1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 285: Bách Hiên, em muốn gả cho , hài lòng chứ!



      Phòng bệnh

      Bách Hiên vẫn nằm tĩnh lặng giường bệnh, máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra thanh nhịp nhàng, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt chút sức sống. Nếu có bình ôxy phát ra tiếng nhè , lờ mờ hơi nước, giống như là người chết, còn sinh khí.

      Đột nhiên…

      “Cạch cạch” cửa phòng mở ra, Tử Thất Thất tiến vào bên trong phòng bệnh, tới bên giường.

      Lần này rất bình tĩnh, tâm tình cũng bất an như trước, cả người đều vô cùng an tĩnh, chỉ có thái độ vô cùng xót xa, lộ vẻ ưu thương rất chân thực.

      từ từ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, sau đó nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của Bách Hiên.

      “Bách Hiên… có thể nghe được thanh của em ?” giọng mở miệng, cố nở nụ cười đầy chua xót

      “…” Bách Hiên trầm mặc có bất kỳ thay đổi, vẫn như cũ đắm chìm trong cơn hôn mê.

      Tử Thất Thất học cách chuyện từ Thiên Tân cùng Tuyết Lê, tiếp tục hơi cười cười , “Cám ơn cứu em thêm lần nữa, xem ra em lại nợ thêm ân tình, là quá tệ, em phải làm thế nào để trả lại đây? Như thế này có được ? nhanh lên chút tỉnh lại, cái gì, em đều đồng ý, dù phải làm trâu làm ngựa làm heo làm chó, thậm chí là làm con mèo con đáng , em đều ưng thuận. có thể nào tỉnh lại hay ????

      “…” Bách Hiên như cũ phản ứng chút nào.

      Tử Thất Thất tiếp tục mỉm cười nhìn , , “ đại ngốc, tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao muốn vì người như em mà từ bỏ tính mạng của mình? Ngu ngốc… Đại Ngốc Nghếch… là người đàn ông ngu ngốc, đặc biệt ngu ngốc, ngốc nhất thế gian này…

      “…” Bách Hiên vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      Tử Thất Thất bắt đầu cảm thấy chống đỡ nổi, nét mặt xụ xuống, lộ ra vẻ thống khổ.

      “Bách Hiên…” lại lần nữa kêu tên , giọng run rẩy, “ mở mắt nhìn em có được hay ? cần phải chết có được hay ? Ít nhất cũng phải để cho em đền đáp ân tình của chút chứ, cầu xin , sống lại , sống sót , tiếp tục sống khỏe mạnh . Chỉ cần còn có thể sống, muốn thế nào em đều đồng ý … Em nỗ lực , đem hết toàn lực để , từ từ làm bản thân . Em nhất định cố gắng hết khả năng, cho nên cầu xin … Cầu xin cho em cơ hội … Cầu xin cho em cơ hội… Dù là chỉ có năm cũng tốt… Dù là chỉ có tháng cũng tốt… cần chỉ có ba ngày, cần chỉ có thể nằm ở giường, được chết dễ dàng như thế… Em cầu xin … Bách Hiên…”

      nắm chặt hai tay khóc thành tiếng

      … Lại như cũ có đáp lại.

      Sau đó rất lâu

      Nước mắt của hơi hơi khô rồi, mặc dù vẫn có thể tiếp tục rơi, lại đột nhiên hít hơi sâu, ngẩn mặt nhìn Bách Hiên ngủ say, nở nụ cười xinh đẹp nhất. Mười ngón tay đan xen hết sức cầm chặt tay , “Em hiểu, em hiểu rồi, em làm khó bắt sống lại, em cầu xin , van xin ! Cho dù còn ba ngày cũng sao, còn hai ngày cũng chẳng quan hệ, bốn mươi mấy giờ càng quan hệ, em quyết định, em suy nghĩ cách nghiêm túc rồi, em muốn hoàn thành tâm nguyện của , em muốn…” đột nhiên dừng lại lần nữa, khóe miệng cong lên cao, vui vẻ , “Em muốn gả cho !”

      nợ rất nhiều quá nhiều, căn bản là trả nổi, cũng có biện pháp đền đáp, càng đủ thời gian để đền đáp. biết chỉ còn sống được có ba ngày,cho nên thời gian vừa rồi suy nghĩ rất nhiều, phải làm gì để ít nhất là hoàn thành tâm nguyện của ? Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên tâm nguyện lớn nhất của , chính là muốn cùng kết hôn? Bởi vì từng thà từ bỏ tất cả cũng muốn cùng sang , thà bị người khác xem thường cũng muốn cùng ở chung chỗ. Cho nên trải qua hồi nghĩ sâu tính kỹ, nhận định tâm nguyện lớn nhất của , chính là muốn làm vợ , việc duy nhất có thể làm lúc này, chính là gả cho … Làm vợ của Bách Hiên.

      “Chúng ta ngày mốt liền kết hôn có được hay ? Để cho em nghỉ ngơi chút, cũng cho em chuẩn bị chút, sau đó chúng ta liền chính thức ở lễ đường cử hành hôn lễ, để cho chúng ta chính thức trở thành vợ chồng… Có được hay ?” giọng mỉm cười hỏi , nhìn khuôn mặt , sau đó dịu dàng nâng bàn tay lên, lại lần nữa mở miệng , “Em muốn trở thành vợ của rồi, hài lòng chứ?”

      Đột nhiên!

      Khi vừ xong chữ cuối khóe mắt Bách Hiên thoáng chút cử động

      Tử Thất Thất sửng sốt, sau đó vui mừng , “Bách Hiên, tỉnh rồi sao? nghe được em chuyện sao? nghe được em chuyện có đúng hay ?”

      vui mừng đứng lên, sau đó hốt hoảng xoay người, la to, “Mọi người ơi —— có ai —— Bách Hiên tỉnh rồi —— ấy nghe lời tôi rồi —— bác sĩ —— mau tới ——”

      Sau mấy giây…

      “Cạch ——” cửa phòng được mở ra, Bạch trú chạy vọt vào, vừa hốt hoảng thở, vừa nhìn , “Làm sao vậy?”

      Tử Thất Thất khẩn trương bắt cánh tay lại, , “Lúc em chuyện với ấy, ánh mắt của ấy bỗng nhúc nhích, ấy nghe được lời em . mau lại xem , có phải ấy tỉnh rồi ? Có phải ấy chết đúng ?!”

      Bạch Trú nghe …, lập tức tới đầu giường, nhanh chóng nhìm qua lượt các dụng cụ y khoa giường, sau đó nghiêm túc kiểm tra thân thể của ta,mở mí mắt ta, xem qua lần.

      “Như thế nào? ấy phải tỉnh rồi sao?” Tử Thất Thất khẩn trương hỏi.

      Bạch Trú đứng thẳng người, sau đó xoay người nhìn , thất vọng , “ ta có tỉnh lại, có lẽ ta có thể nghe tiếng của , nhưng chỉ là phản xạ của thần kinh mà thôi, cho nên…”

      ấy mới vừa vặn đáp lại em lúc em hỏi ấy, mí mắt của ấy lại đột nhiên cử động, ấy nhất định có thể nghe được lời em , ấy nhất định có thể tỉnh lại!” Tử Thất Thất đẩy Bạch Trú đến bên giường, lắc lắc người Bách Hiên, , “Tỉnh … Bách Hiên tỉnh lại mở mắt cho ta biết nghe được lời của em rồi, mở mắt cho ta biết tỉnh rồi, mở mắt cho ta biết sao… nhanh lên chút mở mắt… nhanh lên chút tỉnh lại … Bách Hiên… Bách Hiên… Bách Hiên… Tỉnh lại …”

      “Tử Thất Thất!”

      Bạch Trú đột nhiên bắt được tay của , ngăn lại mà , “ nên quấy rầy ta, nội tạng của ta hư hại, chẳng lẽ muốn làm cho ta nhanh nhanh mà chết hay sao? Hơn nữa cũng nên tỉnh táo chút, đừng quên trong bụng còn có em bé!”

      Thân thể Tử Thất Thất bất động, cứng ngắc sửng sốt.

      sai!

      Bây giờ Bách Hiên thể tùy tiện mà lộn xộn, cũng thể bởi vì tâm tình kích động mà để cho mình thân thể xảy ra vấn đề thêm lần nào nữa. phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, nếu có thể đáp lại , nhất định có biện pháp đánh thức , sai… Là như thế này, chính là như vậy…

      “Em biết rồi, em lộn xộn, em kích động, em muốn về nghỉ… Em muốn nghỉ ngơi… em muốn nghỉ ngơi cho khỏe… sai, em muốn nghỉ ngơi…” Tử Thất Thất đột nhiên ngừng nỉ non, sau đó từ từ xoay người, thận trọng bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.

      Bạch Trú hoảng sợ nhìn phản ứng của , khỏi cau mày lo lắng.

      có vấn đề sao?

      Nhưng ngàn vạn lại đừng xảy ra chuyện gì a…



      Hành lang có mái che

      Tử Thất Thất vừa vừa ngừng nỉ non, cẩn thận từng bước , chỉ sợ sơ ý chút thương tổn đứa bé trong bụng.

      Ở cửa phòng VIP, Mặc Tử Hàn vẫn dựa vào vách tường ngửa đầu nhìn nóc nhà trắng như tuyết, lẳng lặng chờ đợi Tử Thất Thất trở lại. Thế nhưng, cần trở lại nhanh như vậy, bởi biết những gì – điều mà hề muốn, rất đau khổ

      “Mặc Tử Hàn…”

      Nghe tiếng Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn hơi giật mình, quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch…

      “Em về rồi!” Mặc Tử Hàn giọng mỉm cười xong, liền ngay lập tức tiến lên vịn vào người khẽ lay lay.

      Tử Thất Thất mất hồn, từ từ khôi phục vẻ mặt ưu thương, sau đó nắm tay , nhàng từ từ mở miệng, chần chờ , “ đúng lúc, em có việc muốn với , chúng ta vào trong !”

      Lòng Mặc Tử Hàn đột nhiên như bị siết chặt, vẫn cố đè nén cảm xúc cười cười, rất tự nhiên , “Được!”



      Trong phòng bệnh

      Hai người cùng nhau vào phòng bệnh, Mặc Tử Hàn trước đem đỡ đến bên giường, để cho nửa nằm giường nghỉ ngơi, sau đó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, hai mắt dịu dàng nhìn , nhàn nhạt cười , “Em nghĩ cùng chuyện gì?”

      “Em…” Tử Thất Thất chậm rãi mở miệng, đột nhiên dừng lại nên lời

      Tay Mặc Tử Hàn khỏi từ từ nắm chặt, sau đó như cũ tự nhiên cười , “Em rốt cuộc muốn cái gì với ?”

      “Em… Em…” Tử Thất Thất do dự.

      “Em còn có chuyện gì muốn giúp em làm sao? Em , chỉ cần là cho biết, nhất định làm tất cả cho em!” Mặc Tử Hàn mặn mặn nhạt nhạt ra những lời này, thanh dịu dàng như nhìn thấu lòng .

      Tử Thất Thất theo dõi khuôn mặt tươi cười, lời dịu dàng, đột nhiên dùng đôi tay gắt gao nắm chặt ga giường.

      là quá giảo hoạt rồi!

      Người đàn ông này là quá giảo hoạt rồi!

      Có thể vẻ mặt như vậy nhìn , có thể dùng những lời như thế với , nhất định sớm biết làm những gì? thông minh như vậy, nhất định sớm đoán được quyết định gả cho Bách Hiên? Cho nên từ tỉnh lại cứ như vậy dịu dàng, thậm chí có thể là cẩn thận, hết lần này đến lần khác buông lời dịu dàng… Chính là muốn cho cách nào mở miệng!

      Người đàn ông đáng ghét!

      Lại còn dùng thủ đoạn xảo quyệt!

      “Hèn hạ!” đột nhiên hung hăng phun ra hai chữ này.

      “Em cái gì?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi.

      “Em hèn hạ, em là đồ vô lại, là người đàn ông vừa bỉ ổi vừa vô liêm sỉ!” giận dữ mắng, hốc mắt lấm tấm nước.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng tức giận, như cũ cười , “Chỉ cần lời là từ trong miệng em rai, đều cực kỳ vui vẻ tiếp nhận!”

      cần dùng lời ngon tiếng ngọt, cần dùng nụ cười đó, cũng cần lại dùng thanh như vậy chuyện với em… Em…Em…Em…” lại lần nữa á khẩu, chần chờ hồi lâu sau, mới kiên quyết hít sâu hơi, , “Em quyết định cùng Bách Hiên kết hôn!”

      Nụ cười mặt Mặc Tử Hàn liền biến mất, sững sờ nhìn , nhìn lâu…

      “Em quyết định rồi sao?”.

      “Ừ!” Tử Thất Thất nhàng gật đầu cái.

      Tim Mặc Tử Hàn trong nháy mắt giống như bị đâm nhát, chỉ là đau đớn kịch liệt, còn có sâu tuyệt vọng.

      “Em muốn gả cho sao? Em phải…” hơi dừng lại, đau đớn , “Rời bỏ sao?”

      Tử Thất Thất nhìn vẻ mắt ưu thương của , tay nắm ga giường chặt hơn, , “ xin lỗi… Em có cách nào thực lời hứa với , thể gả cho , thể ở cùng chỗ với , em… Quyết định ra !”

      Mặc Tử Hàn nghe , từng chữ từng lời giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim của , khiến tim vỡ tan trong chốc lát

      Nghĩ tới giây phút hai người bọn họ cùng nhau từ lầu rớt xuống kia, cũng đoán được muốn rời khỏi , mà từ khi tỉnh lại, thấy khẩn trương đến xem tình trạng Bách Hiên, cũng biết, nhất định lựa chọn phương pháp này.

      muốn!”

      đồng ý!”

      cự tuyệt!”

      tuyệt đối cho phép em rời bỏ , em chỉ có thể ở lại bên cạnh , làm người phụ nữ của !”

      Những lời này… Trong lòng của ngừng gầm thét, thế nhưng lại có cách nào ra khỏi miệng, càng thêm có cách nào cự tuyệt, bởi vì hi sinh của Bách Hiên đối với , là quá nhiều rất nhiều nhiều… Bách Hiên tại lại vì bỏ mạng, thậm chí dùng tánh mạng của mình cứu mẹ con thể nào so sánh với ta, cách nào cùng ta tranh đoạt, cách nào… Vượt qua ta…

      “Haha…” đột nhiên cười khẽ, cười vô cùng thống khổ.

      hiểu rồi… đồng ý!” miễn cưỡng chấp nhận, nhẫn nại chịu đau đớn với trái tim bị xé rách, tiếp, “ phải vừa rồi sao, chỉ cần là em ra, toàn bộ đều vì em mà chấp nhận, cho nên… bằng lòng để em gả cho Bách Hiên, để cho em rời xa , cũng như vậy với em… Buông tay!”

      Trong nháy mắt!

      Nước mắt Tử Thất Thất tuôn ra, từng giọt từng giọt lần lượt rơi xuống.

      Trái tim là đau!

      Giống như người bị cướp mất tất cả, vừa đau, lại vô ích, lại khó chịu…

      muốn rời , muốn nghe những lời vừa rồi, nhưng là… có bất kỳ phương pháp xử lí rồi.

      Mặc Tử Hàn nhìn đôi mắt đẫm nước của , đau lòng vươn tay nhàng lau, sau đó khổ sở cười , “Đừng khóc, ràng em là người rời bỏ , tại sao lại khóc? Người khóc là mới phải chứ?”

      khóc sao?” Tử Thất Thất nghẹn ngào hỏi, trêu đùa muốn xoa dịu bầu khí, thất thường như đứa trẻ

      đương nhiên có thể khóc, bây giờ khóc, em thấy sao?” Ngón tay của nhàng vuốt ve gò má tràn đầy nước mắt của .

      Tầm mắt Tử Thất Thất vì nước mắt mà mơ hồ nhìn mặt của , nước mắt của , nhưng trong giọng của nghẹn ngào, còn có run run. có thể cảm nhận được, mắt nước ngừng xuống, giọt lại giọt, viên lại viên… Giống như giờ phút này nước mắt dạng… Liên tiếp ngừng…

      xin lỗi!” lớn tiếng xin lỗi, đưa tay ra ôm chặt lấy , sau đó ngừng tái diễn, “ xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

      Mặc Tử Hàn nhàng ôm lấy thân thể mỏng manh , cái tay đặt gáy, cái tay nhàng vỗ sống lưng run rẩy của , “Đừng khóc, em đừng để tâm tình kích động, cẩn thận con của chúng ta!”

      “Em hiểu , em hiểu em thể như vậy, nhưng là nước mắt của em ngừng được… Làm thế nào bây giờ? Em thể ngừng được, thể làm trái tim bớt đau hơn, em có cách nào tự khống chế được… Mặc Tử Hàn, em , em , em rất rất , nhưng em có biện pháp…Em có biện pháp…Em… có biện pháp…”

      Mặc Tử Hàn hơi buộc chặt cánh tay của mình, đem lấy ôm chặt trong ngực, thống khổ , “ hiểu, hiểu tất cả mà!”

      xin lỗi…” Tử Thất Thất lại lần xin lỗi.

      “Đừng xin lỗi nữa, đây phải là lỗi của em!”

      xin lỗi…”

      “Đừng khóc, em nên tự trách mình!”

      xin lỗi…”

      “Nghe lời… Ngoan… cần với ba chữ này, được ?”

      “Ừ ô…” Tử Thất Thất dùng sức cắn bờ môi, để cho mình chuyện, để cho mình phát ra tiếng khóc.

      Có lẽ… Đây là quyết định sai lầm, nhưng là… Đây cũng là chuyện duy nhất có thể làm…

      Bách Hiên!

      Em muốn gả cho

      bằng lòng ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 287: Đột nhiên thức tỉnh, giống như hồi quang phản chiếu!



      Hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên che lên tầng hơi nước, trong nháy mắt lỗ mũi liền chua, nhưng lại nhẫn nại cho nước mắt rơi nước, run rẩy khóe miệng nụ cười, , “Cám ơn!”

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp, từ từ đưa tay, nhưng tại khắc sắp chạm vào liền dừng lại, sau đó từ từ để tay xuống.

      thể đụng vào , bởi vì chỉ cần vừa chạm đến da thịt , vừa cảm thụ nhiệt độ của , khống chế được trái tim mình, càng khống chế được thân thể của mình, nhất định mạnh mẽ đem rời khỏi địa phương này, nhất định phá hư hôn lễ, cho nên muốn nhẫn nại, vô luận như thế nào đều muốn nhẫn nại vọng động của mình.

      Tử Thất Thất trầm mặc nhìn mặt , nhìn nụ cười mặt cùng bản thân dạng hơi run rẩy, liền nhịn được lòng.

      xin lỗi…

      Ba chữ này cách nào ra.

      Tại sao vào lúc này ra miệng?

      ràng lắm, có thể là bởi vì ra ba chữ này, liền bày tỏ quan hệ hai người bọn họ, chính thức đoạn tuyệt thôi…

      “Thất Thất…” Phương Lam trầm mặc nhìn bọn họ, đột nhiên giọng kêu.

      “À? A…” Tử Thất Thất hốt hoảng hồi hồn.

      “Chúng ta nên , hôn lễ sắp bắt đầu!” Phương Lam đành lòng nhắc nhở.

      “Ừ, mình biết rồi!” mỉm cười trả lời, sau đó nhìn Mặc Tử Hàn , “Em !”

      “Ừ!” Mặc Tử Hàn nhàng gật đầu.

      Tử Thất Thất chậm rãi xoay người, nặng nề bước chân, từng bước từng bước về phía điện đường hôn lễ, từng bước từng bước rời khỏi bên cạnh .

      Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng xinh đẹp, khóe miệng thống khổ mỉm cười.

      Đột nhiên hít sâu hơi, sau đó cao ngẩng đầu, bởi vì… Ánh mắt của đột nhiên mơ hồ…

      Kia hẳn là tân nương của , kia hẳn là người phụ nữ của , tuy nhiên nó thuộc về .

      “Chém giết trở lại, chém giết a…”

      giành, ngươi rồi, chém giết a…”

      “Nhanh giành a, nhanh a…”

      Trong thân thể giống như có người khác ngừng rít gào, ngừng chi phối , muốn đem Tử Thất Thất cách xa đoạt lại.

      “Câm miệng ——” đột nhiên gầm , khiến thanh trong thân thể thanh biến mất.

      cũng muốn chém giết a, nhưng giành xong sau đây? Có thể hạnh phúc sao?

      Đáng chết!

      “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

      ngừng mắng, khống chế mình, đè nén mình…

      là thống khổ, khó chịu, loại cảm giác này bao nhiêu năm có, đời này lần thứ hai thống khổ như vậy, giống như móc phần trong thân thể của , khó chịu chí cực!

      ***

      Lễ đường kết hôn

      Tân khách ngồi hai bên thảm đỏ, hoa tươi vây quanh cả đại sảnh, tuy rằng bởi vì thời gian dồn dập người tới vô cùng thưa thớt, nhưng lại như cũ vô cùng long trọng, giống như Thiên đường, xinh đẹp làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

      Chợt, khúc quân hành hôn lễ vang lên, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa lễ đường.

      Tử Thất Thất mặc áo cưới xinh đẹp màu trắng, đứng ở đầu thảm đỏ, mà đầu khác, Bách Hiên ngồi xe lăn, người mặc lễ phục kết hôn màu trắng, đầu vô lực hướng phía bên phải, hôn mê ở nơi đó chờ .

      Tử Thất Thất ngẩng đầu, nhìn Bách Hiên cách đó xa, khóe miệng hơi nâng lên, sau đó bước… bước… bước… Từ từ đến gần , mấy tân khách bên cạnh nhìn Tử Thất Thất cũng kinh ngạc sửng sốt chút, sau đó bắt đầu bàn luận xôn xao.

      “Đây phải là người xuất tạp chí sao?”

      “Đúng vậy a. Đúng vậy a, phải là người phụ nữ của thủ lĩnh hắc đạo sao?”

      sai, tin tức Bát Quái còn đặc tả ta!”

      ta tại sao phải trở thành tân nương nhà họ Bách? Người của nhà họ Bách cùng người của hắc đạo có quan hệ gì sao?”

      “Tôi nghe , thiếu gia nhà họ Bách biến thành như vậy, đều là làm hại!”

      “Xem ra… này là sao chổi a!”

      sai, sai!”



      Tử Thất Thất nghe thanh truyền tới bên tai, khóe miệng như cũ treo nụ cười nhàn nhạt, mà trong mắt giờ phút này, chỉ có Bách Hiên ngồi ở xe lăn đối diện.

      Hôm nay dâu của , nhất định phải vui vẻ, nhất định phải vui vẻ cười, nhất định thể lộ ra thương tâm khổ sở.

      Hai chân ngừng đến gần, khi ngang qua tân khách hàng thứ nhất, dùng ánh mắt nhìn chút Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ, hai người bọn họ mặt cũng có bất kỳ nụ cười, chỉ có thống khổ nặng nề, mà ánh mắt bọn họ nhìn , cũng mang theo rất lớn hận ý, còn có nồng đậm chán ghét. Tử Thất Thất thu hồi dư quang, hai mắt tiếp tục xem Bách Hiên ngồi ở xe lăn, lúc này, bước chân của chạy tới trước mặt của .

      Tiếp, vị phù rể đẩy Bách Hiên hôn mê bất tỉnh tới trước mặt Mục Sư, Tử Thất Thất theo bên cạnh , cùng nhau nhìn Mục Sư thần thánh trang nghiêm.

      Hai mắt Mục Sư nhìn lướt qua hai người bọn họ, sau đó vang dội mở miệng, :

      “Tiểu thư Tử Thất Thất, con nguyện ý gả cho tiên sinh Bách Hiên làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng thương ấy, chăm sóc ấy, tôn kính ấy, tiếp nhận ấy, cũng cùng ấy trung trinh đổi, cho đến chết?”

      Tử Thất Thất mỉm cười trả lời, “Con nguyện ý!”

      “Tiên sinh Bách Hiên, con nguyện ý cưới tiểu thư Tử Thất Thất làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng ấy, chăm sóc ấy, tôn kính ấy, tiếp nhận ấy, cũng cùng với ấy trung trinh đổi, cho đến chết?”

      “…” Bách Hiên hôn mê bất tỉnh, trầm mặc ngồi ở xe lăn, cách nào trả lời.

      Trong lễ đường, tất cả thanh cũng dừng lại, mỗi người hai mắt cũng nhìn chằm chằm Bách Hiên hôn mê bất tỉnh.

      Tử Thất Thất từ từ quay đầu nhìn Bách Hiên, nhìn hai mắt nhắm chặt, sau đó giọng mở miệng, , “Bách Hiên, em biết có thể nghe thanh của em, em biết nhất định có thể nghe được, cho nên có thể vì em mở mắt ? có thể vì em tỉnh lại ? Đây là hôn lễ của chúng ta, chẳng lẽ muốn mở mắt xem chút sao?”

      “…” Bách Hiên trầm mặc như trước, hoàn toàn có bất kỳ phản ứng.

      “Bách Hiên, mở mắt nhìn em , người em mặc váy cưới, đầu đội sa mỏng là vì , mặt trang điểm vì , em cũng vì mà đứng ở chỗ này, cho nên mở mắt nhìn em có được ? Làm ơn… Mở mắt nhìn em sắp trở thành tân nương của !”

      “…” Bách Hiên vẫn có chút phản ứng, toàn thân vô lực ngồi ở xe lăn.

      “Bách Hiên…” Tử Thất Thất vẫn như cũ buông tha mở miệng, cũng như cũ treo nụ cười , “Em phải em sao? Vậy chỉ cần em , nhất định đều làm đúng phải ? Như vậy em tại lệnh mở mắt, có thể làm được… Đúng ?”

      “…”

      Bách Hiên lại lần nữa trầm mặc, cả lễ đường cũng tràn đầy khí ngột ngạt, mà chỗ ngồi tân khách bắt đầu vang tiếng .

      kia là đứa ngốc sao? Căn bản cũng thể gọi người chết chứ?”

      là buồn cười, đây là hôn lễ à? bằng chúng ta thôi!”

      “Đừng nóng vội nha, lưu lại xem chút náo nhiệt tồi!”

      “Ai… nhà họ Bách gần trăm năm danh tiếng, xem ra muốn hủy ở hôm nay rồi!”

      “Cho dù danh tiếng nhà họ Bách bị hủy, nhà họ Bách cũng có ai nối nghiệp hương đèn rồi!”

      “Ai…”

      “…”

      mảnh lại phiến than thở trong lễ đường vang lên, Bách Vân Sơn ngồi ở chỗ ngồi chủ vị, dùng sức nắm chặt quả đấm, tức giận cau mày, nhưng Bách Mạc Lệ ngồi bên cạnh ông ta hoàn toàn đem những nghị luận này nghe vào tai, mà nhìn chằm chằm Bách Hiên ngồi ở xe lăn hôn mê bất tỉnh, mong mỏi có thể tỉnh lại.

      Đột nhiên, bên trong cửa dần ra bóng người, mặc dù tầm thường, nhưng khí thế bức người kia lần nữa tập trung tất cả con mắt tân khách, cũng để cho bọn họ đồng thời ngậm miệng lại dám lời nào, dám thở mạnh.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng tức giận quét lần chỗ ngồi tân khách, chân mày khẽ nhíu lại, lộ ra tức giận cực kỳ, khi xác nhận có người còn dám lung tung, mới thu hồi tầm mắt, sau đó tới hàng thứ ba, ngồi bên người Mặc Thâm Dạ.

      lợi hại nha, vừa xuất , liền trấn áp toàn trường!” Mặc Thâm Dạ giọng châm chọc khen ngợi.

      “Đừng vô dụng, đây phải là lúc giỡn!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, hai mắt nhìn về phía Mục Sư trước mặt Tử Thất Thất và Bách Hiên, trong nháy mắt hai mắt lạnh lùng thay đổi dịu dàng, sau đó lại thay đổi ưu thương, cuối cùng biến thành thống khổ.

      Mà Tử Thất Thất cùng Bách Mạc Lệ dạng, hoàn toàn quan tâm tân khách, chỉ chuyên chú nhìn mặt của Bách Hiên, tiếp tục kiên nhẫn đối với , “ có ý định tỉnh lại sao? Chẳng lẽ muốn trả lời vấn đề này sao? Nhanh chút tỉnh lại , sau đó cho em biết, có nguyện ý lấy em hay … Bách Hiên…” hơi dừng lại, sau đó dùng thanh dịu dàng lần , “ có nguyện ý lấy em ?”

      Đột nhiên!

      Con ngươi ở mí mắt Bách Hiên hơi nhúc nhích qua cái.

      Tử Thất Thất thấy được phản ứng của , vui vẻ đột nhiên quỳ gối bên cạnh xe lăn, dùng đôi tay nắm chặt cánh tay của , “ quả nhiên nghe được thanh của em có đúng ? đáp lại em có đúng ?”

      Thanh của vừa rơi xuống, con ngươi Bách Hiên lại lần lay động.

      Quả nhiên!

      biết, có thể nghe được thanh của .

      tốt quá, nghe được!” Tử Thất Thất vui vẻ xong, tân khách cũng kinh ngạc nhìn bọn họ.

      Tại sao có thể có chuyện thần kỳ như vậy?

      Đây là gạt người?

      Chỉ dùng mấy câu liền đem ta đánh thức?

      Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn chuyện sắp xảy ra, mà Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ đều vô cùng kích động nhìn Tử Thất Thất và Bách Hiên, Bách Mạc Lệ càng thêm khẩn trương lấy tay nắm Bách Vân Sơn, Bách Vân Sơn kinh ngạc quay đầu, nhìn người vợ ba ngày để ý tới mình.

      Tử Thất Thất cầm tay lại lần nữa dùng sức, hốc mắt nóng nảy tràn ngập nước mắt, giọt giọt im lặng rơi, khóe miệng như cũ mỉm cười, nghẹn ngào , “ tỉnh lại được đúng ? Annh mở mắt, cố gắng từng cái để cho mình mở mắt ra, em ở trước mặt , nhanh chút mở mắt nhìn em… Nhanh chút , em hôm nay mặc vô cùng xinh đẹp, nhìn, nhất định hối hận, nhanh mở mắt ra , Bách Hiên, nhanh tỉnh dậy …”

      Bách Hiên trầm mặc ngồi, nhưng hai mắt bắt đầu ngừng lay động, lông mi cũng hơi run rẩy, giống như tranh đấu, muốn lập tức tỉnh lại.

      Mà ở trong mộng của , vẫn là tối đen như mực…

      Đây là nằm mơ sao? … Nếu như nằm mơ, tại sao có thể nghe được những thanh quen thuộc đây? Khi ba mẹ đến thăm , nghe được thanh của bọn họ, khi Phương Lam thăm , nghe được thanh của , khi Hạ Thủy Ngưng tới, cũng nghe thanh Hạ Thủy Ngưng, nỗ lực muốn đáp lại bọn họ, nhưng cách nào từ nơi này đen tối này rời , cho đến khi nghe thanh Tử Thất Thất, cho đến nghe muốn gả cho , thế giới đen tối trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng thân thể của lại hoàn toàn thể động đậy, cho nên chỉ có thể dùng con mắt lay động đáp lại , hơn nữa nhìn thấy, là quá tốt… Chỉ là trong phút chốc hạ xuống, thế giới của lại biến trở về tối đen như mực. Sau đó trong thế giới đen tối nghe thanh của Mặc Tử Hàn, cảm nhận được thắt cổ mình, cũng tốt, mình chết cũng thống khổ như vậy, nhưng lại có người ngăn lại , lại nghe đến thanh của Mặc Thâm Dạ, thế nhưng lại xin lỗi, tại sao muốn xin lỗi đây? làm sai điều? Sau đó, hai ngày hồn hồn ngạc ngạc qua, cho đến khi nghe được khúc quân hành hôn lễ, nghe được Mục Sư tuyên thệ, nghe được Tử Thất Thất lại lần nữa…

      gọi !

      dùng thanh xinh đẹp, lần lại lần gọi , nhưng thanh của chợt thay đổi, mang theo giọng mũi, thay đổi bắt đầu nghẹn ngào, thay đổi có chút kỳ quái, chẳng lẽ… Là khóc sao?

      Đừng khóc a…

      Đừng khóc a, Thất Thất…

      dùng tánh mạng của mình cứu em, chính là muốn em khoái khoái lạc lạc sống may mắn hạnh phúc, muốn nghe em khóc. Đừng khóc… Đừng khóc… cần khóc nữa…

      gian hắc ám đáng chết, muốn từ nơi này ra ngoài? muốn mở hai mắt ra, sau đó dùng thanh của mình an ủi ?

      “Bách Hiên, mở mắt a… nhìn em a… Bách Hiên… Bách Hiên…”

      Nghe bên tai ngừng vang lên thanh , hốt hoảng dùng hết tất cả hơi sức muốn mở mắt, nhất định phải mở mắt mới được, muốn dùng sinh mạng cuối cùng nhìn lại bộ dáng của , chuyện với , đem lời trong lòng cho biết, để biết mình muốn nhất cái gì!

      Mở mắt, nhất định phải mở mắt!

      Đột nhiên!

      thấy được tia sáng chói mắt, sau đó ánh sáng càng lúc càng lớn, sáng ngời làm mắt đau, nhưng trong vòng sáng, thấy được người muốn nhìn nhất.

      “Thất Thất…” khàn khàn mở miệng.

      Tử Thất Thất nhìn mở mắt, vui mừng giật khóe miệng của mình.

      Trong nháy mắt, tất cả tân khách nghe được thanh cũng từ trừng lớn hai mắt, Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ kích động từ ghế ngồi đứng lên, nước mắt làm mờ ánh mắt, Mặc Tử Hàn cũng khiếp sợ sửng sốt, nhìn hai người bọn họ.

      “Em biết nhất định tỉnh lại, thiệt là, tại sao phải cho bọn em chờ lâu như vậy, muốn gấp chết em sao?” Tử Thất Thất toàn là nước mắt, mỉm cười oán trách.

      Bách Hiên canh chừng mặt, nhìn người áo cưới trắng như tuyết.

      là đẹp…

      Đây chính là tân nương của !

      Đây chính là tâm nguyện của cho tới nay!

      “Thất Thất…” lại lần nữa giọng kêu !

      “Ừ?” Tử Thất Thất cười ứng tiếng.

      “Em đẹp!” khàn khàn khen ngợi.

      nghe những lời này, lòng của Tử Thất Thất thoáng qua khen ngợi của Mặc Tử Hàn, thái độ cũng thoáng qua giây đau đớn.

      “Dĩ nhiên, nếu như xinh đẹp, sao có thể để mở mắt nhìn em!” chợt trêu ghẹo , sau đó vui vẻ hỏi tiếp, “ thấy được sao? Đây chính là hôn lễ của chúng ta, em quyết định muốn gả cho rồi, em muốn làm vợ của Bách Hiên, vui vẻ ?”

      “Ừ…” Bách Hiên cười trả lời.

      “Vậy chúng ta tiếp tục tuyên thệ !” Tử Thất Thất xong, liền đứng lên, đối mặt với Mục Sư.

      Mục Sư từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, giống như thấy được thần tiên nhìn Bách Hiên mới tỉnh lại, đây là thần ân tứ sao? có chuyện thần kỳ như vậy xảy ra, giống như là người sắp chết hồi quang phản chiếu.

      “Như vậy… Tử Thất Thất tiểu thư, con nguyện ý gả cho cậu Bách Hiên làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng thương ấy, chăm sóc ấy, tôn kính ấy, tiếp nhận ấy, cũng cùng ấy lòng đổi, cho đến chết?” Mục Sư lần nữa bắt đầu tuyên thệ.

      “Con đồng ý!” đôi tay Tử Thất Thất cầm bó hoa dâu, mỉm cười trả lời.

      “Cậu Bách Hiên, con nguyện ý cưới Tử Thất Thất tiểu thư làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng ấy, chăm sóc ấy, tôn kính ấy, tiếp nhận ấy, cũng cùng với ấy lòng đổi, cho đến chết?”

      Bách Hiên ngồi ở xe lăn, tứ chi có bất kỳ cảm giác, khẽ quay đầu nhìn mặt Tử Thất Thất còn lưu nước mắt, sau đó quay đầu nhìn Mục Sư, chậm rãi mở to miệng, khàn khàn , “Con… muốn!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 288: Bách Hiên chết… Khách mời mà đến!



      Bách Hiên vừa thốt lên, tất cả mọi người trong lễ đường lại lần nữa khiếp sợ.

      Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, nhìn mặt tái nhợt.

      “Tại sao?” giọng hỏi.

      “Bởi vì… Em căn bản !”

      “Nhưng mà…”

      “Thất Thất…” Bách Hiên dịu dàng kêu , vô lực , “ biết , em gả cho bởi vì từng , cho dù cũng được, thích cũng được, chỉ cần em yên lặng sống cùng là tốt rồi. Nhưng tại cùng khi đó bất đồng, khi đó có đầy đủ lòng tin, có thể dùng thời gian dài tới khi em thích , , nhưng tại… có thời gian!”

      có thời gian, xem, bây giờ phải tỉnh lại sao? nhất định có thể khá hơn.” Tử Thất Thất bước tới bên cạnh , từ từ ngồi xổm xuống, nhàng nắm chặt tay , “Mặc dù em bây giờ chưa mến coi trọng , nhưng em cố gắng, nỗ lực để cho thích , em dùng tốc độ nhanh nhất làm bản thân , có lẽ như vậy nghe rất kỳ quái, nhưng em rất nỗ lực làm, phải đồng tình, cũng phải báo ân, là xem như người đàn ông bình thường, chân thành , coi như thành công, nhưng ít ra, cho em cơ hội, để em thử lần!”

      Bách Hiên nghe , trong lòng vui sướng muốn lập tức đồng ý , nhưng quá chậm, biết tánh mạng của mình đến cực hạn, có thể tỉnh lại nhìn chút giống như kỳ tích. Nếu còn có thời gian, dù năm cũng tốt, cũng chút do dự đồng ý , cùng kết hôn, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng bây giờ thể làm như vậy, thể để mới vừa kết hôn, thành quả phụ được, hơn nữa… bộ dạng phế nhân này, đừng cho , ngay cả dắt tay cũng thể, thậm chí ngay cả tại chạm vào tay mình, cũng cảm thấy.

      “Cám ơn em…” cảm tạ mở miệng, sau đó xin lỗi , “Nhưng là… xin lỗi… thể đồng ý em!”

      “Bách Hiên…”

      “Có thể nhìn em vì mặc áo cưới, vô cùng cao hứng, có thể nghe em đồng ý gả cho , cũng rất vui vẻ, đời này rất thỏa mãn, chẳng qua cưới em, cũng để cho em trở thành tân nương của , bởi vì…” thở mạnh mấy hơi thở, sau đó yếu đuối , “Tân nương của nên nụ cười đầy mặt nhìn mới đúng, nhưng… mặt em trừ nước mắt, tia vui sướng, hạnh phúc của em ở chỗ , hạnh phúc của em, nó ở đây… Nó ở đây…” xong, dùng lực nghiêng đầu, toàn thân tê liệt để chỉ có thể hơi quay đầu, tầm mắt của cuối cùng rơi vào người Mặc Tử Hàn ngồi ở hàng ghế tân khách, nhìn , tiếp, “Hạnh phúc của em… Ở nơi này!”

      Tử Thất Thất theo tầm mắt của , thấy Mặc Tử Hàn, trái tim hạ xuống, tăng nhanh tốc độ.

      Mặc Tử Hàn thấy tầm mắt Bách Hiên, sau đó hướng lên tầm mắt Tử Thất Thất, trái tim trong nháy mắt đau đớn, mặt lộ ra thâm tình.

      “Thất Thất…” Bách Hiên gian nan kêu tên , hô hấp càng ngày càng gấp rút, ý thức cũng chầm chậm mơ hồ, biết , đây cảm giác sắp chết.

      Tử Thất Thất lập tức trở hồi thần, nhìn hốt hoảng đáp lại, “À?”

      Bách Hiên dùng hết hơi sức cuối cùng, nâng lên khóe miệng cứng ngắc, lộ ra nụ cười cực kỳ dịu dàng nhìn , , “… Chúc các em… May mắn… May mắn… Phúc!”

      Chữ cuối cùng rơi xuống, hai mắt chầm chậm nhắm lại, đầu vô lực rũ xuống.

      Hai mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt trợn to, nhanh chóng khiêu động trái tim giống như theo đầu rủ xuống, đột nhiên dừng lại.

      “Bách Hiên? Bách Hiên?” dùng hai tay nhàng đẩy thân thể cái, Bách Hiên thân thể và đầu hơi lay động, hốc mắt Tử Thất Thất hơi mờ, nghẹn ngào , “Bách Hiên, làm sao vậy? đừng làm em sợ… Bách Hiên… Bách Hiên… Tỉnh a…”

      “Hiên nhi ——”

      Bách Mạc Lệ đột nhiên kêu to tiếng, hất tay Bách Vân Sơn, lệ rơi đầy mặt xông lại, đẩy thân thể Tử Thất Thất, hai đầu gối quỳ mặt đất nhìn Bách Hiên có nửa điểm tức giận.

      “Hiên nhi con thể chết được, con mở mắt nhìn mẹ, mẹ còn có rất nhiều lời muốn với con, con nhanh chút tỉnh a, Hiên nhi, con trai của mẹ… Con thể chết…” vừa khóc thầm, vừa dùng sức lắc lắc thân thể Bách Hiên.

      Thân thể Bách Hiên theo sức lực của mềm mại bãi động, cả người có bất kỳ tiếng thở, nhịp tim, hô hấp, đều hoàn toàn dừng lại, giống như linh hồn bay khỏi.

      Bách Vân Sơn đứng bên người Bách Mạc Lệ, nhìn con trai duy nhất chết trước mặt mình, nước mắt rốt cuộc nhịn được rơi xuống, từng giọt từng giọt.

      Mà Tử Thất Thất ngồi sững đất, si si ngốc ngốc nhìn Bách Hiên chết, trong óc nhớ lại lần đầu tiên cùng gặp mặt, còn có ràng buộc nhiều năm như vậy…

      tỉnh?”

      … Là ai?”

      “Tôi tên là Bách Hiên, là tôi đem từ biển cứu về, làm tôi sợ muốn chết, cho là sống được rồi…”



      “Thất Thất…”

      “Ừ?”

      nhớ em nên biết, trong bảy năm vẫn luôn vui vẻ với em, ra chính xác mà , bảy năm trước giờ phút cứu em trở về, em, cho nên… Gả cho !”



      “Thất Thất… Nếu như sau này mỗi ngày đều muốn em ở chung chỗ với , em có cảm thấy ghét hay ?”

      “Cũng ghét, nhưng là…”

      “Như vậy… Coi như thích, cho dù có biện pháp cũng được, cho dù em đối với chút tình cảm có cũng được… Em có thể vì loại cuộc sống an tĩnh này mà gả cho được hay ?”



      “Thất Thất… Nếu như cưới người khác, em có thể có chút thương tâm hay ? Có thể có chút ghen tỵ hay ? Có thể có chút hối hận hay ? Em có cảm giác như thế sao?”

      “…”

      “Thất Thất… Em a…”



      “Bắt đầu từ bây giờ… Bách Hiên chính thức buông đoạn cảm tình này đối với Tử Thất Thất, từ đó về sau, bất kể em thích người nào, đều lòng chúc phúc các em, tuyệt đối làm trở ngại các em, mà đồng dạng… Em cũng thể can thiệp cảm tình của , bất kể thích những phụ nữ khác, bất kể theo người nào kết hôn, đều cùng em Tử Thất Thất có nửa điểm quan hệ, bắt đầu từ bây giờ… Chúng ta trở thành bạn bè bình thường, cực kỳ bình thường… Bạn bè bình thường!”



      “Thất Thất… em…”



      Bảy năm cùng chung sống từng ly từng tý, trong nháy mắt ở trong đầu quay về, ngừng phát ra, ngừng quanh quẩn, mà hình ảnh kia ràng, lại lần lượt xuất trước mắt, cho dù hai mắt bị nước mắt mơ hồ nhìn bất kỳ vật gì, nhưng hình ảnh bảy năm tích lũy, lại ràng ra trước mắt.

      cần…” run rẩy thanh , nghẹn ngào , “ cần… cần chết… cần…”

      hốt hoảng muốn đứng lên, muốn gọi tỉnh lại, nhưng thân thể yếu đuối, khi vừa đứng lên nửa, đột nhiên mất trọng tâm, ngã xuống, nhưng khi thân thể lập tức va chạm mặt đất, đôi có lực dịu dàng ôm lấy thân thể , đồng thời bên tai , giọng lo lắng kêu, “Tử Thất Thất…”

      Nghe được thanh quen thuộc, trong nháy mắt, nước mắt càng chảy mãnh liệt, đôi tay cũng tự giác nắm chặt tây trang Mặc Tử Hàn.

      Tại sao thế giới có đàn ông ngu như vậy?

      Cho đến thời khắc cuối cùng, lại còn nghĩ tới hạnh phúc của .

      nên làm cái gì mới phải?

      Lấy cái bộ dáng bây giờ, muốn báo đáp cái gì cũng vĩnh viễn đều thể trả lại ân tình?

      Bách Hiên…

      Nếu như cái thế giới này có kiếp sau, như vậy em nhất định thích , , gả cho , đời kiếp bồi bạn với , … Như vậy còn chưa đủ, em muốn tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp đều chỉ , cho nên cả đời này, cho em phụ lần… Cũng chỉ có lần này… Có được hay ?

      Chợt, luồn gió từ bên tai thổi qua, mang đến thanh .

      “Được!”

      Bên tai giống như nghe được thanh trả lời của Bách Hiên, Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó khổ sở cười, tiếp tục rơi xuống nước mắt trong suốt.

      ***

      Liên tiếp bảy ngày mưa dầm, nước mưa tí tách ngừng, giống như thương tiếc Bách Hiên.

      Biệt thự nhà họ Mặc

      Phòng ngủ lầu hai

      Tử Thất Thất ngồi giường, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ tối tăm là bầu trời bao la, mặt nụ cười, giống như đem nụ cười cùng hỏa táng theo thân thể Bách Hiên, khắc cuối cùng chôn cất tánh mạng .

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng nhàng gõ vang, hai mắt Tử Thất Thất vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi hơi nhúc nhích.

      “Vào!”

      Cửa phòng mở ra, Phương Lam bưng bữa trưa vào trong phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Tử Thất Thất bình tĩnh, nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi bước đến bên giường, đem bữa trưa trong tay đặt tủ đầu giường, cuối cùng mới nhàng mở miệng, “Thất Thất, ăn cơm!”

      “Ừ, để đó , xíu nữa mình ăn!” Tử Thất Thất giọng mở miệng, có bất kỳ tình cảm trả lời.

      “Thất Thất…” Phương Lam khẽ cau mày ngồi bên giường, vươn tay kéo tay qua, lần nữa mở miệng, , “cậu mấy ngày này cũng ăn cái gì, tiếp tục như vậy thân thể nhịn được, hơn nữa cậu bây giờ còn có bầu, cậu phải nghĩ cho con của mình, cần thương tâm nữa, chuyện Bách Hiên…” thời điểm đến Bách Hiên, thanh khỏi hơi dừng lại, sau đó lần nữa mở miệng, tiếp, “Cũng qua!”

      Quá khứ?

      Hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra ưu thương, giống như ngoài cửa sổ mưa dầm, nước mưa sắp rơi xuống, nhưng lại nặng trĩu chịu rơi.

      sai, cũng qua, nhưng là… Lại thể quên được!” giọng , chân mày hơi nhíu lên.

      Phương Lam canh chừng dáng vẻ , lo lắng khẽ than thở.

      “Thất Thất, cậu nếu như vậy, mọi người rất lo lắng, hơn nữa nếu như Bách Hiên biết cậu bởi vì ta chết mà biến thành như vậy, ta nhất định cũng vui, cho nên…”

      “A… Tiểu Lam…” Tử Thất Thất đột nhiên ngắt lời , sau đó quay đầu nhìn , giọng , “Cậu có thể cho mình biết, có biện pháp gì có thể làm cho mình vui vẻ ? Cậu có thể dạy mình, để mình vui vẻ ? Mình tại kỳ quái, mình có cách nào cười, có cách nào để cho mình vui vẻ, càng có biện pháp ăn uống, mình biết mình thể như vậy, biết thể khiến mọi người lo lắng, biết phải nghỉ ngơi, cũng biết Bách Hiên nhất định muốn nhìn thấy như vậy, nhưng là… Mình có cách nào để cho mình vui vẻ… Mình có cách nào lộ ra nụ cười trước kia, mình khó chịu, lòng mình khó chịu… Cậu cho mình biết mình nên làm cái gì? Cậu dạy mình nên làm cái gì? Làm thế nào… Mình phải như thế nào mới có thể từ trong thống khổ thoát ra ngoài đây?”

      ngừng hỏi, đôi tay bắt được tay của , mà tay của mình cũng hơi run rẩy.

      Phương Lam nhìn thống khổ, trái tim đột nhiên đau đớn, đưa tay ôm chặt lấy thân thể run rẩy, tuy nhiên cách nào trả lời ấy.

      giúp được ấy!

      Bởi vì cũng biết biện pháp có thể làm cho mình vui vẻ!



      Nửa giờ sau

      Cửa phòng ngủ mở ra, Phương Lam bưng bữa trưa hề hao tổn ra khỏi cửa phòng, mà đứng ở cửa phòng là Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Tuyết Lê, trong đó ba người cùng nhau khẩn trương nhìn , chỉ có Tuyết Lê lẳng lặng ngơ ngác có bất kỳ phản ứng.

      “Mẹ Tiểu Lam, mẹ như thế nào?” Mặc Thiên Tân khẩn trương hỏi.

      Phương Lam lắc đầu cái, nhìn bữa trưa trong tay vẫn nhúc nhích chút. Ở nơi này bảy ngày, ấy mỗi ngày nhiều nhất chỉ biết ăn vài hớp cháo, sau đó liền nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, hơn nữa nếu như phải chủ động chuyện với ấy, ấy lời nào, giống như Tuyết Lê, nhúc nhích nhìn chỗ, hơn nữa hai mắt tập trung…

      “Làm thế nào? Mẹ luôn luôn như vậy sao?” Mặc Thiên Tân lo lắng , chân mày rối rắm cau lại vào nhau.

      ra mấy ngày nay cậu mỗi ngày đều trêu chọc mẹ vui vẻ, nhưng mẹ lần cũng cười, hơn nữa bất luận cậu gì, mẹ đều chỉ biết trả lời “Ừ”, nhìn mẹ bây giờ, cậu đau lòng, nhưng đồng thời cũng có thể hiểu thương tâm tại của mẹ, bởi vì chính mình từng thương tâm như vậy, bởi vì Tuyết Minh vì cậu mà chết, nhưng cậu nhận được lời tha thứ của Tuyết Lê, nhưng mẹ… cách nào nghe được lời như thế từ chú Bách Hiên.

      “Này, chú sao? có biện pháp gì tốt sao?” Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn về phía Mặc Tử Hàn đứng bên cạnh mình.

      Gương mặt Mặc Tử Hàn nặng nề, chân mày chặt cau lại.

      Nếu như có biện pháp, vậy đứng ở chỗ này.

      Suốt cả bảy ngày bảy đêm, cũng bồi bên cạnh , trăm lần vạn lần muốn mở miệng với , nhưng mở to miệng rồi lại biết gì. Muốn an ủi thế nào? Muốn để cho lên tinh thần thế nào? Muốn thế nào mới có thể làm quên thống khổ? Muốn thế nào mới có thể làm vui vẻ? Đây là chuyện am hiểu!

      “Ai…”

      “Ai…”

      “Ai…”

      Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Phương Lam, ba người cùng nhau nhìn Mặc Tử Hàn trầm trầm than thở.

      “Thân là đàn ông, ngay cả phụ nữ của mình cũng biết dỗ, cảm thấy rất thất bại sao?” Phương Lam khó chịu oán trách.

      “Cũng thể trách , mặc dù đối với thân thể phụ nữ thân kinh bách chiến, nhưng lòng người như vậy, là lần đầu tiên, cho dù là lưu luyến, mà đàn ông lưu luyến đều ngây ngốc, điểm này là bình thường!” Mặc Thâm Dạ bên thêm dầu thêm mỡ.

      “Ba, nghĩ tới ba mươi tuổi mới biết , con đột nhiên đối với ba có loại cảm giác vừa đồng tình, lại khâm phục!” Mặc Thiên Tân tiếp.

      Mặc Tử Hàn cau mày nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng , “ lúc này rồi, các ngươi còn có tâm tình giỡn?”

      xin lỗi!”

      xin lỗi!”

      xin lỗi!”

      Ba người lại trăm miệng lời, vô cùng chỉnh tề đối với cúi người 90 độ.

      Mặc Tử Hàn phiền não nhìn chằm chằm bọn họ, tâm tình nặng nề lười tức giận bọn họ.

      bằng… Để tôi thử xem như thế nào?”

      Đột nhiên truyền đến thanh , khiến bốn người cũng cùng nhau nhìn về phía hành lang bên phải, khi bọn họ thấy người, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.



      Bên trong phòng ngủ

      Tử Thất Thất như cũ ngồi giường, nhìn mây đen ngoài cửa sổ.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang, lại như cũ khẽ bỗng nhúc nhích môi, , “Vào!”

      “Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Tử Thất Thất quay đầu nhìn người tới là ai, nhưng thanh giày cao gót giẫm sàn nhà, để cho biết đó phải bọn Phương Lam, kia ai đó?

      Thôi!

      Là ai như thế nào? sao…

      Đột nhiên!

      “Tử Thất Thất tiểu thư, còn nhớ tôi sao?”

      Bên tai Tử Thất Thất truyền tới giọng của phụ nữ, thanh tựa hồ nghe qua ở nơi nào, chỉ là nghĩ ra là ai, cho nên chầm chậm quay đầu, hai mắt đột nhiên từ từ trợn to, kinh ngạc nhìn phụ nữ xinh đẹp đứng bên giường.

      “Thủy Miểu?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 289: Đối với chúng tôi mà , đây là hạnh phúc vô cùng!



      Thủy Miểu?

      Tại sao ta lại tới?

      ta tới làm gì?

      Tử Thất Thất trong bảy ngày lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

      Thủy Miểu nhìn kinh ngạc, cười tới bên giường, đứng trước mặt , , “ tò mò tại sao tôi tới, có đúng ?”

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc nhìn .

      “Nếu như tôi là tới làm sáng tỏ suy nghĩ cho , có tin hay ?” giảo hoạt cười, trong tươi cười hàm chứa thần bí làm cho người khác nhìn thấu.

      Tử Thất Thất canh chừng ta, cũng có tức giận, mà là trở về ưu thương, nhàn nhạt , “ tại sao muốn khai thông suy nghĩ cho tôi?”

      tin tưởng điều tôi ?” ta hỏi.

      “Tôi sao lại tin đây?” Tử Thất Thất hỏi ngược lại, thanh bình bình đạm đạm, mang theo tia tình cảm, giống như người chuyện, phải .

      Thủy Miểu nhìn mặt tràn đầy ưu thương, chân mày khỏi hơi nhíu lên, sau đó lạnh lùng , “ tin tưởng tôi, như vậy tôi cho biết lý do, bởi vì tôi cảm thấy Bách Hiên rất đáng thương, cho nên tôi mới có thể để an ủi , có hiểu ý tôi ?”

      “Là bởi vì ấy vì tôi mà chết, cho nên …”

      đúng!” Thủy Miểu ngắt lời , cáu kỉnh phủ định, sau đó trả lời, “Là bởi vì quý trọng tính mạng dùng sinh mạng bảo vệ được!”

      Hai mắt Tử Thất Thất trợn to, lần nữa chấn kinh những lời này của .

      Bách Hiên dùng tánh mạng bảo vệ mạng của ? quý trọng? Như vậy chính là quý trọng tâm ý của ?

      Đúng, sai, đích xác là như vậy, quý trọng sinh mạng Bách Hiên dùng tánh mạng đổi lại, lại ở nơi này hành hạ sinh mạng của mình, nhưng biết mình phải làm sao, ngủ được, ăn vô, uống nước đều cảm giác ghê tởm, muốn ói, muốn biết quý trọng cái mạng này như thế nào, muốn biết quý trọng mình như thế nào.

      “Ai… nhìn nổi!” Thủy Miểu đột nhiên ngồi bên giường, đôi tay vòng quanh ngực, bày dáng vẻ tức giận , “Bách Hiên chết , đối với là đả kích trầm trọng như vậy sao? Đó là chuyện thương tâm sao?”

      “…” Tử Thất Thất lại lần trầm mặc nhìn ta, hiểu hàm ý mà ta hỏi.

      Thủy Miểu nhìn chằm chằm hai mắt , còn , “Nếu ngược lại là suy nghĩ chút?”

      “Ngược lại?” nghi ngờ lặp lại.

      sai! Đối với Bách Hiên chết , làm thương tâm, khổ sở, thậm chí khóc thút thít, nhưng nếu đem Bách Hiên thành mình, thời điểm vì người làm những chuyện này, có loại tâm tình gì? Nhất định là rất vui vẻ, rất vui vẻ, thậm chí là rất hạnh phúc, mà lại đem hạnh phúc của trở thành thống khổ của mình, cho là… Nên đối với như vậy sao?” Thủy Miểu đột nhiên sắc bén hỏi ngược lại.

      Tử Thất Thất trong nháy mắt á khẩu trả lời được.

      Mà Thủy Miểu tiếp, “Nếu cách nào hiểu lòng của Bách Hiên, như vậy thử nghĩ, ngày đó từ lầu bảy rơi xuống , mà là đại ca, mà đứng lập trường Bách Hiên, có thể xả thân cứu đại ca hay ? Mà lúc làm chuyện đó lòng của như thế nào? Khi biết đại ca bình an việc gì, là tâm trạng gì?”

      Tử Thất Thất nghe , tự chủ bắt đầu dựa theo lời liên tưởng, sau khi có kết quả, cũng thống khổ, mà là loại vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

      Thủy Miểu nhìn dần dần hòa hoãn, tiếp đó lại , “ ra Bách Hiên và tôi giống nhau, chúng tôi đều là loại vì người mà bỏ tất cả, nhưng lại chiếm được xíu tình , cho nên tôi rất ý tưởng trong lòng , thời điểm cứu cũng tia thương tâm, nhất định rất vui vẻ, nhất định cao hứng, nhất định tự hào, bởi vì đó là dùng tánh mạng của mình đem cứu vớt trở về, cho nên nhất định kiêu ngạo, bởi vì chuyện đại ca làm được, làm được, đây tuyệt đối phải tôi khoác, loại cảm giác này… Là loại vô cùng hạnh phúc!”

      ta câu cuối cùng dùng nụ cười vô cùng xinh đẹp nhìn , giống như chuyện của mình, Tử Thất Thất bởi vì nụ cười xinh đẹp mà trong nháy mắt khiếp sợ.

      Vô cùng hạnh phúc?

      Là như vậy sao?

      Thời điểm Bách Hiên cứu , trong lòng là loại cảm giác này sao?

      lại lần nữa thử hồi tưởng ngày, đem Mặc Tử Hàn thành , xem mình như Bách Hiên, cái loại thời điểm đó, mình dùng đôi tay ôm lấy Mặc Tử Hàn, dùng tánh mạng bảo vệ , trong nháy mắt… giống như mở cờ trong bụng, , phải là tâm hoa cuồng phóng… Đó là cảm giác mình giữ được sinh mạng người , lại đẹp như vậy.

      “A…” tự chủ, thế nhưng nhàng cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên trong bảy ngày lộ ra nụ cười.

      “Xem …” Thủy Miểu canh chừng nụ cười của , giọng , “Có phải cảm thấy rất hạnh phúc hay ? Chết vì người mình thích nhất, có phải vô cùng vui vẻ hay ? Nhất là khi chúng tôi chiếm được tình , đây đối với chúng tôi mà , là thời khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời này, cho nên nên đem hạnh phúc của Bách Hiên thành nỗi thống khổ của mình, phải học được cách đem hạnh phúc của làm hạnh phúc của mình, tăng gấp bội để mình sống càng thêm hạnh phúc, xem như cho cả phần Bách Hiên, cùng nhau hạnh phúc, cuộc sống vui vẻ…”

      Tử Thất Thất nghe , mây đen trong lòng giống như bắt đầu từ từ tản , mặt trời sáng sủa từ mây đen lộ ra ánh mặt trời.

      “Tôi lại cho biết chuyện tốt!” Thủy Miểu đột nhiên vươn tay, nhàng đụng vào gương mặt tiều tụy của , cười , “ ra đối với chúng tôi như thế mà , chết… Cũng đáng sợ, đáng sợ chính là… Người mình thương nhất, bởi vì mình mà thương tâm khổ sở!”

      Hai mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt khôi phục, giống như bị lời của tinh lọc, cả người cũng thay đổi dễ dàng hơn, ‘a… Hoá ra là như vậy’.

      Thủy Miểu hết những lời trong lòng, thấy khôi phục tinh thần, đột nhiên thu hồi tay mình, từ giường đứng lên, vừa xoay người, vừa , “Vui vẻ hạnh phúc sống , Bách Hiên ở trời nhất định lúc nào cũng ở đây nhìn , ngàn vạn đừng để sau khi chết vẫn còn vì thương thế của mà thương tâm khổ sở a!”

      Tử Thất Thất nghe xong những lời này của , đột nhiên quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.

      Mây đen chậm rãi tản , mặt trời rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, tản mát ra rực rỡ ánh sáng.

      Bách Hiên…

      trời nhìn em sao?

      Nếu như nhìn, như vậy em nhận lỗi với : xin lỗi, để thấy em thương tâm khổ sở rồi, để lo lắng, từ nay về sau, em sống vui vẻ, cả phần của , hạnh phúc vượt qua mỗi ngày, dùng tánh mạng đổi lấy sinh mạng em, em nhất định cực kỳ quý trọng, cho đến “đèn cạn dầu” mới thôi…

      “Xin chờ chút!” Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, gọi lại Thủy Miểu.

      Thủy Miểu hai chân đột nhiên dừng lại, cũng quay đầu, chỉ là giọng , “ muốn với tôi chuyện gì?”

      “Tôi muốn hỏi , tại sao phải giúp tôi?” Tử Thất Thất nhìn bóng lưng .

      “Tôi vừa rồi phải sao? Bởi vì tôi cảm thấy Bách Hiên rất đáng thương!” Thủy Miểu trả lời.

      “Chỉ có như vầy?” Tử Thất Thất hỏi tới.

      “…” Thủy Miểu đột nhiên trầm mặc.

      “Còn có nguyên nhân khác đúng ?”

      Thủy Miểu nghe câu hỏi của , hai mắt nhìn cửa gỗ hoa lệ trước mắt, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên tia tươi cười đắng chát, , “Có lẽ bởi vì chính mình và quá giống, nếu ngày nào đó tôi chết, nếu đại ca cũng cũng y như thương tâm khổ sở, vậy tôi nhất định chết nhắm mắt, chỉ là… Tôi muốn đại ca vì tôi thương tâm khổ sở, bởi vì trong lòng ấy, chỉ có !”

      xong câu đó, liền đem cửa phòng mở ra, sải bước ra ngoài.

      “Rắc rắc!”

      Nghe được thanh đóng cửa, khóe miệng Tử Thất Thất lại lần nữa hơi nâng lên.

      ấy lần này tới làm sáng tỏ suy nghĩ giùm , phải bởi vì Bách Hiên đáng thương, cũng phải vì ấy rất giống, mà bởi vì Mặc Tử Hàn… Bởi vì muốn Mặc Tử Hàn thương tâm khổ sở, cho nên mới có thể giúp ?

      Phụ nữ a…

      Dù sao nữa, cũng đều vì người mình mến mà bỏ qua tất cả.

      Đây chính là phụ nữ… Ngu ngốc cách đáng !



      Ngoài cửa phòng

      Thủy Miểu ra cửa phòng, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn , lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó hai bước tới trước mặt bọn họ.

      “Mẹ tôi thế nào? cùng mẹ gì kỳ quái chứ?” Mặc Thiên Tân khẩn trương hỏi, mặc dù cậu chưa từng thấy người này, nhưng quan hệ của với mẹ và ba, cậu biết rất ràng.

      “Thất Thất sao?” Phương Lam ngay sau đó hỏi, nhưng hai mắt lạnh lùng nhìn , rất ràng, người phụ nữ này phải nhân vật bình thường, dám an ủi Thất Thất, còn lòng chắc mười phần, nhất định có mưu.

      “Nhìn bộ dáng của , làm xong!” Mặc Thâm Dạ sau khi chỉ còn lại hai người, trực tiếp cho ra đáp án, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng xác định.

      Chỉ có Mặc Tử Hàn, trầm mặc nhìn , chờ đợi câu trả lời của .

      Thủy Miểu cũng để ý tới thanh của bọn , chỉ là mỉm cười nhìn Mặc Tử Hàn, giọng dịu dàng , “ ấy sao, có thể vào xem chút!”

      mặt Mặc Tử Hàn khẽ ra vẻ vui mừng, hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của .

      “Có ? Tôi muốn vào xem!” Mặc Thiên Tân vui vẻ , lập tức chạy vào cửa phòng.

      Mặc Thâm Dạ và Phương Lam nhìn thẳng, đều vô cùng thức thời theo sau lưng Mặc Thiên Tân, vào phòng ngủ.

      hành lang, trước cửa phòng, chỉ còn lại hai người.

      “Tại sao phải giúp tôi?” Mặc Tử Hàn hỏi vấn đề giống Tử Thất Thất.

      mặt Thủy Miểu cũng có bất kỳ dao động, vẫn như cũ cười giọng trả lời, “ phải biết nguyên nhân sao?”

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc.

      “Nhiều năm như vậy, em giúp bao nhiêu lần, em vì cái gì giúp nhiều lần như vậy, chẳng lẽ biết nguyên nhân sao?” Thủy Miểu lại lần nữa hỏi ngược lại.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc như trước, nhưng qua sau mấy giây, thế nhưng lại ngờ câu ra, “Cám ơn!”

      Thủy Miểu khiếp sợ trợn to mắt, sau đó trong đôi mắt từ từ chảy ra chất lỏng trong suốt, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Mấy lời kia, là từ góc độ của mình mà , tất cả đều là lòng, bởi vì đối với , vì đại ca mà chết, là vô cùng hạnh phúc, mà nghe được dịu dàng cảm tạ, cũng là vô cùng hạnh phúc… Nhưng là…

      “Đại ca, em có thể thỉnh cầu ngài chuyện sao?” chợt nghiêm túc mở miệng.

      !” Mặc Tử Hàn trực tiếp hỏi.

      “Em muốn tới chỗ này, có thể ?”

      Hai mắt Mặc Tử Hàn chợt thay đổi lạnh như băng, ra, mục đích của là cái này.

      thể được sao?” Thủy Miểu cau mày thương tâm hỏi.

      “Nếu như tôi thể, nghe lệnh sao?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại.

      mặt Thủy Miểu nháy mắt cứng ngắc, tiếp theo sau đó cười , “Em đương nhiên nghe mệnh lệnh của ngài, em an phận trở về Bách Hoa Các, chỉ là đại ca, nếu như Tử Thất Thất lại có chuyện gì, em trở lại giúp ngài!”

      , cái này là uy hiếp tôi?” Hốc mắt Mặc Tử Hàn buộc chặt.

      … Em chỉ muốn ở bên cạnh ngài mà thôi!” Thủy Miểu rốt cuộc ra mục đích lần này tới.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt của , trong lòng mơ hồ tràn đầy tức giận. rất hiểu người phụ nữ này, nếu như đồng ý , nhất định dùng mọi thủ đoạn đạt được mục đích, hơn nữa ở Bách Hoa Các ngây người nhiều năm như vậy, biết khá nhiều người hắc đạo và bạch đạo, nếu dùng thủ đoạn tổn thương Tử Thất Thất, vậy hỏng bét.

      “Để cho ở lại cũng được, nhưng phải thề tuyệt đối tổn thương Tử Thất Thất!” đột nhiên lạnh lùng , sau đó lộ ra khí thế uy hiếp, “Nếu dám động đến ấy, tôi tuyệt đối giữ tình cũ, nhất định giết chết !”

      “Ngài yên tâm , ấy mang thai con của ngài, em tuyệt đối tổn thương ấy, chẳng những làm thương tổn ấy, còn có thể vô cùng tỉ mỉ chăm sóc ấy, để cho ấy đem đứa con của ngài bình an sinh hạ, em thề, em dùng tánh mạng, tất cả hướng ngài tuyên thệ, em Thủy Miểu, tuyệt đối động vào cọng tóc gáy của ấy, nếu trái lời, để em như năm đó, chịu hết thống khổ và hành hạ!” Thủy Miểu vô cùng nghiêm túc thề, trong đôi mắt kiên định, tia giả dối.

      Mặc Tử Hàn canh chừng , khỏi khiếp sợ! thế nhưng lại dùng kiện năm đó thề? đều là ?

      “Được! Đồng ý , có thể chuyển tới ở!” Đây là thiếu , cách nào cự tuyệt.

      “Cám ơn đại ca!” Thủy Miểu vui vẻ cúi đầu lĩnh mệnh.

      Mặc Tử Hàn im lặng xoay người, vào phòng ngủ.

      Thủy Miểu nhìn bóng lưng của , cho đến khi cửa phòng bị đóng, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.

      thương tổn Tử Thất Thất, cũng tổn thương đứa bé trong bụng , tất cả đều là , nhưng còn có phần, đó chính là…

      “Ha…” giọng cười tiếng, sau đó xoay người rời .



      Bên trong gian phòng

      Mặc Tử Hàn nhìn ba người túm tụm bên giường, còn Tuyết Lê ngồi ở cuối giường, nghe bọn họ vui vẻ , cuối cùng đem tầm mắt dừng mặt Tử Thất Thất.

      Tử Thất Thất nghe được tiếng mở cửa, đem lấy hai mắt mình chuyển dời đến người của Mặc Tử Hàn, lập tức xuất nụ cười xinh đẹp, sau đó giọng , “ xin lỗi, để cho lo lắng!”

      Mặc Tử Hàn nhìn nụ cười của , nhìn nụ cười của giống như mùa xuân, trái tim trong nháy mắt ấm áp, tâm tình vui thích tràn đầy cả người.

      đến bên giường, sau đó ôm chặt vào trong ngực.

      Bảy ngày trước còn tưởng rằng vĩnh viễn thể ôm như vậy, còn tưởng rằng mình mất , còn tưởng rằng đời này hạnh phúc… là quá tốt, lại trở về bên cạnh , vẫn là của , vẫn là tân nương tương lai của

      “Thất Thất…” đột nhiên vui vẻ kêu .

      “Ừ?” Tử Thất Thất ứng tiếng.

      “Thất Thất…” Mặc Tử Hàn còn gọi.

      “Ừ?”

      “Thất Thất…”

      rốt cuộc muốn gì?”

      chỉ muốn gọi tên em nhiều hơn, sau đó…” xong, buông hai cánh tay ôm , hai tay mình nâng lên gương mặt xinh đẹp, hôn lên môi .

      Tử Thất Thất kinh ngạc trợn tròn hai mắt, sau đó từ từ đón nhận nụ hôn lâu.

      “Khụ, khụ!”

      Đứng ở bên giường, Phương Lam đột nhiên ho .

      Tử Thất Thất nghe được thanh, hai mắt nhìn bốn người bên giường, lập tức hốt hoảng đẩy Mặc Tử Hàn ra, Mặc Tử Hàn vẫn chưa thỏa mãn nhíu mày.

      “Ở trước mặt con nít, hai người các ngươi tại sao có thể làm như vậy?” Phương Lam bộ nghiêm túc .

      sao á, mẹ Tiểu Lam, con quan trọng, ba mẹ, hai người tiếp tục!” Mặc Thiên Tân vui vẻ đáp lại.

      cảm thấy, bọn họ làm quá bảo thủ rồi, kịch liệt chút, mới có thể đặc sắc hơn!” gương mặt Mặc Thâm Dạ hào hứng bừng bừng.

      “Hai người các ngươi sắc quỷ, tất cả đều thuần khiết chút cho tôi!” Phương Lam chỉ vào bọn họ mắng to.

      Mà Tử Thất Thất cũng là hồng thấu mặt, lập tức chui vào trong chăn, mặt đỏ bừng…

      Chỉ có Mặc Tử Hàn tức giận nhìn ba người bọn họ, khó chịu , “Ba người các ngươi có thể có chút nhãn lực sao? Lúc này nên yên lặng rời !”

      cái gì? Tôi cho biết Mặc Tử Hàn, trước mặt Phương Lam tôi, ngoại trừ tôi ra ai cũng cho phép luật động Thất Thất!”

      “Tiểu Lam, câu thoại này có chút mập mờ!”

      mượn xen vào!”

      “Mẹ Tiểu Lam… Mặc dù chúng tôi chung đụng nhiều năm như vậy, nhưng kỳ con vẫn có vấn đề muốn hỏi mẹ, mẹ phải là GL chứ?”

      “GL? Là cái thứ gì?”

      “Cần con giải thích chút ?”

      Người nào đó nhìn ba người gay gắt, quyết liệt, rống to , “ Tất cả các ngươi đều cút cho tôi ——”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 290: Sờ bụng , sờ con !



      Giữa trưa ngày thứ hai

      Phòng ngủ lầu hai

      Tử Thất Thất ngủ say giường, từ tối hôm qua ngủ thẳng tới giờ này, giống như là muốn ngủ bù bổ sung mấy ngày trước, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

      Mặc Tử Hàn nằm nghiêng bên cạnh , từ sáng khi tỉnh dậy liền nhìn khuôn mặt ngủ của , sắc mặt chuyển biến tốt lên, lúc ngủ còn nở nụ cười ngọt ngào như mơ thấy mộng đẹp, bao ngày rồi thấy bộ dáng này của ? may mắn và hạnh phúc khi còn làm bạn bên cạnh .

      Vươn tay ra nhàng vuốt ve gò má ấm áp của , sau đó liền nở nụ cười.

      “Ưm…” Tử Thất Thất khẽ kêu rồi tự chủ dựa gần vào , tay cũng ôm lấy , sau đó tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng , dùng đầu khẽ ma sát mấy cái xong lại ngủ say.

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn , cả người nháy mắt cứng ngắc.

      “Hình như… Có chút ổn!” lầm bầm lầu bầu, người lại bắt đầu nóng lên.

      Kiềm chế, kiềm chế!

      Ít nhất phải nhịn tám tháng mới được.

      Tám tháng a, 240 ngày đó…

      Nghĩ đến mấy con số đó, trong lòng liền thấy mất mát. Mặc dù trong thời gian mang thai cũng có thể, nhưng thân thể ấy gần đây là quá yếu, tuyệt đối thể làm loạn.

      “Thất Thất…” khẽ gọi tên rồi dịch xuống chút, nhàng hôn lên môi .

      Mặc dù biết Thủy Miểu với ấy những gì, cũng biết ta có mục đích gì, nhưng có thể thấy Tử Thất Thất trở nên vui vẻ như vậy, muốn cám ơn ta, từ rất lâu rồi vẫn ngừng cám ơn người phụ nữ đó.

      Song mặt lại lộ ra tia đau buồn.

      “Mặc Tử Hàn… Mặc Tử Hàn… Mặc… Tử Hàn…”

      Tử Thất Thất theo thói quen mớ, nháy mắt liền quét đau buồn mặt Mặc Tử Hàn.

      Mặc Tử Hàn thâm tình nhìn , hai tay ôm chặt , nhắm mắt cảm thụ hạnh phúc giờ khắc này.

      Hai tiếng sau…

      Tử Thất Thất rốt cục ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, mà khi tỉnh lại giống như trước kia, đầu tiên thấy gương mặt tuấn của Mặc Tử Hàn, trong lòng liền thấy ấm áp, sau đó mỉm cười nhìn , giọng , “Chào buổi sáng!”

      còn sớm nữa đâu, giờ là xế chiều rồi đó!” Mặc Tử Hàn nhắm mắt bỗng mở miệng chuyện.

      Tử Thất Thất kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó đẩy ra.

      tỉnh rồi? Xế chiều? Em ngủ lâu vậy sao?” Tính từ 9h tối ngày hôm qua, ngủ suốt mười bảy giờ?

      “Đúng thế đấy!” Mặc Tử Hàn từ từ ngồi dậy, nhìn , cố ý trêu chọc, “Em ngủ như con heo lười, vừa ngáy vừa gọi tên !”

      Cái gì?

      Con heo lười? Ngáy? Gọi tên ?

      “Em mới làm chuyện mất mặt như vậy, gạt người!” Tử Thất Thất phủ nhận.

      cũng biết em nhất định thừa nhận, cho nên…” Mặc Tử Hàn vừa vừa vươn tay cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, sau đó mở đoạn video ngắn đưa cho , “Tự em xem , có bằng chứng hẳn hoi đấy!”

      Tử Thất Thất nhìn hình ảnh điện thoại, thấy bộ dáng lúc ngủ rồi lại nghe tiếng líu ríu của bản thân liền đỏ mặt, nhưng vài giây sau, mặt lập tức xuất vẻ tà ác, sau đó nhanh chóng ấn nút xóa, , “ tại bằng chứng mất, ha ha ha…”

      “Em…” Mặc Tử Hàn lập tức đoạt lấy điện thoại di động, nhìn đoạn video định bụng cất kỹ.

      Bực !

      Tử Thất Thất vui vẻ giơ hai tay lên, mệt mỏi duỗi lưng, sau đó bước xuống giường, đứng bên cửa sổ rồi kéo cánh cửa ra, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm.

      “Bách Hiên, có thấy được ? Ngày hôm nay của em… Vô cùng vui vẻ!” nhìn bầu trời mỉm cười.

      Mặc Tử Hàn nghe được lời ra, bỗng ngẩn ra nhìn .

      Tử Thất Thất từ từ quay đầu, dùng nụ cười như vậy nhìn , cười , “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em đều báo cáo tâm tình của mình với Bách Hiên, em vĩnh viễn đặt ấy trong lòng em, để ý chứ, đúng ?”

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của , mơ hồ có chút ghen tị nhưng…

      “Dĩ nhiên, giống người hay giận dỗi vậy sao?” cực kỳ độ lượng đồng ý.

      “Rất giống a!” Tử Thất Thất gật đầu khẳng định.

      “Em cái gì?” Mặc Tử Hàn bỗng vén chăn lên, tức giận xuống giường tới trước mặt .

      làm gì thế? muốn làm gì em? Đừng quên em lúc này mang thai, dám động vào em?” Tử Thất Thất hai tay chống nạnh, nâng cao bụng, ngạo mạn uy hiếp .

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng lớn lối của , sau đó nhìn xuống cái bụng vẫn còn rất bằng phẳng của , lửa giận trong lòng ngừng thiêu đốt, nhưng… Quên , nhịn!

      “Được rồi, rất hẹp hòi, như vậy em hài lòng rồi chứ? Mau về giường nằm , bác sĩ em phải nghỉ ngơi nhiều đấy!”

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn . nghĩ tới chiêu này hiệu nghiệm như thế.

      “Oh, oh…” trả lời thoáng qua, sau đó ngồi trở lại giường.

      Mặc Tử Hàn đắp chăn lên người , sau đó cúi người nhìn thẳng mặt , “Ngủ lâu như vậy, nhất định đói bụng rồi hả? Muốn ăn gì ? bảo nhà bếp làm cho!”

      Trước mắt Tử Thất Thất chỉ có khuôn mặt tuấn của , hai gò má khẽ ửng hồng, suy nghĩ chút rồi sau đó xấu hổ , “Mì… Mì Udon!”

      Mì Udon?

      Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, rồi mắt lại cong tít lên, vui vẻ cười , “ thành vấn đề, lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị!”

      “Ừ!” Tử Thất Thất nhàng gật đầu.

      Mặc Tử Hàn cầm lấy áo ngủ ở đầu giường mặt vào, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

      Tử Thất Thất ngơ ngác ngồi ở giường, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, bỗng nhiên che miệng cười vui vẻ.

      có thể hạnh phúc nhìn ôn nhu, hạnh phúc cùng chuyện, hưởng thụ tất cả hạnh phúc lúc này đều là Bách Hiên cho , là cho cuộc sống hạnh phúc thế giới này, thế nên tuyệt đối quên , nhất định mỗi ngày đều nhớ kỹ trong lòng mình.

      Bỗng đưa tay ra, đặt lên trái tim mình, khẽ , “Bách Hiên, cám ơn …”

      Bên tai lại lần nữa truyền đến trận gió mát, kèm theo đó là giọng ôn nhu:

      có gì!”





      Nửa tiếng sau

      Tử Thất Thất ngồi giường kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục…

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Nghe được tiếng gõ cửa, Tử Thất Thất lập tức vui vẻ , “Vào !”

      “Cạch!” Cửa phòng bị mở ra, Thủy Miểu bưng bát mì Udon nóng hổi vào.

      Tử Thất Thất vừa thấy nụ cười liền biến mất, đồng thời lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

      Tại sao ấy lại ở đây? Hơn nữa còn bưng bát mì của ?

      …” kéo dài thanh , do dự biết nên hỏi hay .

      muốn hỏi tôi sao lại xuất trước mặt phải ?” Thủy Miểu đặt mì lên đầu giường, mỉm cười nhìn , sau đó cầm lấy bát mì đưa cho .

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc nhìn ấy, khe khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy mì.

      “Tôi vốn là thuộc hạ của đại ca, cũng giống như Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, hẳn phải ở đây cũng có gì kỳ quái ? Nhưng mà… Lần này được ở đây, là tôi thỉnh cầu với đại ca cho tôi được ở đây!” ấy mỉm cười , lại đưa đôi đũa cho .

      Thỉnh cầu?

      Tử Thất Thất nhận đôi đũa, nhìn ấy , “ muốn ở lại bên cạnh ấy?”

      Nghe được lời , Thủy Miểu kinh ngạc.

      người phụ nữ lợi hại, thoáng cái nhìn thấu lòng .

      sai!” ấy trả lời, sau đó nhìn vào mắt , , “ hẳn chán ghét tôi lắm nhỉ? Tôi chẳng biết xấu hổ ở lại đây, chắc cảm thấy chán ghét tôi lắm?”

      …” Tử Thất Thất trả lời, sau đó , “Muốn ở bên cạnh người trong lòng, đó cũng phải chuyện làm người khác chán ghét!”

      Đôi mắt Thủy Miểu trở nên ôn nhu, sau đó cười , “Cám ơn!”

      Còn tưởng rằng rất tức giận, thậm chí là phẫn nộ, nghĩ tới câu trả lời lại như thế, khiến cho tức giận, nhưng mà… Cũng có chút ấm áp. ra… Đây chính là người phụ nữ khiến đại ca thích, ôn nhu.

      “Sao lại ăn vậy? Đây phải là món muốn ăn sao?” Thủy Miểu nhìn mì udon nóng hổi trong tay , , “Chẳng lẽ sợ tôi bỏ độc vào trong ư?”

      “Độc?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

      yên tâm , cho dù tôi ghen tị với , cũng làm thương tổn tới và đứa con trong bụng . Nếu như hoài nghi để tôi thử cho!” ấy vừa vừa đưa tay muốn cầm lấy bát mì trong tay Tử Thất Thất.

      …” Tử Thất Thất lại lần nữa phủ định, sau đó dùng hai tay cầm bát mì, , “Tôi cũng có nghi ngờ , tôi chỉ là nghĩ tới mẹ tôi, tay bà rất vụng về, cái gì cũng biết làm, nhưng thứ bà biết làm duy nhất, chính là mỳ udon, mặc dù chỉ là món ăn rất đơn giản, chỉ cần đun nước, rắc chút muối rồi thêm chút tương, xong cho mì vào là được rồi, nhưng bà phải học rất lâu, còn bị nước nóng làm bỏng nhiều lần, biết lần đầu tiên bà làm thành công gì với tôi ? Bà ấy … Thất Thất con xem, mẹ quả đúng là thiên tài, món khó như vậy cũng bị mẹ học được, thấy mẹ lợi hại ? Ha ha… Mẹ tôi rất đáng phải ? Bà là người mẹ ôn nhu nhất thế giới này!”

      Lúc những lời này, mắt cũng nhìn vào bát mì udon, cái bát này còn đẹp hơn so với bát mẹ làm, nhưng vẫn cho rằng mì udon mẹ làm vẫn là món ăn ngon nhất thế giới, nhưng người mẹ có thể làm ra bát mì như vậy, lại bị người khác là sát thủ, bị như vậy chịu nổi… Tại sao phải xấu mẹ như thế chứ? Lão già kia rốt cuộc biết những gì? Ba với mẹ rốt cuộc là ai?

      Đây là nghi vấn vẫn thể đè nén trong lòng!

      Nghe kể lại chuyện cũ, nhìn biến hóa mặt , trong lòng Thủy Miểu cảm xúc hỗn độn. Làm người phụ nữ, ấy là rất hạnh phúc, khi còn bé có mẹ thương, tại có đại ca , mà đợi đến tương lai, ấy có đứa con ngừng cười vui làm bạn, nhưng còn đây?

      có gì cả!

      “Tôi có thể thỉnh cầu chuyện ?” bỗng mở miệng.

      Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, nhìn , “Chuyện gì?”

      “Tôi…” Thủy Miểu có chút chần chờ, mặt lộ ra vẻ lúng túng, do dự , “Tôi có thể… Sờ bụng được ?”

      Hả?

      Tử Thất Thất sửng sốt

      Sờ bụng ?

      Này…

      “Tôi chỉ là muốn sờ đứa con trong bụng thôi!” Thủy Miểu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của , lập tức giải thích.

      “Đứa con… Trong bụng?” Tử Thất Thất nghi ngờ , bật thốt lên hỏi, “Tại sao?”

      “Chỉ là muốn sờ mà thôi, được sao? Nếu như được thôi vậy!” Thủy Miểu lập tức bỏ cái ý nghĩ nhất thời thoát ra khỏi miệng này.

      Tử Thất Thất mặc dù ấy tại sao ra những lời này, nhưng nhìn bộ dáng của ấy, cũng có ác ý gì, cho nên…

      “Được thôi, nhưng mà đứa bé mới hai tháng, còn chưa có thành hình, cho dù sờ, cũng có cảm giác gì!” vừa , vừa chầm chậm vén áo ngủ lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng của mình.

      Thủy Miểu nhìn bụng lộ ra, tay phải giống như bị người nào đó điều khiển, từ từ đưa tới, sau đó nhàng chạm vào vùng da bóng loáng của , mặc dù ấy sai, đúng là có cảm giác đặc biệt gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng ấy có con của đại ca, liền cảm giác được dưới bàn tay mình có gì đó nhảy lên, giống như sinh mạng ở bên trong, có cảm giác thần kỳ, nhưng… Lòng bỗng co rút đau đớn, trong đầu lên ý nghĩ độc ác, chỉ cần dùng sức chút, có thể khiến ta sinh non, chỉ cần đánh mạnh quyền lên bụng ta, như vậy ta mất đứa bé này.

      tự chủ tay bỗng run rẩy, nhưng bỗng…

      “Cạch” tiếng cửa phòng bị mở ra, Mặc Tử Hàn đứng đó, hai mắt thấy hình ảnh trước mắt, đột nhiên tức giận , “Thủy Miểu, ở đây làm gì?”

      Tay Thủy Miểu rút lại, sau đó đứng lên, đối mặt với rồi cúi đầu, , “ xin lỗi đại ca, em chỉ là muốn sờ đứa bé trong bụng Tử tiểu thư!”

      “Tử tiểu thư?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng lặp lại.

      Thủy Miểu nhíu mày, hai tay nắm chặt vào nhau, sau đó đổi lời, “Là phu nhân!”

      Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm , dùng giọng trầm , “Còn nhớ lời tôi cảnh cáo ?”

      “Có, Thủy Miểu vẫn ghi nhớ trong lòng, dám quên!”

      “Vậy làm tốt bổn phận của , đừng nên chọc giận tôi!”

      “Vâng!”

      ra ngoài !”

      “Vâng!”

      Thủy Miểu lĩnh mệnh, lập tức rời .

      Mặc Tử Hàn đợi sau khi , lập tức tới giường, khẩn trương nhìn Tử Thất Thất, , “Em sao chớ?”

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn , , “Em có thể có chuyện gì? vừa hiểu lầm ấy rồi, ấy chỉ muốn sờ đứa con trong bụng em thôi, mặc dù em cũng cảm giác ấy có chút kỳ quái, nhưng em tin ấy hại em.”

      “Em sao lại khẳng định như vậy? Đừng quên ta cũng là sát thủ!” Mặc Tử Hàn cau mày dặn dò.

      “Chỉ bằng việc ấy thích !” Tử Thất Thất tràn đầy tự tin trả lời.

      “Thích ?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ.

      sai, người phụ nữ , tuyệt đối đành lòng thấy thương tâm khổ sở, mà nếu như ấy hại em, chẳng những thương tâm khổ sở, còn có thể khiến cực kỳ chán ghét ấy, cho nên ấy tuyệt đối hại em, em dám cam đoan!” Tử Thất Thất kiên định , còn vỗ bộ ngực bảo đảm.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng khả ái của , nhịn được cười , “Em lúc nào trở nên thông minh như vậy? phải đều phụ nữ khi mang thai đều trở nên ngốc nghếch cả sao?”

      “Em vẫn thông minh như vậy đấy được ? Em mới ngu ngốc đâu!” Tử Thất Thất nhíu mày phản bác.

      “Được được được, em ngốc, em thông minh nhất rồi! Đúng rồi, vừa rồi tay ta có phải chạm vào bụng em ? ta sờ đứa bé sao? Để sờ với được chứ? bằng trực tiếp dùng lỗ tai nghe ?” Mặc Tử Hàn vừa vừa vén vạt áo lên.

      “Này, đừng náo loạn, tay em cầm mì, cẩn thận nóng đấy!” Tử Thất Thất vội vàng giơ hai tay cầm mì lên cao, sợ vẩy nước nóng vào người .

      bất kể, muốn được nghe chút!” Mặc Tử Hàn vô lại như đứa bé.

      nghe được đâu, mới hai tháng, còn chưa có thành hình nữa mà!”

      “Ai nghe được?” Mặc Tử Hàn áp lỗ tai mình lên bụng , sau đó cười , “ ràng có thể nghe được, em nghe … Nó gọi ba ba đấy!” “Đồ ngốc, con còn chưa ra, làm sao có thể được?”

      chính là nghe được, đó là chính là giọng nó!”

      ấy à…” Tử Thất Thất bất đắc dĩ cau mày, nhưng lại cười hạnh phúc.

      Mặc Tử Hàn nghiêng cả khuôn mặt áp lên bụng , hai tay ôm lấy eo , sau đó có chút lo lắng, khẽ , “Thất Thất, cho dù Thủy Miểu hại em, em cũng nhất định phải cẩn thận ta, biết ?”

      “Ừ, em biết rồi, em cẩn thận!” Tử Thất Thất đồng ý.

      “Ngoại trừ ra, đừng nên tin bất kỳ ai, bao gồm người phụ nữ tên Phương Lam kia!”

      “Tại sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :