1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 140: Người nhà… nhà ba người…



      “Cái gì?”

      Phương Lam khiếp sợ, “ thấy Thiên Tân đâu? Sao lại thế này? Làm sao lại thấy đâu chứ?”

      “Tớ biết, tớ cũng vừa mới về, nhưng tớ trở về thấy trong phòng bóng người, hơn nữa cặp sách Thiên Tân cũng thấy nữa!” Tử Thất Thất kích động , tay nắm cánh tay Phương Làm càng chặt.

      Phương Lam vội vàng cầm tay , chân mày nhíu chặt, nhưng điềm tĩnh , “Cậu đừng gấp quá, Thiên Tân thông minh như vậy, nó có việc gì đâu, chúng ta vào trước, thử nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

      “Ừ!” Tử Thất Thất gật đầu, hai người cùng trở lại phòng.

      Bách Hiên đứng ở phòng khách, cau mày nhìn bộ dáng khẩn trương của các .

      Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải đều là trách nhiệm của ?

      Nếu gặp Mặc Tử Hàn, nếu ra chuyện nhận được điện thoại của Mặc Tử Hàn, cũng cho các ấy biết có cách tự mình xử lý, có phải phát sinh nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy?



      Phòng khách

      Tử Thất Thất bất an ngồi ở ghế sa lon, Phương Lam ngồi ở cạnh , vẫn nắm chặt tay , mà Bách Hiên lại ngồi đối diện hai người, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Tử Thất Thất.

      thấy Thiên Tân đâu, liệu có phải là bị Mặc Tử Hàn bắt rồi ?” Tử Thất Thất kích động suy đoán, hoàn toàn trở nên rối loạn.

      “Hẳn phải như vậy!” Phương Lam phủ định suy đoán của , , “Nếu ta tìm tới đây, cũng cần tìm Bách Hiên tới Mặc gia, hơn nữa cũng chỉ bắt Thiên Tân , hẳn cũng bắt cả cậu !”

      “Thiên Tân đâu? Cũng trễ thế này, nó có thể đâu chứ?”

      “Tớ nghĩ… Hẳn là tự nó !” Phương Lam suy đoán.

      “Tự ? Tự nó ra ngoài làm gì? Nó sao lại muốn ra ngoài?” Tử Thất Thất kích động hỏi tới.

      “…” Phương Lam bỗng nhiên trầm mặc, chân mày nhíu lại sâu. thầm suy nghĩ.

      Lúc dẫn Tử Thất Thất theo dõi ra, Tử Thất Thất nhất định là vội vàng rồi rời , mà Mặc Thiên Tân thấy bộ dáng kích động như vậy của ấy, nhất định rất tò mò, hơn nữa bộ óc thông minh kia, thấy Bách Hiên nhận cú điện thoại lập tức rời , sau đó là , sau đó là Thất Thất, liên tiếp rời như vậy, nó nhất định lại hiếu kỳ lại cảm thấy thú vị, cho nên nếu đoán sai, Thiên Tân nhất định là theo phía sau Tử Thất Thất, cũng Mặc gia, nhưng tại sao đến bây giờ nó vẫn chưa trở về chứ? Chẳng lẽ là ở đường Mặc gia xảy ra chuyện gì? Hay là ở nơi nào đó chỗ Mặc gia xảy ra chuyện gì? Nếu Thiên Tân là bị Mặc Tử Hàn bắt được, đúng là trộm gà được còn mất nắm gạo. Nhưng, nếu suy đoán của xảy ra, vậy Mặc Tử Hàn chủ động tìm đến bọn họ mới đúng.

      Quả nhiên…

      “Ring ring ring… Ring ring ring…”

      Di động trong túi quần của Bách Hiên đột nhiên vang lên, Tử Thất Thất và Phương Lam kinh ngạc nhìn về phía , mà Phương Lam vừa mới nghĩ đến chuyện kia, Bách Hiên sớm nghĩ qua.

      có chút chần chờ lấy điện thoại ra, nhìn chuỗi số điện thoại lạ hoắc rồi lại quen thuộc màn hình kia, do dự ấn nút kết nối, đặt ở bên tai:

      “A lô?” nhàng lên tiếng.

      “Bảo Tử Thất Thất nghe điện thoại!” Trong điện thoại di động truyền đến mệnh lệnh lạnh như băng của Mặc Tử Hàn.

      Chân mày Bách Hiên nháy mắt nhíu lại, hai mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt khẩn trương của Tử Thất Thất, sau đó lạnh lùng , “Có chuyện gì, cứ !!”

      “Bảo Tử Thất Thất nghe điện thoại!” Mặc Tử Hàn lặp lại lời vừa , trong giọng tăng thêm vài phần lạnh như băng.

      “Nếu muốn , tôi cúp đây!” Bách Hiên cũng lạnh lùng , mang theo vài phần uy hiếp.

      tại thể để cho Tử Thất Thất nghe điện thoại, bởi vì ấy bây giờ quá mức kích động rồi, mà dạng kích động của ấy, chỉ cần là vì con trai của mình, mặc kệ Mặc Tử Hàn cái gì, ấy làm tất cả.

      “…” Trong điện thoại di động bỗng nhiên trầm mặc vài giây, sau đó mới lại truyền tới thanh của Mặc Tử Hàn, , “Thiên Tân tại ở chỗ tôi, chuyển cho Tử Thất Thất, nếu ấy muốn gặp con của mình, cứ tới đây tìm tôi!”

      “Tôi biết rồi!” Bách Hiên khẽ đồng ý.

      Điện thoại lập tức cắt đứt!

      Tử Thất Thất nhìn chằm chằm khuôn mặt Bách Hiên, thấy vừa nãy vô tình hay cố ý né tránh những lời trọng điểm, cho đến khi nhìn buông điện thoại xuống, mới kích động mở miệng, , “Là ai gọi tới? Là Thiên Tân? Hay là Mặc Tử Hàn?”

      Chuyện hai người bọn họ nghĩ đến, vẫn chưa nghĩ tới, chỉ là sợ hãi suy nghĩ mà thôi, bởi vì cơn ác mộng bảy năm này vẫn luôn quấn quanh .

      Bách Hiên khuôn mặt khẩn trương đến mức càng trắng bệch của , chần chờ nhíu mày, mà khóe mắt thấy Phương Lam khẽ gật đầu với .

      Đây là ý muốn cho ấy biết sao?

      như vậy được ?

      Bất quá, dấu diếm cũng được nữa rồi…

      “Bách Hiên, sao gì? Vừa nãy là ai gọi đến? Có phải là Mặc Tử Hàn?” Tử Thất Thất vội vàng hỏi tới.

      “Là ta!” Bách Hiên trả lời.

      Trái tim Tử Thất Thất bỗng “ầm ầm” tiếng, giống như đất trời sụp đổ.

      sợ hãi của bảy năm qua, cuối cùng vẫn xảy ra.

      ta gì?” hỏi.

      ta , nếu em muốn gặp Mặc Thiên Tân, phải tìm ta!”

      Tử Thất Thất có chần chờ chút nào, đột nhiên đứng lên.

      “Thất Thất, cậu muốn làm gì?” Liền vội vàng kéo tay .

      “Tớ muốn tìm ta, tớ muốn gặp Thiên Tân!” Tử Thất Thất kiên định trả lời.

      “Cậu tỉnh táo chút được , nên xúc động!” Phương Lam ngăn cản lại.

      “Tớ có xúc động, tớ nghĩ thông rồi, tớ muốn tìm ta, tớ muốn gặp Thiên Tân!!”

      “Thất Thất…” Phương Lam khẽ gọi tên , bước xoay người, đứng ở trước mặt , , “Cậu tin tớ , tớ có biện pháp cứu Thiên Tân ra!”

      “Cậu có biện pháp? Biện pháp gì? tại cho tới nghe !” Tử Thất Thất vẻ mặt thành chất vấn.

      “…” Phương Lam đột nhiên trầm mặc, sau đó hàm hồ , “Cậu để cho tớ lên kế hoạch chút có được vậy? Cậu xem, tớ cũng có thể cứu Bách Hiên ra, dĩ nhiên cũng có thể cứu Thiên Tân ra rồi!”

      ? Cậu có thể cứu nó sao?”

      “Dĩ nhiên, tớ nhất định có thể cứu nó!” Phương Lam xác định.

      Tử Thất Thất nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của , chân mày khẽ chau lên, khóe miệng từ từ gợi lên nụ cười thản nhiên, , “Tiểu Lam, nếu cậu có thể cứu nó, vậy cậu lại lần nữa những lời vừa rồi , được gạt tớ, được dối tớ, cho tớ biết… Cậu có thể cứu Thiên Tân sao?”

      Phương Lam đột nhiên á khẩu, cổ họng trong nháy mắt giống như bị sợi dây quấn chặt, phát ra được thanh nào.

      Kỳ tại có nắm chắc, thậm chí có thể có khả năng. Bởi vì chuyện vừa mới lẻn vào hầm giam của Mặc gia bị phát , Mặc Tử Hàn cũng có thể đoán được là , hơn nữa chừng thân phận của mình cũng bị vạch trần, cho nên bọn họ nhất định càng đề phòng, cho nên muốn lại vào Mặc gia cứu người, vậy khó như lên trời rồi.

      Tử Thất Thất nhìn trầm mặc của , nụ cười nơi khóe miệng càng khuếch trương, từ từ tránh thoát cánh tay , giọng , “Tớ sao đâu, yên tâm, để tớ !” xong liền tới cửa.

      “Chờ Thất Thất!” Bách Hiên cuống quít gọi lại .. “Phương Lam có cách, nhưng mà có biện pháp!”

      Tầm mắt đạm mạc của Tử Thất Thất chuyển dời đến người của , nhìn , “Cho dù có biện pháp, em cũng muốn để hỗ trợ!”

      “Tại sao?” Bách Hiên giật mình hỏi.

      “Bởi vì đây là chuyện của em, bởi vì đây là chuyện của nhà ba người bọn em, cho nên cần nhúng tay vào, xin từ nay đừng nhúng tay vào chuyện nhà bọn em!”

      Nhà bọn họ?

      nhà ba người?

      Bách Hiên kinh ngạc nghe những lời chói tai này của , giống như là người ngoài.

      “Thất Thất…”

      khẽ gọi tên , nhưng Tử Thất Thất vẫn nghiêm trang nhìn , lạnh như băng với , “Bách Hiên, những lời vừa rồi em nghe sao? Hay là chưa nghe ? Cần em ràng hơn cho sao?” đột nhiên phóng tâm, kiên định , “Chuyện của em, từ nay về sau có liên quan tới , em muốn gặp ai, em muốn ở với ai, em bị người khác khi dễ, em bị người nào đó đùa bỡn, những việc này cần quan tâm, còn nữa… Vấn đề mà sáng hôm nay hỏi em, em tại muốn trả lời , nếu kết hôn với người phụ nữ khác, như vậy em nhất định chúc phúc cho hai người, nhưng em có thương tâm chút nào, ghen ghét, đố kị, cũng khổ sở, thậm chí chút đành lòng… chút cũng có! Còn có câu này em muốn ràng với , em chỉ lần, hãy nghe cho kỹ, tốt lắng nghe: Tử Thất Thất em… Cho tới bây giờ chưa từng thích , trước kia thích, sau này cũng , hãy hết hi vọng với em !”

      dứt khoát , từng câu từng chữ kiên định, từng lời lạnh như băng, mà từng câu từng chữ như lưỡi đao đâm vào trái tim Bách Hiên, khiến trái tim trong nháy mắt vỡ nát.

      muốn vì mình mà bỏ công vô ích, muốn lại nhìn thấy cảnh Mặc Tử Hàn cầm súng chỉ vào , với ở chung chỗ, sớm muộn cũng nguy hiểm đến tính mạng, mà Mặc Tử Hàn tên điên kia, ai có thể dự liệu được làm cái gì.

      Cho nên biện pháp bảo vệ tốt nhất… Chính là cắt đứt quan hệ với .

      Khiến chết tâm!!!
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: chút trong chút của chút



      Bách Hiên ngây ngốc đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe những lời vừa . cố gắng giữ lại chút bình tĩnh khuôn mặt mình, dịu dàng , “Thất Thất, những lời em vừa sao? Em …”

      “Là !” Tử Thất Thất cắt đứt lời , lại kiên định đưa ra đáp án.

      Trái tim Bách Hiên giống như sau khi bị vỡ nát lại bị giẫm thêm cước, vừa đau đớn lại vừa bi thương, vỡ lại vỡ…

      Đau quá…

      đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, đau giống như sắp chết.

      “Thất Thất…” khẽ gọi tên , nhưng biết tiếp cái gì nữa.

      Những lời tuyệt tình mà vừa , chút cũng để lại đường sống cho , hoàn toàn dập tắt hi vọng của . nên làm cái gì bây giờ? nên cái gì? phải vãn hồi như thế nào?

      “Bách tiên sinh!” Tử Thất Thất đột nhiên gọi cách xa lạ.

      Bách Hiên cả kinh.

      Bách tiên sinh?

      ấy ngay cả tên cũng muốn gọi sao?

      Đôi mắt lạnh như băng của Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt bị đả kích lớn kia, trái tim có chút đành lòng, nhưng nắm chặt tay mình, khẽ , “Còn nhớ ước định giữa tôi và ? , chỉ cần tôi với kết giao tháng, như vậy ân cứu mạng bảy năm trước, còn chiếu cố trong bảy năm này, mọi thứ đều xóa bỏ, mà bây giờ tháng sớm qua, cho nên ân tình trong bảy năm này, tôi còn nợ nữa, mà lần này chuyện giúp tôi thoát khỏi Mặc Tử Hàn, cũng bởi chuyện tôi cứu mà xóa hết rồi, vậy nên từ hôm nay trở , tôi là tôi, chúng ta xem như cho tới bây giờ chưa từng quen biết!”

      Bách Hiên khiếp sợ nhìn , khẽ run mở ra đôi môi của mình, đau đớn , “Em muốn tính toán ràng với như thế sao? Em muốn đoạt tuyệt mọi quan hệ với ? Ngay cả là bạn… Cũng được sao?”

      “Xin lỗi!” Tử Thất Thất xin lỗi, lạnh lùng , “Tôi lập tức rời khỏi đây, cám ơn mấy ngày qua để tôi ở đây, tạm biệt!”

      xong liền bước chân , có thu dọn bất kì thứ gì, nhanh tới cửa phòng.

      “Tử Thất Thất!” Bách Hiên vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay , ngăn rời .

      “Buông tôi ra!” Tử Thất Thất đưa lưng về phía , lạnh lùng ra lệnh.

      “Đừng !” Bách Hiên khẩn cầu.

      “Những lời nên tôi cũng , xin buông tôi ra!”

      buông!” Bách Hiên cự tuyệt, thét lên, “ biết là em sợ Mặc Tử Hàn gây phiền toái cho , cho nên mới muốn phủ sạch quan hệ với , nhưng muốn như vậy, muốn làm người xa lạ với em, mặc dù ước định của chúng ta kết thúc, mặc dù em trả sạch tất cả ân tình với , nhưng nhận biết vẫn là nhận biết, đời này có gì thay đổi, cho nên ít nhất… Ít nhất để trở thành bạn được !”

      giống như là bắt được cơ hội mong manh duy nhất, gắt gao nắm lấy, muốn buông tay.

      Tử Thất Thất đưa lưng về phía , dáng đứng cứng ngắc, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cắn môi dưới, sau đó bàn tay bị nắm chặt kia… Dùng sức vung ra.

      “Xin lỗi!”

      cuối cùng bỏ lại ba chữ này, sau đó tiếp tục bỏ , nhanh chóng rời khỏi khu nhà.

      “Rầm ——” Thanh cánh cửa bị đóng lại vang vọng trong phòng khách.

      Bách Hiên ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu tình mặt giống như thế giới của , giống như đất trời toàn bộ sụp đổ.

      Mà Phương Lam vẫn đứng ở trước sô pha, nhìn màn vừa mới phát sinh kia, chân mày nhăn lại, sau đó tới trước mặt của , nhìn khuôn mặt thương tâm muốn chết kia.

      “Bách Hiên, …” vừa mới định mở miệng, lại thể phát ra thanh .

      ràng lời an ủi ngay ở bên miệng, nhưng nhìn khuôn mặt , lại có biện pháp ra. Bởi vì lời an ủi đối với còn tác dụng, mà đồng tình chỉ càng thương tổn , tất cả lời ở trước mặt của cũng còn tác dụng gì nữa rồi, mà duy nhất có thể cứu vớt … Chỉ có Tử Thất Thất.

      bảo trọng, tạm biệt!”

      Phương Lam cuối cùng chỉ có thể mấy chữ đơn giản này, sau đó cũng bước đuổi theo Tử Thất Thất.



      Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn mình Bách Hiên độc đứng tại chỗ, giống như cũng là vật trang trí trong ngôi nhà, nhúc nhích.

      Cuối cùng vẫn là bị cự tuyệt, hơn nữa còn là bị hung hăng cự tuyệt, thậm chí ngay cả quan hệ cũng bị chặt đứt sạch .

      Tất cả hi vọng đều tan vỡ, hết thảy tất cả đều biến mất.

      “Tử Thất Thất… Tại sao… Tại sao em thể thích ? Bảy năm… theo đuổi em bảy năm, em chút cảm giác cũng có sao? chút… chút… chút… Ngay cả thích trong nháy mắt, cũng chưa từng có sao?”

      khẽ , thanh bắt đầu run rẩy nghẹn ngào, mà nước mắt chậm rãi tích đầy hốc mắt, sau đó thương tâm rơi xuống, giọt… Hai giọt… Ba giọt… Liên tục ngừng…

      “A… Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”

      đột nhiên cười to, trong tiếng cười tràn đầy tuyệt vọng đau đớn, tràn đầy chế giễu thương tâm, cũng tràn đầy thanh khóc.

      Là ai có bỏ ra có hồi báo? Hồi báo của ở đâu?

      Là ai có cố gắng có thành công? Thành công của ở đâu?

      Là ai , chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim?

      cũng làm đến thế này rồi, tại sao lại thể mở cánh cửa nội tâm kia của ấy? Ngay cả mở khe hở , cũng làm được.

      Lừa gạt… Tất cả chỉ là lừa gạt…

      cố gắng như vậy, dụng tâm như vậy, đem hết toàn lực như vậy, nhưng mà cuối cùng có được hồi báo, có được thành công, nhận được gì cả.

      Tại sao…

      Tại sao lại trở thành như vậy?

      Là xảy ra vấn đề ở đâu sao? Là ngay từ lúc bắt đầu xảy ra vấn đề? Tại sao ấy chịu thích chứ? Tại sao ấy chịu ? Tại sao ấy thể động tâm với ? Rốt cuộc tại sao? Tại sao… Tại sao… Tại sao…

      Có ai có thể cho biết, làm sai ở đâu?

      Có ai tới cho , tại phải làm thế nào bây giờ?

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất…”

      ngừng gọi tên Tử Thất Thất, thân thể bắt đầu đứng vững, sau đó đột nhiên, ngã mặt đất, nước mắt ngừng chảy ra, kèm theo tiếng gọi khẽ…

      “Tử Thất Thất… Tử Thất Thất… Tử Thất Thất…”

      “Thất Thất… Thất Thất… Thất Thất…” Đừng

      Đừng

      Xin em đừng rời khỏi

      ở trong lòng ngừng hò hét, nhưng… Người rồi, còn ai nghe được thanh của .

      ***

      Dưới lầu khu nhà.

      Tử Thất Thất ra khỏi cánh cửa lớn khu nhà, hai chân chợt dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn vào cửa sổ tầng phía , chân mày chau lại, trong lòng đau đớn vạn phần.

      Vốn muốn thương tổn , nhưng cuối cùng vẫn thương tổn .

      cái gì ân tình của với trả sạch, đây đều là lời dối, đều là lừa gạt . Trong lòng của , ân tình cho , như thế nào còn , mà đối với tình cảm của

      “Thất Thất, cậu dối sao!”

      Phương Lam theo sau tới, đứng ở trước mặt , đầu đuôi với .

      dối?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “Đúng vậy, cậu vừa mới , nếu ta kết hôn với người phụ nữ khác, cậu thương tâm, ghen ghét đố kị, cũng khổ sở, cũng đành lòng, những điều này đều là giả? Cậu chút, chút, chút cũng có sao?” Phương Lam đưa thẳng vấn đề hỏi tới.

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc, hai mắt lập tức thu hồi cửa sổ tầng nhà nào đó.

      Khóe miệng Phương Lam cười thản nhiên, lại mở miệng , “Bất kể là người phụ nữ nào, đối mặt với người đàn ông theo đuổi mình, cũng thể chút cảm giác cũng ? Hơn nữa người đàn ông dịu dàng như vậy, tớ nghĩ có nữ nhân nào lại động chút tình với ? Ít nhất chút trong chút của chút… Hẳn là vẫn có chứ?”

      Hai mắt Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt thấu lòng người của , đột nhiên cau mày oán trách, “Cậu , ai bảo cậu câm, hơn nữa… Đừng theo tớ, chỗ khác mà hóng mát !”

      xong, liền sải bước tới lối bộ, mà lúc này là hơn ba giờ khuya, bầu trời đen kịt, chỉ có lác đác hai chiếc xe chạy qua.

      ấy vừa mới sai, tại sao có thể chút cảm giác cũng có chứ? người đàn ông đối với mình như vậy, toàn tâm toàn ý nỗ lực vì mình, cho dù là tâm địa sắt đá cũng chút cảm giác, ít nhất… Cũng chút cảm động, nhưng vào buổi sáng rất sợ phải trả lời vấn đề này của Bách Hiên, bởi vì sợ câu trả lời của , khiến hi vọng…

      Hi vọng thể trở thành , chỉ làm càng thống khổ thêm…

      “Thất Thất, cậu thực muốn tìm Mặc Tử Hàn sao?” Phương Lam nghe lời phía sau , hỏi tới.

      “Ừ, tớ muốn !” giọng kiên định trả lời
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: Mặc Thiên Tân tỉnh lại, đại hình như rất ổn…



      Phương Lam nhìn khuôn mặt tiều tụy kia của , đau lòng , “Cậu muốn nhảy vào hố lửa sao?”

      “A…” Tử Thất Thất đột nhiên cười, cười ngây thơ giống như đứa trẻ, sau đó bướng bỉnh , “Ý cậu đó là hố lửa sao? phải là cậu với Thiên Tân ngừng đẩy tớ vào hố lửa đấy thôi? Tâm tư này của hai người, tưởng tớ cái gì cũng biết sao? Cũng quá xem thường Tử Thất Thất tớ rồi!”

      “Cậu từ lúc nào mà thông minh như vậy?” Phương Lam trêu ghẹo.

      “Thông minh từ lâu rồi, cho dù thông minh, theo hai người quỷ kế đa đoan, cũng trở thành thông minh thôi!”

      “Vậy cậu đúng là phải cảm ơn tớ với Thiên Tân, khiến đầu óc cậu thông suốt!”

      “Vâng vâng vâng, cám ơn hai người, được rồi chứ?”

      Chân mày Phương Lam chậm rãi chau lên, từ từ dắt tay , , “Dựa theo kế hoạch của tớ, nên như vậy, tuy rằng ở đó là hố lửa, nhưng qua thời gian nữa, trải qua điều phối của tớ, nhất định trở thành nước ấm áp, cho nên cậu chỉ cần đợi thêm thời gian… Chỉ cần đợi chút nữa thôi…”

      “Tiểu Lam…”

      “Thất Thất, tớ lần này , chỉ cần cậu đợi thêm thời gian, Thiên Tân ở đó có chuyện gì cả đâu, đó là con ta, ta thể nào làm thương tổn con mình, vậy nên…”

      “Tiểu Lam –” Tử Thất Thất đột nhiên lớn tiếng gọi , sau đó dịu dàng , “Cậu có biết tớ xa Thiên Tân, ngày cũng rời khỏi nó, chỉ cần phải nó vứt bỏ tớ, đừng là hố lửa, cho dù là điện Diêm Vương… Tớ cũng muốn với nó!”

      “Thất Thất…”

      “Được rồi, tớ phải , cậu ngàn vạn lần đừng có theo tớ, cũng ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc tới Mặc gia cứu tớ, trong khoảng thời gian này cậu cứ an phận trốn , tốt nhất trốn cho xa… Mặc dù tớ cậu ở Mặc gia làm cái gì, nhưng nếu bị Mặc Tử Hàn phát , ta bỏ qua cho cậu đâu!”

      Tử Thất Thất khẽ , sau đó chậm rãi rút tay lại, nhưng tay vừa rút khỏi, Phương Lam liền gắt gao nắm lấy, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi tắn sáng lạn như mặt trời, , “Tớ biết rồi, tớ đều nghe theo cậu, toàn bộ nghe theo cậu, nhưng đêm nay cậu phải nghe lời tớ. Chúng ta tìm khách sạn trước, thừa dịp lúc trời còn chưa sáng ngủ giấc, sau đó sáng mai khi thức dậy, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhất định phải xinh đẹp, hơn nữa còn phải đắc ý xuất trước mặt Thiên Tân, bằng … Nó lo lắng!”

      vừa , vừa nắm chặt tay Thất Thất.

      Có thể kéo dài được chút thời gian, bởi vì như ấy vừa vậy, chuyện của nhất định bị Mặc Tử Hàn đoán được, cho nên muốn trốn lúc, biết phải bao lâu mới có thể gặp lại ấy, càng biết trong khoảng thời gian này, ấy xảy ra những chuyện gì.

      A…

      cười khẽ, sau đó xin lỗi :

      Xin lỗi Thiên Tân, kế hoạch C thất bại, toàn bộ kế hoạch đều chấm dứt… Xin lỗi… Tâm nguyện của con mẹ tạm thời có cách nào hoàn thành cho con rồi.

      “Cũng đúng!” Tử Thất Thất bỗng nhiên cười trả lời , , “Tớ thể cứ chật vật như vậy mà tìm ta, được… Vậy nghe theo cậu, nhưng cậu phải đồng ý tớ, được thừa dịp trong khoảng thời gian này làm bất cứ chuyện gì!”

      “Tớ đồng ý cậu, tớ vẫn đều ở bên cạnh cậu, ngay cả ngủ cũng chen chúc với cậu cái giường, cậu bây giờ có thể an tâm được chưa hả?”

      “Cái này… Chen chúc cái giường cần, chúng ta vẫn nên ngủ phân giường thôi!”

      được, nhất định phải ngủ cùng nhau, hôm nay tớ muốn ổn định cậu!”

      “Muốn ổn định? Xin cậu đấy… Đừng có mập mờ như vậy!”

      “Sợ cái gì, còn có lời càng mập mờ hơn, cậu có muốn nghe ?”

      “Miễn, tha cho tớ !”

      “Được rồi, hôm nay bỏ qua cho cậu, bất quá cùng ngủ giường, hơn nữa cậu được mặt quần áo, tớ muốn ôm thân thể trơn bóng của cậu, ngủ thắng tới khi mặt trời lên cao ngày mai!”

      “Tớ nhổ vào… Cậu chết , sắc nữ!”

      “Ha ha, xấu hổ rồi…”

      “…”

      Hai người vẫn giống như khi còn bé, mặc kệ xảy ra chuyện lớn gì, vẫn luôn vui vẻ trêu đùa nhau, vui vẻ mỉm cười, vui vẻ chút thời gian hạnh phúc này… Mà ở đường cái yên tĩnh, ngừng vang lên thanh của hai người, phảng phất bầu trời đen nhánh cũng cười theo, càng ngày càng trở nên. Sáng ngời…

      ***

      Sáng sớm ngày thứ hai

      Lầu hai biệt thự Mặc gia

      Mặc Thiên Tân nằm ở giường lớn mềm mại, lúc mặt trời lộ ra hoàn toàn, cậu dùng lực cau chặt chân mày, ý thức chậm rãi khôi phục, cổ cũng đau đớn, sau đó miễn cưỡng mở hai mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ.

      Nơi này là chỗ nào?

      Cậu sao lại ở nơi xa hoa như vậy?

      Nghi hoặc đứng lên, vuốt vuốt cái cổ bị đau, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Vốn theo dõi mẹ mà tới, nghĩ tới vừa tới Mặc gia, vận khí xui xẻo đụng phải người xa lạ, còn bị ta đánh ngất xỉu, là họa vô đơn chí a, bi ai… Bi ai…

      “Tiểu thiếu gia cậu dậy rồi!”

      Đột nhiên thanh xông vào lỗ tai khiến Mặc Thiên Tân giật mình.

      Cậu sợ hãi quay đầu, nhìn Thổ Nghiêu đứng thẳng tắp giống như cây cột, thình lình trừng lớn cặp mắt của mình. Đây phải là người đánh ngất xỉu cậu ngày hôm qua sao?

      “Chú là ai?” Cậu hỏi.

      “Tôi là Thổ Nghiêu!”

      “Thổ Nghiêu?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc lặp lại, sau đó tò mò hỏi, “Nghiêu kia của chú phải là nghiêu của đất chứ?”

      “Đúng, chính là nghiêu đó!”

      “Phốc…” Mặc Thiên Tân nhịn được cười to, “Ha ha ha… Ha ha ha thiệt nhiều đất nha, nhà chú làm ruộng à? Vậy ngũ hành của chú thiếu đất? đúng, đầu tiên nên hỏi là, trong trăm họ người Trung Quốc đều có đất đấy sao? Thiệt là, chú làm gì mà muốn họ đất (thổ) a, cũng quá quê mùa (thổ) !”

      Thổ Nghiêu vẫn đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, nghe tiếng cười của cậu, nhưng biểu tình mặt vẫn thay đổi, giống như là hàn băng vạn năm, lạnh làm cho người khác vừa nhìn cái cũng rùng mình.

      Mà Mặc Thiên Tân mình cứ cười, trong phòng lớn như thế chỉ quanh quẩn tiếng cười của cậu, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức thu hồi thanh , sau đó nghiêm trang , “Đây là ở đâu?”

      “Thưa thiếu gia, đây là Mặc gia!” Thổ Nghiêu trả lời.

      Mặc gia?

      Nơi này là nhà của ba? Thứ lỗi ông chú này là thủ hạ của ba.

      “Ba tôi đâu?” Cậu hỏi.

      “Con tìm ta?”

      Thanh lạnh như băng theo tiếng mở cửa cùng truyền đến.

      Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn cửa phòng, Mặc Tử Hàn tinh thần sảng khoái từ bên ngoài tới, tuấn đứng ở trước mặt của cậu, lại lần nữa mở miệng , “Con tìm ta, có chuyện gì?”

      “Ba!” Mặc Thiên Tân lớn tiếng kêu, khuôn mặt vui vẻ cười rộ lên, nhưng sau vài giây, lại nhíu mày, vẻ mặt tức giận , “Ông chú kia…” Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào Thổ Nghiêu , “Cái tên quê mùa ấy đánh con!” “Quê mùa? Đánh con?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc, hai mắt liếc về phía Thổ Nghiêu.

      Thổ Nghiêu cúi đầu.

      “Chính là ông chú đó đánh con, ba xem, ba xem ba xem ba xem…” Mặc Thiên Tân kích động , vạch cổ áo mình ra, lộ ra cái cổ hồng hồng, oán trách , “Cái gã nhà quê đó quá độc ác, lúc nhìn thấy con, chẳng những làm con giật mình, đợi con mấy câu liền đao chém tới, đánh vào cái cổ mảnh khảnh của con, ba chém chém thế, chém đến hôn mê, ông chú đó còn nỡ ra tay với người đáng , yếu ớt, bé, đứa bé làm cho người khác đành lòng như vậy? Cổ con đau chết mất, con hoài nghi có phải bị gãy rồi hay ? Mau mời bác sĩ cho con, chụp X quang, hoặc là cộng hưởng từ… Ai nha con được… Mẹ… Mau tới cứu cứu Thiên Tân a, bọn họ đều khi dễ con!”

      Cậu bên chảy nước mũi, bên chảy nước mắt, khóc y như , nháy mắt nước mắt còn chuẩn bị rơi ra.

      Mặc Tử Hàn nghe tiếng khóc bất ngờ này của cậu, nhìn nước mắt ngừng rơi xuống, nhíu mày bực dọc.

      được khóc!” ra lệnh.

      “Ô… Oa ô… Ô a a a… Mẹ…” Thanh của Mặc Thiên Tân đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, khóc rung chuyển trời đất.

      Mặc Tử Hàn bị tiếng khóc làm phiền lòng thôi, nhưng cũng thể cứ để cậu mãi như thế.

      “Đủ rồi, con , con muốn thế nào?”

      Nháy mắt!

      Tiếng khóc của Mặc Thiên Tân dừng lại, mặt lộ ra biểu tình đắc ý, đôi mắt tà ác nhìn Thổ Nghiêu.

      Trái tim Thổ Nghiêu bỗng chốc run rẩy.

      “Ba, có phải con làm gì cũng được ?”

      “Ừ!” Mặc Tử Hàn nhàng lên tiếng.

      “Đây chính là ba nha, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn Thổ Nghiêu, nhíu mày khó xử.

      Thổ Nghiêu thấy ánh mắt , lập tức cúi đầu về phía Mặc Thiên Tân, máy móc , “Là thuộc hạ mạo phạm tiểu thiếu gia, thuộc hạ mặc cho tiểu thiếu gia trừng phạt!”

      “Rất tốt, cực kỳ tốt, tới đây… Tới bên tôi này!” Mặc Thiên Tân tà ác ngoắc ta, nụ cười tà mặt bay múa.

      Thổ Nghiêu thầm lấy dũng khí, tới bên giường.

      “Hắc hắc hắc…” Mặc Thiên Tân cười, vẻ mặt đen tối , “Chú đừng cử động, ngàn vạn lần nên cử động, tôi làm đau chú đâu, yên tâm… Chớ sợ… Sờ sờ lông, sợ …” Cậu xong, sờ sờ mái tóc ngắn dài 5 cm đầu của ta.
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: Vào ở Mặc gia, biết là hung? Hay là hiểm??



      Sờ sờ lông?

      Thổ Nghiêu đổ mồ hôi! (¯﹏¯|||)~

      Hai mắt nhìn nụ cười tà mặt Mặc Thiên Tân, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, mà khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt Mặc Tử Hàn kia càng khiến có chút kinh hãi.

      Cậu ta rốt cuộc muốn trả thù như thế nào đây?

      Mà khuôn mặt Mặc Thiên Tân vẫn giảo hoạt như cũ, cái tay mập mạp nho chậm rãi thu về, sau đó vừa nhảy xuống giường, vừa cười tà , “Tới đây… Chú theo tôi!”

      Tới đó?

      Thổ Nghiêu trầm mặc xoay người theo cậu, ba bốn bước liền tới bàn trang điểm.

      Mặc Thiên Tân ngồi ở ghế, sau đó , “Đưa đầu cho tôi!”

      “Cái gì? Đầu?” Thổ Nghiêu kinh ngạc.

      Cái này có thể lấy sao?

      “Ai nha, yên tâm , phải là chặt đầu xuống đâu, chỉ là muốn chú cúi đầu thôi, cúi thấp xuống nào!” Mặc Thiên Tân vừa , vừa dùng tay đo độ cao của mình so với ngực ta.

      Thổ Nghiêu nghi hoặc khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi cúi đầu.

      Mặc Thiên Tân vui vẻ nhếch miệng, lộ ra hàm răng chỉnh tề, đôi lông mày quỷ dị hất lên, sau đó cầm lấy lược trang điểm bàn, rất thuần thục buộc bím tóc bên trái đầu ta, lại buộc cái y hệt ở bên phải, cuối cùng ở giữa đỉnh đầu, cũng buộc bím tóc , nháy mắt… Toàn bộ cái đầu của Thổ Nghiêu đều thay đổi cực kỳ khôi hài, giống như là ở đầu cắm ba cây hương, càng giống như cắm ba củ hành tây, tóm lại trình độ đáng đạt tới cực hạn.

      “OK!” Mặc Thiên Tân hài lòng bỏ lược trong tay xuống, nhìn cái đầu của Thổ Nghiêu, vừa gật đầu, vừa tán thưởng, “Quá hoàn mỹ, Perfect! Đây chính là nghệ thuật!”

      Mà Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc đứng ở bên, ngay lúc này thấy cái đầu của Thổ Nghiêu, bỗng nhiên kinh hãi, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, khống chế tiếng cười sắp phát ra, ho , “Khụ…”

      Mà Thổ Nghiêu nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của mình, đầu giống như cắm ba củ hành tây, liền nhắm hai mắt lại, cũng muốn nghĩ đến nữa, trực tiếp muốn tìm cái lỗ để chui vào.

      lớn như vậy, khuất nhục nào mà chưa từng chịu qua, trừng phạt gì mà chưa chịu qua, phương thức tra tấn nào mà chưa gặp, nhưng mà phương thức trả thù của cậu ta hoàn toàn phải tra tấn thân thể, mà đặc biệt là tra tấn lòng tự tôn của người khác, là khiến cách nào tiếp nhận.

      “Này… Tên quê mùa, chú nghe đây cho tôi, từ giờ, mãi cho đến giờ này ngày mai, tổng cộng hai mươi bốn giờ, chú đều phải bảo trì hình dạng này cho tôi, ngàn vạn lần được phá hư biết ?” Mặc Thiên Tân vui vẻ ra lệnh.

      Thổ Nghiêu cau mày, cả đầu đều cúi xuống sâu, khó xử , “Tiểu thiếu gia, xin cậu dùng phương thức trừng phạt khác!”

      “Phương thức khác? Cũng tốt a, bằng tôi hóa trang cho chú , tôi nhớ tại lưu hành kiểu hóa trang bốc khói…”

      “Tiểu thiếu gia!”

      “Hả? Sao vậy? muốn hóa trang hả? Vậy bằng chú mặc trang phục nữ cho tôi xem, nhưng mà phải là trang phục người hầu đấy? Hay là bộ đồng phục y tá được ? Bằng trang điểm giống em gợi cảm chút cũng tồi nhỉ…” Mặc Thiên Tân có chủ tâm làm khó dễ.

      Thân thể và trái tim Thổ Nghiêu trong nháy mắt nhận lấy đả kích nghiêm trọng, dường như tất cả vận rủi đều tập trung lại khiến muốn lập tức chết coi như xong.

      Làm sao bây giờ?

      Đột nhiên…

      “Thiên Tân, đừng quá mức!” Mặc Tử Hàn rốt cục mở miệng, lớn tiếng trách cứ cậu.

      “Con quá đáng? Vậy ông chú đó lại quá phận? Ba cũng biết, con lớn như vậy…” Thanh của cậu đột nhiên lại nghẹn ngào, nước mắt trong hốc mắt giống như làm ảo thuật nháy mắt dâng lên, sau đó nghẹn ngào , “Con lớn như vậy rồi nhưng mẹ chưa từng đánh con, nhưng ông chú đó ngờ lại đánh con, ôi cổ của con… Ô… Đau quá… Ô… Mẹ, bọn họ khi…”

      “Được rồi!” Mặc Tử Hàn nhịn được quát cậu ngưng lại, sau đó thỏa hiệp , “Con muốn như thế nào cứ làm!”

      “Hắc hắc…” Mặc Thiên Tân hài lòng tươi cười, nước mắt trong hốc mắt biến mất.

      Nhưng vào lúc này…

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng đột nhiên vang lên, hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn cửa phòng, khóe miệng hờ hững nhếch lên nụ cười.

      “Vào !” mở miệng.

      Cửa phòng bị mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, mà giống như đứng ở cửa… Còn có Tử Thất Thất!

      “Mẹ!”

      Mặc Thiên Tân thấy Tử Thất Thất, lập tức kêu to chạy tới phía , ôm chặt lấy chân .

      Mà hai mắt Tử Thất Thất nhìn thắng khuôn mặt Mặc Tử Hàn, khóe miệng khẽ giương lên, thản nhiên cười với cậu, khuôn mặt tự tin, ngạo nghễ mở miệng, “Tôi tới rồi, hài lòng chưa?”

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tự tin kia của , kích động trong lòng xuất ra tầng biến cố.

      “Có hài lòng hay phải xem biểu của em!” ý vị thâm trường mở miệng.

      Biểu ?

      Tử Thất Thất trong lòng nghi hoặc, nhưng biểu tình mặt có chút thay đổi nào.

      Nếu quyết định tới đây, cái gì cũng cần sợ hãi, mà người đàn ông này cũng thể trói lại vừa quất vừa đánh, chút chuyện đơn giản như vậy, sao… sợ hãi…

      “Ba, mẹ, hai người gì đấy?” Mặc Thiên Tân đột nhiên xen vào.

      Tình huống đại khái nhìn cũng biết. Cậu bị ba bắt được, nhất định uy hiếp mẹ tới đây, nhưng mà tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Sau khi mẹ vào đây lại an toàn mà sao? Quên … Nghi vấn này cũng có thể bỏ qua, mà bây giờ quan tâm nhất chính là kế hoạch C hình như phải như thế?

      Làm sao bây giờ?

      Phải mau liên lạc với mẹ Tiểu Lam mới được!”

      “Thiên Tân, có chuyện gì, từ hôm nay mẹ ở đây cùng con!” Tử Thất Thất bình thản .

      “Cùng nhau ở đây?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.

      “Sao vậy? Con vui sao? Nhưng mà, nếu có người muốn mẹ ở đây, mẹ ngược lại rất vui vẻ tin rằng thả chúng ta !” Hai mắt Tử Thất Thất chuyển dời đến mặt Mặc Tử Hàn.

      vào cửa Mặc gia, muốn ra ngoài… khó đấy!” Mặc Tử Hàn lạnh như băng .

      “Bản thân tôi sao cả, có căn nhà lớn như vậy, phòng xa hoa như vậy, trang sức xa xỉ như vậy, còn có thể được bao ăn bao ở, quan trọng nhất là còn có người hầu miễn phí, còn có bảo tiêu bên cạnh, tôi vui vẻ còn kịp nữa là, bảo bối… Con có phải ?” Tử Thất Thất mỉm cười cúi đầu, mặt nở rộ nụ cười xinh đẹp.

      “Dạ vâng, mẹ quá đúng, ở xã hội con buôn tại này, coi tiền như rác giống ba là quá ít, chúng ta có thể gặp phải người có tiền có thế như vậy, coi tiền như rác vừa dốt lại có chút ngốc, là đại vận tám đời chúng ta, ra là đây chính là cái gọi là trời sập, nghĩ qua là, răng rắc… đỡ lấy cho hai mẹ con mình!”

      “Đúng vậy, bảo bối, hai ta từ nay về sau cứ hưởng phúc !”

      “Vâng, mẹ!”

      Hai mẹ con xướng họa, trực tiếp làm tức chết người nào đó.

      “Hai người vui vẻ như vậy, vậy cũng phải ở chỗ này cả đời mới được!” Thanh Mặc Tử Hàn lãnh liệt, giấu uy hiếp.

      “Nhất định nhất định, yên tâm !” Tử Thất Thất vui vẻ gật đầu.

      “Đúng vậy ba à, hai mẹ con con nhất định phụ lòng kỳ vọng của ba!” Mặc Thiên Tân hòa cùng.

      “Cám ơn , tiên sinh coi tiền như rác!”

      “Cám ơn ba, tiên sinh coi tiền như rác!”

      Hai mẹ con cuối cùng đồng thanh, ăn ý mười phần, hơn nữa đồng thời ôm quyền, cúi đầu cảm tạ, triệt triệt để để châm chọc người nào đó.

      Chân mày Mặc Tử Hàn chậm rãi chau lên, lửa giận ở trong lòng từ từ dâng lên.

      “Tử Thất Thất, em theo !” lạnh lùng , sải bước ra ngoài.

      Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, Tử Thất Thất nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, , “Yên tâm, có chuyện gì!”

      vậy chăng?” Mặc Thiên Tân lo lắng nhíu mày.

      “Đương nhiên là , mẹ con bị người khác khi dễ!” Trong đôi mắt Tử Thất Thất ý chí chiến đấu tràn đầy.

      Chân mày Mặc Thiên Tân khẽ nhăn, còn có chút lo lắng. Mà khi Tử Thất Thất ngẩng đầu, vừa định xoay người, bỗng nhiên thấy người đàn ông cao lớn đầu cắm “ba củ hành”, phản ứng đầu tiên, sửng sốt, phản ứng thứ hai, nín cười, phản ứng thứ ba…

      “Phốc… Ha ha ha… Ha ha ha ha… Đầu ta sao lại thế này? Cười chết mất, ha ha ha…” Tử Thất Thất hoàn toàn cũng nghĩ đến, lúc ở đây chỉ là hình thức, còn có thể cười lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy.

      Bởi vì cái gọi là: ký lai chi, tắc an chi… (cái gì xảy đến cũng nên bình tĩnh tìm cánh đối phó)

      Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng để cho Thiên Tân lo lắng, cho Thiên Tân cái tốt nhất, muốn cho nó mỗi ngày đều vui vẻ… Từng giờ… Mỗi phút mỗi giây…

      tại, nụ cười là vũ khí duy nhất của , muốn dùng vũ khí này, đánh tan tất cả địch nhân.

      “Mẹ, thích thú chứ, đây là kiệt tác của con!” Mặc Thiên Tân kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

      Mà Tử Thất Thất lại lập tức thu hồi tiếng cười, nghiêm trang nhìn cậu, , “Con lại khi dễ người khác rồi!”

      “Con có, là ông chú đó đánh con trước, con chỉ là trừng phạt nho mà thôi!”

      “Con tạm thời ở đây cưỡng từ đoạt lý, tóm lại đùa bỡn người khác, phải có chừng mực, biết ?” Tử Thất Thất lớn tiếng khiển trách.

      “Biết rồi!” Mặc Thiên Tân hờn dỗi cúi đầu.

      Tử Thất Thất hai bước tới trước mặt Thổ Nghiêu, mỉm cười nhìn ta , “Xin lỗi, con trai tôi rất nghịch ngợm, xin tha thứ cho nó, hơn nữa từ hôm nay trở … Phải xin chiếu cố nhiều hơn cho nó!”

      năng khí phách mười phần, cùng phong phạm vương giả bẩm sinh của Mặc Tử Hàn phân cao thấp.

      Đây chính là phu nhân của bọn họ sao?

      Đương gia phu nhân…
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: Mặc Tử Hàn tức giận, điềm báo bộc phát…



      “Vâng!”

      Thổ Nghiêu khẽ cúi đầu, lĩnh mệnh.

      Tử Thất Thất cười xoay người, vừa tới cửa phòng, vừa , “Sửa lại đầu cho tốt , Thiên Tân con cũng đừng náo loạn nữa!”

      “Vâng ạ!”

      “Vâng!”

      Hai người đồng thanh, thanh vang dội mà trong đó người cam lòng.

      vất vả lắm mới tìm có chút trò để chơi, nhưng mà cũng chỉ chơi được tí, cậu còn muốn để người khác xem tác phẩm của cậu nữa, nhưng mà tại xem ra…

      Quên , dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội, mà bây giờ quan trọng là… Liên hệ với mẹ tiểu Lam.

      “Hắc, hắc, hắc…” Cậu cười tà nhìn Thổ Nghiêu.

      Thổ Nghiêu kinh hãi, lập tức cảm giác được sắp có tai nạn rơi xuống đầu.

      “Cháu này chú bánh bao tiểu thổ, nếu mẹ lên tiếng, hôm nay cháu bỏ qua cho chú, nhưng mà tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, tới… Tới chỗ cháu này!” Mặc Thiên Tân dịu dàng , nhưng toàn thân đều đầy dẫy hơi thở tà ác, thậm chí có thể , bản thân cậu chính là hóa thân của tà ác.

      Thổ Nghiêu nhìn khuôn mặt kia, trong lòng thầm than thở.

      Lại là đến đó… Vừa nghe đến ba chữ kia, trái tim của ạm giống như bị tay cậu ta bóp chặt, giống như uy hiếp.

      “Vâng!” khẽ đáp lại, chần chờ bước tới trước mặt cậu ta.

      Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt hơi xanh mét kia, khóe miệng cố ý lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó vươn cánh tay nho mập mạp của mình, vỗ vỗ cánh tay , , “ có chuyện gì, có chuyện gì… Chú yên tâm, cháu chỉ là thằng nhóc sáu tuổi thôi, đánh cũng lại chú, chạy cũng chạy thoát khỏi chú, nhưng mà cháu khiến chú, nhiều nhất…” cậu muốn lại thôi.

      Nhiều nhất?

      Thổ Nghiêu kinh hãi, chờ đợi câu dưới!

      Mà Mặc Thiên Tân vừa đúng lúc lại thu tay lại, vui vẻ , “ có gì, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục chơi, hmm, bởi vì cái gọi là nhật hành nhất ác ( ngày làm việc ác)… giải trừ tai họa!”

      Nhật hành… Nhất ác?

      Thổ Nghiêu cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Kim Hâm và Hỏa Diễm lúc ấy khi bị cậu ta trêu chọc, mấy ngày trước đây còn nghe Hổ Phách ở nước cũng chịu ít đau khổ, mà bắt đầu từ hôm nay còn phải tiếp tục theo bảo vệ cậu ta, giám thị cậu ta, xem ra… nhất định có được ngày tháng tốt lành.

      ***

      Phòng ngủ chính.

      Mặc Tử Hàn sải bước vào trong phòng, hai chân đứng ở cạnh giường, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó đột nhiên xoay người cái, ngồi lên giường.

      Tử Thất Thất theo phía sau vào phòng, lúc chân vừa bước vào, cửa phòng phía sau liền bị Hỏa Diễm đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn hài hước nhìn chằm chằm , nhìn hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Tôi rồi, em thoát được đâu, thế nào? Bây giờ còn muốn bỏ trốn khỏi tôi nữa ?”

      “Muốn, đương nhiên muốn!” Tử Thất Thất trả lời chi tiết, trong giọng tăng thêm mấy phần ngạo mạn.

      Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn, lạnh lùng , “Em còn muốn chọc tôi tức giận sao?”

      “Tôi muốn chọc tức giận, tôi chỉ trả lời vấn đề của mà thôi!”

      Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn .

      ấy vẫn quật cường như vậy, kiên cường như vậy, ngạo mạn như vậy… Tựa như đóa hoa sen đứng thẳng, thánh khiết khiến cho người khác muốn vấy bẩn .

      “Tới đây, đứng trước mặt tôi!” mở miệng ra lệnh.

      Tử Thất Thất nhìn ta, hai tay nắm chặt, nhưng có bất kỳ chần chờ gì mà về phía trước, đứng trước mặt .

      Mặc Tử Hàn ngồi giường, khẽ ngửa đầu nhìn , vươn tay phải của mình ra, nhàng nắm lấy cằm , khiến đôi mắt cao ngạo của rũ xuống nhìn .

      “Lần này tại sao nghe lời như vậy, ngoan ngoãn tới tìm tôi? Tôi còn tưởng Bách Hiên với người phụ nữ tên Phương Lam kia lại nghĩ cho em chủ ý quỷ quái gì nữa chứ!” chậm mà nhàng, tà tứ ngàn lần.

      Tử Thất Thất nhìn đôi mắt thâm thúy của , khẽ , “Tôi cắt đứt tất cả quan hệ với Bách Hiên, chúng tôi là người qua đường quen biết, cho nên từ nay cũng cần gây thêm phiền toái cho ta, mà chuyện của Phương Lam, tôi cũng hi vọng truy cứu nữa!” Tuy rằng, cũng ràng ấy làm cái gì.

      “A? Nghe giọng điệu này của em, là cầu xin tôi sao?” Mặc Tử Hàn đắc ý nhếch khóe miệng.

      “Nếu cảm thấy như vậy, chính là như vậy!” Tử Thất Thất tùy ý trả lời.

      Đắc ý mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt biến mất.

      Thái độ của người phụ nữ này như có như , nghe biết điều thuận, nhưng giọng quật cường, có thỏa hiệp chút nào. ấy thầm phân cao thấp với sao? ấy muốn dùng phương pháp này để đối kháng với ?

      “A…” bỗng nhiên cười khẽ, cười cực kỳ tà mị.

      “Em mở miệng cầu xin tôi, vậy tôi há có thể đồng ý được đây? Yên tâm , hai người kia làm những chuyện như vậy, tôi cũng có thể coi như có phát sinh, nhưng là từ hôm nay, có thể giữ được mạng sống của bọn họ hay , phải xem biểu của em…”

      Biểu ?

      Lại là biểu ?

      muốn như thế nào?” có chút biết còn cố hỏi.

      Mặc Tử Hàn buông tay cầm cằm ra, trụ hai tay về phía sau, hai mắt thưởng thức nhìn , cười , “Cởi !”

      “Cởi?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “Đúng vậy, cởi quần áo, em hẳn rất đây là ý gì chứ!” Mặc Tử Hàn đắc ý.

      Đôi mắt trong veo của Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt cần ăn đòn kia.

      sai, rất ràng, từ lúc quyết định tìm đến ta, cũng biết ta muốn gì.

      phải là thân thể thôi ư? Cho ta… Dù sao đây cũng phải chuyện lần lần hai, có gì ghê gớm, hơn nữa làm mọi thứ đều vì Thiên Tân, vì nguyện vọng sâu trong đáy lòng kia.

      Chỉ cần nó vui vẻ là được…

      Chỉ cần nó vui vẻ, việc này đối với , quả thực đáng giá nhắc tới.

      chậm rãi nhếch khóe miệng, vẫn duy trì nụ cười cao ngạo mặt, đem tự ái của mình lộ ra khuôn mặt, sau đó vươn tay, tháo hàng cúc áo trước ngực, cầm cái áo cởi xuống ném xuống dưới chân.

      Mặc Tử Hàn nhìn da thịt trơn bóng của , nhìn vòng eo mảnh khảnh của , nhìn thân hình hơi gầy của , còn có thứ lúc ấn lúc trước ngực…

      “Tiếp tục cởi, từng món , cởi hết cho tôi…” lại ra lệnh lần nữa.

      Tử Thất Thất nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của ta, hai tay có chút run rẩy, nhưng dùng hết toàn lực duy trì bình tĩnh, dưới thưởng thức của ta, đem từng món đồ người, từng món từng món cởi ra, cuối cùng lõa thể đứng trước mặt ta.

      Mặc Tử Hàn hài lòng nhếch khóe miệng, vươn bàn tay ra, từ cái rốn của , vừa chậm rãi hoạt động, vừa giọng , “Tôi hỏi em, từ cái ngày bảy năm trước khi em trở thành người phụ nữ của tôi, có bao gã đàn ông chạm vào thân thể của em?”

      “Trừ Thiên Tân, chỉ có mình !” Tử Thất Thất trả lời. “Vậy… Có bao người thấy thân thể em?”

      “Trừ Thiên Tân, cũng chỉ có mình !”

      Tâm tình Mặc Tử Hàn cực kỳ vui mừng, nụ cười nơi khóe miệng từng chút mở rộng, mà ngón tay cũng từng chút từng chút dịch chuyển lên, cuối cùng dừng ở môi , lại hỏi.

      “Vậy… Cái miệng này? Có mấy người chạm vào?”

      Chân mày Tử Thất Thất khẽ nhăn, đôi môi mím lại, lựa chọn trầm mặc.

      “Trả lời tôi!” lạnh lùng ra lệnh.

      Tử Thất Thất do dự chậm rãi mở đôi môi, chần chờ phát ra thanh, nhàng , “ người!”

      “Là ai?” hỏi tới.

      “Bách Hiên!”

      mặt Mặc Tử Hàn phủ kín tầng phẫn nộ, nhưng kiên nhẫn tiếp tục hỏi, “Vậy bảy năm trước? Có mấy người chạm vào?”

      có!”

      người cũng có?”

      “Đúng vậy!”

      “Vậy … Nụ hôn đầu của em là dành cho Bách Hiên?”

      “Đúng!”

      “Đáng chết!”

      Mặc Tử Hàn đột nhiên tức giận, gầm mắng, đồng thời hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của , thình lình dùng sức, xoay người đặt giường.

      Tử Thất Thất khiếp sợ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt tức giận của ta.

      “Quên cho tôi!” hét lên ra lệnh.

      “Quên ?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, hiểu, “ gì vậy?”

      “Tôi em quên cho tôi, quên chuyện Bách Hiên hôn em, sau đó nhớ kỹ cho tôi, người đầu tiên hôn em là tôi, người đầu tiên muốn em là tôi, người đầu tiên đụng vào em cũng là tôi, tất cả lần đầu tiên của em, đều thuộc về Mặc Tử Hàn tôi!”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng tức giận, khỏi giễu cợt.

      “A… Xin lỗi, tôi làm được!”

      “Em cái gì?” Mặc Tử Hàn giận đùng đùng.

      “Tôi tôi làm được, tôi có cách nào lừa gạt bản thân, trừ phi làm tôi mất trí nhớ, nếu trong trí nhớ của tôi, đối tượng nụ hôn đầu của tôi chính xác là Bách Hiên, mà phải … Mặc Tử Hàn!”

      Mặc Tử Hàn nghe những lời này, lửa giận đánh vào trái tim, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay .

      “Người đàn bà chết tiệt… Em muốn chọc tức tôi vậy sao? Em muốn để tôi phải cường bạo em sao? Em muốn tôi đùa bỡn thân thể em sao? ràng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, vài lời dễ nghe, có thể để bản thân dễ chịu chút, nhưng em lại cứ muốn chọc giận tôi, em sai mà còn ti tiện thế hả?”

      sai còn ti tiện?

      Tử Thất Thất nghe thấy từ này, hai mắt trợn to, hung hăng nhìn chằm chằm ta.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :