1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 220: Mặc Tử Hàn, có bao nhiêu người phụ nữ?!



      Lòng của Mặc Tử Hàn đột nhiên hỗn loạn, Mặc Thâm Dạ trong miệng Kim Hâm là Mặc Thâm Dạ mà hoàn toàn quen biết, từ hai người cùng nhau lớn lên, tất cả mọi chuyện đều biết , chỉ có hiểu tính cách của ta, nhưng tại chợt thấy mâu thuẫn, thực hiểu Mặc Thâm Dạ? chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao? ta vẫn luôn ngụy trang mình? Vẫn luôn cố giấu mình?

      Rối loạn rối loạn…

      Trong nháy mắt , Mặc Thâm Dạ giống như biến thành người quen… người xa lạ!

      “Đại ca!” Kim Hâm nhìn mặt trầm tư, lần nữa vội vàng mở miệng.

      Mặc Tử Hàn từ trong hỗn loạn lấy lại tinh thần, hai mắt có chút bối rối nhìn Kim Hâm.

      “Cậu muốn gì?” cố làm ra vẻ trấn định hỏi.

      “Đại ca, tôi lo lắng, nếu như Phương Lam cùng đại thiếu gia quen biết nhau từ rất sớm, hơn nữa quan hệ tầm thường, như vậy phu nhân ấy…” ta đột nhiên dừng lại, sau đó đánh bạo tiếp, “Có phải hay cũng quen biết đại thiếu gia rất sớm!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất trước kia cùng Mặc Thâm Dạ quen biết?

      Mặc Tử Hàn trừng lớn hai mắt, khiếp sợ sửng sốt, cũng lâm vào trầm tư.

      Suy nghĩ cẩn thận chút, thời điểm lần đầu tiên Mặc Thâm Dạ cùng Tử Thất Thất chạm mặt, bộ dạng hai người bọn họ giống như rất quen thuộc, mà Mặc Thâm Dạ đối đãi với Tử Thất Thất cũng giống những người con khác, có khả năng bọn họ sớm quen nhau? Giống như Phương Lam vậy, khi chưa biết chuyện biết nhau? Như vậy bọn họ là cái dạng quan hệ gì? Có quá khứ như thế nào đây? đúng… nên nghĩ, bọn họ có lẽ cũng biết nhau, trong lòng chỉ là có chút bất an, trong đầu tưởng tượng ra chút ý niệm xấu.

      Kim Hâm nhìn , hơn nữa hai mắt mất hồn, khỏi cau mày.

      Đôi môi của ta hơi chu ra, sau đó giọng , “Đại ca, nếu như phu nhân cùng đại thiếu gia từ sớm quen biết nhau, như vậy… ấy ở lại bên cạnh của ngài, có thể hay …”

      !” Mặc Tử Hàn cáu kỉnh, lạnh lùng cắt đứt lời của ta.

      Kim Hâm kinh hãi ngậm miệng! Hổ Phách đứng ở cuối giường cùng Trân Châu bị Mặc Tử Hàn gầm thanh cũng làm cho sợ hết hồn, thân thể đột nhiên chấn động.

      “Tử Thất Thất thể nào quen biết Mặc Thâm Dạ, khẳng định ấy quen biết !” kiên định xong, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

      “Nhưng đại ca, nếu như Phương Lam cùng đại thiếu gia quen biết, quan hệ giữa Phương Lam cùng phu nhân, ấy biết sao?” Kim Hâm đánh bạo mở miệng.

      “…” Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, mặc dù tức giận, mặc dù cố phủ nhận, nhưng thể thừa nhận, lo lắng của Kim Hâm là chính xác, hoài nghi của ta cũng là chính xác, nếu như Phương Lam biết Mặc Thâm Dạ, mà quan hệ giữa hai người này bình thường, như vậy Tử Thất Thất thể nào biết việc này, lấy quan hệ các ra phân tích, là người thân quen với Phương Lam, cũng nên biết mới đúng…

      Nếu quả giống như Kim Hâm , ba người bọn họ trước kia rất sớm quen biết nhau, như vậy Tử Thất Thất ở bên cạnh , có phải do Mặc Thâm Dạ an bài hay ? Có phải mưu của hay ? Như vậy Tử Thất Thất đối với là cảm tình gì đây? Là giả sao? Giả vờ sao?

      phải như vậy, Tử Thất Thất gạt tôi!” giọng , giống như nhắc nhở chính mình, giống như thôi miên chính mình.

      “Đại ca! Bất kể phu nhân có quen biết hay quen biết đại thiếu gia, tôi cho là… cũng nên cẩn thận!” Kim Hâm lo lắng dặn dò.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc cau chặt chân mày.

      “Đại ca! Chuyện này nhất định phải điều tra cho ràng, bằng …”

      “Đủ rồi!” Mặc Tử Hàn lại lần nữa gầm .

      Kim Hâm lập tức im miệng, cũng cau mày nhìn .

      Chưa từng nghĩ tới đại ca lại có thể thích người phụ nữ như vậy, mà tình cảm của ngài đối với Tử Thất Thất sâu đậm ngoài dự liệu, nhưng nếu như Tử Thất Thất là người nằm vùng, coi như liều chết, tuyệt đối cũng để cho tạo chút xíu uy hiếp đến đại ca. Trong lòng thầm thề, nếu như Tử Thất Thất ở lại bên người đại ca có mục đích khác, như vậy … Hãy cùng đồng quy vu tận!

      “Chuyện này tôi tự có tính toán, cậu hãy ở lại chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe , chuyện của Phương Lam tôi an bài người khác, cứ như vậy!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng xong, liền lập tức xoay người, ba bước lớn đến cuối giường, sau đó đột nhiên dừng lại.

      “Trân Châu!” cáu kỉnh.

      “Dạ, đại ca!” Trân Châu lên tiếng, cung kính khẽ cúi đầu.

      “Sau này ở lại Đài Loan, cần trở về nước , tôi cho người sắp xếp chỗ ở cho , đồ dùng của tôi cũng cho người ở nước gửi đến đây, nếu như Phương Lam còn làm ra hành động kỳ lạ, dùng thuốc kỳ quái, vậy tôi phải giao cho rồi!” Mặc Tử Hàn cáu kỉnh ra lệnh.

      “Dạ!” Trân Châu cúi đầu nhận lệnh.

      ra vừa nãy nghe được bọn họ về Phương Lam, có ý định phải ở lại chỗ này rồi, thời điểm mấy tháng trước đại ca ở nước hôn mê bất tỉnh, cũng hoài nghi người bào chế thuốc mê có phải là Phương Lam hay , nhiều năm chưa thấy qua , dáng vẻ ngạo mạn của ấy in sâu ở trong đầu cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội cùng phân cao thấp rồi, cũng muốn xem xem ấy còn có thể nghiên cứu ra thứ thuốc quỷ gì.

      A…

      Trong lòng giọng cười, nhưng thái độ cũng chỉ khẽ nhúc nhích, dạng như cũ lạnh như băng.

      “Hổ Phách!” Mặc Tử Hàn tầm mắt dời , thanh như cũ lạnh lùng.

      “Dạ, đại ca!” Hổ Phách cùng Trân Châu dạng, cung kính khẽ cúi đầu.

      “Cậu theo tôi ra ngoài!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng xong, chân liền bước ra, sải bước ra cửa phòng bệnh.

      “Dạ!” Hổ Phách trả lời, theo .

      Gian phòng cũng chỉ còn hai người Trân Châu cùng Kim Hâm.

      Hai mắt Trân Châu lạnh lùng nhìn về phía Kim Hâm, giọng mở miệng, châm chọc nghĩ tới cũng có lúc bị người khác đánh bại, hơn nữa còn là bị phụ nữ đánh bại!”

      “Cái này kỳ lạ lắm sao? Trước kia lúc luyện tập cùng đại thiếu gia, tôi chưa bao giờ thắng qua đại thiếu gia!” thời điểm Kim Hâm ra những lời này, đột nhiên thức tỉnh.

      Khi cùng Phương Lam giao thủ, vẫn cảm thấy động tác của rất quen thuộc, tại rốt cuộc cũng nghĩ ra, mỗi cái động tác của ta đều giống với đại thiếu gia, chẳng lẽ võ công của ta cũng là đại thiếu gia dạy? Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?

      “Đại thiếu gia…” Trân Châu gọi, khóe miệng hờ hững khẽ nâng lên, “Xác thực, ta rất lợi hại!”

      ta là loại đàn ông mà người nào có thể tưởng tượng ra được, loại sợ hãi đối với người đàn ông đó cũng ai có thể tưởng tượng ra được.



      Ngoài phòng bệnh

      Mặc Tử Hàn ra khỏi phòng bệnh liền trực tiếp tới góc người, Hổ Phách theo sát phía sau.

      Chợt, hai chân Mặc Tử Hàn dừng lại, hờ hững xoay người.

      Hổ Phách lập tức cúi đầu.

      “Chuyện tôi để cho cậu điều tra, tra như thế nào rồi?” Mặc Tử Hàn lạnh giọng hỏi.

      “Hồi đại ca, tạm thời vẫn chưa có tìm được trái tim tưng xứng với tiểu thiếu gia!” Hổ Phách trả lời.

      “Chưa?” Chân mày Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu lên, hơi giận thế giới có nhiều người như vậy, coi như là loại máu hiếm thấy cũng thể có lấy người có trái tim tưng xứng với của Thiên Tân, cậu có cẩn thận tìm cho tôi hay ? Tôi rồi, bất kể là bệnh nặng, sắp chết, hoặc là còn sống khỏe mạnh, đều phải tìm đến cho tôi!”

      “Báo cáo đại ca, tôi có làm theo ý của ngài phân phó cẩn thận điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn có tìm được người có trái tim thích hợp với thiếu gia, hơn nữa phải làm phẫu thuật đổi tim có rất nhiều vần đề, chỉ là loại máu, còn có…”

      “Tôi cần biết!” Mặc Tử Hàn cắt đứt lời của ta, lạnh lùng ra lệnh, “Tôi cần biết còn có vấn đề gì, tóm lại phải tìm cho tôi, nhất định phải sớm tìm ra cho tôi!”

      “Dạ!” Hổ Phách cúi đầu lĩnh mệnh.

      “Còn có…” Mặc Tử Hàn mở miệng lần nữa, trong mắt cảnh cáo, “Chuyện này cho phép cậu cho người khác biết, tôi muốn bí mật tiến hành!”

      “Dạ!”

      xuống !”

      “Dạ!”

      Hổ Phách lập tức xoay người sải bước rời , Mặc Tử Hàn cao ngạo đứng tại chỗ, cau mày sâu thở dài cái.

      Tại sao phải khó khăn như vậy? Chẳng qua là tìm trái tim tương xứng với Thiên Tân mà thôi, tại sao lại tìm được đây? thế giới có thiên thiên vạn vạn người, chẳng lẽ cũng người có thể cứu Thiên Tân sao?

      buông tha, tuyệt đối buông tha, cho dù bị Tử Thất Thất ghét, bị căm hận chăng nữa, vẫn khư khư cố chấp muốn chữa khỏi bệnh của Thiên Tân, nhất định phải cho Thiên Tân khỏe mạnh, nhất định phải!

      Chỉ là chuyện thay đổi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp.

      Tử Thất Thất rốt cuộc cùng Mặc Thâm Dạ có quan hệ như thế nào? có nên cẩn thận điều tra ? Hay là trực tiếp hỏi Tử Thất Thất đây? Hoặc là trầm mặc lựa chọn tin tưởng ?

      “Đáng chết!” phiền lòng mắng, chân mày co lại cách nào thả lỏng ra.

      ***

      Vào đêm

      Sau bữa cơm tối

      Mặc Thiên Tân nghe lời bản thân mình tự trở về phòng nghỉ ngơi, Tử Thất Thất cũng trở về phòng của mình, theo thói quen tới bên cửa sổ, nhìn trời càng lúc càng tối.

      Lại ngày nữa trôi qua, ngày sinh nhật của Thiên Tân càng đến gần. Nếu theo tư tưởng của người bình thường, nhất định cũng rất trông mong sinh nhật của con trai mình chứ? Bởi vì đó là ngày lễ tượng trưng cho cậu lớn thêm tuổi, ngày rất vui vẻ, nhưng tại thực muốn ngày đó đến, bởi vì ngày đó là ngày bác sĩ phán định tử hình cho Thiên Tân. Nếu như ngày có 48 giờ hoặc có 72 giờ là tốt nhất, như vậy ngày đó chậm đến, có thể cho Thiên Tân sống lâu hơn chút, thế nhưng đây là định luật vĩnh viễn bất biến, lại có thể đổi liền đổi hay sao?

      Chết ai cũng có, ai cũng đều phải trải qua, chỉ là… hi vọng Thiên Tân có thể chết sau , phải trước .

      thế giới này, có đau khổ nào có thể so với việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh? Còn có đau lòng nào bằng việc thể nhìn con của mình khỏe mạnh lớn lên, đau xót nào bằng nhìn con của chính mình bị bệnh tật hành hạ, mà mình lại bó tay hết cách cứu chữa? thế giới rộng lớn này, trừ phương pháp thay tim ra, còn cách nào có thể cứu Thiên Tân sao? Nếu như có, coi như để cho lên núi đao xuống chảo dầu, nhảy vào biển lửa, cũng nguyện ý, chỉ là… Ai có thể cho biết, phương pháp khác để cứu Thiên Tân đây?

      ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, vài ngôi sao thưa thớt lóe sáng, mà mặt trăng cũng là cong cong luồng, chợt… giọt nước mắt từ khóe mắt của lăn xuống… Man mát lành lạnh!

      “Rắc rắc!”

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, hốt hoảng lau nước mắt mặt, sau đó khóe miệng nâng lên nụ cười, hít hơi sâu, từ từ xoay người.

      Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , trong lòng tràn đầy ấm áp.

      về rồi!” Tử Thất Thất giọng mở miệng.

      “Ừ! Hôm nay trong công ty có chút chuyện, cho nên về trễ!” Mặc Tử Hàn mỉm cười trả lời.

      “Ăn cơm chưa?” Tử Thất Thất hỏi.

      “Chưa, chẳng qua đói bụng!” Mặc Tử Hàn xong, sải bước về phía .

      đói bụng cũng phải ăn chút, em gọi nhà bếp chuẩn bị cho !” Tử Thất Thất xong, chân của mình bước ra, muốn ra ngoài.

      cần!” Mặc Tử Hàn đột nhiên ôm lấy thân thể , trong nháy mắt cảm nhận được thân thể của lạnh như băng, khỏi cau mày, oán trách “Sao em lại đứng ở cửa sổ vậy? bao nhiêu lần rồi, gió đêm rất lạnh, em bị cảm, hơn nữa thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục, làm sao em lại nghe lời vậy?”

      “Đó chỉ là thói quen của em thôi!” Đôi môi Tử Thất Thất hơi nhíu lên, thanh làm nũng.

      “Nếu như là thói quen, vậy em từ bỏ thói quen này , bằng ngày mai cho người phong cái cửa sổ phòng này lại!” Mặc Tử Hàn bá đạo, gương mặt tức giận.

      Tử Thất Thất hơi cau mày!

      đến nỗi phong cửa sổ chứ? Chuyện cũng làm cho lớn rồi.

      “Em hiểu rồi, em đổi, em nhất định sửa!” thỏa hiệp đồng ý, cũng kiên định gật đầu.

      “Ừ, lúc này mới ngoan!” Mặc Tử Hàn vừa mỉm cười , vừa hôn lên trán của , sau đó còn tham lam , “Nụ hôn đón về nhà đâu? Em còn chưa có hôn !”

      “Vừa nãy phải hôn rồi sao!”

      hôn được tính, muốn em hôn mới được!”

      Tử Thất Thất nhìn hai mắt thâm thúy kia, theo dõi chờ đợi khuôn mặt của , đầu tiên hơi cau mày, nhàng thở dài, sau đó nụ cười hạnh phúc khóe miệng, từ từ nhón chân của mình lên, đem môi của mình nhàng hôn lên môi của , nụ hôn nhàn nhạt.

      “Hoan nghênh trở về nhà!” lần nữa mở miệng.

      trở về!” Mặc Tử Hàn phối hợp trả lời, mặt tràn đầy hạnh phúc, nhưng đột nhiên trong nháy mắt, thanh của Kim Hâm thoáng qua, làm cho nhớ lại chuyện trưa hôm nay ở trong bệnh viện.

      “Đại ca! Bất kể phu nhân có biết hay biết đại thiếu gia, tôi cho là… cũng nên cẩn thận đó!”

      ấy biết Mặc Thâm Dạ sao? là nằm vùng sao? Nụ cười của cùng với hôn vừa rồi đều là giả dối sao?

      Trong lòng bắt đầu bất an, mà nụ cười mặt cũng chầm chậm biến mất.

      làm sao vậy?” Tử Thất Thất nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của , khỏi lo lắng hỏi.

      sao!” Mặc Tử Hàn nhanh chóng hồi hồn trả lời, khóe miệng lần nữa phủ lên nụ cười.

      Tử Thất Thất cau mày nhìn , cảm giác vừa rồi của giống như gặp vấn đề gì khó khăn? Mà đồng thời cũng có luồng cảm giác, cảm giác khó khăn của dường như có liên quan đến .

      “Mặc Tử Hàn…” giọng kêu tên của .

      “Ừ? Chuyện gì?” nghi ngờ đáp trả.

      “Em cảm thấy hai chúng ta, nên ngồi xuống hàn huyên chút, hàn huyên chuyện trong lòng của nhau!”

      Tâm ?

      muốn tâm với ?

      Chẳng lẽ nhìn ra chuyện mới vừa nghĩ đến? cho cơ hội chủ động hỏi thăm sao?

      “Được!” giọng đồng ý, chân mày hơi nhíu lên.

      “Vậy chúng ta ngồi xuống tán gẫu!” Tử Thất Thất kéo cánh tay của , tới cuối giường.

      Hai người cùng nhau ngồi xuống.

      Mặc Tử Hàn xem chừng mặt của , hơi mở to miệng, rồi lại ngập ngừng từ từ khép lại, mà trong lòng bắt đầu do dự. Rốt cuộc có cần trực tiếp hỏi ? Nếu như cho câu trả lời giả làm thế nào? Nếu như lừa gạt như thế nào đây? Mà nếu như , mình biết Mặc Thâm Dạ, làm thế nào đây? Hoặc toàn bộ đều phủ nhận, biết Mặc Thâm Dạ, vậy chẳng phải trách lầm ? Như vậy đến lúc đó… phải làm sao?

      Tử Thất Thất nhìn mặt của do dự quyết, nhìn đến dáng vẻ khổ sở của , đột nhiên hơi mỉm cười.

      “Chi bằng để cho em hỏi vấn đề trước có được hay ?”

      “Em !” trả lời, trong lòng hơi thả lỏng thở ra hơi.

      có thể cho em biết, từ lần đầu tiên của đến giờ có tổng cộng bao nhiêu người phụ nữ?” Tử Thất Thất hỏi thẳng vấn đề sắc bén nhất, mà ra nhẫn nại cũng lâu rồi, chỉ là tìm được cơ hội hỏi mà thôi. “Ách…” Mặc Tử Hàn đột nhiên hốt hoảng, giọng chậm rãi mở miệng, do dự , “ biết!”

      biết?” Chân mày Tử Thất Thất trong nháy mắt nhíu lại, sau đó mặt cười mà , “ biết? Hay là có đếm qua đây? Hay là đếm cũng đếm xuể đây?”

      “Ách… Cái này… …”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 221: Bảo bối… Hôm nay cho em làm chủ…!



      Mặc Tử Hàn do dự mở miệng, hai mắt nhìn hai mắt thể làm gì khác hơn là lúng túng nhớ nổi, nếu như em nhất định muốn biết con số chính xác, để Hỏa Diễm chuẩn bị phần tài liệu, thống kê số người!”

      Chuẩn bị tài liệu? Thống kê số người?

      Đây câu trả lời gì đây?

      tính sổ sao?

      Chẳng lẽ Mặc Tử Hàn đổi nữ nhân đều muốn tính toán tích lũy sao?

      Tức chết rồi!

      “Cái đồ sắc lang này, khốn kiếp, đồ cặn bã, đồ khốn kiếp…” Tử Thất Thất giận dữ mắng, tức giận ngừng dâng trào.

      “Đây đều là chuyện lúc trước rồi, bảo đảm, thề với em, từ nay về sau chỉ có ngươi phụ nữ mà thôi!” Mặc Tử Hàn giơ tay phải của mình lên, làm ra bộ dáng thề thốt, hơn nữa gương mặt còn nghiêm túc, vô cùng chân thành.

      “Ai tin chứ, tất cả đàn ông đều nhờ vả được, cũng là tên đại lường gạt, đại sắc lang!” Tử Thất Thất tức giận chưa tiêu.

      Vốn là đoán được có rất nhiều phụ nữ, tâm lý cũng chuẩn bị tốt, nhưng nghĩ tới câu trả lời của lại như vậy, mà càng nghĩ tới sức ghen của mình cư nhiên lớn như vậy, chỉ cần hơi tưởng tượng cùng phụ nữ khác quan hệ, liền tức đến nổi trận lôi đình!

      “Bà xã, em phải tin tưởng , về sau tuyệt đối đụng đến người phụ nữ khác, ngay cả nhìn cũng nhìn họ, chỉ biết chuyên tâm đối với mình em, nhất kiến chung tình… Đời này chỉ mình em!” Mặc Tử Hàn lời ngon tiếng ngọt , bàn tay nhàng kéo qua bả vai của .

      “Ai là bà xã của chứ? Em mới phải!” ấm ức , hất tay của ra.

      “Bà xã… Đừng giận! Ừ?” Mặc Tử Hàn lần nữa đưa tay khoác lên bả vai của .

      Tử Thất Thất trừng mắt liếc cái.

      hứa về sau đụng vào những phụ nữ khác?” chất vấn.

      hứa!”

      về sau chỉ thích mình em?”

      khẳng định!”

      thề đời này chỉ chuyên tâm đối với mình em, nhất kiến chung tình, cuồng dại, si mê, si tình, thâm sâu, ý sâu, sắc son… Sao?”

      thề, thề!” Mặc Tử Hàn tái diễn xác định, kiên định nhìn , cũng lần nữa giơ tay phải lên thề.

      Tử Thất Thất đắc ý, khóe miệng cười trộm!

      “Được rồi, vậy em tha thứ cho !” bộ dạng đại nhân đại lượng.

      Mặc Tử Hàn thầm than thở.

      Phụ nữ là động vật rất kinh khủng, hơn nữa còn là loại ghen tột cùng kinh khủng, xem ra nếu như cùng phụ nữ khác phát sinh quan hệ ràng, người phụ nữ bá đạo này nhất định cho … Rắc rắc rồi!

      Ai! kinh hãi! (+﹏+|||)~

      Sau này vẫn cẩn thận tốt hơn.

      “Vậy em hỏi vấn đề nữa!” Tử Thất Thất hỏi thành nghiện, tựa hồ đối với cuộc đời của cảm thấy hứng thú vô cùng.

      Mặc Tử Hàn đâu còn có tâm tư nghĩ đến chuyện vừa rồi, hoảng hốt nắm chặt quả đấm, miễn cưỡng , “Được… Em hỏi !”

      Tử Thất Thất gương mặt tà ác, đem lấy mặt của chính mình chuyển sang , cười như cười , “Em hỏi , người phụ nữ đầu tiên của tên gì!”

      “Ách…” Mặc Tử Hàn thanh chần chờ phát ra.

      “Thế nào? Cũng biết chứ?” Tử Thất Thất cau mày.

      “Ha ha ha…” Mặc Tử Hàn cười khan mấy tiếng, sau đó , “Bà xã,em quá thông minh, quả em chính là người phụ nữ kiêu ngạo xinh đẹp cùng thông minh thường xuất trong truyền thuyết!”

      Tử Thất Thất nghiêm mặt nhìn , lạnh lùng , “Chuyện như vậy cũng có thể quên sao? còn là người sao?”

      , phải là người, là đàn ông!” Mặc Tử Hàn trêu ghẹo dụ dỗ .

      Tử Thất Thất trong nháy mắt trượt ba đạo hắc tuyến!

      (╯﹏╰|||)~

      Chuyện cười rất lạnh, chút cũng buồn cười!

      “Được rồi được rồi, em hỏi, càng hỏi càng tức giận, đổi lại cho hỏi, hỏi !” tức giận xong, nhưng trong đó có nửa nguyên nhân là muốn điều chỉnh tâm tình khốn khổ vừa rồi của , cũng muốn cho cơ hội, để cho trực tiếp hỏi .

      Mặc Tử Hàn khẽ kinh ngạc nhìn , trong nháy mắt hiểu ý những chuyện vừa rồi mới làm.

      Khóe miệng tự chủ khẽ nâng lên, có chút vui vẻ, cũng có chút khổ sở.

      “Được… Đến lượt hỏi!” quyết định, sau đó trực tiếp mở miệng , “Em cùng Mặc Thâm Dạ biết nhau từ lúc nào?”

      Mặc Thâm Dạ?

      Tử Thất Thất nghi ngờ.

      Tại sao muốn hỏi như thế? Chẳng lẽ cho là cùng Mặc Thâm Dạ có cái gì sao?

      “Nếu như biết ta, chính là ngày thứ hai em vừa vào nơi này ở, ngày đó ta đánh Hỏa Diễm ngất xỉu, dẫn em chạy , đây là thời điểm em chính thức biết ta, nhưng nếu như chúng em từ lúc nào gặp mặt, đó chính là ở nơi cử hành bữa tiệc thống nhất công ty, sau khi em chạy , lúc ở cửa chính cùng ta chạm mặt nhau, nhưng cũng chỉ là gặp mặt lần, đây chính là lần đầu tiên chúng em gặp mặt!”

      Cũng chỉ có như vậy?

      Mặc Tử Hàn nghe cặn kẽ trả lời, trong lòng có chút kinh ngạc, có chút vui vẻ, cũng có chút hoài nghi!

      sao? có gạt ?

      “Vậy hỏi em…” lại lần nữa mở miệng, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm cặp mắt sáng của , bên dò xét nội tâm của , bên tiếp, “Em có biết bạn tốt của em Phương Lam, ấy quen biết với Mặc Thâm Dạ?”

      Tiểu Lam?

      Tiểu Lam biết Mặc Thâm Dạ?

      Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn cặp mắt của mình.

      “Bọn họ có quen biết hay ? Em biết nha!” phủ nhận trả lời.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm từng cử động của , từng chi tiết mặt, cũng có nhìn ra làm bộ, cũng có nhìn ra láo, chẳng lẽ hành động của cao siêu đến như vậy sao? Cao siêu đến nỗi có thể lừa gạt được hai mắt của ?

      “Em biết?” nghi hoặc hỏi.

      tin tưởng em sao?” Tử Thất Thất đột nhiên hỏi ngược lại.

      Mặc Tử Hàn chợt trầm mặc, chân mày khẽ nhíu lên, gương mặt khốn hoặc!

      Tử Thất Thất nhìn vẻ mặt rối rắm, biết trong lòng nghi ngờ. Chợt hơi nhếch miệng, nhàn nhạt cười “Hay là như vậy , em dùng mạng sống của Thiên Tân để thề, nếu như vừa rồi em có câu nào gạt , hãy để cho bệnh của Thiên Tân lập tức phát tác, lập tức rời khỏi thế giới này!”

      ——” Mặc Tử Hàn kinh ngạc, bàn tay che miệng của lại, nhưng lúc này trễ.

      Tử Thất Thất lấy tay của ra, cười , “ quan trọng, cần phải lo lắng, em cũng láo, cho nên em sợ!”

      Mặc Tử Hàn nhìn ánh mắt chân thành của , trong lòng cực kỳ áy náy!

      lấy đứa con trai quý giá nhất của chính mình ra thề, còn có thể hoài nghi sao? tin tưởng lời vừa rồi của , nhưng vào giờ phút này lại cảm thấy vô cùng hối hận, vô cùng tự trách, vô cùng tức giận… Tại sao lựa chọn tin tưởng ? Tại sao lại hoài nghi chứ? Tại sao lại cho rằng lừa gạt đây?

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      đáng chết!

      xin lỗi…” giọng xin lỗi, hai mắt hơi rũ xuống, dám nhìn thẳng vào mắt của .

      quá ghê tởm!

      Nghĩ đến việc vừa rồi mình làm, hận đưa lên quả đấm, hung hăng tự đánh mình mấy quyền.

      Tử Thất Thất nhìn buông quả đấm xuống, khóe miệng tự chủ cười rộng.

      Chợt vươn đôi tay, áp tay vào hai gò má của để nâng đầu lên, sau đó nhìn hai mắt áy náy của , từ từ đến gần môi , chính mình hôn lên môi của .

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ cặp mắt trợn to.

      ấy thế mà lại chủ động hôn mình? Hơn nữa còn là khi mình có uy hiếp ra lệnh cho ấy.

      ngốc quá…” Tử Thất Thất tựa như mắng vậy, hơn nữa vào giờ phút này trong lòng lại cảm thấy lớn như vậy cũng chỉ là người đàn ông vô cùng đáng , cho nên cười với “Tại sao phải xin lỗi, mỗi người cũng có thời điểm hoài nghi người khác, tựa như em mới vừa nãy đây, vô cùng hoài nghi ở sau lưng em có hay tìm người phụ nữ khác, cho nên em mới bắt thề a, mà sao lại thẳng thắn hỏi em, ở sau lưng em điều tra, như vậy lên đối với em so với những người khác hoàn toàn giống nhau, xem em như người nhà thân thiết nhất, cho nên để đáp trả thẳng thắn của , em cho phần thưởng đặc biệt nhất!” xong, tiếp tục giữ mặt của , lần nữa hôn lên môi của .

      Mặc Tử Hàn nhận lấy nụ hôn của , trái tim chợt bùm bùm nhảy loạn, quả giống như là tình đầu tiên của con trai mới trưởng thành, mặt cũng nung đỏ lên.

      Phần thưởng đặc biệt nhất?

      ràng phải làm sai sao? Tại sao còn thưởng cho ? Người phụ nữ này lại làm chuyện gì ngoài dự đoán của đây? Trong đầu rốt cuộc chứa những gì? thân thể của rốt cuộc có gì đặc biệt? Tại sao… Càng lúc càng làm thêm ?

      “Tốt lắm, hiểu lầm được giải tỏa, cũng phải xin lỗi, chỉ là… Mới vừa rồi Tiểu Lam cùng Mặc Thâm Dạ quen biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Hơn nữa tại sao lúc nãy lại khẩn trương như vậy? Còn có… Ưm…”

      Lời Tử Thất Thất còn chưa hết, Mặc Tử Hàn đột nhiên hôn lên môi của , ôm chặt lấy thân thể , cũng nghiêng người chuyển hướng giữa giường, tiếp theo lật người đè , bắt đầu giở trò.

      “Ưm… Mặc… ưm… Tử Hàn… ưm… mau… Buông ra… ưm…” Tử Thất Thất bị bá đạo hôn, căn bản là có cách nào thuận lợi ra câu .

      đủ… đủ…” Mặc Tử Hàn điên cuồng hôn, giống như khống chế hưng phấn mà , “ đủ… đủ… Phần thưởng em cho đủ… còn muốn… Cho thêm…”

      Như vậy hôn mãnh liệt giống như ma túy dạng, khi dính vào, lập tức nghiện.

      Muốn nụ hôn của , muốn dịu dàng, ngọt ngào lại chủ động hôn… Loại cảm giác đó là quá mức tuyệt vời, làm cho tế bào toàn thân của trong nháy mắt bành trướng, làm cho như lâm vào điên cuồng muốn chiếm lấy .

      “Đợi chút, Mặc Tử Hàn, chờ chút… Chờ chút!” môi Tử Thất Thất trong nháy mắt buông thả, vội vàng hốt hoảng , sau đó dùng lực khước từ lồng ngục của .

      Hơi thở Mặc Tử Hàn rối loạn, giống như Bạo Tẩu hùng sư, bàn tay lung tung cởi y phục người , vội vàng đem thân thể phủ lên, còn lại hai cơ thể trần kích thích.

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất…” hốt hoảng kêu tên của , đè nén xúc động của mình, chống thân thể của mình nhìn “ Có thể hôn lại cái ? muốn em lại chủ động hôn … Thêm cái!”

      Tử Thất Thất nhìn hai mắt mong đợi của , nhìn ánh mắt khẩn cầu của , khóe miệng khỏi mỉm cười, đôi tay từ từ vòng quanh cổ , sau đó khẽ dùng sức đè đầu của , đem môi dán vào môi của mình, mà môi của hơi mở ra, nhàng ngậm múi môi dưới của , nhả ra nuốt môi vào.

      Mặc Tử Hàn cũng vụng về phối hợp với , nhàng ngậm môi của , giống như thưởng thức món điểm tâm ngọt rất ngon, từng nhịp từng nhịp đóng mở, sau đó từ từ sâu hơn, từ từ xâm nhập, tiếp theo ôm thân thể hơi gầy của , hai người từ từ đem vị trí đổi cho nhau, để cho nằm rạp người của , lại dùng tay của mở hai chân của ra, chính mình cưỡn hông của , dán chặt vật của mình.

      Tử Thất Thất cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới, đột nhiên hốt hoảng rời khỏi môi của muốn làm gì?”

      Mặc Tử Hàn hơi thở rối loạn, nhưng hai mắt lộ ra tia nhìn vô cùng tà ác, tà ác mỉm cười “Bảo bối, bằng hôm nay chúng ta hãy thử chút OOXX , do em chủ động!”

      OOXX?

      Nữ nam dưới?

      Còn do chủ động?

      … Em cần!” hốt hoảng cự tuyệt, muốn rời khỏi thân thể của .

      Nhưng là Mặc Tử Hàn lại dùng hai tay của mình bắt được vòng eo mảnh khảnh của , để cho cách nào nhúc nhích.

      buông em ra!” Tử Thất Thất hốt hoảng hô to.

      “Bảo bối, ra chuyện này cũng giống như bình thường, chỉ là vị trí thay đổi thôi!” Mặc Tử Hàn thủ thỉ thù , phía dưới hơi mè nheo, tìm vị trí chính xác.

      “Em muốn, em muốn, tóm lại em muốn! mau buông em ra, để cho em xuống, đừng đụng em, …” Tử Thất Thất chợt trợn to cặp mắt, cũng đồng thời hé miệng, sợ hãi kêu, “A ——”

      Mặc Tử Hàn sâu tiến vào, cho đến chỗ sâu nhất.

      “Khốn kiếp… Đại khốn kiếp… Cái người này… A… Tên lường gạt…” Tử Thất Thất ngừng mắng, xen lẫn tiếng kêu trong đó.

      giống như trước kia, chỉ gạt người, ràng giống nhau!

      Về sau tuyệt đối tin tưởng nữa rồi, hơn nữa… để cho được voi đòi tiên, tên khốn kiếp này là tên ngốc đại sắc lang.

      “A…”

      Bên trong phòng thanh ngừng, lần nữa trình diễn trò chơi hôm qua…

      ***

      Nhà khách

      Phòng số 107

      Phương Lam nhàn nhã ngồi ở giường, trong tay cầm máy ipad model mới nhất, điều tra chút tin tức quan trọng, mà điện thoại đặt ở đầu giường phát ra nhạc chuông kỳ quái:

      “Ai nha má ơi, lửa cháy đến nơi rồi, việc lớn tốt rồi… Ai nha má ơi, đại ổn, mau tới đây nhìn chút…”

      Nghe được thanh mình ghi , Phương Lam đột nhiên trợn to hai mắt, tranh thủ đem ipad trong tay ném lên giường, sau đó đưa cánh tay thon dài của mình ra, lấy điện thoại đầu giường ra, nhìn báo thức nhắc nhở của mình.

      Trời ơi!

      Hôm nay là mùng bảy tháng bảy?

      Hỏng bét, thuốc của Thiên Tân sắp hết, phải đem thuốc đưa cho nó mới được, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay thuốc nhóc ăn so với trước kia cũng giống nhau, vậy mới chú ý tới, nhóc uống loại thuốc tại, dược hiệu từ từ giảm bớt rồi.

      “Đáng chết, đồ đầu heo Phương Lam đáng chết, sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất đây?” dùng sức gõ cái đầu của mình cái, nhíu chặt chân mày, bắt đầu lo lắng.

      nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, cũng mùng bảy tháng bảy rồi, thêm hai tháng nữa chính là ngày sinh nhật của Thiên Tân, mà tất cả bác sĩ đều phán quyết Thiên Tân, nó nhất định sống quá bảy tuổi, chính bản thân cũng rất ràng, nếu như thân thể Thiên Tân dùng thuốc giảm đau, sớm khó chịu đến nỗi thể nghỉ ngơi và làm việc bình thường được rồi. Loại thuốc này mặc dù có thể làm cho bề ngoài nhóc giống như người bình thường, nhưng lại hoàn toàn thể thay đổi suy yếu bên trong cơ thể của nó, mà bây giờ ngày giờ còn nhiều lắm, nhưng lại còn ở nơi này nhàn nhã tự tại giết thời gian.

      “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!” Mỗi lần mắng là lần hung hăng gõ lên đầu mình cái.

      Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!

      Cư nhiên nghiên cứu nhiều năm như vậy, cũng có nghiên cứu ra phương pháp có thể trị hết bệnh cho Thiên Tân, ngu ngốc như vậy, làm giáo sư như thế nào? Còn phải là muốn trơ mắt nhìn Thiên Tân từ từ vào con đường chết?

      “Ai…” sâu than thở, mặt ủ rũ chau mày.

      Việc bây giờ có thể làm, cũng chỉ biết đưa thuốc cho nhóc, để cho nó giảm bớt thống khổ.

      “Thiên Tân… Mẹ Tiểu Lam thực xin lỗi con… Mẹ vô dụng… xin lỗi…” tay nắm chặt điện thoại di động, sau đó ngã lên giường, dùng đệm chăn che đầu của mình, ở bên trong mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.



      Tập đoàn King

      Lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc

      Mặc Tử Hàn chăm chú nhìn văn kiện bàn, muốn nhanh chóng xử lý tốt những chuyện này, sau đó lập tức về nhà cùng Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân, nhưng những thứ văn kiện phiền lòng này ngừng tăng lên, thư ký ngừng đưa vào, để càng thêm phát bực.

      Sớm biết như vậy cũng cần thống nhất công ty làm gì, bận rộn thời gian dài như vậy, vẫn chưa có ổn định lại!

      Đáng chết!

      “Linh Linh linh… Linh Linh linh…”

      Điện thoại đặt ở bàn làm việc đột nhiên vang lên, phiền não đưa tay cầm lấy, hai mắt nhìn chằm chằm văn kiện buồn liếc qua màn hình điện thoại, trực tiếp để lên tai của mình nghe:

      “Alo?” lạnh giọng.

      “Chào! Tổng giám đốc Mặc, còn nhận ra giọng vừa ngọt ngào vừa đáng của tôi ? ”

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ trợn to hai mắt, lập tức thả văn kiện trong tay ra.

      “Phương Lam?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 222: muốn sống, nhưng ai có thể tới cứu !



      “Phương Lam?”

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc mở miệng, nghĩ tới chủ động gọi điện thoại tìm mình? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy?

      là quá tốt, ra là Tổng giám đốc Mặc vẫn còn nhớ giọng của tôi nha? Quả nhiên giọng ngọt ngào cũng có nhiều điểm có lợi, ha ha ha…” Phương Lam đắc chí cười.

      Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi lạnh như băng.

      chủ động gọi điện thoại tìm tôi, có chuyện gì?” lạnh lùng chất vấn.

      ra cũng có chuyện lớn gì…, chỉ là muốn gặp thôi!”

      “Gặp tôi?”

      sai!”

      Mặc Tử Hàn nghi ngờ.

      biết lùng bắt , lại còn dám đưa tới cửa? Rốt cuộc mưu gì? lại muốn giở trò gì?

      muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng, thể trong điện thoại mà nhất định phải gặp mặt sao?” thử dò xét hỏi.

      sai, là quá thông minh, tôi chính là có chuyện rất quan trọng thể trong điện thoại, cho nên nhất định muốn gặp chuyện được sao? Chỉ là… có thể cần dài dòng lãng phí hơi sức của tôi, chỉ cần có gặp tôi hay thôi!”

      …”

      Mặc Tử Hàn mới vừa mở miệng, Phương Lam lập tức cắt đứt lời của , cũng vội vàng , “Tôi cảnh cáo , nếu đến gặp tôi nhất định phải hối hận!”

      “Tôi hối hận? Buồn cười…” châm chọc.

      “A…” Phương Lam châm chọc cười khẽ, sau đó vô cùng nghiêm túc , “Nếu như tôi muốn với chuyện của Thiên Tân, còn có thể cười sao?”

      Thiên Tân?

      Mặc Tử Hàn đột nhiên khẩn trương.

      cái gì?”

      “Chắc tôi cần lặp lại cũng nghe !”

      “Chuyện của Thiên Tân là chuyện gì?” Mặc Tử Hàn chất vấn.

      “Nếu như muốn biết, hãy mình tới gặp tôi, tôi cho địa chỉ, nhất định phải nhớ được mang theo bất kỳ thủ hạ nào, chỉ có mình được tới!”

      “Được!” Mặc Tử Hàn lập tức đồng ý.

      “Vậy tôi chờ , bái bai!”

      Điện thoại lập tức cắt đứt, thanh tút tút phát ra làm cho người tôi cảm thấy phiền lòng.

      cảm thấy những lời ta vừa hề giống đùa giỡn, thái độ cường ngạnh cùng giọng điệu của cũng giống như giả vờ, nhưng rốt cuộc muốn gì với ? Chẳng lẽ có liên quan tới bệnh tình của Thiên Tân? ta có phương pháp cứu nó sao?

      cau mày, khuôn mặt lo lắng!

      Đáng chết!

      Bất kể ta muốn làm gì, cũng phải gặp ta, cho dù có nguy hiểm, cũng nhất định phải .

      “Leng keng… Leng keng…”

      Điện thoại trong tay đột nhiên truyền đến tiếng báo tin nhắn, vội vàng mở tin nhắn ra, nhìn thời gian cùng địa chỉ, sau đó nhấc điện thoại bàn lên gọi cho thư ký của mình.

      “Tổng giám Đốc Mặc, ngài có cái gì phân phó sao?” trong điện thoại truyền đến giọng ngọt ngào của người phụ nữ.

      hãy hủy tất cả lịch trình của buổi chiều nay , lập tức chuẩn bị xe, tôi có việc quan trọng cần gấp!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.

      “Dạ, Tổng giám Đốc Mặc, tôi làm ngay!”

      Mặc Tử Hàn nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó hoàn toàn để ý tới đống văn kiện bàn, cầm áo khoác, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

      ***

      Bên trong KFC

      Phương Lam ngồi ở chiếc bàn vừa ăn vừa ngó ra ngoài cửa kính, những chỗ đông người như vậy chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa tiếng ồn xung quanh cũng rất thích hợp để chuyện vì có ai chú ý, nhưng liệu ta có tới ?

      Quả nhiên!

      Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến! Mặc Tử Hàn xuất ở ngoài cửa lớn, vội vã tới, cũng vội vàng nhìn xung quanh, tìm .

      “Này! Tổng giám đốc Mặc, tôi ở chỗ này, I’m here!” Phương Lam thả cánh gà trong tay ra, dùng bàn tay trơn bóng vẫy vẫy .

      Mặc Tử Hàn nghe được giọng của , đột nhiên quay đầu, nhìn thấy , sau đó hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm , sải bước tới gần, ngồi đối diện với .

      Phương Lam cười tươi, đầu tiên là uống ngụm cola, sau đó dùng khăn giấy lau chùi hết mỡ tay, cười , “Tổng giám đốc Mặc quả nhiên thần tốc, tôi mới vừa cúp điện thoại vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, xuất trước mặt tôi, chẳng lẽ lại len lén tu luyện trong… Lăng Vi Ba Bộ?”

      Trán Mặc Tử Hàn nổi gân xanh, lửa giận từ từ lên cao.

      tìm tôi, rốt cuộc muốn chuyện gì?” lạnh giọng chất vấn, chân mày nhăn lại.

      Quả nhiên giọng điệu của ta và Thiên Tân giống nhau như đúc, nhưng là tâm tính của hai người lại hoàn toàn bất đồng, ta muốn đùa giỡn với , chỉ muốn tìm hiểu về . Tại sao lại ở bên cạnh Tử Thất Thất lâu như vậy? Rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì?

      Phương Lam nghe được , nhìn bộ dáng nghiêm túc của , tâm trạng vui vẻ của đột nhiên biến mất.

      nghiêm mặt, sau đó cầm túi xách bên cạnh, lấy ra lọ thuốc màu hồng đặt lên bàn, sau đó nghiêm túc , “Đây là thuốc của Thiên Tân, cầm cho nó, nó mỗi ngày uống ba lượt mỗi lượt ba viên, nhất định phải đúng liều lượng!”

      Thuốc?

      Mặc Tử Hàn nhìn hộp thuốc bàn, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến mặt của .

      “Đây là do bào chế?” hỏi.

      sai!”

      “Thuốc của Thiên Tân chính là loại này?”

      !” Phương Lam phủ nhận, sau đó vẻ mặt thành , “Đây là do tôi mới nghiên cứu, liều lượng so với trước đây tăng lên vài lần!”

      “Có ý tứ gì?” Mặc Tử Hàn hỏi tới.

      “Ý tứ chính là thuốc lúc trước thể giảm bớt đau khổ của Thiên Tân, ngày ngày đều ở cùng nó, phải là có phát thay đổi của nó chứ? biết sức khỏe của nó ngày càng giảm sút bệnh tình ngày càng nghiêm trọng sao?”

      Mặc Tử Hàn chau mày, hoàn toàn bị trúng.

      “Vậy tôi hỏi thuốc này có hiệu quả gì?”

      “Chỉ có giảm bớt đau đớn cho nó, hiệu quả giống thuốc tê làm cho nó cảm thấy đau đớn nhưng thể trị được bệnh của nó!” Phương Lam nghiêm túc giải thích.

      Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt nghiêm túc của , trong lòng có rất nhiều vấn đề nghi vấn muốn hỏi , biết là ai, tại sao lại biết Mặc Thâm Dạ, muốn biết xông vào nhà tù làm gì, đợi chút, đợi chút… rất muốn biết, ra là…

      “Tôi có thể hỏi vấn đề nữa ?” lạnh giọng mở miệng.

      Phương Lam nhìn hai mắt thâm thúy của , chân mày khỏi hơi chau lại.

      có thể hỏi, nhưng mà tôi nhất định phải trả lời!” giảo hoạt .

      “Được, vậy tôi hỏi , bắt đầu từ lúc nào pha chế thuốc cho Thiên Tân, tìm cách chữa bệnh cho nó chưa?”

      “Tôi dĩ nhiên tìm, tôi cùng Thất Thất mỗi ngày đều tìm!”

      “Tôi phải ý này!”

      “Vậy ý của là gì?” Phương Lam nghi ngờ.

      “Ý của tôi là, từng tìm thấy người sống nào có trái tim phù hợp với Thiên Tân chưa?” Mặc Tử Hàn .

      Phương Lam khiếp sợ!

      kinh ngạc nhìn , trầm mặc .

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mặt , quan sát phản ứng của , trong lòng có đáp án bảy tám phần.

      Cho dù ai cũng biết, tìm trái tim người sống, so với tìm trái tim người sắp chết cũng dễ dàng hơn nhiều, mà và Thất Thất thương Thiên Tân như thế, thể nào chưa từng có ý nghĩ như vậy, hơn nữa giống Thất Thất, Thất Thất rất chính trực, lương thiện, lại rất tà ác, thần bí, vừa vặn có cùng tư tưởng như , ở trong mắt bọn họ, trừ người quan trọng nhất ra, tánh mạng của người nào đều quan trọng, ai sống ai chết đều liên quan, cho nên có thể xác định nữ nhân này nhất định cùng Tử Thất Thất vì Thiên Tân tìm trái tim của người sống phù hợp với Thiên Tân.

      “Trả lời tôi!” ra lệnh.

      Chân mày Phương Lam sâu nhíu lại.

      “Cái vấn đề này, tôi thể trả lời !”

      “Tại sao thể? Chẳng lẽ tìm kiếm qua?” Mặc Tử Hàn chất vấn.

      “Đúng thế nào? đúng thế nào?” Phương Lam hỏi ngược lại.

      “Nếu như là đúng, vậy hãy cho tôi biết, tìm nhiều năm như vậy, có phải hay tìm được người có trái tim phù hợp với Thiên Tân? Đó là ai? nơi nào?” Mặc Tử Hàn liên tiếp chất vấn, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm , toàn thân tản mác ra khí thế cho ai cự tuyệt .

      “Kể cả tôi có tìm được tôi cũng cho biết!” Phương Lam trả lời.

      “Quả nhiên…” Mặc Tử Hàn thất vọng đau khổ.

      Quả nhiên hỏi là lựa chọn chính xác, quả nhiên đoán có sai, ở thế giới này vẫn có người có trái tim thích hợp với Thiên Tân.

      Rốt cuộc cũng có hi vọng, Thiên Tân được cứu rồi!

      cho tôi biết, người đó là ai? bây giờ ở đâu!” cáu kỉnh chất vấn, thanh vô cùng lạnh lùng.

      “Tôi , tôi cho biết!” Phương Lam cự tuyệt.

      “Tại sao? phải cũng muốn cứu Thiên Tân sao? phải là bởi vì muốn cứu nó, cho nên mới phải điều tra sao? Như vậy tại sao còn sớm để cho nó có thể làm phẫu thuật, tại sao lại để nó phải chịu đựng đau đớn như vậy?” Mặc Tử Hàn tức giận chất vấn.

      Hai tay của Phương Lam nắm chặt thành quả đấm, tức giận từ trong đáy lòng lên cao.

      “Bởi vì tôi thể làm như vậy!” giọng trả lời, sau đó kiên định , “Tôi rất muốn cứu Thiên Tân, coi như dùng trái tim người sống, coi như để cho tôi giết người, tôi cũng quan tâm, nhưng mà tôi lại thể làm trái với ý nguyện của Thất Thất và Thiên Tân, hai người bọn họ muốn tôi làm vậy, bọn họ đều hi vọng dùng phương pháp tàn nhẫn này, nếu tôi cố tình làm Thất Thất hận tôi cả đời, Thiên Tân cũng đồng ý tiếp nhận trái tim đó, càng tiếp nhận giải phẫu, cho nên tôi thể làm như vậy… Cũng thể cho biết!”

      Mặc Tử Hàn nghe xong…, mặc dù lòng có tức giận, nhưng mà đối với tình huống khó xử này của vô cùng đồng cảm, bởi vì chính mình cũng đứng lập trường này.

      “Hôm nay tôi chỉ tới đây thôi, tôi cảnh cáo , nếu để Thất Thất gặp nguy hiểm tôi mang ấy , đây là cơ hội cuối cùng tôi cho , phải biết quý trọng cơ hội này!” Phương Lam xong, lập tức đứng lên.

      “Đợi nào…!” Mặc Tử Hàn gọi lại.

      Phương Lam hoàn toàn để ý đến giọng của , tiếp tục bước .

      Mặc Tử Hàn tức giận đột nhiên đứng lên, gầm chất vấn, “ cho tôi biết người kia ở đâu? cho tôi biết là ai!”

      Phương Lam tiếp tục sải bước rời .

      Mặc Tử Hàn dùng sức nắm chặt quả đấm, đột nhiên bước nhanh đuổi theo , Phương Lam đoán được hành động của , khóe miệng nâng lên nụ cười tà ác, đưa tay bắt lấy hai người ăn Hambuger đẩy về phía .

      Mặc Tử Hàn nhanh chóng lui về sau, hai người kia trực tiếp ngã xuống mặt đất, Phương Lam thừa dịp này chạy nhanh ra cửa chính sau đó ngồi lên chiếc xe taxi chuẩn bị trước, thuận lợi chạy trốn.

      “Đáng chết!” Mặc Tử Hàn mắng, nhìn chằm chằm chiếc taxi đó.

      vất vả tìm được hi vọng, buông tha như vậy, muốn bắt được người phụ nữ này, nhất định phải ép ta ra người có trái tim phù hợp với Thiên Tân, nhất định phải cứu nó…

      ***

      Gần tối.

      Mặc Thiên Tân trốn ở trong phòng của mình, đầu đầy mồ hôi ngồi cạnh tủ đầu giường, đôi tay khẽ run cầm chiếc túi sách , đổ tung những vật dụng bên trong ra, với lấy lọ thuốc nhưng bên trong rỗng còn viên thuốc nào.

      Làm thế nào?

      Cậu từng ngụm từng ngụm hô hấp, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch khô khốc, mà ngực bên trái lòng lại đau nhức, giống như có ngàn vạn con dao đâm vào trái tim cậu.

      là đau… là đau…

      Đau đớn như vậy là lần đầu tiên cậu nếm trải, bình thường dưới tác dụng của thuốc cậu chỉ mơ hồ cảm thấy đau, nhưng là bây giờ có thuốc, thể nào giảm cơn đau của cậu.

      “Mẹ… Mẹ…” Cậu giọng nỉ non, thân thể từ từ nghiêng té xuống đất.

      “Mẹ… Mẹ…” Cậu cứ lặp lặp lại, đau đớn ngày gia tăng, nước mắt ngừng rơi xuống, cậu nghẹn ngào nỉ non, “Mẹ… Mẹ… Mẹ… Mẹ…”

      Cậu muốn chết. Cậu muốn phải đau đớn đến chết.

      Cậu muốn chết!

      Cậu muốn chết!

      Cậu còn muốn cùng mẹ trò chuyện, cậu còn muốn sống cùng ba thời gian nữa, cậu còn muốn trông thấy mẹ tiểu Lam, mà tâm nguyện cuối cùng của cậu còn chưa hoàn thành. Cậu vất vả có thể để cho ba cùng mẹ ân ân ái ái ở cùng nhau, cậu còn muốn hưởng thụ thêm chút hạnh phúc bây giờ, cậu còn muốn, còn muốn… Ông trời, con cầu xin ông, con van cầu ông, cho con thêm chút xíu thời gian, để cho con có thêm chút thời gian, ngày cũng tốt, giờ cũng được, xin cần để cho con chết ngay bây giờ, ít nhất để cho con với ba mẹ câu cuối cùng, ít nhất cũng để cho con tuấn nằm ở giường, mà phải thê thảm nằm mặt đất, như vậy làm mẹ thương tâm, làm mẹ đau đớn khổ, làm mẹ khóc thầm… Van xin ông, ông trời, cầu xin ông, để cho con có thể chết cách nhàng cần nhếch nhác như bây giờ được ?

      “Mẹ… Ba…” Cậu nghẹn ngào nỉ non, hai mắt mơ hồ nhìn cửa phòng, trong lòng chợt ra ham muốn, nước mắt càng thêm mãnh liệt, mà đôi môi tự chủ được liền phát ra thanh cầu cứu, “Cứu con… Mẹ… Ba… Cứu con… Thiên Tân rất đau… Thiên Tân rất thống khổ… Thiên Tân muốn chết… Thiên Tân muốn chết a… Mẹ… Ba… Mẹ… Ba…”

      Vốn cậu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà tại thời khắc cuối cùng này, quả nhiên cậu vẫn rất tham sống…

      muốn chết!

      Cậu phải sống, muốn tiếp tục sống…

      Ai có thể cứu tôi? Có ai có thể tới cứu tôi ?

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, cậu giống như thấy được tia hi vọng, bàn tay bé đưa về phía cửa phòng, nhưng lại có hơi sức để bò, đừng chi là gào thét.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Ba tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là thanh trầm thấp của Mặc Tử Hàn “Thiên Tân? Con ngủ chưa? Thiên Tân? Thiên Tân?”

      “Ba…” Mặc Thiên Tân dùng hết hơi sức cuối cùng giọng nỉ non, mà trái tim đau đớn.

      Chợt, hai mắt cậu đột nhiên tối sầm, thân thể nho trong nháy mắt động đậy, giống như chết… lẳng lặng nằm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 223: Cơn ác mộng triền miên, Tử Thất Thất hoảng sợ vô cùng!



      Ngoài cửa phòng

      Chân mày Mặc Tử Hàn hơi nhíu lên, hai mắt liếc nhìn Thổ Nghiêu vẫn đứng ở trước cửa.

      “Tiểu thiếu gia vào bao lâu rồi?” hỏi.

      “Ba phút trước!” Thổ Nghiêu trả lời.

      Ba phút?

      Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu chặt lại. Nếu như mới vào được ba phút, thể ngủ nhanh như vậy được, mà gọi suốt từ nãy giờ cũng có ai đáp lại, chẳng lẽ…

      “Mở cửa, nhanh lên chút mở cửa!” đột nhiên hốt hoảng ra lệnh, cả khuôn mặt lo âu bất an.

      Thổ Nghiêu lập tức tiến lên bước, bàn tay nắm tay nắm cửa, dùng sức vặn, nhưng lại vặn ra, hốt hoảng lập tức lui về phía sau bước, sau đó đột nhiên đạp mạnh vào cửa, dùng toàn lực đạp vào cánh cửa đóng chặt.

      “Rầm ——” tiếng, cửa phòng bị phá vỡ.

      Mặc Tử Hàn hốt hoảng vào phòng, lập tức thấy Thiên Tân té xỉu mặt đất, bênh cạnh cậu là đống hỗn độn.

      “Thiên Tân!” hốt hoảng kêu, nhanh chóng chạy tới, ôm chặt lấy con, cẩn thận đặt cậu lên giường.

      “Nhanh gọi bác sĩ!” ra lệnh.

      “Dạ!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.

      Mặc Tử Hàn khẩn trương nhìn khuôn mặt nhắn của Mặc Thiên Tân trắng bệch, nhìn đôi môi cậu khô khốc, bộ dạng giống như chết.

      “Thiên Tân… Thiên Tân… Thiên Tân…” ngừng gọi to, đôi tay ngừng lắc lắc thân thể nho , dám dùng quá sức, bởi vì sợ cậu bị thương.

      Chợt!

      nhớ tới lọ thuốc của Phương Lam.

      vội vã từ trong túi lấy ra lọ thuốc màu hồng, lấy ba viên bỏ vào miệng Thiên Tân dùng sức nâng cằm cậu lên để cho cậu nuốt thuốc xuống.

      “Thiên Tân, con được có chuyện gì đó!” nắm chặt bàn tay nhắn của con, giọng run run rẩy, “Con sao đâu, sao đâu, con nhất định có chuyện gì… Ba làm cho con sống lâu trăm tuổi, ba nhất định cứu con cho nên con có chuyện gì đâu, Ba tuyệt đối cho phép con có chuyện gì… Thiên Tân… Thiên Tân… Con ngàn vạn lần thể có chuyện!”

      sợ hãi theo dõi gương mặt của con, trông nó trắng như tờ giấy.

      muốn mau tìm được trái tim thích hợp trái tim cho nó, muốn nó sớm được làm phẫu thuật, bất kể, tìm được người có trái tim thích hợp, dù cho có đồng ý hay nhất định cho phép con trai của mình chết, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, cho phép nó chết!

      “Đại ca, bác sĩ đến rồi!” Thổ Nghiêu rất nhanh gọi được bác sĩ tới.

      Bác sĩ cầm dụng cụ vội vã chạy tới bên giường, bắt đầu kiểm tra cho Mặc Thiên Tân, sắc mặt của Thiên Tân lúc này khôi phục lại nét hồng hào giống như say ngủ có ý tỉnh lại.

      “Như thế nào?” Mặc Tử Hàn đứng ở bên giường, vội vàng hỏi.

      Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra nhịp tim của Thiên Tân. Khuôn mặt ông u sầu, chân mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng trầm trầm thở dài, đồng thời lắc đầu cái.

      Mặc Tử Hàn nhìn thấy ông lắc đầu, đột nhiên lửa giận ngút trời, đôi tay bắt lấy cổ áo của ông ta, đem cả người ông ta xách lên, hung hăng chất vấn, “Ông lắc đầu là có ý gì? Tôi cho ông biết, nếu như ông dám ra những lời tôi muốn nghe tôi lập tức giết chết ông!”

      Bác sĩ nhìn thấy cơn thịnh nộ của , cùng với những lời lẽ đe dọa của toàn thân run rẩy mặt tái xanh.

      “Tôi tôi…tôi tôi…tôi cố hết sức!” Ông câm lặng làm thinh xong, trái tim đập mạnh.

      Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm ông ta, đôi tay dùng sức nắm chặt cổ áo của ông ta, hận được lập tức giết tên lang băm đáng chết này, để phát tiết lửa giận của bây giờ.

      “Mẹ… Mẹ!” Thiên Tân vẫn hôn mê nỉ non gọi.

      Mặc Tử Hàn nghe được giọng của cậu, vội vàng buông cổ áo của ông ta ra, xoay người tới bên giường, trấn định mình, giọng , “Thiên Tân, con tỉnh? Là ba, con mở mắt nhìn ba !”

      “Ba…?” Mặc Thiên Tân lặp lại, thanh ngừng run rẩy, sau đó chân mày nhíu lại, từ từ mở mắt, nhìn Mặc Tử Hàn.

      “Con có chết sao?” Cậu giọng mà hỏi.

      “Đứa ngốc, cho phép lung tung, ba để cho con chết, làm sao con có thể chết, về sau cho phép như vậy!” Mặc Tử Hàn cười cười, lấy tay nhàng vuốt ve hai gò má của cậu.

      Xem ra loại thuốc Phương Lam cho rất hữu hiệu, coi như là chỉ có thể giảm bớt nỗi thống khổ của con, nhưng so với tên lang băm này còn tốt hơn, chỉ là dù thuốc Phương Lam rất hữu hiệu, nhưng cũng muốn nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp cho Thiên Tân làm phẫu thuật, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm, cho nên muốn lập tức truy tìm Phương Lam, muốn từ miệng ép ra tung tích của người kia.

      “Ba!” hơi thở của Mặc Thiên Tân ổn định hơn rất nhiều.

      “Ba ở đây con muốn gì?” Mặc Tử Hàn giọng mà hỏi.

      “Mẹ đâu? Mẹ có thấy bộ dạng con té xỉu ?”

      có, mẹ con nhìn thấy, con yên tâm, ba cho mẹ con biết!”

      “Vậy tốt!” Mặc Thiên Tân an tâm, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Nhưng mà lại chợt khẩn trương cau mày, nắm chặt tay Mặc Tử Hàn, , “Ba, ba được cho mẹ, mẹ lo lắng lắm, con muốn mẹ lo lắng, con muốn mẹ đau khổ, con chỉ muốn thấy mẹ cười, thấy mẹ vui vẻ thôi.”

      Từ lúc cậu ra đời, trong 6 năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ vui vẻ hạnh phúc như vậy. Cậu muốn nụ cười của mẹ biến mất, càng muốn thấy dáng vẻ mẹ cố kiên cường trong 6 năm qua, mẹ quá mệt mỏi vì cậu, bất luận là tinh thần hay thể xác đều hao tổn rất nhiều vì cậu. Vất vả lắm mẹ mới tìm thấy hạnh phúc còn thống khổ như trước…Đây chính là nguyện vọng cậu luôn chôn giấu ở trong lòng!

      Hi vọng mẹ hạnh phúc! Tràn đầy hạnh phúc!

      “Ba biết rồi, con yên tâm, ba , đây là bí mật của hai ba con chúng ta!” Mặc Tử Hàn đồng ý, cũng nắm chặt tay của cậu.

      “Được!” Mặc Thiên Tân an tâm mỉm cười.

      Mặc Tử Hàn nhìn thấy nụ cười của con, trong lòng mơ hồ đau.

      quay sang nhìn Thổ Nghiêu cùng vị bác sĩ run rẩy đứng ở bên cạnh.

      “Các ngươi cũng ra ngoài !” lạnh lùng ra lệnh.

      “Dạ!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, đưa bác sĩ cùng ra ngoài.

      Mặc Tử Hàn quay đầu trở lại, nhìn sắc mặt của Mặc Thiên Tân, sắc mặt của nó chuyển biến tốt hơn rất nhiều, lúc nãy trông nó tái nhợt mà bây giờ đôi môi trở nên hồng nhuận hơn, trông giống đứa trẻ khỏe mạnh bình thường.

      “Đúng rồi!” Mặc Tử Hàn cầm lọ thuốc đầu giường đặt vào tay cậu, cẩn thận , “Đây là thuốc mẹ Tiểu Lam muốn ba đưa cho con, ấy mỗi ngày uống ba lần mỗi lần ba viên con nhất định phải nhớ uống, sau này đau nữa.”

      “Mẹ Tiểu Lam?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc lập lại, sau đó vội vàng hỏi, “Ba gặp mẹ Tiểu Lam rồi?”

      “Đúng, ba vừa mới gặp ấy!” Mặc Tử Hàn trả lời.

      “Mẹ Tiểu Lam tại sao đích thân mang tới đây đưa cho con? Mẹ lo cho con sao, biết con có thuốc nhất định tự đưa tới mới phải nha?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, nhất thời tìm được cớ.

      Mặc Thiên Tân nhìn trầm mặc, khỏi hơi cau mày.

      “Ba, mẹ Tiểu Lam tại sao đến thăm con? Tại sao mẹ lại đưa thuốc cho ba?” Cậu nghi ngờ hỏi tới.

      “Bởi vì… ấy có chuyện rất quan trọng, cho nên tới được!” Mặc Tử Hàn dối.

      “Chuyện rất quan trọng?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ lặp lại.

      Trong lòng mẹ Tiểu Lam chuyện quan trọng nhất phải là chuyện của cậu và mẹ cậu sao? thể nào có chuyện gì so với hai người quan trọng hơn. Cho nên vừa rồi ba nhất định là dối. Nhưng tại sao ba lại dối? Tại sao lại muốn lừa gạt cậu? Chẳng lẽ mẹ Tiểu Lam phải là muốn tới mà là thể tới sao? Nhưng là tại sao lại thể tới đây? Đây là trong nhà họ Mặc, là nhà ba, là nhà của cậu và mẹ, như vậy cũng chính là nhà của mẹ Tiểu Lam, tại sao mẹ lại thể tới? Chẳng lẽ là mẹ xảy ra chuyện gì? Hay là vì nơi này quá nguy hiểm thể tới? Nếu như phải như vậy dù cậu ở đâu mẹ nhất định tự mình mang thuốc tới cho cậu.

      Là ngoài ý muốn sao?

      !

      Nếu như là ngoài ý muốn, dù có đánh gãy chân gãy tay, mẹ cũng nhất định đến thăm mình.

      Như vậy nhà họ Mặc là nơi rất nguy hiểm với mẹ sao?

      “Ba…” Cậu cứ miên man suy nghĩ sau đó nhàng gọi Mặc Tử Hàn.

      “Ừ?” Mặc Tử Hàn nhàng đáp lại, , “Chuyện gì?”

      “Con hỏi ba, có phải mẹ Tiểu Lam vì sợ ba nên mới dám đến thăm con ?” Cậu hỏi.

      Chân mày Mặc Tử Hàn hạ xuống, sau đó cười , “Làm sao ba biết chứ, nếu như mẹ con sợ ba… tại sao lại nhờ ba đưa thuốc cho con!”

      “Như vậy, nếu những lời ba , tại sao mẹ Tiểu Lam đích thân mang thuốc tới cho con. Mẹ luôn là người quan tâm tới bệnh tình của con nhất, chỉ cần liên quan tới bệnh của con mẹ chắc chắn tự mình tới đây. Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng khiến mẹ thể tự mình tới thăm con chút?” Mặc Thiên Tân nghiêm túc chất vấn, hai mắt nhìn chằm chằm vào .

      Mặc Tử Hàn nghe được những lời lập luận sắc bén của cậu, cách nào cãi lại, á khẩu, cũng có thể muốn lừa gạt con trai mình, tựa như cách đối xử với Thất Thất, muốn lừa gạt những người quan tâm nhất.

      “Ba…” Mặc Thiên Tân từ từ chống thân thể ngồi dậy, sau đó nhìn vào hai mắt , lại lần nữa hỏi, “Ba cho con biết, rốt cuộc tại sao mẹ Tiểu Lam đích thân tới đây? Tại sao mẹ Tiểu Lam thà bỏ rơi con cùng mẹ chứ chịu bước chân vào cửa nhà họ Mặc?”

      Chân mày Mặc Tử Hàn thể tiếp tục buông lỏng giản ra.

      cau mày, khẽ thở dài, nghĩ tới con trai của mình lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy, thân là ba như mình, là nên cảm thấy kiêu ngạo tự hào sao?

      sai, ba và mẹ Tiểu Lam của con có chút vấn đề, mẹ dám tới đây là vì sợ ba bắt được mẹ!” thẳng thắn thừa nhận với con.

      Bắt?

      Mặc Thiên Tân khỏi hơi có chút kinh ngạc.

      “Tại sao ba muốn bắt mẹ Tiểu Lam? Mẹ làm chuyện gì chọc tới ba sao? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ở nước mẹ bắt ba uống thuốc của mẹ cho nên ba…”

      “Cũng phải như vậy!” Mặc Tử Hàn phủ nhận cắt đứt lời cậu.

      “Vậy vì cái gì?” Mặc Thiên Tân hỏi tới.

      “Nguyên nhân này ba thể cho con biết. Cha chỉ có thể hứa với con ba nhất định làm tổn thương mẹ con!” Mặc Tử Hàn kiên định thề.

      Nghi vấn trong lòng Mặc Thiên Tân càng nặng nề hơn. Nhưng ba như vậy cậu còn có thể được gì đây?

      “Có ? Ba làm thương tổn mẹ Tiểu Lam? Ngay cả cọng tóc cũng tổn thương?” Cậu khẩn trương hỏi tới, chân mày nhíu lại.

      Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, tự chủ vươn tay nhàng vuốt ve hai gò má của cậu, sau đó , “Ba thề với con, ba chỉ muốn hỏi mẹ con số chuyện, tuyệt đối tổn thương ấy, ngay cả sợi tóc, ba cũng làm thương tổn!”

      Mặc Thiên Tân hơi an tâm, nhưng là chân mày cũng là có giản ra.

      Cậu biết cậu còn có thể sống được bao nhiêu ngày, cậu muốn gặp mẹ tiểu Lam, muốn chuyện với mẹ, đùa giỡn với mẹ như trước kia, hai người cùng đồng tâm khi dễ mẹ của cậu, sau đó bị mẹ cậu vung tay cốc đầu mấy cái. Trong tim của cậu, địa vị của ba mẹ là rất quan trọng, mà mẹ Tiểu Lam cũng rất quan trọng, có thể ví như tại cậu có ba cũng cảm thấy thương tâm bởi vì…cậu có hai người mẹ vô cùng thương cậu!

      Bởi vì có họ ở đây, cậu có thể vui vẻ như vậy, bởi vì có họ hết lòng chăm sóc, cậu mới có thể sống đến bây giờ.

      Mẹ Tiểu Lam!

      Con rất nhớ mẹ… Khi nào mẹ mới tới thăm con?

      Mặc Tử Hàn nhìn hai mắt con trai, rất ràng có thể thấy được địa vị của người phụ nữ ấy trong mắt nó. Xem ra, bất kể ta là người nào, bất kể ta có mục đích gì, bất kể ta có nguy hiểm cho địa vị của mình hay , cũng thể tổn thương người phụ nữ này, bởi vì ta rất quan trọng trong lòng hai mẹ con Thất Thất.

      “Thiên Tân, con vừa uống thuốc xong, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, nếu như con có chỗ nào thoải mái, nhất định phải cho ba biết, ngàn vạn lần thể gượng chống đỡ, biết ? Nếu như con muốn cho mẹ con lo lắng, phải biết tự chăm sóc mình tốt, hiểu chưa?” liên tục dặn dò.

      “Vâng con biết rồi!” Mặc Thiên Tân khẽ gật đầu.

      “Vậy con nghỉ ngơi , ba xem mẹ con chút!” Mặc Tử Hàn xong, liền nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của cậu, sau đó xoay người.

      “Ba, ba hứa với con được mẹ đâu nhé!”

      “Yên tâm , nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất…”

      “Tứ Mã Nan Truy!”

      Khóe miệng Mặc Tử Hàn hơi cười cười, Mặc Thiên Tân nhìn thấy ra khỏi phòng sau đó mới từ từ nằm xuống, mắt nhìn lên trần nhà cao.

      Trái tim hết đau, thân thể cũng có vấn đề gì, tốt quá… Mình vẫn còn sống.

      Nhưng liệu nó còn có thể sống được bao lâu? Trái tim này còn có thể đập được bao lâu nữa?

      Chợt, cậu nắm chặt lọ thuốc trong tay, mặt gợi lên nụ cười chua chát.

      sao… Tôi sợ… sao… Tôi sợ…”

      “Dù sao tôi thỏa mãn, tôi lấy được đầy đủ hạnh phúc, có chuyện gì… Tôi sao…”

      “Coi như mình phải chết ngay tức khắc, mình cũng muốn mỉm cười cho tới phút cuối cùng…”

      “Cuộc đời này… Mình cũng còn gì nuối tiếc!”

      Cậu giọng lầm bầm lầu bầu, sau đó khóe miệng khẽ run lộ ra nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt đen nháy tích tụ những giọt nước mắt chực lăn xuống.

      ***

      Phòng ngủ chính

      Tử Thất Thất từ buổi chiều cảm thấy mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng vô thức mà tiến vào trong mộng đẹp.

      Ở trong mộng, mặc chiếc váy màu trắng, trời rơi xuống vô vàn bông tuyết nhưng lại cảm thấy rét chút nào. vô thức về phía trước có mục đích. Con đường trước mặt giống như con đường bình thường. Nó cứ chạy thẳng mãi có điểm dừng…chợt truyền tới tai là giọng của Thiên Tân.

      “Mẹ… Mẹ… Mẹ…”

      Tử Thất Thất theo hướng phát ra thanh tiến tới, lớn tiếng gọi to “Thiên Tân con ở đâu? Thiên Tân… Thiên Tân con ở đâu? Trả lời mẹ ! Thiên Tân… Thiên Tân…”

      Đột nhiên phía trước mơ mơ hồ hồ phát ra vật thể đen nhánh, nghi ngờ cau mày, hốt hoảng chạy tới, khiếp sợ trợn to hai mắt.

      ra là cái vật thể đen nhánh đó là cỗ quan tài, mà ở trong quan tài là khuôn mặt trắng bệch của Thiên Tân, lẳng lặng nằm ở nơi đó!

      cần ————”

      đột nhiên hô to, từ trong cơn ác mộng thức tỉnh!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 224: Nụ hôn của em… Là khởi nguồn động lực của !



      Tử Thất Thất mở to đôi mắt tỉnh dậy, hơi thở của vô cùng rối loạn, trán đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa còn ngừng chảy ra, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, thân thể ngừng run rẩy.

      Tại sao lại mơ như vậy?

      Tại sao lại mơ thấy Thiên Tân nằm ở trong quan tài?



      Thiên Tân chết! Thiên Tân chết! Thiên Tân nó nhất định chết…

      muốn gặp Thiên Tân, muốn tận mắt chứng mộng mình là giả, là gạt người, là ngược lại.

      kích động vén chăn, luống cuống tay chân rời giường, vội vã chạy tới cửa phòng, run rẩy mở cửa, nhưng vừa khéo lại gặp Mặc Tử Hàn.

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cửa phòng mở ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng bệch của cùng với thân thể ngừng run rẩy.

      “Thất Thất!” kích động gọi , tới bên cạnh, nắm lấy bả vai khẩn trương , “Em làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao? Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Tại sao cứ run rẩy thế này? gọi bác sĩ, Hỏa Diễm… Hỏa Diễm, mau gọi bác sĩ…”

      ! Em sao, cần gọi bác sĩ, em sao!” Tử Thất Thất kích động nắm lấy tay , sau đó vô lực vùi đầu vào lồng ngực , tìm kiếm cảm giác an toàn, từ từ trấn định bản thân, khẽ , “Em mới mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ… Cơn ác mộng đáng sợ!”

      Ác mộng?

      Mặc Tử Hàn dùng hai tay ôm ra chặt thân thể run rẩy của , mà lúc này Hỏa Diễm vội vàng từ hành lang khác chạy tới.

      Mặc Tử Hàn thấy ta chạy tới, vội vàng ra dấu tay “dừng lại”.

      Cước bộ lập tức dừng lại, nhìn tay , cung kính khom lưng rồi lui ra.

      Mặc Tử Hàn dịu dàng ôm Tử Thất Thất, bàn tay to từ đỉnh đầu trượt theo mái tóc dài xuống bên hông, sau đó ngừng lặp lại động tác này, trấn an .

      “Đừng sợ, chỉ là cơn ác mộng thôi, có chuyện gì… có chuyện gì…” nhàng.

      “Nhưng em lo lắng cơn ác mộng kia trở thành , nếu trở thành làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Em muốn như vậy, em muốn chuyện đó xảy ra, em muốn… Em muốn… Em muốn…” Tử Thất Thất trong ngực hoảng sợ , người run rẩy lợi hại hơn.

      Mặc Tử Hàn vòng chặt cánh tay, ôm chặt lấy hơn, sau đó nghi hoặc , “Em mơ thấy ác mộng gì? Đáng sợ như vậy sao?”

      “Đúng vậy, đáng sợ, em mơ thấy…” Tử Thất Thất chần chờ dừng lại, nắm chặt vạt áo , , “Em mơ thấy Thiên Tân nằm ở trong quan tài… Em mơ thấy nó…” dừng lại, thủy chung cũng muốn ra chữ “chết” kia, giống như khi vừa ra chữ này, Thiên Tân chết.

      Mặc Tử Hàn nghe vậy, tay vuốt ve tóc liền ôm chặt lấy thân thể , sau đó kiên định bên tai , “ , Thiên Tân sao hết, người ta phải thường mơ đều ngược lại với sao? Thế nên Thiên Tân có việc gì, nó tuyệt đối có việc gì, em yên tâm , làm mọi thứ để Thiên Tân sống khỏe mạnh!”

      Tử Thất Thất nghe , hai tay cũng ôm chặt lấy .

      Nếu…

      là nếu…

      Nếu tìm được trái tim người sống thích hợp với Thiên Tân, có thể cứu Thiên Tân, vậy … Còn kiên trì với niềm tin của bản thân nữa ? có thể phản đối được nữa ? còn có thể làm được ư?

      “Em muốn xem Thiên Tân!” khẽ rồi đẩy ra, tựa như trốn tránh dám nhìn vào mắt .

      Mặc Tử Hàn thấy muốn , vội vàng bắt lấy tay .

      “Đừng !” hô lên.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhíu mày, hờ hững ngẩng đầu, “Tại sao để em ?”

      “Bởi lúc đưa Thiên Tân về, nó ngủ, đừng quấy rầy nó nữa!” Mặc Tử Hàn bình tĩnh , hoàn mĩ che dấu bối rối trong lòng mình.

      Tuy rằng Thiên Tân uống thuốc khá hơn nhiều, nhưng dẫu sao mới hôn mê tỉnh lại, thân thể còn yếu, nếu tại Tử Thất Thất nhất định phát khác thường của nó, thế nên thể để , đồng ý Thiên Tân, cho biết chuyện nó hôn mê, càng thể để phát .

      Tử Thất Thất nhìn dáng vẻ của , có chút nghi ngờ, nhưng lại tìm ra được sơ hở nào cả, cho nên lòng nghi ngờ cũng quá lớn.

      nhìn nó? Nó có chuyện gì chứ?” khẳng định hỏi lại.

      “Nó lúc này rất tốt, có việc gì cả, em yên tâm , bảo Thổ Nghiêu trông chừng nó rồi, nếu nó có chuyện gì nhất định cậu ta báo cho chúng ta biết!” Mặc Tử Hàn mỉm cười trấn an .

      Tử Thất Thất từ từ yên tâm, thân thể run rẩy cũng dần dần dịu .

      Có lẽ giống như , mộng trái ngược với thực tế, thể dùng mộng để phán đoán cuộc sống thực tại.

      “Đúng rồi, Thất Thất, có chuyện muốn hỏi em, chúng ta vào nhà !” Mặc Tử Hàn thấy bình tĩnh trở lại, rồi lại lập tức lâm vào trầm tư, cho nên vội vàng sang chuyện khác, muốn phân tán thần kinh căng thẳng của .

      Tử Thất Thất nhìn , khỏi có chút nghi hoặc.

      Có việc?

      Chuyện gì?

      “Được!” đồng ý, sau đó xoay người, cùng vào phòng.



      Trong phòng ngủ

      Hai người cùng ngồi xuống giường, đối diện nhau.

      muốn hỏi em cái gì?” Tử Thất Thất tò mò hỏi.

      ra…” Mặc Tử Hàn chần chờ, chân mày khẽ nhăn, sau đó , “ muốn hỏi em, em có biết Phương Lam tại ở đâu ?”

      Tiểu Lam?

      Tử Thất Thất trở nên càng nghi ngờ.

      tìm tiểu Lam làm gì?” khẩn trương hỏi.

      chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ta!” Mặc Tử Hàn hàm hồ trả lời.

      muốn hỏi ấy cái gì?” Tử Thất Thất theo sát nghỉ.

      “Cái này…” Mặc Tử Hàn kéo dài thanh , sau đó tiếp đoạn sau.

      muốn biết rất nhiều nhiều nữa, nhưng tại vô cùng cấp bách chính là chuyện Thiên Tân, nhưng mà lại thể với tìm Phương Lam là vì ép tìm người thích hợp với Thiên Tân làm phẫu thuật, cũng thể là vì hỏi chuyện ta với Mặc Thâm Dạ, bởi vì muốn lừa gạt , muốn dối .

      Tử Thất Thất nhìn đôi mắt do dự của nghi ngờ trong lòng liền lớn hơn.

      “Rốt cuộc là chuyện gì? muốn hỏi tiểu Lam cái gì? Em từ lớn lên với ấy, chuyện của ấy em đều biết hết, bằng hỏi em!” đổi lại cách , muốn ra.

      Chân mày Mặc Tử Hàn càng chau càng chặt, đột nhiên thở dài!

      “Ai…”

      bất đắc dĩ , “Thất Thất, muốn lừa dối em, nhưng chuyện này thể cho em biết, nhưng mà cam đoan với em, tìm ta cũng phải muốn thương tổn ta, chỉ muốn hỏi chút chuyện quan trọng, nếu em biết ta ở đâu, xin em cho biết!”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng nghiêm túc của , dường như là chuyện vô cùng trọng yếu nào đó, hơn nữa có phái người tìm, ngược lại trực tiếp tới đây hỏi , vậy nhất định là vô cùng gấp gáp, nhưng mà, là chuyện gì mới được? rất muốn biết, với lại cũng rất lo lắng. Tiểu Lam nha đầu kia lần trước xông vào Mặc gia, nhất định chọc tức giận cực kỳ, hơn nữa hai ngày trước Mặc Tử Hàn còn nhắc tới chuyện ấy biết Mặc Thâm Dạ, mà em hai người bọn họ vốn thủy hỏa bất dung, nếu tiểu Lam biết Mặc Thâm Dạ, vậy ấy phải là địch nhân của Mặc Tử Hàn sao? Như thế tìm ấy có nguy hiểm ?

      “Em cũng biết ấy ở đâu!” khẽ trả lời.

      “Em biết?” Mặc Tử Hàn bỗng khẩn trương, ép hỏi, “Em là bạn tốt nhất của ta, sao em lại biết ta ở đâu? Em nhất định biết ta ở đâu, em mau cho biết!”

      Tử Thất Thất khẽ nhíu mày, “Em biết ấy ở đâu, em có lừa , nhưng mà sao phải khẩn trương vậy, là chuyện quan trọng vậy sao? Em thể giúp được ư?”

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt trong sáng của .

      “Em biết ta ở đâu sao? biết? Có ?” lại hỏi lần nữa.

      “Em biết ấy ở đâu, nếu tin, em có thể thề!”

      tin em!” Mặc Tử Hàn thất vọng.

      Vốn còn tưởng rằng ấy biết Phương Lam ở chỗ nào, vốn còn tưởng rằng có thể lập tức tìm ta, vốn còn tưởng rằng có thể mau chóng làm phẫu thuật cho Thiên Tân, nhưng là bây giờ… Trong nháy mắt tất cả hi vọng đều trở thành bọt nước…

      biết , hai tháng sau chính là sinh nhật bảy tuổi của Thiên Tân, mà tất cả bác sĩ đều thể sống tới bảy tuổi, vừa rồi lại thấy nó ngất, hơn nữa Phương Lam đặc biệt bất chấp nguy hiểm đưa thuốc cho , còn phân lượng thuốc tăng gấp mấy lần, điều này chứng minh thời gian của Thiên Tân còn nhiều, hơn nữa cũng được bao lâu, nếu ngày mai nó lại hôn mê bất tỉnh, nếu ngày mai tim nó ngừng đập, vậy … Nên làm cái gì bây giờ?

      Lo lắng! Lo lắng! Lo lắng!

      Khó chịu! Khó chịu! Khó chịu!

      thể tiếp tục chờ nữa.

      Tử Thất Thất thấy bộ dáng buồn đau mặt , nghi ngờ trong lòng phức tạp rối rắm thành đoàn.

      muốn biết phiền não cái gì, nhưng mà lại muốn cho biết, muốn giúp giải trừ phiền não, tuy nhiên lại biết chuyện.

      “Mặc Tử Hàn…” khẽ gọi .

      Đôi mắt thâm thúy của Mặc Tử Hàn khẽ nâng lên, nhìn vào mắt .

      “Em có thể giúp gì cho được ?” bỗng nhiên hỏi.

      “…”

      “Em cái gì cũng giúp được sao?” lại hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc như trước, nhưng lại khẽ cười với .

      “Nếu có chuyện gì em có thể giúp được, vậy em nhất định…”

      “Có chuyện em có thể giúp đấy!” Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng.

      “Chuyện gì?” Tử Thất Thất vui mừng hỏi.

      “Chính là…” Mặc Tử Hàn cố ý kéo dài thanh , sau đó thả lỏng tất cả phiền não trong lòng, cười híp mắt lại , “Hôn !”

      Hôn?

      Tử Thất Thất kinh ngạc, sau đó cau mày.

      “Em chuyện đứng đắn với , đừng có giỡn với em nữa!” tức giận oán trách.

      giỡn, đối với , nụ hôn của em là khởi nguồn động lực của , thế nên…” Mặc Tử Hàn xong, liền dâng môi lên, sát vào .

      Tử Thất Thất hờn dỗi.

      Tay với lấy cái gối giường, đánh vào gương mặt tuấn kia.

      tên khốn kiếp, cút ra ngoài cho em, em muốn nhìn thấy nữa!” Mỗi ngày mỗi đêm, trong đầu toàn chuyện như vậy, mặc dù thổ lộ với , mặc dù cũng muốn kết hôn với , nhưng cho dù hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt nhưng cũng vừa phải thôi chứ? Chính là tên đại sắc lang này, quả thực đúng là đòi hỏi vô tận… Mãi dứt!

      “Bà xã…” Mặc Tử Hàn giơ lên khuôn mặt sắc lang, lại mặt tươi như hoa.

      cút ngay, cách xa em chút, đừng tới gần em trong vòng bán kính 1 thước!”

      cự tuyệt!” Mặc Tử Hàn bá đạo.

      “Em cự tuyệt cự tuyệt của !” Tử Thất Thất càng bá đạo.

      “Được rồi, vậy cự tuyệt cái cự tuyệt em cự tuyệt!” Mặc Tử Hàn vui vẻ đùa với .

      …” Tử Thất Thất tức sôi máu, đỉnh đầu bốc khói.

      “Được rồi được rồi, em cũng đừng có chống cự vô ích, đến đây, hôn cái!”

      , có cửa đâu, no way!”

      “Vậy được, em chịu, chịu thiệt chút, hôn em cái!” Người nào đó bắt đầu vô lại.

      dám!”

      sao mà dám? Ông xã hôn bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tới đây!”

      “OA… Hỗn đản, đừng đụng vào em, cút ngay…”

      “…”

      “OA… Đừng sờ loạn! OA… Đừng cởi quần áo của em! OA… muốn!”

      khí mập mờ trong nháy mắt lan tỏa, trong tiếng kêu sợ hãi ngừng của Tử Thất Thất, tất cả ưu sầu chậm rãi bay , khiến cho tạm thời quên phiền não…

      ***

      Sáng sớm hôm sau

      Mặc Thiên Tân sau khi rửa mặt xong liền đứng trước tấm gương lớn.

      Cậu rướn cổ lên, nhìn mình trong gương. Sắc mặt hồng nhuận, đôi môi phấn nộn, hai mắt lấp lánh hữu thần, sắc mặt rạng rỡ… OK! Hoàn toàn chút bộ dáng ngã bệnh, hơn nữa còn đẹp trai hơn mấy lần. Quả nhiên thuốc của mẹ tiểu Lam chính là linh đan diệu dược trời, sau khi uống xong hoàn toàn cảm giác được đau đớn, với lại đêm qua còn ngủ đặc biệt ngon, khiến cậu lại khôi phục lại bộ dáng.

      “Rất tốt, Mặc Thiên Tân, mi tìm mẹ bây giờ, sau đó chơi vui vẻ cùng mẹ cả ngày, để mẹ hoàn toàn yên tâm với mi!” Cậu nhìn gương rồi lầm bầm lầu bầu, khuôn mặt tự tin, ý chí chiến đấu tràn trề.

      Cậu phải thừa dịp mình còn nhiều thời gian chơi cùng mẹ, ở chỗ với mẹ, để mẹ vui vẻ, như vậy cho dù phải chết, cậu cũng lưu luyến, có mê luyến. Cậu tại nhất định phải quý trọng mỗi phút mỗi giây tại, muốn để tất cả mọi người vui vẻ mới được.

      “Xuất phát!” Cậu nắm chặt tay, cổ vũ cho bản thân, sau đó xoay người tiêu sái ra khỏi phòng.



      Cửa phòng ngủ

      Mặc Thiên Tân sáng sớm lại lần nữa đứng trước cửa phòng, khóe miệng cười tươi, ngửa đầu ưỡn ngực vươn tay, gõ ba cái.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      “…” Trong phòng ai lên tiếng.

      “Cộc, cộc, cộc!” Cậu lại gõ, sau đó lớn tiếng , “Ba, mẹ, sáng sớm đừng có mà làm chuyện phù hợp với trẻ em, mau dậy , mau mở cửa cho con!”

      “…” Trong phòng vẫn có ai lên tiếng.

      Mặc Thiên Tân nghi hoặc nhíu mày, vươn tay ra, chậm rãi vặn tay cầm, vừa lặng lẽ mở cửa, vừa giọng , “Excuse me? Con vào đây!”

      Cửa phòng chậm rãi mở ra, cậu đứng ở cửa nhìn gian phòng bóng người.

      có ở đây?

      Sáng sớm hai người ở trong phòng ân ân ái ái, lại chạy phong lưu khoái hoạt ở đâu rồi?

      “Thổ bao tử!” Cậu lớn tiếng gọi.

      Thổ Nghiêu vẫn theo sau cậu tới gần, khẽ cúi đầu, , “Tiểu thiếu gia, cậu có gì phân phó?”

      “Ba với mẹ đâu? Chú biết hai người họ đâu ?” Mặc Thiên Tân hỏi.

      biết!” Thổ Nghiêu máy móc trả lời.

      biết, vậy còn mau tìm!”

      “Nhưng đại ca phân phó tôi, thể rời khỏi tiểu thiếu gia!”

      Mặc Thiên Tân khó chịu nhíu mày, quay đầu nhìn ta , “Chú dốt thế, tôi bảo chú tìm, chú thể bảo người khác tìm sao?”

      Thổ Nghiêu 囧! (╯︿╰)~

      “Tôi biết rồi, tôi lập tức bảo người tìm!”

      “7878, tôi chờ chú đấy!” Mặc Thiên Tân khoát tay áo!

      Thổ Nghiêu cũng có rời ngoài hai thước, mà là vô cùng thông minh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hỏa Diễm, hỏi thăm tung tích đại ca và phu nhân.

      phút đồng hồ sau.

      “Tiểu thiếu gia, tìm được đại ca và phu nhân!” Thổ Nghiêu lại quay mặt về phía cậu.

      “Bọn họ ở đâu?” Mặc Thiên Tân hỏi.

      “Ở phòng bếp lầu !” Thổ Nghiêu trả lời.

      Phòng bếp?

      Mặc Thiên Tân kinh ngạc!

      Lẽ nào mẹ muốn đích thân ra trận, chuẩn bị bữa ăn sáng?

      Tuy rằng tay nghề mẹ mỗi ngày cậu đều thấy, nhưng tay nghề của ba… hỏi lạnh run, cảm giác có chuyện kinh khủng phát sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :