1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 165: Tiểu Thiến có ở đây ? Tôi là Hắc Sơn Lão !



      Mặc Thâm Dạ kinh ngạc nhìn .

      “Làm sao biết cái tên này?” hỏi.

      thể nào

      mặt Tử Thất Thất chỉ mang theo xấu hổ, mà còn kèm theo cả hắc tuyến, toàn bộ vẻ mặt rối rắm đến giới hạn cực điểm.

      là bị đoán trúng? có chuyện trùng hợp như vậy?

      phải gọi là PC74748 chứ? “ nghi ngờ lần nữa hỏi lại.

      mới chỉ đúng nửa, thuốc của tôi phải PC74748, mà là PC25258!” Mặc Thâm Dạ sửa cho đúng.

      PC…25258

      tôi tôi !

      Đổ mồ hôi! (╯﹏╰|||)~

      Quả nhiên người này cũng khác gì, nhưng mà là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cũng đúng, chẳng lẽ những người xuất thân từ khoa y đều dùng những cái tên kì quái này sao?! Đây được gọi là thể loại háo sắc gì vậy?

      “Thuốc này… có vấn đề gì chứ?” Tử Thất Thất thấp thỏm trong lòng hỏi.

      yên tâm , tuyệt đối vô hại, có độc, có tác dụng phụ, tôi có thể đem nhân cách và tính mạng của mình ra đảm bảo, để lại trăm hai mươi quả tim !” Mặc Thâm Dạ tràn đầy tự tin, đối với thành quả nghiên cứu của bản thân có lòng tin mười phần.

      Nhưng mà nghe lời ta, Tử Thất Thất lại càng thêm thấp thỏm bất an, bởi vì cái dạng lời này nghe qua N lần!

      “Tôi… tôi trước tiên cầm , lúc cần thiết dùng!” đem bình thuốc trong tay nắm chặt, tạm thời cứ giữ lại.

      “Được!” Khóe miệng Mặc Thâm Dạ hơi nhếch lên, sau đó nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, lời vừa rất giống với tựa đề của loại thuốc này, làm sao mà biết được?”

      “Ách… Tôi có người bạn, đối với nghề nghiệp của cũng khác lắm, ấy cũng thích nghiên cứu mấy thứ đồ kì quái này!” Tử Thất Thất trả lời.

      “Hả? Có chuyện như vậy? Thế người bạn kia của là nam hay nữ?” Mặc Thâm Dạ tràn đầy hăng hái, gương mặt sắc khí.

      hỏi làm gì?” Tử Thất Thất cảnh giác hỏi.

      “Haha…” Mặc Thâm Dạ cười rất hạ lưu, ba câu rời ý chính : “Tôi muốn biết trong lời , tôi cảm thấy chúng tôi là đôi do trời đất tạo ra, đôi hoàn mỹ khuyết, cho nên…”

      “Vậy tôi xin lỗi, vì người bạn kia của tôi là người đàn ông chân chính!” Tử Thất Thất cắt đứt suy nghĩ của ta.

      “Đàn ông!” Mặc Thâm Dạ lộ vẻ mặt cực kì chán ghét, sau đó trầm : “Vậy coi như xong!”

      Tử Thất cũng thở phảo hơi nhõm.

      Đột nhiên

      “Cộc, cộc, cộc”

      Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, sau đó truyền đến giọng của Hỏa Diễm Tử.

      “Phu nhân, đến bữa trưa!”

      Tử Thất Thất hốt hoảng, nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.

      Mặc Thâm Dạ ung dung cười, : “Tôi trước, hôm nào trở lại thăm !”

      “Ừ” giọng đáp lại.

      Mặc Thâm Dạ nhanh chậm từ giường xuống, sau đó mới sải bước đến trước cửa sổ, chân phải đặt khung cửa, ngoái đầu cười tiếng chêu trọc, rồi tuấn tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Tử Thất Thất sau khi nhìn ta khỏi, nhanh chóng sửa lại nét mặt, đem bình thuốc trong tay giấu dưới gối, sau đó giọng trả lời: “Vào !”

      “Rắc rắc!”

      Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm đẩy xe thức ăn đến cạnh giường, rồi nhanh chóng quét mọi chỗ trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cửa sổ, nhìn rèm cửa tung bay trong gió.

      Có người đến sao?

      Chẳng lẽ là đại thiếu gia?

      ***

      Dưới tầng biệt thự

      Hai chân Mặc Thâm Dạ vững vàng chạm xuống đất, ngửa đầu liếc nhìn cửa sổ tầng hai, sau đó tay hơi chỉnh sửa lại tây trang, cuối cùng sải bước ra, hướng cửa lớn biệt thự.

      Ngoài cửa lớn, xe đỗ sẵn.

      Mặc Thâm Dạ ngồi ở ghế lái, cũng vội vàng khởi động xe, mà là từ trong tây trang, lấy ra chiếc điện thoại di động.

      Mặc Thiên vừa cầu xin giúp đỡ việc, ra vô cùng đơn giản. Cậu bé chỉ cần đọc số điện thoại, để cho liên lạc với người ấy, sau đó với ta vài câu, hơn. Mặc dù biết nó bí mật chuẩn bị cái gì, nhưng xem xét tình huống bây giờ, bất kể có dùng biện pháp nào, cũng thể mang theo cậu bé cùng mẹ khỏi biệt thự, cho nên cuộc điện thoại này, gọi cũng là đáng giá.

      Đây là chữ tín của đàn ông, nên thực , còn tự mình làm.

      [ Tít-----tít----tít ]

      Trong điện thoại thanh kéo dài, lúc sau có giọng :

      [ Alô? ]

      Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng dịu dàng của .

      Nháy mắt tinh thần Mặc Thâm Dạ tăng lên gấp trăm lần.cười nỏi: [Chào em, tôi là Hắc Sơn Lão , xin hỏi Tiểu Thiến có ở đấy ?]

      “…” Trong điện thoại mảnh im lặng.

      Mặc Thâm Dạ chân mày hơi nhíu lên.

      có làm gì sai ?

      Đây chính là ám hiệu Mặc Thiên Tân với , chẳng lẽ…bị chơi xỏ?

      Đột nhiên trong đầu nghĩ lại đến hình ảnh cậu ghé vào lỗ tai :

      “Bác cả, chờ chút cháu đưa số điện thoại cho bác, bác giúp cháu gọi điện cho người, bởi vì chuyện đó rất bí mật, cho nên thời điểm khi bác nghe được điện thoại phải ám hiệu, nếu như ấy trả lời “alô” bác phải là: “Xin chào, tôi là Hắc Sơn lão , xin hỏi có Tiểu Thiến ở đấy ?”, như vậy ấy trả lời bác là: “ xin lỗi, tôi là Trữ Thải Thần!”, sau đó bác : “A, hóa ra là học trò, dạo này em có khỏe ?” Sau đó ấy trả lời;” khỏe, khỏe, em bị đau thắt lưng chân bị chuột rút!’ Rồi bác phải tiếp: “Em trách ? Bị người luộc rồi hả? Uống thuốc trừ sâu DDVP à?”, cuối cùng ấy đáp lại: “Ngươi chết !” Như vậy là được rồi.

      Hồi tưởng xong, Mặc Thâm Dạ chưa bao giờ có cảm giác bị thất bại như bây giờ.

      thế mà lại tin tưởng tâm địa gian xảo của tiểu quỷ.

      Đột nhiên, trong điện thoại lại truyền đến tiếng của con

      [Đồ thần kinh, ngươi là ai hả?] Trong điện thoại, Phương Lam đột nhiên mở miệng nóng nảy, tâm trạng vô cùng tức giận.

      [Ách...Ngại quá, vừa lúc nãy là tôi đùa với thôi, nhưng là tiểu tử Mặc Thiên Tân nhờ tôi gọi điện tới tìm !?] Mặc Thâm Dạ nhẫn nại tức giận sắp bộc phát, giọng êm ái.

      [Thiên Tân, nó nhờ tìm tôi có chuyện gì?] Phương Lam khẩn trương hỏi.

      Quả !

      Mặc Thâm Dạ xác nhận mình bị đùa bỡn.

      [Là như thế này, nó nhờ tôi hỏi: Kế hoạch C thất bại, bây giờ nên làm gì?]

      [ cho nó biết, trời sinh voi sinh cỏ... Dùng hết khả năng, nghe số trời!]

      Mặc Thâm Dạ nghi ngờ.

      Đây là ý gì?

      [ A... Được! Tôi nhất định chuyển lời cho nó chữ cũng thiếu, chỉ là tiểu thư xin hỏi họ gì? Có thể hay cho người bạn này biết? ] Vừa nghe đến giọng phụ nữ, tự giác lòi đuôi hồ ly.

      [Muốn hỏi người khác tên trước hết phải tên của mình, đây chính là phép lịch cơ bản nhất!” ]

      “Haha…” Mặc Thâm Dạ cười khẽ. Vừa thấy người phụ nữ này thú vị, bản thân đủ cay cú!

      [Tôi tên là Mặc Thâm Dạ, tiểu thư có thể gọi tôi là...]

      [Đô------ ]

      Điện thoại đột nhiên bị tắt máy, truyền đến thanh kéo dài.

      Nụ cười mặt Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt cứng ngắc.

      Tại sao đột nhiên lại cúp máy? Tên của đáng sợ đến thế sao?

      Buồn bực…

      ***

      Biệt thự Bác gia.

      Phương Lam nhíu chặt chân mày, hai tay nắm chặt điện thoại.

      Tại sao Mặc Thâm Dạ lại gọi điện cho ? Thiên Tân làm sao liên lạc được với ? Hơn nữa lại còn số điện thoại cho con ngựa này, chẳng lẽ bọn họ lại có thể tin tưởng nhau đến mức này? Nhưng Thiên Tân mới chỉ đến nhà họ Mặc được mấy ngày thôi mà…

      Chẳng lẽ…

      , , , , …” dùng sức lắc đầu, đem chút bất an của mình ném , sau đó hít hơi sâu, nhìn biệt thư hoa lệ trước mắt.

      Thả điện thoại di động vào trong túi, sau đó đôi chân dài của sải bước vào cửa chính nhà họ Bách.



      Ở trong vườn.

      cái bàn gỗ hình tròn, cái ghế có bốn thanh dựa lưng, bàn đặt hai tách cà phê nóng hổi cùng bình hoa tinh xảo, trong bình chỉ cắm bó hoa hồng đỏ.

      Phương Lam và Bách Hiên ngồi đối mặt với nhau, cả hai đều cùng nhau nhìn đối phương.

      tìm tôi có việc gì?” Bách Hiên giọng hỏi, mặt từ xưa luôn có hình ảnh dịu dàng.

      Phương Lam cầm tách cà phê bàn lên, dùng thìa sắt quấy lên chút, sau đó nhấp ngụm : “ có chuyện gì quan trọng chỉ là muốn nhờ giúp đỡ việc?”

      “Giúp việc gì?” Bách Hiên nghi ngờ: “việc quan trọng?”

      Phương Lam đem tách cà phê đặt xuống, vẻ mặt thành nhìn : “Tôi muốn ở nhờ chỗ thời gian, từ chối tôi… đúng ?”

      Ở nhờ?

      ấy muốn ở nhờ chỗ này?

      Bách Hiên chân mày khẽ nhíu lên, hói tiếp: “Vì sao? Vì sao lại muốn ở chỗ này hả?”

      “Bởi vì chỗ này an toàn nha!”

      “An toàn? Em bị người nào đuổi giết sao?”

      “Ách… ra cũng hẳn là đuổi giết, chỉ là bị người khác đuổi bắt mà thôi!”.

      “Đuổi bắt?”

      yên tâm, tôi tuyệt đối làm gì xấu, cũng gây ra phiên phức gì cho nhà họ Bách, nhưng nguyên nhân thể cho biết được, đừng hỏi tới, bây giờ chỉ cần trả lời tôi câu chắc chắn… có thể ở hay ?”
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: nhìn tôi, tôi cũng nhìn !



      Bách Hiên trầm mặc nhìn , khỏi hơi nghĩ ngợi.

      Theo ấn tượng ban đầu của về này lúc nào cũng như mặt trời, có lúc nào là tươi cười rạng rỡ. Nhưng hiểu , phát người phụ nữ này tuy bề ngoài luôn tươi cười nhưng bên trong như chứa bóng ma cách nào xóa bỏ. Tới bây giờ, càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này giấu giếm quá nhiều bí mật, ràng là trình độ học vấn cao như vậy, lại chấp nhận làm nhân viên trong khách sạn của . ràng thông minh như vậy, lại giả vờ ngu ngốc ngờ nghệch làm cho hiểu nổi… người như vậy, tại sao lại phải ở bên cạnh Tử Thất Thất, mục đích của là cái gì?

      Phương Lam thấy chậm chạp cũng đáp lại, khỏi có chút thất vọng, thể làm gì khác hơn là cầm túi xách lên, , “ có khó khăn như vậy, vậy tôi cũng làm phiền nữa, tôi nhờ người khác giúp đỡ mình. Hẹn gặp lại!”

      xong, liền từ ghế đứng lên, mới vừa xoay người…

      “Đợi …!”

      Bách Hiên giọng gọi lại.

      Phương Lam từ từ quay người lại, liếc nhìn .

      ở lại , tôi tìm lý do thuyết phục ba tôi. Nếu như có gì cần cũng có thể với tôi, tôi tận lực giúp !”

      ? chịu để cho tôi ở lại?” Phương Lam hỏi lại.

      “Ừ!” gật đầu.

      Yes!

      Phương Lam ở trong lòng thầm hoan hô! Chỉ là nhìn khuôn mặt bình tĩnh của , rồi lại khỏi khẽ cau mày.

      sao chớ? Tâm tình xem ra giống như được tốt!” Chẳng lẽ ta còn chưa có vượt qua được cảm giác bị Từ Thất Thất từ chối sao? Cũng đúng, dù sao theo đuổi bảy năm, tổng cộng hơn 2500 ngày đêm, cũng thể bỏ là có thể bỏ được.

      “Tôi sao!” Bách Hiên giọng trả lời, cố gắng trấn tĩnh mặt để che giấu tâm trạng nặng nề trong lòng.

      Mặc dù trong miệng vừa sao, nhưng cũng phải sao. Kể từ khi Tử Thất Thất với những lời vô tình như vậy, tim luôn cảm thấy đau nhói. Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, mỗi nhịp đập, mỗi lần nhàng hô hấp, đều cảm thấy đau đớn, hơn nữa còn là rất đau rất đau… Vô cùng đau vô cùng đau… Đau đến nỗi cách nào nở nụ cười, đau đến nỗi cách nào dịu dàng chuyện, giống như dù có dịu dàng Tử Thất Thất đều vẫn rời xa … Từ bỏ

      “Bách Hiên…” Phương Lam kêu tên của .

      Bách Hiên khẽ ngẩng đầu lên.

      Phương Lam nhìn vào biểu tình của , tự chủ đưa tay mình ra, lướt qua phía trước cái bàn, nhàng vuốt ve hai gò má của , nhàn nhạt cười , “Cái biểu tình này thích hợp với , nhanh trở lại làm Bách Hiên dịu dàng như trước !”

      Bách Hiên nhìn Phương Lam, từ từ mở miệng, vừa định gì đó, nhưng giọng của phụ nữ đột nhiên xông vào, cắt đứt những điều sắp sửa ra.

      Hiên?”

      Phương Lam kinh ngạc quay đầu, đồng thời thu hồi bàn tay vuốt ve gò má của Bách Hiên.

      Bách Hiên phóng tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ tới, nhưng mặt lại bất giác càng trở nên nặng nề hơn, có thể là rất phiền não.

      Đôi mắt Hạ Thủy Ngưng dò xét nhìn Phương Lam.

      Mới vừa rồi ta sờ mặt Hiên của , mà thái độ của Hiên trong nháy mắt liền thay đổi. ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ chính là người mà Hiên luôn gọi là Tử Thất Thất sao?

      nhàng tới trước bàn, mặt mang nụ cười dịu dàng, , “ Hiên, vị tiểu thư này là…” muốn lại thôi, uyển chuyển hỏi thăm.

      Bách Hiên hơi cau mày, đôi môi mím chặt, qua mặt muốn trả lời .

      Phương Lam nghi ngờ liếc nhìn Bách Hiên, vội vàng tươi cười, , “Tôi trước kia là nhân viên của ấy, bây giờ là bằng hữu của Bách Hiên, tôi tên là Phương Lam!” xong, liền lễ phép vươn tay!

      Hạ Thủy Ngưng mặt thoáng ra tia an tâm.

      ra phải Tử Thất Thất.

      Vội vàng vươn tay, cầm chặt tay , cười , “Xin chào, tôi tên là Hạ Thủy Ngưng, là vị hôn thê của Hiên!”

      “Vị hôn thê?” Phương Lam kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Bách Hiên.

      Bách Hiên đột nhiên từ ghế đứng lên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Hạ Thủy Ngưng cái, liền trực tiếp với Phương Lam, “Chúng ta thôi, tôi dẫn lên phòng xem chút!”

      xong, liền sải bước tránh ra.

      Phương Lam kinh ngạc nhìn bóng lưng của , sau đó lại nhìn gương mặt đáng thương của Hạ Thủy Ngưng, lúng túng , “Ách… ngại quá, tôi… Tôi trước!”

      xong, liền bước nhanh đuổi theo Bách Hiên, phía sau .

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đây chính là vợ tương lai mà Bách Vân Sơn tìm cho ta sao? trẻ tuổi, nhưng là… Tại sao khí giữa hai người lại quái dị như vậy? Giống như là nước với lửa, bên nhiệt tình ngừng quấn lấy ta, nhưng ta lại ngừng đẩy Hạ Thủy Ngưng ra.

      Chẳng nhẽ nên ở nơi này? cảm giác mình tới đúng lúc lắm.

      Mà Hạ Thủy Ngưng đơn đứng tại chỗ, nhìn Bách Hiên càng ngày càng xa, tâm trạng càng lúc càng đau khổ.

      Kể từ sau khi kiện kia xảy ra, chịu nhìn thẳng cái, thậm chí ngay cả cũng muốn với , nhìn thấy liền trốn mất, giống như là ôn dịch, là bệnh dịch lây lan vậy.

      quan trọng Hạ Thủy Ngưng…” kiên cường tự nhủ, “Ngươi nhất định có thể thay đổi ấy, ngươi nhất định có thể để làm cho ấy thích ngươi, ngươi nhất định có thể làm cho ấy ngươi… Cố gắng lên, ngươi có thể!”

      Dù trải qua bao nhiêu đau khổ đều sợ. Chỉ cần đạt được kết quả tốt cảm thấy hạnh phúc…

      ***

      Tập đoàn King

      Mặc Tử Hàn ngồi ghế, mặt lạnh như băng nhìn hình ảnh thị trong máy vi tính. màn hình chính là chiếc máy tính quan sát mà Tử Thất Thất với .

      đúng như những gì , máy vi tính kia có thể quan sát tất cả hoạt động trong tập đoàn King. Ngay cả phòng làm việc của cũng có thể thấy ràng. Nhưng những chiếc máy theo dõi này được cài đặt rất lâu tại sao lại có ai phát ra? Chẳng lẽ… Trong công ty chỉ có nội gián?

      Là ai?

      Là ai dám làm chuyện này?

      phiền não nhắm hai mắt, dựa lưng vào bàn đọc sách, quay mặt nhìn ra cửa sổ lớn, đột nhiên giương đôi mắt, nhìn bầu trời rộng lớn.

      Đầu tiên là theo dõi , tìm cơ hội giết chết , tại lại trà trộn vào công ty của . Hơn nữa hai chuyện này đều liên quan tới Mặc Thâm Dạ. Như vậy người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Chung Khuê bởi vì hai người bọn họ có mối quan hệ rất mật thiết. Nhưng chính Mặc Thâm Dạ lại tiết lộ tin tức cho , tại sao ta lại làm thế? Chẳng lẽ phải Chung Khuê? Chẳng lẽ là do người khác? Hay đây chỉ là hành động làm ta rối loạn kì thực là hai người bọn họ thầm liên hiệp, mưu đồ bất chính?

      “Đáng chết!” phiền não mắng, chân mày nhíu lại.

      nhất định phải tìm ra ai là kẻ sai khiến phía sau.

      nhất định phải biết được kẻ đó rốt cuộc là ai!

      Chỉ là, có thể hoàn toàn tin tưởng còn ai, Kim Hâm bây giờ tìm Phương Lam, Hỏa Diễm điều tra mối quan hệ của Phương Lam đồng thời canh chừng Tử Thất Thất. Thổ Nghiêu cũng canh chừng Mặc Thiên Tân, ba người bọn họ cũng thể phân thân… Mà Hổ Phách bây giờ , nhất thời thể lập tức trở về. Như vậy chỉ còn Mộc Sâm cùng Thủy Diều, nhưng Mộc Sâm đối với vấn đề này có khả năng điều tra được hơn nữa cậu ta là con át chủ bài. Như vậy người có thể sử dụng chỉ có Thủy Diều, nhưng là phải vạn bất đắc dĩ… cũng muốn tìm .

      Đáng chết!

      nên làm thế nào?

      Mặc Tử Hàn buồn phiền nhíu chặt mi, trầm mặc gần tiếng đồng hồ. Sau khi suy trước tính sau, thở dài cái, ngồi vào ghế, cầm điện thoại, khẽ bấm xuống dãy số, mà lập tức có người trả lời điện thoại:

      “Đại ca!”

      Trong điện thoại truyền tới giọng của người phụ nữ, thanh của rất vui vẻ, rất mị, rất liêu nhân, đè nén được vui vẻ cùng hưng phấn.

      Mặt của Mặc Tử Hàn trong nháy mắt lạnh như băng, tâm tình nặng nề!

      “Thủy Miểu, tôi có chuyện muốn làm!” lạnh lùng mở miệng.

      “Được, đại ca xin mời ngài !”

      điều tra xem Chung thúc gần đây làm gì, kiện ở có liên quan tới ? Còn có cùng Mặc Thâm Dạ tại mưu gì? Chuyện nội gián trong công ty có liên quan tới ?” Mặc Tử Hàn ra tất cả nghi vấn trong lòng.

      “Dạ, tôi lập tức tiến hành điều tra, nhất định điều tra ràng.”

      “Được!” Mặc Tử Hàn thanh cực kỳ khách khí, nhưng lại vội vã cúp điện thoại.

      “Đại ca?!” Thủy Miểu vội vàng gọi .

      “Thế nào?” Mặc Tử Hàn lạnh lạnh hỏi.

      “Cái đó… Ngài từ sau khi ra tù cũng tới Bách Hoa Các, nếu như có thời gian, có thể hay tới đây chuyến?”

      “Có chuyện gì ?” Mặc Tử Hàn muốn từ chối.

      “Mấy ngày nữa ở đây tổ chức bữa tiệc, mà yến hội ngày đó… Là sinh nhật của em!”

      “…” Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, gương mặt do dự.

      “Ngài có thể tới đây ? Cho dù là với em câu ‘sinh nhật vui vẻ’ liền lập tức rời , em cũng vậy hi vọng ngài có thể tới thăm tôi chút, để em nhìn thấy ngài chút!”
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167: Thuốc phát huy tác dụng… Đây là cái loại thuốc gì?



      Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng của , hồi im lặng do dự.

      Thủy Miểu đợi gần phút, vẫn nghe thấy thanh của , cho nên mất mát hỏi: “Đại ca? thể được sao? Liên tục chút xíu thời gian ngài cũng có sao? Có phải là… ngài muốn gặp em?”

      Mặc Tử Hàn phiền muộn nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt ra, : “Tôi biết rồi, đến sinh nhật tôi đến gặp!”

      ? Ngài đồng ý với em?”

      “Ừ!”

      “Vậy em chờ ngài, chờ đến lúc nào ngài tới mới thôi!”

      “Được!”

      “Vậy tôi quấy rầy ngài làm việc, bái bai!”

      “Ừ!”

      Sau khi Mặc Tử Hàn giọng trả lời, mà lúc này Thủy Miểu lưu luyến muốn cúp điện thoại, mặt Mặc Tử Hàn lạnh băng dị thường, mà còn chau mày, hết sức phiền muộn.

      phải xử lý mối quan hệ với người phụ nữ này như thế nào đây? làm thế nào mở miệng với đây?

      Nếu như là trước kia, lập tức đồng ý mọi cầu của , nhưng mà vừa nãy khi nghe thấy giọng của khắc kia, thế nhưng trong đầu đều chỉ nghĩ đến Tử Thất Thất, thế nhưng muốn Tử Thất Thất phát ra tồn tại của Thủy Miểu, muốn biết được mối quan hệ giữa hai người bọn họ, muốn vì vậy mà tức giận , mà càng thêm buồn cười nhất chính là… Trong giờ phút này lại muốn xây dựng nhân phẩm của mình, muốn cho biết mình nghiêm túc đến bao nhiêu, lòng bao nhiêu, chung tình bao nhiêu, phân tâm bao nhiêu, thậm chí so với cái loại đàn ông dịu dàng như Bách Hiên tốt hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần người đàn ông tốt…

      “A…” Đột nhiên cười khẽ, tự chế giễu bản thân.

      Mặc Tử Hàn mà cùng có cái loại thời điểm hối hận kịp.

      Buồn cười…

      là quá buồn cười!

      Tử Thất Thất rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ, tại sao lại điên cuồng muốn đến như thế? vì sao lại khiến cho động lòng? dựa vào cái gì mà làm cho nhọc lòng như thế? Tại sao … Tại sao …Tại sao lại muốn như vậy?

      Có ai giải thích cho được ?

      Có ai có thể cho câu trả lời được ?

      Có ai…có thể cho biết đáp án ?

      Rốt cuộc dựa vào cái gì?

      đáng chết…” líu ríu mở miệng, hung hăng : “Là em tới trêu chọc tôi trước, tôi nhất định khiến cho em phải trả giá đắt, tôi nhất định làm cho em cả đời cũng thể rời bỏ tôi, tôi nhất định làm cho em… thể có tôi!”.

      ***

      Gần tối,

      Tử Thất Thất cố ý ăn xong cơm tối nhanh, hai mắt treo vách tường nhìn đồng hồ báo thức. Khớp thời gian Mặc Tử Hàn trở về, hốt hoảng nằm lên giường đưa lưng về phía cửa phòng, nghiêm túc đắp chăn, lọ thuốc mà Mặc Thâm Dạ đưa cho , cũng chắc chắn nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bị kế hoạch ra ngoài.

      “Cạch cạch!”

      Đột nhiên vang lên thanh mở cửa phòng, Tử Thất Thất vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ.

      Mặc Tử Hàn vào bên trong phòng, hai mắt nhìn chiếc lưng đưa về phía người , Tử Thất Thất nằm giường.

      ngủ thiếp ?

      Nằm ở giường suốt cả ngày, lại còn có thể quen nằm như thế?

      Khóe miệng hơi nhếch lên, nhàng sải bước chân tiêu sái đến mép giường, cố ý đối mặt với bóng lưng của , nhìn thân thể bé của động đậy thấp thỏm yên đệm, sau đó đem quần áo từng cái từng cái toàn bộ đều cởi ra, toàn thân trần truồng, lên giường, đè người xuống bên cạnh ở gần tai , khí nóng nhàng, : “Nhẽ ra… còn muốn, khi trở về, em có thể cười với câu: “ về rồi”, như thế tối hôm nay để em ngủ giấc, nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng mà nghĩ tới em lại bướng bỉnh giả vờ ngủ, mà còn dám đưa lưng về phía , cho nên quyết định, chờ tắm xong, trừng phạt em tốt, thương em tốt, để em hưởng thụ tốt sung sướng vui vẻ gì sánh bằng, cho nên em hãy ngoan ngoãn nằm ở đây chờ , rất nhanh tới cùng em hô mưa gọi gió…”.

      xong, đặt gò má nụ hôn, sau đó cười đắc ý, cơ thể cao lớn trần truồng lập tức đứng dậy bước vào trong nhà tắm.

      Thời điểm cửa phòng vừa vặn đóng vào, Tử Thất Thất đột nhiên mở mắt ra.

      ta là cố ý…

      ta cố ý ở bên tai của , cố ý phát ra thanh tà mị, cố ý sử dụng loại ngôn ngữ mập mờ đó, để cho phải sợ hãi.

      Chợt, động đậy tay phải của mình, nhìn cái bình thuốc nho .

      Muốn uống sao? Vẫn phải uống?

      Phải tin tưởng Mặc Thâm Dạ sao? Vẫn còn chưa tin ta?

      ra định để ý đến hành vi của ta rồi, nhưng mà hôm nay rất thoải mái, suốt cả ngày ở phía dưới căng đau biến mất, giống như là bị lửa thiêu: lửa thiêu đốt ở phía sau, cái loại nóng rực đó còn núp dưới da thịt của , mãi về sau cũng thể tản .

      Đột nhiên, hạ quyết tâm!

      Thôi, chết chết , chết sớm đầu thai sớm, dù sao cũng phải là lần đầu tiên uống loại thuốc kì lạ này, có gì đáng sợ đâu.

      nhanh chóng mở bình thuốc trong tay ra, lấy bên trong chừng viên thuốc màu trắng, can đảm bỏ vào miệng, nuốt vào trong bụng, sau đó đem bình thuốc thu lại, giấu ở giữa kẽ đệm.

      Mới đầu thân thể của còn thấy có cảm giác gì, nhưng mà sau ba phút ngắn ngủi, cơ thể của liền bắt đầu nóng lên, nóng lên, sau đó càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, tiếp theo hô hấp bắt đầu thay đổi gấp gáp, đầu cũng vì nhiệt độ tăng cao mà hỗn loạn, toàn thân đều vô cùng khó chịu.

      Rốt cuộc Mặc Thâm Dạ cho uống cái gì?

      Phản ứng như thế… phải là mị dược đấy chứ?



      Mười phút sau,

      Mặc Tử Hàn từ phòng tắm ra, phía dưới chỉ đơn giản quấn cái khăn tắm, cơ thể tráng kiện còn tùy ý để lại những giọt nước trong suốt, thỉnh thoảng có vài giọt chảy xuống, theo đường cong hoàn mỹ và bắp thịt của chảy xuống dưới đất.

      Hai mắt thâm thúy nhìn giường Tử Thất Thất vẫn nằm như cũ, khóe miệng đắc ý từ từ nhếch lên nụ cười tà, sau đó từng bước từng bước từ từ đến mép giường, hơi nhấc chăn lên, đột nhiên chui vào, đè ở người .

      “Tử Thất Thất đừng giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra nhanh lên!” giọng ra lệnh, thân thể từ từ đến gần xuống phía dưới.

      “…” Tử Thất Thất vẫn im lặng, có bất kì câu trả lời nào.

      Mặc Tử Hàn khóe miệng nhếch lên đường cong lần nữa cười lạnh, đem thân thể nặng nề của chính mình đè lên người , rồi sau đó lập tức hôn lên môi , cố ý nhàng gặm cắn, để làm cho đau đớn, để cho mở mắt ra.

      Nhưng mà đột nhiên…

      Thân thể chợt chống lên, trong phút chốc rời khỏi cơ thể , cũng kinh ngạc khi nhìn gò má hồng hồng, còn có cả đầu đầy mồ hôi hột. Mà hô hấp của cũng rất rối loạn, thân thể nóng lên dị thường, ngay khi vừa mới hôn môi, cũng là nóng bỏng cả lên.

      làm sao thế?

      Sốt sao?

      vô cùng hoảng hốt đưa tay của mình ra, đặt lên cái trán đầy mồ hôi hột, quả nhiên là rất nóng.

      “Đáng chết!” mắng.

      Thời điểm khi bước vào căn phòng tại sao lại chú ý đến? Còn tưởng rằng giả vờ ngủ, còn tưởng rằng cố ý muốn tránh né , ra nên sớm nghĩ ra mới đúng, ngày hôm qua cơ thể của bị thô bạo, nhất định xảy ra chuyện, nhưng mà chưa từng nghĩ đến việc này.

      “Đáng chết!” lại mắng lần nữa: “Đáng chết, đáng chết, đáng chết…”

      “Ư…” Tử Thất Thất đột nhiên ngâm ra tiếng, khó chịu từ từ mở hai hai mắt của mình ra, mơ mơ màng màng nhìn mặt của Mặc Tử Hàn, chậm rãi mở to miệng, lại lần nữa rên rỉ líu ríu: “Rất… rất… nóng… nóng quá… … Là lạnh quá… khó chịu… Nóng quá… Nóng… Lạnh… lạnh quá…”

      Mặc Tử Hàn cau mày sâu, đột nhiên nhanh chóng xuống giường, đem chăn đắp lên người , sau đó chú ý đến bản thân mình bộ dạng trần truồng, nóng nảy rống to: “Hỏa Diễm!”.

      “Cạch cạch!” Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, miệng cung kính khom lưng: “Đại ca, ngài có gì sai bảo?”

      gọi bác sĩ— Mau!” quát to ra lệnh, lòng như lửa đốt.

      Mặc Tử Hàn hốt hoảng ngồi ở mép giường, tiện tay cầm cái áo bên cạnh gối, luốn cuống lau mồ hôi toát ra ngừng trán .

      Tử Thất Thất mắt hoa, đầu choáng váng, hình như ý thức cũng ngày càng mơ hồ, mơ mơ màng màng nhìn Mặc Tử Hàn, nhưng mà thể nhìn thấy dáng vẻ của lúc này.

      “Đại khốn kiếp…” mệt mỏi mắng: “Cái người này… đại khốn kiếp…đại khốn kiếp…Tại sao… Vì sao lại đối xử với tôi như vậy…Tại sao… Tại sao… Tên khốn kiếp… Đồ tồi…” xong, vô lực vươn tay vỗ lung tung ngực trần của , mà nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, lóe lên đau lòng.

      “Đúng đúng đúng, là đại khốn kiếp, là đồ tồi, đều là lỗi của , tất cả đều là lỗi của … Em hãy ngoan ngoãn nghe lời đừng nên lộn xộn, bác sĩ rất nhanh đến, em nghe lời … nghe lời …ngoan…” hoang mang , lời vừa lại vừa dịu dàng an ủi , nhàng cầm lấy tay , thả vào trong chăn.

      “Khốn kiếp… Đại khốn kiếp…Cái người này rất rất khốn kiếp…rất rất đại khốn kiếp…” Tử Thất Thất giống như người say rượu, đùa giỡn như điên, hoàn toàn biết mình xằng bậy những thứ gì, giống như giọng , ý nghĩ, cơ thể đều bị người khác khống chế, tự chủ xong, tự chủ được vô lực đấm hai quả đấm, sau đó yếu ớt, nghẹn ngào, : “Khốn kiếp…Tại sao…Tại sao…Tại sao tôi lại… Thích cái tên đại khốn kiếp này…”.
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 168: lại lần nữa… Em thích …!



      Tử Thất Thất bật ra mấy câu như có như , mặc dù vô cùng rệt, nhưng những lời đó ràng lọt vào tai Mặc Tử Hàn.

      Trong nháy mắt, cả người của cũng sửng sốt.

      mới vừa gì? Thích ?

      Đây là sao? thích sao?

      thể tin được… bắt đầu tin vào lỗ tai của mình, phải là nghe nhầm chứ? phải là nằm mơ chứ?

      “Tại sao tôi lại… thích cái loại người Đại Khốn Kiếp…”

      “Tại sao tôi lại… thích …”

      “Thích …”

      Câu đứt quãng, khi cẩn thận thăm dò, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ ‘thích ’, sai, xác thực mấy chữ này, rồi, rồi. Cuối cùng được nghe chính miệng ra.

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất…” hốt hoảng kêu tên của , bàn tay nắm thân thể của , khẩn trương , “Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa những điều em vừa , lặp lại lần nữa… Lần nữa lặp lại lần nữa…”

      muốn xác định lại, muốn xác nhận mình có nghe lầm, chỉ cần lại lần nữa… lại lần nữa…

      “Khốn kiếp… Đại Khốn Kiếp… Bại hoại…” Tử Thất Thất ngừng giọng nỉ non, ngừng mắng , nhưng thủy chung cũng ra câu mà muốn xác nhận kia, mà ý thức của cũng càng ngày càng rệt, cả người lúc lạnh lúc nóng, càng khó chịu, cuối cùng hai mắt của từ từ khép lại, hai tay vô lực rơi giường, nỉ non , “Mặc Tử Hàn… Tại sao…”

      Lời đứt quãng đột nhiên dừng lại, Tử Thất Thất cả người rơi vào mê sảng.

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng hôn mê của , nhìn đôi môi mín chặt, kích động lắc lắc thân thể của , , “Tử Thất Thất em tỉnh lại cho , em nhanh tỉnh lại cho với , lặp lại lần nữa, em thích , em thích rồi, …”

      “…” Tử Thất Thất có bất kỳ trả lời, rơi vào hôn mê.

      “Người phụ nữ đáng chết, tỉnh lại cho —— tỉnh lại ——” Mặc Tử Hàn lớn tiếng gầm thét, tức giận lắc lắc thân thể của .

      Tại sao tại thời điểm này lại cố tình rơi vào hôn mê? Tại sao lại lần nữa những lời vừa ? là cố ý sao? Cố ý như vậy trêu đùa sao?

      Khốn kiếp —— khốn kiếp —— khốn kiếp ——

      nhất định phải nghe lần nữa, nhất định phải lại lần nữa xác định những lời vừa

      “Phanh ——” tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

      Hỏa Diễm mang theo bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến bên giường, bác sĩ hốt hoảng bắt đầu kiểm tra Tử Thất Thất. Hỏa Diễm nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra cái áo choàng tắm, sau đó tay vội chân loạn mặc lên người . Hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất ngủ mê man, trong lòng có hốt hoảng, có gấp gáp, có lo lắng, có tức giận, cũng có vui sướng…

      Rốt cuộc được nghe thích rồi. Tuy nhiên lại muốn lúc tỉnh lại lập lại những lời đó lần nữa. Tại thời điểm lập lại lần nữa, hi vọng phải ‘thích ’, là ‘em thích ’.



      Nửa giờ sau

      Sau khi bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ xong, kê thuốc cho , sau đó an tâm lau mồ hôi.

      “Thế nào!” Mặc Tử Hàn ổn định lại tâm tình, lạnh lùng hỏi.

      có chuyện!” Bác sĩ trả lời.

      “Phải?”

      Mặc Tử Hàn hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm , chất vấn, “Phải là có ý tứ gì?”

      “Ách… Này… Cái này…” Bác sĩ lập tức hốt hoảng, miệng cũng bắt đầu cà lăm.

      “Trả lời tôi!” thanh Mặc Tử Hàn rét lạnh.

      “Này… Là cái này… sao, ấy sao, Tổng giám Đốc Mặc xin ngài yên tâm, vị tiểu thư này ấy sao, tôi dám cam đoan với ngài!” Bác sĩ kinh hoảng trả lời, thanh hơi run rẩy.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt mê man của Tử Thất Thất, xác thực so lúc trước tốt hơn nhiều, phải đỏ bừng rồi, hơn nữa mồ hôi trán cũng biến mất thấy.

      “Ngươi ra ngoài , tối nay ở lại ngay phòng bên cạnh, có chuyện tôi gọi ngươi!” Mặc Tử Hàn ra lệnh.

      “Dạ!”

      Bác sĩ đáp trả, lập tức xoay người ra khỏi cửa phòng, Hỏa Diễm cũng cùng ra ngoài, đem cửa phòng nhàng đóng lại.

      Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt hôn mê bất tỉnh của Tử Thất Thất, tiến lên bước, nhàng ngồi ở bên giường.

      Vươn tay ra, nhàng vuốt ve , sau đó giọng , “Những điều em vừa đều là sao? Em em thích rồi, đây là tâm đúng ? Tại sao sớm với chút? Tại sao cho biết sớm chút? Nếu như em sớm với , đối xử với em như vậy rồi… Đứa ngốc…”

      xong, thân thể lại đột nhiên từ từ di động, nằm nghiêng ở bên cạnh , nhìn chớp mắt, tự chủ dùng môi của mình nhàng hôn lên gò má của , sau đó lại nhàng cười , “ bất kể… Tử Thất Thất em rồi, em phải chịu trách nhiệm, em thích , như vậy… em phải phụ trách cả đời!”

      xong, lại lần nữa hôn lên mặt của , sau đó tham luyến lại hôn lên môi của , mỗi cái đều là như lướt nước, nhưng cũng tràn đầy tình nồng đậm…

      Thích !

      Thích người phụ nữ vừa kiên cường vừa mạnh mẽ lại vừa xinh đẹp này…

      Mười hai giờ trôi qua

      Buổi sáng hôm sau

      Tác dụng của thuốc người Tử Thất Thất hoàn toàn biến mất, cả buổi tối rơi vào hôn mê, nhưng lại cảm giác ngủ rất ngon. Hơn nữa còn có thể nghỉ ngơi rất thoải mái, thân thể trong nháy mắt thay đổi nhàng rất nhiều, cảm giác nóng bỏng phía dưới cũng biến mất.

      từ từ mở mắt, nhìn thấy trần nhà, sau đó hơi quay đầu, nhìn thấy gương mặt ngủ của Mặc Tử Hàn, nhưng trong lòng lại có chút bất đồng, gương mặt ta biểu lộ vẻ mệt mỏi vẻ, còn có quầng thâm dưới mắt.

      Cả đêm ta ngủ sao?

      phải là bởi vì ngã bệnh, cho nên ta lo lắng chăm sóc suốt cả đêm chứ?

      ta có lòng tốt như vậy sao?

      Từ từ, từ giường ngồi dậy, thận trọng đem chăn của mình đắp lại cho , sau đó lại nhìn mấy lần, lúc này mới rón rén xuống giường.

      Đột nhiên…

      Mặc Tử Hàn vươn tay ra, vững vàng bắt được tay của , đợi phản ứng kịp, lại đột nhiên lật người, dùng sức vén chăn lên, vừa lật người đè ở phía dưới, vừa dùng chăn cuốn chặt hai người lại, cũng lập tức hôn lên đôi môi của .

      “Ưm… Ưm ưm ưm… Ưm ưm…” Tử Thất Thất kinh hoảng giãy giụa, nhưng lại bị che miệng ra được chữ.

      Mặc Tử Hàn hôn sâu, bàn tay vững vàng bắt được hai tay của , cả người đè lên người , khiến cho chỉ có thể hơi ngọ nguậy thân thể của mình, mà chiếc chăn đắp người bọn họ theo động tác của mà rơi ra.

      Sau khi hôn lúc, Mặc Tử Hàn đột nhiên ngừng.

      Tử Thất Thất gấp rút hít khí.

      “Khốn kiếp, cư nhiên giả bộ ngủ!” lớn tiếng mắng.

      “A…” Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ, đắc ý , “ giả bộ ngủ tại sao có thể biết em quan tâm !”

      “Người nào quan tâm !” Tử Thất Thất rống to phủ nhận.

      “Em!”

      “Tôi có!”

      “Thế ai vừa sợ lạnh, đem chăn người trùm lên người của .”

      …” Tử Thất Thất á khẩu trả lời được.

      Mặc Tử Hàn hai mắt sắc bén nhìn kĩ biểu của , tâm tình trong nháy mắt cực kỳ vui mừng, vui vẻ cười ra tiếng, “Ha ha ha… Như thế nào? phản bác sao? Đó chính là thừa nhận em quan tâm tới ?”

      “Tôi có!” Tử Thất Thất nhắm mắt lần nữa phủ nhận.

      Mặc Tử Hàn đột nhiên cúi đầu, đem môi mình đến gần bên tai của , thủ thỉ thù , mập mờ dây dưa mà , “Em còn nhớ tối hôm qua em gì với ?”

      Lời ?

      Tối ngày hôm ?

      cái gì?” nghi ngờ hỏi.

      “Em nhớ sao?” hỏi ngược lại.

      Tử Thất Thất trầm mặc hồi tưởng, tối ngày hôm qua uống viên thuốc Mặc Thâm Dạ đưa cho sau đó thân thể liền bắt đầu nóng lên, đầu hỗn loạn cái gì cũng nhớ .

      cái gì ? Chẳng lẽ phải hôn mê luôn sao?

      “Tôi… Tôi cái gì?” khỏi có chút thấp thỏm hỏi.

      “Em nhớ ?” Mặc Tử Hàn lại lần nữa hỏi.

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc, ngừng hồi tưởng.

      Mặc Tử Hàn cố ý ngậm vành tai của , khóe miệng hơi tà ác nâng lên, tà mị mà , “Em … Em thích !”

      Tử Thất Thất trong nháy mắt khiếp sợ!

      thể nào!” cáu kỉnh phủ nhận.

      “Đây là !” Mặc Tử Hàn xác định.

      thể nào… thể nào, thể nào, thể nào…” Tử Thất Thất ba lần bốn lượt phủ nhận, cuối cùng rống to, “Tôi bao giờ những lời đó với . Đó phải là tôi , tuyệt đối phải!”

      “Thế nào? Em tin? Như vậy…” hơi dừng lại, cười dâm đãng mà , “ trừng phạt em… sau đó để em ngã bệnh… sau đó em tự mình ra câu kia… Em thích ! Như thế nào?”
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 169: dịu dàng… Khiến cho kinh ngạc dứt!



      Tử Thất Thất nghe thấy lời của , cảm nhận được dí sát bộ phận nào đấy vào người , rục rịch ngóc đầu dậy, lập tức trong tâm trí thấp thỏm yên, sợ hãi : “ cấm được động vào tôi, bệnh của tôi vẫn còn chưa khỏi hẳn, ít nhất cũng phải để cho tôi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó…” đột nhiên muốn lại thôi.

      “Sau đó muốn làm cái gì?” Mặc Tử Hàn tà ác hỏi tiếp.

      “…” Tử Thất Thất cắn chặt môi dưới, nhíu mày hung hăng nhìn chằm chằm .

      thế nào? Em …” Mặc Tử Hàn truy hỏi đến cùng, đem môi của mình đặt lên cổ trắng nõn mịn màng của , hôn .

      “Mặc Tử Hàn, cảm thấy mình quá đáng sao!”. Tử Thất Thất hét to, lại giãy dụa lần nữa, cơ thể liên tục chuyển động.

      Vốn là phía dưới của Mặc Tử Hàn dính chặt lên người , vốn là muốn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bởi vì động tác giãy dụa của , khiến cho cơ thể hai người ngừng ma sát, mà bộ phận đại diện cho đàn ông lập tức bị động tác của làm cho thức tỉnh, cách nào khống chế được tự động nhô lên.

      ngốc ngếch, được nhúc nhích!”. Mặc Tử Hàn đột nhiên mắng , nóng nảy ra lệnh.

      Tử Thất Thất lập tức dừng lại mọi hành động, yên lặng nhúc nhích.

      Mặc Tử Hàn nhíu mày sâu, đem hai tay từ từ buông ra, sau đó ôm cơ thể chặt, kề sát lên cơ thể , chịu đựng : “ ngốc nghếch đáng chết này, em cố ý quyến rũ hả?”.

      “Tôi… Tôi đâu có!”. Tử Thất Thất căng thẳng.

      “Thế mà còn dám lộn xộn?”

      “Ai đó… biết … Làm cái gì nha!”.

      “Làm cái gì? Làm cái gì là cái gì?” Mặc Tử Hàn kiềm chế dục vọng nóng bỏng như lửa đốt, cố ý truy hỏi.

      … Trong lòng là biết nhất!”.

      cũng biết lắm!!”.

      “Hả?”

      cũng biết lắm, mời em giải thích tỉ mỉ, ràng !”.

      khốn kiếp! Buông tôi ra, từ người tôi lăn xuống !”. tức giận , lại giãy dụa lần nữa.

      Chân mày Mặc Tử Hàn càng ngày càng co lại, chịu đựng đến giới hạn.

      “Tử Thất Thất cảnh cáo em, nếu em còn dám động đậy cái, liền lập tức muốn em!”. quát , uy hiếp.

      Tử Thất Thất trong nháy mắt ngoan ngoãn, lần nữa dừng lại động tác giãy dụa, nhưng mà hai mắt vẫn hung hăng nhìn trừng trừng , vẻ mặt biểu cảm chịu khuất phục.

      Hai cánh tay Mặc Tử Hàn đem ôm chặt hơn, đem cơ thể của mình dán chặt lên người Tử Thất Thất, sau đó dùng ý chí kiềm chế cơ thể nổi lên, trong nháy mắt trán toát ra hàng mồ hôt hột.

      “Ư hừ…” giọng kêu rên, cơ thể hơi giật giật, cọ xát thân thể của , sau đó chịu đựng : “Chờ chút… Chờ thêm chút nữa… Cứ để cho ôm em như thế, chờ chút nữa sao?”.

      sao?

      Tử Thất Thất nghe thấy thanh của , giống lưng đeo cả ngàn gánh nặng, nặng trĩu. Giống như bị ép biến thành bộ dạng thở nổi, thế mà ta còn cố kiềm chế vì mình, kiên trì ra tay với , chỉ dán chặt người , ôm , muốn khống chế lửa tình thiêu đốt cơ thể…

      Tại sao ta lại đối xử với cơ thể như thế?

      Nếu mà là lúc trước, ta hai lời mạnh mẽ chiếm đoạt , thế mà bây giờ ta lại cố gắng kiềm chế bản thân, ngăn cản bản thân, chống cự lại bản thân, chẳng lẽ… ta vì lo cho sức khỏe của ?

      !

      ta làm sao có thể quan tâm đến như thế? ta mới phải là loại người tốt bụng, nhưng mà…

      Mười phút sau, hai mươi phút sau, nửa giờ sau, tiếng sau…Vậy mà vẫn động đậy, vẫn duy trì như cũ tư thế ôm , dính sát lấy , có bất kì thay đổi nào, thậm chí ngay cả khi ở dưới thân suýt nổ tung, cũng chầm chậm khôi phục được trạng thái bình tĩnh, ngoan ngoãn biến hình thành bé.

      “Hô…” thở ra hơi sâu, dường như ngàn vạn gánh nặng vai đều được tháo xuống.

      Tử Thất Thất nghe thấy thanh của ta, lúng túng, chần chừ, do dự, chậm rãi mở miệng, : “ có thể từ người tôi ra được ? dính sát vào tôi… Tôi thở nổi?”.

      “Nên để cho ôm cái, được phép lộn xộn!”. Mặc Tử Hàn bá đạo , hai cánh tay liền ôm cứng lấy .

      “Cái gì? …” Tử Thất Thất khó chịu, lại dám lộn xộn.

      Tóm lại sáng sớm hôm nay ta bị làm sao vậy? Tính tình thay đổi sao? Tại sao giống như đứa trẻ dính lấy người khác? Vì cái gì mà tâm trạng của ta dường như rất tốt, chính xác hơn nữa trở thành người tốt dường như vô cùng hài lòng?

      Mấy phút sau…

      “Vậy được chưa? Ôm đủ chưa?”. rầu rĩ mở miệng.

      “Nằm xuống…”. tham lam

      Hơn 10 phút sau…

      “Tôi muốn đè người tôi bao lâu nữa hả? muốn đè chết tôi sao?”.

      chút nữa… Năm phút nữa thôi!”.

      “Cái gì? Năm phút nữa?”.

      Thời gian lại trôi qua năm phút…

      “Tôi chịu đủ rồi!”. Tử Thất Thất giận dữ: “ nhanh lên chút cút xuống cho tôi, nếu hãy cho tôi chút thoải mái, cưỡng bức tôi , giết chết tôi cũng được!”. Bị người đàn ông nặng 80 kg đè lên người nửa tiếng đồng hồ, cho dù là ai cũng cảm thấy khó thở, huống chi cơ thể hai người lại còn đắp thêm chiếc chăn, vốn là khí ít, tại cảm thấy rất khó chiu, giống như thở ra hơi hít vào toàn khí các-bô-níc, tuyệt đối có thể dùng hai từ ‘ bi thống’ để hình dung, thế mà người đàn ông này da mặt lại rất dày, lần lại lần cố kéo dài thêm thời gian, chẳng lẽ muốn biến thành gối ôm? Coi như là ôm gối, cũng chưa từng thấy ngày nào để gối ôm đè dưới thân thể mình?

      Tên khốn kiếp, đại biến thái!

      Mặc Tử Hàn nhìn ra phẫn nộ của , nhưng mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

      “Ok! đứng lên”. xong, ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi cơ thể , vén chăn lên cái, khí trong lành liền ập đến mặt .

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn , tại sao lại đột nhiên nghe lời như thế? Chẳng lẽ là có mưu khác?

      nghi ngờ cả người ngồi bật dậy, tìm lí do muốn lập tức rời xa phạm vi trong tầm mắt .

      “Tôi tắm!”. xong, xuống giường.

      “Khoan !”. Mặc Tử Hàn đột nhiên gọi lại

      Tử Thất Thất tâm bắt đầu thấp thỏm, bất an.

      “Làm sao?”. hỏi.

      Mặc Từ Hàn đứng cách giường bước, vòng xuống cuối giường, đến chỗ bên này, vẻ mặt dịu dàng nhìn : “Cơ thể của em vừa mới khỏe lại, nên xuống giường lại nhiều, bế em tắm!”.

      Cái gì?

      nên xuống giường lại?

      Tử Thất Thất trợn mắt, há hốc mồm!

      ta lại có thể dám dùng văn nước Trâu mà ra những lời quan tâm như thế? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Chẳng lẽ ngày tận thế 2012 sắp đến rồi sao?

      cần…Tôi tự có thể được, tôi sao, sao!”. vội vàng từ chối, nụ cười ở khóe miệng ý nhị hơi mang theo tia run rẩy.

      “Em là người phụ nữ của , cần phải khách sáo với !”. Mặc Tử Hàn xong, lại đột nhiên vươn hai tay của mình ra, qua giường ôm lấy , sau đó sải bước vào trong phòng tắm.

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn ta!

      Quả nhiên hôm nay ta vô cùng khác lạ, ta là Mặc Tử Hàn hả?



      Bên trong phòng tắm

      Mặc Tử Hàn bế cơ thể của bỏ vào trong bồn tắm, so với lần trước thái độ hoàn toàn trái ngược, chẳng những tự mình thử qua nước ấm, còn nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của ra phía sau, tiếp đó dôi tay vòng đến trước ngực .

      làm cái gì vậy?”. Tử Thất Thất lúng túng túm lấy cổ áo ngủ của mình, che chắn cơ thể.

      Mặc Tử Hàn nở nụ cười dịu dàng, : “ cởi quần áo làm sao tắm được?”

      “Tôi tự cởi, tôi cũng tự tắm, cũng dám nhọc công làm phiền tổng giám đốc đích thân làm, bằng…Ngài có thể ra ngoài nghỉ ngơi!”. Tử Thất Thất vẻ mặt căng thẳng mà từ chối nhã ý của .

      “Có cái gì mà phải xấu hổ? Dù sao mấy ngày hôm nay đều là giúp em tắm!”.

      “Cái gì? giúp tôi tắm?”.

      sai, mấy ngày sau khi em hôn mê, đều là ôm em vào phòng tắm, sau đó giúp em tắm rửa cơ thể, phải như vậy… Em cho rằng còn có ai có thể giúp em những chuyện như vậy hả?”.

      Quả nhiên là ta!

      Phút chốc mặt Tử Thất Thất đỏ bừng.

      “Coi như là giúp tôi, nhưng bây giờ tôi cũng hôn mê, tôi rất tỉnh táo, cho nên…”.

      được!”. Mặc Tử Hàn cự tuyệt ngắt lời , vừa bá đạo gỡ tay của xuống vừa : “ giúp em tắm, em nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lộn xộn. Hôm nay tâm trạng của rất tốt, muốn cùng với em tranh cãi, muốn em ồn ào, cũng muốn em tức giận, càng muốn làm em bị tổn thương, cho nên tốt nhất là em câm miệng của em lại, cần phải chống đối nữa, dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của em, chẳng lẽ còn sợ nhìn thấy mấy lần hả?”.

      “…” Tử Thất Thất chợt trầm mặc, hai đầu chân mày cau chặt lại, dùng sức nhìn chằm chằm ta.

      Mặc dù mỗi câu của ta đều mang tính chất uy hiếp , nhưng thái độ của ta lại vô cùng dịu dàng, hơn nữa thái độ của ta rất ít khi dịu dàng, khiến cho trái tim khỏi trở nên mềm yếu, mà ta sai, dù có phản kháng, giãy dụa đối với ta cũng có bất kì tác dụng gì, quay đầu chịu tội vẫn như cũ là , hơn nữa thân thể của ta cũng nhìn qua bao nhiêu lần, có che giấu cũng cần thiết, nhưng mà quan trọng hơn, là ta lại dịu dàng như thế là khó gặp, trái tim sớm tự chủ được ngừng thúc giục động lòng, ngoan ngoãn thỏa hiệp…

      Thấy im lặng gì, Mặc Tử Hàn lại lần nữa tới trước ngực của , sau đó dịu dàng cởi áo ngủ của ra, nhìn cơ thể mượt mà xinh đẹp…
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :