1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Mặc Thâm Dạ đáng sợ, người dám trêu chọc!!



      Rất đơn giản?

      Khẩu khí của ta kiêu ngạo đến như vậy ư, lẽ nào ta có biện pháp?

      Tử Thất Thất vẫn dám tin tưởng nhìn ta, mà câu vừa nãy của cũng chỉ ôm tâm tình giỡn, cũng quá , nhưng bộ dạng ta thoạt nhìn rất tình.

      ta… có thể làm được.

      theo tôi!” Mặc Thâm Dạ lại mở miệng, mỉm cười nắm tay , tới cổng biệt thự.

      Tử Thất Thất kinh ngạc, đôi mắt mở lớn.

      “Đại thiếu gia!”

      Hỏa Diễm hét lên, vươn tay nắm lấy tay Tử Thất Thất bị Mặc Thâm Dạ cầm lấy, nhíu mày dùng sức ngăn lại động tác của .

      Chân Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ hạ xuống, nhìn ta cầm lấy tay kia của mình, khóe miệng khinh phù nhếch lên, sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt kích động của ta, , “ cho là có thể ngăn được tôi?”

      “…” Hỏa Diễm trầm mặc.

      “Vậy cho là, có thể đánh thắng được tôi?” Mặc Thâm Dạ hỏi thêm lần nữa.

      “…” Hỏa Diễm trầm mặc như trước.

      “Ha ha…” Mặc Thâm Dạ tà mị cười, vẻ mặt bỡn cợt lại , “Tôi nghĩ hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, càng hiểu được cái gì gọi là hảo hán nhận thiệt thòi trước mắt… Nếu muốn chết buông tay cho tôi!”

      Chân mày Hỏa Diễm nhíu chặt lại.

      rất ràng, đánh lại ta, cũng rất hiểu, căn bản là ngăn cản được ta, càng biết kết cục khi đối lập với ta là thế nào, nhưng bảo vệ phu nhân là mệnh lệnh của đại ca, đời này chỉ trung thành với đại ca, cho dù là tan xương nát thịt, cho dù là lao vào chỗ chết… cũng lùi bước.

      “Đại thiếu gia… Xin buông phu nhân ra!” to gan ra lệnh.

      Khóe miệng Mặc Thâm Dạ chậm rãi lên nụ cười tà, ánh mắt háo sắc đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, mở đôi môi ra, khẽ gằn từng chữ , “Xem ra… cảm thấy mạng mình quá dài rồi!”

      Hỏa Diễm nhìn khuôn mặt ta, nghe thanh kia, ngừng kinh hãi run rẩy, mà bàn tay bắt lấy ta cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn cố nén sợ hãi của mình, vẫn tận trung làm bổn phận của mình.

      Mà Tử Thất Thất đứng ở bên vẫn trầm mặc, nhìn bộ dáng giằng co của hai người, chân mày khẽ chau lên.

      Đôi mắt sắc bén của quan sát từng động tác sợ hãi của Hỏa Diễm, đồng dạng cũng thấy từng động tác tà ác của Mặc Thâm Dạ, hổ là em ruột thịt, khí tức lộ ra cũng giống nhau.

      “Buông tay!” Mặc Thâm Dạ ra lệnh.

      “Đại thiếu gia… Xin buông phu nhân ra!” Hỏa Diễm lại lặp lại.

      “Tôi buông tay!”

      “Đại thiếu gia… Xin buông phu nhân ra!” Hỏa Diễm lặp lại lần thứ ba.

      Khóe miệng cười tà của Mặc Thâm Dạ nhếch lên cao, đột nhiên, dùng tốc độ mắt thường thể thấy, nhanh chóng vươn tay kia bóp lấy cổ ta, năm ngón tay khép lại, cắt đứt hô hấp của ta.

      Hỏa Diễm căn bản kịp phản kháng, đột nhiên bị ta bắt, nhưng giây sau, bốn phía đột nhiên lao ra mười mấy hộ vệ mặc áo đen, trong tay mỗi người đều là súng lục màu đen, chỉ vào trái tim và đầu của Mặc Thâm Dạ, nhưng ai lời.

      Tử Thất Thất nhìn cảnh tượng lúc này, kinh ngạc mở to mắt, lại vội vàng hoàn hồn, dùng tay của mình bắt lấy tay ta bóp cổ Hỏa Diễm.

      “Buông ta ra!” hét to.

      Đôi mắt Mặc Thâm Dạ chuyển dời đến khuôn mặt , mà sát khí trong mắt liền biến mất, lộ ra ánh mắt háo sắc ban đầu, khinh phù cười , “Công chúa xinh đẹp của tôi, em yên tâm , con người tôi cho tới bây giờ cũng cự tuyệt cầu của phụ nữ, hơn nữa từ trước đến nay đều toàn lực thực nguyện vọng của phụ nữ, cho nên em cần lo lắng, tôi rất nhanh xử lý tốt, sau đó dẫn em ra ngoài!”

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tươi cười lỗ mãng kia, lại nhìn bộ dáng hấp hối của Hỏa Diễm, trái tim trở nên bối rối.

      nhanh chóng trở tay, tránh thoát bàn tay Mặc Thâm Dạ, sau đó dùng hai tay bắt lấy bàn tay ta bóp cổ Hỏa Diễm, vừa đè xuống dưới, vừa nhấc chân phải, đập mạnh đầu gối vào tay ta.

      Cánh tay Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt tê dại, đột nhiên buông ra, cả người Hỏa Diễm ngã mặt đất, tuy rằng vui mừng là lại có thể hít thở, nhưng ý thức bị hút ra, biết là chết hay là sống.

      “A?” Mặc Thâm Dạ kinh ngạc nhìn , giật mình , “Thân thủ của em tệ, ra là nữ trung hào kiệt nha!”

      điên rồi, vừa rồi thực muốn giết người?” Tử Thất Thất tức giận hét lên.

      Vừa rồi ta xuất thủ vừa chuẩn vừa độc, Hỏa Diễm ngay cả phản kháng cũng có, giống như là con dê đợi làm thịt, đợi cái chết đến. Mà người đàn ông lúc giết người, ngay cả chút do dự cũng có, thậm chí bên cạnh có nhiều khẩu súng chĩa vào như vậy, ta cũng có sợ hãi, ngược lại còn cười đùa cợt, vui vẻ như vậy, thích thú như vậy…

      Chẳng lẽ đây chính là người trong hắc đạo ư?

      Mạng người đối với bọn họ mà đáng giá như vậy?

      Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt tức giận của , nghi hoặc nhíu mày, , “Tôi chỉ muốn dẫn em , thực nguyện vọng của em, em làm gì mà phải tức giận như vậy?”

      vừa rồi thiếu chút nữa giết người, tôi có thể tức giận sao?” Tử Thất Thất tiếp tục hét lên.

      “Giết người?” Mặc Thâm Dạ lặp lại hai chữ này, sau đó vẻ mặt theo lý thường phải làm, , “ ta dám cãi mệnh lệnh của tôi, ta đáng chết!”

      Nghe được lời này, Tử Thất Thất tức giận nắm tay.

      Thình lình nhấc tay lên, hung hăng đánh về phía mặt ta.

      “Ba –” tiếng, má trái Mặc Thâm Dạ liền ra năm dấu tay màu đỏ.

      “Người đáng chết là !” Tử Thất Thất theo đó hét lên.

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt, mà mười mấy người cầm súng kia cùng khủng hoảng lui về phía sau bước dài.

      ta lại dám đánh đại thiếu gia?

      ta dám đại thiếu gia đáng chết?

      ta chán sống?

      ta điên rồi?

      Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, mà Mặc Thâm Dạ từ từ quay đầu trở lại, ngây ngốc nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà càng thêm xinh đẹp của Tử Thất Thất.

      lần đầu tiên bị người tôi làm mất mặt như vậy, cũng lần đầu tiên bị phụ nữ làm mất mặt.

      Đau đớn nóng rát, giống như má trái sưng tấy lên, nhưng kỳ quái, lại cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, càng thêm hưng phấn.

      Lẽ nào là bị cuồng bạo sao?

      đúng…

      vui vẻ cũng phải là đau đớn mặt, mà là lớn mật của người phụ nữ này.

      là thú… Rất thú vị…

      Lần đầu tiên nhìn thấy cảm thấy giống người khác, cũng phải là loại bạn dã man, mà là lời cử chỉ lộ ra cá tính đặc biệt, vừa dịu dàng vừa dã man, toàn thân đều tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa còn quật cường dị thường, kiên cường… Trong những người phụ nữ gặp, đặc biệt nhất có, mà bây giờ xem ra chỉ là đặc biệt, còn thú vị phi thường, khiến người tôi hoàn toàn thấy được suy nghĩ trong lòng , cũng hoàn toàn nắm bắt được từng cử chỉ bất người của , chẳng trách Mặc Tử Hàn có thể xem trọng , muốn nhốt trong biệt thự này, chỉ để lại người bên cạnh mình, đội cho xưng hô riêng “phu nhân” như vậy… tại cuối cùng cảm nhận được tâm tình của .

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, nhìn đôi mắt quyến rũ kia, chân mày cau càng chặt, cơn giận giữ ngừng tăng lên. xúc động xoay người, kích động từng bước đến bên cạnh Hỏa Diễm, ngồi xổm xuống đặt tay ở mũi , cảm thấy có hô hấp mới yên ổn tinh thần của mình.

      “Này, các …” với mấy người hộ vệ cầm súng, “Mau tìm bác sĩ, đưa ta về phòng.”

      “…”

      Tất cả mọi người đều trầm mặc, do dự đứng tại chỗ, thậm chí có người còn lui về phía sau.

      Tại sao phải như vậy?

      Trong tay mỗi người đều cầm súng, tại sao còn bị dọa thành như vậy? Cái gã Mặc Thâm Dạ này đáng sợ như vậy sao?

      “Được, mấy người làm vậy tôi tự làm!”

      Tử Thất Thất tức giận , tay túm lấy tay Hỏa Diễm vòng qua cổ mình, sau đó dùng toàn lực nâng ta lên, lại khó khăn bước về biệt thự.

      Bỗng!

      Mặc Thâm Dạ hai bước đến cạnh , bàn tay to bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất, quay đầu nhìn nhóm người đứng ở phía sau, lạnh lùng mở miệng ra lệnh, “ tìm bác sĩ, hai người các … Đem trở về!” chuyện đồng thời chỉ tay về phía ba người trong nhóm người.

      Ba người kia nhìn lẫn nhau, chậm chạp do dự cũng có nhúc nhích.

      “Còn mau – -”

      Mặc Thâm Dạ hét lên, ba người lập tức thu hồi súng lục trong tay, cung kính đứng thẳng, đồng loạt cúi đầu.

      “Vâng, đại thiếu gia!”

      “Vâng, đại thiếu gia!”

      “Vâng, đại thiếu gia!”

      Ba người sau khi đồng thanh liền dựa theo mệnh lệnh của mà hành động.

      Mà Mặc Thâm Dạ dùng tay kia lôi Hỏa Diễm khỏi Tử Thất Thất, tùy ý ném cho hai người kia, lại nắm chặt tay , , “Em theo tôi!”

      ? đâu?” Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.

      “Em phải muốn ra ngoài sao? Tôi dẫn em ra ngoài…”
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Gặp thoáng qua… Nhưng đều nhận ra!!



      Lúc này?

      Tử Thất Thất kinh ngạc!

      Mặc Thâm Dạ cứng rắn kéo tay , nhanh tới cổng biệt thự. Mà hộ vệ vây quanh ở trước mặt , toàn bộ đều lui về phía sau, ai ngăn cản, càng ai dám động thủ.

      Tuy rằng tại Mặc Tử Hàn mới là chủ nhân nơi này, nhưng nhiều năm như vậy cũng có người nào quên mất đại thiếu gia Mặc Thâm Dạ này, càng có ai quên, vốn mới là chủ nhân căn biệt thự này, vốn là người kế thừa nơi này, vốn là người thống trị toàn bộ hắc đạo… Chỉ là có tranh giành với Mặc Tử Hàn, nếu tranh giành…

      Ai cũng dám tưởng tượng…

      Cho nên đối kháng với có kết cục gì, Hỏa Diễm vừa rồi biểu thị sai biệt lắm, nếu phải Tử Thất Thất ngăn cản, ngay lúc này ta tới Diêm vương điện báo cáo với Diêm vương gia rồi.

      Tử Thất Thất nhìn cảnh tượng trước mắt này, nhìn sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, bất giác nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.

      Lúc thong dong, lúc tiêu sái, lúc xuân phong đắc ý, lúc nhìn thấy ta lần đầu tiên, y nguyên chính là bộ dạng phong lưu.

      Người đàn ông như vậy, tại sao khiến nhiều người sợ ta như thế chứ?

      Khó hiểu…

      thể lý giải!



      Cổng lớn

      Hai chân Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, người trước mắt cũng cả kinh, thấp thỏm bất an.

      Chỉ thấy khẽ quay đầu, nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa, nhàng tiếng, “Mở cửa!”

      “Đại… Đại thiếu gia… Đây… Đây… Đại ca ấy… ấy … Tôi… Tôi…” Người đàn ông giữ cửa lắp ba lắp bắp, căn bản là nghe cái gì.

      yên tâm , nếu Mặc Tử Hàn hỏi, cứ với nó, là tôi mang người , mọi chuyện tôi gánh vác, các có việc gì… Mau mở cửa, nếu tôi cam đoan nhất định có việc, hơn nữa còn là lập tức có chuyện!” Mặc Thâm Dạ như bình thường, nhưng trong mỗi câu đều tràn ngập uy hiếp và đe dọa.

      “Vâng… Dạ dạ dạ!…!” Người nọ vừa kích động đồng ý, chậm rãi mở cánh cổng sắt ra, mà nhóm người vẫn theo lập tức tản ra hai bên nhường đương.

      Tử Thất Thất nhìn về phía trước trở ngại, tâm tình có chút phức tạp, rồi lại có chút vui vẻ.

      có thể ra ngoài?

      Bất quá, nếu bị Mặc Tử Hàn biết được, kết quả của dường như rất thê thảm, nhưng, quản được nhiều như vậy cho dù , kết quả phải là cũng bi thảm thế sao? Dù sao cũng là chết, còn gì phải sợ.

      thôi!” Mặc Thâm Dạ nắm tay .

      “Ừ!” Tử Thất Thất ứng tiếng, sóng vai theo ta rời khỏi cánh cổng giam giữ này.

      “A… Đúng rồi!”

      Mặc Thâm Dạ đột nhiên quay người lại, nhìn bọn họ, cảnh cáo , “Bây giờ các chưa được thông báo cho Mặc Tử Hàn, ít nhất cũng phải chờ chúng tôi chạy xa rồi, mới được!”

      cố ý trêu ghẹo , lại nghênh ngang rời

      Trái tim sợ hãi của mọi người vì khỏi mới hạ xuống, nhưng lại lập tức tăng lên, mặc dù bảo vệ mạng khỏi đại thiếu gia, nhưng nếu đại ca biết, vậy bọn họ… Còn có thể sống sao?



      xe

      Mặc Thâm Dạ ngồi ở ghế lái, khởi động động cơ, Tử Thất Thất ngồi ở ghế phụ, vui vẻ nhìn về phía trước, đem những chuyện kinh tâm động phách vừa rồi quên hết còn mống.

      bao lâu có tự do tự tại như vậy rồi?

      Kể từ khi gặp Mặc Tử Hàn, bỏ chạy, sau đó bị bắt, sau đó lại bỏ trốn, sau đó lại bị bắt, ngay cả ở căn hộ Bách Hiên chuẩn bị cho bọn họ, cũng dám ra ngoài bước, sợ lại bị ta bắt được, nhưng là bây giờ cái gì cũng sợ, sợ bị bắt, sợ bị tìm được, càng sợ ta biến thành thế nào… là vô cùng thoải mái tự tại, giống như là chim vỗ cánh, bay lượn tại phía chân trời rộng lớn.

      “Chúng ta đâu đây?” nghi hoặc hỏi.

      Mặc Thâm Dạ hai tay đặt ở vô lăng, chân phải đạp xuống chân ga, khởi động xe, vừa cười , “ nơi em muốn !”

      “Nơi tôi muốn ?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại.

      Mặc Thâm Dạ hề trả lời, chỉ là cười giảo hoạt.

      Quên !

      Tử Thất Thất cũng hỏi lại.

      Cho dù ta là người xấu thế nào? Cho dù ta mang tới địa ngục thế nào? Dù sao cuộc sống của , chỉ cần Thiên Tân có việc gì, chỉ cần Phương Lam có việc gì… Những thứ khác cũng đáng , kể cả bản thân…

      ***

      Tập đoàn King

      Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất

      Mặc Tử Hàn ngồi ở ghế, hai mắt nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, nhưng suy nghĩ lại bay ra khỏi thân thể, nghĩ tới Tử Thất Thất ở trong biệt thự.

      ấy tại làm gì? ấy tại suy nghĩ gì? Có ăn cơm tốt ? Có uống nước tốt ? Có nghỉ ngơi tốt ? Có nghĩ đến ? Có phải cũng nhớ ? Có phải cũng hi vọng trở về ? Có phải rất muốn nhìn thấy ?

      Vừa nghĩ tới có thể như vậy, khóe miệng liền tự chủ gợi lên nụ cười ngọt ngào.

      Đột nhiên…

      “Reng reng reng… Reng reng reng…”

      Điện thoại di động đặt bàn vang lên, cắt đứt mộng đẹp của Mặc Tử Hàn, khiến nhíu mày, vẻ mặt bực bội.

      Hai mắt nhìn di động, đưa tay cầm lấy, sau đó đặt ở bên tai:

      “Đại ca!” Trong điện thoại di động truyền đến thanh của Thổ Nghiêu.

      “Chuyện gì?” lạnh lùng hỏi.

      “Phu nhân bị đại thiếu gia mang !”

      Mặc Tử Hàn nghe được câu này, lập tức khiếp sợ sửng sốt.

      Đại thiếu gia??

      Mặc Thâm Dạ?

      đem Tử Thất Thất ?

      Qua nhiều năm như vậy ta vẫn rất an phận, mặc dù có thể ở trong biệt thự tự do lại, nhưng cho tới bây giờ cũng can dự vào chuyện của , cũng nhúng tay, càng thầm điều tra, nhưng mà tại sao đột nhiên muốn dẫn Tử Thất Thất ?

      “Chuyện gì xảy ra? ràng!”

      “Chuyện xảy ra tôi cũng lắm, nhưng mười hai hộ vệ bảo vệ phu nhân đúng như vậy, là đại thiếu gia mang phu nhân !”

      lắm? Hỏa Diễm đâu?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Hỏa Diễm còn hôn mê, bất quá cũng sắp tỉnh lại!”

      “Là do Mặc Thâm Dạ làm?”

      “Vâng!”

      “Đáng chết!” Mặc Tử Hàn tức giận mắng.

      Rốt cuộc ta tại sao muốn đem Tử Thất Thất ? Hai người bọn họ biết nhau? , cái này thể nào, nếu như nhận thức, thể nào lại biết. Vậy tại sao chứ? phải tên kia sắc tâm nổi lên, coi trọng Tử Thất Thất chứ? Chỉ bằng khuôn mặt kia của ấy, người đàn ông nào thích, huống chi là sắc quỷ kia? Chết tiệt, hai người bọn họ ở chung chỗ biết có chuyện gì xảy ra nữa?

      “Phái người đuổi theo chưa?” cuống lên chất vấn. “ Đại ca, cũng biết bản lãnh của đại thiếu gia, ta muốn chạy trốn, có mấy ai có thể đuổi theo ta!”

      “Vô dụng!” Mặc Tử Hàn tức giận mắng.

      “Đại ca xin bớt giận, tiểu thiếu gia còn ở trong tay của chúng ta, tôi nghĩ phu nhân ấy …”

      “Cái này cần tôi cũng biết !” Tử Thất Thất nhất định trở lại bên cạnh , mặc kệ có phải là tự nguyện theo Mặc Thâm Dạ hay , ấy cũng nghĩ biện pháp trở về, nhưng… Quan trọng hơn là hai người bọn họ ở chung chỗ làm gì? Cái gã vừa thấy phụ nữ liền ra tay kia, phải đối với ấy…

      “Đáng chết – -” lại mắng tiếng, lập tức ra lệnh , “Phái người tìm cho tôi, phải lập tức tìm được bọn họ!”

      “Vâng!”

      Mặc Tử Hàn tức giận cúp điện thoại, khuôn mặt đầy lửa giận, nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó đột nhiên vung tay lên, toàn bộ đồ vật bàn làm việc đều rơi xuống đất, hỗn độn mảnh, dau đó lại đập lên bàn làm việc, cái bàn lập tức đổ ầm về phía sau.

      Nữ thư ký ngồi ngoài cửa nghe được thanh trong phòng, kích động xông vào, mà thấy đống hỗn độn mặt đất, còn có khuôn mặt thịnh nộ của Mặc Tử Hàn, ba hồn bị dọa mất phách, ngây ngốc đứng ở nơi đó, cũng dám thở gấp.

      gọi người đưa xe tới cửa, tôi có việc gấp muốn ra ngoài!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh, tức giận giảm.

      “Vâng… Vâng! Tôi lập tức ngay!” Nữ thư ký hoang mang , nhanh chóng lui ra khỏi phòng làm việc.

      Mặc Tử Hàn tới trước sô pha, cầm áo khoác đặt ghế, vội vàng ra khỏi cửa, chỉ để lại đống hỗn độn mặt đất.



      Tập đoàn King, cổng lớn

      Mặc Tử Hàn rời khỏi cửa lớn, chiếc Porche màu đen vừa vặn dừng ở trước mặt của . Người ngồi ở bên trong cũng nhanh chóng xuống xe, cúi người cung kính với Mặc Tử Hàn, nhưng Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn đếm xỉa , trực tiếp ngồi lên ghế lái, vội vàng lái xe .

      Mà lúc này…

      chiếc BMW màu trắng chạy qua bên cạnh , hai chiếc xe gặp thoáng qua, nhưng người bên trong xe đều có phát người ngồi trong xe kia.

      BMW màu trắng dừng ở cửa đại môn tập đoàn King.

      Tử Thất Thất qua cửa kính xe nhìn tòa cao ốc này, đại lầu còn có chữ to màu vàng lớn, kinh ngạc quay đầu nhìn Mặc Thâm Dạ ghế lái.

      dẫn tôi tới nơi này làm gì?” nghi hoặc hỏi.

      Mặc Thâm Dạ nhàng cười, , “Đây phải chỗ em muốn tới sao?”

      Chỗ muốn tới?

      Tập đoàn King?
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Kỹ thuật rất tốt, nhưng có hôn



      Chân mày Tử Thất Thất khẽ chau lên.

      “Nơi này là nơi tôi muốn tới?” lập lại lời của ta, sau đó lập tức phủ nhận , “Tôi có nghĩ tới chỗ như thế này!”

      “Em muốn tới?” Mặc Thâm Dạ lại hỏi.

      muốn!” Tử Thất Thất kiên định.

      Khóe miệng Mặc Thâm Dạ ý vị thâm trường cười, , “Lẽ nào… Em muốn hiểu Mặc Tử Hàn rốt cuộc là người thế nào ư? Hoặc là hiểu chút cuộc sống của nó? Em cũng là người phụ nữ của nó, hơn nữa còn có đứa con lớn sáu tuổi, em với tôi… Em chút… chút cũng muốn hiểu chuyện của nó?”

      “…” Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc, bị ta á khẩu trả lời được.

      Nụ cười mặt Mặc Thâm Dạ chuyển thành đắc ý.

      “Xem ra tôi phân tích quả sai, tâm tư của phụ nữ chính là như vậy, khó hiểu cũng khó hiểu, nhưng hiểu cũng phi thường hiểu, tựa như em bây giờ, tuy rằng miệng rất kiên định, tôi muốn, tôi muốn, nhưng trong lòng lại là, tôi rất muốn, tôi rất muốn! Cái này… Gọi là khẩu thị tâm phi!”

      Hai mắt Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn ta, khó chịu , “Hồ ngôn loạn ngữ, vậy dường như hết hiểu phụ nữ!”

      “Tôi đương nhiên hiểu, thế giới này, người đàn ông nào hiểu được phụ nữ hơn tôi!” Mặc Thâm Dạ tràn đầy tự tin, hoàn toàn khẳng định.

      “Hừ…” Tử Thất Thất khinh thường.

      Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của , nhìn quyệt miệng như đứa trẻ, khỏi khoái trá cười.

      “Được rồi, xuống xe thôi, dù sao cũng tới rồi, vào xem chút !” xong liền mở cửa xuống xe.

      Tử Thất Thất ngồi xe chậm chạp cũng có nhúc nhích, mà hai mắt nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn tòa cao ốc to lớn kia.

      Đây là nơi làm việc của Mặc Tử Hàn? ta sáng sớm hôm nay liền thấy bóng dáng chính là làm ở đây? Vậy … Phòng làm việc của ta ở trong các tầng này sao? Tầng cao nhất ư? Phòng làm việc của ta như thế nào? trang trí như thế nào? Mà ta lúc làm việc thế nào?

      Trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung, hoàn toàn bị lời của Mặc Thâm Dạ dẫn dụ thành công.

      Đột nhiên đưa tay, mở cửa xe ra sau đó bước xuống, nhìn người nào đó dương dương đắc ý, , “ thôi, để bổn tiểu thư cùng vào xem chút!”

      “Theo tôi?” Mặc Thâm Dạ nghi hoặc lặp lại.

      “Đúng vậy, chính là cùng , làm sao? muốn để bổn tiểu thư cùng sao? Vậy tôi đây nữa!” Tử Thất Thất hai năm mười, vẻ mặt đắc ý.

      “A… Ha ha… Ha ha ha…” Mặc Thâm Dạ thoải mái cười to, sau đó thỏa hiệp , “Được được được, theo tôi, theo tôi… thôi, công chúa của tôi!”

      xong liền vươn tay, khẽ khom lưng, cực kỳ giống thân sĩ hoàng tộc nước .

      Tử Thất Thất hai bước tới trước mặt của , hai mắt khẽ nhìn tay , nhưng là thờ ơ dời tầm mắt , bước qua về phía trước.

      Mặc Thâm Dạ lần đầu nhận khước từ của phụ nữ, mà tay giữa trung có vẻ xấu hổ.

      “A…” lại cười khẽ tiếng, thu hồi tay lại, sau đó đuổi theo , ở cạnh , hai người sóng vai mà .



      Trong cao ốc

      Mặc Thâm Dạ và Tử Thất Thất hai người cùng lên thang máy, nhịn được có chút kỳ quái, người ở đây biết rất bình thường, nhưng thân là trai Mặc Tử Hàn, lại cũng xa lạ giống như , ai biết ta, cũng ai chào hỏi ta, nhưng… ta lại có thể tự do ra vào nơi này.

      muốn dẫn tôi đâu?” nghi hoặc hỏi.

      “Em cứ cùng tôi, yên tâm, tôi để em chạm mặt tiểu Hàn Hàn, ít nhất… để nó gặp em ở đây!” Mặc Thâm Dạ thần thần bí bí , khóe miệng khinh phù mở rộng.

      Chân mày Tử Thất Thất khẽ nhăn, nhưng cũng có hỏi nhiều.

      Dù sao cũng tới tình trạng này, chẳng lẽ còn sợ ta bán hay sao?

      “Đinh – -”

      Cửa thang máy ở tầng hai mươi bị mở ra, Mặc Thâm Dạ ra khỏi thang máy, Tử Thất Thất theo phía sau ta, hai người cùng vào phòng làm việc , mà bên trong phòng làm việc đơn giản chỉ có bốn thứ, tủ sách, cái ghế, giá sách, còn có máy tính.

      Phòng làm việc của ai vậy?

      Hai mắt Tử Thất Thất quét vòng gian phòng nho này.

      phải là ta làm ở chỗ này chứ?

      Nhưng mà nơi này có gì cả, lẽ nào đây chính là “du thủ du thực” trong truyền thuyết?

      “Đây chỉ là phòng làm việc bỏ , bởi vì tập đoàn King vừa mới sát nhập lâu, cho nên phòng làm việc có rất nhiều, nhưng mà qua thời gian nữa, hẳn còn, đây chính là tác phong của Mặc Tử Hàn, cho dù là nơi rất bé, nó cũng vô cùng cẩn thận.” Mặc Thâm Dạ giống như nhìn thấu tâm của , trả lời vấn đề trong nội tâm .

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt đắc ý kia, cũng quá kinh ngạc, mà là tiếp tục hỏi tới , “Nếu là phòng làm việc bỏ , vậy tại sao có thể vào?”

      “Em cũng là phòng làm việc bỏ rồi, đương nhiên là ai cũng có thể vào được!” Mặc Thâm Dạ trả lời.

      “A? Ai cũng có thể vào sao? Nhưng cẩn thận nhìn nơi này, cảm thấy có chút kỳ quái sao?” Hai mắt Tử Thất Thất lại quét vòng.

      “Kỳ quái?” Mặc Thâm Dạ nghi hoặc.

      “Đúng vậy, cảm thấy nơi này đặc biệt sạch ư? Tuy rằng có gì cả, nhưng lại cố ý để bàn máy vi tính, giống như… Thường xuyên có người ra vào nơi này!” Tử Thất Thất ý vị thâm trường , trong lời ràng.

      “Em rốt cuộc muốn cái gì?” Mặc Thâm Dạ cảnh giác hỏi.

      có gì, tôi tất cả, tôi chỉ là tò mò mà thôi, a đúng rồi…” lập tức sang chuyện khác, , “ dẫn tôi tới đây làm gì? Nơi này có gì cả, có thể giải thích cho tôi cái gì?”

      “Ở thế kỷ hai mươi mốt thời đại khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, cần tự mình quan sát từng chỗ, chỉ cần dùng bàn máy vi tính, là có thể quan sát được tình huống ở mọi chỗ!”

      bàn máy vi tính?

      Tử Thất Thất nghi hoặc tới bên trong bàn học, Mặc Thâm Dạ cũng vào bên trong, ngồi ở ghế. mở máy tính ra, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, sau mười giây ngắn ngủn, màn hình liền ra bốn màn ảnh, là phòng tài liệu, là phòng dự trữ, là phòng làm việc, cuối cùng là ở thang lầu, mà bốn màn ảnh đều nhất trí xuất nam nữ, hai người đều dây dưa với nhau, vừa ôm vừa hôn, ân ân cáp cáp làm gì đó…

      “Đây… Đây… Là cái gì?” Tử Thất Thất xấu hổ, hai gò má ửng hồng, tầm mắt lập tức dời . “A ha ha ha…” Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, , “Xấu hổ quá, cắt sai màn ảnh rồi, bất quá nhìn người khác làm loại chuyện này cũng rất thú vị, tôi từ trung học cũng có ít kỹ xảo đâu!”

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~

      Kỹ xảo?

      quả nhiên hạ lưu, ngay cả sở thích cũng hạ lưu, lại thích rình coi người khác làm… Cái kia.

      “A, lại , tôi có rất nhiều trân tàng tiểu Hàn Hàn cùng người khác “này nọ í é í é”, em có muốn thưởng thức chút?” Mặc Thâm Dạ hứng thú bừng bừng , ngón tay lại nhanh chóng gõ bàn phím.

      Mặc Tử Hàn?

      ta cùng người khác “này nọ í é í é”?

      cần!”

      Tử Thất Thất xấu hổ cự tuyệt, nhưng kịp.

      “A… Ư… Đại… Đại ca… A… A… A…”

      “Ư… Đại ca… Nữa… Mau nữa… A… A…”

      “Đại ca… được… A… A…”

      Nghe thanh từ trong máy vi tính truyền tới, Tử Thất Thất muốn đập nát cái máy tính này ngay lập tức, rốt cuộc người đàn ông này còn cất chứa bao nhiêu thứ này nữa? Thậm chí ngay cả Mặc Tử Hàn cũng có, bất quá… Vô cùng kỳ quái, mình nghe đến mấy cái này thanh này, trái tim hiểu sao có chút đau.

      ghen tỵ sao?

      “Ừ… Quả nhiên kỹ thuật của tiểu Hàn Hàn vẫn tốt nhất, hổ là em trai của tôi!” Mặc Thâm Dạ vừa thưởng thức, vừa tán thưởng, sau đó lại thất vọng , “Mặc dù kỹ thuật rất tốt, nhưng nó cũng chưa từng hôn người phụ nữ nào, ràng môi là nơi ngon nhất của phụ nữ, đáng tiếc nó cũng hiểu được thưởng thức… Rất mất mặt có đúng hay , cũng bao tuổi rồi còn giữ nụ hôn đầu!”

      Nụ hôn đầu?

      Tử Thất Thất kinh ngạc tự chủ mở miệng , “ ta cho tới bây giờ còn chưa từng hôn ai sao? Tại sao?”

      “Tôi cũng , nhưng nó đổi rất nhiều phụ nữ, chưa từng thấy nó để người phụ nữ nào chạm vào môi nó, giống như là “thiếu nữ tình hoài”, tôi đoán chừng… Có thể ở trong lòng nó là muốn tặng nụ hôn đầu của mình cho người phụ nữ mình thích nhất , tỷ như… “phu nhân tương lai” chẳng hạn!”

      Phu nhân tương lai?

      Tử Thất Thất bất giác lấy tay đụng vào môi mình.

      Lẽ nào đối tượng nụ hôn đầu của ta là ? Hơn nữa bọn họ còn hôn chỉ lần, là rất nhiều lần, rất nhiều rất nhiều lần, rất nhiều lần…

      Bỗng nhiên, hai gò má bắt đầu ấm lên, chậm rãi nóng lên.

      “A, đúng rồi!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên lại kinh ngạc lên tiếng, sau đó , “Mặc dù nó đổi rất nhiều phụ nữ, từng người phụ nữ vượt quá mười ngày, nhưng có người phụ nữ nó cho tới giờ vẫn chưa dừng phát sinh quan hệ, nếu sau này em có cơ hội nhìn thấy người phụ nữ này, nhất định phải cẩn thận với ta!” nghiêm trọng, khóe miệng như có như vẽ ra nụ cười tà.

      “Là ai?” Tử Thất Thất tự chủ buột miệng ra.
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Ai dám động đến ấy, liền giết người đó…!



      Mặc Thâm Dạ nhìn mặt nét khẩn trương, đột nhiên giơ ngón trỏ ra khẽ chỉ vào màn hình lên hình ảnh Mặc Tử Hàn làm chuyện đó với người phụ nữ, giọng : “Chính là ta!”

      Tử Thất Thất vội vàng quay đầu lại, chăm chú nhìn ta, chỉ vào người đàn bà kia.

      Đó là khuôn mặt rất xinh đẹp, nếu có thể so sánh ta với động vật ràng đó chính là hồ ly tinh. Hồ ly chỉ cần liếc mắt cái có thể mê hoặc nhân tâm.

      Chính là ta sao?

      Tiểu Thất Thất tự chủ đem mặt của người phụ nữ này khắc sâu vào trong đầu. Mặc Thâm Dạ Mặc Tử Hàn đối với phụ nữ bên cạnh vượt quá mười ngày, nhưng lại chỉ độc nhất ta vẫn duy trì quan hệ, rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ như thế nào? Người sao? Chắng lẽ này… Là người con ta thích?

      Trái tim tự giác co rúm, đau, rất đau

      Mày… tự giác nhăn lại, vẻ mặt ưu thương!

      Mực Thâm Dạ nhìn mặt của , vào giờ phút này liếc mắt cái là nhìn thấu Thất Thất có tâm .

      “Làm sao vậy? Ghen tị” bỗng nhiên hỏi

      Tử Thất Thất lập tức hoàn hồn, bối rối thu hồi cảm xúc tại của bản thân, giả vờ trấn định : “Tôi có”

      “Lại khẩu thị tâm phi” Mặc Thâm Dạ tà ác cười

      “Tôi có”. lại phủ nhận

      “Ồ? có sao? dám chắc vừa lúc nãy chút ghen tị đều có?

      có, có… có…” Tử Thất Thất ngừng lặp lại, ngừng phủ nhận, ngừng tăng thêm thanh, lại ngừng biểu lộ tâm tình chính mình.

      có sao?

      Cho dù có lừa gạt được người khác, cũng thể lừa gạt được chính mình!

      “Ok, có, , tôi hỏi, cũng cần phải kích động như vậy!” Mặc Thâm Dạ vẻ mặt bất đắc dĩ

      “Ai kích động? ” Tử Thất Thất nhíu mày oán giận, có chút chột dạ

      “Được được được, kích động, là tôi kích động, tôi kích động thế được chưa?” Mặc Thâm Dạ thỏa hiệp. Quả nhiên, cùng con cãi nhau vĩnh viễn con trai đều phải thua, bởi vì…con phân biệt phải trái đúng sai

      “Hừ!” Tử Thất Thất ngạo mạn hừ thành tiếng, đem tầm mắt dời , nhìn tới màn hình máy tính nữa.

      Mặc Thâm Dạ hai mắt nhìn kia, khóe miệng tà ác khỏi mở rộng, nhưng chỉ có ngắn ngủi vài giây như vậy lại khôi phục bộ dạng hoa hoa công tử playboy, liền sang chuyện khác: “Mới vừa nhìn đều là trước kia lừa đảo, bằng xem tại làm cái gì !

      tại” Tử Thất Thất nghi hoặc

      “Đúng vậy, Tôi đem màn ảnh vào văn phòng tổng giám đốc…” Mặc Thâm Dạ xong liên cất màn hình

      Tử Thất Thất hai mắt lại lần nữa nhìn chằm chằm máy tính, nhưng cuối cùng… Lại nhìn đến văn phòng tổng giám đốc đầy đống hỗn độn

      “Đây là có chuyện gì?” kinh ngạc, nghi hoặc hỏi

      “Tôi nào biết, chờ tôi quay ngược lại!”

      Mặc Thâm Dạ xong. Màn ảnh liền lập tức rút lui, hai người lập tức nhìn thấy được phía trước hình ảnh Mặc Tử hàn bộ dáng phẫn nộ

      “Ha, ha, ha…” Người nào đó cười cực kì tà ác, nhưng lại vui sướng khi người khác gặp họa : “Chuyện tình bị Tiểu Hàn Hàn phát nên chạy trốn , nếu tôi đoán trong lời sai, … xong rồi”

      mới xong rồi ý, là mang tôi tới đây”

      “Tôi với khác biệt, là em trai của tôi, dám đem tôi làm gì!”

      Tử Thất Thất nhìn ta giương mặt lên khiến người khác chán ghét, tức giận xông mạnh lên đầu: “Cái loại người này, tính tình là xấu xa, tồi tệ”

      “Xấu xa, tôi có sao?”

      “Khỏi cãi…”

      “Phải , nhưng tôi lại thấy tính cách của tôi tốt vô cùng, tuyệt đối là đàn ông tốt, hơn nữa đối với phụ nữ luôn luôn đồng ý mọi nhu cầu, xông pha khói lửa cũng chối từ!”

      “ồ? Là như thế phải ? Tôi cầu liệu có thể đồng ý với tôi sao?”

      “Mời !”

      chết

      Người nào đó…囧!

      “Lời vừa nãy, coi như là tôi chưa từng …”

      “…”

      Biệt thự Mặc gia

      Mặc Tử Hàn cấp tốc lái xe quay về biệt thự, nhanh chóng xuống xe, sau đó sải bước vào cửa chính, chạm mặt Thổ Nghiêu liền nhanh chóng tới bên cạnh ta.

      “Có tin sao?” Mặc Tử rét lạnh lạnh hỏi

      “Vẫn chưa có” Thổ Nghiêu trả lời

      “Tiểu thiếu gia đâu?”

      “Vẫn còn học, tôi sai bốn người trông coi, đại ca ngài phải lo lắng”

      “Hỏa Diễm đâu? Tỉnh chưa?”

      ta ở đâu?”

      “Ở trong phòng nghỉ ngơi”

      Mặc Tử Hàn hướng lầu hai nhanh tới, trực tiếp tông cửa vào phòng.Nằm ở giường, Hỏa Diễm nhìn thấy Mặc Tử Hàn tới, lập tức từ giường xuống, thắng tắp đừng ở bên giường cúi đầu cung kính: “Đại ca”

      , rốt cuộc là tại sao lại như này?” Mặc Tử Hàn đứng trước mặt của ta lạnh lùng chất vấn. Hỏa Diễm hơi hơi ngẩng đầu, nhưng dám nhìn thẳng vào ánh mắt , kể lại: “Ban đầu, phu nhân ngồi ở Hoa Lý Viên, muốn ngồi mình yên lặng lúc, nhưng bỗng nhiên đại thiếu gia tới cùng phu nhân mấy câu, nội dung là đại thiếu gia từng gặp mặt phu nhân qua vài lần, nhưng phu nhân lại nhớ thiếu gia là ai, sau đó đại thiếu gia đem đôi giầy cao gót màu trắng xỏ vào chân phu nhân, phu nhân sau đó mới nhận ra được đại thiếu gia, tôi vẫn nhớ mệnh lệnh đại ca giao cho, thời điểm đại thiếu gia chạm vào phu nhân tôi liên đứng lên ngăn cản nhưng chẳng những ngăn cản được mà ngược lại chọc giận đại thiếu gia, cho nên việc liền biến thành như vậy, may mắn phu nhân ra tay cứu giúp, bằng tại tôi …” ta muốn lại thôi

      Mặc Tử Hàn gắt gao nhíu mày lại, vẻ mặt tràn đầy lửa giận, hai mắt đằng đằng sát khí.

      Hai người bọn họ biết nhau?

      Từng có gặp mặt qua?

      ta còn dám đụng vào ấy?

      “Phu nhân là tự nguyện cùng ?” đột nhiên lại hỏi, dọc theo lời tức giận bộc phát

      “Dạ!” Hỏa Diễm xác định sau khi trả lời, lại phải giải thích cặn kẽ : “Thời điểm tôi ngăn cản đại thiếu gia, đại thiếu gia với phu nhân rằng có thể giúp thực nguyện vọng, phu nhân liền rằng muốn ra ngoài biệt thự chút cho nên đại thiếu gia mang phu nhân

      Mặc Tử Hàn hai bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm, tức giận cách nào nhẫn nại.

      chết tiệt kia… dám muốn ra ngoài! cứ như vậy muốn rời khỏi nơi này sao? cứ như vậy muốn rời khỏi sao? Ngồi chỗ yên lặng chờ trở về chẳng lẽ khó lắm sao

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      Chẳng qua mới rời khỏi mấy tiếng mà đối với làm ra chuyện này

      “Phái người tìm, để cho tất cả mọi người ra ngoài tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra được bọn họ”. rống to ra lệnh, lửa giận bay lên tận chân trời.

      “Dạ!”

      “Dạ!”

      Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu cùng nhau cúi đầu nhận lệnh, rồi lập tức rời khỏi phòng. Mặc Tử Hàn đứng tại chỗ tràn ngập lửa giận, trong lòng lo lắng, tâm thần ngày càng bất an.

      Tử Thất Thất tính cùng rời , nếu sai biệt lắm mới rời khoàng 1 giờ, ở nơi này trong vòng 1 canh giờ bọn họ có thể đâu? làm gì? xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ nằm ở khách sạn cùng lên giường làm những chuyện mà người tôi thể nhìn thấy.

      “SHIT!” mắng

      Đầu óc nghe theo lời luôn nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất, hơn nữa giả thiết lại ra chuyện sắc, những hình ảnh ngừng quanh quẩn ở trong óc , làm cho càng lúc càng tức giận, càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng phẫn nộ, có thể nào họ được đến nơi khác, bọn họ vẫn ở trong vùng kiểm soát, xem giờ này khắc này bọn họ làm ra chuyện gì cơ chứ

      “Mặc Thâm Dạ, tôi cảnh cáo …” hung tợn mở miệng: Đó là người phụ nữ của tôi, nếu dám chạm vào ấy… Cho dù người đó là , tôi cũng nhất định giết !” Hai mắt bị tầng hắc khí bao phủ

      Chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, mặt trời từ từ rơi xuống, cả thế giới cùng con người đều biến thành màu vàng óng ánh, giống như khắp nơi đều ánh lên màu vàng.

      Tử Thất Thất ngôi xe BMW cùng Mặc Thâm Dạ, hôm nay ta mang rất nhiều nơi, bọn họ giống như hai đứa trẻ, sân chơi, hải tộc quán, còn vườn thú, rất vui vẻ. Nhưng là kể từ khi… nhìn thấy máy tính hình ảnh Mặc Tử Hàn cùng người đàn bà khác lên giường, trong lòng dường kết thúc, bất kể làm cái gì cũng ảnh hường đến tâm trạng vui vẻ của , thể vui chơi, ảnh hưởng cả đến tư tưởng của , luôn khiến trong đầu nhớ đến những hình ảnh đó.

      kia rốt cuộc là hạng người nào?

      Là từ rất lâu cùng ta gắn bó ngừng cùng ta phát sinh quan hệ sao?

      Như vậy… Khi xuất bọn họ cũng dừng sao?

      Phiền lòng… Phiền lòng… Rất là phiền lòng.

      nghĩ tới chính bản thân mình bất tri bất giác lại để ý đến chuyện của ta. ràng quyết định thích ta, thích bất kỳ kẻ nào, nhưng là quả nhiên… Vẫn có thể thôi suy nghĩ đến chuyện này, tại sao tâm lại đau đến thế.

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất này” Mặc Thâm Dạ vừa lái xe vừa gọi tên

      “À” Tử Thất Thất hốt hoảng hồi tâm trí

      “Mệt mỏi? Có cần tìm chỗ nghỉ ngơi lúc?”

      được…” cự tuyệt, trầm trầm : “Tôi cần phải trở về”
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Tất cả cút hết ra ngoài… Tử Thất Thất ở lại!



      “Trở về?” Mặc Thâm Dạ có chút ngạc nhiên : “ phải trở về biệt thự Mặc Gia”

      “Đúng vậy, chính là về đấy…” Tử Thất Thất khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.

      “Nhưng mặt muốn trở về, tại có thể chạy trốn, hơn nữa nếu như với tôi cần tôi giúp, tôi nhất định giúp , từ trước đến giờ đối với cầu của phái yếu tôi chưa bao giờ từ chối cả”. Mặc Thâm Dạ lại bắt đầu dụ dỗ , nhưng… được.

      “Dối trá, tôi ràng bảo chết , nhưng mà cũng đâu có chết”

      “Ách, cái này là ngoại lệ…”

      “Hứ,… cho dù giúp tôi, coi như là có thể giúp tôi trốn thoát nhưng mà tôi lại lựa chọn quay về, trở về bên cái lồng giam đó!” kiên định xong, khóe miệng mở rộng khẽ cười nhạt.

      “Biết là nhà tù sao vẫn còn muốn về, là bởi vì đứa con trai bảo bối ở đấy sao?”

      chỉ đoán đúng nửa”

      nửa” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ: “Thế nửa kia là cái gì?”

      “Là nửa kia chứ sao…” Tử Thất Thất thần thần bí bí kéo dài thanh sau đó từ từ quay đầu lại nhìn ta : “Là bí mật”

      “A… Hahaha… haha…” Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười to. Cùng này ở chỗ rất thú vị, chút cũng hề nhàm chán, hơn nữa chung cùng hết sức thoải mái, bao giờ có ý nghĩ cố gắng tiếp cận để trở thành người phụ nữ của , càng vật gì đó mà ra sức lấy lòng . là người nếu gần gũi rất nhanh chóng trở nên thân thuộc, nhưng là ngay khi nghĩ là cùng phát sinh mối quan hệ mới có thể phát ,… Khi vừa mới bắt đầu liền thấy cách khoảng xa xôi…

      Rất thú vị… Rất thú vị…Vô cùng thú vị

      Dứt khoát!

      cướp từ trong tay Mặc Tử Hàn!

      Đột nhiên từ trong lòng xuất cái ý ngĩ này, khỏi tự dọa chính mình nhảy dựng.

      Mặc dù là hoa hoa công tử, tuy gặp qua vô số phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân khao khát chiếm đoạt .

      Đúng là em, ngay đến cặp mắt nhìn người cũng giống nhau!

      “Được rồi, tôi đưa về, nhưng nên chuẩn bị sẵn tinh thần để đón chờ Tiểu Hàn Hàn phát điên… phải ai cũng chịu được đâu!” trêu ghẹo bằng lời cảnh cáo vô ý

      “Tôi biết , yên tâm , ta thể làm gì tôi, chỉ biết…” Tử Thất Thất đột nhiên ngưng đoạn sau.

      “Chỉ biết cái gì?” Mặc Thâm Dạ tò mò hỏi

      có gì!”

      “Đây cũng là bí mật?”

      “Xem như thế

      “Bí mật của là nhiều, chỉ là… Tôi đại khái đoán được”

      “…”

      người đàn ông đối với người con mình nổi điên lên đặc biệt lúc ấy làm cái gì? Đơn giản chỉ là cái đó… cái này

      Dù sao tuyệt đối muốn lấy mạng … Bởi vì… nỡ!

      ***

      Biệt thự Mặc Gia.

      Cả trong lẫn ngoài người đều vô cùng khẩn trương, khí ở đây cũng hết sức nặng nề. Nhất là phòng ngủ ở lầu 2, bên trong quả ngọn núi lửa tích tắc chực chờ phun trào.

      Trong phòng ngủ, Mặc Tử Hàn ngồi ghế salon, khuôn mặt tức giận chỉ chờ bộc phát, mà Mặc Thiên Tân ngồi ghế salon đối diện với ba trầm mặc, đến thở cũng dám thở mạnh, chỉ sợ chọc tới ba, mà cậu bé thỉnh thoảng hai mắt nhìn về phía đồng hồ, xem chừng… Giờ này mẹ cũng nên về rồi.!

      Đột nhiên!

      “Rầm rầm rầm”

      Cửa phòng đột ngột vang lên, Mặc Tử Hàn chau mày.

      “Vào!”

      “Kót két!” Cửa phòng được mở, Hỏa Diễm vội vàng ra cửa phòng cúi đầu hốt hoảng: “Đại ca, phu nhân trở lại!”

      Trở lại?

      Mặc Tử Hàn từ ghế salon đứng lên, xoay người đối mặt với cửa phòng. Nhưng lại thấy Tử Thất Thất và Mặc Thâm Dạ cùng nhau vào, mặt bọn họ chính là thân mật khăng khít.

      “Mẹ —”

      Mặc Thiên Tân vừa kêu to tiếng, vừa vội nhảy khỏi ghế salon cấp tốc xông đến bên . Tử Thất Thất vội ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy đứa con trai bé bỏng, mặt in lên nụ cười hạnh phúc

      “Mẹ, mẹ ích kỉ, chơi đều gọi con, bỏ con lại mình mà đây đó, mẹ có biết học nhàm chán lắm ? Con thiếu chút nữa bị buồn chết rồi!” Mặc Thiên Tân quệt miệng oán trách.

      “Buồn chết cái gì, hươu vượn, cho phép lung tung!” Tử Thất Thất cau mày trách cứ.

      “Dạ dạ, con sai rồi, về sau con nữa”

      “Lúc này mới ngoan!”

      “Ái nha”, Mặc Thiên Tân đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tử Thất Thất ở ngoài cửa đứng cùng Mặc Thâm Dạ, kinh ngạc mà : “Chú đẹp trai này là ai vậy? Mẹ, người này thể được nha, tại sao lại bắt cá hai tay? Mẹ xem ba…” Cậu rụt ngón tay lại miêu tả Tử Hàn, tiếp: “Mặt của ba cũng bị tức đến xanh biếc, ngay cả nón xanh cũng phải đeo!”

      Tử Thất Thất theo phương hướng ngón tay chỉ, nhìn Mặc Tử Hàn đứng trước ghế sopha, lửa giận bừng bừng giống như hận thể giết chết !

      “Đứa bé này chính là con của ?” Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nở nụ cười nhìn Mặc Thiên Tân rồi : “Cháu tên gì?”

      “Sao cháu phải cho chú” Mặc Thiên Tân hỏi ngược lại

      “A…” Mặc Thâm Dạ khẽ cười sau đó : “Nếu chú chú là bác của cháu, liệu cháu cho chú biết tên sao?”

      “Bác?” con ngươi màu đen của Mặc Thiên Tân ở trong hốc mắt đảo quanh vòng, sau đó trả lời: “ xin lỗi, ý chí của bản thiếu gia từ trước đến giờ đều vô cùng kiên định, chính là , trừ phi…” Cậu bé muốn , lại thôi.

      “Trừ phi cái gì?” Mặc Thâm Dạ hỏi

      Mặc Thiên Tân gương tia mờ ám liền : “Trừ phi chú phải dẫn cháu chơi!!”

      “A… haha…” Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười : “Chuyện này đương nhiên thành vấn đề, quá đơn giản”

      “Tốt lắm, lời định…” Mặc Thiên Tân mới được nửa liền đưa ra quả đấm của mình. Mặc Thâm Dạ nhìn đứa trẻ, liền cũng đưa ra nắm đấm của mình, hai người cùng hai nắm đấm va chạm vào nhau đồng thời : “Tứ mã nan truy”

      “OK, ước định hoàn thành, bây giờ hãy để cho cháu giới thiệu chút : “Bởi vì ba cháu họ Mặc nên cháu cũng mang họ Mặc, bởi vì mẹ cháu gọi là Tử Thất Thất cho nên tên của cháu phải là số hơn, như vậy gọi là Bát Bát – Mặc Bát Bát, mặc dù có chút kì lạ nhưng nếu chú là bác cháu, cháu phá lệ cho phép chú gọi cháu là “Bát Bát”

      “Bát Bát” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ. Tên này… quả có chút…!

      Nhưng Mặc Thiên Tân nghe được thanh của cậu, gương mặt cười tà, hài lòng gật đầu cái, vỗ vỗ tay : “Con trai ngoan, thực nghe lời!”

      Thái độ của Mặc Thâm Dạ nháy mắt cứng ngắc, mặt tràn đầy hắc tuyến.

      Tiểu tử thúi này, cư nhiên dám lừa , là to gan lớn mật

      “Thiên Tân” Tử Thất Thất hơi giận kêu tên cậu, trừng mắt liếc con trai cái, sau đó xin lỗi Mặc Thâm Dạ: “Thực xấu hổ, đứa trẻ này bị tôi chiều nhiều nên sinh hư, tên cháu là Thiên Tân”

      “Mặc Thiên Tân?” Mặc Thâm Dạ lại lặp lại lần nữa, đưa mắt nhìn cặp con ngươi đen như hạt trân châu của Thiên Tân, như cười như , : “ sao, tôi cũng là người lớn sao có thế cùng trẻ chấp vặt”

      Mặc Thiên Tân đột nhiên khó chịu.

      Trẻ ? Người lớn?

      Này, phải chính là chê cậu trẻ con sao.

      Ghê tởm ——

      “Mẹ” Thiên Tân nhíu hai hàng lông mày lại, oán trách mà : “Làm sao mẹ lại tìm loại đàn ông này để bắt cá hai tay? Mẹ xem kĩ, xem kĩ cái gương mặt kia … Đôi mắt đào hoa, môi mỏng bạc tình, cộng thêm đôi tai gây họa, nhìn cũng có thể biết được là con quỷ háo sắc. tin mẹ hãy nhìn ba chút … Quả ba rất đẹp trai!”

      Cậu bé vừa xong xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của Mặc Tử Hàn lập tức ngừng thanh. Vốn là khen ba để giúp ba bớt giận, nghĩ tới… hình như khiến việc hoàn toàn ngược lại!

      Khuôn mặt Mặc Tử Hàn lạnh như băng, đôi mắt tràn đầy cuồng phong

      nhấc đôi chân dài, sải bước tới trước mặt họ lạnh lùng : “Tán gẫu đến đây là đủ rồi, tất cả cút hết ra ngoài, Tử Thất Thất ở lại!”

      Trong nháy mắt, khí khẩn trương thay đổi, mặt mọi người còn dám lưu lại nụ cười nữa, duy nhất có người, bộ dạng thực thong dong.

      “Tiểu Hàn Hàn, vì chuyện này mà chú có thái độ như vậy với trai sao? Ít nhất cũng phải đổi chữ “cút” thành chữ “mời” chứ! Mặc Thâm Dạ hoàn toàn để tức giận của Mặc Tử Hàn vào mắt, vẫn duy trì ngôn ngữ bất cần đời.

      Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm ta, lại lặp lại lần nữa: “Cút ra ngoài, nhất là , lập tức cút ngay ra khỏi cái phòng này!”

      “A… gian phòng này” Mặc Thâm Dạ cười nhạo, đột nhiên bước chân quanh phòng, vừa vừa : “Nếu phải tôi tặng cho chú, liệu chú có thể ở trong căn phòng này sao? Chú cho rằng chú có tất cả sao?”

      “Có bản lĩnh tới đoạt lại ” giọng Mặc Tử Hàn lạnh tanh

      Mặc Thâm Dạ xoay người, chống lại tầm mắt , hạ giọng : “Chú , chú muốn tranh giành với tôi?”

      “Đủ rồi!”

      Tử Thất Thất đột nhiên cắt đứt bọn họ, sau đó hốt hoảng : “Thiên Tân, con trở về phòng mình ngủ , Thâm Dạ, xin rời căn phòng này, tôi có chuyện riêng muốn với Mặc Tử Hàn.”

      “Vâng” Mặc Thiên Tân ngoan ngoãn nghe lời.

      có vấn đề gì, nếu công chúa vậy tôi nhất quyết nghe theo, hôm nay chơi tới đây thôi, ngày mai gặp lại” xong khóe miệng gợi lên nụ cười nhàng.

      Hai mắt hẹp dài liếc Mặc Tử Hàn cái, sau đó rời khỏi phòng này với Mặc Thiên Tân, cửa phòng… sau đó lại bị đóng lại.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :