1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 225: Gói hoành thánh, tới ái muội…!



      Phòng bếp lầu

      Tử Thất Thất mặc bộ trang phục ở nhà, cộng thêm cái tạp dề màu hồng, tóc dài đến eo được búi sơ qua, cả người cực kỳ đáng , rất giống học cấp hai mới lớn. Mà Mặc Tử Hàn cũng mặc bộ ở nhà y thế, cũng cái tạp dề nhưng màu lam, tóc ngắn xù xòa xốc xếch, nhìn giống như chưa có tỉnh ngủ, cảm giác cực kỳ biếng nhác.

      “Này, em đó, buồn ngủ về phòng ngủ , đừng ở đây quấy rối em!” Tử Thất Thất vén tay áo lên, oán giận người nào đó.

      muốn!” Người nào đó cự tuyệt, mở to đôi mắt mê ly, cơ thể như xương, gục lên người .

      đừng quấy rầy em nữa mà, đừng đụng vào em!” Tử Thất Thất hất vai, đẩy văng người nào đó ở phía sau ra.

      Mặc Tử Hàn chau mày, vẻ mặt bất mãn.

      Đôi mắt mê ly của nhìn xuống thứ gì đó trong cái xoong bàn.

      “Em dậy sớm thế để làm gì a?” nghi hoặc hỏi.

      “Làm hoành thánh!” Tử Thất Thất trả lời.

      “Hoành thánh?” Mặc Tử Hàn kinh ngạc.

      “Đúng vậy, Thiên Tân thích ăn nhất là hoành thánh, với lại cũng lâu em xuống bếp tự tay làm cho nó ăn, thế nên sáng sớm nay em muốn tặng nó kinh hỉ!” Tử Thất Thất vui vẻ , nở nụ cười hạnh phúc.

      Mặc Tử Hàn vừa nghe, lại nhìn đến nụ cười của , trong lòng cảm giác hạnh phúc cũng lây lan theo, khốn ý cũng biến mất hơn phân nửa.

      “Thứ này phải làm như thế nào?” nghi hoặc hỏi.

      “Trước tiên chuẩn bị nhân tốt, sau đó lấy ít đặt vỏ bánh, cuối cùng gói lại thành hình nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc bạc ngày xưa) là được rồi!” Tử Thất Thất đơn giản mấy trình tự.

      “Nha… ra đơn giản như vậy a!” Mặc Tử Hàn nhõm .

      “Đơn giản?” Tử Thất Thất nhìn bộ dáng tự tin kia, sau đó đưa nhân tới trước mặt , , “Vậy gói lại thử !”

      “Ách…” Mặc Tử Hàn nhìn nhân bánh trong bát thủy tinh, xấu hổ , “Thứ này, chỉ ăn qua, nhưng chưa có tự tay gói bao giờ, bằng… Em dạy trước?”

      thành vấn đề!” Tử Thất Thất mỉm cười, lấy cái vỏ bánh ra, đặt nhân lên , sau đó cầm lên , “Trước như thế… Sau đó như thế… Cuối cùng như vậy… Là được rồi!” vừa vừa làm mẫu, ba phút sau, tiểu nguyên bảo thành hình trong tay .

      Mặc Tử Hàn trực tiếp nhìn đến há hốc mồm!

      (⊙﹏⊙)~

      Đây… Đây là làm sao làm được?

      “Ách… Cái kia… Em gói lại lần nữa cho !” Mặc Tử Hàn xấu hổ , mở to mắt nhìn.

      “Được! phải nhìn cho kỹ đấy!” Tử Thất Thất lấy thêm cái vỏ bánh, để nhân lên, lần này vừa giải thích, vừa gói thành tiểu nguyên bảo đáng .

      “Lần này thấy chưa?” hỏi.

      Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi!

      “Để thử xem!” giọng , hoàn toàn chút sức lực, mà lòng tin vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

      chần chờ cầm lấy cái vỏ bánh, lấy nhân để lên, sau đó trái nắm chút, phải nắm chút, rà qua rà lại, cuối cùng tạo thành mụn cơm, thế nào mà nhân bên trong cũng có lộ ra dù chỉ chút.

      làm cái gì thế? Gói bánh trôi nước hả?” Tử Thất Thất nhìn mụn cơm trong tay chất vấn.

      “Đây…” Mặc Tử Hàn nhìn “hoành thánh” trong tay mình, lại nhìn hoành thánh gói bàn, đúng là… Chênh lệch rất lớn.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt xấu hổ kia, khỏi cười trộm!

      “Được rồi, tay chân thế này nên về ngủ , đừng quấy rầy em nữa, mau !” bắt đầu đuổi người.

      , còn muốn gói!” Mặc Tử Hàn kiên định.

      còn muốn gói? Dùng đôi tay vụng về kia của ?”

      tay vụng về, chỉ chưa thuần thục thôi!”

      “Chờ thuần thục, món ăn của chúng ta cũng phải hoành thánh nữa rồi!”

      “Em xem thường ?”

      “No~~~!” Tử Thất Thất ngoe nguẩy ngón trỏ của mình, sửa chữa lại, “Em phải coi thường , em là cực kỳ coi thường !”

      “Em…” Mặc Tử Hàn hờn dỗi, “Được, nếu gói cái giống như hoành thánh của em, em phải ngủ với lần, gói hai cái, ngủ hai lần, cứ theo thế này mà suy ra…”

      Ngủ?

      Nghe đến chữ này, cả khuôn mặt Tử Thất Thất đều tái xanh.

      đúng là sắc lang, trong đầu trừ chuyện như vậy ra thể có cái khác được sao?”

      có biện pháp. ai bảo là đàn ông chứ, đàn ông háo sắc là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Như thế nào? Em dám đánh cuộc với ? Em sợ?” Mặc Tử Hàn đắc ý, ngừng khiêu khích .

      “Ai sợ ai! Đánh cuộc đánh cuộc!” Tử Thất Thất lập tức mắc mưu.

      “Được, đây chính là em , em cứ chuẩn bị tắm rửa sạch chờ !” Mặc Tử Hàn buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo, vẻ mặt tự tin, tràn trề ý chí chiến đấu, lại cầm lấy cái vỏ bánh, bắt đầu chuyên tâm gói phải hình dạng bánh trôi nước nữa.

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của , trong lòng bắt đầu thấp thỏm.

      được, chờ !” đột nhiên ngăn lại.

      “Sao vậy? Nhanh như vậy nhận thua?” Mặc Tử Hàn tâm tình cực kỳ vui mừng.

      “Ai nhận thua, em chỉ muốn , thể để cứ gói như thế được, nếu gói tận ba ngày ba đêm, cho dù là kẻ ngốc cũng gói hết, thế nên em muốn hạn chế thời gian!” giảo hoạt đưa ra điều kiện.

      “Hạn chế thời gian? Được, em bao lâu?” Mặc Tử Hàn sảng khoái đồng ý.

      “Để 100 !”

      “100? Em phải hạn chế thời gian sao? Sao lại trở thành cái này rồi?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

      “Ý của em là, trong quá trình em gói hết 100 cái, chỉ cần gói được cái hoàn mỹ, coi như em thua, nhưng nếu có gói được cái giống như nguyên bảo, chính là thua, mà thua phải nhận trừng phạt chính là tháng được đụng vào em! Thế nào?” Tử Thất Thất giải thích cặn kẽ, trong lòng thầm cười trộm.

      “Được, thành vấn đề, vậy cứ 100 !” Mặc Tử Hàn tràn đầy tự tin, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

      Trong quá trình gói 100 cái, chỉ cần gói cái liền OK, đây quả thực rất đơn giản, dễ dàng, thoải mái…

      “Vậy … Bắt đầu!”

      Tử Thất Thất xong, ngay lập tức cầm lấy vỏ bánh, lấy tốc độ xuất thần nhập hóa gói xong cái hoành thánh, tổng cộng chỉ dùng ba giây!

      Mặc Tử Hàn nhìn tốc độ của , lại mắt trợn tròn lần nữa!

      (⊙﹏⊙)~

      có hoa mắt đấy chứ? Đây là cái loại tốc độ gì thế? Ngón tay ấy sao có thể nhanh giống như đánh đàn piano vậy? Đây cũng quá… Khoa trương ?

      còn ngẩn người làm gì? Em cho biết, tốc độ nhanh nhất của em là nửa tiếng được 100 cái, thời gian của bây giờ còn nhiều lắm đâu a!” Tử Thất Thất đắc ý cảnh cáo.

      Nửa tiếng? trăm?

      Trời ạ!

      Cái này phải là nhất định phải thua sao?

      Mặc Tử Hàn vội vàng cầm lấy cái vỏ bánh, kích động gói lại, trong lòng có cảm giác rơi vào cạm bẫy.



      Ngoài cửa phòng bếp

      Mặc Thiên Tân vội vã tới, vừa mới tới cửa phòng bếp liền thấy hai người bên trong mặc tạp dề gói hoành thánh, cậu vội vàng lui về phía sau bước, lắc mình liền núp ở cửa nhìn lén. Thổ Nghiêu cũng đứng ở phía sau cậu, tự chủ liếc mấy lần.

      Mặc Thiên Tân hứng thú bừng bừng nhìn lén bọn họ, cũng nghe lén bọn họ chuyện với nhau, biết đến chuyện đánh cuộc, sau đó thầm cười trộm. Ba lần này xem như thua thảm, thủ pháp mẹ gói hoành thánh nổi danh là mau, trăm cái đối với mẹ quả thực chính là bữa ăn sáng, xem ra ba lần này phải chịu rồi, tháng nha… đáng thương!

      “Hắc hắc hắc…” vừa lắc đầu vừa đồng tình người nào đó.

      Chỉ chốc lát, hai bên chấm dứt!

      Tử Thất Thất khớp với thời gian, còn cố ý thả chậm tốc độ chút, vừa vặn đúng nửa tiếng gói xong 100 cái, tiểu nguyên bảo đầy bàn, mỗi cái đều vô cùng tinh xảo đáng . Nhưng Mặc Tử Hàn bên này… Có thể dùng bốn chữ để hình dung:

      Thảm, mục, nhẫn, đổ! (Cực kỳ bi thảm)

      Đáng thương!

      là rất đáng thương!

      Cũng chỉ có năm cái lẻ loi, hơn nữa mỗi cái cũng bằng cái bánh trôi nước xinh xắn.

      “Ai… Nguyện đánh cuộc chịu thua, tháng!” Tử Thất Thất đắc ý, cười tới mi phi sắc vũ.

      được, lần này tính, chưa có thua!” Mặc Tử Hàn bắt đầu ăn quịt.

      bày ra trước mắt, còn dám quỵt?”

      “Cái gì mà thực? thực chính là em gạt , người đàn ông chưa từng vào bếp bao giờ, làm sao có thể trong nửa tiếng học gói được thứ quỷ này? ràng chính là em gạt , em thiết kế cạm bẫy để thần biết quỷ hay nhảy vào!” Mặc Tử Hàn miệng lưỡi lợi hại oán trách, cực kỳ giống “tiểu bát phụ” (người đàn bà chanh chua) lý.

      “Được được được, em cho thêm cơ hội, lần này gói hai trăm cái, được chứ?” Tử Thất Thất cực kỳ rộng lượng lui bước.

      được! đánh cuộc, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này!” Mặc Tử Hàn cười giả tạo, lập tức bỏ qua đánh cuộc phải thua này.

      ăn quỵt, đánh cuộc được!” Tử Thất Thất tức giận cự tuyệt.

      chính là đánh cuộc, em có thể làm gì ?” Mặc Tử Hàn giống như đứa bé, vừa bướng bỉnh , vừa dùng hai tay dính đầy bột mì bẹo má , khiến khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của trở thành mặt bánh, hơn nữa còn đem bột mì tay, bôi hết lên mặt .

      tên khốn kiếp này…Đại khốn kiếp… Đại trứng thối…” Tử Thất Thất tức giận mắng, hai tay đánh lên ngực , vẩy toàn bộ bột mì trong tay lên người .

      Mặc Tử Hàn hoàn toàn đau ngứa, khóe miệng còn khẽ cười, chỉ dùng tay liền kéo hông lại, ôm lấy .

      “Buông em ra!” Tử Thất Thất rống to.

      buông!” Mặc Tử Hàn cự tuyệt.

      tên đại khốn kiếp, phải là đàn ông, ràng chính là thua, lại còn dám chối!” Tử Thất Thất lớn tiếng mắng.

      phải là đàn ông?” Mặc Tử Hàn tận dụng triệt để, vừa tà ác lặp lại, vừa áp môi vào bên tai , giọng , “ bằng để cho em thấy đến cùng có phải đàn ông hay , thế nào?”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh hãi!

      được ở chỗ này làm loạn, đây chính là phòng bếp!” kích động luôn miệng.

      “Phòng bếp sao? Đối với đâu đâu cũng như nhau!” Mặc Tử Hàn càng ngày càng tà ác.

      đừng làm loạn, em muốn ở đây… Hơn nữa Thiên Tân sắp dậy rồi, nó còn phải ăn điểm tâm, nếu bị người nhìn thấy…”

      “Yên tâm !” Mặc Tử Hàn cắt đứt lời , cười tà , “ có mệnh lệnh của , ai cũng dám vào quấy rầy chúng ta!”

      … Em muốn!” Tử Thất Thất bắt đầu giãy giụa.

      Mặc Tử Hàn hai tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của , bá đạo , “ được muốn!”

      xong, liền cưỡng chiếm lấy môi , xoay người cái, đưa về phía cái bàn, vừa vặn khiến nằm bên cạnh 100 cái hoành thánh, mà tà ác tới gần , đẩy chóp mũi , uy hiếp , “Bảo bối, em ngàn vạn lần nên lộn xộn, ngàn vạn lần nên phản kháng, nếu cẩn thận đánh đổ 100 cái hoành thánh do em tự tay tỉ mỉ gói kỹ rơi xuống đất, vậy con trai bảo bối của chúng ta có đồ mà ăn…”

      …” Tử Thất Thất buồn phiền.

      làm sao?” Mặc Tử Hàn vui vẻ hỏi tới.

      Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn , trong lòng tràn đầy giận giữ, nhưng lại có biện pháp phát tiết ra ngoài.

      “Hừ!” khó chịu quay đầu, nhìn tới .

      Mặc Tử Hàn cúi đầu khẽ hôn lên cổ , mập mờ , “Em rất chán ghét cùng làm chuyện này sao? Em chán ghét hôn em vậy sao? Em thích chạm vào em sao? … Rất chán ghét sao?”

      Tử Thất Thất nghe xong, chân mày khẽ chau lên.

      “Cũng phải chán ghét!” trả lời.

      “Vậy là gì?” hỏi.

      “…” Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.

      “Là gì? Trả lời , muốn biết nguyên nhân!” Mặc Tử Hàn chất vấn.

      Tử Thất Thất xấu hổ nhíu mày, kích động bật thốt lên, “Phụ nữ phải đều thế sao? Đều cảm thấy xấu hổ a, lúng túng a, hơn nữa còn ở đây, em đương nhiên phản kháng, em đương nhiên thích!”

      “Hở?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc khẽ nhíu mày.

      Phụ nữ đều là vậy sao? Vừa muốn muốn, dùng sức chống cự, mà bên lại vui vẻ tiếp nhận, ở trong lòng thầm vui mừng? Khẩu thị tâm phi, là như vậy sao? Nhưng mà phụ nữ gặp phải đều là phi thường chủ động, mỗi người đều tự động mở hai chân, hoan nghênh tiến vào, hơn nữa vô luận là ở đâu, cũng có thể tùy thời hoan nghênh, nhưng lại chỉ có mình Tử Thất Thất , hết lần này tới lần khác cự tuyệt , kháng cự , còn muốn chọn chỗ. … phụ nữ như vậy là lần đầu tiên gặp phải.

      “Được rồi!” thỏa hiệp, cười nhạt, “ hiểu, ở đây làm loạn với em, nhưng mà em phải hôn !”

      “Lại hôn?” Lần này Tử Thất Thất bất đắc dĩ thẳng ra, “Tại sao mỗi lần nhất định phải là em hôn a?”

      “Bởi vì thích a!” Mặc Tử Hàn chuyên chế, bá đạo ngang ngược.

      Tử Thất Thất cau mày sâu, hung hăng trừng mắt nhìn .

      Hôn chung quy vẫn tốt hơn cái kia, quên , hôn hôn , cũng ít miếng thịt.

      vẻ mặt tình nguyện, hai tay vòng ở cổ , sau đó đè đầu xuống, áp môi mình lên môi



      Ngoài cửa

      Mặc Thiên Tân thấy Mặc Tử Hàn áp đảo Tử Thất Thất, trừng lớn hai mắt, sau đó lập tức vươn tay về Thổ Nghiêu phía sau, cào cào khí.

      Thổ Nghiêu nhìn bàn tay bé bụ bẫm của cậu, ngừng cào khí, khỏi nghi hoặc nhíu mày.

      (⊙_⊙)?

      “Tiểu thiếu gia, cậu đây là…” giọng hỏi.

      “Ngu ngốc!” Mặc Thiên Tân ghìm cổ họng, giọng , “Đưa di động cho tôi!”

      Di động?

      Thổ Nghiêu vẫn nghi hoặc .

      “Mau đưa cho tôi, mau lên!” Mặc Thiên Tân thúc giục.

      “Vâng!”

      Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, theo thói quen khẽ cúi đầu, sau đó nhanh chóng lấy di động ra, đặt lên tay cậu.

      Cái tay bé linh hoạt của Mặc Thiên Tân nhanh chóng mở khóa, sau đó mở máy ảnh ra.

      Cậu đưa ống kính nhắm ngay hình ảnh Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn hôn môi, sau đó tiến lên bước, vào cửa phòng, ấn phím, chỉ nghe “tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách!” mười lần, hoàn mỹ chụp đuợc hình ảnh hôn môi của bọn họ, còn có lúc bọn họ kinh ngạc nhìn về phía cậu, mà biểu tình khôi hài kia, tuyệt đối kinh điển.

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đồng thời nghe được tiếng máy chụp, bọn họ cùng kinh ngạc quay đầu, nhìn Mặc Thiên Tân đứng ở cửa cầm di động.

      “Thiên Tân?”

      “Thiên Tân?”

      Hai người đồng thanh.

      “Ai nha ai nha, hôm nay đúng là để con mở rộng tầm mắt, rốt cục để con hiểu được cái gì gọi là phù hợp với thiếu nhi rồi… Đặc sắc, đặc sắc, là rất đặc sắc, hình ảnh ân ái hấp dẫn như loại này, con chỉ muốn đưa lên mạng, số người theo dõi nhất định như hỏa tinh đụng địa cầu, nhanh chóng tăng lên, ha ha ha…” Mặc Thiên Tân cười vui sướng khi người gặp họa, mặt tà ác, còn thở lớn , “Nhưng mà hai người yên tâm, trẻ em thiện lương giống con như vậy, tuyệt đối làm, nhưng mà… Hai người phải đồng ý con điều kiện!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 226: là Phật Như Lai… Em là Tôn Ngộ !



      điều kiện?

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhìn nhau, sau đó trăm miệng lời mà :

      “Là cái gì?”

      “Là cái gì?”

      mặt Mặc Thiên Tân tràn ngập ý cười, bước mấy bước tới trước mặt hai người, sau đó đặt tay hai người chồng lên nhau, cũng dùng hai tay của mình nắm chặc. Cuối cùng nâng cái đầu của cậu lên, nhìn hai người , “Con muốn cả ba, mẹ đồng ý con, về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, ba mẹ cũng phải sống vui vẻ, khoái hoạt, may mắn hạnh phúc giống như bây giờ!”

      Cuộc sống vui vẻ, khoái lạc, may mắn hạnh phúc?

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghe cậu nhấn mạnh tám chữ, trong lòng nảy sinh trăm loại ý vị.

      Tám chữ đơn giản, tuy nhiên nó bao hàm rất nhiều ngụ ý. Cậu nghĩ muốn cho bọn họ biết. Bất kể sau này có nhiều gian khổ, bất kể sau này có nhiều khó khăn bọn họ cũng giống như bây giờ, luôn hạnh phúc. Mà cậu cũng muốn , coi như cậu rời , cậu chết, vĩnh viễn thể bồi bên cạnh, bọn họ cũng cần thương tâm, chỉ cần giống như tại, vui vẻ cười, khoái hoạt sống, hạnh phúc…

      đứa hiểu chuyện, bọn họ còn tưởng rằng nó lại muốn giở trò gì tới chọc phá, nghĩ tới nó ra như vậy.

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng cũng nâng lên, nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Sau đó đồng thời quay lại nhìn cậu, dùng tay còn lại nắm chặc hai tay bé của cậu. Sáu bàn tay ấm áp cùng chỗ, cuối cùng trăm miệng 1 lời :

      “Ba mẹ đồng ý con!”

      “Ba mẹ đồng ý con!”

      Mặc Thiên Tân vui vẻ cười, trong lòng còn bất kỳ lo lắng.

      “Ba mẹ , cho phép đổi ý, nếu như ba mẹ tuân theo ước định này, con tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tha thứ hai ngươi, biết ?” Cậu lần nữa khẳng định ra lệnh.

      “Được!”

      “Được!”

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn trăm miệng lời, trong lòng ấm áp, đau đớn… Ngũ vị hỗn loạn.

      “Tốt lắm, ba mẹ nghe lời như vậy, con mang hình hai người đăng web nữa, để con giữ lại làm bảo vật vậy!” Mặc Thiên Tân thả tay bọn họ, vui vẻ xoay người hướng ra cửa.

      Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn hơi sửng sốt chút, chợt, Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, hốt hoảng , “Tiểu tử thúi, con gạt mẹ, nhanh xoá !”

      Mặc Tử Hàn đứng bên, vẻ mặt thờ ơ, , “ lại là cảm thấy đăng web tồi!”

      tồi cái đầu !” Tử Thất Thất trong nháy mắt trở mặt.

      Mặc Tử Hàn chỉ có thể trầm mặc.

      đúng là: thời điểm phụ nữ tức giận, người sai lầm luôn luôn là đàn ông. Cho nên im lặng chính là vàng nga~!



      Mặc Thiên Tân trầm mặc hành lang, Thổ Nghiêu theo phía sau, nhìn bóng lưng của cậu, cảm giác cậu an tĩnh như vậy có chút đúng. Vừa vặn, tại khúc ngoặc lên lầu, Thổ Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt nhắn đáng của cậu, còn lưu lại nước mắt trong suốt, mà khóe miệng lại là nụ cười hạnh phúc.

      Quả nhiên, đối với đứa bé chỉ mới sáu tuổi lớn mà , chết là việc quá mức nặng nề. Đôi vai , căn bản gánh nổi sức nặng này, thế mà cậu vẫn gượng chống được, cứng rắn kéo, đem nó nâng lên…

      Đứa đáng thương!

      Ai…

      Thổ Nghiêu than thở trong lòng, chân mày nhíu lại cách nào giản ra.

      ***

      ngày vội vã qua , màn đêm buông tấm màn đen nhánh!

      Đêm khuya

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng Mặc Thiên Tân bị gõ vang, Mặc Thiên Tân ngủ hơi nhíu mi, miễn cưỡng muốn mở hai mắt.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Lại mấy tiếng gõ cửa, Mặc Thiên Tân mộng đẹp hoàn toàn bị đánh thức.

      Hơn nửa đêm, là ai à? biết người khác trong mộng sao?

      Mặc Thiên Tân phiền muộn mở ra hai mắt, sau đó xoa ánh mắt mê man bước xuống giường, tới cửa phòng, vặn khoá mở cửa. Trong nháy mắt ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào bên trong phòng, kể cả Tử Thất Thất mặc toàn thân áo ngủ cũng rọi vào trong mắt cậu.

      “Mẹ?” Cậu kinh ngạc, cũng nghi ngờ hỏi, “Hơn nửa đêm, mẹ gõ cửa phòng làm gì nha?”

      “Mẹ muốn ngủ chung với con!” Tử Thất Thất quyết định mở miệng.

      “Ngủ với con? Vậy còn ba?” Mặc Thiên Tân lại hỏi.

      “Ai cần quản a, hơn nữa đánh cuộc ràng mẹ thắng, tóm lại hôm nay mẹ muốn ngủ nơi này, chúng ta vào ngủ !” Tử Thất Thất bá đạo xong, liền xông vào phòng của cậu.

      Mặc Thiên Tân thế đơn lực bạc, hoàn toàn có biện pháp ngăn cản, chỉ là… Như vậy cũng tốt, lâu rồi cậu cũng ngủ cùng mẹ.

      Mà trong lòng Tử Thất Thất phần cũng giống cậu, nhưng nửa kia là chịu nổi Mặc Tử Hàn luôn thoả mãn, chỉ cần vừa tỉnh, chỉ cần hai người bọn họ đơn độc ở chung chỗ, như vậy việc làm cũng chỉ có , hơn nữa hôm nay là thua, cho nên nguyện thua cuộc… liền đêm khuya len lén chạy tới đây.

      Hai mẹ con lâu ngủ chung giường, nhớ căn phòng trước kia, có đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa, hai người cũng giống như lúc trước, mở to mắt nhìn trần nhà tối thui.

      “Mẹ!” Mặc Thiên Tân giọng mở miệng.

      “Ừ?” Tử Thất Thất giọng ứng tiếng.

      “Mẹ bây giờ cảm thấy hạnh phúc sao?” Cậu chợt hỏi.

      “Ừ, rất hạnh phúc! Con sao?” hỏi ngược lại.

      “Con cũng vậy, cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là…”

      “Chỉ là?” Tử Thất Thất nghi ngờ.

      “Chẳng qua con cảm thấy hai người chúng con, nếu có cả ba nữa hạnh phúc hơn!” Mặc Thiên Tân đầu hơi quẹo phải, nhờ ánh trăng, nhìn gò má .

      Tử Thất Thất quay đầu, nhìn cái khuôn mặt cùng Mặc Tử Hàn giống nhau như đúc.

      biết con gì!” giả bộ ngu.

      “Mẹ biết? Hay là giả bộ biết?”

      “Đương nhiên là biết, cũng muốn biết!”

      “A? Vậy sao?”

      Mặc Thiên Tân đột nhiên nâng lên tà ác khóe miệng, sau đó đưa ngón tay của mình, chọt xương sườn .

      “A ha ha ha… Tiểu tử thúi, con dám chọc lét mẹ, xem mẹ như thế nào thu thập con!” Tử Thất Thất cũng đưa hai tay của mình, chọt xường sườn cậu

      “A ha ha ha… Mẹ tha mạng nha, con sai lầm rồi… A ha ha ha… A ha ha ha ha…”

      tại xin lỗi quá muộn, mẹ hôm nay cho con cười đủ!”

      “A ha ha ha… A ha ha ha ha… A ha ha ha ha ha ha…”

      Căn phòng tối thui ngừng vang lên tiếng cười to, nếu ‘ hạnh phúc hơn ‘, Tử Thất Thất biết , vô cùng ràng cậu ám chỉ cái gì.

      ***

      Sáng sớm

      Phòng ngủ chính phòng

      Mặc Tử Hàn ngủ vô cùng thoải mái, nằm giường lớn 2 thước, hai mắt còn chưa mở ra, dùng lực ôm chặt ‘ người ‘trong ngực. Nhưng cảm giác mềm nhũn khang khác, hơn nữa chiều dài cùng chiều rộng cũng cùng trước kia bất đồng, đúng! đột nhiên mở to hai mắt, nhìn gối đầu ôm trong ngực, gối đầu còn dán miếng giấy, phía ràng viết:

      “Đại khốn kiếp, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ở riêng !”

      Ở riêng?

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ.

      Tại sao đột nhiên ở riêng? Hơn nữa còn dám chạy trốn cả đêm? đâu? là lớn gan!

      “Hỏa Diễm!” cáu kỉnh rống to, từ giường bật dậy.

      “Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm đứng nghiêm ở tại cửa ra vào, đầu tiên là cung kính khẽ cúi đầu, sau đó cứng nhắc mà , “Đại ca, ngài có gì phân phó?”

      “Phu nhân đâu?” Mặc Tử Hàn lạnh giọng hỏi, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo vào.

      “Phu nhân tối ngày hôm qua phòng tiểu thiếu gia!” Hỏa Diễm trả lời.

      Phòng của Thiên Tân?

      ngủ cùng Thiên Tân? Là bởi vì cơn ác mộng đó sao? Hay bởi vì lo lắng Thiên Tân? Hay muốn ngủ cùng đây?

      Người phụ nữ chết tiệt, ít nhất cho lý do chứ? Lại dám len lén chạy trốn.

      “Ngươi xuống !” buồn bực lạnh giọng.

      “Dạ!” Hỏa Diễm lập tức thối lui khỏi cửa phòng.

      Mặc Tử Hàn nhanh chóng mặc xong y phục người, đầu còn chưa chải, mặt cũng rửa liền bước ra cửa phòng, chạy thẳng tới phòng Mặc Thiên Tân.



      Phòng ngủ.

      Tử Thất Thất rửa mặt xong, nhàng khoan khoái từ phòng tắm ra, Mặc Thiên Tân bộ có chuyện tốt chạy tới.

      “Mẹ mẹ, ba lại tới!”

      Tử Thất Thất nghe thế, lập tức nhớ lại lúc ở phòng trọ .

      lại tới bắt sao?

      “Cái gì? Vậy còn chạy!” hốt hoảng xong, liền bước dài ra, muốn chạy trốn.

      kịp, ba ở ngoài cửa!”

      Thôi rồi.

      Tử Thất Thất nghe được cậu , hai chân trong nháy mắt đứng lại, giống như bị người khác điểm huyệt, giữ nguyên tư thế chạy trốn.

      Lần này nên làm cái gì? Muốn chạy thế nào?

      đột nhiên hít sâu hơi, sau đó đứng thẳng người, tới trước mặt Mặc Thiên Tân, chân quỳ xuống, nắm chặt hai cánh tay của cậu, , “Bảo bối, con nghe mẹ …”

      “Còn ?” Mặc Thiên Tân đổ mồ hôi!©¸®!

      (︶﹏︶|||)~

      Tại sao tình cảnh này giống lúc trước?

      “Đúng vậy!” Tử Thất Thất dùng sức gật đầu, tiếp, “Tại thời khắc mấu chốt này, con phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ đối với con, cho nên…”

      “Cho nên…?”

      “Con trước thay mẹ ngăn cản ba, mẹ tránh trước!”

      Người nào đó nghe được …, trong nháy mắt đổ mồ hôi!©¸®!

      Mà người khác nhanh chóng đứng lên, mặc áo ngủ tối hôm qua, xõa đầu tóc dài đen nhánh, giống như người điên chạy đến bên cửa sổ, mạnh mẽ nhảy xuống.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Lúc này vừa vặn cửa phòng bị gõ vang, mà người nào đó còn chưa được cho phép, liền tự tiện mở cửa phòng, nhanh chóng quét mắt vòng khắp phòng.

      “Mẹ con đâu?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Mẹ?” Mặc Thiên Tân nhanh chóng thu hồi xấu hổ, hoàn mĩ giả bộ ra dáng vẻ nghi ngờ , “Mẹ sáng sớm trở về rồi? Mẹ mẹ muốn thay y phục, cho nên liền , ba nhìn thấy mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ lại vào phòng bếp làm bữa ăn sáng?”

      ?

      Mặc Tử Hàn cau mày.

      Nhanh chóng xoay người, vừa định phòng bếp tìm kiếm, nhưng là dưới chân cũng là đột nhiên dừng lại, sau đó lần nữa quay người lại, nhìn Mặc Thiên Tân vẻ mặt ngây thơ, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

      “Mẹ trở về? Con xác định?”

      “Thế nào? Ba, ngươi phải tin tưởng con sao? Ba cho rằng con gạt ba?” Mặc Thiên Tân hỏi ngược lại, hơi cau mày, gương mặt oan uổng.

      Mặc Tử Hàn nhìn mặt của cậu, mặc dù vô tội như thế, hơn nữa diễn dịch hoàn mĩ vô khuyết, nhưng là nó càng như vậy lên trong này có quỷ, cho nên lời của nó, tuyệt đối là giả, thể nghi ngờ.

      “Mẹ rốt cuộc ở đâu? Chớ cùng ba giả bộ ngu!” đột nhiên chất vấn, hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

      “Ba, ba cũng thấy đấy, trong phòng chỉ có mình con, con biết mẹ ở đâu…, chỉ là ba yên tâm , chỉ cần con còn ở chỗ này, mẹ cũng chạy trốn, chỉ là…” Cậu đột nhiên vươn tay, than thở vỗ vỗ cánh tay của , “Thân là người đàn ông, con rất hiểu cảm thụ của ba, cũng rất ràng ba là thân bất do kỷ, khống chế được dục vọng của mình, nhưng cái gì cũng có chừng mực. đúng là: đuổi tận cùng buông, chỉ làm người khác mệt mỏi chịu nổi, phải học được lúc gần lúc xa, lúc chậm lúc mau, như vậy ba nhất định có thu hoạch ngoài dự đoán!”

      Thu hoạch ngoài dự đoán?

      Mặc Tử Hàn nghe lời của cậu, hiểu hàm nghĩa trong lời.

      “Ba hiểu rồi, con hãy yên tâm , ba để cho bảo bối mẹ của con có chút thương tâm khổ sở!” kiên định.

      “Vậy tốt!” Mặc Thiên Tân mỉm cười.

      Mặc Tử Hàn xoay người lần nữa, sải bước ra cửa phòng, bắt đầu nghĩ biện pháp tìm Tử Thất Thất.

      còn ở trong biệt thự, tuyệt đối rời .

      Bởi vì Thiên Tân ở chỗ này.

      “Ai…” thở dài sâu, trong lòng hơi có chút ghen tỵ.

      Phải chờ tới lúc nào , mới có thể làm cho mà ở lại chỗ này đây? Chỉ vì mình



      Vườn hoa

      Tử Thất Thất nhanh chóng chạy đến bụi hoa, sau đó vô lực ngã xuống, cả người trong nháy mắt chìm trong những đoá hoa xinh đẹp.

      Trốn ở chỗ này có người tìm được chứ? Giống như phim võ hiệp vậy, đây chính là thuật thân trong tuyền thuyết, người tỉ mỉ chú ý trong bụi hoa có người sống chứ?

      “Hô…” sâu thở ra hơi, nhìn mặt trời vừa ló dạng

      bằng ở chỗ này ngủ 1 chút?

      Ý tưởng tốt. (∩﹏∩)~

      Tử Thất Thất nhắm hai mắt, khóe miệng vui vẻ nâng lên, nhưng là bên tai chợt nhớ tới đối thoại tối hôm qua của và Mặc Thiên Tân.

      “Mẹ!”

      “Ừ?”

      “Mẹ bây giờ cảm thấy hạnh phúc sao?”

      “Ừ, rất hạnh phúc! Con sao?”

      “Con cũng vậy cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là…”

      “Chỉ là?”

      “Chẳng qua con cảm thấy hai người chúng con, thêm cả ba, còn có thể hạnh phúc hơn!”

      Tử Thất Thất đột nhiên mở hai mắt, nhìn ánh mặt trời chói chang, hai mắt hơi buộc chặt, chân mày cũng hơi nhíu lên.

      Hạnh phúc hơn?

      Đúng vậy a, phải đổi hạnh phúc hơn mới được, như vậy mới có thể làm cho nó an tâm, hơn nữa… Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của nó.

      Thiệt là! Tại sao đắm chìm trong hạnh phúc từ từ thay đổi, tự do phóng khoáng hơn đây? Chẳng lẽ quên nguyên nhân tiến vào Mặc gia sao? phải , chỉ cần Thiên Tân tốt, Tiểu Lam tốt, chính mình cũng vì cái đó sao? Tại sao còn phải chạy trốn đây? người giữ lời a.

      Đột nhiên từ trong bụi hoa ngồi dậy, hai mắt nhìn biệt thự ba tầng hoa lệ phía xa.

      Quả nhiên còn là trốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông kia, thôi, để cho lúc lần làm Phật Như Lai, mà mình làm Tôn Ngộ .

      Hờ hững từ trong bụi hoa đứng lên, sau đó hướng về biệt thự ba tầng sải bước tới.



      Bên trong phòng ngủ

      Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, chân mày nhíu chặc, hai mắt nhìn dính vào tờ giấy gối đầu.

      Ở riêng?

      Quả nhiên là người phụ nữ to gan, lại dám viết ra hai chữ này, sợ có tức giận ? sợ làm gì quá đáng sao? Quả nhiên, thích đụng vào ?

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, cắt đứt suy nghĩ của .

      “Vào!” khẽ lớn tiếng, băng lãnh như sương.

      “Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Tử Thất Thất mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng, sau đó từng bước từng bước vào.

      Mặc Tử Hàn thấy tự động xuất , kinh ngạc trừng lớn cặp mắt của mình.

      “Em trở lại? Chẳng phải rồi sao?” nhàng hỏi, thanh trong nháy mắt thay đổi dịu dàng, hai mắt giống như nắng ấm ngoài cửa sổ.

      Tử Thất Thất theo dõi gương mặt , hai chân đứng ở trước mặt của . “ có biết, chỉ cần mang Thiên Tân uy hiếp em, em vì cái gì nghe lời Bách Hiên và Tiểu Lam trực tiếp tìm ?” đột nhiên hỏi.

      biết!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      “Vậy có biết, khi Mặc Thâm Dạ có thể dẫn em rời , cũng có thể giúp em đem Thiên Tân cứu ra, em vì cái gì cự tuyệt ta ?” lại hỏi.

      biết!” Mặc Tử Hàn tái diễn trả lời. “Đặc biệt… nguyện vọng mong muốn nhất là gì?”

      Mặc Tử Hàn nhìn hai mắt , nhìn vẻ mặt ưu thương, lần thứ ba lặp lại trả lời, “ biết…”

      cái gì cũng biết, như vậy… để em cho !”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 227: Ngạc nhiên… Thụ sủng nhược kinh…!



      Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của , chờ đợi tiếp.

      Tử Thất Thất hơi dừng lại chút, sau đó theo dõi tròng mắt thâm thúy của , chậm rãi , “ lúc đó đem Thiên Tân uy hiếp, em phải có cách cứu Thiên Tân, mà là em nghĩ đến nguyện vọng cuối cùng của nó. Lúc Mặc Thâm Dạ muốn cứu em và Thiên Tân ra ngoài em cũng vì nguyên nhân này mà cự tuyệt. Tâm nguyện cuối cùng của Thiên Tân chính là hi vọng em và có thể ở cùng nhau, hi vọng em và có thể trở thành đôi phu thê hạnh phúc, hi vọng em và có thể lần nữa sinh hạ hài tử. Như vậy cho dù nó rời khỏi thế giới này, chúng ta cũng hạnh phúc, hơn nữa còn có hài tử, như vậy chúng ta tịch mịch. Nếu như mà em sinh con trai, như vậy hình dáng giống nó, cho nên chúng ta mà có thể đem đứa bé kia coi như nó, cũng quên Thiên Tân, vì nó mà cảm thấy đơn. Đây chính là tâm nguyện nó giấu sâu trong lòng. Nó muốn em hạnh phúc, cũng mong hạnh phúc, cho nên nó sớm tính toán, khi vừa ra tù, nó tìm , còn cùng Tiểu Lam thiết kế nhiều mưu kế như vậy, nó làm tất cả là vì em, vì , vì hai người chúng ta… tại ràng chứ?”

      Mặc Tử Hàn nghe .., rốt cuộc biết lần đó hai người ‘nguyện vọng của mẹ’, ‘nguyện vọng của con’ rốt cuộc là ý gì. Mẹ vì con trai mình, có thể làm tất cả những việc mà muốn, mà con trai vì hạnh phúc của mẹ, đem hết toàn lực vì tạo ra hạnh phúc tốt nhất. Mẹ con bọn họ suy nghĩ cho nhau, lo lắng cho nhau, hi sinh cho nhau…

      hiểu!” giọng trả lời, mà đồng thời cũng hiểu tại sao vào thời điểm ban đầu, mỗi lần cưỡng bách , đều cự tuyệt, chỉ là nhẫn nại tiếp nhận, mặc cho giày xéo mình, làm tất cả cũng là vì Thiên Tân, làm cho mình mang thai, thực nguyện vọng của con trai bảo bối. Nhưng là…

      Mặc Tử Hàn hai mắt đột nhiên thay đổi lạnh lùng.

      nhìn , , “Nếu như em vì thực nguyện vọng của Thiên Tân, mới theo lên giường, như vậy bắt đầu từ hôm nay, gặp mặt em!”

      Tử Thất Thất khiếp sợ.

      “Tại sao?” chất vấn.

      “Bởi vì cho tới bây giờ nhớ khiến cho Thiên Tân chết. Nếu như phải mất đứa con trai, lại dùng đứa con khác để an ủi chính mình, như vậy thà quý trọng tại, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng mang mạng Thiên Tân về, để cho nó chết… Tuyệt đối !” Mặc Tử Hàn kiên định .

      Tử Thất Thất dùng sức cau mày, “ quả nhiên muốn dùng trái tim người sống làm phẫu thuật đổi tim cho Thiên Tân?”

      “Đó là phương pháp cuối cùng. Nếu như có cách cứu Thiên Tân, cũng muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn này.”

      “Vậy nếu có cách nào? sao có thể làm như vậy sao? Dùng trái tim người sống?”

      !” Mặc Tử Hàn chần chờ chút nào, kiên định trả lời.

      Tử Thất Thất nghe được lời kiên định giống như bàn thạch, khỏi hoảng hốt lui về sau bước.

      thể làm như vậy…” lắc đầu, giọng .

      quyết định, bất kể em gì đều vô dụng!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng, hai tay nắm chặt thành quả đấm.

      làm vậy làm lương tâm Thiên Tân bất an, dùng trái tim người sống tới cứu tính mạng của nó, nó nhất định bị lương tâm khiển trách. Nếu như trái tim người kia vĩnh viễn ở lại trong thân thể của nó, nó cũng thống khổ cả đời… thể làm như vậy, thể làm như vậy… thể…” Tử Thất Thất lớn tiếng xong, muốn để cho từ tư tưởng ác độc tỉnh táo lại. Nhưng là…

      “Cho dù là như vậy, so với việc khiến Thiên Tân chết, cũng mạnh hơn gấp trăm lần!” Mặc Tử Hàn kiên định.

      “…” Tử Thất Thất trong nháy mắt á khẩu trả lời được.

      khuyên được, có cách nào thuyết phục , quyết định, quyết định phải con đường tàn nhẫn này, quyết định muốn giết chết sinh mệnh rồi, làm thế nào? phải ngăn như thế nào?

      “Tử Thất Thất!” Mặc Tử Hàn đột nhiên kêu cả tên họ , thanh ấy là chính là lạnh như băng, vô tình như vậy.

      cảnh cáo em, thể để cho Thiên Tân biết chuyện này, cho phép em ở trước mặt con nhắc tới việc dùng người sống để phẫu thuật tim. Hơn nữa cũng quyết định bắt đầu từ hôm nay gặp mặt em, cho đến khi Thiên Tân phẫu thuật thành công, đến khi Thiên Tân khỏe mạnh, đến khi Thiên Tân bình yên vô với em phát sinh quan hệ!” cần thực nguyện vọng Thiên Tân, cũng cần thực nguyện vọng của , cái muốn, chỉ là tính mạng của Thiên Tân. cần tiếc gì cả, cho dù bị mẹ con căm hận, cũng quay đầu.

      Nghe được lời quyết tuyệt của , Tử Thất Thất ngừng lắc đầu, ngừng lắc đầu…

      thể như vậy… thể như vậy… thể như vậy…” Trừ những lời này, tìm được những lời khác.

      “Em ra ngoài , muốn nhìn thấy em, em cùng Thiên Tân ngủ , chỉ là em phải nhớ kỹ lời vừa . Nếu như em còn con trai mình, em còn quan tâm nó, em còn muốn cho nó chết, như vậy… Cũng cần lung tung.” uy hiếp ra lệnh, thanh vô cùng lạnh lùng, mà trái tim đau đớn kịch liệt.

      “Mặc Tử Hàn… phải là người… đáng sợ… là ác ma… là ma quỷ… …”

      sai!” Mặc Tử Hàn ngắt lời , chê cười , “ chính là ma quỷ, còn nhớ lúc ở nước em hỏi , từng giết người sao? tại liền trả lời em ràng… có! Hơn nữa phải , hai mà là rất nhiều rất nhiều, tay cũng dính đầy máu tươi. lưng cũng toàn nợ máu, cho nên giết thêm người nữa, cũng hoàn toàn có cảm giác trách nhiệm… Em tại hiểu là dạng người gì rồi chứ? Em tại biết tàn nhẫn cỡ nào sao? Em tại…” dừng lại, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào, khó chịu tột cùng.

      Tử Thất Thất nhìn mặt lạnh như băng, nhìn hai mắt lạnh như băng, nghe lời lạnh như băng, trái tim giống như bị đánh nát, đau đớn dứt.

      …” lắc đầu nỉ non.

      phải là người như thế, phải người tràn ngập tội ác như , ràng đối với dịu dàng như vậy, ngày hôm qua còn dịu dàng ôm , hôn , vuốt ve , làm sao có thể là người như vậy.

      “Em ra ngoài !” Mặc Tử Hàn lần nữa ra lệnh.

      !” Tử Thất Thất cự tuyệt.

      em ra ngoài!” rống to.

      “Em !” cũng rống to phản kháng.

      Mặc Tử Hàn cau mày sâu, đột nhiên cáu kỉnh, “Hỏa Diễm!”

      “Rắc rắc!” Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, cứng nhắc , “Đại ca, ngài có gì phân phó?”

      “Đem phu nhân đưa ra ngoài!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.

      Hỏa Diễm kinh ngạc chút, ngẩng đầu nhìn mặt của Tử Thất Thất.

      “Tôi bảo cậu đưa ấy ra ngoài, cậu nghe thấy sao? đưa ra ngoài!” Mặc Tử Hàn cáu kỉnh gầm .

      “Dạ!” Hỏa Diễm lập tức lĩnh mệnh, sải bước tới bên người Tử Thất Thất, cúi đầu , “Phu nhân, xin ngài theo tôi ra ngoài !”

      “Em muốn!” Tử Thất Thất cự tuyệt, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn , “ thể làm như vậy, thể khiến cho Thiên Tân lưng đeo tội nghiệt trầm trọng như vậy, thể để cho nó sống trong thống khổ, thể, thể…”

      “Còn muốn để cho tôi mấy lần, đem ấy kéo ra ngoài cho tôi, nếu như ấy dám cãi lại, liền đem ấy nhốt vào địa lao, để cho ấy cùng tiểu thiếu gia gặp mặt!” Mặc Tử Hàn tức giận gầm , uy hiếp nhìn chằm chằm Tử Thất Thất.

      “Dạ!” Hỏa Diễm lần nữa cúi đầu lĩnh mệnh.

      ta dùng sức khéo tay Tử Thất Thất, sau đó lôi kéo thân thể của , hướng cửa phòng . Sức lực Tử Thất Thất hoàn toàn đánh lại ta, mà thân thủ lại bằng ta. Cho nên chỉ có thể từ từ bị ta lôi kéo ra khỏi phòng, mà tại thời điểm cửa phòng bị đóng, như cũ lớn tiếng , “Mặc Tử Hàn, chẳng lẽ muốn cho tay Thiên Tân nhiễm máu tươi sao? Chẳng lẽ cũng muốn nó giống như , lưng đeo nợ máu sao?”

      “Ầm ——” tiếng, cửa phòng nặng nề đóng.

      Mặc Tử Hàn hai mắt đau buồn nhắm lại, bên tai quanh quẩn lời cuối cùng của Tử Thất Thất.

      cũng muốn cho Thiên Tân con đường của , nhưng mà tại… còn đường lui.



      Ngoài cửa phòng

      Tử Thất Thất nhìn chằm chằm Hỏa Diễm ngăn ở cửa, hai mắt hơi dời nhìn cửa phòng phía sau ta, chân mày sâu cau chặt, gương mặt tức giận.

      tránh ra, tôi còn có lời muốn cùng ấy!” lạnh giọng ra lệnh.

      muốn thuyết phục , thể để cho làm việc gì sai!

      xin lỗi phu nhân, tôi thể để cho vào, hơn nữa…” hơi dừng lại chút, mới vừa bọn họ ở trong phòng , mơ hồ nghe được chút, biết thân là thuộc hạ nên nhiều lời, nhưng lại mở miệng , “Hơn nữa quyết định của đại ca, là cho dù ai cũng thể thay đổi, phu nhân ngươi buông tha !”

      “Tôi buông, cho tôi vào , tôi nhất định có thể thuyết phục ấy!” Tử Thất Thất kiên định, hai mắt nhìn cửa phòng đóng chặt.

      Mặc dù căn bản cũng có bất kỳ lời thuyết phục Mặc Tử Hàn, nhưng là chưa nghĩ buông tha, rất muốn cứu Thiên Tân, nhưng thể để cho Thiên Tân lưng đeo tội nghiệt như vậy, rất nội tâm Thiên Tân, rất hiểu con trai của mình, nếu như nó biết trái tim của mình là dùng trái tim người sống thay thế, nếu như nó biết là bởi vì mình mà hại chết người, như vậy nó nhất định tự trách, nó tự trách cả đời. Khi đó, nó vui vẻ như tại, hạnh phúc như tại, càng mỉm cười. cần con trai của mình sống trong thống khổ, muốn nhìn chuyện như vậy xảy ra.

      “Phu nhân!” Hỏa Diễm đột nhiên nhàng kêu tiếng, trong thanh có lạnh băng thường ngày, nhàn nhạt phủ lên tầng dịu dàng.

      Tử Thất Thất chợt cả kinh, hai mắt nhìn mặt của ta.

      “Phu nhân!” Hỏa Diễm hơi cúi đầu, còn gọi là tiếng, sau đó mới giọng , “Thuộc hạ dám can đảm hỏi câu, ngươi muốn cứu tiểu thiếu gia sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn cậu ấy chết sao?”

      “…” Tử Thất Thất khiếp sợ, trầm mặc .

      “Nếu phu nhân cũng hi vọng tiểu thiếu gia chết, vậy tại sao còn phải phản đối cách làm đại ca? Nếu như cảm thấy tiểu thiếu gia biết chuyện này, cậu an lòng cả đời, như vậy có nghĩ qua, này đem kiện này giấu giếm tiểu thiếu gia?”

      Tử Thất Thất trợn to cặp mắt, “ để cho tôi lừa gạt Thiên Tân?”

      “Lời dối có ý tốt, cũng là loại hạnh phúc, huống chi… Đó là con trai của , là mang thai mười tháng, cũng tân tân khổ khổ dưỡng dục sáu năm, coi như vì cậu ấy, giấu giếm ít chuyện có cái gì được? Coi như vì cậu ấy, lừa gạt cậu ấy lần như thế nào? Coi như vì cậu ấy, lưng ngươi đeo chút tội nghiệt… cũng có việc gì? Nếu như ngươi là mẹ của tiểu thiếu gia, làm những chuyện này cho cậu ấy, chẳng lẽ thể?” Hỏa Diễm giọng xong, hai mắt nhìn dao động ánh mắt.

      “Kẻ điên… Kẻ điên…” Tử Thất Thất hoảng sợ nỉ non, hai chân ngừng lui về phía sau, sau đó chỉ vào Hỏa Diễm cùng người bên trong cửa phía sau ta, , “Các người đều là kẻ điên… Các người toàn bộ đều là kẻ điên… Cư nhiên đem tính mạng của người khác là mạng… Cư nhiên để cho tôi giúp các ngươi giết người… Kẻ điên… Kẻ điên… Các ngươi toàn bộ cũng điên rồi!” Lưng của đụng vào tường, sau đó xoay người, nhanh chóng chạy .

      “Phu nhân!” Hỏa Diễm tiến lên bước, cũng là có đuổi theo.

      sai, bọn họ là kẻ điên, ở trong hắc đạo mỗi người đều là kẻ điên, nếu như bọn họ hung ác, mạnh tay, như vậy người chết chính là bọn họ. Bọn họ cũng có cách nào mới tới bước này, nếu như có thể, người nào lại lựa chọn con đường có lối về?



      Trong phòng

      Mặc Tử Hàn cao ngạo ngồi ở bên giường, gương mặt u sầu, chân mày khóa lại, hai mắt nhắm chặt, bên tai là ngừng vang lên lời cuối cùng của Tử Thất Thất

      “Mặc Tử Hàn, chẳng lẽ muốn cho tay Thiên Tân nhiễm máu tươi sao? Chẳng lẽ cũng muốn nó giống như , lưng đeo nợ máu sao?”

      Nợ máu?

      muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng thể tàn nhẫn.

      Từ khi sinh ra, chưa cho Thiên Tân tình thương của người ba, cũng chưa chăm sóc nó ngày. Thân là ba, muốn dùng gấp đôi tình tới bồi thường, nhưng là ông trời cho cơ hội. Thế nhưng tàn nhẫn đoạt được tính mạng của con trai , thể trơ mắt nhìn nó chết, thể trơ mắt nhìn nó chịu thống khổ hành hạ, cho nên điều duy nhất có thể làm, duy nhất có thể bồi thường cho nó, chính là đem sinh mệnh của nó kéo dài, chính là đem trái tim khuyết tật của nó chữa khỏi, để cho nó có thể giống những đứa trẻ khác khoẻ mạnh lớn lên, kết hôn, chết…

      có đường lui, chỉ có thể làm như vậy!

      muốn sớm tìm được Phương Lam, muốn từ trong miệng biết được người thích hợp là ai, muốn cứu Thiên Tân. Nhưng là nếu như tại điều tra lời của , có thời gian, trái tim Thiên Tân từ từ đến gần cực hạn, phải lập tức tìm được mới được, nhưng là ở đâu? ở đâu? Có ai biết?

      Đột nhiên!

      mở hai mắt, cũng thức tỉnh trợn to.

      Nếu như theo lời của người kia …, có lẽ biết!

      Nếu như theo lời của , coi như cần nghĩ biện pháp bắt được !

      sai!

      Phải tìm !

      Mặc Tử Hàn đột nhiên từ bên giường đứng lên, sải bước về phía cửa phòng.

      ***

      Biệt thự 200m2 phía tây của nhà họ Mặc, gác lầu hai, bốn bề cửa sổ khép chặt, người nào đến gần.

      Mặc Tử Hàn mình lên lầu, trực tiếp vươn tay đem cửa phòng mở ra, sau đó sải bước vào bên trong phòng, cũng trực tiếp tới mảnh đất trống dưới bậc thang lầu hai, đem thảm vén lên, nhìn chằm chằm khối hình vuông to dưới mặt thảm sàn nhà, đưa tay lật sàn nhà lên, hai mắt nhìn ánh đèn sáng mơ hồ phía dưới khóe miệng khỏi hơi cười cười, sau đó vào phòng dưới đất.

      Trong phòng dưới đất

      Đèn chân sáng ngời chiếu sáng cả phòng dưới đất, mà ở trong phòng để tất cả chai lọ lớn rậm rạp chằng chịt, còn có đồ thí nghiệm: ống nghiệm, đèn cồn, cốc chịu nhiệt, chút dụng cụ hóa học, mà dược liệu nổi tiếng càng đếm xuể, nhưng có thể làm Mặc Tử Hàn chớp mắt, duy nhất chỉ có người mặc áo trắng thờ ơ nằm ghế sa lon.

      “Tôi biết tỉnh, cần giả bộ nữa, đứng lên !” lạnh giọng mở miệng.

      Mặc Thâm Dạ nằm ghế sa lon chợt mở ra hai mắt, khóe miệng hơi cười cười, từ ghế salon ngồi dậy, sau đó mặt bất cần đời nhìn , , “Hôm nay cơn gió nào cư nhiên đem chú đại giá tới, đúng là để cho thất kinh, thụ sủng nhược kinh a!”

      phải cần phải nhảm với tôi, tôi hôm nay tìm , là có chuyện nhờ !” Mặc Tử Hàn lời sắc bén, khí phách mười phần, chút bộ dáng cầu người.

      Cầu xin?

      Mặc Thâm Dạ nhìn cái khuôn mặt lạnh như băng, rất kinh ngạc khi ra lời như vậy, nhưng là thái độ này… là làm cho người khác cực kỳ khó chịu.

      “Em chính là như vậy cầu người sao? Như thế nào ở trong trí nhớ của , lúc nhờ vả người cũng phải giống như chú nha? Hơn nữa thái độ cũng như vây? là kỳ quái… Chú nhờ sao? phải là mới vừa nghễnh ngãng, nghe lầm chứ? Tổng giám Đốc Mặc?”

      Mặc Tử Hàn hai mắt tức giận nhìn chằm chằm ta, lạnh lùng , “ rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Cái này sao… Nếu như chú kêu tiếng ‘ trai’, có thể suy tính chút, có nghe hay chuyện chú cầu?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 228: Ba lần té xỉu… Bệnh tình nghiêm trọng…!



      trai?

      Mặc Tử Hàn cau mày kinh ngạc nhìn ta.

      qua bao nhiêu năm có gọi ta như vậy? Cẩn thận suy nghĩ chút, dường như thời điểm lần trước gọi ta là trai mình còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, mà sao nhiều năm rồi, hai chữ này là môt loại sắc gì cũng sắp quên, nhưng bây giờ… Cư nhiên để mình gọi ta là trai?

      Hoang đường!

      Chuyện cười!

      Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, tức giận trầm mặc, đôi tay thầm nắm thành nắm đấm.

      Nhìn khuôn mặt tức giận kia Mặc Thâm Dạ cười hì hì, trong lòng rất ràng nó thể nào gọi, bởi vì căn bản nó xem trai, nhưng chính là muốn làm khó, muốn chọc giận nó, để cho nó bộc phát ra phẫn nộ của mình, như vậy… Mới thú vị.

      Mặc Tử Hàn dùng sức cắn chặt răng, đột nhiên thở ra hơi, sau đó tự mình kiểm soát sức lực, môi mỏng của mình từ từ mở ra… Mặc dù muốn, mặc dù nguyện ý, nhưng vì con trai của mình, vì Thiên Tân, cho nên…

      trai!” Thanh vô cùng, nhưng lại lạnh như băng, ngạo mạn.

      Nghe được thanh của , Mặc Thâm Dạ khiếp sợ!

      trợn to hai mắt của mình nhìn cái khuôn mặt thỏa hiệp kia, lỗ tai của chính mình thể tin được, thế nhưng nó gọi? Là chuyện quan trọng gì lại để cho nó hạ mình như thế? Là dạng chuyện trọng đại gì, thế nhưng lại khiến Mặc đại tổng giám đốc cao cao tại thượng, đường đường là thủ lĩnh hắc đạo lại thuận theo ý như vậy?

      là kỳ tích!

      làm cho người thể tin nổi! làm cho người khác kinh hãi.

      “Ha…” khẽ cười cái, sau đó trong nháy mắt chuyển thành cười to, “Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”

      là thú vị, rất thú vị rồi! Khả năng đây là chuyện thú vị nhất mà đời này gặp phải.

      Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn chằm chằm ta, nghe ta cuồng tiếu thanh , đè nén lửa giận trong lòng, mà hai tay của nắm quyền chặt càng thêm dùng thêm sức, phát ra tiếng vang “Khanh khách”.

      “Được!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên ngưng cười, tâm tình cực kỳ vui mừng cười , “Hãy cho nghe xem, chú là muốn cầu xin chuyện gì, nếu như có thể giúp được, đây là trai nhất định nghĩa bất dung từ!”

      Mặc Tử Hàn tức giận hơi hòa hoãn hạ xuống, vội vàng hỏi, “ biết người phụ nữ tên là Phương Lam có đúng ?”

      Phương Lam?

      Nghe đến cái tên này, nụ cười mặt Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt biến mất.

      “Làm sao chú biết biết ấy? Chú phái người theo dõi tôi?” nghĩ đến chuyện mấy ngày dự tiệc ở Bách gia gặp phải Phương Lam.

      cũng cần quan tâm, tóm lại tôi hiểu biết quen biết ấy, tôi còn biết quan hệ của hai người rất thân mật!”

      Hai mắt Mặc Thâm Dạ mơ hồ lộ ra bóng tối lo lắng!

      Tại sao đột nhiên nó lại nhắc đến Phương Lam đây? Chẳng lẽ nó muốn tổn thương Phương Lam? Hay là còn có mục đích gì khác? Bất kể như thế nào, nếu như nó dám tổn thương Phương Lam, coi như là em, cũng bỏ qua.

      “Sau đó sao? biết thế nào? Chú muốn gì?” chợt thay đổi nghiêm túc, lạnh lùng hỏi.

      Mặc Tử Hàn nhìn ta chuyển biến thái độ, xác định tầm quan trọng của Phương Lam ở trong lòng ta, xem ra giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ sâu sắc như vậy, giữa bọn họ… Nhất định còn sâu hơn ràng buộc.

      “Tôi muốn tìm ấy, có thể giúp tôi tìm ấy được ?”

      “Chú tìm ấy? Chú tìm muốn tìm ấy làm gì?” Mặc Thâm Dạ cẩn thận hỏi ngược lại.

      yên tâm, tôi làm thương tổn ấy, tôi chỉ muốn hỏi ấy ít chuyện!” Mặc Tử Hàn tránh né trả lời.

      “Chú muốn hỏi ấy cái gì?” Mặc Thâm Dạ trực tiếp hỏi tới.

      “…” Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, chân mày nhăn sâu.

      Mặc Thâm Dạ nhìn mặt do dự, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nếu như biết nguyên nhân ràng, giúp , cũng muốn làm Phương Lam bị nguy hiểm, cũng muốn để chút tổn thương nào.

      “Nếu như chú ràng, vậy mời trở về !” lạnh giọng cự tuyệt, hạ lệnh đuổi khách.

      Mặc Tử Hàn đứng tại chỗ, chần chờ suy tính, cuối cùng mở miệng “Tôi muốn hỏi ấy nơi ở của người!”

      người? Người nào?” Mặc Thâm Dạ hỏi tới.

      “Người thích hợp cùng Thiên Tân làm phẫu thuật đổi tim!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      Thiên Tân?

      Mặc Thâm Dạ hơi cau mày.

      Chuyện của Thiên Tân nghe qua, ngày hôm đó nó còn chưa ra đời, ở trong bụng Tử Thất Thất kiểm tra ra nó có bệnh tim dị dạng bẩm sinh, sau đó trái tim còn phát ra rất nhiều bệnh tật, khiến cho nó lúc còn rất phải chịu đựng đau ốm hành hạ, chỉ có thể uống thuốc của Phương Lam bào chế mới giảm bớt đau khổ, mà trước kia bác sĩ cũng sớm phán định, nó thể sống quá bảy tuổi. Nhưng mà bệnh của nó cũng phải là thể chữa, chỉ cần làm phẫu thuật đổi tim có thể kéo dài sống, nếu như giải phẫu thành công, nó còn có thể giống như những đứa trẻ bình thường khỏe mạnh lớn lên, nhưng khó khăn duy nhất là loại máu của nó, là loại máu thực hiếm thấy rất khó tìm được người thích hợp, chẳng trách Mặc Tử Hàn gấp gáp như vậy, mạng sống của con trai mình treo lơ lửng rồi, nó thể nào trơ mắt nhìn con của mình chết trước mặt mình, nhưng tại sao Phương Lam lại phải biết người thích hợp là ai đây? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy đều ở đây tìm kiếm? Nhưng nếu biết, tại sao lại lập tức tiến hành phẫu thuật? Chẳng lẽ nguyên nhân là phải dùng trái tim người sống sao? Việc này cũng giống tác phong của , theo như hiểu nhất định là Tử Thất Thất đồng ý, mà Tử Thất Thất cũng nghe nấy, cho nên cho Thiên Tân làm giải phẫu, như vậy tất cả mọi chuyện có thể nghĩ thông suốt, Mặc Tử Hàn sốt ruột là vì cứu con, cho nên mới phải khúm núm cầu , mặc dù thái độ làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng nếu như là vì Thiên Tân…

      “Được, tôi giúp chú tìm ấy!” đột nhiên sảng khoái đồng ý.

      Lửa giận của Mặc Tử Hàn trong nháy mắt biến mất, trợn to hai mắt, vui mừng nhìn .

      có biết ấy ở đâu ? có thể giúp tôi tìm được ấy?” vội vàng hỏi.

      mặc dù biết ấy ở đâu, nhưng có người nhất định biết, chú hãy yên tâm , cho thời gian hai ngày, giúp chú tìm được ấy, nhưng chú phải bảo đảm với , được phép tổn thương ấy, nếu như chú dám động vào ấy, chỗ ngồi tại mà chú vất vả lắm mới ngồi được… chút do dự đoạt lấy!” Mặc Thâm Dạ mang tính cảnh cáo, khuôn mặt nghiêm túc, điểm đùa cợt.

      Mặc Tử Hàn nhìn mặt của ta, trong lòng cảm thấy có chút mơ hồ. Quả nhiên có chút hiểu về người đàn ông này, biết Mặc Thâm Dạ là người bất cần đời khuôn mặt tươi cười, chuyện luôn là nửa đùa nửa , là thâm ảo cho người khác có thể suy đoán được, nhưng vào giờ phút này ta lại nghiêm túc, thản nhiên, bình tĩnh và lãnh khốc như vậy,… Đây mới là diện mạo của ta sao?

      yên tâm , ấy và Tử Thất Thất là bạn bè tốt, là mẹ nuôi của Thiên Tân, cần phải uy hiếp tôi, tôi cũng làm tổn thương ấy!” nghiêm túc trả lời, cho ta khẳng định.

      “Được! Vậy chú hãy chờ tin tức tốt của !” Mặc Thâm Dạ khóe miệng đột nhiên nâng lên, lần nữa lộ bộ dạng bất cần đời như trước.

      Mặc Tử Hàn hờ hững xoay người, vừa muốn bước rời , nhưng mà lại chần chờ, sau đó hơi xoay người, nhìn ta cùng Phương Lam rốt cuộc là quan hệ gì? Hai người quen biết khi nào? Tại sao lại quan tâm ấy? Chẳng lẽ…”

      “Chuyện của chúng tôi cần chú quan tâm!” Mặc Thâm Dạ cắt đứt lời của , uy hiếp “Nếu như chú còn muốn cứu con trai bảo bối của chú, nên nhanh rời khỏi đây , đừng ở chỗ này làm trở ngại thí nghiệm!” xong, liền cầm ống nghiệm ở bàn lên, nhàng khuấy chất lỏng màu lam ở bên trong.

      Mặc Tử Hàn chân mày sâu nhăn, xoay người sải bước ra khỏi phòng.

      tại quan trọng nhất là bệnh của Thiên Tân, chờ Thiên Tân phẫu thuật thành công, chờ nó hết bệnh, tiếp tục điều tra Phương Lam cũng muộn.



      Mắt Mặc Thâm Dạ nhìn bóng lưng của rời , khóe miệng khỏi hơi nâng lên, lộ ra nụ cười nhạt.

      nghĩ tới em trai của máu lạnh vô tình, cũng quan tâm người như vậy, ra trong người nó còn có chút nhân tính, nó chưa có hoàn toàn biến thành ma quỷ, nhưng nếu như chuyện này mà bị Tử Thất Thất phát , biết biến thành cái dạng gì đây? Hai người bọn họ mới vừa có được hạnh phúc, lại muốn phá hủy sao?

      “Haizz…” thở dài, trong lòng có trăm ngàn mối nghi ngờ, nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu Thiên Tân.

      thân là bác của Thiên Tân, làm sao có thể để cho nó chết đây?

      ***

      Cửa phòng ngủ

      Tử Thất Thất ngần ngại đứng ở cửa phòng Mặc Thiên Tân, người mặc chiếc áo ngủ hồi sáng, mái tóc dài xõa tự nhiên, hơn nữa khuôn mặt cũng hơi tái nhợt, cho nên cả người nhìn qua, có cảm giác giống hung thần lúc nửa đêm.

      muốn đem mọi chuyện cho Thiên Tân sao? có nên ?

      Nhưng đứa bé kia chịu đựng quá nhiều đau khổ, còn muốn cho nó lo lắng thêm chuyện này sao? Hơn nữa đối với người làm mẹ mà , có ít hi vọng, cũng là động lực hấp dẫn a, tựa như Hỏa Diễm vậy, người mẹ vì cứu con trai của mình, chịu chút xíu tội nghiệt có làm sao? Nhưng tấm lòng thiện lương của lại cảm thấy cực kỳ buồn, rất khó chịu, rất là loạn…

      Rốt cuộc nên làm sao mới phải?

      ?

      Hay nên ?

      “Rắc rắc!”

      Cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng nho của Mặc Thiên Tân xuất ở cửa phòng.

      Cậu kinh ngạc nhìn Tử Thất Thất, nghi ngờ “Mẹ, mẹ ở đây làm gì? Tại sao đổi bộ quần áo khác vậy? Dọa chết người!”

      “Mẹ…” Tử Thất Thất hốt hoảng mở miệng, “Mẹ… mẹ… mẹ…” biết lặp lại bao nhiêu lần, thanh càng lúc càng hơn, mà hai mắt càng ngày càng hốt hoảng.

      “Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Sao lại ấp a ấp úng? Mẹ muốn gì sao?” Mặc Thiên Tân xem chừng dáng vẻ , nghi ngờ hỏi.

      có… có gì, có sao!” Tử Thất Thất mở miệng cười.

      có gì?” Mặc Thiên Tân cau mày nhìn chằm chằm mặt của , nhìn thế nào cũng giống bộ dạng có chuyện gì, “Mẹ, chẳng lẽ mẹ bị cha tìm được, sau đó lại bị ba… xiên xiên vòng vòng rồi hả?” Cậu đoán hỏi.

      “Tiểu tử thúi, chớ có hươu vượn!” Tử Thất Thất theo thói quen mắng, mà mới vừa rồi sắc mặt còn hốt hoảng, biến mất trong nháy mắt.

      phải như thế sao?” con mắt của Mặc Thiên Tân ở trong hốc mắt vòng vòng, sau đó tiếp tục đoán “ lẽ mẹ chọc giận ba, sau đó bị ba đuổi ra khỏi phòng, cuối cùng chỉ có thể đến nơi này tìm kiếm an ủi của con?”

      “Con…” Cái trán Tử Thất Thất rối rắm, tức giận “Con còn hưu vượn nữa, mẹ liền đem miệng con may lại!”

      “Vậy mẹ , rốt cuộc mẹ sao vậy? Mẹ hấp tấp đứng ở cửa phòng của con, còn ấp a ấp úng, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì rồi? , con rửa lỗ tai cung kính lắng nghe!” Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn mặt của , bộ dáng tự đại.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại của cậu, nghĩ đến bệnh tình nó suy yếu cấp tốc, nghĩ đến lời Mặc Tử Hàn vừa với , cảm giác hốt hoảng đột nhiên lại dâng lên trong lòng. muốn lừa gạt con, muốn để nó hay biết gì, cho nên thu hết can đảm, chậm rãi mở miệng “Thiên Tân, ra …”

      “Tiểu thiếu gia!”

      Thanh đột nhiên chen vào, kịp thời cắt đứt lời của Tử Thất Thất.

      Mặc Thiên Tân cùng Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, nhìn Hỏa Diễm tới.

      Hai tay của Tử Thất Thất đột nhiên nắm chặt, khẩn trương nhìn ta.

      Mặc Thiên Tân nghi hoặc nhìn ta , “Chú kêu tôi làm gì?”

      “Tiểu thiếu gia!” Hai chân Hỏa Diễm dừng ở trước mặt của cậu, hai mắt cũng có nhìn mặt cửa Tử Thất Thất, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Tôi tới là muốn thay đại ca chuyển vài lời đến tiểu thiếu gia, đại ca bắt đầu từ hôm nay, phu nhân ở phòng của tiểu thiếu gia, hơn nữa muốn tôi bảo vệ phu nhân 24h, cho nên nếu tiểu thiếu gia và phu nhân có chuyện gì, cũng có thể giao phó cho tôi!”

      “Hả???” Mặc Thiên Tân phát ra giọng nghi ngờ.

      Ba muốn mẹ ngủ cùng cậu? Tại sao?

      Chẳng lẽ lời của cậu ba nghe lọt lỗ tai, cho nên muốn áp dụng phương pháp vừa lùi vừa tiến? Thỉnh thoảng xa lánh, thỉnh thoảng dây dưa?

      Nhưng kỳ quái, tại sao cậu cảm thấy khí có cái gì đúng? Xem mặt mẹ hốt hoảng như vậy, giống như xảy ra chuyện lớn vậy, chẳng lẽ ba đem chuyện cậu té xỉu cho mẹ nghe, cho nên mẹ mới có thể hốt hoảng như vậy? Cho nên mới đồng ý mẹ tới ngủ cùng cậu sao? Cảm giác thế nào… Cũng có chút là lạ?

      “Mẹ, cuối cùng mẹ và ba xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cãi nhau ? Hay còn có chuyện gì khác? thể với con sao? Con thể biết sao? Nhất định phải giấu giếm con sao?” Cậu ngừng hỏi, chân mày sâu nhíu lên, lộ ra bộ mặt tội nghiệp,

      Tử Thất Thất nghe cậu , nhìn mặt của cậu, trong lòng khỏi có chút dao động.

      Phải với nó sao?

      ra trước đây rất lâu, Tiểu Lam cũng từng đem chuyện này với bọn họ, khi đó Thiên Tân và nhất định cự tuyệt, cho nên Tiểu Lam cũng đành phải bỏ ý niệm này, nghĩ tới bây giờ phải nhắc lại chuyện cũ, mà bệnh tình Thiên Tân nghiêm trọng như vậy, muốn kiên trì lập trường của mình, còn có thể cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt Thiên Tân nhất định phải chết, như vậy … Có hay muốn tiếp nhận cái tội nghiệt tàn nhẫn này đây?

      “Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Tại sao chuyện?” lòng Mặc Thiên Tân càng ngày càng nghi ngờ, lại lần nữa hỏi tới.

      “Thiên Tân…” Tử Thất Thất chợt mở miệng.

      Hỏa Diễm đứng ở bên, hai mắt lạnh lùng nhìn .

      ra …” Tử Thất Thất chần chờ , ngừng do dự.

      “Phu nhân!” Hỏa Diễm chợt ngắt lời , giọng kêu .

      Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu nhìn ta, Mặc Thiên Tân cũng nghi ngờ nhìn về phía .

      “Phu nhân, đại ca còn có vài lời muốn tôi chuyển đến cho phu nhân, biết có thể kiếm chỗ chuyện được ?”

      Kiếm chỗ?

      “Là tôi thể nghe sao?” Mặc Thiên Tân trực tiếp hỏi.

      “Đúng vậy, tiểu thiếu gia!” Hỏa Diễm thẳng thắn trả lời.

      “Tại sao?” Mặc Thiên Tân chất vấn.

      “Tôi đây cũng biết, tôi chỉ là theo phân phó của đại ca mà làm!”

      “Chú…”

      “Thiên Tân!” Tử Thất Thất cắt đứt lời của cậu, sau đó cười “Đây là chuyện của người lớn, con nên nhúng tay vào!”

      Mặc Thiên Tân cau chặt chân mày.

      Chuyện giữa người lớn với nhau?

      cho phép nhúng tay?

      Chuyện này liên quan đến mình chứ? Hai lần cắt đứt lời mẹ muốn cùng mình , chẳng lẽ bọn họ coi cậu như đứa ngốc, như vậy cũng nhìn ra được sao? Hừ!

      “Hỏa Diễm, cậu theo tôi!” gương mặt Tử Thất Thất nghiêm túc, đôi tay nắm thành quả đấm chặt, lòng bàn tay lạnh như băng tràn đầy mồ hôi.

      “Dạ!” Hỏa Diễm cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức theo , hướng khúc quanh của hành lang .

      Mặc Thiên Tân ấm ức đứng tại chỗ, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, cậu nhất định đem chuyện này điều tra .



      Hành lang

      Tử Thất Thất đối mặt với Hỏa Diễm, mặt lạnh lùng ấy muốn gì với tôi?”

      Hỏa Diễm khẽ cúi đầu, sau đó cứng nhắc mà , “Đại ca muốn cho phu nhân biết tiểu thiếu gia hôn mê ba lần rồi!”

      Hôn mê?

      Ba lần?

      Tử Thất Thất khiếp sợ!

      cái gì? Hôn mê ba lần chuyện gì xảy ra?” hốt hoảng chất vấn.

      ra trong ngày phu nhân bị thương, tiểu thiếu gia biết chuyện người bị thương, bởi vì đả kích quá lớn, cho nên chịu nổi, hôn mê lần đầu tiên, mà thời điểm Hạ Thủy Ngưng đưa thiếp mời tới, tiểu thiếu gia biết được tham gia, cho nên bàn với đại thiếu gia cùng nhau từ biệt thự chạy trốn, vốn là muốn đến bữa tiệc đính hôn xem có bình yên vô hay , nhưng lại thấy người hôn mê bất tỉnh, cho nên tiểu thiếu gia sợ hãi té xỉu lần hai, bệnh tình bắt đầu cấp tốc giảm xuống, mà lần thứ ba là vào hai ngày trước, nếu như phải là đại ca bắt Phương tiểu thư lần nữa tăng thêm lượng thuốc, sợ rằng tiểu thiếu gia bây giờ …” Hỏa Diễm cố ý muốn lại thôi, đem sợ hãi trong lòng trực tiếp đánh úp về phía Tử Thất Thất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 229: cho tôi biết … Phương Lam ở đâu…!



      Tử Thất Thất nghe ta , trái tim kinh hãi trong nháy mắt giống như ngừng đập.

      Tại sao có thể như vậy?

      hoàn toàn biết tình huống này, Thiên Tân lại bất tỉnh ba lần? Từ trước đến nay cũng có xảy ra chuyện như vậy, mặc dù nó đau lòng, khó chịu, còn đến mức té xỉu, nhưng bây giờ tới tháng bất tỉnh ba lần? Hơn nữa lần thứ ba còn là hai ngày trước, là thiếu chút nữa liền…

      … Cái này thể nào…” thể tin được.

      Đây là khổ nhục kế của Mặc Tử Hàn, là gạt , đây là giả, là giả thôi!

      “Chuyện này là , phu nhân nếu như tin tưởng lời của tôi, bắt đầu từ hôm nay, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của tiểu thiếu gia, tôi nghĩ nhất định phát cậu ấy so với quá khứ có cái gì đó bất đồng, nhưng phu nhân…” hơi dừng lại chút, sau đó tiếp, “ hiểu ràng, bệnh tình của tiểu thiếu gia đến cực hạn, lần trước tránh được kiếp, nhưng là lần sau có thể cũng có may mắn như vậy, ngoài ý muốn…” muốn lại thôi, đem sợ hãi trong lòng trong nháy mắt đạt tới tột cùng.

      Tử Thất Thất sợ hãi trợn to hai mắt của mình.

      Lần sau?

      Ý tứ của ta là nếu như Thiên Tân té xỉu thêm lần nữa tim dừng lại sao? Hô hấp dừng lại sao? … Chết sao?

      Nghĩ đến chữ này!

      Chết!

      Thân thể của ngừng run rẩy, giống như bị sợ hãi bao quanh chặt, sợ biết nên làm thế nào cho phải.

      “Phu nhân, nhất định phải hiểu ràng, chuyện này nên cho tiểu thiếu gia biết sao? Nếu như cậu ấy biết rồi, cự tuyệt làm giải phẫu, như vậy rất nhanh mất tiểu thiếu gia!” Hỏa Diễm giọng nhắc nhở.

      Mất Thiên Tân?

      ! ! !

      Tâm ma của Tử Thất Thất hoàn toàn bị lời của Hỏa Diễm khơi lên, muốn Thiên Tân chết, muốn mất con, muốn nó rời , muốn cứu nó, muốn để cho nó sống khỏe mạnh, muốn thấy nó trưởng thành, muốn nhìn thấy nó kết hôn, mà bây giờ biện pháp duy nhất là… Lấy mạng đổi mạng!

      Nên làm gì đây?

      bây giờ nên làm gì mới phải?

      Đồng ý?

      Hay nên đồng ý?

      Lựa chọn lừa gạt Thiên Tân? Hay là lựa chọn đem tất cả mọi chuyện cho nó biết?

      là loạn… là phiền… Căn bản là có cách nào đưa ra quyết định.

      “Phu nhân…” Hỏa Diễm nhìn vẻ mặt bối rối, khỏi mở miệng giọng gọi .

      Tử Thất Thất hồi hồn, hai mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia.

      “Nếu như bây giờ phu nhân có biện pháp đưa ra quyết định, vậy mấy ngày nay hãy suy nghĩ cẩn thận, nhưng ngàn vạn lần được đem chuyện này cho tiểu thiếu gia biết. Đại ca rồi, nếu như đem việc này với cậu ấy, như vậy ngài lập tức đem nhốt vào phòng giam, vĩnh viễn cũng để cho gặp lại được tiểu thiếu gia!” Hỏa Diễm tái diễn lời uy hiếp của Mặc Tử Hàn.

      Tử Thất Thất nghe lời của ta, tưởng tượng thấy biểu tình của Mặc Tử Hàn khi ra những lời này, trái tim khỏi sợ hãi run rẩy.

      “Tôi hiểu rồi!” giọng đồng ý, nhìn có vẻ như bình tĩnh, nhưng trong lòng có ngàn vạn con sóng.

      “Như vậy mời phu nhân về bên cạnh tiểu thiếu gia , nếu như tiểu thiếu gia có hoài nghi, có thể với cậu ấy, biết chuyện cậu ấy hôn mê, biết bệnh tình của cậu ấy ngày càng nghiêm trọng, tiểu thiếu gia như vậy cũng hoài nghi nữa!” Hỏa Diễm dặn dò , chỉ sợ đem chuyện bí mật này cho Mặc Thiên Tân biết.

      “Tôi hiểu rồi!” Tử Thất Thất trả lời, sau đó hờ hững xoay người, mặt khỏi u sầu, chân mày đau đớn giãn ra.



      Cửa phòng ngủ

      Tử Thất Thất chậm rãi bước trở lại, Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng, chau mày chặt, suy nghĩ bí mật giữa hai người bọn họ, chợt… Cậu thấy bóng dáng của Tử Thất Thất tới, liền vội vàng khẩn trương “Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy? Có phải Hỏa Diễm khi dễ mẹ hả? động tay động chân đối với mẹ rồi hả?”

      Hỏa Diễm phía sau đổ mồ hôi!©¸®!

      nào dám?

      “Mẹ sao!” Tử Thất Thất giọng trả lời, nhưng thanh , vẻ mặt, ánh mắt, dáng vẻ cũng giống có chuyện gì.

      “Mẹ, Mẹ theo con!” Mặc Thiên Tân gương mặt giảo hoạt, nắm tay của , vào phòng của mình.

      Tử Thất Thất hơi kinh ngạc, hai chân bước theo cậu, chạy vào bên trong phòng.

      Bước chân của Hỏa Diễm đột nhiên dừng lại, cùng Thổ Nghiêu đứng ở cửa phòng.

      Mấy lời vừa nãy đủ để nội tâm kiên trì của dao động, bây giờ đại khái có thể yên tâm, tuyệt đối đem chuyện bí mật cho tiểu thiếu gia, bởi vì cũng là người mẹ, dù thiện lương thế nào, dù chính trực thế nào, dù cho cách nào tiếp nhận, cũng ưu tiên lấy tánh mạng của con trai mình, người mẹ chính là ích kỷ, mà người mẹ nào cũng có tính ích kỷ này, chỉ hy vọng con của mình được tốt, chỉ hy vọng con của mình có thể hạnh phúc.



      Bên trong phòng ngủ

      Mặc Thiên Tân đóng cửa chặt, hơn nữa còn khóa lại, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm cặp mắt hốt hoảng của Tử Thất Thất, chất vấn hỏi “Mẹ, rốt cuộc mẹ cùng ba sao rồi? Hơn nữa mới vừa rồi cùng Hỏa Diễm thần thần bí bí những gì? Con nghiêm trọng cảnh cáo mẹ “thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, nếu im lặng… Giết tha!”

      Tử Thất Thất nhìn cái khuôn mặt phách lối kia, hoàn toàn chịu nể mặt mũi, trực tiếp chèn ép cậu , “Nếu như con có bản lãnh, vậy giết mẹ !”

      Mặc Thiên Tân buồn bực!

      Cứng rắn được, vậy dùng mềm!

      “Ma ~ mi ~ mi ~ mi ~~” ngừng run rẩy kêu, cả người lập tức dính sát vào người .

      Da gà của Tử Thất Thất trong nháy mắt nổi khắp người!

      “Con làm gì thế? Đầu lưỡi bị thương à?” tay đẩy cậu ra.

      Mặc Thiên Tân lần nữa dính sát vào, tiếp tục “Ma ~ mi ~ mi ~ mi ~~~ mẹ hãy cho con biết ~ ~ ~ ~~~ có được hay a ~ a ~ a ~ a ~~~ cầu xin mẹ ~ ~ ~ ~~~!”

      “Con… Được lắm được lắm! Con mau đem đầu lưỡi kéo thẳng ra rồi chuyện với mẹ!” Tử Thất Thất rùng mình cái, chịu nổi phương thức run rẩy làm nũng của con trai.

      sao? Mẹ chịu cho con biết?” Mặc Thiên Tân trong nháy mắt vui vẻ, đầu lưỡi cũng còn đau.

      “Ha, ha,ha…” Tử Thất Thất cười tà, sau đó giảo hoạt “Con thông minh, nên nghe qua câu tục ngữ, đó chính là… Chuyện của người lớn, con nít cũng tránh qua bên !”

      Khuôn mặt hớn hở của Mặc Thiên Tân, trong nháy mắt trở nên u ám.

      “Mẹ, cái này là mẹ kỳ thị nhi đồng chưa đầy mười tám tuổi sao?” Cậu lạnh lùng hỏi.

      “NO~~~~!” Tử Thất Thất lắc lắc ngón trỏ của mình , “Mẹ chỉ nhằm vào mình con mà thôi!”

      “Mẹ…” Mặc Thiên Tân tức giận, biểu tình trong nháy mắt chuyển đổi, kim đậu tử trong mắt cay cay liền rơi xuống, khóc thành tiếng mà , “Mẹ… Mẹ khi dễ con… Ô… Mẹ đừng cho con biết, hãy để cho con khóc suốt , hãy để cho con khóc chết thôi!”

      Chết?

      Vừa nghe đến từ này, lòng Tử Thất Thất “Lộp bộp” chút.

      “Thiên Tân, được lung tung!” cáu kỉnh, cau mày, khuôn mặt tức giận.

      Mặc Thiên Tân ý thức được mình bậy, lập tức sám hối mà “Mẹ, con sai rồi, con sai, mẹ đừng tức giận, con lập tức đem nó phi … Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!”

      Tử Thất Thất chân mày cau chặt, vươn tay nhàng vuốt ve gò má của cậu “Thiên Tân, bảo bối của mẹ… Con trai bảo bối của mẹ… Tại sao phải như vậy? Tại sao… Tại sao…” Vẻ mặt buồn thiu hỏi thăm.

      Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn mặt thống khổ của , trái tim hơi đau đớn hạ xuống, nguyên nhân đau này cũng phải bởi vì bị bệnh, nguyên nhân là bởi vì đau lòng.

      “Mẹ, mẹ cho con biết, có phải là ba cho mẹ biết? Ba có phải đem chuyện của con cho mẹ biết?” Cậu thành hỏi tới, hai mắt nhìn chằm chằm giống như muốn khóc.

      “Ừ…” Tử Thất Thất khe khẽ gật đầu, sau đó đau đớn , “Tại sao con lại muốn giấu mẹ chứ? Té xỉu là chuyện lớn như vậy tại sao con cho mẹ biết chứ? Tại sao con phải mình chịu đựng đau khổ như thế? Con còn như vậy, con có thể lệ thuộc vào mẹ, có thể dựa vào mẹ, có thể khóc thút thít ở trong ngực của mẹ, có thể trách cứ ông trời, có thể mắng to vận mệnh của mình, con cũng có thể oán trách mẹ tại sao lại muốn đem con sinh ra, tại sao để con chịu đựng đau khổ như vậy… Con có thể đem toàn bộ hết ra, con cũng có thể phát tiết ra ngoài, nhưng mà tại sao con lại… Tại sao… Tại sao lại mình chịu đựng vậy? Thiên Tân… Mẹ nhớ lưng của con mang đau khổ như thế, mẹ nhớ con vì mẹ, làm cho mình càng thêm đau khổ… Con trai của mẹ… Bảo bối của mẹ… Rốt cuộc mẹ phải làm sao mới có thể cứu con… Rốt cuộc phải làm sao làm mới có thể?”

      xong, thanh càng run rẩy nghẹn ngào, mà đôi tay cũng chầm chậm đem thân thể bé của ôm vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy.

      Mặc Thiên Tân nghe nức nở…, trái tim đau đớn càng lúc càng đau.

      Cậu đưa bàn tay ngắn ngủn bé của mình ra, cũng ôm lấy thân thể run rẩy của , sau đó gương mặt đau đớn, rồi lại cười nhạt mà “Mẹ, con có oán trách gì, con cho rằng mình được rất nhiều, hơn nữa con rất cám ơn mẹ sinh con ra, con thấy mình may mắn khi được đến thế giới này, nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy mẹ, thấy mẹ Tiểu Lam, thấy ba… con rất hạnh phúc rồi, cám ơn mẹ sinh hạ con, cám ơn mẹ tân tân khổ khổ dưỡng dục con, chỉ là… Chỉ là…” Thanh của cậu đột nhiên nghẹn ngào, trước sau như kiên cường trong nháy mắt tan rã, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đôi môi của cậu lại lần nữa run rẩy mở ra, cổ họng khô khốc “Chỉ là con có cách nào báo hiếu mẹ… xin lỗi!”

      Nghe được những lời này, nước mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt rơi xuống, giọt tiếp nối giọt, cuối cùng tạo thành dòng nước mắt, liên tục ngừng.

      “Đứa ngốc, gì hiếu thuận, bây giờ con rất hiếu thuận, đứa ngốc… Đứa ngốc…” ôm chặt khóc thành tiếng.

      “Mẹ… xin lỗi… Mẹ…” Mặc Thiên Tân nhai nhai lại, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

      Hai mẹ con vẫn ôm nhau khóc rống, sau đó… Lên tiếng khóc lớn…

      Toàn bộ thống khổ chất chứa bao nhiêu năm của bọn họ cũng hóa thành nước mắt, chỉ là nước mắt chảy ra, nhưng thống khổ… như cũ vẫn ở trong lòng!



      Ngoài cửa

      Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu nghe được tiếng khóc bên trong phòng, tâm tình cùng nhau xuống thấp.

      Hai người đối diện cùng nhìn nhau cái, cùng nhíu mày sâu, sau đó quay đầu trở lại, trong lòng thầm thở dài:

      Ai…

      Ai…

      ***

      Buổi trưa ngày kế

      Ông mặt trời sáng ngời treo chính giữa bầu trời, Mặc Thiên Tân hai mắt sưng phù ngồi ở thư phòng lầu ba, nghe thầy giáo ngừng rầm rầm rào rào giảng bài.

      Quả nhiên ngày hôm qua khóc quá lợi hại , mắt rát quá, rất mệt, rất khó chịu, bây giờ hai mắt thấy thế giới cũng hơn chút, là buồn a, mẹ cũng khá hơn chút nào, nếu như cậu đoán sai, mẹ nhất định núp ở trong phòng, cầm hai miếng khoai tây to để đắp lên mắt của mình, ai… phụ nữ phiền phức, xấu xí chút cũng dám ra ngoài gặp người, còn đắp khoai tây, cậu đổ mồ hôi!©¸®!

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa thư phòng đột nhiên bị gõ, lời thầy giáo thao thao bất tuyệt bị cắt đứt.

      Mặc Thiên Tân cùng Thổ Nghiêu cũng cùng nhau nhìn về phía cửa phòng, lộ ra bộ mặt nghi ngờ.

      Bình thường vào giờ lên lớp có người quấy rầy, chỉ có lần trước đại bá đột nhiên xông vào, còn lần này là vị khách mời nào đến đây?

      Thầy giáo vội vã bước đến cửa, đem cửa phòng mở ra, người đàn ông cao 1m87 đứng ở cửa phòng, người thân tây trang màu trắng, chân mang giày da màu đen bóng loáng, nụ cười bất cần đời gương mặt tuấn tú mở ra, hai mắt thâm thúy mà lại thần bí.

      “Xin chào ~!” ngoắc tay chào hỏi.

      “Bác?”

      “Đại thiếu gia?”

      Mặc Thiên Tân cùng Thổ Nghiêu kinh ngạc trăm miệng lời, mà hai mắt sưng vù của Mặc Thiên Tân trong nháy mắt trợn to, thế giới trong mắt lập tức to lên gấp đôi.

      “Chào ~! Thiên Tân, bác tìm cháu lâu!” Mặc Thâm Dạ vừa , vừa cười vào thư phòng, hoàn toàn thấy thầy giáo tồn tại.

      “Bác, bác tìm cháu làm gì?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.

      “Cái này…” Mặc Thâm Dạ hơi dừng lại chút, sau đó thần thần bí bí mà , “Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi!”

      “Chuyện quan trọng? Tìm cháu?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.

      sai sai, là rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng!” Mặc Thâm Dạ khoa trương, khuôn mặt nghiêm trọng.

      “Nha…” gương mặt Mặc Thiên Tân bừng tỉnh hiểu ra, sau đó dựa theo nguyên văn của “Vậy điều rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì?”

      “Cái này sao…” Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, sau đó cố ý để thanh của mình, thần thần bí bí , “Chuyện này bác chỉ có thể riêng với cháu, về phần những người rãnh rỗi kia…” Hai mắt nhìn về phía Thổ Nghiêu khuôn mặt cứng nhắc.

      Thổ Nghiêu lấm tấm mồ hôi!

      Mặc Thiên Tân theo tầm mắt của quay đầu về phía sau, cũng nhìn mặt của Thổ Nghiêu, sau đó cười hì hì “ Bánh bao đất, biết chú có thể mở lưới, để cho hai người chúng tôi đơn độc tình, ?”

      tình? ?

      Thổ Nghiêu trong nháy mắt lúng túng!

      “Cậu yên tâm , tôi lừa cậu để đem tiểu thiếu gia chạy , tại cho là tôi có ý định lừa , người tôi cũng nhất định cùng tôi chạy nha!” Mặc Thâm Dạ sử dụng sắc sắc tỷ dụ, lại dùng cao cấp thanh , còn mặt sắc sắc nhìn người khác.

      Thổ Nghiêu lập tức tránh khỏi tầm mắt của , trái tim khẽ run.

      ra ngày hôm qua đại ca cũng qua với , nếu như Mặc Thâm Dạ có động tĩnh gì, phải toàn lực phối hợp ta.

      “Dạ, tôi hiểu rồi!” khẽ cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó lập tức bước , sải bước ra cửa phòng, vẫn quên mang theo thầy giáo ngơ ngác.

      Mặc Thiên Tân kinh ngạc nhìn Thổ Nghiêu, trong nháy mắt liền nổi lên lòng nghi ngờ.

      Xem ra… Đây tất cả đều là mưu nha.

      , bác tìm cháu có chuyện gì quan trọng ?” tay Mặc Thiên Tân ôm ngực, phách lối dựa về phía sau, hai chân nhếch lên cao, bộ dáng đại gia cao cao tại thượng.

      Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt đắc ý kia, cũng có quanh co lòng vòng, trực tiếp “Cháu nhất định biết mẹ Tiểu Lam của cháu ở nơi nào, đúng ?”

      Mặc Thiên Tân nghe được vấn đề của , đắc ý mặt biến mất trong nháy mắt.

      “Cháu biết!” Cậu phủ nhận.

      “Cháu biết? Bác nghĩ cháu nhất định biết, hơn nữa cháu phải biết , mà còn có thể liên lạc với ấy, càng có thể tìm được ấy!” Mặc Thâm Dạ kiên định , hơn nữa khí thế hào hùng, hoàn toàn làm cho người khác còn đường phủ nhận.

      “…” Mặc Thiên Tân , trầm mặc nhìn .

      Mặc Thâm Dạ cười tà, “Bác cũng sai chứ? Cháu trả lời, coi như bác đúng?”

      “Cuối cùng bác muốn làm cái gì? !” Mặc Thiên Tân trực tiếp hỏi.

      “Bác muốn cháu tìm ấy, đem ấy mang tới nhà họ Mặc!”

      “Cháu đồng ý!” Mặc Thiên Tân lập tức từ chối.

      “Tại sao? Chẳng lẽ cháu muốn gặp ấy sao? Chẳng lẽ cháu muốn ấy ở bên cạnh chăm sóc cháu sao? Chẳng lẽ cháu muốn cùng ấy hưởng thụ hạnh phúc tại sao?” Mặc Thâm Dạ chất vấn.

      “Cháu dĩ nhiên là muốn rồi!”

      “Vậy tại sao còn từ chối bác?”

      “Cháu từ chối bác phải bởi vì cháu muốn tìm mẹ Tiểu Lam, mà căn bản cháu cũng biết mẹ Tiểu Lam ở đâu, đúng rồi đúng rồi, lần trước phải cháu cho bác số điện thoại rồi sao, bác tự mình điện thoại tìm ấy !”

      ấy sớm đổi số!”

      “Vậy cháu hết cách rồi, xem ra bác nên mời cao minh khác !” Mặc Thiên Tân quyệt miệng, đứng thẳng lưng, gương mặt thể làm gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :