậu biết mọi chuyện, mình núp ở trong chăn, khóc mình lâu, cậu hiểu hiểu, ràng mẹ thương cùng quý trọng mình như vậy, nhưng tại sao lại tàn nhẫn bỏ rơi mình chứ?

      Coi như bảy năm trước, mỗi ngày cậu đều nghĩ về ba, đều cố gắng học hỏi để xứng đáng làm con trai của ba, nhưng mỗi lần phải lựa chọn, cậu cũng mình thích mẹ nhất, ở trong lòng mẹ là quan trọng nhất. Nhưng mẹ làm như vậy khiến vị trí của mẹ trong lòng cậu có chút lung lay rồi.

      Ròng rã năm năm qua, hơn 1800 ngày, cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày cậu đều nhớ tới mẹ, từng phút từng giây đều nghĩ đến mẹ, mẹ có biết… Những chuyện này có bao nhiêu đau khổ?

      Tử Thất Thất nghe cậu , nhìn gương mặt của cậu, đột nhiên bước chân của mình ra, sau đó từng bước từng bước tới bên cạnh cậu, vươn tay bắt lấy bàn tay dài của cậu.

      “Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi… xin lỗi…” ngừng xin lỗi, nhìn đứa con trai của mình tuổi trưởng thành, nước mắt từ từ chảy xuống.

      “Mẹ…” Mặc Thiên Tân rốt cuộc cũng gọi , sau đó nghẹn ngào “Con chỉ muốn hỏi mẹ vấn đề thôi, trong năm năm qua… Mẹ có nhớ con hay ?”

      “Có!” Tử Thất Thất lập tức trả lời “Đương nhiên là có, mẹ đều nhớ đến con, mỗi ngày mẹ cũng tự hỏi mình rằng: con có cao và mập thêm? tính tình có thay đổi và đáng ? mỗi khi mẹ ăn cơm, mẹ cũng đều nghĩ chắc giờ này con cũng dùng cơm, mẹ thường tự hỏi con có biết tự chăm sóc cho bản thân mình , có trêu cợt người khác? Hay là học? Hoặc là chuyện cùng Tuyết Lê… Mỗi ngày mẹ đều nghĩ đến con!”

      Hai mắt của Mặc Thiên Tân chuyển dời đến nước mắt chảy mặt của , sau đó lạnh lùng mặt cùng dần tản ra, từ từ nhếch miệng cười “Có ? Mẹ đừng gạt con?”

      “Là ! Mẹ thề!” Tử Thất Thất kiên định .

      “Được rồi, con tin mẹ! Nhưng con chưa đồng ý tha thứ cho mẹ, con trừng phạt mẹ đó!” Mặc Thiên Tân lầm bầm , ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng lại cố gắng nén lại nụ cười.

      Tử Thất Thất nhìn dáng vẻ của cậu, đau khổ mặt cũng từ từ tiêu tán, sau đó dùng hai tay của mình ôm lấy hai má của cậu, vuốt ve mặt và tóc của cậu, nhìn ngũ quan càng ngày càng tuấn của cậu.

      “Khụ…” Đột nhiên tiếng ho khan vang lên.

      Tử Thất Thất lập tức hồi hồn, quay đầu nhìn Mặc Thiên Ái ngồi ở bên giường.

      Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, có thể nhận ra đây chính là con của .

      “Thiên Ái…” giọng gọi.

      Mặc Thiên Ái mỉm cười nhìn , rất khéo léo từ giường đứng dậy đối diện với “Chào mẹ, vừa nãy là do ấy lôi kéo để con xuống lầu, cho nên con ra đón mẹ được, xin mẹ đừng trách con, muốn trách trách Hai, tất cả đều là lỗi của ấy!”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc nhìn , tức giận lôi kéo em khi nào? ràng chính em muốn trốn trong phòng của đấy chứ!”

      Hai, nam tử hán đại trượng phu, dám làm… dám nhận nha!” Mặc Thiên Ái tỏ vẻ vô tội .

      có làm, em muốn nhận cái gì?”

      Hai, đừng có chối, em có người làm chứng đó! Mộc Sâm, đều thấy hết mọi chuyện phải ?”

      “Dạ, Tiểu Thư!” Mộc Sâm theo thói quen cúi đầu đáp.

      xem… Em sai sao!” Mặc Thiên Ái đắc ý.

      Mặc Thiên Tân hung hăng nhìn , tức giận ngừng tăng lên.

      Tử Thất Thất nhìn đôi oan gia này, khỏi bật cười tiếng.

      Mặc Thiên Ái nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Thất Thất, vội vàng nịnh hót “Mẹ ơi, cha vẫn luôn với con, mẹ là người phụ nữ… xinh đẹp nhất thế gian này, hơn nữa cha còn con rất giống mẹ… Rất là giống, hôm nay gặp lại mẹ, con tin rồi, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, chờ Thiên Ái trưởng thành cũng xinh đẹp giống mẹ, đến lúc đó con là mỹ nữ đứng thứ hai!”

      Nghe những lời ngọt ngào này, Tử Thất Thất mỉm cười, cảm thấy bé rất đáng , nhưng…

      “Hứ… Đứng thứ hai? Chỉ bằng gương mặt đó sao?” Mặc Thiên Tân giọng khinh thường.

      Mặc Thiên Ái mỉm cười, nụ cười có chút co quắp, ràng bắt đầu tức giận.

      Hai, ghen tỵ với em sao? Cũng đúng thôi, mặc dù dáng dấp của rất giống cha, nhưng đáng tiếc cũng chỉ có thể coi là người đàn ông đứng thứ ba thế giới mà thôi, bởi vì Thiên Ân so với còn đẹp trai hơn rất nhiều!”

      “Cái gì? Nó đẹp trai hơn ?” Mặc Thiên Tân dùng tay chỉ về phía Mặc Thiên Ân.

      Mặc Thiên Ân vẫn tỉnh táo, có chút dao động.

      sai, Thiên Ân chẳng những đẹp trai hơn , hơn nữa ấy còn tuổi mà rất chững chạc điềm đạm, tuyệt đối giống như người nào đó, chỉ biết bắt nạt em thôi!” Mặc Thiên Ái nhanh mồm nhanh miệng , hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

      bắt nạt em?”

      “Em bắt nạt em, em là người nào đó!”

      “Nha Đầu thúi, em ở đây dám hưu vượn, có tin khiến em thấy được mặt trăng của tối nay ?”

      “Hắc hắc hi hi…” Mặc Thiên Ái tà ác cười, giống y như Mặc Thiên Tân lúc còn vậy, bé đắc ý nhìn cậu, phách lối Hai, thực dám dấu diếm, gần đây mỗi tối em đều quan sát bầu trời sao, hơn nữa còn dùng phương pháp rất có khoa học để tính toán, vừa vặn… Tối hôm nay có nguyệt thực, cho nên chỉ có riêng mình em nhìn thấy mặt trăng, mà ngay cả cùng tất cả mọi người đều thấy được mặt trăng!”

      Mặc Thiên Tân tức giận lên tới não, bước bước tới gần sát , muốn dùng uy nghiêm của trai để dạy dỗ .

      Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng của bọn nhóc, muốn mở miệng khuyên can, nhưng khi hai người chưa kịp gì, có người lạnh lùng giành trước rồi:

      “Trẻ con!”

      Trong nháy mắt, khí trong phòng liền yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của người vừa phát ngôn, đó là Mặc Thiên Ân, sau đó giọng của tên con trai cùng người con cất lên.

      cái gì? Trẻ con? Cậu ai trẻ con? Tên tiểu quỷ này được bao nhiêu tuổi rồi, tại sao dám người khác là trẻ con? Cậu mới là trẻ con đó?”

      “Ai da… Thiên Ân, lúc nãy em có chững chạc và đẹp trai hơn Thiên Tân, nhưng hình như em sai rồi, em muốn thu hồi lời vừa rồi!”

      Mặc Thiên Ân nhìn hai người bọn họ cái, cũng có mở miệng phản bác lời của bọn họ, mà khinh thường quyệt miệng “Hừ!”

      Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái nhìn bộ dáng phách lối của cậu, cũng rất ấm ức.

      Tử Thất Thất thấy ba người bọn họ ‘Thủy Hỏa Bất Dung’ lập tức lớn tiếng quát “Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái, các con đừng làm ồn nữa, mọi người đều là người nhà, phải đối xử tốt với nhau!”

      Đối xử tốt với nhau?

      Nghe bốn chữ đó, bọn họ đều nhìn về phía đối phương, sau đó cùng trợn mắt đồng thanh khinh thường:

      “Hừ!”

      Ba người đồng thanh cùng hừ!

      Hoàn toàn nghĩ đến lại xảy ra tình huống như vậy, gương mặt của Tử Thất Thất chuyển thành u sầu.

      Mọi người đều : ba người phụ nữ làm thành sân khấu. Còn ba người đứa con thành cái dạng gì đây? Là loạn kịch sao?

      “Đúng rồi!” Mặc Tử Hàn lúng túng nhìn bọn nhóc, lập tức “Hai người đến đây sớm như vậy, chắc còn chưa ăn điểm tâm sáng phải ? Cũng rất trùng hợp và Thiên Tân cùng Thiên Ái chưa có ăn sáng, hay là gia đình chúng ta xuống lầu cùng dùng bữa điểm tâm sáng nhé?” vừa vừa trừng mắt liếc Mặc Thiên Tân, sau đó lại trừng mắt liếc Mặc Thiên Ái.

      Mặc dù hai người ngàn lần cam lòng, vạn lần muốn, nhưng nếu ba lên tiếng, bọn họ thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vâng lời:

      “Dạ, thưa ba!”

      Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh , Tử Thất Thất cũng trừng mắt liếc Mặc Thiên Ân.

      “Dạ, thưa ba!”

      Mặc Thiên Ân bình tĩnh trả lời.

      Tử Thất Thất thở dài hơi. Trận phong ba này coi như kết thúc, nhưng… hề hay biết, chiến trường chậm rãi chuyển dời đến phòng ăn.



      Bên trong phòng ăn

      bàn ăn dài, Mặc Tử Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, phía bên phải là Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ái, bên trái là Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Tân cùng Tuyết Lê, còn có Vũ Chi Húc xấu xa, còn có Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, Mộc Sâm, Hổ Phách, bốn người chia ra đứng ở phía sau Mặc Tử Hàn, Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ái, cùng Vũ Chi Húc sau lưng, chỉ có mình An Tường Vũ… thấy xuất trong phòng ăn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 330: Mẹ! Hãy trả lời con… Mẹ có ba ?



      Bàn ăn được trải khăn trắng, thức ăn bàn ăn rất phong phú, mỗi món ăn đều do đầu bếp tỉ mỉ chế biến, từ hình thức bên ngoài cho đến khẩu vị bên trong, nhưng… khí bên trong phòng ăn lại rất nặng nề, nhất là ba em kia.

      Tử Thất Thất nhìn thấy gia đình đoàn tụ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Mười hai năm trước nghĩ rằng thế giới này chỉ còn lại mình thôi, nhưng ngờ tại, người thân của chì là hai, mà bây giờ chính là năm người, hơn nữa còn có Vũ Chi Húc cùng Phương Lam, tại cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng là… Hai mắt của tự chủ đối mặt với Mặc Tử Hàn, trong nháy mắt hốt hoảng lập tức tránh né.

      Mặc dù cảm thấy rất vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng khi đối mặt với vẫn còn cảm thấy lúng túng, có lẽ là do quá lâu có gặp mặt, cũng có thể là trong lòng của còn nhớ đến chuyện trước kia. Bất kể thế nào, tin tưởng mình về sau từ từ quên được.

      Khi Mặc Tử Hàn trông thấy tránh né ánh mắt của mình, mặt đột nhiên trở nên ưu thương, nụ cười cũng lặng lặng biến mất.

      Quả nhiên, nếu muốn lập tức thay đổi thành bộ dáng như xưa là thể nào, cho dù trở lại, nhưng ấy phải là Tử Thất Thất của năm năm trước rồi.

      Lòng… có chút đau…

      “Mẹ ơi!” Mặc Thiên Ái đột nhiên gọi, nụ cười tươi nhìn .

      Hai mắt của Tử Thất Thất lập tức nhìn về phía “Ừh? Có chuyện gì thế?”

      ra con có mấy vấn đề rất muốn hỏi mẹ, biết tại có thể hỏi hay …” Lời của Mặc Thiên Ái có chút giảo hoạt, nụ cười khuôn mặt đáng cũng mang theo chút tà khí.

      “Dĩ nhiên có thể, con hỏi !” Tử Thất Thất trả lời.

      “Vậy… Nếu như thương người hơn mình mười sáu tuổi, mẹ có ý kiến gì hay ? Đương nhiên là người đàn ông phải lớn tuổi hơn!” Thời điểm Mặc Thiên Ái đặt ra câu hỏi này, cố ý đem ánh mắt của mình chuyển đến Mộc Sâm đứng ở phía sau.

      Mộc Sâm kinh hoảng.

      ra , mẹ cảm thấy tình có phân biệt tuổi tác, chỉ cần hai bên thích, ngại đối phương là người như thế nào, như vậy thành vấn đề!” Tử Thất Thất nghiêm túc trả lời.

      “Tuyệt! Mẹ tốt quá, con rất mẹ!” Mặc Thiên Ái xong, vội vàng leo xuống ghế của mình, đến bên cạnh , nhón chân của mình lên, vòng tay ôm lấy cổ của , dùng sức hôn má của cái.

      Trong nháy mắt, Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ân dùng ánh mắt hiếu chiến trừng bé, còn Mặc Tử Hàn cũng lộ vẻ có chút khác thường.

      Tử Thất Thất bị ôm thân mật như vậy, trong lòng rất ấm áp giống như là Hạ Thiên Liệt Nhật. (giống như tê liệt hoàn toàn vậy)

      “Đúng rồi mẹ, con còn muốn hỏi mẹ, nếu như con con thích ấy…” Mặc Thiên Ái dùng ngón tay ngắn ngủn của mình chỉ vào thân thể cao ngất của Mộc Sâm “Mẹ có phản đối ?”

      Hai mắt của Tử Thất Thất theo ngón tay của mà nhìn về phía Mộc Sâm đứng.

      Nhìn qua cậu ta còn rất trẻ, đoán chừng cũng khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn tú, ngũ quan rất lập thể, chỉ có điều cả người rất lạnh lùng, giống như có bất kỳ biểu nào, nhưng… Hai mắt cậu ta chợt len lén liếc nhìn mặt của Mặc Thiên Ái cái, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt trở nên hốt hoảng, giống như bị rối loạn vậy, có chút ngượng ngùng của con trai mới lớn.

      Tử Thất Thất đột nhiên cười tiếng, sau đó trả lời “Chỉ cần cậu ta có thể bảo đảm con trọn đời trọn kiếp, chăm sóc cho con suốt cuộc, cưng chiều con, vậy … Mẹ có phản đối!”

      sao?” Mặc Thiên Ái muốn xác định.

      “Đương nhiên là , nhưng bây giờ con còn quá tuổi, cho dù mẹ có phản đối, nhưng nếu con chưa đủ mười tám tuổi, mẹ tuyệt đối đồng ý. Chênh lệch tuổi tác là vấn đề, tuổi còn quá mới chính là vấn đề… Con hiểu ?” Tử Thất Thất nghiêm túc đáp trả , đồng thời cũng đem lập trường của chính mình ràng.

      “Con hiểu rồi!” Mặc Thiên Ái vui vẻ trả lời.

      Lúc này mọi ánh mắt cũng còn nhìn về phía hai mẹ con bọn họ nữa, mà nhìn về phía Mộc Sâm. Hơn nữa mỗi ánh mắt đều như muốn với cậu ta: ‘Cậu thích trẻ con sao?’

      Mộc Sâm lúng túng cuối đầu, hai mắt rũ xuống.

      Cậu cũng rất muốn lớn tiếng cho mọi người biết: ‘Căn bản cậu cũng có làm gì cả, cậu mới chính là người bị hại.’

      “A, đúng rồi!” Mặc Thiên Ái đột nhiên kinh ngạc kêu lên, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn Tử Thất Thất “Mẹ ơi, con vẫn còn có vấn đề cuối cùng cũng muốn hỏi mẹ, mẹ phải chân thành và lòng trả lời con!”

      Tử Thất Thất nhìn mặt của bé nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, giống như là tiến vào cái bẫy của kẻ địch vậy.

      “Con !” thấp thỏm .

      “Con muốn hỏi mẹ, mẹ có ba ?” Mặc Thiên Ái vòng vo, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính.

      Lúc này, tầm mắt của mọi người đều tập trung nhìn Tử Thất Thất, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của , người căng thẳng nhất chính là Mặc Tử Hàn, con tim cùng hô hấp như ngưng lại vậy, hai mắt nhìn chằm chằm, dùng sức nắm chặt đôi đũa trong tay.

      trả lời thế nào đây?

      gì đây?

      Hay là chọn cách im lặng?

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc Thiên Ái, nghĩ tới bé lại trực tiếp hỏi vấn đề này, hơn nữa còn là ở trước mặt của biết bao nhiêu người, đầu óc trong nháy mắt đều trống , sau đó từ từ khôi phục ý thức, gương mặt dần dần chuyển sang đỏ, hai mắt lúng túng khẽ rũ xuống, chần chờ biết phải trả lời như thế nào.

      Mặc Thiên Ái đợi gần ba phút, phòng ăn yên tĩnh lạ thường, tiếng hô hấp cũng nghe được, mọi người lo lắng chờ đợi câu trả lời.

      “Mẹ…” bé lại giọng gọi, sau đó khuôn mặt tội nghiệp “Mẹ, vấn đề này mẹ nhất định phải trả lời con, vì từ con thiếu hụt tình thương của mẹ, ấm áp của gia đình là rất quan trọng, là rất đáng quý, cho nên nếu như mẹ ba, con… Con… Con…” xong, hai giọt nước mắt từ trong hốc mắt liền rơi xuống.

      Tử Thất Thất nhìn thấy rơi nước mắt, biết ‘ uy hiếp ‘, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của bé khóc làm đau lòng.

      thở dài hơi, sau đó từ từ quay đầu, nhìn mặt của Mặc Tử Hàn, quan sát hai mắt thâm thúy của , sau đó mỉm cười giọng “Khi em còn , có phát lời thề, đời này chỉ người, chỉ động lòng đối với người, chỉ kết hợp với người tạo thành gia đình, đem tất cả tình cảm của em chỉ dành riêng cho người, bất luận xảy ra chuyện gì, tình của em cũng giống như cây đại thụ già nua, tuyệt đối dao động cùng thay đổi, cho nên… hiểu chưa?”

      đột nhiên hỏi ngược lại, dùng phương pháp rất hàm xúc, ra lời lòng của mình.

      Mặc Tử Hàn sáng tỏ nhìn vào mắt , nhìn nụ cười mặt , nghe câu nối tiếp câu, trong lòng cảm thấy vui vẻ định mở miệng trả lời .



      hiểu!”

      hiểu!”

      hiểu!”

      hiểu!”

      Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Ái, cùng Vũ Chi Húc, bốn người đồng thanh , chặn lời của Mặc Tử Hàn.

      Tử Thất Thất lúng túng, ra mồ hôi hột!

      Vừa nãy cố gắng lấy hết dũng khí của mình để tỏ tình với Mặc Tử Hàn, nhưng mấy tên đáng chết này, thế nhưng… Lại ở đây quấy rối .

      hít hơi sâu, mặt đỏ bừng bừng mà “Nếu như mẹ thương ba, mẹ trở về rồi!”

      “Vậy rốt cuộc là ? Hay ?”

      Bốn người đồng thanh trêu cợt .

      Mặt của Tử Thất Thất bây giờ biến thành quả cà chua chín đỏ, lúng túng muốn tìm cái lổ để chui vào, nhưng đám người kia với bộ mặt vui vẻ, muốn vây lấy .

      Ghê tởm!

      Bất cứ giá nào!

      Cũng có gì phải sợ, cùng lắm !

      Vẻ mặt của đột nhiên đoan chánh, nhìn Mặc Tử Hàn, mở miệng “Em …”

      “Đợi nào…!”

      Mặc Tử Hàn cất tiếng cắt đứt lời của , sau đó tà ác cười “Bây giờ em cần trả lời ngay, đợi đến khi hai chúng ta ở riêng chỗ, muốn em chỉ cho mình nghe thôi!”

      Hai mắt của Tử Thất Thất dừng mặt của , trái tim lùm bùm nhảy loạn, giống như đánh trống vậy, dường như tiếng đập truyền ra khỏi lồng ngực.

      “Ba, làm như vậy coi sao được? Là câu hỏi con hỏi mẹ, mẹ phải trả lời với con mới đúng chứ?” Mặc Thiên Ái cau mày oán trách.

      “Đúng vậy, ba ích kỷ quá, chúng ta còn là người nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia sao?” Mặc Thiên Tân lên tiếng phụ họa.

      “Ừh…” Mặc Thiên Ân dài ứng tiếng, cũng có mở miệng chuyện.

      “Tôi cảm thấy cậu quá giảo hoạt rồi, thời điểm hai người ở riêng mới ra, như vậy là xong sao? Cậu muốn gì đây?” Vũ Chi Húc cười xấu xa nhìn Mặc Tử Hàn, đắc ý cầm lấy ly rượu bàn, khẽ nhấp hớp.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng nhìn bọn họ, khí thế hào hùng mở miệng bá đạo “Đây là vấn đề tình cảm của riêng của ba mẹ, các con đừng ‘vô công rỗi nghề’ và có tư cách để hỏi tới? Tất cả đều im lặng cho ba, mau ăn cơm, ăn xong rồi mau lui xuống! Biết ?”

      Bốn người nhìn khí thế bức người của , nghe ra lệnh, toàn bộ đều ngoan ngoãn im lặng, sau đó lặng lẽ dùng thức ăn bàn.

      Ba phút sau…

      Mặc Thiên Tân thả đũa trong tay ra đứng dậy “Con ăn xong rồi! Ba, mẹ, và những người ‘vô công rỗi nghề’ mọi người từ từ ăn, con lui trước. Tuyết Lê… Chúng ta !”

      Cậu xong, Tuyết Lê ngồi ở bên cạnh liền từ từ đứng dậy, theo chân của Mặc Thiên Tân, hướng cửa phòng ăn .

      Thổ Nghiêu theo sát phía sau

      Qua hai phút…

      Mặc Thiên Ái thả đồ dùng trong tay, đứng dậy “Con cũng ăn xong rồi! Ba, mẹ, và những người ‘vô công rỗi nghề’ mọi người từ từ ăn, đừng có gấp, con trước nha. Mộc Sâm… Chúng ta !”

      “Dạ!” Mộc Sâm cúi đầu trả lời, sau đó theo rời khỏi phòng ăn.

      Nhưng khi hai chân đột nhiên dừng lại, sau đó đưa bàn tay linh hoạt bé của mình ra, ra vẻ chuyên nghiệp bấm ngón tay tính toán, cuối cùng cười tà “Ba, con mới vừa tính qua vận mạng hôm nay của ba, tuy là hôm nay ba có rất nhiều chuyện vui, nhưng cuối cùng lại có tai kiếp đó, hơn nữa sáng nay khi con rời giường có xem qua Tinh Tọa vận thế, người đàn ông mang chòm sao Sư Tử hôm nay nên vận động kịch liệt, nhất là vào buổi tối, cho nên… Ba phải cẩn thận đó!”

      xong, liền vui sướng quay đầu, sải bước ra khỏi phòng ăn.

      Mộc Sâm theo sát phía sau!

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ăn được đóng lại, sắc mặt lúng túng vô cùng khó coi.

      Nha đầu chết tiệt kia, luôn thích vài câu mê tín, nhưng mỗi lần ra, cũng rất linh nghiệm.

      Haizz… Chẳng lẽ tối nay…

      Năm phút sau.

      Mặc Thiên Ân nhanh chậm ăn đem điểm tâm ăn xong, sau đó đứng dậy, giọng “Ba, mẹ, con cũng ăn xong rồi, con còn ít hành lý muốn sắp xếp, con quấy rầy hai người nữa.” Cậu xong, lại dời tầm mắt chuyển đến Vũ Chi Húc, sau đó lạnh lùng “Chú Húc, chú còn muốn ăn nữa sao, chú muốn làm kẻ ‘vô công rỗi nghề’ àh?”

      Kẻ ‘vô công rỗi nghề’?

      Hôm nay bọn họ sao thế? Hình như ai cũng rất nhạy cảm đối với bốn chữ này?

      Vũ Chi Húc có chút do dự im lặng mấy giây, sau đó chầm rãi ra chú còn muốn ăn thêm chút nữa, nhưng cháu muốn chú ăn cũng được, nhưng nếu ăn nữa chú thấy lãng phí quá, hơn nữa chú cảm thấy nếu ở lại chút nữa có chuyện thú vị xảy ra, nhưng…”

      Mặc Thiên Ân bất đắc dĩ liếc ta cái, vừa ra cửa phòng ăn vừa lạnh lùng ra lệnh “Hai chú giúp tôi đưa chú ấy ra ngoài, cám ơn!”

      “Dạ!”

      Hỏa Diễm cùng Hổ Phách hai người đồng thanh lĩnh mệnh, sau đó hai người lập tức lôi Vũ Chi Húc theo sau Mặc Thiên Ân, ra khỏi phòng ăn.

      khí tĩnh lặng!

      Phòng ăn rất to giờ chỉ còn lại Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất, trong khí mang theo chút xấu hổ, khẩn trương, và chút nóng bỏng.

      “Tử Thất Thất…” Mặc Tử Hàn gọi , hai mắt nhìn giọng “Đáp án của em… Bây giờ em có thể !”

      Mặt của Tử Thất Thất từ từ chuyển đỏ, tim đập loạn xạ. Cảm giác khẩn trương như vậy trong năm năm qua cũng chưa có gặp qua, nhưng khi đối diện với tình trạng này lại liên tiếp xuất , khiến cách nào trấn định tinh thần của mình, cách nào ổn định tư tưởng của mình.

      từ từ quay đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của , hai tay của tự giác nắm chặt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

      “Những lời này của em, em chỉ lần thôi, phải cố gắng tập trung nghe, nếu như nghe , hay nghe hiểu, em cũng lặp lại lần thứ hai đâu!” e lệ , giọng điệu rất kiên quyết.

      “Được!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      Tử Thất Thất trấn định tâm tình của mình, sau đó chậm rãi “Năm năm trước, khi giết chết cha của em, lúc đó lòng của em rất đau và rất loạn, em muốn gặp mặt của , nhưng em biết lòng của em vẫn còn rất , cuối cùng em trong cơn mê giằng co giữa và hận làm cho mất phương hướng, em biết mình phải làm sao mới đúng, cho nên em lựa chọn biện pháp trốn tránh, tránh né . Em biết em chọn lựa như vậy là đúng hay sai, trong năm năm này, cũng cho em khoảng thời gian khá dài để suy nghĩ, em phát em nhiều hơn em tưởng, cách nào dùng thời gian để xóa tình em dành cho , mà ngược lại càng ngày càng sâu đậm hơn, em thừa nhận năm năm qua, mỗi ngày em đều nghĩ về , đều nghĩ đến những kỉ niệm hạnh phúc của chúng mình, em cũng thừa nhận em rất , rất nhiều, cho nên… Lần này em trở lại ở trước mộ của cha mẹ mà ra quyết định, em chọn làm đứa con bất hiếu, thù hận, hiểu lầm hay ân oán gì, em cũng quan tâm, em chỉ muốn ở bên cạnh , xa rời nhau nữa, em muốn cùng hết cuộc đời này, sau đó chúng ta chết cùng nhau, hai ta cùng xuống Địa ngục gặp cha mẹ để chịu tội, Nhưng… Mặc dù em quyết định quay về, nhưng bây giờ em thể nào trở thành Tử Thất Thất của trước kia, cho nên… cũng đừng nghi ngờ em, cũng đừng chán ghét em… Có được ?”

      Mặc Tử Hàn nghe , nghe giọng dịu dàng nồng tình của , trái tim trở nên ấm áp và thoải mái, bây giờ tâm tình của giống như hoa tươi vậy, rất hạnh phúc.

      kích động đứng dậy, bước đến bên cạnh , dùng hai tay của mình, vòng qua người ôm lấy vào trong ngực của mình. “Tử Thất Thất… Em có biết khi em xong những lời này có hậu quả gì ?” hỏi .

      “Em biết!” Hai tay Tử Thất Thất cũng ôm lấy , đầu tựa vào ngực của , nghe được con tim của đập loạn xạ.

      Mặc Tử Hàn cười tươi, sau đó kề sát bên tai của , giọng “Hậu quả chính là, bất kể em có đồng ý hay , em cũng là vợ của Mặc Tử Hàn… muốn cưới em!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 331: Vũ Chi Húc lẻ loi… yên lặng thầm mến!



      Cưới?

      Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt của mình, trong nháy mắt trái tim giống như ngưng đập, mà toàn bộ thế giới đều tốt giống như đình chỉ, chỉ có bên tai ngừng truyền đến lời cuối cùng của Mặc Tử Hàn: muốn cưới em… muốn cưới em… muốn cưới em…

      Khóe miệng đột nhiên từ từ nâng lên, hốc mắt từ từ ướt át, sau đó nước mắt trong suốt từ khuôn mặt xinh đẹp chảy xuống.

      Đem ôm lấy chặt, đem cả khuôn mặt cũng vùi vào trong bộ ngực của .

      “Có ?” vui mừng mở miệng, thanh mang theo nồng đậm nghẹn ngào, “ muốn kết hôn với em?”

      “Đương nhiên là , thề, hướng trời thề!” Mặc Tử Hàn lập tức thề, vừa kiên định .

      “Nhưng mà… Nếu như mà em gả cho , em liền muốn giết người, mặc dù em năm năm trước qua mình mà giết người, nhưng là… Em có thể còn cần chút…”

      cần làm như vậy!” Mặc Tử Hàn ngắt lời , dịu dàng , “Bây giờ có chuyện tàn nhẫn như vậy rồi, lại càng có người đến bức bách em giết người, em có thể giống như những phụ nữ bình thường, mặc áo cưới xinh đẹp gả cho , trở thành tân nương Mặc Tử Hàn, trở thành vợ của , trở thành phu nhân duy nhất!”

      Tử Thất Thất nghe lời của , mặc dù biết làm cái gì, phá vỡ quy củ hắc đạo này, nhưng là bây giờ hạnh phúc, bị như vậy ôm ấp lấy, rất hạnh phúc…

      có thể gả cho sao?

      Rốt cuộc có thể gả cho rồi sao?

      Hai tay lần nữa ôm chặt, sau đó đem cả khuôn mặt mình chôn sâu hơn vào lồng ngực , khóe miệng cũng len lén…nâng lên nụ cười hạnh phúc.

      “Mặc Tử Hàn… Em !” giọng vừa .

      Mặc Tử Hàn nghe được lời … lộ ra nụ cười hạnh phúc giống trẻ .

      “Em mới vừa gì? nghe !” giả bộ ngu.

      gạt người, ràng nghe được!”

      nghe , em lặp lại lần nữa !”

      “Ít đến, lời hay lần thứ hai, có hiểu hay !”

      hiểu!”

      …”

      “Lặp lại lần nữa, liền lần… còn muốn nghe nữa lần!”

      “Ách…”

      sao!”

      “Được rồi, vễnh tai cho em nghe cho ràng!”

      “Tuân lệnh!”

      “Mặc Tử Hàn… Em … Rất rất …”

      cũng vậy!”

      Mặc Tử Hàn cuối cùng đáp lại …, sau đó liền cúi đầu hôn lên môi của .

      Mùi vị ngọt ngào tràn ngập khi miệng của hai người ở bên trong, tràn ngập ở trong lòng của hai người, tràn ngập ở trong thân thể của hai người…

      Em !

      Đơn giản ba chữ, lại dẫn dắt hai người hạnh phúc.

      ***

      Buổi tối

      Phòng ngủ chính lầu hai

      Tử Thất Thất khẩn trương ngâm mình trong bồn tắm hình tròn ở phòng tắm, mặc dù rời xa nơi đây năm năm, cảm giác cũng quá xa lạ, nhưng là ròng rã năm năm đều là ngủ mình, nhưng là tối nay…

      “Ai…” giọng than thở, dùng hai cánh tay của mình đem hai chân ôm chặt lấy.

      chút cũng khó tưởng tượng, vừa đến buổi tối xảy ra chuyện gì, hơn nữa đối mặt với tinh lực dư thừa của người đàn ông này, càng muốn cũng biết, làm gì với mình.

      Làm sao bây giờ?

      cũng muốn phải cự tuyệt , nhưng là… rất lúng túng, rất thẹn thùng!

      phiền muộn buông hai chân của mình ra, đem thân thể mình chìm ngập vào trong nước, mà đầu cũng chầm chậm chìm xuống, cuối cùng ở trong nước lần nữa than thở, vết nước phồng đột nhiên xuất , phát ra tiếng động “Phốc phốc “.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      khẩn trương, rất hoảng hốt…

      Thôi!

      chợt hạ quyết tâm, chính điều mà họ là: nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn. Coi như có biện pháp cự tuyệt, vậy tiếp nhận tốt, dù sao cũng phải là lần đầu tiên, hơn nữa cũng nhiều tuổi rồi, còn có cái gì phải nhăn nhó hay sao?

      Mặc kệ, bất cứ giá nào!

      Tử Thất Thất hạ quyết tâm, đột nhiên từ trong bồn tắm đứng lên. “Ào” tiếng, bọt nước văng khắp nơi, im lặng cúi đầu, kinh ngạc há to miệng của mình.

      thể nào…”



      Bên trong gian phòng

      Mặc Tử Hàn mặc màu trắng áo ngủ, đem áo ngủ vạt áo trước rộng mở hơn phân nửa, lộ ra cơ ngực tráng kiện của mình, sau đó nửa nằm ở giường, hai tay khí phách dựa vào đầu giường. Nhưng là bỗng nhiên lại cảm thấy động tác này quá mức phách lối, giống như mình là hắc đạo côn đồ cắc ké, mặc dù mình là người trong hắc đạo, nhưng mà ở trước mặt , còn muốn lộ ra, hấp dẫn, đẹp trai, mê người, bộ dáng đàn ông tràn đầy mị lực, cho nên vội vàng hấp tấp ngừng thay đổi động tác của mình, tìm kiếm kiểu hoàn mỹ nhất, cuối cùng… ngàn người mới chọn được người, tiếp tục nửa nằm ở giường, chân trái đặt ngang, đùi phải cong lên, tay trái tùy ý đặt ở bên cạnh, tay phải là cầm ly cao cổ, thỉnh thoảng khẽ nhấp cái rượu đỏ trong ly, mà thái độ của cực kỳ hấp dẫn lười biếng, hai mắt càng đầy thâm tình nhìn về phía cửa phòng tắm đóng chặt.

      OK! Per¬fect!

      Vô cùng hoàn mỹ!

      bày xong tư thế chờ đợi Tử Thất Thất, thời gian dài dằng dặc qua, thân thể của có chút đau nhức, lúc này gương mặt 囧 thái, ở trong lòng mình hỏi thăm: rốt cuộc mình làm gì? Đứa ngốc sao? Ngu ngốc sao? Tại sao phải khẩn trương? Tại sao phải làm chuyện như vậy? Tự nhiên điểm cũng tốt?

      “Ai…” sâu than thở, định khôi phục lại dáng vẻ, nhưng lúc này…

      “Rắc rắc!” Phòng tắm cửa phòng bị chợt mở ra.

      Mặc Tử Hàn cơ hồ là trong lúc điện quang hỏa thạch, mới vừa thiết kế tốt tư thế, cũng đồng thời bày ra vẻ mặt tốt, vô cùng tự nhiên khẽ di động tay phải của mình, đem vật cầm trong tay ly cao cổ chuyển qua bên mồm của mình, nhàng uống lấy chất lỏng màu đỏ trong chén.

      Cửa phòng tắm.

      Tử Thất Thất mặc áo choàng tắm dài, bao bọc toàn bộ thân thể mình ở trong áo choàng tắm, chỉ hở hai chân của mình, đứng ở cửa, đồng thời hai mắt nhìn về phía Mặc Tử Hàn nửa nằm ở giường.

      “Tắm xong?” Mặc Tử Hàn đem khóe miệng ly cao cổ dời , giọng ưu nhã mở miệng.

      “Ừ!” Tử Thất Thất giọng trả lời, mặt đỏ ửng sâu hơn chút.

      “Nếu tắm xong, như vậy… Liền… nằm ngủ !” Giọng Mặc Tử Hàn hiển lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng lại ngừng khống chế mình, nhất định thể để cho mình bại lộ khẩn trương cùng hốt hoảng.

      “Ừ!” Tử Thất Thất giọng trả lời, sau đó liền từng bước từng bước tới bên giường, hai chân bước lên giường, nằm lên giường, sau đó đắp kín mền, chuẩn bị ngủ.

      Mặc Tử Hàn thấy đưa lưng về phía mình, thầm thở ra hơi, sau đó cũng trượt xuống thân thể của mình, nằm ở giường, hơn nữa bàn tay an phận bắt đầu đụng vào , từ hông của , đem thân thể mảnh mai của , từ từ ôm lấy.

      Tử Thất Thất đột nhiên mở to hai mắt của mình, khẩn trương trấn định.

      Mặc Tử Hàn thấy có cự tuyệt, liền đem tay mình từ hông hướng lên, đụng vào trước ngực mềm mại của , nhàng vuốt ve, cũng đem thân thể chính mình, dán lên lưng .

      Mặc dù mặc áo choàng tắm, nhưng lồng ngực nóng bỏng của như cũ truyền lại đến sống lưng của , giống như trước kia hai người, căn bản cũng có bất kỳ ngăn cách, chỉ có hai người bọn họ da thịt dán chặt vào nhau. Tử Thất Thất khẩn trương bùm bùm nhảy loạn ở trong lòng, mà tay Mặc Tử Hàn càng lúc càng lớn mật, ngừng vuốt ve , giống như rắn ngừng chạy loạn người , mà thở hơi thở ở bên tai của cái lại cái vang lên, đột nhiên… Dưới người giây thần kinh nào đó thức tỉnh, đặt ở đùi .

      Tử Thất Thất khiếp sợ lần nữa trợn to cặp mắt của mình, Mặc Tử Hàn có chút gấp gấp khó dằn nổi ở bên tai của : “Tử Thất Thất… muốn…”

      được!”

      Tử Thất Thất lập tức cự tuyệt , cũng từ giường ngồi dậy, thoát ra khỏi ngực của .

      Lồng ngực Mặc Tử Hàn đột nhiên lạnh lẽo, khẽ kinh ngạc nhìn khuôn mặt đỏ rực của , sau đó từ từ ngồi dậy, nhìn , “Có phải em muốn sao? đụng em, em cảm thấy ghét sao?”

      “Cũng phải như vậy!” Tử Thất Thất trả lời.

      “Vậy vì cái gì?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi.

      “Bởi vì… Bởi vì…” Tử Thất Thất lúng túng tái diễn, sau đó ấp úng , “Bởi vì em… Cái đó… Đại di mụ… Đến rồi!”

      Đại di mụ?

      Mặc Tử Hàn đột nhiên kinh ngạc, sững sờ nhìn mấy giây, sau đó lại đột nhiên cười to: “Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…”

      Tử Thất Thất nhìn cười to, lập tức tức giận , “ cười cái gì? Cái này có cái gì buồn cười? Phụ nữ đều là như vậy, này rất bình thường à? Em này… Đừng cười… Cười nữa em liền khách khí với đâu…”

      “Ha ha ha… Ha ha ha ha ha… đáng …” Mặc Tử Hàn khẩn trương bởi vì tiếng cười của mình mà thay đổi toàn bộ, ngược lại, bộ mặt tà ác trong nháy mắt ra. giảo hoạt đến gần mặt của , sau đó tà mị mà : “ hiểu, cái đó của em tới, như vậy với em cái kia, chỉ là ngược lại, trừ nơi đó ở ngoài, nơi nào cũng có thể đụng chứ?”

      “Sao?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

      “Nếu là như vậy, vậy cũng khách khí, muốn khởi động!” Mặc Tử Hàn xong, dùng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy , sau đó lật người đè lại giường.

      Tử Thất Thất trợn to hai mắt nhìn cười tà, đại não trống trong nháy mắt khôi phục ý thức, “ được làm loạn, buông em ra, em muốn ngủ, hơn nữa… Khởi động là có ý gì? Em cũng phải là thức ăn!”

      “Đối với , em là thức ăn ngon nhất cái thế giới này!” Mặc Tử Hàn nặng nề đè ép , cười tà .

      … Cái người này là đại háo sắc, cút ngay !” Tử Thất Thất đầy mặt đỏ bừng rống to.

      “Ha ha ha… Muốn từ nơi nào ăn xong đây? Quả nhiên hay là từ đào bắt đầu mới được!”

      “Cái gì? đào? cần…”

      “Như vậy từ trước hết dâu tây cũng tốt lắm!”

      “A a a a… Em cần ——”

      nữ hoàn toàn có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể khóc ra nước mắt…



      Ngoài cửa phòng

      Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Ái, cộng thêm Vũ Chi Húc, Mộc Sâm, cùng Tuyết Lê, sáu người cùng nhau đứng ở cửa phòng, nghe bên trong phòng truyền ra thanh .

      “Hắc hắc he he…” Mặc Thiên Ái vui vẻ cười, mặt đắc ý : “Em sai chứ? Ba tối hôm nay kiếp, hơn nữa dễ làm vận động kịch liệt, em quả nhiên là vị thần coi là… Có đúng hay , Mộc Sâm!”

      “Dạ!” Mộc Sâm cúi đầu trả lời.

      “Hừ? Thần toán? xem em nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là vị thần bà? Hơn nữa còn là thần bí lẩm nhẩm lão bà bà!” Mặc Thiên Tân châm chọc xong, trực tiếp tổn hại .

      cái gì? Em là bà cốt? là thấy bói!” Mặc Thiên Ái tức giận.

      chính là nhân loại hoàn chỉnh triệt để, hơn nữa giờ ngủ của loài người lúc đến, muốn ngủ giấc tốt rồi, như em, bà cốt cũng mau trở về phòng , ngàn vạn đừng hơn nửa đêm ra ngoài dọa người, biết ?” Mặc Thiên Tân xong, mặt đắc ý xoay người, vừa hướng mình phòng ngủ , vừa : “Tuyết Lê, chúng ta !”

      Tuyết Lê mặc dù có bất kỳ phản ứng nào, nhưng là hai chân cũng là theo phía sau cậu, cùng nhau hướng tới phòng của bọn họ.

      Mặc Thiên Ái tức giận nhìn bóng lưng của cậu, sau đó dụng sức dậm chân cái, : “Hừ, nếu như em có thể hù chết người, đầu tiên phải hù chết ! Mộc Sâm, chúng ta cũng !”

      “Dạ!” Mộc Sâm đáp trả, liền theo về phía ngược lại.

      Mà lúc này, Mặc Thiên Ân nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chân mày sâu nhíu lên, gương mặt lo lắng.

      “Thế nào? Ghen tỵ?” Vũ Chi Húc đột nhiên xấu xa mở miệng.

      Ghen tỵ?

      Mặc Thiên Ân quay đầu nhìn , lạnh lùng , “Cháu vì sao phải ghen tỵ?”

      “Bởi vì cháu thích mẹ nhất, bây giờ cùng người đàn ông khác cùng giường chung gối, hơn nữa còn làm chút chuyện tình, cho nên cháu sợ mẹ cháu đối với người đàn ông kia thích vượt qua cháu, đồng thời cháu ở đây ghen tỵ, ta có thể ngủ cùng với mẹ cháu, mà cháu lại được!” Vũ Chi Húc vui vẻ xong, cố ý kích thích cậu.

      Nhưng Mặc Thiên Ân chẳng những có vẻ mặt tức giận, ngược lại thay đổi vô cùng tỉnh táo, hơn nữa còn theo dõi ánh mắt của , vô cùng nghiêm túc , “Chú là chính chú sao?”

      Nụ cười mặt Vũ Chi Húc trong nháy mắt cứng ngắc.

      “Đừng cho là cháu biết tâm tư của chú, cũng đừng cho là chú có thể đoán được tâm tư của cháu, mặc dù cháu , nhưng mà cháu lại ngốc, còn có… Loại nghe lén nhàm chán này về sau đừng có gọi cháu, cháu rất nhiều việc!” Mặc Thiên Ân lạnh lùng xong, liền lập tức xoay người, cũng hướng phòng của mình tới.

      Vũ Chi Húc sững sờ đứng tại chỗ, khuôn mặt hắc tuyến.

      “Haizz…” nghĩ tới đống tuổi, lại bị tiểu quỷ năm tuổi cho á khẩu trả lời được, là… mất thể diện.

      “Haizz…” Lại lần nữa than thở, sau đó cũng xoay người, tới phòng của mình.

      Chợt!

      Khi ngang qua cửa cầu thang, thấy được An Tường Vũ dựa vào vách tường cửa cầu thang, mặt nặng nề.

      Trong nháy mắt, lòng của lại lần đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động lên.

      “Hắc, bại tướng dưới tay, ngươi ở đây làm gì đó?” mở miệng tổn thương người.

      An Tường Vũ hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm , lạnh lùng : “ cần ngươi quan tâm!”

      “Thế nào? Ở đây mình thầm thương tâm sao?” Vũ Chi Húc xong, liền tới bên cạnh ta, bắt chước dựa lưng vào vách tường.

      “…” An Tường Vũ đột nhiên trầm mặc, để ý tới .

      Khóe miệng Vũ Chi Húc nâng lên xấu xa, tiếp tục mở miệng : “Từ buổi sáng liền biến mất thấy bóng người, mà bây giờ lại đột nhiên xuất , thế nào? Ngươi rất để ý Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn ở trong phòng làm gì sao? Chẳng lẽ ngươi còn thích Tử Thất Thất?”

      An Tường Vũ nghe lời của ta, đột nhiên quay đầu, lại lần nữa nhìn chằm chằm ta : “Chuyện liên quan ngươi, cần ngươi quan tâm!”

      “Bị tôi trúng rồi hả?” Vũ Chi Húc đắc ý.

      “…” An Tường Vũ trả lời, mà là đột nhiên đứng thẳng thân thể của mình, chuẩn bị rời .

      “Này!” Vũ Chi Húc gọi ta lại, sau đó tiếp: “ ra tôi vẫn luôn rất hiểu, tại sao năm năm trước phải ở lại bên người Tử Thất Thất đây? Hơn nữa tôi nghe tính tình vốn phải như thế, chẳng lẽ là bởi vì Tử Thất Thất mà thay đổi sao?”

      Hai chân An Tường Vũ đột nhiên dừng lại, nhưng mà mặt vẫn lạnh như băng, cũng có quay đầu nhìn ta, mà là lạnh lùng mở miệng, : “Có hay quá nhiều rồi, nguyên nhân tôi lưu lại hiếu kỳ như vậy sao? Hay là bởi vì Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn bây giờ ở cùng nhau để cho tâm loạn như ma, cho nên liền muốn mượn tôi tới dời tình cảm của đây? Đúng rồi… Có thể mời về sau có việc gì đừng cùng tôi chuyện? Tôi … Rất chán ghét !”

      xong, liền sải bước mở cửa ra, xuống lầu .

      Vũ Chi Húc đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu sau đó.

      ràng như vậy sao?

      chỉ có tiểu quỷ, ngay cả cái người đàn ông cùng chung sống, cũng nhìn thấu đối với Tử Thất Thất có tình cảm.

      “Haizz…” sâu than thở, sau đó khóe miệng lần nữa nâng lên nụ cười xấu xa.

      Xem ra mối tình đầu của chưa có nở hoa cũng khô héo, biết mùa xuân thứ hai của lúc nào xuất đây? Quả nhiên người, rất là tịch mịch…

      ***

      Sáng sớm ngày thứ hai

      Phòng ngủ chính lầu hai.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng bị thanh thúy gõ vang, Chung Khuê đứng ở trước cửa sổ từ từ xoay người, trong tay cầm gậy đúc đầu chim ưng giống như trước kia, mặt mũi so với năm năm trước già nua chút ít, nhưng hai mắt vẫn giảo hoạt như thế, toàn thân cũng đều tràn đầy uy nghiêm.

      “Vào!” Lão phát ra thanh xanh ngắt, lạnh lùng mở miệng.

      “Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia xuất ở cửa phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :