1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Lùi bước cờ dẫn đến sai sót cả bàn cờ



      Khu nhà cao cấp Mặc gia.

      Mặc Tử Hàn mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 3 khuy áo phía lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho toàn thân trở nên thần bí.

      ngồi ghế sô pha tao nhã cầm lấy chiếc ly ở bên cạnh khẽ uống ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.

      “Cốc cốc cốc”

      Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hàn nhanh chóng trở lại bình thường.

      “Vào !”

      Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm cầm tư liệu điều tra được mang tới trước mặt .

      tìm được rồi?” hỏi.

      Hỏa Diễm vừa đưa tư liệu cho vừa : “Người phụ nữ kia tên là Tử Thất Thất. Lúc đầu là thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố ta bị phá sản nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn ta…”

      “Điều tôi muốn nghe phải là những cái này!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời ta lạnh lùng : “ ta ở đâu?”

      “…” Hỏa Diễm chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu : “ ta chết!”

      “Cái gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng bật dậy.

      “Cậu vừa cái gì? lại lần nữa xem.”

      ta chết. tháng sau khi ba mẹ chết, ta cũng nhảy xuống biển tự tử.”

      Nhảy xuống biển?

      “SHIT! Chết tiệt!” Mặc Tử Hàn phẫn nộ chửi rủa.

      Sao ta có thể chết? được cho phép của , sao ta dám tự sát?

      Người đàn bà to gan!

      tìm cho tôi!” quát lên ra lệnh “Cho dù chết cũng phải đem xác ta về”

      Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của .

      Tại sao lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là người phụ nữ thôi mà.

      Chợt nghĩ tới cái gì đó, ta sợ hãi : “Đại ca, phải … để đồ vật kia ở chỗ ta chứ?”

      “…” Mặc Tử Hàn im lặng có phủ nhận.

      Vào ngày đó của bảy năm trước, cảnh sát khắp nơi đều truy nã , những lão già trong hắc đạo cũng nhân cơ hội phái người tới giết . Bị lập tứ phía bất đắc dĩ đành phải lánh nạn ở nơi khác. Do đó mới đụng phải người phụ nữ điên kia. Thế nhưng nhờ đụng phải ta khiến có được kế hoạch tuyệt vời.

      Chỉ cần đem vật đó để người ta, như vậy cảnh sát và đám người trong hắc đạo kia mãi mãi thể tìm được, càng thể nghĩ ra. có vật kia, cảnh sát cũng thể phán tội tử hình cho , mà vị trí đế vương hắc đạo kia cũng ai có thể ngồi. Thế nhưng vị trí kia cũng thể để , phải có người thay thế trong khi an toàn ở trong tù. Đại khái là đứng đằng sau thao túng để Hỏa Diễm dùng bảy năm thay củng cố vị trí của mình. Nhưng người tính bằng trời tính, ngờ người phụ nữ kia lại tự sát.

      “Tìm cho tôi, nhất định phải mang được đồ vật đó về!” Cho dù phải hút khô hết nước biển, cũng phải tìm được toàn bộ thi thể của ta.

      “Vâng” Hỏa Diễm lập tức xoay người khỏi.



      Bên ngoài khu nhà cao cấp.

      Mặc Thiên Tân đáng đeo cặp sách lưng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo cặp kính đen, cải trang đứng ở cổng.

      “Mình chưa bao giờ gặp phụ thân đại nhân, hôm nay phải đến đùa với ba chút, hì hì…”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến lốp xe thấy cũng phải nổ…



      Mặc Thiên Tân ngồi trước cổng chính cách đó xa, chờ, chờ, chờ, chờ đến Hoa nhi cũng cảm thán thế nhưng cánh cổng sắt nhà Mặc gia chưa từng mở ra.

      “Haizz…” Cậu buồn bực thở dài.

      vất vả mới đợi được ba ra tù, chẳng qua muốn gặp lần cũng khó như vậy sao?

      Nhìn bầu trời tối dần, cậu cúi xuống nhìn đồng hồ tay nghĩ hay là quay về nhà chiếc cổng sắt nhà Mặc gia cuối cùng cũng mở ra. chiếc xe Bugatti màu đen từ bên trong ra.

      Mặc Thiên Tân đột nhiên đứng lên, hai mắt lóe sáng, đôi chân bé rất nhanh chạy về hướng đường cái. Cuối cùng đứng ở giữa đường, giang rộng hai tay ra chặn lối.

      xe.

      Hỏa Diễm ngồi phía trước lái xe, Mặc Tử Hàn ngồi ở phía sau. Hai người đồng thời trông thấy Mặc Thiên Tân đứng chặn đường.

      “Đại ca?”

      “Tiếp tục .”

      “Thế nhưng… đó chỉ là đứa bé.”

      “Trẻ con có thể ngáng đường của tôi sao? Tôi nhớ là mình có tâm địa từ bi bao giờ. Chính nó muốn tìm cái chết, tôi thành toàn cho nó… tiếp tục .” Mặc Tử Hàn ra lệnh, quan tâm tới sống chết của bất cứ kẻ nào.

      Hỏa Diễm hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn đạp chân ga, tăng tốc độ xe.

      Mặc Tử Hàn hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân càng ngày càng gần. muốn xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, có thể kiên trì tới khi nào bỏ . Nhưng mà khi còn cách khoảng năm thước, khóe miệng Mặc Thiên Tân nhếch lên, khuôn mặt tươi cười của cậu khiến hơi kinh ngạc. Đồng thời “bùm” tiếng nổ vang lên, lốp xe đột nhiên nổ tung, chiếc xe vừa vặn dừng trước mặt Mặc Thiên Tân.

      “Yes!”

      Mặc Thiên Tân nắm chặt tay,làm ra tư thế thắng lợi. Sau đó vui vẻ bước đến bên cạnh cửa xe, đắc ý gõ vào cửa sổ ba cái.

      “Cộc, cộc, cộc.”

      Cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, Mặc Tử Hàn quay đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo kính của cậu.

      “Hi, chú, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau!”

      Lần đầu tiên gặp ba ràng đến như vậy, cậu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – đẹp trai mê người! Rất tàn bạo! Quả thực thể so sánh!

      Chú?

      Mặc Tử Hàn nhíu mày, lạnh lùng : “Tiểu quỷ, sao ngươi dám chặn xe của ta, sợ chết sao?”

      “Sợ a, cháu đương nhiên sợ! Nhưng có vị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến lốp xe thấy cũng phải nổ với cháu: chỉ cần cháu đứng ở đó, tuyệt chết! Người đó còn đưa cho cháu trăm hai mươi đồng nữa!” Cậu mặt đỏ, tim nhảy bịa ra người hoàn toàn xa lạ

      “Vậy người kia đâu?” Mặc Tử Hàn hoàn toàn mắc bẫy.

      biết. Người đó rồi. Nhưng mà người đó có để lại phong thư nhờ cháu chuyển cho chú!” Mặc Thiên Tân xong liền lấy phong thư trong cặp sách ra đưa cho .

      Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhận lấy phong thư, muốn xem

      “Chờ chút!” Mặc Thiên Tân vội ngăn cản.

      “Sao vậy? phải là của ta sao?”

      “Đúng là của chú. Nhưng mà cái người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở kia có lời chuyển lại cho chú.” Mặt cậu lóe lên vẻ tinh quái.

      ” Mặc Tử Hàn lên tiếng.

      “Người đó … tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt.” Cậu xong còn cố ý gợi ý cho .
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Mang giầy của tôi, đường của tôi khiến tôi còn đường để



      Mặc Tử Hàn tức giận trừng mắt nhìn dòng chữ tấm bìa, tay vì tức giận mà hơi run run.

      Xem? Hay là xem?

      Đây lại là trò đùa nữa sao? Nhưng mà… cũng rất ngạc nhiên.

      Lần đầu tiên trong đời, Mặc Tử Hàn lại có thể do dự.

      “SHIT! Chết tiệt!” tức giận mắng tiếng rồi bỗng nhiên lật lại tấm bìa.

      ra… đây phải là tấm bìa mà là tấm hình. tấm hình là cái lưng trần của người phụ nữ, mà làn da trắng noãn như trẻ sơ sinh kia có hoa văn hình huyết long uốn lượn, vảy màu đỏ, mắt màu đen, bên trong miệng còn có viên ngọc màu đen.

      Hai con ngươi của Mặc Tử Hàn trong phút chốc mở lớn.

      ! Đúng là ! nhận lầm! Đây chính là lưng người phụ nữ đó, hoa văn này là chính tay vẽ!

      chưa chết sao? Hay đây là bức ảnh chụp trước khi chết?

      Cửa xe đột ngột mở ra, nhanh chóng bước xuống chạy nhanh về hướng Mặc Thiên Tân vừa mới nhưng thể đuổi kịp.

      Tiểu quỷ chết tiệt kia!

      Thằng nhóc đó là ai? Người mà là ai? Có quan hệ như thế nào với người phụ nữ này, còn câu để lại…

      “… Tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt…”

      “Đại ca?” Hỏa Diễm vội vàng đuổi theo.

      “…”

      Mặc Tử Hàn ngây ngốc xuất thần, hề để ý đến Hỏa Diễm mà miệng khẽ lẩm bẩm…

      “Tìm người trong hàng nghìn người… nhìn lại chợt thấy… người đó… đứng dưới đèn cụt… đèn cụt? Nơi nào có đèn cụt?”

      Nháy mắt bừng tỉnh, liền nghĩ tới nơi.

      “Hỏa Diễm!”

      “Dạ, đại ca”

      “Cậu mau chuẩn bị xe, chúng tôi tới khách sạn Rich”

      “Vâng”

      Chỗ đó chính là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trong phòng KTV, trong phòng VIP…



      Khách sạn Rich

      Phòng thay đồ của nhân viên

      “Tớ này Thất Thất, cậu xem báo ngày hôm qua chưa?” Phương Lam vừa cởi bộ đồng phục nhân viên người ra, giả bộ thuận miệng hỏi.

      nhưng mà tớ biết chuyện ta ra tù rồi!”

      Phương Lam kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của .

      “Vậy cậu tính như thế nào?”

      “Nếu muốn tới chuẩn bị ứng phó” Đó là ý kiến của đứa con trai bảo bối của .

      “Vậy đường cẩn thận đụng phải sao?”

      “Đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy!” Tử Thất Thất do dự trả lời.

      “Vậy nếu ta tới tìm cậu?”

      “Vậy càng phải chạy, bị ta bắt được là thảm”

      “Cậu có còn chí khí vậy?”

      Phương Lam nghĩ lại bảy năm trước, kia chính là tuyển thủ Tae Kwon Do gan góc phi thường, nhưng giờ phút này lại trở nên nhát gan như thế.

      khiến phải nhìn với cặp mắt khác, là nhìn lầm rồi…

      “Chí khí?” Tử Thất Thất đột nhiên nhìn hung hăng “Chí khí có thể làm ra tiền sao? Chí khí có thể đem lại bát cơm sao? Chí khí có thể nuôi con giúp tớ sao? Chí khí có thể thay tớ trả nợ sao? Bị ta bắt được, lại còn biết tớ sinh cho ta đứa con, phải tớ đây chết chắc sao? Tớ chết cũng sao, quan trọng là đứa con bảo bối của tớ phải làm sao? Huống chi tục ngữ có : Mang giày của tôi, đường của tôi khiến tôi còn đường

      Phương Lam đổ mồ hôi.

      Lại nữa, ràng là ngụy trang cho bối rối hoảng loạn của mình.

      “Haizz…” thở dài, an ủi vỗ bả vai Tử Thất Thất.

      Trong lòng Tử Thất Thất đột nhiên run lên, hoảng hốt : “Tớ thay xong rồi, trước đây.”

      xong vội vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhưng vừa mới mở được cửa liền thấy Bách Hiên đứng đó, dường như đợi rất lâu.

      “Thất Thất…” giọng dịu dàng gọi .

      sao lại ở đây?” Tử Thất Thất ngờ vực.

      có chuyện quan trọng muốn với em, biết có thể mượn chút thời gian của em ?”
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Hai người vào ra, đối mặt mà



      Tử Thất Thất có chút ngạc nhiên nhìn .

      Trải qua bảy năm ở gần nhau, biết sớm muộn gì ngày này cũng đến.

      “Được thôi, vậy đâu chuyện?”

      chọn được nhà hàng tốt rồi!”

      “Vậy thôi!”

      “Ừ!”

      Bách Hiên duỗi tay phải ra, Tử Thất Thất vẫn có đụng vào, cùng giữ khoảng cách nhất định, cùng nhau bước .

      Phương Lam từ bên trong bước ra nhìn bóng lưng họ hơi hơi nhíu mày.



      Bên ngoài khách sạn

      Hỏa Diễm bước ra khỏi xe, cung kính mở cửa xe bên phải đằng sau ra.

      Chân phải thon dài của Mặc Tử Hàn từ bên trong bước xuống, đôi giày da bắt mắt màu đen chạm xuống mặt đất, ngạo nghễ đứng trước cửa khách sạn Rich.

      Nếu lời của tiểu quỷ kia vậy người phụ nữ kia chắc chắn ở chỗ này.

      Bước nhanh ra, mạnh mẽ về hướng cửa chính trong suốt.

      Đúng lúc này, thang máy số 1 đột nhiên mở ra. Bách Hiên từ bên trong ra vừa vặn thấy Mặc Tử Hàn vào.

      Hai mắt kinh ngạc mở to.

      “Thất Thất, em để quên đồ trong thang máy!” đột nhiên bịa chuyện.

      “Vậy sao? Ở đâu?”

      Tử Thất Thất lúc đầu chân bước ra khỏi thang máy nhưng lại nghe thấy lời lập tức thu chân trở về, xoay người cúi xuống tìm kiếm.

      Bách Hiên thừa cơ ấn phím đóng bên dưới, cánh cửa lập tức đóng lại.

      Nhìn thấy thang máy lên, nhanh chóng khôi phục lại biểu tình ban đầu, sau đó quay đầu nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt.

      “Mặc tiên sinh, chào !” gợi lên nụ cười xã giao nhìn Mặc Tử Hàn chào hỏi.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía , tìm kiếm khuôn mặt trong trí nhớ.

      “Tổng Giám Đốc Bách!” khẳng định !

      còn nhớ tôi sao, đúng là vinh hạnh cho tôi!”

      “Người thừa kế tập đoàn Bách thị sao tôi có thể quên chứ? Nếu tôi nhớ lầm khách sạn này là do phụ trách.”

      “Đúng vậy, là tôi!”

      “Vậy cũng khéo, tôi muốn hỏi thăm người!”

      muốn hỏi ai?”

      người phụ nữ tên là Tử Thất Thất. Trước kia ấy có thể là khách quen ở đây nhưng tại có lẽ là nhân viên!” Dù sao muốn vào được đây phải là người có tiền, mà bảy năm trước nhà phá sản rồi.

      “Thất Thất…” Bách Hiên nghi hoặc lặp lại, hơi nhíu mày như nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cười : “Tôi nghĩ là có người này, dù sao nhân viên ở đây ít nhất cũng có hơn nghìn người, khách qua lại cũng thể đếm được. Có điều nếu như Mặc tiên sinh muốn tìm người này, tôi với cấp dưới tìm lại phần tư liệu về nhân viên và khách hàng, ngày mai đưa cho .”

      “Vậy cảm ơn!” Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười nơi khóe miệng nhưng mặt vẫn lạnh như cũ.

      có gì!”

      Hai người cứ thế nghênh (nghênh tiếp) họa (đáp lại), chợt “Đinh” tiếng, thang máy số 1 cùng thang máy số 2 đồng thời mở ra.

      Bách Hiên hoảng hốt xoay người lại phía thang máy số 1, chân rục rịch, làm bộ dáng như muốn bước vào, mà Mặc Tử Hàn hai mắt hẹp dài khẽ liếc cái, hờ hững bước vào thang máy số 2.

      Tử Thất Thất đồng thời từ trong thang máy số 1 bước ra.

      Hai người vào ra, đối mặt mà .
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Cẩu nóng cũng có thể phá vỡ tường!”



      Tử Thất Thất đứng trước mặt Bách Hiên, nhíu mày nhìn , oán giận : “Mắt thấy đồ của em rơi sao? Làm gì có!”

      có sao? Có thể là nhìn lầm!” Vẻ mặt ân hận của Bách Hiên nở nụ cười dịu dàng.

      Nhìn lầm sao?

      Cặp mắt kia là 2,0 mà cũng nhìn lầm?

      “Có phải muốn trêu em ?”

      “Đương nhiên là rồi, nhìn lầm!”

      ?”

      “Được rồi, chúng tôi mau thôi!”

      “Ừ…”



      Nhà hàng Tây thanh lịch

      Bên trong nhà hàng chỉ có bàn có ánh sáng lờ mờ của nến, khúc nhạc dương cầm cất lên tỏa ra bầu khí lãng mạn.

      Tử Thất Thất và Bách Hiên ngồi đối diện nhau.

      “Thất Thất…” Bách Hiên giọng gọi , hai mắt bộc lộ thâm tình.

      “Hả?” Tử Thất Thất bình tĩnh lên tiếng trả lời.

      nghĩ hẳn là em cũng biết . Bảy năm qua vẫn luôn thích em, chính xác mà bảy năm trước vào giờ phút cứu em, em, cho nên…” rồi đột nhiên dừng lại, lấy ra từ trong túi áo cái hộp màu trắng, mở nắp ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, tiếp tục : “Gả cho

      Gả?

      Tử Thất Thất hơi sửng sốt nhưng chỉ trong vài giây.

      Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, giọng : “Thực xin lỗi, em thể đồng ý!”

      “Vì sao?” hỏi.

      “Em nghĩ cũng biết, em có Thiên Tân, như bà mẹ độc thân như em có cách nào gả vào Bách gia”

      để ý!”

      “Nhưng em để ý” Vẻ mặt nghiêm túc nhìn , lại đột nhiên cười : “Nơi đây chỗ nào mà có cây cỏ, việc gì lại đơn phương em, bông hoa dại bị người ta vứt bỏ? Tục ngữ sai, đời người ngàn vạn lần nên chung cây kẻo phải thắt cổ, nhất định phải thử vài cây bên cạnh xem, chừng có thu hoạch bất ngờ!”

      Bách Hiên đột nhiên nhíu mày.

      “Tử Thất Thất, đừng trêu đùa .”

      “Em chưa từng trêu đùa , em , em thể gả cho , thể… thực xin lỗi…”

      Bách Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt , trái tim co rút đau đớn dữ dội như bị co giật.

      “Nếu thể gả cho , vậy có thể đồng ý kết giao với , làm bạn tháng, chỉ cần tháng… coi như là báo đáp ơn cứu mạng của , để lần cuối cùng được đóa hoa dại mỹ lệ là em, để dùng hết mình… cố gắng lần cuối cùng.”

      Tử Thất Thất trầm mặc nhìn khuôn mặt quật cường của .

      Tình giống như là tai nạn xe cộ, mặc kệ ngươi có muốn hay đều xông về hướng ngươi, hung hăng đánh lên người ngươi.

      hèn hạ, dùng phương pháp này uy hiếp em.” khó chịu oán giận.

      “Ha…” cũng còn cách nào, ai bảo em giống như pháo đài vững chắc khó đánh hạ như vậy chứ? Dùng câu danh ngôn quen thuộc: Chó nóng cũng có thể phá vỡ tường!”

      là chó sao?” ngay lập tức làm tổn thương , nhưng bầu khí giữa hai người dường như hòa hoãn lại.

      “Nếu em đồng ý gả cho , làm con chó con cũng sao!”

      “Vậy kêu tiếng em nghe thử” bắt đầu đùa.

      “Được nhưng trước đó em phải đồng ý gả cho .”

      “Thích… nghe chút cũng được?”

      “…”

      “…”

      Mấy giây sau

      “Meo meo…” đột nhiên kêu ra tiếng, sau đó xấu hổ cười : “Em hài lòng chưa?”

      “Haha… đây là tiếng mèo kêu mà, nhưng mà có thể cân nhắc chút!”

      “Vậy ngày mai có thể trả lời cho ?”

      “Ừ!”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :