1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 245: Ghê tởm! Chung Khuê lật lọng phản lời…!



      Tuyết Minh đưa bàn tay thon dài, nhàng sờ mái tóc mềm mại của Tuyết Lê, sau đó nhìn có chút phản ứng nào, liền cười cách khổ sở.

      Cậu từ từ xoay người, trở về phòng, đem cửa phòng nhàng đóng.

      Trong nháy mắt, bên trong gian phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Tuyết Minh ngưỡng đầu nhìn Mặc Tử Hàn cao hơn mình là cái đầu, nhìn đôi mắt lạnh như băng, sau đó chậm rãi mở miệng , “Chú tên là Mặc Tử Hàn? Chú chính thủ lĩnh hắc đạo tại, Mặc Tử Hàn sao?” Cậu giọng mà hỏi.

      Mặc Tử Hàn khẽ nhắm mắt, nhìn mặt cậu thanh tú dịu dàng , “Chính là ta!”

      Quả nhiên!

      Tuyết Minh nhàn nhạt cười cười.

      “Chú chú muốn trái tim của tôi cứu người, người kia là thân nhân của chú sao? Hay là bằng hữu?” Cậu đoán hỏi.

      “Nó là con trai của ta!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      “Con của chú?” Tuyết Minh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

      Chưa từng nghe có con trai, chẳng lẽ là con riêng? Thôi, sao cả…

      “Tôi có thể hỏi chú mấy vấn đề ? Chú có thời gian chứ?” Chú khẽ cười nhạt hỏi.

      “Dĩ nhiên có thể, cậu hỏi !” Thanh Mặc Tử Hàn lạnh như băng, nhưng hai mắt hòa hoãn rất nhiều.

      Đứa bé mười hai tuổi như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy, vô luận là cá tính hay là năng đều vô cùng chững chạc, hơn nữa vô cùng dịu dàng, giống như là khối ngọc bích, hoa lệ, cao quý, xinh đẹp… So với tính tình Thiên Tân hoàn toàn bất đồng.

      Tuyết Minh theo dõi hai mắt thâm thúy kia, giọng mở miệng, hỏi, “Con của chú, năm nay mấy tuổi?”

      “Sáu tuổi, cũng sắp bảy tuổi rồi.”

      “Nó tên gọi là gì?”

      “Mặc Thiên Tân!”

      “Tính cách của nó như thế nào? Hoạt bát? Ít ? Hay là rất nguyên tắc?”

      “Nó là đứa bướng bỉnh, hơn nữa rất quỷ quyệt, luôn thích trêu cợt người khác. Lúc chuyện nhất định phải chọc phá người khác nó mới vui vẻ, nhưng mà nó rất thông minh, hơn nữa rất hiếu thuận, nó làm tất cả mọi chuyện đều muốn cho người nó thích hạnh phúc, muốn cho người nó thích vui vẻ, vui vẻ… Nó biết điều, rất nghe lời, cũng rất thành thục, rất hiểu chuyện, càng thêm thiện lương, đáng … Nó là con trai kiêu ngạo của tôi, cho nên thể để cho nó chết, vô luận như thế nào tôi đều phải cứu nó, để cho nó khỏe mạnh lớn lên!”

      Tuyết Minh nghe những lời này, nhìn mặt do ngôn ngữ biến chuyển mà biến hóa theo biểu tình, nhìn trong đôi mắt càng ngày càng nồng đậm nhu tình, trong lòng đại khái biết người gọi là Mặc Thiên Tân là hạng người gì.

      “Nó ngã bệnh sao? Là bệnh tim?” Cậu lại lần nữa mở miệng, giọng hỏi thăm.

      “Đúng!”

      “Nó cần trái tim của tôi? có trái tim của tôi, nó chết?”

      !” Mặc Tử Hàn phủ nhận, sau đó lần nữa khôi phục thanh lạnh lùng, , “Coi như có trái tim của cậu, nó cũng chết, tôi để cho nó chết!”

      Tuyết bắt đầu khó hiểu rồi, phải đến lấy tim sao? phải bởi vì chỉ có tim của mình mới cứu được con , cho nên mới tìm đến? Chẳng lẽ mình đoán sai?

      “Tôi hiểu ý của chú, ý của chú là , nếu tôi đồng ý chú, cũng có vấn đề sao?” Cậu nghi ngờ hỏi tới.

      Hai mắt sắc bén của Mặc Tử Hàn đột nhiên nhìn chằm chằm cậu, lạnh như băng nhìn hai mắt cậu, kiên định , “Trái tim cậu, tôi muốn!”

      “Nhưng là chú mới vừa…”

      “Ý của tôi là, coi như có trái tim của cậu, tôi có thể tìm tim của người khác!”

      “Những người khác…?”

      “Chính là tôi!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng, “Trái tim của tôi cũng thích hợp làm phẫu thuật, cho nên coi như có trái tim của cậu, tôi nhất định để cho Thiên Tân chết, chỉ là… Nếu cậu tại đứng trước mặt tôi, như vậy cậu nhất định phải chết!”

      “A…” Tuyết Minh đột nhiên giọng cười tiếng, mặt lạnh nhạt.

      Mặc Tử Hàn cau mày nhìn mặt cậu, trong lòng cực kỳ nghi ngờ.

      “Cậu cười cái gì?” hỏi.

      có gì, chỉ là tôi sớm biết mình sống được lâu!” Tuyết Minh giọng xong, trong lời mang theo cái khổ sở.

      “Cậu sớm biết?” Mặc Tử Hàn vẫn còn nghi hoặc.

      sai! Tôi sớm biết, bởi vì coi như phải chú tới lấy mạng của tôi, cũng có người đến giết tôi, tựa như cái đêm năm trước, cả nhà tôi đều chết tay , , nhất định tới giết tôi và em . Thanh của tôi vĩnh viễn cũng quên, đó phải chỉ là lời , cũng phải đùa giỡn, mà là vô cùng nghiêm túc… Thanh vô cùng nghiêm túc… Cho nên từ sau đêm đó, tôi biết mình căn bản sống được bao lâu. Có thể , chỉ cần tôi ra biệt thự này, tôi rất mau chết oan chết uổng!” Tuyết Minh rất bình thản chuyện qua, cũng bình tĩnh mỉm cười. Thoải mái mặt giống như sớm quyết định.

      “Cậu vừa là ai? Chỉ cần cậu cho tôi biết tên của , tôi lập tức giúp cậu giết , thay cả nhà cậu báo thù. Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi muốn trái tim của cậu bằng bất cứ giá nào!” Mặc Tử Hàn kiên định lạnh giọng.

      “Tôi cũng biết người kia là ai, cũng thấy mặt của , tôi chỉ là nhớ thanh của mà thôi. Chẳng qua tôi vừa nghe chú muốn cứu con trai, có thể cảm thấy chú rất thương nó, rất sủng ái nó, cũng có thể cảm nhận được chú là người cha rất tốt, cho nên…” Lời của cậu hơi dừng lại, hai mắt trong suốt nhìn tròng mắt thâm thúy, tiếp, “Về sau chú chăm sóc nó tốt!”

      “Về sau?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ nỉ non, đột nhiên sau đó khiếp sợ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia.

      “Cậu… Chẳng lẽ…”

      “Tôi đồng ý chú!” Tuyết Minh nhàn nhạt mở miệng, hơi cười cười.

      ?” Mặc Tử Hàn đột nhiên có chút kích động, “Cậu đồng ý đem trái tim cho Thiên Tân? Cậu có biết hay cậu làm như vậy, nhất định chết!”

      “Tôi biết , tôi cũng tôi biết mình chết. Cho nên tôi muốn dùng ba điều kiện trao đổi!” Tuyết Minh nhìn tuổi còn , nhưng từng câu từng chữ đều tốt giống như từng luyện tập qua, thầm suy đoán rốt cuộc là dạng người gì. Có đáng giá tin tưởng hay , có đáng giá để phó thác hay . Mà cậu từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt thản nhiên, giống như tất cả đều lên kế hoạch tốt lắm, chỉ chờ có người rơi vào bẫy.

      Mặc Tử Hàn nhìn đứa bé thông minh hơn mười tuổi, chân mày khỏi hơi nhíu lên.

      “Được, tôi đồng ý, cậu !”

      Khóe miệng Tuyết Minh đột nhiên nâng lên cao, sau đó vui vẻ , “Chuyện thứ nhất, chính là giúp tôi tìm được hung thủ giết cả nhà, sau đó giết !”

      “Được, tôi nhất định giúp cậu báo thù, giết người kia!” Mặc Tử Hàn kiên định đồng ý.

      “Chuyện thứ hai, chính là chú phải giúp tôi chăm sóc em , cũng nghĩ biện pháp trị hết bệnh của nó, tôi muốn nó là bình thường, vui vẻ, khoái lạc sống, lớn lên!”

      “Được, thành vấn đề, tôi nhất định tìm bác sĩ tốt nhất thế giới xem bệnh cho em cậu, coi như là tán gia bại sản cũng nhất định chữa cho em cậu.”

      “Chuyện thứ ba …” Tuyết Minh đột nhiên muốn lại thôi.

      “Cậu muốn gì cứ , chuyện gì tôi cũng đồng ý cậu!” Mặc Tử Hàn kiên định mở miệng, bộ quân tử.

      ra chuyện thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra. Cho nên tôi muốn để lại cho em . Tương lai chú chữa khỏi bệnh cho nó, sau đó hỏi nó muốn cái gì!” Tuyết Minh để lại hi vọng cho muội muội, quyết định vô cùng thông minh.

      Mặc Tử Hàn nhìn đứa bé trước mắt, càng xem càng cảm thấy nó đơn giản. Nếu như đem nó bồi dưỡng từ , tương lai nhất định giúp rất nhiều, càng có thể trở thành cánh tay vô cùng ưu tú. Nhưng là đáng tiếc, coi như là nhân tài giỏi nữa, trong lòng vẫn bằng tính mạng của Thiên Tân, cho nên đứa bé này, chỉ có thể sống đến mười hai tuổi thôi.

      xin lỗi!

      trong lòng thầm xin lỗi, bởi vì lần đầu tiên lấy tính mạng của đưa bé mười hai tuổi.

      “Được, tôi đồng ý cậu, ba chuyện này tôi nhất định làm, đời này tôi đem hết toàn lực giúp cậu hoàn thành ba tâm nguyện!” sảng khoái đồng ý, trong lòng rốt cuộc nhanh chóng buông xuống tảng đá khổng lồ.

      Thiên Tân rốt cuộc được cứu rồi, rốt cuộc tìm được trái tim thích hợp cho nó, Bây giờ chỉ còn hai cửa ải khó khăn, thứ nhất chính là khiến Thiên Tân chấp nhận phẫu thuật, thứ hai chính là cầu nguyện phẫu thuật thành công.

      “Chú Mặc!” Tuyết Minh giọng thân mật kêu .

      Mặc Tử Hàn hai mắt nhìn cậu, lạnh lùng , “Còn có chuyện gì!”

      ra tôi muốn , có thể hay cho tôi thời gian ngày, tôi muốn ở cạnh em . Hơn nữa tôi nghĩ, nếu như muốn làm phẫu thuật lớn như vậy, có thể phải chuẩn bị nhiều. Cho nên ngày mai, chỉ cần chú cho tôi ngày là tốt rồi, sáng ngày mốt tám giờ tôi đến bệnh viện tìm chú, chỉ cần chú lưu lại địa chỉ, tôi nhất định tìm, tuyệt đối nuốt lời, tuyệt đối chạy trốn… Có thể ?” Tuyết Minh vừa nhắc đến em , thản nhiên mặt trong nháy mắt biến mất, hơi có chút khẩn trương, hơi có chút bận tâm, còn hơi mà có chút buông, cùng với cậu bình tĩnh chững chạc chính, hoàn toàn ngược lại.

      “Được!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng đồng ý,

      tin tưởng tên tiểu quỷ này giở trò, bởi vì hi vọng của nó toàn bộ đều ở người . Mà thế giới này, có ai so với Mặc Tử Hàn có thể trợ giúp nó báo thù. Cho nên cho nó thời gian ngày, để nó nhìn thế giới.

      “Sáng sớm ngày mai tôi phái mấy thuộc hạ tôi tin tưởng nhất đến bảo vệ cậu, cậu dẫn em ra ngoài chơi chút !” chợt mở miệng, sau đó lập tức xoay người, đem cửa phòng mở ra, ra khỏi phòng khách.

      Tuyết Minh sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn bóng người biến mất ở cửa phòng.

      cuối cùng tại sao phải như vậy đây?

      Chẳng lẽ nhìn ra cậu suốt cả năm ra căn biệt thự này rồi sao? Bởi vì sợ bị đuổi giết, bởi vì sợ bị người kia sát hại, bởi vì sợ bị tìm được, cho nên suốt cả năm cậu và em ở nơi này, thậm chí ngay cả ra khỏi gian phòng, đều là cực ít.

      “A…” Cậu chợt giọng cười tiếng, chút vui vẻ, cũng có chút thương tâm.

      Rốt cuộc có thể mang Tuyết Lê chơi lần rồi, biết sau này nó rời khỏi biệt thự, có tốt hay ? Có thể vui vẻ giống như trước kia, đáng như vậy? muốn xem nụ cười của con bé lần, nguyện vọng cuối cùng của cậu trước khi chết… Chính là hi vọng có thể nhìn con bé cười vui vẻ.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Cửa phòng chợt bị gõ vang, cậu vội vã thu hồi thương tâm biểu tình mặt, nở nụ cười thản nhiên thường ngày, tới cửa phòng, đem cửa phòng mở ra.

      Vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Tuyết Lê đứng ở cửa phòng, mặt vẫn có bất kỳ biểu lộ gì, hai mắt tự nhiên là ảm đạm có ánh sáng, đờ đẫn tập trung.

      “Tuyết thiếu gia, tôi thấy Nhị thiếu gia ra khỏi phòng, cho nên liền đem Tuyết tiểu thư mang về, mặc dù có phản ứng gì, nhưng mà, tôi cảm thấy giống như rất muốn trở lại bên cạnh ngài, cho nên…”

      “Cám ơn bác, Tần quản gia, cám ơn bác chăm sóc thời gian dài như vậy, cám ơn bác, rất cám ơn bác!” Tuyết Minh đột nhiên ngừng cám ơn.

      “Ách… Đây đều là việc tôi phải làm, ngài cần cảm tạ tôi!” Tần quản gia hơi có chút xấu hổ, cũng có chút vui vẻ.

      Tuyết Minh mỉm cười cảm ơn , lại cúi người 90 độ cảm tạ, sau đó nâng người lên, vươn tay dắt tay Tuyết Lê, nhàng , “Tuyết Lê, cùng hai vào !”

      “…” Tuyết Lê có bất kỳ phản ứng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, nhưng là hai chân theo bước chân của cậu, vào bên trong phòng.

      “Tuyết Lê, với em, ngày mai có thể dẫn em chơi rồi, em vui vẻ ?”

      “…”

      biết ngay em nhất định rất vui vẻ, chỉ là muốn đâu tốt nhỉ?”

      “…”

      “Sân chơi có được hay ?”

      “…”

      thích sao? Vậy vườn thú?”

      “…”

      “Cũng thích sao? Quả nhiên vẫn là suy nghĩ muốn bái tế cha mẹ, phải ?”

      “…”

      biết ngay em muốn như vậy, Tuyết Lê nhà ta là hiếu thuận nhất, như vậy chúng ta quyết định bái tế bọn họ!”

      “…”

      Tuyết Minh tự , vui vẻ xong, mà thái độ Tuyết Lê vẫn có bất kỳ biến hóa, hai mắt cũng thủy chung ngốc trệ, hồi lâu mới có thể chớp động xuống.



      Biệt thự lầu

      Đại sảnh

      Mặc Tử Hàn ra phòng Tuyết Minh, liền sải bước dời khỏi căn biệt thự này, nhưng là hai chân đợi ra đại sảnh, liền nghe được thanh sang sảng truyền từ phía sau.

      với tôi tiếng nào sao? Có chút thất lễ? Tôi nghĩ… Ba cậu có dạy cậu lễ nghi cơ bản nhất?” Chung Khuê từ lầu hai xuống, vừa giọng châm chọc vừa .

      Ba?

      Vừa nghe đến nhắc tới người này, lửa giận của Mặc Tử Hàn từ đáy lòng vụt vụt toát ra. Nhưng ngại Tuyết Minh vẫn còn ở đây, chỉ đem hết toàn lực đè lửa giận xuống, sau đó từ từ xoay người, lạnh lùng nhìn , , “Chú Chung, tối hôm nay là quấy rầy ông, ngày mai tôi phái người tới nhận Tuyết Minh, cho nên hôm nay về trước, hôm nào trở lại thăm ông!”

      xong, liền xoay người muốn rời khỏi.

      “Đợi nào…!”

      Chung Khuê đột nhiên gọi lại.

      Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, chân mày trong nháy mắt nhíu lên, trong lòng cảm ứng bất an.

      im lặng xoay người, dùng vẻ mặt và ánh mắt lạnh như băng đối diện , cũng sử dụng thanh lạnh như băng, , “Chú Chung, ông còn có chuyện gì sao?”

      “Tôi đương nhiên là có! Cậu cứ như vậy tự tiện quyết định muốn dẫn người của tôi , cũng hỏi ý kiến của tôi chút sao?” Chân của Chung Khuê từ bậc thang cuối cùng xuống tới mặt đất, mặt mũi hiểm.

      “Người của ông? Ông Tuyết Minh? Ông mới vừa phải …”

      “Tôi chỉ cho cậu gặp nó chút, tôi chưa muốn đem người cho cậu!” Chung Khuê khóe miệng cười tà.

      Hốc mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên buộc chặt, tản mát ra tia giết người.

      Cái lão hồ ly này, mới vừa rồi là cố ý để cho xem Tuyết Minh, sau đó chờ cùng Tuyết Minh chuyện, lại tới uy hiếp thả người. Hứng thú tệ hại trước kia vẫn đổi, trước cho người khác chút ngon ngọt, sau đó đột nhiên hung hăng cho họ cái tát, cuối cùng từ cao nhìn xuống thưởng thức bộ dáng người khác thống khổ.

      Lão gia đáng chết này!

      ngày nào đó muốn thua tay của , ngày nào đó muốn chết rất thảm.

      “Ông rốt cuộc muốn thế nào?” lạnh lùng hỏi.

      “Cái này sao…” Chung Khuê cố ý dừng lại, mặt đắc ý , “Nếu như tôi , muốn cậu nhường lại vị trí lão đại, như vậy cậu…” muốn lại thôi, khóe miệng khiêu khích nâng lên.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt phun ra lửa giận giết chóc, đôi tay càng thêm dùng sức nắm chặt, khiến cho giữa khớp xương phát ra thanh “răng rắc”.

      Chung Khuê khoái trá nhìn tức giận, tiếp tục thêm dầu vào lửa mà , “Thế nào? bỏ được? Xem ra địa vị con trai cậu ở trong lòng của cậu, so ra kém xa cái ghế lão đại cao cao tịa thượng kia?”

      “Ông…” Mặc Tử Hàn tức giận mở miệng, nhưng là lý trí lại áp chế thanh của mình, cũng áp chế lửa giận của mình, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi , “Có phải hay chỉ cần tôi đồng ý ông, ông giao Tuyết Minh cho tôi?”

      “Cái này sao…”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 246: Việc lớn tốt rồi… thấy Thiên Tân đâu cả!



      Chung Khuê lộ ra nụ cười giảo hoạt, cố ý thả chậm tốc độ, khoan thai mà , “Nếu như cậu có thành ý, tôi nghĩ tôi cũng nhất định cho cậu câu trả lời vừa lòng.”

      “Được!” Mặc Tử Hàn hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm , “Tôi đồng ý với ông!”

      Chung Khuê lộ ra vẻ mặt được như ý.

      “Chậm !”

      Thanh đột nhiên xuất , khiến Mặc Tử Hàn và Chung Khuê cùng nhìn về phía cửa phòng.

      Mặc Thâm Dạ và Phương Lam đồng thời xuất tại cửa, bước nhanh vào, mà thanh vừa rồi chính là Mặc Thâm Dạ phát ra.

      “Tôi đồng ý, tôi đồng ý để Mặc Tử Hàn nhường vị trí lão đại này!” Mặc Thâm Dạ lại lên tiếng, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, mà là Chung Khuê đứng ở cửa thang máy.

      sớm biết ông ta giở trò, bất quá vốn muốn hỏi tới, nhưng vị mỹ nữ bên cạnh này dường như thích ở trong xe làm vận động, cho nên thể làm gì khác hơn là xuống xe tới xem chút, đúng là nhìn biết, vừa nhìn lại bị hù cho giật mình.

      Khuôn mặt đắc ý của Chung Khuê biến mất, chân mày nhíu lại nhìn .

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn bọn họ, bực dọc hỏi, “Hai người làm sao vào được!”

      “Chúng tôi nếu như vào, ngai vàng trùm xã hội đen cao cao tại thượng của phải mất rồi sao, chúng tôi đây chính là cố ý tới cứu , thể lời cảm ơn, sau đó nhún nhường làm đại lễ với chúng tôi được sao?” Phương Lam đúng lý buông tha người , ngừng châm chọc .

      Chân mày Mặc Tử Hàn chau lại, hỏa khí dâng trào.

      Mà Chung Khuê đứng ở cửa thang máy nhìn gương mặt Phương Lam, hốc mắt nhíu chặt lại, nếp nhăn chung quanh mắt cứng lại. này phải lần trước qua ở thang máy sao? phải là mặc lễ phục màu lam mà Mặc Thâm Dạ tìm sao?

      Chợt!

      Mặc Thâm Dạ chú ý tới ánh mắt của , tiến lên bước che Phương Lam, cắt đứt tầm mắt của Chung Khuê.

      “Tôi này chú Chung, tuổi của chú cũng , coi như tặng vị trí trùm xã hội đen cho chú, chú cũng ngồi được mấy năm? Hơn nữa vị trí nguyên lão ba đời chú làm thư thái như vậy, hẳn cũng muốn chỗ ngồi khổ cực kia nữa chứ? Còn có quan trọng nhất, chú phải nghe cho tôi, Tuyết Minh là người tôi cứu về, tôi chỉ để nó ở tạm chỗ chú mà thôi, nó cũng phải người của chú, chú có quyền tạm giữ nó, mặt khác tôi tặng chú câu … Đừng làm những việc dư thừa nữa, kết quả chú chỉ lãng phí giờ mà thôi!”

      Chung Khuê nghe vậy lại càng tức giận.

      Quả nhiên thuyết phục thằng nhóc này trước, cho dù lấy được vị trí trùm xã hội đen cũng vô ích. Mục đích của là để cho nó ngồi lên chỗ ngồi này, mà phải mình ngồi, nhưng nó lần nào cũng giúp đỡ đứa em trai vô năng này, rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc có biện pháp gì có thể khiến ý chí chiến đấu của nó bốc cháy, có biện pháp gì có thể khiến nó trở mặt thành thù với đứa em trai vô năng này?

      Chợt, tầm mắt của nhìn qua thân thể ta, nhìn Phương Lam núp ở phía sau, hai mắt trợn to, trong lòng thầm vui mừng.

      Động tác vừa rồi của nó là muốn ngăn cản tầm mắt nhìn này, nó là bảo vệ ta, hành động như vậy của nó rất khả nghi rồi, lại cẩn thận suy nghĩ tới lần trước đụng phải nó ở thang máy tiệc rượu của nhà họ Bách, vẻ mặt nóng nảy, ngôn ngữ hốt hoảng của nó, còn có cả bộ dáng tức giận, đều là tâm tình cực kỳ hiếm thấy, chẳng lẽ… này… Đối với nó mà vô cùng quan trọng?

      “Haa…” đột nhiên cười tiếng.

      Mặc Thâm Dạ và Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn , hiểu nụ cười có hàm nghĩa gì.

      “Cậu sai, cho dù cậu ta nhường vị trí trùm xã hội đen cho tôi, tôi cũng dùng được, kết quả cũng chỉ là lãng phí giờ, đúng là muốn cám ơn cậu nhắc nhở, làm cho tôi đại triệt đại ngộ (hiểu được ràng, cặn kẽ). Được rồi, vậy đưa Tuyết Minh cho mấy người, mấy người muốn thế nào thế đó , tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước, mấy người cứ tùy tiện!” Chung Khuê cười nhạt, liền xoay người lên lầu.

      Mặc Thâm Dạ và Mặc Tử Hàn cau mày nhìn bóng lưng của .

      Cái lão hồ ly này sảng lhoa1i thu tay lại? ta lại muốn giở trò gì rồi sao? Nếu như phải là lại nghĩ đến kế sách gì tốt hơn, ta vừa rồi cũng cười vui vẻ như vậy, nụ cười kia giống như là tìm được bảo bối gì đó, giống như là phát ra chuyện thú vị gì đó. ta rốt cuộc lại muốn như thế nào?

      “Tốt lắm, chuyện cũng giải quyết, hai người cũng cần nghi thần nghi quỷ nữa, tóm lại bây giờ nguy cơ coi như là giải trừ, chuyện sau này sau này nghĩ, bởi vì cái gọi là: binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, có bước chẳng qua ngưỡng cửa, cũng có vấn đề giải quyết được, cho nên tổng kết lại chính là câu … Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng!” Phương Lam đột nhiên trấn an, muốn bình phủ thấp thỏm trong lòng bọn họ.

      sai, cưng à em rất có lý, tới, phải thưởng cho em!” Mặc Thâm Dạ cười hì hì xong, liền đưa tới môi mình.

      chết !” Phương Lam đấm giơ lên, đánh tới mặt của .

      may là Mặc Thâm Dạ thân thủ bén nhạy, kịp thời lùi đầu về sau, bằng khuôn mặt đẹp trai mê chết người đền mạng này của , phải gặp họa.

      “Này, em lại dám đánh mặt ? Em có biết nếu gương mặt này của mà hốc hác, em bị trời phạt đấy!” Mặc Thâm Dạ oán trách.

      “Trời phạt? Chuyện cười, tôi đây là vì dân trừ hại!”

      “Cái gì? Trừ hại?”

      sai, cái tên đại hại trùng (sâu bọ có hại) này, chết sớm mà sớm siêu sinh !”

      “Em…”

      Phương Lam và Mặc Thâm Dạ hai oan gia lại bắt đầu cãi lộn, hơn nữa còn động tay động chân đánh nhau, dĩ nhiên… Người thua chỉ có thể là Phương Lam sức yếu.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng hai người bọn họ, trong lòng có loại cảm giác quái dị.

      Tại sao ta muốn giúp mình đây?

      Nhiều năm như vậy em bọn họ đều thủy hỏa bất dung, đều nhìn đối phương vừa mắt, nhưng là ta… Tại sao…?

      Mặc Thâm Dạ ý thức được ánh mắt của Mặc Tử Hàn, bắt Phương Lam, khiến thể động đậy, sau đó quay đầu bất cần đời cười với , “Chú đứng ở nơi đó cảm động cái gì đây? cho chú biết, phải là vì giúp chú mới ra mặt, tôi là vì Thiên Tân và Thất Thất, ai bảo bọn họ là những người quan trọng nhất trong lòng tôi, là người tôi thích nhất!”

      Nghe được những lời này của ta, chân mày Mặc Tử Hàn chau lên.

      muốn rút lại chút xíu cảm kích vừa rồi với ta, đối với người đàn ông này, quả nhiên còn là thủy hỏa bất dung.

      đột nhiên bước nhanh, rời khỏi cửa lớn biệt thự, mà lúc bước qua bọn họ, vẫn quên lạnh lùng , “Đừng ở chỗ này ôm ấp nhau nữa, khó coi chết được!”

      Ôm ấp?

      Mặc Thâm Dạ và Phương Lam trợn to hai mắt, tức giận nhìn .

      “Cái tên vong ân phụ nghĩa khốn kiếp, đứng lại đó cho tôi, ai ôm ấp? Chớ đem tôi với loại đàn ông ngu ngốc này nhập làm !” Phương Lam tức giận hét to.

      “Cưng à, chúng ta vốn chính là chuyện, cần phải hồ đồ nữa!” Mặc Thâm Dạ chết biết xấu hổ.

      “A a a a… Tôi đây đời cũng muốn thấy , biến cho tôi, biến, cút…”

      “Ha ha ha ha…”

      ***

      Bệnh viện tư nhân Bạch Vân

      Phòng bệnh VIP

      Mặc Tử Hàn lúc về tới đây, là đêm khuya, mà lúc đứng ở cửa phòng bệnh, cũng có gõ cửa, mà là nhàng mở ra, sau đó từ từ khẽ bước vào.

      Quả nhiên, giống như nghĩ, hai mẹ con sau khi vẫn chuyện phiếm, hàn huyên tới khi Thiên Tân mệt mỏi rồi ngủ, sau đó Tử Thất Thất ở bên giường nhìn nó, bảo vệ nó, cuối cùng bất tri bất giác ngủ thiếp , mà ở trong mộng, nhất định lại mơ thấy gì đó thương tâm, bởi vì ở khóe mắt Tử Thất Thất, lóe ra nước mắt trong suốt.

      tiếng động tới, hai mắt nhìn chút sắc mặt tái nhợt của Mặc Thiên Tân, khẽ nở nụ cười, sau đó lại nhìn nước mắt còn mặt Tử Thất Thất, khỏi hơi chau mày.

      Vươn tay, nhàng lau khóe mắt , sau đó từ từ đến gần bên tai , giọng , “ sao, Thiên Tân được cứu rồi, nó chết… Đừng khóc, bảo bối của …”

      Lời của giống như truyền vào trong mộng của , nước mắt ở khóe mắt Tử Thất Thất đột nhiên biến mất, mà khóe miệng từ từ khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười an tâm.

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt biến chuyển, khóe miệng cũng chầm chậm nâng lên, sau đó êm ái vươn hai tay của mình, thận trọng ôm lấy , hai mắt lại nhìn Thiên Tân cái, nghĩ đến có thể lập tức phẫu thuật cho con, cũng tự giác lộ ra vẻ mặt an tâm, sau đó từ từ xoay người, ôm Tử Thất Thất ra khỏi phòng bệnh.

      “Cạch!”

      Sau khi cửa phòng đóng lại, Mặc Thiên Tân chợt mở hai mắt ra.

      Cậu nhìn trần nhà trắng như tuyết, chân mày khỏi nhíu lên. Bên tai nhớ lại lời Mặc Tử Hàn vừa :

      sao, Thiên Tân được cứu rồi, nó chết…”

      Được cứu rồi?

      Đây là ý gì?

      Ba tìm được trái tim thích hợp với mình rồi sao?

      Là trái tim người sống sao?

      Ba muốn dùng trái tim người sống để phẫu thuật cho cậu? Như vậy ba phải thành hung thủ giết người ư? Cậu phải thành kẻ giết người ư? Chuyện như vậy thể xảy ra, thể, thể…

      Đột nhiên, cậu dùng tận toàn bộ hơi sức chống đỡ thân thể của mình, sau đó thở mạnh mấy hơi, dựt bỏ hết mọi dụng cụ người, sau đó kéo thân thể nặng nề, từ từ xuống giường, nhưng là mới vừa vặn ra hai bước, hai chân lại đột nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống đất, cậu lại lần nữa thở hổn hển, sau khi nghỉ ngơi, bò tới bên tường, vịn tường đứng lên, sau đó vịn tường từng bước từng bước tới cửa phòng, cẩn thận lắng nghe thanh ngoài cửa phòng, sau khi xác định có ai, mới mở cửa phòng ra ngoài.

      Cậu muốn , cậu cần làm phẫu thuật!

      Mẹ, xin lỗi…

      Ba, xin lỗi…

      Nếu như có kiếp sau, xin cho con lại làm con của hai người, đến lúc đó con nhất định hiếu thuận hai người tốt, nhưng kiếp này… Chỉ có thể đến đây là chấm dứt rồi!

      “Cạch!”

      Cửa phòng lại lần nữa đóng lại, bên trong phòng bệnh bóng người, chỉ có màn xốc xếch giường, cùng thanh thiết bị nhảy lên rồi dừng lại.

      “Tít ————”



      Bên trong phòng bệnh sát vách

      Mặc Tử Hàn nhàng đặt Tử Thất Thất lên giường, thận trọng để hai chân nằm ngang, sau đó kéo chăn đắp ở người .

      “Ư…” Tử Thất Thất khẽ ngâm nga, đột nhiên sau đó cau mày lại, giống như cơn ác mộng lại tiến vào trong đầu của , bắt đầu sợ hãi , “Đừng… Đừng… Đừng mang Thiên Tân … Trả Thiên Tân lại cho tôi, trả Thiên Tân lại cho tôi… Thiên Tân… Thiên Tân… Thiên Tân…”

      Mặc Tử Hàn vội vàng bắt lấy hai tay , áp chế thân thể di chuyển, sau đó ở bên tai , “ có chuyện gì, có chuyện gì… Thiên Tân có việc gì, nó có việc gì, chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ là cơn ác mộng mà thôi, có chuyện gì, có chuyện gì… có sao…”

      “A ——” Tử Thất Thất sợ hãi kêu lên rồi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cái trán tràn đầy mồ hôi hột lạnh như băng, hơi thở rối loạn.

      Khi thấy Mặc Tử Hàn đột nhiên ôm , ôm chặt.

      là đáng sợ… Em nằm mơ thấy Thiên Tân nó… Nó…Nó…” Cái chữ chết này, vẫn cách nào ra khỏi miệng.

      “Thiên Tân có việc gì!” Mặc Tử Hàn cũng ôm chặt trong ngực mình, sau đó giọng , “Thiên Tân nó có việc gì, tìm được trái tim thích hợp, ngày mốt chúng ta làm phẫu thuật cho nó!”

      Tìm được?

      Tử Thất Thất đột nhiên trừng lớn hai mắt, đẩy ra, thoát khỏi lồng ngực .

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn .

      vừa mới , tìm được? Tìm được trái tim? Là… Người sống?” Tử Thất Thất hốt hoảng hỏi.

      “Đúng vậy!” Mặc Tử Hàn có giấu diếm trả lời.

      Trong lòng Tử Thất Thất “ầm” tiếng vang lớn, lỗ tai bắt đầu kêu lên.

      là ai? tên là gì?” chợt hỏi, thanh bắt đầu phát run.

      “Cậu ta tên là Tuyết Minh!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      “Tuyết Minh… Tuyết Minh… Tuyết Minh…” Tử Thất Thất ngừng lặp lại cái tên này, khắc sâu hai chữ này ở trong lòng của mình, nhưng càng gọi cái tên này, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.

      Dùng trái tim người sống cứu Thiên Tân, mặc dù Thiên Tân có thể tiếp tục sống, nhưng là bọn họ đồng nghĩa với giết người, giết người vô tội. Làm như vậy đúng ? quyết định rồi, muốn cùng đeo tội nghiệt này, vì cứu con trai mình,

      Tử Thất Thất nắm chặt tay, nhắm chặt hai mắt.

      “Làm sao bây giờ? Em muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy, em muốn như vậy, đây là chuyện phạm pháp, đây là chuyện sai trái, nhưng Thiên Tân… Vì Thiên Tân, em thể làm như vậy, nhưng mà em lại sợ hãi, thiện lương của em khó chịu, em nên làm cái gì? Em nên làm cái gì? Em rốt cuộc làm như vậy có đúng ? Em rốt cuộc… Phải làm sao?” hốt hoảng , sắc mặt thay đổi trắng bệch, cảm giác sợ hãi ngừng đánh thẳng vào trái tim của , khiến càng lúc càng bất an.

      Mặc Tử Hàn lập tức ôm chặt , ôm chặt lấy.

      “Em đừng nghĩ gì cả, đây tất cả đều phải là lỗi của em, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của , là lỗi mình , hơn nữa đây là đứa bé kia tự nguyện giao trái tim cho Thiên Tân, là nó tự nguyện, em đừng tự trách mình…”

      Tự nguyện?

      Đứa bé kia?

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn , chất vấn , “Đây là ý gì? Đứa bé kia là tự nguyện? Những lời này là có ý tứ gì? Tuyết Minh còn là đứa bé sao? Cậu bé tại sao lại tự nguyện giao trái tim cho Thiên Tân? uy hiếp cậu bé sao? Là uy hiếp cậu bé đó hả?”

      có uy hiếp cậu bé!”

      “Vậy cậu bé làm sao lại tự nguyện tặng trái tim mình cho người khác? Nếu như cậu bé còn là trẻ con, vậy khả năng muốn chết!”

      “Đúng, ban đầu muốn uy hiếp nó, hơn nữa còn nghĩ nếu nó đồng ý, liền đánh ngất nó đưa đến đây mạnh mẽ để nó phẫu thuật đổi tim với Thiên Tân, nhưng đứa bé kia nó tự nguyện, là nó dùng ba chuyện để trao đổi với !” Mặc Tử Hàn nghiêm túc , hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của , để cho nhìn mình, để cho tin tưởng mình.

      Tử Thất Thất nhìn đôi mắt thâm thúy của , cau mày, , “Ba chuyện?”

      “Đúng, nó dùng ba chuyện để giao dịch với , nó là tự nguyện!” Mặc Tử Hàn thanh dịu lại.

      “Cậu bé tại sao muốn tự nguyện dâng ra trái tim của mình đây? Cậu bé ba chuyện, là chuyện gì?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.

      ra gia đình họ vào năm trước bị người cả đêm giết sạch, nó và em may mắn chạy thoát, nó hi vọng làm chuyện thứ nhất, chính là tìm được người giết cả nhà nó, thay cả nhà của nó báo thù, mà chuyện thứ hai chính là để cho chăm sóc em của nó, trị hết bệnh của em nó, mà chuyện thứ ba, chính là đợi khi em nó hết bệnh rồi, để cho bé chính miệng ra tâm nguyện của mình!” Mặc Tử Hàn đem lời Tuyết Minh lại cho , có nửa điểm thêm dầu thêm mỡ.

      Tử Thất Thất nghe Mặc Tử Hàn , nhìn đôi mắt , tin tưởng lừa gạt , nhưng, lòng của vẫn rất bất an, vẫn là rất khó chịu.

      “Em có thể trông thấy đứa bé kia ? Em muốn tự mình chuyện với nó chút!” chợt .

      “Nó muốn cho nó ngày bồi em nó, chờ sáng ngày mốt em có thể thấy nó, đến lúc đó em lại tán gẫu với nó!”

      “Được!” Tử Thất Thất nhàng ứng tiếng.

      “Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…” Cửa phòng đột nhiên dồn dập vang lên, đồng thời truyền đến thanh hốt hoảng của Bạch Trú, “Thất Thất, xong, mở cửa nhanh, thấy Thiên Tân đâu cả!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 247: Tử Thất Thất tuyệt đối tín nhiệm Phương Lam!



      thấy Thiên Tân đâu?

      Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn cửa phòng, sau đó Tử Thất Thất vội vàng bước xuống giường, hai người cùng nhau chạy tới mở cửa phòng bệnh ra.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thiên Tân làm sao lại thấy đâu? Nó phải vẫn ngoan ngoãn nằm giường sao?” Tử Thất Thất nắm ống tay áo Bạch Trú, khẩn trương hỏi.

      Chân mày Bạch Trú nhíu lại, trầm giọng , “Vừa rồi tôi định xem bệnh tình Thiên Tân có ổn định hay , nhưng lúc tôi vừa mở cửa lại phát trong phòng có ai, mà bên trong phòng trừ giường bệnh ra, những nơi khác đều rất chỉnh tề, cho nên tôi đoán có thể thằng bé bỏ !”

      Bỏ ?

      Tử Thất Thất hoang mang.

      Nó tại sao muốn bỏ ? Thân thể nó ngồi cũng đứng lên nổi, làm sao có thể bỏ ? Chẳng lẽ nó muốn phẫu thuật, cho nên mới bỏ hay sao? Nó muốn trốn , len lén chờ chết?

      … Thiên Tân… thể… Con thể…” Tử Thất Thất bối rối liền đẩy Bạch Trú ra, chạy tới phòng bệnh cách vách.

      Mặc Tử Hàn lập tức theo phía sau .

      Hai người đứng ở cửa phòng, nhìn giường bệnh xốc xếch bóng người, bắt đầu hoảng hốt, lo lắng, sợ hãi…

      Mặc Tử Hàn ôm bả vai , ra vẻ trấn định , “Thất Thất em nên lo lắng, lập tức phái người tìm, từ lúc chúng tôi ra khỏi phòng mới được nửa giờ, thân thể nó kém như thế thể nào xa được, nhất định có thể tìm được nó!”

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn giường bệnh, hai mắt lóe ra nước mắt trong suốt.

      “Thằng bé ngốc kia… Tại sao… Tại sao ngốc như vậy? nên… nên…” nên mình trốn chờ chết, nên làm chuyện ngốc nghếch này, “Thiên Tân… Thiên Tân…”

      Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại, sau đó hai tay ôm chặt , đem đầu áp vào lồng ngực mình, cho cảm giác an toàn.

      có chuyện gì, lập tức cho người tìm, rất nhanh là có thể tìm được Thiên Tân rồi!”

      Nước mắt Tử Thất Thất trào ra, hai tay níu chặt vạt áo của , thân thể ngừng run rẩy, cả người đều kinh sợ.

      có chuyện gì… có chuyện gì… theo !” Mặc Tử Hàn vừa , liền ôm thân thể , từ từ trở lại phòng bệnh cách vách, dẫn vào sau đó để ngồi ở lên giường, vuốt ve mái tóc dài của , ôn nhu , “Em ngoan ngoãn ở đây chờ , gọi người tìm Thiên Tân, lập tức có thể tìm được, em đừng lo lắng, biết ?”

      “…” Tử Thất Thất gì, chỉ là ngây ngốc gật đầu.

      Mặc Tử Hàn xoay người gấp gáp muốn , nhưng chân phải vừa bước ra, rồi lại đột nhiên thu trở lại, sau đó quay người dùng hai tay nắm hai cánh tay của , từ từ cúi thấp người, hôn cái vào trán , tiện đà chống trán, từ khoảng cách gần nhìn đôi mắt hoảng sợ của , , “Tin tưởng , nhất định tìm Thiên Tân trở về, nhất định làm cho nó bình an vô , tin tưởng , em phải tin tưởng …”

      Tử Thất Thất nhìn ánh mắt của , nghe lời của , trong lòng từ từ bình tĩnh lại, mà thân thể run rẩy cũng chầm chậm ổn định lại.

      “Ừ!” nhàng lên tiếng, khẽ gật đầu , “Em tin tưởng , nhất định có thể đem Thiên Tân trở về, em tin tưởng !”

      “Ngoan, chờ !” Mặc Tử Hàn khẽ nhếch miệng, lại lần nữa hôn trán , sau đó vội vội vàng vàng xoay người, ra khỏi phòng bệnh.

      Tử Thất Thất nhìn bóng lưng rời , sau đó hai mắt thất thần nhìn về phía trước.

      Thiên Tân nó lựa chọn chấp nhận phẫu thuật, nó lựa chọn thương tổn bất cứ người nào, nhưng còn ? thế nhưng dao động, lúc nhìn thấy Thiên Tân tiến vào phòng cấp cứu, hoàn toàn dao động, muốn nhìn thấy nó chết, muốn để nó chết, sợ con chết. Đây chính là đứa bé hoài thai mười tháng rồi tân tân khổ khổ nuôi lớn, là miếng thịt người , là toàn bộ hạnh phúc của , mặc dù lương tâm như thế nào cũng có cách nào đồng ý chuyện này, nhưng là làm người mẹ, khống chế được ích kỷ của mình, cách nào trơ mắt nhìn con nhận thống khổ mà chết.

      “Thiên Tân… Con rốt cuộc ở đâu?” rù rì mở miệng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác.



      Phòng bệnh VIP lầu ba

      Mặc Tử Hàn nhanh tới phòng bệnh, cũng có gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa ra, vào.

      Bên trong gian phòng, Kim Hâm nằm giường nhắm mắt khẽ ngủ, ta nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên mở mắt ngồi dậy, khi thấy người tới là Mặc Tử Hàn, lập tức bước xuống giường, cung kính cúi đầu, , “Đại ca!”

      “Thương thế của tốt hơn rồi chứ?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

      “Vâng!”

      “Tôi tại có vài chuyện trọng yếu muốn làm, thân thể của có vấn đề gì chứ?”

      “Vâng, thành vấn đề!”

      “Được!” Mặc Tử Hàn nhíu chặt hốc mắt, lạnh lùng nhìn ta, , “ bây giờ lập tức liên lạc Hổ Phách cùng Trân Châu, gọi bọn họ mang nhiều người đến bệnh viện này, để nhóm triệt triệt để để lục soát bệnh viện, mà nhóm khác tìm kiếm xung quanh bệnh viện, nhất định phải mau sớm tìm được tiểu thiếu gia!”

      Tiểu thiếu gia?

      Kim Hâm có chút kinh ngạc.

      “Tiểu thiếu gia mất tích?” nhị được hỏi.

      cần hỏi nhiều, chỉ cần theo mệnh lệnh của tôi mà làm!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

      “Vâng!”

      “Còn nữa, sáng sớm ngày mai với Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu, ba người các tới nhà chú Chung, tìm bé trai tên là Tuyết Minh mười hai tuổi cùng bé tên là Tuyết Lê năm tuổi, mang bọn họ rời khỏi nhà chú Chung, hơn nữa bọn họ muốn đâu các cứ đưa , bất quá tám giờ sáng ngày mốt nhất định phải đưa bọn họ dẫn tới nơi này, nhớ kỹ… Ba người các tuyệt đối phải bảo vệ họ an toàn, thể để cho bọn họ chịu chút tổn thương!” Mặc Tử Hàn nghiêm trọng cảnh cáo, vẻ mặt lạnh lùng.

      “Vâng!” Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.

      Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại, lập tức xoay người, nhanh rời khỏi phòng.

      Kim Hâm đứng ở tại chỗ, khỏi có chút nghi ngờ.

      Đại ca sao lại để ba người bọn họ bảo vệ hai đứa trẻ con, bọn chúng là người quan trọng vậy ư? Bọn chúng rất nguy hiểm sao? Có người muốn giết bọn chúng sao? Người giết bọn chúng rất lợi hại? Nếu … Tại sao phải đồng thời xuất động ba người bọn họ đây? Hơn nữa trong tình huống tiểu thiếu gia mất tích, đại ca vẫn phái ra ba người bọn họ, xem ra hai đứa trẻ này cực kỳ quan trọng với đại ca, hơn nữa cũng , nguy hiểm mà hai đứa trẻ này gặp phải, cũng phải là mấy hộ vệ bình thường có thể giải quyết.

      Rốt cuộc… Mấy ngày qua khi nằm viện xảy ra chuyện gì?

      nhanh chóng hoàn hồn, đè nén lại những nghi ngờ này, lập tức gọi điện thoại cho Hổ Phách cùng Trân Châu.

      ***

      Sáng sớm ngày thứ hai

      Mặt trời như cũ từ phía đông mọc lên, tản ra ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất.

      Trong phòng bệnh VIP

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn ngồi ở giường, mặt hai người đều lo lắng, chân mày cũng từ tối ngày hôm qua sau khi Mặc Thiên Tân mất tích cũng chưa có giản ra quá nửa.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Cửa phòng vang lên tiếng gõ, hai người cùng kích động mở to hai mắt.

      “Vào !” Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

      Cửa phòng vội vàng bị mở ra, Hổ Phách cùng Trân Châu nhanh tới trước mặt bọn họ, cùng cung kính cúi đầu, máy móc :

      “Đại ca, phu nhân!”

      “Đại ca, phu nhân!”

      “Tìm được rồi sao?” Mặc Tử Hàn vội vàng hỏi.

      “Thưa đại ca, tôi tìm khắp ba lần bên ngoài bệnh viện, cũng có tìm được tiểu thiếu gia!” Trân Châu trả lời.

      “Thưa đại ca, tôi cũng vậy dựa theo phân phó của ngài cẩn thận tìm kiếm khắp chung quanh bệnh viện, nhưng cũng có tìm được tiểu thiếu gia!” Hổ Phách trả lời.

      “Đồ vô dụng!” Mặc Tử Hàn lớn tiếng mắng.

      Hổ Phách cùng Trân Châu lập tức sâu cúi đầu.

      Tử Thất Thất vội vàng bắt lấy cánh tay , , “Đây phải là lỗi của bọn họ, đừng phát tiết người bọn họ.”

      Mặc Tử Hàn dùng sức nắm chặt tay, hai mắt hung hăn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, từ từ đè lửa giận trong lòng xuống.

      Làm sao lại tìm được đây? Tại sao lại tìm được đây? Thiên Tân thân thể căn bản ngay cả đường cũng được, thể nào xa, hơn nữa người nó cũng có tiền, cũng thể gọi xe, nhưng tại sao lại tìm được nó đây? Nó rốt cuộc đâu?

      “Mấy người tìm thêm cho tôi, tìm được người cũng đừng có trở lại báo cáo!” phiền não lớn tiếng ra lệnh.

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Hổ Phách cùng Trân Châu hai người lập tức lĩnh mệnh, xoay người rời .

      Tử Thất Thất bất an nắm lấy cánh tay Mặc Tử Hàn, hốc mắt bối rối sưng đỏ, mà hai tay nắm cánh tay cũng tự chủ mà càng ngày càng gấp, càng ngày càng chặt.

      Mặc Tử Hàn cảm nhận được đau đớn cánh tay, lập tức quay đầu nhìn gương mặt lo lắng của .

      được, em thể ngồi ở đây đợi, em muốn tự mình tìm!” Tử Thất Thất đột nhiên buông tay ra, bước nhanh tới cửa phòng.

      “Thất Thất!” Mặc Tử Hàn kêu to đuổi theo.

      Mà lúc Tử Thất Thất tay vừa muốn cầm lấy nắm cửa, cửa phòng đột nhiên “cạch” tiếng bị mở ra, Phương Lam và Mặc Thâm Dạ hai người đứng ở cửa phòng, kinh ngạc nhìn sắc mặt khó coi của hai người đối diện.

      “Hai người sao vậy? Vội vàng hấp tấp, hơn nữa sắc mặt khó nhìn như vậy, còn cả mắt quầng thâm, ai nha, Thất Thất mắt cậu sao lại sưng đỏ lên như vậy? Cậu khóc? ta khi dễ cậu?” Phương Lam bối rối, tiến tới bên cạnh , đẩy Mặc Tử Hàn ra, nắm lấy cánh tay lo lắng hỏi.

      Tử Thất Thất thấy Phương Lam, cảm giác chua xót trong lòng trào dâng, nước mắt lại lần nữa xuất , ngừng rơi xuống.

      “Tiểu Lam!” khóc, ôm lấy ấy, giống như là đứa bé tìm được mẹ, ngừng ôm chặt ấy.

      “Sao vậy? Sao vậy?” Phương Lam kinh ngạc vỗ lưng , bối rối , “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khóc a? Đừng khóc, cậu với tớ, bất kể là chuyện gì tớ cũng giúp cậu giải quyết!”

      Mặc Thâm Dạ đứng đối diện nghi hoặc nhìn Tử Thất Thất, sau đó lại nhìn về phía Mặc Tử Hàn, Mặc Tử Hàn nhíu mày, chẳng những tránh né tầm mắt của ta, mà vẻ mặt còn trầm trọng.

      “Thiên Tân…” Tử Thất Thất nức nở, , “Thiên Tân nó… thấy đâu nữa!”

      thấy?

      Phương Lam và Mặc Thâm Dạ cùng khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

      “Làm sao lại thấy đâu? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Phương Lam khẩn trương hỏi.

      “Tớ cũng vậy biết nó thế nào lại biến mất, nhưng là theo tớ đoán, Thiên Tân nó muốn phẫu thuật nên mới !” Tử Thất Thất nghẹn ngào trả lời.

      Phương Lam vừa lau nước mắt cho , vừa , “Lúc nào xảy ra chuyện này? Phái người tìm chưa? Còn chưa có tìm được sao?”

      Tử Thất Thất ngừng lại nước mắt rơi, nắm chặt tay kiên cường , “Là tối ngày hôm qua, đại khái ở hơn giờ, phái người tìm rồi, nhưng là còn chưa có tìm được!”

      Phương Lam chau mày, sau đó ngẫm nghĩ chút.

      “Thất Thất, cậu yên tâm, chuyện Thiên Tân giao cho tớ , có ai hiểu được trong đầu nó suy nghĩ gì hơn tớ đâu, đừng quên nó là đứa con nuôi tớ dạy từ tới lớn, tớ nhất định có thể tìm được nó, cậu an tâm ở đây chờ tin tức tốt của tớ !” Phương Lam tự tin, mỉm cười với .

      “Tớ muốn tìm cùng cậu!” Tử Thất Thất bắt lấy tay .

      cần, cậu xem sắc mặt cậu tiều tụy như vậy, tối hôm qua khẳng định có ngủ chứ gì? Hơn nữa thân thể của cậu vừa mới hồi phục, cần nghỉ ngơi điều trị nhiều hơn, như vậy mới có thể hoàn toàn hồi phục, tóm lại cậu cần lo lắng, chuyện Thiên Tân đặt hết người tớ, có tớ ra tay, cậu an tâm 120% , hơn nữa cậu xem… Tớ phải còn có tùy tùng bé sao!” Phương Lam an ủi , vẫn quên tổn hại tổn hại người khác.

      Tùy tùng bé ?

      Mặc Thâm Dạ nghe thế, mặt xoắn hết lại.

      sao lại là tùy tùng bé ? Ít nhất đầu cũng rất lớn!” rầu rĩ .

      “Đúng đúng đúng, phải là tùy tùng bé , ngay cả tùy tùng bé cũng bằng, nhiều nhất chính là con tôm !” Phương Lam tiếp tục chửi .

      là con tôm ? Em dám là con tôm ? ràng rất lớn!”

      “Lớn cái đầu , có chỗ nào mà lớn?”

      “Đương nhiên là…” Mặc Thâm Dạ ba câu rời bản tính, lập tức biến chuyển thành vẻ sắc sắc, còn thân hơn mật nhích tới gần , “ nghĩ em hẳn ràng nhất chỗ nào lớn chứ? Bởi vì…”

      “Câm miệng!” Phương Lam hét lớn, hai mắt tàn bạo nhìn chằm chằm ta, sau đó vội vàng vừa lúng túng cười với Tử Thất Thất, “Tớ Thiên Tân ngay bây giờ, cậu đừng lo lắng, cũng đừng có sợ hãi, ngủ giấc tốt, chờ cậu tỉnh, là có thể thấy Thiên Tân hoàn hảo tổn hao gì đứng ở trước mặt của cậu rồi. Tốt lắm, cứ như vậy, chúng ta thôi!” vội vã xong, lại đột nhiên biến chuyển thành vẻ mặt hung thần ác sát, hơn nữa còn dùng sức lôi lỗ tai Mặc Thâm Dạ, rồi nhanh.

      “Oa! Cưng ơi, lỗ tai của đau quá… A, đau chết… Muốn rớt… Mau buông a…” chàng nào đó bi thúc dục hô to.

      “Đau chết đáng đời, rớt cũng xứng đáng! Tôi cảnh cáo Mặc Thâm Dạ, nếu như dám tìm được Thiên Tân, tôi lập tức thiến !”

      “Cái gì? Thiến? Thiến ? Lời như thế em cũng có thể ra? Em sợ em nửa đời sau có ‘tính’ phúc sao? Hơn nữa là em đồng ý muốn tìm, cũng phải là , tại sao bị thương chỉ có !”

      “Bởi, vì, , đáng!” Phương Lam từng chữ từng chữ, khí thế bàng bạc.

      “A? A a a —— đau đau đau… Cứu mạng a a a ——”



      Tử Thất Thất nhìn chằm chằm vào Phương Lam, cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở cuối hành lang, mới khẽ cười, thở phào nhõm.

      Mặc Tử Hàn nhìn , nhìn biến hóa mặt .

      Chỉ bất quá nghe Phương Lam mấy câu mà thôi, liền an tâm như vậy, chân mày giãn ra, sắc mặt tái nhợt hòa hoãn, còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      “Em tin ta như vậy? Em cho là ta nhất định có thể tìm được Thiên Tân?” đột nhiên hỏi.

      Tử Thất Thất hai mắt tràn đầy lòng tin, giống như trong nháy mắt quét sạch hết thảy bất an, khẽ cười nhìn , “Tiểu Lam đồng ý chuyện của em cho tới bây giờ cũng lần làm được, em tin ấy có thể tìm được Thiên Tân, hơn nữa ấy rất đúng, Thiên Tân từ sống cùng ấy, kiến thức trong đầu Thiên Tân phần lớn cũng là ấy dạy cho nó, cho nên ấy nhất định có thể biết Thiên Tân đâu, cũng nhất định có thể tìm nó.”

      Mặc Tử Hàn nghe những lời này, chân mày lại chau lên.

      Ghen tỵ!

      ghen tỵ với Phương Lam có năng lực nháy mắt có thể khiến an tâm, ghen tỵ tín nhiệm của với Phương Lam, lại càng ghen tỵ với quan hệ nhiều năm của các . Cho nên tự chủ liền nghĩ, nếu đổi lại là tốt, nếu như cũng có loại năng lực này tốt, nếu như cũng có thể từ cùng lớn lên tốt bao nhiêu.

      “Chúng ta vào chờ thôi, Tiểu Lam nhất định có thể rất nhanh tìm được Thiên Tân!” Tử Thất Thất khẽ cười, nhàng kéo tay của , xoay người trở về phòng bệnh.

      Mặc Tử Hàn mặt mơ hồ có chút hờn dỗi.

      ***

      Mặt khác

      Chung trạch

      Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, ba người chia ra ba chiếc xe tới trước biệt thự của Chung Khuê. Ba người bọn họ cùng tắt động cơ, cùng mở cửa xe, cùng bước xuống xe, mà ba người bọn họ đều mặc âu phục màu đen giống nhau, ngay cả vẻ mặt cũng là giống nhau như đúc, lạnh, như, băng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 248: lời thức tỉnh người trong mộng, tìm được Thiên Tân!



      Ba người cùng nhau vào cửa chính biệt thự, thời điểm vào đại sảnh, liền thấy Tần quản gia cùng hai đứa trẻ nam nữ đứng ở chính giữa đại sảnh, có lẽ chờ lâu.

      “Ba vị tiên sinh, xin chào!” Tần quản gia lễ phép khẽ gật đầu, chào hỏi bọn họ.

      “Tần quản gia!” Kim Hâm tiến lên bước, cứng nhắc mà “Đại ca lệnh cho chúng tôi đến đây đón hai đứa trẻ tên là Tuyết Minh cùng Tuyết Lê, kia là bọn họ sao?”

      “Đúng vậy!” Tần quản gia trả lời, sau đó vươn tay “Đây chính là Tuyết thiếu gia cùng Tuyết tiểu thư!”

      “Xin chào!” Tuyết Minh mỉm cười bình tĩnh chào hỏi, tay trái nắm chặt tay Tuyết Lê.

      Tuyết Lê vẫn y nguyên bộ dạng si si ngốc ngốc, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, người này giống như cái xác hồn.

      Hai mắt Kim Hâm nhìn mặt bọn họ.

      Tối hôm qua điều tra hai người bọn họ, cũng từ trong tài liệu xem qua diện mạo của bọn họ, từ Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu biết được chuyện của tiểu thiếu gia bệnh tim, cho nên biết đứa trẻ tên Tuyết Minh này đối với đại ca quan trọng cỡ nào.

      Đầu tiên hướng về phía Tuyết Minh cung kính khom lưng 90 độ cúi chào, sau đó lạnh lùng “Tuyết thiếu gia Xin chào, đại ca phái chúng tôi đến bảo vệ cậu, cũng là đại ca phái tới đón cậu cùng Tuyết tiểu thư.”

      Đại ca?

      Mặc Tử Hàn?

      Tuyết Minh bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt cao hơn hai mét này, lại nhìn đến người đứng ở phía sau lưng ta, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu, sau đó cười cười “Hôm nay tôi làm phiền các rồi, chúng tôi thôi!”

      “Dạ!”

      “Dạ!”

      “Dạ!”

      Ba người đồng thanh , cứng nhắc lĩnh mệnh.

      Tuyết Minh quay đầu nhìn Tuyết Lê cười, sau đó dịu dàng với “Tuyết Lê, chúng ta thôi, chúng ta thăm cha mẹ !”

      Tuyết Lê có bất kỳ phản ứng, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía trước, tay phải cũng để mặc cho Tuyết Minh dắt, chỉ có hai chân theo bước chân của Tuyết Minh, cậu bước, theo bước…



      Ngoài cửa biệt thự

      Kim Hâm mở cửa xe, cung kính khẽ cúi đầu, cứng nhắc “Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời lên xe!”

      “Tuyết Lê,… Chúng ta phải ngồi xe rồi!” Tuyết Minh dịu dàng xong, hơi nâng tay của mình lên dắt tay của , tự mình ngồi vào bên trong phía sau xe, tất cả động tác cũng rất chậm, biểu diễn cho thấy. Hai mắt Tuyết Lê ràng trống rỗng vô hồn, mặt cũng có bất kỳ biểu tình nào, nhưng giống như thấy được động tác của cậu vậy, dựa theo động tác vừa rồi của Tuyết Minh, ngồi vào bên trong xe.

      Kim Hâm nhìn hai em bọn họ, thấy Tuyết Minh chăm sóc tỉ mỉ như vậy, khỏi hơi chau mày, sau đó đem cửa xe đóng lại, ngồi vào ghế lái bên trong, mà Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu cũng cùng nhau ngồi lên xe của chính mình, ba người cùng khởi động xe.

      “Tuyết thiếu gia, cậu cùng Tuyết tiểu thư muốn nơi nào?” Kim Hâm ngồi ở ghế lái, giọng hỏi.

      “Chúng tôi muốn Singapore, chúng tôi muốn bái tế cha mẹ của chúng tôi!” Tuyết Minh giọng trả lời.

      Singapore?

      Trong lòng Kim Hâm tính toán chút, từ Đài Loan đến Singapore đại khái hơn hơn bốn giờ, quay lại chính là hơn tám giờ, nhưng bây giờ mua vé máy bay có thể rất phiền toái, nếu như dùng máy bay riêng của đại ca như vậy thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa trước tám giờ sáng ngày mai cũng có thể đến bệnh viện đúng giờ.

      “Được, tôi lập tức giúp cậu sắp xếp máy bay Singapore!” Kim Hâm xong, liền khởi động xe.

      Xe của Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu trước sau bảo vệ xe Kim Hâm, ba chiếc xe theo thứ tự từ biệt thự Chung Khuê lái , mà ở trước cửa sổ lầu hai của biệt thự, Chung Khuê nhìn chằm chằm chiếc xe của bọn họ, khóe miệng tà ác nâng lên.

      Bên trong xe

      Tuyết Minh nắm tay Tuyết Lê chặt, nụ cười mặt nhàn nhạt từ từ mở rộng, chợt cậu quay đầu nhìn khuôn mặt đáng của Tuyết Lê, khỏi đưa ra cánh tay khác vuốt tóc trán của .

      “Tuyết Lê, còn mấy giờ nữa là có thể thấy cha cùng mẹ, em vui ?”

      “…” Tuyết Lê đờ đẫn trầm mặc.

      Kim Hâm nghe được thanh của cậu, khỏi ngẩng đầu nhìn lên kiếng chiếu hậu, vừa vặn nhìn đến mặt của hai đứa trẻ.

      “Em xem em , vui vẻ đến miệng cũng khép lại được rồi!” Tuyết Minh tự , dùng tay nhè nhàng vuốt cái mũi nho của .

      “…” Tuyết Lê vẫn trầm mặc, mặt cũng có bất kỳ thay đổi.

      “Được rồi, biết rồi, về sau vuốt lỗ mũi của em nữa, chỉ nựng mặt của em thôi!”

      “…”

      “Em muốn? muốn cũng được, cũng nựng, vì muốn nựng!”

      “…”

      “Cái gì? khi dễ em sao? Em lầm rồi, rất là thương em!”

      “…”

      “Ha ha ha… Được rồi được rồi, nên tức giận, mua cho em cái váy đẹp có được hay ? Mua cho em cái váy xinh đẹp nhất để em mặc cho cha mẹ xem có được ?”

      “…”

      “Con quỷ tham lam này, Lại còn muốn cái đắt tiền nhất sao? Xem thu phục em như thế nào đây!”

      Tuyết Minh tự tự trả lời, liền vui vẻ dùng tay của mình làm nhột Tuyết Lê, cậu bắt đầu lần cả người của bé, Nhưng mặt Tuyết Lê vẫn có nửa điểm chuyển biến, Đều như cũ thủy chung như , có bất kỳ thay đổi, Mà hai mắt cũng là thủy chung vô hồn như cũ, phản ứng, Chậm chạp…

      Chợt!

      Tuyết Minh dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể của , Kim Hâm nhìn bọn họ thông qua kiếng chiếu hậu, ở trong kính chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Tuyết Lê, mà Tuyết Minh đưa lưng về phía kiếng chiếu hậu, Kim Hâm thấy được mặt của cậu, Nhưng bờ vai cùng thân thể của cậu đều hơi run rẩy, Mặc dù phát ra tiếng động, nhưng lại giống như khóc.

      Kim Hâm hờ hững thu hồi tầm mắt, Ngực có chút buồn buồn.

      ***

      Năm giờ sau

      Singapore

      Nghĩa trang

      Tuyết Minh cùng Tuyết Lê đứng trước bia mộ, Tuyết Minh mặc tây trang màu đen, tay trái cầm bó hoa cúc màu trắng, tay phải dắt tay Tuyết Lê chặt, mà Tuyết Lê thân mặc áo đầm màu trắng, vô cùng xinh đẹp, ở trước ngực còn trang trí mấy bông hoa thêu bằng tay xinh xinh, nhưng mặt của cũng có bất kỳ biểu tình gì, ngay cả trông thấy hình cha mẹ bia mộ, cũng là bộ dáng ngây người, chút thay đổi nào.

      “Cha, mẹ, con dẫn theo Tuyết Lê tới thăm hai người!” Tuyết Minh chợt mở miệng, nụ cười nhàn nhạt khóe miệng chợt thay đổi có chút khổ sở, hai mắt nhìn bia mộ cũng mơ hồ thoáng lệ quang trong suốt.

      “Tuyết Lê, mau quỳ xuống!”

      Cậu khẽ dùng sức kéo tay Tuyết Lê cái, sau đó đem hai đầu gối của mình quỳ xuống trước, đem hoa cúc tay của mình đặt ở trước bia mộ, sau đó Tuyết Lê theo động tác của cậu, hai đầu gối đồng dạng quỳ trước bia mộ, đờ đẫn nhìn hình nam nữ bia mộ.

      “Cha, mẹ, con nhất định giúp hai người báo thù, con tìm được người rất lợi hại, là Mặc Tử Hàn, là người lợi hại nhất trong giới hắc đạo, nhất định có thể giúp chúng ta giết người đàn ông đó, hơn nữa còn đồng ý con giúp con chăm sóc cho Tuyết Lê, còn giúp con trị bệnh cho Tuyết Lê, chỉ là…” Lời của cậu đột nhiên hơi dừng lại, sau đó khóe miệng chống lên nụ cười tiếp “Chỉ e rằng con có cách nào tiếp tục ở bên cạnh Tuyết Lê rồi, Cha mẹ trách con chứ? Hai người trách con bỏ lại Tuyết Lê mà tìm hai người chứ?”

      Tuyết Minh nhìn lên bia mộ nam nữ, nhìn nụ cười mặt bọn họ, Sau đó quay đầu nhìn em đáng của mình, khỏi dùng sức nắm chặt tay phải của bé, mà nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ rơi xuống.

      “Cha, mẹ… Hai người nhất định phải phù hộ cho Tuyết Lê, nhất định phải phù hộ cho em ấy bình an vô , nhất định phải phù hộ em ấy mau tốt lên, mau trở lại là chính mình, còn có…”

      “Ai vậy?”

      Kim Hâm đột nhiên cáu kỉnh rống to, lập tức nhìn theo hướng bóng người vừa chạy , Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu lập tức đến gần sát Tuyết Minh cùng Tuyết Lê, bảo vệ bọn họ, cũng cảnh giác bốn phía.

      Tuyết Minh lập tức kéo Tuyết Lê đứng dậy, cùng lúc sử dụng hai cánh tay của mình ôm lấy bé, chặt đem bé ôm vào trong ngực của mình, khẩn trương bảo vệ .

      tới sao?

      Là người đàn ông đó tới giết bọn họ sao?

      Quả nhiên vẫn luôn tìm bọn họ, hoặc là vẫn luôn giám thị bọn họ, chờ đợi giết bọn họ thời cơ. Từ trước đây lâu cậu có loại cảm giác này, mặc dù mỗi ngày đều núp ở trong nhà Chung gia gia chưa bao giờ ra cửa bước, nhưng cậu lại có cảm giác như người đàn ông kia theo dõi bọn họ, giám sát bọn họ, đợi cơ hội để giết bọn họ, mà loại cảm giác càng ngày càng tăng, càng ngày càng ràng, càng ngày càng chân thực, cho nên cậu mới mình chết, cậu nhất định phải chết…

      “Tuyết Lê, đừng sợ… Đừng sợ… bảo vệ cho em… để kẻ nào bắt nạt hoặc tổn thương em… Đừng sợ… Đừng sợ… Đừng sợ…” Cậu ngừng ôm Tuyết Lê chặt trong ngực, nhưng mặt Tuyết Lê cũng chút xíu thay đổi, vẫn thẫn thờ như cũ, mà động tác của cậu giống như theo thói quen vậy, cũng giống như tự an ủi chính mình.

      Mười phút sau!

      Kim Hâm từ đàng xa bước tới, đứng ở trước mặt của cậu.

      “Thế nào rồi? Chộp được ?” Hỏa Diễm hỏi.

      có!” Kim Hâm trả lời.

      “Thấy bộ dạng của ?” Thổ Nghiêu hỏi.

      có!” Kim Hâm trả lời.

      Ba người đột nhiên cùng nhau cau mày lại.

      Mới vừa nãy ba người bọn họ cũng thấy được bóng lưng của người đàn ông, hơn nữa từ khi máy bay bắt đầu bay bọn họ cũng cảm thấy có người theo dõi, nhưng nghĩ đến người kia lại giảo hoạt như vậy, thậm chí Kim Hâm cũng bắt được , rốt cuộc là ai đây chứ? Tại sao muốn theo dõi bọn họ? Chẳng lẽ chính là người đàn ông năm trước giết chết nhà họ Tuyết? Nhưng tại sao lại muốn giết chết nhà họ Tuyết gia? Hơn nữa tại sao phải giết chết hai đứa bé như vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?

      nghĩ ra… nghĩ ra…

      Chân mày của ba người lại lần nữa cau chặt.

      “Tuyết thiếu gia, nơi đây nên ở lâu, kính xin cậu cùng Tuyết tiểu thư mau chóng lời từ biệt với Tuyết lão gia cùng Tuyết phu nhân!” Kim Hâm cứng nhắc mở miệng, hướng về phía cậu hơi khom lưng.

      “Được!” Tuyết Minh trả lời ngay, thanh có chút thấp thỏm.

      “Tuyết Lê… Mau cùng cha mẹ dập đầu, chúng ta phải thôi!” Cậu xong, hai đầu gối lại lần nữa quỳ xuống đất, Tuyết Lê cũng ngơ ngác làm theo động tác của cậu lần nữa quỳ gối trước bia mộ, Tuyết Minh hướng về phía bia mộ dập đầu cái, Tuyết Lê liền theo động tác của cậu, cũng dập đầu cái, cứ như vậy lặp lại, hai em ở trước bia mộ cha mẹ dập đầu lạy ba cái.

      “Cha, mẹ, chúng con , hẹn gặp lại!” Tuyết Minh xong, liền kéo Tuyết Lê đứng lên.

      Kim Hâm ở phía đàng trước, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu bên cạnh hai em bọn họ, năm người cùng rời khỏi nghĩa trang, cùng nhau lên chiếc xe sang trọng, nhưng thời điểm đường ra sân bay, giữa chặn đường xe đột nhiên dừng lại ở bên đường.

      Tuyết Minh kinh ngạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau đó kinh ngạc nhìn Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu ngồi đối diện, còn nhìn đến chỗ tài xế Kim Hâm.

      “Tại sao lại dừng xe? Các muốn làm gì?” Cậu bình tĩnh chất vấn, tay phải chặt bắt được tay của Tuyết Lê.

      Kim Hâm nâng hai mắt lên nhìn kiếng chiếu hậu trước xe, nhìn chằm chằm mặt của Tuyết Minh trong kiếng, lạnh lùng mở miệng.

      “Tuyết thiếu gia, cậu yên tâm, chúng tôi tới là để bảo vệ hai người, cho nên tuyệt đối với tổn thương đến hai người, chỉ là chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu hỗ trợ, muốn cậu đồng ý với chúng tôi!”

      Kim Hâm vừa hết những lời này, Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu đồng thời cùng nhau cung kính cúi đầu, làm động tác thỉnh cầu.

      Tuyết Minh nghi hoặc nhìn ba người bọn họ, khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra tia thấp thỏm.

      “Các muốn tôi giúp các việc gì?” Cậu hỏi.

      “Xin cậu đồng ý với chúng tôi trước?” Kim Hâm lạnh giọng thỉnh cầu.

      “Tôi có thể đồng ý sao?” Tuyết Minh hỏi ngược lại.

      xin lỗi, chúng tôi cũng muốn uy hiếp cậu, chỉ là chuyện này rất quan trọng, cho nên xin cậu tha thứ đường đột của chúng tôi, cũng xin cậu đồng ý thỉnh cầu của chúng tôi!”

      Thỉnh cầu?

      Tuyết Minh nhìn biểu tình của ba người bọn họ, mặc dù vô cùng lạnh như băng, nhưng hai mắt bọn họ cũng là tràn đầy vẻ mặt nghiêm túc.

      Phải tin tưởng bọn họ sao?

      Tuy nhiên… Cậu có con đường sống nào khác chứ?

      “Được! Dù sao tôi cũng là người sắp chết rồi, chỉ muốn các làm tổn hại đến trái tim của tôi, làm tổn hại đến em của tôi, ngoài những chuyện này ra cái gì tôi cũng có thể đồng ý các !”

      “Cám ơn Tuyết thiếu gia!”

      “Cám ơn Tuyết thiếu gia!”

      “Cám ơn Tuyết thiếu gia!”

      Ba người đồng thanh lên tiếng, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu lần nữa cúi đầu cảm tạ, Kim Hâm cũng nhìn kiếng chiếu hậu hơi cúi đầu cảm tạ.

      “Vậy các , rốt cuộc là chuyện gì?” Tuyết Minh trấn định hỏi.

      ra là như vậy…” Kim Hâm giọng mở miệng, đem toàn bộ việc trải qua cũng cho cậu, mà Tuyết Minh cũng nghiêm túc nghe, lắng nghe kế hoạch bí mật của bọn họ…

      ***

      Đài Loan

      Mới vừa vào đêm

      Màn đêm từ từ buông xuống, thưa thớt vài ngôi sao lộ ra, Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam mặt nặng nề tới cửa chính bệnh viện, bước chân vô cùng chậm chạp.

      “Haizz… Có người khoác lác mình nhất định có thể tìm được, tôi còn tưởng ấy có thực lực đó, nhưng nghĩ tới bận rộn cả ngày, lại trở về với hai bàn tay trắng!” Mặc Thâm Dạ vừa lắc đầu thở dài, vừa kích thích người khác.

      Phương Lam nghe lời của , tức giận quay đầu nhìn chằm chằm , phiền não “Đều là lỗi của , đứa trẻ cũng tìm ra, có còn là đàn ông ?”

      “Đứa trẻ đó tôi tìm thấy, cùng với chuyện có phải là đàn ông hay có quan hệ gì chứ?” Mặc Thâm Dạ hiểu liền hỏi lại.

      …” Lửa giận của Phương Lam trong nháy mắt ngút trời, tức giận mắng to “Cái người đàn ông đần độn ngu xuẩn vô dụng này, sống thế giới này chính là lãng phí khí, lãng phí dưỡng khí, lãng phí các-bon- ô-xít, lãng phí tài sản nhân dân đại chúng, người đàn ông như nên chết , đem cho heo ăn chó ăn gà ăn, tốt nhất là đem cho người khác hủy diệt, sau đó đem tro cốt của vứt ngoài gian, để đời đời kiếp kiếp cũng thể trở về Địa Cầu!”

      Mặc Thâm Dạ giương mắt nhìn mắng chửi giống như súng máy, cái trán trong nháy mắt trượt vô số hắc tuyến.

      (⊙﹏⊙||||||)~

      “Cho hỏi…Rốt cuộc làm ra chuyện ghê tởm gì, mà em lại ác độc mắng như vậy? ràng mình em tự cuồng ngôn đồng ý có thể tìm được Thiên Tân, nhưng tại sao bây giờ em lại đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của chứ? Còn nữa… thân là con chuyện cần độc như vậy chứ? Còn muốn đem đưa ra ngoài gian, muốn đời đời kiếp kiếp cũng thể trở về Địa Cầu được, em có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy, em quả nhiên là người phụ nữ có trái tim ác độc nhất!”

      …” Phương Lam giận dữ.

      “Được rồi được rồi, đừng nóng giận…” Mặc Thâm Dạ lập tức thân mật ôm lấy , vẻ mặt thành “Xem ra chuyện này từ từ ngẫm lại chút, em nghĩ xem thân thể của Thiên Tân suy yếu như vậy, coi như ra khỏi phòng bệnh cũng có nhiều hơi sức để rời khỏi cái bệnh viện này? Coi như nó kiên cường rời khỏi bệnh viện, nhưng cũng có cách nào xa như vậy chứ? Được rồi, bây giờ khả năng lớn nhất mà chúng ta nghĩ ra là, nếu Thiên Tân ra khỏi bệnh viện và gặp được tài xế xe taxi tốt bụng dẫn nó , nhưng cũng phái người điều tra toàn bộ tất cả tài xế taxi của Đài Loan, căn bản là bọn họ cũng có chở đứa trẻ yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân vào lúc nửa đêm khoảng giờ sáng qua, như vậy có thể thấy được… Chỉ bằng hơi sức Thiên Tân thể nào từ bệnh viện mà biến mất tung tích như vậy, trừ phi có người giúp nó thế nhưng là ai đây? Người nào giúp đứa trẻ bị bệnh chạy khỏi bệnh viện, ở bên ngoài chờ chết đây? thế giới có người tàn nhẫn như vậy sao? Nếu như đổi lại là chắc chắn làm như vậy… là người giàu lòng thương người, tâm rất thiện lương, tâm vô cùng đồng cảm…”

      “Là !”

      lời của Mặc Thâm Dạ dường như đánh thức người trong mộng vậy, gương mặt Phương Lam đột nhiên vui mừng cắt đứt lời của , nghĩ tới chỗ duy nhất mà Thiên Tân có thể núp.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 249: Chính là… Thức thời vi tuấn kiệt!



      “Tôi biết Thiên Tân ở đâu rồi, cái tên tiểu tử thúi kia, lại dám trốn ở nơi đó!” Phương Lam vui mừng , lập tức bước chân,muốn tìm Thiên Tân.

      “Lam Lam!” Mặc Thâm Dạ bắt được tay của , nghi hoặc nhìn “Em biết Thiên Tân ở đâu rồi hả?”

      sai, lần này tuyệt đối lầm, còn phải cám ơn nhắc nhở tôi!” Phương Lam vui vẻ hướng về phía cười.

      Canh chừng nụ cười của , Mặc Thâm Dạ đột nhiên sửng sốt.

      Nụ cười như vậy bao lâu có thấy qua? nghĩ tới còn có thể cười vui vẻ như vậy với .

      thôi, chúng ta mau bắt tên tiểu tử thúi kia về!” Mặt Phương Lam nụ cười tà ác, lần nữa bước chân, sải bước về phía bệnh viện lầu hai.

      Mặc Thâm Dạ sau , mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.



      Bệnh viện lầu hai

      Cửa phòng làm việc

      Phương Lam đứng đó nhìn cửa phòng đóng chặt, đưa tay của mình ra, nặng nề gõ cửa phòng ba cái.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      “Vào!”

      Cửa truyền đến thanh dịu dàng.

      Khóe miệng Phương Lam hơi nâng lên, sau đó đem cửa phòng mở ra, đến trước bàn làm việc, nhìn thấy Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc nghiêm túc cúi đầu xem lịch bệnh. Mà Mặc Thâm Dạ theo tiến vào, còn dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Trú, chỉ cần nghĩ đến chuyện lớn mật ôm Phương Lam từ phòng cấp cứu ra, trong lòng liền nổi giận.

      “Này, tật xấu của có thể sửa đổi chút được ? Đối xử với khách đến thăm có lễ phép!” Phương Lam oán trách , hai chân đứng trước bàn làm việc, mà tật xấu chính là thói quen nghiêm túc của ta có chút quá trớn, ràng nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng đáp lại, nhưng đôi mắt kia sống chết cũng chịu rời bệnh án, dễ nghe chính là nghiêm túc, khó nghe chính là trong mắt có người.

      Bạch Trú nghe thanh của Phương Lam, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

      “Hai người… Tìm tôi có việc?” Hai chữ đầu ràng phát ra thanh khiếp sợ, mà bốn chữ phía sau đột nhiên lại trở về bình tĩnh như nguyên bản.

      sai, chúng tôi tìm có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!” Phương Lam cố ý liên tục xác định trả lời, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm .

      “Rất quan trọng? Là chuyện gì?” Bạch Trú rất nhanh liền trấn định mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.

      “Tôi hỏi , tối hôm qua Thiên Tân mất tích, tại sao lại là người đầu tiên phát ?” Phương Lam đặt ra câu hỏi.

      “Bởi vì tôi muốn kiểm tra xem bệnh tình của thằng bé có ổn định hay , cho nên phải đến phòng bệnh của nó!” Bạch Trú trả lời.

      “Hơn nửa đêm về nhà nghỉ ngơi, tại sao lại chạy đến phòng của bệnh nhân? Những chuyện như vậy phải là y tá phụ trách sao?” Phương Lam tiếp tục chất vấn.

      “Bởi vì Thiên Tân là người mà Tử Thất Thất cùng em coi trọng nhất, cho nên tôi muốn tự mình trông chừng nó, hơn nữa bệnh tình của nó chắc là em cũng biết , tùy từng thời điểm mà sinh mạng của nó cũng có thể gặp nguy hiểm, cho nên buổi tối tôi đến thăm nó, có gì đúng sao? Em phải là nghi ngờ tôi đem Thiên Tân giấu chứ?” Bạch Trú đột nhiên hỏi ngược lại.

      “A…” Phương Lam đột nhiên cười khẽ.

      mặt Bạch Trú khỏi tăng thêm mấy phần khẩn trương. Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam quan sát sắc mặt của ta, khóe miệng nâng lên nụ cười giả tạo.

      kỳ lạ, sao lại kỳ quái như đây? Tại sao lại kỳ quái như thế đây?” Phương Lam đột nhiên vòng quanh đặt câu hỏi.

      Bạch Trú nhìn khuôn mặt xảo quyệt của , thể mỉm cười “Em ở đây kỳ lạ cái gì?”

      “Tôi thấy kỳ lạ tại sao chưa đánh mà khai? ràng tôi cũng chưa có gì, nhưng lại tự mình thừa nhận đem Thiên Tân giấu , cũng nhận tội rồi, vậy mau giao người ra !” Phương Lam bộ khí hung hăng, nhận định chính là đầu sỏ.

      “A…” Bạch Trú cũng đột nhiên cười khẽ, sau đó hoang đường “Thời điểm nào tôi thừa nhận đem Thiên Tân giấu chứ? Tôi chỉ muốn em cần hoài nghi tôi!”

      “Vậy lại càng kỳ quái, nếu như phải là , phản ứng đầu tiên của là: ‘chẳng lẽ em cho rằng tôi gạt em?’ hoặc là: ‘chẳng lẽ em cho rằng tôi dối?’ nhưng tại sao lại phải : ‘Em phải là nghi ngờ tôi đem Thiên Tân giấu chứ?’ Bạch Trú tôi nghĩ có quên, thời điểm trước đây khi còn học đại học môn chính khóa của tôi là khoa tim mạch, nhưng môn phụ của tôi lại chính là khoa tâm lý học, cho rằng có thể gạt được tôi sao? mau, đem Thiên Tân giấu ở đâu rồi hả?” Hai mắt Phương Lam hung hăng nhìn chằm chằm , lửa giận từ từ dâng trào chất vấn.

      Bạch Trú nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , biết mình hoàn toàn bại lộ.

      hỗ là Phương Lam, vẫn là thông minh giống như trước kia vậy, chuyện gì cũng thể gạt được .

      sai, là tôi giấu Thiên Tân, nhưng là thằng bé tới tìm tôi, là nó cầu xin tôi đem nó giấu đó!” thản nhiên thừa nhận, khóe miệng lại treo lên nụ cười.

      tìm ? Nó cầu xin sao?” Phương Lam lặp lại.

      sai, Nó muốn dùng trái tim người sống để làm phẫu thuật, nó muốn hại chết người vô tội, nó muốn bởi vì mình mà để ba mình trở thành hung thủ giết người, nó còn muốn các người về sau sống trong đau khổ tự dằn vặt bản thân mình, nó hy vọng các người mỗi ngày đều hạnh phúc, cho nên nó lựa chọn chạy trốn, lựa chọn chờ chết…” Bạch Trú đem lời của Mặc Thiên Tân đêm hôm đó tái diễn cho bọn họ nghe, mà trong đầu của mình cũng tự giác nhớ lại chuyện đêm đó.

      ra rất lo lắng cho bệnh của Thiên Tân nên mới ở lại bệnh viện tăng ca, hơn nữa còn tham khảo rất nhiều tài liệu về bệnh tim, lần rồi lại lần xem xét bệnh tình của Thiên Tân, mà thời điểm nửa đêm lúc giờ năm phút, cửa phòng làm việc của đột nhiên bị gõ, trả lời giống như thường ngày, nhưng chẳng những có người vào, mà lại còn vang lên tiếng gõ cửa, cũng có để bụng, lại lần nữa trả lời, nhưng là cửa phòng vẫn là ngừng gõ vang, lần lại lần, lần lại lần, cuối cùng từ trong tài liệu nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng đóng, nghe tiếng gõ cửa lần lại lần vang lên. Cho nên thể đứng lên mở cửa phòng, lúc này kinh ngạc khi thấy Thiên Tân vô lực co quắp té xuống đất, mà nguyên nhân nó vào được, cũng là bởi vì nó dùng hết toàn bộ sức lực, nên còn có hơi sức đứng lên.

      Vào lúc đó hoàn toàn hiểu câu đầu tiên của Mặc Thiên Tân:

      “Chú Bạch… Cầu xin chú… Giúp cháu chút…”

      Sau liền ôm Thiên Tân vào trong phòng làm việc của mình, hai người bắt đầu chuyện với nhau, hiệp nghị được thỏa thuận.

      Phương Lam nghe Bạch Trú , tưởng tượng ra tâm trạng cầu tình của Thiên Tân lúc ấy, chợt trái tim bắt đầu co rút đau đớn, càng ngày càng đau…

      “Đứa ngốc…” oán trách mắng, hốc mắt hơi ướt át.

      Chợt, hít sâu, đem toàn bộ thương cảm nuốt xuống, sau đó hai mắt kiên định nhìn Bạch Trú, lạnh lùng “Dẫn tôi gặp Thiên Tân, cho phép cự tuyệt, tôi nhất định muốn gặp nó!”

      Bạch Trú hơi cau mày, suy nghĩ lát sau đó thở dài mà “Được rồi, tôi dẫn em gặp nó!”

      xong, liền vòng qua bàn làm việc tới bên cạnh , hai người cùng nhau ra cửa.

      Mặc Thâm Dạ trầm mặc vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn ra, chợt tức giận cau mày.

      “Này, hai người cứ như vậy sao? thông báo cho Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn biết sao?” khó chịu mở miệng.

      Bước chân của Bạch Trú cùng Phương Lam đột nhiên dừng lại, đồng thời xoay người nhìn .

      “Thiên Tân muốn gặp bọn họ!” Bạch Trú mở miệng.

      “Có muốn hay cũng phải là do nó định đoạt đâu!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên lạnh giọng, gương mặt bất mãn.

      Phương Lam nhìn có vẻ tức giận, khỏi khẽ cau mày, , “ có ý gì?”

      “Ý của tôi chính là tại tôi rất vui vẻ, tôi rất tức giận, hơn nữa tôi vô cùng ghen tị, cho nên tại các người đều phải nghe theo tôi, …” Mặc Thâm Dạ đột nhiên đưa ngón trỏ ra chỉ vào Bạch Trú cho Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn, tìm được Thiên Tân, chúng tôi muốn cùng nhau đón nó, mà em…” đem ngón trỏ chuyển dời đến Phương Lam, ra lệnh mà , “Theo tôi ra xe!”

      Phương Lam nghe lời của , nhìn bộ dáng phách lối của , tức giận cau mày “Đồ điên, đừng để ý đến ta, chúng ta !”

      xong, lập tức xoay người, dắt tay Bạch Trú tiếp tục ra cửa.

      Mặc Thâm Dạ nhìn chủ động dắt tay Bạch Trú , toàn bộ bình dấm chua trong nháy mắt đổ, lửa ghen ngất trời.

      “Được, các người , chỉ là sau khi chờ hai người tôi tìm Tử Thất Thất tố cáo, người đem Thiên Tân giấu , mà người khác tìm được Thiên Tân nhưng lời liền len lén thăm nó, hơn nữa tôi còn muốn láo, hai người các ngươi thông đồng trói Thiên Tân đem , hai người có mưu đồ bất chính khác, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, hai người nam quả nữ, hai người gian phu dâm phụ, hai người…”

      “Đủ rồi Mặc Thâm Dạ, còn dám hưu vượn, tôi cắt đầu lưỡi của xuống!” Phương Lam tức giận xoay người, hờ hững buông lỏng tay Bạch Trú ra.

      Mặc Thâm Dạ nhìn thấy tay của hai người bọn họ tách ra, trong lòng có chút vui mừng, khóe miệng cũng nhịn được len lén cười.

      “Hừ…” đắc ý hừ tiếng, cố ý bày ra tư thái cao “Nếu như hai người muốn tôi hươu vượn trước mặt Tử Thất Thất, phải nghe theo lời tôi… theo lời chỉ huy của tôi mà làm!”

      “Mặc Thâm Dạ!” Phương Lam rống giận, lửa giận xông lên chín tầng mây.

      Mặt Mặc Thâm Dạ bất cần đời cười cười, đôi tay ngạo mạn ôm ngực, trêu chọc nhìn nhớ trong lòng của em Tử Thất Thất là quan trọng nhất, em xem ấy biết em tìm được con trai của ấy, Nhưng lại cho ấy biết ở nơi nào, em đoán ấy nghĩ như thế nào? Em đoán xem sau này ấy còn có thể tin em nữa hay ?”

      …” Phương Lam thịnh nộ nhìn chằm chằm ta, đôi tay dùng sức nắm chặt quả đấm, hận lập tức giết ta được. Nhưng cũng phải là đối thủ của ta, mà ta cũng rất giống loại người làm ra chuyện hèn hạ này, cũng thể để Tử Thất Thất hoài nghi , tuyệt đối thể.

      Bạch Trú nhìn bộ dạng đắc ý của , chân mày khỏi hơi nhíu lên.

      nghĩ tới Mặc đại thiếu gia luôn phong độ lỗi lạc lại cũng chơi xỏ phụ nữ, hơn nữa còn dùng cái thủ đoạn hèn hạ này.

      “Thôi, nghe theo ta !” Bạch Trú thỏa hiệp.

      Phương Lam kinh ngạc nhìn .

      “Đúng vậy, đây chính là: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bác sĩ Bạch hổ là tuấn kiệt trong tuấn kiệt, quả nhiên biết thức thời a, nếu quyết định, như vậy hành động !” Mặc Thâm Dạ mang những câu thép gai , lộ ra ý ghen tuông vô cùng ràng của mình.

      Bạch Trú nhìn mặt ta đắc ý, trong lòng mơ hồ có chút ấm ức, nhưng nếu làm như vậy có thể làm thế nào đây? có năng lực ngăn cản người đàn ông này sao? Hơn nữa thời khắc bị Phương Lam nhìn thấu, cũng thua, cho nên chỉ có thể nghe Mặc Thâm Dạ xoay người khỏi phòng làm việc, theo lời ta vừa , tìm Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn, cho bọn họ biết tin tức tìm được Thiên Tân.

      Phương Lam nhìn chằm chằm Mặc Thâm Dạ.

      “Tại sao phải làm như vậy?” chất vấn.

      “Bởi vì chỉ mình em thể thuyết phục được Thiên Tân đâu!” Mặc Thâm Dạ trả lời.

      cho rằng Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn có thể thuyết phục được Thiên Tân sao?”

      … Bọn họ cũng thể!”

      “Vậy tại sao …”

      “Bởi vì muốn Thiên Tân chết!” Mặc Thâm Dạ ngắt lời , đột nhiên lạnh lùng “Thiên Tân tính tình quật cường giống Tử Thất Thất dạng vậy, mình em thôi là thể thuyết phục được nó, đối với nó chỉ có ba người các ngươi là vô cùng quan trọng, ba người cùng nhau thuyết phục nó mới có thể có chút hy vọng, hơn nữa em có nghĩ tới hay , thời điểm em thuyết phục được nó, em còn có cơ hội tìm Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đến chuyện với nó nữa sao? mình nó xem thường tính mạng chạy trốn khỏi bệnh viện, sau đó yên lặng chờ chết, nó nghĩ qua tự sát trước khi phẫu thuật sao? Em nghĩ xem Thiên Tân là đứa trẻ thông minh như vậy, nghĩ đến thủ đoạn tự sát để ngăn cản các người sao?”

      Nghe , Phương Lam khiếp sợ trợn to hai mắt.

      … Thiên Tân nó !”

      “Nó ? Tại sao em biết nó ? Đừng tưởng rằng em là giun đũa trong bụng nó hiểu được nó, dù sao em cũng phải bản thân nó, thể nào biết hết tất cả ý nghĩ trong lòng của nó, bằng khi nó muốn chạy trốn, em biết mà ngăn cản nó trước!”

      Phương Lam nghe từng câu từng chữ chân chân , thân thể khỏi hơi lay động.

      Quả thực ta sai, Thiên Tân rất có thể làm như vậy, rất có thể nó dùng loại thủ đoạn tự sát này để ngăn hành động tàn nhẫn của bọn họ lại, hơn nữa toàn bộ chuyện vừa rồi Mặc Thâm Dạ cũng đều có làm sai, ta ngăn cản bọn họ đơn độc gặp Thiên Tân, còn kêu Bạch Trú thông báo cho Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn trước, chính là cho Thiên Tân có cơ hội tự sát, nếu bọn họ quả đơn độc như vậy, lại có khả năng thuyết phục được thằng bé, nếu chờ chờ bọn họ trở lại tìm Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn chỉ sợ cũng quá trễ…

      “Cám ơn !” đột nhiên cảm tạ, mặt lộ ra vẻ hốc hác tiều tụy.

      Mặc Thâm Dạ tiến lên đến trước mặt , dùng hai tay của mình ôm lấy thân thể , sau đó giọng “Em hãy yên tâm , coi như các người ai có thể thuyết phục được Thiên Tân, cũng có biện pháp cứu nó, em phải tin tưởng , thế giới này có chuyện gì có thể làm khó Mặc Thâm Dạ !”

      Phương Lam an tâm hai mắt nhắm lại.

      từng từng… Cũng mấy lần qua những lời như vậy, mà mỗi lần cũng để cho thất vọng.

      “Cám ơn…” cảm ơn lần nữa, cảm ơn xuất phát từ đáy lòng.

      “Ngốc quá, mau thôi, chúng ta lấy xe!” Mặc Thâm Dạ chợt dịu dàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Phương Lam hốt hoảng còn chưa có lấy lại tinh thần, hoàn toàn để ý bị người khác chiếm hết tiện nghi…



      Bên trong phòng bệnh VIP

      Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn ngồi trong phòng, chờ đợi tin tức của Phương Lam, mà Hổ Phách cùng Trân Châu cũng tìm lâu như vậy vẫn có tin tức, Tử Thất Thất đối với Phương Lam lòng tin mười phần, nhưng trải qua suốt cả ngày chờ đợi, bắt đầu hốt hoảng, bắt đầu lo lắng, bắt đầu nóng nảy.

      Ngay cả Tiểu Lam cũng tìm được Thiên Tân?

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng đột nhiên gõ vang, Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhìn về phía cửa phòng, khẩn trương mở cửa phòng ra. Thế nhưng thời điểm bọn họ đem cửa phòng mở ra, là Bạch Trú.

      Trong nháy mắt, hai người đều lộ ra khuôn mặt thất vọng.

      “Tử Thất Thất!” Bạch Trú giọng kêu .

      “Có chuyện gì ?” Tử Thất Thất nặng nề hỏi.

      “Tôi là đến đón hai người gặp Thiên Tân đấy!”

      Thiên Tân?

      Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn khiếp sợ nhìn ta.

      ‘gặp’ là có ý gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt được trọng điểm chữ hỏi.

      ra … Thiên Tân là tôi mang đấy!”

      cái gì?” Mặc Tử Hàn tức giận, đôi tay dùng sức bắt lấy cổ áo của ta lại, rống to chất vấn “Tại sao lại dẫn nó ? Tại sao cùng nó thông đồng gạt chúng tôi? có biết thân thể của nó bây giờ vô cùng suy yếu ? Tùy thời nó có thể chết, làm sao có thể dẫn nó chứ?”

      “Mặc Tử Hàn, bình tĩnh chút, trước tiên buông tay ra!” Tử Thất Thất cầm tay , vội vàng ngăn lại, những lời vừa , cũng là lời muốn hỏi.

      Mà gương mặt của Bạch Trú vẫn bình tĩnh, mặc cho ta nắm cổ áo của mình, bình tĩnh “Nếu như hai người muốn biết câu trả lời, xin hãy cùng tôi, Tiểu Lam đợi hai người đó, chờ các người gặp được Thiên Tân rồi, các người tự mà hỏi nó !”

      Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm ta, đầu tiên là dùng sức nắm chặt cổ áo của ta, sau đó lại đột nhiên buông ra, áp chế lửa giận trong lòng.

      Bạch Trú hơi sửa sang lại cổ áo của mình, sau đó giọng thôi!”

      xoay người sải bước ra cửa bệnh viện, Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn theo sát phía sau…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :