1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: thề cho tôi… mau thề nhanh lên!



      Trong căn phòng rộng lớn, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Tử Thất Thất đối mặt với , đứng cách khoảng hai thước, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lửa giận. Trong năm giây, cả lẫn đều trầm mặc. Năm giây hết sức yên tĩnh.

      Mặc Tử Hàn đột nhiên sải bước về phía , hai lời bắt lấy tay , kéo nhanh vào phòng tắm.

      muốn làm gì? Chờ chút, tôi có chuyện muốn với …Mặc Tử Hàn… hãy chờ tôi chút…” Tử Thất Thất dùng sức giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn bị lôi vào phòng tắm.



      Bên trong phòng tắm, Mặc Tử Hàn chút thương tiếc, dùng sức ném vào giữa bồn tắm hình tròn.

      “A— là đau!” Tử Thất Thất đau đớn kêu lên, sau lưng bị đập vào cạnh bồn tắm khiến đau.

      Mặc Tử Hàn đứng ở bên ngoài bồn tắm, vặn nước từ vòi ra, từ cao nhìn xuống, lạnh lùng chất vấn: “ chạm vào những chỗ nào?”

      cái gì!?” Tử Thất Thất nhất thời kịp phản ứng.

      chạm vào chân sao?” giày cho có đúng ? Mặc Tử Hàn xong tự mình quỳ hai đầu gối xuống đất, nắm bên chân , thô bạo cởi giày cao gót ra, sau đó đưa chân đến vòi nước dùng lực chà xát mạnh.

      làm gì đấy? Mau thả tôi ra!” Tử Thất Thất dùng hai tay đầy cơ thể ra.

      còn chạm đến những chỗ nào? Tay sao? nắm tay ra đúng ?” Mặc Tử Hàn tức giận chất vấn, cả người hoàn toàn trở nên nóng nảy.

      điên rồi, buông tôi ra!” Tử Thất Thất hét to về phía .

      Mặc Tử Hàn hoàn toàn chú ý đến giãy dụa và tiếng hét của . Năm hai tay của , kéo đến vòi nước lần nữa, dùng lực chà xát. Giống như tay của dính những thứ rất dơ bẩn, muốn rửa đôi tay cho sạch.

      “Còn có chỗ nào? còn chạm qua chỗ nào? Có phải làm với rồi ? Có phải các người cùng nhau lên giường hay ? Thân thể của có phải trở thành của hay ? Để cho tôi nhìn xem… Để cho tôi kiểm tra lúc…” xong hai bàn tay liền xuống quần áo của , xé rách ra, toàn thân giống như điên rồi.

      Tử Thất Thất mới đầu còn từ chối, nhưng phát ra bản thân dù có giãy dụa cũng hoàn toàn có tác dụng, nhìn thấy Mặc Từ Hán mất lí trí, đột nhiên… thôi giãy dụa nữa, còn la to, người thả lỏng còn chút sức lực nào, nằm trong bồn tắm, mặc kệ ta xé rách quần áo mình, mặc cho ta nhìn da thịt mình sót chỗ.

      Mặc Tử Hàn nhìn cơ thể bóng mượt của , người chằng chịt những dấu hôn, trong nháy mắt liền tức giận.

      “Đây là cái gì!?” chất vấn

      Gương mặt Tử Thất Thất bình tĩnh, nhìn xuống những vết hôn người mình, giọng trả lời: “Đây phải kiệt tác của tối hôm qua sao, quên rồi à?”

      Tối hôm qua?

      Nhanh chóng, lí trí của Mặc Tử Hàn hồi phục ít.

      Đúng vậy, đây là đêm hôm qua lưu lại người , nhưng dấu vết lại nhiều như vậy, toàn bộ đều là làm ra sao? Chẳng lẽ dấu vết của Mặc Thâm Dạ cũng được lưu lại người .

      cho tôi biết, cùng với … Có phải lên giường hay ?” dùng sức khẽ trấn an mình, lạnh lùng chất vấn.

      “Hì…” Tử Thất Thất khẽ cười, cười hết sức châm biếm.

      “Có quan trọng hay .?” giọng hỏi ngược lại.

      “Trả lời tôi” giận dữ rống.

      “Được, tôi trả lời cho có”

      !?” Tức giận mặt giảm bớt

      “Nếu như tin tưởng, tôi cũng hết cách, có thể điều tra lời tôi , tùy thôi, đối với tôi có vấn đề!” Thời điểm khỏi Mặc Gia cũng lường trước được hậu quả như thế này, hơn nữa kể cả ta điều tra, tối hôm nay cũng khó lòng tránh khỏi vận mệnh.

      Mặc Tử Hàn nghiêm túc nhìn mặt , lí trí lại tỉnh táo thêm phần, phẫn nỗ dần dần cũng biến mất.

      có? ? ? có lừa dối tôi? dám thề có?” hỏi lần nữa, tiếng cũng từ từ giảm .

      thể tin được, tên đàn ông kia hề động đến ? Nhưng ta cho đến bây giờ chưa hề bỏ qua người phụ nữ nào, chỉ cần mình ở cùng với phụ nữ, có người nào nằm dưới thân . Hơn nữa chỉ cần là để ý, nhất định ngoan ngoãn rúc vào ngực của . Nhất là khi chính miệng với nào đó là có thể thực nguyện vọng giúp , khẳng định rất coi trọng đó, nhất định muốn chiếm được ta.

      quen rồi, mà mỗi khi nghe câu đó… rốt cuộc đều !

      Tử Thất Thất cũng nghe lời , chẳng lẽ…Vậy…

      có” Tử Thất Thất đột nhiên trả lời câu hỏi của , kiên quyết lặp lại: “ có!”

      Chợt!

      Mặc Tử Hàn đưa hai tay của mình ra, ôm chặt vào trong ngực, dùng sức ôm chặt, chặt… Ở bên tai lặp lặp lại: “Tử Thất Thất em là thuộc về tôi, em là người phụ nữ của Mặc Tử Hàn, tôi tuyệt đối để cho bất kì thằng đàn ông nào chạm vào… Ở thế giới này chỉ mình tôi có thể, chỉ mình tôi sở hữu em… Nếu có kẻ nào dám mang em … Tôi nhất định giết chết !”

      Tử Thất Thất nghe lời bá đạo của ta, trong lòng vừa vui vừa buồn.

      Vì sao muốn đối với như thế?

      Tại sao trong lời của tràn ngập mùi vị của tình ?

      thích ?

      sao?



      ta chỉ muốn sở hữu được thôi

      “A…” chợt cười

      “Em cười cái gì?” Mặc Tử Hàn hỏi

      có gì, tôi chỉ suy nghĩ, nếu như tôi và Mặc Thâm Dạ chỉ nắm tay nhau như lời làm gì? Cũng giết ta sao? Nhưng ta là người thân là trai của , nỡ xuống tay được sao?”

      Thâm Dạ?

      Mới chỉ ở bên ngày mà gọi thân mật như vậy rồi sao?

      Lửa giận của Mặt Tử Hàn lại từ từ xông lên lần nữa, lạnh lùng : “ cái gì, chỉ nắm tay…?”

      “Tôi chỉ giả thiết vậy thôi, nếu như tôi và ấy hôn môi, …”

      Tử Thất Thất chưa kịp xong, Mặc Tử Hàn lập tức hôn lên môi của , để ngăn miệng lại

      phủ lên môi , dùng sức mút, dúng sức cắn, mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn. Tử Thất bị đau khẽ nhíu mày lại, nhưng Mặc Tử Hàn lại đem hết sức lực hôn như mõm chó sói, hận thể nuốt vào bụng, muốn lau sạch dơ bẩn môi

      Người phụ nữ đáng chết này!

      Môi là thuộc về , chỉ được thuộc về mình , cho nên chỉ có thể để mình hôn, chỉ có thể lưu lại dấu vết của người…Nhưng dễ dàng để cho Bách Hiên chạm qua, nay lại để cho Mặc Thâm Dạ chạm qua nữa sao?

      Giả thiết?

      quan tâm đến cái gì mà giả thiết, chỉ cần tí ti suy nghĩ trong đầu cũng thể.

      Đột nhiên, hai bàn tay to lớn nhúng vào trong nước, bế từ bồn tắm ra, hề dừng lại động tác hôn . Mà Tử Thất Thất cũng hề giãy dụa, mặc cho ta dùng sức hôn, mặc cho ta ôm rời khòi phòng tắm.



      Phòng ngủ

      Mặc Từ Hàn dừng lại ở phía cuối giường, hai tay dùng sức ném Tử Thất Thất lên giường, trong nháy mắt nước người thấm ướt xuống ra.

      Quả nhiên, cuối cùng vẫn là như thế!

      Bất kể ta tức giận hay đến cuối cùng vẫn làm chuyện này

      Tử Thất Thất bình thản, hai mắt nhìn xuống cuối giường. Mặc Tử Hàn nhanh chóng cởi áo sơ mi người ra rồi đến tháo xuống thắt lưng bên hông, nhìn ta kéo khóa quần tây, cởi quần tây ra, chiếc quần lót hình tam giác còn lại cuối cùng cũng tránh khỏi vận mệnh bị tháo xuống

      Mặc Tử Hàn trần truồng tức giận đè lên cơ thể của , lạnh lùng mở miệng chất vấn lần cuối cùng: “, rốt cuộc là chạm đến nơi nào, dẫn đâu? cái gì với ?”

      “…” Tử Thất Thất im lặng, bình tĩnh nhìn khuôn mặt lên tức giận.

      đáng chết!” Mặc Tử Hàn nâng chân lên, để thứ trong nháy mắt nhô cao của mình ở cửa của , gầm ra lệnh: “ thề cho tôi… Thề về sau bao giờ nhìn đến nữa, thề về sau chuyện với câu, để chạm vào người lần!”

      “…” Tử Thất Thất im lặng như cũ, mím môi chặt, máu chảy ra, lời nào.

      cho tôi!” Mặc Tử Hàn giận dữ rống

      “…” Tử Thất Thất nhắm hai mắt lại

      Mặc Tử Hàn rốt cuộc bùng nổ, tức giận lúc nãy còn ít bây giờ lại bùng phát lên.

      đáng chết – đáng chết… đáng chết!” gầm lên mắng, hề có khúc dạo đầu, đột ngột động thân, trực tiếp tiến vào trong cơ thể .

      “Đừng…” Tử Thất Thất cắn chặt môi dưới, đau đớn nhíu chặt lông mày, để cho bản thân kêu lên thành tiếng.

      Mặc Tử Hàn mạnh mẽ tiếng vào trong cơ thể , nháy mắt cảm nhận được khít khao, hề có bất kì dấu hiệu nào muốn dừng lại, cứng rắn ra vào ở trong thân thể , mỗi cái đều dùng sức rút ra rồi tiến thẳng vào, ở trong ra vào mạnh bạo, trút hết phẫn nộ của chính mình cũng như trừng phạt lá gan dám làm bậy của .

      “A…A…A…A”

      Tử Thất Thất cuối cùng vẫn chịu được kích thích mãnh liệt, ta giống như cố ý mỗi lần tiến vào đều đụng vào chỗ mẫn cảm nhất, cố ý để cho thân thể của kiềm chế được, cố ý muốn cho phát ra những tiếng xấu hổ, sau đó đợi cầu xin ta…

      thề , cả đời này chỉ thuộc về tôi,… chỉ thuộc về tôi” gào thét, động tác dưới thân càng thêm kịch liệt.
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: được thích , ngàn vạn lần được…!



      “A… A… A…”

      “A… A…”

      “A…”

      Tử Thất Thất ngừng rên rỉ. Sau nhiều lần đạt tới cao trào, Mặc Tử Hàn vẫn tiếp tục rong ruổi ngừng trong cơ thể rồi bất ngờ phóng thích sâu vào trong cơ thể của giống như muốn hòa vào làm cùng mãi mãi.

      “Tử Thất Thất…” nhẫn nại mở miệng, hơi thở gấp gáp , “Mau lên, mau em là của …”

      “A… A… Ừ…”

      Tử Thất Thất ngừng run rẩy. Thân thể nhễ nhại mồ hôi mà ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ. Nhưng lại thể thiếp giống như còn đợi ta phóng thích ra, cho ta đạt tới cao trào.

      “Tử Thất Thất… Người phụ nữ đáng chết này. Em chịu thề, làm cho em thể xuống giường được… muốn xem xem em làm như thế nào có thể ra khỏi căn phòng này để gặp mặt !” Mặc Tử Hàn xong, liền tăng tốc ngừng kích động mà ra vào.

      “A… A… … Đừng… A… … Đừng…” Tử Thất Thất cách nào chịu đựng được nữa cuối cùng đành cầu xin tha thứ. Nhưng lại dứt khoát đồng ý cầu của .

      Bỗng nhiên, đôi tay của giống như bị ai chi phối, hoàn toàn tự chủ dùng hết sức ôm lấy thân thể của . Đôi chân thon dài ngừng cuốn chặt lấy hông của . Khiến cho càng kết hợp chặt chẽ hơn. Hành động của như khiêu khích , muốn cho nhiều hơn.

      Mặc Tử Hàn cảm nhận được mong muốn của , cũng cảm nhận được vụng về phối hợp với mình. Trong nháy mắt, thân thể lại nóng lên, cả người giống như bị lửa dục thiêu đốt, cách nào nhẫn nại đươc. ôm chặt lấy chạy nước rút, sau đó đột nhiên tiến sâu vào cơ thể của rồi phóng thích mìnhvào nơi ẩm ướt nữ tính của .

      “A ——”

      “Ưm ——”

      Hai người cùng nhau khẽ rên lên, thân thể run rấy. Hai mắt Tử Thất Thất từ từ khép lại, ngất trong vòng tay của Mặc Tử Hàn. Mặc Tử Hàn lại nằm xụi lơ người của , từ từ hít sâu vào.

      “Tử Thất Thất, cho phép em được ngủ, tỉnh dậy cho nhất định muốn em thề,… nhất định muốn chính miệng em em chỉ thuộc về mình …” tức giận .

      Tại sao cách nào có thể có được hoàn toàn? ràng tại cùng ở chung chỗ. Thân thể của cũng hoàn toàn thuộc về nhưng tại sao lại vẫn thấy chưa đủ. còn muốn có được tâm của . Hơn nữa còn muốn cả nụ cười của , ánh mắt của , thanh của , tư tưởng của muốn tất cả của đều chỉ thuộc về mình , muốn thế giới của chỉ có mình mà thôi.

      rất muốn nhốt trong căn phòng này – căn phòng mà chỉ có mới được phép vào. Nhưng đồng thời, cũng muốn mang theo khắp nơi để cho tất cả những người đàn ông thế giới này đây chính là người phụ nữ của Măc Tử Hàn…

      là mâu thuẫn! khó chịu!

      rốt cuộc nên làm cái gì?

      “Tử Thất Thất…” lại kêu tên lần nữa. Thanh vừa mang ý van xin vừa mang ý ra lênh: “ cho biết… Em chỉ thuộc về mình tại, lập tức, lập tức, liền cho biết!”

      “…”

      Tử Thất Thất lâm vào hôn mê tử căn bản cũng có khả năng trả lời . Trong căn phòng chỉ còn lại là tĩnh mịch. Mặc Tử Hàn cảm thấy đơn. Trong lòng cảm thấy trống vắng. Cuối cùng biến thành cơn thịnh nộ, đột nhiên chống tay lên, tức giận nhìn ngủ mê man, rống to, “Em tỉnh lại cho , với , em chỉ thuộc về mình ——”

      “…”

      Tử Thất Thất vẫn đáp lại, bên trong phòng như cũng… im ắng…

      ***

      Sáng ngày thứ hai

      Tử Thất Thất tỉnh lại vẫn còn mơ màng cảm thấy đau nhức toàn thân. nhớ lại tối hôm qua cùng Mặc Tử Hàn điên cuồng đêm.

      Đột nhiên, mở to mắt, giống như trải qua cơn ác mộng . ngẩng đầu nhìn lên trần nhà thấy chùm đen thủy tinh và chuyện xảy ra tối hôm qua như tái lại trong đầu .

      “A…” khẽ cười giễu cợt mình.

      ta đúng là người đàn ông được làm được. Quả nhiên là khiến cho thể nhấc chân xuống giường được. nhìn lại thân thể mình được lau rửa sạch lại còn tỏa ra mùi xà phòng tắm thơm ngát.

      ta làm sao?

      Sau khi ta đối xử thô bạo với xong lại thừa lúc ngủ mà làm ra loại hành động thân thiết này. Chẳng lẽ ta là người đa nhân cách?

      “Xoạt ——” tiếng, cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Mặc Tử Hàn toàn thân trần trụi trắng trợn từ bên trong ra, nhìn thấy mở mắt.

      tỉnh rồi hả?” lạnh lùng .

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc trả lời.

      chuyện với em đó. Trả lời !” cáu kỉnh ra lệnh.

      “Ừ, tôi dậy rồi!” Tử Thất Thất miễn cưỡng trả lời. Sau đó liền nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn trùm kín đầu.

      Mặc Tử Hàn nhìn , chân mày nhíu chặt lại.

      Đột nhiên tiến lên bước, rồi lại lập tức dừng lại. Dùng sức nắm chặt quả đấm, cố nén tức giận dâng lên, kiềm chế cho bản thân mình tới lôi chăn của ra.

      hít sâu hơi, sau đó xoay người tới trước bàn, cầm quần áo lên, mặc từng cái lên người sau đó giọng : “ tại phải làm. Em ngoan ngoãn ở đây đợi trở về. Buổi tối tiếp tục phạt em cho đến khi em thề với . Nếu về sau ngừng dùng cách này để trừng phạt em!”

      Sau khi dứt lời, cũng mặc xong quần áo.

      Tử Thất Thất trốn trong chăn, nghe những lời ta , tức giận cũng tăng lên.

      ta cho là uy hiếp như vậy sợ ta sao?

      Nực cười… tuyệt đối thỏa hiệp, tuyệt đối nhận thua. Muốn nghe thề sao? Đợi kiếp sau … Đời này ta cũng đừng mơ ra.

      “Rắc rắc!”

      Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, Tử Thất Thát như nghĩ tới điều gì đó. Đột nhiên từ trong chăn chui ra, ngồi ở giường. Phía dưới đột nhiên phát ra đau đớn.

      “Đợi… Đợi nào…!” nhịn đau gọi ta lại.

      Mặc Tử Hàn hai chân đột nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên chấn động, trong nháy mắt phát ra tia mừng rỡ.

      là muốn thỏa hiệp sao?

      muốn ?

      Từ từ quay người lại, cố làm trấn định nhìn , lạnh lùng , “Chuyện gì?”

      “Ách…” Tử Thất Thát nhìn . Trong nháy mắt thấy xấu hổ. Nhưng mà trong nháy mắt lập tức điều chỉnh tốt tâm tính của mình, lần nữa chống lại tầm mắt của , giọng nghiêm túc , “Trong phòng làm việc ở tầng 20 của tập đoàn King, có máy vi tính. Trong máy vi tính có rất nhiều dữ liệu làm ăn của công ty, tôi hi vọng là cử người giám sát động tĩnh nội bộ trong công ty. Ngoài ra máy tính trong phòng làm việc của cũng vậy… Nên chú ý cẩn thận chút, có thể có người gây bất lợi cho !”

      Mặc Tử Hàn nghe lời của như vậy, kinh ngạc sửng sốt.

      “Làm sao em biết những chuyện này?” nghi ngờ hỏi.

      “A…” Tử Thất Thất chần chừ lúc sau đó thẳng thắn đáp: “Ngày hôm qua khi tôi đến công ty cùng ta, lúc vào phòng làm việc tôi chỉ cảm thấy ta phải là người làm những chuyện như vậy… Mà ta chỉ muốn tôi cho sau này nên cẩn thận chút… Nhất định phải coi chừng!” tự chủ mà liên tục nhắc nhở ta, lo lắng cho ta. Vào lúc này hoàn toàn quên mắt chuyện xảy ra tối hôm qua.

      Mặc Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt . Trong mắt chất chứa những lo lắng cho . Nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng rất quan tâm tới nhưng ngoài miệng lại tỏ ra cứng rắn, có chết cũng thỏa hiệp trước . Thế nhưng vẫn cảm thấy ấm áp bởi vì trong lúc này cũng hận .

      biết rồi!” giọng xong, sau đó xoay người.

      Đôi chân vừa mới bước ra tới cửa nhưng lại chậm chạp bước tiếp nữa.

      Đột nhiên, thu chân về, sau đó quay người lại sải bước tới bên giường, hơi cúi người xuống, đưa ra đỡ lấy sau ót , sau đó nụ hôn nhàng rơi xuống môi . Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn đạp nước sau đó liền buông lỏng tay nâng người lên lần nữa sải bước ra khỏi phòng.

      “Rắc rắc!”

      Cửa phòng nhàng đóng lại.

      Tử Thất Thất sững người lại lâu cũng có phản ứng gì.

      ta làm như vậy là có ý gì?

      ta coi là cái gì?

      Nụ hôn nhàng, dịu dàng đến như vậy… Đại biểu cho cái gì?

      “Khốn kiếp…!” Tử Thất Thất đột nhiên mắng, mặt lộ ra buồn vui lẫn lộn.

      Lúc lãnh khốc, lúc lại dịu dàng, khi bá đạo, khi lại tận tình săn sóc… cố ý đùa bỡn sao? Cố ý để cho cảm thấy bất an sao?

      được thích

      Ngàn vạn lần được thích

      ngừng ở trong lòng cảnh cáo mình, nhưng thể điều khiển được tình cảm trong lòng mình nữa rồi… Cho dù người đàn ông này đối với rất tàn nhẫn, mà chỉ trong nháy mắt lại vì ta mà động lòng, cách nào tiêu diệt được.
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Oan gia chạm mặt… Chiến tranh chờ đợi thời cơ bùng phát!



      thư phòng tầng ba

      Cách mét, Mặc Thiên Tân ngồi ở ghế sô pha, cặp mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mà phía trước bảng đen có người đàn ông trung niên mang kính mắt ngừng viết chữ, lặp lặp lại lời , ngừng giảng giải, nhưng kiến thức căn bản cậu vô cùng quen thuộc.

      “Tiểu thiếu gia… tiểu thiếu gia…tiểu thiếu gia”

      Thầy giáo ngừng gọi, thanh càng lúc càng lớn, hồn phách của Mặc Thiên Tân bay liền trở về chỗ cũ, lúng túng : “Hả, làm sao, tan học rồi ư?”

      Gương mặt thầy giáo cáu kỉnh, đầu đầy hắc tuyến.

      “Tiểu thiếu gia, xin hãy nghiêm túc nghe giảng!”. Ông giọng cảnh cáo, kiềm chế tức giận, rất lo chêu trọc phải cậu.

      “Nghe giảng?” Mặc Thiên Tân bực bội lặp lại, buồn bực : “Ông giảng những những thứ thế này, tôi từ tám trăm năm trước nghe rồi!”. Mặc dù cậu còn chưa đến tám trăm tuổi.

      “Tiểu thiếu gia, cậu học hết chương trình tiểu học năm nhất?” Thầy giáo có phần ngạc nhiên hỏi.

      “Từng đó…” Gương mặt Mặc Thiên Tân kiêu ngạo, tự hào mà : “ tôi hề dối, tôi vừa sinh ra, mẹ bận rộn làm việc, bận rộn kiếm tiền nuôi tôi, cho nên vì số nguyên nhân, khoảng thời gian dài đều là mẹ nuôi Tiểu Lam chăm sóc tôi, mà lúc ấy mẹ Tiểu Lam học Đại Học Y, bà từ từ kiên trì quấy rầy, cộng thêm uy hiếp hăm dọa, mới thuyết phục được hiệu trưởng trường đại học, đồng ý cho bà được phép dẫn theo tôi cùng đến trường học, cho nên bắt đầu từ khi tôi còn chưa chuyện được cùng mẹ Tiểu Lam ra ra vào vào trường đại học, học được rất nhiều thứ, cho nên ông dạy mấy chương trình này đối với tôi mà , là quá , làm phiền ông về nhà nghỉ ngơi tốt , nếu … Hai chúng tôi đổi vị trí, tôi dạy học cho ông?”

      Thầy giáo chỉ còn có hắc tuyến, mà tức giận tuôn ra thành gân xanh.

      Ông nhiều năm làm thầy giáo dạy tiểu học, đây là lần đầu tiên ông bị học sinh coi thường? Cái gì đại học? Chỉ dựa vào đứa trẻ lông mọc chưa đủ như nó? Ai tin hả!

      Thế nhưng, ông thể tức giận, thể mở miệng mắng to, bởi vì…

      Tầm mắt của ông từ từ làm chủ được dời đến, nhìn Thổ Nghiêu ngồi sau lưng Mặc Thiên Tân, mặt lạnh như băng, giống như chuẩn bị dẫn ông giết chết trong tức khắc vậy, khiến cho ông sợ hãi ngay cả lớn tiếng đối với Thiên Tân cũng dám. Chỉ có thể khúm núm hạ thấp thanh.

      “Ai… tôi bảo thầy giáo này. bằng để tôi trắc nghiệm ông vài câu hỏi trí tuệ đơn giản, nếu như ông có thể trả lời được, ông hãy ở lại, tiếp tục làm thầy giáo của tôi, còn nếu ông trả lời được, ông liền lập tức cút ra ngoài cho tôi, nhất định phải nhớ, là cút!– ra ngoài đấy nhé?” Gương mặt Mặc Thiên Tân tà ác, đây chính là ngày hôm qua cậu học được từ cha mình.

      Thầy giáo nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cậu, đắc ý nhếch lên khóe miệng, ông cũng tin người hơn bốn mươi tuổi thua đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh.

      Gương mặt ông tràn đầy tự tin, lòng tin mười phần: “Cậu hỏi ?”

      “Được!”

      Mặc Thiên Tân linh lợi như kẻ trộm nhìn ông, vui vẻ : “Câu hỏi thứ nhất: ra mặt, hai ra mặt, ba ra mặt… Là chữ!”

      Trong nháy mắt thầy giáo sửng sốt

      ra mặt?

      Hai ra mặt?

      Ba ra mặt?

      ra mặt? Đây là ý gì? Còn là chữ?

      Là chữ gì?

      Ông vắt óc, ngừng suy đoán, hai chân mày thô thô nhíu chặt thành đường, khuôn mặt cau có, làm như thế nào cũng đều ra đáp án, nhưng chẳng lẽ lại chịu thua trong tay đứa trẻ con như Mặc Thiên Tân.

      Mười phút sau…

      Mặc Thiên Tân đắc chí : “Như thế nào thầy giáo, thầy nghĩ ra đáp án chưa?”

      “…” Người nào đó trầm mặc

      “Hahaha, đần chết! ra mặt là chữ ‘bất’ phía chỉ là cái đầu, chữ thứ hai chính là chữ ‘mộc’, như thế chữ thứ ba chính là chữ ‘sâm’, thầy giáo… ông cũng nhiều tuổi, chẳng lẽ trong óc đều là nước tương?” Mặc Thiên Tân hả hê, gương mặt kiêu ngạo, khiến người khác tức chết.

      “Hỏi tiếp!” Thầy giáo chịu thua

      “Được!”

      Mặc Thiên Tân tà ác nhìn ông ta, mở miệng lần nữa: “Câu hỏi thứ hai: Ví dụ có chiếc xe, cha tôi ngồi ở ghế lái, mẹ tôi ngồi cạnh người lái, tôi ngồi ở ghế sau, mà lão thầy giáo ngồi bên cạnh tôi, ông … Chiếc xe này là của ai?

      “Đương nhiên chính là của cha cậu rồi!” Lão thầy giáo trả lời khẳng định

      đúng!” Mặc Thiên Tân phủ định đáp án

      “Đó là của mẹ em sao?” Ông tiếp

      đúng!”

      “Vậy…” Ông hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi ; “Là của tôi?”

      “Sai, sai, sai” Mặc Thiên Tân phủ định ba lần liên tiếp, sau đó vui vẻ : “Thầy giáo, ông là đần có đủ, tôi ngay từ lúc đầu cũng cho ông biết: “Ví dụ có chiếc xe, như vậy đương nhiên chiếc xe này là “ví dụ”, họ ‘ví’ tên ‘dụ’ tên đầy đủ là “ví dụ”! Ha haha…”

      Thầy giáo nghe được đáp án, lập tức muốn tìm kẽ đất chui xuống.

      Ví dụ?

      Đây coi là cái gì?

      “Tiếp tục!” Ông vẫn chịu thua

      “OK!”

      Đột nhiên nụ cười của Mặc Thiên Tân thay đổi kì dị, Thiên Tân ranh mãnh nhìn ông, nghiêm trọng cảnh cáo, : “Đây chính là câu hỏi cuối cùng nha, thầy giáo nếu như ông trả lời sai, phải cút— ra ngoài đấy!

      “Cậu… cậu… ” Thầy giáo khiếp sợ lấy dũng khí, lau hàng mồ hôi toát ra trán.

      “Được!”

      Mặc Thiên Tân tươi cười đầy mặt nhìn ông ta, dáng vẻ nắm chắc phần thắng : “Ngày xửa ngày xưa, có con ếch bằng bốn chân, nó bước với dáng vẻ vô cùng nổi bật, giống các con ếch bình thường, dáng vẻ đặc biệt kì lạ, nó thích dùng hai chân trước nhảy cái, dùng hai chân sau nhảy cái, sau đó dùng bốn chân nhảy cái, bên phải nhảy múa, trước nhảy múa, sau nhảy múa, cuối cùng lại đứng tại chỗ nhảy… ông hãy trả lời… Nguyên nhân vì sao?

      “Hả!!!?”

      Thầy giáo miệng kinh ngạc biến thành hình chữ “O”

      con ếch cái gì? Chân sau nhảy cái gì? Chân trước nhảy? Lại còn bên trái nhảy múa, bên phải nhảy múa, trước nhảy múa, sau nhảy múa? Cuối cùng lại đứng tại chỗ nhảy?

      Đây là con ếch sao?

      thế giới này có loài ếch như vậy sao?

      Nó tại sao lại muốn nhảy như vậy? Tại sao vậy chứ? Tại sao tại sao tại sao…

      Đầu thầy giáo hỗn loạn mảnh, hoàn toàn mất năng lực suy đoán.

      Mặc Thiên Tâm nhìn vẻ mặt ông ta rối rắm, siêu cấp vui vẻ : “Như thế nào hả thầy giáo, ông nghĩ được nguyên nhân chưa? Là vì sao thế hả?

      “Đó là bởi vì…Bởi vì…Bởi vì…” Thầy giáo ngừng lặp lại hai chữ này, hoàn toàn nghĩ được ra đáp án.

      “Hahahaha…” Mặc Thiên Tân mở lòng cười to, “Thầy giáo, tôi cho ông đáp án, chính là bởi vì con ếch kia thích nhảy như vậy, thân thể là của nó, nó nghĩ thế nào làm như thế, nghĩ thế nào liền nhảy như thế, cho dù ai cũng quản lí được, đây chính là câu tục ngữ dân gian lưu truyền trong truyền thuyết: “Có tiền thể mua được lòng người, ông có thể đoán được ?””

      Thầy giáo hoàn toàn thua cuộc, cơ thể hoảng hốt nghiêng nghiêng lùi về phía sau vài bước.

      Rốt cuộc đây là chuyện gì?

      Ông lại thua đứa trẻ sáu tuổi?

      Mấy chục năm dạy học kiếm sống, mấy chục năm lăn lộn cuộc sống, mấy chục năm ăn học, lại vẫn thua kém đứa trẻ sáu tuổi…

      Chẳng lẽ đây chính là “bi kịch” trong truyền thuyết

      “Thầy giáo…” Mặc Thiên Tân đột nhiên thay đổi thanh trầm trầm, nó đắc ý ; “Tự ông thua cuộc, đến đây là đủ, ông có thể cút— ra ngoài!”

      Cả người thầy giáo bị Mặc Thiên Tân đả kích nặng nề, cả người suy sụp còn chút tinh thần, vô cùng tình nguyện chậm rãi hạ hai đầu gối, cả người ngồi sụp xuống, mà lúc này…

      “Tiểu thiếu gia…!” Thổ Nghiêu đột nhiên lên tiếng

      Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn mặt của ta : “Làm sao?”

      Thổ Nghiêu hơi cúi đầu, chần chừ lúc, sau đó đánh bạo : “Xin ngài hãy bỏ qua cho vị thầy giáo này ”.

      “Tại sao? “. Mặc Thiên Tân giả bộ ngây thơ hỏi

      “Ách… Cái này…” Thổ Nghiêu chần chờ, đối với khuôn mặt ngây thơ của cậu, càng thêm sợ hãi.

      “Thế nào? được nguyên nhân? Nếu chú cùng tôi chơi chút, nếu như chú thắng, tôi bỏ qua cho , nếu như chú thua… Hắc, hắc, hắc!” Tiếng cười của đứa trẻ vô cùng tà ác.

      Mấy câu hỏi vừa rồi, đều là tôi học được máy tính với ti vi, nhưng vẫn còn giấu đòn sát thủ!

      Trong nháy mắt nội tâm Thổ Nghiêu dao động, vội vàng nuốt vào nhả ra : “Vẫn… vẫn như vậy là được rồi!”

      từng sâu sắc lĩnh hội tà ác của Thiên Tân rồi, mới hôm qua có thầy giáo bị cậu dọa cho sợ hãi, bây giờ còn rất thảm, cả người gần như phát điên, thiếu chút nữa là phải vào viện tâm thần, cho nên vẫn là thôi, nhiều chuyện, bằng ít chuyện…

      Mặc Thiên thấy thú vị liền thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt lão thầy giáo tang thương, đột nhiên : “Thôi, chơi với ông nữa, ông !”.

      Cậu vừa xong, Thầy giáo liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

      Mặc Thiên Tân nhàm chán thở dài.

      Mỗi ngày đều bị giam ở nơi này, mỗi ngày đều phải học tập, cậu phiền não đầu cũng nhanh muốn dài ra, rề rà tới, hơn nữa cái người gọi là Thổ Nghiêu này vẫn luôn theo sát bên cạnh cậu, cậu hoàn toàn tìm được cơ hội để liên lạc với mẹ Tiểu Lam, là buồn bực… Buồn bực chết

      “Ai…” Cậu lại thở dài

      “Làm sao? Tuổi còn mà liêc tục thở dài… cẩn thận chưa già yếu đấy!”

      Thanh của người đàn ông xông vào, Mặc Thiên Tân lỗ tai nhạy bén lập tực ngẩng đầu nhìn về cửa thư phòng cười, mà Mặc Thâm Dạ tuấn dựa vào khung cửa, vẻ mặt bất cần đời cười cười nhìn cậu.

      “Thế nào… thế nào lại là ngươi?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 163: Mặc Thâm Dạ thắng… Mặc Thiên Tân nhận lỗi!



      Mặc Thâm Dạ từng bước vào bên trong thư phòng, gương mặt tươi cười như , : “Làm sao, nhìn thấy chú vui vẻ quá lắp rồi hả?”

      “Đó là đương nhiên, con trai ngoan của tôi đến thăm tôi, tôi sao có thể vui vẻ được?” Mặc Thiên Tân chịu thua thiệt, to gan chêu trọc .

      Phút chốc Thổ Nghiêu nhìn thấy Mặc Thâm Dạ, thần kinh cao thấp đều căng thẳng, đề phòng ta.

      Ngày hôm qua là phu nhân, chẳng lẽ hôm nay là thiếu gia?

      tuyệt đối để cho Mặc Thâm Dạ dẫn tiểu thiếu gia !

      Mặc Thâm Dạ đến trước mặt cậu, hai tay chống người lên bàn học, khẽ cười : “Lúc nãy, màn biểu diễn đặc sắc của cháu chú đều nhìn thấy, cháu rất thông minh, nhưng lại biết phép tắc, bằng… Hãy để cho người bác kiêu căng này dạy cháu cái gì là phép tắc, thế nào?

      cần, tôi cần chú dạy!” Mặc Thiên Tân kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao, dùng lỗ mũi nhìn .

      “A…” Mặc Thâm Dạ cười khẽ, sau đó bá đạo : “Nhưng việc này cũng thể tùy theo ý cháu”

      “Cái gì!?”

      Mặc Thiên Tân kinh ngạc lên tiếng, đột nhiên Mặc Thâm Dạ đưa tay phải lên, bắt lấy cổ áo cậu, nhấc lên tóm ra đằng sau, mang cậu từ ghế salon xốc lên mét.

      “Oa—” Mặc Thiên Tân sợ hãi kêu, bị tóm cổ áo siết chặt cổ của cậu, khiến cho hô hấp cậu có chút khó khăn.

      “Đại thiếu gia!” Thổ Nghiêu lập tức tiến lên hai bước, tay kia bắt được Mặc Thiên Tân, : “Xin ngài ngừng tay!”

      “Cút ngay!” Mặc Thâm Dạ lạnh lùng , bỗng nhiên đưa tay cong lên, Mặc Thiên Tân hai chân cách xa mặt đất, bay lên trung lướt qua bàn học, đến gần ngay trước mặt của .

      “Chú… chú…!” Hai tay Mặc Thiên Tân dùng sức bám chặt vào tay kia của , mới có khí hít thở, lập tức hoảng hốt : “Đứa con bất hiếu này, dám đối xử với ba ba thô lỗ như vậy, chú nhanh chóng buông tôi ra, buông tôi ra… tôi cho chú biết, tôi bị bệnh tim, tôi còn bị cao huyết áp, tôi có chứng sợ độ cao, nếu như cẩn thận bệnh tôi tái phát, ba mẹ tôi nhất định bỏ qua cho chú!”

      Cậu vùng vẫy hét lên, hai chân trong trung ngừng đá , nhưng ta lại duỗi dài tay ra, đôi chân ngắn ngủn của cậu hoàn toàn đá tới được.

      Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của cậu, vì thế tràn đầy hăng hái : “A! ra là cháu có chứng sợ độ cao, tốt lắm, chú đổi sang kiểu khác tốt hơn!”

      song, lập tức liền vươn tay kia ra, vừa vặn bắt được chân phải cậu đá đến, đột nhiên càn khôn đại na di, trong phút chốc thân thể Mặc Thiên Tân quay ngược, chân ở cao, đầu ở phía dưới, giống chiều kim đồng hồ.

      “Oa—–” Mặc Thiên Tân lại lần nữa sợ hãi kêu, cả thế giới lộn ngược, mà trong nháy mắt máu cậu dồn xuống não, mặt mũi đỏ bừng.

      “Thế nào? Độ cao như vậy có vấn đề gì chứ?”. Mặc Thâm Dạ vừa đắc ý vừa .

      “Chú… chú khốn nạn, đại khốn nạn, đại khốn nạn, buông tôi ra nhanh lên, buông tôi ra, buông tôi ra, buông tôi ra —”

      Mặc Thiên Tân ngừng to, hai mắt ra nước mắt, từ trong hốc mắt đột nhiên nước mắt xông ra: “Ô~~~~~~~~mẹ, ba ơi, có người bắt nạt con, mau tới cứu cứu con… ô~~~~~~~~ oa ~~~~ ưm~~~~~~~~” cậu càng lúc càng khóc lớn, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.

      Đứng ở bên Thổ Nghiêu lần nữa vội vàng đến.

      “Đại thiếu gia, xin ngài hãy bỏ qua cho tiểu thiếu gia!”.

      Hai con mắt hẹp dài của Mặt Thâm Dạ đột ngột nhìn về phía ta, mặt đầy vui vẻ, thoạt nhìn tưởng như vô hại: “Tôi làm tổn thương đến nó, chỉ là muốn dạy dỗ nó mà thôi!”

      “Tôi cần chú dạy dỗ!” Mặc Thiên Tân lập tức hét to.

      “Hừ!” Mặc Thiên Tân khinh thường hừ tiếng.

      Thổ Nghiêu đứng ở bên, lưỡng lự trầm mặc.

      Năm phút đồng hồ trôi qua…

      Dường như máu của Mặc Thiên Tân chảy ngược, hơn nữa đầu rất choáng váng, hoa cả hai mắt…

      được, cậu chịu nổi.

      “Thế nào? Muốn gì sao?” Mặc Thâm Dạ nhàng hỏi, hai tay vẫn song song giơ lên, hề mệt mỏi.

      “Hừ!” Mặc Thiên Tân vẫn quật cường như cũ chỉ hừ tiếng, đôi môi mím chặt, sống chết chịu cầu xin tha thứ.

      Mười phút sau…

      “Còn chưa muốn sao?”

      “Hừ!”

      Hai mươi phút sau…

      “Are you ok?”

      “Hừ!”

      Ba mươi phút sau…

      Mặc Thiên Tân bắt đầu chóng mặt, hai mắt toàn thấy sao, hoàn toàn chịu đựng đến giới hạn.

      Mặc Thiên Tân nghe được thanh đắc ý, lần nữa tính tình bướng bỉnh dâng lên, cắn răng nghiến lợi : “Tôi có chết cũng !”

      “A…” Mặc Thâm Dạ khẽ cười: “Chú để cháu chết, nhưng mà miệng cháu bướng như thế, ví vậy chú lựa chọn cách khác!”

      Còn biện pháp khác?

      Mặc Thiên Tân kinh hoàng. Ông ấy còn muốn làm gì?

      Mặc Thâm Dạ tay vỗ tiểu PP (mông) của cậu, : “Chú nhớ trong gia đình, trẻ mắc lỗi, người nhà đều cởi quần đánh vào mông nó, cho nên…” lại ngừng, tay sờ đến cạp quần.

      muốn—” Mặc Thiên Tânn hét to, chịu đựng choáng váng, lần nữa dùng hết sức lực giãy dụa : “Có thể chết, chịu nhục, chú giết tôi rồi tính!”

      “A? ra cháu cũng biết sáu chữ đạo lí này ‘có thể chết, thể nhục’ nha? Nhưng vừa rồi cháu đối đãi với vị thầy giáo kia, có tính là nhục hay đây?” Rốt cuộc Mặc Thâm Dạ dạy dỗ vào ý chính.

      Mặc Thiên Tân đột nhiên cứng họng, phút chốc ngừng giãy dụa, mặt từ từ đỏ rực lên tầng ăn năn.

      Thổ Nghiêu vẫn đứng ở đấy, trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác.

      ra đại thiếu gia muốn làm như vậy, là muốn để cho cậu bé phát ra lỗi sai của mình, khỏi sinh ra loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng rất khâm phục, cuối cùng cũng có người dạy đạo lý làm người cho đứa trẻ này.

      Mặc Thâm Dạ nhìn thấy gương mặt ấy, cười hài lòng : “xem ra cháu biết lỗi sai, vì vậy hình phạt đến đây chấm dứt!”

      xong, liền ôm cơ thể bé, lộn ngược cậu lại, đặt mặt đất.

      Hai chân Mặc Thiên chạm xuống đất, đột nhiên lảo đảo, hoảng hốt lùi từng bước về phía sau.

      “Tiểu thiếu gia!” lập tức Thổ Nghiêu tiến tới đỡ.

      Gương mặt Mặc Thiên Tân hoảng hốt, tâm tình vô vùng vui, nhưng cũng có cách nào mở miệng được. ra cậu cũng muốn làm nhục vị thầy giáo kia, cũng nên bảo ông ta cút ra ngoài, chẳng qua là cậu rất buồn chán, hơn nữa cuộc sống lúc nào cũng bị giảm lỏng khiến cho cậu phát bực, buổi sáng lại nghe mẹ ốm xuống giường được, cậu nổi giận mà có chỗ trút, cho nên mới phải…

      xin lỗi, bác cả, cháu sai rồi… Sau này cháu sửa” Mặc Thâm Dạ sờ đầu của cậu, sau đó cười : “Bác hiểu cháu bị nhốt ở trong biệt thự rất buồn chán, hồi bác cũng giống như vậy, thích học tập, cả ngày chỉ muốn len lén trốn ra ngoài chơi, thành ra cũng thích chêu trọc người khác, bằng như vậy , bây giờ bác dẫn cháu ra ngoài chơi hôm, nhưng mà cháu phải đồng ý bác, được đùa giỡn quá phận, dĩ nhiên… Ngoại trừ người xấu!”

      ?” Hai mắt Mặc Thiên Tân nhanh chóng lóe sáng, giống như sau cơn mưa bầu trời lại quang đãng, trong veo trong veo.

      “Đương nhiên, hôm qua bác phải hứa với cháu rồi sao?”

      “Yeah—” Mặc Thiên Tân mở lòng hoan hô, nhưng mà…

      “Đại thiếu gia!” Thổ Nghiêu vội vàng mở miệng ngăn lại: “Ngài thể mang tiểu thiếu gia khỏi nơi này!”

      “Nếu như tôi muốn dẫn nó rời khỏi đây? nghĩ có thể cản được tôi?”. Gương mặt Mặc Dạ Thâm phách lối, khóe miệng cười tà ác.

      Ngay lúc ấy, Thổ Nghiêu rút khẩu súng lục từ bên hông ra, chỉ vào đầu , lạnh lùng : “Coi như là mất cái mạng này, tôi nhất định phải bảo vệ tiểu thiếu gia!”

      Mặc Thâm Dạ hoàn toàn để ý đến khẩu súng trong tay ta, dõi theo gương mặt ta, cười : “Quả nhiên các người rất trung thành với Mặc Tử Hàn, chỉ cần là mệnh lệnh của nó, biết là lấy trứng trọi đá, nhưng vấn giống thiêu thân muốn lao vào lửa. Nếu như vậy, tôi …”

      “Tên nhà quê!”

      Mặc Thiên tân cáu kỉnh to, dáng vẻ hung hăng : “Chú điên rồi, chú muốn chết cũng cần gấp gáp như vậy, băng nhóm của ba tôi bên ngoài làm như nào? Chú định hù dọa tôi sao?”

      “Tiểu thiếu gia, tôi…”

      “Được rồi, phải là được ra ngoài sao, cần phải động dao động thương?” Mặc Thiên Tân đột nhiên quay đầu, khuôn mặt ranh mãnh : “Bác cả, bằng như thế này , chúng ta đem giao hẹn sửa lại chút, bác giúp cháu việc, có được ?”

      việc?” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ, hăng hái : “Việc gì?”

      “Hắc hắc…” Mặc Thiên Tân quỷ dị cười tà.

      Cuối cùng cũng tìm ra cách liên lạc với mẹ Tiểu Lam…
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164: Bình thường bình thường… Thế giới thứ ba…!



      Mặc Thiên Tân hít sâu hơi, điều chỉnh lại đôi chân của mình, đầu nó choáng váng tới muốn xỉu. Nó chạy bộ suốt ba giờ trong đêm nay.

      Mặc Thâm Dạ giương đôi mắt giảo hoạt nhìn nó chờ đợi nó đuổi kịp .

      “Bác, hai chúng tôi là đánh nhau quen biết, có thể cũng coi là bạn tốt ?” Cậu cố ý nhấn mạnh vào chữ ‘tốt’.

      “Ừ, xem như thế !” Mặc Thâm Dạ gật đầu.

      “Nếu là bạn tốt cháu thể bán đứng bác nha!” Cậu dò ý tứ .

      “Dĩ nhiên!”

      “Đây chính là chú nhé, nam tử hán đại trượng phu, lời …”

      “Bốn ngựa đuổi kịp!”

      “Được!” Mặc Thiên Tân đột nhiên vươn tay, thần thần bí bí , “Đến đây, cúi đầu xuống!”

      Mặc Thâm Dạn nghi ngờ từ từ cúi đầu, Mặc Thiên mới đến gần lỗ tai của ,ghé sát vào tai mấy câu.

      Thổ Nghiêu nhíu chặt mày lại!

      tại nên ra tay ngăn cản bọn họ lại sao? Ngộ nhỡ đả thương tiểu thiếu gia sao? Nhưng nếu động thủ, sợ rằng chẳng những bảo vệ được tiểu thiếu gia, thậm chí còn chọc cho đại thiếu gia nổi giận. Coi như bảo vệ tiểu thiếu gia, nhát đánh chết đại thiếu gia, đó chính là trực tiếp chọc giận đại thiếu gia. Tiếp đó những lão già kia bắt đầu gây chuyện làm cho mọi việc trở nên rắc rối hơn.

      Nhưng là tiểu thiếu gia chuyện gì vậy? phải là bày trò ma quỷ gì để cùng phu nhân chạy trốn chứ? Như vậy đại ca nên làm sao đây?

      Rốt cuộc bên quan trọng hơn đây? biết nên làm thế nào?

      “A, bác hiểu rồi!” Mặc Dạ Thâm đột nhiên đứng thẳng lên, gương mặt nở nụ cười sáng lạn, giống như có chuyện gì thú vị xảy ra.

      “Cứ quyết định như vậy , bác nhất định phải làm giúp cháu đấy nhé!” Mặc Thiên Tân dặn dò lần nữa.

      “Yên tâm , chuyện mà thôi!”

      “Vậy cám ơn bác!”

      “Khách khí khách khí!”

      Giữa hai người khí đột nhiên thay đổi.

      “Tốt lắm, nếu lời xong rồi, vậy bác trước đây!” Mặc Dạ Thâm xong, liền xoay người hướng cửa thư phòng ra ngoài.

      “Hẹn gặp lại bác, có rãnh rỗi nhất định phải tới đây chơi với cháu đó!” Mặc Thiên Tân gương mặt vui vẻ, lưu luyến rời .

      Mặc Dạ Thâm đưa lưng về phía cậu, giơ tay phải của mình lên vẫy vẫy, sau đó ra khỏi cửa phòng.

      Giải quyết xong!

      Mặc Thiên Tân xoay người, nhìn gương mặt Thổ Nghiêu rối rắm khó hiểu, vội vàng nhiệt tình tiến lên.

      “Tên nhà quê…” Cậu thay đổi gọi, thanh cũng thay đổi nhu hòa rất nhiều, mặt tươi cười mà , “Chú yên tâm, tôi cùng bác ra cũng gì, chỉ là để cho ông ấy giúp tôi làm chút ít chuyện mà thôi, tôi cam đoan với chú, bác tôi tuyệt đối giúp tôi chạy trốn, hơn nữa chú cũng có thể đem tất cả những chuyện vừa xảy ra lại với ba tôi, có chuyện gì, ba trách chú đâu… cần khẩn trương như vậy, thả lỏng,… Chúng tôi tiếp tục học!”

      Cậu ta mở miệng lại gọi ‘bác tôi’, thái độ hoàn toàn so với 10’ trước hoàn toàn xoay chuyển 180°.

      Thổ Nghiêu hơi nhíu chân mày.

      Mới vừa do dự chậm chạp ra tay, tại hối hận cũng kịp, chỉ có thể chờ đại ca trở lại, đem những chuyện đó ràng với ta.

      Haizz…

      trầm trầm than thở trong lòng.

      ***

      Lầu hai

      Phòng ngủ chính.

      Tử Thất Thất nằm ở giường, bên trái đặt mấy cuốn sách, bên phải để laptop, mà đầu giường để trái cây còn có cốc trà, nhưng lại ngơ ngác ngẩn người, nhúc nhích, tập trung nhìn về phía trước.

      giờ… Hai giờ… Ba giờ…

      Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, nhưng vẫn duy trì cái tư thế kia.

      suy nghĩ cái gì sao?

      phải!

      Đầu óc của trống rỗng, có gì cả.

      “Này, công chúa của tôi ơi, hai mắt vô hồn, vẻ mặt ngốc nghếch, thân thể cứng ngắc. Có phải là cần tôi giúp giải trừ khổ tương tư ?”

      Người nào?

      Tử Thất Thất nghe thấy tiếng ai đó đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mặc Thâm Dạ ngồi vắt vẻo khung cửa sổ, ái muội mỉm cười nhìn .

      “Làm sao lại tới đây?” Tử Thất Thất hơi cau mày.

      “Đối với phụ nữ tôi có nguyên tắc là theo đến tận cùng đuổi đến tận cùng!” Mặc Thâm Dạ xong, liền nhảy xuống, hai chân nhàng rơi xuống đất.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt đầy đắc ý mặt của ta, sau đó , “Lần này tới tìm tôi là có việc gì?”

      “Xin chỉ giáo?” hỏi ngược lại.

      “Ngày hôm qua cố ý đến gần tôi, trong miệng vừa là thực nguyện vọng của tôi, nhưng kì thực là muốn mang tôi đến tập đoàn King, để cho tôi đem tin tức có người theo dõi Mặc Tử Hàn cho ta biết. Từ chuyện này có thể thấy mưu gì đó. Cho nên lần này tới tìm tôi, tuyệt đối thể có nguyên nhân!” Tử Thất Thất phân tích ràng.

      “Lợi hại nha!” Mặc Thâm Dạ giả bộ kinh ngạc, sau đó tới bên giường, cười , “ nghĩ tới người phụ nữ như lại có khả năng phân tích tốt thế. làm cho tôi được mở rộng tầm mắt!”

      “Bình thường thôi!” Tử Thất Thất khiêm tốn .

      “Ha ha ha… Còn có người thông minh hơn sao? Là ai vậy?” vui vẻ hỏi.

      “Thứ nhất là bạn của tôi, thứ hai chính là con trai bảo bối của tôi!”

      “A? Tôi mới vừa từ con trai bảo bối của tới đây, chính là nó tôi tới thăm chút!”

      vừa từ đó tới sao? Đợi chút… mới vừa thuận tiện? Đây là ý gì?” Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn , bắt được trọng điểm chất vấn.

      Mặc Thâm Dạ hơi thẳng vai lên, sau đó tùy ý ngồi giường, giọng trả lời, “ có ý gì, chính là con trai có chút việc nhờ vả tôi làm giúp nó. Sau đó thuận tiện tới thăm bệnh tình của chút. Chỉ là…” đột nhiên kéo dài thanh , tiếp, “Tôi xem sắc mặt rất hồng hào, giống như là có bệnh?”

      “Đừng có lảng tránh sang chuyện khác, , Thiên Tân nó cầu xin làm chuyện gì?” Tử Thất Thất cố ý hỏi tới.

      “Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ như cần nhúng tay vào. Hơn nữa tôi làm sao có thể đem bí mật quan trọng như vậy ra đây?” Mặc Thâm Dạ giương mặt lên đáp.

      “A? Là thế phải ? Vậy nếu như tôi cầu xin cho tôi biết, cự tôi sao?” Tử Thất Thất gương mặt tà ác, nắm chặt tóc .

      “Ách…” Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt á khẩu.

      Nếu như cho biết, thành người giữ lời hứa. Nhưng nếu như cho …, liền vi phạm nguyên tắc hành xử đối với phụ nữ của mình, này…

      “Công chúa của tôi, cũng cần làm khó tôi, bằng như vậy , tôi cam đoan với , chuyện con trai bảo bối của bảo tôi làm tuyệt đối phải là chuyện gì nguy hiểm gì, chẳng qua là chuyện cực kỳ cực kỳ mà thôi!”

      ?” Tử Thất Thất quá tin tưởng ta.

      “Đương nhiên là , tôi mặc dù từng lừa gạt người khác, nhưng mà tôi cho tới bây giờ cũng lừa gạt phụ nữ!” Mặc Thâm Dạ kiên định.

      Tử Thất Thất chần chờ suy nghĩ chút, sau đó buông tha , “Được rồi, vậy tôi cũng hỏi tới, chỉ là… Nếu như Thiên Tân xảy ra chuyện gì, tôi nhất định tính sổ với !”

      thành vấn đề!” Mặc Thâm Dạ vỗ ngực bảo đảm, sau đó lại lập tức thay đổi chủ đề, hỏi , “ rốt cuộc là làm sao? Bị bệnh gì?”

      Tử Thất Thất trong nháy mắt lúng túng.

      “Tôi có bệnh!” trả lời.

      có bệnh?” Mặc Thâm Dạ nghi hoặc nhìn xem dối . Sau đó tầm mắt lại nhìn xuống bên cạnh có rất nhiều sách cùng máy tính, đầu giường còn có trái cây và trà, lập tức bừng tỉnh hiểu ra mà , “Xem ra là do đứa em tốt của tôi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy. Đối đãi với phụ nữ vô cùng thô lỗ, chút cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại làm cho xuống giường được, là rất đáng giận rồi!”

      xuống giường được?

      Tử Thất Thất đỏ hết cả mặt, nhưng hai mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm ta.

      “Chỉ là yên tâm !” Mặc Thâm Dạ đột nhiên gương mặt ánh lên tà ác.

      “Yên tâm?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, “Yên tâm cái gì?”

      “Cái này sao… ra tôi sớm nghĩ tới nó làm như vậy với , cho nên tôi hôm nay mang đến cho món đồ tốt, tôi bảo đảm chỉ cần ăn nó, tối hôm nay Mặc tử Hàn tuyệt đối dám đụng tới !”

      Ăn?

      Vừa nghe đến cái này, Thất Thất đột nhiên nghĩ tới người.

      trùng hợp như vậy chứ?

      Quả nhiên… Mặc Thâm Dạ từ trong túi quần lấy ra bình thuốc , vừa đặt ở trong tay của , vừa , “Đây là tôi tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ cần ăn nó, tối hôm nay Mặc Tử Hàn nhất định dám đụng vào . yên tâm, thuốc này tuyệt đối vô hại có tác dụng phụ, hơn nữa hiệu quả chỉ trong mười hai giờ, mười hai giờ qua, trở lại bình thường!”

      Tử Thất Thất nhìn bình thuốc trong tay, thấp thỏm , “Đây là nghiên cứu?”

      sai!”

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi!©¸®! (⊙﹏⊙|||)~

      “Này… Thuốc này tên gọi là gì? Chẳng lẽ là gì… PC74748… đúng ?”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :