1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 135: Tôi muốn gặp Mặc Tử Hàn, dẫn tôi gặp ta!



      muốn nghe thêm những lời tự mãn khoe khoang của nữa, Tử Thất Thất lập tức nắm chặt thứ trong tay, vẻ mặt thành , “Cậu giúp tớ chuẩn bị mọi thứ, vậy… Tớ nhất định trở về!”

      xong liền lấy dũng khí, bước chân về phía cửa lớn của biệt thự.

      “Thất Thất…” Phương Lam lại gọi .

      “Gì nữa vậy?” Tử Thất Thất nhíu mày hỏi.

      có gì, chỉ là… Tớ muốn cùng cậu!” Phương Lam đột nhiên tiến lên đứng ở cạnh .

      “Cậu muốn cùng tớ?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

      “Đúng vậy, chúng ta là chị em tốt nha, phải cùng sinh, cùng tử, thôi!” Phương Lam xong liền kéo tay nhanh về phía biệt thự Mặc gia.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của , chân mày nhăn lại, trong lòng có muôn vàn điều lo nghĩ.

      “Tiểu Lam, cậu rốt cuộc có cái ý định gì vậy?” giọng hỏi.

      “Tớ có thể có ý định gì chứ, chỉ là muốn giúp cậu thôi mà!” Phương Lam trả lời qua quít.

      “Giúp tớ?” Tử Thất Thất lặp lại hai chữ này.

      Hành động ấy làm từ trước tới nay luôn làm người khác nghĩ ra, mà buổi tối hôm nay, nhìn như ấy rất có đạo lý, giống như đúng như lời ấy vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại thấy trăm ngàn chỗ hở.

      ấy cố ý dẫn tới nơi này, là vì muốn giúp có cơ hội trả ân tình, nhưng lý do này giống như rất gượng ép? Hơn nữa ấy còn chuẩn bị những thứ kia, thậm chí còn muốn cùng tiến vào đầm rồng hang hổ này, điều này cũng khiến thể tưởng tượng được, hơn nữa biểu tình nhất định phải vào của ấy tại, càng khiến nghi ngờ giải thích được.

      Rốt cuộc… ấy tính toán cái gì?

      “Thất Thất…” Phương Lam đột nhiên trầm giọng gọi .

      “Hả?” Tử Thất Thất trả lời.

      “Cậu tin tớ ?” đột nhiên hỏi.

      “Sao?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “Tớ hỏi cậu, cậu có phải mặc kệ phát sinh chuyện gì, cậu cũng tin tưởng tớ?”

      “Ừ, đúng, tớ tin cậu… Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tớ cũng tin cậu!” Tử Thất Thất kiên định.

      “Vậy cũng đừng hỏi nữa, ngày nào đó tớ đem toàn bộ mọi chuyện cho cậu hay!”

      “Quả nhiên, cậu có việc gạt tớ!”

      “Ha ha… Xem như thế , xin lỗi!”

      “Tại sao phải xin lỗi?”

      “Ách… Tớ…”

      “Quên , dù sao tớ cũng lựa chọn tin tưởng cậu rồi, cậu cũng cần giải thích với tớ làm gì, cho dù bị cậu lợi dụng, tớ cũng cam tâm tình nguyện, ai kêu cậu là người bạn tốt nhất thế giới này của tớ chứ? Tớ giúp cậu… ai giúp cậu đây!” Tử Thất Thất dịu dàng , trong giọng trần ngập tín nhiệm, bền gan vững chí.

      Phương Lam nhìn như vậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy áy náy, chân mày khẽ chau lên.

      ấy luôn như vậy, từ thế, chỉ cần , ấy cũng tiếp tục truy vấn, chỉ cần tin tưởng tớ, ấy chút suy nghĩ chọn tin tưởng . ấy tin cậy như vậy, cũng chưa từng nghi ngờ, nhưng, nhiều năm qua, cũng vẫn lừa gạt ấy.

      Xin lỗi cậu…

      Ba chữ kia, trong lòng biết bao nhiêu lần.

      Nhưng mà ngày nào đó… ngày nào đó đem toàn bộ bí mật cho ấy biết, thẳng thắn đối mặt, còn xa nữa, chút nữa thôi… Đợi chút nữa…

      “Cám ơn cậu, Thất Thất!” bỗng nhiên cảm kích .

      “Bé ngốc, cậu còn khách khí với tớ làm gì, chúng tôi phải người nhà sao!” Tử Thất Thất khẽ nhíu mày oán trách.

      Người nhà?

      mặt Phương Lam lộ ra nụ cười chân ý lòng, ấm áp tràn đầy trong lòng, khuôn mặt vui sướng còn pha trộn chút xấu hổ.

      Người nhà…

      Những từ này ở trong thế giới của xa xỉ bao nhiêu, nhưng từ trước rất sớm rất sớm làm mất , ngừng khiến , làm cho bị trói buộc trong thế giới độc đen kịt.

      từng thề, đời này… Vì ấy mà sống… Vì ấy mà chết…

      “Người nhà a, từ này sai, nếu chúng tôi là người nhà, vậy cậu ngại hy sinh chút, thay tớ thử nghiệm PC52528 tớ mới nghiên cứu ra, có được hay ?”

      “Cái gì?” Tử Thất Thất kinh ngạc, “PC… 52528? Đây là cái gì vậy?”

      Tuy rằng cái tên an toàn hơn hai cái trước rất nhiều, nhưng…

      Tôi khác tôi khác?

      đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~

      Tại sao có cảm giác bị tổn hại? Khác…

      “Tớ từ chối, tớ tuyệt đối muốn!” kiên định trả lời.

      “Hử? Tại sao? Giúp tớ mà…” Phương Lam bắt đầu làm nũng.

      giúp!”

      “Thất Thất… Xin cậu đấy…”

      “No way!”

      “…”

      Hai người cãi nhau tới, trong lúc vô tình liền tới cửa lớn Mặc gia, mà tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng đôi chút.

      Hai bảo vệ cửa thấy hai người phụ nữ xuất , vội vàng ra, lớn tiếng hỏi, “Các làm gì ở đây?”

      “Chúng tôi đến tìm người!” Tử Thất Thất giọng trả lời.

      “Tìm người?” Gã bảo vệ cao thấp đánh giá toàn thân các .

      Hai người đều là người đẹp, chẳng lẽ là người của “Bách Hoa các”?

      “Các muốn tìm ai?” cẩn thận hỏi.

      “Chúng tôi…”

      “Chúng tôi muốn tìm Kim Hâm!” Phương Lam cắt đứt lời Tử Thất Thất, ngăn cản ra ba chữ Mặc Tử Hàn kia.

      Tử Thất Thất kinh ngạc, nghi hoặc quay đầu nhìn .

      Phương Lam nở nụ cười, khách khí , “Làm phiền , chúng tôi tìm Kim Hâm có chuyện rất quan trọng, có thể xin mau cho ta tới đây được ? Chúng tôi chờ ở đây!”

      “Chuyện này…!” Gã bảo vệ do dự.

      Tuy rằng cảm thấy mấy này có chút khả nghi, nhưng nếu là người của “Bách Hoa các”, vậy càng tuyệt vời.

      “Được rồi, các chờ ở đây, tôi thông báo!”

      “Được, cám ơn !”

      Phương Lam cao hứng cảm tạ, gã bảo vệ xoay người, đầu tiên gọi người khác tới trông chừng các , sau đó mới tới biệt thự ba tầng xa hoa kia.

      Tử Thất Thất vẫn nghi hoặc nhíu mày, giọng , “Tại sao tìm Mặc Tử Hàn?”

      “Ngốc thế, nếu thẳng, vậy chẳng khác nào cậu đem chuyện cậu tới tìm ta cho ta biết, vậy ta nhất định đề phòng, nhưng nếu cậu tìm Kim Hâm, như vậy giống, cậu có thể lập tức cầu ta dẫn cậu gặp Mặc Tử Hàn, dù sao ta cũng biết cậu, cũng biết quan hệ giữa cậu và Mặc Tử Hàn, ta dám cãi lời của cậu, đến lúc đó… Chúng ta phải có thể khiến Mặc Tử Hàn trở tay kịp!”

      ra là vậy!” Tử Thất Thất bỗng nhiên hiểu ra.

      “Haiz…” Phương Lam thở dài sâu, lầm bầm , “Người tứ chi phát triển, cái đầu quả nhiên cũng đơn giản!” “Cậu cái gì?”

      có gì, tớ chỉ là thần kinh vận động của cậu quá tốt rồi, nhưng so lại thần kinh não bộ hơi kém chút.”

      “Ý cậu là tớ rất dốt?”

      , tớ chỉ là cảm thấy gian phát triển của thần kinh não bộ của cậu rất lớn, tiền đồ trong tương lại thể lường được…”

      “Vậy cám ơn lời khen ngợi của cậu!” Tử Thất Thất nghiến răng nghiến lợi .

      “Đâu có đâu có, ha ha…” Phương Lam cười khan mấy tiếng, sống lưng lạnh run.



      Mấy phút sau

      Người vừa mới vào thông báo cùng Kim Hâm tới chỗ các , khi Kim Hâm thấy Tử Thất Thất, ta vô cùng kinh ngạc, khuông mặt cứng nhắc lộ ra biểu tình dám tin.

      “Tử tiểu thư? Làm sao …”

      “Tôi muốn gặp Mặc Tử Hàn!” Tử Thất Thất lớn tiếng cắt đứt lời ta.

      “Nhưng, đại ca tại chuyện với người khác, sợ rằng…”

      “Tôi chỉ muốn gặp ta, lập tức mang tôi . Tôi biết ta gặp Bách Hiên, nếu Bách Hiên xảy ra chuyện gì, hậu quả… có thể gánh nổi ?”

      Hậu quả?

      Chân mày Kim Hâm khẽ chau lên.

      ấy hậu quả gì? Là chỉ Bách Hiên, hay là chỉ ấy?

      “Này, tôi , người đàn ông sao lại lề mề như vậy, mau dẫn bọn tôi vào, nơi này rất lạnh!” Phương Lam đột nhiên oán giận, cố ý run rẩy.

      Tầm mắt Kim Hâm lập tức chuyển dời đến người , nghi hoặc hỏi, “ là ai?”

      “Tôi? Tôi là…”

      ấy là bạn của tôi!” Tử Thất Thất tiếp.

      Bạn?

      Chân mày Kim Hâm chau lại, hai mắt nhanh chóng đánh giá toàn thân Phương Lam.

      Tử Thất Thất sốt ruột mất kiên nhẫn, lại lần nữa mở miệng, uy hiếp , “ rốt cuộc có mang chúng tôi gặp Mặc Tử Hàn ? Chẳng lẽ thực muốn tôi cầm con dao đặt lên cổ mình, dùng mạng mình để uy hiếp sao?”

      Nghe thấy lời này, Kim Hâm vội vàng cúi đầu, , “Tử tiểu thư nghiêm trọng vấn đề rồi, tôi lập tức dẫn gặp đại ca!”

      Tử Thất Thất lòng treo cao, rốt cuộc từ từ hạ xuống.

      “Mở cửa!” Kim Hâm lạnh lùng ra lệnh.

      Gã bảo vệ vừa nãy lập tức mở cửa sắt ra.

      Kim Hâm bước tới bên cạnh Tử Thất Thất, cung kính khom lưng, đưa tay phải ra , “Tử tiểu thư, mời!”

      Trong lòng Tử Thất Thất bỗng nhiên thấp thỏm, chậm chạp bước vào đất Mặc gia, mà ngược lại… Cước bộ Phương Lam lại có vẻ có chút vội vàng, giống như khẩn cấp muốn vào.



      Cách cửa lớn 6m

      Mặc Thiên Tân lại núp ở bên cây đại thụ ven đường, cậu nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, định hành động, nhưng bỗng nhiên…

      “Cậu là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia ư!?”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 136: Bởi vì sợ… Sợ ấy hận cả đời



      Nghe được giọng phía sau bỗng nhiên truyền đến, Mặc Thiên Tân sửng sốt, cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, biểu tình mặt cũng trở nên vô cùng bối rối.

      phải đen như vậy chứ? bị bắt được?

      Làm sao bây giờ?

      Cậu từ từ quay người lại, nhìn vẻ mặt của người đàn ông xa lạ, giả vờ nghi hoặc , “Mặc Thiên Tân? Là ai vậy? Cháu biết, chú nhận lầm người rồi à?”

      Người đàn ông nhìn khuôn mặt cậu, lại xác định , “Tôi nhận lầm, cậu chính là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia!”

      phải cháu!” Mặc Thiên Tân kiên quyết phủ nhận.

      “…” Người đàn ông im lặng, hai mắt sắc bén nhìn cậu.

      Mặc Thiên Tân bị nhìn như chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh).

      Rốt cuộc cái gã này là ai đây?

      Là người của ba sao?

      Nhưng cậu chưa từng gặp qua nha, nếu phải vậy, vậy nhất định là người xấu rồi, thế chẳng phải cậu sắp gặp họa ư?

      “A ha ha ha…” Cậu đột nhiên cười khan mấy tiếng, , “Trong biển người mênh mông này, có tất cả mấy người giống nhau, hơn nữa tại tối mù, chú nhận lầm cũng có gì lạ, ha ha ha… có chuyện gì, có chuyện gì, người có mất tay, ngựa có mất móng, con la đôi khi lại giả làm lừa, chú yên tâm , cháu với người khác chú có mắt tròng nhận lầm người đâu, vậy… Thế nhé, cháu xin lỗi tiếp chuyện nữa!”

      Mặc Thiên Tân nhanh như gió, lập tức xoay người, muốn mau chóng rời .

      “Mặc tiểu thiếu gia, xin chờ chút!” Người đàn ông đột nhiên gọi cậu lại.

      Mặc Thiên Tân tiếp tục , chẳng những ngừng, ngược lại tốc độ tăng lên.

      Bảo cậu chờ?

      ngu à?

      Đương nhiên là phải chạy, nhưng nếu chạy được… Cũng chỉ có thể lại nghĩ biện pháp thôi.

      “Mặc tiểu thiếu gia!”

      Người đàn ông gọi cậu tiếng, thấy cậu vẫn dừng bước, tiếp tục chạy. Hai mắt khẽ nhíu, sau đó bước nhanh đuổi kịp cậu, ngăn cản đường của cậu.

      “Chú… Chú muốn làm gì?” Mặc Thiên Tân tự chủ lui về phía sau, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm phương pháp thoát thân, nhưng…

      “Mặc tiểu thiếu gia, thứ cho tôi vô lễ!”

      “Cái gì? Vô… Vô…”

      Lời Mặc Thiên Tân còn chưa dứt, hai mắt người đàn ông liền trừng lên, nhanh chóng vươn tay, giống như lợi đao bổ về phía cổ cậu, trước mắt Mặc Thiên Tân thình lình tối sầm, nháy mắt té xỉu.

      Người đàn ông đỡ lấy thân thể nho của cậu, sau đó dễ dàng ôm lấy, sải bước bỏ .

      Dưới bầu trời đêm đen kịt, lại lần nữa khôi phục yên lặng…



      Biệt thự lầu hai

      Thư phòng

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cánh cửa gỗ phát ra thanh dễ nghe, trầm trầm lọt vào tai, nhàng mà trầm bổng, nhưng bên trong cửa lại truyền đến thanh nguội lạnh nhập vào tim, kinh sợ chấn động…

      “Vào !”

      Hỏa Diễm nghe được thanh , lập tức mở cửa phòng, đồng thời nhường đường, cung kính cúi đầu, , “ Tổng giám Đốc Bách, mời vào!”

      Hai mắt Bách Hiên thẳng tắp nhìn bên trong phòng, bước vào, cửa phòng ngay sau đó bị đóng lại.

      Mặc Tử Hàn ngồi ở ghế sa lon trong thư phòng, hai mắt lạnh lùng nhìn ta tới trước mặt của mình, khóe miệng từ từ vẽ ra nụ cười tà ác.

      “Ngồi !” khẽ .

      Bách Hiên có lên tiếng, nhưng cũng ngồi ở ghế sa lon, đối mặt với .

      Cặp mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt dịu dàng kia, cười tà, cầm lấy cái ly bàn, nhàng nhấp ngụm rượu đỏ, sau đó mới , “Tổng giám Đốc Bách, muốn uống rượu ?”

      cần, tôi tới đây cũng phải muốn uống rượu với . tìm tôi muốn chuyện gì?” Bách Hiên thẳng vào vấn đề, muốn cùng ta dài dòng.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu chặt, đây là điềm báo lửa giận bùng phát.

      “Tôi muốn gì, hẳn là rất ràng phải sao?” lạnh lùng .

      Bách Hiên chống lại tầm mắt của , bác bỏ , “Tôi ràng lắm!”

      “A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ, đặt chiếc ly xuống, sau đó lạnh lùng , “Được, , vậy tôi liền thẳng, Tử Thất Thất có phải là ở chỗ của hay ?”

      “…” Bách Hiên im lặng.

      Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn, lộ ra ánh mắt vui, tiếp tục , “Là đưa ấy từ nước về Đài Loan?”

      “…” Bách Hiên vẫn im lặng như cũ.

      từ đầu cũng , nguyên nhân im lặng, là bởi vì bị tôi trúng rồi phải !” Lời của Mặc Tử Hàn kiên định.

      Hai mắt Bách Hiên đột nhiên sáng lên, “ sai, là tôi, vậy thế nào?”

      Sắc mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt trở nên nguy hiểm, sát khí nồng đậm tựa hồ cũng vây quanh bên người.

      ấy ở đâu?” tra hỏi.

      “Ở nơi rất an toàn, ở nơi tìm thấy được.”

      “Tìm được? cho rằng thế giới này có chỗ nào tôi tìm thấy được ư?”

      “Đương nhiên có, cũng phải thần, cho rằng toàn bộ Trái Đất đều thuộc về sao?”

      Trong nháy mắt khí ở giữa hai người giống như Hoả Tinh đụng vào Địa Cầu, kiêu ngạo bùng nổ, trong lúc đó ai cũng nhượng bộ ai.

      “Bách Hiên, tôi cảnh cáo , tốt nhất đem Tử Thất Thất lập tức trả lại cho tôi, bằng …”

      “Bằng nghĩ thế nào?” Bách Hiên đột nhiên cắt đứt lời của , đánh bạo , “Muốn giết tôi sao?”

      cho rằng tôi dám?” Thanh Mặc Tử Hàn trầm đáng sợ.

      Bách Hiên nhìn cắp mắt đầy giết chóc kia, cũng chút lùi bước.

      Từ lúc Hỏa gọi điện thoại tới mình là thuộc hạ của ta, cũng đoán được ta muốn giết mình rồi, càng biết ta có chuyện gì dám làm, nhưng… khinh địch để mình vứt bỏ tính mạng như vậy, ít nhất, chết trong tay tôi.

      dám… Nhưng thể!”

      Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại.

      “Tôi thể?” nghi hoặc lặp lại.

      “Đúng vậy! Tôi biết muốn giết tôi, cũng dám giết tôi, nhưng biết tôi là ân nhân cứu mạng của Tử Thất Thất, cho nên thể giết tôi… Bởi vì sợ… sợ ấy hận cả đời!”

      Lời Bách Hiên trực tiếp đánh trúng trái tim Mặc Tử Hàn, cơn thịnh nộ của Mặc Tử Hàn nhanh chóng tăng lên.

      quá coi thường tôi rồi, Mặc Tử Hàn tôi có chuyện gì là sợ hết cả!”

      “Phải ?”

      tin? Vậy có muốn thử !”

      “Được!”

      Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng lên, bàn tay to nhanh chóng rút ra khẩu súng lục màu đen, chỉ vào đầu Bách Hiên.

      Bách Hiên bình tĩnh nhìn súng trong tay .

      Bình sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, khỏi làm cho cảm thấy sợ hãi, nhưng… Nhưng chút cũng né tránh.

      “A… Ha ha…” khẽ cười, nụ cười châm chọc.

      Lửa giận Mặc Tử Hàn công tâm, ngón trỏ từ từ bóp cò, lạnh lùng mở miệng lần nữa, “Nếu tại đem Tử Thất Thất trả lại cho tôi, tôi tạm tha cho mạng!”

      cần, nổ súng !” Bách Hiên có chút nào sợ hãi.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn phẫn nộ từ từ nhíu chặt, ngón trỏ thình lình di chuyển.

      “Pằng –” tiếng vang lớn, viên đạn nháy mắt bắn ra…

      Ngoài cửa phòng

      Kim Hâm mang theo Tử Thất Thất và Phương Lam vào lầu hai biệt thự. Chẳng biết tại sao, càng đến gần chỗ của Mặc Tử Hàn, trái tim Tử Thất Thất lại càng thấp thỏm, càng ngày càng khủng hoảng, mà Phương Lam bên cạnh , từ lúc vào biệt thự liền trầm mặc . Cả người đều lẳng lặng, trầm trầm, vẻ mặt thành .

      Cửa thư phòng

      Cước bộ ba người vừa mới dừng lại, đột nhiên, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng súng vang.

      “Pằng –”

      Tất cả mọi người khiếp sợ trừng lớn hai mắt, Kim Hâm và Hỏa Diễm vẫn đứng ở cửa phòng lập tức phá cửa mà vào, trăm miệng lời hô to:

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Mà ngay sau đó Tử Thất Thất và Phương Lam cũng chạy vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong thư phòng, nhìn Mặc Tử Hàn trong tay cầm súng lục màu đen hướng về phía Bách Hiên ngồi ở ghế sa lon đối diện.

      “Bách Hiên –”

      Tử Thất Thất hét to tiếng, Mặc Tử Hàn thình lình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn .

      ấy tại sao lại ở đây? ấy làm sao lại tới đây?

      “Bách Hiên –”

      Tử Thất Thất lại lần nữa lớn tiếng kêu, lập tức chạy tới trước sô pha, hai tay kích động kiểm tra thân thể ta, cực kỳ hoảng sợ , “ sao chứ? có bị thương chỗ nào ? Bách Hiên… Bách Hiên… thế nào rồi? Đạn bắn vào chỗ nào? trả lời em , chuyện … Đừng dọa em…” vội vàng tìm kiếm vết thương ở người của ta, thanh sợ hãi ngừng run rẩy.

      Nhưng là đột nhiên…

      Hai bàn tay to của Bách Hiên bắt được hai tay lạnh như băng của , dịu dàng cười , “ sao, có bị thương, em yên tâm , đạn cũng có ở người !”

      có?

      Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt nhìn đến lưng ghế bên cạnh, tấm da màu đen vừa vặn có lỗ thủng giống như viên đạn .

      Bỗng nhiên thở phào nhõm, nhưng lại lập tức trái tim trở nên thấp thỏm, quay đầu lại, nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở đối diện.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của , vừa mới nghe được thanh của , thấy vẻ mặt kích động của , còn hai tay bọn họ nắm chặt.

      Lửa giận… Ở trong lòng thầm dâng trào.

      Người phụ nữ đáng chết này…

      ta to gan.

      ta tại đúng là sao…” Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, trầm , “Nhưng lập tức chết!”

      xong, lại cầm súng trong tay ngắm vào trái tim Bách Hiên, chậm rãi chạm vào cò súng.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 137: Trốn thoát thành công, nhưng Phương Lam…



      “Đừng –”

      Tử Thất Thất la to, dùng thân thể của mình che cho Bách Hiên, hai mắt kiên định chống lại ánh mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn.

      “Em tránh ra cho tôi!” Mặc Tử Hàn ra lệnh, con ngươi tức giận mở rộng.

      “Tôi tránh!” Tử Thất Thất kiên nghị cự tuyệt.

      “Tử Thất Thất… Tôi bảo em tránh ra, nếu tôi ngay cả em cũng giết!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng , từng chữ từng câu đều mang theo lửa giận khổng lồ.

      Tử Thất Thất có bất kỳ sợ hãi nào mà hai mắt thẳng tắp nhìn phẫn nộ trong mắt của , quật cường ngẩng cao đầu, lại lần nữa kiên định . “Được, nếu muốn giết chúng tôi, vậy làm !”

      phẫn nộ trong mắt Mặc Tử Hàn giống như núi lửa bộc phát.

      Người đàn bà đáng chết, ấy vậy mà ở trước mặt của dùng tính mạng mình che chở cho gã đàn ông này, ấy vậy mà trắng trợn ở trước mặt quan tâm đến người đàn ông khác, thậm chí có mảy may do dự… ấy vì gã đàn ông này mà có thể quên mình. phải trong lòng ấy người quan trọng nhất chỉ có hai người thôi sao? Vậy tại sao? Tại sao ấy phải khẩn trương vì ta như vậy, tại sao ấy phải lo lắng cho ta như vậy, lẽ nào, phân lượng người đàn ông này trong lòng ấy… Vượt qua cả sao?

      Đáng chết…

      Người đàn bà chết tiệt, người đàn bà chết tiệt, người đàn bà chết tiệt…

      Cứ giết ấy cho rồi, như vậy phải thống khổ nữa, cũng phải hao hết tâm tư muốn ấy chấp nhận, càng trở thành như thế này, tất cả chỉ vì ấy, mới trở thành bộ dạng này, chỉ cần ấy chết, như vậy tất cả đều chấm dứt, vẫn là , mà ấy… Từ nay về sao biến mất…

      Giết ấy, giết ấy, nhưng… Trái tim nhảy lên trong thân thể kia, dường như hét lên với : được, được, được!

      “Em người phụ nữ đáng chết này, em ta mà chết?” hét lên chất vấn.

      Biểu tình mặt Tử Thất Thất có bất kỳ biến hóa gì, vẫn kiên định như cũ, vẫn quật cường như cũ, còn thêm phần quyết tâm.

      trả lời, “Đúng vậy!”

      Nghe câu trả lời chút do dự này, phẫn nộ của Mặc Tử Hàn nháy mắt phá tan lý trí.

      “Vậy chết !” xong, ngón trỏ liền động đến cò súng.

      “Thất Thất –”

      “Thất Thất –”

      Bách Hiên và Phương Lam hai người đồng thanh hô to.

      Tử Thất Thất sợ hãi chút nào, hai con mắt sáng rỡ nhìn đôi mắt phẫn nộ thâm thúy của Mặc Tử Hàn.

      Mà ngón trỏ bóp cò của Mặc Tử Hàn, vẫn có chút chần chờ.

      Tính mạng của ấy chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của , chỉ cần động ngón trỏ, ấy lập tức chết trước mặt , nhưng, thực muốn ấy chết sao? Hay vẫn hi vọng ấy sống? Mà cảm xúc vừa do dự vừa tức giận bên trong khiến tim … bắt đầu đau đớn…

      “Thất Thất, ngu ngốc, làm sao cậu lại quên PC54548?” Phương Lam nhìn Mặc Tử Hàn còn chưa nổ súng, lập tức nhắc nhở .

      Tử Thất Thất đột nhiên cả kinh.

      PC54548?

      Đúng vậy, như thế nào lại quên thứ này.

      Mà khi Phương Lam chuyện, tầm mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên dời , nhìn khuôn mặt kích động của Phương Lam.

      ta là ai?

      đột nhiên nhíu mày, hốc mắt tức giận nhíu lại.

      Kim Hâm và Hỏa Diễm thấy ánh mắt của Mặc Tử Hàn, đồng thời nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay của Phương Lam, mà lúc tất cả mọi người có để ý câu kỳ quái kia của Phương Lam Tử Thất Thất kích động lấy viên cầu màu đen trong túi ra, dùng sức ném nó xuống đất.

      “Bùm –” tiếng vang cực lớn, lỗ tai mọi người đều nhức nhối, mà bên trong thư phòng nháy mắt tràn ngập sương khói dày đặc, đồng thời, tất cả mọi người bên ngoài biệt thự cũng nghe được tiếng nổ, đều kích động chạy tới nơi phát ra thanh .

      Sau khi Tử Thất Thất ném ra PC54548 liền dùng cái khăn tay màu trắng Phương Lam đưa bịt miệng Bách Hiên lại.

      mau!” nắm tay ta, lần mò phương hướng cửa phòng, vội vã rời .

      “Kim Hâm, Hỏa Diễm, đóng cửa lại!” Mặc Tử Hàn lập tức lớn tiếng thét, sau đó nhanh chóng lấy tay che miệng mình, nhưng dược vật trong sương khói vẫn hít vào ít.

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Kim Hâm và Hỏa Diễm đồng thanh trả lời, đồng thời thả tay Phương Lam ra, vội vàng xoay người thi hành mệnh lệnh của Mặc Tử Hàn, nhưng lúc bọn họ buông tay ra Phương Lam đột nhiên ngược lại bắt lấy tay hai người bọn họ, dùng sức kéo cái, lôi hai người trở về, sau đó rất nhanh buông tay ra, chuẩn xác nắm lấy quai hàm của hai người, khiến bọn họ mở to mồm, để sương khói tiến vào trong mũi miệng của bọn họ, ý thức của Kim Hâm và Hỏa Diễm bỗng nhiên mơ hồ, thân thể cũng đột nhiên như nhũn ra…

      Cặp mắt sâu sắc của Phương Lam quét vòng trong thư phòng đầy khói, xác định Tử Thất Thất và Bách Hiên rời , sau đó mới buông hai người kia ra, cũng rời .

      Chỉ trong vài giây, Mặc Tử Hàn, Kim Hâm, Hỏa Diễm, ba người đều té xỉu mặt đất, mà những người chạy tới sau đó chỉ muốn xua tan khói trong phòng, cứu được đại ca của bọn họ mà hoàn toàn quên mất ba người chạy kia…



      Phía tây biệt thự, dưới vách tường cao hơn hai thước

      Tử Thất Thất kéo Bách Hiên ngừng chạy điên cuồng, biết nếu chạy theo hướng cửa lớn, nhất định ra được, cho nên thể làm gì khác hơn đành tùy tiện chọn phòng tuyến bên hướng tây, thẳng đến đụng vách tường này.

      “Thất Thất, em sao chứ?” Bách Hiên khẩn trương nhìn , hai mắt quét toàn thân , xác định vẫn bình an vô .

      Mà Tử Thất Thất lại hoàn toàn kịp trả lời, ngửa đầu nhìn vách tường cao hơn hai thước, nhìn đỉnh chi chít những mảnh kiếng bể.

      “Cởi quần áo!” kích động mở miệng.

      “Cái gì?” Bách Hiên nghi ngờ.

      “Mau cởi quần áo !” Tử Thất Thất có giải thích gì, lập tức vươn tay mình, mạnh mẽ cởi cúc áo tây trang của , sau đó lột áo ra.

      Bách Hiên hoàn toàn hiểu ra sao.

      Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao lại ngay lúc này cởi quần áo? ấy muốn làm gì?

      giây sau… Hết thảy đáp án đều được lý giải.

      Tử Thất Thất cầm âu phục của Bách Hiên, dùng sức ném qua đỉnh tường cao cao, che khuất những mảnh kiếng bể chi chít kia, sau đó kích động , “Mau leo lên.”

      “Cái gì? Leo lên?” Bách Hiên ngẩng đầu nhìn vách tường cao hơn hai thước, bắt đầu do dự.

      lo lắng cái gì hả? Mau leo lên, đừng có với em biết leo tường chứ!” Tử Thất Thất gấp gáp.

      “…” Bách Hiên bỗng nhiên im lặng.

      Tử Thất Thất nhìn khuông mặt bối rối kia, bất đắc dĩ , “ thể nào, biết leo tường? Nhưng cho dù chưa từng leo tường, cái tường này cũng chỉ cao hơn hai cái đầu, khó khắn đến mức ấy chứ? Nếu giẫm lên lưng em rồi leo lên !” xong hai đầu gối liền quỳ xuống mặt đất, dùng thân thể của mình làm băng ghế.

      Bách Hiên nhìn bộ dáng dũng cảm của , xấu hổ vội vàng , “, cần, leo lên, tự leo lên!”

      “Được, vậy mau lên, em giúp !” Tử Thất Thất nhanh chóng đứng lên, sau đó hai tay ôm lấy chân , dùng hết toàn lực đẩy thân thể lên.

      Bách Hiên xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong.

      đường đường nam nhi bảy thước, ngay lúc này lại bị người phụ nữ gầy yếu ôm trợ giúp leo tường, điều này là quá mất mặt, muốn khoét cái động, lập tức chôn mình xuống đó.

      Mà Tử Thất Thất vô cùng ra sức ôm lấy , sau đó vòng quanh hông , dùng hết toàn lực đẩy cả người lên tường, rốt cục Bách Hiên thuận lợi vượt qua, mà lúc cũng muốn giúp Tử Thất Thất nhanh nhẹn leo lên đỉnh tường, hoa lệ nhảy cái, hai chân thoải mái rơi xuống đất, có phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

      Bách Hiên thấy vậy có chút kinh ngạc đến ngây người.

      tại mới hiểu , tuyển thủ teakwondo và người đàn ông bình thường có khác biệt lớn đến nhường nào…

      Đổ mồ hôi!

      “A, thôi rồi!” Tử Thất Thất đột nhiên kinh hô.

      “Sao vậy?” Bách Hiên mau chóng thoát ra khỏi mặc cảm tự ti, khẩn trương nhìn .

      “Thôi rồi nguy rồi nguy rồi!” Tử Thất Thất ngừng lặp lại hai chữ này.

      “Rốt cuộc là làm sao vậy?” Bách Hiên cũng lo lắng theo.

      Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại sâu, đại ổn , “ thấy Tiểu Lam đâu hết!”

      Lúc này Bách Hiên mới hòa hoãn tinh thần lại.

      Sau khi chạy khỏi thư phòng lầu hai, Tử Thất Thất nắm lấy tay nhanh chóng chạy xuống lầu, sau đó vẫn chạy, vẫn chạy, chạy tới đây, sau đó leo tường, mà lúc bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh, lúc này mới phát Phương Lam căn bản là theo phía sau bọn họ.

      được, em muốn vào tìm ấy!” Tử Thất Thất hoang mang , lại muốn leo tường vào.

      “Thất Thất!” Bách Hiên lập tức nắm lấy cánh tay , ngăn lại.

      buông em ra, em tuyệt đối thể để Tiểu Lam ở cái chỗ nguy hiểm này được, em muốn tìm ấy!”

      “Thất Thất, em đừng vội, hãy nghe !”

      Chân mày Tử Thất Thất chau lại chỗ, căn bản hoàn toàn có kiên nhẫn nghe cái gì, chỉ muốn mau chóng leo tường vào tìm Phương Lam.

      Nhưng Bách Hiên lại nắm chặt tay , , “Em cần lo lắng, Phương Lam thông minh như vậy, ấy nhất định có việc gì, với lại người thông minh cơ trí giống như ấy, phải thất lạc chúng ta mới đúng. Hơn nữa, cho dù ấy bị Mặc Tử Hàn bắt được, cũng có biện pháp mang ấy bình an vô về bên cạnh em!”

      Tử Thất Thất nghe được lời của , thấp thỏm trong lòng liền bình tĩnh trở lại, nhưng lại khiến nhớ lại chuyện khác…
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 138: Hết lần này tới lần khác



      Phương Lam làm việc luôn luôn cẩn thận, từ việc ấy xếp đặt kế hoạch cũng có thể thấy được, ấy là người tâm tư kín đáo, cho nên ấy nhất định để bản thân bị nguy hiểm, cũng nhất định thể nào cẩn thận lại lạc bọn họ được, trừ phi… ấy cố ý bỏ , hoặc là, ấy căn bản là có ý định cùng bọn họ.

      Với lại, cẩn thận nghĩ chút…

      Tối hôm nay ấy vô cùng kỳ quái, từ lúc dẫn tới Mặc gia, vẫn còn có kế hoạch gì đó, mặc dù ấy , cũng hỏi, nhưng từ kết quả này mà xem, ấy hẳn là cố ý tới Mặc gia, thậm chí có thể , ấy là muốn tìm cách vào Mặc gia, nhưng tại sao ấy lại muốn vào Mặc gia đầm rồng hang hổ này, còn muốn ở trong Mặc gia làm gì, … cũng thể biết.

      “Tiểu Lam…” Tử Thất Thất khẽ, trong lòng thầm hỏi câu: cậu rốt cuộc làm gì vậy?

      “Thất Thất…” Bách Hiên thấy ngẩn ra, khẽ lớn tiếng gọi .

      “A?” Tử Thất Thất lúng túng trở lại bình thường.

      “Chuyện Phương Lam nghĩ biện pháp, cho dù ấy rơi vào trong tay Mặc Tử Hàn, ấy cũng nhất định sao, em yên tâm có biện pháp bảo vệ ấy an toàn!” Vẻ mặt Bách Hiên kiên định.

      Tử Thất Thất thấp thỏm bất an có chút hỗn loạn.

      tại, sợ Phương Lam bị Mặc Tử Hàn bắt được, mà bây giờ quan tâm chính là ấy rốt cuộc muốn ở Mặc gia làm cái gì.

      Nhưng ngàn vạn lần đừng làm loạn mới tốt…

      “Em biết rồi, chúng ta về trước thôi!” khẽ, ra vẻ trấn định, lập tức xoay người muốn khỏi đây.

      Bách Hiên nhìn biểu tình trầm trọng mặt , trong lòng cũng có rất nhiều nghi ngờ, mà lớn nhất chính là…

      Phương Lam, yếu đuối, tại sao lại muốn tới đây?



      Bên trong biệt thự

      Tất cả mọi người bởi vì tiếng nổ vừa mới phát ra kia đều trở nên luống cuống tay chân, thấp thỏm bất an, mà Phương Lam sau khi bỏ chạy khỏi thư phòng, thấy hướng Tử Thất Thất và Bách Hiên bỏ trốn, lại quét sạch mấy cái đuôi theo bọn họ rồi xác nhận an toàn của hai người mới quay lại, lại lần nữa tới biệt thự Mặc gia, tới tầng ngầm dưới đất.

      giống như vô cùng hiểu địa hình của Mặc gia, chọn lựa chuẩn xác từng ngõ ngách, tránh khỏi từng tên bảo vệ, trong vàng phút ngắn ngủi liền tìm tới nơi muốn tìm.

      hầm giam!

      đột nhiên mừng rỡ như điên, nhìn hầm giam trước mắt, nhìn vách tường bằng sắt, nhìn cửa lao bằng sắt, còn có khe hở rất ở cửa lao.

      sai, chính là trong này!

      kích động tiến lên, vươn tay muốn mở cánh cửa kín này, nhưng…

      luồng điện mạnh mẽ truyền vào hai tay rồi truyền lại vào cả thân thể.

      “A —”

      kêu lên tiếng sợ hãi, cả người thình lình bắn ra, nặng nề ngã xuống đất, thân thể co quắp lại, sau đó mới từ từ khôi phục, nhưng cảm giác tê dại vẫn còn lưu lại.

      Đây là có chuyện gì?

      Tại sao lại có điện?

      Hơn nữa dòng điện còn mạnh như vậy, nếu là người bình thường sớm chết rồi.

      Đáng chết!

      Lẽ nào vách tường và cửa lao đều lắp đặt thiết bị gây điện? Cho nên mới dùng sắt? Vậy nguồn điện ở đâu? Dây dẫn ở đâu?

      Hai mắt nhanh chóng tìm kiếm, chỉ cần tìm được rồi phá dây dẫn , vậy cánh cửa với vách tường bằng sắt này đối với căn bản là có vấn đề, nhưng tìm hết mọi chỗ nhưng lại có thấy, chẳng lẽ là ở bên trong cửa lao sao?

      Làm sao bây giờ?

      vất vả mới vào khu biệt thự Mặc gia bảo vệ sâm nghiêm này, vất vả mới tìm được nơi này, ràng tại gần trong gang tấc, chẳng lẽ phải trợn mắt nhìn mà có biện pháp vào sao?

      “Ai đấy?”

      Người canh gác vừa mới nghe được thanh sợ hãi nào đó, cho nên lập tức chạy tới nơi này xem xét, nghĩ tới vậy mà thấy được người phụ nữ gục mặt đất.

      “Người đâu, có người xông vào hầm giam!” vừa lấy súng ra vừa hô to.

      Lông mày Phương Lam cau lại, lập tức đứng lên, hoàn toàn sợ súng trong tay gã kia, hai ba bước tới trước mắt gã, đợi gã kịp phản ứng, lập tức vươn tay, bóp lấy cổ gã, chỉ nghe tiếng “răng rắc”, xương cổ nháy mắt bị bẻ gãy, người nọ lập tức mất mạng.

      “Linh Linh linh – - – Linh Linh linh – - -”

      Thanh báo động chói tai đột nhiên vang lên, Phương Lam vung tay vứt thi thể gã kia lên mặt đất, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cửa lao bằng sắt kia, chân mày nhíu lại, dùng sức nắm chặt hai tay.

      trở lại!

      nhất định trở lại!

      Hung hăng cắn răng, sau đó đột nhiên xoay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      ***

      Ba giờ sau

      Biệt thự Mặc gia từ từ khôi phục lại bình tĩnh, mỗi người đều trở lại cương vị của mình tiếp tục công việc, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, mọi thứ… Lại như cũ…

      Trong phòng ngủ lầu hai

      Mặc Tử Hàn nằm ở giường lớn mềm mại, đột nhiên chau mày, sau đó mở hai mắt ra.

      “Đại ca!”

      Thổ Nghiêu vẫn đứng bên giường thấy mở mắt, lập tức cung kính khom lưng chín mươi độ về phía .

      Mặc Tử Hàn cau mày ngồi dậy, trong đầu nghĩ lại chuyện trước khi hôn mê, chân mày lại sâu hơn tầng, mà hai tay cũng hung hăng nắm chặt.

      “Tôi hôn mê bao lâu rồi?” lạnh lùng hỏi.

      “Thưa đại ca, ba giờ!” Thổ Nghiêu trả lời.

      Ba giờ?

      Lần này dùng phải thuốc mê lần trước sao?

      “Kim Hâm và Hỏa Diễm đâu?” Hai mắt lạnh như băng quét lượt cả gian phòng, chỉ có mình Thổ Nghiêu.

      “Bọn họ vẫn còn hôn mê, rất nhanh tỉnh lại!” Thổ Nghiêu lại trả lời.

      “Vậy Tử Thất Thất đâu?”

      “…” Thổ Nghiêu khẽ dừng lại, lần thứ ba mở miệng vẫn máy móc , “Tử tiểu thư và Tổng giám Đốc Bách, còn có Tử tiểu thư mang đến, bọn họ đều trốn khỏi biệt thư, bây giờ còn chưa tìm được tung tích bọn họ.”

      Mặc Tử Hàn nghe được lời ta, lửa giận tăng lên, khuôn mặt lạnh như băng đằng đằng sát khí.

      Lại để cho ấy chạy thoát?

      Người phụ nữ chết tiệt kia lại thoát khỏi ! là đáng chết, đáng chết, đáng chết!

      Tại sao có cách nào bắt được ấy? Tại sao có biện pháp trói buộc ấy bên cạnh mình? ràng chỉ là người phụ nữ nho , ràng có khác biệt so với , ràng ở trước mặt của nhu nhược chịu nổi kích, nhưng tại sao ấy có thể hết lần này đến lần khác thoát khỏi tay ?

      Sớm biết kết quả chính là công dã tràng như thế này, vậy từ lúc giơ súng về phía nên do dự, súng bắn chết , nhưng mà…

      “Đại ca!” Thổ Nghiêu đột nhiên lên tiếng, cắt đứt luồng suy nghĩ của .

      !” lớn tiếng, gầm .

      Thổ Nghiêu khẽ cúi đầu, khẽ , “Đại ca ngài cần phải lo lắng, Tử tiểu thư nhất định trở lại bên cạnh đại ca!”

      Nghe lời của ta, hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn đột nhiên nhìn chằm chằm ta, lạnh lùng , “Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy!”

      “Chỉ bằng việc tôi bắt được người!”

      người?

      Mặc Tử Hàn nghi hoặc!

      “Là ai!”

      “Là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia!”

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc!

      Mặc Thiên Tân?

      ta bắt được Mặc Thiên Tân?

      “Chuyện như thế nào?” hỏi tới.

      Thổ Nghiêu trả lời, “Ba giờ trước, tôi trong lúc vô tình phát tiểu thiếu gia lén lút núp ở phụ cận cửa lớn, tôi nghĩ nếu có cậu ấy, liền nhất định tìm được Tử tiểu thư, cho nên bắt cậu ấy tới!”

      “Nó giờ ở đâu?”

      ở phòng kế bên!”

      “Mang nó tới đây!”

      “Chuyện này… Sợ rằng…”

      Mặc Tử Hàn thấy ta ấp a ấp úng, chân mày càng cau chặt, trầm giọng rít lên ra lệnh, “ cho tôi!”

      “Vâng!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, “Bởi vì từng nghe Kim Hâm và Hỏa Diễm từng tiểu thiếu gia thông minh nhanh trí, mưu ma chước quỷ vô cùng, hơn nữa vốn có thể ở trong lời hỗn loạn suy nghĩ người khác, nhân cơ hội thoát thân, cho nên lúc thuộc hạ nhìn thấy tiểu thiếu gia liền tự tiện đánh ngất xỉu cậu ấy, cho nên lúc này cậu ấy còn hôn mê, có cách nào dẫn cậu ấy tới gặp đại ca… Mọi chuyện đều do tôi tự tiện làm chủ, xin đại ca trách phạt!”

      Mặc Tử Hàn nghe lời giải thích của ta, lửa giận nội tâm mơ hồ lui bớt vài phần.

      ta sai, bất kể là ai nhìn thấy đứa bé kia, chỉ cần hơi thả lỏng với nó mấy câu, cũng bị lời của nó dẫn dụ, lúc trước Kim Hâm và Hỏa Diễm chính là ví dụ tốt nhất, mà nhìn thấy nó rồi lập tức đánh ngất xỉu mang về, đây là phương pháp tốt nhất.

      “Cái này thể trách cậu, cậu làm rất tốt!” Mặc Tử Hàn giọng, cơn giận dữ cũng chầm chậm bình phục.

      Nhưng Thổ Nghiêu vẫn cúi đầu cau mày, hồi lâu cũng có ngẩng đầu lên, hơn nữa còn thấp thỏm mở miệng, lại kêu, “Đại ca…”

      Mặc Tử Hàn thấy thanh ta rề rà, nhìn bộ dáng khẩn trương của ta, nghi ngờ , “Còn có chuyện gì?”

      “Đại ca, lúc hôn mê và Tử tiểu thư chạy trốn… Hầm giam bị người khác xâm nhập!”

      Hai mắt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt trừng lớn, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ.

      Hầm giam bị người khác xâm nhập?

      “Là ai? Có bắt được người ?” lớn tiếng chất vấn, trong lòng bối rối thôi.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139: Thích là gì? là gì?



      “Vẫn chưa!” Thổ Nghiêu trả lời.

      “Ngay cả là ai cũng biết?” Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi tới.

      Thổ Nghiêu cúi đầu sâu, trả lời, “Sau khi tiếng nổ phát ra, hệ thống giám sát hầm giam liền bị người phá hủy, cũng thấy người đó là ai, mà bảo vệ hầm giam gần nhất sau khi phát ra tiếng cảnh báo liền bị người đó vặn gãy cổ, có thể do ta thấy được khuôn mặt người đó cho nên bị diệt khẩu!”

      Mặc Tử Hàn nghe những lời này khuôn mặt liền trở nên kích động.

      Rốt cuộc là ai xông vào hầm giam?

      tới hầm giam làm gì?

      Hơn nữa mọi chuyện đều trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Tử Thất Thất, liên tiếp các việc lập tức xảy ra, quả thực giống như là được tỉ mỉ xếp đặt, mà mưu kế này vô cùng tinh diệu, lợi dụng vụ nổ lớn như vậy để khiến mọi người bên trong sợ hãi, sau đó bọn họ bên nhân cơ hội chạy thoát, bên nhân cơ hội nhảy vào, biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

      Nhưng mà… Người có thể nghĩ đến biện pháp tốt như vậy là ai đây?

      Tử Thất Thất? Bách Hiên? Hay là…

      khuôn mặt Mặc Tử Hàn đột nhiên lộ ra tia kinh nghi.

      Lúc Tử Thất Thất xông vào thư phòng, người phụ nữ cùng ấy là ai? Lẽ nào… ta chính là Phương Lam?

      nhớ ta hô lên với Tử Thất Thất tiếng, “Thất Thất, ngu ngốc, sao cậu lại quên PC54548?”

      PC54548?

      Đây là biệt hiệu? Là biệt hiệu để cho phát nổ khiến bọn họ hôn mê? Thứ này lần đầu tiên thấy, hẳn là do cá nhân nghiên cứu chế tạo, hơn nữa bên trong tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, chẳng lẽ thứ đó là do người phụ nữ kia làm ra? Là do người phụ nữ tên Phương Lam kia làm? Vậy … Người xông vào hầm giam cũng là ta sao?

      ta rốt cuộc là ai?

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Tử Hàn, cũng cắt đứt lo lắng của .

      “Vào !” lạnh giọng.

      Cửa phòng bị mở ra, Kim Hâm và Hỏa Diễm cùng vào, đứng ở trước mặt của , cung kính cúi đầu.

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Cặp mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn nhìn bọn họ, đầu tiên câu, “Hai người có chuyện gì chứ?”

      có gì, cảm ơn Đại ca quan tâm!”

      có gì, cảm ơn đại ca quan tâm!”

      Hai người đồng thanh, nhưng vẫn cúi đầu, cũng có ngẩng lên.

      “Sao vậy? Các cậu có chuyện gì muốn ?” Mặc Tử Hàn khẽ nhíu mày, nhìn bọn họ.

      “Đại ca!” Kim Hâm mở miệng trước tiên, máy móc , “Chuyện lần này là lỗi của tôi, tôi nên tự ý mang Tử tiểu thư vào, tôi phải cẩn thận mới đúng, xin Đại ca nhất định phải trách phạt tôi!”

      Đôi mắt Mặc Tử Hàn hờ hững nhìn thân hình cao lớn của ta, nhìn chân bọn họ vẫn còn chưa vững, tựa hồ là thuốc mê vẫn còn chưa tan hết.

      nhíu mày thầm thở dài hơi, sau đó lạnh lùng , “Chuyện lần này đích xác là lỗi của , nên phạt! Nhưng tôi nghĩ cậu với Hỏa Diễm vội vã chạy tới đây như vậy, hẳn phải vội vã tới đòi phạt a? … Còn có chuyện gì?”

      “Thưa Đại ca!” Hỏa Diễm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn , , “Lúc xảy ra chuyện, hạ lệnh cho chúng tôi lập tức đóng cửa, hai người chúng tôi bởi vì gấp gáp cho nên buông lỏng tay người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ kia lại trở tay nắm lấy chúng tôi, tuy rằng nhất thời khinh thường, nhưng người bình thường thể chế phục chúng tôi, thế mà thân thủ người phụ nữ kia…” Hỏa Diễm muốn lại thôi.

      tiếp !” Mặc Tử Hàn ra lệnh.

      “Vâng!” Hỏa Diễm lĩnh mệnh, tiếp, “Thân thủ ta tuyệt đối dưới chúng tôi, có lẽ là sát thủ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!”

      Sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp?

      Chân mày Mặc Tử Hàn càng chau càng chặt.

      Nếu thân thủ người phụ nữ kia tốt như vậy, thế người xông vào hầm giam nhất định là ta.

      “Hỏa Diễm!” đột nhiên lớn tiếng.

      “Vâng!” Hỏa Diễm khẽ cúi đầu, chuẩn bị lĩnh mệnh.

      điều tra người phụ nữ tên là Phương Lam, nhất định phải tỉ mỉ điều tra cho tôi, từ lúc ta sinh ra, bất kể là chuyện gì đều phải tra xét ràng cho tôi!”

      “Vâng!”

      “Kim Hâm!”

      “Vâng!” Kim Hâm cũng khẽ cúi đầu, chuẩn bị lĩnh mệnh.

      Đôi mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn ta, , “Tôi vừa nãy đáng bị phạt, vậy tôi tại xử phạt , tôi lệnh cho trong vòng tháng tìm được người phụ nữ tên là Phương Lam này, bắt ta tới trước mặt tôi!”

      “Vâng!” Kim Hâm lĩnh mệnh.

      “Thổ Nghiêu!” Mặc Tử Hàn đem tầm mắt chuyển dời đến người của ta.

      “Vâng!” Thổ Nghiêu cùng Kim Hâm và Hỏa Diễm giống nhau, khẽ thấp người, chờ đợi mệnh lệnh.

      canh giữ bên cạnh tiểu thiếu gia, nó dậy gọi người báo cho tôi biết, đồng thời… Phải tấc cũng rời trông chừng nó, nó cũng đừng tin tưởng, chỉ cần bảo vệ tốt nó cho tôi, giám sát nó tốt là được!” Mặc Tử Hàn liên tục hạ lệnh dặn dò.

      “Vâng!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh.

      “Được rồi, các cậu đều xuống , tôi muốn nghỉ ngơi chút!”

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Ba người đồng thanh, sau đó xoay người rời , nhàng đóng cửa lại.

      Cả căn phòng lớn như vậy giờ chỉ còn lại mình Mặc Tử Hàn.

      từ từ nhắm hai mắt lại, nặng nề thở ra hơi.

      Trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều đặt ở trong đầu của , nhưng khiến thở nổi, chính là việc Tử Thất Thất dùng thân thể của mình bảo vệ Bách Hiên. Mỗi lần lên trong đầu, trái tim của đều co rút đau đớn lần.

      Kỳ biết , Tử Thất Thất bởi vì Bách Hiên là ân nhân cứu mạng của , cho nên mới liều chết cứu giúp, xếp hàng thứ nhất, là con trai Mặc Thiên Tân của ấy, xếp hạng thứ hai, là bằng hữu quan trọng nhất Phương Lam của , vậy xếp hàng thứ ba, chính là ân nhân cứu mạng Bách Hiên sao? Nhưng mà cũng từng cứu mạng , hơn nữa còn là dùng mạng của mình để cứu, nếu về ân tình, cũng ít hơn Bách Hiên, vậy rốt cuộc xếp thứ ba trong lòng ấy là ai? Nếu là phải Bách Hiên… vui vẻ ư?

      Thứ ba… Thứ ba… Thứ ba…

      “A…” cười khẽ, hai tay nắm chặt, hai mắt hung hăng trừng lớn, sau đó nhíu chặt.

      Thực

      muốn chỉ có thứ nhất!

      “Tử Thất Thất…” khẽ gọi, sau đó lạnh lùng ra, giống như pháp sư, “Cuộc sống của em còn do em giữ lấy, đụng tới Mặc Tử Hàn tôi, nhất định là kiếp số đời này của em, cho nên cuộc sống kế tiếp của em… Để tôi tiếp quản!”

      Bắt được ấy, kiềm chế ấy, nhốt ấy, khống chế ấy, cuối cùng… Để ấy ở bên cạnh mình.

      Thích là gì?

      Vậy là gì? Những thứ hư vô mờ mịt đó căn bản thể khiến tin được, thực vẫn là người còn sống… Có thể làm cho người an tâm nhất.

      ***

      Trong lầu khu nhà ở

      Tử Thất Thất và Bách Hiên vội vội vàng vàng trở lại căn hộ, nhưng lúc mở cửa ra, lại phát đèn phòng khách vẫn sáng, lại ai.

      Thiên Tân đâu?

      Chẳng lẽ là ngủ rồi?

      Tử Thất Thất nghi hoặc lập tức đến cửa phòng ngủ của Mặc Thiên Tân, rón rén mở cửa phòng, lại thấy đèn bên trong phòng ngủ cũng mở, mà giường có bóng người, thậm chí căn bản vẫn chưa có người động tới.

      Người đâu?

      Làm sao lại có ở đây?

      “Thiên Tân?” Tử Thất Thất bên lớn tiếng gọi, bên vào phòng.

      Hai mắt ngừng quét bốn phía trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía đầu giường, khiếp sợ đến sửng sốt.

      Theo sau Bách Hiên tới cũng quét mắt vòng trong phòng, nghi hoặc nhíu mày, trong lòng mơ hồ bất an, nhưng an ủi , “Có thể ở trong toilet, xem giúp em, em đừng vội!”

      xong liền lập tức ra khỏi phòng, bắt đầu tìm kiếm.

      Mà Tử Thất Thất lại sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm tủ đầu giường trống trơn, trong lòng bắt đầu kích động lại thấp thỏm.

      thấy cặp sách của Thiên Tân, người cũng thấy đâu, nó đâu chứ?

      Trong lúc rời khỏi đây, nơi này xả ra chuyện gì ư? Nhưng mà mọi thứ vẫn giống như trước khi , chẳng lẽ là Thiên Tân mình ? Là thừa dịp bọn họ ở đây mà bỏ sao? Hay là có nguyên nhân khác?

      “Thiên Tân… Thiên Tân… Thiên Tân…”

      bất an khẽ , mỗi lần gọi tên cậu, lo lắng trong lòng lại tăng lên, đột nhiên, đem tầm mắt chuyển tới cửa phòng, hoang mang bước chân, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn ra ngoài tìm kiếm.

      “Thiên Tân… Thiên Tân… Thiên Tân…”

      vừa ngừng gọi, vừa nhanh chóng chạy tới cửa khu nhà, vội vội vàng vàng mở cửa ra, nhưng lại đụng phải Phương Lam vừa vặn trở về.

      “Tiểu Lam?”

      Tử Thất Thất giật mình, sợ hãi nắm lấy cánh tay , “Cậu sao chứ? Có bị thương ?”

      “Tớ sao?” Phương Lam nhàng trả lời, giọng thản nhiên bình thường.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn bộ dáng của , lo lắng hỏi, “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

      “Tớ sao, có chuyện gì!” Phương Lam xong, khóe miệng khó khăn cười, sau đó lập tức sang chuyện khác, “Cậu sao lại vội vàng như vậy?”

      Vẻ mặt Tử Thất Thất lo lắng, kích động , “ thấy Thiên Tân đâu!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :