1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavang

      lavang Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      16
      tuyệt, vậy có ebook lun ko bạn

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @lavang có ebook rồi đó bạn, bạn sreach gg là ra thôi ^.^

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Bảy năm sau, đại ca trở về



      7 năm sau

      Trước cổng nhà tù thành phố A

      Hơn mười chiếc xe màu đen hiệu BMW đỗ song song, hàng chục gã đàn ông mặc âu phục màu đen đứng chỉnh tề phía trước mỗi xe, cực kỳ uy phong.

      “Két”

      thanh nặng nề phát ra từ cánh cổng sắt, cửa chính từ từ mở ra.

      Mặc Tử Hàn vẫn mặc bộ âu phục của 7 năm trước, ánh mắt lạnh lùng cùng khí thế bức người vẫn thay đổi, vẫn ngạo nghễ đứng trước mọi người như cũ, như đại ca từng bước bước ra khỏi cánh cửa.

      “Đại ca!”

      Hơn chục người khom lưng chín mươi độ cung kính hô to tên . Ông trời… dường như cũng bị làm cho chấn động.

      Mặc Tử Hàn đến trước mặt người đàn ông đứng ở đầu hàng, hơi hạ cặp kính xuống, giọng : “Hỏa Diễm, 7 năm qua cám ơn cậu giúp tôi xử lí mọi chuyện, vất vả rồi!”

      , đây đều là việc mà tôi nên làm!”

      “A…” giọng cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh rồi lại lộ ra cỗ ma quỷ.

      Đây là nghiệt trong truyền thuyết sao?

      !

      Thậm chí còn lợi hại hơn…

      “Về thôi!” lạnh lùng sau đó nhanh chóng bước vào trong xe.

      Sau đó hơn chục người cũng lên xe.

      7 năm trước, tự đạo diễn vở kịch khổ cực đến hôm nay cũng sắp kết thúc rồi. Từ giờ… phải bắt đầu vở kịch mới… phải tiếp tục diễn.



      Khu nhà cao cấp của Mặc gia.

      Bên trong sân lớn đỗ chật kín những chiếc xe cao cấp. Những người cộng trong giới hắc đạo ở khắp mọi nơi đều tập trung trong đại sảnh hoa lệ đợi thủ lĩnh họ xuất . Thế nhưng Mặc Tử Hàn hoàn toàn coi thường tồn tại của họ, giờ vẫn ung dung khoái hoạt bên trong phòng ngủ.

      “A… a… thích… a…”

      Người phụ nữ đó hai tay nắm chặt tấm ga đệm, hai chân gắt gao ôm lấy thân thể , vòng eo ngừng đưa đưa lại.

      “Chậm chút… nhanh quá… a…a…”

      Mặc Tử Hàn hai tay ôm lấy eo người phụ nữ, thân dưới ngừng chạy nước rút trong cơ thể . Con rồng đen lưng vì chấn động mà trở nên có sức sống, đưa đưa lại.

      muốn đem toàn bộ dục vọng ứ đọng suốt 7 năm qua trong nhà giam phát tiết lên người phụ nữ này. Thế nhưng càng hưng phấn trong đầu lại lên bóng dáng người phụ nữ của 7 năm trước.

      Nước da mềm mại của , thân dưới khít khao, còn đôi mắt chịu khuất phục…

      Dường như từng việc lại về trong tâm trí .

      “Tới rồi… tới rồi… a!” Người phụ nữ hét lên khi đạt đến đỉnh điểm, trong phút chốc trở nên vô lực.

      Mặc Tử Hàn nhíu mày. Sau khi phóng thích tất cả liền rút khỏi cơ thể .

      “Tử Hàn…” Người phụ nữ nũng nịu từ từ ngồi dậy vươn hai tay ôm lấy cổ , chủ động hôn lên môi của .

      Chợt!

      Mặc Tử Hàn bóp lấy cổ ta lạnh lùng : “Môi của tôi phải để cho loại phụ nữ như có thể chạm vào, mau cút cho tôi!”

      Hai tay vung lên, người phụ nữ đó ngã mạnh mặt đất.

      “A” bị đau kêu ra tiếng, cũng có bất cứ oán hận gì lập tức nhặt quần áo mặt đất, che mặt chạy ra ngoài.

      Sau đó, Hỏa Diễm mặc bộ quần áo trắng bước vào phòng.

      Đợi mặc quần áo xong mới cứng nhắc : “Đại ca, mọi người tập trung đông đủ, có muốn…”

      “Để cho họ chờ!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời ta , vẻ tức giận khuôn mặt “7 năm trước những lão già này chỉ muốn tôi chết , bây giờ khi mất hết hi vọng lại muốn chạy tới nịnh bợ tôi. Tôi phải ngồi 7 năm tù mới được như ngày hôm nay, thể dễ dàng để họ thực được ý đồ… cứ để họ chờ, khi nào tâm trạng tốt tôi tự nhiên đến gặp họ.”

      “Vâng.” Hỏa Diễm cúi đầu nhận lệnh, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng.

      “Chờ chút!” Mặc Tử Hàn chợt gọi ta lại.

      “Đại ca, còn có gì dặn dò?”

      “Cậu còn nhớ người phụ nữ kia ?” đầu đuôi đột nhiên hỏi.

      muốn … người phụ nữ điên bảy năm trước?” Hỏa Diễm phỏng đoán.

      sai, chính là ấy.”

      “Còn nhớ.”

      “Mau tìm ấy cho tôi, nhất định phải bắt sống đem đến trước mặt tôi! Nhớ kĩ… là bắt sống!”

      “Vâng”
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Kia là gì? Đứa bé sáu tuổi là S?



      (S: xem giải nghĩa của bạn yumedo bên dưới )

      Những tháng ngày hạnh phúc sống trong căn hộ cho thuê.

      Trong phòng khách hẹp, bé trai sáu tuổi như ông cụ non ngồi ghế sô pha đọc báo, còn người phụ nữ xinh đẹp hai mươi bảy tuổi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty đáng trong phòng bếp làm bữa sáng.

      Bỗng nhiên, hai hàng lông mày thanh tú của bé trai hơi nhảy, kinh ngạc nhìn đầu đề tờ báo.

      xem sao, vừa nhìn bị dọa nhảy dựng lên.

      Đại họa… rốt cục ập lên đầu!

      “Ha ha” Cậu chẳng những hề lo lắng ngược lại còn trộm cười, vẻ mặt hết sức gian xảo.

      “Con , ăn cơm thôi!”

      Tử Thất Thất bưng đĩa sandwich cùng hai cốc sữa từ trong nhà bếp ra.

      Bé trai đó cực kì bình tĩnh khép tờ báo lại, sau đó tới bàn ăn ngồi xuống.

      “Mẹ, con có tin tốt và tin xấu muốn cho mẹ. Mẹ muốn nghe tin tốt trước rồi mới nghe tin xấu hay là nghe tin xấu trước rồi mới nghe tin tốt?” Cậu tỏ ra huyền bí như trong phim truyền hình.

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi, quả quyết trả lời: “Mẹ chọn nghe!”

      thể nghe! Tục ngữ có sai: là phúc phải là họa, mà là họa thể tránh khỏi. Mẹ yên tâm , cho dù trời có sập xuống, con trai bảo bối của mẹ cũng tìm cho mẹ vài người đàn ông cao to chống đỡ cho chúng ta!”

      Tiểu quỷ thối đáng ghét này!

      Tử Thất Thất hận nghiến răng, biết là ai dạy nó nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

      phải là sao?

      (TvvvT) Khóc

      “Được rồi được rồi, mẹ xin rửa tai lắng nghe đây!”

      Bé trai mừng quýnh!

      “Mẹ, cần thiết phải như vậy. Haizz…” Cậu lắc đầu thở dài, “ văn hóa, thực đáng sợ!”

      thể nhịn được nữa!

      Tử Thất Thất nổi trận lôi đình, “Mặc Thiên Tân, tiểu tử thối nhà ngươi, có phải muốn ăn đòn ?”

      Mặc Thiên Tân bình tĩnh cầm cốc sữa bàn uống ngụm, sau đó nhìn khuôn mặt méo mó của : “Mẹ à, hôm nay mẹ vẫn xinh đẹp dũng mãnh như xưa, là khiến cho con phải mở rộng tầm mắt. Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống, chúng ta chuyện quan trọng!”

      “Tiểu tử thối nhà ngươi, hôm nay mẹ nhất định phải làm thịt nhà ngươi.”

      Nghe được thanh nghiến răng nghiến lợi của , nhìn vận sức chờ phát động thiết quyền, Mặc Thiên Tân lại đặc biệt vui vẻ.

      Mỗi buổi sáng đều có tiết mục, chính là “trêu chọc” mẫu thân đại nhân của cậu kích động. Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của , hiểu sao cậu cảm thấy rất dễ chịu.

      Cái gì? Cậu là S?

      NO, NO, NO, đây chẳng qua chỉ là cách thể lòng thương mà thôi!

      “Haizz… quên ! Nữ tốt cùng nam đấu! Con , rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Thất Thất rốt cuộc cũng buông tha ý muốn đánh người.

      Cái gọi là đánh vào mình con lòng mẹ đau, cuối cùng người chịu thiệt vẫn chỉ có !

      đáng!

      “Ha ha ha…” Mặc Thiên Tân cười nham hiểm như ác quỷ giương cánh.

      “Tin tốt chính là cha ra tù, mà đây cũng là tin xấu. Mẹ sắp đời nhà ma rồi!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh hãi!

      ta ra tù rồi?

      Trong nháy mắt bỗng cảm giác được đau đớn nóng bỏng phát ra từ dấu ấn huyết long đằng sau lưng.

      Cẩn thận ngẫm lại, quả thực là qua 7 năm…
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Nếu người đó tới, chúng tôi hãy sẵn sàng chuẩn bị…



      Từ ngày bắt đầu biết mình mang thai Mặc Thiên Tân, hề có ý định dấu cậu chuyện về Mặc Tử Hàn, và cũng cho cậu biết ba cậu họ Mặc. cảm thấy chuyện này dấu được lâu, sớm muộn gì cũng có ngày bại lộ. Mà lúc sinh ra cậu, cho rằng cậu có quyền được biết ba mình là ai, là người như thế nào cho dù… người kia hề biết đến tồn tại của cậu!

      Nhưng nếu để người đàn ông kia biết mình có đứa con trai bảy tuổi, vậy…

      Chỉ mới tưởng tượng chút liền thấy da đầu tê rần. Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

      Thế nhưng giờ đâu? Ra nước ngoài khá an toàn, nhưng mà… có tiền! (TvvvT)~

      Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của mẹ, cậu nhanh chậm ăn hết bữa sáng, sau đó xoa xoa miệng : “Mẹ à, mẹ cần phải lo lắng quá như vậy. Tuy báo đăng ba ra tù nhưng về chuyện của mẹ. Dù sao mẹ với ba cũng chỉ là tình đêm, trong lòng ba mẹ cũng chỉ là người qua đường, có thể người sớm quên mẹ rồi. Cho nên mẹ cần lo lắng thái quá, nếu người đó tới chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng mà…”

      Cậu đạo lý xong liền khoe ra cái tài hoa trác tuyệt của bản thân.

      Tử Thất Thất mặc dù cũng đồng ý với lời của con trai nhưng lại bị tiểu tử thối hỉ mũi chưa sạch này dùng hình thức tổn thương người như thế an ủi, chút cũng cao hứng đứng dậy.

      “Mẹ kém cỏi đến như vậy sao?” chán nản hỏi.

      “Mẹ đương nhiên là kém cỏi. Mẹ có khuôn mặt xinh đẹp người người thèm muốn, nhưng… chỉ có vậy!”

      “Cái gì?”

      “Con chỉ ăn ngay thôi. Hơn nữa trực giác của đàn ông cho con biết về phương diện kỹ thuật kia của mẹ, là… sách sách sách!”

      Tử Thất Thất khóe miệng co quắp.

      Phương diện kỹ thuật?

      tuổi còn làm sao biết chuyện này? Quả nhiên là cha nào con nấy, kế thừa được gen hoàn mỹ.

      “Leng keng… Leng keng”

      Chuông cửa đột nhiên vang lên cắt ngang cơn thịnh nộ của Tử Thất Thất.

      Vẻ mặt buồn phiền tới mở cửa.

      Bách Hiên mặc bộ âu phục màu trắng, vô cùng phong độ đứng ở cửa.

      ăn sáng chưa?” dịu dàng cười hỏi.

      “Mặc dù chưa ăn nhưng no rồi!” Tức đến no cả bụng.

      “A…” Bách Hiên cười khẽ, bảy năm qua quen với những lời trước sau đối lập này của .

      “Vừa hay qua đây, có muốn cùng làm ?”

      “Đương nhiên muốn, nhờ xe miễn phí sao có thể từ chối. đợi chút em thay quần áo!” xong lập tức chạy nhanh vào phòng.

      Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Bách Hiên rồi đột nhiên : “Chú Bách Hiên, ngày nào chú cũng “vừa hay qua đây”, đúng là chăm chỉ chịu khổ. Nhưng mà… về sau chú phải cẩn thận!”

      Cẩn thận?

      “Cháu muốn gì?” Bách Hiên nghi hoặc hỏi.

      Mặc Thiên Tân vẻ mặt gian tà cười cười, tà ác : “Phụ thân đại nhân thương của cháu… trở về!”

      Bách Hiên kinh ngạc, nụ cười mặt bỗng chốc biến mất…
      lazybeelavang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :